Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1916: Lên núi hái thuốc

Tộc trưởng thấy ngọc bội vô cùng phi phàm thì cười nhận lấy rồi đưa cho một người bên cạnh nói: “Cậu cầm nó và thư, cưỡi con lừa duy nhất trong thôn đến Chương Thành một chuyến”.

Người nọ gật đầu, giơ tay nhận lấy rồi đứng dậy chuẩn rời đi.

Ngô Bình hỏi: “Tộc trưởng, chuyến này các người muốn đi bao lâu? Có thể đi nhanh một chút không?”

Tộc trưởng cười nói: “Con lừa đi không nhanh, nên ít nhất cũng phải mất mười ngày”.

Ngô Bình: “Mười ngày cũng được, nhưng tôi không muốn ngồi đợi, có thể tìm mấy người lên núi chơi với tôi không?”

Tộc trưởng cười đáp: “Đương nhiên là được, cậu thích đi đâu thì tôi có thể cử người đi với cậu”.

Cứ thế, Ngô Bình dẫn theo bốn gã thợ săn to con trong thôn đi thẳng đến một ngọn núi hoang ở phía đông. Anh cũng không muốn thật sự leo núi, mà là tìm thử xem nơi này có thảo dược hay không.

Bỗng dưng đi đến thế giới này, tu vi mất hết, không có sức bảo vệ mình. Mà muốn nhanh chóng tăng thực lực lên thì có thể tìm được thảo dược.

Tuy bốn gã thợ săn đầu óc ngu si nhưng đều là những thợ săn giỏi. Chưa đi được bao xa, họ đã bắt được ba con gà rừng và một con heo rừng.

Đi đến giữa sườn núi, Ngô Bình bỗng dừng lại. Anh thấy một cây hoa màu tím mọc giữa một đống cỏ dại, cũng không bắt mắt. Ngô Bình đếnngửi thử thì lập tức sáng mắt, hỏi muốn một con dao từ một tay thợ săn.

Thợ săn không muốn cho anh, nhưng thấy dáng vẻ gầy yếu của Ngô Bình cũng thả lỏng cảnh giác, rút dao để xuống bên cạnh Ngô Bình.

Ngô Bình cầm lấy dao, cẩn thận đào đất. Chẳng mấy chốc, anh đã đào ra một cái củ màu trắng giống cục đá tỏa ra một mùi thơm ngát dưới gốc cây hoa màu tím kia.

Mặc dù thợ săn thường xuyên đi lại trong núi, nhưng đến giờ vẫn không chú ý tới loại hoa màu tím kia, chứ đừng nói đến rễ cây của nó. Một tên thợ săn hỏi: “Nhóc con, đó là thứ gì?”

Ngô Bình cười đáp: “Thứ này có thể nấu cháo uống, khá là thơm”.

Thợ săn cười: “Thứ gì cũng không bằng bỏ thêm một miếng thịt”.

Ngô Bình không để ý tới gã, dùng vải gói kỹ củ rồi tiếp tục lên đường.

Lần này, anh thấy được một cây thấp bé trong khe đá, trên cây tràn đầy quả trông như những trái nho to mọng màu đen, từng chùm từng chùm, tổng cộng mười chùm.

Ngô Bình hái xuống một chùm ngắm nghía rồi hái hết xuống bỏ vào cái rổ trên người.

Thợ săn hỏi: “Này, đây là một loại quả dại. Chúng tôi gọi nó là quả ê răng, cực kỳ chua, cậu ăn nó làm gì?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi thích đồ chua”.

Cứ thế, cả buổi chiều anh đều quanh quẩn trên núi và tìm được mười bảy loại dược liệu. Anh định tìm tiếp nhưng các thợ săn đã săn được rất nhiều con mồi, thật sự không xách nổi nữa nên Ngô Bình chỉ đành trở về.

Sau khi trở về và ăn một bữa tối phong phú với tộc trưởng, anh bèn về phòng. Trước khi trở về, anh muốn một cái ấm nấu thuốc và một vài dụng cụ đơn giản.

Đóng cửa phòng, anh cắt nát mười hai loại dược liệu bỏ vào thùng gỗ rồi đổ đầy nước sôi. Đợi đến khi nước ấm, Ngô Bình bèn ngâm mình bên trong, sau đó lần lượt ăn mấy loại trái cây, củ dược liệu.

Những dược liệu đó chưa trải qua tinh luyện nên chúng không đắng chính là chua, có số còn có tác dụng phụ. Nhưng Ngô Bình cũng không có cách nào, giờ anh không thể luyện đan, chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất hấp thu dược liệu.

Lúc ăn trái cây, Ngô Bình bị chua đến ê răng, đúng là không hổ với cái tên “Quả ê răng”. Có điều, nó lại có khả năng loại bỏ độc tố, giúp anh gia tăng thể chất và sức lực.

Tộc trưởng ở ngoài cửa nghe lén một hồi, chỉ nghe thấy tiếng nào ào ào nên cho rằng Ngô Bình đang tắm bèn lắc đầu lẩm bẩm: “Người trong thành đúng là bày vẽ, trước khi ngủ còn phải tắm rửa”.

Khi nước trong thùng lạnh đi, Ngô Bình bèn bước ra. Lúc này, làn da của anh đều đỏ bừng, trong cơ thể có vài luồng dược lực lao nhanh.

Anh lại ăn một cái rễ cây rồi khoanh chân ngồi xuống luyện khí.

Trước đó, Ngô Bình đã thử luyện khí ở thế giới này và khó khăn hơn thế giới kia. Nếu không dùng sức mạnh bên ngoài thì hoàn toàn không thể thành công luyện khí trong thời gian ngắn. Vì vậy, anh đã dùng sức mạnh của dược liệu đã luyện khí. Chỉ có luyện khí thì mới có thể đối phó với đám thôn dân dã man kia.

Ngô Bình cố gắng kiểm soát dược lực vận chuyển trong kinh mạch, đợi đến hừng đông anh mới miễn cưỡng đả thông kinh mạch đầu tiên. Tuy chỉ có một cái lại khiến Ngô Bình thay da đổi thịt, sức lực và ngũ giác lục thức cũng mạnh hơn rất nhiều.

Sau hừng đông, khi anh vừa đẩy cửa ra thì gã đàn ông to con trông chừng ngoài cửa chợt sửng sốt, đánh giá Ngô Bình từ trên xuống dưới vài lần mới nói: “Lạ ghê, sao tôi cứ cảm thấy cậu như thay đổi thành người khác vậy”.

Ngô Bình cười nói: “Có thể là do tôi tắm rửa đó. Hai ngày không tắm, trên mặt có bụi”.

Gã gãi đầu: “Hóa ra là vậy”.

Ngô Bình duỗi eo hỏi: “Buổi sáng ăn cái gì?”

Gã đàn ông đáp: “Buổi sáng chúng ta không ăn, giữa trưa cùng nhau ăn”.

Ngô Bình “Ồ” một tiếng: “Vậy làm phiền anh bảo bốn anh trai hôm qua đến đây, tôi muốn lên núi đi dạo”.

Gã đàn ông kia nói: “Được, tôi đi gọi họ tới”.

Một lát sau, bốn gã thợ săn hôm qua đều đến. Họ tức tối nhìn Ngô Bình, một người nói: “Nhóc con, cậu có bớt đi không. Lẽ nào ngày nào cũng bắt chúng tôi lên núi với cậu hả?”

Ngô Bình: “Mấy anh trai, bình thường các người không đi săn hả? Một khi như vậy, tôi và các anh cùng nhau đi săn không được sao?”

Ngô Bình vừa nói ngược lại thì họ chợt cảm thấy khác hẳn. Trước đó là họ lên núi cùng Ngô Bình, giờ lại là Ngô Bình đi theo họ lên núi săn thú.

Bốn gã đàn ông anh nhìn tôi, tôi nhìn anh đều cảm thấy để Ngô Bình đi theo lên núi săn thú cũng không sao. Vì thế, một người trong đó mở miệng nói: “Được rồi, vậy lát nữa cậu đi theo chúng tôi lên núi”.

Khi mặt trời lên cao một chút, sương mù tan đi, bốn người bèn vào núi. Ngô Bình đi theo sau bốn người kia, khiêng con mồi giúp họ.

Lần này, họ thay đổi một ngọn núi khác. Ngô Bình vừa đi vừa tìm kiếm thảo dược. Cách làm ngày hôm qua mang lại hiệu quả khá tốt, anh đã luyện khí thành công, mở ra được một cái kinh mạch. Hôm nay, Ngô Bình muốn tìm kiếm nhiều thảo dược hơn để đả thông thêm nhiều kinh mạch.

Ngô Bình đã nhìn kỹ rồi, toàn bộ thôn không ai đạt tới luyện khí cả. Chỉ cần anh có thể đả thông ba cái kinh mạch thì cả thôn cộng lại cũng không phải đối thủ của mình!

Anh đã đả thông kinh mạch nên sức lực cũng mạnh hơn rất nhiều, đi lại trong núi như bay, bốn gã thợ săn không để ý, Ngô Bình đã biến mất. Họ lập tức hoảng sợ vội vàng tìm kiếm khắp nơi.

Ngô Bình đã sớm chạy đến một ngọn núi khác, dùng cái cuốc mượn được tìm kiếm thảo dược trên núi. Lần này, hiệu suất của anh đã cao vì ngũ giác lục thức càng trở nên nhạy bén, tìm kiếm cũng nhanh hơn.

Mặt Trời xuống núi, bốn gã đàn ông mặt mày ủ rũ về thôn nhưng bên cạnh lại không có bóng dáng Ngô Bình.

Tộc trưởng đứng ở cửa thôn chờ họ, thấy Ngô Bình biến mất thì hoảng sợ hỏi: “Thằng nhóc kia đâu?”

Đám thợ săn đồng loạt thở dài, một người mở miệng: “Để cậu ta chạy mất rồi”.

Tộc trưởng đang định chửi bọn họ bỗng ngây người, ánh mắt nhìn về phía sau đám thợ săn.

Chỉ thấy, Ngô Bình khiêng một cái túi lớn bước đi như bay xuống núi rồi tiến đến trước mặt tộc trưởng, nhếch miệng cười: “Tộc trưởng, tôi và bốn anh kia đi lạc, may mà tôi nhớ đường tự mình trở về được”.

Tất cả mọi người đều ngây người, nghĩ bụng lẽ nào tên nhóc kia bị úng não? Nếu đã chạy thì sao còn trở về?

Ngô Bình nói: “Tộc trưởng, có thể chuẩn bị một cái thùng gỗ lớn hơn cho tôi không? Tôi muốn tắm bồn!”
Chương 1917: Sơn thôn tu luyện

Ngây người một lúc, tộc trưởng nặn ra nụ cười, nói: “Không thành vấn đề! Chàng trai như cậu là người có danh dự, rõ ràng có thể bỏ chạy, nhưng cuối cùng cậu vẫn quay về. Tôi quyết định, kể từ bây giờ, chúng ta không coi chừng cậu nữa”.

Rõ ràng tộc trưởng không phải có lòng nhân từ, mà là cảm thấy Ngô Bình đủ thông minh, chắc chắn sẽ không bỏ trốn, nếu không anh sẽ không quay về.

Ngô Bình cười nói: “Cám ơn tộc trưởng. Nếu tôi đã đồng ý giúp mọi người kiếm tiền thì sẽ không bỏ đi trước”.

Thậm chí tộc trưởng cũng có phần cảm động, ông ta khẽ vỗ vai Ngô Bình: “Anh đúng là đứa trẻ tốt”.

Những người khác cũng rất cảm động, thậm chí cảm thấy Ngô Bình càng lúc càng nhìn thuận mắt.

Vì vậy, Ngô Bình được đổi sang một căn sân viện lớn hơn. Để chăm sóc tốt cho Ngô Bình, tộc trưởng cử ra vài người đến chăm sóc cho anh.

Sân viện rất rộng, vốn dung là để dùng khi cháu trai tộc trưởng lấy vợ, hiện tại thì tạm thời để cho Ngô Bình.

Rất nhanh sau đó, một cái thùng gỗ lớn nhất trong cả thôn, là dụng cụ tắm rửa do một thợ mộc trong thôn mới làm ra, được đưa vào trong sân viện Ngô Bình.

Có một thím đến nấu nước cho Ngô Bình, sau đó lại quét dọn sân viện, làm cho anh cả một bàn đồ ăn ngon miệng.

Thím ấy thực ra không quá lớn tuổi, cũng chỉ hơn ba mươi, vừa sinh đứa thứ tư, thân thể thím ấy cao lớn, làm việc nhanh nhẹn, Ngô Bình gọi thím ấy là thím Chu.

Lần này, Ngô Bình hái được hơn trăm gốc dược liệu, anh chọn ra một vài loại bỏ vào trong nước nấu. Đồng thời, anh lại lây sra mười ba loại dược liệu, dùng chậu thuốc để nấu, nấu thành nước dịch thì đổ vào trong chén.

Đợi nước sôi, anh cũng không hề tắt lửa, mà trực tiếp ngâm hẳn vào nước sôi. Nước rất nóng, nhưng chân khí trong cơ thể anh rất ít, có thể chống chọi với nhiệt độ này dễ dàng.

Ngâm một lúc, anh uống chén thuốc đầu tiên, sau đó nhắm mắt vận luyện.

Nửa tiếng sau, anh gọi thím Chu đến. Thím Chu là phụ nữ đã sinh con, cũng không có hứng thú gì với thiếu niên như Ngô Bình, thím ấy hỏi: “Công tử, cậu cần gì?”

Ngô Bình: “Thím Chu, thím nhìn thấy nồi thuốc kia không? Tôi đã thêm nước, thím đun sôi thuốc, sau đó đổ vào chén bưng lên cho tôi”.

Thím Chu tay chân thô kệch, nhưng làm việc nhanh nhẹn, không lâu sau, thuốc đã được nấu.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, thím ấy bưng một chén thuốc nóng hổi cho Ngô Bình, sau đó thương cảm hỏi: “Công tử, có phải anh bị bệnh không, đừng có uống bậy bạ, trong thôn có thầy thuốc Lý, tôi giúp anh gọi ông ấy đến xem bệnh thử xem?”

Ngô Bình cười nói: “Thím Chu, tôi không sao”. Nói rồi, anh đưa chén thuốc vào miệng.

Thím Chu thấy vậy cũng ngây người, thím ấy “ôi chao” một tiếng: “Công tử, cẩn thận bỏng đấy!”

Thế nhưng Ngô Bình không hề hấn gì, anh đưa chén thuốc qua, nói: “Thím Chu, thím nấu tiếp một nồi khác cho tôi”.

Cứ như vậy, cứ một lúc Ngô Bình lại uống một chén thuốc, tiếp tục uống thêm năm chén thuốc, anh nói: “Thím Chu, thím ra ngoài trước đi, vất vả cho thím rồi”.

Thím Chu nói: “Được, vậy cậu có cần gì cứ gọi tôi”.

Thím Chu vừa đóng cửa lại, quanh người Ngô Bình đã xuất hiện từng tầng sáng tím. Nhờ vào việc tắm thuốc và bảy chén thuốc, anh lại đã thông được năm kinh mạch.

Lúc này, chí khí đang vận chuyển trong sáu kinh mạch. Lúc này anh sớm đã thay da đổi thịt rồi, thực lực tăng mạnh.

Thật ra anh chỉ cần đả thông ba kinh mạch là có thể càn quét cả thôn. Hiện tại đã đả thông được sáu kinh mạch, người trong thôn gộp lại cũng không phải đối thủ của anh.

Thế nhưng, anh cũng không rõ tình hình bên ngoài, cho nên quyết định tiếp tục ở lại trong thôn tu luyện, nâng cao thực lực.

Buổi tối hôm đó, một nửa thời gian dùng để tu luyện, một nửa để nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Ngô Bình đã bị đói mà tỉnh. Mở được sáu kinh mạch xong, thực lực anh đã thay đổi hẳn. Lượng thức ăn đương nhiên cũng tăng lên gấp bội, cho nên cũng trở nên rất đói.

Anh bảo thím Chu chuẩn bị lượng cơm cho mười người, thím Chu nghe thấy thì rất kỳ lạ, bèn đi hỏi tộc trưởng. Tộc trưởng tuy cũng thấy rất kỳ lạ nhưng vẫn bảo thím ấy đi chuẩn bị.

Cứ như vậy, chỉ một bữa sáng mà Ngô Bình đã ăn hết hai con cừu, hai mươi quả trứng gà, còn thêm năm quả trứng vịt muối cùng với hai nồi cơm, sáu nồi rau xào, cộng thêm một nồi canh.

Lúc Ngô Bình ăn sạch sẽ, thím Chu bị dọa đến tái cả mắt, vội nói: “Công tử, cậu ăn nhiều như vậy không bị đầy bụng chứ?”

Ngô Bình vỗ bụng, cười nói: “Thím Chu, không sao đâu. Thím nói với tộc trưởng một tiếng, tôi sắp lên núi chơi rồi, buổi tối mới quay lại”.

Thím Chu gật đầu: “Đi đi. Tộc trưởng đã nói rồi, cậu có thể ra vào thôn bất kỳ lúc nào”.

Ngô Bình đi không bao lâu, tộc trưởng đã đưa người đến, nghe nói Ngô Bình lại lên núi, ông ta kỳ lạ nói: “Tại sao cậu ta cứ đi lên núi vậy?”

Thím Chu lúc này mới nói: “Tộc trưởng, công tử ăn sách hết cơm tôi chuẩn bị rồi”.

Tộc trưởng bị dọa giật mình: “Cái gì, ăn sạch rồi?”

Thím Chu gật đầu: “Mấy món đó, đủ cho mười mấy thanh niên trai tráng ăn một bữa cơm rồi. Ông nói xem bụng một người, sao có thể chứa được nhiều đồ ăn vậy chứ?”

Tộc trưởng như suy nghĩ gì đó, ông ta nói: “Cậu ta quay về thì bảo cậu ta đến gặp tôi”.

Đả thông được sáu kinh mạch, tốc độ và sức mạnh Ngô Bình đều tăng lên về chất, anh ở trong núi bay nhảy tung hoành, năng suất hái thuốc lại tăng cao. Lần này, anh đến nơi xa hơn, tiến vào rừng rậm nguyên sơ hái thuốc.

Thế nhưng, đi càng xa, dược liệu cũng càng nhiều, lần này anh khiêng hai bao tải về thôn.

Quay về trong thôn, mặt trời cũng đã lặn, trời vừa nhá nhem tối.

Ngô Bình bỏ thuốc xuống, sau đó lấy một vài loại bỏ vào trong thùng gỗ lớn, dặn dò thím Chu đun nước.

Thím Chu nói: “Công tử, tộc trưởng bảo cậu quay về thì đến gặp một chuyện”.

Ngô Bình cười nói: “Được. Thím Chu, thím đun nước trước đi”.

Anh đi đến chỗ ở của tộc trưởng, chỉ thấy tộc trưởng đặt bàn ăn ở trong sân viện, còn gọi thêm mấy thanh niên trai tráng đến, cười nói: “Công tử, tối nay chúng ta uống vài ly đi”.

Ngô Bình cười nói: “Được thôi. Nhưng tửu lượng tôi không tốt, mọi người đừng ép tôi quá”.

Tộc trưởng cười nói: “Công tử, đàn ông trai tráng nào lại sợ uống sau. Nào, ngồi xuống”.

Ông ta xưng hô với Ngô Bình, đổi từ “chàng trai trẻ” thành công tử, chứng tỏ trong lòng ông ta đã tôn kính với Ngô Bình hơn.

Ngô Bình ngồi xuống, tộc trưởng đích thân rót rượu cho anh, cười nói: “Chúng ta uống một ly trước”.

Một chén rượu xuống bụng, tộc trưởng quan sát sắc mặt anh, cười hỏi: “Công tử, hôm nay cậu lại lên núi?”

Ngô Bình: “Đúng vậy. Tôi hái được không ít thuốc”.

Tộc trưởng: “Tôi cũng thấy rồi. Cậu hái được không ít thảo dược”.

Ngô BÌnh biết trong lòng ông ta có nghi hoặc, bèn nói: “Tộc trưởng. Ông cũng biết, nhà tôi là gia tộc lớn ở Chương Thành, đương nhiên có vài cách tu hành, mấy thuốc tôi hái đây đều là để tu hành”.

Tộc trưởng kinh ngạc: “Xem ra là tôi đoán không sai. Cậu xuất thân từ gia tộc lớn, sao lại không hiểu về cách thức tu luyện được chứ!”

Bây giờ Ngô Bình đã đả thông sáu kinh mạch, không còn sỡ những thôn dân này nữa, thoáng chốc cũng không còn giấu chuyện tu hành nữa, anh cố ý hỏi: “Tộc trưởng, mọi người cũng biết về tu hành sao?”

Tộc trưởng thở dài: “Biết gì chứ, nếu có một người hiểu, thì chúng tôi sẽ không ở trong sơn thôn xa xôi vậy rồi, mà đã sống trong thành từ lâu rồi”.

Ngô Bình: “Hoàn toàn không biết gì sao?”

Tộc trưởng: “Chúng tôi chỉ biết một vài trình tự tu hành mà thôi. Còn về công pháp tu hành là thứ mà mấy người hạ đẳng như chúng tôi không thể biết được”.
Chương 1918: Truy điện

Ngô Bình: “Vậy sao? Vậy theo những gì ông biết, tu hành có mấy cảnh giới?”

Tộc trưởng có chút ngượng ngùng: “Tôi cũng là nghe người kể chuyện trong thành nói qua, thực ra cũng không hiểu mấy. Người kể chuyện kia nhiều kinh nghiệm, vào Nam ra Bắc, chắc hẳn cũng nói không sai. Ông ta nói, tu hành có năm cảnh giới lớn, người bình thường nếu tư chất tốt một chút thì có thể tu đến cảnh giới lớn thứ nhất. Cảnh giới lớn này gọi là Linh Khu Cảnh. Tiếp nữa thì tôi nghe không rõ, chỉ biết Linh Khu Cảnh này có bảy cảnh giới nhỏ. Người phàm tu luyện đến cảnh giới nhỏ thứ nhất thì có thể dùng sức chống hổ báo, sức mạnh đầy mình”.

Ngô Bình thầm nói, hiện tại anh cũng sức mạnh đầy mình, há chẳng phải tương đương với cảnh giới nhỏ thứ nhất của Linh Khu Cảnh sao?

Tộc trưởng bỗng nhiên mở miệng: “Công tử, cậu hiểu về tu hành, thực ra căn bản không cần sợ chúng tôi, đúng chứ?”

Lời này vừa thốt ra, Ngô Bình khẽ cười: “Chủ yếu là tôi cảm thấy nơi này khá tốt, định ở đây sống một thời gian”.

Tộc trưởng gật đầu, bùi ngùi nói: “Là chúng tôi có mắt không tròng, đắc tội với anh”.

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Không sao, tôi còn phải ở đây một thời gian ngắn, cũng không tránh được làm phiền mọi người”.

Tộc trưởng: “Đây là chuyện chúng tôi nên làm, chỉ cần cậu không so đo sai lầm của chúng tôi là được”.

Uống rượu một lúc, Ngô Bình đã quay về tiếp tục ngâm thuốc. Lần này, anh uống bảy chén thuốc, lại đả thông bốn kinh mạch.

Sau khi đả thông mười kinh mạch, anh không cảm nhận được những kinh mạch khác nữa. Vốn dĩ, thân thể anh so với lúc đầu, đã có rất nhiều thay đổi, rất nhiều kinh mạch đã biến mất!

“Xem ra, mình muốn tiếp tục tu hành thì phải tìm được công pháp thế giới này. Chỉ là, phải tìm công pháp ở đâu đây?”

Thời gian tiếp theo, anh không còn lên núi hái thuốc nữa, mà mỗi ngày đều ở trong sân viện tu luyện. Nhưng dù anh thử bằng cách nào, cũng không thể đả thông được thêm kinh mạch, cũng vì thế mà tu vi anh cũng dừng bước không phát triển thêm.

Cuối cùng, người của sơn thôn kia trở về từ Chương Thành, vẻ mặt anh ta vui mừng đặt năm trăm xu tiền vàng trước mặt tộc trưởng, cười nói: “Tộc trưởng, có hồi âm”.

Ngô Bình nhìn thấy cảnh này thì ngây người, chỉ là thứ mà bản thân anh tùy tiện lừa dối, sao anh ta cầm được năm trăm xu tiền vàng được?

Anh kéo người đưa thư kia qua, hỏi: “Anh nhìn thấy ông cụ Hoàng rồi?”

Anh ta cười nói: “Nhìn thấy rồi. Ông cụ Hoàng nhìn thấy thư, lập tức đưa cho tôi năm trăm xu tiền vàng, còn nói sau này dùng tiền thì cứ đến tìm ông ấy”.

Ngô Bình nheo mắt hỏi: “Ông ấy còn nói gì không?”

Người này gãi đầu: “Không nói gì, chỉ đưa cho tôi bức thư bảo cầm về”.

Ngô Bình nhận lấy lá thư kia, mở ra nhìn, chỉ thấy bên trên viết một hàng chữ: Xin hãy đến Chương Thành gặp tôi.

Anh nhìn thấy hàng chữ này thì ngây người, đối phương muốn gặp mình, chuyện gì đây?

Lúc này tộc trưởng trả lại năm trăm xu tiền vàng cho Ngô Bình, nói: “Công tử, tiền thì chúng tôi không dám lấy, mong cậu nhận lại”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi nói được làm được. Năm trăm xu tiền vàng này, tôi lấy hai trăm, ba trăm còn lại đưa cho mọi người”.

Nói rồi, anh cầm lấy hai trăm xu tiền vàng, sau đó rời khỏi thôn.

Đi theo bản đồ, anh đến trấn Tiểu Hà trước, một trấn nhỏ cách đó hơn trăm dặm.

Trong trấn Tiểu Hà có một con sông tên là Tiểu Hà, thật ra Tiểu Hà không nhỏ, rộng chừng mười mấy mét, sâu mấy mét, bình thường đều có thuyền đi qua.

Đường phố trấn nhỏ dài chừng mấy trăm mét, hai bên đều là cửa hàng. Ngô Bình đi trên đường lớn ở trấn nhỏ, rõ ràng cảm nhận được nơi này phồn hoa. Đương nhiên, nơi này phồn hoa sầm uất là chỉ so sánh với sơn thôn thôi.

Trên đường lớn người đến người đi rất đông, Ngô Bình tìm một tiệm cơm trước, anh quyết định ăn no rồi tính tiếp.

Tiệm cơm cũng không quá lớn, hai tầng. Anh đi vào thì phục vụ đã ra chào hỏi trước: “Quý khách muốn dùng gì?”

Ngô Bình nói: “Dọn hết các món của các anh lên một lượt”.

Nghe thấy vậy, phục vụ ngây người, các thực khách khác cũng đều đưa mắt nhìn.

Phục vụ cười khà một tiếng: “Quý khách, món của chúng tôi có hơn năm mươi loại, hơn nữa cũng có vài món rất đắt, anh quyết định gọi hết sao?”

Ngô Bình: “Không sai, gọi hết một lượt”.

Phục vụ sợ Ngô Bình không có tiền thanh toán liền nói: “Vậy anh có thể trả trước tiền cọc không?”

Ngô Bình khẽ cười: “Lên hết một lượt, bao nhiêu tiền?”

Phục vụ: “Ít nhất phải năm tiền vàng”.

Ngô Bình trực tiếp bỏ ra năm tiền vàng: “Đi làm đi”.

Phục vụ sáng mắt, lấy tiền vàng rồi cười nói: “Được ạ, anh đợi chút!”

Cách đó không xa, một bàn bốn người đàn ông to lớn, liếc nhìn Ngô Bình đầy thâm ý, sau đó thấp giọng trao đổi vài câu, rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Rất nhanh sau đó, trên bàn trước mặt Ngô Bình đã bày đầy món ăn, anh bắt đầu ăn ngay, từng món ăn vừa bày lên thì món trước đã được anh ăn sách, bên cạnh xếp đầy chén đĩa.

Năm mươi sáu món ăn, bốn món canh, một nồi cơm, Ngô Bình ăn sạch chưa đến một tiếng. Cách đó không xa, mấy người định có ý tính kế anh lập tức từ bỏ suy nghĩ này. Người ăn khỏe như vậy, thường thực lực rất mạnh, bọn họ căn bản không chọc nổi!

Ăn cơm xong, Ngô Bình bỏ ra một trăm hai mươi tiền vàng mua một con ngựa trắng, vẻ ngoài rất bắt mắt.

Sở dĩ anh chọn con ngựa trắng là vì anh nhìn thấy được sự kiêu ngạo từ trong ánh mắt ngựa trắng. Một con ngựa có lòng kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không tệ nhỉ?

Vì vậy, anh cưỡi nó tiến về Chương Thành.

Ngựa chạy không hẳn nhanh, Ngô Bình để ngựa tự chạy. Cho bản thân nó tự chạy, chậm cũng được, nhanh cũng được. Nó mệt thì dừng lại nghỉ ngơi, cho nó ăn chút cỏ và uống nước.

Cứ như vậy đi rồi dừng đi rồi dừng, chớp mắt trời đã tối. Lúc này, phía trước không có thôn, sau không có hàng quán, mà cách đó không xa là một rừng cây quả hoang dại.

Ngô Bình dắt ngựa vào trong rừng cây, để nó ăn chút quả dại, còn anh thì ngồi xếp bằng dưới đất, dùng chân khí rèn luyện thân thể. Mười kinh mạch được đả thông có thể khiến thể chất anh mạnh lên không ngừng.

Ngồi chưa được bao lâu, ngựa cũng nằm xuống nghỉ ngơi, ánh mắt vẫn luôn nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình chú ý đến tầm mắt của nó, cười nói: “Ngựa à, có phải ngươi chưa ăn no không?”

Ai biết, con ngựa lại đáp một câu: “Quả dại không lấp được cơn đói”.

Ngô Bình giật mình, anh nhìn chằm chằm con ngựa một lúc lâu, rồi hỏi: “Ngươi biết nói sao?”

Ngựa trắng: “Tôi cũng giống như cậu, đều đến nơi này lịch kiếp. Khác nhau ở chỗ, cậu là người, còn tôi là ngựa”.

Ngô Bình cảm thấy hứng thú: “Ngươi là mã tinh sao?”

Ngựa trắng: “Tôi vốn dĩ là một con ngựa thần, sau này cơ duyên lại bước lên con đường tu hành. Nhưng, có lẽ cậu và tôi đến từ thời gian khác nhau”.

Ngô Bình ngây người: “Thời gian khác nhau?”

Ngựa trắng: “Nói chính xác hơn, thì chúng ta không cùng kỷ nguyên”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Nơi này là vùng đất Vĩnh Hằng, thời gian ngưng đọng. Về lý thuyết, nó có thể liên kết toàn bộ kỷ nguyên”.

Ngựa trắng: “Cậu là người, là kỷ nguyên sau của tôi”.

Ngô Bình: “Ngươi là kỷ nguyên nào? Kỷ nguyên của ngươi có Tiên tộc không?”

Ngựa trắng: “Có Tiên tộc, nhưng không ra gì cả. Kỷ nguyên của tôi, còn trước cả kỷ nguyên của tiên”.

Ngô Bình: “Ra là vậy. Ngươi đến đây bao lâu rồi?”

Ngựa trắng: “Không biết. Dù sao tôi cũng đã đổi mấy trăm chủ nhân rồi. Nhưng bọn họ đều không phải người lịch kiếp như anh, cho nên tôi không giao tiếp với bọn họ”.

Ngô Bình: “Mấy trăm chủ nhân? Vậy chắc chắn là rất lâu rồi!”

Ngựa trắng: “Đúng vậy, cho nên rất cô độc!”

Ngô Bình: “Sao ngươi biết ta là người lịch kiếp?”

Ngựa trắng: “Khí chất của cậu không giống với người ở đây, ngoài mặt khách sáo với người khác, thật ra thì rất kiêu ngạo. Lúc tôi vừa đến nơi này cũng rất kiêu ngạo”.

Ngô Bình: “Ngươi tên gì?”

“Truy Điện”. Ngựa trắng nói.
Chương 1919: Ngựa thần

Ngô Bình nói: “Ta là Lý Huyền Bình. Truy Điện, người lịch kiếp ở đây đến từ những kỷ nguyên khác nhau, vậy chắc chắn có rất nhiều tộc cùng tồn tại nhỉ?”

Truy Điện khịt mũi: “Dĩ nhiên. Nhân tộc là sinh linh mới được sinh ra nhưng thực lực không hề yếu, ở đây cũng được xem là một chủng tộc khá mạnh. Có điều Nhân tộc không phải là tộc mạnh nhất. Những chủng tộc khác nhau sinh sống ở những khu vực khác nhau, ví dụ như nơi chúng ta đang ở là địa bàn của Nhân tộc”.

Ngô Bình hỏi: “Ngươi là ngựa thần, sao lại chạy đến địa bàn của Nhân tộc?”

Truy Điện đáp: “Cũng hết cách. Địa bàn của Yêu tộc quá nguy hiểm. Tôi ở đó thập cửu nhất sinh, chỉ đành chạy trốn đến địa bàn của Nhân tộc và giả làm một con ngựa tốt”.

Ngô Bình nói: “Ra là ngươi sợ chết”.

Truy Điện cười khẩy: “Cậu không sợ chết sao? Bây giờ cậu thuộc cấp thấp nhất của Nhân tộc, kẻ mạnh đánh rắm thôi cũng đủ lấy mạng cậu!”

Ngô Bình bảo: “Ít nhất bây giờ ta rất an toàn”.

Truy Điện đáp: “Ấy là vì cậu vẫn chưa tiếp xúc với kẻ mạnh của Nhân tộc. Thứ lỗi tôi nói thẳng, cậu sống được hai tháng đã là kỳ tích rồi”.

Ngô Bình ngẩn người: “Hai tháng? Tại sao?”

Truy Điện nói: “Theo quan sát của tôi, những người mới đến như chúng ta, một tháng đầu tiên sẽ khá an toàn. Sau một tháng đó, quy tắc của thế giới này sẽ sinh ra ác ý với cậu, dùng mọi cách để giày vò làm khó cậu”.

Ngô Bình đăm chiêu, đoạn hỏi: “Ngươi bảo ngươi từng có rất nhiều chủ nhân, chứng tỏ ngươi đã sống rất lâu rồi. Ngươi đã làm được bằng cách nào?”

Truy Điện đáp: “Có mấy lần tôi suýt chết đấy. Nhưng tôi phát hiện một số bí mật, nên mới có thể sống”.

Ngô Bình hỏi: “Bí mật gì thế?”

Truy Điện bảo: “Bí mật của tôi không thể nói miễn phí cho cậu biết”.

Ngô Bình cười nói: “Đến Chương Thành, ta sẽ mời ngươi một bữa thịnh soạn”.

Truy Điện đáp: “Tôi muốn ăn thịt”.

Tuy cảm thấy việc một con ngựa ăn thịt rất quái lạ, Ngô Bình vẫn đồng ý với nó: “Ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được”.

Lúc này Truy Điện mới hài lòng: “Tôi phát hiện, chỉ cần tu vi không tăng, quy tắc ở nơi này sẽ bỏ qua cậu”.

Ngô Bình nheo mắt: “Thế nếu tu vi tăng lên không ngừng thì sao?”

Truy Điện trả lời: “Tu vi tăng càng nhanh, ác ý của thế giới này đối với cậu sẽ càng sâu đậm. Tôi từng đi theo một vị chủ nhân, anh ta là thiên kiêu của Nhân tộc, chỉ trong ba ngày đã đột phá một cảnh giới lớn. Nhưng anh ta vừa đột phá không lâu đã bị một Vu tộc mạnh hơn giết chết. Nếu không nhờ tôi chạy nhanh thì đã chết chung rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Nói vậy, nếu muốn mạnh lên thì sẽ phải đối mặt với sự ác ý của thế giới này?”

Truy Điện nói: “Đúng thế. Người càng là thiên tài, càng dễ bị giết hại. Càng tầm thường thì lại càng dễ sống. Cậu cứ giống tôi này, ngần ấy năm qua không hề thăng cấp, hoặc chỉ thăng chầm chậm thôi, thế nên tôi chỉ gặp phải một số tai nạn nhỏ, không đến mức mất mạng”.

Nghe xong những lời này, Ngô Bình hờ hững đáp: “Nếu chỉ sống một cuộc đời tầm thường thì có khác gì chết đi?”

Truy Điện ngẩn ra, đoạn cười khẩy: “Sống tầm thường? Nhưng nếu ngay cả sống mà cậu còn không làm được, thì nỗ lực cách mấy cũng đâu có ích gì?”

Ngô Bình lãnh đạm nói: “Có lẽ vậy. Trước khi đến đây, ta đã gặp một người. Người đó từng đến đây để trải qua kiếp Đại Thánh, và bảo ta phải tìm ra điểm cân bằng”.

Truy Điện hỏi: “Thế điểm cân bằng là gì?”

Ngô Bình đáp: “Vốn dĩ ta cũng không hiểu lắm. Nhưng sau khi nghe ngươi nói, ta đã hiểu đại khái điểm cân bằng là gì rồi”.

Truy Điện không cho là vậy: “Biết thì đã sao? Điểm cân bằng vẫn luôn tồn tại, nhưng có mấy ai tìm được nó chứ?”

Ngô Bình bảo: “Ta sẽ tìm được”.

Truy Điện không tiếp tục đả kích anh nữa, mà nói rằng: “Người trẻ tuổi à, cậu phải sống trước đã. Chỉ có sống tiếp, cậu mới có những khả năng khác”.

Một người một ngựa nghỉ ngơi được một lát thì bỗng nghe tiếng bước chân của vài người truyền đến từ sâu trong rừng, càng lúc càng gần. Cuối cùng, bốn bóng người đã xuất hiện trong tầm mắt họ.

Truy Điện nằm bất động, thì thào nói: “Mấy kẻ này chắc là muốn cướp của. Trên người cậu có thứ gì có giá trị thì đưa cho họ đi, tuyệt đối đừng phản kháng”.

Ngô Bình nhướng mày: “Không phản kháng? Sao mà được, tiền của ta, không ai được phép lấy đi!”

Truy Điện lắc đầu: “Tuỳ cậu, đừng liên luỵ đến tôi là được”, dứt lời, con ngựa trắng nằm xuống đất.

Bốn người tiến đến gần họ, dừng lại khi chỉ còn cách mười bước.

Ngô Bình quan sát bốn người, khí tức của bọn họ không kém, xem ra đã đả thông một, hai kinh mạch, nhưng thực lực không thể sánh bằng anh.

Một gã đầu trọc trong số đó toét miệng cười: “Oắt con, dám xông vào địa bàn của bọn tao, lá gan cũng lớn lắm”.

Ngô Bình hỏi: “Thế à, đây là địa bàn của các người sao?”

Gã đầu trọc đáp: “Đúng vậy. Cả khu rừng này đều thuộc về bọn tao. Bây giờ mày có hai sự lựa chọn. Một là bọn tao giết mày”.

Ngô Bình hỏi: “Lựa chọn thứ hai là gì?”

Gã đầu trọc cười nói: “Cái thứ hai thì êm đẹp hơn một chút. Giao hết của cải trên người mày ra, bọn tao có thể tha chết cho mày. Có điều trước khi tiễn mày đi, bọn tao phải chặt một tay, đâm mù một con mắt của mày”.

Ngô Bình thở dài: “Các người chỉ muốn lấy của cải, sao phải chặt một tay, đâm mù một mắt của tôi?”

Gã đầu trọc hừ giọng: “Đây là quy tắc của bọn tao!”

Ngô Bình gật gù: “Có quy tắc là tốt, không có quy tắc thì chẳng ra sao. Tôi cũng có quy tắc đấy. Ai dám uy hiếp tôi, tôi sẽ chặt đứt tứ chi, phế bỏ tu vi và lấy sạch của cải của kẻ đó”.

Nghe Ngô Bình nói vậy, bốn người kia đều sững ra, thầm nghĩ anh bị điên à? Đã đến lúc này rồi mà vẫn còn cứng miệng!

Một gã cao gầy bước ra, tay vác đại đao, xoa mũi bảo: “Nhận lấy một đao của tao trước đã. Mày mà tránh được thì ba hoa tiếp cũng không muộn”.

Gã nói chém là chém ngay, sau một cú xoay người, thanh đao trên vai liền chém xuống với tốc độ nhanh như tia chớp.

Tuy Ngô Bình có tu vi thấp, nhưng ý thức võ học của anh vẫn còn. Eo của đối phương vừa vặn một cái, anh đã tiến vài bước về phía trước. Khi đao rời khỏi vai gã, anh đã áp sát vào lòng gã cao gầy rồi đấm mạnh vào đan điền của gã ta.

“Ầm!”

Lực mạnh đến mức khiến gã cao gầy thảm thiết hét lên rồi ngã gục xuống đất ngay lập tức. Cú đấm của Ngô Bình đã phế mất tu vi của gã.

Ba người còn lại cả kinh. Thực lực của gã cao gầy không hề kém họ, thế mà sau một chiêu đã thua, oắt con này mạnh quá!

Ba người họ đồng loạt lùi mấy bước ra sau, cảnh giác nhìn Ngô Bình chằm chằm.

Ngô Bình nhặt đại đao dưới đất, cười bảo: “Tôi cũng biết đao thuật đấy. Chúng ta chơi chung đi”.

Nói xong, đao như ngựa phi nước đại, chỉ trong tích tắc đã bay đến trước mặt ba người kia. Trong tay đều có vũ khí như kiếm, chuỷ thủ, nhưng bọn họ hoàn toàn không ra tay kịp, chỉ cảm thấy lồng ngực lạnh toát, máu tươi chảy ròng ròng.

“Cộp!”

Một trong số họ quỳ xuống đất với một vết cắt trên ngực. Nhát chém ấy của Ngô Bình đã cắt vào tim của gã ta, máu tươi phun ra ào ào, chết ngay tại chỗ.

Gã thứ hai cũng bê bết máu, tuy chưa chết, nhưng gãy mấy cái xương sườn, mất sức chiến đấu.
Chương 1920: Truy Điện truyền công pháp

Người cuối cùng vẫn đứng thẳng tại chỗ. Đó là kẻ cuối cùng trúng đao. Có điều đòn cuối của Ngô Bình đã dùng kình lực, một luồng kình lực kỳ lạ đã xâm nhập cơ thể và phá hoại kinh mạch của gã.

“Phụt!”

Gã phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Bốn người, chỉ còn một người còn đứng. Người này tái mặt, run rẩy nói: “Xin anh tha mạng!”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Các người làm cướp ở khu rừng này, có lẽ kiếm được không ít tiền rồi nhỉ?”

Người này vội đáp: “Thật sự không kiếm được bao nhiêu”.

Ngô Bình hỏi: “Tiền của các người để ở đâu?”

Đối phương trả lời: “Ở ngay phía trước”.

Ngô Bình bảo: “Dẫn đường”.

Truy Điện đang giả vờ ngủ lập tức bật dậy, vui vẻ chạy theo sau Ngô Bình.

Sau khi đi vài trăm mét, anh nhìn thấy một ngôi nhà gỗ khuất trong khu rừng rậm rạp. Nhà gỗ không lớn, có hai phòng dưới lòng đất, hai phòng trên mặt đất, phía trước có một sân nhỏ.

Ngô Bình đến ngôi nhà gỗ và lục lọi tất cả đồ đạc của bọn cướp, cộng lại có lẽ khoảng một nghìn tiền vàng. Anh cũng không khách sáo, gói lại mang đi hết. Trước khi đi, anh còn chém đứt hai tay và đâm mù đôi mắt của gã cướp, bảo là hoàn trả gấp đôi.

Một người một ngựa tiếp tục lên đường. Truy Điện bảo: “Khá đấy, người trẻ tuổi, không ngờ cậu lại đánh giỏi như vậy”.

Ngô Bình đáp trả: “Ngươi cũng rất giỏi, trình độ giả chết đạt hạng nhất”.

Truy Điện sửa lại: “Không phải giả chết, là giả ngủ. Bình thường lũ cướp không làm khó ngựa, đặc biệt là ngựa đang ngủ”.

Ngô Bình nói: “Ngậm miệng lại, chăm chú đi đường đi”.

Đi thêm một quãng nữa, cuối cùng họ cũng đến một thị trấn nhỏ khác. Ngô Bình vào trú ở một nhà trọ, và nhờ chủ trọ chăm sóc cho Truy Điện. Sau nửa đêm, anh còn mua một trăm cân thịt bò chín cho nó ăn.

Khi trời sắp sáng, Ngô Bình đột nhiên nghe tiếng gõ cửa. Anh mở cửa ra, nhìn thấy Truy Điện đứng trước cửa phòng. Không ngờ nó cắn đứt dây cương vào nửa đêm và lén chạy đến đây.

Ngô Bình hỏi: “Truy Điện, không ngủ à?”

Đôi mắt to của Truy Điện nhìn anh chăm chú: “Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định tiết lộ với cậu về một bộ công pháp mà tôi biết”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Công pháp mà ngươi biết?”

Truy Điện đáp: “Tôi từng nói tôi có một vị chủ nhân là thiên kiêu mà. Sau khi anh ta chết, tôi đã lấy đi công pháp mà anh ta tu luyện”.

Ngô Bình hỏi: “Tại sao ngươi lại nói cho ta biết?”

Truy Điện nói: “Bây giờ cậu là chủ nhân của tôi. Là thú cưỡi của cậu, tôi không hy vọng cậu chết quá sớm”.

Ngô Bình bật cười: “Cảm ơn nhé”. Quả thật bây giờ anh đang cần một bộ công pháp thăng cấp tu vi.

Anh bảo Truy Điện vào phòng, rồi học một bộ công pháp.

Theo Truy Điện, đây là một bộ công pháp cơ bản, chỉ có thể tu luyện cảnh giới lớn thứ nhất. Trong thế giới này, cảnh giới tu hành của tất cả sinh linh đều giống nhau. Trong đó, cảnh giới lớn thứ nhất tên là cảnh giới Linh Khu. Cảnh giới Linh Khu có bảy cảnh giới nhỏ, bộ công pháp cơ bản này chỉ giới thiệu bốn cảnh giới nhỏ đầu tiên.

Học xong công pháp cơ bản, Ngô Bình mới hiểu, bản thân đả thông mười kinh mạch cũng tương đương với việc vượt mức hoàn thành cảnh giới nhỏ đầu tiên - Phục Khí.

Công pháp này nói rằng Phục Khí chính là đả thông năm kinh mạch trong cơ thể thông qua việc hấp thụ sức mạnh của bên ngoài. Ngô Bình không chỉ làm được, mà còn đả thông vượt mức thêm năm kinh mạch khác. Sau cảnh giới Phục Khí là Tôi Nguyên.

Tôi Nguyên khá khó, nó phải tôi luyện chân khí trong kinh mạch thành năng lượng thuần tuý nhất, tên là linh nguyên. Uy lực của linh nguyên mạnh hơn chân khí rất nhiều, hai thứ này không thể so sánh với nhau. Tôi Nguyên cần tâm pháp riêng, nên trước đó Ngô Bình mãi mà vẫn không vào được.

Sau Tôi Nguyên là Linh Mạch.

Linh nguyên có thể tìm và đả thông linh mạch trong cơ thể. Theo công pháp cơ bản này, trong cơ thể vạn vật đều có mười hai linh mạch. Mỗi khi đả thông một linh mạch, năng lực sẽ tăng gấp mấy lần. Tất nhiên, không phải tu sĩ nào cũng có thể đả thông tất cả linh mạch. Chỉ cần đả thông một linh mạch đã có thể xem là tu sĩ cảnh giới Linh Mạch.

Đương nhiên, cũng có người đã thông được ba hoặc năm linh mạch. Đả thông được hai linh mạch đã là người có tư chất rất tốt rồi. Đả thông ba linh mạch thì thuộc tư chất thượng đẳng. Còn người đả thông năm linh có thể gọi là thiên tài.

Sau cảnh giới nhỏ Linh Mạch là Linh Niệm. Cảnh giới Linh Niệm khá kỳ diệu. Tu sĩ ở cảnh giới này về cơ bản có thể giết chết tu sĩ Linh Mạch trong chớp mắt, sự chênh lệch về thực lực của hai bên có thể nói là một trời một vực.

Sau khi truyền thụ công pháp, Truy Điện nói: “Thời hạn an toàn của một tháng này vô cùng quan trọng đối với cậu. Nếu cậu có thể nhanh chóng nâng cao tu vi và thực lực, đoạn đường phía sau sẽ dễ đi hơn rất nhiều”.

Ngô Bình nói: “Ta còn khoảng hai mươi ngày, chắc là có thể tu luyện đến cảnh giới Linh Niệm”.

Truy Điện rất kinh ngạc: “Cậu có thể tu luyện đến Linh Niệm?”

Ngô Bình hỏi: “Trông ngươi rất ngạc nhiên. Khó lắm à?”

Truy Điện đáp: “Dĩ nhiên rất khó. Linh Niệm là một ngưỡng cửa, dưới Linh Niệm đều là rác rưởi, trên Linh Niệm mới xem như nhập môn”.

Ngô Bình hỏi: “Vị chủ nhân thiên kiêu kia của người đã tu luyện đến cảnh giới nào trong tháng đầu tiên?”

Truy Điện nói: “Vừa đạt đến cảnh giới Linh Niệm”.

Ngô Bình bèn hỏi: “Thế là ngươi cảm thấy ta không bằng vị chủ nhân ấy của ngươi?”

Truy Điện nhẹ nhàng đáp: “Anh ta mới tu luyện đến Linh Niệm vì trong tay chỉ có một bộ công pháp này. Nếu anh ta có công pháp cao cấp hơn, tôi tin chắc rằng anh ta có thể tiến xa hơn nữa!”

Ngô Bình đăm chiêu: “Câu nói này của ngươi đã nhắc nhở ta. Đến Chương Thành, ta nhất định phải tìm thêm công pháp, ít nhất là phải làm rõ bảy cảnh giới nhỏ của cảnh giới Linh Khu”.

Truy Điện nói: “Nếu có thể tu luyện trọn vẹn cảnh giới Linh Khu, cậu sẽ có ưu thế hơn các tu sĩ khác”.

Ngô Bình hỏi: “Vì sao?”

Truy Điện giải đáp: “Sau một tháng, cậu đã qua khỏi thời hạn an toàn. Lúc ấy, ác ý của thế giới này sẽ khiến cậu sởn tóc gáy. Trong tình trạng đó, cách làm an toàn nhất là giảm tốc độ tu hành. Nếu tu vi cơ bản của cậu quá thấp, cậu sẽ trở thành mục tiêu săn giết của kẻ khác”.

Ngô Bình nhíu mày: “Mục tiêu săn giết của kẻ khác? Vì sao họ muốn giết ta?”

Truy Điện khẽ thở dài: “Vì trong đầu họ sẽ có một giọng nói, ra lệnh cho họ giết cậu. Nếu thành công giết chết cậu, họ sẽ được thưởng”.

Ngô Bình hỏi: “Giọng nói này xuất hiện trong tâm trí của mỗi sinh linh à?”

Truy Điện đáp: “Cũng không phải. Nếu năng lực quá thấp, giọng nói sẽ không xuất hiện. Tu sĩ càng giỏi, càng dễ nghe được giọng nói này”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Nếu nghe được giọng nói ấy, ta nên nghe theo hay từ chối nó?”

Truy Điện nói: “Đa số tu sĩ đều nghe theo. Vì nghe theo mới nhận được lợi ích. Nếu từ chối nó thì sẽ mãi mãi rơi vào cảnh muôn kiếp không trở lại được!”

Ngô Bình cau mày: “Thế giới này quả là rất kỳ lạ!”

Truy Điện bảo: “Điều kỳ lạ hơn ở còn đằng sau, từ từ cậu sẽ biết”.

Ngô Bình sửng sốt hỏi: “Ví dụ?”

Truy Điện đáp: “Ví dụ như cơ thể cậu sẽ sản sinh dị biến, cả tốt lẫn xấu. Hoặc ví dụ như công pháp mà cậu tu luyện rất dễ xuất hiện sai lệch. Không phải là công pháp đó có vấn đề, mà là vì môi trường của thế giới này đang không ngừng thay đổi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK