Mọi người đều ngơ ngác, có thánh chỉ nhanh như thế à?
Ngô Bình mở cửa nhận chỉ, chỉ thấy một cung nhân mỉm cười đứng bên ngoài, ông ta hỏi: “Công tử là thiên tài đã phá được ba kỷ lục liên tiếp đó sao?”
Ngô Bình: “Không dám, chính là tôi”.
Cung nhân cười nói: “Tôi là Lưu Nguyên, là thái giám truyền chỉ trong cung, nhận lệnh đến truyền ý chỉ”.
Nói rồi ông ta hắng giọng nói: “Trẫm nghe nói Ngô Bình đã liên tiếp phá được ba kỷ lục nên cảm thấy rất vui mừng, trẫm cho phép Ngô Bình tham gia trận chung kết ngày mai. Ngày mai trẫm sẽ đích thân đến xem trận đấu, cổ vũ cho cậu”.
Nói rồi ông ta cười nói: “Công tử, bệ hạ vô cùng xem trọng cậu”.
Ngô Bình nói: “"Một người xuất thân từ ngoại tỉnh sao có thể được xem trọng như vậy chứ, thật hổ thẹn”.
Lưu Nguyên cười nói: “Ngô công tử, tương lai của cậu sáng lạn, nếu cậu có thể nằm trong top ba trong trận chung kết ngày mai, bệ hạ chắc chắn sẽ có phần thưởng riêng cho cậu”.
Ngô Bình: “Cảm ơn Lưu công công”.
Vị Lưu công công này nói khách sáo vài câu rồi đứng dậy rời đi. Trên người Ngô Bình không có tiền bèn đưa cho ông ta phiếu vàng mười hai ngàn, Lưu công công vui vẻ nhận lấy.
Tiễn Lưu công công đi, anh cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ bèn nói với các tiêu sư: “Tuy rằng một người ngoại tỉnh đến như tôi đã phá được kỷ lục, cũng không đáng phải khiến hoàng thượng xem trọng như thế chứ?”
Tiêu sư già suy nghĩ một chốc rồi nói: “Tiêu đầu Ngô, Hoàng đế của đế quốc Võ Anh hiện tại rất có thể cần tiêu đầu xuất hiện để trấn áp rất nhiều quý tộc và gia tộc làm lũng đoạn đại hội Võ Đạo trong nhiều năm nay”.
Nghe tiêu sư đó nói như vậy, Ngô Bình chợt hiểu ra bèn nói: “Có lý! Tất cả lợi ích của đại hội Võ Đạo đều đã bị đám người này độc chiếm, Hoàng thượng không muốn chúng tiếp tục độc chiếm nữa, mà sự xuất hiện của tôi lại làm cho Hoàng đế nhìn thấy hy vọng”.
Lúc này tiêu sư đó tỏ ra lo lắng nói: “Tiêu đầu Ngô, đám quý tộc, gia tộc này biết được tâm tư của Hoàng đế e là sẽ bất lợi với cậu”.
Ngô Bình nói: “Bất lợi thì bất lợi vậy, cả đoạn đường đến đây, người gây bất lợi cho chúng ta vẫn còn ít sao?”
Tiêu sư gật đầu: “Cũng phải, thực lực của tiêu đầu đúng là lợi hại, không cần sợ chúng. Vừa lúc có thể nhân cơ hội này kiếm một số tiền ở đế quốc Võ Anh này”.
Ngô Bình cũng không để tâm gì nữa, chỉ ở lại trong quán trọ tu luyện, đợi đến trận chung kết đại hội Võ Đạo ngày mai.
Chẳng mấy chốc trời đã tối, nửa đêm trong sân bỗng xuất hiện một người mặc đồ đen.
Ngô Bình ngồi trong sảnh, anh mở mắt ra lạnh nhạt nói: “Anh có gì muốn chỉ dạy sao?”
Người mặc đồ đen lạnh lùng nói: “Anh phải rời khỏi Đế Đô trong tối hôm nay, nếu muộn thêm chút nữa, anh và tiêu sư của anh sẽ gặp rắc rối”.
Ngô Bình: “Rắc rối gì chứ?”
Người đồ đen cười mỉa: “Rắc rối rất lớn”.
Ngô Bình: “Lớn thế nào?”
Người đồ đen: …
“Anh bạn, người thông minh thì không cần phải nói nhiều cũng hiểu mà nhỉ, chắc anh cũng đã hiểu rõ ý tôi muốn nói là gì chứ, đừng tham gia vào đại hội Võ Đạo, mau đi đi”.
Ngô Bình: “Tôi sắp lấy được hạng nhất rồi, anh bảo tôi đi là anh nghĩ tôi ngốc hay đầu óc các anh có vấn đề?”
Người đồ đen cười nhạo: “Dù anh có giành được hạng nhất thì anh có thể “nuốt” được phần thưởng đó sao?”
Ngô Bình: “Sao lại không được? Hoàng đế đã nói với tôi rằng ngoài những thứ này, ông ta còn thưởng cho tôi rất hậu hĩnh, sau đó tôi sẽ cho đám người quý tộc, gia tộc các người thấy ông ta cũng không phải là người dễ bắt nạt”.
Người đồ đen sửng sốt: “Bệ hạ nói thế thật sao?’
Ngô Bình: “Đại khái là có ý như vậy”.
Người đồ đen hừ một tiếng: “Tôi khuyên anh đừng nên tham lam những phần thưởng đó. Người có phúc mới có thể sử dụng Võ Đạo Kim Đan, người không nên sử dụng thì chỉ có mất mạng thôi”.
Ngô Bình: “Chớ nói mấy lời thừa thãi không đâu với tôi nữa, tôi nhất định phải đoạt vị trí thứ nhất. Nhân tiện quay về nói với chủ tử của anh, tôi sẽ báo chuyện này với Hoàng thượng, để ông ta điều tra kỹ xem ai dám chống đối với Hoàng thượng”.
Người đồ đen tức đến mức đen mặt, nói: “Được thôi, vậy thì anh cứ đợi đấy”, nói rồi hắn nhảy lên không trung rời đi.
Thế nhưng hắn vừa nhảy lên đã bị một luồng sức mạnh đè xuống dưới đất, ngã lộn nhào.
Ngô Bình cố ý hỏi: “Anh không sao chứ? Sao lại không cẩn thận như thế, có cần tôi đỡ anh dậy không?”
Mặt người đồ đen sa sầm, hắn không dám nhảy lên nữa mà từng bước đi ra khỏi đó.
Sau khi người đồ đen rời đi, một tiêu sư cười nói: “Đám người này đang nghĩ gì vậy chứ? Chỉ nói mấy câu nhạt nhẽo đã muốn tiêu đầu Ngô bỏ cuộc trong trận chung kết à, dựa vào đâu chứ?”
Một tiêu sư khác: “Đúng thế, dù sao chúng ta cũng là người bên ngoài, không sợ đắc tội với chúng. Còn về phần âm mưu đen tối gì đó thì tiêu đầu Ngô của chúng ta không sợ đâu”.
Ngô Bình thở dài: “Tối nay e là không được yên rồi, mọi người mau đi nghỉ ngơi đi”.
Quả nhiên lúc trời vừa hửng sáng, Ngô Bình nghe thấy một tiếng thở dài bên tai.
Anh mở mắt ra nói: “Bà thím à, cô thở dài cái gì vậy chứ, có phải người đàn ông của cô chết rồi không?”
Trong chỗ tối, một bóng đen run rẩy, sau đó một giọng nữ vang lên: “Đồ khốn kiếp, anh gọi ai là bà thím đấy?”
Ngô Bình: “Không gọi cô là bà thím, lẽ nào gọi cô là bà bác sao?”
Người phụ nữ tức giận: “Đi chết đi”.
Trong bóng tối, một làn khói bay lên từ dưới mặt đất, sau khi đến gần Ngô Bình bỗng ngưng tụ thành một một vòng dây thừng, quấn quanh cổ Ngô Bình.
Ngô Bình cảm nhận được làn khói này như có thực thể, bỗng chốc treo anh lên không trung. Cả người anh bị treo lên giữa không trung, sợi đây đó liên tục co lại muốn siết cổ anh lại.
Hai tay anh nắm chặt lấy sợi dây, vẻ mặt lại rất bình tĩnh nói: “Có ý gì đây? Cô muốn siết chết tôi bằng thứ này, cô đang làm trò hề sao?”, nói rồi anh kéo sợi dây ra khiến nó bị đứt.
Người phụ nữ cười mỉa: “Anh yên tâm, hôm nay không giết được anh, tôi đây sẽ không đi đâu hết”.
Không biết từ lúc nào mà hai làn khói độc bay vào trong mũi Ngô Bình, sau đó đi vào phổi anh như côn trùng.
Thế nhưng anh không những không sợ mà ngược lại còn hít sâu một hơi, sau đó thở ra một luồng khói độc.
Người phụ nữ cực kỳ ngạc nhiên, thật ra cô ta rất giỏi trong việc sử dụng độc, vừa rồi cô ta đã thi triển độc khói không màu, ngay cả tu sĩ Thần Thông cũng có thể bị trúng độc chết, tại sao hắn lại chẳng có chuyện gì thế?
Ngô Bình hừ một tiếng nói: “Độc của cô không có tác dụng với tôi đâu, tôi nắm giữ một loại bí lực có thể hóa giải mọi độc tố”.
Người phụ nữ: “Không cần độc thì tôi đây cũng có thể giết anh”.
Trong bóng tối, hai luồng sát quang bay ra từ mặt đất chui vào lòng bàn chân Ngô Bình.
Ngô Bình tức giận nói: “Bà thím, cô vẫn chưa chịu thôi à? Được thôi, tôi đây sẽ chơi cùng cô”.
Một lực cực lớn xuất hiện dưới chân anh đánh tan sát quang đó, đồng thời hai tay chắp lại, bóng cái bóng màu đỏ bỗng lao ra từ sau lưng bắt đầu tìm kiếm trong sân.
Mấy cái bóng này đều do bí lực phát huy tác dụng tạo ra, có lực sát thương rất lớn. Người phụ nữ đó rất nhanh đã bị một cái bóng túm lấy, lập tức gào thét lên, một cánh tay bị ăn mòn vào sâu trong xương.
“Bí kỹ gớm ghiếc này”, người phụ nữ gầm lên.
Ngô Bình cười mỉa: “Như nhau cả thôi, bí kỹ này của tôi tên là Phệ Linh Ma Ảnh”.
Vừa dứt lời, người phụ nữ lại bị bóng đen thứ hai bắt lấy, cô ta ngã xuống đất, bị chín cái bóng màu đỏ bao vây tấn công. Chỉ trong vài giây, cô ta đã bị biến thành một đống xương vụn trong tiếng kêu thảm thiết.
Các tiêu sư bị đánh thức đều chạy đến kiểm tra. Ai nấy cũng đều cảm thấy da đầu mình tê cả lại sau khi nhìn thấy tình trạng chết thảm của người phụ nữ này.
“Tiêu đầu Ngô, bí thuật của cậu đúng là tà môn”.
Những bí thuật này đều là những thứ Ngô Bình tự tạo ra dựa vào kinh nghiệm trước đây và tình hình hiện tại, ngay cả anh cũng không dám chắc hiệu quả của nó thế nào. Chẳng hạn như Phệ Linh Ma Ảnh này cũng khiến anh giật mình bởi uy lực của nó quá đáng sợ.
Chương 2187: Thứ trong quan tài
Xử lý xong xác chết thì trời cũng sáng. Ngô Bình bảo đám tiêu sư kéo xe cùng nhau đi đến hiện trường trận chung kết.
Ở nơi diễn ra chung kết, tuy so đấu vẫn chưa bắt đầu nhưng xung quanh quảng trường khổng lồ đã tụ tập đầy người. Với tình hình như vậy thì chỉ người có quyền có thế mới có chỗ ngồi, đa số còn lại chỉ có thể đứng xem từ xa. Bởi vì biển người trước mặt nên họ hoàn toàn chẳng thể nhìn thấy đằng trước.
Ngô Bình ngồi trên quan tài màu vàng, khoảng thời gian này anh phát hiện nó lại nhẹ hơn một chút bèn vỗ quan tài lẩm bẩm: "Rốt cuộc thì trong này là thứ gì đây?"
Bỗng dưng, trong đầu anh chợt vang lên một giọng nói: "Ngươi mới là thứ gì".
Ngô Bình ngẩn ra, sững sờ mấy giây rồi vỗ lên quan tài hỏi: "Là ngươi đang nói chuyện hả?"
“Là ngươi đang nói chuyện hả?", đối phương lặp lại câu hỏi của anh.
Ngô Bình: "Ta là một con chó".
Đối phương: "Ngươi là một con chó".
Ngô Bình tức anh ách: "Sao ngươi không bắt chước lời nói của ta?"
“Sao ngươi không bắt chước lời nói của ta?”
Ngô Bình lập tức im lặng, không nói chuyện với nó nữa.
Nửa tiếng sau, lần lượt có người tham gia đại hội võ đạo tiến đến, đối phương mới không nhịn được mở miệng hỏi: "Ngươi cảm thấy mình có thắng nổi không?"
Ngô Bình không để ý đến nó, bắt chuyện với tiêu sư già bên cạnh: "Tính cả ta có hai mươi sáu người, vòng đầu hình như là đấu loại, rút thăm ghép đôi".
Tiêu sư già: "Tiêu đầu Ngô, ngươi chắc chắn không sao".
Ngô Bình: "Sau vòng loại, sẽ còn 30 người. Ta sẽ phải lần lượt đấu với mười hai người còn lại".
Giọng nói kia tiếp tục vang lên: "Ngươi dám cá cược với ta không? Trong mười hai người kia, cùng lắm ngươi cũng chỉ thắng được 6 trận".
Ngô Bình vẫn ngó lơ nó, nói: "Mười hai trận đánh rất chán, nếu họ lên cùng một lúc luôn thì tốt rồi".
“Nè, ngươi không nghe thấy ta nói gì hả?”, hiển nhiên đối phương đã nóng nảy.
Ngô Bình trái lại bắt chước cách nói chuyện của nó: "Nè, ngươi không nghe thấy ta nói gì hả?"
Đối phương im lặng mấy giây rồi nói: "Nói chuyện chính đi, ngươi có muốn cá cược với ta không?"
Ngô Bình: "Ngươi là ai?"
Đối phương: "Ngươi có thể gọi ta là thần bài".
Ngô Bình: "Ngươi là thần bài?"
“Đúng vậy”.
Ngô Bình: "Vậy thì thần bài, ban nãy ngươi vừa nói gì, mười hai trận đấu kia thì cùng lắm ta chỉ có thể thắng được sáu trận thôi à?"
Thần bài: "Đúng thế, cùng lắm thắng được sáu trận thôi".
Ngô Bình: "Nếu ngươi thua thì sao?"
“Nếu ta thua, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu với ta”, thần bài đáp.
Ngô Bình: "Bất cứ yêu cầu nào cũng được hả? Chẳng hạn như biến ta thành người có thực lực mạnh nhất trên thế giới này?"
Thần bài: "Đương nhiên phải là yêu cầu hợp lý".
Ngô Bình cười lạnh: "Cái hợp lý kia là do ngươi quyết định hả?"
Thần bài: "Thực ra, đa số những yêu cầu của ngươi, ta đều có thể thực hiện được".
Ngô Bình" Xin lỗi nhé, ta không có hứng thú với cái loại cá cược không công bằng này".
Thần bài: "Hay là ngươi quyết định cá cái gì".
Ngô Bình nháy mắt mấy cái nói: "Vậy cược ta có thể bắt lại vị trí đứng đầu trong ngày hôm nay không. Nếu ta là người đứng đầu, ta thắng, ngươi thua thì phải cho ta hai triệu linh tệ. Nếu ta không phải người đứng đầu, ngươi thắng, ta thua sẽ cho ngươi hai triệu linh tệ".
Thần bài kia có vẻ không mấy hứng thú với phần thưởng ấy, nó chỉ để ý thắng thua mà thôi, lập tức nói: "Được thôi, ta đồng ý với ngươi".
Ngô Bình: "Trong quá trình này, ngươi không thể làm phiền đến trận đấu của ta, không thì sẽ coi như là ăn gian".
Thần bài cười nói: "Ta sẽ không nhúng tay vào. Hễ ta nhúng tay vào thì đương nhiên sự cân bằng sẽ bị phá hủy".
Ngô Bình cau mày: "Câu đó của ngươi là có ý gì, sự cân bằng bị phá hủy? Cân bằng gì?"
Thần bài đáp: "Cân bằng là chỉ chiều hướng phát triển của một sự việc. Nó vốn tùy cơ, không đoán trước được. Với ngươi, một khi tham gia vào thì kết quả sẽ trở nên có thể đoán trước được".
Ngô Bình: "Ý ngươi là ta không lấy được vị trí thứ nhất?"
Thần bài: "Chắc chắn sẽ không lấy được".
Ngô Bình cong môi cười: "Vậy chúng ta cược thử xem!"
Chẳng mấy chốc đã bắt đầu rút thăm, số của Ngô Bình là 13, còn người đánh vòng loại với anh là số 9.
Số 9 là một thanh niên đầu húi cua, mặt mày hiền lành, nước da hơi ngăm. Cả hai được phân đến một võ đài, vừa ra lệnh một tiếng đã bắt đầu chiến đấu.
Ầm!
Số 9 giậm chân một cái, võ đài lập tức chấn động, cơ thể anh ta giống như một viên đạn bắn thẳng về phía Ngô Bình. Ngô Bình bước một bước, chẳng những tránh khỏi thế công của đối phương, còn đánh một chưởng lên lưng anh ta. Thoáng chốc, người này lập tức bay thẳng ra ngoài một đoạn xa như một viên đạn rồi mới dừng lại.
Dựa theo quy tắc, chỉ cần rời khỏi phạm vi võ đài là sẽ thua. Hiển nhiên, số 9 đã thua.
Ầm!
Ở mấy chục mét đằng xa, sắc mặt số 9 hết sức khó coi, quay đầu tức giận trừng Ngô Bình, dường như vô cùng không phục.
Ngô Bình cũng không rảnh quan tâm anh ta có phục hay không, lại quay về ngồi lên quan tài nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi là cương thi".
Thần bài: "Sao ta có thể là loại sinh vật cấp thấp ấy được chứ".
Ngô Bình hỏi: "Thần bài, ngươi là cái gì?"
Có vẻ như tâm trạng của thần bài đang rất tốt, đáp: "Ngươi có thể gọi ta là 'Sáng Thế'".
Ngô Bình: "Ngươi tên Sáng Thế?"
Sáng Thế: "Ừ, ta không thuộc về thế giới này".
Ngô Bình: "Lẽ nào ngươi thuộc về thế giới chính?"
Sáng Thế: "Đúng vậy, ta thuộc thế giới chính".
Ngô Bình: "Ngươi là sinh vật hay thần linh?"
Sáng Thế: "Ta đến từ hư vô, trạng thái của ta rất khó giải thích. Chỉ khi ngươi tiến vào thế giới chính, trở thành cao thủ ở đó mới hiểu được ta là gì".
Ngô Bình: Được rồi Sáng Thế, sao ngươi cứ phải cá cược với ta vậy?"
Sáng Thế: "Ta dùng hình thánh của một sinh vật để xuất hiện trong thế giới này. Nhưng trước mắt, ta vẫn chưa thể xuất hiện ở đây. Cá cược với ngươi một trận, có thể khiến số phận của ngươi gắn liền với số phận của ta. Sau đó, ta có thể thông qua số phận của ngươi, ảnh hưởng đến quy luật vận chuyển của thế giới này".
Ngô Bình nheo mắt lại hỏi: "Kết nối với số phận của ta?"
Sáng Thế: "Ngươi yên tâm, chuyện này chỉ có tốt chứ không xấu đối với ngươi. Dù là kẻ mạnh nhất trong thế giới này, nếu biết sẽ kết nối với ta thì cũng sẽ cảm ơn ta rối rít".
Ngô Bình: "Thế hả? Vậy ngươi đừng kết nối với ta".
Sáng Thế im lặng mấy giây rồi nói: "Thực ra, chúng ta đã gắn liền với nhau rồi",.
Ngô Bình: "..."
Ngay khi chúng ta cá cược với nhau thì đã bắt đầu kết nối, không thể hủy bỏ được, Sáng Thế nói: "Nhưng ngươi cũng không cần sợ, giai đoạn đầu ngươi sẽ không cảm nhận được biến hóa gì đâu".
Ngô Bình thở dài: "Được rồi. Vậy ngươi là hình thù gì khi ở trong quan tài?"
Một phôi đá khắc lời nguyền độc ác, Sáng Thế đáp: "Khi ta ra đời, mọi người trong phạm mấy chục ngàn dặm đã bị nguyền rủa, nhiễm bệnh dịch chết".
Trong lòng Ngô Bình khẽ run: "Xem ra, có người muốn khuấy động bên phía Tây Vực".
Sáng Thế: "Cái này không quan trọng, ngươi chỉ cần đưa ta tới đó là được".
Ngô Bình lắc đầu: "Trong chuyện này chắc chắn là có âm mưu gì đó, nhưng ta cũng không muốn xía vào".
Sáng Thế: "Ngươi không cần phải xía vào, cược xong ván cược này trước đã".
Ngô Bình: "Có vẻ như ngươi rất chú ý đến ván cược này".
Sáng Thế: "Đương nhiên rồi. Nếu ta thua, chẳng những mất tiền, còn thua cả vận mệnh?"
Ngô Bình híp mắt: "Thua vận mệnh? Bại bởi ta?"
Chương 2188: Khó có thể lấy được vị trí thứ nhất
Sáng Thế: “Đúng vậy, nếu ta thua thì sẽ trở thành vật phụ thuộc vào số mệnh của ngươi. Còn nếu ta thắng, ngươi sẽ trở thành phụ thuộc vào số mệnh của ta”.
Ngô Bình cảm thấy lời nói của đối phương sâu xa khó hiểu, nhưng điều quan trọng nhất là ai thắng thì người đó sẽ quyết định số mệnh của đối phương. Cái này thì có vẻ không phải là một chuyện xấu.
“Sáng Thế, ta chắc chắn sẽ thắng”, anh nói.
Sáng Thế: “Không thể nào. Chúng ta không ở một cấp bậc, ta ở trên trời, còn ngươi thì ở dưới đất”.
Ngô Bình: “Vậy thì chờ xem”.
Anh bỗng dưng đứng lên, đảo mắt đã phát hiện quả nhiên có một người mặt mày đầy vẻ cao quý ngồi trên khán đài, bên cạnh tất cả đều là thị vệ.
Sau khi xác định đối phương là hoàng đế của đế quốc Võ Anh, Ngô Bình bèn nhảy lên rồi rơi xuống trước chỗ ngồi của ông ta, lớn tiếng nói: “Ngô Bình, kính chào hoàng đế bệ hạ!”
Thị vệ xung quanh lập tức cảnh giác, còn hoàng đế Võ Anh sau phút giây ngạc nhiên ban đầu bèn nở nụ cười hỏi: “Ngươi chính là Ngô Bình à, rất tốt, quả là tuấn tú lịch sự, không hổ là người phá vỡ ba kỷ lục. Trong đại hội thế này, ngươi tìm ta có gì không?”
Ngô Bình nói: “Bệ hạ, kế tiếp đánh từng vòng một. Tại hạ cảm thấy nó quá rắc rối, muốn dùng sức một người khiêu chiến mười hai vị cao thủ còn lại!”
Hoàng đế Võ Anh ngây người, không nhịn được hỏi: “Ngươi muốn lấy một địch mười hai?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy!”
Hoàng đế Võ Anh nhìn đại thần bên cạnh, lập tức có người nói: “Bệ hạ, nếu cậu ta tự tin như vậy thì cứ thỏa mãn cậu ta là được”.
Những đại thần còn lại đều lên tiếng hùa theo, bọn họ ước gì Ngô Bình lấy một địch mười hai, vậy thì cậu ta cũng khó mà giành được chiến thắng. Dù sao, bất cứ ai trong mười hai người kia đều không phải loại đơn giản. mười hai người cộng lại lại càng khó lấy được chiến thắng.
Hoàng đế Võ Anh liếc Ngô Bình một cái, cười bảo: “Ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu mình không đánh lại mười hai người kia, vậy cũng đồng nghĩa với việc bị họ đánh bại. Như vậy thì ngươi sẽ không có thứ hạng nào hết”.
Ngô Bình: “Tại hạ biết chứ. Một là làm người đứng đầu, hai là chẳng có gì hết”.
“Được!”, ánh mắt hoàng đế Võ Anh sáng lên: “Người đâu, truyền lệnh trẫm khiến mười hai vị cao thủ đánh một trận với Ngô Bình. Nếu họ đánh bại Ngô Bình thì có thể tiếp tục tiến hành đấu vòng loại”.
Mệnh lệnh vừa được ban xuống, mười hai cao thủ đều bước lên võ đài. Hiển nhiên là họ đều vô cùng bất ngờ, có mấy người còn nhìn Ngô Bình như nhìn kẻ điên. Đa số lại mặt mày khó hiểu, tại sao anh ta lại muốn một chọi mười hai? Thắng thì anh ta đúng là được nhất, nhưng thua thì chẳng có gì cả, tội gì chứ?
Ngô Bình đứng trên võ đài, chắp tay với đám người kia nói: “Các vị, ta ghét nhất là rắc rối nên mới gọi mọi người lên hết. Mọi người có thể đồng loạt ra tay, xin mời!”
Trong mười hai người, có một gã dáng người cao gầy đứng dậy nói: “Các vị, một khi tên kia đã ngông cuồng như vậy thì chúng ta cần gì phải khách sáo với cậu ta? Cùng lên, giải quyết tên đó trước đã!”
Gã vừa nói vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý, ngay lập tức đã có năm sáu xông về phía Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức thi triển bí lực, cơ thể biến thành một luồng tàn ảnh bỗng dưng xông về phía mọi người.
Ầm!
Khoảnh khắc hai bên va vào nhau đã có ba người bị đánh bay rồi rớt mạnh xuống khỏi võ đài, ngất xỉu.
Những người còn lại lập tức hoảng sợ, đều dốc hết sức mạnh. Nhưng Ngô Bình lại giống như một tia chớp, lóe lên bên trái lại nhoáng lên bên phải, sấm rung chớp giật, sương mù quay cuồng, số còn lại còn không có cơ hội chống trả đã bị anh lần lượt đánh bay. Khi người cuối cùng bị Ngô Bình đánh bay thì còn chưa đến một phút.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, mạnh thật!
Ngô Bình thu hồi bí lực, hơi cúi người chắp tay với hoàng đế.
Hoàng đế cười phá lên, vui vẻ nói: “Tốt lắm, giờ trẫm tuyên bố...”
Hoàng đế còn chưa nói xong, một tên thị vệ đằng sau ông ta bỗng dưng vung đao, ánh đao lóe lên, đầu ông ta đã bay lên trời, máu bắn tung tóe.
“Bắt thích khách!”, thủ lĩnh thị vệ quát, hiện trường lập tức loạn tùng phèo.
Ngô Bình ngây người, sao hoàng đế lại bị người ta giết rồi?
Anh nhanh chóng trở lại trên quan tài bèn cắn răng hỏi: “Sáng Thế, là ngươi làm hả?”
Sáng Thế: “Không phải. Ta nói rồi, ta sẽ không ăn gian”.
Vậy chuyện này là sao, Ngô Bình tức anh ách, anh vất vả lắm mới lấy được vị trí thứ nhất, cuối cùng hoàng đế lại chết!
Sáng Thế: “Ta nói rồi, ngươi sẽ không thắng đâu. Thứ hạng của cuộc đại hội võ đạo này tám chín phần sẽ bị hủy bỏ nên ngươi không thể lấy được đâu”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Vậy ư? Cứ chờ mà xem!”
Ánh mắt anh khẽ đảo, tìm được tên thái giám Lưu Nguyên trong đám đông. Lúc này, Lưu Nguyên đang đanh mặt dẫn theo một đám thái giám đứng đằng xa, dường như cái chết của hoàng đế không liên quan gì đến ông ta hết.
Ngô Bình đi đến bên cạnh Lưu Nguyên: “Lưu công công”.
Đương nhiên là Lưu Nguyên vẫn còn nhận ra Ngô Bình, ông ta cười cười, thị vệ bên cạnh tránh ra một con đường làm Ngô Bình có thể tiến đến.
“Cậu Ngô, ngươi có chuyện gì không?”, ông ta cười hỏi với giọng điệu hết sức hiền hòa.
Ngô Bình: “Lưu công công, không biết đại hội Võ Đạo còn tính không?”
Lưu Nguyên nhàn nhạt nói: “Hoàng đế xảy ra chuyện, thế đạo sắp thay đổi rồi. Đại hội Võ Đạo này chỉ có thể kéo dài thời gian tổ chức thôi”.
Ngô Bình: “Vậy đáng tiếc quá. Không biết công công có thể giúp ta một chuyện, xác định vị trí thứ nhất của ta trước không. Ta chỉ cần danh tiếng, còn năm triệu linh tệ và võ đạo kim đan đều sẽ thuộc về công công hết”.
Lưu Nguyên cười: “Ngươi chỉ cần một cái danh tiếng thôi à?”
Ngô Bình đáp: “Có danh còn hơn chẳng có gì”.
Lưu Nguyên gật đầu: “Ừ, ngươi đã sảng khoái như vậy thì bản công công cũng sẽ giúp ngươi”, ông ta nói xong bèn liếc nhìn tên thái giám bên cạnh một cái.
Tên thái giám kia lập tức bước lên trước tuyên bố: “Hoàng đế bệ hạ xảy ra chuyện, đại hội Võ Đại chọn ngày lại làm. Có điều, hôm nay, vị trí thứ nhất đã được xác định, người đó chính là Ngô Bình, Ngô công tử!”
Gã nói xong bèn có một thái giám khác cầm năm triệu linh tệ và một cái hộp để kim đan võ đạo đưa đến trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn thoáng qua Lưu Nguyên, ông ta khẽ gật đầu bảo: “Một lát nữa ta sẽ cử người đến lấy”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới nhận lấy phần thưởng nói: “Cảm ơn công công”.
Trở lại trên quan tài, Sáng Thế nói: “Ngươi mới là ăn gian”.
Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Ta đây không gọi là ăn gian, ta chỉ là tranh thủ thứ mà mình nên được thôi”.
Hiện trường vẫn cứ rối loạn, có rất nhiều người bị bắt, xung quanh cũng có một lượng lớn binh lính chạy tới. Đúng lúc này, tên thái giám lúc trước lại xuất hiện lấy đi kim đan võ đạo và năm triệu linh tệ trong tay Ngô Bình.
Ngô Bình giao đồ đi, thở dài nói: “Cũng may còn có thể thắng được hai triệu linh tệ từ ngươi”.
Sáng Thế: “Vậy cũng tốt”.
Ngô Bình: “Tốt gì?”
Sáng Thế: “Ngươi thắng”.
Ngô Bình: “Tiền đâu?”
Sáng Thế: “Sẽ trả cho ngươi sau”.
Ngô Bình hỏi: “Khi nào thì trả?”
Nhưng mà, giọng nói của Sáng Thế lại không còn vang lên nữa. Ngô Bình hỏi mấy lần rồi dẫn người rời khỏi hiện trường vì anh cảm thấy nơi này đã không còn an toàn.
Sau khi rời khỏi, Ngô Bình trực tiếp dẫn theo đoàn đội rời khỏi đô thành đế quốc Võ Anh, tiếp tục đi về phía Tây.
Chương 2189: Đại Thuấn Sát Thuật
Trên đường liên tục nghe thấy tin tức hoàng đế bị giết, có người nói là thái tử ra tay cũng có người nói là do tướng có quyền làm, nhưng dù thế nào thì đế quốc Võ Anh bây giờ rất hỗn loạn, không hợp để ở lâu.
Năm ngày sau, đội tiêu sư cuối cùng cũng rời khỏi đế quốc Võ Anh, tiến vào phạm vi thế lực Thiên Tướng Tông, Thiên Tướng Tông là một tông môn rất lớn, phạm vi nó kiểm soát tuy không bằng đế quốc Võ Anh, nhưng khu vực cũng xem như khá lớn.
Trong thời gian này, Ngô Bình lại tu luyện một vài bí thuật, cũng bắt đầu tiến đến Bí Cảnh tầng ba - Cảnh giới Bí Pháp.
Bí Pháp, nghĩa cũng như tên, chính là pháp thuật Bí Cảnh. Khi một số loại bí thuật thăng hoa thêm một bước, sẽ tạo ra hiệu quả thần kỳ, rồi biến thành pháp thuật. Mỗi môn pháp thuật tu luyện được, bên trong thân thể tu sĩ sẽ có thêm một loại pháp lực, pháp sức sẽ liên tục tăng trưởng theo thời gian. Vì vậy, thực lực tu sĩ Cảnh giới Bí Pháp bình thường đều vượt trội hơn hẳn Bí Kỹ Cảnh.
Buổi chiều đầu tiên tiến vào Thiên Tướng Tông, cuối cùng Ngô Bình cũng tu luyện được Bí Pháp đầu tiên. Bí Pháp này không phải biến đổi từ một loại bí kỹ nào tạo thành, mà là do mười hai loại bí thuật và thần chú cùng nhau tạo ra, vì vậy Ngô Bình mất gần bảy ngày mới tu luyện được, gọi là “Đại Thuấn Sát Thuật”.
Thuật này được sử dụng thì kẻ địch sẽ rơi vào ảo giác. Ngô Bình có lòng tin, cho dù đối phương là cao thủ cảnh giới Thần Thông cũng không thể thoát khỏi Đại Thuấn Sát Thuật của mình!
Buổi tối, Ngô Bình và các tiêu sư cùng ngồi trong một ngôi miếu hoang nghỉ ngơi, đang chuẩn bị ăn bữa tối thì có một người đầy máu khệnh khạng đi vào.
Ngô Bình tiến lên kiểm tra, nhưng vừa lại gần thì người này đã hấp hối rồi, đồng thời tay anh ta buông xuống một túi vải.
Ngô Bình mở túi vải thì phát hiện bên trong có mấy tờ tiền, đếm kỹ thì vừa đúng hai triệu Linh Tệ. Anh sững người, là “Sáng Thế” cho người đưa tiền đến sao?
Tiêu sư cũng vây quanh, thấy tiền trong tay Ngô Bình thì đều cảm thấy bất ngờ.
Tiêu sư lớn tuổi nói: “Tiêu sư Ngô, người nay lai lịch bất minh, tốt nhất đưa anh ta vào trong, tránh để lại họa”.
Ngô Bình gật đầu, cử hai tiêu sư khiêng thi thể vào sau miếu.
Vừa sắp xếp người xong xuôi thì có một đám sát thủ chạy đến, đám người này không lại gần miếu hoang, mà cử một người đi vô, người đến đeo mặt nạ, anh ta ở bên ngoài miếu nói vào: “Ai ở bên trong có quyền nói chuyện được”.
Ngô Bình xuất hiện trước cửa miếu, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì?”
Đối phương nói: “Muốn hỏi thăm thử, vừa nãy có người chạy ngang đây không?”
Ngô Bình: “Chúng tôi đang ăn cơm, không chú ý”.
Người kia gật đầu: “Cảm ơn”. Nói xong thì quay người rời đi.
Đám sát thủ kia tìm kiếm một vòng xung quanh không thấy tung tích gì, tiếp tục đuổi về phía trước.
Đợi đám người này đi xa, tiêu sư lớn tuổi nói: “Quản lý phía dưới địa phương và hoàng triều đế quốc khác nhau, kiểu chuyện như giết người cướp đạo này cực kỳ nhiều”.
Ngô Bình: “Tông chủ không có tâm sức quản lý, chúng ta phải cẩn thận chút”.
Ăn xong bữa tối, đám sát thủ kia lại xuất hiện, lần này bọn họ trực tiếp xuất hiện bên ngoài miếu. Người dẫn đầu mặc quần áo màu đỏ, cũng đeo mặt nạ, anh ta trầm giọng nói: “Bằng hữu, các anh thật sự không nhìn thấy một người bị thương đi ngang qua sao?”
Ngô Bình nói: “Không nhìn thấy”.
Người áo đỏ hừ lạnh một tiếng: “Bằng hữu, có phải các anh giết chết người kia rồi lấy tiền trên người anh ta không”.
Ngô Bình: “Nói chuyện phải có chứng cứ”.
Người áo đó lạnh lùng nói: “Giao tiền ra, nếu không đừng trách chúng tôi ra tay giết người!”
Ngô Bình bước ra một bước, người đã ở trước mặt người áo đỏ. Người áo đỏ căn bản không kịp phản ứng, đầu đã rơi xuống từ cổ, máu bắn ra từ bên trong, sau đó ngã thẳng xuống đất.
Giết chết người áo đỏ, Ngô Bình thản nhiên nói: “Cho dù các anh là sát thủ thì cũng không thể giết người tùy tiện được chứ?”
Những người còn lại kinh sợ, đều lùi về sau.
Ngô Bình lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: “Cho các ngươi mười nhịp thở, biến mất khỏi trước mặt tôi, nếu không thì không cần đi nữa”.
Nói xong, những người kia quay đầu bỏ chạy, thi thể người áo đỏ cũng bỏ mặc.
Sau khi đám người kia chạy đi, Ngô Bình lục soát thi thể người áo đỏ, lại tìm được ba triệu Linh Tệ, anh bất giác cười nói: “Tiền thưởng vị trí đứng đầu đại hội võ đạo cũng gom đủ rồi”.
Sau khi cho người đem thi thể người áo đỏ chôn ở phía sau, Ngô Bình lài chuyển ghế ra trước cổng miếu, anh phải đợi đối phương tới cửa, tiêu diệt người áo đỏ rồi, nhưng những người kia chắc chắn sẽ không cam tâm bỏ qua, phía sau vẫn còn cuộc các chiến.
Quả nhiên, qua giữa đêm, một người đàn ông khiêng một thanh đao lớn đến, từng bước chân đạp xuống mặt đất đều chấn động, mái ngói trên miếu cũng rơi xuống, các tiêu sư cũng bừng tỉnh.
Người đến cao hơn hai mét, vác một thanh đao lớn dài chừng ba mét rưỡi, tạo thành từ thép tinh, nặng hơn nghìn cân.
Đến trước cửa miếu, đối phương đặt mạnh thanh đao xuống đất, lạnh giọng nói: “Chính là ngươi giết chết Tôn Miễn?”
Ngô Bình: “Tôi không biết Tôn Miễn anh nói là ai, nếu là nói về người mặt nạ áo đỏ kia, thì đúng là do tôi giết”.
Người này gật đầu, chân phải đạp vào đao, đao lớn bỗng bay qua. Đao quang lóe lên, một luồng đao khí màu tím chém đến, đao khí dài ba mét, rộng nửa mét, sát khí lao đến!
Ngô Bình không thể tránh, nếu anh tránh thì tiêu sư phía sau sẽ bị đao khí chém chết. Anh ngồi yên bất động, tay phải nâng lên, pháp lực mới tu luyện ngưng tụ thành tấm khiên trước mặt, ngăn cản đao khí.
“Ầm!”
Một âm thanh vang dội vang lên, đao khí vỡ vụn, tấm khiên của Ngô Bình vẫn không thay đổi gì.
Người đàn ông cao to cười lạnh: “Đỡ tiếp ba đao của tôi!”
Anh ta vươn lên không, chớp mắt đã chém ra ba luồng đao khí, những đai khí này đến nửa đường thành hợp nhất làm một, lại tấn công vào tấm khiên.
“Răng rắc!”
Chiếc ghế Ngô Bình ngồi bị gãy một chân, anh khẽ nhíu mày, tên to con trước mặt này có lẽ cũng là tu sĩ Bí Cảnh, nhưng thực lực lại rất cao, tựa như thần lực trời sinh vậy.
Thấy Ngô Bình vẫn không có chuyện gì, người đàn ông cao to bật cười: “Tốt lắm, vậy đỡ lấy một đòn trăm đao của tôi!”
Anh ta hít sâu một hơi, quanh người bỗng xuất hiện một trăm vầng sáng màu tím, từng vầng sáng đều ẩn chứa một luồng đao khí, bọn nó bỗng chốc bùng nổ, lao vào trong đao lớn, sau đó người đàn ông cao to rống lớn một tiếng, chém ra một đao!
“Rầm!”
Một luồng đao khí khổng lồ dài cả trăm mét lóe lên như chớp, vang vọng chém về phía Ngô Bình.
Ngô Bình không thể không dùng hết sức đối phó, anh gầm lên, pháp lực ngưng tụ thành một đao khí hình bàn tay màu đen.
“Cạch!”
Đai khí tiếp xúc với bàn tay của Ngô Bình, lập tức cố định trên không, sau đó bị bàn tay lớn chậm rãi chém gãy, lẳng lặng biến mất.
Bàn tay lớn của Ngô Bình ấn về phía trước, xuyên không đè người đàn ông cao to dưới đất, thân thể rơi xuống dưới đất nửa mét. Lúc này thất khiếu anh ta cũng chảy máu, xương cốt khắp người gãy nát.
Ngô Bình tiến đến trước mặt anh ta, hỏi: “Các anh là ai?”
Người đàn ông cao to trừng mắt nói: “Tôi là đệ tử chân truyền của Thiên Tướng Tông!”
Ngô Bình nhíu mày: “Anh là đệ tử của Thiên Tướng Tông? Mấy tên sát thủ lúc nãy đuổi giết ai?”
Người đàn ông cao to: “Một tên thương lái qua đường, trên người có rất nhiều tiền, bị chúng tôi đánh cướp. Nhưng người kia mạng lớn, lại chạy thoát mất”.
Ngô Bình cười lạnh: “Các ngươi đường đường là đệ tử Thiên Tướng Tông mà lại giết người cướp đạo, anh không thất mất mặt sao?”
Vẻ mặt người đàn ông cao to trở nên kỳ lạ, nói: “Thiên Tướng Tông trước giờ đều như vậy, còn có gì mà mất mặt chứ?”
Ngô Bình ngạc nhiên, một tông chủ mà lại đi đánh cướp sao?
Chương 2190: Toàn lực tấn công, giết sạch ổ cướp
Người đàn ông cao to: “Thiên Tướng Tông chúng tôi trước giờ không cho đệ tử tài nguyên, đệ tử muốn lấy được tài nguyên tu hành thì phải ra ngoài cướp bóc”.
Ngô Bình: “Nếu Thiên Tướng Tông đã không cho các anh tài nguyên thì nó tồn tại có giá trị gì?”
“Đương nhiên là làm chỗ dựa cho chúng tôi rồi. Cho dù có bối cảnh lai lịch lớn đến đâu, chúng tôi cũng có thể cướp bóc, nhỡ đâu bị người bị hại báo thù, lúc đó tông môn sẽ đứng ra”.
Ngô Bình nghe mà trợn tròn mắt, một tông môn mà lại làm giàu bằng cướp bóc như vậy.
Anh lại hỏi: “Các anh chỉ cướp bóc ở địa bàn Thiên Tướng Tông thôi sao?”
Người đàn ông cao to: “Đương nhiên không rồi. Địa bàn Thiên Tướng Tông có hạn, mà Thiên Tướng Tông có mấy nghìn đệ tử, cho nên rất nhiều thế lực lớn đều đi cướp bóc bên ngoài”.
“Những thứ cướp được, còn phải giao cho Thiên Tướng Tông bên trên sao?” Ngô Bình hỏi.
“Đương nhiên. Cướp về sẽ được một phần ba, cần phải nộp cho Thiên Tướng Tông, nộp càng nhiều thì được Thiên Tướng Tông bảo vệ càng nhiều”.
“Lần này các anh cướp được bao nhiêu tài sản rồi?”, Ngô Bình tò mò hỏi.
Người đàn ông cao to: “Hơn mười triệu Linh Tệ, ngoài ra còn có dược liệu trị giá hơn năm mươi nghìn Linh Tệ”.
Ngô Bình: “Dược lược cướp về thì đem bán sao?”
“Đúng”.
Ngô Bình rất có hứng thú với dược liệu, bèn nói: “Vậy mấy dược liệu với tiền kia, bây giờ đang ở đâu?”
Người đàn ông cao to: “Lần này chúng tôi hành động, có đệ tử chân truyền cùng tham gia, trước mắt đồ đạc là do bọn họ giữ, tôi đến đây là để trừ khử anh”.
Ngô Bình cười lạnh: “Các anh đã dám cướp bóc, thì người khác cũng có thể cướp từ các anh. Bây giờ đưa tôi đi gặp mấy anh em kia của anh đi!”
Mắt người đàn ông cao to sáng rực: “Anh chắc chắn muốn đi?”
Ngô Bình: “Hơn chục triệu Linh Tệ, tôi bỏ qua được sao!”
Người đàn ông cao to: “Được, nếu anh muốn thì đi theo tôi!”
Sau khi thiết lập cấm chế xung quanh miếu thì Ngô Bình một tay kéo người đàn ông cao to, đi theo hướng anh ta chỉ.
Khoảng cách hai nơi không quá xa, chỉ chừng mười mấy dặm, không bao lâu Ngô Bình đã đến rồi. Đây là một căn nhà rất lớn, Ngô Bình từ xa đã có thể ngửi thấy mùi dược liệu truyền đến từ trong nhà, còn có mùi máu tanh nồng.
Nhìn thấy cửa lớn, Ngô Bình hỏi người đàn ông cao to: “Lần này các người giết bao nhiêu rồi?”
Người đàn ông cao to bĩu môi nói: “Xem như đã vượt chỉ tiêu, tổng cộng giết năm mươi bảy người. Có một người bỏ trốn, trên người còn có chút tiền”.
Ngô Bình: “Cướp được tiền thì thôi, tại sao còn muốn giết người?”
Người đàn ông cao to thản nhiên nói: “Giết người cướp của là cách làm bình thường của chúng tôi, bởi vì cho sống thì sẽ rất rắc rối”.
Ngô Bình không nói gì thêm, đi thẳng về phía cửa lớn. Đến trước cửa, trong cửa có người nhìn thấy anh, cũng nhìn thấy người đàn ông cao to bị kéo dưới đất, vì thế huýt sáo, một nhóm đông cao thủ đã lao ra.
Người dẫn đầu cao lớn thô kệch, mắt trái bị mù, che vải đen, anh ta cao chừng người đàn ông cao to đang bị lôi dưới đất, lạnh giọng hỏi: “Anh là ai?”
Người đàn ông cao to dưới đất cao giọng nói: “Sư huynh, tôi không phải đối thủ của người này, bị anh ta đánh bị thương rồi!”
Người một mắt tức giận: “Thì ra anh đã giết chết người của chúng tôi, anh chắc chắn phải chết!”
Ngô Bình: “Là người của các anh ra tay trước, tôi ra tay giết là để tự vệ. Hơn nữa, các anh đã giết năm mươi tám người thì nên gánh tội danh gì đây?”
Nghe anh nói như vậy, người một mắt cười quỷ dị: “Nhóc con, chúng ta chính là vương pháp nơi này, anh, chịu chết đi!”
Anh ta nâng đao lên hóa thành ba luồng hư ảnh, lần lượt chém về phía Ngô Bình theo ba hướng, thực lực rõ ràng vượt xa người đàn ông cao to trước đó.
Ngô Bình ném người đàn ông cao to đi, nâng đao sau đó bổ xuống.
Một đao này, góc độ, thời cơ, toàn bộ đều đúng lúc, hư ảnh của đối phương vừa đến đã bị một đao cũng anh chém vỡ. Sau đó anh nâng đao lên, phát ra bảy hư ảnh, bay xung quanh, chém về phía đối phương.
Người một mắt kinh sợ, theo bản năng lùi lại. Nhưng hư ảnh quá nhanh, chớp mắt đã chém đến, anh ta chỉ thấy một chân lạnh run, cổ cũng lạnh, cả người cứng đờ.
Hư ảnh xuyên qua người anh ta, sau đó ngưng tụ thành một bóng người chân thực cách đó năm mét, chậm rãi thu đao.
Lúc này, một chân của người một mắt kia mới tách ra, sau đó đầu anh ta cũng rơi xuống từ cổ, bên trong bắn đầy máu tanh.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Thực lực yếu như vậy, nên ít đi cướp bóc đi”.
Những người còn lại kinh sợ, sau đó đều gào thét một tiếng, đồng loạt lao về phía Ngô Bình.
Trong đám người này có vài người là đệ tử chân truyền Thiên Tướng Tông, thực lực không tệ, Ngô Bình không dám sơ suất, anh lập tức sử dụng Đại Thuấn Sát Thuật, thân hình khẽ chuyển động, phạm vi ba dặm xung quanh bỗng có sương mù dày đặc.
Trong màn sương, một bóng người mờ nhạt nhanh như chớp lóe lên liên tục. Sau mấy giây, hiện trường bỗng trở nên yên tĩnh, sương mù cũng biến mất kỳ lạ.
Ngô Bình đứng trước cửa, trường đao trong tay dính đầy vết máu, khẽ vung lên, máu rơi xuống đất.
“Tí tách!”
Người ở đây, cứ lần lượt ngã xuống, một người, mười người, ba mươi người! Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, đã không còn ai đứng trên đất.
Người đàn ông cao to bị quang dưới đất ngây người nhìn, vẻ mặt kinh sợ, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, đánh bại mọi người nhanh như vậy, đến cảnh giới Thần Thông cũng không thể làm được, anh…”
“Bốp!”
Ngô Bình tung một cước đá chết anh ta, sau đó đi vào trong nhà.
Bên trong có để hai xe dược liệu, còn có hai rương tài sản. Ngoài ra, anh còn lục được trên người mấy tên cướp bị chém chết được khoảng bảy trăm vạn Linh Tệ.
Ngô Bình cất tiền. Sau đó đóng ngựa vào xe rồi chiếc xe về ngôi miếu hoang.
Nhìn thấy tiêu đầu mang theo hai chiếc xe dược liệu quay lại, các tiêu sư đều trừng to mắt, tiêu sư lớn tuổi nói: “Tiêu đầu, những dược liệu ở đâu ra vậy?”
Ngô Bình: “Bị đám cướp kia đem đi, người đều bị giết cả rồi, tôi đem dược liệu và tiền về”.
Tiêu sư lớn tuổi lập tức thở dài: “Như vậy thì đắc tội với Thiên Tướng Tông rồi, chắc chắn Thiên Tướng Tông sẽ không bỏ qua như vậy”.
Ngô Bình: “Ừ, cho nên mọi người mau nghỉ ngơi, trời chưa sáng thì chúng ta tranh thủ xuất phát, mau chóng rời khỏi địa bàn của Thiên Tướng Tông”.
Mọi người không dám nhàn rỗi, đều quay về nghỉ ngơi.
Ngô Bình không nghỉ ngơi, sau khi cất tiền, anh theo thử tự mở thùng dược liệu sau xe. Toàn bộ dược liệu, đều được chia ra giữ, một gốc thảo dược bỏ trong một hộp ngọc, sau đó bọc lớp vải bông bên ngoài, bỏ vào trong trong một hộp lớn.
Bỏ trong hộp ngọc đều là dược liệu khá trân quý. Anh lấy ra một gốc dược liệu, cắn một miếng cảm nhận dược lực, sau đó trực tiếp nuốt vào bụng rồi trấn áp dược tính.
Anh dùng cả một buổi tối, ăn hết toàn bộ hơn một trăm gốc dược liệu trên xe, hấp thụ dược lực trong đó.
Trời còn chưa sáng, đội tiêu sư đã khởi hành. Ngô Bình tập trung gia tăng tốc độ, vì vậy khi trời vừa trưa, bọn họ đã đến một thị trấn cách đó mấy trăm dặm.
Các tiêu sư cũng rất mệt mỏi, Ngô Bình tìm một tiệm ăn, bảo mọi người ăn cơm nghỉ ngơi, đồng thời cho mỗi người cho một con ngựa ăn.
Cơm ăn được một nửa thì thấy phía xa có cát bụi mù trời, mười mấy người cưỡi ngựa đến, cũng ăn cơm ở tiệm ăn này.
Đám người này sát khí đầy mình, ông chủ tiệm cơm bị dọa không dám ra, vội bưng những thứ tốt nhất ra chiêu đãi.
Đối phương ngồi ba bàn, một bàn trong đó bỗng có người nói: “Chuyện lần này, trong tông rất coi trọng, ra lệnh cho chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng là ai hại chết nhiều đồng môn của chúng ta như vậy”.
Một người khác nói: “Tất cả mọi người đều chết, tài sản cũng bị cướp đi, chuyện này e là khó tra được”.
Ngô Bình: “Chuyến vận chuyển hàng này có liên quan đến thế gia luyện đan nhà họ Cổ, vốn dĩ cướp của nhà họ Cổ đã phiền phức rồi, bây giờ dược liệu và tiền còn mất, đúng là trộm gà không xong còn mất nắm gạo”.
Người này lúc nói chuyện, ánh mắt đều nhìn về phía bàn của Ngô Bình, anh ta vẫn luôn quan sát phản ứng của nhóm Ngô Bình, lúc này đứng lên đi qua, đạp một chân lên bàn, lạnh lùng hỏi: “Các anh là tiêu cục nào?”