Ngô Bình đương nhiên không bị điên, anh nghĩ rằng nhiệm vụ mà Thiên Quân giao cho là không thể hoàn thành, nhưng dù sao cũng là địa bàn của hắn, không đồng ý thì không nể mặt hắn. Vì vậy, để "nhiệm vụ thất bại" một cách nhanh nhất, anh quyết định khiến cô gái này ghét mình ngay từ đầu.
Cô gái đột nhiên cười và nói: "Được thôi. Nhưng nếu ngươi trở thành bạn trai của ta, ngươi sẽ có rất nhiều kẻ thù, ngươi không sợ sao?"
Ngô Bình cười hỏi: "Kẻ thù như thế nào?"
Cô gái: "Ví dụ, cường giả trong danh sách thứ nhất được xếp hạng thứ 200, ngươi có sợ không?"
Ngô Bình cố ý lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Người đứng thứ 200 trong danh sách thứ nhất cũng đang theo đuổi ngươi sao?"
Cô gái cười nói: "Mặc dù ta không đồng ý với hắn, nhưng nếu hắn biết ta có bạn trai thì chắc chắn sẽ rất tức giận và đến đánh ngươi một trận."
"Không sao cả. Từ nhỏ đến lớn ta chưa bao giờ sợ đánh nhau, cứ để hắn đến đây." Ngô Bình cố ý nói lớn.
Cô gái nói với chủ quầy hàng: "Cho thêm mười xiên thịt nữa."
Sau khi lấy thịt xiên, Ngô Bình vừa ăn vừa miễn cưỡng nói: "Được rồi, bây giờ ngươi là bạn gái của ta. Nhưng ngươi đừng mơ mộng hão huyền muốn làm bạn gái của ta lâu dài. Ta chỉ cho ngươi một ngày thôi."
Dù cô gái có tính tình tốt đến đâu thì cũng tức giận đến đau cả bụng, cô ta cười lạnh: "Trong nhà ngươi không có gương sao? Sao ngươi có can đảm nói ra những lời này?"
Ngô Bình nói: "Mặc kệ thế nào, bây giờ ngươi là bạn gái của ta, ta sẽ không chê ngươi, hãy đi theo ta."
Anh trực tiếp vòng tay qua vai cô gái xinh đẹp, bôi hết dầu từ việc ăn xiên nướng lên quần áo của cô ta.
Cô gái hét lên một tiếng, muốn đẩy anh ra, nhưng Ngô Bình quá khỏe nên cô ta không thể đẩy anh ra được. Ngược lại bị Ngô Bình ôm vào lòng.
Cô gái xinh đẹp này chưa bao giờ bị đối xử thô lỗ như vậy, trong lòng cô ta nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, dường như cô ta cũng không cảm thấy phản cảm lắm!
Nhìn thấy người đẹp chịu thiệt, một nhóm đàn ông của Thiên Nhân tộc lập tức lao tới muốn dạy cho Ngô Bình một bài học, nhưng lại bị anh đá văng ra chỉ bằng hai ba cú đá. Làm sao những người này có thể sánh được với cường giả trong danh sách thứ nhất, thậm chí còn không có cơ hội để đến gần.
Cô gái hơi ngạc nhiên, thực lực của anh quá mạnh!
"Ngươi tên là gì?" Ngô Bình hỏi.
Cô gái: "Bích Nguyệt."
Ngô Bình: "Bích Nguyệt, ngươi chỉ có một ngày để làm bạn gái của ta, cho nên ngươi phải thể hiện cho tốt. Nếu ngươi biểu hiện tốt, ta sẽ cho ngươi làm bạn gái chính thức của ta."
Bích Nguyệt thở dài: "Ta đã gặp khá nhiều đàn ông, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp phải một người mặt dày như ngươi."
Ngô Bình: "Ngoài miệng ngươi nói như vậy, nhưng thực ra trong lòng lại rất yêu ta. Dù sao thì ngươi cũng chưa từng gặp người đàn ông nào tốt như ta."
Bích Nguyệt cười lạnh: "Thật sao? Đợi một chút, những người theo đuổi ta sẽ lần lượt xuất hiện, để ta xem ngươi xử lý bọn họ thế nào."
Một lý do lớn khiến cô ta đi theo Ngô Bình là vì cô ta muốn xem Ngô Bình sẽ trở thành trò hề như thế nào. Suy cho cùng, trong số những người đàn ông theo đuổi cô ta, có rất nhiều cường giả trong danh sách thứ nhất. Người này dù có kiêu ngạo đến đâu cũng không thể là tu sĩ trong danh sách thứ nhất được.
Đi được một lúc, lại đến một gian hàng khác bán một loại bột với rất nhiều ớt, tỏi và thịt băm, có mùi rất thơm.
Ngô Bình lập tức không thể đi được nữa, hỏi: "Bích Nguyệt, ngươi có tiền không?"
Bích Nguyệt trừng mắt nhìn anh: "Ngươi không thấy đàn ông tiêu tiền của phụ nữ là điều đáng xấu hổ sao?"
Ngô Bình cười nói: "Có gì phải xấu hổ chứ, ta thích nhất là tiêu tiền của phụ nữ."
Bích Nguyệt thở dài rồi đưa cho anh một ít tiền, Ngô Bình mua hai hộp bột nướng, vừa ăn vừa đi về phía trước.
"Bích Nguyệt, ngươi đã vào danh sách chưa?"
Bích Nguyệt bình tĩnh nói: "Ta hiện tại đang ở danh sách thứ hai, nhưng ta vẫn còn rất trẻ, chỉ mới mười chín tuổi. Ta tin rằng không bao lâu nữa ta sẽ tiến vào danh sách thứ nhất."
Ngô Bình giơ ngón tay cái lên: "Không tệ, có triển vọng."
Bích Nguyệt: "Còn ngươi thì sao? Ngươi có trong danh sách không?"
Ngô Bình lập tức trở nên đắc ý: "Ta là người xếp hạng trong top 100 của danh sách thứ nhất."
Bích Nguyệt cười lạnh: "Top 100? Vậy ta có thể hỏi tên ngươi không?"
Ngô Bình: "Vũ Thiên, ngươi có thể đi hỏi thử."
Bích Nguyệt sửng sốt một lát, giống như vừa nhận được tin tức có người đánh bại Cát Thương, người xếp hạng 92 trong danh sách thứ nhất, và thay thế hắn, người kia hình như cũng tên là Vũ Thiên?
"Ngươi đến từ đâu?" Cô ta không nhịn được mà hỏi.
Ngô Bình một hơi ăn hết sạch, vừa định nói thì một tiếng hét giận dữ vang lên từ trên không.
"Tên vô liêm sỉ kia, dám bắt nạt Bích Nguyệt cô nương, nhận lấy cái chết đi!"
Một luồng sáng chết chóc từ trên trời rơi xuống. Ngô Bình thậm chí còn không thèm nhìn, anh đưa tay ra và nắm lấy nó.
"Keng!"
Với một tiếng vang nhỏ, anh mở lòng bàn tay ra, một thanh phi kiếm màu xanh bị anh bắt lấy trong tay.
"Thiên Vân Kiếm!" Bích Nguyệt nhìn thấy thanh kiếm nhỏ màu xanh kia thì có chút kinh ngạc, buột miệng nói ra.
Ngô Bình cảm thấy thanh kiếm nhỏ này cực kỳ sắc bén, nhưng tay trái của anh lại mang theo sức mạnh của Thiên Cửu, không thể phá hủy, cho nên thanh kiếm này không thể làm anh bị thương được.
"Cái quái gì vậy."
Anh nhìn lên và thấy một người đàn ông đang đứng cách đó không xa với vẻ ngạc nhiên, hắn mặc áo giáp vàng, dáng người cao lớn, vẻ ngoài tuấn tú và mạnh mẽ, trông rất đẹp trai.
Ngô Bình vung tay, thanh Thiên Vân Kiếm bay ngược trở về, trong nháy mắt đâm xuyên qua ngực người đàn ông, hắn kêu lên một tiếng, cơ thể lảo đảo mấy cái rồi ngã xuống đất.
Bích Nguyệt càng kinh ngạc hơn: "Hắn là cao thủ trong danh sách thứ nhất, vậy mà ngươi lại làm hắn bị thương!"
Ngô Bình bình tĩnh nói: "Trong danh sách thứ nhất cũng có kẻ yếu, tất nhiên không thể so sánh với cường giả trong top 100 như ta."
Bích Nguyệt có chút kinh ngạc, hỏi: "Ngươi là người của thượng cảnh Huyền Hoàng sao?"
Ngô Bình cười nói: "Đúng vậy, ta tới đây để tìm một thứ. Ngươi may mắn lắm mới gặp được ta."
Bích Nguyệt cười khổ: "Ngươi là cường giả đứng trong top 100 của danh sách thứ nhất, ngươi cố ý trêu chọc ta sao?"
Ngô Bình nghiêm túc nói: "Sao ta lại trêu chọc ngươi chứ? Ta chỉ cho ngươi một cơ hội làm bạn gái ta thôi. Ngươi có thể lựa chọn rời đi hoặc ở lại."
Bích Nguyệt liếc mắt nhìn anh rồi hỏi: "Vừa rồi ngươi nói ngươi đến đây vì một thứ, đó là thứ gì vậy?"
Ngô Bình không giấu giếm mà nói: "Ngươi đã nghe nói đến Phục Thiên Phá Tượng Công chưa?"
Bích Nguyệt: "Đương nhiên là ta đã nghe nói qua, công pháp kia rất kỳ lạ, bởi vì phần giữa, nên chưa từng có người nào tu luyện thành công. Ngươi tìm nó, chẳng lẽ ngươi đã luyện qua phần thứ nhất rồi?"
Ngô Bình: "Ừm, ta đã luyện thành Phục Thiên Công rồi."
Đôi mắt đẹp của Bích Nguyệt lóe lên, nói: "Ta có thể đưa ngươi đến đó, ta biết nơi đó. Nếu ngươi có thể luyện được bộ công pháp đó, ta thậm chí có thể gả cho ngươi."
Ngô Bình nhíu mày, anh nghĩ rằng đến lúc này, người đẹp Bích Nguyệt này hẳn đã bị anh làm cho tức giận bỏ đi, nhưng không ngờ cô ta không những không bỏ đi mà còn đưa ra điều kiện như vậy. Anh không khỏi tò mò hỏi: "Tại sao?"
Bích Nguyệt: "Ở thượng cảnh Thiên Nhân cũng có Điện Thứ Nhất, ở đó trấn áp hai con mắt. Nếu ngươi có thể luyện thành bộ công pháp đó thi có thể đạt được lực lượng của hai con mắt đó."
"Hai con mắt đó rất quan trọng với ngươi sao?"
"Ừm. Có nó, ta có thể tìm thấy mẫu thân của ta."
Ngô Bình không hỏi thêm gì nữa mà chỉ nói: "Ăn thêm chút nữa rồi chúng ta lên đường."