Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã được trải nghiệm dược lực ẩn chứa trong máu cô gái, Ngô Bình nói: “Quả nhiên giống như tôi đã dự đoán trước, vấn đề của cô không quá nghiêm trọng, có thể chữa trị”.

Cô gái vui mừng: “Thật sao?”

Ngô Bình: “Nhưng muốn khôi phục thì phải trả giá, quá trình sẽ rất đau đớn. Tôi muốn rút sạch máu huyết trong người cô, sau đó đưa máu của tôi vào trong cơ thể cô, làm như vậy, kết quả xem như cô được sống lại lần nữa, hơn nữa còn có thể duy trì được năng lượng vốn có, đồng thời cô sẽ trở thành người phụ thuộc vào tôi, cả đời sẽ bị tôi khống chế”.

Cô gái im lặng một lúc, cả đời bị người ta khống chế, bản thân có thể chịu đựng được không?

Ngô Bình: “Vì vậy cô phải nghĩ cho kỹ, một là vĩnh viễn bị nhốt ở đây, sống cô độc một mình, hai là đi ra ngoài với tôi, sống cuộc sống bình thường. Đúng rồi, tuy nói là tôi có thể khống chế cô, nhưng tôi cũng sẽ không thật sự can thiệp chuyện cô”.

Cô gái khẽ thở dài, nói: “Được thôi! Ta chấp nhận”.

Ngô Bình: “Vậy tôi bắt đầu, cô ráng chịu đựng”.

Nói xong, tay phải anh nắm trên không, máu huyết cả người cô gái lập tức rời khỏi cơ thể, bị anh phong ấn đưa vào một cái lọ.

Cô gái không còn máu huyết, lập tức ngất đi, cơ thể trắng bệch như tờ giấy, rễ cây dưới chân cũng khô héo. Cuối cùng đưa máu của canh vào trong thân thể cô gái, lại là thể chất Thái Cổ Chân Nhân, máu huyết của anh, sở hữu năng lực chữa trị không hề tầm thường, đồng thời còn có thể nâng cao thể chất cô gái.

Anh đưa vào người cô thể chừng một chén máu, máu huyết thoáng chốc đã tăng lên gấp mười lần, thân thể cô gái bỗng chốc căng đầy, giây tiếp theo, cô ấy mở bừng mắt, hít sâu một hơi, sau đó tim cô bắt đầu đập mạnh. Sức sống mạnh mẽ ấn chứa trong máu huyết khiến rễ cây dưới chân cô lại tràn đầy sức sống, cắm sâu vào lòng đất.

Sau đó, cô ấy lại đau đớn kêu thảm thì ra máu của Ngô Bình đang tiến hành thay đổi thân thể cô ấy. Hai luồng sức mạnh tranh giành quyền chủ động trong thân thể cô ấy. Hai luồng sức mạnh, đại diện cho hai hướng tiến hóa, một là ban đầu vốn có của cô ấy, còn lại là do máu của Ngô Bình mang đến.

Ngô Bình không để ý đến cô ấy, bắt đầu ở bên cạnh tu luyện thần hải Phi Thiên Chân Nhân. Thần hải của anh vẫn chưa đủ mạnh, hiện tại cần phải mở rộng diện tích thần hải, để có được tinh lực mạnh hơn.

Ngay khi Ngô Bình tu luyện, anh cảm nhận được một luồng sức mạnh tinh thần dũng mãnh, bắt đầu lao về phía anh, muốn giết chết anh, đoạt lấy thần hải của anh.

Thần hải của anh giống như một miếng thịt mỡ, hương thơm bay đi rất xa, thoáng chốc đã thu hút các sinh vật đáng sợ trong khu rừng. Những sinh linh này, thích nhất là cắn nuốt linh hồn kẻ khác để nuôi dưỡng bản thân.

Ngô Bình đẩy lùi đòn tấn công này, thì lại có một luồng sức mạnh tinh thần khác lao đến, cái sau còn mạnh hơn cái trước. Cứ như vậy, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Ngô Bình đã bị tấn công hơn bảy mươi lần, hơn bảy mươi lần tấn công này đến từ mười sinh vật với sức mạnh tinh thần hung mãnh.

“Chưa hết sao?”. Khi đòn tấn công cuối cùng kết thúc, Ngô Bình cuối cùng cũng nổi giận, chớp mắt đã phóng Dương Thần ra.

Dương Thần của anh tỏa ánh sáng khắp vạn trượng, sáng rực như mặt trời. Một khi nó xuất hiện thì sẽ khiến vô vàn sinh linh sợ hãi trốn tránh. Mười hai sinh linh này cũng giật mình, linh hồn quá mạnh!

Dương Thần của Ngô Bình vô cùng hung hăng, một tay một cái, chớp mắt đã bắt giữ hết mười hai sinh linh năng lượng hóa kia bỏ vào thần hải Ngô Bình.

Trong thần hải vươn ra mười hai bàn tay, bắt lấy mười hai sinh linh bỏ vào trong. Ngay sau đó, những sinh linh đã bị hòa tan, trở thành một phần của thần hải. Sức mạnh tinh thần của những sinh vật này có khác biệt rất lớn so với Ngô Bình, hấp thụ bọn chúng, thần hải của anh đã có thêm thần hải của mười hai loại sinh vật.

Dương Thần của Ngô Bình ngồi xếp bằng trên không, đột nhiên anh mở mắt, vươn tay ra bắt, một con cá bay lên trong thần hải, bị anh một ngụm cắn vào đầu, con cá đau đớn giãy dụa, nhưng sau đó lại bị cắn ngụm thứ hai.

Đây chính là tác dụng của thần hải, đồng hóa toàn bộ sức mạnh tinh thần, biến thành thức ăn và đồ bổ sung cho Dương Thần!

Ăn xong con cá này, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh Dương Thần của mình rõ ràng đã tăng lên, sau đó thần hải cũng mở rộng hơn chút.

Ánh mắt anh sáng lên, lầm bầm nói: “Xem ra, những sinh linh biến dị này, cũng giúp ích được cho mình”.

Sau đó, anh thả ra toàn bộ hơi thở thần hải của mình, cứ như vậy, giống như có người bỏ một thịt hầm trong khu rừng vậy, mùi hương có thể bay xa đến mấy nghìn dặm, thoáng chốc đã thu hút một lượng lớn dã thú chạy đến.

Quả nhiên, lần này các sinh vật đến càng nhiều hơn, mới đầu chỉ có mấy chục, sau đó là mấy trăm, rồi mấy vạn.

Khi Ngô Bình cảm thấy số lượng đã tương đối đủ rồi thì lập tức thả Dương Thần của mình ra, bắt đầu săn thú. Thoáng chốc, những sinh linh này chạy tán loạn khắp nơi, đáng tiếc đã muộn, bọn nó căn bản chạy không thoát, khu vực Ngô Bình bày bố đã vây nhốt lại toàn bộ, chỉ có thể để mặc Ngô Bình bắt giết, bỏ vào thần hải.

Sinh linh trong thần hải càng lúc càng nhiều, bọn chúng vừa vào đã bị đồng hóa, sau đó biến thành từng sinh vật thần hải, rồi lại bị Dương Thần ăn sạch. Mỗi lần ăn một sinh vật thần hải, Dương Thần của Ngô Bính đều lớn thêm một phần, thần hải cũng sẽ mở rộng thêm một phần.

Sau khi ăn sạch sinh vật lần này, Ngô Bình lập tức thu lại khí tức, anh nhìn cô gái kia. Cô gái đã phục hồi, lúc này đang nhìn Ngô Bình với ánh mắt ngạc nhiên.

Ngô Bình hỏi: “Thế nào, đã hồi phục chưa?”

Cô gái: “Hiện tại tôi không có gì khác biệt với người bình thường cả”.

Ngô Bình liếc mắt nhìn, chân cô gái đã khôi phục lại bình thường, thay vào đó là đôi chân trần xinh đẹp.

Anh gật đầu nói: “Vừa nãy có rất nhiều thứ năng lượng hóa tấn công tôi, những thứ này có rất nhiều ở khu rèn luyện sao?”

Cô gái nói: “Ừ, bọn chúng đều là linh thể hình thành do nguyên anh các tu sĩ sau khi dị biến, những linh thể này rất mạnh, không chỉ giết không chết, mà còn có thể cắn nuốt lẫn nhau. Những linh thể có thể sống sót không biết đã cắn nuốt bao nhiêu linh thể khác rồi”.

Ngô Bình khẽ thở dài: “Xem ra người bị vùi lấp ở khu rèn luyện cũng không ít”.

Cô gái: “Đúng vậy. Mỗi năm đều có rất nhiều người tiến vào, mỗi năm cũng đều có rất nhiều người vĩnh viễn phải ở lại nơi này”.

Ngô Bình hỏi cô: “Cô cũng là khách tu?”

Cô gái thản nhiên nói: “Đúng”.

Ngô Bình: “Cô có thể rời đi rồi”.

Cô gái sững sờ: “Anh để tôi đi?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, chẳng lẽ cô cứ muốn theo tôi sao?”

Cô gái: “Nhưng không phải anh nói sẽ khống chế tôi sao?”

Ngô Bình: “Bên trong thân thể cô có máu huyết tôi, đương nhiên tôi có thể khống chế cô, nhưng tôi khống chế cô có tác dụng gì? Cho nên, cô nên mau đi đi, có lẽ sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau, có thể khống chế cô hay không cũng không quan trọng”.

Cô gái cắn môi, nói: “Bên ngoài tôi đã chẳng còn người thân gì nữa, tôi muốn ở bên cạnh anh”.

Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: “Cô đi theo tôi?”

Cô gái gật đầu: “Nếu không phải anh, tôi còn phải ở nơi này khổ sở sinh tồn tiếp, hơn nữa, chung quy sẽ có một ngày cũng bị sinh vật khác ăn mất. Vì vậy, tôi muốn báo đáp công tử”.

Ngô Bình cân nhắc một lúc rồi nói: “Được thôi. Cô muốn báo đáp tôi, vậy kiếm chút gì ăn cho tôi trước đi”.

Cô gái khẽ cười: “Vâng, công tử, tôi sẽ đi ngay”.
Cô gái đã sống ở đây không biết bao nhiêu năm, kinh nghiệm phong phú, cô ấy lập tức đi săn thú. Còn Ngô Bình thì nghỉ ngơi một lúc, sau đó tiếp tục thả ra sức mạnh thần hải, thu hút linh thể đến để hấp thụ.

Đợi đến khi có đủ linh thể, anh sẽ thả Dương Thần, đưa toàn bộ linh thể vào thần hải, sau đó hóa thành sinh vật trong thần hải. Những sinh vật này hình tượng khác nhau, có cái giống cá, có hệt ốc, có cái giống mực.

Khi số lượng sinh vật trong thần hải Ngô Bình vượt qua một trăm nghìn thì thần hải sẽ có sự thay đổi lớn, một làn sương mù vàng kim từ mặt biển bốc lên khiến cả vùng biển càng trở nên thần bí.

Cô gái quay về, trong tay cầm theo một con gà núi biến dị, một con thỏ biến dị, bắt đầu nấu nướng cho Ngô Bình.

Ngô Bình: “Cô tên gì?”

Cô gái: “Công tử, tôi tên Đỗ Ngọc Kiều”.

Ngô Bình: “Ngọc Kiều, lúc tôi tiến vào có nghe nói, trong rừng này có không ít bảo bối?”

Đỗ Ngọc Kiều nói: “Nào có bảo bối gì chứ, nơi này ngoài nguy hiểm cũng chỉ có nguy hiểm, nửa bước cũng khó đi. Lúc tôi còn chưa phục hồi, các tu sĩ bị tôi giết chết cũng đến bốn mươi sáu người”.

Ngô Bình: “Xem ra cô cũng là một người khá có thực lực ở nơi này”.

Đỗ Ngọc Kiều: “Công tử quá khen rồi, thực ra trong rừng rậm này, người mạnh hơn tôi thì có bảy người, bọn họ đều tiến hóa với năng lực rất kinh khủng”.

Ngô Bình: “Thực lực bọn họ thế nào?”

Đỗ Ngọc Kiều ngẫm nghĩ: “Thực lực bảy quái vật kia có lẽ là vượt qua cả cấp bậc Đạo Quân”.

Ngô Bình hít khí lạnh: “Cảnh giới Đạo Quân!”

Đỗ Ngọc Kiều gật đầu: “Cho nên ở trước mặt bọn họ, có thể ngay cả cơ hội phản kháng tôi cũng không có”.

Ngô Bình:” Xem ra đám người kia là cố ý dẫn tôi vào đây”.

Vừa nói xong, anh lại nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, qua một lúc, có sáu người tiến vào trong tầm nhìn của anh. Vừa nhìn thì anh đã phát hiện sáu người này chính là mấy người cùng đi vào với anh kia.

Sáu người cũng nhìn thấy Ngô Bình, nhìn thấy anh ngồi với một cô gái cùng nướng thịt thỏ ăn thì đều ngơ ngác, sau đó đưa mắt nhìn nhau.

Ngô Bình cười lạnh, nói: “Chẳng phải các người không dám tiến vào sao?”

Lý Đại Nhi vội nói: “Sư huynh, chúng tôi ở bên ngoài gặp một đám quái vật, không còn cách nào chỉ có thể chạy vào trong này”.

Ngô Bình thở dài một hơi: “Các anh không nên đến”.

Anh nói xong, hai tay Đỗ Ngọc Kiều bỗng biến thành vô số rễ cây, thoáng chốc vây chặt Ngô Bình, nhấc lên không trung.

Đỗ Ngọc Kiều thản nhiên nói: “Tốt lắm, thì ra anh còn có đồng bọn”.

Đám người Lý Đại Nhi bị dọa sợ đến trắng cả mặt, bọn họ đều xua tay: “Chúng tôi không phải đồng bọn của anh ta, cô cứ thỏa thích dùng, chúng tôi đi ngay lập tức…”

Đám người này, không quan tâm đến sống chết của Ngô Bình, quay đầu đã chạy, hận cha mẹ không sinh thêm hai chân nữa, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

Đỗ Ngọc Kiều bỏ Ngô Bình xuống, cô ấy hiếu kỳ hỏi: “Tại sao phải dọa bọn họ?”

Ngô Bình: “Tôi thấy bọn họ là đã phiền rồi, chi bằng đuổi hết đi cho xong”.

Ăn xong thịt thỏ nướng và gà núi nướng, Ngô Bình cảm thấy thần hải của mình đang dần dần đạt đến sự hoàn hảo với sự giúp đỡ của các sinh vật trong thần hải. Anh vừa tu luyện một lúc, quyết định tiến thẳng đến cảnh giới tiếp theo, cấp thứ chính Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, Ngự Lôi Chân Nhân.

Cảnh giới cấp này cực kỳ khó tu luyện, dù sao khống chế được sấm chớp cũng là chuyện rất khó. Cũng may Ngô Bình đã có được truyền thừa của chủ nhân sấm chớp, thể chất cũng thiên về sấm chớp, vì vậy tu luyện cũng không quá khó.

Tức khắc, sấm chớp bỗng xuất hiện quanh người anh, anh dùng một canh giờ đã biến thành Ngự Lôi Chân Nhân.

Sau đó, anh lại tiếp tục đột phá, tiến thẳng đến Long Môn Cảnh.

Cảnh giới Long Môn này, lần trước anh đã từng tiếp xúc đến Long Biến tầng năm. Nhưng sau khi biết đến Hoàng Biến, anh mới biết Long Biến cũng không phải mạnh nhất.

Lần này, anh kết hợp Long Biến và Hoàng Biến, cùng với hoàn cảnh đặc thù của khu vực rèn luyện, tiến hành một lần cải tạo hoàn toàn. Vì thế, sau khi anh lại tiến đến Long Biến tầng năm thì lại tiếp xúc đến Long Biến tầng sáu.

Long Biến tầng sáu này là thứ mới hoàn toàn, trước nay chưa từng có, là một kiểu biến hóa độc nhất do anh sáng tạo. Cái này còn chưa tính, sau đó anh lại tiến đến Long Biến tầng bảy, Long Biến tầng tám, Long Biến tầng chín!

Sau khi tiến đến Long Biến tầng chín, luồng hơi thở đáng sợ bao phủ khắp cả khu rừng, toàn bộ sinh linh đều không dám thở ra, lo sợ sinh vật mạnh hơn là Ngô Bình sẽ phát hiện.

Sau khi kết thúc Long Biến tầng chín, thân thể và hình dáng Ngô Bình đều có sự thay đổi rõ ràng, anh hóa thành một người khổng lồ cao đến vạn mét, vô cùng tráng lệ, hơi thở như mây vần gió vũ, uy thế lấn trời.

Sau đó, anh dẫn theo Đỗ Ngọc Kiều rời khỏi khu rừng, dùng thân thể khổng lồ này, hoành hành khắp khu rèn luyện.

“Rầm rầm rầm!”

Mặt đất rung chuyển dữ dội, đi một đoạn, anh ngồi xuống trên đỉnh núi. Đỗ Ngọc Kiều ngồi trên vai anh, nhìn xuống bên dưới, nói: “Công tử, hơi thở của anh khiến các lão quái lâu năm kia cũng không dám hó hé, bọn họ đang run sợ rồi”.

Ngô Bình: “Nơi này không tệ, tốc độ tu hành của tôi nhanh hơn bên ngoài rất nhiều. Ta quyết định khôi phục Động Thiên ở đây, mở Thần Tàng!”

Đỗ Ngọc Kiều: “Nếu công tử đã muốn mở Thần Tàng, thì thực lực dĩ nhiên đã đáng sợ rồi. Đợi đến lúc công tử trở thành Thiên Tiên, e rằng đến Đạo Quân cũng không phải là đối thủ của anh rồi”.

Ngô Bình: “Đạo Quân và Thiên Tiên là hai cấp sinh mệnh, Đạo Quân dĩ nhiên là mạnh hơn một chút, nhưng Thiên Tiên mạnh cũng không dễ ức hiếp. Địa Tiên và Thiên Tiên, cũng giống vậy”.

Anh lập tức đột phá cảnh giới sau đó, Âm Dương, Động Thiên, mà sau khi mở Động Thiên, khí tức của anh lại càng mạnh hơn. Hơn nữa, thần hải cũng được anh chuyển đến trong Động Thiên, hợp nhất với Thiên Cung. Chỉ thấy trong thiên hải mênh mông có một tòa thiên cung, Dương Thần ở trong đó.

Sau đó, anh lại khôi phục hình dáng thật sự, mấy thứ như kiếm Thiên Cực mà anh tu luyện cũng lần lượt xuất hiện.

Hai ngày sau, anh bắt đầu tiến đến cảnh giới tiếp theo - cảnh giới Thần Tàng.

Thần Tàng chia thành Nhân Tàng, Bí Tàng, Thiên Tàng, bình thường, cơ thể người có bốn Nhân Tàng, bốn Bí Tàng, bốn Thiên Tàng, tổng cộng là mười hai chỗ.

Thiên kiêu bình thường sẽ mở được hai Nhân Tàng, một Bí Tàng. Còn về Thiên Tàng, người có thể mở được cực kỳ ít, từ xưa đến nay chưa có người nào thành công.

Khi Ngô Bình chuẩn bị tiến đến Thần Tàng, chuẩn bị mở Nhân Tàng thì truyền thừa Ngọc Hoàng để lại đột nhiên được khởi động, một vài ký ức về Nhân Tàng, Bí Tàng, Thiên Tàng bỗng xuất hiện trong đầu anh.

Trong truyền thừa của Ngọc Hoàng cho rằng Nhân Tàng có năm chỗ, bốn chỗ trước được đả thông tuy sẽ rất mạnh,nhưng vẫn chưa phải cực hạn, chỗ Nhân Tàng thứ năm mưới là mạnh nhất, được gọi là Nhân Tàng Chung Cực. Thế nhưng, Nhân Tàng Chung Cực này chỉ có cao thủ thể chất Thái Cổ Chân Nhân mới có được.

Có chỉ điểm từ Ngọc Hoàng, cộng thêm trợ giúp từ nhìn thấu vạn vật, anh đã tập trung được điểm Nhân Tàng đầu đầu tiên một cách nhanh chóng.

Nhân Tàng chỗ này, nằm ở vị trí giữa cột sống giữa hai quả thận. Khi Ngô Bình dùng bí pháp mở ra, mới phát hiện lớp vỏ bên ngoài vô cùng chắc chắn, phá thể nào cũng không vỡ.

Anh không ngừng thử các cách khác nhau, liên tục kiên trì hai ngày, mới dùng đến cách đặc biệt, dùng chân lực phá vỡ.

Ngay khi Nhân Tàng được mở ra, tinh nguyên mạnh mẽ tràn đầy khắp thân thể Ngô Bình, hai quả thận anh nóng rực, lông tóc trên người càng rậm rạp, một luồng hơi thở nam tính bỗng thoát ra, khiến Đỗ Ngọc Kiều bên cạnh cũng mềm nhũn cả người, lập tức ngồi sụp xuống đất.

Đây chính là sức mạnh do Nhân Tàng đầu tiên phóng ra, tinh lực! Chính là nền tảng của cơ thể người.

Mở ra điểm Nhân Tàng đầu tiên, Ngô Bình lại tiếp tục thử nghiệm sức mạnh của nó, cơ thể cũng đã thích ứng với sự thay đổi mới mẻ này.

Ngay lúc này, mặt đất rung chuyển, có người khổng lồ một mắt đi đến từ xa.

Đỗ Ngọc Kiều kinh sợ thốt lên: “Công tử, người khổng lồ này chính là một trong bảy người mạnh nhất khu rèn luyện này, một con mắt đó khiến nó có được sức mạnh siêu phàm vượt bậc!”
Ngô Bình nhìn người khổng lồ một mắt vài giây, cười mỉa nói: “Cái gì vậy chứ, vừa xấu vừa lùn”.

Thật ra người khổng lồ không thấp, nó cao tám nghìn mét nhưng vẫn thấp hơn cơ thể mười nghìn mét của anh một cái đầu.

Đỗ Ngọc Kiều: “Chắc chắn người khổng lồ một mắt này cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của công tử, cảm nhận được anh đang không ngừng mạnh hơn. Để không bị anh đánh bại, nó chủ động tấn công trước, muốn giết anh”.

Ngô Bình cười nhạo: “Đến đúng lúc lắm, dù sao tôi cũng sẽ đi tìm nó”.

Bây giờ anh vừa kích hoạt Tinh Tàng, cả người tràn đầy sức mạnh và ý chí chiến đấu, đang muốn tìm người để đánh nhau. Nhìn thấy người khổng lồ lập tức nhảy lên không trung, đáp xuống trước mặt người khổng lồ một mắt.

Người khổng lồ một mắt hét lên một tiếng, bốn cánh tay cùng lúc vùng vẫy, hai cánh tay nắm lấy tay Ngô Bình, hai tay còn lại đánh vào mặt anh.

Ngô Bình không có ý định né tránh, đầu anh đập về phía trước, chỉ nghe một tiếng “phịch”, nửa khuôn mặt của người khổng lồ hóp lại, nó rên lên một tiếng đau đớn.

Sau đó anh liên tục tung ra rất nhiều nắm đấm, sức lực ở mỗi nắm đấm đều toát ra uy lực dời núi lấp biển. Người khổng lồ này kém xa cả nghìn dặm, hoàn toàn không có khả năng đỡ được sức mạnh mà anh tung ra.

Liên tiếp vài cú đấm, cơ thể người khổng lồ một mắt ngã xuống đất.

Ngô Bình cưỡi lên người nó, hai tay vung lên đánh cho nó không còn sức đánh trả.

Cũng không biết đánh được bao nhiêu quyền, cuối cùng người khổng lồ một mắt hôn mê.

Nhìn thấy người khổng lồ một mắt bất động, Ngô Bình bèn phong ấn nó vào trong Động Thiên của mình, định bụng đem về bộ lạc Ám Nguyệt để làm vật hiến tế.

Các sinh linh mạnh khác đều nhìn thấy sự đáng sợ của Ngô Bình, các cường giả vốn dĩ còn định ra tay với anh đều thu khí tức của mình lại, sợ sẽ chọc giận Ngô Bình.

Thu người khổng lồ một mắt vào trong Động Thiên xong, Ngô Bình mở thần niệm ra rồi quét qua khu rèn luyện. Ngay cả khi thần niệm của anh xâm phạm vào địa bàn của vài cường giả, những cường giả này cũng không dám lên tiếng phản đối, giả vờ như không nhìn thấy gì.

Vừa liếc mắt nhìn anh đã phát hiện ra không ít linh dược biến dị. Tất cả sinh linh ở nơi rèn luyện này đều sẽ biến dị, thế nên xuất hiện rất nhiều dược liệu quý giá.

Anh lập tức lấy roi Bách Thảo ra, quất vào Bách Thảo thu thập dược lực.

Cứ thế, anh vừa tu luyện vừa thu thập dược lực, thoáng chốc đã qua bảy ngày.

Bảy ngày sau, anh cảm thấy mình đã thích nghi được với tinh khí cực mạnh đó, thế là tiếp tục mở Nhân Tàng thứ hai ra.

Bề ngoài của Nhân Tàng thứ hai dày hơn, nhưng thực lực của anh cũng mạnh, hơn nữa có kinh nghiệm rồi nên nửa ngày đã phá được.

Nhân Tàng này nằm trên vai phải, lúc kích hoạt một nguồn năng lượng bá đạo được phóng ra, đi vào cơ thể Ngô Bình.

Anh lập tức cảm nhận được sức mạnh của mình tăng lên gấp bội, hơn nữa sức mạnh này có thể phóng ra ngoài cơ thể, sản sinh ra nhiều hiệu quả thần kỳ.

Rất nhanh Chân hình của anh đã hấp thu sức mạnh này, từ đó trở nên mạnh hơn, đồng thời sở hữu chân lực toàn năng và không thể phá hủy.

Anh mất thêm mấy ngày để làm quen với nguồn sức mạnh mới này.

Hôm nay Đỗ Ngọc Kiều bỗng nói: “Tư chất của anh tốt như thế, tại sao không đến điện Câu Trần và điện Tử Vi thử xem?”

Ngô Bình: “Điện Câu Trần ở đây à?”

Đỗ Ngọc Kiều gật đầu: “Điện Câu Trần cách đây hơn chín mươi nghìn dặm, từng có rất ít người vào được bên trong nhưng họ không thể có được sự truyền thừa. Bây giờ, có hai sinh linh rất mạnh canh giữ bảo vệ điện Câu Trần, không ai dám đến gần”.

Nghĩ đến truyền thừa của Ngọc Hoàng, Ngô Bình rất muốn thử: “Vậy chúng ta đến đó xem thử”.

Dưới chân anh phát ra lực, cả người bay lên không trung, dẫn theo Đỗ Ngọc Kiều bay đi.

Không lâu sau, một ngọn núi cực lớn hiện ra trước mắt, trên núi có một cung điện nguy nga, chính là điện Câu Trần.

Anh vẫn còn ở trên không trung, bên dưới đã vang lên tiếng gào thét, một tia sáng lao lên trời đánh vào đầu Ngô Bình.

Ngô Bình cười nhạo, lòng bàn tay xuất hiện một luồng kiếm quang đánh mạnh xuống dưới.

“Ầm!”

Âm thanh cực lớn vang lên, máu tươi phun ra bắn tung tóe, Ngô Bình đứng trên không trung lại tung một quyền nữa, quyền ấn lao xuống. Trên mặt đất, một núi thịt đang vặn vẹo, bề mặt có vô số lỗ thủng, mỗi một lỗ đều có thể bắn ra ánh sáng màu máu.

Quyền ấn đánh trúng người quái vật, cơ thể nói chỉ ngoe nguẩy mấy cái, không bị thương gì.

Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Khả năng phòng vệ này đúng là đáng kinh ngạc, tôi không thể đánh bại nó trong thời gian ngắn”.

Thế là anh mặc kệ con quái vật này, bay thẳng đến đại điện.

Có lẽ cảm thấy không giết được Ngô Bình, con quái vật đó không ra tay nữa, Ngô Bình cũng thuận lợi đi vào đại điện.

Cửa đại điện đang mở, mọi người vừa bước vào thì cánh cửa bỗng nặng nề đóng lại, sau đó anh nhìn thấy một tia sáng xuất hiện trên trời, ánh sáng đó biến thành một bóng người, là một người đàn ông còn rất trẻ tuổi, cao lớn tuấn tú.

Người đàn ông cười nói: “Đã lâu không có người đến rồi, mong anh sẽ không khiến tôi thất vọng”.

Vừa dứt lời, một tia sáng lướt qua người Ngô Bình, người đàn ông nói: “Đúng thế, anh không chỉ rất có tài, mà còn nhận được truyền thừa từ Ngọc Hoàng. Nếu đã thế thì tôi sẽ truyền lại những gì mình có đã học được trong cuộc đời tôi cho anh”.

Ngay sau đó một luồng khí lạnh lẽo rơi vào đỉnh đầu Ngô Bình, rót vào toàn thân, cảm thấy rất thoải mái không khác gì trong điện Ngọc Hoàng.

Ngô Bình vừa định vái cảm ơn, bóng người đó nói: “Cũng đến lúc tôi nên đi rồi”.

Vừa dứt lời, bóng ánh sáng đó biến mất, sau đó điện Câu Trần chấn động như thể sắp sụp đến nơi.

Ngô Bình vội chạy ra khỏi đại điện, quay đầu lại nhìn, đại điện biến thành cát bụi, bị cơn gió thoảng qua làm tan biến giữa đất trời.

Anh cẩn thận cảm nhận, phát hiện truyền thừa của điện Câu Trần khá giống với truyền thừa Ngọc Hoàng, chỉ có sau khi tu vi của anh đạt đến trình độ nhất định thì thông tin liên quan mới xuất hiện.

Lúc này anh nhận được truyền thừa nhìn về phía núi thịt trên mặt đất, thầm nghĩ có phải giết nó rồi không.

Đỗ Ngọc Kiều nói: “Công tử, hay là tiếp tục đến điện Tử Vi”.

Ngô Bình cũng nghĩ thế, lập tức mặc kệ quái vật này, phá không trung mà đi.

Điện Tử Vi khác với điện Câu Trần, nó nằm trên một hòn đảo nhỏ trong hồ. Đứng trên bờ, Ngô Bình có thể cảm nhận được có một sinh lĩnh rất mạnh đang ở trong hồ.

Anh giơ tay lên vung ra một luồng kiếm quang, kiếm quang đi vào mặt nước, mặt nước lập tức nổi sóng, một con quái vật mặt người thân rắn trồi lên, cơ thể dài hàng chục nghìn mét, phát ra tiếng kêu thê lương.

Ngô Bình: “Cút! Nếu không giết mày!”

Quái vật lập tức nhào đến, Ngô Bình đứng giữa không trung tung ra một quyền, quyền ấn đánh trong con quái vật, nó tức giận gầm gừ lại nhào đến lần nữa.

Thế mà một người một quái đánh đến mức khó phân giải, Ngô Bình dùng hết bản lĩnh của mình cũng không thể đánh chết con quái vật, quái vật cũng bị anh đánh cả người đau đớn, hơn nữa còn không chiếm được lợi gì.

Cuộc chiến ác liệt diễn ra hồi lâu, mào trên đầu quái vật bị chém đứt, nó đau đớn vặn vẹo cả người muốn chạy thoát.

Ngô Bình cũng không đuổi theo nó, bay thẳng đến điện Tử Vi.

Bước vào trong điện, môi trường xung quanh bỗng thay đổi, anh đứng trong tinh không, tinh đấu đầy trời thay đổi, ngưng tụ thành từng đại trận, kỳ diệu khó tả.

Một bóng người cao lớn xuất hiện trong tinh hà, ông ta mỉm cười nói: “Cậu nhận được truyền thừa của Ngọc Hoàng và Câu Trần, xem ra nguyện vọng của bọn tôi sắp thành hiện thực rồi”.

Ngô Bình cúi đầu với ông ta: “Vãn bối xin chào tiền bối Tử Vi”.

Người này chính là Tử Vi đại đế, ông ta nói: “Ba người bọn tôi có truyền thừa chí cao thời đại Thánh Hoàng, toàn bộ đều truyền thừa cho cậu, mong cậu có thể mạnh thêm một cấp, bước ra khỏi con đường của mình ở thời đại Tiên Đạo”.

Vừa dứt lời, hàng tỷ tinh quang rơi vào người anh. Trên Động Thiên của Ngô Bình lập tức xuất hiện vô vàn tinh trần, vô số tinh hà.

Truyền thụ của Tử Vi đại đế là thật, sức mạnh tinh tú vô tận đi vào Động Thiên, kéo dài ba ngày.

Ba ngày sau, bóng dáng đại đế Tử Vi biến mất, sau đó điện Tử Vi cũng sụp xuống.

Ra khỏi đại điện, Ngô Bình đi thẳng ra khỏi nơi rèn luyện, anh đã hoàn thành hết thảy rèn luyện, tiếp theo có thể đi kiểm tra rồi.
Đỗ Ngọc Kiều đã rất lâu rồi không ra ngoài, thế giới bên ngoài tràn đầy những thứ đặc sắc với cô ấy, cô ấy đi theo sau Ngô Bình, ánh mắt liên tục chuyển động, nhìn thấy gì cũng cảm thấy mới lạ.

Đỗ Ngọc Kiều là một cô gái xinh đẹp, Ngô Bình đến nơi may quần áo, trước tiên may cho cô ấy vài bộ, sau đó về đến nhà, Chu Ngọc Nhan thấy anh bình an trở về thì thở phào nói: “Công tử có thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình: “Cũng khá, Ngọc Nhan, tôi phải đi kiểm tra rồi”.

Nói đến kiểm tra, ánh mắt Chu Ngọc Nhan hiện lên tia lưu luyến, vì cô ấy biết sau khi kiểm tra xong Ngô Bình sẽ rời khỏi Thiên Ngoại Thiên, nếu muốn gặp lại, không biết phải đợi đến khi nào.

Nhưng cô ấy vẫn cười nói: “Cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay, lát nữa tôi đi với anh”.

Ngô Bình: “Ừ, trước khi đi, tôi muốn sắp xếp ổn thỏa cho hai người trước”.

Chu Ngọc Nhan sửng sốt: “Chủ nhân muốn sắp xếp cho bọn tôi thế nào?”

Ngô Bình nói: “Trong Ngọc Hoàng Tông có người muốn hại tôi, tôi phải đi tìm họ nói lý”.

Chu Ngọc Nhan ngạc nhiên: “Công tử muốn tìm ai?”

Ngô Bình: “Viên Diệu Chân, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có ông ta mới ra tay với tôi”.

Chu Ngọc Nhan vội nói: “Thực lực của Viên Diệu Chân rất mạnh, anh đi tìm ông ta e là không làm được gì”.

Ngô Bình cười nói: “Trước khi vào nơi rèn luyện, đúng là tôi không nắm chắc nhưng bây giờ người nên lo lắng là ông ta”.

Đôi mắt Chu Ngọc Nhan sáng lên: “Vậy thì tốt”.

Nghỉ ngơi ở nhà một lát, anh bèn đến Ngọc Hoàng Tông. Vừa bước đến Ngọc Hoàng Tông, anh đã phóng thần niệm ra, thoáng chốc đã khóa chặt ba người Lý Đại Nhi. Mấy người họ vừa ra khỏi nơi rèn luyện không lâu, nơi rèn luyện rất nguy hiểm, ba người trong số họ đã chết trong quá trình trốn thoát.

Lúc này Lý Đại Nhi đang đứng trước mặt Chu Duyên Niên, ai nấy cũng đều cúi thấp đầu xuống lộ ra dáng vẻ ủ rũ. Đột nhiên ý chí mạnh mẽ giáng xuống, Chu Duyên Niên biến sắc, nghiêm giọng nói: “Ai đó?”

Bóng người lướt qua, Ngô Bình xuất hiện trước mặt họ, anh nói: “Trưởng lão Chu, hóa ra là anh đang gài tôi”.

Chu Duyên Niên rất bình tĩnh nói: “Lý Huyền Bình, cậu to gan thật! Nơi này cũng là nơi cậu có thể tự tung tự tác sao?”

“Bốp!”

Ngô Bình đánh một cú khiến Chu Duyên Niên ngã xuống đất, nửa mặt của Chu Duyên Niên bị thối rữa, anh ta đau đớn phát ra tiếng hét.

Một chân giẫm lên đầu anh ta, chỉ cần hơi dùng sức là có thể giẫm nát đầu đối phương, giọng nói lạnh lùng của Ngô Bình vang lên bên tai anh ta: “Trưởng lão Chu, trước đây tôi lười nói chuyện với anh, không ngờ anh lại mưu hại tôi. Nói đi, ai đã ra lệnh cho anh làm thế?”

Chu Duyên Niên cảm nhận được cái chết đang kề cận, lúc này anh ta nào còn để tâm đến thứ gì, nhanh chóng nói: “Cậu Lý, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh, là trưởng lão Viên đã bảo tôi làm thế”.

Ngô Bình nheo mắt: “Quả nhiên là Viên Diệu Chân”.

“Là tôi thì sao?”

Trước đó Ngô Bình dùng thần niệm để lướt qua nơi này đã kinh động đến Viên Diệu Chân, ánh sáng màu tím lóe lên, một người xuất hiện bên cạnh Ngô Bình, chính là Viên Diệu Chân.

Ngô Bình nhìn Viên Diệu Chân: “Quỳ xuống”.

Viên Diệu Chân cười khẩy: “Bảo tôi quỳ xuống à, ai cho cậu can đảm này vậy?”

Ngô Bình bỗng phóng ra toàn bộ khí thế, Viên Diệu Chân như thể rơi vào trong từng cơn sóng lớn ngút trời, đứng không vững, thần hồn dao động mạnh, không nghe theo lý trí mà quỳ xuống đất.

Sau đó Ngô Bình thu khí tức lại, Viên Diệu Chân hoảng sợ nhìn anh: “Cậu… đã nhận được truyền thừa của Ngọc Hoàng?”

Ngô Bình: “Tôi không chỉ được Ngọc Hoàng truyền thừa mà còn có Câu Trần đại đế và Tử Vi đại đế”.

Viên Diệu Chân không thể tin được nói: “Không thể nào, truyền thừa của ba vị đại đế quá mức tuyệt diệu, ngay cả tôi cũng không thể hiểu được một phần mười ngàn…”

Ngô Bình cười nhạo: “Vậy chỉ có thể chứng tỏ ông ngu ngốc”.

Anh bước lên trước nắm lấy cổ Viên Diệu Chân rồi kéo vào đại điện.

Chẳng mấy chốc anh đem Viên Diệu Chân đến trước mặt Dương Thiên Hóa.

Dương Thiên Hóa cũng khá ngạc nhiên với chuyện này: “Tu vi của cậu tăng lên nhanh quá”.

Ngô Bình: “Tông chủ, dã tâm của Viên Diệu Chân không nhỏ, có ý đồ muốn hại tôi, tôi muốn giết ông ta trước mặt tông chủ”.

Vừa dứt lời, trong tay anh xuất hiện một nguồn sức mạnh cuồn cuộn, Viên Diệu Chân kêu lên thảm thiết, cả người biến thành cát bụi rơi xuống đất.

Dương Thiên Hóa khẽ thở dài: “Sức khỏe của tôi có vấn đề, mặc dù biết dã tâm của ông ta rất lớn nhưng tôi lại không thể làm gì được, chỉ có thể lá mặt lá trái. Hôm nay cậu giết ông ta cũng xem như vì giải quyết hậu họa lớn”.

Ngô Bình: “Tông chủ, hiện giờ tôi khôi phục tu vi giúp ông, sau khi đi tham gia kiểm tra tôi sẽ tạm rời khỏi Thiên Ngoại Thiên. Lúc tôi không có ở đây, tông chủ hãy quan tâm chăm sóc hai người bên cạnh tôi đây”, người anh nói tất nhiên là Chu Ngọc Nhan và Đỗ Ngọc Kiều.

Dương Thiên Hóa vui mừng: “Cảm ơn”.

Ngô Bình khôi phục tu vi, lập tức trị thương cho ông ta, chỉ nửa canh giờ sau, cơ thể hóa đá của ông ta dần trở lại bình thường, ông ta cúi đầu thật thấp xuống rồi nói với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu”.

Ngô Bình dẫn Đỗ Ngọc Kiều và Chu Ngọc Nhan đến, bảo hai cô bái Dương Thiên Hóa làm sư phụ, như thế sẽ không có ai ở trong Ngọc Hoàng Tông bắt nạt được hai người họ.

Chuẩn bị xong mọi thứ, anh đi đến địa điểm kiểm tra.

Trong Ngọc Hoàng Tông chỉ có một nơi kiểm tra, đó là một bục ngọc hình tròn, cao khoảng ba tấc, diện tích không lớn.

Khi Ngô Bình đứng trên bục ngọc, một luồng sáng chiếu xuống, sau đó trong đầu anh vang lên giọng nói: “Kiểm tra kết thúc, chí tôn vô thượng”.

Sau đó một phù văn tuyệt diệu cổ xưa xuất hiện trong lòng bàn tay trái của Ngô Bình, nhưng sau đó lại ẩn đi mất.

Anh hỏi: “Tôi có thể đi được rồi chứ?”

Giọng nói đó: “Cậu có thể đi rồi, nếu muốn quay lại thì cứ sử dụng phù văn trong lòng bàn tay là được”.

Ngô Bình vẫy tay chào tạm biệt Dương Thiên Hóa, Chu Nhọc Nhan và Đỗ Ngọc Kiều, vầng sáng lóe lên, anh biến mất.

Ngay sau đó Ngô Bình bước ra khỏi cánh cửa quay lại trong Động Thiên. Rời khỏi Động Thiên, anh về Kiếm Cung.

Lúc này Linh Vi vừa chạy đến, cô ấy hỏi: “Sư đệ, mấy tiếng đồng hồ vừa rồi cậu đi đâu thế?”

Ngô Bình sửng sốt, mấy tiếng đồng hồ? Rõ ràng là mình đã ở Thiên Ngoại Thiên một thời gian dài mà.

Anh vội nói: “Sư tỷ, em đi bao lâu rồi?”

Linh Vi suy nghĩ: “Khoảng ba tiếng, chị vừa có việc đến tìm cậu nhưng không thấy cậu đâu cả”.

Ngô Bình gật đầu không nói gì, chỉ hỏi: “Sư tỷ tìm em với việc gì?”

Linh Vi: “Có một thiên tài đã xuất hiện trong Côn Luân Kiếm Cung của chúng ta, nhưng chị nghĩ cậu ta quá kiêu ngạo nên muốn tìm cung chủ là cậu làm cho cậu ta mở mang tầm mắt, để cậu ta biết núi này cao còn có núi cao hơn”.

Mắt Ngô Bình sáng rực: “Ồ? Thiên tài sao?”

Linh Vi: “Dựa theo tiêu chuẩn của cậu, bây giờ cậu ta đã là Kiếm Hoàng truyền kỳ”.

Hai mắt Ngô Bình phát sáng: “Kiếm Hoàng? Khá đấy!”

Linh Vi: “Đệ tử này tên là Trương Khúc Linh, hiện giờ cậu ta đang xảy ra mâu thuẫn với một trưởng lão, còn đánh trưởng lão đó bị thương. Hiện giờ các trưởng lão đang đối đầu với cậu ta, không ai có thể trấn áp được ai cả”.

Ngô Bình nói: “Tính cách cũng khá táo bạo đấy. Sư tỷ, chúng ta đến đó xem sao”.

Trên quảng trường của Côn Luân Kiếm Cung, một đệ tử trẻ tuổi đang đối đầu với ba vị trưởng lão, ba vị trưởng lão có tu vi không thấp, một người là Chân Tiên, hai người còn lại là Thần Tiên. Nhưng đệ tử đó không hề sợ hãi khi đối mặt với ba cường giả này, kiếm khí quanh người cuồn cuộn khắp cơ thể cậu ta, sát khí ngút trời.

“Chuyện gì thế?”

Giọng Ngô Bình vang lên khắp quảng trường.

Các trưởng lão vội vàng bước đến chào: “Cung chủ”.
Nam đệ tử sửng sốt một chút, sau đó tiến lên hành lễ thật sâu: "Bái kiến cung chủ".

Ngô Bình "ừ" một tiếng, anh quan sát đệ tử thiên tài này, phát hiện thiên phú người này rất tốt, kiếm cung nhặt được bảo bối rồi.

Anh hỏi: "Cậu tên gì?"

Nam đệ tử: "Bẩm cung chủ, đệ tử tên Trương Khúc Linh".

"Tại sao cậu lại xung đột với trưởng lão?"

Nam đệ tử trầm mặc vài giây, nói: "Đệ tử muốn tu luyện kiếm pháp cao hơn, nhưng trưởng lão nói đệ tử chưa đạt yêu cầu, đệ tử liền hỏi bọn họ yêu cầu là gì, bọn họ cũng không nói ra được. Trong lúc tức giận, đệ tử đã thất lễ".

Ngô Bình: "Cậu đã ra tay với trưởng lão?"

Trương Khúc Linh quỳ xuống đất: "Đệ tử biết lỗi rồi".

Thực ra Ngô Bình không cần phải ra tay, Trương Khúc Linh đã có thể cảm nhận được kiếm khí vô biên trên người anh. Đứng trước mặt Ngô Bình, hắn giống như một chiếc thuyền nhẹ tênh trên biển, mà Ngô Bình chính là đại dương. Bây giờ đại dương đang yên bình, nhưng một khi nổi bão, nó có thể dễ dàng đánh chìm con thuyền!

Ngô Bình nhìn hắn, nói: "Chuyện này không trách trưởng lão, do ta chưa viết những chương trên chương kiếm hoàng, bởi vì không nghĩ tới có người tu hành nhanh như vậy".

Khuôn mặt Trương Khúc Linh hiện lên sự kiêu ngạo, quả thật hắn có tư cách kiêu ngạo, dù sao hắn cũng là kiếm hoàng truyền kỳ đầu tiên.

Ngô Bình liền cười lạnh: "Trương Khúc Linh, trình độ tu luyện của cậu kém xa so với sư tỷ của cậu".

Trương Khúc Linh sững sờ, sư tỷ? Hắn hỏi: "Cung chủ, vị sư tỷ nào?"

Ngô Bình nói: "Hoàng Nhi, có đó không?"

Một bóng người đỏ như lửa xuất hiện, chính là Hỏa Hoàng Nhi. Trước kia Hỏa Hoàng Nhi đã tu luyện Thần Hoàng Cửu Biến, cũng tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh đến tầng thứ mười, thực lực gần như có thể so với Ngô Bình lúc đó.

Hỏa Hoàng Nhi cười nói: "Bố ơi! Bố đã trở lại rồi sao?"

Ngô Bình: "Hoàng Nhi, con có thể giao đấu với Trương Khúc Linh một chút".

Hỏa Hoàng Nhi liếc nhìn Trương Khúc Linh và nói: "Nền tảng của hắn không vững chắc và sức mạnh của hắn quá yếu".

Trương Khúc Linh đỏ bừng cả mặt, hắn là một người cực kỳ tự phụ, hắn nói: "Sư tỷ, mặc dù tôi không dám nói tu vi của mình cao bao nhiêu, nhưng cũng không đến mức không chịu nổi một đòn chứ?"

Hỏa Hoàng Nhi: "Cậu không tin sao? Được, chúng ta đấu kiếm đi".

Trương Khúc Linh nói: "Được, xin hãy chỉ giáo cho tôi, sư tỷ!"

Hắn phất tay một cái, một luồng ánh kiếm màu vàng kim phóng lên trời, thoáng cái đã tạo thành một kiếm trận.

Ngô Bình thấy kiếm trận của hắn khá tinh xảo, vì vậy anh lặng lẽ gật đầu.

Hỏa Hoàng Nhi cong môi, vung bàn tay ngọc, một luồng ánh kiếm giống như tia chớp thoáng cái đã xé nát kiếm trận của đối phương. Trương Khúc Linh rùng mình thốt lên: "Không thể nào!"

Hỏa Hoàng Nhi đã thu hồi ánh kiếm, nói: "Nếu là đấu kiếm thật, ánh kiếm của tôi đã giết cậu rồi".

Trương Khúc Linh vô cùng sửng sốt, đứng tại chỗ hồi lâu không nói lời nào.

Ngô Bình: "Trương Khúc Linh, cậu vẫn cảm thấy mình rất tuyệt vời sao?"

Trương Khúc Linh khẽ thở dài: "Núi cao còn có núi cao hơn, trước đây đệ tử đã quá kiêu ngạo".

Ngô Bình: "Cậu chờ một chút".

Anh lớn tiếng hỏi: "Hồng Lăng, em có đó không?"

Trước kia Hồng Lăng đã gia nhập Thục Sơn kiếm phái, sau nhiều trắc trở, cô ấy đã đến Côn Luân Kiếm Cung để tu luyện. Đối với Hồng Lăng, anh đã đầu tư rất nhiều, cô ấy đã được Ngô Bình hướng dẫn ngay từ đầu, vì vậy thực lực hiện tại của cô ấy thậm chí còn cao hơn Trương Khúc Linh.

Một tia sáng rơi xuống, đó chính là Hồng Lăng, cô ấy cười nói: "Đại ca!"

Tại Côn Luân Kiếm Cung này, Hỏa Hoàng Nhi và Hồng Lăng có khoảng thời gian rất vui vẻ, cô bé cười nói: "Cô Hồng Lăng".

Ngô Bình: "Hoàng Nhi, Hồng Lăng, hai người đánh nhau đi, để Trương Khúc Linh mở rộng tầm mắt".

Hai cô gái mỗi người đều phát ra ánh kiếm, một đỏ một xanh, hai ánh kiếm trên không trung chuyển động khó lường, Trương Khúc Linh và những người khác sau khi nhìn thấy đều kinh ngạc và thán phục.

Sau đó, Ngô Bình cũng phát ra một luồng ánh kiếm, chia thành hai, ba ánh kiếm của ba người cùng nhau chiến đấu. Sau vài nhịp thở, Ngô Bình đã bắn rơi kiếm quang của Hồng Lăng, sau đó Hỏa Hoàng Nhi không thể chống đỡ được, bị áp chế chặt chẽ, dù thế nào cũng không thể đánh trả được.

Hỏa Hoàng Nhi bất đắc dĩ nói: "Bố à, tu vi của bố lại tiến bộ nữa rồi, Hoàng Nhi đánh không lại".

Đúng lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào Ngô Bình.

Ngô Bình có thể thấy rõ ràng rằng Hỉ Bảo Lý Nguyên Tượng đã đến.

Lý Nguyên Tượng hét lên: "Bố, hãy nhận của con một đấm!"

Ngô Bình lắc đầu, nhảy lên không trung, hai cha con đối đầu nhau trên không trung. Một tiếng động lớn vang lên, Lý Nguyên Tượng bị đánh bay bằng một cú đấm, sau đó Ngô Bình xách cổ cậu ấy và từ từ tiếp đất.

Lý Nguyên Tượng bây giờ cao hai thước, toàn thân tràn đầy khí tức đáng sợ. Cậu ấy bị Ngô Bình đánh bay, cơ thể trở nên tê liệt và không thể di chuyển. Ngô Bình đang cố gắng kiềm chế sức mạnh của mình, nếu không cậu ấy đã bị thương.

"Bố ơi, mấy ngày nay con tiến bộ thần tốc, vốn tưởng rằng có thể đánh bại bố, không nghĩ tới chênh lệch lại càng lớn!"

Ngô Bình hỏi, "Hỉ Bảo, tại sao con lại ở đây?"

Lý Nguyên Tượng gãi đầu: "Bố ơi, con có bạn gái rồi".

Ngô Bình sửng sốt, anh ho khan một tiếng, nói: "Chuyện của con nói sau".

Anh nhìn Trương Khúc Linh: "Trương Khúc Linh, cậu theo lý nên bị trừng phạt vì đã đối đầu trưởng lão. Người đâu, đưa hắn xuống và để hắn úp mặt vào tường trong ba ngày, để hắn tự kiểm điểm".

Trương Khúc Linh đã bị thuyết phục, biết rằng mình vẫn còn kém xa, vì vậy hắn ngoan ngoãn đi theo các trưởng lão.

Lăng Vi cười nói: “Sư đệ, xem ra chỉ có cậu mới có thể áp chế đám thiên tài này".

Ngô Bình cười nói: "Sư tỷ, chị cho rằng người như Trương Khúc Linh có thể đứng vào top ba của Thái Thanh Kiếm Tông chúng ta sao?"

Lăng Vi: "Top ba thì khó nói, nhưng trong top năm nhất định sẽ có hắn. Nhưng còn quá sớm để nói, hắn có thể tiến bộ bao xa đều phải trông cậy vào chính cung chủ là cậu. Dù sao thiên tài không chỉ dựa vào năng khiếu mà còn về tích lũy tài nguyên".

Ngô Bình: "Vâng, em hiểu".

Sau khi Trương Khúc Linh đi tự kiểm điểm, Ngô Bình đưa mấy người vào điện, anh hỏi Lý Nguyên Tượng: "Con có bạn gái rồi sao?"

Mặt Lý Nguyên Tượng hơi đỏ lên, cậu ấy nói: "Vâng thưa bố, cô ấy xinh lắm, cũng rất dịu dàng. Hôm nay cô ấy mời con đến nhà chơi, nói là bố cô ấy muốn gặp con".

Ngô Bình biết tuy Hỉ Bảo vẫn còn bé nhưng phát triển rất nhanh, có bạn gái cũng bình thường, liền cười hỏi: "Cô bé đó tên gì, bố mẹ sống ở đâu?"

Lý Nguyên Tượng: "Cô ấy tên Dương Đan Đan, bố mẹ sống ở phía Tây Linh Xuyên, là tu sĩ của Thập Thánh sơn mạch. Nhà họ Dương chính là danh gia vọng tộc ở Thập Thánh sơn mạch".

Ngô Bình: "Ừ, vậy hai đứa sao lại quen nhau?"

Lý Nguyên Tượng: "Đợt trước con ra ngoài chơi, đến Thập Thánh sơn mạch. Lúc đó cô ấy bị mấy con yêu quái truy sát, con cứu cô ấy rồi quen nhau".

Ngô Bình gật đầu: "Vậy thì đi đi, bố không có ý kiến gì".

Lý Nguyên Tượng vò đầu: "Bố ơi, lần đầu tiên đi phải đem theo quà đúng không?"

Ngô Bình trợn mắt: "Hóa ra con tới để xin bố đưa quà à".

Lý Nguyên Tượng cười hì hì: "Bố có nhiều thứ tốt mà, cho con vài món đi".

Ngô Bình hỏi: "Bố mẹ của Dương Đan Đan tu vi thế nào?"

Lý Nguyên Tượng: "Bố cô ấy là Chân Tiên, mẹ cô ấy là Thần Tiên".

Ngô Bình: "Thế này nhé, con đưa một viên Ngộ Chân Đan đến, chắc người nhà họ Dương sẽ rất thích".

Lý Nguyên Tượng gật đầu: "Vâng ạ".

Lý Nguyên Tượng cầm lấy Ngộ Chân Đan, vui sướng rời đi. Ngô Bình tiếp tục truyền phần sau của Thiên Cực Kiếm Kinh cho Hỏa Hoàng Nhi, rồi chỉ dạy Hồng Lăng tu hành.

Đồng thời anh cũng bắt đầu viết công pháp sau chương kiếm hoàng, chương kiếm thánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK