Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2001: Uy lực của Đan Hoàng

Ngô Bình không khỏi bật cười nói: “Anh đang uy hiếp người ngoài là tôi đấy à?”

Mạnh Vĩ cười khẩy nói: “Đúng thế, tôi đang uy hiếp anh đấy!”

Ngô Bình nhìn hắn rồi nói: “Anh không nghĩ xem tôi dựa vào đâu để tìm thấy khu Thiên Sát này trong khi hàng nghìn năm qua không một ai tìm được à?”

Mạnh Vĩ hừ nói: “Dù anh có mạnh đến mấy thì cũng không là gì với Mạnh Thị đâu”.

Ngô Bình thở dài: “Tôi mới chân ướt chân ráo đến đây, vốn không định gây thù địch với ai, nhưng nếu anh đã nói vậy thì tôi cũng không còn gì phải băn khoăn nữa. Nơi này đã bị tôi khống chế rồi, muốn lấy nó đi cũng được thôi, nhưng hay gọi cường giả mạnh nhất Mạnh Thị đến đây mà nói chuyện với tôi”.

“Gọi cường giả mạnh nhất đến ư? Anh tưởng mình là ai hả?”, Mạnh Vĩ cười mỉa.

Ngô Bình giơ tay phải ấn lên không, một bàn tay khổng lồ đã đập xuống người Mạnh Vĩ. Anh ta kinh hãi rồi lách người đi, một cú đấm to lớn đã nghênh chiến với bàn tay của Ngô Bình.

Mạnh Vĩ cười lạnh nói: “Đây là Chiến Thiên Nhất Quyền mà ông ngoại tặng cho tôi, ông chính là Đại Đạo Quân…”

Nhưng anh ta còn chưa nói xong thì đã phải biến sắc mặt, vì cú đấm của anh ta vừa va chạm với bàn tay của Ngô Bình thì đã vỡ tan, còn bàn tay thì vẫn đang tăng tốc đánh về phía anh ta.

Mạnh Vĩ nhận thấy một luồng áp lực khủng khiếp, anh ta biến sắc mặt rồi hét lớn: “Anh dám…”

Ầm!

Mạnh Vĩ chỉ nói được nửa câu thì đã bị đánh ngã, ngay khi bàn tay của Ngô Bình đánh trúng vào người anh ta thì cường giả có tu vi ngang với Đạo Quân này đã bị đánh cho tan người.

Nhưng Ngô Bình vẫn còn nương tay, anh chỉ tiêu diệt cơ thể của Mạnh Vĩ, chứ thần hồn của anh ta đã chạy thoát.

Thần hồn của Mạnh Vĩ bay ra xa, nhưng cũng đã bị thương nặng, anh ta vừa tức vừa sợ nói: “Anh to gan lắm, dám ra tay với tôi thì anh chết chắc rồi, không ai cứu được anh đâu”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Giờ anh có thể gọi cường giả của Mạnh Thị đến gặp tôi”.

Mạnh Vĩ tức giậm chân rồi bay về Mạnh Thị.

Mọi người xung quanh thấy thế thì đều thầm thấy kinh hãi, không biết người này lấy dũng khí đâu ra mà dám vênh váo với người nhà họ Mạnh như vậy. Nhà họ Mạnh là một trong các thế lực mạnh nhất ở Thiên cung, trong đó thực lực của gia chủ nhà này đã ngang với Đại Đạo Tôn, hơn nữa còn có một sư phụ là cường giả kỷ nguyên.

Ngô Bình dạy cho Mạnh Vĩ một bài học xong thì quay vào trong kiểm tra tình hình ở đây. Anh đến vườn thuốc đầu tiên, có một vườn thuốc rất rộng ở đây, bên trong trồng rất nhiều dược liệu mà anh chưa từng thấy hay nghe nói tới. Chúng đều là các dược liệu quý hiếm với anh.

Ngô Bình lấy lò luyện đan ra rồi bỏ dược liệu vào luyện đan.

Khi anh mới luyện lò đầu tiên được một nửa thì có giọng nói vang lên ở bên ngoài: “Mạnh Thiên Quý của Mạnh Thị đến diện kiến cao nhân!”

Ngô Bình mặc kệ, Kim Hầu thấy thế thì đi ra nói: “Chủ nhân nhà tôi đang luyện đan, ông cứ chờ đấy!”

Mạnh Thiên Quý ngó vào thì thấy có một cậu thanh niên ngoài 20 tuổi, tu vi cảnh giới Đạo Tôn, ông ta cầm một thanh trường kiếm trong tay rồi nổi sát ý. Nhưng sau khi nghe thấy người thanh niên này đang luyện đan thì ông ta đã thu sát khí lại rồi hỏi: “Chủ nhân nhà ngươi là thầy luyện đan ư?”

Kim Hầu nhanh mồm nhanh miệng nói luôn: “Đương nhiên, chủ nhân nhà tôi là một đại cao thủ luyện đan cấp Đan Hoàng”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc, họ từng nghe nói Tiên Giới có một Đan Hoàng rất giỏi, lẽ nào chính là người thanh niên này?

Mạnh Thiên Quý lập tức thu kiếm lại rồi lịch sự nói: “Nếu tiên sinh đang luyện đan thì tôi sẽ chờ ở bên ngoài”.

Kim Hầu liếc xéo ông ta rồi hỏi: “Ông đến trả thù cho Mạnh Vĩ à?”

Mạnh Thiên Quý nghiêm túc nói: “Mạnh Vĩ có mắt không tròng, Đan Hoàng dạy cho nó một bài học cũng đáng. Tôi đến là để cảm ơn Đan Hoàng đã nương tay giữ lại mạng cho nó”.

Những người khác thấy Mạnh Thiên Quý nói thế thì đều thầm mắng ông ta vô liêm sỉ, nhưng họ cũng có thể thông cảm được, vì đâu ai muốn đắc tội với Đan Hoàng chứ? Bất kỳ người quen nào của Đan Hoàng cũng có thể cho Mạnh Thị biết tay. Huống hồ bản thân Đan Hoàng cũng có thực lực mạnh kinh người.

15 phút sau, Ngô Bình đã luyện đan xong, một thánh quang màu vàng bay ra và được anh bắt lấy. Nhưng vẫn còn rất nhiều tia sáng chiếu lên trời, hình thành chín đoá sen vàng trên bầu trời của Thiên Cung.

Thấy thế, Mạnh Thiên Quý biến sắc mặt rồi run giọng nói: “Thiên tượng”.

Đan dược có thể chiếu sáng thiên hạ, tạo ra thiên tượng thì đều đạt cấp cao nhất, ít cũng là cấp truyền kỳ, thậm chí là cấp bất hủ.

Ngô Bình nhìn hai viên đan dược trong tay thì vẫn thấy chưa hài lòng lắm. Anh đã dùng dược liệu ở đây để luyện chế Tiêu Kiếp Đan, uống đan dược này vào thì tu sĩ sẽ có sức mạnh để chống lại tai kiếp, tăng khả năng sống sót lên rất cao.

Hơn nữa, đan dược này còn đạt đến cấp bất hủ, đến Đại Đạo Tôn uống vào cũng có hiệu quả cực tốt.

Ngô Bình cất đan dược đi rồi đi ra ngoài, anh đang định dạy cho nhà họ Mạnh một bài học nữa thì ai ngờ Mạnh Thiên Quý đã bái lạy nói: “Cảm tạ tiên sinh đã tha mạng cho Mạnh Vĩ, nó không hiểu chuyện nên tôi đã mắng nó một trận rồi đích thân đến đây để xin tạ lỗi với tiên sinh”.

Ông ta quay ngoắt thái độ khiến Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh cứ tưởng ông ta đến trả thù, kiểu gì hai cũng có một trận đấu rực lửa. Ai dè ông ta cũng chỉ đến thế mà thôi, đầu sắp gập sát chân đến nơi rồi.

Đánh người chạy đi, không ai đánh người chạy lại, Ngô Bình đành nói: “Manh Vĩ bán cho tôi giấy phép thăm dò một khu vực cấm. Nhưng chờ tôi có thu hoạch thì anh ta lại đến đòi rồi còn đe doạ tôi”.

Mạnh Thiên Quý thở dài nói: “Tất cả là tại tôi dạy con không nghiêm, xin tiên sinh bớt giận, nhất định về tôi sẽ dạy dỗ lại nó thật nghiêm”.

Ngô Bình bình thản nói: “Tôi đã dạy cho anh ta một bài học rồi, ông không cần xin lỗi nữa”.

Mạnh Thiên Quý: “Tiên sinh, ban nãy tôi thấy có thiên tượng luyện đan ánh lên trời, là tiên sinh luyện đan đấy ạ?”

Ngô Bình: “Tôi tìm được ít dược liệu nên tiện tay luyện thử một lò”.

Mạnh Thiên Quý: “Không biết người đã luyện chế đan dược phi phàm gì vậy ạ?”

Ngô Bình cười đáp: “Sao, ông có hứng thú với đan dược này à?”

Mạnh Thiên Quý gật đầu: “Nếu được, tại hạ đang có mấy phương thức luyện đan, hi vọng có thể nhờ tiên sinh luyện chế giúp”.

Ngô Bình nói: “Tôi vốn là thầy luyện đan, nếu giá cả hợp lý thì đương nhiên tôi sẽ giúp”.

Mạnh Thiên Quý vội nói: “Nếu tiên sinh chịu giúp thì Mạnh Thị sẽ hậu tạ”.

Nói rồi, ông ta lấy hai phương thức luyện đan ra rồi đưa cho Ngô Bình bằng hai tay.

Anh liếc qua thì thấy là hai loại đan dược khá khó, đúng là chỉ có thầy luyện đan cấp Đan Hoàng mới luyện chế được.

Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ông đã gom đủ dược liệu chưa?”

Mạnh Thiên Quý: “Rồi ạ, chỉ không có người luyện chế thôi”.

Ngô Bình: “Ông chuẩn bị bao nhiêu dược liệu rồi”.

Mạnh Thiên Quý: “Tại hạ đã chuẩn bị cho ba lò”.

Ngô Bình: “Luyện đan tốn lắm, thế này đi, ông hãy đưa các dược liệu ấy cho tôi, tôi sẽ luyện một lò cho ông”.

Mạnh Thiên Quý mừng rỡ rồi đi chuẩn bị ngay, ông ta cũng chỉ mong có một lò thành công thôi, giờ Ngô Bình nói thế thì ông ta còn mong gì hơn nữa.

“Vâng, tại hạ nghe theo tiên sinh hết”.
Chương 2002: Bước trên con đường Chân Thánh

Loáng cái, Mạnh Thiên Quý đã đưa một chiếc nhẫn cho Ngô Bình, bên trong chứa tất cả dược liệu mà ông ta đã chuẩn bị.

Ngô Bình nhận lấy kiểm tra, thấy không có vấn đề gì thì nói: “Ba tiếng nữa ông hãy quay lại”.

Mạnh Thiên Quý: “Vâng, tại hạ sẽ chờ ở gần đây”.

Những người khác cũng muốn đến làm quen, nhưng Ngô Bình không cho cơ hội, anh đã trở vào trong.

“Đan Hoàng thật đấy! Đời này được gặp Đan Hoàng đúng là may mắn rồi, lát Đan Hoàng đi ra, chúng ta nhất định phải lấy lòng mới được”.

Sau đó, Ngô Bình đã đi vào đại điện để luyện đan.

Loại đan dược thứ nhất có tên là Tiên Thiên Thánh Linh Đan. Nếu cho phụ nữ đang mang thai uống vào thì đứa trẻ sinh ra sẽ là một tiểu thánh nhân bẩm sinh với tư chất phi phàm và tiền đồ rộng mở.

Chỉ có thầy luyện đan cấp Đan Hoàng như Ngô Bình mới có thể luyện chế nó được, dù có là Đại Thánh thì cũng không kiểm soát được lửa.

Đan dược thứ hai có tên là Phục Tàng Đan, Đạo Tôn uống vào có thể che giấu khí tức và thực lực của mình, thậm chí không bị Thiên đạo phát hiện.

Bây giờ đại kiếp sắp đến nên đan dược này đang được săn lùng rất nhiều, có nó rồi thì các cường giả có thể bảo toàn thực lực và ít chịu thương tổn trong đại kiếp.

Đây là lần đầu tiên Ngô Bình nghe đến Phục Tàng Đan, sau khi xem cách lln chế, anh thấy nó rất kỳ diệu nên đã luyện chế nó trước.

Anh nếm thử hết các dược liệu rồi ước lượng dược tính của chúng, sau đó luyện chế kết hợp với phương thức.

Quá trình này diễn ra rất nhanh, Ngô Bình hơi cau mày vì anh phát hiện phương phức luyện chế này có vấn đề. Nếu làm đúng theo hướng dẫn thì gần như không thể thành công được, hơn nữa còn thiếu hai vị thuốc, anh cần phải bổ sung thêm.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, trong đầu Ngô Bình đã xuất hiện một cách luyện chế mới, sau đó anh bắt tay vào làm ngay.

Quá trình này rất phức tạp, anh không ngừng tạo ra các đan quyết và bỏ thêm dược liệu vào. Một tiếng sau, lò luyện rung lên, một khí tức mịt mò bay ra rồi hoá thành hai luồng sáng một đen một trắng, cứ thế xoay tròn trên không.

Ngô Bình thổi vào hai luồng khí ấy, chúng đã ngưng kết thành một viên đan dược, nhưng nó không hề phát sáng, mà trông như một viên đá bình thường.

Song, khi Ngô Bình buông tay thì viên đan dược đã lơ lửng trên không, vì nó không có trọng lực.

“Được lắm, tuy chỉ ở cấp truyền kỳ, nhưng hiệu quả không tệ”, anh cấp đan dược đi rồi bắt tay luyện chế Tiên Thiên Thánh Linh Đan.

So ra thì Tiên Thiên Thánh Linh Đan dễ luyện chế hơn một chút, Ngô Bình chỉ mất nửa tiếng là xong, hơn nữa thành phẩm còn là đan dược cấp bất hủ.

Ba tiếng sau, anh chuẩn đi ra ngoài đúng giờ thì thấy có một nhóm người xúm tới, đi đầu là Mạnh Thiên Quý.

Ngô Bình đưa hai viên đan dược cho ông ta rồi nói: “Xong rồi đây, mời ông xem”.

Mạnh Thiên Quý cầm lấy bình đan dược rồi cảm kích nói: “Tiên sinh vất vả rồi! Tôi tin tưởng vào trình độ của tiên sinh, không cần kiểm tra đâu ạ”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.

Anh đang định trở vào thì có một đám người xúm tới.

Ngô Bình nói: “Các vị, hiện tôi không có thời gian luyện đan. Thế này đi, chờ một thời gian nữa, tôi sẽ mở cửa đón khách. Đến lúc đó, nếu có ai muốn luyện đan thì cứ đến”.

Mọi người mừng rỡ rồi liên tục nói đồng ý.

Ngô Bình đi vào trong rồi điều tiết hơi thở, chuẩn bị cho con đường Chân Thánh vào ngày mai, tiện thể luyện chế thêm một lò Phục Tàng Đan.

Ngày hôm sau, anh bảo Diệp Băng Hi ở lại đây, còn mình thì đến con đường Chân Thánh.

Lúc này, trên bầu trời của đại thế giới Thượng Thanh xuất hiện một cánh cửa màu vàng, phía sau là một thời không vặn vẹo dẫn vào con đường Chân Thánh.

Hiện đang có trên trăm người đang đứng tập trung trước cửa, sau đó túm tụm lại ở các vị trí khác nhau.

Ngô Bình bay về phía đó, khi còn cách cánh cửa khoảng trăm dặm thì bỗng có người ra chặn đường anh. Đây là một nữ tu trên trán có một dấu ấn hình ngôi sao màu đỏ.

Ngô Bình nhìn cô gái ấy thì thấy khí tức của cô ta rất mạnh, đã là một thần tiên rồi, hơn nữa ít cũng là cấp Tiên Hoàng.

Anh nói: “Sao cô lại chặn đường tôi?”

Cô gái cười nói: “Tiểu huynh đệ, có thể cho tôi lệnh bài vào con đường Chân Thánh của anh được không?”

Ngô Bình híp mắt lại: “Xin lỗi, tôi không muốn cho cô”.

Cô gái thở dài nói: “Thế thì tôi đành cướp vậy”.

Nói rồi, cô ta vung tay lên, một bạch cốt xuất hiện trước mặt Ngô Bình rồi chộp vào ngực anh.

Ngô Bình không chút sợ hãi mà thò tay ra nghênh chiến, hai bên va chạm, bạch cốt vang lên tiếng rắc rồi vỡ nát, cô gái biến sắc mặt, một cánh tay khác của Ngô Bình đã tung một quyền về phía cô ấy.

Cô ta né đi, nhưng vừa di chuyển sang chỗ khác thì đã trúng một quyền vào ngực.

Bụp!

Ngực cô ta lõm xuống, còn cô ta thì hộc máu rồi quay đầu bỏ chạy.

Ngô Bình không đuổi theo mà tung lên cao một quyền đánh trúng vào lưng cô ta, cô gái hét lên rồi nổ tung người.

Anh bay tiếp lên trước, nhưng mới được một đoạn thì có một đường kiếm bay lên định chém vào đầu anh. Anh chộp tay ra bắt lấy đường kiếm ấy, sau đó bẻ nát. Sau đó, anh búng tay về phía thanh kiếm lao đi, một nam tu đầu trọc ở cách đó cả chục nghìn dặm đã có một lỗ máu trên trán, người hắn lắc lư rồi đổ uỳnh xuống đất, chết tươi.

Giết hai cao thủ này xong, cuối cùng Ngô Bình cũng đến nơi.

Cách đó không xa có một đài sen, có ba Thần tộc đang đứng trên đó, một người thanh niên mặc áo bào trắng trong số đó nhìn Ngô Bình rồi nói: “Thứ gì cũng được tham gia con đường Chân Thánh à?”

Ngô Bình nhíu mày nói: “Anh nói đúng, cái loại như anh không có tư cách tham gia, tôi thấy tốt nhất anh mau rút đi”.

Tên đó chỉ tiện miệng nói một câu, không ngờ Ngô Bình dám đáp trả nên cười lạnh nói: “Tiểu tử Nhân tộc kia, cũng mạnh miệng đấy. Lát vào con đường Chân Thánh rồi, tôi sẽ giết cậu đầu tiên”.

Ngô Bình: “Tôi cũng giết anh đầu nước”.

Lúc này, mọi người đã đến gần như đông đủ, một người bước ra rồi cao giọng nói: “Con đường Chân Thánh chính thức mở cửa, mời mọi người vào!”

Cả đám người đi về phía cửa, Ngô Bình cũng cất bước, chờ mọi người vào gần hết rồi thì anh mới vào.

Ngay sau khi anh đi xuyên qua cánh cửa thì đã nhìn thấy một con đường dài bằng cát vàng rộng năm mét lơ lửng trên cao, xung quanh là không gian u tối.

Một đám người đáp xuống con đường ấy, mỗi người cách nhau mười dặm.

Ngô Bình lờ mờ thấy phía trước có bóng người, anh định định bay tới thì thấy ở đây không thể bay được, mà chỉ có thể đi bộ. Hơn nữa, có một luồng sức ép ở đây áp chế sức mạnh của tu sĩ, giờ anh chỉ có thể thi triển được một phần mười sức mạnh.

Anh rảo bước đi nhanh, sau đó phát hiện đi bộ trên con đường này rất hao sức, anh có thể cảm nhận rõ là mình đang rất mệt.

Sau đó, anh nhìn thấy có một người đứng phía trước. Người này rất cao lớn, đang cầm một thanh đại đao rồi chậm rãi tiền về phía anh.

Rõ ràng, đây là người cản đường, ai muốn đi tiếp thì phải hỏi thanh đao trong tay hắn.
Chương 2003: Báo ơn thần nữ

Ngô Bình nhìn người đó rồi hỏi: “Tôi đi qua được không?”

Người đó đáp: “Được thôi, nhưng phải đánh bại tôi”.

Ngô Bình thở dài nói: “Mọi người đến con đường Chân Thánh đều để tìm cơ duyên, hà tất phải chém giết lẫn nhau thế này?”

Dứt lời, anh cất bước rồi chợt áp sát người đó, cơ thể hai người gần như dính sát vào nhau, sau đó Ngô Bình huých vai, đánh bay người đó đi.

Người đàn ông bay xa mấy chục mét rơi khỏi con đường xuống một không gian u tối vô tận, sau đó cứ thế biến mất.

Thấy tên đó đã biết mất trong không gian, Ngô Bình thoáng bất ngờ, thì ra hư không có thể ăn thịt người sống.

Anh khẽ thở dài rồi đi tiếp, nhưng không lâu sau lại thấy có một cô gái ở phía trước, cô ấy đang tiến lên phía trước với một vệt máu dài ở phía sau.

Con đường chỉ rộng năm mét, sự xuất hiện của Ngô Bình đã khiến cô ấy nâng cao cảnh giác, cô gái đứng lại rồi xoay người.

Cô gái này mặc váy tím, làn da trắng như tuyết, gương mặt vô cùng xinh đẹp, đôi chân rất dài, đôi mắt màu xanh như sao trời. Nhưng tay cô ấy có một vết thương sâu đến tận xương, máu cứ thế chảy ra mà không cầm được.

Ngô Bình dừng lại cách cô ấy mấy mét rồi hỏi: “Cô đang chảy máu kìa, có cần giúp không?”

“Anh không giúp được tôi đâu, lo thân anh đi!”, cô gái thờ ơ đáo, sau đó nghiêng người sang một bên nhường cho Ngô Bình đi qua.

Ngô Bình đi tiếp, nhưng mới được năm bước thì anh lại nói: “Quy luật ở đây khiến vết thương không thể hồi phục được đúng không?”

Cô gái không nói gì mà chỉ nhìn anh chằm chằm.

Ngô Bình: “Tôi có ít thuốc khéo giúp được cô đấy”, anh lấy một cái lọ ra rồi ném cho cô gái, sau đó tiếp tục bước đi.

Cô gái đã quá yếu, mấu chốt tu hành của cô ấy là máu, nếu máu chảy cạn thì cô ấy sẽ chết. Vì thế, cô ấy mở lọ thuốc của Ngô Bình ra rồi thở dài nói: “Dù có là thuốc độc thì cũng không thể chết ngay được, có gì khác nhau đâu chứ?”

Nói rồi, cô ấy thoa thuốc lên vết thương, một cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra, vết thương lập tức cầm máu, sau đó đóng vảy nhanh tới mức mắt thường có thể thấy được.

Vài phút sau, vết thương của cô gái đã biến mất hẳn, cô ấy sáng mắt lên rồi lập tức đuổi theo Ngô Bình.

Anh đi được thêm một đoạn thì nhìn thấy có hai Thần tộc đứng phía trước, một tên trong số đó chính là người ban nãy nói sẽ giết anh đầu tiên khi vào đây.

Thần tộc đó nhìn Ngô Bình như nhìn một xác chết rồi nói: “Có phải cậu tưởng tôi tha cho cậu rồi không?”

Ngô Bình cười mỉa: “Thần tộc nào cũng ngu thế à? Anh là cái thá gì mà tôi phải sợ? Trong mắt tôi, anh chỉ như con kiến thôi”.

Thần tộc kia nổi giận: “Chết đi”.

Cả hai cùng ra tay và tấn công Ngô Bình từ hai phía. Quanh người họ toả ra một lực tràng rất mạnh, nếu các vật bên ngoài mà tới gần thì sẽ bị sức mạnh đó đánh bay ngay. Một khi bị đánh bay khỏi con đường này thì sẽ rơi vào trong khoảng không u tối vô tận và chết ngay.

Hai người đó tiến lại gần, nhưng Ngô Bình vẫn bình thản như không, anh đứng yên tại chỗ, nhưng bỗng có một người xông ra, đó chính là cô gái ban nãy.

Cô ấy đứng trước mặt Ngô Bình rồi lạnh giọng nói: “Muốn giết anh ta thì phải bước qua xác tôi”.

Hai Thần tộc đang lao tới bỗng dừng bước, một người cau mày nói: “Thần nữ, nể tình cô là thần nữ nên tôi không tính toán với cô, nhưng tôi phải giết tên này, cô mau tránh ra!”

Thần nữ kia thờ ơ nói: “Tôi đã nói rồi, muốn giết anh ta thì phải bước qua xác tôi”.

Ngô Bình thấy rất bất ngờ, anh chỉ tặng cho cô gái này một lọ thuốc mà cô ấy đã ra mặt cho mình, từ đó có thể thấy cô ấy là một cô gái chính trực. Anh mỉm cười nói: “Mỹ nữ, hai tên ăn hại này không làm gì tôi được đâu, cô cứ đứng sang một bên mà xem”.

Nói rồi, anh tiến lên trước một bước, một luồng sức mạnh to lớn toả ra, hai Thần tộc kia bị ép lùi lại, ai cũng biến sắc mặt.

“Không thể nào”, một Thần tộc hét lên.

Ngô Bình bất ngờ tăng tốc rồi lao tới.

Uỳnh!

Sức mạnh của anh rất khủng bố, một Thần tộc đã bị đánh bay xa cả vài trăm mét, rơi xuống hư không và mất mạng.

Tên còn lại bấu chặt tay xuống mặt đất, nhưng dù thế thì vẫn trượt đi, rõ ràng cũng không trụ được bao lâu nữa.

Ngô Bình nhấc chân lên đạp vào đầu hắn rồi hỏi: “Sao bảo anh sẽ giết tôi đầu tiên cơ mà? Không làm gì à?”

Thần tộc kia vừa sợ vừa hãi: “Tôi là con cháu của cổ thần, anh mà giết tôi thì gia tộc tôi sẽ không tha cho anh…”

Chát!

Ngô Bình tát bay hắn xuống hư không.

Cô gái đứng sau lưng anh nhìn đến ngây người, sau đó thở dài nói: “Ra là anh mạnh thế!”

Ngô Bình cười nói với cô ấy: “Ban nãy cảm ơn cô đã giúp tôi, tôi tự giới thiệu, tôi là Lý Huyền Bình”.

Cô gái cười nói: “Tôi là Thiên Tuyết Linh Kiều - Linh Kiều thần nữ”.

Ngô Bình: “Ra là Linh Kiều thần nữ, vinh hạnh!”

Linh Kiều thần nữ cười nói: “Ban nãy tôi suýt chết rồi, cảm ơn thuốc của công tử”.

Ngô Bình: “Tôi tiện tay giúp đỡ thôi”.

“Vào lúc này mà Lý công tử vẫn cứu một người xa lạ như tôi đủ thấy anh rộng lượng cỡ nào, Linh Kiều vô cùng bái phục”.

Ngô Bình: “Thần nữ bị ai tấn công vậy?”

Linh Kiều thần nữ tức giận nói: “Vũ Thiên Anh!”

Ngô Bình không hỏi kỹ mà nói: “Thiên Tuyết cô nương, chúng ta cùng đi nhé, tiện thể để mắt đến nhau”.

Anh có ấn tượng rất tốt với Linh Kiều thần nữ nên muốn giúp cô ấy, để cô ấy đi đến cuối cùng.

Nghe thấy thế, Linh Kiều thần nữ tỏ vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn khẽ gật đầu rồi ừm môt tiếng.

Ngô Bình thấy rất lạ, anh chỉ rủ cô ấy đi chung thôi, có gì đâu mà ngại thế?

Vì thế, hai người sóng vai cùng đi, ban đầu hai người đi cách nhau hai bước, nhưng càng đi Ngô Bình càng thấy Linh Kiều thần nữ đi sát vào người mình với vẻ mặt rất lạ.

Tuy thấy khó hiểu, nhưng anh không nói gì, cũng không cố ý đi cách xa cô ấy.

Họ đi được một đoạn thì lại có hai người một nam một nữ nắm tay nhau xuất hiện, hình như là một đôi tình nhân. Người đàn ông còn đang đút đồ ăn cho cô gái.

Thấy thế, Ngô Bình không khỏi bật cười nói: “Thiên Tuyết cô nương, cô nhìn họ ân ân ái ái kìa, ai không biết còn tường họ đang ở trên con đường tình yêu đấy”.

Linh Kiều thần nữ liếc nhìn anh rồi nói: “Con đường Chân Thánh có một luật bất thành văn là nam nữ tu mà đi chung thì sẽ là người yêu của nhau”.

Ngô Bình lập tức đứng hình và hiểu ra tại sao Linh Kiều thần nữ lại có vẻ thẹn thùng như vậy, thì ra anh mời cô ấy đi chung lại biến thành ngỏ lời với người ta rồi, nhưng cô ấy không từ chối, lẽ nào…

Ngô Bình ho khan một tiếng định giải thích, nhưng Linh Kiều thần nữ đã nói: “Công tử đã cứu tôi một mạng, Linh Kiều nguyện lấy thân báo đáp”, nói rồi, cô ấy đã nắm lấy tay Ngô Bình.

Ngô Bình bắt đầu thấy nhộn nhạo, lời định nói ra lại nuốt ngược vào trong. Con đường Chân Thánh vốn rất nguy hiểm, nguy hiểm bắt nguồn từ hoàn cảnh và cả lòng người. Nếu có một đôi yêu nhau cùng vào đây, khi họ đối mặt với lợi ích lớn thì mới có thể quan tâm đến nửa kia.

Nghĩ thông suốt rồi, Ngô Bình mỉm cười và nắm lấy tay của Linh Kiều thần nữ: “Nếu em đã tin tưởng anh như vậy thì anh sẽ không phụ lòng em đâu”.

Nghe thấy thế, Linh Kiều thần nữ rơm rớm nước mắt rồi gật đầu.
Chương 2004: Linh Kiều thần nữ, thể chất Thiên Kiếp Bất Tử

Lúc này, cặp đôi phía trước đã dừng bước rồi cùng ngoảnh lại. Người đàn ông có gương mặt dài, mắt lác, hàm răng mọc không theo hàng theo lối, lỗ mũi cũng toàn lông dài đen, thoạt nhìn thì gương mặt này thật sự không xứng với vóc dáng oai vệ của anh ta.

Còn cô gái lại vô cùng xinh đẹp, cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, dáng người uyển chuyển, gương mặt đang mỉm cười.

Nam tu nhìn thấy Ngô Bình thì nhếch miệng cười nói: “Tiểu tử này trông đẹp trai đấy, vợ, em thích hắn không?”

Mỹ nữ đấm vào ngực anh ta rồi nói: “Chồng, đời này em chỉ yêu anh thôi, hắn nào có đẹp trai đâu. Nếu anh không tin, giờ em có thể giết hắn luôn cho anh xem”.

Nghe thấy thế, Thiên Tuyết Linh Kiều ngạc nhiên nói: “Huyền Bình cẩn thận, đây là Thư Hùng Song Sát”.

Ngô Bình: “Đó là gì?”

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Thư Hùng Song Sát là một nam một nữ, người đàn ông là con cháu của sinh linh Hỗn Độn, người phụ nữ từng là thần nữ, cả hai người này đều vô cùng độc ác, chỉ cần nhìn thấy trai xinh hay gái đẹp thì sẽ lập tức giết họ ngay”.

Ngô Bình sờ mặt mình rồi cười nói: “Như thế chứng tỏ là anh đẹp trai đúng không?”

Thiên Tuyết Linh Kiều ngẩn ra, giờ là lúc nào rồi mà Ngô Bình còn quan tâm đến chuyện này chứ?

Cô gái kia mím môi cười rồi vung tay lên, Ngô Bình lập tức thấy tim mình đau nhói như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Anh nghiêng đầu sang một bên nói: “Có chút tài lẻ này thôi à?”, nói rồi, anh nắm chạt tay, nữ tu kia hét lên rồi ôm ngực ngồi xuống, trán vã mồ hôi lạnh.

Nam tu xấu xí kia ngẩn ra rồi nổi giận, lao lên tấn công Ngô Bình.

Anh lách vai phải rồi tung một quyền ra, một cú đấm khổng lồ đã phản công nam tu.

Bụp!

Nam tu xấu xí đã bị đánh nát người, sau đó bay xa cả mấy nghìn mét rồi rơi vào hư không.

Cô gái kia thì tái mặt vì biết cũng sắp mất mạng, Thiên Tuyết Linh Kiều đi tới rồi đá văng đầu cô ta, sau đó đẩy cô ta vào hư không.

Ngô Bình chưa biết có nên giết cô ta hay không thì Thiên Tuyết Linh Kiều đã ra tay rồi, anh không khỏi bái phục nói: “Linh Kiều, em còn quyết đoán hơn anh”.

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Cô ta vô cùng ác độc, năm xưa đã từng giết chồng và con trai của mình, sau đó lại giết bố mẹ và huynh đệ. Cái loại như cô ta không đáng sống trên đời”.

Ngô Bình: “Cô ta cũng là thần nữ, vậy thần nữ cũng thuộc Thần tộc à?”

Thiên Tuyết Linh Kiều thở dài nói: “Tổ tiên của em đều là Nhân tộc đã nhập Thần tịch. Để khóng chế các Thần tộc như bọn em, Thần tộc gốc sẽ chọn ra vài gia tộc có tầm ảnh hưởng nhất định để liên hôn, để con gái của Nhân tộc lấy cổ thần hoặc chính thần. Những cô gái được chọn ấy được gọi là thần nữ”.

Ngô Bình sững người: “Vậy em có chồng sắp cưới rồi hả?”

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Vâng, cũng chính cổ tộc ấy cho em cơ hội đến con đường Chân Thành này mà”.

Cô ấy nói tiếp: “Nhưng giờ em là người phụ nữ của anh rồi, dù phải chết thì em cũng không gả vào gia tộc cổ thần kia đâu”.

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Nhưng nếu làm thế thì em sẽ đắc tội với họ, gia tộc em cũng sẽ gặp nguy hiểm vì chuyện này”.

Thiên Tuyết Linh Kiều nói: “Gia tộc em có nhiều cao thủ lắm, Thần tộc không dám tiêu diệt đâu nên anh không phải lo cho họ. Nhưng anh thì khác, có lẽ quyết định của em sẽ gây hại cho anh đấy”.

Ngô Bình bật cười nói: “Em không sợ thì anh sợ gì chứ? Dù tất cả cổ thần đến thì anh cũng bảo vệ em”.

Nghe thấy thế, Thiên Tuyết Linh Kiều thấy rất ấm áp và cảm động, cô ấy ôm lấy Ngô Bình.

Bộp bộp!

Đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên.

Ngô Bình ngoảnh lại nhìn thì thấy một người đàn ông cao lớn đang đeo một cái búa lớn sau lưng đi tới, chính người này đã vỗ tay.

“Vỗ cái gì? Ngứa tay à?”, anh lừ mắt hỏi.

Người đàn ông: “Tôi thấy người phụ nữ của anh xinh quá nên muốn sờ một chút, được không?”

Uỳnh!

Hắn ta vừa nói dứt câu, Ngô Bình đã lập tức áp sát rồi đánh hắn bay ra xa. May mà anh đánh hắn ta ra phía sau, không thì hắn ta đã rơi vào hư không rồi.

Người đàn ông toát mồ hôi nói: “Mạnh quá!”

Nói rồi, hắn ta rút cái búa ra rồi nện mạnh xuống.

Nhưng hắn ta chưa kịp thực hiện xong động tác thì đòn tấn công thứ hai của Ngô Bình đã đến, lần này anh tấn công cái búa.

Cheng!

Một tiếng động vang lên, cái búa vỡ làm ba đoạn rồi bay ra xa, người đàn ông thấy thế thì lập tức hoảng sợ.

“Xin tha mạng cho tiểu nhân, tiểu nhân sai rồi!”, hắn quỳ xuống đất rồi dập đầu với Ngô Bình.

Ngô Bình: “Anh định động vào người phụ nữ của tôi cơ mà? Định dùng tay nào?”

“Tiểu nhân không dám!”

Ngô Bình nổi giận: “Nói mau!”

Chát!

Anh tát cho hắn một cái đến bật máu.

Người đàn ông run lên nhưng không dám đánh trả, sau đó vội vàng giơ tay trái lên: “Tay này ạ, tiểu nhân sẽ chặt đứt nó”.

Nói rồi, hắn lấy một cái rìu nhỏ ra rồi chắt đứt tay trái của mình, máu tươi bắn ra. Nhưng kỳ lạ là máu chỉ chảy một lát là ngừng, vết thương cũng nhanh chóng biến mất.

Thấy thế, Ngô Bình híp mắt lại hỏi: “Hình như thể chất của anh rất đặc biệt, ở đây không thể hồi phục vết thương được đâu. Có phải một lát nữa tay trái của anh sẽ mọc lại không?”

Người đàn ông không dám giấu mà nói: “Xin công tử tha mạng, tiểu nhân sai rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Có phải thể chất của anh là Thiên Kiếp Bất Tử không?”

Người đàn ông nghe thấy thế thì tròn mắt nói: “Sao công tử biết?”

Ngô Bình: “Mỗi kỷ nguyên chỉ sinh ra một đến hai người có thể chất như anh rồi, hiếm lắm đấy. Thế này đi, tôi sẽ không giết anh, nhưng anh phải cho tôi 500 cân máu của anh”.

Người đàn ông nghe xong thì suýt ngất: “Không được đâu ạ, máu trên người tôi chưa quá nổi 150 cân, cho công tử nhiều thế thì tôi phải chết ba lần mới đủ”.

Ngô Bình: “Không sao, tôi có Sinh Huyết Đan đây, anh vừa uống vừa đưa máu cho tôi. Chờ đi hết con đường này, chắc là đủ số tôi cần thôi”.

Người đàn ông đảo mắt hỏi: “Công tử, máu của tôi không đáng tiền, hay tôi cho công tử thịt của tôi nhé”.

Ngô Bình cười khẩy: “Đừng giở trò khôn lỏi với tôi, máu của anh là giá trị nhất”.

Người đàn ông: “Công tử, thế anh lấy chậm chậm thôi nhé, không tôi sợ không sản sinh máu kịp”.

Ngô Bình lấy một nắm đan dược ra rồi nhét vào miệng hắn ta: “Yên tâm, cùng lắm mà mười tiếng nữa, tôi sẽ lấy đủ lượng máu cần”.

Nói rồi, anh lấy một cái ống ra rồi cắm một đầu vào mạch máu của người đàn ông, đầu còn lại thì cắm vào một cái thùng lớn rồi bắt hắn xách thùng. Người đàn ông mếu máo vừa hút máu ra vừa phải vác cái thùng đi theo Ngô Bình.

Họ đi được một đoạn thì người đàn ông thấy tốc độ sản sinh máu tương đương với lượng máu bị rút đi, vì thế hắn thở phào một hơi, ít ra không ảnh hưởng đến tính mạng.
Chương 2005: Ngã rẽ Sâm La Giới

Ngô Bình và Thiên Tuyết Linh Kiều lại đi tiếp thì thấy hai bên con đường cát vàng thẳng tắp bắt đầu xuất hiện 12 ngã rẽ. Nơi mà 12 ngã rẽ này đi tới rất mù mờ, nhìn không rõ cảnh vật.

Lúc này, máu của thể chất Thiên Kiếp Bất Tử đã được gom đủ 500 cân, Ngô Bình cất nó đi rồi nói: “Giờ anh lượn được rồi!”

Người đàn ông lập tức chạy mất dép.

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, thật ra anh không cần phải tha cho hắn”.

Ngô Bình: “Con đường Chân Thánh có vô vàn nguy hiểm, hắn có sống được hay không thì phải dựa vào chính mình”.

Thiên Tuyết Linh Kiều nhìn các ngã rẽ rồi nói: “Các ngã rẽ này nối liền với thời không đặc biệt của con đường Chân Thánh, mỗi thời không đều khác nhau”.

Ngô Bình: “Hay mình cứ chọn đại đi”.

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Các thời không này đều rất nguy hiểm, hầu hết mọi người bước trên con đường Chân Thánh đều cố gắng đi vào thời không đằng sau để tìm tòi và có thu hoạch lớn hơn”.

Ngô Bình: “Nếu vậy thì đương nhiên mình cũng phải vào”.

Thiên Tuyết Linh Kiều cười nói: “Nếu anh muốn đi thì em cũng đi”.

Vì thế, Ngô Bình đã chọn đại một ngã rẽ rồi cả hai cùng đi về phía đó.

Họ đi được một đoạn thì phía sau có hai người đi tới, khi nhìn thấy nhóm Ngô Bình thì một người trong số đó cười lạnh nói: “Ngã rẽ này thông tới Di La Giới, các sinh linh ở đó đều rất độc ác, hai người đó mà đi tiếp thì chết là cái chắc”.

“Cái loại ngu dốt này thì chết cũng đáng, chúng ta càng bớt được đối thủ cạnh tranh”, tên còn lại nói. Sau đó, hai bọn họ đi tiếp trên trục đường chính.

Ngô Bình và Thiên Tuyết Linh Kiều đi tiếp thì nhìn thấy một cánh cửa lớn màu tím đóng chặt. Ngô Bình giơ tay ra ấn thì cánh cửa tự mở, một luồng sáng chiếu ra rồi ôm trọn lấy hai người.

Sau đó, cả hai đã biến mất. Ngô Bình và Thiên Tuyết Linh Kiều đã được rất nhiều tia sáng ôm lấy.

Cùng lúc đó, năng lượng sinh mệnh trong người họ đã chảy ra ngoài, còn họ thì mất ý thức.

Khi Ngô Bình tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường cũ kỹ, hai bên là vách tường bằng gạch, trời đang rất lạnh, anh vừa mở mắt ra đã bị lạnh đến mức run cầm cập, sau đó còn ngửi thấy mùi nước tiểu.

Trên cửa sổ rách tán được dán một lớp giấy nhưng vẫn thủng mấy lỗ, gió rét căm cứ thể thổi vào, Ngô Bình bắt đầu chảy nước mũi.

Anh sững người, không hiểu tại sao mình lại bị lạnh, hơn nữa cũng không rõ đây là đâu.

Lúc này chợt có các ký ức xuất hiện trong đầu anh, các ký ức này và lạ lẫm vừa quen thuộc, chúng thuộc về cơ thể hiện giờ của anh.

Thì ra ý thức và lực sinh mệnh của anh đã chuyển vào cơ thể hiện tại bằng một cách nào đó. Thế giới mà anh đang sống bây giờ có tên là Sâm La Giới, ở đây có rất nhiều yêu vật kỳ dị, con người chỉ có khu vực sống hạn hẹp, ngoài khu vực sống này ra thì mọi nơi ở đây đều rất nguy hiểm.

Nhưng tài nguyên và đất đai ở đây có hạn, hơn nữa còn bị nhiều người chiếm đóng, như chủ thể này của anh thì chỉ sống được ngày nào hay ngày đó.

“Thế giới này đúng là quỷ dị, lại chuyển sinh mệnh của mình vào một cơ thể khác”, Ngô Bình thở dài một hơi rồi thử điều động sức mạnh, nhưng anh chợt phát hiện mình đã mất hết sức mạnh rồi.

Anh ngây ra một lát thì biết phải chấp nhận sự thật, vì thế đành đứng dậy. Giờ anh chỉ là một cậu thiếu niên gầy gò 17 tuổi.

Chủ của cơ thể này tên là Trương Phúc Toàn.

Trương Phúc Toàn rất đáng thương, lên ba thì mẹ bị địa chủ ở đây cưỡng bức rồi tự sát. Năm lên bảy thì bố cũng bị một nhóm người đánh chết ngoài ruộng, sau đó còn không có tiền làm tang lễ, cuối cùng phải chôn ở bãi tha ma.

Trương Phúc Toàn không được đi học, từ khi hiểu chuyện trở đi đã đi làm thuê cho người ta, nhưng không có tiền công mà chỉ được ăn ở qua ngày, hơn nữa còn thường xuyên không được ăn no.

Mấy hôm trước, Trương Phúc Toàn nhìn thấy Đinh Hương - con gái của địa chủ. Cô gái này rất xinh đẹp, Trương Phúc Toàn vừa nhìn đã nhung nhớ ngày đêm.

Nhưng cậu ấy có thân phận thấp kém, không biết kiếm tiền, cho nên đại tiểu thư không thèm để mắt tới. Nhưng Trương Phúc Toàn không chịu bỏ cuộc, cứ đêm đến lại lén đến cửa sổ phòng của tiểu thư để nhìn trộm, kết quả vừa chọc thủng một lỗ trẻn cửa sổ thì đã bị người đi tuần đêm bắt được và đánh cho một trận.

Ăn đòn xong thì Trương Phúc Toàn chỉ còn thoi thóp, sau đó được người ta ném về nhà.

Mùa đông lạnh giá, Trương Phúc Toàn chỉ còn hơi tàn, cuối cùng không chịu được nữa nên đã trút hơi thở cuối cùng. Tiếc là trước khi chết, cậu ấy vẫn còn mơ đến con gái của địa chủ.

Ngô Bình có được ký ức của cậu ấy xong thì cũng thấy đau lòng và đồng cảm, như thể đây cũng chính là nỗi đau của mình.

Trương Phúc Toàn không biết chữ, cũng không có bạn bè, cả đời chỉ sống trong hiu quạnh. Vì thế trong ký ức của cậu ấy, Ngô Bình không tìm thấy thứ gì quý cả. Anh chỉ biết trấn này là một nơi an toàn, ra khỏi trấn thì sẽ gặp đủ các con yêu quái đáng sợ, con người không phải đối thủ của chúng.

Lúc này, Ngô Bình phát hiện trên người mình có một tră vết roi, máu thịt lẫn lộn. Nếu không chữa trị thì có thể anh cũng có kết cục như Trương Phúc Toàn là chết ở cái nơi tồi tàn này.

“Đúng là đen đủi”, anh thở dài một hơi rồi đi đôi giày rách vào rồi bước ra ngoài.

Cơ thể hiện giờ của anh rất yếu, đi bước nào là đau bước ấy, đầu váng mắt hoa, nhưng anh vẫn cắn răng bước ra ngoài rồi mở cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK