Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2246: Chín hạt sen

Cũng may có Ngô Bình ở đây, ông ta sẽ không chết. Ngô Bình cho một viên Kế Mệnh Đan vào miệng ông ta, sau đó hai bàn tay nhanh chóng đánh vào người ông ta để dược lực nhanh chóng phân tán. Chưa đầy ba phút ngắn ngủi, ông Lư đã thở lại bình thường, mở mắt ra.

Nếp nhăn trên mặt ông ta nhanh chóng biến mất, dần dần biến thành một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, đôi mắt không còn vẩn đục, tóc chuyển sang màu đen, răng đã rụng cũng mọc lại, thậm chí móng tay cũng nhanh chóng thay mới, trở nên vô cùng đẹp.

Ông Lư nhìn hai tay mình, bỗng bật cười: “Cuối cùng tôi cũng đã được như ý”.

Sau đó ông ta xoay người lại quỳ xuống trước Ngô Bình: “Tôi cảm ơn ơn đức cứu mạng của thần y Ngô”.

Bận rộn nửa ngày, Ngô Bình cảm thấy hơi mệt bèn nói: “Ông Lư đừng khách sáo, hiện tại sức khỏe của ông rất tốt, có thể ra ngoài giải quyết những chuyện còn lại rồi. Tôi nghỉ ngơi ở đây trước, hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai”.

Ông Lư vội nói: “Ừ ừ, cậu đi nghỉ đi, ngày mai chúng tôi lại đến làm phiền”.

Sau khi ông Lư và Lư Thần ra ngoài, Ngô Bình lấy bình nhỏ đựng dược lực đó ra. Anh mở chiếc bình ra, dược khí bên trong bay ra xoay chuyển trong lòng bàn tay anh. Dược khí này vô cùng phức tạp, nhưng trong đó có ba luồng dược khí vô cùng mạnh, mạnh đến mức có thể hoàn toàn áp chế dược lực của những đan dược khác. Có thể nói sở dĩ cơ thể ông Lữ không chịu nổi, sắp già đi, nguyên nhân chính là vì ba luồng dược lực này quá mạnh, dĩ nhiên cơ thể ông Lữ đương nhiên chịu không nổi. Cũng may dược lực trong người ông ta khá nhiều, nếu không ông ta đã bị nổ tung mà chết từ lâu rồi, không sống đến ngày hôm nay được đâu.

“Ba dược lực này ít nhất là dược tính của linh dược cấp tám, lẽ nào nhà họ Lư có linh dược cấp tám?”

Nghĩ đến đây là linh dược cấp tám, tim Ngô Bình đánh thịch một cái, anh quyết định ngày mai hỏi ông Lư cho kỹ.

Nghỉ ngơi một chốc, sau khi trời tối, anh tiếp tục luyện chế ba lò đan dược. Lần này anh luyện chế một loại linh đan có lợi cho thể chất của người phàm, là đan dược trong sách đan, tên là Tôi Linh Đan. Luyện chế đan dược này không hề khó nhưng cần rất nhiều linh dược, vô tình trong số linh dược mà nhà họ Lư cung cấp lại có, anh tiện tay luyện chế một ít.

Luyện chế xong, anh ngủ một giấc thật ngon, đến hơn chín giờ ngày hôm sau mới thức.

Anh rửa mặt xong thì đẩy cửa bước ra. Cánh cửa vừa mở ra, anh nhin thấy Lư Thần đang đợi trong sân, trông có vẻ hắn đã đợi ở đây rất lâu rồi.

“Anh Ngô”, Lư Thần vui mừng bước đến: “Tối qua anh ngủ có ngon không?”

Ngô Bình gật đầu: “Khá ngon. Thiếu soái, bây giờ nhà họ Lư thế nào rồi?”

Lư Thần cười nói: “Hôm qua bố tôi dẫn người đến tiêu diệt nhà họ Viên, bây giờ nhà họ Viên đã không còn nữa. Hơn nữa, tin tức ông nội tôi đã hồi phục cũng được truyền ra ngoài rồi, các thế lực trước kia muốn đối phó với bọn tôi cũng bảo người đến tỏ ý hòa hảo, sợ sau này nhà họ Lư bọn tôi trả thù”.

Ngô Bình gật đầu: “Dẫn tôi đến gặp ông Lư đi, tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy”.

Lư Thần nói: “Ừ, mời anh đi theo tôi”.

Ra khỏi sân, Ngô Bình được hắn dẫn đến sảnh lớn nhà họ Lư, lúc này Lư soái và ông Lư đều ở đây.

Lư soái trông rất trẻ tuổi, oai phong lẫm liệt, cả người toát ra khí tức kiên cường như có đại quân ngàn vạn người ẩn nấp sau lưng, có thể sẵn sàng xuất trận bất cứ lúc nào.

Nhưng vừa nhìn thấy Ngô Bình, Lư soái vội vàng đứng dậy, bày tỏ lòng kính trọng: “Lư Nguyên Cương, cảm ơn đại ơn cứu mạng bố tôi của cậu”.

Ngô Bình giơ tay phải lên, một luồng sức mạnh vô hình lao đến. Tu vi của ông ấy không hề yếu là cường giả luyện khí hậu kỳ, nhưng lại không thể áp chế được sức mạnh này nên chỉ đành ngoan ngoãn đứng dậy.

Lư Nguyên Cương vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy càng bội phục Ngô Bình hơn, nói: “Cậu không chỉ cứu bố tôi mà còn cứu cả nhà họ Lư. Sau này cậu là khách quý nhất của nhà họ Lư”.

Ngô Bình: “Lư soái không cần khách sáo như thế, tôi có vài việc muốn hỏi ông Lư”.

Ông Lư nói: “Cậu có thắc mắc gì cứ hỏi, tôi biết gì đều sẽ nói”.

Ngô Bình nhìn ông ta: “Trước đó tôi lấy dược khí từ trong người ông Lư ra, trong đó ba luồng dược khí vô cùng siêu phàm, ít nhất là thành phần mà linh dược cấp tám mới có thể có, tôi muốn hỏi ông Lư có phải dạo gần đây ông đã dùng linh dược đặc biệt nào không?”

Ông Lư trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi từng uống không ít linh dược, nhưng có ấn tượng nhất vẫn là một loại hạt sen, tôi đã uống nó vào một năm trước”.

Lư soái cũng nhớ ra chuyện này bèn nói: “Đúng thế, một năm trước nhà họ Hà ở Giang Nam đến xin tôi giúp đỡ, còn tặng một lọ hạt sen, nói là Cửu Chuyển Tiên Liên, sau khi sử dụng thì có thể sống đến ba trăm tuổi. Lúc đó sau khi uống một viên hạt sen, bố tôi cảm thấy vô cùng khỏe, bỗng chốc trẻ lại mười mấy tuổi. Nhưng không lâu sau, sức khỏe của bố tôi trở nên không ổn, dĩ nhiên ông ta không dám dùng nữa”.

Ngô Bình: “Mọi người vẫn còn giữ hạt sen đó không?”

Ông Lư: “Có tất cả chín hạt sen, tôi đã uống một viên, còn lại tám”.

Ông ta lập tức gọi quản gia đến nói: “Ông Phương, ông đi lấy hạt sen đến đây”.

Ông Phương này rất được ông Lữ tin tưởng, có thể biết được nơi cất giữ món bảo vật hạt sen này. Ông ta gật đầu rồi nhanh chân đi ra ngoài, chưa đầy năm phút sau ông ta cầm chiếc bình ngọc quay lại, đưa cho Ngô Bình.

Ngô Bình mở lọ thuốc rồi đổ một hạt sen ra. Hạt sen vừa lăn vào trong tay, anh lập tức cảm nhận được một sức mạnh sinh mệnh cực mạnh, sức mạnh này vượt xa sức mạnh sinh mệnh của anh. Anh ngạc nhiên hỏi: “Ông Lư, lúc đó ông uống trọn hẳn một viên này sao?”

Ông Lư lắc đầu: “Không, lúc đó tôi lấy tim sen ra, vì nó rất đắng, thậm chí có thể ngửi được vị đắng của nó”.

Ngô Bình thở phào, sau đó lắc cái bình lấy một cái tim sen nhỏ ra. Anh nhìn tim sen nho nhỏ, phát hiện sức mạnh sinh mệnh ẩn chứa trong hạt sen đều tập trung trong tim sen.

Ngô Bình có thể đoán được tim sen này thấp nhất là linh dược cấp chín, chỉ là anh vẫn không rõ dược tính của nó, cần phải tự mình thử.

Anh bỏ vào lại trong bình rồi nói: “Ông Lư, vấn đề của ông là do hạt sen này. Dược tính của hạt sen này khá đặc biệt, dĩ nhiên cơ thể người phàm như ông không thể chịu được”.

Ông Lư tức giận nói: “Nói như thế tức là nhà họ Hà cố ý hại tôi?”

Ngô Bình: “Không thể đoán chắc được, dù sao hạt sen này quả thật là linh dược rất tốt”.

Ông Lư gật đầu: “Ừ, ít nhất tôi đã biết nguyên nhân bị bệnh của mình”.

Ông ta nhìn bình ngọc rồi nói: “Mặc dù thuốc này rất tốt nhưng chúng tôi vô phúc hưởng. Y thuật của cậu rất tốt, vậy thì tặng hạt sen cho cậu”.

Điều này đã trúng tâm ý của Ngô Bình, anh cười nói: “Vậy thì cảm ơn ông Lư, nó thật sự có tác dụng với tôi”.

Nói rồi anh lấy một cái bình ngọc nhỏ ra, bên trong chứa năm viên Tôi Linh Đan mà anh luyện chế, nói: “Trong này có năm viên linh đan, nếu người phàm sử dụng nó thì có thể thay da đổi cốt, tuổi thọ kéo dài hơn ba trăm, hơn nữa không sinh bệnh”.

Ông Lư mừng rỡ: “Tốt quá! Tôi không có gì để đáp lại linh đan quý giá như vậy”.

Ngô Bình nói: “Những linh dược mà nhà họ Lư tặng và cả hạt sen này đã là những món quý giá rồi, tôi không thể lấy nó mà không tặng lại thứ gì được. Mấy linh đan này xem như là quà đáp lễ của tôi vậy”.

Lư soái bật cười: “Cậu khách sáo như vậy làm gì, vậy thì chúng ta nhận vậy”.
Chương 2247: Quay về thành phố Hồng

Sau khi tặng đan dược, người nhà họ Lư bèn mở tiệc mời Ngô Bình.

Rượu đủ cơm no xong, Ngô Bình bèn chào tạm biệt người nhà họ Lư: “Ông Lư, Lư Soái, chuyện nhà họ Lư đã xong, tôi cũng nên đi thôi”.

Lư Soái vội nói: “Cậu Ngô, không thể nán lại thêm mấy ngày nữa hả?”, một người phi phàm như Ngô Bình, ông ta hận không thể giữ anh lại luôn nên đương nhiên không muốn anh đi ngay.

Ngô Bình nói: “Tôi còn có một số việc nên không thể ở lâu. Sau này có thời gian, sẽ đến chào hỏi mọi người”.

Ông Lư nói: “Ân đức của cậu, cả đời này cả nhà tôi cũng không trả hết được. Sau này, hễ cậu cần gì thì chỉ cần gọi một cú điện thoại, nhà họ Lư sẽ dốc sức huy động hết sức mạnh đi làm”.

Ngô Bình: “Khách sáo rồi”.

Ngô Bình ngồi trên tàu lửa riêng quay về thành phố Hồng, đúng vậy, là tàu lửa riêng giống như khi đến. Cả con tàu chỉ phục vụ cho riêng mình anh.

Anh ngồi trên tàu nhắm mắt nghỉ ngơi, nhoáng lên cái tàu đã chạy đến thành phố Hồng. Sau khi xuống tàu, nhà ga đã cử xe riêng đưa Ngô Bình đến Đệ Nhất Cư - nơi anh muốn đi.

Ngô Bình gọi cho Hoa Kiến Thành trước, nghe nói Ngô Bình trở về, ông ta hết sức vui vẻ, mong ngóng đứng chờ ở cửa trước cả mười phút.

Cuối cùng, xe của Ngô Bình cũng chạy vào Đệ Nhất Cư. Hoa Kiến Thành vội vàng bước tới cười nói: “Thưa cậu, cuối cùng cậu cũng trở về rồi! Chuyến đi có thuận lợi không ạ?”

Ngô Bình “Ừ” một tiếng đáp: “Cũng coi như thuận lợi”.

Ánh mắt Hoa Kiến Thành sáng lên: “Trị hết bệnh cho ông lão nhà họ Lư rồi?”

Ngô Bình: “Đã khôi phục”.

Hoa Kiến Thành giơ ngón tay cái lên: “Y thuật của cậu đúng là xuất sắc! Nhà họ Lư chịu ơn huệ đó chắc chắn sẽ tôn sùng cậu là khách quý, ghi tạc trong lòng!”

Ngô Bình: “Nhà họ Lư tặng cho tôi rất nhiều đan dược, chuyến này của tôi coi như cũng không tệ”.

Anh ngừng một chút lại nói: “Đi xem đám Từ Tử Yên trước đã”.

Hoa Kiến Thành: “Được, mời cậu”.

Ngô Bình đi vào nơi livestream, Từ Tử Yên và đám Nhan Băng đang phát sóng trực tiếp. Anh cũng không quấy rầy, chỉ nhìn thoáng qua rồi đi qua nói chuyện với Tôn Tử Nghiên.

Tâm trạng của Tôn Tử Nghiên khá tốt, gương mặt xinh đẹp cười tươi như hoa nói: “Anh Ngô, anh nhìn kìa”.

Cô ấy lấy điện thoại ra cho Ngô Bình xem số liệu của Từ Tử Yên và Nhan Băng.

Trước mắt, số lượng fan của Từ Tử Yên đã vượt qua 10 triệu người, khán giả đang xem cũng đột phá con số tám triệu người. Nhan Băng cũng khá được, có hơn bảy triệu fan và hơn năm triệu người đang xem.

Ngô Bình gật đầu nói: “Ừ, hiệu quả cũng được đó”.

Trước đó, anh làm livestream là muốn kiếm ít tiền, song giờ đây đã không còn cần nữa. Nhưng nếu làm thì phải làm cho tốt.

Xem ra, tôi còn phải chuẩn bị cho Nhan Băng và Từ Tử Yến mấy bài hát nữa, anh nói.

Tôn Tử Nghiên: “Đã thành lập công ty rồi, ít nhiều nhờ ông lớn mà anh Ngô giới thiệu đã cho tôi rất nhiều ý kiến, không thì tôi đã đi kha khá đường vòng rồi”.

Ngô Bình: “Ừ, bản quyền ca khúc nhất định phải làm cho tốt”.

Tôn Tử Nghiên: “Đúng rồi anh Ngô, có một ông chủ công ty đĩa nhạc gọi điện cho tôi muốn thu mua công ty chúng ta”.

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Ồ, công ty chúng ta vừa thành lập mà ông ta đã muốn thu mua rồi à?”

Tôn Tử Nghiên: “Tuy công ty vừa thành lập, nhưng những ca khúc chúng ta ra mắt đều lập tức hot. Có lẽ là ông ta đã thấy được tiềm lực của công ty chúng ta. Đúng rồi, ông ta còn muốn gặp người phổ nhạc và viết lời. Hì hì, có điều tôi vẫn giữ bí mật, bên ngoài cũng không biết thực ra đều là anh Ngô viết”.

Ngô Bình: “Mặc kệ ông ta, chỉ cần công ty chúng ta bắt đầu hoạt động thì lợi nhuận sẽ vô cùng lớn, không cần thiết phải bán đi”.

Tôn Tử Nghiên gật đầu: “Ừm”.

Sau đó, cô ấy bèn nói: “À đúng rồi anh Ngô, tôi đã sàng chọn được một nhóm từ học viện âm nhạc và vũ đạo. Ai cũng có vẻ ngoài xinh đẹp, ca hát nhảy múa đều được. Hay là, anh Ngô đi chọn thử xem có ai thích hợp đào tạo không?”

Ngô Bình: “Có bao nhiêu người?”

Tôn Tử Nghiên: “Hơn 50 người, bọn họ đều ở đại sảnh đằng sau chuẩn bị chờ phỏng vấn”.

Ngô Bình nói: “Vậy đi xem đi”.

Anh đi vào đại sảnh thì quả nhiên đã thấy một nhóm các cô gái trẻ trung tràn ngập vẻ thanh xuân xếp thành một hàng đang chờ phỏng vấn.

Ngô Bình và Tôn Tử Nghiên tiến vào một cái phòng riêng, nhân viên ngay cửa nói: “Mời số 1 vào”.

Chẳng mấy chốc, một cô gái cao gầy bước vào.

Bấy giờ, Tôn Tử Nghiên nghiêm túc nói: “Trên thông tin của cô ghi tài năng là ca hát. Vậy cô hát một bài đi”.

Cô gái kia bèn hát một bài, dù là hát chay nhưng nghe khá hay.

Ngô Bình nhớ lại những bài hát mà mình đã từng nghe trên Trái Đất, bỗng nhiên nghĩ đến một bài có vẻ khá là hợp với cô gái này.

Anh bèn nói với Tôn Tử Nghiên: “Người này có thể giữ lại, để cô ấy hát một bài thử xem, không làm livestream, chỉ làm ca sĩ”.

Tôn Tử Nghiên gật đầu, lại hỏi chút vấn đề rồi để cô ấy đi ra ngoài.

Tổng cộng có năm mươi tám người phỏng vấn, cuối cùng Ngô Bình giữ lại bảy người. Trong số họ, có hai người làm mảng livestream, năm người làm ca sĩ.

Sau khi giữ lại bảy người họ, Tôn Tử Nghiên mời biên đạo múa và thiết kế hình tượng đến bắt đầu huấn luyện toàn bộ các mặt cho họ. Đương nhiên, Từ Tử Yên và Nhan Băng cũng đến huấn luyện. Những chiêu trò lúc trước của hai cô đều là tự do phát huy, giờ cũng có thể cải thiện.

Sau khi kết thúc phỏng vấn, Từ Tử Yên cũng tắt livestream, nghe nói Ngô Bình trở về thì lập tức đến tìm.

“Anh Ngô, anh về rồi à!”, cô ấy nhào trong lòng Ngô Bình, ôm anh một cái.

Ngô Bình gật đầu nói: “Vừa trở về. Giờ cô chính là streamer nổi tiếng, cảm thấy thế nào?”

Anh biết, người một khi nổi tiếng rất có khả năng sẽ lạc lối.

Từ Tử Yên mỉm cười nói: “Chẳng cảm thấy gì hết trơn. Tôi có thể nổi là vì bài hát do anh Ngô sáng tác. Thực ra, tư chất của tôi rất bình thường, nổi chỉ là ngẫu nhiên thôi. Trước mắt, có thể kiếm càng nhiều tiền càng tốt, sau đó đi vòng quanh thế giới, sống một cuộc sống tự do tự tại”.

Ngô Bình cười nói: “Tâm thái của cô cũng tốt đó chứ”.

Anh nói với Tôn Tử Nghiên: “Sau này, tôi sẽ không chia phần trăm nguồn thu của livestream. Toàn bộ lợi nhuận, streamer và công ty sẽ chia đôi. Còn công ty, tôi nắm 40% cổ phần, cô nắm 60%. Tử Nghiên, cô cảm thấy vậy được không?”

Tôn Tử Nghiên ngẩn ngơ, vội vàng xua tay: “Anh Ngô, không thể làm thế được. Không có anh thì các cô ấy cũng chẳng thể nổi tiếng. Mà chia vậy thì anh chỉ có 25%, quá ít”.

Ngô Bình: “Lúc trước, tôi cần ít tiền, nhưng giờ đã không cần nữa. Mấy ngày tới, tôi sẽ ghi lại mấy bài hát và điều quan trọng lại giao lại cho cô. Tử Nghiên, cô là một cô gái rất thông minh. Sau này, chắc chắn sẽ vô cùng thành công. Chằng cần bao lâu là cô có thể trở thành bà lớn trong ngành âm nhạc, livestream và giới giải trí. Tôi nhìn trúng cô đó”.

Tôn Tử Nghiên cười nói: “Cảm ơn anh Ngô đã tin tưởng tôi, nhưng tôi cũng không thể không biết điều như vậy. Tôi biết anh Ngô không muốn Từ Tử Yên và Nhan Băng chịu thiệt. Vậy đi, Tử Yên và Nhan Băng sẽ chia 3:7, các cô lấy bảy. Còn những nghệ sĩ khác, công ty bảy họ ba. Về mặt cổ phần công ty, tôi ba, anh bảy”.

Điều đó cũng chẳng khác biệt là mấy với anh, nhưng Ngô Bình có thể thấy được sự chân thành của Tôn Tử Nghiên bèn cười nói: “Được rồi, bảy thì bảy. Chỉ là tôi cũng sẽ không hỏi nhiều đến chuyện trong công ty, mọi việc sẽ do cô quyết định. Nếu cô có cần gì thì chỉ cần tìm tôi là được”.
Chương 2248: Quay về Thái Chân Môn

Sau đó anh lấy ra một tờ danh thiếp, nói: “Đây là phương thức liên lạc của Lư thiếu soái Lư Thần, nếu tôi không ở đây, cô có khó khăn gì cứ tìm anh ta nhờ vả. Nếu như anh ta biết đây là công ty của tôi, nhất định sẽ dốc sức giúp cô”.

Tôn Tử Nghiên duyên dáng kêu lên: “Thiếu soái!”

Ngô Bình gật đầu: “Con trai duy nhất của Lư đại soái, năng lực cũng không phải nhỏ. Có chỗ dựa này, sẽ không người nào dám ăn hiếp các cô”.

Tôn Tử Nghiên cười nói: “Tốt quá rồi, lần này tôi có niềm tin hơn rồi!”

Hoa Kiến Thành bên kia đã chuẩn bị rượu thịt, Ngô Bình gọi mấy người Tôn Tử Nghiên, Nhan Băng, Từ Tử Yên đến dùng cơm. Đồ ăn do đầu bếp của Đệ Nhất Cư nấu, tất nhiên có đủ cả sắc hương vị, mọi người ăn vô cùng thỏa thích.

Cơm nước xong xuôi, Ngô Bình trở lại nơi ở của mình, viết ra một trăm bài hát, còn cả một số ý tưởng thực hiện chương trình, chương trình ca sĩ, livestream bán hàng gì đó, đều viết hết ra.

Anh tin chắc rằng, có những cái này, chỉ cần Tôn Tử Nghiên không phải quá mức ngu dốt, nhất định sẽ trở thành ông trùm trong giới nghệ thuật.

Ngô Bình ở lại Đệ Nhất Cư hai ngày, viết ra một cuốn sách thật dày.

Ngày hôm nay, anh bỗng nhiên cảm thấy bùa ngọc trên người phát sáng. Bùa ngọc là sư tôn Tả Thiên Thu cho anh, nói là khi bùa ngọc phát sáng, anh phải quay trở về.

Anh khẽ nhíu mày, hình như tới vũ trụ chính cũng chưa được bao lâu, sao bây giờ sư tôn đã gọi mình về rồi?

Nhưng cho dù như thế nào, anh cũng không thể không về, thế là gọi Liễu Tam Tương, cùng nhau phát động bùa ngọc. Ánh sáng rực rỡ bao phủ hai người, sau đó bọn họ hóa thành tia sáng, biến mất khỏi nơi này.

Tiếp sau đó, hai người tiến vào một thông đạo thời không giống như lúc đến. Không biết qua bao lâu, hai người xuất hiện bên ngoài một cánh cửa sáng, Tả Thiên Thu đang đứng ở cách đó không xa.

Dường như Tả Thiên Thu đã đột phá, Ngô Bình vội vàng nói: “Sư tôn, đệ tử mới đi chưa được mấy ngày, sao đã gọi con trở về rồi?”

Tả Thiên Thu: “Chưa được mấy ngày? Đó là thời gian của vũ trụ chính. Con biết cách nói ‘một ngày trên trời bằng một năm dưới đất’ không?”

Ngô Bình giật nảy mình: “Ý người là, Đại Ngũ Hành Giới đã trôi qua mấy năm rồi?”

Tả Thiên Thu cười nói: “Không đến mức như vậy, nhưng cũng đã non nửa năm rồi”.

Ngô Bình thở phào nhẹ nhõm, vẫn may, non nửa năm cũng không phải quá lâu!

“Sư tôn, người gọi con đến, có phải là có chuyện gì không?”

Tả Thiên Thu: “Ừ, vi sư tu luyện đã có đột phá, bây giờ chưởng môn cũng bế quan tu luyện. Trong khoảng thời gian này, Thái Chân Môn cần có một nhân vật mạnh mẽ tiếp quản, vi sư cảm thấy con khá là phù hợp”.

Ngô Bình cười nói: “Đệ tử là một người mới, chỉ sợ không trấn áp được những người còn lại?”

Tả Thiên Thu: “Không trấn áp được? Con chính là cao thủ nổi tiếng trên Tiên Lôi, ai trong bọn họ dám không phục? Về phần các trưởng lão, con không cần lo lắng, bọn họ đều nghe ta. Con chỉ cần trấn áp những đệ tử kia là được. Còn nữa, con vừa đi đã là non nửa năm, e rằng tu vi sụt giảm, ta gọi con về cũng là để con tăng tốc tu hành”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.

Tả Thiên Thu: “Con tiến vào vũ trụ chính khi ở Bí Cảnh sẽ rất khác với khi ở cảnh giới Thần Thông, cảm giác giống như một trời một vực vậy. Được rồi, con vừa trở về, nghỉ ngơi hai ngày đã”.

Ngô Bình trở lại vườn thuốc, đã quen nhìn linh dược của vũ trụ chính, bây giờ nhìn dược liệu ở nơi này, cứ cảm thấy sai sai. Cộng thêm không quen với hoàn cảnh nơi này, ngay cả tu luyện cũng cảm thấy khó khăn, chỉ có thể từ từ thích ứng.

Liễu Tam Tương: “Tả Thiên Thu nói rất có lý, công tử vẫn nên tu luyện trước đã”.

Ngô Bình: “Lão Liễu, ông nói là, bây giờ tu vi của tôi càng cao, về sau tiến vào vũ trụ chính sẽ càng thuận lợi?”

Liễu Tam Tương: “Đúng vậy, thật ra con đường tu luyện ở nơi này và tu luyện ở vũ trụ chính vô cùng giống nhau, quá trình tu hành cũng na ná như nhau. Nếu như công tử có thể tu hành ở chỗ này một lần, sau đó lại tu hành trong vũ trụ chính một lần, quá trình sẽ suôn sẻ hơn, tốc độ cũng nhanh hơn”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông nói rất có lý, tôi phải tu luyện nhanh một chút, sau Bí Cảnh tầng ba, còn phải đến tầng thứ bảy của động Thái Chân xem thử”.

Ngô Bình không làm gì cả, chỉ nằm nghỉ ngơi, đúng giờ Băng Ngọc đưa cơm tới.

Ngày hôm sau, anh mới thật sự thích ứng với hoàn cảnh của Đại Ngũ Hành Giới.

Vừa sáng sớm đã nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài vườn thuốc, anh sai Hắc tướng ra xem tình hình, thoáng chốc Hắc tướng đã trở về, nói: “Chủ nhân, bên ngoài có hai tên đệ tử cãi nhau, nói muốn nhờ chủ nhân phân xử”.

Ngô Bình nhíu mày: “Tôi không rảnh phân xử, bảo bọn họ đi đi”.

Hắc tướng: “Chủ nhân, không phải lão chủ nhân nói, bây giờ cần ngài trấn áp Thái Chân Môn sao. Loại chuyện thế này, ngài vẫn nên quan tâm một chút”.

Ngô Bình ngồi dậy, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy đi xem xem”.

Lúc này có hơn mười đệ tử Thái Chân Môn đứng ngoài vườn thuốc, trong đó có hai người trợn mắt nhìn nhau, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.

Nhìn thấy Ngô Bình đi ra, một người nói: “Sư huynh, người tới phân xử đi, vì một sư muội mà Hoàng sư huynh lại đánh lén tôi, khiến tôi bị thương nặng. Sau khi tôi bình phục mới tra ra là anh ta làm!”

Một người khác tức giận nói: “Anh nói láo! Anh nói tôi đánh lén anh, có chứng cứ không?”

“Chính là anh! Ngoài anh ra, người khác không có lý do làm như vậy!”

“Này họ Mã, tôi cảnh cáo anh, ở trước mặt sư huynh đừng có ngậm máu phun người, nếu không tôi không để yên cho anh!”

Nhìn thấy hai người cãi vã ầm ĩ, Ngô Bình hơi không kiên nhẫn, anh nói: “Im lặng”.

Hiện trường lập tức yên tĩnh lại, Ngô Bình thoáng nhìn ‘Mã sư đệ’ này, hỏi: “Anh bị thương ở đâu?”

Mã sư đệ kéo áo ra, trên ngực anh ta có một chưởng ấn màu đen pha chút xanh lam, mặc dù đã nhạt màu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, lúc đó anh ta bị thương rất nặng.

“Sư huynh nhìn xem, một chưởng này chính là Hoàng sư huynh đánh!”

Hoàng sư huynh lạnh lùng cười: “Là người đều biết, đây là Độc Diễm Chưởng của Thái Chân Môn chúng ta, gần như mỗi một đệ tử đều biết, sao anh có thể kết luận là tôi đánh?”

Mã sư đệ đang định nói gì, Ngô Bình đã xích lại gần quan sát chưởng ấn. Nhìn mấy giây, anh nói: “Chưởng lực này quả thật rất mạnh, mang theo hơi thở của riêng kẻ đánh lén. Mặc dù ai cũng có thể học Độc Diễm Chưởng này, nhưng một khi thi triển ra, sẽ để lại đặc điểm riêng biệt”.

Anh đưa mắt nhìn về phía những người còn lại, hỏi: “Trong các anh ai biết Độc Diễm Chưởng?”

Lập tức có bảy tám người đứng ra: “Sư huynh, tôi biết!”

Ngô Bình gật đầu, chỉ một người trong đó nói: “Anh, tới đánh tôi một chưởng”.

Đệ tử này ngẩn ra, vội vàng xua tay nói: “Tiểu đệ không dám!”

Ngô Bình trừng mắt: “Bảo anh đánh thì anh cứ đánh!”

Người này chỉ có thể kiên trì đi tới, đánh một chưởng vào ngực Ngô Bình, nhưng không dùng nhiều lực, chỉ dùng hai phần sức lực.

Ngô Bình không cảm thấy gì, nói: “Dốc sức đánh!”

Lần này anh ta to gan hơn rồi, ngay lập tức dốc sức đánh ra một chưởng.

Sau đó Ngô Bình cũng cởi áo ngoài ra, để mọi người nhìn thấy chưởng ấn, nói: “Các anh nhìn đi, chưởng ấn này khác với của Mã sư đệ, trong màu đen có những tia nhỏ, hơn nữa cỡ bàn tay cũng khác biệt”.

Sau đó, anh lại gọi một người tới, vẫn đánh một chưởng lên ngực anh.

Cuối cùng, anh nhìn về phía Hoàng sư huynh kia, cười nói: “Anh cũng đánh một chưởng”.

Hoàng sư huynh hơi do dự, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, nếu anh ta không đánh, trái lại sẽ bị người ta nghi ngờ, lập tức cắn răng đánh một chưởng lên người Ngô Bình.

Ngô Bình chỉ vào ba chưởng ấn trên ngực mình, sau đó đứng ở bên cạnh Mã sư đệ nói: “Các anh nói xem, cái nào trong ba chưởng ấn này giống với cái trên người Mã sư đệ?”

Mỗi người có cỡ bàn tay khác nhau, hình dáng khác nhau, vân tay khác nhau, phát lực cũng khác nhau, cho nên vừa so sánh, mọi người lập tức phát hiện, chưởng ấn của Hoàng sư huynh rất giống với chưởng ấn trên người Mã sư đệ!
Chương 2249: Chủ trì công đạo

Tất nhiên Hoàng sư huynh cũng đã nhìn ra, anh ta hơi hoang mang nói: “Sư huynh, tôi nghĩ cách phán đoán này không hợp lý”.

Ngô Bình bước đến trước mặt anh ta, bình tĩnh nói: “Bây giờ chưởng môn đang bế quan, nói là bảo tôi quan tâm, chăm sóc mọi người. Con người tôi khá lười nhác, không thích quản chuyện người khác. Nhưng trách nhiệm này ở trên vai tôi, tôi không thể bỏ mặc được. Giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội để thừa nhận, tôi sẽ không phạt nặng anh. Nếu anh cứ nhất quyết phủ nhận, tôi sẽ tìm cho ra bằng chứng, sau đó trừng phạt anh. Anh suy nghĩ cho kỹ đi”.

Sắc mặt Hoàng sư huynh này liên tục thay đổi, mấy giây sau anh ta thở dài, cúi thấp đầu xuống nói: “Là do tôi đánh”.

Ngô Bình gật đầu, anh hỏi Mã sư đệ: “Anh nghĩ một chưởng của anh ta có thể đánh chết anh không?”

Mã sư đệ này suy nghĩ một chốc rồi nói: “Nếu anh ta muốn giết tôi thật, chắc chắn tôi đã chết rồi”.

Ngô Bình: “Tức là anh ta không có ý muốn giết anh, chỉ là muốn dạy cho anh một bài học”.

Sau đó anh hỏi Hoàng sư huynh: “Tại sao anh lại đánh lén anh ta?”

Hoàng sư huynh hít sâu một hơi nói: “Chu sư muội vốn dĩ đến hòa hoãn với tôi nhưng cái tên họ Mã này lại khiêu khích bọn tôi, sau đó còn giành mất cô ấy đi. Tôi tức quá bèn dạy cho nó một bài học”.

Ngô Bình nhìn Mã sư đệ: “Có chuyện này không?”

Mã sư đệ vốn muốn biện hộ cho mình nhưng lại cảm thấy giật thót khi nhìn thấy ánh mắt của Ngô Bình nên không dám nói dối, ngoan ngoãn nói: “Có chuyện như vậy nhưng tôi cũng thích Chu sư muội mà. Sư huynh, tôi thích một người thì theo đuổi người đó, chuyện này không hề sai mà”.

Hoàng sư huynh tức giận nói: “Đây là hành vi bỉ ổi, mày cố ý làm bọn tao xảy ra mâu thuẫn, sau đó nhân lúc nhà cháy mà nhảy vào”.

Ngô Bình nói: “Dù anh ta có nhân lúc nhà cháy mà nhảy vào hay không thì hành vi đánh lén của anh đã vi phạm nội quy rồi, phạt anh đến động Tư Quá khổ luyện một tháng, không được gặp bất kỳ ai trong lúc đó”.

Sắc mặt Hoàng sư huynh đỏ bừng, nhưng anh ta không dám làm trái ý của Ngô Bình, chỉ đành gật đầu: “Vâng”.

Ngô Bình lại nhìn Mã sư đệ hỏi: “Anh khiêu khích quan hệ giữa họ thế nào?”

Mã sư đệ thế mà lại đắc ý, không cảm thấy bản thân làm vậy là có gì sai, anh ta nói: “Cũng chẳng có gì cả, tôi chỉ là âm thầm quan sát hai người họ, mỗi khi họ cãi nhau không vui, tôi sẽ xuất hiện. Dần dần sư muội sẽ có thiện cảm với tôi, mấy lần sau đó nữa thì cô ấy sẽ nghĩ tôi đối với cô ấy tốt hơn cách Hoàng sư huynh đối xử với cô ấy”.

Ngô Bình gật đầu, hỏi người xung quanh: “Chu sư muội có đến đó không?”

“Em đây”, một người phụ nữ thanh tao, xinh đẹp bước ra từ sau rặng cây, cô ta cũng không để lộ cảm xúc gì.

Ngô Bình: “Cô đã nghe thấy những lời vừa nãy rồi chứ?”, thật ra lúc mới đến anh đã nhìn thấy người phụ nữ này đang trốn trong bóng tối, vô cùng chú tâm đến sự việc xảy ra. Thế nên anh đoán người phụ nữ này có khả năng là Chu sư muội.

Chu sư muội bình tĩnh nói: “Sư huynh, em đã nghe hết rồi”.

Ngô Bình: “Giờ cô muốn nói gì không?”

Chu sư muội lắc đầu: “Thật ra Hoàng sư huynh cũng đối xử rất tốt với em, mặc dù sư huynh Mã dùng chút thủ đoạn nhưng cũng rất tốt với em, lúc nào cũng chiều theo ý em nên em không muốn họ xảy ra xung đột”.

Ngô Bình gật đầu: “Chuyện này đến đây thôi, sau này các anh đừng xảy ra xung đột gì nữa, nếu không sẽ bị phạt nặng đấy. Được rồi, giải tán hết đi”.

Sau khi mọi người đi rồi vẫn còn vài người ở lại. Ngô Bình nhìn họ như có việc gì đó bèn hỏi: “Mọi người còn chuyện gì khác sao?”

Một đệ tử đứng lên nói: “Ngô sư huynh, tôi cũng là tân sinh giống như anh nhưng cứ bị các huynh đệ ức hiếp. Các tài nguyên tu luyện mà tôi nhận được đều phải chia cho họ, còn phải giúp họ làm nhiệm vụ. Sư huynh à, không có tài nguyên thì tốc độ tu vi của tôi sẽ kém xa người khác. Sư huynh, xin anh hãy lấy lại công bằng cho tôi”.

Đệ tử mới này cũng thấy được Ngô Bình giải quyết chuyện gì cũng công bằng hợp lý nên mới can đảm đứng lên nói ra sự bất công và uất ức của mình.

Ngô Bình đã rõ sự việc, gần như môn phái nào cũng xảy ra chuyện tương tự như vậy, hơn nữa bình thường các môn phái đều nhắm mắt làm ngơ, bọn họ nghĩ người mới bị ức hiếp một chút cũng chẳng sao cả. Trong môn phái đã quen thói ma mới bắt nạt ma cũ, sau khi ra ngoài mới càng dễ tồn tại.

Nhưng Ngô Bình thì lại nghĩ con người là sinh linh có tổ chức và trật tự, nếu đã ở trong một tông môn thì mọi người đều phải tuân thủ trật tự và quy tắc mới phải.

Thế là anh hỏi: “Là ai ức hiếp anh, nói tên của anh ta đi”.

Đệ tử mới này nói: “Sư huynh, tôi tên là Trương Tuấn, người bắt nạt tôi là La Đạo Quang và Từ Bắc Thu”.

Ngô Bình chỉ vào một đệ tử nói: “Anh đi gọi La Đạo Quang và Từ Bắc Thu đến đây”.

Đệ tử này sửng sốt nhưng vẫn chắp tay lại nói: “Vâng”, sau đó xoay người chạy đi gọi người.

Lúc này Hắc Tướng nói: “La Đạo Quang và Từ Bắc Thu này rất có tiếng tăm, sư phụ của chúng đều là trưởng lão của Thái Chân Môn”.

Ngô Bình: “Thế nên họ mới bắt nạt, chèn ép người khác?”

Hắc Tướng: “Chuyện này thì nhiều lắm, chỉ cần không làm gì quá đáng thì bên trên thường sẽ mặc kệ”.

Ngô Bình: “Anh có biết giới hạn của từ không quá đáng là gì không?”

Hắc Tướng suy nghĩ rồi nói: “Hình như không có giới hạn”.

Ngô Bình: “Vậy thì hôm nay tôi sẽ vẽ một đường giới hạn cho họ”.

Vài phút sau, hai tu sĩ đáp xuống trước cổng vườn thuốc, cả hai người này đều tỏ vẻ vô cùng kiêu ngạo nhưng dù sao Ngô Bình cũng là cường giả từng đánh Tiên Lôi, nên họ vẫn có thái độ lịch sự với anh, đồng thời trước đến trước chào, gọi một tiếng “Ngô sư huynh”.

Sau đó, ánh mắt họ đổ dồn về phía Trương Tuấn. Mặc dù Trương Tuấn rất sợ nhưng cũng lấy hết can đảm lớn tiếng nói: “Sư huynh, là hai người họ đã bắt nạt tôi. Không chỉ cướp mất tài nguyên của tôi mà còn kéo bạn gái của tôi đến nơi không có ai rồi làm nhục”.

Lúc này Trương Tuấn không nói chuyện xảy ra sau đó, lúc này lại bỗng chốc nói ra đều khiến mọi người đều ngạc nhiên. Nếu như thế thì đúng là rất quá đáng.

Nhưng hai người này lại không biến sắc, một người trong đó cười mỉa nói: “Anh nói bọn tôi làm nhục cô ta, có chứng cứ không?”

Trương Tuấn vô cùng kích động, lớn giọng nói: “Cô ấy đã chết rồi! Nhưng tôi tận mắt nhìn thấy chuyện này, tôi có chứng cứ”.

Lúc nói câu này, Trương Tuấn khóc như mưa: “Là tôi hèn nhát, tôi vô dụng, rõ ràng nhìn thấy cô ấy bị ức hiếp mà lại không dám bước ra”.

Hai người này tỏ vẻ khinh thường, một người khác nói: “Anh là một tên vô dụng, thứ vô dụng như anh sống có ích gì chứ, còn tu tiên, chứng quả nữa cơ ạ? Chi bằng đi chết đi thì hơn”.

Trương Tuấn nghiến răng nghiến lợi: “Tôi sống là muốn thấy các người bị trừng phạt đấy”.

“Trừng phạt?”, hai người nhìn nhau người, sau đó đều lắc đầu.

“Ai trừng phạt bọn tôi được, là anh hay là ông cha địa chủ đó của anh?”, một người trong đó cười hỏi.

Ngô Bình nãy giờ không lên tiếng, mãi đến lúc này mới hỏi Trương Tuấn: “Bạn gái của anh từng bị họ làm nhục?”

Trương Tuấn gật đầu: “Là bọn họ! Chuyện xảy ra vào một tháng trước, tôi vì tu luyện nên đã dùng hết một nửa tài nguyên mà môn phái đưa cho nhưng họ lại chê ít, còn nói sẽ dạy cho tôi một bài học rồi đánh tôi thành tàn phế. Lan Tâm lo lắng cho an nguy của tôi nên đã đến tìm họ cầu xin. Ai mà ngờ hai tên cầm thú này lại làm nhục cô ấy”.

Ngô Bình vô cùng bình tĩnh, anh nhìn La Đạo Quang và Từ Bắc Thu: “Có chuyện này không?”

La Đạo Quang ho một tiếng nói: “Ngô sư huynh, mọi chuyện đều do anh ta bịa ra, hai bọn tôi sao có thể làm ra chuyện này được chứ”.

Ngô Bình: “Nếu hai vị đã làm chuyện này, cứ thừa nhận, tôi sẽ tha chết cho hai người. Nhưng nếu làm mà không nhận, tôi chỉ có thể giải quyết chuyện này theo nội quy”.

La Đạo Quang kiêu ngạo quen thói, hắn cảm thấy rất khó chịu khi nghe Ngô Bình nói như thế, anh ta nói: “Ngô sư huynh, bọn tôi gọi anh một tiếng sư huynh là vì danh tiếng của anh ở võ đài tiên. Nhưng nói đến nội quy thì cũng chỉ có trưởng lão và các tông chủ mới có thể thi hành”.
Chương 2250: Tầng thứ tám bảo tháp Bí Phủ

Ngô Bình: “Mặc dù tôi không phải là trưởng lão nhưng lão tổ Tần và môn chủ đã cho phép”.

Nói rồi anh lấy một lệnh bài ra, trên lệnh bài có hai chữ Thái Chân, màu vàng kim, mặt trước khắc rồng, mặt sau khắc hổ, tên là Long Hổ Lệnh. Chính là lệnh bài cầm tay của môn chủ và lão tổ cùng trao quyền, giữ lệnh bài này hệt như môn chủ và Thái Chân lão tổ đích thân ra lệnh vậy.

Cả Thái Chân chỉ có một cái lệnh bài này, sự xuất hiện của nó khiến mọi người đều ngạc nhiên.

La Đạo Quang biến sắc, khẩu khí mềm mỏng hơn lúc nãy: “Ngô sư huynh, thế mà anh lại có Long Hổ Lệnh à”.

Ngô Bình: “Tôi sẽ không lặp lại những lời vừa rồi. Hai người có thừa nhận hay không?”

La Đạo Quang và Từ Bắc Thu nhìn nhau, đồng thanh nói: “Bọn tôi không làm”.

Ngô Bình nhìn Trương Tuấn hỏi: “Trương Tuấn, anh có chứng cứ khác không?”

Nước mắt Trương Tuấn lăn xuống, đau thương nói: “Lúc đó nhìn thấy Ngọc Lan bị làm nhục, tôi biết dù có đứng lên nói chuyện này ra cũng không thể thay đổi được gì, nên đã cắn răng không động đậy, hơn nữa dùng pha lê lưu ảnh ghi lại hết mọi chuyện”.

Nói rồi anh ta lấy một quả cầu pha lê màu tím lớn bằng quả trứng ra.

Nhìn thấy thứ này, La Đạo Quang và Từ Bắc Thu vô cùng kinh ngạc, cả hai gần như ra tay cùng một lúc, một người đánh vào đầu Trương Tuấn, một người bắt lấy quả pha lê.

“Ầm!”

Một luồng khí tức cực mạnh nổ tung, hai người này vẫn chưa kịp đến gần thì đã bị một quyền của Ngô Bình đánh văng ra xa cả mét, đều đập mạnh người xuống đất, nôn ra máu.

Sau đó anh cầm lấy quả cầu pha lê rồi sử dụng pháp thuật, bên trong hiện lên một màn sáng, chiếu lại cảnh tượng lúc đó, mặc dù không có âm thanh nhưng mọi người đều có thể hiểu được tình hình.

Một người phụ nữ nhỏ nhắn bước vào rừng cây, có hai người đang đợi cô ta ở đó, một người là La Đạo Quang, người còn lại là Từ Bắc Thu.

Hai bên nói với nhau gì đó thì La Đạo Quang bất ngờ kéo người phụ nữ lại, người phụ nữ lùi lại đằng sau, bị hắn ôm vào lòng. Người phụ nữ chống cự quyết liệt, tát hắn một bạt tai, kết quả là La Đạo Quang lại đánh cô ta một trận tơi bời, sau đó còn làm nhục cô ta.

Từ Bắc Thu đứng bên cạnh cười từ đầu đến cuối, sau đó vẫy tay rồi đi đến chỗ đằng xa canh chừng cho La Đạo Quang.

Lúc này quả cầu pha lê liên tục rung lắc, đó là vì Trương Tuấn đang kích động, không thể kiềm chế được.

Đã không cần xem tiếp nữa, Ngô Bình cất quả cầu thủy tinh vào, nhìn La Đạo Quang và Từ Bắc Thu.

Sắc mặt La Đạo Quang cực kỳ khó coi, nôn ra một ngụm máu nói: “Ngô sư huynh, tôi thừa nhận tôi hơi quá đáng trong chuyện này, nhưng Trương Tuấn dám không nghe lời tôi, tôi dạy dỗ anh ta một phen cũng là chuyện đương nhiên mà phải không?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Lúc nãy tôi đã cho hai người cơ hội rồi, nếu thừa nhận thì có thể không chết. Bây giờ tôi chỉ có thể tử hình hai người tại đây”.

La Đạo Quang hoảng hốt: “Ngô sư huynh, sư tôn của tôi là trưởng lão Cường đấy”.

Trưởng lão Cường có địa vị rất cao trong môn phái, có thể xếp trong top mười trong các trưởng lão.

Ngô Bình nghiêm giọng nói: “Dù trưởng lão Cường có phạm phải tội lớn này thì cũng phải bị giết, huống gì là anh”.

Nói rồi anh bước đến chỗ La Đạo Quang.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên giữa không trung: “Cậu Ngô, nương tay một chút”.

Vừa dứt lời, một bóng người đáp xuống. Đây là một người đàn ông trung niên mặc áo bào đỏ, ông ta vội nói: “Đệ tử Lạc Đạo Quang phạm tội, tôi thân là sư tôn cũng có lỗi, mong cậu Ngô rộng lòng cho nó một cơ hội làm người lần nữa”.

Ngô Bình cười nói: “Trưởng lão Cường, tôi cũng muốn rộng lòng tha lắm nhưng lão tổ không cho phép”.

Anh vừa nói hết câu, Thái Chân lão tổ bước ra từ vườn thuốc, đây là một hóa thân mà ông ta để lại, chuyên dùng để xử lý các tình huống này. Nếu có trưởng lão nào xuất hiện ngăn cản Ngô Bình thì ông ta sẽ xuất hiện.

Nhìn thấy lão tổ, trưởng lão Cường vội nói: “Xin chào lão tổ”.

Thái Chân lão tổ nói: “Cường Thạch, gia có gia pháp, tông có tông quy, ông không được can thiệp vào”.

Trưởng lão Cường Thạch thở dài rồi lùi sang một bên.

Sau đó Thái Chân lão tổ vung tay lên, một ngọn lửa như gió thổi qua, La Đạo Quang và Từ Bắc Thu biến thành tro bụi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Ngô Bình nói: “Hung thủ đã bị xử theo nội quy. Trương Tuấn, anh có thể về được rồi”.

Trương Tuấn dập đầu với Ngô Bình và lão tổ, khóc nói: “Vâng!”

Sau đó mọi người cũng giải tán, mà uy nghiêm của Ngô Bình cũng nhanh chóng được mọi người biết đến. Dù sao cũng có môn chủ và lão tổ chống lưng, ai mà dám không phục chứ?

Quay lại vườn thuốc, Ngô Bình tiếp tục hoàn thiện bí phủ của mình. Được tượng Tiên trợ giúp, cùng với một số hiểu biết từ chuyến đi đến vũ trụ chính, tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều.

Năm ngày tiếp theo anh không làm gì cả, phần lớn thời gian đều tu luyện. Bí phủ của anh cũng hoàn thiện đến tầng thứ tám.

Ngay khi anh đang chuẩn bị hoàn thiện tầng cuối cùng của bảo tháp chín tầng, một nhóm đệ tử Thái Chân Môn đột nhiên xuất hiện trước cửa, nhiều người trong số đó nôn ra máu và bị thương, có người bị thiếu tay, mất tai, trông rất khổ sở.

Ngô Bình nhíu mày: “Chuyện gì thế?”

Một vị đệ tử nói: “Sư huynh, bọn tôi cùng nhau đến “Thiên Khanh” thăm dò, tìm được một ít bảo dược hiếm có. Kết quả lại bị người của Đao Tiên Môn cướp mất, bọn tôi không đánh lại, một người chết, bảy người bị thương”.

Ngô Bình hỏi: “Các trưởng lão có biết không?”

Đám người căm uất nói: “Các trưởng lão nói bọn tôi học hành không đến nơi, họ cũng chẳng làm được gì. Nếu các trưởng lão ra mặt, đối phương cũng sẽ phái trưởng lão đến, chuyện này sẽ phát triển thành một cuộc xung đột giữa hai môn phái lớn”.

Ngô Bình cũng biết rõ những chuyện như vậy đều sẽ do các đệ tử giải quyết, như thế dù có tranh giành thế nào, hai bên cũng sẽ không đánh nhau thật. Nhưng khi các trưởng lão ra mặt thì lại là chuyện khác, rất dễ gây ra một cuộc chiến giữa các hai môn phái.

Anh nói: “Để người bị thương lại chữa trị, người nào không bị thương thì dẫn tôi đến Thiên Khanh”.

Trong đám người này vẫn còn ba người không bị thương, hai nữ một nam, họ gật đầu đồng ý. Phải biết Ngô Bình là cường giả trên Võ đài tiên, mặc dù thực lực của đám người đó khá mạnh nhưng cũng chỉ có thể bị đè bẹp khi đứng trước mặt Ngô Bình thôi.

Bốn người cưỡi mây đi, chẳng mấy chốc đã đến Thiên Khanh.

Ngô Bình cũng đã từng nghe nói đến Thiên Khang, đó cũng là một nơi thực hư tương sinh, nghe nói nó tồn tại vào thời kỳ đầu của Đại Ngũ Hành Giới, Thiên Khanh sâu đến hàng chục ngàn mét, nó chu vi hơn một trăm dặm, khá lớn.

Quy tắc trong Thiên Khanh rất kỳ lạ, càng đi xuống đáy, áp suất càng lớn, thế nên hầu hết mọi người chỉ có thể đi xuống mấy trăm, ngàn mét thôi, nếu đi xuống nữa thì không chịu được áp suất này.

Nhưng cho dù là trong phạm vi khoảng mấy trăm mét cũng có rất nhiều nguy hiểm, nhưng nguy hiểm nhất là các tu sĩ chuyên giết người cướp bảo vật, bọn chúng nguy hiểm hơn cả môi trường nơi này gấp mười lần.

Khi họ đến khu vực gần Thiên Khanh, Ngô Bình dừng lại, ba người phía sau anh cũng dừng lại. Trong hai nữ một nam này có một nữ tu sĩ dáng người khá cao, khoảng ngoài hai mươi tuổi, dung mạo và khí chất khá ổn, mặc đồ màu xanh ngọc bích. Người còn lại không cao, nhỏ nhắn, hoạt bát, xinh đẹp hơn một nữ tu sĩ mặc áo xanh, trên đầu cài một chiếc trâm phượng bằng ngọc châu.

Nam tu sĩ đó thì lại thật thà phúc hậu, mặt đen, vóc dáng cao, anh ta ồm ồm nói: “Sư huynh, thực lực của chúng rất mạnh, mặc dù chỉ có tám người nhưng thực lực lại hơn hẳn bọn tôi”.

Nam tu sĩ này tên là Khuất Đại Thắng, trên đường đến đây Ngô Bình đã hỏi tên của ba người, anh nói: “Đại Thắng, ba người tìm thấy bảo dược ở đâu”.

Khuất Đại Thắng: “Từ đây đi xuống khoảng hai ngàn bước”.

Cô gái áo xanh nói: “Sư huynh, có thể đám người đó đã không còn ở đây rồi, có lẽ đã đi sâu xuống dưới hoặc đến nơi khác”.

Ngô Bình: “Không sao, chúng đến đây không phải để tìm dược mà là đến giết người cướp bảo vật. Chỉ cần chúng ta tìm được đồ tốt, không sợ chúng không xuất hiện”, nói rồi anh dẫn ba người họ đi xuống bên dưới Thiên Khanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK