Trương Bửu Thắng rất kinh ngạc: "Rượu ngon quá, không bị gắt tý nào".
Trương Bửu Phong cười nói: "Nói nhảm, rượu bảy tám mươi nghìn tệ tất nhiên là tốt rồi".
Hắn lập tức cầm chén rượu lên, nghiêm mặt nói: "Tiểu Bình, hồi nhỏ tôi hay đánh cậu, tôi tự phạt mười ly".
Mọi người nghe thế đều đứng ngồi không yên. Trời ạ, tên này dám mượn cớ phạt rượu để uống loại rượu quý thế này. Nhưng hắn nói thế lại như gợi ý cho mọi người.
Trương Bửu Thắng cũng giơ chén lên: "Tiểu Bình, cậu còn nhớ không, có lần chúng ta cùng đi học, tôi đang ăn kẹo nhưng khi cậu hỏi thì tôi lại nói đó là thuốc. Tôi đã lừa cậu, tôi phải tự phạt mười chén".
Ngô Bình dở khóc dở cười, anh chỉ giơ chén lên nói: "Mọi người đừng lo hết rượu. Uống hết thì tôi lại cho người đem đến".
Mắt Trương Bửu Phong liền sáng lên: "Không lo hết sao? Mọi người đừng sốt ruột, cứ từ từ mà uống".
Tần Nhược Vũ mỉm cười: "Mọi người vẫn hệt như ngày xưa vậy. Anh Bình, em cũng kính anh một ly".
Mọi người nhắc lại chuyện hồi còn bé, thi thoảng lại bật cười. Hứa Hạo Nhất không xen vào được, liền thốt lên: "Nhược Vũ, lát nữa còn phải đến gặp Ngô Hữu Tuyền đấy, em uống ít thôi".
Tần Nhược Vũ nói; "Không sao, em tự biết mà. Nào, để em uống thử rượu vang nhé".
Ngô Bình cầm lọ đựng rượu lên rót cho cô ấy. Tần Nhược Vũ ngửi thử, đôi mắt đẹp liền sáng lên: "Hạo Nhất, anh không nếm thử à?"
Hứa Hạo Nhất không còn mặt mũi nào mà uống, dù sao trước đó gã đã nói đó là rượu giả rồi, liền bảo: "Thôi, anh uống rượu trắng".
Tần Nhược Vũ khẽ nhấp một ngụm, nhắm hờ mắt lại nói: "Tuy em không phải chuyên gia thử rượu nhưng rượu này quả thật rất ngon".
Trương Bửu Phong vội rót cho mình một ly, cười nói: "Rượu giá mấy triệu tệ thì không lý nào lại dở được. Các người không uống thì tôi uống".
Hắn nếm thử một ngụm rồi cười nói: "Rượu này đúng là thật 100%, nó mà là giả thì tôi ăn luôn cái ly này".
Hứa Hạo Nhất nghĩ hắn đang nhắm vào mình, liền nói: "Nếu không phải chuyên gia thử nếm rượu thì e là không thể phân biệt được đâu".
Trương Bửu Phong đặt ly rượu xuống, nói: "Ngại quá, tôi chính là chuyên gia thử nếm rượu đấy. Anh có thể tra tên của tôi trên trang web Hội các chuyên gia thử nếm rượu vang".
Hứa Hạo Nhất ngẩn ra, gã thách thức nhầm người rồi! Gã thấy bẽ mặt không chịu nổi!
Ngô Bình rất tò mò: "Không phải cậu đi lính à, sao giờ lại thành chuyên gia thử nếm rượu vang rồi?"
Trương Bửu Phong lạnh nhạt nói: "Đi lính năm thứ ba thì tôi đổi ngành, giúp bạn quản lý một công ty nhập khẩu rượu. Vì thường xuyên gặp phải rượu giả nên tôi quyết tâm thi để làm chuyên gia thử nếm rượu vang. Nụ vị giác của tôi nhạy cảm hơn người thường, hơn nữa ký ức vị giác cũng rất tốt, còn học nhanh nữa. Lần trước trong cuộc thi thử nếm rượu toàn quốc, tôi đã đạt giải Nhì đấy".
Ngô Bình cười nói: "Còn quản lý hẳn một công ty, giỏi thật đấy. Nào, tôi kính cậu một ly".
Uống xong, anh nói với Tần Nhược Vũ: "Nhược Vũ, nghe nói em định bán nhà đi, em không định về đây nữa à?"
Tần Nhược Vũ khẽ thở dài: "Việc kinh doanh của công ty nhà em gặp khó khăn, đang thiếu hụt mấy chục triệu tệ tiền vốn. Nhà em có bảy tám căn nhà, bố em định bán mấy căn đi".
Ngô Bình nói: "Hóa ra là thế. Em bảo đi gặp Ngô Hữu Tuyền, định kêu gọi vốn từ Ngô Hữu Dung à?"
Tần Nhược Vũ rất kinh ngạc: "Anh Bình, anh biết Ngô Hữu Dung à?"
Ngô Bình lắc đầu: "Không quen, nhưng anh lại quen Ngô Hữu Tuyền. Em định kêu gọi bao nhiêu tiền vốn?"
Tần Nhược Vũ nói: "Một trăm triệu tệ, nhà em tình nguyện nhường 10% cổ phần".
"Nhà em kinh doanh gì vậy?", anh hỏi.
"Làm xuất khẩu quần áo ấy mà, vốn là nguồn vốn không có vấn đề gì, nhưng một khách hàng lớn bên nước ngoài đột nhiên tuyên bố phá sản, bỏ hết tất cả lô hàng trị giá mấy trăm triệu tệ. Nhà em phải vay mượn khắp nơi, vẫn thiếu một trăm triệu tệ".
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: "Để anh giúp em nghĩ cách, không cần đi gặp Ngô Hữu Tuyền đâu".
Mắt Tần Nhược Vũ sáng lên: "Anh Bình, anh có thể giúp em sao?"
Ngô Bình cười nói: "Anh có quen một đại gia, lát nữa anh sẽ giới thiệu cho em".
Hai chai rượu trắng chẳng đủ để mọi người uống, chẳng mấy chốc chai thứ hai đã hết sạch. Ngô Bình liền gọi điện bảo Diệp Huyền đưa thêm đến.
Diệp Huyền đang ngồi đối diện Dương Thiên Tông nghe dạy bảo. Anh ta đang nghe đến phát chán thì Ngô Bình gọi đến bảo đưa rượu, anh ta lập tức nói: "Ông nội, sư thúc tổ gọi con, con phải qua đó".
Diệp Thiên Tông còn chưa kịp hỏi kỹ thì anh ta đã lao ra ngoài, còn mang theo cả hai két rượu, sau đó phi xe đến quán cơm.
Huyện này không lớn, từ Đông Hồ đến quán cơm chỉ đi xe chưa đến mười phút.
Lúc này Hứa Hạo Nhất nghe thấy Ngô Bình nói có thể giúp Tần Nhược Vũ thì không khỏi cười lạnh: "Tôi nói này anh bạn, bây giờ nhà họ Tần đang ở tình thế nước sôi lửa bỏng, thiếu hụt một trăm triệu tệ tiền vốn, mấy chai rượu không thể giải quyết được đâu".
Sau đó gã nói: "Bố tôi với Ngô Hữu Tuyền là chỗ quen biết, mà anh của gã là Ngô Hữu Dung còn là ông trùm giới đầu tư. Nếu như Ngô Hữu Dung đầu tư thì nhà họ Tần không chỉ có vốn mà còn có thể mở rộng kênh tiêu thụ. Anh có thể làm được những việc này sao?"
"Được chứ! Sư thúc tổ của tôi chỉ cần nói một câu thôi là giải quyết được!"
Lúc này cánh cửa bật mở, Diệp Huyền đem theo hai cấp dưới đi vào, mỗi người ôm một két rượu.
Diệp Huyền cười hì hì, nói: "Sư thúc tổ, đệ tử mang rượu đến rồi".
Ngô Bình vỗ vào vị trí bên cạnh mình, nói: "Ngồi xuống đi".
Chương 242: Cậu không có tư cách kính rượu tôi
Ngô Bình nói: "Giới thiệu cho anh, đây là bạn thuở nhỏ của tôi".
Diệp Thiên Tông liền chắp tay nói: "Xin chào mọi người, tôi là Diệp Huyền".
Hứa Hạo Nhất vừa thấy Diệp Huyền là đã bực mình, nói: "Anh vừa nói cái gì cơ, chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết sao?"
Diệp Huyền liếc mắt nhìn Hứa Hạo Nhất, vô cùng khinh miệt. Anh ta đã thấy quá nhiều kẻ tầm thường như thế này, có tiền nhưng lại chẳng có tu dưỡng, khiến ngôn hành cử chỉ chẳng ra sao, rất dễ gây hiềm khích với người khác.
Anh ta chẳng buồn quan tâm đến gã, dù sao thì anh ta cũng là đời thứ ba của gia tộc hàng đầu tại Thiên Kinh, Hứa Hạo Nhất hoàn toàn không cùng một đằng cấp với anh ta. Anh ta nói với Ngô Bình: "Tiền bối, có chuyện gì vậy ạ?"
Mọi người cạn lời, thầm nghĩ: Anh còn không biết có chuyện gì mà dám nói chỉ cần nói một câu đã giải quyết được sao?
Ngô Bình thuật qua tình hình, Diệp Huyền liền lạnh nhạt nói: "Cái này rất đơn giản, Ngô Hữu Dung là bậc đàn anh của đệ tử, đệ tử có thể giúp nói vài câu".
Tần Nhược Vũ kinh ngạc: "Anh Diệp quen Ngô Hữu Dung sao?"
Diệp Huyền rất thích phụ nữ, nếu không phải biết đây là bạn thuở nhỏ của Ngô Bình thì anh ta đã tán cô gái này rồi. Nhưng lúc này anh ta tỏ ra rất đàng hoàng, nói: "Cô Tần, nếu cô muốn thì bây giờ tôi sẽ giúp cô liên lạc nhé?"
Tần Nhược Vũ mừng như điên: "Vậy thì cảm ơn anh quá".
Diệp Huyền liền gọi điện ngay, chẳng mấy chốc đầu dây bên kia đã nghe máy, một giọng cười sảng khoái vang lên: "Cậu Diệp, mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà cậu lại gọi điện cho tôi thế?"
Diệp Huyền: "Anh Ngô, có mối làm ăn muốn giới thiệu cho anh đây".
Ngô Hữu Dung nói: "Ồ? Mối làm ăn gì vậy?"
Diệp Huyền: "Là như thế này, tôi đưa điện thoại cho bạn tôi rồi hai người nói chuyện nhé", nói rồi anh ta đưa điện thoại cho Tần Nhược Vũ.
Tần Nhược Vũ rất kinh ngạc, cô ấy nhận lấy điện thoại, một giọng nói mạnh mẽ vang lên.
Hai người nói chuyện một lúc, Tần Nhược Vũ liền nhẹ nhõm hơn hẳn: "Cảm ơn ông chủ Ngô, vâng, tôi rảnh, mai gặp nhé".
Sau khi cúp máy, Ngô Bình hỏi: "Đã quyết định rồi sao?"
Tần Nhược Vũ gật đầu: "Ông chủ Ngô nói tám giờ tối mai gặp ở Hải Thành".
Trong lúc hai người nói chuyện thì tất cả mọi người đều có thể nghe thấy. Hứa Hạo Nhất vô cùng kinh ngạc, lúc này gã mới phát hiện tên Diệp Huyền mới đến này không hề đơn giản.
Gã liền cười gượng: "Hóa ra anh Diệp quen Ngô Hữu Dung, vậy Nhược Vũ nhà tôi cũng đỡ vất vả hơn, tôi thay mặt Nhược Vũ cảm ơn anh Diệp", nói rồi gã giơ ly rượu lên.
Diệp Huyền chẳng hề nhúc nhích mà lạnh nhạt nói: "Không phải ai kính rượu tôi cũng uống đâu".
Hứa Hạo Nhất rất bẽ mặt, gã tức giận vô cùng, liền sầm mặt nói: "Anh Diệp không chịu nể mặt à?"
Diệp Huyền bật cười, nói với Ngô Bình: "Tiền bối, tên này bảo đệ tử nể mặt, tiền bối nghĩ có nên không?"
Ngô Bình mà nói phải nể mặt thì Diệp Huyền phải uống chén rượu này, nhưng Ngô Bình mà nói không thì anh ta sẽ không khách sáo nữa đâu.
"Anh thích thế nào thì làm, tôi không quen anh ta", Ngô Bình lạnh nhạt nói, anh đã thấy ngứa mắt với tên này từ lâu rồi, thế nên chẳng muốn giúp gã.
Diệp Huyền liền bật cười: "Đệ tử hiểu rồi".
Anh ta dựa vào ghế, tỏ vẻ cậu ấm ăn chơi: "Muốn tôi nể mặt cậu thì cũng không phải là không thể. Trừ khi cậu là người của một trong sáu gia tộc lớn nhất, một trong bốn tập đoàn lớn, hai gia tộc quyền thế nhất hoặc tỷ phú nằm trong top 30 ở Hải Thành".
Hứa Hạo Nhất sửng sốt, Diệp Huyền đã kể tên những thế lực đỉnh cao ở Hải Thành, gã làm sao mà với tới! Nhưng gã không nuốt trôi cục tức này, hơn nữa khoác lác thì ai mà chẳng biết?
Gã hừ một tiếng: "Tuy nhà họ Hứa chúng tôi không phải là gia tộc quyền thế phú quý gì, nhưng lại có quan hệ rất tốt với nhà họ Tô nằm trong sáu gia tộc lớn nhất".
"Nhà họ Tô sao? Nếu cậu là Tô Xương Minh của nhà họ Tô thì tôi cũng có thể uống chén rượu này, tiếc là cậu không phải".
Hứa Hạo Nhất kinh ngạc: "Anh biết cậu Tư nhà họ Tô sao?"
Hải Thành là một trong những trung tâm kinh tế của toàn quốc, nhà họ Tô lại đứng đầu trong sáu gia tộc lớn nhất, có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Trong đó thì cậu Tư Tô Xương Minh là thiên tài kinh doanh, còn trẻ tuổi mà đã quản lý phần lớn sản nghiệp nhà họ Tô. Có thể nói Tô Xương Minh là nhân vật hàng đầu trong nhà họ Tô.
Thực ra thì hồi Hứa Hạo Nhất còn nhỏ, gia đình gã cũng chỉ bình thường. Sau này nhờ quan hệ của mẹ mà nhà hắn quen được với một quản lý cấp cao của nhà họ Tô, có được một số công trình nhỏ. Dần dần nhà họ Hứa mới phất lên, giờ đây đã có khối tài sản hàng trăm triệu tệ.
Nhưng gã cũng chỉ nhìn thấy nhân vật lớn như Tô Xương Minh qua ảnh mà thôi, chưa từng gặp được người thật chứ đừng nói là quen biết.
Diệp Huyền nói: "Nếu cậu có mối quan hệ tốt với nhà họ Tô thì chắc cũng quen Tô Xương Minh nhỉ, hay lắm, chúng ta cùng nói chuyện nhé".
Anh ta cố tình muốn khiến Hứa Hạo Nhất bẽ mặt. Ngô Bình là "sư thúc tổ" của anh ta, thế mà tên này dám vô lễ với sư thúc tổ. Anh ta mà không giày vò tên này thì anh ta không phải Diệp Huyền nữa rồi.
Anh ta cầm điện thoại lên gọi video.
Chẳng mấy chốc, trên màn hình đã xuất hiện một thanh niên khoảng 30 tuổi, nở nụ cười tươi rói: "Anh Diệp, lần đầu tiên anh gọi video cho tôi đấy. Ha ha, có phải đang ở bên cạnh gái đẹp không?"
Diệp Huyền cười nói: "Anh Tô, hôm nay tôi ra ngoài uống rượu thì gặp một người họ Hứa. Anh ta bảo có quan hệ tốt với nhà họ Tô của anh, cứ bắt tôi phải uống rượu với anh ta. Tôi sợ quá, chỉ dám gọi điện cầu cứu anh thôi".
Tô Xương Minh liền hiểu ngay, những người trong giới thượng lưu như họ có rất nhiều cách để giày vò người khác. Anh ta cũng từng làm những chuyện thế này, liền đanh mặt: "Hả? Có quen hệ tốt với nhà họ Tô sao?"
Diệp Huyền liền quay điện thoại lại quay mặt Hứa Hạo Nhất. Gã sợ tới nỗi mặt trắng bệch, bởi người trong điện thoại chính là Tô Xương Minh. Tuy gã mới chỉ thấy Tô Xương Minh trên báo, nhưng gã tuyệt đối không nhận nhầm!
Hứa Hạo Nhất căng thẳng tới nỗi đứng bật dậy, người gã cứng đờ, nói cũng lắp bắp; "Cậu...cậu Tô".
Chương 243: Nhận thua
Tô Xương Minh nhíu mày: “Cậu là ai?”
Hứa Hạo Nhất vội đáp: “Chào anh Tô, tôi là Hứa Hạo Nhất”.
Tô Xương Minh không quen người này, bèn bảo: “Tôi không cần biết cậu là ai, về sau cậu không dính dáng gì đến nhà họ Tô chúng tôi”.
Diệp Huyền đã xoay màn hình điện thoại trở lại: “Anh Tô à, tôi đang ở tỉnh K, rảnh rỗi thì gặp nhau uống rượu nhé”.
Tô Xương Minh cười nói: “Được, ngày mai tôi cũng đến tỉnh K để khảo sát dự án. Nếu thời gian thư thả, tôi sẽ hẹn gặp anh”.
“Tốt quá rồi”, Diệp Huyền trò chuyện với đối phương vài câu rồi cúp máy.
Hứa Hạo Nhất đầm đìa mồ hôi, đứng đó với vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt thẫn thờ, trông có vẻ sợ lắm rồi.
Diệp Huyền hỏi: “Cậu Hứa à, cậu còn cần nể mặt không?”
“Chát!”
Hứa Hạo Nhất tự tát vào mặt mình rồi mỉm cười đáp lại: “Anh Diệp, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn nên mới dám ép anh uống rượu. Là lỗi của tôi!”
Gã lấy chai rượu mạnh do nhà hàng cung cấp, mở nút chai ra rồi nói: “Anh Diệp, tôi sẽ uống cạn chai rượu này để tạ tội với anh!”
Dứt lời, gã đã ngửa đầu uống cạn chai rượu trắng ấy.
Tần Nhược Vũ khẽ thở dài, nói với Ngô Bình: “Anh Tiểu Bình nể mặt em, bỏ qua chuyện này nhé”.
Ngô Bình mỉm cười: “Được, vậy thì bỏ qua”.
Diệp Huyền chờ gã uống rượu xong rồi mới lên tiếng: “Cậu ngồi xuống đi”.
Hứa Hạo Nhất lau miệng: “Anh Diệp tha thứ cho tôi chứ?”
Diệp Huyền cười mà như không: “Cậu nhóc, làm người phải biết khiêm tốt. Cậu vẫn chưa đủ tư cách để kiêu ngạo đâu. Rõ chưa?”
Hứa Hạo Nhất gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng vâng, tôi hiểu rồi”.
Diệp Huyền nói: “Đừng sợ, về phần Tô Xương Minh, tôi sẽ nói giúp cậu sau”.
Hứa Hạo Nhất cả mừng: “Cảm ơn anh Diệp!”
Rồi gã cúi đầu trước Ngô Bình: “Xin lỗi, ban nãy tôi vô phép quá. Tôi sẽ tự phạt ba ly”. Nói xong, gã lại uống thêm ba ly rượu.
Hai cân rượu vào bụng, tửu lượng của Hứa Hạo Nhất không chịu nổi, bèn chạy ra ngoài nôn mửa. Tần Nhược Vũ vội vàng chạy theo trông chừng.
Một lúc sau, cô ấy một mình trở vào: “Anh Diệp, anh Tiểu Bình, xin lỗi hai anh. Hạo Nhất uống say rồi, em phải đưa anh ấy về”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, hai người về trước đi”.
Sau khi hai người đi khỏi, Trương Bửu Phong cười nói: “Hôm nay có thể quen biết anh Diệp chính là vinh hạnh của chúng tôi. Chúng tôi kính anh Diệp một ly”.
Diệp Huyền cười: “Nói hay lắm”.
Buổi chè chén này kéo dài đến hơn sáu giờ. Lúc hai người về đến số Một Đông Hồ đã là bảy giờ tối.
Diệp Huyền chạy về phòng ngủ khò khò, còn anh vẫn thấy mắt mình sáng rỡ. Một ngày uống rượu hai buổi, vậy mà lại chẳng say chút nào.
Diệp Thiên Tông hỏi: “Sư đệ, Lạc Trường Sinh sẽ đến à?”
Ngô Bình đáp: “Mười giờ tối nay, em hẹn ông ta ở đây”.
Diệp Thiên Tông nói: “Ừ”.
Anh hỏi: “Sư huynh định làm thế nào?”
Diệp Thiên Tông mỉm cười: “Lạc Trường Sinh đoạt thai chuyển kiếp, chỉ cần ngoan ngoãn làm người, anh sẽ không làm khó ông ta”.
Ngô Bình kể: “Tên Lạc Trường Sinh này có chuyện cầu cạnh em, mong em giúp ông ta giải trừ những hạn chế trên người để có thể kiểm soát toàn bộ cơ thể”.
Diệp Thiên Tông cảm thán: “Thế thì có nhiều chuyện để bàn đây”.
Anh nói tiếp: “Sau lưng Lạc Trường Sinh là tập đoàn tài chính Sanyo của Đông Doanh. Em đã tra cứu rồi, khối tài sản mà tập đoàn Sanyo nắm trong tay vô cùng khủng khiếp, đó là tập đoàn tài chính cực lớn ở cấp độ nghìn tỷ. Tên Lạc Trường Sinh này không đơn giản chút nào”.
Diệp Thiên Tông mới nói: “Thế thì đã sao? Bây giờ Lạc Trường Sinh chuyển kiếp, những thứ này liệu có thuộc về ông ta hay không, vẫn còn chưa biết được”.
Ngô Bình hỏi: “Sư huynh à, em có nên giúp ông ta không?”
“Nếu Lạc Trường Sinh có thể đưa ra điều kiện hấp dẫn, giúp ông ta cũng có sao đâu?”, Diệp Thiên Tông cười đáp.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.
Anh ngồi thiền luyện khí, bất giác đã đến mười giờ đêm. Có người ấn chuông cửa.
Ngô Bình ra mở cửa, người đến quả nhiên là Dương Kiệt.
Dương Kiệt cười nói: “Chào cậu Ngô, tôi đến rồi đây”.
Ngô Bình đưa đối phương vào phòng khách. Diệp Thiên Tông đã ngồi sẵn ở đó, cất tiếng chào: “Lạc Trường Sinh, nghe danh đã lâu”.
Dương Kiệt nhướng mày: “Cậu là Võ Thần!”
Diệp Thiên Tông chắp tay: “Vãn bối Diệp Thiên Tông, sư phụ là ông Đông Phật”.
Dương Kiệt gật đầu: “Ra là đệ tử của Kiều Bộ Tiên, chúng tôi từng có duyên gặp nhau một lần. Bây giờ anh ta đã trở thành địa tiên rồi nhỉ?”
Diệp Thiên Tông trả lời: “Sư phụ chỉ còn cách địa tiên một bước nữa”.
Lạc Trường Sinh bật cười: “Một bước ấy lại rất khó”.
Rồi ông ta ngồi xuống: “Nếu cậu đã đến đây, vậy thì tôi xin nói thẳng. Chỉ cần các cậu giúp được tôi, tôi sẽ cho hai người lợi ích vô cùng lớn”.
Diệp Thiên Tông ướm hỏi: “Ồ?”
Lạc Trường Sinh trả lời: “Tôi có một đứa cháu cố, dung mạo tuyệt trần, là cô gái đẹp nhất Đông Doanh. Con bé không chỉ xinh đẹp, còn nắm giữ ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Sanyo. Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi sẽ gả cháu cố cho cậu, ba mươi phần trăm cổ phần kia chính là của hồi môn”.
Diệp Thiên Tông hỏi: “Có gì đảm bảo được ba mươi phần trăm cổ phần này?”
Lạc Trường Sinh đáp: “Đơn giản thôi, kết hôn trước, đợi cổ phần về tay rồi, các cậu giúp tôi cũng không muộn”.
Diệp Thiên Tông nhìn sang Ngô Bình, cười bảo: “Sư đệ à, cậu không quen với cuộc sống ở Đông Doanh. Nếu nhận được ba mươi phần trăm cổ phần, liệu cậu có quản lý tốt được không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không, nếu muốn đưa tiền thì em vẫn thích tiền mặt hơn”.
Lặng im giây lát, Lạc Trường Sinh mới cất lời: “Tiền mặt cũng được, tôi có thể cho cậu mười nghìn tỷ đồng Đông Doanh”.
Mười nghìn tỷ đồng Đông Doanh tương đương với bảy trăm tỷ đồng của Viêm Long. Đây rõ ràng là một khoản tiền khổng lồ!