Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1236: Thành Huyền Hoàng

Sau khi mọi người làm quen với nhau xong, La Thiên Tướng nói: “Còn một lát nữa mới đến giờ nhập tiệc, các cpn dẫn Tiểu Bình đi dạo một vòng quanh thành Huyền Hoàng đi”.

Ngô Bình hỏi: “Đó là nơi nào ạ?”

Đới Hạo Tông cười nói: “Sư đệ, thành Huyền Hoàng là nơi mà tất cả các thế lực của đại thế giới cùng xây dựng, thành chủ là Tiên Nghiêm phái nhân, nơi đây là trung tâm mua bán của đại thế giới Huyền Hoàng nên sầm uất lắm”.

Ngô Bình: “Ừm”.

Tử Kỳ Phong: “Đại sư huynh và nhị sư huynh hơi bận nên anh và tam sư huynh sẽ đưa cậu đến đó chơi nhé. Thành Huyền Hoàng có cửa hàng của chúng ta, tiện thể cho cậu xem luôn”.

La Thiên Tướng gật đầu: “Mấy đứa phải đi với nhau nhiều vào cho tăng thêm tình gắn kết”.

Sau đó, Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong đã dẫn Ngô Bình rời khỏi Thiên Địa Kiếm Tông rồi bay về phía thành Huyền Hoàng.

Thành Huyền Hoàng nằm ở bình nguyên của đại thế giới cùng tên, phía Bắc là một thảo nguyên vô tận, phía Nam là rừng rậm nguyên sử với diện tích rất lớn.

Khi bay trên cao, Ngô Bình nhìn từ xa đã thấy có một thành phố rộng lớn với diện tích hơn 100 nghìn km vuông, đường xá đan xen, ngoài ra còn có rất nhiều các tòa nhà cao tầng.

Thấy thế, Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Hai vị sư huynh, sư phụ bảo em đến đây không phải chỉ để dạo chơi đúng không?”

Hoa Nguyên Cát cười nói: “Sư đệ thông minh đấy, rất hiểu ý của sư phụ. Trong thành này có rất nhiều cục kiểm tra cao cấp, ngoài ra còn có hội quán luyện đan nữa”.

Ngô Bình: “Hội quán luyện đan ư?”

Hoa Nguyên Cát: “Đúng thế, hội quán này là nơi đánh giá các thầy luyện đan. Cách một thời gian hội quán lại bán đấu giá các đan dược quý hiếm. Hôm nay vừa hay đến ngày có đấu giá này. Vì thế sư phụ mới bảo chúng tôi đưa sư đệ đến đây. Nếu sư đệ thấy có đan dược nào phù hợp với mình thì cứ đấu giá, tiền thì cứ tính cho môn phái thôi”.

Ngô Bình: “Thiên Địa Kiếm Tông sẽ thanh toán ư?”

Hoa Nguyên Cát cười nói: “Đương nhiên, Thiên Địa Kiếm Tông chúng ta là thế lực lớn thứ hai ở đại thế giới Huyền Hoàng mà, hơn nữa còn khá thân với hội quán này”.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đáp xuống một ngôi nhà rất lớn, bên ngoài còn có một quảng trường, hiện đang có nhiều xe ngựa đỗ ở đây.

Họ vừa đi vào thì đã có một người ăn mặc như quản gia ra nghênh đón: “Ngài về rồi ạ?”

Tả Kỳ Phong: “Ừm, quản gia, các cô gái đâu hết rồi?”

Quản giá vội đáp: “Cô Băng Ngạn và Tuyết Nghiên có nhà, còn hai cô khác thì đi mua sắm rồi ạ”.

Tả Kỳ Phong: “Gọi hai cô ấy đến chào ngũ sư đệ đi”.

Quản gia lập tức hành lễ với Ngô Bình: “Chào ngũ gia ạ!”

Ngô Bình được mời vào phòng khách, bày trí trong này rất sang trọng, người hầu kẻ hạ cả đống.

Tả Kỳ Phong nói: “Sư đệ, đây là nơi anh thường đến ở tạm, anh có nuôi mấy cô gái ở đây để mua vui, lát cậu gặp họ chút nhé”.

Tả Kỳ Phòng vừa nói dứt câu thì có hai cô gái bước ra, một cô mặc váy hồng, một cô váy xanh, cả hai đều xinh đẹp tuyệt sắc, khiến ai đã nhìn rồi là không muốn dời mắt đi chỗ khác.

Tả Kỳ Phong cười nói: “Băng Nghiên, Tuyết Nhạn, đây là Trương Tiểu Bình - sư đệ thứ năm của anh”.

“Chào ngũ gia!”, hai cô gái cùng cất tiếng chào.

Ngô Bình gật đầu: “Không cần đa lễ”.

Đôi bên trò chuyện vài câu thì Băng Nghiên bắt đầu biểu diễn, tiếng đàn du dương êm tai, còn Tuyết Nhạn thì nhảy múa.

Mọi người vừa xem ca múa vừa tiếp tục bàn luận về hội quán luyện đan.

Ngô Bình: “Hội quán này có nhiều thầy luyện đan lắm ạ?”

Tả Kỳ Phong: “Ừm, thầy luyện đan ở đây kém nhất cũng là cấp ba sao”.

Tả Kỳ Phong giải thích kỹ hơn cho Ngô Bình nghe, cấp bậc của thầy luyện đan ở Tiên Giới được cấp rất nghiêm ngặt, hơn nữa chỉ khi luyện thành một loại đan dược có cấp bậc hoặc chất lượng nhất định thì mới được phân cấp tương ứng.

Cấp thấp nhất là học trò luyện đan, thường thì họ chỉ luyện chế được các đan dược cấp thấp, tiếp theo thì đến thầy luyện đan. Thầy luyện đan được chia thành thấy luyện đan bình thường và thầy luyện đan theo cấp sao. Trong đó thầy luyện đan bình thường có các cấp là sơ cấp, trung cấp và cao cấp.

Còn thầy luyện đan theo cấp sao thì thường được gọi là đại sư luyện đan, có từ một đến mười sao. Trong đó cấp ba sao đã được coi là nhân tài hiếm có rồi.

Cấp năm sao thì chỉ có các thế lực siêu cấp mới bồi dưỡng ra được. Ví dụ như Thiên Địa Kiếm Tông cũng chỉ có một đại sư luyện đan hai sao và vài đại sư luyện đan một sao thôi.

Nghe Tả Kỳ Phong nói xong, Ngô Bình: “Có nghĩa là phải đạt được một cấc bậc thì mới được gia nhập hội quán luyện đan?”

Hoa Nguyên Cát: “Đương nhiên. Hơn nữa, hội quán này còn kiêm luôn nhiệm vụ nhận xét thầy luyện đan, chỉ cần mất phí là có thể tiến hành kiểm tra cấp bậc rồi”.

Ngô Bình: “Có tiêu chuẩn đánh giá gì không?”

Hoa Nguyên Cát cười nói: “Sư đệ, cậu hỏi làm gì? Lẽ nào cậu cũng là thầy luyện đan?”

Ngô Bình: “Đúng là em có thể luyện chế được ít đan dược, nhưng không biết trình độ của mình thế nào, vì thế định kiểm tra thử”.

Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong ngạc nhiên nói: “Sư đệ biết luyện đan thật ư?”

Ngô Bình: “Có gì đâu mà hai vị sư huynh ngạc nhiên thế, luyện đan cũng đâu khó mấy”.

Tả Kỳ Phong cười nói: “Thế thì lát chúng ta đi kiểm tra luôn”.

Tả Kỳ Phong gọi quản gia, ông ấy nhanh chóng mang một cuốn sách đến, bên trong viết rõ ràng về việc cần luyện chế đan dược nào, luyện chế đến trình độ gì thì được cấp bậc ra sao.

Ngô Bình đọc lướt qua, sau đó cảm thấy với trình độ hiện giờ của mình thì chắc anh sẽ được bốn sao hoặc ba sao.

Anh hỏi: “Sư huynh, tại sao Thiên Địa Kiếm Tông chúng ta không bồi dưỡng được một đại sư luyện đan ba sao nào?”

Hoa Nguyên Cát cười trừ: “Sư đệ, cậu biết bồi dưỡng một đại sư luyện đan ba sao khó thế nào không? Sẽ cần đến rất nhiều dược liệu và tài nguyên đấy. Hơn nữa, dù cậu có tài nguyên thì cũng chưa chắc tìm được người có thiên bẩm về luyện đan. Riêng đại sư luyện đan hai sao của Thiên Địa Kiếm Tông kia, chúng ta cũng phải vất vả lắm mới tìm được đấy”.

Ngô Bình: “Nếu có một đại sư luyện đan ba sao gia nhập môn phái thì chúng ta sẽ cho người đó đại ngộ thế nào?”

Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong ngơ ngác nhìn nhau, Tả Kỳ Phong nói: “Gì thì anh không biết, chứ chắc chắn mỗi năm sẽ được 100 triệu tiền báu, đó là còn chưa kể tài nguyên tu hành và dược liệu đấy”.

Ngô Bình dao động nói: “Sư huynh, em muốn đi kiểm tra thử xem có được cấp một sao hay không”.

Hoa Nguyên Cát cười nói: “Xem ra sư đệ rất tự tin vào tài luyện đan của mình nhỉ. Được, lát mình đi!”

Hai người này cũng rất tò mò, không biết sư đệ của mình có thể đạt đến cấp một sao hay không.

Tuyết Nhạn đang mua nghe thấy thế thì dừng luôn, sau đó cười nói: “Ngũ gia là thầy luyện đan ạ? Tuyết Nhạn có thể hỏi anh một chuyện liên quan đến luyện đan không?”

Ngô Bình gật đầu: “Cô hỏi đi”.

Tuyết Nhạn: “Ngũ gia, có đan dược nào khiến phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ hơn không?”
Chương 1237: Ô uế

Ngô Bình cười nói: “Cô đẹp thế này rồi còn cần loại đan dược ấy làm gì?”

Tuyết Nhạn thở dài nói: “Ngũ gia không biết đấy thôi, em có một cô em gái xấu bẩm sinh, vì thế em ấy không dám ra ngoài gặp ai, ngày nào cũng ru rú trong nhà, tâm trạng thì u uất. Em chỉ có mỗi một cô em gái, vì thế muốn em ấy có dáng vẻ như người bình thường, không cần quá đẹp, nhưng ít ra cũng không xấu xí”.

Ngô Bình nói: “Cô dẫn em gái đến đây, tôi hiểu về y thuật, để tôi khám cho cô ấy”.

Tuyết Nhạn mừng rõ: “Vâng, em sẽ dẫn em ấy đến ngay ạ”.

Tuyết Nhạn đi rồi, Hoa Nguyên Cát nói: “Đúng là Tuyết Nhạn có một cô em gái rất xấu tên là Tuyết Hồng. Lần đầu tiên anh gặp cô ấy còn tưởng ma cơ, suýt nữa rút kiếm ra chém rồi đấy, may mà Tuyết Nhạn xuất hiện kịp thời”.

Băng Nghiên thở dài nói: “Thật ra Tuyết Hồng rất đáng thương, em ấy rất thông minh, tiếng hát và điệu múa hơn hẳn bọn em, chỉ tiếc là có dung nhan không giống người bình thường”.

Ngô Bình: “Ý cô là cô ấy vừa hát hay vừa múa đẹp ư?”

Băng Nghiên gật đầu: “Nếu nói đến mua thì cả em và Tuyết Nhạn đều đứng tốp ba ở thành Huyền Hoàng này rồi, nhưng bọn em vẫn chưa là gì so với Tuyết Hồng cả, phải nói là một trời một vực”.

Ngô Bình gật gù: “Đó là vì cô ấy không phải người bình thường”.

Hoa Nguyên Cát hỏi: “Sư đệ nói vậy là sao?”

Ngô Bình giải thích: “Sư huynh, trên đời này có rất ít người có tài năng siêu phàm. Chính vì họ quá xuất sắc ở một lĩnh vực nào đó nên mới khiến ông trời nổi giận, sau đó khiến họ kém ở một mặt nào đó. Ví dụ như vóc dáng đẹp thì đầu óc kém, còn nếu là người thông minh nhanh trí thì thường yếu ớt, nhanh đi chầu diêm vương”.

Tả Kỳ Phong ngẩn ra: “Còn chuyện này nữa ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Nếu cô gái này có giọng hát cực hay và múa rất đẹp thì đương nhiên cũng khiến ông trời đố kỵ, khiến dung nhan của cô ấy xấu ma chê quỷ hờn”.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì Tuyết Nhạn đã dẫn một cô gái đi vào. Nhìn thấy cô gái ấy, Ngô Bình cũng bị sự gương mặt xấu của cô ấy dọa cho giật cả mình. Trên mặt cô gái mọc đầy lông đen, làn da thì nhăn nheo, mũi vừa to vừa nhiều mụn đầu đen, mắt thì híp tịt, con ngươi có màu vàng đáng sợ. Miệng thì rộng, răng mọc không theo hàng theo lối, đã thế còn đen sì.

Ngô Bình lập tức có cảm giác chán ghét theo bản năng với cô gái.

Anh nhìn thêm một lúc rồi nói: “Xấu đến mức này cũng là một tài năng đấy”.

Tuyết Hồng cúi thấp đầu xuống, hình như rất tự ti.

Tuyết Nhạn nói: “Tuyết Hồng, đây là ngũ gia, anh ấy biết y thuật, có thể luyện chế đan dược khiến người ta xinh đẹp hơn”.

Ngô Bình vẫy tay gọi: “Tuyết Hồng, lại đây”.

Tuyết Hồng đứng trước mặt Ngô Bình, nhưng không dám nhìn anh.

Ngô Bình chộp tay vào vai của Tuyết Hồng thì bắt được một hắc quang sền sệt, nó phát ra tiếng kêu chít chít. Sức mạnh của nó rất lớn, nó ra sức vùng vẫy trong tay Ngô Bình, nếu không nhờ thần lực bức người cùng tài năng thông thiên thì Ngô Bình sẽ không giữ được nó.

Tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, Tả Kỳ Phong hỏi: “Sư đệ, đây là thứ quỷ quái gì vậy?”

Ngô Bình bóp chặt hắc quang trong tay rồi cười nói: “Là thứ ô uế”.

Một cảnh tượng kỳ lạ đã xuất hiện, gương mặt của Tuyết Hồng dần thay đổi, lông đen biến mất, sau đó làn da của cô ấy cũng trở nên căng bóng, trắng trẻo.

Tuyết Nhạn ngạc nhiên nói: “Gương mặt của Tuyết Hồng đang thay đổi”.

Ngô Bình dồn toàn bộ sự chú ý vào hắc quang nên cười nói: “Không ngờ lại bắt được thứ quỷ này ở đây”.

Hoa Nguyên Cát: “Sư đệ, ô uế rốt cuộc là thứ gì? Nó có thể khiến người khác xấu đi ư?”

Ngô Bình: “Ô uế này là vật cực xấu trong tự nhiên, Nó có thể lây nhiễm cho nguyên thần và vạn vật. Nó thường sinh trưởng trong có thể sinh vật nào đó, con ô uế này thì vẫn bé thôi, nhưng mấy nữa nó sẽ trưởng thành. Đến lúc ấy, nó không chỉ lây nhiễm cái xấu cho pháp khí, mà còn cả thần hồn của cường giả nữa”.

Hoa Nguyên Cát nói: “Sư đệ, cường giả mà cậu nói là chỉ cảnh giới nào?”

Ngô Bình: “Ít nhất là Chân Tiên, chỉ cần nhiễm một chút thôi thì cũng đi đời”.

Hai người kia há hốc miệng nói: “Sư đệ, cậu mau buông tay ra, đừng để bị nó lây nhiễm”.

Ngô Bình: “Sư huynh yên tâm, con này chưa lớn, tuy uy lực mạnh nhưng em vẫn khống chế được”.

Nói rồi, anh lấy một cái bình ngọc ra, sau đó bỏ hắc quang vào rồi cất đi.

Bấy giờ, anh mới nhìn sang Tuyết Hồng rồi nói: “Quả nhiên đã bình thường trở lại rồi”.

Dứt lời, anh giơ tay khẽ điểm vào cổ của Tuyết Hồng, cô ấy lập tức ho khù khụ.

Tuyết Nhạn hỏi: “Ngũ gia, anh đang điều trị cho em ấy ạ?”

Ngô Bình: “Tôi làm cổ họng cô ấy kém đi, tuy không còn giọng hát tuyệt vời nữa, nhưng thế mới tránh khỏi bị trời đố kỵ”.

Tuyết Nhạn nói: “Không còn giọng hát hay nữa cũng không sao, chỉ cần Tuyết Hồng có thể hồi phục dáng vẻ của người bình thường là được”.

Anh viết một đơn thuốc rồi nói: “Nhắc cô ấy về nhà uống thuốc, mỗi ngày uống một lần, trong vòng bảy ngày sẽ hồi phục dung nhan vốn có”.

Tuyết Nhạn ngẩn ra: “Dung nhan vốn có ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Dung nhan của cô ấy bị ô uế che lấp, vì thế trông mới xấu. Nếu tôi đoán không nhầm thì vốn cô ấy cũng rất đẹp, ít cũng phải đẹp ngang cô đúng không?”

Tuyết Nhạn mừng rỡ: “Thế thì tốt quá rồi, cảm ơn ngũ gia”.

Tuyết Hồng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, cô ấy rất cảm kích nói: “Cảm ơn ngũ gia”.

Ngô Bình xua tay: “Hai chị em về đi”.

Tuyệt Nhạn dẫn Tuyết Hồng ra ngoài, Hoa Nguyên Cát cười nói: “Sư đệ có kiến thức thật sâu rộng, còn biết cả thứ quái quỷ này nữa”.

Ngô Bình: “Có gì đâu ạ”.

Tả Kỳ Phong: “Sư đệ, hay cậu đi kiểm tra Chân Nhân luôn đi?”

Kiểm tra Chân Nhân trước đó của Ngô Bình là cấp nhất phẩm, nếu anh muốn kiểm tra cấp cao hơn thì phải vào cục kiểm tra cấp cao.

Hoa Nguyên Cát cười nói: “Kỳ Phong, ý cậu là Tiểu Bình có thể là Chân Nhân thượng cổ ư?”

Trên Chân Nhân nhất phẩm còn có Chân Nhân thượng cổ, một cấp bậc vô cùng mạnh mẽ.

Ngô Bình vừa đến thành Huyền Hoàng nên không muốn khoe mẽ, anh cười nói: “Sao em là Chân Nhân thượng cổ được, đến nhất phẩm là quá siêu rồi”.

Tả Kỳ Phong: “Sư huynh, sư đệ nói đúng, đi kiểm tra cũng chẳng để làm gì. Thôi chúng ta đến hội quán luyện đan đi, xem sư đệ là thầy luyện đan cấp nào”.

Ngô Bình không phản đối chuyện này, anh quyết định sẽ chọn thân phân thầy luyện đan một sao, ít ra như vậy cũng nâng cao địa vị của mình trong môn phái hơn.

Vì thế, cả ba trò chuyện thêm một lát thì chuẩn bị đến hội quán luyện đan.

Họ vừa ra ngoài thì có một bày tay lớn ập xuống, sau đó gạt về phía nhóm Ngô Bình.

Hoa Nguyên Cát: “Huyền Hoàng Môn, to gan!”

Hoa Nguyên Cát rút kiếm ra rồi tấn công bàn tay ấy.

Hai bên va chạm, kiếm của Hoa Nguyên Cát vỡ nát, còn bàn tay vẫn sấn tới, cùng với đó là một giọng nói ngông nghênh: “Thiên Địa Kiếm Tông các người toàn một lũ vô dụng, không giao Băng Nghiên và Tuyết Nhạn ra đây thì tôi sẽ đánh chết các người”.
Chương 1238: Cuộc thi đan sư cao cấp

Ngô Bình giơ tay lên, một đạo kiếm quang bay ra. Đạo kiếm quang này vô cùng chói loá. Không đợi đối phương kịp phản ứng thì bàn tay lớn kia đã bị chém làm đôi.

Hoa Nguyên Cát vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Sư đệ, kiếm quang của cậu mạnh quá, mạnh hơn của anh nhiều!”

Ngô Bình hỏi: “Sư huynh, kẻ vừa ra tay là ai vậy?”

Hoa Nguyên Cát: “Là đệ tử của Huyền Hoàng Môn, tên là Trương Huyền Thanh”.

Tả Kì Phong giải thích thêm: “Sư đệ, hắn ta là đệ tử kiệt xuất của Huyền Hoàng Môn, bọn chúng thường xuyên xích mích với Thiên Địa kiếm tông chúng ta. Hắn ta cực kỳ ngông nghênh, nhưng quả thực hắn rất mạnh nên hai bọn ta đều không phải đối thủ của hắn”.

Họ đang nói chuyện thì có một thanh niên đột nhiên xuất hiện, lơ lửng trên không trung. Hắn nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi nói: “Cậu đánh lại được cả Huyền Hoàng Thủ của tôi. Ranh con, cậu đúng là không tầm thường”.

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Cút khỏi đây đi, nếu không tôi sẽ chặt lấy một cánh tay của anh”.

Gã thanh niên lập tức bay đi, như thể rất kiêng kỵ Ngô Bình. Trước khi đi, hắn hỏi: “Tôi là Trương Huyền Thanh, đệ tử Huyền Môn. Cậu tên là gì, dám nói cho tôi biết không?”

Ngô Bình: "Chẳng có gì mà tôi không dám nói cả, tôi tên Trương Tiểu Bình, là đệ tử tinh anh của Thiên Địa kiếm tông".

Trương Huyền Thanh hừ một cái rồi đáp: "Chẳng trách cậu lại mạnh như vậy, hoá ra là đệ tử tinh anh".

Nói rồi hắn ta chắp tay, quay đầu đi thẳng, cũng không nhắc lại chuyện của Băng Nghiên và Tuyết Nhạn nữa.

Hai người kia vừa đi khỏi, Hoa Nguyên Cát cảm thán: "Sư phụ nói rất đúng, tương lai chúng ta phải nhờ sư đệ cất nhắc rồi".

Ngô Bình cười đáp: "Hai vị sư huynh khách sáo rồi".

Tả Kì Phong: "Sư đệ, Trương Huyền Thanh này chính là hạt giống số một của Huyền Hoàng Môn, hôm nay cậu có thể đuổi hắn đi, chắc chắn tên tuổi của cậu sẽ truyền đi khắp tông môn".

Ngô Bình hỏi: "Sư huynh, Huyền Môn của Huyền Hoàng Môn này là chỉ cái gì vậy?"

Tả Kì Phong vội giải thích: "Là thế này, Huyền Hoàng Môn chia thành hai bộ phận là Huyền Môn và Hoàng Đình. Nghe nói, ban đầu có một vị sư tổ Huyền Hoàng nhận được hai loại truyền thừa. Một loại sau này trở thành Huyền Môn còn một loại trở thành Hoàng Đình ngày nay.

Hoa Nguyên Cát bổ sung: "Kungfu Huyền Môn rất đặc biệt, uy lực cũng rất mạnh. Y thuật của Hoàng Đình thì đứng đầu thiên hạ không môn phái nào bì được, từ đó đã sinh ra vô số thần y. Cũng vì lẽ đó mà Huyền Hoàng Môn có sức ảnh hưởng rất lớn trên thế giới.

Sau khi gặp vài rắc rối trên đường, cuối cùng thì ba người họ cũng tới được hội quán của đan sư. Trước cửa hội quán xếp thành hai hàng dài, rất nhiều tu sĩ đang chờ được vào trong mua đan dược.

Ngô Bình liếc nhìn rồi hỏi: "Sư huynh, họ bán đan dược gì vậy?"

Hoa Nguyên Cát: "Hội quán đan sư thường xuyên phát minh ra một số loại đan dược mới rất hữu ích, những tu sĩ này đến để mua những loại đan đó".

Nói rồi, ông ấy đi tới trước cổng, nói với một tay bảo vệ ở đó: "Sư đệ tôi muốn vào thi sát hạch để làm đan sư".

Tay bảo vệ nhìn Ngô Bình một lượt từ đầu đến chân, hỏi lại: "Chỉ dựa vào cậu ta?"

Hoa Nguyên Cát rất không vui, đáp: "Cuốn sách không thể đánh giá qua trang bìa, nước biển không thể nhìn từ bên trên mà đo lường. Sư đệ tôi là một thầy luyện đan rất giỏi!"

Cũng không biết tay bảo vệ kia có tin hay không, nhưng hắn hỏi tiếp: "Cậu muốn thi sát hạch để trở thành đan sư loại nào?"

Ngô Bình đáp: "Là đại sư luyện đan một sao".

Đối phương hừ lạnh đáp: "Đại sư luyện đan? Được, có điều trước khi cậu vào thi thì phải trở thành đan sư cao cấp đã".

Ngô Bình: "Vậy thì tôi thi làm thầy luyện đan cao cấp trước".

Đối phương đưa cho Ngô Bình một tấm thẻ, nói: "Nộp tiền ở phía trước, sau đó người ta sẽ chỉ chỗ thi cho".

Thế rồi, ba người họ đi tới cái quầy trước mặt nộp tiền. Số tiền phải nộp rất đắt, tròn mười nghìn đồng tiền bảo! Tiếp đó, Ngô Bình được yêu cầu phải sử dụng các loại vật liệu gồm lò luyện, dược liệu để luyện đan tại chỗ.

Nhận tiền xong, người kia đưa cho Ngô Bình một tờ hoá đơn rồi lạnh lùng nói: "Ra đằng sau thi đi".

Thực ra hàng năm đều có rất nhiều người tới thi làm đan sư cao cấp, nhưng số người đỗ thì đếm trên đầu ngón tay. Cho nên những người kia thấy Ngô Bình trẻ măng lại tham dự kỳ thi nên ai cũng nghĩ anh sẽ trượt chỏng vó.

Ngô Bình cầm lấy tờ hoá đơn, đi ra sân sau. Ở sân sau là một dãy nhà, chính là phòng luyện đan.

Trước cửa là một người đàn ông đứng tuổi, thấy Ngô Bình đi vào, ông ta nói như máy: "Lò luyện ở bên trong, cuộc thi khảo hạch đan sư cao cấp cần phải luyện ngẫu nhiên ít nhất mười loại đan dược ghi trên tấm bảng. Hơn nữa, đan luyện ra phải đạt chất lượng nhất định".

Hoa Nguyên Cát và Tả Kì Phong canh ở bên ngoài, chỉ mình Ngô Bình đi vào bên trong. Anh nhìn thấy tấm bảng bên cạnh có ghi hơn một trăm loại đan, anh sẽ phải luyện ngẫu nhiên mười loại trong này. Độ khó của kì thi này cũng khá cao.

Một ông cụ lưng gù đứng bên cạnh tấm bảng, ông ấy vỗ vỗ vào cái bảng, những công thức luyện đan viết bên trên lắc lư. Chưa tới nửa phút sau, chữ trên bảng ngừng lắc lư, mười công thức luyện đan sáng lên.

Ông cụ gù lưng nói: "Cậu trai trẻ, cậu sẽ phải luyện mười loại đan dược này. Mỗi loại đan dược phải đạt đến chất lượng yêu cầu thì mới thành đan sư cao cấp được!

Ngô Bình không nói hai lời, lập tức kiểm tra lò luyện. Anh nói: "Tôi cần dược liệu".

Ông cụ lưng gù: "Dược liệu phải mua, cậu muốn luyện loại đan nào trước?"

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi chỉ vào một loại đan: "Tôi sẽ luyện loại này".

Ông cụ: "Cần phải trả ba nghìn năm trăm hai mươi đồng tiền bảo".

Ngô Bình không nhiều lời, đưa tiền cho ông cụ. Đối phương lập tức đi lấy ra những loại dược liệu cần để luyện loại đan đầu tiên.

Thực ra trên người Ngô Bình cũng có những dược liệu này, có điều vì là kì thi nên tốt nhất vẫn nên dùng dược liệu của họ.

Ngô Bình nhìn chỗ dược liệu cũng khá ổn liền lập tức đốt lò luyện đan.

Lô đan đầu tiên gọi là Kim Ngọc Đan, luyện loại này không dễ, đan thành phẩm yêu cầu chất lượng nhất phẩm.

Luyện ra được đan tam phẩm đã là đan sư không tồi rồi. Hơn nữa, phải có kinh nghiệm luyện đan nhiều lần rồi mới được chứ đừng nói là lần đầu luyện như thế này.

Lò được làm nóng, Ngô Bình từng bước một luyện đan. Nửa tiếng sau, bốn viên đan bay ra từ trong lò, cả bốn viên đều là đan nhất phẩm.

Thực ra với loại đan dược thông thường này, anh có thể luyện ra đan vương phẩm, có điều anh cố tình chỉ luyện ra đan nhất phẩm. Dù gì chỉ cần thông qua là được, không cần thu hút quá nhiều sự chú ý làm gì.

Ông cụ lưng gù nhìn thấy đan nhất phẩm thì lẩm bẩm: "Cả bốn viên đều là đan nhất phẩm, quá tốt. Vậy là cậu đã thành công với loại đan đầu tiên".

Trên mặt ông cụ lưng gù thoáng hiện ý cười, còn nhắc nhở Ngô Bình: "Loại đan thứ hai sẽ khó hơn, có một số tiểu tiết rất dễ làm sai, cậu muốn biết gì thì cứ hỏi tôi".

Có thể nhận ra ông cụ lưng gù là cao thủ luyện đan, hơn nữa rất có lòng hướng dẫn Ngô Bình.

Có điều Ngô Bình không để tâm, anh mua tiếp dược liệu luyện loại đan thứ hai rồi bắt đầu luyện đan.

Loại đan thứ hai có tên là Phi Linh Đan.

Khi lò luyện mở ra, bốn viên đan nhất phẩm bay ra ngoài!

Ông cụ lưng gù hơi ngạc nhiên, những người thi trước đều khó lòng thi đạt chỉ sau một lần. Mỗi loại đan có khi phải luyện đến mười lần rồi lấy kết quả của lần tốt nhất. Cho dù là vậy thì số người thi đạt cuối cùng cũng cực ít.

Nhưng chàng thanh niên trước mặt chỉ một lần đã luyện ra đan nhất phẩm!

Ông ấy mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Cứ như vậy, Ngô Bình chưa tới mười tiếng đồng hồ đã luyện xong cả mười loại đan, hơn nữa đan thành phẩm đều đạt nhất phẩm. Có một số loại chỉ yêu cầu đan nhị phẩm, thậm chí là tam phẩm nhưng anh đều luyện được ra nhất phẩm, kết quả thi cực tốt!
Chương 1239: Long Hồn Biến

Ông cụ lưng gù gật đầu mỉm cười nói: "Tốt lắm, trình độ của cậu thực ra đã vượt qua đan sư cao cấp, thậm chí có thể đạt tới cấp đại sư luyện đan rồi".

Ngô Bình cười đáp: "Là do trước khi tham gia kì thi trở thành đại sư luyện đan thì phải tham gia kì thi này trước".

Ông cụ lưng gù: "Ra là vậy, hơn nữa hai kì thi này phải cách nhau ít nhất ba ngày".

Ông cụ lưng gù đưa cho Ngô Bình một tấm lệnh bài ngọc, bên trên khắc chữ "Đan". Có lệnh bài này, người khác vừa nhìn là biết Ngô Bình là đan sư cao cấp.

"Từ giờ trở đi, cậu chính là đan sư cao cấp. Chúc mừng cậu".

Ngô Bình nhận lấy lệnh bài, đáp: "Vất vả cho ông rồi".

Khi anh bước ra khỏi phòng luyện đan, Hoa Nguyên Cát và Tả Kì Phong vẫn đang túc trực bên ngoài. Dù đợi lâu nhưng họ không hề sốt ruột mà ngược lại còn rất vui. Vì thời gian càng dài chứng tỏ Ngô Bình càng luyện được nhiều loại đan dược, vậy thì tỷ lệ thành công càng cao!

Vừa thấy Ngô Bình, Tả Kì Phong vội vã hỏi: "Sư đệ, thế nào rồi? Đã thi đạt rồi chứ?"

Ngô Bình gật đầu: "Sư huynh, giờ em đã là đan sư cao cấp. Có điều, cuộc thi để trở thành đại sư luyện đan phải ba ngày sau mới được tham dự".

Hai vị sư huynh cười như được mùa: "Sư đệ, cậu quá lợi hại, đan sư cao cấp cơ mà. Sư tôn mà biết thì không biết vui đến mức nào".

Ngô Bình cười đáp: "Sư huynh, làm gì đến mức đó chứ?"

Hoa Nguyên Cát: "Sư đệ, đó là cậu chưa hiểu hết về địa vị của đan sư rồi. Cậu vốn đã là thiên tài, nếu lại còn là đan sư cao cấp thì không ai bì được. Ở Tiên Giới, có một quy luật lịch sử, đó là phàm là những thiên tài biết luyện đan thì tiền đồ vô lượng, rất nhiều trong số họ trở thành anh hùng lưu danh sử sách đến tận bây giờ".

Tả Kì Phong cũng cười ha ha nói: "Thầy luyện đan có nhiều mối quan hệ tốt, dù gì ai cũng phải cầu cạnh các thầy luyện đan mà. Sư đệ, sau này cậu chính là đệ tử được yêu thích nhất của Thiên Địa kiếm tông rồi".

Nói rồi, hai người họ kéo Ngô Bình về nhà.

Họ vừa về đến nhà thì đã thấy Tuyết Nhạn đưa một cô gái cực kỳ xinh đẹp tới bái kiến Ngô Bình.

"Bái kiến Ngũ gia", Tuyết Nhạn và cô gái kia quỳ dưới đất.

Thấy cô gái đẹp như vậy, Hoa Nguyên Cát mắt sáng lên hỏi: "Tuyết Nhạn, vị này là?"

Tuyết Nhạn cười đáp: "Tam gia, đây là em gái tôi, Tuyết Hồng".

Tuyết Hồng vái Ngô Bình một vái, nói: "Ngũ gia, đa tạ ơn chữa bệnh cho Tuyết Hồng. Tuyết Hồng xin nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ Ngũ gia".

Ngô Bình đang định từ chối thì Tả Kì Phong đã cười nói: "Ha ha, vậy tốt quá rồi. Sư đệ tôi vừa hay đang thiếu một nha hoàn thân cận, giờ có cô thì tốt quá rồi".

Ngô Bình: "Sư huynh, đâu cần phải vậy".

Tả Kì Phong: "Sư đệ, cậu đừng có phụ lòng mỹ nhân, người ta đã tìm đến cửa rồi mà cậu định để cô ấy ấm ức đi về sao?"

Ngô Bình còn định nói gì đó thì Hoa Nguyên Cát cũng nói: "Sư đệ, vậy bọn anh sang phòng khác. Sáng sớm mai, bọn anh sẽ đưa cậu đi tới mấy nơi rất vui".

Cứ như vậy, Tuyết Nhạn và hai vị sư huynh thi nhau rời khỏi đó, trong phòng chỉ còn lại Ngô Bình và Tuyết Hồng.

Nhìn cô gái đã từng vô cùng xấu xí này giờ còn xinh đẹp hơn Tuyết Nhạn nhiều lần. Anh nói: "Tuyết Hồng, hiện giờ cô mới bước đầu hồi phục dung nhan, sau này sẽ ngày càng đẹp hơn nữa. Có điều gương mặt và cơ thể quá hoàn mỹ có thể không tốt cho cô".

Tuyết Hồng kinh ngạc: "Ngũ gia, có phải tôi sẽ lại trở nên xấu xí không?"

Ngô Bình: “Không nhất định là sẽ trở nên xấu xí nhưng có thể gặp những kiếp nạn khác. Thế này đi, cô qua đây”.

Ngô Bình lấy ra bút vẽ bùa, anh ngắm nghía một lúc rồi nhẹ nhàng chấm một chấm đỏ gần miệng Tuyết Hồng. Chấm màu đỏ đó chuyển thành màu đen, có điều không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô ấy mà trông còn rất thú vị.

Có điều, xét về sự hoàn mỹ thì nhan sắc của cô ấy đã không còn hoàn mỹ tuyệt đối nữa.

Ngô Bình ngắm nghía lại mấy lượt rồi gật đầu: “Không tồi, như thế này thì ông trời sẽ không đố kỵ với sắc đẹp của cô nữa”.

Tuyết Hồng: “Đa tạ Ngũ gia. Để Tuyết Hồng múa một khúc nhạc cho Ngũ gia xem nhé”.

Đường cong cơ thể Tuyết Hồng còn thu hút hơn cả nhan sắc của cô. Ngô Bình nhìn một hồi mà như say.

Trong một căn phòng khác, Tuyết Nhạn và Băng Nghiên đang ngồi cùng Hoa Nguyên Cát và Tả Kì Phong.

Tả Kì Phong cười nói: “Không ngờ sư đệ lại có tài đến vậy, không chỉ là Chân nhân nhất phẩm mà còn là cao thủ luyện đan”.

Hoa Nguyên Cát: “E là sau này sư đệ sẽ còn trở thành đại sư luyện đan ấy chứ. Chậc chậc, Thiên Địa kiếm tông chúng ta sắp có cơ hội trở mình rồi”.

Tả Kì Phong: “Sư huynh, mấy vị thượng trưởng lão thực ra không hoàn toàn phục tùng sư tôn. Nếu sư đệ đủ tài đức thì bọn họ chẳng nói gì được nữa”.

Hoa Nguyên Cát: “Chỉ tiếc là tu vi của sư đệ còn thấp, nếu sư đệ trở thành Thiên Tiên hoặc Tiên tôn Bất Tử thì bọn họ chắc chắn sẽ phải ngậm miệng lại, ngoan ngoãn nghe lời sư tôn”.

“Chuyện này không vội được. Ha ha, vận khí của chúng ta quá tốt mới có được sư đệ như vậy. Sau này cũng coi như hai ta đã có chỗ dựa ở Tiên Giới”.

Tuyết Hồng múa xong một khúc nhạc, Ngô Bình vỗ tay khen: “Múa đẹp lắm”.

Tuyết Hồng khẽ cúi người đáp: “Tạ Ngũ gia khen ngợi”.

Sau đó Ngô Bình bảo Tuyết Hồng lui xuống trước, sau đó anh bắt đầu tu luyện Thần Ma Cửu Biến.

Thần Ma Cửu Biến này chính là công pháp bổ trợ cho cảnh giới Thần Biến và Hoá Thân. Chỉ có điều tu luyện công pháp này khá khó, đến giờ Ngô Bình mới có thể tu luyện được.

Thức đầu tiên của Thần Ma Cửu Biến gọi là Long Hồn Biến.

Thức đầu tiên vô cùng khó bởi vì muốn luyện hoá long hồn vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, trên đời làm gì có nhiều long hồn đến thế chứ?

Ngô Bình lấy long châu ra, mở mắt thấu thị thì phát hiện trong viên châu này có một động tiên, bên trong nhốt một long hồn.

Khi thần niệm của anh giao tiếp với long hồn thì long hồn đột nhiên nổi điên lên, liên tục gầm thét muốn bóp nát thần niệm của anh.

Ngô Bình cười lạnh: “Nóng nảy quá nhỉ? Có giỏi thì ra đây xem nào?”

Long hồn càng điên tiết, nó gầm gừ: “Loài người nhỏ bé ti tiện kia! Dám xấc láo với long tộc cao quý, ta sẽ khiến ngươi phải sống trong đau đớn và sợ hãi!”

Ngô Bình: “Bị nhốt như heo trong chuồng mà còn hống hách quá nhỉ, không hổ là long tộc”.

Long hồn điên tiết lồng lộn lên nhưng Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến nó nữa. Anh thả Nhân Cách Tối Thượng ra để nó giao tiếp với Đạo Thụ.

Từ sau khi Nhân Cách Tối Thượng xuất hiện, anh nhận ra thi thoảng nó có thể giao tiếp với Đạo Thụ. Giờ anh hy vọng nó có thể nhờ Đạo Thụ giúp anh lấy được long hồn này!

Cuộc đối thoại của Nhân Cách Tối Thượng và Đạo Thụ rất thú vị. Nhân Cách Tối Thượng nói: “Đại ca, em thấy long hồn này ổn áp đấy. Nếu mà luyện hoá nó thì nguyên thần của em sẽ mạnh lắm đây”.

Đạo Thụ: “Thần Ma Cửu Biến đó không tồi nhưng cậu vẫn chưa đủ mạnh, đường đột luyện hoá long hồn sẽ gặp nhiều nguy hiểm”.

Nhân Cách Tối Thượng: “Không sao đâu, em tu luyện Thần Ma Cửu Biến, loại công pháp này không hề tầm thường. Sau khi luyện thành thì tu vi sẽ lên như diều gặp gió. Đến lúc đó em lại tu luyện thêm công pháp của tiên vực Vĩnh Hằng là một công đôi việc”.

Đạo Thụ bắt đầu lung lay: “Nói vậy nghe cũng có lí, nhưng nhân cách thứ nhất của Lý Huyền Bình quá đần, đầu chỉ để mọc tóc”.

Nhân Cách Tối Thượng: “Đại ca, không phải còn có em sao?”

Đạo Thụ cuối cùng cũng đồng ý: “Được rồi, giữ chặt long châu, việc còn lại để tôi”.
Chương 1240: Livestream bán trà

Thế là Ngô Bình nắm chặt viên ngọc rồng trong tay. Rễ cây của Đạo Thụ cắm thật sâu vào trong, xuyên qua lớp vỏ ngoài của viên ngọc rồng và tiến thẳng vào trong Động Thiên.

Long Hồn trông thấy vô số rễ cây xâm nhập quấn quanh, vội vàng gào thét không ngừng, tỏa ra long uy hòng phá vỡ bộ rễ kia.

Nhưng rễ cây này cứng rắn vô cùng, không gì cắt đứt nổi, đến cả sức mạnh của long uy cũng không làm gì được. Bộ rễ nhanh chóng quấn chặt Long Hồn, gai rễ nhọn hoắt đâm vào thân thể của nó.

Ngay sau đó, hình ảnh của Long Hồn mờ dần đi. Nó cuống quýt giãy dụa, không cam lòng gào thét: “Không được! Tao là Tam thái tử của Long Tộc. Chúng mày không thể đối xử với tao như vậy được. Đông Hải Long Cung sẽ không tha cho chúng mày đâu…”

Cuối cùng, một chút tàn ảnh còn lại của Long Hồn cũng chậm rãi biến mất, chuyển hóa thành sức mạnh Long Hồn thuần túy. Nguồn năng lượng tinh khiết ấy bị Đạo Thụ hút vào luyện hóa rồi kết thành một loại trái cây.

Loại trái cây ấy có hình rồng, trông sống động y như thật, hơn nữa còn có thể động đậy. Quả Long Hồn nhanh chóng chín vàng, hóa thành một con rồng nhỏ ngụp lặn bên trong cơ thể Ngô Bình một vòng rồi chui vào Nguyên Thần.

Nguyên thần của Ngô Bình hòa với con rồng nhỏ kia thành một thể. Chỉ trong chốc lát, anh bỗng cảm thấy thần niệm của mình mạnh lên gấp mấy lần, có thể phóng xa ra bên ngoài ba nghìn dặm!

Sau khi nuốt Long Hồn, Ngô Bình lập tức bắt tay vào tu luyện Long Hồn Biến. Long Hồn Biến thực chất chính là hấp thụ mọi ưu điểm của Long Hồn để tăng cường sức mạnh nguyên thần cho mình. Bởi vì nguyên thần của rồng là nguyên thần hoàn hảo nhất trong tất cả các sinh linh trên thế gian này, là cấp độ tiến hóa cao nhất.

Vì đã có được Long Hồn nên việc tu luyện Long Hồn Biến diễn ra khá thuận lợi. Ngô Bình còn tu luyện được kinh Cực Thần nên có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nguyên thần của anh bắt đầu lột xác. Hình dạng của nguyên thần Đế dần biến thành một con Thần Long miệng ngậm hạt châu vàng óng tỏa sáng rực rỡ.

Sau khi có hình dạng mới, nguyên thần của Ngô Bình không chỉ có khí thế của nguyên thần Đế mà còn sở hữu cả các ưu thế và thiên phú của Long Hồn.

Long Hồn Biến kết thúc, nguyên thần của anh quay trở về thân xác. Anh đẩy cửa bước ra.

Ngoài cửa, Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong đều trợn mắt há hốc mồm đứng hóa đá tại chỗ. Thì ra giây phút Ngô Bình phóng nguyên thần Đế ra ngoài, uy lực khủng khiếp của nó đều khiến thần hồn của bọn họ phải run rẩy, tất nhiên không tránh khỏi bị làm cho khiếp sợ.

Ngô Bình cất giọng hỏi: “Hai sư huynh đang chờ em sao?”

Hoa Nguyên Cát đáp: “Sư đệ, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy? Nguyên thần của em quá kinh khủng”.

Anh thản nhiên nói: “Cũng không có gì đâu. Em đang luyện một bộ công pháp, ảnh hưởng của nó hơi lớn một chút”.

Tả Kỳ Phong cười khổ: “Ảnh hưởng mà em nói lớn quá rồi đấy. Người nào không biết còn tưởng là có thần tiên nào giáng trần”.

Ngô Bình thấy trời còn chưa sáng hẳn, bèn cười bảo: “Xin lỗi vì đã làm phiền đến hai anh”.

Hoa Nguyên Cát xua tay đáp: “Sư đệ tu luyện tiếp đi. Bọn anh cũng không quấy rầy em nữa”.

Chờ hai người họ đi khỏi, Ngô Bình bảo Tuyết Hồng đi pha một ấm trà. Cô ấy chọn một loại lá trà có chất lượng khá cao ở Tiên Giới. Sau khi nhấp một ngụm, anh cau mày lẩm bẩm: “Sao người ta lại làm ra loại lá trà quái quỷ như thế này, hương vị vừa kỳ quái vừa tạp nham”.

Tuyết Hồng đáp: “Lá trà ở Tiên Giới chính là như vậy đấy ạ. Trà tiên cao cấp đều bị “Trại trà Bốn Mùa” lũng đoạn thị trường cả rồi. Mặc dù trà của bọn họ rất ngon nhưng mà đắt quá. Đến cả Tam gia và Tứ gia cũng chỉ có thể lấy ra đãi khách quý được thôi”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Chỉ mỗi mấy lá trà cũng bị lũng đoạn sao?”

Tuyết Hồng đáp: “Mặc dù sao trà không khó bằng luyện đan nhưng nguyên lý lại chẳng khác là bao”.

Anh nghe vậy cười lạnh nói: “Trà tôi sao còn xịn hơn bọn họ gấp nghìn lần”.

Nói rồi anh mở mạng Tiên gọi Tiên Nhi ra: “Tiên Nhi, cô tìm giúp tôi một ít trà tươi, phải là loại tốt nhất”.

Cô ấy lập tức dẫn ra một vài cửa hàng. Sau khi xem qua một lượt, Ngô Bình chọn ra được một loại trà vô cùng thượng hạng, lá hái từ ngọn, vừa tươi vừa non.

Bởi vì là trà xịn nên dù chỉ là lá tươi cũng đắt tới mức năm trăm tiền báu một cân. Phải biết rằng muốn sao ra được một cân trà khô phải mất năm cân trà tươi. Vậy có nghĩa là ít nhất cũng phải mất hai nghìn năm trăm tiền báu mới sao ra được một cân trà.

Sự hiểu biết về dược liệu của Ngô Bình vẫn luôn cao hơn mọi người một bậc. Anh không chút do dự tức thì lấy lò luyện đan ra bắt đầu sao trà. Thỉnh thoảng anh còn cho thêm một vài nguyên liệu để lá trà dậy mùi thơm hơn, dược lực cũng mạnh hơn.

Chẳng mấy chốc mười cân trà đã được sao xong, lá trà ánh lên vầng sáng ba màu. Bên trong loại trà này chứa đủ cả ba loại hương thơm và ba loại dược lực. Từng mùi hương dần xuất hiện cùng với các loại dược lực lần lượt hiện ra.

Khi Tuyết Hồng pha thêm một bình trà khác, nước trà sóng sánh ánh lên ba vệt sáng sắc sỡ, tỏa ra mùi thơm nức mũi. Chỉ cần ngửi một cái đã thấy khoan khoái cả người, hương thơm tương đương với đan dược cấp cao!

Tuyết Hồng trợn tròn mắt, kinh ngạc reo lên: “Trà này thơm quá đi mất, hình như còn tốt hơn cả trà “Tuyết Vận” thượng hạng nhất của Trại trà Bốn Mùa nữa!”

Ngô Bình dò hỏi: “Bọn họ bán Tuyết Vận bao nhiêu tiền một cân?”

Tuyết Hồng thật thà đáp: “Một cân phải năm trăm nghìn”.

Nghe thấy thế, anh giật nảy mình: “Cái gì? Năm trăm nghìn sao?”

Cô ấy gật đầu nói: “Đắt như vậy mà vẫn còn phải chờ rất lâu mới nhận được trà”.

Ngô Bình cười lạnh một tiếng: “Lợi nhuận cao chót vót. Chỉ mất mấy nghìn tiền vốn mua nguyên liệu mà bán ra tận năm trăm nghìn, lãi hơn trăm lần!”

Tuyết Hồng uống thử một ngụm trà vừa pha, lập tức chìm đắm trong hương vị thơm ngon của nó. Cô ấy thốt lên: “Đúng là trà ngon! Tôi từng uống loại trà trị giá hơn trăm nghìn cũng không ngon bằng nó”.

Ngô Bình chợt nảy ra ý hay: “Sau này cô mở phòng livestream trên mạng Tiên để bán trà tôi sao ra đi. Trà của chúng ta sẽ tên là trà Đan”.

Tuyết Hồng kinh ngạc hỏi: “Trà Đan?”

Anh gật đầu đáp: “Chính là loại trà tựa như đan dược”.

Tuyết Hồng cười bảo: “Trà anh sao ra ngon như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua”.

Ngô Bình dặn dò: “Phải ra định giá cao một chút, một cân bán hai trăm nghìn đi”.

Tiếp đó, anh bảo Tiên Nhi đăng ký một phòng livestream, trước tiên để Tuyết Hồng nhảy múa một bài. Cô ấy vốn có gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tài năng nhảy múa lại càng xuất sắc hơn người, chẳng mấy chốc đã thu hút được một lượng lớn người xem.

Ngô Bình cũng không hề nhàn rỗi. Anh tiếp tục mua thêm lá trà tươi ở trên mạng rồi sao ngay trong đêm. Công việc sao lá trà này dễ hơn luyện đan nhiều. Trước khi trời sáng, anh đã sao xong mười lò, tổng cộng làm ra được một trăm hai mươi cân trà sao.

Bấy giờ Tuyết Hồng cũng đã trở nên hot hòn hót. Chỉ tính lượng quà tặng đã vượt quá một triệu tiền báu.

Ban đầu người xem tìm tới là vì bài múa của Tuyết Hồng. Nhưng đột nhiên bọn họ quay ngoắt sang bán trà.

Tuyết Hồng tươi cười giới thiệu: “Thưa các vị công tử, đây là trà Đan do chính tay Tuyết Hồng sao ra, bên trong còn có cả dược liệu, hiệu quả sánh ngang tiên đan. Để bày tỏ lòng cảm ơn mọi người đã tặng quà cho tôi, tôi xin tặng lại mỗi người một chút trà Đan làm quà đáp lễ”.

Thoắt cái, một trăm suất trà đã được vận chuyển đi. Một trăm người may mắn được chọn này đều là các đại gia không thiếu tiền, vung tay tặng quà toàn là hàng nghìn tiền báu.

Sau khi nhận được trà, bọn họ lập tức bị hương thơm của nó hấp dẫn, pha ngay tại chỗ uống thử. Giây phút nước trà trôi qua cổ họng, bọn họ đều kinh ngạc thốt lên một câu trà ngon!

“Tuyết Hồng, trà của cô quá tuyệt vời, chắc chắn ngon hơn trà cao cấp nhất của Trại trà Bốn mùa. Cô có bán trà này không, tôi muốn mua hết!”

“Anh muốn mua hết hả? Không được, chúng tôi cũng muốn mua. Tuyết Hồng, trà của cô ngon quá, cho dù đắt đến mức nào tôi cũng sẽ mua ủng hộ cô”.

Tuyết Hồng mỉm cười đáp: “Cảm ơn các anh đã ủng hộ. Trà của Tuyết Hồng phải dùng tới rất nhiều dược liệu quý giá để chế biến nên giá cả hơi cao một chút. Một cân trà hai trăm nghìn ạ”.

“Ha ha, trà ngon như vậy thì hai trăm nghìn không đắt tí nào”, có người lên tiếng đặt hàng: “Cho tôi mười cân trước đi!”

Tuyết Hồng tỏ vẻ khó xử nói: “Xin lỗi anh, bởi vì số lượng có hạn nên tôi chỉ có thể bán cho mỗi người nửa cân”.

Cứ như vậy, người đến mua trà ngày càng đông. Chỉ trong một tiếng đồng hồ, Tuyết Hồng đã bán được một trăm ba mươi cân trà. Trừ đi hai mươi cân làm quà tặng ban đầu thì thực tế vẫn bán được một trăm mười cân, thu về hai mươi hai triệu!

Ngô Bình nhìn thấy số tiền khổng lồ trong hệ thống của mình, bỗng có cảm giác như đang nằm mơ. Anh khẽ lẩm bẩm: “Sao trà đúng là hái ra tiền!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK