Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2026: A Ly

Trương Ưng Thiên nhăn mặt nói: “Thực lực hiện giờ của cậu đã vượt xa trước kia! Rốt cuộc cậu làm cách nào vậy?”

“Ý trời!”, Ngô Bình nhìn anh ta rồi nói: “Bây giờ, vận may của cả Nhân tộc đều dồn hết cho tôi rồi”.

Trương Ưng Thiên tái mặt nói: “Vận mệnh của cả Nhân tộc ư? Không thể nào! Đến Thánh Hoàng thượng cổ cũng không làm được điều đó”.

“”Sao anh lại hợp tác với Thần tộc?”, Ngô Bình không để ý đến lời lẩm bẩm của anh ta mà hỏi ngược lại.

Trương Ưng Thiên: “Thần tộc rất mạnh, muốn đánh thắng họ thì phải hiểu rõ về họ trước. Bây giờ, tôi đã trở thành một phần của Thần tộc và nhận được sự coi trọng của một gia tộc cổ thần rồi”.

Ngô Bình: “Đánh thắng Thần tộc? Dựa vào anh ư?”

Trương Ưng Thiên nói: “Chuyện gì cũng sẽ có người làm được! Tôi không làm được nhưng người khác lại có thể. Dù chỉ có một tia hi vong mong manh thì tôi cũng không bỏ cuộc”.

Ngô Bình: “Đứng dậy đi”.

Ban nãy, tuy Trương Ưng Thiên đã dùng thủ đoạn để tấn công Ngô Bình, nhưng anh ta không hạ sát chiêu, đây là ly do Ngô Bình đã tha mạng cho anh ta.

Trương Ưng Thiên đứng dậy, Ngô Bình ném trả cánh tay cho anh ta, anh ta lắp nó về vị trí cũ, cánh tay nhanh chóng lành trở lại.

“Anh đã nhận được sự tin tưởng của Thần tộc thì cứ tiếp tục đi”, Ngô Bình nói.

Trương Ưng Thiên: “Cậu không giết tôi à?”

Ngô Bình: “Nhân tộc chẳng dễ gì mới có một thiên tài như anh, sao tôi phải giết anh chứ?”

Trương Ưng Thiên trầm mặc một lát rồi hành lễ với Ngô Bình.

Ngô Bình: “Tôi có một công pháp thích hợp cho Nhân tộc tu luyện, đó là con đường tu tiên Nhân đạo, anh muốn học không?”

Trương Ưng Thiên: “Tôi đã nghe kể về công pháp ấy rồi, nó có điểm gì đặc biệt?”

Ngô Bình: “Công pháp này do tôi nghiên cứu ra, tuy cũng là tu tiên, nhưng tu sĩ ở cùng cảnh giới có thể giết chết tu sĩ tu tiên truyền thống trong nháy mắt. Hơn nữa công pháp này có giới hạn rất cao, thậm chí còn hơn cả Thần tộc. Nếu có một, hai tu sĩ tu luyện đến cấp cao nhất thì Nhân tộc ta không phải sợ Thần tộc nữa”.

Trương Ưng Thiên sáng mắt lên: “Tôi cũng học được ư?”

Ngô Bình: “Tất cả mọi người trong thiên hạ đều học được”, dứt lời, anh đưa mấy cuốn tập tu hành cho Trương Ưng Thiên.

“Đây là công pháp cảnh giới Địa Tiên và Thiên Tiên, chờ anh đột phá Đại La rồi thì đến tìm tôi”.

Trương Ưng Thiên nhận lấy bằng hai tay, sau đó trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Trương Ưng Thiên nguyện ý đi theo công tử, không biết công tử có đồng ý thu nhận không ạ?”

Ngô Bình: “Tư chất của anh rất tốt, không cần đi theo ai hết. Nhưng sau này nếu anh gặp khó khăn thì cứ đến tìm tôi”.

Trương Ưng Thiên lại hành lễ: “Cảm ơn công tử”.

Ngô Bình quay người đi, sau đó quan sát phù văn rồi giơ tay chạm vào nó. Phù văn này ẩn chứa sức mạnh kinh người, tay anh vừa chạm vào đã thấy đau nhói, cơ thể cũng như bị điện giật.

May mà anh có thực lực mạnh nên chỉ một lát sau là có thể nắm chặt nó trong tay. Tiếp đó, phù văn đã in vào cánh tay và chui vào cơ thể anh. Ngay sau đó, đã có một luồng sức mạnh kỳ diệu xuất hiện trong người Ngô Bình, đó là một loại khí tức bất hủ.

Anh lần lượt hấp thu phù văn màu lam và đỏ, trong đó phù văn màu lam có khí tức dẻo dai, phù văn màu đỏ có khí tức bùng nổ.

Hấp thu các sức mạnh xong, Ngô Bình đã có cảm nhận mới về cảnh giới Đại La. Anh suy ngẫm một lát rồi bắt đầu thúc giục sức mạnh của các phù văn để kết hợp chúng với nhau, chính thức đột phá cảnh giới Đại La Kim Tiên.

Cảnh giới Đại La Kim Tiên của trước kia thật ra là một bước tiến hoá từ Thiên Tiên sang Tiên tộc. Với hiểu biết hiện giờ, Ngô Bình thấy Đại La Đạo Quân của trước kia quá yếu, Đại La thật sự phải là cường giả tung hoành thiên hạ.

Loáng cái, khí tức quanh người anh đã trở nên rất diệu kỳ, đầu tiên là cơ thể anh mạnh hơn, tiếp đó là đến thần hồn.

Khi khí tức ổn định lại, Ngô Bình lấy Thi Phù nhắm vào điểm yếu của Nhân tộc ra rồi dùng ánh sáng của nó chiếu rọi vào người mình. Ban đầu, cơ thể anh không thích ứng được, nhưng dần dà người anh đã sinh ra một vài sự thay đổi để chống lại sự ảnh hưởng của Thi Phù.

Nửa tiếng sau, Thi Phù đã không thể gây ảnh hưởng gì cho anh nữa. Cơ thể anh cũng vì thế mà có thể một sự thay đổi lạ kỳ, bổ sung vào một khuyết điểm.

Thấy thế, Trương Ưng Thiên vô cùng chấn động, anh ta nói: “Công tử quả là bậc kỳ tài, chắc chắn sẽ là người vực dậy Nhân tộc”.

Lúc này, các đại đạo, ý nghĩa và tuyệt học mà Ngô Bình lĩnh ngộ đều lượn quanh người anh, ngay sau đó trong vũ trụ nhỏ của anh đã sinh ra một thế giới lớn mạnh hơn lấy Thiên Tiên Giới làm gốc, đó chính là Kim Tiên Giới!

Sức mạnh từ ba bảo phù Tiên Thiên mà anh hấp thu đã thấm vào đó, sức mạnh từ yếu điểm của Nhân tộc mà anh bổ sung cũng tham gia vào.

Đột phá cảnh giới Đại La xong, toàn thân Ngô Bình khoan khoái, anh nhìn Trương Ưng Thiên đang ngây ra rồi điểm tay một cái, truyền thụ công pháp Đại La Kim Tiên mới cảm nhận cho anh ra rồi nói: “Hi vọng anh cũng sớm đột phá”.

Trương Ưng Thiên nhận được truyền thừa xong thì mừng rỡ, sau đó bái lạy Ngô Bình: “Cảm ơn công tử, Ưng Thiên sẽ tìm một nơi để tu luyện”.

Trương Ưng Thiên đi rồi, Ngô Bình giơ tay cầm chiếc bình ngọc kia, bên trong nó có một viên đan dược. Viên đan dược này rất hay, nó do chín tia sáng tạo thành và có sức mạnh rất tinh thuần. Sức mạnh bên trong nó rất khủng khiếp.

Ngô Bình là người luyện đan nên chỉ quan sát một lát là biết đây là Đạo Quân Đan. Uống nó vào thì thực lực và cảnh giới sẽ tăng lên nhanh chóng, cùng với đó nó còn một tác dụng khác là thu phục sinh linh.

Ngô Bình nhìn sinh linh Hồng Hoang là cô gái trong khối thuỷ tinh rồi lại nhìn viên đan dược, sau đó anh mỉm cười rồi đấm vỡ chiếc bình. Viên đan dược bay ra rồi lượn vòng quanh ngón tay anh. Tiếp đó, Ngô Bình đạp vỡ khối thuỷ tinh rồi điểm lên mi tâm cô gái.

Sức mạnh sinh mệnh trong người cô gái đã được đánh thức, cô ấy mở mắt ra rồi chớp hàng mi dài. Sau đó có một luồng khí tức mạnh mẽ phóng ra, Ngô Bình cũng phải lùi lại vài bước.

Cô gái có đôi mắt màu tím nhạt, làn da trắng ửng hồng, mái tóc dài màu vàng, vóc dáng nóng bỏng, dung nhan tuyệt sắc. Cô ấy đứng dậy rồi nhìn quanh, sau đó đột nhiên ôm chầm lấy Ngô Bình rồi nũng nịu: “Chủ nhân, bế bế”.

Ngô Bình nghệt mặt ra, nhưng không thể từ chối, anh bế cô gái lên rồi hỏi: “Cô tên là gì?”

Cô gái: “Chủ nhân, em là A Ly”.

Ngô Bình: “A Ly, trước kia cô cũng trông thế này à?”

A Ly lắc đầu: “Trước kia em to lắm, một bàn tay cũng có thể đánh vỡ cả tỷ vì sao. Nhưng về sau, em bị một lão già đánh bại và biến thành như bây giờ. Nhưng không sao, em thấy cũng được”.

Ngô Bình hào hứng hỏi: “Lão già ấy là ai? Mạnh lắm à?”

A Ly: “Đánh bại được A Ly thì đương nhiên là mạnh rồi, nhưng em không biết lão là ai”.
Chương 2027: Đoạn đường thứ hai

Thiên Tuyết Linh Kiều nói: “Huyền Bình, chúng ta đi tìm kiếm tiếp thôi. Chuyện của A Ly mình có thể vừa đi vừa hỏi mà”.

A Ly nhìn về phía Thiên Tuyết Linh Kiều rồi chợt tỏ vẻ hung dữ: “Sinh linh này trông ngon đấy, chủ nhân, em muốn ăn cô ta”.

Ngô Bình vội nói: “A Ly, đây là người phụ nữ của tôi, không ăn được”.

A Ly: “Chủ nhân, cô ta là vợ của người ạ?”

Ngô Bình: “Đúng vậy”.

A Ly chợt bật cười hi hi rồi nhảy xuống, sau đó kéo tay của Thiên Tuyết Linh Kiều rồi nói: “Nữ chủ nhân, bế bế”.

Thiên Tuyết Linh Kiều tròn mắt, thầm nghĩ không biết sinh linh này bị chứng gì mà gặp ai cũng đòi bế như thế?

Tuy nghĩ vậy, nhưng cô ấy vẫn bế A Ly lên. A Ly chỉ cao mét rưỡi nên dáng người rất nhỏ, nhưng bế lên lại rất nặng, suýt nữa làm gãy lưng của Thiên Tuyết Linh Kiều.

Ngô Bình vội đỡ lấy A Ly rồi nói: “A Ly ngoan nào, đang ở ngoài thì phải tự đi, không được đòi bế”.

“Vâng ạ”, A Ly nhảy xuống rồi nhảy tung tăng như một cô bé, nhìn thấy cái gì cũng đầy hiếu kỳ.

Rời khỏi đó xong, A Ly vỗ nhẹ vào ngọn núi, một tiếng “uỳnh” vang lên, cả đỉnh Thiên Nguyệt đã sụp đổ, làm Ngô Bình sợ đến mức kéo A Ly và Thiên Tuyết Linh Kiều chạy thật nhanh về đường cũ.

Sau đó, anh méo mặt nhìn A Ly rồi hỏi: “A Ly, cô là sinh linh Hỗn Mang đúng không? Thực lực của cô đã thuộc hàng mạnh trong các sinh linh chưa?”

A Ly: “Cũng được ạ, dẫu sao em cũng không bị các sinh linh khác bắt nạt, toàn là em bắt nạt họ thôi”.

“Thế cô biết “Đế” không?”

Đế là một loại sức mạnh mà Ngô Bình đã hấp thu lúc tu luyện Đế Nguyên Thần.

A Ly: “Đế ư? Đó là một lão già, em đã từng thấy thi thể của lão, đáng tiếc lắm”.

Ngô Bình: “Đáng tiếc gì cơ?”

A Ly: “Em không ăn thi thể, nếu lão chưa chết thì em có thể ăn và hấp thu sức mạnh của lão rồi”.

Ngô Bình và Thiên Tuyết Linh Kiều đưa mắt nhìn nhau, sinh linh Hỗn Mang mang vẻ đẹp của một mỹ nữ này có vẻ rất mạnh.

“A Ly, cô thử dùng một phần sức mạnh rồi đấm tôi đi”, Ngô Bình muốn thử sức mạnh của A Ly nên mới đưa ra yêu cầu này.

A Ly ngạc nhiên nói: “Hay thôi đi ạ, không em đánh chết chủ nhân mất”.

Ngô Bình: “Không sao, cô cứ đánh đi”.

Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, A Ly đành giơ nắm đấm lên rồi đánh nhẹ vào vài anh.

Rắc!

Ngô Bình cảm thấy có một luồng sức mạnh không thể chống trả ập tới, anh dồn hết sức phản kháng nhưng cánh tay vẫn bị gãy, sau đó anh đã bị đánh bay ra xa.

A Ly lo lắng chạy tới hỏi: “Chủ nhân có sao không ạ? May mà em chỉ dùng một chút sức thôi đấy, không chủ nhân còn thảm nữa”.

Ngô Bình nhổ ra một ngụm máu rồi ho khan vài tiếng mới nói: “Không sao, chưa chết được”.

Thiên Tuyết Linh Kiều cũng tái mặt, ánh mắt nhìn A Ly cũng có vẻ dè chừng.

“Huyền Bình, cường giả thế nào mới đánh bại được A Ly?”, Thiên Tuyết Linh Kiều hỏi.

Ngô Bình: “Anh không rõ, nhưng theo anh đoán thì thực lực của A Ly phải ngang với cường giả tám kỷ nguyên. Chắc chỉ có cường giả chín kỷ nguyên, thậm chí là cường giả cấp vũ trụmới có thể đánh bại được cô ấy”.

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Có A Ly rồi thì mình không sợ gặp đối thủ nào trên con đường Chân Thánh nữa rồi”.

Ngô Bình: “Mình coi như bá chủ ở đây rồi”.

Sau đó, Ngô Bình cho A Ly vào Kim Tiên Giới, để cô ấy tạm thờ chờ ở trong đó.

Cất A Ly đi xong, hai người tiếp tục lên đường.

Họ đi được một đoạn thì nhìn thấy con đường phía trước đã bị cắt đứt, một khoảng không dài hơn một trăm mét chặn giữa nên không có mặt đường. Nhưng cách đó không xa có hai ngã rẽ, một phải một trái.

Lúc này, trên cả hai ngã rẽ đều có tu sĩ, còn phía đầu bên kia của đường chính thì không có ai.

Ngô Bình hỏi Thiên Tuyết Linh Kiều: “Linh Kiều, hai bên trái phải này, em có biết đường nào không?”

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Đường bên trái dẫn đến Minh Hoang, bên phải đến Cốt Nguyên. Cả hai nơi này đều không nguy hiểm, nếu may mắn còn lấy được ít bảo bối, vì thế hầu hết đó đều là đích đên của mọi người khi đi trên con đường Chân Thánh này”.

Ngô Bình: “Xem ra đã có nhiều người vào đó rồi, thế thì mình không vào nữa”, nói rồi, anh nhìn về phía đoạn đường bên kia.

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, muốn sang phía đối diện thì phải nhảy. Nhưng hư không sẽ xuất hiện hỗn loạn nên dễ bị thổi bay lắm”.

Ngô Bình: “Chúng ta dùng một sợi dây, em sẽ ném anh sang trước rồi anh kéo em sang sau”.

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Nhưng nhỡ có người gây trở ngại trong lúc chúng ta thực hiện thì mình sẽ gặp nguy hiểm”.

Ngô Bình nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Họ không dám đâu”.

Thiên Tuyết Linh Kiều gật đầu, sau đó Ngô Bình lấy một sợi dây thừng ra rồi buộc một đầu vào người mình, đầu còn lại đưa cho Thiên Tuyết Linh Kiều.

Tiếp theo, anh hít sâu một hơi rồi nhảy lên cao bay về phía bên kia. Khoảng cách hơn 100 m ét không xa, nhưng anh vừa bay được một đoạn thì xuất hiện vòng xoáy và cuốn anh vào trong, may mà có sợi dây thừng, không thì Ngô Bình đã bị hút vào hư không rồi.

Đúng lúc này, tu sĩ ở hai bên đường đã xông ra, ai ấy đều lạnh mặt định bổ nhào về phía Thiên Tuyết Linh Kiều.

Cô ấy đang đang dồn hết sức kéo Ngô Bình, khi cảm thấy có tu sĩ đến gần thì tức tối quát: “Các người đừng làm bậy”.

“Ha ha, làm chờ mãi, hai người chết đi!”, một Thần tộc cười phá lên rồi tung một chưởng về phía Thiên Tuyết Linh Kiều định bắt cô ấy buông tay.

Nhưng Ngô Bình bất ngờ xuất hiện trước mặt Thần tộc đó rồi bóp cổ hắn, tên kia hoảng sợ nói: “Anh chưa sang bên kia ư?”

Ngô Bình: “Lũ kiến hôi như các người thì sao biết tôi đang làm gì được”, nói rồi, anh ném hắn vào hư không.

Những tên khác sợ quá rồi quay đầu bỏ chạy, Ngô Bình mặc kệ rồi tiếp tục nhảy sang bên kia lần hai.

Lần này, không còn ai cản trở họ nữa, cuối cùng anh đã an toàn đáp sang bên kia, sau đó anh dùng sức kéo Thiên Tuyết Linh Kiều sang cùng.

Các tu sĩ ở đâu bên kia chỉ biết trơ mắt ra nhìn, nhưng không có dũng khí nhảy sang giống anh.

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, đây là đoạn thứ hai của con đường Chân Thánh, trước chỉ có Thần tộc và Tiên tộc mới đi hết đoạn này thôi”.

Ngô Bình: “Ừm, mình vừa đi vừa xem”.

Đi được một đoạn thì Ngô Bình nhìn thấy có một ngã rẽ rất rộng ở bên trái, lối này dẫn tới một lục địa trong hư không. Lục địa này có rừng rậm và núi cao, trong hư không đen tối toả ra khí tức sinh mệnh mạnh mẽ.

Thiên Tuyết Linh Kiều mừng rỡ nói: “Đây là Thuỷ Thiên Nguyên trong truyền thuyết, Thần tộc từng có thiên kiêu tìm được kho báu ở đây đấy”.

Ngô Bình: “Thế mình còn vào làm gì nữa?”

“Vẫn vào chứ, nghe đồn Thần tộc đó chỉ lấy được một phần của kho báu thôi, vẫn còn nhiều thứ chờ mình khám phá lắm”.

Nói rồi, họ đã rẽ sang hướng đó. Đến Thuỷ Thiên Nguyên rồi, Ngô Bình cảm thấy linh khí ỏ đây rất dồi dào, hít hơi nào là thấy dễ chịu hơi ấy.

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Em từng thấy dấu vết mà Thần tộc kia lưu lại, trên đó nói Thuỷ Thiên Nguyên này có mấy loại sinh linh rất nguy hiểm, đã có 13 trong 15 Thần tộc ngày xưa đã bị chúng ăn thịt”.

Cô ấy vừa nói xong thì có một bông hoa dại mọc lên trên bãi cỏ xanh tươi ở phía trước.
Chương 2028: Thuỷ Thiên Nguyên

Ngô Bình bảo Thiên Tuyết Linh Kiều đứng yên tại cỗ, còn mình thì chậm rãi đáp xuống bãi cỏ. Một bước, hai bước, khi anh bước xong bước thứ ba thì đột nhiên có vô số sợi dây màu đen chui từ dưới thảm cỏ lên, sau đó quấn lấy người Ngô Bình và kéo xuống lòng đất.

Phăng!

Thấy mình sắp bị kéo xuống dưới, Ngô Bình giơ một tay lên chém đứt các sợi dây rồi vùng ra, sau đó anh nắm các sợi dây bên dưới bằng tay còn lại rồi dùng sức kéo. Mặt đất nứt ra, một thứ kỳ quái trông như con nhím bị kéo từ dưới đất lên. Các thứ như sợi dây màu đen chính là gai mọc trên lưng nó.

Con quái vật kêu lên đang định phản kháng thì đã bị Ngô Bình tát cho ngất xỉu.

Thiên Tuyết Linh Kiều chạy đến nhìn rồi nói: “Một thứ bé như vậy mà có sức mạnh ghê gớm, nếu không phải anh thì chắc đã bị nó xơi tái rồi”.

Ngô Bình nhìn xuống dưới thì thấy có một cái hang rất lớn, cao cỡ một người trưởng thành. Anh nhảy xuống thì tìm thấy rất nhiều thứ vụn vặt, có binh đao, cũng có khí vật hay thậm chí còn có khá nhiều không gian trữ đồ. Xem ra con này đã ăn thịt khá nhiều tu sĩ.

Anh nói: “Em đừng coi thường nó, ít nó cũng trải qua hai kỷ nguyên rồi đấy”, nói xong, anh gom hết đồ ở đây lại rồi ném con quái vật về hang, chứ không giết nó.

Đi qua thảm cỏ, hai người còn thấy phong cảnh đẹp hơn, một thác nước cao cả trăm mét, cạnh đó có một cây ăn quả kết trái giống quả táo, trái vừa to vừa đỏ, mùi thơm còn bay xa.

Thấy thế, Thiên Tuyết Linh Kiều tò mò: “Quả gì thế nhỉ?”

Ngô Bình: “Muốn ăn không? Anh hái cho em một quả nhé!”

Nói xong, anh đi về phía cái cây. Nhưng vừa đến nơi thì đã có một bóng đỏ lao từ trên cây xuống.

Chát!

Ngô Bình ra tay rất nhanh và đánh bay nó đi. Sau khi thứ đó rơi xuống đất thì anh mới nhìn rõ ra là một con quai vật đầy lông lá có tám tay, còn cái mặt thì như đầu lâu khô, răng nó rất nhọn, lông trên người màu đỏ, đôi con ngươi như có quỷ hoả.

Đánh nó một phát xong, Ngô Bình cảm thấy tay mình tê rần, anh hơi nhíu mày rồi nhìn nó hỏi: “Ngươi giỏi đánh đấm lắm hả?”

Hỏi xong, anh thả A Ly ra.

A Ly vừa ra ngoài thì đã lườm con quái vật rồi cười nói: “Chủ nhân, con này trông ngon quá, em ăn nhé?”

Ngô Bình: “Cứ tự nhiên”.

Con quái vật vừa trông thấy A Ly đã run như cầy sấy, thấy cô ấy bước về phía mình thì lập tức co giò chạy. Song, nó vừa chạy được vài mét thì đã bị A Ly tóm được, lực sinh mệnh trên toàn thân nó đã bị hút ra ngoài rồi hoá thành một ảo ảnh vào bị A Ly hấp thu. Sau đó, thi thể của con quái vật nằm dưới đát và biến thành một đống cát vàng.

Nó chết rồi, Ngô Bình mới trèo lên cây rồi hái hết quả xuống, sau đó chia cho Thiên Tuyết Linh Kiều và A Ly mỗi người một quả, số còn lại anh cất đi để mang về cho người nhà ăn.

Thiên Tuyết Linh Kiều cắn một miếng thì thấy quả này rất ngọt, ngoài ra còn chứa sức mạnh kỳ diệu, rất có ích cho cơ thể và thần hồn.

Ăn xong, Ngô Bình đi đến gần đầm nước bên dưới thác để rửa mặt, anh vừa vốc nước lên thì đã ngây ra rồi nếm thử một ngụm, sau đó kinh ngạc nói: “Ở đây có nước thần Thái Sơ”.

A Ly tò mò nhìn lên thác nước rồi nói: “Chủ nhân, thượng nguồn ở trên kia”.

Ngô Bình lập tức leo lên trên, xung quanh đây vốn có vài linh sinh đáng sơ, nhưng khi A Ly xuất hiện, chúng đều tránh đi thật xa.

Đến đến đỉnh núi thì Ngô Bình nhìn thấy một cái ao nhỏ có đường kính hơn chục mét, bên trong chứa đầy nước màu xanh, bề mặt có sương mù cùng màu.

Lớp sương mù này bay về phía xa, sau đó dung nhập vào một dòng sông nên mới khiến nước ao có khí tức của nước thần Thái Sơ.

Ngô Bình kích động đến mức đi tới gần ao nước rồi lấy cái bình ra múc ít nước lên ngửi, sau đó anh bật cười nói: “Quả nhiên là nước thấy Thái Sơ”.

Thiên Tuyết Linh Kiều cũng leo lên theo rồi tò mò hỏi: “Huyền Bình, thứ này quý lắm hay sao mà anh vui thế?”

Trước đó, Ngô Bình lấy được bảo phù Tiên Thiên và thu phục được A Ly cũng không vui và hào hứng như bây giờ.

Ngô Bình cười nói: “Thái Sơ là một trạng thái khởi đầu của vũ trụ, nước thần Thái Sơ là năng lượng nguyên thuỷ của thời kỳ này nên rất quý. Chỉ cần một giọt thôi cũng có thể tạo ra rất nhiều thần dược. Anh là thầy luyện đan nên đương nhiên rất cần nó”.

A Ly cũng chạy đến gần ao nước rồi làm một ngụm, sau đó nhăn mặt nói: “Chủ nhân, uống kinh quá!”

Ngô Bình lừ mắt: “Không dùng để uống đâu”.

Thiên Tuyết Linh Kiều cười nói: “Thế mình sẽ mang hết nước ở đây đi à?”

Ngô Bình lắc đầu: “Về lý thì không thể tích trữ nước này được, nó có thể hình thành ở đây thì phải có lý do đặc biệt nào đó, chúng ta cần tìm ra”.

Thiên Tuyết Linh Kiều vừa ăn quả vừa chỉ về phía ao nước nói: “Chủ nhân, trong này có một con rùa xanh, nó đang nôn kìa”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “A Ly, bắt nó lên đây”.

Ngô Bình thò đầu xuống nước rồi bắt một con rùa màu xanh to như bàn tay lên. Mai của con rùa này có rất nhiều đường vân cổ, còn miệng của nó đang phun khí, trong làn khí này có một làn khói màu xanh vàng, đây chính là khí tức Thái Sơ.

Ngô Bình cười nói: “Con rùa này nhất định đã ăn được bảo bối nào đó sinh ra vào thời Thái Sơ, cho nên trong bụng nó mới chưa đầy khí tức Thái Sơ. Tốt quá rồi, có nó thì mình có thể mang cả ao nước này đi”.

Nói rồi, anh vung tay lên, cả hồ nước đã được chuyển vào Kim Tiên Giới, sau đó con rùa cũng được ném vào đây. Từ giờ, hồ nước sẽ liên tục sinh ra nước thần Thái Sơ.

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Lạ thật, tại sao trước kia Thần tộc không mang ao nước này đi nhỉ?”

Ngô Bình: “Có lẽ khi ấy chưa có nước thần Thái Sơ”.

Thiên Tuyết Linh Kiều như có điều suy nghĩ: “Cũng có lý, dẫu sao đó cũng là chuyện của kỷ nguyên trước rồi”.

Ngô Bình: “Chúng ta đi tìm kho báu tiếp thôi”.

Lúc này, A Ly đứng trên đỉnh núi rồi nhìn về một phía khác, sắc mặt cô ấy chợt nghiêm lại rồi nói với Ngô Bình: “Chủ nhân, trong khu rừng kia có một cường giả khiến A Ly thấy lo lắng”.

Ngô Bình sững người: “Khiến A Ly thấy lo lắng ư? Thế thì thực lực của nó mạnh ngang cô hả?”

A Ly: “Chủ nhân, em phải đến đó xem sao”.

Ngô Bình nhìn về phía đó rồi lắc đầu: “Thôi, chúng ta đi tìm kho báu chứ không phải liều mạng với yêu quái”.

A Ly: “Chủ nhân, chúng ta thử đi, em cảm thấy nó cũng cảm nhận được mình đến đây rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.

Nhóm Ngô Bình đi xuống núi, đến chân núi rồi thì đi thêm một đoạn nữa là đến rìa rừng. Cây cối ở đây đều rất cao, thấp cũng trên trăm mét, còn cây cao thì vài nghìn mét.

A Ly đi vài bước vào trong rồi chợt ngoảnh lại vẫy tay với Ngô Bình: “Chủ nhân, nó sợ quá chạy rồi, chúng ta cứ vào thôi”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Nó sợ ư?”

A Ly: “Chắc cảm nhận của nó tốt hơn em, thấy không thắng được em nên nó churồi”.

Ngô Bình: “Ở đây lắm sinh linh mạnh thật”.

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Năm xưa chắc chắn Thần tộc chưa vào đây được, dẫu sao cũng có một sinh linh mạnh trấn thủ mà”.

Ngô Bình cười nói: “Mình vào trong xem thôi”.
Chương 2029: Pháo đài Bắc Minh

Sau khi nhóm Ngô Bình đi vào rừng thì thấy đường rất khó đi, chỗ nào cũng có bụi cây, cỏ dại và rất nhiều con côn trùng khổng lồ. May mà có A Ly nên đám côn trùng ấy không dám bén bảng đến, vì chúng vừa lại gần họ thì đã bị cứng đờ người hoặc nổ banh xác luôn.

A Ly đi trước dẫn đường, đến cây cỏ còn sợ cô ấy nên đều tự động dạt sang hai bên nhường đường.

Họ đi thêm một đoạn thì cỏ cây đã thưa dần, sau đó thì tới một con đường đá. Bước lên đường đá, Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Lẽ nào từng có người sống ở đây ư?”

Họ đi thêm thì Ngô Bình nhìn thấy có một toà thành bị dây mây che kín. Toà thành này rất cổ kính, hình dáng cũng rất kỳ lạ, nhìn giống một tổ ong lớn với rất nhiều cửa sổ.

A Ly: “Chủ nhân, chắc ngôi nhà này cũng đã tồn tại qua nhiều kỷ nguyên, chủ nhân của nó từng thủ ở đây”.

Ngô Bình: “Tôi nghe nói có vài cường giả kỷ nguyên sẽ độ đại kiếp kỷ nguyên nhờ xây dựng pháo đài, chắc nơi này cũng là một dạng pháp đài kỷ nguyên trong truyền thuyết”.

Trước kia, nhà họ Viêm từng hứa sẽ dùng một pháo đài kỷ nguyên để đổi lấy sào huyệt tà ma của Ngô Bình.

Thiên Tuyết Linh Kiều sáng mắt lên: “Pháo đài kỷ nguyên là vật quý, có nó rồi thì ít mình cũng bình an một đời”.

Ngô Bình hỏi A Ly: “A Ly, cô nghĩ pháo đài này trải qua mấy kỷ nguyên rồi?”

A Ly: “Ít cũng năm kỷ nguyên ạ”.

Ngô Bình: “Vậy có nghĩa là chủ nhân của nó ít cũng là cường giả năm kỷ nguyên. Ban này thứ mà bị doạ sợ có khi nào là chủ nhân toà thành không?”

A Ly: “Không đâu, pháo đài này đã không còn chủ nhân nữa rồi, nó vô chủ”.

Ngô Bình: “Không có chủ ư? Thế chúng ta vào xem đi. Cường giả kia đã sống ở đây năm kỷ nguyên thì chắc có nhiều đồ lắm”.

Nói rồi, anh đi tới lối vào của pháo đài thì thấy một cánh cổng kỳ quái, cổng khoá, một cửa sổ nhỏ cạnh đó cũng đóng.

Ngô Bình giơ tay ấn lên cửa thì cửa sổ chợt mở toang, một cái đầu màu đen thò ra rồi nhìn anh chằm chằm.

Cái đầu này có một mắt, một miệng, không có mũi, nó phát ra một âm thanh kỳ quái, nhưng lạ cái là Ngô Bình lại nghe hiểu được.

“Đây là pháo đài Bắc Minh, bên trong có truyền thừa và kho báu của tiên sinh Bắc Minh. Nếu có thể thông qua bài kiểm tra thì có thể vào lấy mọi thứ của tiên sinh. Quá trình kiểm tra rất nguy hiểm, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”

Ngô Bình: “Tiên sinh Bắc Minh còn sống không?”

Cái đầu một mắt: “Tiên sinh đã mất vào kỷ nguyên trước rồi”.

Ngô Bình: “Tiên sinh cố ý giữ pháo đài này lại cho hậu thế ư?”

Cái đầu một mắt: “Tiên sinh có hai chuyện chưa làm được, vì thế cần người nhận truyền thừa làm giúp mình”.

Ngô Bình: “Giờ tôi hỏi về chuyện đó được không?”

“Phải qua được bài kiểm tra thì mới được biết”.

Ngô Bình gật đầu: “Kiểm tra gì thế?”

Cái đầu một mắt: “Đơn giản lắm, trong pháo đài có một con rối chiến đấu do tiên sinh Bắc Minh để lại. Cậu mà đánh bại nó thì sẽ được mang pháo đài đi. Sau đó, chỉ cần cậu hoàn thành hai chuyện thì có thể nhận được truyền thừa và kho báu rồi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tôi đồng ý”.

Anh ngoảnh lại nói: “Hai người chờ bên ngoài nhé, anh vào trong xem sao”.

Anh vừa nói xong thì cổng pháo đài mở ra, Ngô Bình đi vào trong.

Anh vừa vào thì phía trước đã sáng đèn. Có một con quái vật đứng đối diện anh, nó có sáu tay, bốn chân, mỗi tay đều kết thành một ấn.

Con quái vật có ba đầu, mỗi đầu nhìn về một hướng, mỗi mặt một biểu cảm, cái tức giận, cái bi thương, cái vui vẻ.

Khi Ngô Bình nhìn thấy nó thì biết thực lực của nó chắc chắn cũng là ngang cấp cường gải kỷ nguyên, không hề dễ đối phó chút nào.

Một tay của con quái vật nắm chặt, một ảo ánh đã xuất hiên trước mặt Ngô Bình rồi tấn công anh.

Võ đạo của Ngô Bình đã đạt đến trình độ không thể tin được, anh vung một tay lên và tung một quyền ra.

Uỳnh!

Một tiếng động lớn vang lên, Ngô Bình biến mất, nửa thân con quái vật tê rần, cùng với đó là không thấy anh đâu nữa.

Lúc này, Ngô Bình đã hoá thành một cơn gió rồi hoà vào môi trường xung quanh, con quái vật có phát hiện đằng trời.

Phập!

Ngô Bình đấm một cú vào một cái đầu của con quái vật, làm đầu nó nổ tung, nó vung tay lên định bắt anh nhưng chỉ chộp được không khí.

Rắc!

Một cái chân xuất hiện đạp gãy hai chân của con quái vật, cùng lúc đó nó cũng ăn một đấm vào bụng.

Nó nhảy lên cao, nhưng Ngô Bình đã bất ngờ xuất hiện rồi đấm nát cái đầu thứ hai của nó.

Lần này, Ngô Bình không trốn nữa mà tấn công trực diện luôn.

Sau nhiều tiếng động lớn, con quái vật đã bị đánh bay rồi rơi xuống đất. Tay và chân của nó đã đứt lìa, cái đầu còn lại cũng bị đánh nghoẹo sang một bên.

Cái đầu một mắt bay ra, nó chỉ có đúng một cái đầu cắm trên cổ, phía dưới nữa là các sợi sơ phát sáng.

“Chúc mừng cậu đã qua bài kiểm tra, bây giờ cậu có thể mang pháo đài này đi. Sau đó hoàn thành hai nhiệm vụ thì sẽ lấy được hết mọi thứ ở đây”.

Ngô Bình: “Giờ cho tôi biết hai việc kia là gì được chưa?”, anh hỏi.

Cái đầu một mắt: “Việc thứ nhất là tìm con gái của chủ nhâ rồi đưa cô ấy đến pháo đài một cách an toàn”.

Ngô Bình: “Tiên sinh Bắc Minh có một cô con gái ư?”

“Đúng”.

“Tôi dẫn con gái tiên sinh đến đây để thừa kế mọi thứ à?”

Cái đầu một mắt: “Con gái của tiên sinh không cần truyền thừa, cô ấy cũng là cường giả rồi, đưa cô ấy đến đây cho an toàn thôi”.

Ngô Bình: “Nếu cũng là cường giả thì cần gì được bảo vệ?”

Cái đầu một mắt: “Khi cô ấy gặp nguy hiểm thì chỉ có vào đây mới thoát nạn được”.

Ngô Bình: “Được rồi, tôi sẽ thử. À, khi tôi làm xong việc này thì sẽ được gì?”

Cái đầu một mắt: “Trong pháo đài có nhiều vật quý lắm, cậu có thể chọn tuỳ ý”.

Cái đầu một mắt vừa nói xong thì cảnh vật trước mắt Ngô Bình thay đổi. Anh đã xuất hiện trong một thế giới lớn, trước mặt là một khe núi có linh khí dồi dào.

Ngô Bình hỏi: “Ông xưng hô sao nhỉ?”

Cái đầu một mắt: “Tôi là Tử Tinh”.

Ngô Bình nhìn thấy con ngươi của cái đầu này có màu tím: “Tử Tinh, nơi này do tiên sinh Bắc Minh tạo ra à? Môi trường sống thích thật đấy!”

Tử Tinh: “Tiên sinh đã dùng mảnh vỡ của bảy vũ trụ để tạo thành nơi này và lấy tên là Thất Bảo Giới. Nếu người không mất thì có thể trở thành cường giả cấp vũ trụ rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng là một nơi lý tưởng, sau này tôi có thể đến tuỳ thích không?”

Tử Tinh: “Đương nhiên, sau này cậu là chủ nhân của nơi này rồi mà”.

Ngô Bình: “Tôi dẫn người khác đến được chứ?”

Tử Tinh: “Được, cậu là chủ nên muốn làm gì thì làm”.

Ngô Bình gật đầu rồi đi ra gọi Thiên Tuyết Linh Kiều và A Ly vào.

A Ly nhìn thấy nơi này thì ngạc nhiên nói: “Nơi này thích quá! Em cảm nhận được khí tức của bảy vũ trụ”.

Ngô Bình: “Cảm giác của cô chuẩn đấy, đây là Thất Bảo Giới do tiên sinh Bắc Minh dùng mảnh vỡ của bảy vũ trụ tạo thành”.

A Ly: “Không chỉ là mảnh vỡ của vũ trụ đâu, còn có sinh linh trong các vũ trụ ấy nữa, chúng đang bị phong ấn ở đây”.
Chương 2030: Nước sinh mệnh và tiểu quái vật

Ngô Bình sững người: “Bảy sinh linh mạnh mẽ ư?”

A Ly: “Vâng, bảy con. Thực lực của chúng chắc đều hơn em, chúng ở cấp vũ trụ rồi”.

Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: “Tiên sinh Bắc Minh phong ấn chúng kiểu gì vậy?”

Tử Tinh xuất hiện: “Tiên sinh từng trải qua nhiều cuộc kỳ ngộ nên chuyện này cũng bình thường thôi”.

Thần niệm của Ngô Bình có thể che phủ đến nơi rất xa ở Thất Bảo Giới, loáng cái anh đã phát hiện ra một bảo địa, vì thế đã dẫn Thiên Tuyết Linh Kiều và A Ly bay đến đó.

Khi họ bay lên cao, Thiên Tuyết Linh Kiều nhìn thấy cảnh vật bên dưới xong thì ngạc nhiên hô lên: “Nhiều dược liệu quá!”

Tử Tinh cũng bay theo rồi nói: “Thất Bảo Giới có bảy ruộng thuốc, mỗi ruộng đều trồng dược liệu quý của một vũ trụ”.

Ngô Bình sáng mắt lên rồi vội vàng đáp xuống. Bên dưới chân anh là những cây thuốc cao quá nửa người, cây đều kết quả màu đen đỏ to như quả hạch đào và toả ra mùi thuốc thơm nồng.

Anh hái một quả xuống ngửi rồi cắn một miếng để cảm nhận dược lực. Vài phút sau, làn da của anh đã liên tục đổi màu ba lần, làm anh không khỏi cười phá lên.

Thiên Tuyết Linh Kiều vội hỏi: “Huyền Bình, thuốc này thế nào?”

Ngô Bình: “Dược lực của thứ này rất kỳ diệu, anh chưa từng gặp bao giờ”.

Nói rồi, anh lại hái dược liệu khác, mỗi loại đều có đặc tính riêng.

Sau khi nếm thử vài vị thuốc, Ngô Bình đã lấy roi Bách Thảo ra rồi bắt đầu gom dược lực. Anh vung roi Bách Thảo lên thì dược liệu trong phạm vi trăm dặm đều rung lên, dược lực bên trong chúng đều không ngừng bị roi Bách Thảo hấp thu và tiến vào không gian khác nhau.

Cứ thế, Ngô Bình đã bay một vòng ở ruộng thuốc này và gom được rất nhiều dược lực. Các dươc lực mà roi Bách Thảo hấp thu được thì Ngô Bình cũng có thể cảm nhận, hơn nữa anh còn có thể phân loại, chứ không cần nếm thử từng cây.

Xong xuôi, nhóm Ngô Bình đã rời khỏi Thất Bảo Giới, sau đó anh vẫy tay một cái, pháo đài đã thu nhỏ rồi được anh cất đi.

Bọn họ tiếp tục đi xuyên qua khu rừng, loáng cái Ngô Bình đã ngửi thấy một hương thơm lạ. Anh đi về phía phát ra mùi hương thì nhìn thấy một cái giếng cổ. Cái giếng này cao nửa mét, miệng giếng có đường vân cổ kính, bên trong không ngừng phun nước ra. Nhưng nước giếng vừa chạm đất thì đã biến mất, như bị mặt đất hút mất.

Quanh cái giếng mọc rất nhiều dược liệu, ít cũng phải trên chục nghìn mẫu, hơn nữa càng gần giếng thì chất lượng của dược liệu càng cao, chúng đã thu hút ánh nhìn của Ngô Bình.

“Hay quá! Xem ra nước của giếng này rất thích hợp cho thực vật phát triển”.

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, chẳng lẽ lại là nước thần Thái Sơ à?”

Ngô Bình: “Nhìn là biết ngay”.

Anh đáp xuống cạnh giếng rồi vốc nước lên, nhưng nước vừa chạm tay anh thì đã biến mất ngay. Cùng lúc đó, anh cũng cảm nhận được có một luồng sức mạnh đang thuận theo đôi tay và chảy vào trong người mình.

“Nước sinh mệnh”, Ngô Bình sáng mắt lên.

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Nước sinh mệnh ư?”

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Nước sinh mệnh có tác dụng rất tốt với tu sĩ, nó có thể tăng lực sinh mệnh cho tu sĩ lên vô hạn, đúng là vật quý!”

Đột nhiên có một luồng khí tức ập tới gần họ, A Ly lập tức bay lên cao rồi cười lạnh nói: “Nó vẫn đến kìa”.

Ngô Bình không nhiều lời mà giữ chặt miệng giếng rồi nói: “Lên nào!”

Uỳnh!

Mặt đất rung lên, cái giếng đã bị Ngô Bình chuyển vào trong vũ trụ nhỏ của mình. Cùng lúc đó, A Ly và một bóng xám đang chiến đấu với nhau, trên không vang tiếng những tiếng động mạnh.

Ngô Bình nhìn thì thấy A Ly không hề yếu thế nên nhanh chóng lấy roi Bách Thảo ra để hấp thu dược lực ở gần đây. Chờ anh xong việc thì trận chiến của A Ly đã đến hồi máu lửa, hai tia sét liên tục va chạm và phát ra những tiếng nổ lớn.

Ngô Bình hô lên: “Này, đừng đánh nữa, giếng mất rồi”.

Một tia sét trong đó khựng lại rồi hoá thành một con quái vật xấu xí với bộ lông màu vàng. Nhưng nó vẫn có tay và chân, chỉ là lông dày quá nên đã che mất nên chỉ còn nhìn thấy mỗi đôi mắt.

Thấy cái giếng không còn nữa, con quái vật tức tối lườm Ngô Bình rồi định xông tới, nhưng đã bị A Ly cản lại.

Ngô Bình: “A Ly, xuống đi”.

A Ly đáp đất, còn con quái vật cũng chầm chậm đáp xuống phía xa, nhưng nó vẫn trợn mắt trừng Ngô Bình.

Ngô Bình cười nói: “Ngươi mạnh như vậy chắc nhờ hấp thu nước sinh mệnh hả?”

Con quái vật không nói gì, Ngô Bình: “Ngươi hấp thu nhiều thế rồi mà chỉ được cấp này thì đúng là không phát huy hết tác dụng của nó, hay để ta giúp nhé?”

Không biết con quái vật có hiểu hay không, nhưng nó vẫn lườm Ngô Bình rồi chợt bay lên cao rồi biến mất.

Ngô Bình lắc đầu rồi hỏi A Ly: “Thực lực của nó thế nào?”

A Ly: “Nó không biết đánh nhau nên bị em đấm cho mấy phát mạnh lắm, nhưng da nó dày nên không bị thương”.

Ngô Bình: “Nếu nó biết vài kỹ thuật chiến đấu thì khéo cô còn thua đấy”.

A Ly bĩu môi: “Còn lâu em mới thua”.

Đúng lúc này, con quái vật lông vàng đã quay lại, nó ôm theo hai con khác một xanh một đen. Nhìn thấy chúng, Ngô Bình ngẩn ra: “Con ngươi à?”

Con quái vật lông vàng gật đầu rồi lên tiếng.

A Ly nghe hiểu nên phiên dịch lại: “Chủ nhân, đây là hai đứa con của nó, từ lúc sinh ra đến nay vẫn ngủ, nhưng cơ thể vẫn lớn lên. Nó bảo chủ nhân xem hai con này bị gì rồi giúp chúng”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Con quái vật đưa con màu xanh cho Ngô Bình trước.

Ngô Bình đón con đó xong thì thấy trông nó như con mèo nhỏ, nhưng người rất béo, nó có sáu chi, một cái đuôi dài, toàn thân mọc đầy lông mềm.

Anh ấn vào người nó thì thấy trong người nó có đầy sức mạnh sinh mệnh, hơn nữa còn đạt tới mức bão hoà. Anh đoán con này đã hấp thu quá nhiều sức mạnh sinh mệnh từ trong bụng mẹ nên giờ vẫn chưa tiêu hoá hết. Nó ngủ say như vậy là vì chưa đói, khi nào tiêu hoá hết sức mạnh sinh mệnh đã hấp thu thì sẽ dậy.

Ngô Bình lập tức ném nó vào trong sào huyệt tà ma, nơi này có thể cân bằng sức mạnh, nó vào đó rồi thì sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Quả nhiên, con vật kia vừa vào trong thì sào huyệt tà ma đã điên cuồng hấp thu lực sinh mệnh dư thừa trong nó, đồng thời còn bổ sung những năng lượng còn thiếu, giúp nó khoẻ mạnh và hoàn hảo hơn.

Con quái vật mẹ không thấy con đâu thì kích động hẳn lên, A Ly nói: “Đừng sợ, chủ nhân đang cứu con ngươi”.

Ngô Bình: “Chờ xíu”.

Quả nhiên, một lát sau con trong sào huyệt tà ma đã xuất hiện trên tay anh. Nó mở mắt ra, vì nhìn thấy Ngô Bình đầu tiên nên nó nhảy lên rồi quấn lấy anh.

Ngô Bình thầm nghĩ nguy rồi, nó tưởng anh là người thân đây mà nên lập tức túm lấy nó rồi đưa cho con mẹ.

Nào ngờ con này lại rít lên rồi nhào vào lòng anh, không chịu đi.

Ngô Bình xoa đầu nó rồi nói: “Ngoan, kia mới là mẹ ngươi kìa”.

Nó túm chặt lấy áo Ngô Bình, chết không chịu buông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK