Cho dù Ngô Bình không sử dụng sức mạnh cấm kỵ thì kiếm thuật của anh cũng đã là thiên hạ vô song, anh hơi nghiêng người, Quý Thánh Kiếm trong tay huyễn hóa ra ba ngàn kiếm quang, ngưng tụ lại thành chín đóa sen, nghênh đón đối thủ.
Kiếm đầu tiên nổ tung, người này đã bị nổ đến mức cả người toàn là lỗ, hộc máu rơi xuống đất. Sau đó là đóa kiếm liên thứ hai, thứ ba rơi xuống, liên tục nổ mạnh bên người hắn ta, thổi bay tất cả xương cốt máu thịt của người này, nổ đến mức không còn là hình người.
Cuối cùng, thịt của hắn ta và nội tạng đều nát bé, nhưng bộ xương màu vàng lại lộ ra, bên trong khung xương có năng lượng vàng kim đang bơi lội trong đó!
Ngô Bình nheo mắt lại, nhìn ra được luồng năng lượng tia chớp vàng kim này hình như còn cao cấp hơn cả linh năng mà anh hấp thụ được! Nói như thế, linh năng cũng phân biệt cao thấp?
Ngay lúc này, bộ xương vàng kim kia lại lao đến chỗ Ngô Bình một lần nữa, Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, chân phải dậm xuống đất một cái, lấy bản thân làm trung tâm, trên mặt đất lập tức xuất hiện vô số phù văn, đường kính trải dài ngàn dặm. Những phù văn đó phát ra kim quang, ngưng tụ lại thành một cái Bát Quái Sát Trận!
Bát Quái Sát Trận của anh hoàn toàn được điều khiển bởi sức mạnh cấm kỵ và linh năng, hiệu quả hơn rất nhiều so với những lần mà anh đã sử dụng.
Sở dĩ bát quái mạnh là vì nó là một đại trận vượt qua mọi kỷ nguyên, cho dù là ở cổ kỷ nguyên hay là ở kỷ nguyên của Ngô Bình, uy lực của bát quái đại trận đều chỉ có tăng chứ không có giảm. Hơn nữa, trận pháp này còn có thể dùng linh năng và sức mạnh cấm kỵ để điều khiển.
Bên trong đại trận xuất hiện vô số lôi điện sát quang, liên tục đánh xuống bộ xương màu vàng kim, mỗi một đòn, trên bộ xương vàng kim đều xuất hiện một vết nứt, tia lửa bay ra tán loạn.
Bộ xương đi chưa được mười bước thì xương chân trái đột nhiên vang lên một tiếng “răng rắc”, sau đó bị đánh gãy, rồi đến đùi phải, hai tay, cuối cùng là cả đầu nổ tung.
Sát quáng tạo thành một cơn gió xoáy, xoay tròn quanh bộ xương, cuối cùng, bộ xương vàng kim bị nghiền thành bột phấn màu vàng kim, sau đó bột phấn lại bị nóng chảy thành chất lỏng màu vàng kim.
Ngay sau đó, Ngô Bình khởi động sức mạnh cấm kỵ, rút ra linh năng màu vàng kim trong đó. Rất nhanh những linh năng đó lại hóa thành những sợi chỉ vàng nhè nhẹ, bị Thiên Anh hấp thụ, sau đó lại chuyển hóa thành năng lượng vàng kim rồi được trữ lại.
Sau khi nhận được tia linh năng đầu tiên, anh ngay lập tức nhận ra linh năng màu vàng kim còn mạnh mẽ hơn linh năng tia chớp màu trắng gấp mười lần, hơn nữa, hiệu suất truyền tin tức của nó cũng hiệu quả hơn!
Ngô Bình suy nghĩ, sở dĩ tiên đạo từ bỏ cơ thể, là bởi vì cấu tạo của bản thân cơ thể có chỗ khiếm khuyết. Ví dụ như thần kinh của cơ thể, cho dù có khỏe mạnh đến đâu thì cũng đều có phản ứng chậm trễ.
Cùng là một sự việc, Thiên ANh tuyệt đối sẽ phản ứng nhanh hơn so với cơ thể một bước. Anh không khỏi nghĩ đến nếu như lợi dụng linh năng màu vàng kim không chế cơ thể, vậy không phải phản ứng của cơ thể không phải sẽ đồng bộ với Thiên Anh hay sao?
Linh năng mà vàng kim bên trong cơ thể ngưng tụ lại thành một trận pháp cực kỳ phức tạp. Anh khởi động trận pháp, lập tức phát hiện bên ngoài da của mình đã hình thành một lớp phòng thủ màu vàng kim kiên cố không thể bị phá hủy.
Anh không có thời gian nghiên cứu cẩn thận nên chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn thấy Ngô Bình giết chết sinh vật quỷ dị cực kỳ lợi hại, bốn người kia đều vô cùng bội phục lập tức theo sát phía sau.
Sau khi đi được một đoạn, Ngô Bình lập tức lan nguồn năng lượng màu vàng kim ra toàn thân, cũng tỏa ra theo khắp bốn phương tám hướng ở dưới chân của anh. Lấy anh làm trung tâm, trong phạm vi một cây số đều bị anh khống chế.
Đột nhiên, linh năng kim sắt phát hiện ra ở phía trước anh, theo hướng tả cách anh một ngàn bước có một bờ cát màu xanh, bên trong bờ cát có một sinh vật kỳ lạ.
Sinh vật này đang kiềm chế hơi thở của nó lại, hẳn là đang chờ con mồi của nó cắn câu.
Ngô Bình cực kỳ ngạc nhiên, xem ra bên trong mảnh vỡ kỷ nguyên này, tồn tại một lượng lớn sinh vật cổ kỷ nguyên, rõ ràng là bọn nó đều khinh thường cường giả ngoài kỷ nguyên này, vậy thì làm sao bọn nó tồn tại được? Dựa vào linh năng hay sao?
Anh vừa suy nghĩ vừa đến gần bờ cát màu xanh. Ngay khi anh cách bờ cát khoảng ba mươi mấy bước thì đột nhiên trong cát phun ra một đường cát đen với tốc độ cực kỳ nhanh.
Ngô Bình lập tức biến ảo tinh hạch, tạo thành một cái tấm chắn màu tím, bảo vệ ở trước người!
“Phụt!”
Tấm chắn tinh hạch cực kỳ kiên cố bị đục một lỗ rất sâu, gần như là xuyên thủng tấm chắn. Nếu như không phải Ngô Bình chuyển linh năng kim sắc vào trong tấm chắn thì tấm chắn này cũng không thể nào trụ nổi.
Ngô Bình vừa kinh ngạc vừa tức giận, linh năng màu vàng kim ngưng tụ lại thành một cái bàn tay to, mạnh mẽ đánh đến chỗ của sinh vật kia.
“Ầm!”
Một tiếng trầm thấp vang lên, làm cho cát nổ tung, bên trong đó nhảy ra một sinh vật to như một con cóc, cái miệng nhọn trông như một cái ống.
Ngô Bình bắt lấy nó bằng một tay, bóp mạnh.
“Bùm!”
Con quái vật bị nổ tung, sau đó, linh năng màu lam phóng ra, bị cấm kỵ của Ngô Bình hấp thu. Anh phát hiện, linh năng màu lam hình như yếu hơn nhiều so với linh năng màu vàng kim, nhưng lại mạnh hơn linh năng màu trắng gấp mấy lần. Nhìn qua thì có vẻ cấp bậc của linh năng màu lam nằm giữa linh năng màu trắng và linh năng màu vàng kim.
Sau khi tích trữ linh năng, Ngô Bình phát hiện nó cũng ngưng tụ ra một loại trận pháp bên trong Thiên Anh.
Ngô Bình không có hứng thú với năng lượng màu làm, vì thế anh nói với Bạch Chỉ Dung: “Tôi sẽ cho cô một loại linh năng lợi hại hơn, nó sẽ hình thành trận pháp bên trong cơ thể của cô, cô nên cẩn thận cân nhắc.”
Bạch Chỉ Dung cực kỳ vui mừng, nói: “Đa tạ công tử!”
Ba người kia đều ghen tị, thế nhưng ai bảo Bạch Chỉ Dung lại là mỹ nữ.
Năm người tiếp tục buộc thần tác, bởi vì Bạch Chỉ Dung có được hai loại linh năng cho nên cô đã khám phá ra một vị trí cách Ngô Bình hai ngàn bước.
Đi thêm cỡ mấy chục dặm thì đột nhiên Bạch Chỉ Dung dừng lại, khẩn trương nói: “Công tử, có chuyện!”
Ngô Bình lập tức hỏi: “Làm sao thế?”
Bạch Chỉ Dung nhìn chằm chằm vào một tảng đá cao màu xám hình người, nói: “Tảng đá này trông hơi kỳ quái, tôi không dám đến gần nó.”
Ngô Bình biết, Bạch Chỉ Dung này không chỉ có sức quan sát rất lớn, mà còn có khả năng phán đoán và hiểu biết sâu sắc, nếu cô đã nói như thế vậy thì có nghĩa là tảng đá này chắc chắn có vấn đề.
Vì thế anh dùng tinh hạch ngưng tụ lại thành một tấm chắn, đồng thời đó khởi động linh năng kim sắc từ từ đến gần tảng đá.
Năm mươi bước, ba mươi bước, mười bước, khi Ngô Bình sắp đi đến trước mặt của tảng đáng, tảng đá cực lớn kia đột nhiên đứng dậy. Đúng thế, nó đứng lên!
Bên dưới tảng đá đột nhiên xuất hiện sáu cái chân, trên tảng đá cũng xuất hiện thêm sáu cánh tay, mỗi cánh tay đều cầm một cây roi tím, quất tới chỗ của Ngô Bình.
“Chát!”
Trên roi có linh năng màu tím, chỉ một chút nữa là đánh nát tấm chắn của Ngô Bình, tỏng khoảnh khắc roi sắp đập xuống đầu của Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức dịch chuyển đến bên cạnh tảng đá, tay cầm Quỷ Thánh Kiếm, đánh mạnh vào!
Quỷ Thánh Kiếm vốn là thứ dị bảo, mượn sức của cấm kỵ tối cao và linh năng kim sắc, anh lập tức cắt sinh vật hình tảng đá kia ra làm hai nửa.
Kết quả là, quái vật đá phân ra thành hai nửa, sáu tay và sáu chân, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của nó. Chỉ thấy hai tay của nó nắm lấy nửa phần dưới kéo mạnh lên, lập tức nửa đoạn trên và nửa đoạn dưới hợp lại, trong nháy mắt đã khôi phục lại trạng thái ban đầu ngay lập tức!
Ngô Bình mở to hai mắt, cái thứ này vậy mà lại không chết!
Ngô Bình mắng một câu, thi triển tuyệt thế kiếm thuật, cả người phân thành sáu, tấn công từ sáu hướng.
“Vèo vèo vèo!”
Trong ánh kiếm lập lòe, quái vật đá bị chém thành mấy chục miếng.
Lúc này, Ngô Bình không cho nó thời gian hồi phục mà trực tiếp khởi động Bát Quái Sát Trận để luyện hóa nó.
Giống như việc luyện hóa xương cốt bên trong sinh vật, quái vật đá cũng nhanh chóng không thể chịu nổi, tảng đá nứt toác ra, bên trong có một chất lỏng màu tím chảy xuống đất.
Cuối cùng, cái dịch tím này bốc hơi, hóa thành luồng năng lượng màu tím, bị Thiên Anh hấp thu, trở thành linh năng màu tím.
Linh năng màu tím còn cao cấp hơn cả linh năng vàng kim, uy lực của nó ít nhất cũng phải gấp ba ! Ngay khi linh năng màu tím vào Thiên Anh trong cơ thể, kết thành trận pháp, sau đó Ngô Bình lập tức có được một loạt năng lực, chính là năng lực có thể nhanh chóng phục hồi cơ thể như cũ!
Nói cách khác, có được loại năng lực này, cho dù là cơ thể anh hay Thiên Anh bị trảm thành bao nhiêu miếng đi nữa, thì chỉ trong vài giây là có thể khôi phục lại như lúc đầu!
Chương 3013: Ao hồ đáng sợ
Ngô Bình cực kỳ ngạc nhiên, diệu dụng của linh năng hoàn toàn hơn cả những gì anh tưởng tượng!
Nhưng vào ngay lúc này, Ngô Bình cảm giác tối cao cấm kỵ của mình thật sự bắt đầu hấp thụ trận pháp của linh năng màu tím, sau đó anh mới phát hiện ra, cấm kỵ tối cao trọng cấp thứ mười ba đang bắt đầu thành hình!
“Xem ra, năng lực của linh năng cao cấp có thể được cấm kỵ hấp thu, cũng tạo ra một loại cấm kỵ mới!” Hai mắt của Ngô Bình sáng lên, trông rất vui vẻ!
Bạch Chỉ Dung lại không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chủ nhìn thấy Ngô Bình áp chế được quái vật đá, nên nhẹ nhàng thở ra, nói: “Công tử, tôi cảm giác khu vực phía trước đều rất nguy hiểm, có rất nhiều quái vật đá tương tự!”
Ngô Bình nói: “Mấy người ở tại chỗ này chờ tôi, tôi đi đến phía trước dò đường.”
Nhìn anh một mình đi về phía trước, La Cảnh Kỳ cảm khái, nói: “Cái chỗ quỷ quái này thật sự tà môn. Ban nãy con quái vật đá kia cho dù là bốn chúng ta có liên thủ lại cũng nhất định sẽ phải chết. Không ngờ tới, Lý huynh chỉ cần ba đòn đã giải quyết được nó, sự chênh lệch này cũng rõ ràng quá rồi.”
“Đúng thế.” Liễu Minh Tiên chân thành nói: “Hôm nay nếu như không phải Lý huynh đưa chúng ta theo, vậy cơ hội sống sót của chúng ta cũng không cao.”
Bạch Chỉ Dung nhìn bóng lưng của Ngô Bình, trong ánh mắt toát lên sự sùng bái.
Sau khi Ngô Bình đi được mười mấy dặm, lập tức phát hiện tảng đá tương tự như thế, chỉ là lớn hơn cái ban nãy một chút. Không ngoài dự đoán, anh vừa đến gần thì tảng đá kia lập tức “sống” dậy, xuất hiện một con quái vật bốn chân, có tám cái tay cầm tám cây trường mâu công kích anh.
Cấm kỵ của Ngô Bình đã luyện hóa linh năng màu tím, còn có được năng lực của đối phương, anh lập tức thi triển kiếm pháp lao vào đánh nhau với con quái vật đá này.
Quái vật đá này tuy rằng rất mạnh nhưng chúng nó đều có cùng một khuyết điểm chính là kỹ năng chiến đấu không bằng được Ngô Bình. Kiếm pháp của Ngô Bình chính là thứ duy nhất có thể đánh được chúng.
Chưa đến năm phút, con quái vật đá này đã biến thành một đống đá vụn, bị Bát Quái Sát Trận luyện hóa. Bên trong nó cũng là linh năng màu tím, sau khi bị Thiên Anh hấp thụ thì ngay sau đó lại bị cấm kỵ luyện hóa.
Cũng giống như lời của Bạch Chỉ Dung, trong phạm vi trăm dặm có hai mươi mất con quái vật đá, kích cỡ lớn bé to nhỏ có đủ. Những con quái vật đá này đều có linh năng màu tím, Ngô Bình vừa giết vừa luyện từng con một.
Sau khi anh hấp thu linh năng càng lúc càng nhiều, trong cấm thứ mười ba cũng dần dần hoàn thành. Sau khi giết đến con quái vật đá thứ hai mươi mốt, hấp thụ linh năng màu tím cuối cùng cũng hoàn thành xong cấm kỵ tối cao trọng cấm thứ mười ba!
Ngô Bình phát hiện ra, trọng cấm thứ mười ba chính là màu tím! Mượn sức trận pháp linh năng màu tím, nó thăng cấp năng lực trùng sinh của cấm kỵ toàn diện, biến thành trạng thái nhanh chóng khôi phục, mà một khi tử vong, thì sẽ lập tức có được năng lực sống lại kinh thiên!
Sau khi trở lại chỗ ban đầu, đã qua mười mấy canh giờ. Bốn người Bạch Chỉ Dung cũng không vội vã, bọn họ chỉ hoạt động ở khu vực gần đó, cũng dựa vào linh năng trên người để đánh chết một số sinh vật nhỏ yếu, có được một ít thu hoạch.
Sau khi Ngô Bình trở về, lập tức phần linh năng màu vàng kim cho bốn người, cũng dạy cho bọn họ cách sử dụng như thế nào. Linh năng màu vàng kim có thể mạnh hơn linh năng màu trắng rất nhiều, thực lực của bọn họ được tăng lên rất lớn.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Ngô Bình lập tức dẫn theo Bạch Chỉ Dung đi đến phía trước. Sau khi đi lên trước khoảng trăm dặm, đột nhiên xuất hiện một cái hồ!
Trên đường đi tới, Ngô Bình chưa thấy một giọt nước, vậy mà nơi này lại có một cái hồ, thật sự khiến cho người ta phải ngạc nhiên.
Cách hồ vài dặm, gương mặt của Bạch Chỉ Dung đột nhiên trắng bệch, run giọng hỏi: “Công tử, tôi cảm giác bên trong đó có sinh vật cực kỳ đáng sợ!”
Ngô Bình nhướng mày: “Còn đáng sợ hơn cả con quái vật đá kia sao?”
Bạch Chỉ Dung gật đầu thật mạnh: “Còn mạnh hơn bọn chúng gấp mười lần!”
Ngô Bình nheo mắt lại, còn mạnh hơn cả linh năng màu tím, vật nhất định là một linh năng cao cấp!
Anh cười hỏi: “Bạch cô nương, hình như cô có một cảm giác thần kỳ đối với loại sinh vật này?”
Bạch Chỉ Dung nói: “Công tử, từ nhỏ tôi đã có năng lực cực kỳ nhạy bén với nguy hiểm. Lúc nhỏ tôi từng bị đàn thù đuổi giết, mười ba người lớn đi với tôi đều bị giết, chỉ có tôi là anh trai còn sống. Là nhờ năng lực này nên tôi có thể thoát khỏi khu vực nguy hiểm trước một khoảng thời gian.”
Ngô Bình: “Loại năng lực này của cô phi phàm. Khó trách cô lại có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, trở thành một trong thiên kiêu của Nhân tộc.”
Bạch Chỉ Dung cười nói: “Nhưng chút năng lực này so với thực lực mạnh mẽ của công tử không đáng để nhắc đến.”
Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Không, cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Bạch cô nương, cô có dám đi bắt giết sinh vật kỷ nguyên với tôi không?”
Bạch Chỉ Dung gật đầu thật mạnh: “Tôi dám!”
Ngô Bình vô cùng vui vẻ, nói: “Bạch cô nương xin yên tâm, tôi nhất định có thể bảo vệ cô chu toàn. Đến lúc đó, cô chỉ cần giúp tôi chỉ ra mức độ nguy hiểm là được.”
Cái anh muốn, thật ra là sức phán đoán nguy hiểm của Bạch Chỉ Dung. Thời gian ban đầu, đương nhiên cần phải hạ thủ đối với những sinh vật yếu đuối trước, sau đó dần dần tăng độ khó lên. Nhưng mà vấn đề là bản thân anh không có cách nào phán đoán chính xác, bởi vì thế, cần phải có Bạch Chỉ Dung hỗ trợ.
Bạch Chỉ Dung cười nói: “Công tử gọi tôi là Chỉ Dung là được.”
Ngô Bình gật đầu: “Chỉ Dung, chúng ta xuất phát đi.”
Anh bảo ba người còn lại chờ tại chỗ, chỉ đưa theo Bạch Chỉ Dung đi đến phía trước để thăm dò. Hai người đến gần chỗ cái hồ, cách khoảng ba mươi bước thì Bạch Chỉ Dung bỗng nhiên dừng lại, nói: “Công tử, bên trái, bên kia ít đáng sợ hơn.”
Vì thế Ngô Bình từ đi về bên trái, đi khoảng cỡ hơn một trăm mét thì Bạch Chỉ Dung mới gật đầu. Vì thế, anh tiếp tục đi gần đến chỗ cái hồ, vừa đến bên cạnh hồ thì trong nước lập tức bay ra một cái lưỡi màu xanh lục, nó bắt Ngô Bình đi, kéo vào bên trong nước.
Nhưng hai chân của Ngô Bình biến hóa trong nháy mắt, sức mạnh cấm kỵ xuyên vào lòng đất, hai đùi giống như đại thụ cắm rễ vào trong mặt đất, vô cùng kiên cố. Con quái vật trong hồ không kéo được Ngô Bình, ngược lại lại xé rách bản thân ra.
Đó là một con quái ngư dài hơn ba mét, đầu tròn, đôi mắt đang trừng của nó đỏ như máu, cái miệng khổng lồ mở ra, đang muốn lao đến cắn Ngô Bình.
Ngô Bình đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, mười ba trọng cấm được kích hoạt toàn lực, một kiếm của anh lập tức chém quái ngư ra làm hai nửa, ngay sau đó khởi động Bát Quái Sát Trận, trong nháy mắt đã vây được con quái ngư này lại.
Con cá lớn liều mạng giãy giụa, cơ thể khôi phục một cách nhanh chóng. Như mà, trọng cấm thứ mười ba của Ngô Bình cũng có khả năng khôi phục, đồng thời cũng có khả năng ngăn cản khả năng khôi phục của đối thủ!
Vì thế, dù con cá này có khởi động linh năng bên trong cơ thể như thế nào đi chăng nữa, thì cơ thể của nó vẫn là hai nửa. Dần dần, sinh mệnh của nó càng ngày càng yếu, Ngô Bình nhân cơ hội này để luyện hóa nó.
Vài phút sau, con quái ngư lìa đời, trong mắt nó chảy ra một thứ chất lỏng màu đỏ, cuối cùng hóa thành hai đường tinh tuyến bị Ngô Bình hấp thu luyện hóa.
Linh năng màu đỏ còn cao cấp hơn rất nhiều, sau khi Ngô Bình hấp thu toàn bộ thì phát hiện ra linh năng này có một loại năng lực kỳ dị, đó chính là năng lực tiêu hoá tất cả mọi thứ!
Vừa rồi, nếu như Ngô Bình bị nó nuốt vào trong bụng, trong nháy mắt sẽ bị nóng chảy thành năng lượng cơ bản, biến thành chất dinh dưỡng cho quái ngư!
Sau khi hấp thu linh năng màu đỏ, thập tứ trọng cấm của Ngô Bình bắt đầu hình thành, anh biết chỉ cần tiếp tục hấp thu linh năng màu đỏ thì thập tứ trọng cấm sẽ hoàn chỉnh.
"Chỉ Dung, nơi nào không nguy hiểm lắm?" Anh lại thỉnh giáo Chỉ Dung một lần nữa.
Bạch Chỉ Dung cười cười chỉ qua bên trái mấy chục bước, Ngô Bình đi qua, một con rắn nước lao tới, nó to như một cái thùng nước, há miệng muốn nuốt Ngô Bình vào.
Ngô Bình lập tức phóng Thiên Anh ra, đầu của Thiên Anh biến thành một ngọn núi nhỏ, miệng mở lớn, to cỡ như nóng nhà, chỉ một ngoạm là đã nuốt con rắn nước vào. Lúc này, linh năng màu đỏ có tác dụng, rắn nước nhanh chóng bị Thiên Anh tiêu diệt. Không chỉ lấy ra linh năng trong cơ thể của nó mà còn hấp thu cả cơ thể của con rắn nước!
Chương 3014: Thập ngũ trọng cấm
Hơn mười phút sau, Thiên Anh phun ra một đống tạp chất màu đen rồi ợ hơi một cái. Sau khi hấp thu linh năng màu đỏ thì thập tứ trọng cấm của Ngô Bình
Ngô Bình lại dần hoàn thiện thêm một chút.
Tiếp đó, dưới sự nhắc nhở của Bạch Chỉ Dung anh dần dần đi săn lùng những sinh vật mạnh hơn ở kỷ nguyên này. Ở trong cái hồ này phần lớn sinh vật đều có linh năng màu đỏ, Thiên Anh cứ nuốt từng cái từng cái một. Sau khi nuốt khá nhiều, linh năng càng nhiều thì năng lực tiêu hóa của nó càng mạnh.
Sau khi nuốt mấy chục sinh vật kỷ nguyên, thập tứ trọng cấm của Ngô Bình dần dần được hình thành hoàn thiện. Ngay khi thập tứ trọng cấm được hình thành hoàn chỉnh, anh lập tức có được một loại quyền năng đáng sợ, đó là cướp đoạt!
Loại năng lực này thông qua việc cắn nuốt vạn vật, mà tự cung tự cấp cướp đoạt đi những năng lực, thần thông, khí vận mà thứ bị nuốt sỡ hữu, khiến nó hoàn toàn không còn một cái gì cả! Thậm chí, khi tu luyện đến trình độ cao, còn có thể cướp đoạt được năng lực của cường giả Tề Thiên!
Sau khi thập tứ trọng cấm của Ngô Bình hoàn chỉnh, anh lập tức săn giết hơn mười sinh vật, sau đó đưa linh năng của bọn chúng cho đám người La Cảnh Kỳ.
Ba người hội La Cảnh Kỳ cảm thấy xấu hổ, Bạch Chỉ Dung còn đi giúp, nhưng từ lúc bắt đầu đến giờ ba người bọn họ cũng chỉ ngồi nhìn, ngồi mát ăn bát vàng. Bây giờ có được linh năng màu đỏ, mấy người bọn họ cũng không còn yếu nữa, nên dần dần di chuyển quanh hồ.
Ngô Bình cũng không hạn chế bọn họ nữa mà tiếp tụ đi vào hướng giữa hồ. Bạch Chỉ Dung nói với anh, càng vào sâu trong hồ thì sinh vật càng mạnh hơn nữa, thế nhưng bọn nó lại sống sâu dưới đáy hồ, sẽ không trồi lên trên bờ.
Lần này, Ngô Bình đã học được cách ngụy trang, anh khởi động linh năng màu đỏ, biến thành một con cá vừa béo vừa ngu, dài hơn năm mét, từ từ bơi về phía giữa hồ.
Khi đến giữa hồ, anh từ từ bơi xuống dưới, được khoảng mấy trăm mét thì anh lập tức nhìn thấy có một con giao long dài mấy chục mét đang bơi tới.
Con giao long này toàn thân màu bạch ngọc, bộ râu của nó hài đến một mét, đôi mắt to như một cái đèn lồng, phát ra ánh sáng màu xanh.
Khí tức của con bạch giao này rất mạnh mẽ, nhìn thấy con cá lớn do Ngô Bình biến thành, trông anh rất ngon miệng, nó lập tức bơi lại chỗ này, cái miệng lớn mở ra, muốn nuốt Ngô Bình.
Ngay lúc giao long vừa đến gần, con cá do Ngô Bình biến thành lập tức to lên gấp mười lần, con cá mở miệng ra hút vào, lập tức hút cả bạch giao vào bên trong bụng, cũng thi triển năng lực cướp đoạt!
Năng lực của quyền binh, đã là thủ đoạn của cường giả Tề Thiên Cảnh, con giao long này tuy là bá chủ trong hồ cũng không có cách nào phản kháng. Nhưng chỉ một lát sau nó lập tức trở nên vô cùng suy yếu, linh năng màu xanh lơ trong cơ thể lần lượt trào ra.
Chỉ qua vài phút sau, con cá lớn phun ra một ít cặn xương và vật chất màu đen, anh hoàn toàn tước đoạt đi năng lượng và sinh mệnh của con bạch giao!
Linh năng màu xanh lơ còn cao cấp hơn linh năng màu đỏ một chút, hơn nữa con giao long này vô cùng mạnh mẽ, là một trong những bá chủ bên trong hồ. Nuốt nó, một phần của thập ngũ trọng cấm của Ngô Bình dần hiện ra!
Sau khi nuốt bạch giao, Ngô Bình tiếp tục hóa thành một con cá lớn ngốc nghếch, từ từ du đãng ở trong nước.
Chờ đến khi anh hoàn toàn tiêu hóa được năng lực của bạch giao, thì lại xuất hiện một con cá sấu cực lớn.
Trong hồ này, có đủ các loại cá, có giao có cá sấu, Ngô Bình đã hiểu rõ, ở kỷ nguyên này có rất nhiều sinh linh, tất nhiên những sinh vật tồn tại ở thời đại này cũng đã tồn tại trong thời đại trước. Chỉ là không biết những sinh vật này có quan hệ với cá sấu và giao ở trong thời đại của anh hay không?
Con cá sấu này dài ba mươi bảy mét, nó nhanh chóng phát hiện ra Ngô Bình, lập tức xông đến muốn ăn thịt anh!
Ngô Bình chuẩn bị lặp lại kế hoạch cũ của mình, nuốt chửng con cá sấu trong một lần. Nhưng ngay khi con cá sấu cách anh được hơn mười mét thì giống như nó đã cảm nhận được cái gì, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Ngô Bình mắng một tiếng, lập tức chạy đuổi theo.
Vì thế, dưới hồ xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị, một con cá mè hoa dài vài mét truy đuổi một con cá sấu lớn, bá chủ trong hồ!
Chung quy Ngô Bình vẫn nhanh hơn một chút, vừa đuổi theo cá sấu vừa há cá miệng rộng ra, một hơi đã nuốt chửng con cá sấu vào trong bụng, chỉ hai phút đã tiêu hóa hoàn toàn!
Trong khoảnh khắc nuốt con cá sấu vào, sâu bên trong linh hồn của Ngô Bình lập tức sinh ra cảm giác đói khát mãnh liệt, giống như anh đã đói bụng đến mấy trăm triệu năm!
Thế nhưng loại cảm giác này chỉ đột nhiên lóe lên rồi biến mất, cảm giác ăn uống no say lập tức lấp đầy ý thức của anh.
Năng lượng của con cá sấu còn nhiều hơn so với giao long, trong một khoảng thời gian ngắn, thập ngũ trọng cấm đã hoàn thành được một phần ba!
Cứ như vậy, Ngô Bình hóa thân thành kẻ săn mồi đi đuổi giết khắp đáy hồ, Sau khi đuổi giết được năm bá chủ trong hồ, cấm kỵ tối cao thập ngũ trọng cấm của anh cuối cùng cũng đã hoàn thành!
Thập ngũ trọng cấm thật ra đã thoát khỏi phạm trù cấm kỵ tối cao, chỉ là có rất ít người biết được thập ngũ trọng cấm hay những cấm kỵ cao hơn có hình thái như thế nào, cho nên gọi chung là cấm kỵ tối cao.
Trọng cấm vừa được hình thành, Ngô Bình lập tức có được một loại năng lực mới, động sát! Có được loại năng lực này là có thể nhìn thấu được thủ đoạn của đối thủ, tìm ra nhược điểm, giết chết đối phương trong một đòn!
Có được thập ngũ trọng cấm, Ngô Bình biết đã đến thời điểm sử dụng Thập Đồ. Thập Đồ là pháp bảo kỷ nguyên, anh có được thập ngũ trọng cấm nhưng chỉ có thể phát huy được một phần sức mạnh của Thập Đồ! Tuy rằng chỉ có một phần, nhưng như vậy cũng đủ để chém giết cường giả Tề Thiên Cảnh!
Từ trong cấm kỵ môn anh gọi Thập Đồ ra.
Thập Đồ cảm nhận được khí tức cấm kỵ cường đại từ Ngô Bình, nó vô cùng vui vẻ: “Chúc mừng chủ nhân đã tấn chức thập ngũ trọng cấm!”
Ngô Bình nói: “Thập Đồ, chúng ta đang ở trong mảnh vỡ kỷ nguyên, tiếp theo cần người cùng tác chiến với ta.”
Thập Đồ cực kỳ phấn khích: “Bên trong mảnh vỡ kỷ nguyên à? Hay lắm! Năm đó ta cũng từng tới nơi này, nhưng đã phải chịu thiệt rất nhiều. Chủ nhân, ta biết được mấy chỗ, nơi đó tuy là nguy hiểm nhưng lại có truyền thừa cực kỳ quý báo!”
Ánh mắt Ngô Bình sáng lên: “Ồ, người từng tới à? Được lắm, một lát nữa ngươi dẫn đường!”
Sau đó, anh trở lại bờ, bốn người Bạch Chỉ Dung vẫn đang đợi anh. Từ lúc anh đi vào trong hồ đến bây giờ đã là một ngày một đêm!
Bạch Chỉ Dung nhẹ nhàng thở ra, trước đây cô còn có hơi lo lắng nhưng bây giờ đã lộ ra nụ cười tươi: “Công tử, tôi biết anh sẽ không sao mà.”
Hơn một ngày, bốn người bọn họ cũng không ở không, mà đi bắt giết không ít sinh vật trong hồ, thu hoạch cũng kha khá.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra mọi người đều có thu hoạch, sau này đã có thể tự bảo vệ mình. Tiếp theo, mấy người có thể tự mình hành động. Tôi muốn đi một nơi vô cùng nguy hiểm, không thể đưa mấy người theo được.”
Bạch Chỉ Dung không bỏ cuộc, nói: “Công tử, tôi không sợ nguy hiểm.”
Ngô Bình lắc đầu: “Một mình tôi còn có thể trốn, nếu như đưa mọi người theo tôi sợ không thể chăm sóc chu toàn được. Bốn người đừng tách nhau ra, hành sự cẩn thận. Lấy năng lực hiện tại của các người, việc sinh tồn không phải là vấn đề.”
La Cảnh Kỳ ôm quyền nói: “Lý huynh, mấy ngày nay được sự bảo vệ của huynh, thực lực của bọn tôi đều được tăng lên đáng kể. Xin yên tâm, bọn tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân.”
Ngô Bình gật gật đầu, lại phân phó thêm vài câu, lập tức bay đi.
Nhìn khí tức kinh người của Ngô Bình, Liễu Minh Tiên cảm khái, nói: “Thực lực của Lý huynh lần này thăng thêm không chỉ gấp mười lần đâu! Trong mảnh vỡ kỷ nguyên này thật sự đang mài giũa con người mà, chúng ta cũng phải nỗ lực!”
Ngô Bình dựa theo chỉ dẫn của Thập Đồ, bay đến một hướng. Sau khi bay mấy ngàn dặm, anh lập tức nhìn thoáng qua mặt đất bên dưới, nhìn thấy một cô gái kiều diễm đang bị mười mấy con sói bao vây. Cô ta không phải nhân loại, mà là thiên kiêu của hồ tộc, thế nhưng cô ta đã tu thành nhân thân.
Trên người của cô ta có mười mấy vết thương, máu tươi chảy ra đầy đất, thương thế rất nghiêm trọng. Nhìn dáng vẻ, có lẽ cô ta không thể cầm cự được bao lâu nữa.
Ngô Bình hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn đáp xuống trước mặt của cô ta, chặn đàn sói xám lại.
Con sói xám hơi giật mình, lập tức lùi về phía say, nhìn chằm chằm vào anh.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Cút!”
Trong cơ thể của những con sói xám này đều có được linh năng màu đỏ, thực lực của chúng cũng kinh người. Nhưng dưới sự uy hiếp của Ngô Bình, bầy sói run rẩy, vừa rên rỉ vừa từ từ lui về phía sau, cuối cùng là chạy như điên, gần như rất sợ Ngô Bình đuổi theo.