Xe của Diệp Huyền bị lật ngã xuống đất, anh ta bị mắc kẹt trong xe, sau đó một chiếc xe đầu kéo đã kéo chiếc xe đi. Đoạn video lần theo dấu vết của chiếc xe kéo kia và hiển thị rằng nó đã lái đến vùng núi phía Bắc của Thiên Kinh. Nơi đó nhiều ngã rẽ, lượng camera giám sát lại hạn chế, rất khó tìm được chính xác hướng đi của xe đầu kéo.
Khi xe của Ngô Bình đi vào vùng núi, Quảng Hải giảm tốc độ và hỏi: “Sư thúc, như vậy có tìm được không?”
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào mặt đường. Chiếc ô tô bị tông hỏng của Diệp Huyền đã xuất hiện tình trạng rò rỉ chất chống đông. Vậy nên suốt đường đi, anh luôn dựa vào manh mối này để lần theo dấu vết chiếc xe.
Xe lại chạy thêm mấy chục mét nữa. Ngô Bình đột nhiên bảo Quảng Hải dừng xe lại. Anh xuống xe, nhìn chất chống đông đã khô trên mặt đất, nhíu mày trầm ngâm.
Chất chống đông tích tụ ở đây, chứng tỏ xe đầu kéo đã đỗ ở đây ít nhất mười phút. Anh đưa mắt nhìn sang một bên, đó là một con mương bỏ hoang rất sâu, bên kia mương là rừng núi hoang sơ, gai chằng chịt.
Anh phát hiện có mấy sợi quần áo rất mảnh trên gai, hơn nữa còn hơi tách ra hai bên. Điều này chứng minh từng có người đi qua nơi này để lên núi.
Ngô Bình nói với Quảng Hải: “Báo cho sư phụ anh đến đây. Anh đừng đi, cứ ở đây chờ họ”.
Quảng Hải vội hỏi: “Sư thúc à, Diệp Huyền từng đến nơi này ư?”
Ngô Bình gật đầu: Rất có khả năng ở gần núi. Tôi sẽ lên đó xem thử. Anh đừng đi lung tung”.
Dứt lời, anh không chờ Quảng Hải hỏi tiếp thì đã nhảy xuống mương, đi lên núi.
Đi được một đoạn thì xuất hiện một con đường núi do người ta mới mở. Xem ra đám người này cố tình không phá hỏng khu vực lối vào để tránh thu hút sự chú ý của người khác.
Sau khi đi bộ thêm bốn, năm trăm mét dọc theo đường núi, anh lại trèo qua một triền núi rồi đi xuống, tiến vào một thung lũng. Theo dấu chân, anh phát hiện đám người nọ đã đi về phía Đông dọc theo thung lũng.
Anh lập tức trở nên cẩn trọng hơn. Vì lờ mờ cảm nhận được gần đây có người, nên anh cố gắng lợi dụng cỏ cây và sỏi đá để che chắn, chậm rãi rảo bước về phía Đông.
Mới đi được mười mấy mét, tai anh khẽ cử động, bèn nhìn về phía tảng đá cách đó vài chục mét. Có hai người đang rúc mình sau tảng đá. Vì sợ bị muỗi đốt, họ đều mặc quần áo chống muỗi.
Nhưng đang là mùa hè, nhiệt độ trên núi rất cao, hai người này đều đổ mồ hôi nhễ nhại, một người còn đang than thở: “Thời tiết quái quỷ này vừa oi vừa nóng, sợ là không mưa”.
Người còn lại bảo: “Cố chịu đi. Ai mà dám chống lại lệnh cấp trên?”
“Hầy, cái nơi mà chim còn chẳng buồn ngó ngàng này có gì để canh giữ đâu? Cả buổi trời rồi mà tôi còn không thấy một con thỏ chạy qua”, người kia làu bàu.
Phát hiện hai người họ, Ngô Bình bèn lặng lẽ đến gần. Anh đem bột thuốc lấy từ chỗ “dược sư” ra, đổ một ít lên móng tay rồi bắn về một trong số họ.
Đôi bên cách nhau mười mấy mét. Anh thi triển Niêm Hoa Chỉ, búng cực kỳ chuẩn xác, một làn khói đã xộc vào mũi đối phương.
Người nọ giật mình, rồi dần dần, đồng tử giãn to ra, ánh mắt lờ đờ.
Ngô Bình tiếp tục đánh thuốc bằng cách ấy với người còn lại. Loại bột thuốc này có thể khiến tinh thần người ta đờ đẫn, hiệu quả cực tốt.
Anh lập tức tiến lại hỏi: “Hai người là người của ai?”
“Chúng tôi là người của Độc Phật”, một người trả lời.
Ngô Bình kinh ngạc: “Độc Phật của thủ đô ấy à?”
Người còn lại gật đầu: “Phải, chính là ông Phật”.
Ngô Bình từng trò chuyện với Diệp Thiên Tông, ông ấy có nhắc đến mấy nhân vật lớn không ai dám chọc vào của thủ đô, bản lĩnh đáng gớm, chỗ dựa vững mạnh, ngay cả ông ấy cũng phải kiêng dè.
Mấy người này bao gồm Tiểu Vũ Hoàng, Phong Tiên, Tài Thần, Độc Phật, Quỷ Vương, Vu Vương. Trong số này, Độc Phật có thể xếp thứ tư, chứng tỏ thực lực rất mạnh.
Sáu người này đều nhờ năng lực phi thường mà nhận được rất nhiều sự mến mộ, trong đó có cả người nổi tiếng và doanh nhân tầm cỡ. Sức ảnh hưởng của mỗi một người đều lớn kinh khủng.
Diệp Thiên Tông còn kể rằng ông ấy từng xảy ra mâu thuẫn với Độc Phật. Một đệ tử của Độc Phật phạm lỗi, sỉ nhục và sát hại ba sinh viên, Diệp Thiên Tông đã bắn chết người này ngay tại chỗ.
Độc Phật gọi điện cầu xin nhưng Diệp Thiên Tông không nể mặt. Kể từ đó, Độc Phật cứ nằm lần bảy lượt gây rắc rối cho ông ấy.
“Độc Phật muốn làm gì?”, anh hỏi tiếp.
Một người đáp: “Ông Phật làm gì thì chúng tôi không biết. Có điều, hôm nay họ có đưa đến một người và vứt vào động Quỷ”.
“Động Quỷ? Nơi đó là gì?”, Ngô Bình hỏi.
“Một nơi cực kỳ đáng sợ. Ba mươi năm trước, ông Phật sai người chiếm cứ động Quỷ, thường đưa người đến đó, nhưng cụ thể làm gì thì chúng tôi cũng không rõ”.
Ngô Bình cảm thấy rất lạ. Anh hỏi: “Động Quỷ ở đâu?”
“Đi về phía trước hơn ba trăm mét nữa sẽ thấy”.
“Có ai canh gác không?”
“Có, có xây một căn nhà bên ngoài động Quỷ. Muốn tiến vào động Quỷ thì phải đi vào căn nhà đó trước, nhưng trong nhà có người canh giữ”.
Ngô Bình gật đầu. Anh lại đi về phía trước thêm một đoạn nữa, quả nhiên nhìn thấy một tòa nhà ba tầng được xây dựa vào vách núi.
Anh lẻn vào một nơi gần toà nhà nhỏ ấy để quan sát, nhìn thấy có mười lăm người trong toà nhà, tầng một có năm người, tầng hai có mười người, tầng ba để đồ dùng sinh hoạt.
Ở tầng một có một cánh cổng sắt lớn. Sau cánh cổng sắt là một hang động tối om. Anh nhìn thấy sát khí lạnh lẽo thổi ra từ hang động, lờ mờ nghe được âm thanh ma quỷ gào khóc trong tâm trí mình.
Lúc này, trên tầng hai có mấy người đang đánh bạc, đánh cũng lớn lắm. Một trong số họ thua đến đỏ mặt, đang mắng chửi.
“Bọn bây đoán xem, ông Phật bảo chúng ta canh gác ở đây mấy năm trời rồi, rốt cuộc muốn làm gì? Phát triển điểm tham quan du lịch à?”
Một người bảo: “Mày thì hiểu quái gì. Tao nghe mấy người thân cận của ông Phật từng bảo, hang động này thật ra là một trong bảy mươi hai sát địa, người và động vật vào đó đều phải chết”.
“Thế có tác dụng gì? Dùng nó để giết người?”, người kia lắc đầu.
“Vậy thì không biết. Nhưng ông Phật đã đưa một người vào đó rồi, chắc chắn ông ấy đã có dự tính riêng”.
Ngô Bình ẩn náu nghe ngóng một hồi, sau đó đứng thẳng dậy, trở về theo đường cũ.
Tình hình bên này, anh đã nắm rõ rồi. Giờ là lúc trở về hội họp với Diệp Thiên Tông.
Trèo qua núi, anh gặp được Diệp Thiên Tông và vài thuộc hạ ở giữa đường. Bọn họ vừa đến đã men theo con đường mà Ngô Bình đã đi để lên núi.
“Sư đệ, có phát hiện gì không?”, Diệp Thiên Tông hồ hởi hỏi.
Ngô Bình gật đầu: “Diệp Huyền bị nhốt trong động Quỷ. Nơi đó có người canh giữ, tu vi không yếu”.
Diệp Thiên Tông hỏi: “Đối phương là ai?”
“Độc Phật”, Ngô Bình nói, “Nghe họ nói chuyện, hang động ấy là một trong bảy mươi hai sát địa”.
Diệp Thiên Tông rất đỗi kinh ngạc. Thoắt cái như đã ngộ ra gì đó, ông ấy bèn nói: “Anh hiểu rồi! Độc Phật nhất định đang bài bố sát trận ở đó. Chỉ cần anh vào đó, chắc chắn sẽ chết!”
Ngô Bình nói: “Sư huynh à, em khá thạo trận pháp. Lát nữa em vào cứu người trước, sư huynh đứng canh giữ bên ngoài nhé”.
Diệp Thiên Tông gật đầu: “Được! Phiền sư đệ rồi”.
Cả hai cùng đi về phía trước. Ngô Bình hỏi: “Sư huynh, Độc Phật có lai lịch thế nào vậy?”