Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1506: Chân Hình Thiên Đế

C1482

Phiêu Miểu Thiên Tôn: "Con đừng ngạc nhiên như vậy. Vũ trụ lớn đến thế, không gì là không thể xảy ra. Nghe đồn rằng ban đầu là do Thánh Hoàng đã sử dụng một bảo vật từ thế giới khác để mở ra Hoang Cổ Giới. Đây là lý do khiến trật tự và bề ngoài của thế giới này không giống bình thường. Vì vậy, khi con đi đến Hoang Cổ Giới, sức mạnh trong chính cơ thể con cũng sẽ thay đổi”.

Ngô Bình: "Sư phụ, vậy tại sao các cao thủ như sư phụ không đi vào Hoang Cổ Giới để tu luyện?"

Phiêu Miểu Thiẻn Tôn: "Hoang Cổ Giới tự sinh ra Thiên ý của chính nó, gọi là Hoang. Hoang không cho phép tu sĩ ngoại lai vào đó tu luyện. Chỉ có tu sĩ sinh ra ở Hoang Cổ Giới mới có thể tu luyện ở đó”.

Bà ấy nói thêm: "Thực ra việc tới đó tu luyện không hoàn toàn bị cấm, chỉ là tiêu chuẩn mà Hoang đặt ra quá cao, không ai có thể đạt được. Con có tư chất tốt như vậy, nhân dịp này con có thể thử xem mình có thể nhận được sự chấp thuận của Hoang không”.

Ngô Bình: "Sư phụ, ý của người là chỉ cần đáp ứng được yêu cầu do thế giới đó đặt ra là có thể được công nhận và được phép ở lại nơi đó tu hành?"

Phiêu Miểu Thiên Tôn: "Ừm, đúng là như vậy. Có điều, con không được nó công nhận cũng không sao. Dù sao thì mục đích chính cho chuyến đi của con là đi săn”.

Ngày thứ năm cũng là ngày cuối của pháp hội Dao Trì. Hôm nay anh không luyện đan nữa mà lấy Thiên Môn ra và tiến vào đó để tu luyện.

Anh đã tu luyện tới tầng thứ bảy của Thần Lực Kinh, nhưng tầng thứ bảy này vẫn chưa được viên mãn. Hiện tại, anh cần phải hoàn thành giai đoạn Hoá Linh và Dục Linh để đột phá lên tầng thứ tám.

Hoá Linh là biến sức mạnh của trời đất và vạn vật thành sức mạnh của mình. Hiện tại, anh vẫn chưa tu luyện viên mãn được giai đoạn này. Ngô Bình quyết định sẽ sử dụng sinh vật trong thiên thạch để hoàn thành giai đoạn Hoá Linh này.

Khi chọn thiên thạch, Ngô Bình đã đặc biệt chọn những khối thiên thạch có thể sinh ra sự sống. Trong hai khối thiên thạch này có động tiên, trong mỗi động tiên lại có một con thú!

Hai con thú này rất lợi hại, khi trưởng thành, sức mạnh hẳn là vượt xa Đạo Tổ, hoặc ít nhất cũng phải là một con mãnh thú đáng sợ cấp truyền kỳ.

Bên trong Thiên Môn, Ngô Bình bắt đầu mở khối thiên thạch đầu tiên. Thiên thạch vừa được mở ra, động tiên bên trong liền sụp đổ, một lá bùa lao ra ngoài định trốn thoát.

Ngô Bình vội vàng chộp lấy, nhưng lá bùa lập tức biến thành một con cá, tuột khỏi tay anh.

Ngô Bình sửng sốt, nhanh chóng lấy tấm lưới ra để bắt cá. Nhưng con cá lại biến thành làn khói nhẹ, tản ra khỏi lưới và bay lên không trung.

Ngô Bình không còn cách nào đành há miệng hít làn khói nhẹ vào phổi và áp chế nó bằng kiếm khí.

Làn khói nhẹ này không thể đoán trước và rất khó đối phó, hơn nữa nó còn là một sinh vật sống có khả năng thay đổi. Ngô Bình phải dùng hết mọi cách, cuối cùng mới phong ấn được nó trong động tiên của mình để sau này luyện hoá.

Trong quá trình luyện hoá, Ngô Bình có một số phát hiện mới. Sinh vật này tên là Nguyên Cơ, là một sinh vật mạnh mẽ đến từ thế giới tầng cao và rất giỏi biến hoá. Chỉ cần luyện hóa được nó, Ngô Bình sẽ có năng lực biến hoá của Nguyên Cơ.

Anh vừa luyện hoá Nguyên Cơ vừa mở khối thiên thạch thứ hai. Sau khi khối nguyên thạch thứ hai được mở ra, một con quái vật giống rồng khổng lồ xuất hiện. Sinh vật này tên là Cửu Anh, nó có chín đầu, mỗi đầu tỏa ra một năng lượng đáng sợ. Một số cái đầu có thể phun tia sét, một số có thể bắn ra phong đao, một số phun nọc độc và một số bắn ra ánh sáng đen.

Con quái vật này mặc dù nguy hiểm, nhưng nó vẫn còn non và dễ dàng bị trấn áp và luyện hoá hơn so với Nguyên Cơ.

Tiếp theo, anh bắt đầu luyện hóa Nguyên Cơ và Cửu Anh. Không mất nhiều thời gian để anh nắm được thuộc tính của hai sinh vật này, sau đó kết hợp khả năng của chúng với Đế để tạo ra một sinh vật mạnh mẽ hơn.

Sinh vật này có hình dáng gần giống con người, chỉ khác là trên lưng có chín chiếc đầu rồng mọc ra, xòe ra như một chiếc quạt. Sinh vật này cực kỳ mạnh mẽ và giỏi biến hoá, nó được gọi là Thiên Đế!

Thiên Đế hiện nguyên hình có nghĩa là Ngô Bình đã thành công trong giai đoạn Dục Linh. Tiếp theo, anh quyết định đột phá tầng tiếp theo của Thần Lực Kinh – Chân Hình!

Chân hình chính là biến thần lực trong cơ thể thành một hình ảnh cụ thể, mà hình ảnh này chính là Thiên Đế!

Chân hình Thiên Đế này sẽ bao bọc lấy Dương thần. Dương thần sẽ trở thành bộ não của Chân hình, ngược lại Chân hình sẽ là pháp thân của Dương thần.

Trên thực tế, sau cảnh giới Long Môn, anh đã có thể ngưng tụ pháp thân của mình, nhưng lúc đó anh cảm thấy rằng pháp lực của mình không đủ mạnh. Hiện tại ngưng tụ được Chân hình rồi dùng nó làm pháp thân thì sẽ tốt hơn nhiều!

Không rõ đã mất bao lâu, nhưng sau đó Chân hình của Ngô Bình đã được ngưng tụ thành công. Chân hình này là một người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ, cao ba nghìn mét, với sức mạnh vô hạn và ngọn lửa màu tím phát ra từ đôi mắt. Đằng sau Chân hình này có chín đầu rồng khổng lồ, mỗi cái có một khả năng đặc biệt.

Khi Chân hình xuất hiện, Dương thần đã nhập vào đó và kết hợp sức mạnh của nó với Chân hình, khiến Chân hình Thiên Đế thậm chí còn mạnh hơn. Một số loại thần thông và pháp thuật của Ngô Bình có thể được kích hoạt thông qua đầu rồng. Thậm chí, thân thể của anh còn có thể ẩn giấu trong Chân hình để kết hợp cùng Dương thần điều khiển Chân hình.

Lúc này Ngô Bình thấy vẫn còn sớm, anh liền tiếp tục đột phá Thần Lực Kinh tầng thứ chín!

Thần lực của Thần Lực Kinh tầng chín có thể bất tuân quy luật của trời đất, thậm chí tạo ra quy luật mới. Sức mạnh như vậy đương nhiên là rất kinh khủng, có thể làm trái cả ý trời!

Ngô Bình thử đột phá tầng chín nhưng ở ải cuối cùng thì vẫn còn thiếu một chút. Lúc này cũng sắp hết thời gian, Ngô Bình đành tạm dừng ở đó. Có điều anh đã rất hài lòng rồi, giờ anh đã có Chân hình Thiên Đế, Dương thần của anh nhờ đó sẽ có lực chiến kinh người. Sau này khi chiến đấu, anh cũng có thể trực tiếp phóng thích Chân hình!

Ra khỏi Thiên Môn không lâu, ba sư đồ Ngô Bình đã đi tới hội trường. Hôm nay không có thuyết pháp mà vòng thi thứ năm sẽ bắt đầu luôn. Người mặc áo choàng xám tuyên bố cuộc thi hôm nay sẽ là đi săn ở Hoang Cổ Giới.

Người tham gia sẽ đi vào Hoang Cổ Giới, tìm và săn những con ác thú trong danh sách. Những con thú này có độ nguy hiểm từ thấp đến cao, con ác thú cuối cùng đến Đại La Đạo Quân cũng khó mà giết được, như vậy có thể biết thử thách này có độ khó cao thế nào.

Sau cùng, tu sĩ săn được nhiều con thú trong danh sách nhất sẽ giành chiến thắng. Người thắng vòng này sẽ được thưởng mười quả bàn đào và năm triệu đồng tiền Đạo.

Tiền Đạo là loại tiền tệ do Đạo Tổ tạo ra, bên trong có những pháp trận phức tạp. Chỉ cần đọc chú là có thể biến những đồng tiền này thành Đạo binh để chiến đấu với quân địch. Khi bày pháp trận, tiền Đạo cũng là nguồn năng lượng tốt nhất. Thậm chí, một số con rối mạnh cũng có thể được khởi động bằng tiền Đạo.

Khi gặp nguy hiểm thì có thể dùng loại tiền này tạo ra cả một đội quân để giết địch. Cho nên, loại tiền này còn quý giá hơn cả đồng Thần Long. Hơn nữa, giữa tiền Đạo và đồng Thần Long không hề có tỷ giá chuyển đổi cố định. Tỷ giá này sẽ dao động tuỳ theo hoàn cảnh khác nhau.

Có tu sĩ đòi một trăm nghìn đồng Thần Long đổi lấy một đồng tiền Đạo. Có tu sĩ còn hét giá tới năm trăm nghìn đồng Thần Long đổi lấy một đồng tiền Đạo!

Nghe nói phần thưởng lên tới năm triệu đồng tiền Đạo, Ngô Bình lập tức hừng hực quyết tâm.

Cuộc thi bắt đầu, người mặc áo choàng bạc biến ra một cánh cửa màu vàng, các tuyển thủ lần lượt đi qua cánh cửa đó. Vì giải thưởng quá lớn nên số người tham gia lên tới hơn năm trăm. Trong đó có thần, có yêu, có bán thần, cũng có cả các tu sĩ loài người. Rất nhiều anh tài lúc trước chưa tham gia cuộc thi giờ cũng đột nhiên xuất hiện.

Chưa tới mười lăm phút sau, đoàn người tham gia đột nhiên cảm thấy dưới chân mình là một khoảng không. Họ đang lơ lửng trên không trung, sau đó một lực kinh hoàng hút họ xuống mặt đất. Hơn nữa, trên không trung có những luồng đối lưu hỗn loạn, nó nhanh chóng tách đoàn người ra tứ phía.

Họ đang ở vị trí rất cao, bên dưới là mặt đất rộng lớn tựa như vô bờ bến. Không khí ở đây còn nặng nề hơn cả ở đại lục Hồng Hoang. Nhiều Địa Tiên vào đến đây còn không bay nổi. Cho dù có là Thiên Tiên thì khả năng bay lượn ở đây cũng bị hạn chế đáng kể, không thể bay lên quá cao.

Ví dụ như hiện tại, có rất nhiều người đang rơi tự do và không thể nào kiểm soát được tốc độ rơi của mình.
Chương 1507: Hoang Cổ Giới

Ngô Bình là người đầu tiên phản ứng lại, anh thả Chân hình ra, hoá thành một con đại bàng lớn, sải cánh bay lên. Đây chính là khả năng biến hoá của Chân hình Thiên Đế, có thể hoá thành vạn vật.

Con chim lớn ngừng rơi, nó bay về phía xa và đáp xuống bờ một cái hồ lớn. Lúc này, anh nhìn thấy một nữ tu sĩ đang kêu lên thảm thiết, cô ấy đang xoay vòng trên không với tốc độ đáng sợ và rơi xuống phía dưới. Bên dưới đó đầy đá nhọn, một khi ngã xuống đây thì sẽ chảy máu đầu.

Đại bàng sải rộng cánh, bay về phía cô gái rồi dùng móng vuốt sắc nhọn tóm lấy cô gái. Sau đó, nó từ từ hạ cánh xuống bờ hồ. Vừa chạm đất, chim đại bàng khôi phục nguyên hình là Ngô Bình.

Cô gái vẫn sợ đến thất thần, nhưng sau đó vội vã cúi gập người cảm ơn: "Đa tạ ơn cứu mạng của Lý tiên sinh".

Ngô Bình là ngôi sao sáng của pháp hội lần này nên nữ tu sĩ này biết anh cũng là điều dễ hiểu. Tu sĩ này rất xinh đẹp, thân hình mảnh khảnh, mặc một chiếc váy dài màu trắng, giọng nói dịu dàng dễ nghe.

Ngô Bình: "Cô nương không cần khách sáo".

Anh vừa nói dứt lời thì có một nam tu sĩ từ trên cao đáp xuống, rơi mạnh xuống bãi cát bên cạnh. Đất ở đây khá mềm nhưng cú rơi đó vẫn khiến anh ta hoa mắt chóng mặt đến nỗi nửa ngày không ngồi dậy được.

Ngô Bình hỏi: "Anh không sao chứ?"

Nam tu sĩ khổ sở một lúc mới đứng dậy được. Anh ta đứng dậy, nhìn thấy nữ tu sĩ kia thì mừng rỡ hỏi: "Sư muội không sao chứ?"

Nữ tu sĩ gật đầu: "Sư huynh, nhờ có anh ấy giúp đỡ mà em mới an toàn, nếu không thì đã ngã rất thảm rồi".

Nam tu sĩ kia trừng mắt nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt đầy thù địch, hỏi: "Anh không tranh thủ mà lợi dụng sư muội tôi đấy chứ?"

Ngô Bình bình thản đáp: "Lợi dụng thì sao mà không lợi dụng thì sao?"

Nam tu sĩ cười lạnh: "Dám động vào sư muội tôi, tôi tuyệt đối không tha cho anh!"

Đối với loại người này, Ngô Bình chẳng thèm đôi co. Anh bắt đầu cảm nhận thế giới này. Ngô Bình phát hiện ra trật tự của Hoang Cổ Giới quả thực hoàn toàn khác thế giới bên ngoài khiến những người vừa tới không thể thích nghi, đến bay cũng không bay được. Sau cùng, ai nấy đều ngã rất đau.

Không chỉ có vật, trọng lực ở đây cũng mạnh hơn, khí áp lớn hơn, những sinh vật nhỏ không thể tồn tại.

Ngô Bình thử luân chuyển pháp lực, nhưng nó hoàn toàn không nghe lời anh. Cho nên, anh bắt đầu điều chỉnh Chân hình để thích nghi với môi trường mới.

Nam tu sĩ kia kéo cô gái ngồi sang bên cạnh, thì thầm gì đó. Đột nhiên, Ngô Bình giật mình, một mũi tên độc từ sau lưng anh bay tới trúng lưng anh. Đồng thời, anh nghe thấy tiếng nữ tu sĩ ban nãy kinh hãi kêu lên: "Sư huynh, không được!"

Nếu không phải do Chân hình của anh rất mạnh thì mũi tên độc này cũng đủ để hạ gục anh.

Mũi tên độc bắn ra khỏi Chân hình của anh, anh quay lưng lại nhìn nam tu sĩ kia. Trong mắt hắn ta toàn là sát khí. Thấy mũi tên đầu không hạ được anh, hắn lại bắn thêm một mũi tên nữa.

"Tang tang!"

Lần này, mũi tên bắn ngay ra ngoài.

Gã tu sĩ mặt sa sầm lại, tên độc không giết được Ngô Bình sao?

Ngô Bình đứng dậy, lạnh lùng hỏi: "Tôi và anh không thù không oán, tại sao lại muốn hại tôi?"

Gã tu sĩ đáp: "Anh tài giỏi như vậy, nhưng đáng tiếc là chẳng làm được gì ở nơi này. Mọi người đều không có pháp lực, anh cũng chẳng mạnh hơn tôi. Chỉ cần giết anh là tôi có thể cướp được toàn bộ thiên thạch và quả bàn đào của anh!"

"Hoá ra là quân ăn cướp", Ngô Bình cười lạnh: "Muốn cướp thì phải có bản lĩnh mới được".

Nói rồi, anh giậm mạnh chân xuống đất. Một mũi tên độc ở dưới đất như mọc thêm mắt, bay như điện xẹt về phía gã tu sĩ.

Gã tu sĩ kinh hãi, nghiêng người né mũi tên nhưng hắn ta quên mất đây là Hoang Cổ Giới, môi trường hoàn toàn khác so với các thế giới khác. Điều đó khiến động tác của hắn như bị tua chậm nên không tránh được mũi tên.

"Phụt!"

Mũi tên găm thẳng vào ngực hắn. Hắn trợn tròn mắt, mặt đen lại rồi ngã xuống.

Nữ tu sĩ kia đứng hình, trân trối nhìn sư huynh đồng môn của mình rồi bất giác lùi về sau mấy bước.

Ban nãy cô ấy đã ngăn sư huynh mình nhưng không kịp. Cô ấy vô cùng áy náy, vội vã xin lỗi: "Lý tiên sinh, xin lỗi, tôi không ngờ anh ấy lại làm như vậy".

Ngô Bình bình thản đáp: "Việc không liên quan đến cô, là do anh ta tham lam nên tự chuốc lấy".

Ban nãy cũng nhờ cô gái kêu lên nên Ngô Bình mới phản ứng lại ngay lập tức. Anh hỏi: "Xin hỏi cô đến từ môn phái nào?"

Nữ tu sĩ vội đáp: "Tiểu muội tên Khương Nguyệt Như, là đệ tử tinh anh của Âm Dương Giáo. Người ban nãy là sư huynh của tôi, tên là Dương Đỉnh, cũng là đệ tử tinh anh".

Có tư cách tham dự pháp hội này đều không phải dạng vừa, cho nên cô gái này là đệ tử tinh anh cũng không có gì kỳ lạ.

Ngô Bình: "Cô Khương, vậy chúng ta từ biệt nhau ở đây nhé", dứt lời anh lướt đi trên mặt nước.

Khương Nguyệt Như định gọi anh lại nhưng rồi lại không thốt lên lời, chỉ đành thở dài một cái.

Thực ra Ngô Bình rời đi cũng là vì không muốn liên luỵ đến cô ấy. Giờ anh là cái đinh trong mắt rất nhiều người, lũ bán thần, bán yêu đó mắt đầy sát khí, nói không chừng sẽ nhân cơ hội ra tay với anh. Anh bỏ lại Khương Nguyệt Như cũng vì muốn tốt cho cô.

Lướt đi trên nước một đoạn, trên mặt nước xuất hiện những xoáy nước. Đột nhiên, một con cá lớn trông hơi giống rắn lao tới định nuốt chửng anh.

Thế nhưng, con cá mới định lao tới cắn vào chân anh thì lại không thể di chuyển được nữa. Hơn nữa, răng nó còn tự nhiên rụng mất mấy cái.

Ngô Bình một cước đạp nát đầu nó, sau đó nhấc con cá, đem ra hòn đảo nhỏ phía không xa. Anh chia con cá thành nhiều khúc nhỏ, sau đó nướng lên. Anh vừa nướng vừa thêm một ít dược liệu để cá có vị ngon hơn.

Chỉ một loáng sau, món cá nướng thơm phức ra đời. Anh lấy bát đũa ra thưởng thức. Thịt cá rất chắc, lại còn tươi ngon, thêm cả một số loại dược liệu nên vị càng đậm đà. Hơn nữa ăn vào còn có ích cho cơ thể.

Anh ăn liền lúc mười mấy bát, sau đó đột nhiên nhìn thấy một cô gái ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ từ từ lướt tới. Cô gái này cũng dừng lại trên hòn đảo nhỏ. Cô gái đó lại chính là Khương Nguyệt Như.

Khương Nguyệt Như nhìn thấy Ngô Bình thì cũng sững lại, hỏi: "Anh Lý, anh cũng ở đây sao?"

Có thể thấy đây là một sự trùng hợp.

Ngô Bình gật đầu hỏi: "Cô lấy đâu ra chiếc thuyền đó vậy?"

Khương Nguyệt Như: "Tôi lấy từ động tiên của mình ra".

Ngô Bình liếc nhìn món cá của mình rồi mời: "Cô Khương, tới ăn cùng đi, ngon lắm".

Anh lấy ra thêm một cái bát, lấy đồ ăn cho Khương Nguyệt Như. Cô ấy ăn một miếng rồi thốt lên: "Ngon thật đấy, đây là cá gì vậy?"

Ngô Bình: "Tôi bắt được trong hồ đấy, cũng chẳng biết tên nhưng thịt khá ngon".

Khương Nguyệt Như thoáng cái đã ăn sạch bát cá, Ngô Bình lại lấy ra một cái bàn nhỏ rồi pha trà.

Khương Nguyệt Như vô cùng tò mò về Ngô Bình. Cô hỏi: "Anh Lý, hình như anh không có hứng thú với những con thú trong danh sách lắm thì phải?"

Ngô Bình đáp: "Hoang Cổ Giới lớn như vậy, chúng ta lại chẳng biết gì về nơi này. Nếu tuỳ tiện đi lung tung thì chẳng thà cứ coi chuyến đi săn này là một cuộc dạo chơi, thưởng thức cảnh đẹp của nơi này trước đã".

Khương Nguyệt Như không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của Ngô Bình nhưng vẫn mỉm cười đáp: "Cách suy nghĩ thú vị lắm".

Trong lúc uống trà, hai người trò chuyện vài câu. Sau đó, Ngô Bình ngồi xuống, chăm chú nghiên cứu trật tự của Hoang Cổ Giới. Chân hình không ngừng biến đổi, sau cùng, anh mới dần hiểu được về nơi này.

Trước đó, anh cố gắng đột phá tầng chín của Thần Lực Kinh nhưng không được, cứ cảm thấy vẫn thiếu gì đó. Bây giờ, anh đã hiểu ra thứ mình thiếu là gì, anh cần một môi trường hoàn toàn mới với cách vận hành pháp thuật hoàn toàn khác biệt, sau đó dần dần gọt giũa, cải tiến Chân hình của mình. Nhờ đó mà tu luyện sức mạnh nghịch thiên.
Chương 1508: Thần lực cấp tám, sức mạnh nghịch thiên

Ngô Bình có nền tảng là Thần Lực Kinh cấp tám, lại thêm tư chất rất tốt nên quá trình tu luyện Chân hình của anh khá thuận lợi. Đến hôm sau, anh đã có thể dùng Chân hình hút lấy lực của thiên địa trong Hoang Cổ Giới để phục vụ cho mình.

Đến trưa, anh cảm thấy cơ thể rất thoải mái, áp lực ban đầu khi bước vào Hoang Cổ Giới đã biến mất. Hiện giờ anh như cá gặp nước, như chim trên trời, cơ thể vô cùng thoải mái. Thiên địa pháp tắc đi vào cơ thể anh rồi bị anh thay đổi. Đồng thời, thiên địa pháp tắc của nơi này cũng đang thay đổi anh.

Khương Nguyệt Như đứng ở phía xa kinh ngạc quan sát sự thay đổi trên cơ thể Ngô Bình. Ngô Bình lúc này như đã hoà làm một với trời đất, pháp lực hùng mạnh chảy vào cơ thể anh. Ngô Bình lúc này chẳng khác nào tu sĩ bản địa của Hoang Cổ Giới.

Đột nhiên, một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống người Ngô Bình. Sau đó một giọng nói vang lên trong đầu anh: "Cậu đã đủ điều kiện tham gia bài sát hạch, có muốn tham gia không?"

Ngô Bình nhớ lại khi Phiêu Miểu Thiên Tôn giới thiệu về Hoang Cổ Giới với anh. Anh hỏi: "Ngươi là Thiên ý của Hoang Cổ Giới?"

Đối phương: "Đúng vậy, cậu có thể gọi ta là "Hoang"".

Ngô Bình: "Nội dung khảo hạch là gì? Tốn bao nhiêu thời gian?"

Hoang đáp: "Rất nhanh thôi, chính là kiểm tra tư chất, khí vận, trí tuệ. Đó là một bài kiểm tra đánh giá tổng hợp xem cậu có đủ tư cách trở thành Thánh tử của Hoang Cổ Giới hay không".

Ngô Bình: "Trở thành Thánh tử là có thể ở lại đây tu luyện sao?"

"Không chỉ có tu luyện mà còn có thể nhận nhiệm vụ. Mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ nhận được phần thưởng thích đáng. Đợi khi đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ thì có thể luyện hoá Thiên ý".

Ngô Bình giật bắn mình: "Luyện hoá Thiên ý? Vậy chẳng phải ta sẽ trở thành chủ nhân Hoang Cổ Giới sao?"

Hoang đáp: "Đúng vậy".

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: "Ta chấp nhận bài kiểm tra".

Hoang: "Khi tham gia có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu thể chất không đạt yêu cầu thì có thể sẽ mất mạng".

Ngô Bình hỏi: "Trước đó có nhiều người tham gia bài kiểm tra này không? Có bao nhiêu người thông qua và bao nhiêu người mất mạng?"

Hoang: "Tổng cộng hơn một nghìn người tham gia nhưng chỉ mười lăm người vượt qua. Trong quá trình khảo sát, có ba trăm lẻ chín người mất mạng".

Nghe thấy có một phần ba khả năng mất mạng, Ngô Bình thấy hơi lạnh gáy, có điều anh không muốn bỏ qua cơ hội này. Anh nghĩ ngợi một lát rồi nghiến răng đáp: "Bắt đầu đi!"

Lập tức, một lực mạnh đến nỗi Ngô Bình không thể chống đỡ đi vào cơ thể anh để thăm dò. Mỗi khúc xương, mỗi bắp thịt, mỗi tế bào, mỗi cọng tóc, đương nhiên cả Dương thần và Chân hình của anh nó cũng không bỏ qua.

Trong quá trình đó, Ngô Bình hoàn toàn mất nhận thức về thế giới xung quanh, rơi vào tình trạng vô thức. Còn Khương Nguyệt Như lúc này nhìn thấy một đạo thiên quang chín màu giáng xuống, bao trọn lấy Ngô Bình. Ngô Bình lơ lửng trong luồng sáng, như thể hôn mê bất tỉnh.

Khương Nguyệt Như kinh ngạc, không ngừng hét gọi tên anh nhưng Ngô Bình không hề phản ứng lại.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, cột sáng kia đột nhiên biến mất, cơ thể Ngô Bình từ từ đáp xuống đất. Anh vẫn còn hôn mê, không động đậy.

Khương Nguyệt Như vội vã bước tới định đánh thức anh. Có điều cô làm cách nào cũng không khiến anh tỉnh lại. Cũng may, cơ thể anh không bị thương, chỉ như đang hôn mê. Cô không còn cách nào đành cho anh gối lên đùi mình rồi kiên nhẫn chờ anh tỉnh lại.

Cứ như vậy đến tận khi trời tối, trăng đã lên, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời và côn trùng kêu rả rích khắp nơi.

"Tỉnh dậy", trong tiềm thức Ngô Bình có một giọng nói. Anh hồi phục ý thức, sau đó nhìn thấy một luồng sáng, giọng nói kia phát ra từ trong luồng sáng.

"Ngươi là Hoang sao?", anh hỏi.

Luồng sáng trả lời: "Là ta. Lý Huyền Bình, cuộc khảo sát đã kết thúc, cậu đã vượt qua. Từ giờ trở đi, cậu chính là Thánh tử của Hoang Cổ Giới".

Ngô Bình: "Làm chức đó có xơ múi được gì không?"

Hoang: "Có thể tu luyện như các tu sĩ bản địa. Hơn nữa, cậu còn là một trong những người có thân phận cao quý nhất ở giới này. Cho dù các tu sĩ mạnh của Hoang Cổ Giới nhìn thấy cũng phải thần phục cậu. Nếu Hoang Cổ Giới có kẻ dám hãm hại Thánh tử thì sẽ bị ta trừng phạt".

Ngô Bình mắt sáng như sao đáp: "Được lắm. Ta có một người bạn ở Hoang Cổ Giới, có thể giúp ta tìm cô ấy không?", người anh đang nói tới đương nhiên là Tô Phi.

Hoang đáp: "Được".

Dứt lời, Ngô Bình bừng tỉnh lại, cảm thấy được mọi thứ xung quanh. Anh phát hiện mình đang gối lên một thứ gì đó mềm mại và rất thơm. Anh ngước nhìn lên thì thấy Khương Nguyệt Như".

Anh bật ngồi dậy, nói: "Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?"

Khương Nguyệt Như thấy anh tỉnh lại thì mừng rơn, vội đáp: "Anh đã hôn mê gần bốn tiếng rồi".

Ngô Bình: "Lâu vậy sao, cảm ơn cô đã ở lại bên cạnh tôi".

Khương Nguyệt Như đáp: "Anh không sao là tốt rồi".

Ngô Bình: "Cô Khương, tôi đang muốn đi tìm một người bạn. Cô có muốn đi cùng tôi không?"

Khương Nguyệt Như đáp: "Xin lỗi anh, tôi mới nhận được tin từ đồng môn. Trời sáng tôi phải tập trung xuất phát với họ, không thể đi cùng anh được".

Ngô Bình gật đầu: "Vậy chúng ta từ biệt tại đây. Đây là bùa liên lạc với tôi. Nếu có việc gì thì cứ tìm tôi nhé".

Để lại một lá bùa xong, anh hoá thành một tia chớp rồi biến mất.

Ngô Bình lúc này hoàn toàn có thể thuận lợi di chuyển trong Hoang Cổ Giới, không khác gì khi anh ở thế giới bên ngoài.

Nhờ chỉ dẫn của Hoang mà anh nhanh chóng đến được chỗ loài người sinh sống ở Hoang Cổ Giới. Đó có vẻ là một quốc gia rất lớn, đâu đâu cũng mọc lên các thành phố.

Bay một lúc là trước mặt anh xuất hiện một dãy núi hùng vĩ, trong đó có một đỉnh núi rất cao. Đây chính là nơi Tô Phi đang tu luyện.

Thân là Hoang Đế, Tô Phi mạnh ngang với một Đại La cảnh giới đầu, đương nhiên cô ấy có địa vị rất cao ở nơi này. Trên đỉnh núi có một cung điện, tên là điện Xích Hà.

Sau đó, Ngô Bình đi hỏi thăm xung quanh. Điện Xích Hà thuộc về một thế lực rất lớn ở nơi này, thế lực đó gọi là Thần Tiêu Môn. Chủ nhân của điện Xích Hà là Hoang Đế, người đời gọi là Xích Hà Hoang Đế.

Ngô Bình đến trước đỉnh núi, đệ tử canh cổng thấy Ngô Bình khí chất phi phàm liền hỏi: "Các hạ là?"

Ngô Bình đáp: "Tôi là bạn của Hoang Đế, nhờ cậu vào thông báo một tiếng, cứ nói là Ngô Bình tới thăm".

Đệ tử kia không dám chậm trễ, bảo Ngô Bình đứng đợi một lát rồi ba chân bốn cẳng chạy vào thông báo.

Nửa phút sau, một cây cầu đủ màu sắc bắc xuống từ trên đỉnh núi. Cây cầu này do ánh sáng cầu vồng ngưng tụ mà thành. Đồng thời, từ trên đỉnh núi vọng xuống tiếng của Tô Phi: "Thật không ngờ cậu lại đến Hoang Cổ Giới".

Chưa thấy người mà đã thấy tiếng Tô Phi. Sau đó, một cô gái xinh đẹp kiều diễm xuất hiện. Người này giống Tô Phi ba bốn phần, nhưng khí chất thì còn cao quý và lạnh lùng hơn cả Tô Phi khi xưa.

Cô gái mỉm cười, đứng trước mặt Ngô Bình.

Ngô Bình cười hỏi: "Phải xưng hô thế nào đây?"

Cô gái: "Cứ gọi mình là Tô Phi đi".

Nói xong, đột nhiên mặt cô ấy đăm chiêu rồi nói: "Khí tức của cậu có gì đó rất đặc biệt", nói rồi cô ấy chạm vào vai Ngô Bình.

Nhưng vừa chạm vào vai anh, mặt cô ấy thất thần, đột nhiên quỳ sụp xuống, nói: "Nô thần tham kiến Thánh tử!"

Ngô Bình bàng hoàng, anh không ngờ thân phận của mình lại cao quý đến vậy. Anh vội vã dìu Tô Phi đứng dậy, nói: "Cậu là bạn mình, đừng làm vậy".

Tô Phi vẻ mặt bối rối đáp: "Thánh tử, ở Hoang Cổ Giới này ngoài Thiên ý ra thì Thánh tử là tôn quý nhất, Tô Phi không dám không hành lễ".

Ngô Bình: "Hôm qua mình mới tới Hoang Cổ Giới, không ngờ lại trở thành Thánh tử".

Tô Phi: "Thân phận Thánh tử cao quý, có thể vào ở trong điện Thánh Hoàng".

Ngô Bình tò mò hỏi: "Điện Thánh Hoàng sao? Đó là nơi nào vậy?"
Chương 1509: Điểm hoá Tô Phi

Tô Phi gật đầu: “Sau khi Thánh Hoàng mở ra thế giới này thì đã toạ hoá trong điện Thành Hoàng”.

Ngô Bình: “Đến Thánh Hoàng mà cũng toạ hoá ư?”

Tô Phi: “Cụ thế ra sao thì mình không rõ”.

Ngô Bình: “Khi nào rảnh, mình lại tới điện Thánh Hoàng, nay mình đến ôn lại chuyện xưa thôi”.

Tô Phi mời Ngô Bình vào trong điện, lập tức có đệ tử lên châm trà rót nước.

Ngô Bình: “Mình nhớ khi cậu đi đã nhắc đến một kẻ thù. Nói là người n ày đang bế quan nên cậu muốn tranh thủ cơ hội ấy để báo thù. Thế nào rồi? Đã trả thù được chưa?”

Tô Phi thở dài nói: “Suýt được rồi đấy, khi mình đến thì người đó đã đột phá, giờ có tu vi Hoang Thánh rồi”.

Ngô Bình: “Hoang Thánh ư? Thế thì ngang với Đạo Tổ rồi à?”

Tô Phi: “Vẫn kém hơn Đạo Tổ, nhưng cũng không chênh lệch là bao”.

Nhắc đến chuyện này, cô ấy cười trừ nói: “Người đó cũng cảm nhận được sát ý của mình nên chắc sẽ tìm cách đối phó, song không biết là khi nào”.

Ngô Bình: “Cậu có thù thế nào với người đó?”

Tô Phi căm phẫn nói: “Ngày trước, bố mình là Hoang Đế ở Hoàng Cổ Giới, còn người này là thuộc hạ của bố mình, bố mình rất tin tưởng ông ta. Nhưng có một lần, khi bố mình đột phá lên cảnh giới Hoang Thánh, đang vào lúc quan trọng thì ông ta đã nhân đó rồi giết bố mình và cướp đi mọi công pháp và tài nguyên của ông. Nhờ đó mà ông ta nhanh chóng trỗi dậy và đến nay đã trở thành Hoang Thánh rồi”.

Ngô Bình: “Thù giết cha không đội trời chúng, tuy hiện giờ thực lực của ông ta đã hơn cậu, nhưng mình có thể giúp cậu”.

Tô Phi ngẩn ra: “Thánh tử định giúp mình ư?”

Ngô Bình: “Mình là Thánh tử nên có thể bắt ông ta không được làm gì cậu”.

Tô Phi lắc đầu: “Không cần đâu, mình dám ở lại đây thì đương nhiên không sợ ông ta đến gây sự”.

Ngô Bình nói: “Xem ra cậu đã có sự chuẩn bị rồi”.

Tô Phi: “Mình có cách để cùng chết với ông ta”.

Ngô Bình cau mày: “Cần gì đến mức ấy, để mình nghĩ cách cho cậu thì hơn”.

Anh hỏi Hoang: “Tôi có được giết tu sĩ của Hoang Cổ Giới không?”

Hoang: “Nếu có người bất kính với Thánh tử thì người cứ xử lý”.

Ngô Bình: “Vậy thì tôi cần chọc điện ông ta mới được”.

Hoang: “Người không cần ra tay, mà hãy nâng cao tu vi cho cô gái này”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Tôi làm được ư?”

Hoang: “Người là Thánh tử, là ti sĩ có vận khí nhất ở Hoang Cổ Giới nên có thể điểm hoá cho cô ấy”.

Sau đó, Ngô Bình cảm thấy có thánh quang tích tụ trên đầu ngón tay mình, anh động tinh thần rồi nói vs Tô Phi: “Tô Phi, ông ta có thể trở thành Hoang Thánh thì cậu cũng vậy”.

Nói rồi, anh điểm vào mi tâm của Tô Phi. Khí tức trong người Tô Phi lập tức có sự thay đổi, đầu óc cô ấy cũng trở nên minh mẫn hơn.

Tô Phi mừng rỡ nói: “Cảm ơn Thánh tử, mình sẽ bế quan ngay”.

Nơi Tô Phi bế quan là bí mật, không phải ở đây nên Ngô Bình nói: “Ừ, cậu đột phá trước đi, mình còn có việc, vài hôm nữa lại tới sau”.

Tạm biệt Tô Phi xong, Ngô Bình nhìn vào danh sách rồi hỏi Hoang về vị trí của mãnh thú bên trên, Hoang đã trả lời rõ ràng.

Mãnh thú đầu tiên anh cần giết có tên là Quỷ Yếm, đây là một con dã thú vô cùng hung ác, thích ăn thịt trẻ con nên còn có tên khác là Tham Anh.

Sào huyệt của nó nằm trong một ngọn núi hoang, trong ngọn núi này có một thung lũng, ở đó chất đầy xương trắng của trẻ con, thoạt nhìn có thể thấy số lượng trẻ con bị Quỷ Yếm ăn thịt phải lên tới mấy trăm nghìn bé.

Ngô Bình cau mày nói: “Con Quỷ Yếm này thật độc ác, đáng chết!”

Hoang nói: “Quỷ Yếm rất phục tùng mệnh lệnh của người, người có thể bắt nó tự sát”.

Ngô Bình cười nói: “Nó nghe lệnh thật ư?”

Hoang: “Người là Thánh tử, giết nó là thay trời hành đạo nên nó sẽ không dám làm trái lệnh”.

Ngô Bình: “Tại sao nó lại chuyên ăn thịt trẻ con?”

Hoang: “Trên người các bé mới đầy tháng có nghiệp lực của kiếp trước, thứ nó ăn không phải trẻ nhỏ, mà là nghiệp lực”.

Ngô Bình bay đến gần thung lũng thì chợt có mười tu sĩ bay ra từ xung quanh, trong đó có ba bán thần, ba tu sĩ Thần tộc, hai tu sĩ Yêu tộc và hai tu sĩ Nhân tộc.

Bọn họ lạnh lùng nhìn anh như nhìn một người chết.

Ngô Bình liếc nhìn lại rồi nói: “Đông đúc thế này, đang chờ tôi à?”

Một tu sĩ Thần tộc bước ra, trên mắt hắn mọc đầy lông màu vàng, đôi mắt thì có màu tím, toàn thân toả ra khí tức bức người, hắn lạnh giọng nói: “Chúng tôi chờ cậu ở đây lâu rồi”.

Ngô Bình: “Hình như tôi không quen các người thì phải?”

Tên đó lạnh lùng nói: “Chúng tôi đến giết cậu”.

Ngô Bình: “Chết dở, tại sao thế?”

Tên kia: “Biểu hiện của cậu quá tốt, nếu để một tu sĩ Nhân tộc như cậu phát triển thì sau này sẽ tạo thành uy hiếp cho chúng tôi. Ngoài ra, chúng tôi cũng rất có hứng thú với đào tiên và thiên thạch của cậu”.

Ngô Bình nhìn sang hai tu sĩ Nhân tộc rồi nói: “Hai người thì sao? Chúng ta cùng là người của Nhân tộc mà, hai người theo phe nào?”

Một tu sĩ Nhân tộc cười khẩy nói: “Chúng tôi đến vì quả đào tiên”.

Ngô Bình gật đầu: “Các người tưởng có thể ỷ đông để giết tôi à?”

Tu sĩ Thần tộc kia cười lạnh nói: “Nếu ở ngoài thì chúng tôi không chắc lắm, vì thực lực của cậu quá mạnh. Nhưng ở đây là Hoang Cổ Giới, mọi pháp lực đều bị phong ấn, mọi người chỉ có thể dựa vào sức mình thôi. Chúng tôi có thần thể, yêu thể, hơn nữa còn là mười chọi một, giết cậu đâu phải chuyện khó”.

Ngô Bình thở dài nói: “Tôi khuyên các người nên nhanh chóng rời khỏi đây, tôi không muốn giết người”.

Một yêu tu cười phá lên: “Lúc nào rồi mà còn ra vẻ thế, tiếp chiêu!”

Yêu tu đó chợt hoá thành một con báo dài cả trăm mét rồi bổ nhào tới. Ngay khi nó ra tay thì đã có một bàn tay thò từ trong chân hình của Ngô Bình ra để đập vào đầu nó.

Rắc!

Con báo này có thể chất rất mạnh, nhưng sau khi trúng một chưởng vào đầu thì vẫn lăn quay như thường.

Thấy thế, chín người khác đều ngẩn ra, không thể tin nổi!

Ngô Bình nói: “Tôi đã cho cơ hội rồi mà các người không chân trọng, thế thì chết hết đi!”

Một đường kiếm bay đi, cả chín người kia đều hoá thành sương máu rồi chết hết.

Giết họ xong, Ngô Bình lấy hết đồ mà họ cất giấu, trong đó có bốn quả đào tiên, sáu tảng thiên thạch, đương nhiên còn có tài nguyên của họ.

Cất đồ đi xong, anh bay vào một cửa hang động rồi đáp xuống, một con quái thú mọc đầy lông đen dài hơn chục mét xông ra.

Nó rất hung hăng, vừa nhìn thấy Ngô Bình đã lao vào ngay. Nhưng ngay sau đó, nó đã nằm phục xuống đất rồi run lẩy bẩy.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Mày đã ăn thịt quá nhiều trẻ em vô tội, hôm nay hãy tự sát đi!”

Con quái vật như không điều khiển được bản thân, móng vuốt của nó tự cắm vào đầu rồi chết tại chỗ.

Thấy thế, Ngô Bình thở dài nói rồi hỏi Hoang: “Có phải tất cả mãnh thú của Hoang Cổ Giới đều nghe lệnh tôi không?”

Hoang: “Đương nhiên là không, con mãnh thú này có tu vi thấp, nếu là con có tu vi cao hơn thì sẽ phản kháng, người buộc phải đích thân kết liễu chúng”.

Ngô Bình: “Ừm, đến chỗ con thứ hai thôi”.
Chương 1510: Kết thúc pháp hội

Bởi những tu sĩ mạnh nhất đã bị anh loại bỏ nên cũng chẳng còn đối thủ cạnh tranh nào nặng ký. Ngô Bình tiếp tục săn lùng năm con ác thú, sau đó thì dừng lại.

Lúc này, sắp phải rời khỏi Hoang Cổ Giới nên anh quyết định lại tới điện Xích Hà tìm Tô Phi để từ biệt. Thế nhưng, đệ tử điện Xích Hà báo với anh, Tô Phi vẫn chưa quay về.

Đã đến lúc phải rời đi, anh nghĩ ngợi một lát rồi quyết định quay lại Dao Trì trước.

Anh hỏi: "Hoang, giờ phải làm thế nào để trở về?"

Hoang: "Lần sau cậu chỉ cần dùng thần niệm, ta sẽ lập tức đưa cậu trở về".

Ngô Bình: "Được."

Cuối cùng anh cũng tìm được cổng ra, xung quanh đã có rất nhiều tu sĩ chờ đợi nhưng cánh cổng ánh sáng còn chưa chính thức mở ra. Nghe những tu sĩ kia nói chuyện là có thể biết được đại đa số bọn họ đều không thành công trong cuộc đi săn này, chỉ có rất ít người săn được một hai con.

Mỗi người được yêu cầu săn những loài thú khác nhau, nhưng độ khó là như nhau. Ngô Bình nhờ có Hoang chỉ dẫn mới giết được năm con, khó có tu sĩ nào vượt được anh.

Đợi hơn một giờ, cửa mở ra, giọng của người đàn ông mặc áo choàng bạc từ bên kia truyền đến: "Cửa đã mở ra, mọi người có thể trở lại Dao Trì".

Ngay lập tức, tất cả các tu sĩ đi qua cánh cổng, rời khỏi Hoang Cổ Giới.

Lúc trở lại Dao Trì, Ngô Bình chưa kịp thích ứng ngay mà phải mất một lúc sau anh mới hồi phục lại như bình thường. Những người còn lại không gặp tình trạng này, bởi vì bọn họ căn bản chưa từng thích ứng được với Hoang Cổ Giới. Cho nên lúc này, họ lại cảm thấy dễ chịu hơn so với Ngô Bình.

Khi đoàn người trở lại Dao Trì thì đã là ngày thứ bảy và cũng là ngày cuối cùng diễn ra pháp hội.

Người đàn ông mặc áo choàng bạc cười nói: "Mọi người, hôm nay sẽ là buổi cuối cùng của pháp hội. Những người đã lấy được quả bàn đào, xin hãy đặt quả bàn đào của mình trước mặt chúng tôi, người của chúng tôi sẽ đếm số lượng. Người có nhiều quả bàn đào nhất, sẽ được Vương Mẫu thưởng lệnh bài. Có lệnh bài này, có thể tự do đến Thiên Giới tu luyện bất cứ lúc nào!"

Ngay lập tức, có người đi ra đếm số quả bàn đào mà mọi người có. Kết quả đương nhiên là Ngô Bình có nhiều nhất. Người đàn ông mặc áo choàng bạc đưa cho anh một chiếc lệnh bài bằng bạch ngọc, cười nói: "Chúc mừng Lý tiên sinh".

Sau khi nhận được lệnh bài, Ngô Bình đã bí mật truyền tin hỏi Phiêu Miểu Thiên Tôn: "Sư phụ, thứ này đối với con không có tác dụng gì phải không? Tu luyện trong Thiên Giới thì cần phải duy trì được đại trận".

Phiêu Miểu Thiên Tôn: "Khi con trở thành một Thiên Tiên, con sẽ biết công dụng của nó. Thiên Tiên là một trạng thái tồn tại khác, Thiên Tiên thực sự rất thích hợp để tu luyện ở Thiên Giới".

Ngô Bình: "Vậy có rất nhiều Thiên Tiên sống ở Tiên Giới sao?"

Phiêu Miểu Thiên Tôn: "Có, nhưng số lượng rất ít, bởi vì cần có trong tay lệnh bài này mới có thể ở lại đó. Lệnh bài này tên là 'Thiên Dẫn Lệnh'".

Ngô Bình: "Khu vực chúng ta đang ở là thuộc Khuyên Giới, còn Thiên Giới thì sao? Nếu con đi tới Thiên Giới, có phải Thiên Giới cũng thuộc phạm vi của Khuyên Giới không?"

"Đương nhiên không phải. Có điều trật tự Đại Đạo của Thiên Giới là thuần khiết và mạnh nhất. Ở lại đó tu luyện, rất có khả năng bị Đại Đạo luyện hóa, trở thành một bộ phận của Đại Đạo. Cho nên, tu sĩ thà ở Khuyên Giới còn hơn là tiến vào Thiên Giới tu luyện. Đương nhiên nếu tu luyện được ở Thiên Giới thì sẽ gặt hái được rất nhiều thành tựu".

Đến đây, pháp hội Dao Trì kết thúc, Vương Mẫu tuyên bố bế mạc pháp hội xong, mọi người liền rời khỏi đó.

Ngô Bình đi gặp Chu Nguyên Thông nên tạm thời từ biệt Phiêu Miểu Thiên Tôn và Lam Hâm. Trước khi đi anh còn đưa cho Lam Hâm một quả bàn đào, quả trước đó đã tặng cho Thanh Vũ mất rồi.

Trước khi Thanh Vũ rời đi, hai người họ đã kết bạn bằng bảo sách Thiên Kiêu để sau này tiện liên lạc.

Sau khi rời khỏi Dao Trì, Ngô Bình ngay lập tức chạy đến phủ Ngô Vương ở đại lục Hồng Hoang.

Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc đã đợi hai ngày, cũng may trong phủ thết đãi họ rất chu đáo nên hai người cũng không cảm thấy nhàm chán. Họ còn đi thăm thú khắp nơi một lượt.

Ba anh em gặp nhau, Đinh Mặc cười nói: “Chú Ba, chú được lắm, vương gia cơ đấy”.

Ngô Bình xua tay: "Cũng là do bất đắc dĩ mà thôi".

Chu Nguyên Thông cười nói: "Chú Ba, hai ngày nay bọn anh được bao ăn bao uống thỏa thích, giờ không muốn rời khỏi nơi này nữa rồi".

Ngô Bình đáp: "Bọn anh cứ ở lại bao lâu tùy thích, mấy anh em ta tụ tập thêm mấy ngày nữa".

Đinh Mặc: "Anh cả, chú Ba, chúng ta nói chuyện chính đi. Khi nào thì khởi hành đến biển Tinh Túc?"

Biển Tinh Túc là một cấm địa ở đại lục Hồng Hoang, Đinh Mặc tình cờ phát hiện bên trong đó có một không gian thần bí thuộc về thời đại trước. Cho nên, họ quyết định khám phá nó.

Ngô Bình: "Hôm nay uống thật say, ngày mai đi".

Hai người kia đồng ý ngay. Ngô Bình lấy thức ăn và rượu quý của mình ra, uống với hai người anh em kết nghĩa.

Trong bữa tiệc rượu, anh lấy ra hai quả bàn đào đưa cho Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc mỗi người một quả.

Chu Nguyên Thông kêu lên: "Quả bàn đào! Chú Ba, chú lấy ở đâu ra vậy?"

Ngô Bình cười nói: "Không phải em nói sẽ tham gia pháp hội Dao Trì sao? Mấy lần thi đấu em đều thắng, bàn đào này là do Vương Mẫu ban cho".

Chu Nguyên Thông cảm thán: "Kiếp trước anh đây cũng huy hoàng lắm, nhưng chưa từng được ăn quả bàn đào. Chú Ba, anh ghen tị với chú lắm đấy".

Đinh Mặc cười ha ha: "Chú Ba là thiên tài tuyệt thế, ngay cả Vương Mẫu cũng cất nhắc chú ấy".

Chu Nguyên Thông: “Chú Ba, chú nên chuẩn bị tâm lý trước đi, có khi Vương Mẫu còn gả con gái cho chú ấy chứ”.

Ngô Bội sửng sốt: "Không thể nào? Nếu gả cho em thì đã thông báo lúc ở pháp hội rồi".

Chu Nguyên Thông: “Nếu chú là Vương Mẫu, chú có liều lĩnh như vậy không?”

Ngô Bình: "Không, phải quan sát một thời gian đã".

Chu Nguyên Thông: "Đúng vậy. Vương Mẫu có thể đang bí mật điều tra chú, và khi cảm thấy chú là người tốt thì mới quyết định có gả con gái cho chú hay không".

Ngô Bình thở dài: “Yêu cầu về con rể của Vương Mẫu quá cao”.

Chu Nguyên Thông: “So với thân phận của Vương Mẫu thì cũng không cao lắm đâu”.

Lúc này, Lam Hân Nguyệt đi ra ngoài kính rượu họ, Ngô Bình cũng lấy một quả bàn đào đưa cho cô ấy.

Sau khi uống rượu, Ngô Bình chợt nhớ ra cảnh giới thứ hai ý nghĩa Thiên Tượng của mình đã viên mãn, vì vậy anh đã đến đại thế giới Kiếm Đạo để lĩnh hội ý nghĩa Thiên Tượng cảnh giới thứ ba và thứ tư.

Khi đến cổng kiếm Thiên Tượng Kiếm Môn, anh nhìn thấy Công Tôn Vũ Thanh. Ông ta nói cho anh biết môn chủ ra ngoài vẫn chưa về, cho nên ông ta tự mình đưa anh tới Thiên Tượng Kiếm Cung.

Sau khi anh có được ý nghĩa Thiên Tượng cảnh giới thứ ba thì tiếp tục được truyền dạy ý nghĩa Thiên Tượng cảnh giới thứ tư.

Có bốn cảnh giới trong ý nghĩa Thiên Tượng. Đó là cảnh giới Tượng Hình, cảnh giới Vạn Tượng, cảnh giới Thần Tượng và cảnh giới Thiên Tượng.

Cảnh giới Thần Tượng cũng chia thành ba cấp nhỏ, có chút tương đồng với Thần Lực Kinh mà anh tu luyện. Cho nên, Ngô Bình lĩnh ngộ rất nhanh. Chưa tới nửa giờ, anh đã đạt tới mức độ viên mãn cảnh giới này.

Thần Tượng là một loại năng lực học hỏi, có thể nhanh chóng khắc ghi đối tượng cần học tập trong động tiên rồi từ từ nghiên cứu.

Lĩnh ngộ được cảnh giới thứ ba, anh tiếp tục với cảnh giới thứ tư là Thiên Tượng. Các cảnh giới trước thực chất đều là bước tạo tiền đề cho cảnh giới Thiên Tượng.

Thiên Tượng là chỉ sự mô phỏng, lĩnh ngộ, thậm chí là định hình và phá hủy Đại Đạo. Đây đương nhiên là một cảnh giới cực khó bởi nó liên quan đến trật tự của Đại Đạo.

Cũng may là Ngô Bình có thể mượn sức mạnh nghịch thiên của Thần Lực Kinh giúp anh miễn cưỡng lĩnh ngộ được cảnh giới này. Nhiều giờ sau, anh đã hoàn toàn nắm được ý nghĩa Thiên Tượng!

Sau khi lĩnh ngộ xong, tâm trạng anh rất tốt, đẩy cửa bước ra ngoài.

Bên ngoài Kiếm Cung, ông cụ gác cửa cười nói: "Chúc mừng cậu".

Công Tôn Vũ Thanh cũng ở đó. Ông ta nói: "Nếu môn chủ biết được chuyện này chắc chắn sẽ vui lắm".

Ngô Bình: "Tôi còn có ý nghĩa Âm Dương chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được. Đợi tôi suy ngẫm thêm rồi sẽ tới hai Kiếm Cung còn lại".

Ngô Bình còn có việc nên chỉ chuyện trò thêm vài câu rồi rời Kiếm Cung để về đại lục Hồng Hoang.

Khi anh về đến phủ Ngô Vương thì đã là sáng sớm hôm sau. Ba anh em chuẩn bị một lát rồi đi về phía biển Tinh Túc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK