Ngô Bình bình tĩnh nói: "Nếu ngươi không tham gia, ta chỉ có thể đánh ngất ngươi rồi mang ngươi theo. Nếu bị phát hiện, ta sẽ ném ngươi ra ngoài, ngươi thấy kế hoạch này thế nào?"
Phù Phong Dịch trừng mắt nhìn Ngô Bình, nói: "Sao ngươi lại đối xử với ta như vậy!"
Ngô Bình cười lạnh: "Lúc ngươi dẫn ta tới đây, không hề báo trước cho ta bất cứ điều gì. Ngươi có rất nhiều ý đồ xấu, còn muốn ta đối xử tốt với ngươi sao?"
Phù Phong Dịch đột nhiên thở dài, hắn biết rằng dù có muốn hay không thì cũng phải tham gia. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn nói: "Nếu là dùng mưu mẹo thì kế hoạch phải kỹ lưỡng hơn."
Ngô Bình: "Ngươi có đề xuất gì?"
Bây giờ cả hai bên đều ngồi trên cùng một con thuyền. Phù Phong Dịch suy nghĩ một lát rồi nói: "Suối Sinh Mệnh rất quan trọng, canh gác phải rất nghiêm ngặt. Nhưng mà, Đại Đế Thiên Mệnh có 99 đứa con nuôi từ các tộc khác, thông qua những đứa con nuôi này, hắn khống chế người của các tộc và cắn nuốt họ. Những đứa con nuôi này đều trung thành với hắn. Cho nên, nếu chúng ta có thể bắt đầu từ phương diện này, khả năng thành công sẽ lớn hơn."
Ngô Bình hỏi Chung Ly Yên: "Thật vậy sao?"
Chung Ly Yên gật đầu: "Đúng vậy, công tử. 99 người con nuôi của Đại Đế Thiên Mệnh đều gọi là 'công tử', như là đại công tử, cửu công tử, vân vân. Lợi ích của những người này đã gắn chặt với Đại Đế Thiên Mệnh, bọn họ thực sự là những nô lệ không bị cắn nuốt, bởi vì Đại Đế Thiên Mệnh cần bọn họ."
Ngô Bình: "Tìm cách tìm một trong những đứa con nuôi đó và cải trang thành người đó để đi vào."
Chung Ly Yên suy nghĩ một lát rồi nói: "Cách đây không xa, có một tòa sơn trang Mộ Dung, nơi ở của vị con nuôi thứ mười bảy của Đại Đế Thiên Mệnh, thập thất công tử Mộ Dung Hạ."
Phù Phong Dịch: "Nghe nói Mộ Dung Hạ này là người tốt, đã thu nhận rất nhiều tu sĩ Nhân tộc và đối xử rất tốt với họ."
Chung Ly Yên cười lạnh: "Đối xử tốt? Hắn chỉ là một con chó săn của Đại Đế Thiên Mệnh, Đại Đế Thiên Mệnh sai bảo hắn làm gì thì hắn phải làm cái đó. Không phải có rất nhiều Nhân tộc đi theo hắn đều bị hắn đưa cho Minh tộc thuộc dòng dõi của Đại Đế Thiên Mệnh cắn nuốt sao?"
Phù Phong Dịch cười lạnh: "Hắn có thể làm gì? Thực lực của hắn không bằng Đại Đế Thiên Mệnh, cho nên phải càng nghe lời và trung thành. Ít nhất theo ta thấy, những việc hắn làm có ý nghĩa hơn so với đám quân phản kháng các ngươi!"
Thấy hai người sắp cãi nhau, Ngô Bình xua xua tay, nói: "Ta nhìn thấy thì sẽ biết hắn là người như thế nào. Nếu hắn thật sự giống như Phù Phong Dịch nói, một người ở trong bóng tối nhưng lại hướng về phía ánh sáng, ta tự nhiên sẽ không làm khó hắn."
Phù Phong Dịch: "Năm đó ta đã từng được Mộ Dung công tử giúp đỡ, chúng ta là bạn cũ, ta có thể dẫn đường."
Sau một hồi bàn bạc, ba người bay tới sơn trang Mộ Dung. Sơn trang Mộ Dung này được xây dựng trên một đồng bằng rộng lớn, bao phủ một diện tích lớn với những ngôi nhà xếp thành hàng nối tiếp nhau. Xung quanh sơn trang có rất nhiều trang viên, nối tiếp nhau, có rất nhiều trẻ em và người già ở trong đó.
Vì Phù Phong Dịch quen biết với Mộ Dung Hạ nên hắn đi thẳng đến phía trước sơn trang. Người gác cổng đi vào thông báo, không bao lâu một người đàn ông cao lớn tuấn tú nhanh chóng đi ra, chắp tay cười nói: "Phù Phong đại ca, lâu rồi không gặp, ngọn gió nào đã đưa ngươi đến đây vậy?"
Ngô Bình không ngờ quan hệ giữa hai người này lại thân thiết đến vậy.
Phù Phong Dịch cười nói: "Mộ Dung huynh, ta cùng hai người bạn ra ngoài làm việc, tình cờ đi ngang qua đây. Khi ta nhắc đến ngươi, hai người bạn của ta rất ngưỡng mộ ngươi nên liền cùng ta đến thăm ngươi."
Sau đó hắn giới thiệu: "Đây là Ngô công tử, Ngô Bình, còn đây là Chung Ly cô nương."
Mộ Dung Hạ khom người nói: "Ngô huynh, Chung Ly cô nương, rất vui được gặp hai người, mời các vị vào trong ngồi."
Sau khi mời họ vào đại sảnh và sai người dâng trà, Mộ Dung Hạ mỉm cười hỏi: "Không biết các ngươi định đi đâu và làm gì?"
Phù Phong Dịch nhìn Ngô Bình, Ngô Bình cười nói: "Mộ Dung công tử, ta chủ yếu ra ngoài hái dược liệu, chuẩn bị luyện chế một ít đan dược."
Ở thượng cảnh U Minh rất ít có người luyện đan, khi Mộ Dung Hạ nghe anh nói hái dược liệu để luyện đan thì rất ngạc nhiên và hỏi: "Ngô công tử, chẳng lẽ ngươi có thể luyện chế 'đan được danh sách'?"
Ngô Bình đã có thể luyện chế đan dược danh sách từ lâu rồi, anh gật đầu: "Biết một chút."
Mộ Dung Hạ mừng rỡ, nói: "Có một việc ta cần Ngô huynh giúp một tay, ngươi có thể luyện chế một loại đan dược có thể giúp một người khôi phục lại bộ dạng tuổi trẻ không? Hiệu quả không cần quá lâu, ba đến năm ngày, năm đến sáu ngày là được, tốt nhất là loại đan dược này có thể ngâm trong nước để nhiều người có thể sử dụng."
Ngô Bình nhìn hắn chằm chằm rồi hỏi: "Tại sao Mộ Dung công tử lại cần loại đan dược này?"
Mộ Dung Hạ cười nói: "Đương nhiên là có chuyện cần dùng. Ngô công tử yên tâm, ta nhất định sẽ trả đủ thù lao cho ngươi."
Ngô Bình nói: "Nếu không biết nguyên nhân, e rằng ta không thể giúp ngươi được."
Mộ Dung Hạ im lặng, hắn nhìn Phù Phong Dịch và hỏi: "Phù Phong đại ca, ta có thể tin tưởng vị Ngô đan sư này không?"
Mặc dù Phù Phong Dịch và Ngô Bình có mối quan hệ bình thường thậm chí là thù địch, nhưng hắn vẫn tin rằng Ngô Bình là người mà hắn có thể tin tưởng và ít nhất sẽ không làm hại Mộ Dung Hạ, vì vậy hắn gật đầu và nói: "Hắn rất đáng tin cậy."
Mộ Dung Hạ cười nói: "Vậy thì tốt quá, thì ra chúng ta có cùng suy nghĩ."
Sau đó, hắn khẽ thở dài và nói: "Ngô huynh, thành thật mà nói, ta làm như vậy là để khiến những Nhân tộc già yếu kia trẻ ra một chút, để đưa họ cho Minh tộc cắn nuốt."
Chung Ly Yên cười lạnh: "Ngươi không cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn sao?"
Trên mặt Mộ Dung Hạ lộ vẻ buồn bã, bình tĩnh nói: "Nhưng ta không có cách nào tốt hơn. Ta quản lý một nhóm Nhân tộc dưới trướng, cách một khoảng thời gian phải giao ra một nhóm người cho Minh tộc cắn nuốt. Nếu không làm, Minh tộc sẽ phát hiện ta không trung thành với bọn họ, sau đó cắn nuốt hết tất cả những người ta quản lý!"
"Cho nên, ta vẫn luôn chỉ đưa những người lớn tuổi hơn một chút để Minh tộc cắn nuốt. Bọn họ ít nhất cũng phải năm mươi tuổi, ít nhất cũng đã sống trọn vẹn một lần, đã trải qua hết thảy mọi thứ trên thế gian."
Ngô Bình nhìn hạn rồi nói: "Vậy những người mà ngươi đưa đi đều là người già sao?"
Mộ Dung Hạ thở dài: "Đúng vậy, đây là tất cả những gì ta có thể làm."
Ngô Bình: "Những ngươi bị đưa đi do, bọn họ có biết rằng mình sẽ bị cắn nuốt không?"
Mộ Dung Hạ gật đầu: "Biết. Bọn họ đều có người nhà, vì người nhà nên họ đều phải làm như vậy. Đương nhiên cũng có người không muốn, nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác. Thế gian chính là như vậy. Đối xử tàn nhẫn với một cá nhân chính là từ bi với toàn thể."
Ngô Bình: "Cho nên ngươi cần đan dược để khiến họ trông trẻ hơn để không bị Minh tộc phát hiện sao?"
Mộ Dung Hạ: "Đúng vậy. Trước kia ta cũng có một ít đan dược, nhưng đã gần hết rồi, ta đành phải nhờ Ngô huynh giúp đỡ."
"Đưa đan dược của ngươi cho ta." Anh nói.
Mộ Dung Hạ lấy ra một viên đan dược, dùng hai tay đưa cho Ngô Bình.
Anh cầm lấy và nuốt thẳng vào. Một lúc sau, anh nói: "Chất lượng đan dược này chỉ ở mức trung bình, ta luyện chế thì sẽ tốt hơn, ta sẽ giúp ngươi việc này."
Mộ Dung Hạ vui mừng khôn xiết: "Đa tạ công tử!"