Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1846: Vạn Cổ Quy Nhất

"Phụt!"

Một mũi tên bay ra, trúng vào mắt trái của sinh vật khiến nó gầm lên một tiếng, đưa tay rút mũi tên ra. Sau đó bàn tay khổng lồ của nó ấn xuống định đè nát Ngô Bình.

"Rầm!"

Ngô Bình toàn thân chấn động, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Áp lực kinh hoàng mà con quái thú tạo ra càng ngày càng mạnh khiến eo của anh dần dần oằn xuống.

Vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh. Cảnh giới tiếp theo của Thánh Võ là Thiên Ý Như Đao đột nhiên bắt đầu khởi động.

Đúng như tên gọi, Thiên Ý Như Đao chính là biến Thiên ý thành Đao ý để giết địch. Đây là một cách mượn lực của trời. Một khi sử dụng được thì uy lực của nó sẽ uy chấn thiên hạ!

"Rẹt!"

Đao khí quét ngang qua, cắt đứt sức mạnh của đối thủ ngay lập tức. Sau đó, Ngô Bình đứng thẳng dậy.

Ngay sau đó, trong cơ thể anh lại bộc phát ra một sức mạnh khác, đó chính là một cảnh giới phía sau của cảnh giới Thánh Võ - Vạn Cổ Quy Nhất!

Ở cảnh giới này, tất cả sức mạnh trong quá khứ, hiện tại và tương lai của Ngô Bình được tập hợp và hội tụ lại để tạo thành một chiêu cực mạnh. Sức mạnh của anh trong tương lai càng mạnh thì sức mạnh của chiêu này càng lớn. Nói cách khác, anh đang mượn sức mạnh của chính mình trong tương lai để giết kẻ thù.

"Thần quyền huỷ diệt, phá!"

Anh giơ nắm đấm phải lên và đánh vào không trung, va chạm với bàn tay to lớn của sinh vật kia.

"Bùm!"

Một lỗ đen khổng lồ trong nháy mắt nuốt chửng bàn tay to lớn của quái thú khiến nó rống lên một tiếng. Bàn tay còn lại của nó nhanh chóng đập nát vòng xoáy rồi biến mất. Rõ ràng, sinh vật này đã sợ hãi và cắt đứt luôn mối liên hệ với Long Xà Đạo Tôn.

Long Xà Đạo Tôn sắc mặt tái nhợt, thân thể run lên, vội vàng chắp tay nói: "Tôi nhận thua!"

Nếu tiếp tục chiến đấu, mặc dù ông ta có biện pháp tự bảo vệ mình, nhưng cũng có thể sẽ bị cao thủ đáng sợ trước mặt giết chết chỉ bằng một cú đấm. Một quyền ban nãy quá kinh khủng, khiến ông ta thậm chí có thể ngửi thấy mùi của sự chết chóc!

Ngô Bình nhìn ông ta hỏi: "Ông không đánh nữa?"

Long Xà Đạo Tôn: "Hai chúng ta không phải tử thù, nếu có đánh nữa thì hai bên cùng thiệt hại. Hơn nữa, hiện giờ là lúc Nhân tộc cần nhiều người tài, chúng ta giết hại lẫn nhau chỉ để cho đám ngoại tộc vỗ tay ăn mừng".

Ngô Bình gật đầu: "Không ngờ ông cũng biết nghĩ cho đại cục như vậy".

Long Xà Đạo Tôn nghiêm mặt đáp: "Sức mạnh của cậu khiến tôi bái phục!"

Ngô Bình: "Hai ta đã nói trước rồi, ai thắng thì làm theo ý người đó. Ông đồng ý chứ?"

Long Xà Đạo Tôn: "Mọi việc xin nghe theo các hạ sắp xếp".

Ngô Bình: "Bảo cháu ông đến chỗ tôi làm một người bán đan dược bình thường. Khi nào tôi cho phép anh ta mới được rời đi".

Long Xà Đạo Tôn mừng rỡ, ông ta còn đang lo Ngô Bình sẽ đánh chết cháu mình. Giờ nghe anh nói vậy thì có gì nghiêm trọng đâu. Ông ta lập tức đáp: "Được, vậy sẽ làm theo cách của cậu!"

Ngô Bình: "Quyết vậy nhé".

Anh trở về Thiên Y Quán, Long Xà Đạo Tôn cũng đi theo. Ông ta giận dữ nhìn cháu trai mình, nói: "Sau này, cháu đến Đan Vương Lâu bán đan dược, nếu không nghe lời bị người ta đánh chết thì ông cũng mặc kệ!"

Tên béo sắp khóc đến nơi, quỳ xuống cầu xin. Nhưng ai ngờ Long Xà Đạo Tôn lại quay sang chắp tay nói với Ngô Bình: "Đạo hữu, vậy tôi xin cáo từ".

Nhìn thấy chỗ dựa của mình biến mất, tên béo lập tức trở nên dễ bảo. Anh ta quỳ trên mặt đất không dám động đậy, người phụ nữ ban nãy đi cùng anh ta cũng đang quỳ trên mặt đất.

Ngô Bình quay trở lại căn phòng, bắt đầu hỏi: "Đầu đuôi câu chuyện là thế nào?"

Ngô Mi: "Còn đầu đuôi gì nữa, mấy bộ quần áo bọn em đặt trước rồi nhưng người phụ nữ này cứ đòi cướp bằng được. Bọn em đương nhiên không đồng ý, cho nên mới lời qua tiếng lại. Sau đó thì tên mập này xuất hiện, nói mấy câu rất khó nghe".

Ngô Bình: "Anh, cháu trai của Long Xà Đạo Tôn, lại đây".

Tên béo vội vã khom lưng đi tới chỗ họ, chân vẫn quỳ trên mặt đất.

Ngô Bình: "Dám gây sự với em gái tôi, ai cho anh lá gan đó hả?"

Tên béo vội vã tự vả miệng mình: "Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân đáng chết, đại nhân đại lượng xin hãy tha cho tiểu nhân một lần!"

Ngô Bình mặc kệ anh ta tiếp tục quỳ. Từ Phượng Nương lúc này quay sang nhìn anh mỉm cười, nói: "Đan Vương, chiếc áo được đưa đến rồi".

Nói rồi, có một người bưng một chiếc hộp đi vào. Từ Phượng Nương đích thân mở chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc áo bào phát ra tiên quang chín màu. Nhìn thấy nó, Ngô Bình không khỏi đứng bật dậy, tấm tắc khen: "Quả là một chiếc áo xuất sắc!"

Từ Phượng Nương: "Chiếc áo này mặc dù không bì được với thành phẩm của thiết kế ban đầu nhưng chúng tôi cũng giữ lại được tám mươi phần trăm công dụng của nó. Đan Vương, từ giờ chiếc áo này thuộc về anh".

Ngô Bình nhận lấy chiếc áo, khoác lên người. Chiếc áo thanh lịch và sang trọng, có thể phát ra ánh sáng hàng vạn màu.

Khoác lên người chiếc áo này, Ngô Bình cảm thấy cơ thể mình có thể trực tiếp giao tiếp với các chiều không gian cấp cao hơn. Đồng thời, dường như anh cũng hòa hợp hơn với vũ trụ của Thiên Đạo. Lợi hại hơn là, bên trong chiếc áo ẩn giấu rất nhiều đại trận, nhưng muốn sử dụng hết những đại trận này, yêu cầu tu vi của anh phải cao hơn nữa.

Bây giờ anh đã là Đại Thánh và Chân Vương, nhưng chỉ có thể kích hoạt khoảng ba mươi phần phần trăm đại trận, còn lại thì chỉ đành đợi khi có tu vi cao hơn, thực lực mạnh hơn mới có thể mở ra.

Ngô Bình rất hài lòng và nói: "Được lắm, mặc dù một số đại trận bị hư hại, nhưng có thể sửa chữa chúng đến mức độ như hiện tại đã là rất giỏi rồi".

Từ Phượng Nương cười nói: "Đa tạ Đan Vương khen ngợi!"

Sau khi trả tiền, anh tạm biệt Từ Phượng Nương và trở về Vương Đan Lâu cùng Ngô Mi và Kim Song Nhi. Đương nhiên, tên béo cũng đi theo, tên anh ta là Lâu Chích Hổ.

Đúng như dự đoán, Lâu Chích Hổ được giao công việc như một người hầu. Anh ta phải làm những công việc như dọn dẹp nhà kho và bán đan dược mỗi ngày. Lâu Chích Hổ không dám lười biếng chút nào.

Sau khi ở lại Vương Đan Lâu gần nửa tháng, Ngô Bình quay lại đế quốc Thiên Võ để xem xét tình hình ở đó. Ngoài ra, anh cũng đang lên kế hoạch mở một cửa hiệu đan dược trên lục địa Hồng Hoang để bán đan dược của mình.

Một ngày nọ, anh đang bận rộn với việc chuẩn bị khai trương đan lâu mới thì đột nhiên có người đến báo cáo. Người này nói rằng một cô gái tên Chu Chân Nhi đang cầu xin được gặp anh.

Anh hơi kinh ngạc, Chu Chân Nhi là đại tiểu thư của nhà họ Chu. Lúc đầu cô gái này còn bám lấy anh một thời gian, hy vọng được liên hôn với anh, nhưng anh từ chối. Sau đó, anh bận rộn nhiều việc nên không gặp lại Chu Chân Nhi. Từ đó, Chu Chân Nhi cũng không đến gặp anh nữa. Cô ấy có lẽ đã biết thân phận hiện tại của Ngô Bình, cũng biết mình không với tới nên không quấy rầy anh nữa.

“Mời cô ấy vào”, anh đáp.

Trong ngự thư phòng, Ngô Bình đang ngồi đối diện Chu Chân Nhi.

Vừa gặp cô ấy, anh không khỏi kinh ngạc. Chu Chân Nhi gãy một cánh tay, nửa mặt bên trái bị huỷ dung, mắt trái mù. Hơn nữa trên người còn vết thương rất nặng, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

“Huyền Bình!”, nhìn thấy Ngô Bình, Chu Chân Nhi oà khóc nức nở như nhìn thấy người thân.

Anh vội vã dìu cô dậy, hỏi: “Chân Nhi, cô sao thế này?”

Chu Chân Nhi vừa khóc vừa nói: “Lý công tử, cả nhà họ Chu chúng em đã bị diệt tộc, chỉ mình em còn sống sót”.

Ngô Bình sửng sốt: “Là kẻ nào ra tay?”

Chu Chân Nhi nghiến răng, đáp: “Là một kẻ ngoại lai, vì thèm muốn điền sản của nhà em nên tới cướp bóc. Người nhà em phản kháng lại thì bị bọn chúng giết sạch, đến nỗi chỉ còn em thoát chết! Những người phụ nữ trong nhà đều bị chúng hãm hiếp rồi giết sạch”.

Ngô Bình đáp: “Cô yên tâm, hai ta là chỗ quen biết, thù này tôi sẽ giúp cô báo. Mau đứng dậy, tôi giúp cô trị thương trước”.

Y thuật của anh thiên hạ vô song nên chẳng bao lâu đã chữa xong cho Chu Chân Nhi. Dung mạo của cô ấy không những được khôi phục, con mắt sáng trở lại mà cánh tay bị chặt đứt cũng mọc lại. Thậm chí, sau khi được Ngô Bình giúp điều tiết cơ thể, thể chất của cô ấy còn tốt hơn lúc trước.

Sau khi vết thương liền lại, Ngô Bình nói: “Chân Nhi, mối thù của cô nên để cô tự tay báo. Lúc trước, cô tặng cho tôi cuốn kinh thư đã giúp tăng tu vi của tôi lên đáng kể. Hôm nay, tôi cũng tặng lại cô một viên đan dược”.

Nói rồi, anh lấy ra một viên Đạo Quân Đan. Viên đan này do Lạc Ngưng Đan mới luyện ra gần đây, có thể giúp người sử dụng tăng tu vi lên thẳng Đạo Quân. Đương nhiên, giá của nó cực đắt, chỉ riêng dược liệu để luyện cũng đã rất khó tìm.

Chu Chân Nhi nhìn viên đan, hỏi: “Đây là đan gì vậy?”

Ngô Bình cười đáp: “Đây là Đạo Quân Đan. Uống nó vào sẽ trở thành Đạo Quân”.
Chương 1847: Thượng Thiên Giới - khởi nguồn của tu tiên

Chu Chân Nhi không thể tin vào tai mình, cô ấy có thể trở thành một vị Đạo Quân sau khi uống một viên đan sao?

Ngô Bình nói: "Cô hãy nuốt viên đan trước, sau đó tôi sẽ giúp cô đột phá cảnh giới”.

Chu Chân Nhi cắn răng đáp: "Được!"

Cô ấy nuốt viên đan, một lực đạo lớn luân chuyển trong cơ thể giúp cô ấy thay da đổi thịt, đến cả sức mạnh tinh thần cũng được tăng lên đáng kể.

Ngô Bình đứng bên hỗ trợ cô đột phá cảnh giới.

Ba ngày sau, Chu Chân Nhi mở mắt ra. Lúc này trong cơ thể cô cảm nhận được một sức mạnh kinh thiên động địa. Thần niệm vừa hoạt động, cô liền biết được rất nhiều điều huyền diệu của thiên địa. Thì ra, cô đã thành công thăng cấp đến cảnh giới Đại La. Việc này đương nhiên là nhờ Đạo Quân Đan!

“Thực sự cảm ơn anh!”, cô cúi đầu thật sâu rồi nói.

Ngô Bình cười nói: "Cô không cần khách khí, trong đám người ra tay với gia đình cô chắc hẳn không có kẻ nào là Đạo Quân phải không?"

Chu Chân Nhi gật đầu: "Trong số bọn chúng, mạnh nhất là Chân Tiên. Chỉ là người nhà em thực lực quá yếu, bọn chúng lại bất ngờ tấn công, cho nên thực sự không chống đỡ nổi”.

Ngô Bình: “Cô đi đi, báo thù xong thì trở lại đây. Nếu muốn, tôi sẽ cho cô thân phận quý phi”.

Chu Chân Nhi nhìn thật sâu vào mắt anh rồi nói: "Em nhất định sẽ trở về”.

Chu Chân Nhi đi báo thù, Ngô Bình thì tiếp tục chuẩn bị cho cửa hàng đan dược mới ở đại lục Hồng Hoang.

Ba ngày sau, anh chuẩn bị một số đan dược ở phân khúc bình dân và trung cấp để bày bán, chính thức khai trương đan lâu mới. Vào ngày khai trương, anh không mời bất cứ nhân vật nổi tiếng nào đến dự, cũng chẳng tuyên truyền quảng cáo. Nhưng dù vậy, danh tiếng Đan Vương Lâu đã lan truyền từ lâu, ngày đầu tiên khai trương đã chật kín người, thậm chí không còn một chỗ trống.

Khi công việc kinh doanh của đan lâu mới đang phát đạt thì Chu Chân Nhi cũng trở lại. Cô ấy trông rất mệt mỏi, nhìn thấy Ngô Bình thì không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm anh thật chặt.

Ngô Bình vỗ nhẹ lưng cô, nói: "Chân Nhi, anh sẽ đưa em vào cung”.

Sau đó, anh đưa Chu Chân Nhi đến gặp người nhà của mình.

Ở trong nhà mấy ngày, ngoại trừ việc mỗi ngày đều luyện đan thì anh dành thời gian cho gia đình, cuộc sống cứ vậy mà yên bình trôi qua.

Một ngày nọ, trong cơ thể anh cảm thấy có điều khác lạ. Anh nhân cơ hội này, đột phá liền lúc ba tầng của Thái Ất Hoàng Cực Kinh, đạt tới tầng thứ hai mươi tám.

Từ tầng hai lăm đến tầng thứ ba mươi là cảnh giới của Chân Vương. Tầng thứ hai mươi tám đã là giai đoạn sau của Chân Vương. Nhưng khi anh muốn đột phá tiếp thì lại cảm thấy có chút khó khăn. Không phải anh không thể đột phá, nhưng nếu cưỡng ép đột phá khi thời cơ chưa chín muồi thì sẽ có chút đáng tiếc.

Sau khi suy nghĩ lại, anh quyết định đến Trung Thiên Giới của Thông Thiên Thần Thổ. Trước đó, Thông Thiên đã nói với anh rằng chỉ cần anh hoàn thành ba nhiệm vụ thì có thể nhận được tài nguyên mà Thông Thiên tiên tổ để lại. Anh đã hoàn thành hai nhiệm vụ ở Trung Thiên Giới, còn nhiệm vụ thứ ba là trở thành Tiên Vương.

Anh đã sớm trở thành Tiên Vương rồi, nên hiện tại chỉ cần đi tới đó là có thể lấy được tài nguyên.

Trong đầu anh xuất hiện một ý niệm, giây tiếp theo, anh đã xuất hiện tại Trung Thiên Giới.

Giọng Thông Thiên vang lên: "Hoan nghênh trở về! Tôi cảm thấy cậu giờ đã là Tiên Vương!"

Ngô Bình: "Ừm, tôi đột phá cảnh giới cách đây không lâu”.

Thông Thiên: "Chỉ là cậu vừa mới bước vào cảnh giới Thiên Mệnh. Cậu đã biết hết tất cả các cảnh giới nhỏ trong cảnh giới Thiên Mệnh chưa?"

Ngô Bình: "Tôi có biết sơ sơ".

Thông Thiên: "Thiên Mệnh kỳ thực không có cảnh giới”.

Ngô Bình giật mình: "Không có?"

Thông Thiên: "Đúng vậy, cảnh giới này không phải do tu vi cao mà viên mãn được. Tu luyện được tới các tầng cao hơn của cảnh giới Thiên Mệnh là do sức mạnh và khí vận tăng lên. Nói cách khác, cậu càng mạnh, khí vận càng mạnh thì cảnh giới Thiên Mệnh càng phát triển".

Ngô Bình: "Vậy cảnh giới Thiên Mệnh đã tu luyện đến cấp độ nào, đến chính tôi cũng không biết được sao?"

Thông Thiên: "Tất cả những gì cậu có thể làm là phát triển bản thân ngày càng lớn mạnh”.

Ngô Bình khẽ thở dài: "Chẳng trách sau khi đột phá, tôi liền cảm thấy con đường tu luyện phía sau mờ mịt”.

Thông Thiên: "Cậu đến rất đúng lúc. Nếu muộn hơn, Trương Ưng Thiên đã lấy tài nguyên ở đây trước cậu rồi”.

Ngô Bình nhớ rằng ngoài anh ra thì Trương Ưng Thiên là người duy nhất vào được Trung Thiên Giới. Anh hỏi: "Anh ta lại đến à?"

Thông Thiên: "Đúng vậy. Sau khi nghe về tư chất của cậu, cậu ta nói trong vòng ba tháng sẽ đột phá trở thành Tiên Vương. Mà ba ngày sau là vừa tròn ba tháng”.

Ngô Bình cười nói: "Cho nên, nếu như tôi đến chậm hai ngày, tài nguyên có thể đã bị anh ta đoạt mất”.

Thông Thiên: "Cậu tới đây trước có nghĩa là khí vận của cậu mạnh hơn cậu ta. Hơn nữa, chưa chắc cậu ta có thể trở thành Tiên Vương trong ba tháng”.

Ngô Bình hỏi: "Thông Thiên, vậy tài nguyên ở đâu?"

Thông Thiên: "Tài nguyên đặt ở Thượng Thiên Giới. Đến đó, tôi sẽ giao tài nguyên cho cậu. Đồng thời, tạo lập mối liên hệ vĩnh cửu giữa cậu và Thượng Thiên Giới”.

Ngô Bình: "Tại sao Thượng Thiên Giới chỉ cho phép một người đi vào?"

Thông Thiên đáp: "Có thể dẫn dắt nhân loại tiến lên, chắc chắn chỉ có số cực ít anh tài làm được. Thượng Thiên Giới chỉ cần một người là đủ, nếu như cậu thất bại, tương lai chúng tôi sẽ chọn người khác”.

Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy. Đã lâu như vậy mà chỉ có Trương Ưng Thiên và tôi đến được Trung Thiên Giới. Đến Thượng Thiên Giới thì đương nhiên sẽ khó hơn”.

Thông Thiên: "Cậu đã sẵn sàng chưa?"

Ngô Bình: "Được rồi”.

Một luồng sáng bay xuống, thân thể Ngô Bình từ từ bay lên. Anh được luồng sáng này đưa tới một thế giới mới.

Tiên khí trong thế giới này rất thuần khiết, ở đó có một cung điện khổng lồ và Ngô Bình đáp xuống bên trong cung điện này. Ở đây có ba nghìn bức tượng khoanh chân ngồi xếp bằng, mỗi bức tượng đều có hơi thở sinh mệnh le lói. Những bức tượng này có một số là người, một số là thú, một số là chim, một số là thực vật, một số là đồ vật, có thể nói là đầy đủ chủng loại.

Ngô Bình kinh ngạc hỏi: "Thông Thiên, những bức tượng này là vật sống sao?"

Thông Thiên: "Nếu tu vi của cậu đạt yêu cầu, có thể đánh thức những bức tượng này".

Ngô Bình hỏi: "Sức mạnh và cảnh giới của họ là gì"

Thông Thiên: "Trong đó, có người không thua kém cậu, có người so với cậu bây giờ còn mạnh hơn. Số còn lại cũng không hề yếu”.

Ngô Bình sáng mắt lên: "Hay lắm!"

Thông Thiên: "Hạ Thiên Giới là nơi chúng ta đơn giản hóa Tiên Đạo để vạn tộc đều có thể tu luyện. Nhưng Thượng Thiên Giới thì khác, đây là nơi chúng ta phải phát triển Tiên Đạo, biến nó thành đạo giáo lớn mạnh nhất ở tất cả các thế giới!"

Ngô Bình sửng sốt: "Điều này sao có thể?"

Thông Thiên: "Nói thật, ngay cả tiên tổ cũng không đạt được mục tiêu này, vì vậy tôi không có quá nhiều kỳ vọng”.

Ngô Bình: "Ông vẫn nên cho tôi xem tài nguyên mà tiên tổ để lại trước thì hơn”.

Thông Thiên: "Trong cung này có bảy bảo thất, mỗi bảo thất đều chất đầy bảo vật, cậu có thể tự mình đi xem”.

Ngô Bình cười nói: "Tất cả báu vật trong bảo thất bây giờ đều thuộc về tôi sao?"

Thông Thiên: "Không sai, đều thuộc về cậu. Có điều, trước khi mở bảo thất, cậu phải làm một việc. Làm xong thì bảo thất mới có thể mở ra”.

Ngô Bình cau mày: "Trước đó ông đã nói chỉ cần tới đây là lấy được tài nguyên. Vậy mà giờ còn bắt tôi phải làm gì nữa?”

Thông Thiên: "Cứ bình tĩnh, chuyện tốt cần phải có thời gian”.

Ngô Bình: "Được, vậy phải làm gì mới mở được bảo thất đầu tiên?"

Thông Thiên: "Trở thành Thần Tiên Vương."

Ngô Bình rất kinh ngạc: "Thần Tiên Vương? Việc đó không phải chỉ dành cho Thần tộc thôi sao? Vì sao lại muốn tôi trở thành Thần Tiên Vương?"

Thông Thiên: "Lúc trước, Thần tộc là khắc tinh của Tiên tộc. Tuy rằng Tiên Đạo hiện tại đã bị cậu tách ra độc lập khỏi Tiên tộc, nhưng cái gai trong mắt là Thần tộc vẫn tồn tại. Để bù đắp thiếu sót của Tiên Đạo, cậu định phải tu luyện đạo của Thần tộc”.

Ngô Bình: "Thần Tiên Vương là đại cảnh giới thứ hai của Thần Tiên Kinh, tôi giờ mới chỉ ở đại cảnh giới đầu tiên”.

Thông Thiên: "Không sao, cậu có đủ thời gian tu luyện”.

Ngô Bình: "Tôi lấy trước chút tài nguyên cũng không được sao?"

Thông Thiên: "Không được”

Ngô Bình lắc đầu: "Được, vậy tôi quay về đã”.

Việc đi lại này không mất nhiều thời gian. Sau khi ra khỏi đó, anh đến Thông Thiên Thần Thổ và trở lại Huyền Nguyên Môn xem xét tình hình.

Trương Quân đang trấn giữ Huyền Nguyên Môn. Cậu ấy là hóa thân của Ngô Bình nên anh càng mạnh, Trương Quân cũng sẽ càng mạnh. Vì vậy Huyền Nguyên Môn ở nơi này đã phát triển lớn mạnh, trở thành thế lực không ai dám chọc vào.
Chương 1848: Cắt đứt hoá thân, viên mãn Thánh Võ

Vừa thấy anh, Trương Quân nói ngay: "Chờ anh lâu lắm rồi".

Ngô Bình: "Cậu tìm tôi có việc gì sao?"

Trương Quân: "Đã tìm thấy tung tích của kẻ thù, tôi muốn đi giết hắn".

Ngô Bình vươn tay chỉ vào ấn đường Trương Quân, nói: "Tôi cho cậu mượn năm thành công lực, đi sớm về sớm".

Sau khi được truyền công lực, khí tức của Trương Quân bạo phát. Cậu cười lớn một tiếng rồi hoá thành một đạo tiên quang rồi biến mất.

Sau khi Trương Quân đi khỏi, Ngô Bình liền ở lại Huyền Nguyên Môn giảng pháp cho các đệ tử nhiều ngày liền.

Anh giảng về Huyền Nguyên Tiên Đạo, bản chất chính là tu tiên.

Muốn giảng giải cho người khác thì bản thân trước tiên phải nắm vững. Điều đó cũng khiến Ngô Bình càng có dịp củng cố và hiểu rõ hơn những kiến thức này. Chỉ trong vài ngày mà anh thành công đột phá đến cảnh giới thứ tư của Thần Tiên Kinh!

Cảnh giới này nằm trong đại cảnh giới thứ hai của Thần Tiên Kinh. Người tu luyện tới đây gọi là Thần Tiên Vương!

Bất ngờ đột phá được cảnh giới khiến anh vui mừng khôn xiết nhưng cũng không vội vã quay lại Thượng Thiên Giới mà tiếp tục đột phá cảnh giới tiếp theo là cảnh giới thứ năm Thần Tiên Kinh!

Thấm thoắt đã mười ngày trôi qua, đợi khi anh đột phá cảnh giới lần nữa xong thì xuất quan.

Trương Quân đang đợi ở ngoài. Thấy cậu, Ngô Bình hỏi: "Báo thù xong chưa?"

Trương Quân gật đầu: "Hắn ta căn bản không đỡ nổi một chưởng, có điều người bảo vệ hắn thì có chút sức mạnh. Tuy nhiên, cũng chỉ tốn chút công sức mà thôi".

Ngô Bình gật đầu: "Vậy thì tốt rồi. Cậu là là kiếp nạn Thánh Nhân của tôi, giờ mọi chuyện ổn rồi thì cậu có thể rời khỏi đây".

Nói rồi, anh thu lại năm thành công lực. Xung quanh Trương Quân toả ra một luồng sáng, khí tức trở nên vô cùng huyền diệu.

Ngô Bình chém một nhát vào không trung, như thể đang chém đứt mối liên hệ giữa hai người họ. Sau đó anh nói: "Từ giờ trở đi, cậu là hoá thân đã cắt đứt liên hệ với tôi, sau này hai ta sẽ không liên quan đến nhau nữa".

Trương Quân cúi đầu: "Đa tạ!"

Ngô Bình cười nói: "Cứ đi tung hoành ngang dọc đi, nếu có việc cần thì tới tìm tôi".

Trương Quân gật đầu rồi hoá thành một luồng sáng và biến mất.

Sau khi Trương Quân đi khỏi, thế giới tâm linh của Ngô Bình càng được đả thông, dễ dàng lĩnh ngộ thức cuối cùng của cảnh giới Võ Thánh là Mạt Thế quyền!

Mạt Thế quyền này có chút uy lực của đại kiếp Kỷ Nguyên, uy lực mạnh kinh hoàng. Đến cả Ngô Bình thi triển nó mà còn cảm thấy quyền thức này có sát lực quá mạnh, không thể tuỳ tiện sử dụng trong mọi trường hợp.

Vài ngày sau, anh đột phá đến cảnh giới cao nhất của Thần Tiên Vương, cảm thấy trong người khí tức tràn trề.

Anh đã trở thành Thần Tiên Vương nên có thể đi mở bảo thất đầu tiên. Sau khi dặn dò đệ tử trông coi Huyền Nguyên Môn, anh đi tới Thượng Thiên Giới.

Thượng Thiên Giới có bảy bảo thất được tiên tổ Thông Thiên để lại. Trước khi mở mỗi bảo thất đều phải hoàn thành một nhiệm vụ. Trở thành Thần Tiên Vương chính là nhiệm vụ để mở bảo thất đầu tiên.

Thông Thiên: “Chúc mừng, cậu đã trở thành Thần Tiên Vương. Tiếp theo, hãy mở bảo thất đầu tiên”.

Ngô Bình từ lâu đã nóng lòng mở bảo thất, anh nói: “Mau lên nào”.

Trước mặt anh hiện ra một cánh cổng màu vàng, đằng sau cánh cửa có lớp sương mù màu tím phát sáng. Anh không do dự mà lập tức bước vào bên trong cánh cửa. Đằng sau nó là một không gian rộng lớn.

Ở đây chứa đầy sách, loại nào cũng có. Nào là tuyển tập kinh sử, sách của các vị hiền triết,… nhưng nhiều nhất là các tác phẩm nghiên cứu Tiên Đạo mà người đi trước để lại.

Nhìn thấy đống sách này, Ngô Bình không những không cảm thấy thất vọng mà còn vô cùng mừng rỡ. Anh lập tức lật mở sách, bắt đầu chăm chú nghiên cứu.

Con người có thể phát triển đi lên chính là do có được tri thức mà đời trước để lại. Một người có tài năng đến đâu thì cũng không thể tự mình tạo ra mọi thứ. Chỉ có cách đứng trên vai những người đi trước thì mới có thể tạo ra những thành tựu ngày càng rực rỡ.

Anh bình tâm lại, chuyên tâm đọc sách. Anh đọc sách liền hai ngày, sau đó mang toàn bộ sách cất vào động tiên để có thể đọc bất cứ lúc nào.

Khi anh đi ra khỏi cánh cổng màu vàng, Thông Thiên nói: “Tiếp theo, cậu cần cải tổ lại Tiên Đạo, tạo ra con đường tu tiên của riêng cậu. Làm được điều này là có thể mở ra bảo thất thứ hai”.

Ngô Bình đáp: “Được, tôi hiểu rồi. Tôi đi trước đây”.

Sau khi rời Thượng Thiên Giới, anh quay về nhà.

Sau đó, cuộc sống của anh yên bình trôi qua. Khi rảnh rỗi thì đọc sách hoặc dành thời gian cho vợ con, cách hai ngày thiết triều một lần.

Thực ra những ngày anh không có ở đây, việc quốc gia đều do Đường Tử Di gánh vác. Có nhiều việc đến mức cô ấy không có thời gian nghỉ ngơi. Cũng may cô ấy có tu vi Đạo Quân nên mới trụ được.

Hôm đó thiết triều xong, anh và Đường Tử Di, Khả Nhi cùng đi vào Ngự Hoa Viên ăn đào. Họ ngồi một lát thì vài vị quý phi tới. Ngô Bình liền lấy đào ra chia cho họ.

Đột nhiên có người đưa tới một bức mật thư. Sau khi mở ra thì đây là thư của Tây Lương Nữ Đế Mộc Thiên Tuyết gửi tới. Thư nói hoàng đế Thiên Hành đang chiêu mộ đại quân, chuẩn bị tiến đánh Tây Lương. Hơn nữa, hình như mấy nước nhỏ bên cạnh cũng liên thủ cùng hoàng đế Thiên Hành.

Với binh lực hiện tại của Tây Lương, chỉ e không thể đối phó được. Mộc Thiên Tuyết giờ đang không biết phải làm sao.

Xem xong mật thư, Ngô Bình sai người đem bản đồ mới nhất của lục địa Hồng Hoang đến. Có thể thấy, giữa Tây Lương và đế quốc Thiên Võ cách nhau hàng triệu dặm, hơn nữa ở giữa còn có đế quốc Thiên Hành.

Giữa đế quốc Thiên Hành và đế quốc Thiên Võ còn có một liên minh bộ lạc. Bộ lạc này đã gần như một quốc gia, diện tích của nó cũng rất lớn, thậm chí còn lớn hơn đế quốc Thiên Hành mười mấy lần.

Sau khi xem xong bản đồ, anh bảo mọi người tiếp tục ở lại đó thưởng hoa còn anh thì đi thẳng tới Tây Lương.

Trong cung điện của đế quốc Tây Lương, nữ đế Mộc Thiên Tuyết đang đối diện với đám quần thần khuyên nhủ cô xin hàng.

"Điện hạ! Hoàng đế Thiên Hành lần này thực sự đã huy động năm triệu đại quân. Hơn nữa còn được yêu thần giúp sức, góp thêm ba triệu yêu binh".

"Đúng vậy điện hạ, chúng ta không chống đỡ nổi đâu. Vì bách tính, vì giữ lại giọt máu của tiên đế, xin đừng cố chấp nữa. Chúng ta phải rút lui đúng lúc để bảo toàn lực lượng!"

"Điện hạ, hoặc bỏ chạy, hoặc đầu hàng, ngoài ra không còn lựa chọn nào khác!"

Mộc Thiên Tuyết nhắm chặt mắt lại, trong lòng vô cùng bối rối. Cô không muốn từ bỏ sản nghiệp phụ hoàng để lại, nhưng những đại thần này nói cũng có lý.

"Huyền Bình, anh nghĩ tôi nên làm thế nào đây?", trong lúc bất lực như thế này, cô nghĩ tới Ngô Bình.

"Không được bỏ chạy! Cũng không được đầu hàng!"

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

Nghe thấy giọng nói này, Mộc Thiên Tuyết mắt sáng lên, hỏi: "Huyền Bình, anh tới rồi sao?"

Vài giây sau, một thân ảnh xuất hiện ở giữa cung điện, Mộc Thiên Tuyết vội chạy tới đón. Cô ấy mừng rỡ nói: "Cuối cùng cũng đợi được anh tới rồi!"

Ngô Bình: "Thiên Tuyết, cô không những không cần đầu hàng mà còn có thể nhân cơ hội này diệt đế quốc Thiên Hành, giành lại những gì vốn thuộc về mình và báo mối huyết hải thâm thù cho phụ hoàng".

Mộc Thiên Tuyết cười khổ: "Tôi cũng muốn báo thù nhưng sức mạnh của chúng tôi không thể so với đế quốc Thiên Hành. Huống hồ, hắn ta còn được yêu thần và sáu nước chư hầu giúp sức".

Ngô Bình: "Cô yên tâm, có tôi ở đây thì dù hắn có thêm bao nhiêu binh lực cũng chỉ như trứng chọi đá thôi. Không cần tôi phải đích thân ra tay cũng có thể khiến bọn chúng bị tiêu diệt!"
Chương 1849: Mộc Thiên Tuyết phục quốc

Mộc Thiên Tuyết có thể không tin bất kỳ ai, nhưng cô ấy nhất định tin tưởng Ngô Bình. Nghe anh nói vậy, cô ấy lập tức nở nụ cười: “Được, mọi chuyện, tôi đều sẽ nghe theo anh!”

Các đại thần đều sững sờ. Có người tức giận nói: “Bệ hạ, đây là ai? Vì sao Bệ hạ phải nghe theo anh ta?”

Sắc mặt Mộc Thiên Tuyết sa sầm: “Hỗn xược! Vị này là Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, là Đại Thánh đương thời. Còn không mau quỳ xuống!”

Biết Ngô Bình là Đại Thánh, đại thần nọ cả kinh. Bất luận bọn họ kiêu ngạo thế nào, trong lòng đang suy nghĩ ra sao, lúc này đều phải ngoan ngoãn quỳ xuống. Trước mặt Đại Thánh, bất kỳ trò vặt vãnh và âm mưu quỷ kế nào cũng rất rẻ mạt.

“Kính chào Đại Thánh!”, tất cả đồng thanh quỳ lạy.

Ngô Bình mỉm cười: “Thiên Tuyết, chúng ta đến thao trường thôi. Hôm nay phải tiêu diệt phản tặc, khôi phục đế quốc Thiên Hành”.

Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Được!”

Tiếng kèn lệnh vang lên, những tướng sĩ tinh nhuệ nhất của Tây Lương đồng loạt tập hợp ở thao trường. Một canh giờ sau, hai triệu đại quân đã tập trung đông đủ. Các tướng sĩ đứng thẳng người, ngước nhìn Ngô Bình và Nữ Đế Mộc Thiên Tuyết.

Ngô Bình bảo: “Hơi ít người, nhưng không sao. Tôi cho cô mượn một triệu linh binh!”

Trong thần hải của anh vốn có một trăm nghìn linh binh. Có điều tu vi của anh lúc đó không thể so với bây giờ, nên số lượng có hạn.

Lúc này, suy nghĩ vừa xuất hiện, anh múa cọ vài cái, trong tích tắc đã tạo ra một triệu linh binh.

Một triệu linh binh này mạnh hơn quân tinh nhuệ của Tây Lương rất nhiều. Bọn họ đứng ngay ngắn trên thao trường, khí thế ngút trời!

Nhìn thấy những linh binh sinh ra để chiến đấu ấy, các tướng sĩ của Tây Lương đều sững người.

Đôi mắt Mộc Thiên Tuyết sáng rực lên: “Tốt! Các tướng sĩ, phản tặc muốn tấn công Tây Lương chúng ta. Trận chiến này là một mất một còn. Hôm nay, ta sẽ tắm máu cùng các tướng, tiến đánh quân phản loạn!”

Lúc này, ống tay áo của Ngô Bình phất một cái, một luồng tiên quang liền đưa hàng triệu đại quân bay về vùng biên giới, đáp xuống nơi cách đại quân Thiên Hành một trăm dặm.

Ngô Bình nói: “Mọi người chỉ cần dốc lòng quyết chiến, hôm nay quân Tây Lương chắc chắn giành thắng lợi!”

Dứt lời, anh lấy cọ, giây lát sau đã vẽ ra hàng nghìn cỗ chiến xa khổng lồ và năm mươi chiến hạm bay với uy lực cực mạnh.

Phía hoàng triều Thiên Hành cũng lập tức phát hiện đại quân Tây Lương tập kết ở đối diện. Lúc này, Hoàng đế Thiên Hoàng đích thân ra chiến trường chỉ huy.

Hoàng đế Thiên Hoàng mặc áo vua, dáng người cao to uy vũ, khi hay tin đại quân Tây Lương đang ở phía đối diện, lập tức cười thật to: “Tốt lắm! Lần này phải diệt sạch quân thù để phá bỏ mối nguy tiềm ẩn!”

Ngay tức thì, ba triệu yêu binh đi đầu xông thẳng về phía quân Tây Lương. Những yêu binh này rất mạnh, chủ yếu là binh hổ và binh gấu. Binh hổ cao hơn ba mét, móng vuốt và răng đều sắc nhọn, binh sĩ cấp Địa Tiên hoàn toàn không phải đối thủ, dù là Hư Tiên cũng khó lòng đánh bại chúng.

Binh gấu có sức mạnh vô biên, sử dụng binh khí nặng, có thể làm tường thành thủng lỗ bằng một cây búa khổng lồ, là một trong những loại binh có sức tấn công nhất trong yêu binh.

Ngoài ra còn có binh vượn bắn cung chuẩn xác, binh ưng giỏi đánh giết trên không, cộng thêm binh báo có khả năng đột kích rất nhanh!

Ba triệu yêu binh chia làm ba đường, phía trước tiến đánh, trái - phải đánh bọc sườn, muốn tiêu diệt đại quân Tây Lương trong một lần hành động.

Ngô Bình vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở đối diện. Thấy yêu binh xuất trận trước, anh bảo: “Thiên Tuyết, trận đầu tiên, hãy để tôi thử thần hải linh binh của mình nhé”.

Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Được. Thắng một trận nhỏ trước để tiếp nhuệ khí cho các tướng sĩ Tây Lương”.

Lời vừa dứt, Ngô Bình liền phất tay. Một triệu linh binh cưỡi chiến xa và chiến hạm bay xông về phía đại quân yêu tộc. Hai bên tiến lên với tốc độ cực nhanh, chỉ sau vài phút đã va chạm nhau.

Ngô Bình quan sát từ trên không, điều động binh mã, đan lát đội hình theo ý mình. Bất tri bất giác, anh đã sử dụng chiêu thức trên kỳ phổ, mỗi một linh binh là một quân cờ. Thao tác này, yêu binh hoàn toàn không làm được, chẳng mấy chốc đã bị linh binh giết chết một phần mười.

Trước mặt linh binh, binh hổ yêu hùng mạnh cũng chẳng phải là đối thủ. Linh binh do Ngô Bình đặc biệt chế tạo ra để làm cỗ máy chiến đấu hoàn hảo dùng trong chiến đấu, một phần sức mạnh có thể sản sinh ba phần sức sát thương.

Tuy bọn hổ yêu này không yếu, nhưng hai phần sức mạnh của chúng chỉ có thể phát huy một phần sức sát thương. Hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Chiến xa của Ngô Bình cũng rất mạnh, chuyên chiếm cứ những điểm mấu chốt, cộng thêm việc Ngô Bình giỏi điều binh, lấy chiến trường làm bàn cờ, chẳng mấy chốc đã nắm chắc phần thắng.

Trận chiến diễn ra được nửa giờ, yêu binh đã thương vong gần một phần ba, liên tục lùi về.

Lúc này, hai yêu tướng đột nhiên bay vút lên rồi tấn công về phía Ngô Bình. Bọn họ đã sớm phát hiện sự quan trọng của Ngô Bình, cuối cùng cũng ra tay giết anh.

Hai yêu tướng này đều có năng lực ở cấp Đạo Quân. Nhưng đáng tiếc, trước mặt Ngô Bình, bọn họ hoàn toàn yếu thế. Anh chỉ cần nhẹ nhàng phất tay một cái, hai người này liền hoá đá, biến thành tượng đá rồi rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh vụn!

Cùng lúc ấy, Ngô Bình niệm chú, tất cả linh binh đều phát sáng. Đây là Thánh thuật chúc phúc của anh, có thể giúp thực lực của linh binh tăng hơn gấp đôi, không còn e ngại đao thương, thân pháp cũng nhanh nhẹn hơn.

Yêu binh thương vong nhiều hơn, chẳng mấy chốc đã tổn thất hơn phân nửa. Yêu soái kia thấy không ổn, lập tức rống to, yêu binh bắt đầu rút lui.

Ngô Bình cười khẩy, nói với Mộc Thiên Tuyết: “Chúng ta thừa cơ tiến đánh đại quân Thiên Hành, Hoàng đế phản tặc đang ở đó. Tôi bắt hắn rồi sẽ để cô trả thù!”

Ngay lập tức, mấy triệu đại quân xô đẩy về phía trước. Các yêu binh cũng mặc kệ đế quốc Thiên Hành, bay thẳng lên không trung để chạy trốn. Ngô Bình cũng chẳng để ý đến chúng, mục tiêu của anh là Hoàng đế Thiên Hành, đám yêu binh này không còn quan trọng nữa.

Hoàng đế Thiên Hành không ngờ yêu binh hùng mạnh lại thất bại, lúc này mặt mũi đã xám xịt, biết mình xong đời rồi.

“Bệ hạ, mau chạy đi!”, một cận thần run rẩy nói, biết rõ đã hết hy vọng.

“Chạy? Chạy đi đâu?”, Ánh mắt của Hoàng đế Thiên Hành có phần thẫn thờ: “Mất đi đế quốc Thiên Hành, ta không còn chốn dung thân. Bây giờ chỉ có thể liều thôi!”

Cận thần thấy hắn không chạy, lập tức tìm cơ hội, dẫn mấy binh sĩ tháo chạy trước.

Đại quân Tây Lương đến rất nhanh. Ngay cả yêu binh còn không phải đối thủ của họ, đại quân Thiên Hành đã mất hết sĩ khí từ lâu, chỉ chống cự mang tính tượng trưng, thấy linh binh quá khủng khiếp bèn đồng loạt quỳ xuống đầu hàng.

Những binh sĩ này vốn là tướng sĩ của Thiên Hành. Mộc Thiên Tuyết lập tức cao giọng nói: “Người đầu hàng không bị giết, chức quan không đổi, còn được trọng thưởng!”

Các tướng sĩ cũng hiểu ra, đánh thì không thắng được, mà không cần liều mạng lại có thể duy trì hiện trạng, cớ sao không tự nguyện làm kia chứ?

Có một người đầu hàng thì sẽ có một nhóm, một nhóm người đầu hàng rồi thì sẽ có thêm nhiều người noi theo. Chưa đầy một khắc, toàn bộ năm triệu đại quân Thiên Hành đã quỳ xuống đất, thề rằng sẽ trung thành với Mộc Thiên Tuyết.

Ngô Bình đã bắt được Hoàng đế Thiên Hành từ lâu. Anh vươn tay túm hắn từ trong một đám cao thủ, tựa như xách một con gà con trong tay vậy.

Thấy Hoàng đế Thiên Hành cũng đã bị bắt, lý do kiên trì cuối cùng của các quan văn võ cũng không còn. Họ thi nhau quỳ xuống đất: “Tham kiến Nữ Đế!”

Thấy các quan thần quỳ rạp, Mộc Thiên Tuyết không khỏi cảm thán muôn phần. Cô ấy cúi người thật sâu trước Ngô Bình: “Cảm ơn, Huyền Bình. Nếu không nhờ anh ra tay giúp đỡ, e rằng hôm nay tôi đã phải chạy trốn khỏi nơi này rồi”.

Ngô Bình đáp: “Không cần khách sáo, Thiên Tuyết. Tiếp theo, cô phải hợp nhất Tây Lương và Thiên Hành lần nữa để khôi phục hoàng triều Thiên Hành”.

Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Ừ. Mấy ngày sắp tới, e là tôi phải nhờ anh trấn thủ nơi này, chờ đến khi sóng gió qua đi”.

Ngô Bình cười nói: “Không thành vấn đề!”

Mộc Thiên Tuyết đi thẳng đến hoàng cung của hoàng triều Thiên Hành, đại xá thiên hạ trong hôm đó, xử trí một số quan thần trước đây đã phạm gây ra tội ác, phong thưởng cho những quan thần lập công hôm nay, và trọng dụng lại những quan thần giỏi như Tả Long Khâu.

Ngô Bình không cần tham gia. Anh để lại một triệu linh binh để hỗ trợ Mộc Thiên Tuyết, bản thân thì ăn uống vui chơi ở hoàng thành. Người khác cũng không biết thân phận của anh, chỉ thấy vị này rất giàu có, tiêu bao nhiêu tiền cũng chẳng buồn chớp mắt lấy một cái.

Ba ngày sau, kẻ đã cướp nước - cựu Hoàng đế Thiên Hành, bị chém đầu thị chúng. Mộc Thiên Tuyết trở thành tân vương, hiệu Vĩnh Hân, năm nay là nguyên niên Vĩnh Hân!
Chương 1850: Cánh cổng kỳ diệu

Hôm nay Ngô Bình đang ở một nhà hàng, nếm thử vài món đặc sắc của họ. Bỗng anh hơi cau mày, ngẩng đầu nhìn lên cao.

Lúc này, một Yêu thần và các yêu khác đang xuất hiện giữa không trung, thân hình lúc ẩn lúc hiện.

Một con hổ yêu nói: “Yêu thần, quốc gia nhỏ bé này đã giết cả triệu yêu binh của chúng ta, tuyệt đối không thể bỏ qua cho họ!”

Yêu thần là một cô gái có vẻ ngoài lộng lẫy lạ thường, mặc áo choàng đỏ rực, tóc dài buông xoã như thác nước.

Yêu thần lãnh đạm nói: “Thế thì tiêu diệt quốc gia này đi”.

Các yêu đang chuẩn bị ra tay thì trong lãnh thổ của hoàng triều Thiên Hành, một ngọn núi cao mọc từ đất bằng, xuyên thẳng qua các tầng mây!

Trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện hai chữ, “Huyền Nguyên”!

Hai chữ này toả ra Thánh uy kinh người, phóng thẳng lên trời, khiến Yêu thần kia kinh ngạc.

“Ở đây có Đại Thánh!”, Yêu thần trầm giọng.

Ngô Bình buông đũa, thờ ơ bảo: “Các ngươi đến từ đâu thì về đó đi. Nhỡ để ta ra tay đánh chết các ngươi thì không hay đâu”.

Yêu thần lạnh lùng hừ giọng: “Anh là Đại Thánh thì sao chứ? Yêu thần này sợ anh chắc?”

Ngô Bình đáp: “Nếu không phục, có thể đấu một trận”.

Lặng im hồi lâu, Yêu thần nói: “Anh là Đại Thánh của Nhân tộc, tôi nể mặt anh”. Dứt lời, Yêu thần cùng thuộc hạ liền biến mất. Tai hoạ của nước Thiên Hành đã được Ngô Bình xoá bỏ bằng một câu nói như thế.

Ăn cơm xong, Ngô Bình đứng dậy về hậu cung. Đi được nửa đường, anh đột nhiên đứng lại, ra là vừa nhận được tin từ cổ Luyện Kim. Cổ Luyện Kim nói nó đã phá giải khối lập phương bí mật, nhưng hiện nay có chút mất kiểm soát, cần anh lập tức qua đó một chuyến.

Trước đây anh từng lấy thiên thạch sắt và một ít kim mẫu, tiện thể bảo cổ Luyện Kim giúp anh nghiên cứu về khối lập phương.

Vừa nhận được tin, anh lập tức đến Cổ Giới.

Lúc này, cổ Luyện Kim đang đau đớn nằm trong động, cơ thể phát ra ánh sáng bảy màu.

Ngô Bình đột nhiên xuất hiện trước mặt nó, hỏi ngay: “Cổ Luyện Kim, sao vậy?”

Cổ Luyện Kim đáp: “Anh đến rồi, mau đem nó đi!”

Ngô Bình quan sát kỹ hơn, bên trong động thiên của cổ Luyện Kim, khối lập phương bí mật đã được gỡ ra, biến thành một cánh cổng. Cánh cổng này giải phóng năng lượng rất khủng khiếp, trong cửa có ánh sáng sáu màu đang dâng trào.

Anh vươn tay chộp lấy, đặt cánh cổng ra trước mặt mình. Ngô Bình cảm thấy sau cánh cổng này hình như liên kết với một vũ trụ lớn mạnh và bí ẩn. Vũ trụ này rõ ràng không giống vũ trụ anh đang ở. Ngoài ra, bên cạnh cánh cổng còn có mười hai phù văn, dường như tượng trưng cho điều gì đó.

Anh vừa áp chế cánh cổng vừa cười hỏi: “Cổ Luyện Kim, sao ngươi phá giải được vậy?”

Cổ Luyện Kim đáp: “Nó làm bằng kim loại, chỉ cần có kim loại là tôi phá giải được thôi”.

Ngô Bình nói: “Làm tốt lắm. Ta sẽ mang cánh cổng này đi”.

Cổ Luyện Kim bảo: “Ừm, để lại thì tôi cũng không trấn áp nổi”.

Ngô Bình cất cổng vào, đoạn chỉ tay vào người cổ Luyện Kim, một luồng Thánh ý truyền vào cơ thể nó. Toàn thân nó run lên: “Đây là?”

Ngô Bình đáp: “Ta đã để lại một luồng sức mạnh trong cơ thể ngươi. Sau này khi ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ xuất hiện cứu ngươi một lần”.

Cổ Luyện Kim cả mừng: “Cảm ơn Đại Thánh!”

Tạm biệt cổ Luyện Kim, Ngô Bình nghĩ đến khối thiên thạch sắt. Khối sắt không hề tầm thường, dùng nó để chế tạo Thánh khí thì sao nhỉ?

Anh trở về đế quốc Thiên Võ, bắt tay vào việc chế tạo Thánh khí. Anh lấy thiên thạch ra, dùng năng lực của Đại Thánh để chiết xuất thiết mẫu từ trong đó, sau đó trộn với kim mẫu lấy được từ chỗ cổ Luyện Kim, làm thành hình dạng của một cái ấn lớn.

Chỉ là ấn này không có uy lực gì. Anh ngẫm nghĩ, đoạn lấy ra ấn Thiên Đạo kia. Nó từng là ấn tín Thiên Đế, ẩn chứa uy năng tối thượng.

Lúc này, thiết mẫu của Ngô Bình đã bao bọc ấn Thiên Đạo, đồng thời anh bắt đầu luyện hoá ấn này.

Anh đã trải qua ba lần kiểm tra mới có được ấn Thiên Đạo này, ngoài ra còn có hai chiếc chìa khoá, có thể mở cánh cổng thứ tư và thứ năm của ngân khố Đại Thương.

Anh sử dụng năng lực Đại Thánh, kích hoạt sức mạnh Chân Vương, chín mươi chín loại Đại Đạo ngân vang, dốc toàn lực luyện chế.

Điều khiến anh bất ngờ chính là ấn Thiên Đạo này cực kỳ vâng lời. Dường như nó rất thân thiết với Ngô Bình. Giai đoạn đầu luyện chế vẫn còn vô cùng khó khăn, thậm chí Ngô Bình còn chuẩn bị tế luyện dài hạn. Nhưng tế luyện chưa đầy nửa khắc, cấm chế trong ấn Thiên Đạo đã hoàn toàn mở ra để anh tế luyện.

Một ngày sau, thiết mẫu và ấn Thiên Đạo hợp nhất, đồng thời chín mươi chín loại Đại Đạo mà anh lĩnh ngộ trước đó đã hoàn toàn hoà vào trong ấn lớn, hình thành chín mươi chín đạo văn ở bề mặt, khiến khí thế của ấn Thiên Đạo ngày hôm nay thêm phần phi phàm.

Vào giây phút tế luyện thành công, Thánh uy bùng nổ, rung chuyển đất trời. Hàng trăm triệu Thánh uy phun ra từ đỉnh đầu Ngô Bình, hàng vạn đoá sen Thánh trong Thánh quang phun ra tơ sáng, khí thế ngút ngàn, áp đảo trời đất!

Thánh khí lơ lửng trên đỉnh đầu Ngô Bình, trấn áp vận khí Thánh đường. Trong Thánh đường lập tức sinh ra khí tức Thánh Đạo. Khí tức này sẽ bồi dưỡng thêm nhiều Thánh nhân trong tương lai. Đào tạo càng nhiều Thánh nhân, năng lực của Ngô Bình sẽ càng mạnh, vì những Thánh nhân này đều nương nhờ anh và gọi anh là Thánh Sư!

Nếu một ngày kia, số lượng Thánh nhân do Ngô Bình đào tạo vượt quá một nghìn, anh sẽ đạt đến cảnh giới Thiên Thánh. Thiên Thánh là một ngưỡng cửa, mà một khi đột phá sẽ tạo ra những hiệu quả rất diệu kỳ.

Tiếc rằng xưa nay chưa từng có Đại Thánh nào thật sự đạt đến cảnh giới Thiên Thánh. Vị Đại Thánh tài giỏi nhất cũng chỉ bồi dưỡng được tám trăm Thánh nhân. Mạnh như Phu Tử mà năm xưa cũng chỉ bồi dưỡng ra bảy mươi hai vị hiền tài và chỉ có một số ít trong đó trở thành Thánh.

Còn cảnh giới Vạn Thánh thì càng không có ai đạt được. Cảnh giới này chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Một khi Đại Thánh trở thành thầy của Vạn Thánh thì sẽ là chí tôn trong Thánh, có danh hiệu Thánh Tôn.

Dĩ nhiên, Ngô Bình cũng có thể từ bỏ việc theo đuổi Thiên Thánh, tiến thẳng đến cảnh giới Thánh Vương sau đó. Có điều Thánh Vương độ mình, còn Thánh Sư, Thánh Tôn thì độ mình độ người. Sự khác biệt của hai bên cũng tương tự với nhà Phật, Thánh Sư tương đương với Bồ Tát phổ độ chúng sinh, Thánh Vương độc tu thì tương đương với La Hán tự độ mình.

Điều Ngô Bình hướng đến tất nhiên là Thiên Thánh, Vạn Thánh. Tuy con đường này rất gian khó, anh cũng không biết mình có thể đi đến cuối hay không, nhưng bất luận ra sao cũng phải thử một phen!

Sau khi ngưng tụ Thánh khí, anh mất vài ngày mới có thể ổn định nó.

Sau đó anh chính thức đến ngân khố của Đại Thương, mở cánh cổng thứ tư và cánh cổng thứ năm.

Anh tìm những người am hiểu về tình hình ngân khố, trong đó có Tư Không Vũ.

Tư Không Vũ nắm binh quyền trong tay, là một người cực kỳ quan trọng bên cạnh anh, nghe vậy bèn bẩm báo: “Bệ hạ, ngân khố Đại Thương mà tôi nắm giữ, ngay cả tôi cũng không thể di chuyển hay mở ra. Nhưng đó vẫn chưa phải gốc rễ của Đại Thương. Gốc rễ của Đại Thương nằm ở năm kho bí mật lớn nhất. Hai chiếc chìa khóa trong tay Bệ hạ lần lượt tương ứng với kho bí mật thứ tư và thứ năm của Đại Thương”.

Ngô Bình hỏi: “Tư Không Vũ, ông có biết lai lịch của kho bí mật không?”

Tư Không Vũ đáp: “Năm kho bí mật này là báu vật của năm kẻ mạnh kỷ nguyên. Chìa khoá mà Bệ hạ lấy được chỉ có thể giúp Bệ hạ tìm thấy kho bí mật. Về việc có thể mở kho bí mật hay không, thần cũng không dám phán đoán”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Báu vật của kẻ mạnh kỷ nguyên?”

Tư Không Vũ gật đầu: “Đúng vậy, là kẻ mạnh kỷ nguyên. Có điều Bệ hạ sở hữu vận khí lớn, chắc hẳn sẽ có cơ hội mở một, hai cái”.

Ngô Bình khẽ gật đầu, lại hỏi những người khác. Ý kiến của họ về cơ bản đều giống Tư Không Vũ. Họ thậm chí còn đề nghị Ngô Bình đừng đi mở kho bí mật, cho rằng làm vậy quá nguy hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK