Ngô Bình nghĩ đến Phương Lập, nói: “Tôi có thể chọn vài người giúp anh”.
Mắt Nhan Bình Triều sáng lên: “Cậu Ngô là người tu luyện của thế tục, hiểu rõ nơi này hơn tôi nhiều, có cậu Ngô giúp thì tôi nhất định có thể làm được”.
“Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch đang ở đâu?”, Ngô Bình nhìn anh ta hỏi.
Nhan Bình Triều lập tức nói: “Cậu Ngô yên tâm, hai người này đều bị tôi khống chế rồi, không sao cả, tôi lập tức bảo người thả họ đi, đồng thời tôi sẽ trả lại tất cả những gì tôi có được”.
Ngô Bình: “Lần này đối phó với Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch, bên Trung Châu cũng có người tham dự nhỉ?”
Cậu biết rất rõ nếu không có sự giúp đỡ của những người nắm rõ tình hình Trung Châu, Nhan Bình Triều sẽ không bao giờ ra tay nhanh như vậy, thậm chí còn cướp cả công ty taxi của bố cậu.
Nhan Bình Triều: “Có vài gia tộc ở Trung Châu nghe nói tôi muốn động vào Liễu và Nghiêm thì lập tức chạy đến cùng lên kế hoạch, đưa người đến hỗ trợ. Nói thật, tôi thậm chí còn chưa làm gì thì họ đã giúp tôi làm cho xong rồi”.
Ngô Bình híp mắt: “Xem ra họ rất nhiệt tình, tôi nhất định sẽ báo đáp đàng hoàng mới được”.
Nhan Bình Triều nói: “Đúng thế, đám người này rất đáng ghét, tôi chỉnh đốn họ thay cậu Ngô”.
“Không cần đâu”, Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Anh đưa danh sách cho tôi”.
Nhan Bình Triều dặn dò người bên dưới, chưa đến hai mươi phút sau, Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch cả người đầy vết thương được đưa đến trước mặt hai người.
Nhìn thấy Ngô Bình, Liễu Kim Long vô cùng hổ thẹn nói: “Cậu Ngô, là tôi làm không tốt”.
Nghiêm Lãnh Thạch càng áy náy hổ thẹn, quỳ xuống đất: “Tôi không bảo vệ chủ nhân chu toàn, chủ nhân cứ trách phạt”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này không trách hai người được, đối phương có lai lịch khá lớn, hai người không có sức đối phó”.
Nhan Bình Triều cười nói: “Hai vị, bây giờ tôi và cậu Ngô đang hợp tác, chuyện trước đó đã đắc tội rồi”.
Liễu Kim Long “hừ” một tiếng, hỏi: “Cậu Ngô, bên Trung Châu có một đám người nhân lúc này đánh cướp, chúng ta nhất định phải đánh trả”.
Ngô Bình: “Đây là điều đương nhiên, các người về trước chuẩn bị hành động cho tối nay”.
Sau khi hai người ra ngoài, Ngô Bình xin giấy bút rồi viết các loại đan dược lên đó. Năm loại đan dược này đều sử dụng dược liệu trong vườn thuốc này, cũng cần sử dụng các bài thuốc trong sách luyện đan, thế nên các thầy luyện đan khác không thể luyện chế. Điều này khiến cho năm loại đan dược mà cậu cung cấp rất khan hiếm, trên thế giới này chỉ có cậu mới có thể luyện chế được.
Nhan Bình Triều mỉm cười cầm lấy công thức đan dược, thật ra anh ta không ngờ Ngô Bình có thể cung cấp một loại đan dược quý hiếm như vậy, dù sao ở Tiên Giới chỉ cần chịu đưa tiền thì đan dược gì mà không mua được?
Tuy nhiên, khi nhìn thấy tác dụng của phương thuốc đầu tiên, anh ta sửng sốt, hai tay nắm lấy tờ giấy, sau đó ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn Ngô Bình: “Cậu Ngô, đan này có tồn tại thật sao?”
Hoá ra loại phương thuốc đầu tiên mà Ngô Bình viết có tên là Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan. Loại đan dược này có thể tăng sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên. Độ hòa hợp càng cao thì con đường tu hành sẽ đi càng xa, qua đó gián tiếp nâng cao tư chất của mình. Chẳng hạn như Thánh Xúc, quá trình này cũng có yêu cầu cực cao về khả năng hòa hợp, nếu một người uống Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan này thì hiệu quả của Thánh Xúc có thể được tăng lên rất nhiều. Vốn dĩ chỉ có thể mở được một hoàng mạch, có thể sẽ mở được hai tử mạch vì tác dụng của Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan.
Bởi vì điều này, khi nhìn thấy loại đan dược này, Nhan Bình Triều không dám tin đây là một đan dược thật, dù sao mặc dù ở Tiên Giới cũng có loại đan dược tương tự nhưng hiệu quả lại kém xa. Hơn nữa không phải ai cũng có thể mua được loại đan dược này, nó bị vài thế lực siêu cấp chiếm độc quyền, người ngoài có tiền cũng không thể mua. Dù có thể mua được cũng cần tốn gấp mười lần, thậm chí gấp một trăm lần mới có thể mua.
Ngô Bình: “Đương nhiên, trong ba ngày, anh có thể mở mang tầm mắt về Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan”.
Nhan Bình Triều hít sâu một hơi, tiếp tục nhìn bốn loại đan dược còn lại, vẻ mặt càng ngạc nhiên hơn. Anh ta cất phương thuốc vào rồi hỏi: “Nếu cậu Ngô có thể cung cấp năm loại đan dược này thật thì dễ bàn giá cả”.
Ngô Bình: “Vài ngày nữa tôi sẽ đưa đan dược đến, anh cũng hỏi cấp trên của anh về giá của mấy loại đan dược này”.
Nhan Bình Triều nói: “Cậu Ngô yên tâm, chắc chắn sẽ khiến cậu hài lòng”.
“Hoàng khí đang ở đâu?”, Ngô Bình hỏi.
Nhan Bình Triều nói: “Dưới Đào Sơn”.
Ngô Bình: “Đào Sơn ở đâu?”
Nhan Bình Triều: “Ngọn núi này bình thường bị che lấp, ba mươi năm mới xuất hiện một lần, còn một thời gian nữa mới xuất hiện trở lại. Hơn nữa, mỗi lần Đào Sơn xuất hiện đều có vị trí khác nhau, nhưng tôi có thể nói quy luật cho cậu Ngô nghe”.
Ngô Bình nhíu mày: “Đây là bí mật mà anh nói à?”
Nhan Bình Triều nghiêm nghị nói: “Cậu Ngô, đây là bí mật tuyệt đối, rất ít người biết. Tôi cũng là vì chị mình là cung nữ thân cận của bệ hạ hoàng đế nên mới biết chuyện này”.
Ngô Bình: “Thế nên anh cũng muốn có được hoàng khí?”
Nhan Bình Triều cười khổ: “Chỉ có người may mắn mới có được hoàng khí, sao tôi dám ảo tưởng vậy được? Nhưng nếu tôi có thể nói bí mật này cho những người như cậu Ngô thì sẽ có kết cục tốt. Tôi mong sau này cậu Ngô sẽ trở thành nhân vật tầm cỡ, đừng quên tôi”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm anh ta, nửa tin nửa ngờ với lời nói của anh ta. Nhưng Nhan Bình Triều lại lấy một tấm bản đồ ra, trong đó gồm một phần lãnh thổ của Đại Hạ và nước Tống, trên đó có mười hai điểm được đánh dấu.
Nhan Bình Triều: “Mười hai điểm này là nơi Đào Sơn từng xuất hiện trước đó. Cậu có để ý thấy nếu cậu nối những điểm xuất hiện này thì nó sẽ trở thành một đường cong rất mượt mà. Hơn nữa, khoảng cách xuất hiện giữa các điểm cũng bằng nhau. Thế nên tôi đoán tiếp theo lần Đào Sơn xuất hiện tiếp theo chắc là ở đây”.
Anh ta chỉ vào một điểm trên bản đồ, Ngô Bình nhìn qua, điểm đó nằm ngay trong một khu rừng nguyên sinh ở biên giới giữa nước Tống và Đại Hạ.
“Quỹ đạo của Đào Sơn dễ bị phát hiện như vậy, chắc cũng có rất nhiều đoán được”, cậu nói.
Nhan Bình Triều lắc đầu: “Không, rất ít người biết và nhìn thấy Đào Sơn. Mỗi lần Đào Sơn xuất hiện, chỉ có mười hai người trên thế giới có thể nhìn thấy. Khi đó, hoàng đế bệ hạ là một trong những người có thể nhìn thấy Đào Sơn”.
Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Chỉ có mười mấy người có thể nhìn thấy Đào Sơn?”
Nhan Bình Triều: “Đúng thế, nghe nói ai nhìn thấy Đào Sơn thì sẽ có được cơ duyên. Cơ duyên này có mười hai phần, mỗi lần đưa ra một cơ hội thì sẽ mất đi một cơ hội. Cuối cùng, chỉ có mười hai người có được cơ hội này có thể vào thăm dò Đào Sơn”.
“Mười hai người đều có thu hoạch?”
“Vậy thì tôi không rõ, dù sao bọn tôi biết khá ít về chuyện bí mật này”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó cậu về biệt thự Hoàng Long. Lúc này Hàn Băng Nghiên, Âu Dương Chí Viễn đều ở đó.
Ngô Đại Hưng không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày là được.
Nghiêm Lãnh Thạch và Liễu Kim Long mặt đầy sát khí, Ngô Bình vừa đến, Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Chủ nhân, mọi thứ đã xong, có thể ra tay bất cứ lúc nào”.
“Đã điều tra kỹ rồi?”, Ngô Bình hỏi.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Có bảy thế lực tham gia vào việc đối đầu với chủ nhân lần này, trong đó có năm thế lực là các gia tộc quyền thế ở địa phương, hai thế lực là các tập đoàn tài chính tương đối có tầm ảnh hưởng”.
Ngô Bình: “Tối nay chúng ta sẽ tiêu diệt hết toàn bộ bảy gia tộc này và đuổi chúng ra khỏi Trung Châu. Ngoài ra, tất cả những kẻ chủ mưu liên quan cũng sẽ bị tiêu diệt. Toàn bộ tài sản của bảy gia tộc sẽ đưa vào quỹ từ thiện dành cho người dân Trung Châu”.
Liễu Kim Long: “Lấy của dân mà dùng cho dân thì tốt quá”.
Chương 2740: Phi Long Bảo Tương Đan
Những chuyện này không cần Ngô Bình phải đích thân ra tay, sau khi dặn dò một lượt, cậu cùng Hàn Băng Nghiên ở nhà vừa chờ tin tức vừa luyện đan dược.
Trong năm loại đan dược mà cậu cung cấp có một loại tên là Phi Long Bảo Tương Đan, đan dược này có thể giúp các tu sĩ thay đổi khí cơ, giúp cơ thể càng được trời đất, thiên nhiên ủng hộ.
Có một số người vừa sinh ra đã là con cưng của trời, làm chuyện gì cũng suôn sẻ, may mắn. Thể chất của những người đó dễ quy tụ khí tức có lợi trong trời đất hơn, nhờ đó mà con đường tu hành cũng thuận lợi hơn.
Loại đan dược này còn hiếm hơn cả loại thứ nhất Cửu Chuyển Thiên Tâm đan, có công hiệu nghịch thiên cãi mệnh. Đấy là loại đan dược quý hiếm mà có tiền cũng khó mua được. Nếu không phải Ngô Bình có đan phổ thì cũng khó luyện được loại đan dược này.
Ngô Bình tìm đủ đan dược và bắt đầu luyện Phi Long Bảo Tương đan. Loại đan này dùng một loại dược liệu rất quý đó là cỏ Phi Long. Loại thuốc này có chứa năng lượng cực mạnh, sau khi uống nó sẽ giống như rồng đang bay, rất khó khống chế. Điều này cũng khiến việc luyện chế Phi Long Bảo Tương đan trở nên cực kỳ khó, chỉ cần bất cẩn một chút thì sẽ thất bại ngay.
Ngô Bình ngẫm trước trong đầu hai lượt rồi mới chính thức luyện đan. Cậu cho cỏ Phi Long vào lò đan chưa được một lúc thì lò đan bỗng dưng vang lên một tiếng “ầm”, một luồng sức mạnh lớn tuôn ra, phá tan hết những dược lực của những thảo dược mà Ngô Bình đã luyện trước đó, lửa trong lò tắt hẳn, bốc lên hai luồng khói đen.
Ngô Bình chau mày, sức mạnh của cỏ Phi Long mạnh quá, những đan dược khác vốn không thể chịu nỗi, làm sao để luyện loại đan này đây?
Cậu thử liên tục ba lò, hết lần này đến lần khác thất bại, dù cậu thay đổi phương pháp thế nào thì sức mạnh của cỏ Phi Long vẫn phá tan dược lực của những loại thảo dược khác.
Có điều, những lần thất bại này cũng giúp cậu sáng dạ ra, cậu nghĩ ra một cách có thể khống chế sức mạnh của cỏ Phi Long, đó là Đan Trận.
Trong giới thầy luyện đan, không được mấy người hiểu về Đan Trận, rất nhiều quá trình luyện đan đều cần sự hỗ trợ của Đan Trận, nhưng muốn xây dựng được một Đan Trận tốt thì lại không phải là một chuyện dễ dàng. Nếu sử dụng Đan Trận không đúng thì không chỉ không có tác dụng hỗ trợ mà ngược lại còn giảm chất lượng của đan dược.
Đến lò thứ tư, hai tay của Ngô Bình không ngừng dùng pháp quyết, bí ấn được ngưng tụ từ mấy chục loại bí lực được cậu truyền vào trong lò đan, rồi từ từ ngưng tụ thành một bí trận. Bí trận này là đan trận được cậu nghiên cứu từ cỏ Phi Long, chuyên dùng để khống chế sức mạnh của cỏ Phi Long.
Khi cho cỏ Phi Long vào lò, sức mạnh đó vừa xuất hiện thì đã bị đan trận khống chế ngay. Cuối cùng thì mấy loại đan dược cũng bắt đầu dung hợp với nhau và xảy ra thay đổi kì diệu.
Chỉ là đan trận của Ngô Bình xuất hiện đã khiến quá trình dung hợp của dược lực xảy ra vài biến đổi nhỏ. Mười lăm phút sau, Ngô Bình vỗ nhẹ lên lò đan thì liền có ba luồng sáng vụt ra, chúng bị cậu bắt lấy thì biến thành ba viên Phi Long Bảo Tương Đan.
Ba viên đan dược có màu xám, phẩm chất rất kém, rõ ràng là bí trận đã ảnh hưởng đến hiệu quả luyện đan.
“Đan dược hạ hạ phẩm”. Ngô Bình chau mày, tiếp tục hoàn thiện bí trận.
Lò thứ năm, cậu điều chỉnh nhẹ đan trận, kết quả phẩm chất của đan dược đã được nâng cao rất nhiều, đạt đến trung thượng phẩm.
Cậu tiếp tục cải tiến lò thứ sáu, tiếp tục điều chỉnh, cuối cùng luyện được bốn viên Phi Long Bảo Tương đan thượng phẩm.
Tám giờ tối, Nghiêm Lãnh Thạch và Liễu Kim Long về đến Hoàng Long sơn trang, trên người họ đều có mùi máu, sát khí trong ánh mắt vẫn chưa tắt hẳn.
“Cậu chủ, đã xử lý xong mấy gia tộc đó, những thuộc hạ trước đây phản bội chúng ta cũng đã bị trừ khử hết”. Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Chắc chắn sau này sẽ không có chuyện tương tự như thế xảy ra nữa”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng, hỏi: “Trung Châu phản ứng thế nào?”
Liễu Kim Long: “Những người vốn chỉ muốn hóng chuyện đều tỏ thái độ tốt vì sợ bị vạ lây”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Qua hành động lần này, các thế lực lớn nhỏ ở Trung Châu sẽ không còn ai dám đắc tội với nhà họ Ngô nữa”.
Ông ta nói xong thì lấy ra một danh sách, nói: “Cậu chủ, sau khi mấy nhà đó bị tiêu diệt, tất cả tài sản đều được viết ở đây”.
Ngô Bình không thèm nhìn, nói: “Xung hết vào Qũy Từ Thiện, ông tự xử lý”.
“Vâng”.
Cậu lấy ra hai viên Phi Long Bảo Tương đan trung thượng phẩm đưa cho hai người họ, mỗi người một viên rồi nói: “Loại đan dược này có thể thay đổi khí chất và cuộc sống của hai người, thử đi”.
Hai người họ vui mừng đưa hai tay ra nhận đan dược rồi hỏi khi nào được uống, Ngô Bình bảo họ uống ngay, sau đó qua phòng bên cạnh ngồi thiền điều hòa hơi thở.
Ngô Bình cũng chưa có được cái nhìn trực quan về tác dụng của loại đan dược này, vừa hay nhân cơ hội quan sát thử.
Mấy hôm nay Ngô Bình đều ở nhà nên đã luyện được một số đan dược cho bố mẹ và Hàn Băng Nghiên, giúp họ tăng cường sức khỏe và chống lão hóa.
“Anh Bình, mấy ngày nay Đào Thành tìm anh mãi nhưng không liên lạc được với anh”.
“Cậu ấy tìm anh làm gì?”, Ngô Bình hỏi, cậu đã không liên lạc với cậu em này một thời gian rồi, cũng không biết tình hình gần đây của cậu ta thế nào.
“Cậu ấy không nói, nhưng có vẻ rất gấp”.
Ngô Bình “hừm” một tiếng, nói: “Nhất định tên nhóc này lại gây họa nữa rồi, nếu không thì cậu ấy sẽ nhớ đến anh chắc?”
Ngô Bình vừa dứt lời thì điện thoại liền reo, Đào Thành đang gọi đến.
Cậu vừa bắt máy thì Đào Thành ở đầu kia đã reo lên: “Đại ca, cuối cùng cũng gọi được cho anh rồi”.
Ngô Bình: “Có chuyện gì?”
Đào Thành thở dài: “Đại ca, em mới quen bạn gái, cô ấy đến từ tiên giới. Mấy ngày trước cô ấy phát hiện mình đã có thai và quyết định sinh con”.
“Khoan đã”. Ngô Bình vội hỏi: “Cậu nói bạn gái cậu có thai rồi sao?”
Đào Thành: “Đúng thế, em cũng rất đau đầu, dù sao thì em cũng mới mười tám, không dám nói chuyện này với bố mẹ”.
Ngô Bình: “Vậy cậu tìm tôi làm gì?”
Đào Thành: “Bố mẹ bạn gái em không đồng ý, anh trai cô ấy đã từ tiên giới chạy đến, tìm giết em khắp nơi. Lần trước suýt chút em đã bị anh ta đánh chết. Bạn gái em cũng đã bị đưa đi rồi”.
Ngô Bình: “Bạn gái cậu có thân phận thế nào?”
Đào Thành: “Bố mẹ cô ấy là tông chủ Thiên Nhạch Tông, tông môn nhị phẩm.
Ngô Bình: “Nghĩa là cậu đã làm bụng con gái của tông chủ to lên rồi?”
Đào Thành cười hehe: “Đại ca, đừng nói khó nghe như thế, gì mà làm cho to, hai đứa em yêu nhau thật lòng”.
Ngô Bình: “Như nhau cả thôi”.
Đào Thành: “Đại ca, bây giờ em không còn chỗ nào trốn nữa, anh vợ em quyết tâm muốn giết chết em. Anh cứu em với”.
Ngô Bình: “Tôi đang ở Hoàng Long Sơn Trang, cậu đến đây đi”.
Đào Thành vui mừng: “Cảm ơn đại ca”.
Ngô Bình cười khẩy: “Cần cứu mạng thì mới nhớ ra tôi là đại ca của cậu à?”
Đào Thành cười gượng gạo: “Chẳng phải đại ca bận sao, gần đây em không dám làm phiền anh. Em sẽ qua ngay”.
Ngô Bình tắt máy thì nghe phòng bên có tiếng động lạ. Mấy phút sau Nghiêm Lãnh Thạch ra ngoài trước, lúc này vẻ ngoài của Nghiêm Lãnh Thạch không có gì khác biệt với trước đó nhưng vóc dáng lại cao và ốm hơn, khuôn mặt cũng có thay đổi chút ít. Những thay đổi nhỏ đó đã khiến khí chất của ông ta khác hẳn so với trước đây.
Trước đây mặt Nghiêm Lãnh Thạch khá lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác rất xa cách. Nhưng bây giờ Nghiêm Lãnh Thạch lại khiến người ta cảm thấy rất tươi mới và dễ chịu.
Nghiêm Lãnh Thạch không hề cảm nhận được những điều đó, ông ta chỉ cảm thấy cơ thể mình hài hòa hơn, tâm hồn cũng thoải mái hơn.
Ngô Bình gật đầu: “Khá lắm, xem ra hiệu quả của Phi Long Bảo Tương đan không tồi”.
Lúc nãy Nghiêm Lãnh Thạch không hỏi kỹ về công hiệu của đan dược nên tò mò hỏi: “Cậu chủ, đây là đan dược gì? Sao tôi cảm thấy tinh thần của mình khác hẳn so với trước đây thế?”