Điện Thanh Liên giờ thuộc sở hữu của Ngô Bình nên vô cùng yên tĩnh. Người ngoài thường sẽ không đặt chân vào đây nên mọi thứ dường như quay lại quỹ đạo ban đầu của nó.
Ngô Bình: “Em nói với Mộc Tâm Lan chọn ra vài đệ tử tư chất tốt, đưa theo một số trưởng lão đi tới ngoại viện của Thục Sơn”.
Lâm Thanh Dao gật đầu: “Được! Em lập tức đi nói với sư phụ”.
Ngô Bình: “Anh cũng không biết thân phận giả ở Thiên Địa kiếm tông này có thể dùng được bao lâu nữa, cho nên tốt nhất mọi người hãy rời khỏi đây trước. Đợi khi mọi thứ ổn định trở lại, anh sẽ sắp xếp ổn thoả cho mọi người”.
Anh chưa nói được mấy câu thì Lưu Dịch Phong đã tới. Ông ta nói: “Cậu chủ, bắt đầu hành động rồi!”
Lần này, Thiên Địa kiếm tông có vẻ đã thực sự nổi giận, tông chủ cũng đích thân ra mặt. Hàng trăm cao thủ được phái đi truy sát Bách Quỷ Đạo Nhân.
Đoàn người đi được một đoạn, Ngô Bình chợt cảm nhận được một ánh mắt vô cùng thù địch đang nhìn mình chằm chằm. Anh quay lại thì thấy đó không ai khác chính là Vạn Hồng Uy.
Lần trước anh cướp Thanh Mộc Cung, cứu mấy cô gái khiến hắn ta ghi hận trong lòng.
Thấy Ngô Bình quay lại, Vạn Hồng Uy lập tức quay mặt đi.
Ngô Bình cũng chẳng để tâm, với anh Vạn Hồng Uy chẳng là cái đinh gì. Anh quay sang hỏi một đệ tử bên cạnh: “Bách Quỷ Đạo Nhân đó giờ đang ở đâu?”
Đệ tử kia vội đáp: “Thưa cậu chủ, hắn ta đã trốn tới Thánh Khư rồi”.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, nơi này anh cũng biết, đó là nơi các vị thánh viên tịch, ở đó có dòng họ Nam Cung rất nổi tiếng.
“Bên trong Thánh Khư, tu vi sẽ bị áp chế. Bách Quỷ Đạo Nhân này có lẽ muốn mượn điều đó để đối phó với chúng ta”.
Đệ tử kia đáp: “Đúng vậy, có điều dòng họ Nam Cung đã đồng ý giúp chúng ta, cho nên bắt được hắn cũng không khó. Có điều bảo bối Vạn Quỷ Phan của hắn đã luyện thành, không dễ đối phó”.
Thánh Khư này là một không gian gấp vô cùng quái dị, nó như thể giao với tất cả các không gian gấp của Côn Luân. Điều đó nghĩa là bất kể là Địa Tiên Giới hay là Thái Thanh Tiên Giáo đều có lối tắt dẫn thẳng tới đây.
Nhưng bởi sự quái dị của nó mà có rất ít tu sĩ dám vào đây. Đến nay cũng chỉ có dòng họ Nam Cung là đủ mạnh để định cư trong đó.
Rất nhanh sau đó, đoàn người đã vào trong Thánh Khư. Vừa đi vào, ai cũng cảm nhận được có một năng lượng kỳ dị đang áp chế thần niệm, tiên lực của họ.
Lúc này, họ chỉ phát huy được chưa tới một phần mười sức mạnh thông thường!
Họ tìm kiếm trong Thánh Khư một lúc liền đi tới một thung lũng. Ở trong thung lũng có không ít nhà cửa. Lúc này có một đám người đi ra đón họ, đó chính là người nhà Nam Cung. Họ vô cùng cung kính với Thiên Địa kiếm tông.
Trong số đó cũng có người mà Ngô Bình quen biết, ví dụ như Nam Cung Chính Bình.
Hai bên còn đang bàn bạc xem nên hành động thế nào thì đột nhiên tim Ngô Bình đập nhanh như có một dự cảm không lành. Anh liền ra một chỗ vắng người gieo một quẻ.
Quẻ tượng vừa xuất hiện, mặt anh biến sắc. Bởi quẻ này nói cả đoàn người của họ sẽ thiệt mạng!
Lúc này, một người đàn ông đứng tuổi mỉm cười nói với tông chủ: "Tông chủ La, Bách Quỷ Đạo Nhân đó hiện đang trốn ở gần điện Thập Thánh.
Tông chủ của Thiên Địa kiếm tông tên là La Thiên Tướng, mặc dù ông ta chỉ phái hoá thân của mình tới nhưng vẫn là người mạnh nhất ở đó.
Ngô Bình do dự một lúc không biết có nên báo cho La Thiên Tướng việc anh vừa thấy hay không. Trong lòng anh, Thiên Địa kiếm tông diệt kiếm phái Thục Sơn, là kẻ thù của kiếm phái Thục Sơn. Nếu anh không nói, để mặc họ chết ở đây thì cũng coi như báo thù cho những người đã mất.
Nhưng anh nghĩ lại với thân phận của anh ở Thiên Địa kiếm tông hiện giờ có thể bảo vệ những đệ tử còn sót lại của kiếm phái Thục Sơn, cho họ cuộc sống khá tốt. Nhưng nếu Thiên Địa kiếm tông bị tiêu diệt thì không biết họ sẽ phải đối mặt với những kẻ thù đáng sợ nào.
Nghĩ thông rồi anh âm thầm truyền tin cho La Thiên Tướng: "Tông chủ, đệ tử nghi ngờ chuyện này có uẩn khúc".
La Thiên Tướng rất ngạc nhiên, âm thầm truyền tin lại: "Sao cậu lại nói vậy?"
Ngô Bình: "Thánh Khư này là một không gian vô cùng cổ quái, từ cổ chí kim có không ít cao thủ bỏ mạng ở đây. Bách Quỷ Đạo Nhân vốn rất mạnh, bình thường mà nói hắn sẽ không chạy trốn tới đây. Dù gì nơi này đối với hắn, đặc biệt là điện Thập Thánh là một nơi cấm kỵ.
Ngô Bình thực chất cũng không biết nhiều về điện Thập Thánh, thế nhưng anh cố tình nói vậy, mục đích là để La Thiên Tướng coi trọng việc này.
La Thiên Tướng là ai kia chứ? Cho dù là ở Tiên Giới thì cũng là kiếm tiên danh tiếng lẫy lừng, tu vi thì đã tới cảnh giới Chân tiên. Cho dù là ở Tiên Giới thì cũng có không ít người muốn hãm hại ông ta.
Thế mà giờ ở thế giới mặt đất lại có người dám chơi xấu ông ta! Điều đó khiến La Thiên Tướng nổi trận lôi đình. Ngô Bình giờ là đệ tử tinh anh mà ông ta hết mực coi trọng, là hy vọng của Thiên Địa kiếm tông nên ông ta không mảy may nghi ngờ.
Cho nên, ông ta lập tức cho bắt Nam Cung Hoa lại, lạnh lùng hỏi: "Nói, tại sao lại muốn lừa tôi?"
Nam Cung Hoa mặt biến sắc, vội vã đáp: "Tông chủ La, sao lại nói như vậy chứ? Tuyệt đối không có chuyện này, không hề có chuyện như vậy!"
La Thiên Tướng không cho ông ta cơ hội giảo biện, thần niệm mạnh mẽ của ông ta đi vào trong thần thức của Nam Cung Hoa. Nam Cung Hoa này cùng lắm chỉ là Địa Tiên cảnh giới Động Tàng nên trong nháy mắt đã bị khống chế.
La Thiên Tướng lục tìm ký ức của đối phương. Hoá ra, một thời gian trước có một vị Thiên Tiên tới tìm nhà Nam Cung, yêu cầu họ phối hợp diễn một vở kịch.
Vị Thiên Tiên này rất mạnh, xuất thân cũng lẫy lừng nên nhà Nam Cung không dám từ chối, chỉ đành nhận lời. Về sau tự nhiên có một tên Bách Quỷ Đạo Nhân giết người của Thiên Địa kiếm tông, cho nên những việc sau đó mới xảy ra.
Hai bên tính toán sẽ dụ người của Thiên Địa kiếm tông vào trong điện Thập Thánh. Ở đó có một sinh linh rất đáng sợ, ai đi vào đều bị nó giết.
Sau khi tìm thấy những ký ức liên quan, La Thiên Tướng bật cười ha hả, nói: "Sư đệ tốt của ta, quả nhiên vẫn chưa chịu bỏ cuộc!"
Hoá ra vị Thiên Tiên thần bí kia chính là sư đệ năm xưa của La Thiên Tướng, tên là Chu Vân Thiên. Người này và La Thiên Tương đều là thiên tài. Về sau, hai người này tranh chấp ngôi vị tông chủ, La Thiên Tướng giành chiến thắng. Chu Vân Thiên không thể chấp nhận sự thật này, cho nên phản bội tông môn, gia nhập Cửu Thiên kiếm vực.
Về sau, Chu Vân Thiên không có động tĩnh gì nữa, thật không ngờ giờ lại đột nhiên nhảy ra, lại còn bày ra kế hoạch hiểm ác này. Xem ra, ông ta đã chuẩn bị cho cuộc báo thù này từ lâu!
La Thiên Tướng nhìn Ngô Bình với vẻ hài lòng, nói: "Trương Tiểu Bình, làm tốt lắm. Từ giờ trở đi, cậu chính thức trở thành đệ tử chân truyền của bổn tông chủ!"
Ngô Bình lập tức đáp: "Đệ tử Trương Tiểu Bình bái kiến sư tôn!"
La Thiên Tướng cười ha ha đáp: "Đồ nhi, kẻ định hại ta là một phản đồ của tông phái, tên là Chu Vân Thiên. Tu vi của hắn không thua gì ra, hơn nữa đã bái sư gia nhập Cửu Thiên kiếm vực, kiếm vực này thậm chí còn mạnh hơn tông phái của ta".
Ngô Bình: "Sư tôn, liệu Cửu Thiên kiếm vực có ra mặt thay cho ông ta không?"
La Thiên Tướng: "Chuyện đó khó xảy ra, Cửu Thiên kiếm vực không chỉ có một thế lực. Thế lực mà Chu Vân Thiên tham gia vào là thế lực của Thương Huyền kiếm đế - một trong năm kiếm đế của Cửu Thiên kiếm vực".
Thương Huyền kiếm đế? Ngô Bình nhớ ra người này chính là kẻ đã hại chết bố mẹ Lâm Thanh Dao!
Anh hỏi: "Sư tôn, Cửu Thiên Kiếm Kinh của Cửu Thiên kiếm vực mạnh hơn Thiên Địa Kiếm Quyết của ta, vậy chắc chắn Thương Huyền kiếm đế kia phải rất mạnh đúng không?"
La Thiên Tướng trầm ngâm một lát rồi đáp: "Thương Huyền kiếm đế đã lĩnh ngộ kiếm đạo của chính mình, thực lực hơn xa vi sư. Cho nên mới được đại thiên tôn phong là kiếm đế".
Nói đến đây, ông ta phất tay ra lệnh: "Tuyệt diệt dòng họ Nam Cung!"
Chương 1207: Thánh nhân thượng cổ
Nhà Nam Cung chưa có chuẩn bị gì thì sao có thể chống lại Thiên Địa Kiếm Tông, loáng cái họ đã bị đám kiếm tiên tấn công, Ngô Bình phải ra tay thì mới giữ lại mạng cho Nam Cung Chính Bình.
Ông ta vô cùng cảm kích anh, thế giới bây giờ cường giả có thể tuỳ ý chém giết kẻ yếu, đúng là thời đại cá lớn nuốt cá bé.
La Thiên Tướng dẫn người tới một cung điện của nhà Nam Cung, sau đó vơ vét hết toàn bộ tài sản.
Ông ta ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Đồ Nhi, con luyện Thiên Địa Kiếm Quyết của đến tầng mấy rồi?”
Ngô Bình: “Sư phụ, đệ tử luyện đến tầng sáu rồi ạ”.
Thật ra, Ngô Bình đã luyện đến tầng thứ tám rồi, nhưng tốc độ đó quá khiếp đảm nên anh đã nói giảm xuống.
Tuy vậy thì La Thiên Tướng vẫn giật bắn mình: “Nhanh thế cơ à? Tốt, đúng là thiên kiêu có khác!”
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì những người khác đã lục soát hết trong nhà Nam Cung, nhưng cũng không còn nhiều đồ nữa.
Sau đó, La Thiên Tướng dẫn dẫn mọi người rời đi, Ngô Bình bảo còn bận việc nên không về Thiên Địa Kiếm Tông cùng họ. Chờ tất cả bọn họ đi rồi, anh quay lại Thánh Khư.
Ngô Bình rất hứng thú với Thập Thánh Khư, không biết trong đó có gì mà có thể dùng để chống lại nhiều cao thủ của Thiên Địa Kiếm Tông như vậy?
Anh thả Nam Cung Chính Bình ra rồi hỏi: “Nói đi, trong Thập Thánh Khư có thứ gì?”
Nam Cung Chính Bình nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Anh thờ ơ nói: “Ông đừng có hận tôi, mà phải cảm ơn tôi mới đúng. Nếu tôi không nương tay thì giờ ông chết rồi đấy”.
Nam Cung Chính Bình sững người, sau đó khôi phục lại tâm trạng rồi hỏi: “Tại sao cậu không giết tôi? Vì muốn chuyện bên trong Thập Thánh Khư ư?”
Ngô Bình: “Coi là vậy đi”.
Nam Cung Chính Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng đổi lại thì cậu phải thả tôi đi”.
Ngô Bình: “Tôi chẳng có lý do gì để giết ông cả nên tôi đồng ý, nhưng tốt nhất là ông nên thành thật”.
Nam Cung Chính Bình: “Đương nhiên”.
Ông ta ngập ngừng rồi nói: “Thập Thánh Khư là một nơi rất nguy hiểm, bên trong trấn áp một con quái vật. Tổ tiên của nhà Nam Cung chúng tôi biết một chút thông tin về nó, tôi có thể kể cho cậu nghe”.
Ngô Bình: “Nhà Nam Cung các ông đã ở đây nhiều đời rồi, có lý do đặc biệt gì không?”
Nam Cung Chính Bình thở dài nói: “Đến nước này rồi thì tôi cũng chẳng còn gì phải giấu nữa, ban đầu vì lánh nạn nên nhà tôi mới đến đây, sau đó phát hiện Thánh Khư có thể khắc chế tu vi nên tuy trông nguy hiểm nhưng lại rất an toàn. Dần dà, chúng tôi đã phát hiện ra nhiều bí mật của nơi này”.
Ngô Bình: “Bí mật gì?”
Nam Cung Chính Bình: “Cậu có biết chư thánh thượng cổ là sự tồn tại như thế nào không?”
Ngô Bình không biết nhiều về chuyện này, nhưng cũng hiểu đại khái nên nói: “Họ là người dẫn dắt nhân loại phát triển hơn, ví dụ như phu tử sáng tạo nên nho học, lão tử sáng tạo ra đạo môn”.
Nam Cung Chính Bình: “Những người cậu vừa đề cập chỉ là thánh nhân cận đại thôi. Còn chư thánh thượng cổ là các cường giả dẫn đầu nhân loại. Vào thời đại mà họ sống, con người là một trong các tộc mạnh nhất, chắc cậu nghe đến Nhân hoàng rồi đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
Nam Cung Chính Bình: “Thật ra trên Nhân vương và Nhân Hoàng còn có một cảnh giới nữa là Thánh Nhân! Tài năng, thực lực của Thánh Nhân không kém gì Đại La Kim Tiên, đó là cảnh giới mạnh nhất thời bấy giờ”.
Ngô Bình: “Nếu thế thì tại sao chư thánh lại chết?”
“Cái này thì tôi chịu, tổ tiên của gia tộc tôi phát hiện có vài nơi của Thánh Khư thi thoảng sẽ có ý chí của thánh nhân hiển linh, nhưng tiếc là tư chất của nhà chúng tôi có hạn nên mỗi lần đều không thu hoạch được nhiều. Nhưng dù thế thì chúng tôi cũng được lợi nhiều rồi”.
Ngô Bình: “Vậy thì chứng tỏ nhà ông không có thiên tài nào”.
Nam Cung Chính Bình thở dài: “Thật ra 500 năm trước, vì được thánh nhân giáo hoá nên gia tộc tôi có nhiều người tài lắm. Nhưng có lẽ vì quá mạnh nên người trong tộc quyết định tách đến Thập Thánh Khư phát triển riêng và thu được nhiều lợi ích hơn”.
Ngô Bình: “Sau đó thì sao?”
“Họ đều chết hết!”, Nam Cung Chính Bình uể oải nói: “Ba người người mạnh nhất trong gia tộc chúng tôi đều bỏ mạng ở đó. Về sau lại có 27 người xông vào ứng cứu, nhưng chỉ có một người sống sót trở ra, chính người ấy mang thông tin về quái vật ra cho chúng tôi”.
Ngô Bình hỏi: “Đó là quái vật gì?”
Nam Cung Chính Bình: “Một con quái vật hình người, nó miễn dịch với tất cả pháp thuật, thần thông và bùa chú, đao súng cũng không thể làm nó bị thương được, hành động của nó lại rất nhanh nên có thể dễ dàng giết chết tất cả mọi người”.
Ngô Bình cau mày: “Tại sao nó không rời khỏi Thập Thánh Khư?”
Nam Cung Chính Bình: “Trong Thập Thánh Khư có thập pho tượng, chúng toả ra thánh uy để áp chế quái vật, không thì nó đã xông ra ngoài lâu rồi. Vị tổ tiên sống sót trở ra của gia tộc tôi đã bày đại trận để luyện hoá nó. Nhưng người nói thánh lực đang dần suy yếu, sớm muộn cũng có ngày biến mất, nếu con quái vật ấy có thể gắng gượng đến thời khắc cuối thì vẫn có thể thoát được”.
Ngô Bình đột nhiên điểm vào mi tâm của Nam Cung Chính Bình, sau đó thi triển chú thuật để xoá ký ức của ông ta.
Xong xuôi, anh rời khỏi Thánh Khư. Anh không có hứng thú với điện Thập Thánh gì đó, vì dẫu sao mạng sống cũng quan trọng hơn.
Anh vừa rời khỏi Thánh Khư thì nhìn thấy có một người đang chờ mình ở phía trước, đó chính là Vạn Hồng Uy.
Ngô Bình đứng lại hỏi: “Vạn Hồng Uy, cậu chờ tôi à?”
Vạn Hồng Uy lạnh mặt nói: “Thấy anh quay lại Thánh Khư nên tôi chờ ở đây”.
Ngô Bình: “Có việc gì không?”
Vạn Hồng Uy cười nói: “Nếu anh chết ở Thánh Khư, chắc chắn sẽ không có ai hoài nghi”.
Ngô Bình cau mày: “Cậu định giết tôi à?”
Uỳnh!
Vạn Hồng Uy phóng khí tức ra, phía sau có một pháp thân nguyên anh xuất hiện.
Địa Tiên có bốn gia đoạn là Linh Biến, Thần Hoá, Động Tàng và Đoạt Thiên, trong đó mỗi giai đoạn lại có năm tầng cảnh giới nhỏ nên tổng là 20. Trong giai đoạn Động Tàng có Long Môn, Âm Dương, Động Thiên, Thần Tàng, Bất Tử. Sau cảnh giới Long Môn, nguyên anh sẽ xuất hiện một tầng bảo vệ do pháp lực tạo thành. Nguyên anh có lớp vỏ bảo vệ thì được gọi là pháp thân.
Pháp thân khác nhau sẽ có năng lực và hình dáng khác nhau. Pháp thân chứa càng nhiều pháp lực thì uy lực càng mạnh, có thể phóng ra pháp thuật và thần thông vững chắc.
Lúc này, nguyên anh của Vạn Hồng Uy đã cao thập trượng và có hình dạng của một con mãnh hổ với khí tức bức người. Bên ngoài pháp thân có ba vòng sáng. Điều này có nghĩa là trong pháp thân của hắn đã ngưng tụ ba loại pháp thuật và hai loại thần thông, hơn nữa còn có thể thi triển tuỳ ý.
Ngô Bình nhìn hắn rồi bình tĩnh hỏi: “Vạn Hồng Uy, cậu có chắc muốn đối đầu với tôi không?”
Vạn Hồng Uy cười lạnh nói: “Hôm đó, tôi nhường anh nên anh tưởng tôi sợ à? Chúng ta cùng là đệ tử của Thiên Địa Kiếm Tông, nhưng tôi cao hơn anh mấy tầng cảnh giới, anh nghĩ anh đỡ được mấy chiêu của tôi?”
Ngô Bình nhìn pháp thân nguyên anh của hắn rồi tỏ vẻ coi thường: “Dựa vào cái này à?”
Vạn Hồng Uy nổi giận: “Ngông cuồng, đây là pháp thân nguyên anh của tôi, hơn nữa còn là pháp thân thần hổ!”
“Thế à? Vậy để tôi cho cậu xem nguyên thần của tôi nhé?”
Anh vừa nói dứt câu, đã có một nguyên thần cao lớn như ánh sáng của mặt trời xuất hiện, sau đó nhìn từ trên cao xuống Vạn Hồng Uy nhỏ bé ở dưới. Nguyên thần này toả ra khí tức thần thánh, mặt ngoài có bùa chú và thần quang. Khí tức của nguyên thần Đế khiến nguyên anh của Vạn Hồng Uy tê dại, không thể nhúc nhích.
Nguyên thần của Ngô Bình thò một ngón tay ra, sau đó chọc nhẹ vào pháp thân của Vạn Hồng Uy.
Uỳnh!
Pháp thân của hắn đã nổ tung, nguyên anh ở trong hét lên rồi run rẩy.
“Không thể nào! Sao nguyên thần có thể mạnh vậy được? Lẽ nào là nguyên thân chí tôn?”
Vạn Hồng Uy như muốn phát điên, nhưng hơn hết là cảm giác sợ hãi vì biết mình song đời rồi.
Chương 1208: Chân Thực Chi Nhãn
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Vạn Hồng Uy, theo luật của môn phái thì tôi có thể giết cậu vì tội mưu sát đệ tử tinh anh”.
Nguyên anh của Vạn Hồng Uy run bần bật, nó quỳ xuống trong lòng bàn tay của Ngô Bình rồi cầu xin: “Xin Trương sư huynh tha mạng, tôi nhất thời bồng bột, tôi sai rồi”.
Ngô Bình: “Cậu dám ám sát tôi ở đây, chắc hẳn phải có đồng bọn đúng không?”
Lúc này, Vạn Hồng Uy không màng gì nữa mà gọi lớn lên: “Ra đi anh”.
Một miếng ngọc bội trên người Vạn Hồng Uy nổ tung, một pháp thân xông ra, đó là một con cự xà dài cả trăm mét, pháp thân đó nói: “Anh Trương, xin anh nương tay tha cho anh em tôi lần này”.
Ngô Bình: “Anh là đệ tử tinh anh Vạn Hồng Khai đúng không?”
Vạn Hồng Khai: “Đúng”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Hai anh em anh to gan đấy, dám ám sát đệ tử tinh anh!”
Vạn Hồng Khai: “Anh Trương, lúc trước là tôi coi thường anh. Nhưng giờ anh đã thi triển thực lực khiếp người nên tôi sợ lắm rồi, sau này tôi sẽ nghe lời anh tuyệt đối”.
Ngô Bình bóp nát miếng ngọc phù mà La Thiên Tướng cho, ông ta rất coi trọng một đệ tử thiên tài như Ngô Bình, vì thế đã cho anh vài miếng ngọc phù, nếu anh gặp nguy hiểm thì cứ bóp nát nó.
Ngay sau đó, La Thiên Tướng đã xuất hiện. Trông thấy nguyên thần hung hãn của Ngô Bình, La Thiên Tướng cũng hết hồn rồi hỏi: “Đồ nhi, có chuyện gì thế?”
Ngô Bình: “Sư phụ, đệ tử tinh anh Vạn Hồng Khai và cậu Vạn Hồng Uy đây định ám sát đệ tử, vốn đệ tử định giết họ rồi, nhưng thấy họ có thân phận không bình thường nên mới mời sư phụ đến giải quyết”.
La Thiên Tướng nhìn Vạn Hồng Khai rồi gằn giọng hỏi: “Dám mưu sát đệ tử thân truyền của tông chủ, Vạn Hồng Khai, cậu to gan quá nhỉ!”
Nhìn thấy La Thiên Tướng, Vạn Hồng Khai biết to chuyện rồi, gã vội quỳ xuống nói: “Tông chủ, đệ tử nhất thời hồ đồ, xin tông chủ tha tội”.
Trong lúc đó, Vạn Hồng Uy đã lén thi triển một bùa chú, nó sáng lên, sau đó có một người đàn ông trung niên xuất hiện và nói: “Tông chủ, có chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy người đàn ông đó, La Thiên Tướng nói: “Đổng Hối Xuyên, đệ tử Vạn Hồng Uy của ông định giết đệ tử của tông chủ, theo luật thì tôi phải xử chết hai đứa nó”.
Đổng Hối Xuyên nổi giận nói: “Hai thằng ngu xuẩn kia, đến truyền nhân của tông chủ mà hai đứa cũng dám hại sao?”
Vạn Hồng Khai và Vạn Hồng Uy cúi thấp đầu xuống, không dám nói gì.
Đổng Hối Xuyên mắng xong thì nói: “Tông chủ, Vạn Hồng Uy là đệ tử của tôi, còn Hồng Khai thì là đệ tử của Ngưu trưởng lão, chúng tôi chẳng dễ gì mới thu nhận được đệ tử, mong tông chủ nương tay tha cho họ lần này”.
Ngô Bình không nói gì, anh muốn xem La Thiên Tướng có quyền uy hay không.
La Thiên Tướng vung tay lên, nguyên thần của Vạn Hồng Uy lập tức nổ tung, chưa kịp kêu tiếng nào đã biến thành tro bụi.
Đổng Hối Xuyên kinh hãi: “Tông chủ”.
La Thiên Tướng lạnh lùng nói: “Hôm nay nó dám giết đệ tử của tôi thì mai nó sẽ giết tôi! Đổng Hối Xuyên, nếu người nó muốn giết là tôi thì ông có xin tha cho nó không?”
Trán Đổng Hối Xuyên mướt mồ hôi lạnh, ông ta cúi xuống nói: “Thuộc hạ biết lỗi rồi, lẽ ra không nên xin tha cho họ”.
La Thiên Tướng: “Ông dạy đệ tử không nghiêm, tạm thời bị cách chức thượng trưởng lão”.
Đổng Hối Xuyên không dám cãi lý mà nói: “Vâng”.
Hình ảnh ủa Đổng Hối Xuyên biến mất, La Thiên Tướng nhìn Vạn Hồng Khai đang sợ hết hồn rồi hỏi: “Có cần nhờ sư phụ cậu xin cho nữa không?”
Vạn Hồng Khai run rẩy nói: “Xin tông chủ tha mạng! Chỉ cần tông chủ nương tay, đệ tử sẽ nói cho tông chủ biết một bí mật”.
La Thiên Tướng cười lạnh: “Cậu không có tư cách ra điều kiện với tôi, nói bí mật ấy ra ngay, biết đâu lại có cơ hội sống. Còn không thì sẽ chết luôn”.
Vạn Hồng Khai vội nói: “Vân, đệ tử nói ạ! Cách đây không lâu, sư phụ của đệ tử đã đi gặp Chu Vân Thiên, Chu Vân Thiên đã truyền cho người Cửu Thiên Kiếm Kinh”.
La Thiên Tướng nghe xong thì vẫn bình tĩnh hỏi: “Ngoài ra, sư phụ cậu còn gặp ai không?”
Vạn Hồng Khai: “Hình như còn có Đổng Hối Xuyên trưởng lão nữa ạ”.
La Thiên Tướng: “Ừm, tôi biết rồi”.
Dứt lời, ông ta vung tay lên, pháp thân của Vạn Hồng Khai cũng nổ tung rồi hoá thành tro bụi giống em trai gã.
Ngô Bình: “Sư phụ, xem ra Chu Vân Thiên này đang đào góc tường của Thiên Địa Kiếm Tông”.
La Thiên Tướng thở dài nói: “Họ luôn ngấm ngầm thông đồng với nhau, ta không thèm nói ra thôi”.
Ngô Bình: “Sư phụ định làm thế nào?”
La Thiên Tướng: “Thiên Địa Kiếm Quyết kém hơn Cửu Thiên Kiếm Kinh một chút, hơn càng về sau khoảng cách mà Chu Vân Thiên kéo ra càng lớn”.
Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Sư phụ, ngày xưa sư tổ lĩnh ngộ Thiên Cực Kiếm Kinh có để lại ghi chép gì không ạ?”
La Thiên Tướng: “Có chứ”.
Ông ta giật mình nói: “Con muốn xem Thiên Cực Kiếm Kinh à?”
Ngô Bình gật đầu: “Xem xong, khéo con có thể tìm ra điểm thiếu sót ạ”.
La Thiên Tướng: “Thế về môn phái đã”.
Hai thầy trò về Thiên Địa Kiếm Tông, sau đó vào phòng sách của La Thiên Tướng. Ông ta lấy một hạt châu trong ông tay áo ra rồi nói: “Đây là Chân Thực Chi Nhãn - bảo bối mà sư tổ để lại. Ngày xưa, người đã dùng nó để ghi chép lại nội dung lĩnh ngộ Thiên Cực Kiếm Kinh. Ta cũng từng thử lĩnh ngộ nhưng không thành công, ngược lại còn ảnh hưởng đến tu hành”.
Ngô Bình cầm lấy hạt châu rồi nói: “Sư phụ, để con lĩnh ngộ thử xem có thu hoạch gì không ạ”.
Thật ra Ngô Bình cũng rất tò mò, không biết nội dung ghi chép trong đây có giống với Thiên Cực Kiếm Kinh trong tâm cảnh của sư tổ Thanh Liên hay không.
Anh nhận lấy Chân Thực Chi Nhãn, sau đó về Thanh Mộc Cung lĩnh ngộ ngay. Anh truyền một ít pháp lực vào, hạt châu đã phóng một màn ánh sáng ra.
Trên đây có một bức hoạ cực lớn, nó mở ra trong vũ trụ khiến các vì sao mất ánh sáng, trên đó có rất nhiều con chữ phức tạp, ngoài ra còn có hình vẽ.
Ngô Bình ngẩn ra nhìn bức tranh, sau đó cứng đờ người.
Anh cứ giữ nguyên tư thế như vậy ba ngày, chờ khi định thần lại thì chỉ còn thấy sững sờ: “Hoá ra có rất nhiều điểm khác với cái mình từng học trước đó”.
Thật ra anh cũng biết mỗi người sẽ có một cách cảm ngộ riêng nên ý nghĩa nội dung họ đọc được cũng không thể giống nhau được, đây chính là sự đặc biệt của công pháp thiên phẩm.
Ngô Bình ghi lại nội dung của bức tranh, sau đó mang đến tháp tu luyện rồi vào bên trong tu luyện. Lần này, anh đã nhanh hơn hẳn, chỉ mất chín tiếng đã lĩnh ngộ được rồi.
Ngô Bình đi ra ngoài, sau đó kết hợp với Thiên Địa Kiếm Quyết rồi sửa mười tầng đầu tiên, còn năm tầng tầng sau đó thì chính là công pháp giai đoạn Thiên Tiên.
Thiên Địa Kiếm Quyết sau sửa đổi tuy chỉ là nhánh, nhưng cấp bậc đã hơn Cửu Thiên Kiếm Kinh.
Anh đi gặp La Thiên Tướng ngay, sau đó đưa 15 tầng công pháp hoàn chỉnh cho ông ta.
Khi La Thiên Tướng nhận được thì sáng mắt lên nói: “Đồ nhi, công pháp mà con sửa không kém gì Cửu Thiên Kiếm Kinh!”
Chương 1209: Hành hung Thái thú
Ngô Bình: “Năng lực con có hạn, trước mắt chỉ tu luyện được tới cấp mười lăm”. Thực ra, anh đã tu luyện công pháp này đến cấp mười, sau đó trên cơ sở hai mươi mốt cấp có sẵn, sáng tạo thêm ba cấp nữa. Vậy là Thiên Địa Kiếm Quyết của anh tất cả sẽ có hai mươi tư cấp!
Có điều, anh vẫn còn đề phòng La Thiên Tướng nên chỉ nói mình tu luyện đến cấp mười lăm.
La Thiên Tướng cười đáp: “Cấp mười lăm là đủ để bảo vệ vi sư bước vào cảnh giới Chân Tiên rồi! Tốt, rất tốt!”
Ngô Bình: “Sư tôn, đợi khi con trở thành Thiên Tiên rồi sẽ nghiên cứu tiếp các cấp sau. Lúc đó có gì mới con sẽ nói với sư tôn”.
La Thiên Tướng rất vui mừng, đáp: “Đúng là không hổ danh thiên tài tuyệt thế. Tư chất của con còn hơn xa ta!”
Ngô Bình: “Sư tôn quá lời rồi”.
La Thiên Tướng nói: “Vi sư lập tức bế quan, đợi ta đột phá xong cảnh giới chắc chắn sẽ không phải sợ Chu Vân Thiên nữa!”
Ngô Bình lập tức lui xuống, anh nói một tiếng với mấy người Lâm Thanh Dao rồi quay về nhà. Anh đã ra ngoài ba ngày liền nên có chút không yên tâm.
Khi anh về đến nhà thì đã là buổi tối, thấy trong nhà không có gì bất thường, anh mới thay đổi diện mạo để đi gặp Thái thú Hưng Long.
Trước mắt, Viêm Long đã khôi phục lại hệ thống hành chính châu - quận - huyện. Quận tương đương với thành phố trước kia, châu tương đương với tỉnh ngày trước. Quản lý quận được gọi là Thái thú, quản lý châu được gọi là Thứ sử còn quản lý tới mấy châu liền thì gọi là Tổng đô đốc.
Thái thú quận Hưng Long tên thường gọi là Trần Lệnh Bá.
Trần Lệnh Bá lúc này đang làm việc ở văn phòng của Thái thú. Ông ta vừa ngồi lên cái chức này nên công việc bộn bề. May mà ông ta có không ít thuộc hạ nên những việc nhỏ sẽ giao xuống cho cấp dưới.
Đột nhiên Trần Lệnh Bá dừng việc đang làm, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cổng. Không biết từ bao giờ, một người thanh niên mày đậm mắt to đã đứng ở đó, nhìn ông ta như cười như không.
Trần Lệnh Bá cau mày, quát hỏi: “Kẻ nào đó?”
Cậu thanh niên kia chính là Ngô Bình, anh đi mấy bước tới trước mặt Trần Lệnh Bá, nói: “Tôi hạ cố đến đây là vinh hạnh cho ông. Tại sao một Thái thú nhỏ bé lại dám không ra đón?”
Trần Lệnh Bá đứng dậy, quan sát Ngô Bình từ đầu đến chân rồi hỏi: “Các hạ là?”
Ngô Bình: “Tôi là ai ông chưa đủ tư cách được biết”.
Trần Lệnh Bá hừ lạnh: “Anh bạn trẻ, tôi là đệ tử Ngọc Hư Cung, cậu phải nhìn kỹ xem đây có phải nơi cậu tác oai tác quái được không đã chứ!”
“Bốp!”
Ngô Bình giơ tay tát ông ta đánh bốp một cái, đánh mạnh đến nỗi Trần Lệnh Bá nhảy dựng lên, khoé miệng chảy máu.
Trần Lệnh Bá kinh ngạc: “Cậu…”
“Bịch!”
Anh lại bước lên phía trước bồi thêm một đấm vào mặt Trần Lệnh Bá, khiến ông ta lăn lộn vì đau đớn.
Ngô Bình lại tiến lên, vừa đánh vừa đấm cho ông ta một trận nên thân. Tu vi của Trần Lệnh Bá không thấp, nhưng tiếc rằng vẫn không phải đối thủ của anh nên bị đánh cho bầm dập mà không phản công lại được.
Sau khi đánh người xong, anh mới nghênh ngang rời khỏi đó.
Đến nửa ngày sau, Trần Lệnh Bá mới hoàn hồn, lập tức gầm lên với thuộc hạ: "Lập tức báo lên với Ngọc Hư Cung!"
Ngô Bình đi tới Long Thành. Lần trước anh đánh cho Thái thú ở đó sợ chạy mất dép nhưng thế lực đứng đằng sau đó vẫn chưa bỏ cuộc, lại phái cao thủ khác đến thay.
Người mới đến này rõ ràng mạnh hơn Thái thú khi trước. Nhưng trong mắt Ngô Bình, cũng chẳng khác gì nhau. Cho nên anh lại hoá thân thành hung thần, đến đánh cho Thái thú mới một trận thừa sống thiếu chết.
Làm xong những việc này, anh đi tìm Lý Long Thần uống rượu. Hai người uống đến tận khi trời tảng sáng thì phía Viên Khắc Hiếu báo tin. Viên Khắc Hiếu cười nói: "Cậu đúng là cao tay, đánh bị thương hai Thái thú, đối phương giờ chắc chắn đã từ bỏ dã tâm với Long Thành rồi".
Ngô Bình: "Bọn họ cũng không ngốc, biết khó thì phải lui thôi".
Viên Khắc Hiếu: "Nội trong ba ngày, Lý Long Thần sẽ nhận được giấy bổ nhiệm, cậu bảo cậu ấy chuẩn bị trước nhé".
Ngô Bình đáp: "Tôi biết rồi".
Viên Khắc Hiếu: "Cậu Ngô, còn chuyện này nữa. Mấy ngày nay, cậu trấn thủ Kinh Tây, không một tu sĩ tà đạo nào dám xâm nhập khiến cấp trên vô cùng vui mừng. Thêm việc được chúng tôi ủng hộ nên Lăng Tiên Các quyết định để cậu tiếp tục làm thủ lĩnh Thiên Long. Hơn nữa, ngoài Lăng Thiên Các thì Thiên Long không chịu sự ràng buộc của bất kỳ tổ chức nào. Ngoài ra, chúng tôi đang cố hết sức để giành lấy cái ghế Tổng đô đốc Giang Nam cho cậu. Nếu thành công thì rất nhiều châu của Giang Nam sẽ do cậu cai quản.
Sau khi anh cúp điện thoại, Lý Long Thần cười nói: "Sư thúc, thật không ngờ đệ tử còn có ngày được làm Thái thú!"
Ngô Bình: "Thái thú tương đương với thị trưởng một thành phố, ngồi ở vị trí này không dễ đâu. Cho nên anh phải thật cố gắng, suy nghĩ chu toàn cho người dân".
Lý Long Thần: "Sư thúc, đệ tử hiểu rồi!"
Sau khi trời sáng, Ngô Bình lại đi tới huyện Long Khánh. Mấy ngày anh không ở đây, thi thoảng cũng có mấy tu sĩ không biết trời cao đất dày định xâm phạm lãnh thổ nhưng đều bị Linh Hy trị cho đến nơi đến chốn.
Lúc này, tu sĩ nào cũng e sợ khi đi qua đây. Họ hoặc là ngoan ngoãn đăng ký hoặc là tìm đường khác vào kinh.
Vị trí của Ngô Bình ở Thiên Long được duy trì nên anh quay về chỉnh đốn lại tổ chức một lượt. Những nữ tu sĩ mà Nữ Đế Linh Hy đưa tới đều được gia nhập Thiên Long. Nhưng chưa hết, anh còn muốn chiêu mộ thêm nhiều nhân tài để tăng cường sức mạnh của mình.
Anh gọi Hoa Giải Ngữ đến, nói: "Thư ký Hoa, giờ Thiên Long đã là một trong những tổ chức mạnh nhất Viêm Long, có lẽ chúng ta đủ tư cách để tuyển thêm người tài nhỉ?"
Hoa Giải Ngữ: "Long chủ, tôi vẫn đang nghe ngóng chuyện này. Trước mắt ở khắp nơi trên Viêm Long đều có các đơn vị tuyển chọn nhân tài. Những nhân tài có tư chất tốt thông qua cuộc thi tuyển đều được đưa đến học viện Võ Đạo để bồi dưỡng".
Học viện Võ Đạo sao? Mắt Ngô Bình sáng lên, đáp: "Được đấy. Xem ra, tôi lại phải tới học viện một chuyến rồi!"
Chương 1210: Chân nhân thượng cổ
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình đã đến học viện Võ Đạo. Vừa đến nơi, anh đã cảm thấy bầu không khí trong học viện đã hoàn toàn khác trước, rõ ràng đã ít người hơn hẳn.
Anh đang định đi tìm La Đạo Nhất thì vừa hay gặp một học sinh chính là Diệp Thanh Vũ. Cô ta đang xách một cái túi rồi ủ rũ đi ra phía ngoài, mà không hề chú ý thấy Ngô Bình.
Ngô Bình gọi cô ta lại: “Diệp Thanh Vũ”.
Diệp Thanh Vũ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Ngô Bình, cô ta sáng mắt lên nói: “Thầy Ngô”.
Ngô Bình gật đầu: “Đến kỳ nghỉ à? Tôi thấy học sinh của học viện giảm đi hẳn, em có biết lý do không?”
Diệp Thanh Vũ thở dài nói: “Học viện đổi viện trưởng rồi ạ, viện trưởng La giờ xuống phó. Viện trưởng mới vừa lên đã tuyên bố nâng cao mức tiêu chuẩn chọn học sinh. Vì thế đã có một phần các học sinh mới được chọn trước đó bị loại, em được thầy Ngô viết thư giới thiệu nên đương nhiên không đạt yêu cầu, vì thế cũng bị đuổi ạ”.
Ngô Bình không ngờ mới có mấy hôm mà học viện đã thay viện trưởng rồi.
Anh nói: “Em cứ ở yên đấy, cứ đến chỗ tôi đã”.
Diệp Thanh Vũ mừng rỡ: “Cảm ơn thầy Ngô”.
Ngô Bình đi tìm La Đạo Nhất, giữa đường gặp Thiết Huyền, anh ấy thấy Ngô Bình đã về thì vội nói: “Thầy Ngô, cậu về đúng lúc quá!”
Ngô Bình: “Tôi nghe nói học viện mới đổi viện trưởng à?”
Thiết Huyền nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Chúng ta đến chỗ khác rồi nói”.
Anh ấy mời Ngô Bình đến nhà của mình, sau đó đóng cửa lại rồi mới nói: “Thầy Ngô, nay khác xưa rồi. Tiên Giới cử một nhân vật lớn đến làm viện trưởng, người đó mạnh lắm nên giờ không ai dám cãi một lời. Viện trưởng La giờ thành viện phó, hơn nữa các viện phó cũ đều bị cách chức”.
Ngô Bình: “Viện trưởng mới có lai lịch thế nào?”
Thiết Huyền: “Ông ta tên là Quan Chí Đạo, là nhật vật nòng cốt của nhà họ Quan - một gia tộc hoàng kim ở Tiên Giới”.
Ngô Bình: “Nghe nói còn đuổi một số học sinh đúng không?”
Thiết Huyền: “Ừm, không chỉ học sinh đâu, đến giáo viên cũng bị kiểm tra lại, chỉ có võ tông nhất phẩm trở lên và chuẩn bị thành Chân Quân mới được giữ lại”.
Ngô Bình: “Thế thì tôi cũng không đủ tư cách rồi”.
Thiết Huyền: “Nếu có thể trở thành võ tông ngự danh hoặc võ vương thì không có hạn chế về cảnh giới”.
Tháp Tiên Võ chia võ giả thành võ sư, võ tông, võ vưong và võ hoàng. Yêu cầu để trở thành võ vương rất cao, muốn thành võ vương thì phải đạt được rất nhiều điều kiện.
Ngô Bình: “Thế thì tôi vẫn là giáo viên”.
Thiết Huyền thở dài nói: “Nhưng tôi thì không”.
Thiết Huyền là võ tông tam phẩm, hơn nữa cấp bậc cũng chưa tới Chân Quân.
Ngô Bình chán nản nói: “Theo tôi được biết thì võ tông tam phẩm chỉ có mấy người các anh thôi, đến anh còn không đủ tư cách thì học viện còn giáo viên nào nữa?”
Thiết Huyền: “Thượng Quan Chí Đạo đã dẫn theo nhiều người ở Tiên Giới đến, họ sẽ là giáo viên mới”.
Anh ấy cười nói: “Tuy giờ tôi không còn là giáo viên nữa, nhưng vẫn là thầy giáo của học viện. Thầy Ngô, Thượng Quan Chí Đạo đã xây một cục kiểm tra trong học viện, cậu có muốn đi thử không?
Ngô Bình đã nghe nói đến nơi này rồi, không phải tu vi cứ đến cảnh giới Long Môn thì được goi là Tiên Quân, Tiên Quân là một danh hiệu cao quý, chỉ khi vượt qua kiểm tra và được tiên đình công nhận thì mới nhận được danh xưng này. Chân Quân, Tiên Tôn cũng thế.
Ngô Bình hỏi: “Anh kiểm tra thử chưa?”
Thiết Huyền: “Tôi còn xa mới đến được Tiên Quân, nói chung là chưa có ai thông qua kiểm tra Chân Quân cả”.
Ngô Bình nói: “Để tôi thử”.
Thiết Huyền dẫn Ngô Bình đến cục kiểm tra, ở đây không có ai, vì kiểm tra không phải miễn phí, mỗi lần kiểm tra mất một trăm tiền báu.
Có một người đàn ông trung niên ngồi ngoài cục, ông ấy nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Muốn kiểm tra à?”
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, tôi muốn kiểm tra Chân Nhân”.
Sau khi hỏi rõ thân phận của anh, người đàn ông ghi chép rồi nói: “Phí kiểm tra là một trăm tiền báu”.
Ngô Bình đưa tiền xong thì người đàn ông mở cửa cho anh vào, cục kiểm tra không lớn, ở giữa có một bàn đồ trận pháp, Ngô Bình đứng lên trên.
Người đàn ông ấn nút gì đó, trận pháp lập tức phát sáng rồi chiếu lên người Ngô Bình.
Năm phút sau, ánh sáng biến mất, bên cạnh Ngô Bình xuất hiện một màn sáng, bên trên viết rõ kết quả kiểm tra của anh là Chân Nhân nhất phẩm!
Nhìn thấy kết quả này, người đàn ông giật bắn mình rồi nói: “Nhất phẩm ư!”
Ngô Bình hỏi: “Chân Nhân còn có cấp bậc sao?”
Người đàn ông nhìn Ngô Bình với vẻ kính trọng rồi nói: “Ngô Chân Nhân, cậu vừa sử dụng trận pháp kiểm tra trung cấp, mà nó chỉ kiểm tra được cấp cao nhất là Chân Nhân nhất phẩm thôi. Trận pháp này chia Chân Nhân thành mười cấp từ thập phẩm đến nhất phẩm, hầu hết các tu sĩ đều dưới cấp thất phẩm, được lục phẩm thì có tư chất tốt, tứ phẩm trở lên thì thường là thế lực lớn nào đó. Nếu là nhất phẩm thì là thiên kiêu của thế lực lớn siêu cấp”.
Thiết Huyền không hề thấy bất ngờ, vì Ngô Bình đã là võ tông truyền kỳ rồi.
Ngô Bình: “Vậy là vẫn còn trận pháp kiểm tra cao cấp hơn à?”
Người đàn ông: “Đúng vậy, trên nhất phẩm thì được gọi là Chân Nhân thượng cổ. Nhưng chỉ có trận pháp kiểm tra cao cấp mới kiểm tra được”.
Ngô Bình hào hứng nói: “Tại sao lại gọi là Chân Nhân thượng cổ?”
Người đàn ông: “Nghe nói Chân Nhân ở cấp bậc này đã tiếp cận được với con người ở thời thượng cổ”.
Ngô Bình: “Thực lực của Chân Nhân thượng cổ mạnh lắm à?”
Người đàn ông: “Đương nhiên, Chân Nhân thượng cổ có thực lực giết được cả Hư Tiên, điều đáng sợ hơn là Chân Nhân thượng cổ trở thành Chân Quân, Tiên Quân xong sẽ có thực lực mạnh hơn nữa”.
Nói rồi, ông ấy lấy một miếng ngọc ra, sau đó viết tên Ngô Bình lên đó.
Miếng ngọc phát sáng, ông ấy cười nói: “Ngô Chân Nhân, từ giờ trở đi, cậu đã được Tiên Giới công nhận là Chân Nhân nhất phẩm”.
Sau đó, ông ta đưa huy hiệu cho Ngô Bình rồi nói: “Đây là chứng nhận thân phận của cậu, có nó tồi thì cậu sẽ có đặc quyền ở Tiên Giới. Nếu gia nhập vào các môn phái thì nó rất hữu dụng đấy”.
Ngô Bình nhận lấy huy hiệu rồi định bỏ đi, nhưng miếng ngọc trong tay người đàn ông lại phát sáng, ông ấy nhìn rồi cười nói: “Ngô Chân Nhân, tiên đình mời cậu tham gia Tuần Phòng Ti để giúp sức cho tiên đình”.
Ngô Bình: “Nếu có cơ hội, tôi sẽ suy nghĩ”.
Đúng lúc này, có một luồng uy áp xuất hiện, một người đàn ông đã đứng ngay ở cửa.
Người này thoạt nhìn không quá lớn tuổi, mặc áo bào tím, mũi cao miệng rộng, mái tóc dài cùng màu áo, ông ta mở cửa đi vào rồi nói: “Ai là Chân Nhân nhất phẩm thế?”
Người đàn ông chỉ ngay vào Ngô Bình: “Cậu ấy ạ”.
Người đàn ông mặc long bào cười nói: “Tôi là trưởng lão của thần thổ Thông Thiên, không biết cậu là người của môn phái nào?”
Ngô Bình: “Tôi là đệ tử của tiên điện Thiên Võ”.
Người đàn ông mặc long bào tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Thì ra cậu đã gia nhập tiên điện Thiên Võ rồi, thế thì thôi vậy…”, ông ta bỏ ngỏ rồi quay người bỏ đi.