Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3308: Tây Thiên Đình

Ngô Bình vừa đến đã nhận được pháp chỉ của Không Thủy Thiên Tôn. Anh lập tức bay về Đông Thiên Đình.

Đông Thiên Đình là tòa cung điện quỳnh lâu ngọc cũ, mây lượn lờ che phủ quanh năm. Trong điện Thiên khổng lồ, các Tiên quan đứng song song với nhau, ai cũng mang khí tức mạnh mẽ. mà ngay cả các nhóm Thiên binh bên ngoài, đều là cường giả Hỗn Độn!

Lúc này Không Thủy Thiên Tôn đang ở Thiên Đình với Ngọc Hoàng Đại Đế và Thái Hoàng Đại Đế. Trong thời gian này, sự Tây Thiên Đình xuất hiện đã tạo ra mối đe dọa, nên Đông Thiên Đình đành phải tập hợp mọi người bàn bạc cách đối phó.’”

Ba cường giả Tề Thiên có hình thể khổng lồ, Ngô Bình đầu biến ra cơ thể khổng lồ bước vào. Mà anh cũng mang thân phận là Thánh Hoàng, nên uy thế của anh không so được họ nhưng cũng không thua bao nhiêu.

Anh cúi đầu với Không Thủy Thiên Tôn trước, rồi mới đến hai Thiên đế.

Ngọc Hoàng Đại Đế nhận ra anh, ông ta cười nói: “Chúng ta đã đợi ngươi nửa tháng rồi đấy tiểu hữu! Chúc mừng ngươi, bây giờ ngươi đã không phải dạng vừa mà đã Vô Thương Thiên Anh rồi!”

Thái Hoàng Đại Đế cũng giật mình, dù ông ta năm đó cũng không được Vô Thượng Thiên Anh như anh!”

Không Thủy Thiên Tôn rất vui mừng hỏi: “Đạo Anh của con bây giờ đã qua Cửu Trọng Thiên môn rồi chứ?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế thưa sư tôn, con đã phá vỡ được Cửu Trọng Thiên môn rồi”.

Ngọc Hoàng Đại Đế với Thái Hoàng Đại Đế đều âm thầm cảm thán, họ năm đó cũng phá vỡ được Thiên môn nhưng chỉ là Lục Trọng thôi. Ngô Bình còn cao tầng hơn họ rất nhiều!”

Không Thủy Thiên Tôn cười to “ha hả” : “Lần này có Huyền Bắc ở đây, Tây Thiên Đình đừng hòng ăn được thứ gì hết”.

Ngô Bình vội hỏi: “Chuyện gì vậy thưa sư tôn?”

Ngọc Hoàng Đại Đế: “Chắc ngươi cũng nghe nói qua rồi, sinh linh Hỗn Độn Tề Thiên hợp tác với Thiên Long tộc, Thiên hồ tộc thành lập Tây Thiên Đình. Chúng đang chuẩn bị bước vào mảnh đất nhỏ của Kỷ Nguyên xưa và mở ra vài bảo tàng mạnh mẽ trong Kỷ Nguyên đó. Nếu những bảo tàng kia bị mỡ ra, thì chúng có thể lấy được một nguồn lực lượng vĩ đại của Kỷ Nguyên cổ. Ngươi cũng biết, trong Kỷ Nguyên của chúng thì một người chưa bao giờ mạnh nhất cả. Trước đó có rất nhiều Kỷ Nguyên huy hoàng nên lần này Đông Thiên Đình chúng ta sẽ cử một nhóm đến đó cạnh tranh với đội thám hiểm của Tây Thiên Đình. Nhưng bọn ta gom đi gom lại cũng chỉ có chín ngươi, bây giờ con đến cũng đủ mười người đội thám hiểm rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Bảo tàng trong vùng đất nhỏ Cổ Kỷ Nguyên là thứ gì thưa bệ hạ?”

Thái Hoàng Đại Đế giải thích: “Chúng giống như Sinh Mạng Thể Kỷ Nguyên, trong vài Kỷ Nguyên có vài Sinh Mạng cảm thấy không thấy cần có ý thức, nên khi Đại Kiếp Nạn trước đó của họ đến ở Kỷ Nguyên sẽ chôn vùi trong ý thức của họ vậy nên sẽ tự biến thành một cái xác không hồn. Sau khi Kỷ Nguyên mới mở ra, nếu có người bước vào thể xác của họ, thì có thể tạm thời kiểm soát được năng lượng của bọn chúng. Đương nhiên sau một đoạn thời gian, có được sự giúp đỡ bên ngoài bồi bổ ý thức, những thể xác có thể sinh ra ý thức mới. Nhưng dù như thế bọn họ cũng sẽ tiếp tục giữ mối quan hệ thân thiết với người đang kiểm soát cơ thể mình”.

Ngô Bình giật mình, Thể Xác cấp Kỷ Nguyên! Chuyện này khiến người ta quá ngạc nhiên rồi!

Nguyên Thủy Thiên Tôn nói tiếp: “Không chỉ như thế! Còn có bùa cấp Kỷ Nguyên, chú ngôn, pháp khí với một ít báu vật vùng đất quý hiếm trong các Kỷ Nguyên. Những thứ đó đều có thể bảo tồn và lưu lại, cũng chứng minh được chúng cũng là bảo vật cấp Kỷ Nguyên! Chỉ cần tìm được bất kỳ một vật trong số đó, người tìm cũng có thể thay đổi hai thực lực Thiên Đình đang đối lập rồi!

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi thêm: “Mười người bọn con cùng hành động một lúc à?”

Không Thủy Thiên Tôn gật đầu: “Đúng thế! Các con phải cùng đi cho an toàn, lát nữa con phải đi gặp mặt chín người kia làm quen. Sau nửa tháng nữa, ba người chúng ta sẽ bắt tay mở ra Kỷ Nguyên môn, lúc này con không cần rời khỏi Thiên Giới để có thể nắm bắt tin tức kịp thời”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng!”

Họ nói chuyện vài câu, Ngô Bình lập tức rút lui. Anh được một Thiên quan đãn vào một trang viên của Thiên Đình.

Trang viên này rất lớn, cây hoa đã thành cổ tụ nhấp nhô phủ kín, có rải rác vài ngôi nhà. Thiên quan cung kính nói: “Những người khác đều ở trong căn phòng của mình tu hành rồi, Lý công tử cứ tạm ở đây vậy”.

Ngô Bình gật gù: “Được rồi, ngươi lui đi”.

Thiên quan lui ra, anh vào một căn phòng có ngói màu đỏ. Trước phòng có một sân nhỏ trồng vài loại hoa cỏ kỳ lạ.

Anh vừa vào sân nhỏ đập vào mắt là một người đến xin ăn, người này mặc một bộ màu đen, vóc dáng cao gầy trông khá anh tuấn, còn đeo một cây kiếm bên eo hẹp.

Nam tử mặc đồ đen cười ôm quyền với Ngô Bình rồi hỏi: “Tại hạ là Tây Cực Sơn Thiết Huyền! Bằng hữu là Lý công tử mà chúng ta đang đợi à?”

Ngô Bình đáp lễ: “Lý Huyền Bắc để các vị đợi lâu rồi”.

Thiết Huyền cười cởi mở nói: “Lý công tử có thể khiến hai vị Thiên đế gọi tên và đợi người chắc chắn là người hơn người”.

Ngô Bình: “Quá khen rồi! Thiết huynh vẫn ở đây, chưa ra ngoài đi dạo sao?”

Thiết Huyền nói: “Gần đây ta vẫn luôn bế quan, tu luyện một bộ công pháp vừa mới cho thu hoạch thì Lý huynh đã đến”.

Ngô Bình mời hắn ta vào phòng ngồi, trong nhà có người hầu nên bưng trà và ít trái cây ra tiếp.

Hai người chưa kịp nói gì với nhau, đã nghe được tiếng tấn công từ đao kiếm vang lên, mà sát khí cũng từ nơi đó xuất hiện.

Thiết Huyền nhíu mày nói: “Kiếm công tử với Đao Tiên Liễu Minh Tiên lại đánh rồi rồi! Hai người họ thật khiến người ta lo lắng”.

Ngô Bình: “À, họ đều là người đồng hành với chúng ta hả?”

Thiết Huyền gật đầu: “Kiếm công tử tên là La Cảnh Kỳ, là thiên tài trời ban được chọn từ Vạn Kiếm Tiên Giới, nửa năm trước nơi đó mới vừa quật khởi. Ta nghe đồn nếu không có người đã có Kiếm Đạo Vương Tọa trước đó, thì nó thuộc về hắn ta chứ không ai khác Còn người Đao Tiên là là Liễu Minh Tiên, hắn ta đến từ lãnh thổ Thiên Tuyết Đao có Đao đạo xuất sắc, thực lực cũng ngang ngửa với Kiếm công tử”.

Dứt lời, Thiết Huyền vội chạy ra khuyên ngăn họ.

Ngô Bình cũng không đi, anh còn vào việc cần làm. Thời gian ngắn, anh phải bước vào vùng đất Kỷ Nguyên cổ xưa kia trước, nên phải nhanh chóng làm xong mọi chuyện.

Vì thế anh đến tìm Giang Sơ Nhan trước.

Trong Thiên Giới, anh cũng có việc cho người dưới trướng như Giang Sơ Nhan, Nguyệt Thanh Ảnh, Hà Tử Trần, Lý Thuần Như và mua vài loại hàng hóa Thiên giới.

Nhưng do làm kinh doanh hai bên nên anh cũng phải lấy khá nhiều đồ từ Thánh Cổ Đại Lục nên cần phải thành lập một Thương hội ở Thiên Giới.

Vì thế anh triệu tập tất cả thê tử đến, quyết định thành lập Thánh Thiên thương hội ở Thiên giới. Nhưng chuyện thành lập thương hội lại rất phức tạp, không chỉ cần có người mà còn cần thế lực.

Cũng may anh là đồ đệ của Không Thủy Thiên Tôn với có giao tình với Ngọc Hoàng Đại Đế, dù ở nơi nào thì anh cũng có chút thể diện.

Cho nên nửa tháng tới anh dồn hết sức lực của mình lên Thiên Mã Thương Hội. Đến gần mười hai ngày, Thánh Thiên Thương Hội chính thức thành lập, cũng trở thành phố kinh doanh đầu tiên thành lập trên Nguyên Thủy Sơn. Trên đường chủ yếu là bán sỉ những hàng hóa từ Thánh Cổ Đại Lục. Đồng thời, anh thu mua một số lượng khổng lồ về hàng hóa, bùa, pháp khí, đan dược, các loại dược liệu,... không từ chối bất cứ thứ gì từ Thiên Giới.

Cũng mau sau lưng các thê tử của anh đều là một gia tộc lớn, nên không thiếu người tài. Nhờ đó mà trong vài ngày ngắn ngủi, các hàng hóa đó thuận lợi vận chuyển đến Thánh Thiên Thương Hội ở Thiên Giới.

Trước một ngày đi theo kế hoạch, Ngô Bình mới quay về trang viên ở Thiên Đình.

Anh vừa đến lại nghe tiếng đao kiếm đánh nhau vang lên, mà lần này sát khí còn mạnh hơn lần trước.

Anh nhíu mày thầm nghĩ, hai tên kia không dừng lại được à?

Anh lập tức bay thấp đến một mặt đất bằng phẳng, thấy hai nam tử một cầm kiếm, một cầm đao đang đánh nhau.

Trông dáng vẻ chắc họ đã đánh nhau lâu lắm rồi, nên đang tìm sơ hở của đối phương.

Ngô Bình nhìn lướt qua, rồi đột ngột chưởng một đường giữa hai người. Đường này như mà vẽ ra ranh giới của vũ trụ, tách hai người ra khoảng cách giống như họ ở gần nhau nhưng lại cách xa cả nghìn trùng giữa biển và trời!
Chương 3309: Trùng Sinh Đan

Kiếm Công Tử và Đao Tiên đều kinh ngạc, bọn họ cùng nhìn về phía Ngô Bình, trong mắt là sự e dè kiêng kị.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Muốn đánh thì đánh, cọ xát cái gì chứ? Hoặc là các người cùng lên một lượt, hoặc là tôi đánh các người”.

Cảm thụ được hơi thở khủng bố ở trên người của Ngô Bình, cơ thể hai người đột nhiên hơi run lên!

“Cậu…” Kiếm Công Tử vừa kinh vừa sợ, liên tục lui về phía sau. Cho dù hắn đã rời đi rất xa nhưng sát ý của Ngô Bình vẫn khóa chặt vào hắn.

Đao Tiên lập tức trở nên sợ hãi, hắn lập tức ôm quyền: “Bọn tôi không đánh”.

Lúc này Ngô Bình mới thu khí tức của bản thân lại, lạnh lùng nói: “Nếu muốn đánh nhau, bên trong có rất nhiều cơ hội. Cường giả Dị Tộc, sinh vật Hỗn Độn, tùy ý các người”.

Kiếm Công Tử, La Cảnh Kỳ ôm quyền: “Lý công tử, bọn tôi thật sự xin lỗi”.

Lúc này, vị Thiết Huyền kia vội vàng đi đến, hắn nói: “Anh Lý, cuối cùng anh cũng trở lại rồi. Ngày mai là tiến vào mảnh vỡ của Cổ Kỷ Nguyên, có một số người trong đây chúng ta chưa gặp mặt, tôi nghĩ có phải nên đi gặp mặt một chút trước khi xuất phát không?”

Ngô Bình cũng không trông cậy vào chuyện những người này có thể đánh bại được thiên kiêu dị tộc và sinh vật Hỗn Độn, anh lạnh nhạt nói: “Tùy các người, có việc thì cứ tìm tôi”. Nói xong, anh lập tức trở lại chỗ ở của mình, để lại ba người bọn họ đứng nhìn nhau.

Kiếm Công Tử trầm giọng nói: “Không sai, là hắn, là người có được Kiếm Tọa Vương Đạo!”

Thiết Huyền nói: “La huynh, trước kia anh nói Kiếm Đạo Vương Tọa chắc chắn phải thuộc về anh. Bây giờ anh còn nghĩ đến chuyện đó sao?”

La Cảnh Kỳ cười khổ: “Không còn. Đã gặp người thật rồi, tôi mới nhận ra được có chênh lệch bao lớn! Ban nãy, anh ta chỉ vẽ ra một đường cho tôi, tôi cũng không cản nổi. Nếu như anh ta ra tay, chắc chắn một chiêu tôi cũng không đỡ nổi! Sau khi đi vào, chúng ta chỉ cần đi theo anh ta là có thể đảm bảo sẽ giữ được mạng!”

Vị Đao Tiên kia cũng nói: “Tôi nghe nói, người này đã đột phá Thiên Môn cấp chín, không biết là thật hay giả”.

Hai người còn lại đều kinh hãi, Thiên Môn cấp chín! Làm sao có thể!

Tuy rằng Là Cảnh Kỳ bội phục Ngô Bình, nhưng cũng không thể nào tin nổi, hắn lẩm bẩm nói: “Những cường giả đứng đầu Nhân tộc như Ngọc Hoàng Đại Đế mà năm đó cũng chỉ đột phát được Thiên Môn cấp sau? Việc đột phá Thiên Môn cấp chín còn khó hơn gấp trăm lần, không ai có thể làm được!”

Đao Tiên: “Nhưng thật sự cậu ta có thể làm được, tôi nhận được tin này từ một chỗ rất đáng tin. Bằng không, bậc đại nhân vật như Vô Thủy Thiên Tôn lại thu nhận cậu ta làm đồ đệ?”

Thiết Huyền: “Hai vị, tôi đề nghị chúng ta nên tim được sáu người khác, sau đó cùng đi đến nơi ở của Lý huynh để làm quen với nhau một chút”.

La Cảnh Kỳ và Đao Tiên Liễu Minh Tiền, tính cả Thiết Huyền cùng đi tìm sáu người còn lại, những người này từ đầu cũng không muốn ở bên chỗ Ngô Bình. Có một số người nói, dựa vào cái gì mà bọn họ phải đi đến chỗ của Ngô Bình, cậu ta cho rằng cậu ta là ai?

Nhưng sau khi bọn họ biết được thực lực và thân phận của Ngô Bình, thì mọi ý nghĩ đều biến mất.

Nửa tiếng sau. Thiết Huyền gõ cửa viện môn của Ngô Bình, hắn đi trước, cười nói: “Lý huynh, tôi và chín người còn lại đến gặp huỳnh, mọi người cùng làm quen với nhau một chút”.

Ngô Bình đứng ở cửa, lạnh nhạt nói: “Nếu tới rồi vậy thì vào đi”.

Rất nhanh, chín người nối đuôi nhau đi vào. Trong chín người này có bảy nam hai nữ. hai nữ tu, một người mặc váy đỏ, một người mặc váy trắng, dung mạo đều vô cùng xuất chúng, đặc biệt là vị nữ tu váy trắng kia, trông giống hệt như mỹ nhân ở trong sách.

Thiết Huyền lần lượt giới thiệu mấy người kia với Ngô Bình, nữ tử váy trắng tên Bạch Chỉ Dung.

Bây giờ những người này đã tìm đến mình thì Ngô Bình cũng giới thiệu đơn giản về bản thân một chút, cuối cùng nói: “Chỗ phải đi lần này vô cùng nguy hiểm. Không chỉ có sự nguy hiểm từ dị tộc và sinh vật Hỗn Độn, mà còn đến từ những sinh vật không biết được bên trong kỷ nguyên. Hơn nãu, bởi vì cơ thể chúng ta ở trong kỷ nguyên khác biệt, nên uy lực ở đó sẽ suy giảm vô cùng lớn, tốt nhất là các người nên có cách để bảo mệnh”.

Những người này có thể được lựa chọn, đương nhiên cũng có chỗ bất phàm, Là Cảnh Kỳ ngạc nhiên nói: “Lý huynh, kiếm quanh của tôi có thể thi triển mà không cần thuận theo đạo pháp bình thường, uy lực cũng phải bằng bảy phần hơn lúc bình thường”.

Thiết Huyền: “Tôi chuyên tu võ đạo, võ đạo có thể phát huy uy lực ở trong bất kỳ kỷ nguyên nào”.

Liễu Minh Tiên: “Thứ tôi luyện là tuyệt kỹ phi đao, có thể thích ứng trong mọi trường hợp. Đến lúc đó, ít nhất tôi có thể phát huy ra được chín phần sát thương của phi đao”.

Những người này quả nhiên đều có bản lĩnh của mình, Ngô Bình không khỏi gật đầu, nói: “Tình huống bên trong như thế nào tôi cũng không rõ lắm. Cụ thể phải hợp tác ra sao chúng ta đến bên kia rồi nói tiếp”.

Tuổi tác của mọi người đều không cách quá xa, lại còn là thiên kiêu của Nhân tộc, có không ít tiếng nói chung, cho nên rất nhanh đã thân.

Bạch Chỉ Dung ngồi ở chỗ gần Ngô Bình nhất, cô hỏi: “Lý công tử, ánh mắt cậu nhìn tôi lúc trước có gì đó hơi đặc biệt, có phải trước kia cậu đã gặp tôi rồi không?”

Không ngờ được, sức quan sát của Bạch Chỉ Dung lại lớn như thế, đã lập tức nhìn ra được chỗ khác biệt trong ánh mắt của Ngô Bình.

Ngô Bình cười cười: “Tôi có một tập tranh, nhìn thấy một cô gái có dung mạo trông hệt như cô”.

Bạch Chỉ Dung vô cùng ngạc nhiên: “Thật à? Cô ấy là ai?”

Ngô Bình: “Tôi không biết cô ấy, cô ấy chỉ ở trong tập tranh thôi”.

Sau đó, anh đổi chủ đề, nói với mọi người: “Ở chỗ tôi có một loại Trùng Sinh Đan. Ăn vào viên đan này đảm bảo các người sẽ từ cõi chết sống lại trong ba ngày. Cho dù là cơ thể hay thần hồn chịu tổn thương cỡ nào, cũng có thể sống lại. Hơn nữa, sau khi sống lại, thực lực của các người cũng không bị ảnh hưởng”.

Cả chín người đều giật mình, không ngờ lại có loại đan dược thế này?

Ngô Bình biết bọn họ không tin, nói: “Các người không cần nghi ngờ, bản thân tôi là Cửu Tử Đỉnh Đan Sư, hơn nữa Trùng Sinh Đan là đan dược Cấm Kỵ, chỉ có tôi mới có thể luyện chế”.

Thiết Huyền lập tức hỏi: “Lý huynh muốn đưa đan dược cho bọn tôi sao?”

Ngô Bình: “Tặng thì không có khả năng, các người có thể mua, mỗi viên đan dược giá một trăm tỷ tiền đạo tôn”.

Tiền đạo tôn khác với tiền đại đạo, tu sĩ Đạo Cảnh có thể luyện chế ra tiền đại đạo, nhưng đại tôn tệ là do tu sĩ cấp Hỗn Độn luyện chế, số lượng cực ít. Trên thị trường, một tiền đạo tôn có giá trị bằng năm ngàn tiền đại đạo, thậm chí còn cao hơn.

Cả chín người đều giật mình, nhưng nghĩ đến viên đan dược này có thể bảo mệnh, giá như thế cũng không tính là quá mắc.

Thấy mọi người đều có hứng thú, Ngô Bình lập tức đi đến hậu viện luyện đan. Viên đan này, thật sự chỉ có thể do mình anh luyện ra, vì luyện chế loại đan này tiêu hao cấm kỵ tối cao của bản thân anh. Cấm kỵ tối cao của anh có một loại năng lực, đó là trùng sinh! Làm luyện đan sư, anh có thể đưa loại năng lực này vào bên trong đan dược!

Rất nhanh, lò Trùng Sinh Đan đầu tuy đã luyện thành, là đan dược thượng phẩm, bên trên còn có một luồng khí tức kỳ dị.

Ngay sau đó là lò thứ hai, thứ ba, tổng cộng có mười hai viên đan dược. Lò thứ hai là thượng thượng phẩm, lò thứ ba cũng là thượng thượng phẩm.

Trở lại phòng khách, anh lấy ra bốn viên thượng phẩm Trùng Sinh Đan, nói: “Ở chỗ này của tôi có bốn viên Trùng Sinh Đan, có mua thì mua nhanh”.

Thiết Huyền phản ứng nhanh nhất, lấy hai viên, cười nói: “Lý huynh, hai viên này tôi lấy”. Nói xong, đưa qua một cái túi tiền, bên trong có tiền đại đạo và kho phiếu các loại thêm lên, hơn hai trăm tỷ tiền đạo tôn.

La Cảnh Kỳ tương đối cẩn thận, hắn hỏi: “Lý huynh, có thể cho bọn tôi nhìn thử hiệu lực của Trùng Sinh Đan này không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK