Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1436: Thú chủ

Nhìn thấy con sói ấy, con gấu đen lập tức gầm lên như thể đang cảnh cáo rằng nó đang cõng Nhân Hoàng trên lưng, con sói chớ vô lễ.

Nhưng con Lang Vương vẫn lạnh mặt rồi nhìn chòng chọc vào Ngô Bình bằng ánh mắt đầy khiêu khích, không hề nể mặt anh chút nào.

Ngô Bình cười khẩy rồi chộp tay lên cao, một bàn tay khổng lồ do khí Huyền Hoàng ngưng tụ thành đã tấn công con Lang Vương.

Ngân Bối Lang Vương hét lên tức giận, nhưng không thể nào vùng ra được, bàn tay khổng lồ đã bóp chặt lấy nó, không lấy sau, nó đã phải hét lên đau đớn.

Uỳnh!

Ngô Bình đánh nó ngã xuống đất rồi lạnh giọng nói: “Lang Vương cỏn con mà dám ngông nghênh với ta hả?”

Con sói suýt bị đánh chết nên cúi đầu xuống rồi nằm phục dưới đất, điều đó chứng tỏ nó đã hàng phục Ngô Bình.

Đám thiếu niên vừa vui vừa ngạc nhiên, một người nói: “Bệ hạ, nó đang thể hiện sự hàng phục với người đấy ạ”.

Ngô Bình liếc con sói một cái rồi nói với vẻ chê bôi: “Yếu như sên, còn thua con chó nhà tôi nuôi”.

Dứt lời, anh mặc kệ con sói rồi bảo con gấu đen tiếp tục lên đường.

Đám thiếu niên á khẩu, thầm thấy bệ hạ quá mạnh, đến Lang Vương cũng không thèm đoái hoài luôn.

Họ đâu biết thú bảo vệ của Ngô Bình là cùng kỳ, đương nhiên những con mãnh thú bình thường khác không thể lọt vào mắt xanh của Ngô Bình rồi.

Cuối cùng, bốn cậu thiếu niên đã dẫn Ngô Bình tới bộ lạc của mình. Quy mô của bộ lạc này không lớn, chỉ khoảng hơn ba nghìn người, trừ người già và trẻ nhỏ ra thì chỉ còn gần 2000 người tham gia vào lao động và tác chiến.

Ngô Bình vừa đến, tất cả mọi người trong bộ lạc đều ra cửa nghênh đón. Thủ lĩnh của bộ lạc là một người đàn ông trung niên cao lớn, nhưng so với Ngô Bình thì ông ấy vẫn rất nhỏ bé.

“Bộc lạc Hắc Hùng tham kiến Nhân Hoàng!”, thủ lĩnh cất giọng run rẩy, khó có thể che giấu sự kích động của mình.

Cũng khó trách, bởi Nhân Hoàng thường là thủ lĩnh của liên minh các bộ lạc lớn, số thành viên của các bộ lạc này thường là cả triệu người, một bộ lạc như họ được đón một Nhân Hoàng đến chơi đúng là niềm vinh hạnh lớn lao.

Ngô Bình nhảy xuống khỏi lưng con gấu đen rồi nói: “Mọi người đứng dậy hết đi!”

Mọi người đứng lên, ai nấy đều nhìn Ngô Bình với ánh mắt cháy rực.

Ngô Bình hỏi thủ lĩnh bộ lạc: “Ông tên gì?”

Thủ lĩnh: “Thưa bệ hạ, tiểu nhân là Hùng Thái”.

Ngô Bình gật đầu.

Hùng Thái mời Ngô Bình đến một ngôi nhà mái vòm được xây bằng gỗ, sau đó sai người mang thịt khô và hoa quả ngon nhất trong tộc ra mời anh, ngoài ra còn có cả rượu hoa quả nữa.

Ngô Bình nếm thử rượu của họ thì thấy mùi vị rất bình thường.

Anh uống hai chén rồi hỏi: “Hùng Thái, gần đây còn có Nhân Hoàng nào khác không?”

Hùng Thái lắc đầu: “Khu mà Nhân Hoàng sống cách chỗ này xa lắm ạ, dù chúng tiểu nhân có đi hết cả đời cũng không đến nơi được”.

Ngô Bình gật gù: “Các người sống ở đây có bị dã thú tập kích không?”

Hùng Thái: “Nhân Hoàng, chúng tiểu nhân đã quen với việc bị dã thú tập kích rồi ạ. Chúng mà đến thù chúng tôi sẽ giết, nhưng mỗi nào cũng có người bị thương hoặc thiệt mạng, hầu hết là người già và trẻ nhỏ”.

Ngô Bình: “Mọi người không có tu vi, chỉ dựa vào sức mình thì đương nhiên không thể đánh lại dã thú được”.

Hùng Thái vội nói: “Nhân Hoàng, người có thể truyền cho chúng tiểu nhân ít công pháp được không ạ?”

Ngô Bình là Nhân Hoàng nên có trách nhiệm chấn hưng nhân tộc, đương nhiên anh sẽ vui lòng giúp đỡ họ, anh nói: “Được, tôi sẽ truyền cho mọi người ít công pháp tu luyện”.

Hùng Thái mừng rỡ rồi liên tục nói cảm ơn anh.

Sau đó, ông ấy thoáng ngập ngừng rồi nói tiếp: “Nhân Hoàng, gần đây có một con dã thú rất mạnh, bộ lạc chúng tiểu nhân đã bị nó vây suốt hơn trăm năm, tháng nào cũng phải nộp 20 người sống cho nó ăn thịt”.

Ngô Bình lạnh mặt hỏi: “Cái gì? Nộp người sống nuôi dã thú ư?”

Hùng Thái cúi đầu xuống: “Bệ hạ, tiểu nhân biết làm vậy rất tàn nhẫn, nhưng con dã thú ấy mạnh quá, nếu chúng tiểu nhân không nộp người sống cho nó thì nó sẽ chén sạch cả bộ lạc”.

Ngô Bình: “Sao? Nó là dã thú gì?”

Hùng Thái: “Là một con cự xà dài năm tiễn, nó mà há miệng ra thì có thể nuốt được cả một con gấu”.

Ngô Bình hừ mạnh nói: “Dẫn tôi đi gặp nó”.

Hùng Thái: “Cảm ơn Nhân Hoàng đã đòi lại công bằng cho chúng tiểu nhân! Nhưng giờ chắc nó đang đi kiếm ăn bên ngoài, nếu muốn bắt nó thì phải chờ đến tối ạ”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì để tối”.

Đôi bên trò chuyện thêm một lúc, Ngô Bình đã biết chuyện này rất bình thường ở đại lục Hồng Hoang, các sinh vật mạnh thích bao vây các bộ lạc, như thế thì tháng nào chúng cũng được thưởng thức thịt người tươi ngon.

Như bộ lạc Hắc Hùng này vẫn còn là may, mỗi tháng họ chỉ cần nộp 20 người sống, nhiều bộ lạc đáng thương hơn còn bị ăn một phần mười bộ lạc. Vì đảm bảo việc sinh tồn, các bộ lạc đó chỉ đành ra sức sinh con, trẻ con ra đời hầu hết đều được mang nộp cho dã thú ăn.

Nghe đến đây, Ngô Bình nổi giận ngất trời: “Các người đều mang huyết mạch của Chân Nhân thái cổ, vậy mà lại suy đồi đến mức này, đúng là một lũ ăn hại!”

Bị mắng, Hùng Thái sợ hãi rồi quỳ xuống nói: “Tiểu nhân bất tài, xin Nhân Hoàng bớt giận”.

Ngô Bình hỏi: “Các bộ lạc như vậy ở gần đây có nhiều không?”

Hùng Thái: “Theo tiểu nhân biết thì có nhiều lắm ạ, đám dã thú ấy thường được gọi là thú chủ!”

Ngô Bình: “Được, tôi sẽ tiêu diệt hết bọn chúng!”

Hùng Thái: “Nhân Hoàng, đại lục Hồng Hoang có rất nhiều thú chủ mạnh. Nghe nói có thú chỉ còn khống chế được cả liên minh bộ lạc, mỗi năm đều ăn thịt cả triệu người”.

Ngô Bình phẫn nộ: “Đến liên minh bộc lạc cũng bị khống chế ư?”

Hùng Thái: “Bệ hạ, thật ra cũng không thể trách họ được, nhiều thú chủ có lai lịch rất lớn, huyết mạch lại mạnh, quần tộc phát triển, đến liên minh bộ lạc cũng không dám đắc tội. Vì dù giết được chúng thì tổ tiên của chúng cũng sẽ tới rồi trả thù tàn khốc hơn”.

Ngô Bình cười lạnh: “Vì sợ bị trả thù nên đã dâng đồng loại của mình lên cho chúng ăn thịt ư?”

Hùng Thái không dám trả lời nữa mà chỉ cúi đầu xuống.

Ngô Bình ra hiệu cho ông ấy đến gần, sau đó giơ tay vỗ vào vai ông ấy, người Hùng Thái vang lên tiếng răng rắc, các kinh lạc đã được đả thông, trong đầu ông ấy cũng xuất hiện một bộ công pháp kỳ diệu và một môn võ kỹ rất mạnh.

Hùng Thái mừng rỡ rồi liên tục dập đầu cảm ơn Ngô Bình.

Ngô Bình: “Ông lui xuống đi, nhớ chăm chỉ tu luyện, ngoài ra hãy chuẩn bị để tối nay dẫ tôi đi tiêu diệt con dã thú kia”.

“Vâng”, dứt lời, Hùng Thái lui xuống ngay.

Vốn Ngô Bình định nhanh chóng đến núi Hỗn Mang, nhưng giờ gặp phải chuyện này, anh đã là Nhân Hoàng thì không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Tối nay, anh sẽ đi giết con cự xà kia.

Ngoài ra, anh sẽ trừ khử thêm các con thú chủ khác, nếu thế lực sau lưng chúng dám đến trả thì thì anh cũng diệt luôn một thể.
Chương 1437: Hắc Hùng Vương trung thành

Thời gian còn lại, Ngô Bình đã đi dò xét xung quanh và tìm được khá nhiều dược liệu, ngoài ra anh còn dạy cho mọi người trong bộ lạc cách phân biệt thuốc, để họ đi hái cho mình.

Đến chiều, đã có rất nhiều các sọt thuốc đặt trước mặt Ngô Bình. Anh lấy lò luyện đan ra rồi bỏ dược liệu vào luyện chế đan dược, sau đó chia cho mọi người trong tộc.

Anh còn lấy tài liệu mà mình biên soạn ra cho họ học, vì người ở đây không biết chữ nên anh đã dạy cho những người biết chữ trước, họ học xong thì sẽ dạy cho những người còn lại sau.

Các tài liệu này là ngày xưa Ngô Bình viết cho ngoại viện của Thục Sơn, sau này khi làm tổng thủ lĩnh thì anh đã sửa đổi lại đôi chút, bản cuối cùng thì để cho thành viên của Lý Thị tu luyện.

Vì có nhiều người học nên tài liệu cần in ra thành nhiều bản, người bình thường cũng có thể học được, vì đây đều là những kiến thức tu luyện nhập môn.

Trách nhiệm của Nhân Hoàng là giáo dục nhân loại, bảo vệ nhân tộc. Các bộ lạc này vẫn duy trì lối sống rất nguyên thuỷ, Ngô Bình đã đến đây thì đương nhiên anh sẽ nâng cao đời sống lên cho họ.

Ngô Bình luyện vài lò đan dược xong thì trời tối, thấy sắp đến giờ nên anh chọn thêm hơn chục thiếu niên, mười người thanh niên cùng vài người lớn tuổi trong tộc đi xem anh tiêu diệt con cự xà.

Anh muốn họ xem để ý thức được sức mạnh của người tu hành, từ đó có động lực để tu luyện hơn.

Ngô Bình thổi một hơi, một luồng khí tức Huyền Hoàng đã nâng mọi người lên, sau đó cùng anh bay về phía sào huyệt của con cự xà. Họ bay được một đoạn thì thấy có một gò đất lớn ở phía trước, gò đất này có màu tím nhạt, bên trên có một hang động rất lớn, các luồng yêu khí tuôn ra không ngớt.

Ngô Bình nhườn mày nói: “Con rắn này đã luyện ra được yêu đan rồi”.

Với các con thú đã tu luyện thành yêu thì Ngô Bình thường không đuổi cùng giết tận, dẫu sao thú cũng tu luyện khó hơn con người rất nhiều. Những con thú có thể tu hành sẽ tương đương với một thiên kiêu, thêm nữa chúng đã mạnh sẵn rồi nên một khi tu hành thì thực lực sẽ mạnh hơn hẳn con người.

Song, con cự xà này quá độc ác, nó bắt người dân ở đây phải nộp người sống cho mình ăn thịt thì đương nhiên sẽ phải trả giá.

Ngô Bình nhìn hang động đó rồi thờ ơ nói: “Hùng Thái, ông gọi nó ra đây”.

Hùng Thái gọi lớn một tiếng, con cự xà nghe thấy tiếng động thì thò cái đầu to đùng ra, đôi mắt của nó có màu xanh lè trông rất đáng sợ.

Nó cứ tưởng Hùng Thái lại mang đồ ăn tới nên mới chạy ra ngay để lấy, nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình thì nó chợt nổi giận rồi rít lên như đang hỏi đồ ăn của mình đâu?

Phát tiết xong, con cự xà lại thấy Ngô Bình có gì đó sai sai.

Khi nó quan sát Ngô Bình kỹ hơn thì linh tính mách bảo nó là anh có vấn đề, nó lập tức thò hẳn người ra ngoài, để lộ thân mình dài ngoằng.

“Anh là Nhân Vương à?” con cự xà phát ra tiếng người, nhưng không được lưu loát cho lắm.

Ngô Bình cười lạnh: “Ngu dốt! Đến Nhân Vương với Nhân Hoàng mà cũng không phân biệt được, người lớn trong tộc dạy dỗ mày kiểu gì vậy hả?”

Anh bước ra với khí tức bức người, sau đó hoá thành một người khổng lồ. Con cự xà chỉ dài vài trăm mét chợt trông như một món đồ chơi ở trước mặt anh.

Con cự xà hoảng sợ rồi co ro người lại, sau đó cao giọng nói: “Tham kiến Nhân Hoàng!”

Nó đang run rẩy đến cùng cực, dù thiếu hiểu biết đến mấy thì nó cũng biết được sức mạnh của Ngô Bình.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Ai cho mày ăn thịt người hả?”

Con cự xà vội nói: “Nhân Hoàng, cá lớn nuốt cá bé là quy luật rồi nên tôi làm vậy cũng đâu có sai”.

Ngô Bình: “Không sai ư? Được, nay tao sẽ dùng quy luật ấy để đáp trả cho mày”.

Anh túm lấy con cự xà, nó ra sức vùng vẫy, nhưng Ngô Bình quá mạnh nên nó càng giãy lại càng thấy đau đớn. Sau đó, nó đã ngoan ngoãn rồi cầu xin anh: “Nhân Hoàng tha mạng, tôi tu luyện cũng chẳng dễ dàng gì, mới ngưng luyện được yêu đan thôi”.

Ngô Bình: “Tao nghe nói chúng mày cũng có bộ lạc riêng đúng không?”

Con cự xà cứ tưởng Ngô Bình sợ thế lực phía sau mình nên nói ngay: “Nhân Hoàng, tộc tôi là Linh Mãng, trong tộc có một vị yêu thần trấn thủ”.

Yêu thần có cấp bậc và địa vị ngang với Nhân Hoàng, từ đó đủ thấy tộc Linh Mãng này mạnh đến mức nào ở đây.

Ngô Bình cười khẩy nói: “Có con yêu thần vớ vấn thôi mà, nó mà mò tới thì tao chém chết ngay!”

Một đường kiếm loé lên, con cự xà hét lên đau đón rồi bị chém thành nhiều mảnh, một viên yêu đan to như nắm đấm rơi vào tay Ngô Bình.

Mọi người thấy Ngô Bình chém chết con cự xà thì vô cùng mừng rỡ.

Bấy giờ, Ngô Bình mới nhìn thấy con gấu đen cũng đang chạy tới như muốn tham chiến.

Anh hỏi: “Sao bộ lạc lại lấy tên là Hắc Hùng? Mà con gấu đen kia có lai lịch thế nào?”

Hùng Thái đáp: “Bệ hạ, ngày xưa bộ lạc của chúng tiểu nhân có một cường giả đã thuần hoá được một con gái đen. Nó cũng là một cường giả cấp Yêu Vương và được chúng tiểu nhân nuôi dưỡng bấy lâu nay. Vài trăm năm trước, nó đã bị thương nặng trong lúc chống lại người xâm lược bộ lạc, vì thế vẫn đang dưỡng bệnh ở trên núi, sau đó cử hậu duệ của mình xuống bảo vệ cho bộ lạc. Nhưng thực lực của hậu duệ nó có hạn, có mấy con chết rồi. Con gấu đen ở trước mặt người chính là đời con cháu thứ năm của Hắc Hùng Vương”.

Ngô Bình: “Ý ông là Hắc Hùng Vương vẫn đang dưỡng thương ư?”

Hùng Thái thở dài: “Vâng, nhưng không biết có hồi phục được hay không nữa”.

Ngô Bình đáp xuống người con gấu đên, sau đó giơ tay chạm vào đầu nó rồi cười nói: “Dẫn tao đến gặp lão tổ của mày đi, tao có thể chữa khỏi bệnh cho nó”.

Anh là y tiên nên cả người và thú, anh đều có thể chữa khỏi bệnh cho được.

Tuy con gấu này không quá thông minh, chỉ như một đứa bé mười tuổi, nhưng nó cũng hiểu được ý của Ngô Bình.

Nó lập tức hào hứng gật đầu, không cần biết anh nói gì tiếp, nó cứ thể đưa anh lên núi.

Con gấu chạy nửa tiếng thì Ngô Bình nhìn thấy một ngọn núi đen sì, đến dưới chân núi thì con gấu hét lên, bên trên cũng có tiếng hét vọng xuống, đó chính là lão tổ của nó.

Một người một gấu leo lên đỉnh núi, tất cả cây cối trên này đều đã vàng úa, đến đá cũng biến thành màu đen nên núi mới có tên là núi Hắc.

Có một con gấu đen khổng lồ nằm trong hang động, người nó dài 500 mét, lông không còn bóng nữa, nó chỉ nằm im bất động.

Ngô Bình vừa đến, nó đã cố đứng dậy rồi cúi đầu chào anh: “Tham kiến Nhân Hoàng!”, Ngô Bình gật đầu nói: “Hắc Hùng Vương, vết thương của ngươi rất nặng, ai gây ra vậy?”

Hắc Hùng Vương: “Một con đại bàng cánh bạc ạ, nó đã khiến đầu và lưng của tôi bị thương. Cái móng của nó có độc, bao năm qua tôi vẫn khống chế chất độc”.

Ngô Bình: “Hậu duệ của ngươi đâu? Sao không đến chăm sóc ngươi?”

Hắc Hùng Vương: “Chúng phải đi bảo vệ bộ lạc”, Ngô Bình thấy rất cảm động, Hắc Hùng Vương rất trung thành, dù bộ lạc không còn mạnh như trước nữa, nhưng nó vẫn giữ đúng trọng trách, cử hết hậu duệ đi bảo vệ dân làng.

Anh giơ tay ra, một luồng hắc khí bay lên từ lưng của Hắc Hùng Vương, đây chính là chất độc của con đại bàng cánh bạc.

Ngô Bình lại lấy Thiên Nguyên Châm ra rồi đả thông kinh lạc cho nó, đồng thời cho Hắc Hùng Vương uống yêu đan của con cự xà ban nãy để nâng cao tu vi.

Nhờ anh điều trị mà chưa tới một tiếng sau, Hắc Hùng Vương đã hoàn toàn hồi phục.
Chương 1438: Nhân Hoàng giáng thế, khắp chốn mừng vui

Thực lực của Hắc Hùng Vương ngang với Nhân Vương, thậm chí còn mạnh hơn một chút. Nhưng sinh mệnh của nó đã cạn nhiều, dù bây giờ đã không còn bị thương nữa thì cũng chẳng mấy mà chết.

Hắc Hùng Vương quỳ xuống nói: “Cảm ơn Nhân Vương”.

Ngô Bình lấy một bộ công pháp có tên là Yêu Thiên Kinh trong nhẫn của Thần Hoàng ra. Anh có được cuốn kinh pháp này sau khi giết chết một con yêu thần.

“Yêu Thiên Kinh này là một công pháp rất hay, ngươi cầm lấy mà tu luyện, vài năm nữa là thành yêu thần. Sau đó, tuổi thọ của ngươi sẽ tăng thêm nhiều”.

Dứt lời, anh đưa thêm rất nhiều Sinh Mệnh Đan cho Hắc Hùng Vương, nếu uống hết chỗ đan dược này thì nó sẽ tu luyện kinh pháp dễ dàng hơn.

Hắc Hùng Vương liên tục nói cảm ơn, Ngô Bình nói: “Hãy tiếp tục bảo vệ bộ lạc Hắc Hùng, tên của bộ lạc chính là tên của ngươi nên ngươi phải có trách nhiệm với họ”.

Hắc Hùng Vương: “Vâng!”

Tối đó, Ngô Bình đã rời khỏi bộ lạc Hắc Hùng rồi tiếp tục cuộc hành trình. Ở gần đây có khá nhiều thú chủ, mỗi khi anh bộ lạc nào, anh đều để lại tài liệu tu luyện cho họ và giúp họ xử lý lũ thú chủ. Nhờ đó, mà các bộ lạc đều rất biết ơn anh, danh tiếng của Nhân Hoàng lan đi nhanh chóng.

Hôm nay, Ngô Bình vừa giết một con thú chủ thì lấy có ánh sáng mờ bay từ phía trời Tây tới. Có mấy tu sĩ trong màn sáng này, khi họ nhìn thấy Ngô Bình thì vội vàng hành lễ: “Tham kiến Nhân Hoàng bệ hạ!”

Ngô Bình hỏi: “Các người là ai?”

Một ông lão trong số đó tiến lên rồi chắp tay nói: “Hàn Hổ Linh - võ tướng của nước Thiên Võ tham kiến Nhân Hoàng”.

Ngô Bình: “Người của nước Thiên Võ à? Nước này rộng bao nhiêu, dân số ngần nào?”

Hàn Hổ Linh: “Thưa Nhân Hoàng, nước Thiên Võ phía Đông Tây dài 39 nghìn dặm, phía Nam Bắc dài 57 nghìn dặm, dân số vào khoảng ba tỷ”.

Một dặm ở Hồng Hoang dài hơn một dăm ở đại lục Côn Luân khoảng 800 mét. Điều đó có nghĩa là diện tích của nước Thiên Võ này phải lên tới 1.4 tỷ km vuông, đúng là một nước lớn, nhưng dân số lại hơi ít.

Ngô Bình gật đầu: “Các người tìm tôi có việc gì?”

Hàn Hổ Linh vội đáp: “Quốc vương của chúng tôi nghe nói có Nhân Hoàng xuất hiện nên thấy vô cùng ngưỡng mộ, vì thế muốn mời người tới nước Thiên Võ cho dân chúng chiêm ngưỡng ạ”.

Nhân Hoàng có địa vị rất lớn, vào thời thượng cổ, Tam Hoàng Ngũ Đế vang danh thiên cổ, quốc vương của một nước không thể so bì. Quốc vương của nước Thiên Võ này nghe nói có Nhân Hoàng giáng thế nên đương nhiên muốn lấy lòng. Gì không nói, nhưng riêng khoản tiếp đãi Nhân Hoàng cũng đủ khiến họ hãnh diện với nước láng giềng rồi.

Ngô Bình: “Có nhiều quốc gia ở quanh đây không?”

Hàn Hổ Linh: “Thưa Nhân Hoàng, các quốc gia không nhiều bằng bộ lạc, thật ra có nhiều bộ lạc lớn lắm, cách thức vận hành của họ chẳng khác nào một đất nước, nhưng chỉ khác tên gọi thôi ạ”.

Ngô Bình: “Đây cũng là địa bàn của các người à?”

Hàn Hổ Linh: “Nơi này cách biên giới của nước Thiên Võ 13 nghìn dặm, cũng không xa lắm. Nếu không thì chúng tôi cũng không thể nghe ngóng được tin tức về Nhân Hoàng”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, dẫn đường đi!”

Hàn Hổ Linh mừng rỡ, lập tức đi trước dẫn đường, mời Ngô Bình đến Thiên Võ Đô.

Ngô Bình vừa bay lên khoảng không của nơi này thì đã cảm nhận được trong thành này có rất nhiều tu sĩ võ đạo mạnh mẽ, huyết khí cuồn cuộn, bay thẳng lên cao.

Trong Thiên Võ Đô có một quảng trưởng rất rộng, quốc vương cùng các quần thần đang đừng chờ sẵn ở đây, ai cũng mỏi mắt ngóng Nhân Hoàng đến.

Khi Ngô Bình xuất hiện, tất cả mọi người đều nhận ra, vì anh cao hơn năm mét, trong khi những người khác cao nhất chỉ khoảng hơn hai mét thôi.

Quảng trường vang lên tiếng reo hò, các cô gái trẻ đẹp đều chen vào giữa.

Quốc vương thấy thế thì lệnh ngay cho các binh sĩ cản họ lại, tránh làm kinh động tới Nhân Hoàng.

Trông thấy sự nhiệt tình và sùng bái của mọi người, Ngô Bình vẫy tay với họ.

Dân chúng như phát điên, ai nấy đều hô vang: “Nhân Hoàng! Nhân Hoàng!”

Có các ông lão cao tuổi hoặc dày dặn kinh nghiệm còn quỳ xuống rồi bật khóc: “Nhân Hoàng giáng thế! Nhân Hoàng giáng thế rồi!”

Ngô Bình chẳng cần làm gì, khí cần toả khí tức Nhân Hoàng ra, đã đủ khiến tất cả mọi người ở đây tôn sùng, thậm chí họ còn muốn chết để thể hiện tấm lòng với anh.

Song, Ngô Bình đâu phải là một Nhân Hoàng bình thường, anh còn là Chân Nhân thái cổ, với thể chất và khí phách như vậy, anh còn mạnh hơn các Nhân Hoàng khác nhiều.

Quốc vương cũng kích động tới mức quỳ xuống rồi rưng rưng hô lên: “Cung nghênh Nhân Hoàng!”

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều quỳ xuống, hành động này của họ khiến Ngô Bình thấy rất ngạc nhiên, anh biết Nhân Hoàng có địa vị cao, nhưng không ngờ lại đến mức này.

Cuối cùng, anh cũng đáp xuống, quốc vương hân hoan nói: “Tham kiến Nhân Hoàng!”

Quốc vương đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng giờ lại vui như một đứa trẻ khi đứng trước mặt Ngô Bình.

Ngô Bình đột nhiên ý thức được một điều mọi người ở đây đều là con dân của anh, vì thế anh muốn cho họ một thứ gì đó, cho nên anh đã vung tay lên, trên bầu trời lập tức xuất hiện tia sáng màu vàng.

Ngô Bình đã đột phá hết năm tầng Long Môn, đương nhiên cũng mở khoá được nhiều phép thần thông, từ đó anh cũng có thể ban phép thần thông cho người bình thường.

Ví dụ như bây giờ, anh đã thi triển một sức mạnh chúc phúc mang tiên Đại Cường Thể Thuật. Khi này, cả bầu trời sẽ toả sáng, các tia sáng sẽ chiếu xuống cơ thể của mọi người.

Sau đó, chúng sẽ biến thành các sức mạnh kỳ diệu, đả thông linh khiếu, thần khiếu cho họ.

Tất cả mọi người ở đây đều nhận được lợi ích, các tia sáng đang vận chuyển trong cơ thể họ.

Ai nấy đều vui mừng, nhưng họ không hề ngạc nhiên chút nào, bởi đây chính là bản lĩnh vốn có của Nhân Hoàng.

Nhân Hoàng giáng thế, tất cả mọi người đều nhận được ân huệ.

Lúc này, trên một ngọn núi cách nước Thiên Võ vài triệu dặm có một con chim đại bàng khổng lồ, nó xoè cánh ra thì phải dài đến 30 nghìn dặm! Nó mà kêu lên một tiếng thì hư không cũng vỡ vụn.

Con chim đại bàng ngồi trên núi rồi nhắm mắt lại, sau đó nó chợt mở mắt rồi nhìn về phía nước Thiên Võ ở phía xa.

“Có Nhân Hoàng giáng thế ư! Cháu ta, mau đi tiêu diệt kẻ đó phòng hậu hoạ”.

Có một con chim đại bàng nhỏ núp dưới cánh của con chim đại bàng khổng lồ, nó xoè cánh, đôi mắt phun lửa.

Ngô Bình đang định thi triển phép thần thông thứ hai thì đột nhiên nhìn lên trời thì thấy có ánh lửa bay tới.

Anh cười lạnh một tiếng, sau đó hoá thành tia sét bay lên cao, sau đó đã biến thành một người khổng lồ với khí tức mạnh mẽ.

Con đại bảng bay tới, không có động tác dư thừa, vì mục đích của nó là làm thịt Nhân Hoàng mới này!
Chương 1439: Nguồn gốc của Thiên Võ, lão tổ Thiên Bằng

Con chim đại bàng này rất mạnh, nó đã tu luyện cả chục nghìn năm nên có thực lực ngang với Chân Tiên, vì thế trong phạm vi chục dặm quanh đây, nó là vô địch không đối thủ.

Thậm chí, đến các liên minh bộ lạc cũng không dám chọc vào nó.

Uỳnh!

Một người một chim va chạm với nhau, con đại bàng như va vào một ngọn núi sắt, khiến lục phủ ngũ tạng của nó đau đớn, sau đó có một quyền pháp sấm sét giáng xuống đầu nó.

Một cơn đau truyền đến khiến nó hét lên, sau đó quay người định bỏ chạy! Nó là một loài chim dữ, nếu tấn công kẻ địch thất bại thì sẽ quay đầu bỏ chạy ngay.

Nhưng sao nó có thể chạy thoát được, Ngô Bình giơ một tay lên túm cổ nó, còn tay khác thì anh tiếp tục đánh vào người con đại bàng.

Bụp bụp!

Các tiếng đánh vang lên như tiếng sấm, sau gần chục đòn của Ngô Bình, con đại bàng kêu lên đau đớn rồi xin tha: “Nhân Hoàng tha mạng, tiểu nhân sai rồi!”

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Mày vừa đến đã đòi giết tao, tao có thù gì với mày hả?”

Con chim đại bàng vội đáp: “Không ạ, tiểu nhận phụng mệnh lão tổ Thiên Bằng đến giết Nhân Hoàng thôi ạ”.

Ngô Bình: “Phụng mệnh lão tổ nhà mày hả? Tại sao nó muốn giết tao?”

Con chim đại bàng: “Mỗi khi có Nhân Hoàng giáng thế thì đều uy hiếp đến các sinh vật ở quanh đây, lão tổ chỉ muốn phòng trừ hậu hoạ thôi”.

Vù!

Một đường đường loé lên, con chim đại bàng đã bị chém thành nhiều mảnh.

Uỳnh!

Một tiếng động lớn vang lên như núi lở.

Các cường giả của Thiên Võ xông tới, khi họ nhìn thấy thi thể của con chim đại bàng thì chợt thấy kinh hãi.

“Trời ơi! Đây là cháu của lão tổ Thiên Bằng, vậy mà Nhân Hoàng cũng giết được! Nhân Hoàng vạn tuế!”

Giọng nói của Ngô Bình vọng từ trên cao xuống như tiếng sấm: “Các con dân của ta, con chim đại bàng này là quà ta tặng cho các ngươi”.

Mọi người mừng rỡ rồi liên tục bái lạy, quốc vương của Thiên Võ lập tức cho binh sĩ đi mời đầu bếp ở khắp cả nước.

Thịt của con chim đại bàng này có rất nhiều tinh khí, ăn vào chắc chắn có lợi cho sức khoẻ, ngoài ra còn tăng khí lực, đúng là thứ đại bổ.

Sau khi Ngô Bình quay lại thì đã được quốc vương mười vào vương cung, anh ngồi xuống vị trí của quốc vương, còn quốc vương thì ngồi ở bên cạnh.

Thịt của con chim đại bàng được mang lên, tuy hơi dai nhưng được cái ngon hết nước chấm, chỉ cắn một miếng thôi đã thấy có tinh khí chảy vào cơ thể rồi.

Ngô Bình muốn biết về lai lịch của Thiên Võ nên đã có một quan ghi chép lịch sử đến giải thích cho anh.

Thì ra, trước kia Thiên Võ chỉ là một bộ lạc, song sau đó có một thiên tài xuất hiện và nhận được truyền thà của tiên điện Thiên Võ nên đã trở thành đệ tử của nơi ấy.

Người đó vất vả tu luyện ở tiên điện một thời gian, tu vi đã tăng vọt và trở thành một cao thủ. Sau khi quay về, người này đã xây dựng bộ lạc thành nước Thiên Võ như bây giờ.

Ngô Bình hỏi tiếp về lịch sử của đại lục Hồng Hoang, vị quan kia có hiểu biết sâu rộng nên trả lời rất nhiệt tình.

Đại lục Hồng Hoang rất mạnh, đại lục Côn Luân không thể so bì được. Đến lão tổ Đại Bằng còn chưa từng đi tới điểm cuối của đại lục, vì thế ai cũng cho rằng đại lục Hồng Hoang không có điểm cuối.

Sau khi biết nước Thiên Võ có liên quan đến tiên điện Thiên Võ, Ngô Bình cảm thấy bất ngờ, hơn hết thì anh thấy mình rất có duyên với nước này.

Vì thế, anh đã hỏi về truyền thừa võ thuật của họ, sau đó mới biết có rất nhiều sai sót ở đây. Anh đoán người lập ra nước này khi xưa có tu vi chưa quá cao, cảm ngộ thì hạn chế nên mới dẫn tới việc tạo ra một truyền thừa chán thế này.

Sau đó, anh đã chỉnh sửa lại truyền thừa cho họ, thêm vào các chỗ thiếu sót, củng cố lại nền móng và phát triển thêm chiêu thức.

Nếu ai có tư chất đủ mạnh thì có thể luyện truyền thừa đến cùng, thành tựu trong tương ai khỏi phải bàn, ít cũng là cường giả cấp Đại La.

Trong lúc Ngô Bình đang sửa lại truyền thừa cho nước Thiên Võ thì con chim đại bàng ở trên núi phía xa đã cảm nhận được cái chết của cháu mình, nó gầm lên: “Nhân Hoàng cỏn con mà dám hại chết cháu ta, ta sẽ trả thù!”

Tuy gào to mồm là thế, nhưng nó không có động tĩnh gì, vì nó vẫn đang ngủ say, chỉ có một tia ý chí thức tỉnh thôi. Song, tia ý chí này không đủ để chống lại Nhân Hoàng. Nó cần phải thức tỉnh hoàn toàn thì mới có thể tìm anh để trả thù được.

Ngô Bình mất một ngày một đêm để sửa lại công pháp rồi đưa nó cho quốc vương: “Tính ra thì tôi cũng có chút gốc gác từ tiên điện Thiên Võ, đây là công pháp mà tôi sửa lại, mọi cứ người chăm chỉ tu luyện, kiểu gì cũng sẽ trở thành cường giả tuyệt thế”.

Ngô Bình giải thích rõ hơn: “Công pháp này chia thành các cấp như cơ bản, thăng cấp, cường giả và chiến thần. Phải tu luyện đến viên mãn cấp trước thì mới tu luyện tiếp cấp sau được”.

Quốc vương mừng rỡ: “Vâng, cảm ơn Nhân Hoàng!”

Ngô Bình đã tốn quá nhiều thời gian nên không muốn chậm trễ thêm nữa, anh hỏi: “Ông có biết núi Hỗn Mang không?”

Quốc vương ngạc nhiên nói: “Nhân Hoàng, núi Hỗn Mang nằm ở cuối phía Tây, nghe nói nơi này vô cùng nguy hiểm, đi là mất đường về đấy ạ”.

Ngô Bình: “Giờ tôi phải đến đó đây, tạm biệt!”

Dứt lời, anh háo thành một tia chớp rồi bay đi, nhưng anh bay hết bảy ngày bảy đếm mà vẫn chưa tới nơi.

Ngô Bình bắt đầu kiệt sức, song phía trước chợt xuất hiện một thảo nguyên, anh dừng lại, chuẩn bị nghỉ ngơi tiện thể bù sức.

Nhưng anh vừa đáp xuống thì chuột tìm báu vật ở trong người đã chui ra, sau đó hào hứng nhảy nhót.

Ngô Bình nhíu mày, nó chưa từng như vậy bao giờ, lẽ nào ở đây có dị bảo?

Anh thấy nó chỉ ra phía sau nên bay đi theo, một lát sau, chuột tìm báu vật ra hiệu cho anh biết bảo bối ở gần đây.

Ngô Bình bay lên cao hơn rồi phòng thần niệm đi tìm kiếm, nhưng không thấy gì hết. Sau đó, anh lại khởi động khả năng nhìn xuyên thấu.

Cuối cùng, anh đã nhìn thấy có ột tảng đá trông rất bình thường ở bên dưới thảm cỏ, nhưng điều kỳ lạ là thần niệm không thể phát hiện ra nó, mắt thường cũng không thể thấy được.

Nói cách khác thì nếu không cỏ đôi mắt nhìn thấu vạn vật thì anh cũng không thể phát hiện ra nó, chỉ có chuột tìm báu vật phát hiện ra khí tức của nó thôi, nhưng nó cũng không thể tìm thấy vị trí cụ thể được.

Ngô Bình giơ tay về phía đó, đất cát bay lên, tảng đá kia đã bay về tay anh.

Ngay khi cầm lấy tảng đá, Ngô Bình đã cảm nhận được sức mạnh to lớn của nó.

Anh cất nó đi rồi lẩm bẩm: “Có cơ hội thì phải thử luyện hoá mới được”.

Anh vừa cất tảng đá đi thì nghe thấy tiếng động đất, anh quay lại thì nhìn thấy có một con hổ trắng vân vàng.

Khí tức của nó rất mạnh.

Có một cô gái khoảng 20 tuổi đang ngồi trên lưng nó, cô gái có đôi mắt to tròn, nhưng rất lạnh.

Vì Ngô Bình đã thu khí tức lại nên cô gái không cảm nhận được khí tức Nhân Hoàng của anh: “Anh là người nước nào?”

Ngô Bình: “Tôi đi ngang qua thôi”.
Chương 1440: Quận chúa Hân Nguyệt

Cô gái vô cùng xinh đẹp, làm Ngô Bình không thể dời mắt.

Cô ấy lạnh lùng nói: “Đây là khu vực săn bắn của hoàng triều, mãnh thú mà họ săn bắt đang tập trung về đây, tu vi của anh hơi kém, không đi mau thì chết ngay đấy”.

Ngô Bình cảm động, cô gái tuy lạnh lùng nhưng rất tốt bụng, quan tâm đến cả người mà mình không hề quen biết.

Nhìn khí chất và dáng vẻ của cô gái, Ngô Bình đoán thân phận của cô ấy không bình thường, anh muốn hỏi thăm về núi Hỗn Mang nên hỏi: “Cô có thể nói cho tôi biết nơi nào an toàn được không?”

Cô gái thoáng do dự rồi nhìn lên phía trước: “Xung quanh đây đều rất nguy hiểm”.

Ngô Bình biến sắc mặt: “Thế tôi chết chắc rồi à?”

Anh chợt ngồi xuống đất, sau đó lấy một cái bàn ra pha trà, hương trà thơm ngào ngạt, cô gái cưỡi trên lưng hổ ngẩn ra hỏi: “Lúc nào rồi mà vẫn còn tâm trạng uống trà thế?”

Ngô Bình thở dài: “Kiểu gì cũng chết, tại sao tôi không chết thư thái một chút?”

Sau đó, anh cười nói: “Cô có muốn uống cùng tôi không?”

Cô gái ngửi thấy mùi thơm thì nói: “Thường thì chỉ có thành viên của hoàng tộc mới được uống loại trà này, vậy mà anh lại có. Nói mau, rốt cuộc anh là ai?”

Ngô Bình: “Tôi nói rồi mà, tôi chỉ là người qua đường thôi, không phải tu sĩ Hồng Hoang đâu”.

Cô gái: “Anh cũng thú vị đấy, lên đi, trên lưng hổ rất an toàn, có thể giữ mạng cho anh đấy”.

Ngô Bình vui vẻ nói: “Cảm ơn”.

Anh nhấc cả bàn trà rồi bay lên lưng hổ, trên này rất rộng, dư chỗ bày bàn trà. Anh rót cho cô gái một chén trà rồi nói: “Mời!”

Cô gái không khách sáo mà nhấp một ngụm luôn, ở khoảng cách gần thế này, Ngô Bình mới thấy cô gái đẹp ngang với nữ vương Ám Nguyệt, nhưng khí chất của hai người khác nhau.

Song, bây giờ anh đã có cả con trai và con gái rồi nên không thể có suy nghĩ quá phận với cô ấy được, chỉ có thể ngắm nhìn vậy thôi.

Anh nói: “Cô xinh thật đấy, chắc có thân phận cao quý lắm đúng không? Tôi giới thiệu trước nhé, tôi là Ngô Bình, đến từ đại lục Côn Luân”.

Cô gái nhắm mắt thưởng trà rồi nói: “Trà ngon!”

Sau đó, cô ấy nói: “Tôi là quận chúa Hân Nguyệt - con gái của chiến vương hoàng triều Hắc Thuỷ”.

Ngô Bình thoáng bất ngờ, trước khi đến đây, anh đã nghe người khác nhắc đến hoàng triều Hắc Thuỷ, đây là một trong bốn hoàng triều lớn nhất của đại lục Hồng Hoang.

Anh nói: “Ra là quận chúa, vinh hạnh quá!”

Quận chúa Hân Nguyệt: “Trà của anh rất ngon, tên là gì thế?”

Ngô Bình: “Đây là Thanh Lộ, chỉ mình tôi có thôi”.

Quận chúa Hân Nguyệt: “Tôi nghe tên đại lục Côn Luân lâu rồi, hình như bây giờ ở đó đã mở không gian gập đúng không?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng, đại lục Côn Luân rất lớn, giờ đã khôi phục lại dáng vẻ xưa cũ”.

Anh lấy lá trà đã sao ra rồi cười nói: “Quận chúa, đây là trà tiên tôi sao, không thua gì Thanh Lộ đâu, mong cô nhận cho”.

Quận chúa ngạc nhiên nói: “Anh biết sao trà à?”

Cô ấy pha ngay một ấm rồi uống thử, sau đó kinh ngạc nói: “Trà ngon! Tuy không thơm bằng Thanh Lộ, nhưng cũng là hàng cực phẩm”.

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Xem ra quận chúa cũng hiểu về trà, tôi sao bằng cách luyện đan đấy nên mùi vì sẽ rất đặc biệt, nhiều người còn thích nó hơn Thanh Lộ”.

Quận chúa gật đầu: “Trước khi chết mà được uống trà này thì cũng lên đường thanh thản”.

Ngô Bình: “Quận chúa nói vậy là sao?”

Quận chúa Hân Nguyệt: “Hôm nay vương cung quý tộc đi săn, thật ra mục đích chính là để giết tôi. Đột nhiên gặp anh, tôi thấy chúng ta cùng chung số phận”.

Ngô Bình: “Cô là quận chúa cơ mà, sao họ lại muốn giết cô?”

Quận chúa Hân Nguyệt: “Đương nhiên là vì lợi ích”.

Cô ấy nhìn lên phía trước: “Tôi đưa anh đến biên giới, khéo anh có thể chạy thoát đấy”.

Dứt lời, cô ấy vỗ lưng hổ, con hổ lập tức chạy như bay. Ở trên không trung có người vẫn luôn âm thầm quan sát con hổ, thấy nó đột nhiên chạy nhanh, người đó còn tưởng quận chúa Hân Nguyệt định chạy trốn nên lập tức đi bẩm báo: “Không hay rồi! Hân Nguyệt đang chạy trốn! Mau đuổi theo!”

“Không thoát được đâu! Sát thủ của Ngũ Hành Tông đã mai phục ở phía trước rồi, cô ta mà đến đó thì chết chắc luôn”.

Ngô Bình không ngờ mình sẽ lại quận chúa của vương triều Hắc Thuỷ, càng không ngờ hơn là quận chúa lại gặp tình cảnh này.

Đột nhiên cô hổ gầm lên, mặt đất nứt ra, các cái mâu ngoi lên, con hổ né không kịp nên đã bị trung vài trăm mâu vào bụng, nó lập tức bị thương nặng.

Quận chúa Hân Nguyệt: “Mục tiêu của họ là tôi, anh chạy đi, tôi sẽ đi hướng khác”.

Ngô Bình cười nói: “Quân chúa, trước lúc chia tay, cô có thể hôn tôi một cái được không? Không giấu gì cô, tại cô xinh quá, cô mà không hôn tôi một cái thì…”

Quận chúa Hân Nguyệt nhìn anh rồi chợt bổ nhào tới, thơm nhẹ lên má Ngô Bình, sau đó nói: “Anh mau đi đi!”

Ngô Bình ngạc nhiên, không ngờ quận chúa Hân Nguyệt lại hôn mình thật nên cười nói: “Cô hôn tôi một cái, tôi cứu cô một lần! Kiếm lên!”

Khí tức quanh người anh bùng nổ, một đường kiếm bay lên, sau đó hoá thành nhiều đường kiếm bay xuống đất.

Phụt!

Các sát thủ ẩn nấp ở phía xa đều đã bị giết, máu tươi bắn lên.

Quận chúa Hân Nguyệt kinh ngạc nói: “Anh mạnh thế ư!”

Ngô Bình cười nói: “Ừm, tôi mạnh lắm”.

Anh vung kiếm khí lên cao, các sát thủ khác trong không gian gập đều bỏ mạng. Cứ thế, hai người vừa đi vừa dùng kiếm khí dọn đường.

Quận chúa Hân Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên, cô ấy không ngờ người mình gặp tình cờ lại mạnh thế, chỉ một đường kiếm thôi cũng hạ được nhiều cao thủ.

“Cái gì?”

Có người ở trên cao trông thấy cảnh này thì nổi giận: “Thằng kia là ai? Người của kiếm phái Đại Hoang à?”

Có người đáp: “Đại nhân, chúng thuộc hạ cũng không rõ”.

“Vô dụng!”, người đó quát ầm lên: “Điều thêm nội vệ đi, giết hết chúng nó cho ta!”

Lập tức có thêm hàng nghìn cao thủ được điều đi, họ đều là Chân Tiên, thần tiên, ai cũng là kỳ tài.

Thấy các bóng người xuất hiện xung quanh, quận chúa Hân Nguyệt thở dài nói: “Anh mau đi đi, nội vệ đến rồi, đó là người bảo vệ hoàng đế, chiến trận của họ không ai địch nổi, dù anh là Đại La Đạo Quân thì cũng không thoát được đâu”.

Ngô Bình: “Không thử thì sao biết được?”

Anh giơ tay phải lên rồi nói: “Sao rơi!”

Cánh tay anh bắt đầu phát sáng, trên cao vang lên những tiếng động lớn, Quận chúa Hân Nguyệt ngẩng lên nhìn thì thấy rất nhiều ngôi sao đang rơi xuống đất, tấn công đội quân kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK