Cậu biểu diễn ba thức quyền pháp, sau đó trở phòng uống trà. Vì cậu chỉ làm một lần nên cả mười người đều trợn to mắt nhìn, mỗi người đều ghi nhớ một phần.
Thế nhưng một khi tập luyện, không phải người này thiếu một chút thì người kia thiếu một xíu, thế là họ trao đổi cho nhau, miễn cưỡng góp lại thành ba thức quyền pháp, sau đó cùng luyện tập.
Lúc này mấy thị vệ ba sao ngồi nói chuyện với nhau, người quản lý sự vụ hỏi một câu: “Người mới đến thế nào rồi?”
Lập tức có người bước đến nói: “Đại ca, bây giờ mười người đó đang ngoan ngoãn luyện quyền pháp mà cậu ta dạy”.
“Luyện quyền?”, người đàn ông được gọi là đại ca khá gầy gò, mặt dài, mắt hẹp, da hơi ngăm, nhíu mày nói: “Nói thế tức là mười người khó đối phó nhất này đều bị cậu ta làm cho phục tùng, người này không tầm thường”.
Một thị vệ ba sao khác nói: “Lúc này Vương gia đột nhiên tuyển người vào, chúng ta nhất định phải đề phòng. Bây giờ trong tay Vương gia đang có một chức vụ “Phó thống lĩnh”, Hiện giờ ngoài mặt thì doanh trại thị vệ là do đại ca quản lý nhưng nếu có người làm phó thống lĩnh thì chắc chắn doanh trại thị vệ này sẽ được phân cho người đó”.
Một thị vệ ba sao khác không dám tin nói: “Ý anh hai là Vương gia muốn nâng đỡ thanh niên này lên làm cấp trên của chúng ta?”
Người đó gật đầu: “Có khả năng này, dù sao chúng ta đều là thị vệ ba sao, theo lý chỉ có thị vệ bốn sao mới có thể trở thành phó thống lĩnh”.
Người đàn ông mắt nhỏ đó gõ ngón tay lên bàn, trầm ngâm suy tư vài giây sau mới nói: “Mặc dù người mới này là thị vệ một sao, nhưng chỉ cần lập được thành tích thì sẽ được thăng cấp bốn sao cũng rất nhanh”.
“Đại ca, thăng cấp lên bốn sao cũng không dễ như vậy, ở chỗ chúng ta ít nhất phải giết một cái nhẫn giả năm sao của Đông Doanh mới có thể đạt được bốn sao. Nhẫn giả năm sao thì thực lực khoảng chừng cảnh giới Bí Thiên, sao có thể giết dễ như vậy?”
Người đàn ông mắt hẹp nói: “Chưa chắc, tôi cảm thấy không thể nhìn thấy được người mới này”.
Ở một bên khác, Ngô Bình ngồi khoảng một tiếng, sau đó bước ra hỏi: “Luyện xong chưa?”
Mọi người vội gật đầu, đồng loạt nói luyện được rồi. Ngô Bình bảo từng người họ làm thứ, người đầu tiên vừa đánh một quyền, Ngô Bình đã cười nhạo: “Đây là quyền mà anh học được à? Đánh như quần ấy”.
Người này lập tức nói: “Vâng, tôi đánh chẳng ra gì, tôi sẽ cố gắng hơn”.
Ngô Bình rất hài lòng, lại bảo những người khác đánh lại một lần, bị mắng vài câu, cuối cùng mới nói: “Giờ tôi dạy lại lần nữa”.
Lần thứ hai, cậu dạy rất chậm, mỗi chi tiết đều nhắc nhở vài câu. Cứ thế làm mọi người hiểu ra được vấn đề, ai nấy cũng mừng hớn hở.
Ngô Bình bảo họ tiếp tục luyện tập, cậu về quay vào phòng uống trà, nghịch điện thoại.
Một tiếng sau, cậu lại bước ra rồi bảo mọi người làm một lần. Lần này quyền pháp của mọi người đều đã chuẩn hơn, nhưng vẫn còn kém xa yêu cầu của cậu.
Ngô Bình đá cho mỗi người vài cái, hung hăng mắng một trận, lúc này mới thị phạm, giải thích lần thứ ba. Lần này cậu giải thích cặn kẽ hơn, nói hết những điểm mấu chốt trong đó khiến mười người như tỉnh khỏi cơn mơ.
“Tiếp tục tập đi, nếu hôm nay không luyện xong thì đừng ngủ”, Ngô Bình mắng xong thì quay lại phòng.
Vài phút sau, Tần Cự Phong đến gặp, anh ta liếc nhìn vài người trong sân, mỉm cười bước vào nói: “Đại sư huynh giỏi thật đấy, những người này đều là kẻ cứng đầu, khó mà quản được họ, cậu nhìn bây giờ đi, ai cũng đều rất nghe lời”.
Ngô Bình mới làm quán chủ được mấy ngày, nhưng vì cậu chẳng màng công chuyện nên mấy hôm trước đã xin lão quán chủ bổ nhiệm lại người mới, Tần Cự Phong cũng cách xưng hô, gọi cậu là đại sư huynh.
Ngô Bình: “Anh đến có việc gì à?”
Tần Cự Phong nói: “Vương gia mời cậu sang đó một chuyến”.
Ngô Bình: “Ừ, đi thôi”, cậu cũng có linh tính chắc Đông Vương sẽ muốn gặp lại mình.
Lần này gặp lại, Đông Vương nhiệt tình hơn lần trước nhiều, ông ta cười nói: “Ngô Bình, cậu làm rất tốt, nhanh như vậy mà đã có thể làm cho thuộc hạ phục rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Vương gia, ông tìm tôi có việc gì?”
Đông Vương: “Trước đó chúng ta đã thỏa thuận, cậu đến quân đội để trải nghiệm, tôi không thể để cậu trải nghiệm không công được. Tối nay có đợt hành động, tôi sẽ dẫn người đi phục kích một nhẫn giả bảy sao của nước Đông Doanh”.
Thực lực của nhẫn giả bảy sao tương ứng với cường giả cảnh giới Bí Thai, cực kỳ khó đối phó. Hơn nữa bên cạnh nhẫn giả bảy sao chắc chắn sẽ có rất nhiều nhẫn giả sao thấp hơn.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Vương gia muốn dẫn tôi đi?”
Đông Vương cười nói: “Đương nhiên rồi, tôi phải để cậu trải nghiệm những cái thật thú vị mới được. Nhưng nhẫn giả bảy sao rất mạnh, cậu dám đi không?”
Ngô Bình: “Vương gia dám đi thì dĩ nhiên thuộc hạ cũng dám chứ”.
Đông Vương: “Trong tay đối phương chắc chắn sẽ có nhẫn giả sáu sao, nhẫn giả năm sao. Cậu chỉ cần giết bừa một người, giành được chiến tích thì cậu có thể trở thành thị vệ bốn sao”.
Ngô Bình: “Vương gia, tại sao ông lại để tôi làm thị vệ? Làm binh tướng bình thường không tốt hơn sao?”
Đông Vương cười nói: “Thị vệ thăng cấp nhanh hơn, không chỉ có nhiều lợi ích và ưu thế, mà còn có tất cả quyền lợi hơn hẳn binh sĩ bình thường”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn Vương gia”.
Đông Vương xua tay: “Cậu đồng ý đến giúp tôi thì phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng”.
Ngô Bình lại nói đến hành động tối nay: “Nhẫn giả bảy sao đó đến Hạ Quốc làm gì?”
Đông Vương: “Theo tin tình báo, lần này hắn đến là để lấy một món bảo vật của Hạ Quốc. Hiện giờ món bảo vật đó đang ở trong tay một nhân sĩ võ lâm, thế nên chúng ta chỉ cần mai phục gần nhân sĩ võ lâm đó thì chắc chắn có thể chặn được đám nhẫn giả đó”.
Ngô Bình phấn khích hỏi: “Vương gia biết là món bảo vật gì không?”
Đông Vương: “Trước mắt vẫn chưa rõ, nhưng có thể khiến đối phương phái nhẫn giả bảy sao đến chắc không phải là món bảo vật đơn giản”.
Ngô Bình hỏi: “Vương gia, bên chúng ta cử những người nào đi?”
Đông Vương: “Một cao thủ cảnh giới Bí Anh, ba cao chủ cảnh giới Bí Thai, mười cao thủ cảnh giới Bí Phủ. Ngoài ra bên cạnh tôi còn có vài thị vệ Bí Cảnh, trong tay họ đều có pháp khí và bùa chú”.
Ngô Bình: “Trận thế như vậy hạ gục đối phương chắc hẳn không khó”.
Đông Vương nói: “Ừ, chắc là có thể, đến lúc đó cậu ở bên cạnh tôi, đến thời cơ thích hợp, cậu ra tay lấy đầu chúng”.
Ngô Bình: “Vâng, chuyện quan trọng nhất của tôi là bảo vệ sự an toàn của Vương gia”.
Đông Vương: “Vốn dĩ muốn tổ chức bữa tiệc tẩy gió cho cậu nhưng tối nay chúng tôi có hành động, chỉ đành để sang hôm khác”.
Ngô Bình vẫn chưa biết rõ tình hình bên Đông Vương, cậu cũng không nói gì nhiều, sau đó quay về phòng mình.
Lúc này những người đó đã luyện gần xong, Ngô Bình kiểm tra lại, lại mắng họ một trận, bảo họ tiếp tục tập.
Sau khi trời tối, đám người này đã luyện đến mức gần như kiệt sức, lúc này Ngô Bình mới để họ tạm nghỉ ngơi.
Một tiếng sau, Ngô Bình và bốn mươi mấy người Đông Vương đi đến nơi phục kích đối phương.
Nơi này là một căn phòng giữa núi, đã có người bày bố sẵn trước đó. Sau khi nhóm Đông Vương, lập tức sắp xếp người, lần lượt mai phục ở các vị trí khác nhau.
Ngô Bình và các thị vệ bên cạnh Đông Vương đứng ở cửa sổ trên tầng ba của một tòa nhà, quan sát tình hình bên ngoài qua khe hở. Đối diện với cửa sổ là một khu nhà, đó là nơi mà người giang hồ đó sống.
Ngô Bình thấy những ngôi nhà được nối với nhau bèn nói: “Vương gia, vị này là ai mà gia nghiệp lại lớn như thế”.
Đông Vương nói: “Người này là thủ lĩnh của võ lâm Hải Đông, có thực lực rất mạnh, chắc hẳn không yếu hơn tu sĩ cảnh giới Bí Anh đâu. Nghe nói người này đã từng luyện hai tuyệt học cực kỳ mạnh, đồng thời sử dụng chúng tung hoành trong võ lâm nhiều năm, chưa từng bại trận lần nào”.
Chương 2542: Mừng thọ
Ngô Bình: “Hóa ra là thủ lĩnh võ lâm ở địa phương, thảo nào lại có khí phái như thế”.
Tần Cự Phong nói: “Người này tên là Phương Bình Hải, “Ngàn Sơn quyền” và “Bôn Lôi chưởng” của ông ta rất có uy lực, thường thắng đối phương chỉ với một đòn tấn công. Hơn nữa người này thu nhận ba mươi sáu đệ tử, người nào cũng có bản lĩnh. Thế lực của người này trải rộng khắp tỉnh Hải Đông, là một trong ba đầu sỏ ở Hải Đông”.
Lúc này Ngô Bình mới nhận ra nhà họ Phương treo đèn kết hoa, liên tục có khách đến thăm, trước cổng dần trở nên náo nhiệt, ngựa xe như nước.
Tần Cự Phong: “Hôm nay là lễ mừng thọ năm mươi tuổi của Phương Bình Hải, đệ tử và con cháu của ông ta đều đến chúc thọ, có không ít gia tộc lớn, các võ sư ở tỉnh Hải Đông cũng cử người đến chúc mừng”.
Ngô Bình nhìn một lúc, bỗng nói: “Vương gia, chúng ta ở ngoài nhìn cũng không rõ ràng, hay là chúng ta trà trộn vào trong”.
Đông Vương cười nói: “Cậu định vào đó thế nào?”
Ngô Bình cười nói: “Ông ta là người đứng đầu võ lâm, một thành niên thế hệ trẻ như tôi ngưỡng mộ ông ta, đến đây mừng thọ cũng là chuyện bình thường nhỉ?”
Đông Vương gật đầu, lấy ra một viên hạt châu nói: “Đây là viên ngọc trai một ngàn năm tuổi, cũng được xem là bảo vật, cậu lấy nó để làm quà mừng thọ đi”.
Nhìn thấy viên ngọc trai, Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Thứ này quá tốt, trong viên ngọc trai này có chứa tinh hoa nhật nguyệt, có thể luyện đan”.
Đông Vương: “Tôi vẫn còn, nếu cậu thích, lúc về tôi sẽ tặng cậu hai viên”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn Đông Vương”.
Cất ngọc trai đi, Ngô Bình lặng lẽ xuống lầu. Một lúc sau, trong tay cậu cầm một cái hộp hình vuông nhỏ, nghênh ngang đi đến trước cổng nhà họ Phương. Lúc này có không ít khách đến, Ngô Bình xen lẫn trong một nhóm khá nhiều người rồi trà trộn tiến vào.
Vào đến nhà họ Phương, cậu tách khỏi nhóm đó, đi đến đại sảnh bữa tiệc với những người khác.
Vừa vào đến cửa là nơi nhận quà, còn có người chuyên xướng danh sách quà tặng đang lớn giọng nói là ai đến chúc mừng, tặng quà gì.
Ngô Bình cũng đi đến, đặt hộp quà xuống, nói tên của mình và món quà.
Người đó vừa bảo người khác viết vừa lớn giọng nói: “Cậu Ngô ở Đông Hải mừng thọ bằng một viên ngọc trai ngàn năm”.
Ngọc trai ngàn năm là đồ tốt, mặc dù Ngô Bình không có tên trong danh sách khách mời quan trọng nhưng người phụ trách lại rất khôn khéo, lập tức mời cậu vào khu dành cho khách quý.
Thì ra khách mời cũng có phân chia cấp bậc, đệ tử và con cháu nhà mình sẽ có sảnh riêng, khách mời bình thường có sảnh riêng, những vị khách quan trọng cũng có chỗ riêng biệt.
Ngô Bình vừa ngồi xuống đã cảm nhận được khí tức của vài người cách mình không xa hơi kỳ lạ. Mấy người xung quanh đều là thương nhân hoặc là người trong võ lâm, khí tức của họ đều rất bình thường, nhưng chỉ có vài người này hơi kỳ lạ, hơi thở có chút tà khí.
Ngô Bình âm thầm quan sát những người này một lúc thì thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang sải bước đi đến, theo sau hắn là mấy người cấp dưới. Hắn đi đến trước mặt Ngô Bình, chắp tay nói: “Cậu Ngô, tôi là Phương Vân Châu, cậu tặng ngọc trai ngàn năm, bố tôi cực kỳ vui, bảo tôi đến đón tiếp”.
Ngô Bình đứng dậy cười nói: “Mặc dù tôi đến từ môn phái võ lâm ở Giang Nam nhưng trước giờ ngưỡng mộ tiền bối Phương. Nghe nói tiền bối Phương tổ chức sinh nhật, tôi lập tức đến đây chúc mừng”.
Phương Vân Châu: “Bố tôi đang ở trong sảnh, mời cậu Ngô đi theo tôi”.
Sau đó là chính thức chúc thọ. Cũng là chúc thọ nhưng đa số khách mời không gặp được Phương Bình Hải, họ tặng quà xong thì đến nơi nào đó để ngồi.
Vì Ngô Bình tặng ông ta một món quà quý giá nên Phương Bình Hải chú ý đến cậu, lúc này mới có cơ hội gặp mặt chúc thọ.
Khi họ đến một hội trường lộng lẫy thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên có đôi tai to đang ngồi trên chiếc ghế chính giữa, các đệ tử và các cháu vây xung quanh, trong sảnh còn có rất nhiều khách quý, người này không ai khác chính là nhân tài kiệt xuất võ lâm của tỉnh Hải Đông – Phương Bình Hải.
Ngô Bình sải bước lên trước, chắp tay cung kính chào, cười nói: “Chúc tiền bối Phương phúc như Đông Hải, thọ hơn Nam Sơn, Ngô Bình đến đây để mừng thọ tiền bối”.
Phương Bình Hải bật cười, nói: “Cậu Ngô, cậu tặng món quà quý giá như thế, tôi thấy rất khó xử”.
Ông ta ngừng một lúc rồi lại nói: “Tôi cũng quen biết không ít bạn bè võ lâm ở tỉnh Giang Nam, không biết sư phụ của cậu Ngô ở trong môn phái nào?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi là đệ tử của võ quán Liên Sơn”, cậu không nói mình là đệ tử xuất sắc của Liên Sơn Tông mà chỉ nhắc đến võ quán Liên Sơn.
Mắt Phương Bình Hải sáng rực nói: “Thì ra là võ quán Liên Sơn, tôi và ông anh Chu Kỳ Phu có quan hệ khá tốt, trước đó từng được ông ấy giúp đỡ”.
Ngô Bình cười nói: “Tiền bối Chu là lão quán chủ của bọn tôi, quan hệ của chúng tôi rất thân thiết”.
Phương Bình Hải: “Một thời gian trước, võ quán Liên Sơn tóm gọn cả võ trường Heisei trong một lần khiêu chiến, tạo ý chí cho các đồng đạo võ lâm của Hạ Quốc, mọi người đều vỗ tay khen ngợi”.
Ngô Bình: “Đều là các đồng đạo giang hồ coi trọng quá rồi”.
Lúc này, một thiếu niên trạc tuổi Ngô Bình trong đám đông bỗng chen miệng vào nói: “Nghe nói hiện giờ võ quán chiêu mộ học viên rộng rãi, còn phân các học viên thành các bậc hạng khác nhau. Cậu Ngô có thể đại diện cho võ quán Liên Sơn đến mừng thọ, chắc chắn là người xuất sắc trong số đó, không biết cậu ở cấp bậc nào?”
Bây giờ võ quán Liên Sơn cải cách theo kế hoạch của Ngô Bình, tất cả đệ tử chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp, siêu cấp, mỗi cấp bậc trong đó đều được chia từ cấp một đến cấp mười.
Phương Bình Hài cười nói: “Cậu Ngô chắc chắn là cao cấp, thậm chí có thể là đệ tử siêu cấp.
Ngô Bình cười nói: “Cũng không phải, tôi là đại sư huynh của tất cả học viên”.
Cậu vừa nói thế, tất cả mọi người đều sửng sốt, cậu ta là đại sư huynh ở võ quán sao? Võ quán Liên Sơn không có công khai chuyện nội bộ với bên ngoài nên ngoài các học viên nội bộ, người ngoài cũng không biết nhiều chuyện lắm. Tuy nhiên, danh xưng đại sư huynh này không phải ai cũng có thể có được, phải là người mạnh nhất trong tất cả học viên mới dám tự xưng mình là đại sư huynh.
Mắt Phương Bình Hải sáng rực: “Hóa ra cậu Ngô là vị thiên tài của võ quán Liên Sơn”.
Phương Bình Hải biết một ít chuyện của võ quán, chẳng hạn như có một người trẻ tuổi của võ quán đã đánh bại nhân vật nòng cốt của võ trường Heisei.
Phía sau lập tức có người cực kỳ biết phối hợp hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc chuyện này là sao, người có thể nói một chút không?”
Phương Bình Hải bật cười nói: “Ở tỉnh Giang Nam có hai võ quán quy mô lớn, một là võ quán Liên Sơn do người Hạ Quốc chúng ta mở. Đằng sau võ quán Liên Sơn là một tông phái tu hành của Tiên Giới – Liên Sơn Tông. Một võ quán khác là võ trường Heisei do người Phù Tang lập ra”.
“Trong hai năm trước, võ trường Heisei đã áp đảo võ quán Liên Sơn, hơn nữa quy mô của võ trường Heisei cũng khá kinh người, vượt xa võ quán Liên Sơn. Nhưng cách đây không lâu, võ trường Heisei đã thất bại trong việc thâu tóm các võ quán, mà thiên tài trẻ tuổi nghênh chiến chính là cậu Ngô ở trước mặt chúng ta đây”.
Vừa nghe nói Ngô Bình là người đã đánh bại người võ trường Heisei, mọi người nhìn cậu với ánh mắt bái phục, thiếu niên đó nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu với cậu nói: “Anh Ngô, tôi đã ngưỡng mộ anh từ lâu, hôm nay có thể gặp được anh Ngô, tôi xem như có phúc ba đời”.
“Thiên tài gì chứ, cũng chẳng có gì đặc biệt”.
Đột nhiên có một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi ở trong đám người chế giễu.
Mọi người đều quay sang nhìn hắn, nhận ra người này để râu, vóc dáng không cao, da mặt đen sạm, đôi mắt cũng là màu xám, trông rất kỳ lạ.
Chương 2543: Shogoro và Hoshi Kiryu
Lúc Ngô Bình bước vào thì đã để ý đến người này, cậu thấy khí tức của người này rất giống với những người bên ngoài kia. Lúc này nghe thấy hắn chế giễu mình, cậu thờ ơ nói: “Phù Tang các anh không chỉ là một đất nước nhỏ bé, mà vóc dáng cũng lùn và lòng dạ cũng hẹp hòi”.
Vừa nghe thế, người này đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Cậu hỗn láo”.
Phương Bình Hải khẽ cau mày, người này là cao thủ “Cương Nhu Đạo” của nước Phù Tang, tên là Shogoro. Trước đây hắn từng tiếp xúc với Phương Bình Hải, cả hai đều là khách quý, ông ta vội nói: “Hai người bình tĩnh lại”.
Ngô Bình chắp tay nói: “Tiền bối Phương, tôi không quen với người này, anh ta xiên xỏ châm chọc làm tôi không thể nhịn được”.
Sau đó cậu chỉ vào đối phương nói: “Nếu anh có gan thì ra đây so tài với tôi. Tôi thua thì mặc anh nói gì cũng được; nếu anh thua thì phải cúi đầu xin lỗi tôi”.
Shogoro là cao thủ đứng thứ thứ hai của Cương Nhu Đạo, cả đời đã đánh bại vô số cường giả, thấy người trẻ tuổi Ngô Bình này muốn khiêu chiến với mình, hắn chế nhạo: “Cậu muốn chết thì tôi sẽ thỏa mãn cậu”.
Thấy hai người sắp lao vào đánh nhau, Phương Bình Hải khẽ thở dài nói: “Mọi người đều là người trong võ lâm, hai cậu muốn đánh nhau tôi không cản, mong hai vị đúng mực, đừng so đấu tới mức mất mạng”.
Người xung quanh lập tức lùi ra sau, chừa lại một khoảng trống ở giữa.
Hai tay Shogoro giao nhau, chân trái ở trước, chân phải ở sau, bày ra tư thế của Cương Nhu Đạo.
Hai tay Ngô Bình để ra sau lưng, cười nhạo: “Gì đây, đúng là chẳng ra sao cả”.
Shogoro không nổi giận, mũi chân bám chặt vào mặt đất, bỗng di chuyển vài mét rồi tung ra một quyền. Ngô Bình cũng di chuyển, nhẹ nhàng đánh ra một quyền, nắm đấm của cậu đánh vào phần bụng của Shogoro.
“Phụt!”
Xương sống của Shogoro nhô ra khỏi da, ruột cũng bị đứt từng đoạn, hắn ngồi phịch tê liệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt. Hắn có công phu giết người nhưng không hề có cơ hội thi triển nó trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Shogoro, lạnh lùng nói: “Chỉ chút công phu mèo cào này của anh mà cũng dám nhạo báng người khác?”
Shogoro vừa giận vừa hận nói: “Cái thứ chết tiệt, sư phụ tôi sẽ không tha cho cậu”.
Ngô Bình: “Tôi có thể phụng bồi bất cứ lúc nào. Anh thua rồi nên phải cúi đầu xin lỗi tôi theo thỏa thuận”.
Lúc này có người nói: “Cậu Ngô, hắn đã bị tê liệt rồi, e là không thể cúi đầu đâu”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Mặc dù đã bị tàn phế nhưng dập đầu vẫn không thành vấn đề”, nói rồi cậu đi đến đá vào người Shogoro một cú. Hắn lập tức cảm nhận được sức mạnh dồn vào hai chân hắn, hắn thế mà có thể đứng dậy.
Shogoro vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi cắn răng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình. Nhưng hắn chưa kịp nói lời xin lỗi thì đã có một tia kiếm quang lóe lên, sau đó đầu Shogoro bay lên, phun ra máu tươi.
Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên, đều nhìn về phía sau Shogoro.
Lúc này, một thiếu niên buộc tóc, thắt lưng đeo kiếm võ sĩ đứng đó, khoảng cách giữa gã và Shogoro là bảy, tám mét. Từ đầu đến cuối, ngoài Ngô Bình thì không ai thấy được gã ra tay thế nào.
Thiếu niên cũng trạc tuổi Ngô Bình, gã nhìn thi thể Shogoro ngã dưới đất, thờ ơ nói: “Thứ vô dụng này sống chỉ lãng phí không khí”.
Người nhà họ Phương biến sắc, Phương Bình Hải trầm giọng nói: “Cậu là ai mà dám giết người ở nhà họ Phương, trong mắt cậu còn có tôi không hả?”
Thiếu niên nhếch môi cười nói: “Tôi muốn giết thì giết, không ai ngăn được tôi cả”.
Sau đó gã ôm kiếm võ sĩ vào lòng, cười ha ha hỏi Phương Bình Hải: “Ông già, tôi nghe nói ông đang giữ một món bảo vật, lấy ra cho tôi xem thử đi”.
Ngô Bình thầm nghĩ, lẽ nào thiếu niên này là người do nhẫn giả phái đến?
Thế là cậu âm thầm mở camera, gửi hình ảnh ở đây cho Đông Vương ở tòa nhà đối diện.
Đông Vương nhìn thấy thiếu niên này, giọng cũng thay đổi, nói: “Đây là Hoshi Kiryu, thiếu niên cao thủ đứng đầu của Phù Tang. Ngô Bình, cậu phải cẩn thận với người này”.
Sau đó là giọng Đông Vương tức giận quát người bên cạnh: “Một đám vô dụng! Hoshi Kiryu đến hiện trường kia, các người lại không biết”.
Ngô Bình gõ vào máy quay tỏ ý ông ta đừng lo.
Hoshi Kiryu vừa nhắc đến bảo vật, Phương Bình Hải lập tức biến sắc, lạnh lùng hỏi: “Chàng trai, là ai phái cậu đến?”
Hoshi Kiryu vỗ kiếm võ sĩ trong ngực: “Là tôi tự muốn đến, tôi có hứng thú với bảo vật của ông. Ông già, giao bảo vật của ông ra đây, tôi có thể tha cho tất cả mọi người có mặt ở đây, nếu ông đưa thì tôi sẽ chém đầu từng người một”.
Phương Bình Hải tức đến mức bật cười: “Tên nhóc thối tha, khẩu khí cũng lớn đấy chứ”.
“Sư phụ, để con cho cái tên không biết trời cao đất dày này một bài học”, đại đệ tử của Phương Bình Hải là một người trung niên, ông ta bước ra, khí tức hùng hồn, cũng là tu sĩ Bí Cảnh tầng ba giống Ngô Bình.
Phương Bình Hải khẽ gật đầu nói: “Nộ Ba, chú ý kiếm của cậu ta, người này biết thuật rút kiếm”, ánh mắt ông ta rất chuẩn, vừa nhìn đã biết bản lĩnh sở trường của Hoshi Kiryu.
Người đàn ông trung niên bước ra tên là Dương Nộ Ba, trước đây ông ta là một tu sĩ, nửa đường đã bái Phương Bình Hải làm thầy, song tu tiên - võ, thực lực mạnh hơn tu sĩ cảnh giới Bí Pháp bình thường.
Dương Nộ Ba tay không đánh ra một quyền, từng bước đến gần Hoshi Kiryu. Hoshi Kiryu cười ẩn ý, ánh mắt nhìn ông ta như đang nhìn một người chết.
“Này nhóc, tôi sẽ cho cậu thấy uy lực chưởng lửa của tôi…”, Dương Nộ Ba vận chuyển khí tức quanh người, vừa định làm động tác thì một tia kiếm quang lóe lên, sau đó cổ ông ta tuôn ra máu, rơi khỏi đầu, máu nóng hổi phun ra, ngã xuống đất.
“Nộ Ba!”, Phương Bình Hải vừa đau lòng vừa tức giận, mắt ngân ngấn nước.
Hoshi Kiryu vẫn cầm thanh kiếm võ sĩ như thể gã chưa từng dịch chuyển. Động tác của gã quá nhanh, khi những người xung quanh hết sức tập trung, cũng chỉ có thể nhìn thấy cơ thể của gã thoáng qua. Còn gã rút kiếm thế nào, thu kiếm lại ra sao, mọi người không nhìn rõ.
“Đây là người đầu tiên tôi muốn giết. Thế nào ông già? Ông nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu ông không đưa bảo vật ra thì tôi sẽ tiếp tục giết cho đến khi ông giao đồ ra mới thôi”, Hoshi Kiryu bật cười nói, giết người chỉ như trò chơi trẻ con với gã.
Thấy thế Đông Vương lập tức nói: “Hoshi Kiryu và chúng là một bọn, hành động”.
Thế nhưng ngay sau đó, cậu nghe được từng tiếng hô ngạc nhiên, Đông Vương nói: “Ngô Bình, việc lớn không ổn, xung quanh bọn tôi đã bị ai đó bày bố kết giới rất mạnh, e là bọn tôi không thể phá vỡ kết giới trong thời gian ngắn”.
Ngô Bình nhíu mày, đối phương thế mà lại lặng lẽ bày bố kết giới, xem ra bên phía Phù Tang phái cao thủ cực kỳ lợi hại đến rồi.
Cậu còn muốn tiếp tục liên lạc với Đông Vương nhưng trong tai nghe vang lên tiếng rè rè, tín hiệu lập tức bị ngắt. Cậu biết chắc chắn là do đối phương đã chặn tín hiệu. Tim cậu chùng xuống, mơ hồ có cảm giác không ổn.
“Chỗ bọn tôi có nhiều người, tôi không tin không thể đối phó được cậu”, Phương Bình Hải nghiến răng nói.
“Vậy à?”
Vừa dứt lời, gã đột nhiên biến mất, ngay sau đó xuất hiện bên cạnh một đệ tử của Phương Bình Hải, sau đó đầu của đệ tử đó lìa khỏi đầu, lăn xuống đất, lại phun ra một máu nóng hổi.
Hoshi Kiryu vẫn giữ tư thế trước đó, gã thở dài nói: “Người Hạ Quốc các người chẳng thức thời gì cả”.
“Bọn tôi đến mừng thọ, chuyện ở đây không liên quan đến chúng tôi”, đột nhiên có vài người đứng lên, xoay người định đi ra ngoài.
Nhưng vừa bước đến cửa, trên mặt đất vang lên tiếng “Ầm”, hai luồng khói đen bốc lên, sau đó hai nhẫn giả áo đen xuất hiện, kiếm quang lóe lên, mấy người này đều ngã xuống đất, trên cổ mỗi người đều có thêm một lỗ máu.
Hoshi Kiryu cười nói: “Xin lỗi nhé, không ai được ra khỏi đây”.
Chương 2544: Bắt bóng
Gã ngoảnh đầu nhìn lại Phương Bình Hải: “Ông già, ông vẫn chưa quyết định sao?”
Phương Bình Hải hít một hơi thật sâu, tung một đấm về phía xa, quyền ảnh xé toạc không khí, gào thét, hướng về phía Hoshi Kiryu.
Hoshi Kiryu vẫn mỉm cười, đứng im không động đậy. Lúc quyền ảnh đập lên người gã, gã đã biến mất, sau đó xuất hiện ở cách đó mấy mét. Rõ ràng gã biết một loại bí pháp dịch chuyển tích tắc, những chiêu thức bình thường rất khó làm gã bị thương.
“Vù”.
Sau đó, một luồng sát quang dài vụt qua trong phòng khách, lại có thêm ba cái đầu nữa rơi xuống đất, những người chết đều là người thân của Phương Bình Hải, trong đó có một người là con trai của ông ta.
“Tôi liều với cậu”. Mắt Phương Bình Hải đỏ ửng, ông ta đẩy những người đang ngăn cản mình ra xa, muốn xông về phía Hoshi Kiryu.
“Tiền bối Phương, để tôi thử sức với gã”. Đột nhiên, Ngô Bình bước ra.
Ngô Bình đồng ý ra tay khiến mọi người ai cũng thở phào, vì dù gì thì cậu cũng từng có chiến tích đánh bại cao thủ Phù Tang, nói không chừng cũng có thể đánh bại thiếu niên kỳ dị trước mặt này.
Hoshi Kiryu mỉm cười, quan sát Ngô Bình rồi nói: “Vốn dĩ tôi định giữ cậu lại sau cùng mới giết, nhưng nếu như cậu muốn chết sớm thì tôi cũng không phản đối”.
Ngô Bình cười khẩy: “Chẳng qua anh chỉ rút kiếm nhanh hơn chút, bộ pháp giỏi hơn chút thôi chứ cũng chẳng có gì xuất sắc”.
Hoshi Kiryu ngây ra, sau đó cười haha: “Chỉ là rút kiếm nhanh một chút thôi sao? Lẽ nào cậu có thể nhìn thấy tôi rút kiếm thế nào?”
Ngô Bình bình thản nói: “Anh vốn dĩ không rút kiếm, chỉ là đã luyện Nhị Trùng Thân, tôi nói không sai đấy chứ?”
Cậu vừa dứt lời thì mặt Hoshi Kiryu liền biến sắc, gã nói với giọng sắc bén: “Không ngờ cậu lại biết Nhị Trùng Thân”.
Ngô Bình nói với vẻ mặt khinh thường: “Nhị Trùng Thân chỉ là một loại bí kỹ hạ đẳng, chẳng phải bí mật gì, sao tôi có thể không biết?”
Hoshi Kiryu nheo mắt: “Cậu nói hay lắm, nhưng vô dụng thôi”.
Gã dứt lời thì bỗng nhiên biến mất, sau đó, một luồng sát quang xuất hiện sau cổ Ngô Bình.
Nhưng luồng sát quang đó đã trật mục tiêu, Ngô Bình cũng không thấy đâu nữa. Sau đó, một bàn tay thò ra từ hư không, hướng về trước và tóm lấy cổ một người, và rồi hai người họ cùng xuất hiện ở cách đó mấy mét.
Hoshi Kiryu bị Ngô Bình bóp chặt cổ, mặt tối sầm, ánh mắt đầy sự kinh ngạc và khiếp sợ.
Mặt Ngô Bình không cảm xúc, cậu khẽ dùng lực, cây kiếm Nhật trong lòng Hoshi Kiryu liền rơi xuống đất, gã hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
“Cao thủ trẻ số một Phù Tang chẳng qua cũng chỉ có vậy!”, Ngô Bình lạnh lùng nói.
“Thả tôi ra”. Hoshi Kiryu nghiến răng nói, dù đã bị tóm nhưng gã vẫn rất ngông cuồng.
“Rắc rắc!”. Ngô Bình bẻ gãy cổ gã, sau đó vứt gã xuống đất.
Hoshi Kiryu không thể động đậy, mắt đẫm lệ, nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt vô cùng oán hận.
“Dám đánh tàn phế thiên kiêu trẻ của Phù Tang tôi, tội cậu thật đáng chết vạn lần”. Lúc này, có một nhẫn giả áo bạc xuất hiện ở cửa, người này vừa xuất hiện thì Ngô Bình biết ngay chắc chắn ông ta là mục tiêu mà Đông Vương muốn đối phó, nhẫn giả bảy sao.
Ngô Bình nhìn về phía đối phương, hỏi: “Kết giới phía trước là do ông bày ra sao?”
Nhẫn giả bảy sao chỉ để lộ đôi mắt, ông ta cười nham hiểm, nói: “Tôi dùng pháp khí tách biệt khu vực đó với thế giới bên ngoài, trước khi trời sáng, những người bên trong không thể ra ngoài được. Nhóc con, chỉ với sức một mình cậu mà muốn thay đổi cục diện sao?”
Phương Bình Hải hét lớn: “Còn có chúng tôi”.
Những người đó cũng ý thức được đám người Phù Tang này không chịu yên, e rằng tiếp theo đây bọn chúng cũng sẽ đối phó họ, thế nên ai cũng đứng về phía Ngô Bình.
Nhẫn giả bảy sao cười haha: “Các người sao? Chỉ một mình Hoshi Kiryu đã có thể khiến các người bất lực rồi, gặp phải tôi các người có thể làm được gì?”
Ngô Bình: “Đừng cười nữa, sắp rớt răng ra rồi kìa”.
Nhẫn giả bảy sao lập tức ngừng cười, nhìn Ngô Bình với đôi mắt nham hiểm, nhả từng câu, từng chữ: “Nhóc con, cậu tưởng với chút thực lực đó thì cậu có thể ngông cuồng trước mặt tôi sao?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Vậy thì thử xem”.
Cậu vừa dứt lời thì đột nhiên biến mất, sau đó Phương phủ bỗng tối đen như mực, không một tia sáng.
“Chuyện gì thế?”. Ai cũng kinh ngạc thốt lên.
Lúc này, một vầng trăng xuất hiện trên không trung, ánh trăng chiếu xuống, dưới chân mỗi người đều có bóng.
Nhẫn giả bảy sao nheo mắt, hỏi: “Đấy là thủ pháp gì?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Bí pháp cấp thần, bắt bóng”.
Cậu đưa tay phải lên, mặt đất liền xuất hiện một bàn tay khổng lồ, bàn tay đó nhanh như chớp, nhẹ nhàng bắt lấy bóng của nhẫn giả. Đối phương liền cứng đơ người, ngã nhào xuống đất như mất hồn.
Sau đó, tay của Ngô Bình bắt đầu tóm lấy bóng của tất cả nhẫn giả Phù Tang, động tác cực kỳ nhanh, không thể nào tránh được. Thế là hết nhẫn giả này đến nhẫn giả khác lần lượt ngã xuống trong câm lặng, những người khác thì sợ quá bỏ trốn tán loạn, nhưng cuối cùng cũng không trốn được.
Nhẫn giả bảy sao giận dữ hét lớn: “Địa Tạng Thất Sát”.
Bỗng dưng, đằng sau ông ta liền xuất hiện bảy luồng sát quang màu đen, muốn tấn công Ngô Bình. Nhưng điều kỳ lạ là, những sát quang đó gặp phải ánh trăng thì đều lập tức biến thành màu xám, phóng ra được mấy mét thì tiêu tan, không còn uy lực gì nữa.
Nhẫn giả bảy sao tái mặt, lẩm bẩm: “Không thể nào, thủ pháp này chỉ có tu sĩ thần thông mới có, cậu…”
Ông ta vẫn chưa dứt lời thì bóng tay của Ngô Bình cuối cùng cũng tóm được bóng của ông ta, nhẫn giả bảy sao có thực lực mạnh nhất, ông ta gào thét, giãy giụa, cơ thể méo mó biến dạng nhưng vẫn vô dụng, thuật bắt bóng của Ngô Bình mượn sức mạnh của ánh trăng và mặt đất, là thủ pháp mượn tiếp dẫn thần công tầng thứ ba. Dù thực lực của ông ta có mạnh đến đâu thì cũng không thể nào đối kháng lại với mặt trăng và mặt đất.
Ngô Bình búng ngón tay, mặt trăng biến mất, mọi thứ xung quanh trở về lại bình thường, ánh đèn lại bừng sáng.
Bên trong và bên ngoài phòng khách có mấy chục nhẫn giả bất tỉnh trên mặt đất, không biết gì cả. Ngô Bình bước đến trước mặt nhẫn giả bảy sao đó, lục ra một chiếc nhẫn ngọc màu đen, rồi lấy ra một mặt nạ màu bạc từ bên trong. Cậu nghiên cứu một lúc rồi gõ nhẹ lên mặt nạ, bỗng dưng có tiếng động từ xa truyền đến, đó là tiếng kết giới bị nứt vỡ, người Phù Tang đã lợi dụng thứ này để tạo ra tầng kết giới bên ngoài.
Lúc này mọi người ở đó mới hiểu ra, ùn ùn tiến đến cảm tạ.
Phương Bình Hải nắm chặt tay Ngô Bình, nước mắt giàn giụa, nói: “Cậu Ngô đúng là thần kỳ, nếu hôm nay không nhờ cậu ra tay thì nhất định nhà họ Phương của tôi sẽ bị giết hết. Nhà họ Phương tôi sẽ không bao giờ quên đại ơn đại đức của cậu”.
Những người khác cũng đua nhau bày tỏ sự cảm kích của họ, Ngô Bình liền phất tay, nói: “Các vị, người Phù Tang muốn đến Hạ Quốc gây tội ác, đương nhiên là tôi phải ra tay ngăn cản rồi”.
Chính vào lúc đó, Đông Vương cũng dẫn các cao thủ chạy đến, lúc nhìn thấy hiện trường thì ông ta không khỏi ngây người ra.
“Ngô Bình, chuyện gì thế?”, Đông Vương bất ngờ hỏi.
Ngô Bình cười, nói: “Vương gia, người này chính là nhẫn giả bảy sao, thuộc hạ của ông ta đã bị tôi hạ gục hết rồi”.
Đông Vương vừa bất ngờ vừa vui mừng, hỏi: “Sao họ lại hôn mê thế kia?”
Ngô Bình đưa tay ra, lòng bàn tay cậu có một lốc xoáy màu đen, trong cơn lốc có mấy chục bóng người đang giằng co, những bóng người đó đều là thần hồn của những nhẫn giả này.
Chương 2545: Tặng phi kiếm
Đông Vương không khỏi khâm phục nói: "Tốt! Ngô Bình, cậu lập nhiều công lớn rồi!"
Sau đó, ông ta bèn gọi người lấy gông cùm đinh đồng đến trói mọi người lại. Đợi đến khi mọi thứ đều chuẩn bị xong, Ngô Bình mới thả đám thần hồn của Nhẫn giả ra rồi đưa cho cấp dưới của Đông Vương áp giải về doanh trại.
Đông Vương kéo Ngô Bình sang một bên cười nói: "Ngô Bình, bàn bạc với cậu chuyện này. Mọi công lao hôm nay đều là của cậu, nhưng bên tôi đông như vậy, cũng không tiện để họ đi một chuyến không công, cậu có thể chia một ít công lao cho họ không?"
Ngô Bình cười bảo: "Vương gia cứ sắp xếp mọi thứ đi, tôi không có ý kiến".
Đông Vương vỗ bả vai cậu nói: "Cậu yên tâm, bổn vương chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu".
Nhiệm vụ lần này hoàn thành viên mãn, Đông Vương khéo léo từ chối lời mời của người nhà họ Phương, dẫn người đi trước. Ngô Bình thì vẫn nán lại vì Phương Bình Hải nói gì cũng không chịu để cậu đi.
Khách khứa về hết, đại sảnh được dọn dẹp sạch sẽ, Phương Bình Hải mới nói với Ngô Bình: "Cậu Ngô, cậu biết tại sao hôm nay người Phù Tang lại tới tìm tôi không?"
Ngô Bình: "Nghe Hoshi Kiryu kia nói hình như là đến vì bảo vật".
Phương Bình Hải gật đầu: "Đúng vậy, chính là cái này!"
Ông ta lấy một cái hộp ngọc khoảng nửa mét từ trong lòng ngực ra rồi mở ra, bên trong có chín thanh kiếm với những màu sắc khác nhau và đều nhỏ như chiếc đũa, dài khoảng ba mươi xen-ti-mét, nhưng lại có kiếm khí cực kỳ sắc bén!
Ngô Bình vừa thấy đã biết chúng là những phi kiếm vô cùng lợi hại, còn là một bộ phi kiếm!
Phương Bình Hải nói: "Thứ này chỉ có tôi biết, ngay cả con tôi cũng không hay. Người ngoài chỉ biết tôi có bảo vật, nhưng không biết nó là gì".
Ngô Bình cười nói: "Cảm ơn tiền bối Phương tin tưởng bằng lòng cho tôi xem".
Phương Bình Hải nói: "Dân thường vốn không có tội, nhưng vì trong người có bảo vật lại thành có tội. Thứ này suýt nữa đã khiến nhà tôi phá sản và bị giết chết hết. Cậu Ngô, cậu đã cứu nhà họ Phương tôi, cũng cứu tất cả khách khứa trong ngày hôm nay. Giờ, tôi tặng nó cho cậu!"
Ông ta nói xong bèn nâng hộp lên giao cho Ngô Bình.
Ngô Bình vô cùng bất ngờ, vội vàng nói: "Tiền bối Phương, bảo vật này quá quý trọng, tôi không thể nhận lấy được!"
Phương Bình Hải nói: "Mong cậu nhất định phải nhận lấy! Phi kiếm này có sát khí quá nùng, tôi từng thử luyện hóa, lại suýt nữa bị nó làm cho bị thương. Tôi biết cuộc đời này khó mà tăng lên tu vi được nữa, sau này cũng chẳng có cơ hội luyện hóa. So với việc giữ nó bên cạnh bị người ta nhằm vào thì chẳng thà đưa cho cậu. Cậu có tư chất hơn người, chắc chắn có thể luyện hóa bộ phi kiếm này".
Ngô Bình nói: "Thứ quý giá như này, tôi không thể cứ thế nhận lấy được. Hay là vậy đi, tôi hứa sẽ luyện chế mấy lò đan dược cho tiền bối trong vòng một năm, giúp tiền bối đột phá đến cảnh giới Thần Thông!"
Phương Bình Hải nghe vậy thì ngây người: "Luyện đan? Cậu Ngô là thầy luyện đan?"
Ngô Bình khẽ gật đầu: "Luyện đan chỉ là chuyện nhỏ, song, việc gom dược liệu thì hơi rắc rối thôi".
Phương Bình Hải mừng rỡ, vội nói: "Cảm ơn cậu Ngô! Nếu cậu có thể giúp tôi thăng lên cảnh giới Thần Thông thì chính là bố mẹ sinh thành của tôi!"
Ngô Bình: "Tiền bối Phương quá lời rồi. Bộ phi kiếm kia rất quý giá, thực ra tôi đây mới là được lợi ấy chứ".
Phương Bình Hải vội nói: "Cậu Ngô nói thế thì lại khách sáo quá rồi!"
Đúng lúc này, một cô gái khoảng hai mươi tuổi đi vào đại sảnh. Cô ta có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp và dáng người ma mị, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng "Bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình nói: "Cậu Ngô, cảm ơn cậu đã báo thù cho nhà họ Phương tôi!"
Ngô Bình vội vàng đỡ cô ta dậy hỏi: "Cô là?"
Phương Bình Hải khẽ thở dài đáp: "Đây là con gái Phương Thi Linh của tôi".
Phương Thi Linh lau nước mặt nói: "Tường Tường đáng yêu như vậy lại bị tên ác ma kia hại chết, thằng bé chết thật thảm!"
Phương Bình Hải có một đứa con bị giết, năm nay bảy tuổi, tên là Tường Tường.
Ngô Bình thở dài: "Lúc ấy, tôi đã phản ứng chậm, không thể ngăn cản gã".
Phương Bình Hải nói: "Cậu Ngô đừng nói vậy, tình huống lúc đó cả tôi cũng không phản ứng kịp. Cậu ở trong hoàn cảnh ấy, đầu tiên cần quan sát tình hình xung quanh chứ không phải tùy tiện ra tay".
Phương Bình Hải còn phải đi xử lý những người đã chết nên bèn nói: "Thi Linh, con trò chuyện với cậu Ngô thay bố nhé".
Ngô Bình: "Tiền bối Phương cứ bận việc đi".
Phương Bình Hải vừa đi, Phương Thi Linh cũng hơi bình tĩnh lại, hỏi: "Cậu Ngô, nghe nói cậu là đệ tử của võ quán Liên Sơn, mà Liên Sơn lại là sản nghiệp của Liên Sơn Tông. Thực lực cậu mạnh vậy, chắc cũng là đệ tử của Liên Sơn Tông đúng không?"
Ngô Bình cười đáp: "Ừm, tôi là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông".
Cậu cũng không nhắc đến thân phân đệ tử tinh cậu, vì dù sao nó cũng hơi dọa người.
Vẻ mặt Phương Thi Linh tràn ngập kính nể nói: "Cậu giỏi ghê, không ngờ lại lại đệ tử chân truyền. Với thân phận ấy, tôi nói chuyện với cậu cũng đã là trèo cao rồi".
Ngô Bình bật cười: "Chẳng phải cô vẫn đang nói chuyện với tôi sao?"
Phương Thi Linh thở dài: "Nếu tôi cũng có thể gia nhập vào đại tông như Liên Sơn Tông thì tốt rồi".
Ngô Bình ngó một cái, cảm thấy tư chất của Phương Thi Linh này cũng khá tốt bèn nói: "Có cơ hội thì tôi sẽ hỏi thử cho cô".
Đôi mắt xinh đẹp của Phương Thi Linh lập tức sáng lấp lánh: "Cậu Ngô, thật không thế? Cậu bằng lòng giúp tôi à?"
Ngô Bình nói: "Bố cô tặng bảo vật cho tôi, tôi giúp cô cũng là điều đương nhiên thôi".
"Cảm ơn cậu Ngô!", Phương Thi Linh mừng rỡ, cảm ơn rối rít.
Thời gian không còn sớm, Ngô Bình bèn nói: "Cô Phương, tôi còn phải trở về nghe lệnh, tạm biệt nhé".
Phương Thi Linh nóng nảy: "Cậu Ngô, có thể chờ bố tôi về rồi đi không?"
Ngô Bình cười nói: "Sau này chúng ta còn gặp lại mà".
Phương Thi Linh: "Cậu Ngô, có thể để lại cách liên hệ không?"
Ngô Bình đành phải để lại số điện thoại rồi trở về doanh trại.
Lúc này, Đông Vương ngồi bên ngoài phòng thẩm vấn, vừa nghe Ngô Bình đã về lập tức gọi người mời cậu đến.
"Vương gia, tra hỏi thế nào rồi?", Ngô Bình vừa đến đã hỏi thăm tình hình.
Đông Vương: "Hỏi ra được một chút manh mối, nhưng ý chí của họ rất cứng rắn, tra hỏi hơi chậm".
Sau đó, ông ta cười nói: "Ngô Bình, hôm nay cậu lập công lớn, bổn vương đã báo lên trên. Sau khi bệ hạ biết thì đã cực kỳ vui vẻ, còn cố tình cử sứ giả đến khen cậu, thưởng một đám bảo vật".
Ông ta ngừng một lát rồi nói tiếp: "Hơn nữa, lần này bệ hạ trực tiếp cho tôi một chức phó đô đốc, kia mới là ngon".
Ngô Bình hỏi: "Vương gia, phó đô đốc tương đương với cấp bậc gì?"
Đông Vương: "Chẳng hạn như ở Trung Châu của cậu, võ tướng cao nhất là đô đốc, cùng đẳng cấp với chủ tịch thành phố Trung Châu. Cậu là phó đô đốc, thấp hơn họ nửa cấp".
Ngô Bình cười: "Chức vị này đúng là to thật".
"Lần này cậu lập được công lớn, tôi thăng cậu là thị vệ bốn sao trước. Sau đó nửa năm sau, sẽ trực tiếp cho cậu lên làm phó đô đốc".
Ngô Bình: "Vương gia, cấp bậc cao nhất của thị vệ là mấy sao?"
Đông Vương bảo Tần Cự Phong: "Cậu giải thích cho Ngô Bình đi".