Hai người đang ăn cơm thì một thanh niên đi vào. Ngô Bình đã từng gặp người này, lần trước anh chữa cho Từ Thái Công thì người này chăm trước giường bệnh, hình như tên là "Khắc Mẫn".
Từ Bá Nhân vội giới thiệu với Ngô Bình: "Người anh em, đây là con trai anh, Từ Khắc Mẫn, chắc hai người cũng từng gặp nhau rồi nhỉ".
Từ Khắc Mẫn đang ăn cơm thì thấy bố và chú tư ngồi bên cạnh Ngô Bình, thái độ vô cùng cung kính khiến anh ta rất kinh ngạc.
Trong ấn tượng của anh ta, bố và chú tư dường như chưa từng coi trọng một người như bây giờ. Anh ta vô cùng thông minh, tâm tư nhạy hén, liền lập tức nhận ra địa vị của Ngô Bình trong lòng bố và chú tư.
Anh ta lập tức cười nói: "Chào anh Ngô, lần trước tôi vẫn chưa cảm ơn anh đàng hoàng. Tôi muốn kính anh vài li để bày tỏ sự cảm kích của nhà họ Từ chúng tôi".
Từ Khắc Mẫn là quan chức nổi danh trong tỉnh, mối quan hệ rất rộng, từ Thủ Đô đến huyện thành đều có bạn bè của anh ta.
Ngô Bình cũng có ấn tượng khá tốt với chàng trai này. Anh ta kính anh ba chén, anh cũng uống ba chén.
Từ Khắc Mẫn không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì liền hỏi bố. Sau khi biết hôm nay Ngô Bình đã cứu ông cụ Triệu, anh ta liền run lên, không dám tin vào tai mình.
"Giỏi quá!", anh ta giơ ngón cái lên: "Chuyện của ông cụ Triệu được đồn rộng rãi lắm, nghe nói thần y Vạn đó không chịu nể mặt nên không thèm đi. Thế mà cuối cùng thần y Ngô lại chữa khỏi! Ha ha, thần y Vạn đó đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo", Từ Khắc Mẫn cười lớn.
Từ Thúc Khiêm tò mò hỏi: "Khắc Mẫn, sao cháu lại nói thế?"
Từ Khắc Mẫn: "Chú tư, cháu nghe một người bạn nói rằng thực ra thần y Vạn không chắc là sẽ chữa khỏi cho ông cụ Triệu nên cố ý kéo dài thời gian. Thực ra ông ta đang âm thầm cho người đi tìm thuốc rồi. Nếu không phải có anh Ngô ra tay thì sáng mai ông ta sẽ đến đây chữa bệnh cho ông cụ".
Từ Thúc Khiêm chợt hiểu ra: "Chú đã nói mà! Nhà họ Triệu có thế lực rất lớn mà Vạn Phùng Xuân lại không hề dao động chút nào, hóa ra là không chắc chắn".
Từ Bá Nhân cười nói: "Nhưng ông ta không ngờ chúng ta lại mời được cậu Ngô".
Từ Khắc Mẫn bật cười: "Anh Ngô đúng là thần y thật sự! Quen biết anh quả thực là vinh hạnh của tôi. Nhưng mà bố à, chú tư nữa, hai người gọi anh Ngô là anh em, chẳng lẽ con phải gọi anh ấy là chú!"
Từ Bá Nhân gật đầu thật: "Đúng vậy, bố, chú tư và chú ba của con đều ngang gàng với cậu Ngô, tất nhiên con phải gọi cậu ấy là chú".
Ngô Bình vội phất tay: "Tuổi Khắc Mẫn cũng gần với tôi, ai xưng hô thế nào thì tùy".
Từ Khắc Mẫn nói rất nghiêm túc: "Không được, không thể làm loạn bối phận được! Sau này cháu sẽ gọi là chú Ngô".
Từ Thúc Khiêm cũng nói: "Đúng vậy, phải gọi là chú Ngô".
Ngô Bình cạn lời luôn, anh thấy rất ngại khi được một người cùng tuổi gọi là chú.
Từ Khắc Mẫn nói: "Cậu nhỏ của cháu tuổi cũng tương đương chú Ngô, điều này cũng rất bình thường mà. Nếu chú cảm thấy bối rối thì sau này cháu sẽ gọi chú là chú nhỏ".
Từ Bá Nhân liền trợn mắt lên: "Chú chính là chú, chú nhỏ cái gì?"
Ngô Bình vội nói: "Anh Từ, cứ gọi là chú nhỏ đi, ít nhất thì em cũng cảm thấy mình không quá già".
Nghe anh nói vậy, tất cả mọi người đều bật cười.
Từ Khắc Mẫn muốn thân quen với Ngô Bình nên lời nói rất cung kính. Nghe thấy anh nói muốn hợp tác với Lý Quảng Long để mở một xưởng chế tạo thuốc trong tỉnh, anh ta cười nói: "Chú nhỏ, chú có cơ hội phát tài mà không nhớ đến đứa cháu này sao?"
Ngô Bình cười nói: "Nếu cậu muốn tham gia thì cũng có thể thương lượng".
Anh kể hết đầu đuôi ra. Nghe thấy chuyện giữa anh và nhà họ Cung, Từ Khắc Mẫn liền cười lạnh: "Nhà họ Cung là cái thá gì chứ! Chú nhỏ yên tâm, có cơ hội cháu sẽ đáng tiếng với nhà họ Cung".
Mọi người uống rượu đến tận ba giờ chiều, Ngô Bình cũng thấy ngà ngà say. Từ Khắc Mẫn bảo tài xế lái xe để cùng anh đi gặp Lý Quảng Long.
Rượu có thể thu hẹp khoảng cách giữa người với người, lúc này Ngô Bình và Từ Khắc Mẫn đã nói chuyện thân thiết, bá cổ khoác vai.
Khi đến chỗ ở của Lý Quảng Long, anh ta đã đứng ngoài cửa đợi.
Anh ta nhận được điện thoại của Ngô Bình thì đã về nhà trước nửa tiếng. Nhìn thấy anh, anh ta liền cười: "Cuối cùng chú cũng đến, mấy ngày nay anh lo chết mất. Đây là...?"
Ngô Bình nói: "Từ Khắc Mẫn, con trai của phó chủ tịch Tỉnh. Anh tung hoành trong tỉnh thì chắc cũng từng nghe nói".
Lý Quảng Long liền run lên, tất nhiên anh ta đã từng nghe nói đến Từ Khắc Mẫn! Anh ta vẫn luôn muốn làm quen với Từ Khắc Mẫn nhưng tiếc là mãi chưa tìm được cơ hội. Nhưng uy danh của cậu cả nhà họ Từ anh ta đã đã nghe nói từ lâu.
"Cậu Từ, rất hân hạnh được gặp mặt", anh ta vội nói.
Từ Khắc Mẫn cười mói: "Tôi cũng từng nghe nói đến anh Long, anh không phải khách sáo".
Hiển nhiên là Từ Khắc Mẫn không thân với Lý Quảng Long bằng Ngô Bình, có chút xa cách, đây cũng là phong cách xử sự của anh ta.
Sau khi tán gẫu mấy câu, Ngô Bình hỏi anh ta: "Vừa nãy anh nói lo là lo vì chuyện gì vậy?"
Lý Quảng Long thở dài: "Mở công ty thuốc khó quá, thủ tục nhiều phát điên lên được".
Ngô Bình nói: "Không cần sốt ruột, chúng ta cứ từ từ. Phía bên nhà họ Đường chắc cũng sắp tiếp xúc với anh rồi, chỉ cần lấy được vốn thì những thứ khác đều là chuyện nhỏ".
Lý Quảng Long gật đầu: "Đúng vậy, cần kiên nhẫn hơn".
Lúc này Từ Khắc Mẫn nói: "Nếu muốn làm thủ tục gì có thể tìm cháu, cháu sẽ cho người sắp xếp".
Ngô Bình nói: "Được, vậy cảm ơn Khắc Mẫn".
Sau đó anh lại hỏi Lý Quảng Long về chuyện thuốc.
Lý Quảng Long liền bật cười: "Người anh em, chú tính toán quá tuyệt vời! Khoảng thời gian này anh đã mua được bốn nghìn tấn Thạch hộc thiết bì, sau đó giá cây thuốc quả nhiên tăng, giờ đã tăng đến ba nghìn năm trăm tệ một cân".
"Hơn nữa đối với những khu vực trồng cây thuốc chủ yếu thì anh cũng ký hợp đồng thu mua với họ, mỗi năm sẽ mua được toàn bộ Thạch hộc thiết bì với giá hai nghìn tệ một cân".
Nói đến đây, anh ta bật cười: "Dường như nhà họ Cung đã phát hiện ra nên mấy ngày trước cũng bắt đầu thu mua, tiếc là ra tay quá muộn nên họ không hề mua được cây thuốc!"
Từ Khắc Mẫn hiểu hành động của Ngô Bình, liền vô cùng bội phục, nói: "Như thế thì lần này chú nhỏ đã kiếm được gần mười tỷ?"
Thạch hộc thiết bì trước đó một nghìn hai một cân, giờ đã tăng đến ba nghìn. Bốn nghìn tấn Thạch hộc thiết bì đã kiếm được chín tỷ hai, nếu lại tăng giá nữa thì sẽ có lợi nhuận mười tỷ!
Ngô Bình lắc đầu: "Những cây thuốc này đều dùng để chế thuốc, vẫn chưa thể coi là kiếm được tiền".
Từ Khắc Mẫn chớp mắt, nói: "Chú nhỏ, cháu có thể tham gia không?"
Lý Quảng Long cười nói: "Cậu Từ có hứng thú sao?"
Từ Khắc Mẫn nói: "Bây giờ vừa hay tôi có một khoản tiền, cũng không nhiều, khoảng năm trăm triệu tệ".
Lý Quảng Long nói: "Thế thì tốt quá. Nếu cậu Từ góp năm trăm triệu tệ thì có thể có năm phần trăm cổ phần".
Từ Khắc Mẫn liền bật cười: "Vậy cảm ơn anh Long!"
Mấy người đang nói chuyện thì vợ của Lý Quảng Long là Đinh Vi vội vàng xông vào, khóc lóc nói: "Quảng Long, Tiểu Long bị bắt cóc rồi! Họ gọi điện đòi năm tỷ tiền chuộc, nếu không sẽ giết người!"
Lý Quảng Long biến sắc, chảy mồ hôi lạnh như mưa. Anh ta nhìn Ngô Bình: "Người anh em, nhà họ Cung ra tay với anh rồi!"
Chương 112: Bắt cóc tống tiền
Ngô Bình nhíu mày: "Nhà họ Cung đã biết chuyện anh thu mua thuốc sao?"
Sắc mặt Lý Quảng Long rất khó coi: "Chỉ cần họ điều tra kỹ càng thì chắc chắn có thể tra ra là anh. Hơn nữa trước đó anh đứng về phía chú nên nhà họ Cung sẽ nghĩ đến anh ngay".
Ngô Bình khẽ gật đầu, anh nói với Đinh Vi: "Chị dâu đừng lo lắng, em bảo đảm sẽ cứu được Tiểu Long".
Đinh Vi cứ khóc mãi: "Họ nói không được báo cảnh sát, nếu không cũng giết con tin".
Từ Khắc Mẫn tức giận nói: "Đúng là coi trời bằng vung! Nếu anh Long có gì cần tôi giúp thì cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức!"
Ngô Bình nói: "Trước mắt cứu người là quan trọng nhất. Chị dâu, Tiểu Long bị người ta bắt cóc ở đâu?"
Đinh Vi nó: "Buổi chiều tan học tài xế vừa đón nó về thì có hai người nhảy ra cướp thằng bé đi, sau đó chạy lên xe đi mất, không thể đuổi kịp".
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh Long, anh và chị dâu cứ ở nhà, đừng đi lung tung, cứ đợi tin tức của em".
Sau đó anh nói với Từ Khắc Mẫn: "Khắc Mẫn, chuyện này cần phải dùng đến chút thủ đoạn giang hồ, thế nên tôi không muốn cậu tham gia. Bây giờ cậu về đi, coi như chưa xảy ra chuyện gì".
Từ Khắc Mẫn biết Ngô Bình là cao thủ cảnh giới Khí, có năng lực giải quyết chuyện này liền gật đầu, hỏi: "Có cần thông báo với chú ba một tiếng không?"
Ngô Bình phất tay: "Không cần, tôi có thể tự giải quyết".
Sau khi dặn dò mấy câu, anh liền gọi tài xế của Lý Quảng Long để người đó dẫn đường đến cổng trường tiểu học của Tiểu Long.
Tài xế của Ngô Bình không quá già, khoảng năm mươi tuổi, là một quân nhân về hưu, ông ta đã lái xe cho nhà họ Lý được mười lăm năm.
Ngô Bình bảo ông ta dừng xe ở vị trí xảy ra chuyện, sau đó hỏi: "Xe của đối phương vừa nãy đỗ ở đâu?"
Tài xế chỉ vào vườn hoa phía bên phải ở phía trước, nói: "Ở chỗ đó, là một chiếc MPV đã được tu sửa và cải trang. Nó tăng tốc rất nhanh, tôi không thể đuổi theo được".
Ngô Bình tới cạnh vườn hoa rồi nhìn xuống đất. Nhãn lực của anh mạnh hơn người bình thường mấy trăm lần, quả nhiên đã nhìn thấy hai hàng vệt bánh xe rất mờ.
Vì đây là đường nhựa, vệt xe lại còn mờ nên gần như không thể phát hiện, nhưng Ngô Bình lại có thể nhìn thấy. Anh thậm chí có thể nhìn rõ hoa văn trên bánh xe và phán đoán hướng đi của chiếc xe.
Anh nói với tài xế: "Lái xe đi". Sau đó anh lên xe, tiến về phía trước theo vệt bánh xe để lại.
Tài xế thấy rất lạ, bởi Ngô Bình cứ nhìn chằm chằm dưới đất, rõ ràng ông ta không phát hiện ra gì cả.
Sau khi tới đường chính, vết xe bị vô số chiếc xe chồng lên, càng khó phân biệt hơn. Nhưng Ngô Bình lại phát hiện chiếc xe này có một vấn đề, là cứ cách mười mấy mét nó sẽ rơi xuống vài giọt dầu, mà những vệt dầu này vẫn chưa hoàn toàn khô, đó chính là dấu hiệu rõ ràng nhất.
Cứ thế nhờ vào vết dầu và ánh mắt siêu phàm, anh bảo tài xế quẹo trái rẽ phải. Nửa tiếng sau, xe đi đến trước một con ngõ nhỏ.
Con ngõ này rất cũ nát, chỉ vừa cho một chiếc xe đi qua. Nhà cửa bên cạnh đang được tiến hành dỡ bỏ, phần lớn nhà đều bỏ trống.
Ngô Bình xuống xe rồi bảo tài xế đợi bên ngoài ngõ, anh chắp hai tay đi vào trong.
Vì đang dỡ bỏ nên nơi này không có camera, cực ít người, đôi khi sẽ có vài chiếc xe điện phóng qua.
Vết xe trên mặt đất vô cùng rõ ràng, bởi chỉ có mỗi chiếc xe đó đi qua đây. Anh nhìn vệt xe, rẽ ba lần rồi tới một con ngõ cụt.
Ở tận cùng ngõ chỉ có một căn nhà duy nhất. Đây là một khu đại viện, cánh cổng to đóng chặt. Anh đi đến trước cổng, chỉ nhẹ nhàng nhún người đã nhảy lên cổng. Khi nhìn xuống, anh thấy chiếc xe MPV đó đang đỗ trong sân.
Phía đối diện là một dãy nhà thấp hai tầng có mười căn phòng. Tầng một có tiếng động, còn tầng hai vô cùng yên lặng. Anh giẫm lên đầu tường, lặng lẽ tới gần. Tay anh bò men theo mép tường, sau đó nhảy lên tầng hai.
Tầng hai không có người, chẳng có đồ đạc gì, ngay cả cửa sổ cũng bị dỡ mất.
Lúc này anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật ra nhìn xuống dưới thì thấy Tiểu Long đang ngồi xổm ở góc tường, trên cổ bị xích lại, đầu dây xích cố định trên tường.
Ở chỗ không xa có bốn tên đàn ông đang đánh bài. Chúng hút thuốc khiến căn phòng đầy khói thuốc, Tiểu Long ho sặc sụa không ngừng.
Thấy Tiểu Long không sao anh liền thở phào. Anh nhắn tin cho Lý Quảng Long nói đã tìm được Tiểu Long, cậu bé vẫn an toàn.
Lúc này Lý Quảng Long ở nhà đang sợ chết khiếp, thấy tin nhắn liền yên lòng. Anh ta không dám trả lời tin nhắn sợ ảnh hưởng đến Ngô Bình, chỉ nói lại tình hình cho Đinh Vi biết.
Ngô Bình đang định xuống cứu người thì chuông điện thoại của một người reo lên. Hắn nghe xong liền đi ra khỏi cửa.
Ngô Bình nhìn qua cửa sổ thì thấy một chiếc xe sang đi tới. Một thanh niên xuống xe, sau lưng người đó là một người đàn ông trung niên hơi gù lưng.
Thấy người đàn ông trung niên, Ngô Bình liền híp mắt, đối phương chính là cao thủ luyện khí thành sức mạnh! Hơn nữa cánh tay người này dài quá gối, đã luyện công phu tương tự Thông Bối quyền, thực lực rất mạnh!
Thanh niên hỏi: "Người đâu rồi?"
Người kia cười nói: "Đang bị xích bên trong ạ. Cậu Cung yên tâm, chúng tôi làm việc rất sạch sẽ!"
Thanh niên được gọi là cậu Cung gật đầu: "Lý Quảng Long chỉ có một đứa con trai, chắc chắn anh ta chịu bỏ tiền ra, đến lúc đó các người sẽ kiếm bộn".
Bốn người đó rất vui mừng, đều bật cười.
Ngay lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên cử động. Ông ta liên tiếp tung ra mấy quyền tựa như một con hổ dữ, đánh bay bốn người này. Ông ta ra tay nhanh như chớp, sức mạnh kinh hồn, bốn người trúng quyền còn chưa kịp kêu lên đã chết ngay. Tất cả đều nội tạng chảy máu, xương cốt nát bươm, ngay cả anh cũng không cứu nổi!
Mặt cậu Cung vô cảm, nói với người đàn ông: "Thầy Vương vất vả rồi".
Người đàn ông khẽ gật đầu, nói: "Nhận tiền thì phải làm đúng chức trách".
Đột nhiên một bóng người lóe lên, Ngô Bình hạ xuống mặt đất. Người đàn ông cong người, nhìn chằm chằm anh tựa như con hổ sắp vồ mồi.
Thanh niên đánh giá Ngô Bình, lạnh giọng hỏi: "Anh là ai?"
"Tôi là Ngô Bình", anh nói.
Thanh niên vô thức lùi lại, nói to: "Thầy Vương, giết anh ta đi!"
Quanh thân thầy Vương liền bao đặc một lớp khí bảo vệ màu tím đen! Ông ta nhảy vọt lên, tay trái nắm thành quyền vồ tới Ngô Bình.
Ngô Bình đã chú ý từ lâu rằng điểm yếu của người này ở đằng sau eo, thế nên liền giơ năm ngón tay tung ra năm luồng gió tấn công phía đằng sau. Nhân lúc đối phương vung tay đỡ, anh đưa chân chạy đến sau ông ta, đồng thời hai tay hóa ra mười luồng gió.
Uy lực của mười luồng gió này không thua kém gì đạn, tất cả đều đánh trúng lưng ông ta. Mặt ông ta trắng bệch, loạng choạng lui về sau mấy bước, lớp khí bảo vệ liền tan biến.
Ngô Bình nhân lúc này bước ra, một chiêu Đại Uy Thiên Long ập lên lưng ông ta.
"Phụt!"
Người đàn ông phun ra máu tươi, bị quyền của anh đánh bay rồi nện mạnh lên tường. Quyền này của Ngô Bình đã đánh trúng xương sống của ông ta, ông ta đã không còn khả năng chiến đấu.
Anh quay người lại, nhìn chằm chằm thanh niên đang kinh hoàng kia, nói: "Anh muốn sống hay muốn chết?"
Thanh niên quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: "Xin anh, đừng giết tôi... Anh bảo tôi làm gì cũng được".
Ngô Bình gật đầu: "Không muốn chết sao? Vậy nói cho tôi biết, tôi nên xử lý anh thế nào?"
Chương 113: Lệnh truy nã cấp cao
Ngô Bình nhìn anh ta rồi hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là Cung Kỳ Binh”, người đó đáp với giọng điệu dè dặt.
“Anh bắt cóc Lý Thiếu Long làm gì?”
“Để đả kích Lý Quảng Long, chúng tôi biết ông ta không còn nhiều tiền mặt trong tay. Nếu chúng tôi đòi 5 tỷ tiền chuộc thì ông ta chỉ còn cách bán thuốc đi thôi”.
Ngô Bình cười lạnh nói:” Anh đã giết chết bốn tên bắt cóc, như vậy là cũng không muốn tha cho con tin đúng không?”
Cung Kỳ Binh cúi đầu cuống: “Không, tôi không dám giết người”.
“Không dám giết người?”, Ngô Bình hừ một tiếng rồi liếc nhìn bốn thi thể dưới đất.
Sau đó, anh chợt ra tay điểm hơn chục cái vào lưng Cung Kỳ Binh rồi hờ hững nói: “Anh đi đi”.
Cung Kỳ Binh ngẩn ra: “Anh thả cho tôi đi ư?”
Ngô Bình: “Ừm, đi đi!”
Cung Kỳ Binh lạp tức đứng dậy rồi nhìn Ngô Bình, sau đó co giò chạy thẳng lên xe, tiếp đó đạp phanh rồi nhanh chóng chuồn mất.
Ngô Bình đi vào phòng, Lý Thiếu Long nhìn thấy anh thì lập tức khóc ầm lên: “Chú Ngô, chú đến cứu cháu ạ?”
Ngô Bình gật đầu rồi bóp nát xích xắt để cứu cậu bé, sau đó dịu dàng nói: “Đi thôi, chú đưa cháu về nhà”.
Khi chuẩn bị rời đi, anh lại nhìn người đàn ông trung niên nằm dưới đất rồi hỏi: “Ông tên là gì?”
Người đàn ông tái mặt, người đã bị tàn phế nên ông ta đang rất tuyệt vọng, vì thế cắn răng nói: “Tôi là Phùng Nhị Hắc, xin cậu cho tôi được ra đi thanh thản”.
Ngô Bình: “Ông ra tay tàn nhẫn, tà khí rất nặng, chắc từng giết nhiều người rồi phải không?”
Phùng Nhị Hắc cười lạnh: “Đúng vậy”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó gọi điện cho Từ Bá Nhân, bảo ông ấy cho người tới xử lý hiện trường. Phùng Nhị Hắc này chắc chắn là tội phạm bị truy nã, nếu bắt được ông ta thì ông Từ sẽ lập được công lớn. Coi như anh tặng cho ông lớn nhà họ Từ một món quà nhỏ vậy.
Ngô Bình về nhà họ Lý, vợ chồng Lý Quảng Long thấy con trai bình an trở về thì ồm chặt lấy cậu bé rồi oà khóc.
Lý Quảng Long vẫn bình tĩnh hơn vợ, anh ta hỏi: “Chú Ngô, có phải nhà họ Cung làm không?”
Ngô Bình gật đầu: “Cung Kỳ Binh xuất hiện rồi, nhưng em không giết hắn, chỉ động tay chân chút thôi. Tối nay, kiểu gì nhà họ Cung cũng tới xin mình”.
Lý Quảng Long hít sâu một hơi rồi không cảm xúc nói: “Nhà họ dám làm thế với anh thì anh sẽ diệt cả lò nhà chúng nó”.
Ngô Bình không nói gì, Lý Quảng Long rất có máu mặt ở tỉnh, không ai dám coi thường anh ta. Một khi anh ta đã ra tay thì sẽ không nhân nhượng.
Lý Quảng Long đi sang một phòng khác gọi điện, anh ta đã sớm có sự chuẩn bị với nhà họ Cung rồi, giờ chỉ đang hạ lệnh thôi.
Ngô Bình cũng mới nhận được điện thoại của Từ Bá Nhân, ông ấy cười nói: “Cậu Ngô, cậu có biết tội phạm giết người ấy là ai không? Ông ta là Phùng Nhị Hắc, hay còn được gọi là Hắc diêm vương, một tên tội phạm nguy hiểm bị truy nã cấp cao nhất đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Thế ạ? Bắt được ông ta chắc sẽ lập công lớn đúng không?”
Từ Bá Nhân: “Đương nhiên rồi, tôi cho đội trưởng đội điều tra của tỉnh đi xử lý rồi, kiểu gì anh ta cũng lập được công đầu”.
Ngô Bình: “Thế thì tốt rồi”.
Từ Bá Nhân: “Cậu Ngô, tôi nghe Khắc Mẫn nói cậu và nhà họ Cung khai chiến rồi đúng không? Nếu có gì cần tôi giúp thì cứ nói nhé”.
“Tự tôi lo được, cảm ơn ông Từ”, Ngô Bình từ chối ý tốt của Từ Bá Nhân vì anh biết Lý Quảng Long sẽ xử lý được.
Ngắt máy xong, anh nói với Lý Quảng Long: “Mình vừa uống vừa chờ tin đi”.
Lý Quảng Long gọi người mang rượu thịt lên, một người luôn kiêu ngạo như anh ta giờ lại đang ngoan ngoãn ngồi cạnh rồi rót rượu cho Ngô Bình, đã thế ánh mắt anh ta nhìn Ngô Bình còn chứa đầy vẻ thành kính.
Trời tối, Cương Tử cũng lái xe tới nhà họ Lý, đi cùng còn có Hồng Lăng.
Trước đó, Hồng Lăng vẫn ở nhà họ Đường, thấy Ngô Bình lên tỉnh xong mãi không về nên đòi đi theo, vì thế Cương Tử đành lái xe đưa cô ấy đến đây.
Trong lúc đó, ở nhà họ Cung.
Trời vừa tối, trong lúc đang bàn đối sách đối phó Ngô Bình và Lý Quảng Long với bố mình là Cung Lôi, Cung Kỳ Binh chợt thấy người mình là lạ, xương cốt nhức mỏi, da thịt tê dại, cảm giác này còn khó chịu hơn cả lên cơ nghiện. Anh ta không thể chịu được nữa, cứ thế la lối om sòm, sau đó giựt tóc mình rồi đâm đầu vào tường.
Thấy con trai mình đang bình thường bỗng dưng trở nên điên dại, Cung Lôi hoảng hốt, vội gọi người giữ Cung Kỳ Binh lại.
Nhưng không có tác dụng, Cung Kỳ Binh như đã bị điên, anh ta liên tục đập đầu vào tường, thấy ai là cắn người đó, thấy gì cũng ném đi hết. Cuối cùng, bí quá, Cung Lôi đành bảo người trói Cung Kỳ Binh lại.
“Chắc chắn do Ngô Bình ấy làm! Thằng khốn kiếp, tao phải lột da nó!”, ông ta gào lê với vẻ căm hận.
Cung Kỳ Binh tự nhiên oà khóc: “Bố ơi, cứu con với, con khó chịu quá…”, khóc lóc xong, Cung Kỳ Binh lại nổi điên, bắt đầu cắn cả lưỡi. Mọi người sợ quá, đành nhét rẻ vào miệng anh ta, sợ anh ta sẽ tự làm mình bị thương.
Thấy con mình khổ sở như vậy, Cung Lôi đau xót rồi trầm giọng nói: “Mau đi mời gia chủ đến đây”.
Cung Trường Anh đã 70 tuổi, nhưng vẫn còn rất khoẻ, sức ăn còn hơn cả con cháu, hơn nữa khi còn trẻ thường xuyên luyện võ. Khi thấy cháu mình vật vã thế này, ông ta cũng giận tím mặt: “Chuyện này là sao?”
Cung Lôi cúi đầu nói: “Gần đây, Kỳ Binh đã làm quen được với một cao thủ tên là Phòng Nhị Hắc nên nó đã bắt con con trai của Lý Quảng Long, mong có thể giải quyết khó khăn trước mặt của nhà ta”.
“Ngu xuẩn!”, Cung Trường Anh quát ầm lên: “Bố đã nói rồi, Lý Quảng Long không đáng sợ, mà là thằng nhãi Ngô Bình kia kìa! Chúng ta đã cử bao nhiêu cao thủ đi mà có ăn thua gì đâu, sao con còn chọc vào nó?”
Cung Lôi nghiến răng: “Bố, Lý Quảng Long nâng giá dược liệu, vậy là hại chết chúng ta rồi, sao mà con nhịn được?”
Cung Trường Anh thở dài nói: “Giờ nó đang ở đâu, Kỳ Binh bị thế này thì con định tính sao?”
Cung Lôi nắm chặt tay thành quyền rồi đáp: “Bố, chúng ta không thể nhún nhường được, hay mình bỏ tiền ra mời Chu Phật Sinh đi!”
Cung Trường Anh biến sắc mặt: “Mời Chu Phật Sinh? Muốn mời cao thủ này thì nhà họ Cung chúng ta sẽ mất cả nửa gia sản đấy, con điên rồi à?”
Cung Lôi nghiến răng nói: “Bố, chúng ta hết đường lui rồi! Thế lực của Lý Quảng Long không kém gì nhà mình, lại thêm Ngô Bình nữa, nếu chúng ta không liều một phen thì nhà họ Cung sẽ bị tiêu diệt đấy!”
Cung Trường Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng nếu làm như con nói thì nhà mình sẽ tổn thất nặng nề, con cứ đi gặp Lý Quảng Long, xem anh ta nói gì đã”.
Cung Lôi cau mày: “Bố định mặc kệ Kỳ Binh hay sao?”
Cung Trường Anh lạnh giọng nói: “Im ngay, càng vào lúc quan trọng thì càng cần bình tĩnh”.
Một lát sau, có một chiếc xe đã đi tới nhà họ Lý, quản gia vào báo Cung Lôi đến.
Lý Quảng Long nhìn Ngô Bình rồi nói: “Chú đoán đúng rồi kìa”, sau đó, anh ta bảo quản gia cho Cung Lôi vào.
Cung Lôi đi vào phòng khách, thấy Lý Quảng Long, ông ta cúi gập người rồi thành khẩn nói: “Anh Lý, tôi xin lỗi! Tại tôi không biết dạy con, nên để Kỳ Binh làm chuyện dại dột, tôi xin lỗi anh”.
Lý Quảng Long cười nói: “Cung Lôi, da mặt ông cũng dày đấy. Chúng ta đâu phải mới quen biết nhau, tôi còn lạ gì ông nữa! Nếu không được ông chỉ đạo thì thằng nhãi Kỳ Binh dàm bắt cóc con trai tôi chắc?”
Cung Lôi mỉm cười lúng túng: “Anh Lý, là nhà tôi sai, tôi đến xin lỗi anh đây”.
Lý Quảng Long hừ nói: “Xin lỗi? Được thôi, nhà ông đưa 5 tỷ đây, tôi sẽ tha thứ ngay và luôn”.
Chương 114: Thủ đoạn của anh Long
Cung Lôi biến sắc mặt nói: “Anh Lý, anh làm gì mà tuyệt tình thế?”
Lý Quảng Long cười lớn nói: “Tuyệt tình ư? Thế ông cho người bắt cóc con tôi thì gọi là gì?”
Cung Lôi híp mắt lại nói: “Lý Quảng Long, nhà họ Cung cũng có vị thế ở tỉnh, không phải anh muốn làm gì thì làm đâu”.
“Thế à? Tôi được người ta gọi là anh Long thì ông nghĩ tôi có hiền không?”, Lý Quảng Long nhìn chằm chằm vào Cung Lôi rồi hung dữ nói: “Ông mời được cao thủ, chẳng lẽ tôi lại không chắc?”
Cung Lôi biến sắc mặt, câu nói của Lý Quảng Long rất khoa trương, thực lực hai nhà cũng ngang nhau nên nếu đối đầu thì nhà họ Cung cũng không chiếm ưu thế được.
Ông ta thờ dài nói: “Chúng tôi không có 5 tỷ đâu, nếu anh ép người quá đáng, nhà tôi đành liều thôi”.
Lý Quảng Long cười ha hả: “Thế à? Thế chúng ta cùng chờ xem sao”.
Cung Lôi bỏ về, đàm phán thất bại nên ông ta rất bực mình. Vừa ngồi lên xe, ông ta đã nói với tài xế: “Đến nhà họ Chu”.
Đó là nhà của Chu Phật Sinh, ông ta quyết định sẽ nhờ người này ra tay để diệt Ngô Bình và Lý Quảng Long.
Lúc chiếc xe đi qua một cột đèn giao thông, bỗng có một chiếc contanier mất lái, tài xế vội đánh lái, nhưng chiếc xe khổng lồ ấy vẫn đè lên xe của Cung Lôi.
Xe có tốt đến mấy cũng không chịu được sức nặng này, chiếc xe bẹp dí, Cung Lôi và tài xế đều tự vong tại chỗ.
Gần như cùng lúc đó, tại nhà của hai người con khác của Cung Trường Anh là Cung Đình và Cung Điện, có một đám cướp xông vào rồi cướp hết những món đồ có giá trị, sau đó còn châm lửa đốt nhà, Cung Đình và Cung Điện đều chết cháy.
Cung Trường Anh nhận được tin thì khóc không thành tiếng, ông ta gọi tài xế chở mình đi xem tình hình. Ai ngờ tài xế lại đưa ông ta đến bờ sông rồi nhìn ông ta chừng chừng.
Nửa tiếng sau, xác của Cung Trường Anh đã nổi trên mặt nước, cảnh sát xác nhận là chết đuối.
Chỉ sau một đêm mà nhà họ Cung vững mạnh đã hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng chỉ còn một người sống sót là Cung Kỳ Binh.
Trời sáng, Cung Kỳ Binh lại bình thường, nghe tin dữ về bố cùng những người thân trong gia đình mình, anh ta lạnh toát sống lưng. Lý Quảng Long ra tay quá tàn nhẫn, làm anh ta quá chấn động.
Anh ta tự lái xe đến nhà Lý Quảng Long, sau đó quỳ trước mặt Lý Quảng Long.
“Anh Long, tôi sai rồi, giờ nhà họ Cung chỉ còn lại mỗi tôi thôi, chỉ cần anh tha cho tôi thì anh bảo gì tôi cũng làm”, Cung Kỳ Binh khóc lóc nói với vẻ hối hận.
Lý Quảng Long lạnh lùng nhìn Cung Kỳ Binh rồi nói: “Thật không? Thế cậu biết điều mà giao hết sản nghiệp ra đây, tôi sẽ cho cậu 100 triệu. Khoản tiền này đủ để cậu sống an nhàn nốt quãng đởi còn lại, cậu thấy sao?”
Cung Kỳ Binh vội nói: “Cảm ơn anh Long, cảm ơn anh Long”.
Sau đó, anh ta lại quỳ trước mặt Ngô Bình: “Tối qua tôi sống không bằng chết, xin anh hãy tha cho tôi”.
Ngô Bình phất tay một cái rồi ấn vào lưng Cung Kỳ Binh để hoá giải ám thủ.
Lý Quảng Long: “Này, may cho cậu nhá! Luật sư của tôi đến rồi, chúng ta ký hợp đồng chuyển nhượng luôn đi”.
Qua vụ này, Lý Quảng Long đã nuốt trọn sản nghiệp của nhà họ Cung, nhờ những tích luỹ lâu nay của nhà họ trong ngành y, Lý Quảng Long có thể nhanh chóng cho ra mắt phương thuốc mới.
Nhà họ Cung đã xong, Ngô Bình cũng không còn khúc mắc gì nữa, anh dẫn Hồng Lăng về huyện Minh Dương. Anh đã đi mấy ngày rồi, giờ phải về điều trị cho mẹ mình.
Buổi trưa, ở biệ thự số ba tại Đông Hồ.
Lúc Chu Thanh Nghiên nhìn thấy Hồng Lăng thì chợt sững người rồi cười hỏi: “Em gái này xinh quá, anh Ngô, ai thế ạ?”
Ngô Bình nói qua về Hồng Lăng: “Thanh Nghiên, Hồng Lăng không quen với cuộc sống bình thường. Sắp tới, phiền em để mắt đến cô ấy cho anh”.
Nghe thấy thế, Chu Thanh Nghiên thở phào một hơi, trực giác của phụ nữ mách bảo cho cô ấy rằng Ngô Bình và cô gái tên Hồng Lăng này không có quan hệ gì hết.
Cô ấy cười nói: “Vâng, em sẽ chăm sóc cô ấy”.
Về nhà một cái là Ngô Bình chữa trị cho mẹ mình ngay. Hiện giờ, nhờ uống thuốc đều đặn mà tế bào ung thư của Chu Lệ gần như đã biến mất rồi, chỉ cần phục hồi sức khoẻ nữa thôi.
Sau khi mát xa cho mẹ mình xong, Ngô Bình thay đổi phương thuốc, sau đó bảo Hoàng Tử Cường đi mua.
Chữa cho mẹ mình xong, anh đảo qua nhà một vòng thì phát hiện nhà đã rỡ xong rồi, Vương Hiến Sâm đang đội mũ bảo vệ chỉ đạo công nhân.
Trông thấy Ngô Bình đến, ông ta tươi cười đi tới: “Cậu Ngô, cậu về rồi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Làm khá đấy”.
Vương Hiến Sâm cười nói: “Chuyện cậu giao, đương nhiên tôi phải làm đến nơi đến chốn rồi”.
Ngô Bình lấy một tờ chi phiếu 50 triệu ra rồi nói: “Tôi đưa cho ông 50 triệu trước, không đủ thì tôi sẽ đưa thêm sau”.
Vương Hiến Sâm nhận lấy tờ chi phiếu bằng hai tay rồi cười nói: “Vâng, cậu Ngô cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ làm việc thật tốt!”
Ngô Bình vỗ vai ông ta: “Vất vả rồi. Chờ khi nào nhà xây xong, tôi sẽ giới thiệu cho ông một công trình lớn”.
Vương Hiến Sâm mừng rỡ: “Công trình lớn cỡ nào hả cậu?”
Ngô Bình: “Một người bạn ở tỉnh của tôi sắp xây nhà máy sản xuất thuốc, công trình lớn lắm, đến lúc đó, tôi sẽ giao cho ông phụ trách mảng nguyên vật liệu”.
Vương Hiến Sâm mừng phát điên: “Tốt quá rồi, cảm ơn cậu Ngô!”
Ngô Bình: “À, ở Vân Kinh cũng có một công trình cực lớn, đến mấy triệu mét vuông lận. Nếu ông làm tốt việc ở đây thì tôi sẽ cân nhắc mối ấy cho”.
Vương Hiến Sâm muốn quỳ xuống luôn: “Cậu Ngô, cậu cứ yên tâm! Nhất định tôi sẽ cung cấp những nguyên vật liệu tốt nhất, hơn nữa giá thành cũng phải chăng”.
Ngô Bình: “Tốt, ông làm việc tiếp đi, tôi không quấy rầy nữa”.
Khi anh quay về nhà Chu Thanh Nghiên thì phát hiện mẹ mình đang ngồi thất thần trên sofa, còn Chu Thanh Nghiên thì đang an ủi bà.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Mẹ sao thế ạ?”
Trương Lệ thở dài nòi: “Anh họ Ngô Phong của con vừa đến”.
“Ngô Phong ạ?”, Ngô Bình ngẩn ra, Ngô Phong là con trai của chú ba anh, là một người rất lấc cấc, hai bọn họ gần như không bao giờ qua lại, anh ta đến đây làm gì chứ?
Trương Lệ: “Ngô Phong bảo ông nội con sắp thượng thọ 75, bên ấy sẽ tổ chức lớn nên muốn mời nhà mình tới”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Lúc bố qua đời, ông còn chẳng thèm gọi tới, giờ lại bảo nhà mình qua đó ư?”
Nghe thấy con trai nhắc đến chồng mình, Trương Lệ không cầm được nước mắt: “Tiểu Bình, có chuyện này bố mẹ chưa kể cho con biết. Giờ bố con mất rồi, mẹ cũng không giấu con nữa”.
Trương Lệ kể thì ra bố Ngô Bình chỉ là con nuôi của nhà họ Ngô. Ông nội anh là Ngô Liên Thắng, vì trước đó nuôi con đều chết yểu nên nghe lời thầy bói mua một đứa bé về nuôi, đó chính là Ngô Chấn Đông - bố của Ngô Bình.
Năm thứ hai sau khi nhận nuôi Ngô Chấn Đông, Ngô Liên Thắng đã sinh được Ngô Chấn Nghiệp, tiếp đến là Ngô Chấn Đạt và Ngô Chấn Tông.
Thấy đã có người thờ phụng, không cần đến người con nuôi là Ngô Chấn Đông nữa nên bố anh luôn bị coi như người ở. Còn ba người em trai cũng thường xuyên bắt nạt anh nuôi của mình.
Ngô Chấn Đông đã chịu nhiều khổ cực, nhưng vẫn luôn biết vươn lên, ông ấy đã tự thi đậu vào trường ở Vân Kinh. Song, nhà họ Ngô không cho tiền đi học, mà bắt ông ấy ở nhà đi làm. Vì thế, Ngô Chấn Đông đã bỏ lỡ cơ hội lớn nhất thay đổi cuộc đời và phải đi làm thuê.
Chương 115: Phó đội điều tra
Sau đó, ba người em nuôi của Ngô Chấn Đông lấy vợ và lập nghiệp, nhưng nhà họ Ngô thấy nếu bố Ngô Bình lấy vợ thì sẽ tốn tiền nên không cho ông ấy yêu đương gì hết, chỉ ép ông ấy đi làm thuê kiếm tiền.
Cuối cùng có một ngày, Ngô Chấn Đông thấy phải tự nắm bắt cuộc đời mình, ông ấy đã lén trốn khỏi Vân Kinh đến huyện Minh Dương. Năm đầu tiên sống ở đây, ông ấy đã gặp Trương Lệ, hai người nảy sinh tình cảm rồi kết hôn.
Ông bà ngoại của Ngô Bình rất hiền lành, họ không hề đòi tiền sính lễ, mà còn dựng một ngôi nhà trong thôn cho Ngô Chấn Đông, hay chính là nhà của Ngô Bình hiện giờ.
Sau đó, hai vợ chồng Ngô Chấn Đông đã có một cuộc sống bình thường như bao người. Tới khi Ngô Bình ra đời, Ngô Chấn Đông mới quay về Vân Kinh thăm nhà.
Nhưng lần gặp gỡ đó không hề vui chút nào, Ngô Chấn Đông bị cậu em thứ hai của mình đánh cho gãy một cái xương, đồ đạc ông ấy mang theo cũng bị bố mẹ quẳng ra ngoài.
Song, Ngô Chấn Đông vẫn nhớ đến ơn dưỡng dục của bố mẹ nuôi nên hàng năm vẫn về thăm họ. Còn người nhà họ Ngô thì vẫn thế, luôn châm chọc ông ấy. Đó cũng là lý do vì sao mỗi lần Ngô Chấn Đông về thăm nhà đều không vui.
Nhất là vào một khoảng thời gian trước, nhà họ Ngô bỗng phất lên nhờ bán đất, họ lại càng xem thường Ngô Chấn Đông và nặng lời với ông ấy hơn.
Nghe xong những chuyện này, Ngô Bình thầm thở dài một hơi, bố anh khổ thật!
Anh nói: “Mẹ, mẹ những nghĩ tới những chuyện đó nữa. Nếu nhà họ Ngô đã có lời mời thì mình cứ đi xem sao”.
Trưng Lệ hơi lo lắng: “Tiểu Bình, mẹ sợ con tủi thân”.
Ngô Bình cười nói: “Không sao đâu ạ, mẹ đừng lo”.
Sau khi an ủi mẹ mình xong, Ngô Bình lái xe đón Ngô Mi tan học. Giữa đường, anh đã nhận được 500 triệu mà Trác Khang chuyển khoản, đây là tiền cảm ơn.
Khi đón Ngô Mi về đến cổng nhà, anh lại nhìn thấy có mấy chiếc xe đỗ ở đó, một tốp mặc đồ cảnh sát đang đứng bên ngoài xe.
Ngô Bình vừa dừng xe thì có một người đàn ông cao lớn đi tới, người này khoảng hơn 30 tuổi, đôi mắt rất sắc sảo.
Anh ta gõ cửa xe rồi hỏi: “Cậu là Ngô Bình à?”
“Đúng, các anh là ai?”, Ngô Bình hỏi.
Anh ta cười lạnh nói: “Tôi là Khuất Hành Nghĩa - phó đội trưởng đội điều tra của huyện. Có người báo cảnh sát anh cố ý gây thương tích cho người khác, giờ anh phải đi theo tôi”.
Phó đội trưởng đội điều tra? Ngô Bình nhớ trong đám gây rối ở quan của Mễ Kiến, có một tên từng nói đại ca của mình là phó đội điều tra, không lẽ anh ta đến gây chuyện với anh vì tên đó?
“Phó đội trưởng đội điều tra đúng không?”, Ngô Bình cười lạnh nói: “Chức danh quèn thế mà cũng dám động vào tôi à, hay anh không muốn giữ chức vụ này nữa?”
Nghe thấy thế, Khuất Hành Nghĩa lập tức nổi giận: “Chú ý lời ăn tiếng nói đấy, tôi có thể gán cho cậu tội uy hiếp người thi hành công vụ! Xuống xe mau rồi giơ hai tay lên!”
Khuất Hành Nghĩa đã thò tay xuống hông, xem ra nếu Ngô Bình không phối hợp thì anh ra sẽ sút súng.
Ngô Bình cau mày, mở cửa xe rồi nói với Ngô Mi: “Tiểu Mi, em về nhà trước đi”.
Ngô Mi lo lắng nhìn anh mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống xe về nhà.
Lập tức có hai người xông lên rồi còng tay Ngô Bình lại.
Ngô Bình híp mắt, ngoảnh lại rồi chợt phóng chân khí ra. Khí tức này khiến những người khác không thể chịu nổi, Khuất Hành Nghĩa choáng váng rồi hô lên: “Cậu là cao thủ cảnh giới Khí!”
Sao anh ta có thể không sợ được chứ, cả huyện Minh Dương này chỉ có hai cao thủ cảnh giới Khí thôi, một người đang ở nơi khác, người còn lại thì đang ở đây! Loáng cái, Khuất Hành Nghĩa chợt hiểu vì sao mấy tên anh em của mình đến giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Anh ta hít sâu một hơi rồi mở còng tay cho Ngô Bình, sau đó nhìn chằm chằm anh, nói: “Cậu là cao thủ võ thuật thì không nên ra tay với người bình thường, hơi quá đáng rồi đấy”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Lũ khốn ấy dựa hơi anh rồi tác oai tác quái, thế có quá đáng không?”
Khuất Hành Nghĩa cắn răng nói: “Tôi sẽ bảo lại họ, cậu tha cho họ được không?”, lúc này, Khuất Hành Nghĩa đã nói với giọng hoà giải, anh ta không dám suồng sã với cao thủ cảnh giới Khí, nếu không người ta chỉ búng tay một cái là anh ta xong đời rồi.
Ngô Bình cười hỏi: “Anh không bắt tôi nữa à?”
Khuất Hành Nghĩa hờ hững nói: “Không, cậu là cao thủ thì có thể giết người một cách âm thầm, nói thật là tôi hơi sợ”.
Ngô Bình nói: “Có gì mà phải sợ, anh không làm gì tôi thì tôi cũng vậy”.
Khuất Hành Nghĩa nói: “Quán của Mễ Kiến đã kinh doanh trở lại rồi, tôi cũng không cho đám kia đến phá rối nữa, chuyện này coi như xong được không?”
Ngô Bình nhíu mày: “Được, nhưng anh bảo đám kia đến cổng quán quỳ nửa ngày đi. À, họ còn phải bồi thường những tổn thất suốt những ngày qua cho anh Mễ nữa, thế mời là xin lỗi thật sự”.
Khuất Hành Nghĩa hơi bự mình: “Cậu bạn, cậu làm thế hơi quá đấy”.
Ngô Bình cau mày: “Nếu tôi mà quá đáng thì bây giờ, anh không còn đứng đây mà nói chuyện với tôi nữa đâu”.
Khuất Hành Nghĩa vô thức lùi lại mấy bước, sau đó nghiến răng nói: “Được rồi, sáng mai tôi sẽ dẫn họ tới, xin anh chữa trị cho họ”.
“Được!”, Ngô Bình đồng ý: “Đền bao nhiêu tiền thì đi gặp anh Mễ mà thương lượng”.
Khuất Hành Nghĩa giơ tay lên, những người khác lập tức lên xe rồi rời đi.
Họ đi chưa lâu thì Mễ Kiến lái xe tới, anh ta vừa sợ vừa hoang mang nói: “Chú Ngô, có chuyện gì mà đội phó đội điều tra lại đến xin lỗi anh thế, còn đòi bồi thường cho anh 30 nghìn nữa. Anh ta nói là chú chống lưng cho anh, chuyện là sao vậy?”
Ngô Bình cười lớn rồi vỗ vai anh ta nói: “Anh Mễ, anh đừng lo, không có gì đâu”.
Mễ Kiến cười khổ nói: “Sao mà không lo cho được, thấy anh ta xin lỗi mà anh hoảng hết cả hồn”.
Ngô Bình hỏi: “Dạo này không còn ai tới gây sự với anh nữa chứ?”
Mễ Kiến gật đầu: “Sau lần chú ra tay, họ không còn bén bảng tới nữa, anh mở quán bình thường rồi”.
Ngô Bình nói: “Thế thì tốt, nếu anh đến đây rồi thì ở lại uống với em mấy chén”.
Mễ Kiến vội xua tay: “Thôi, quán anh đang bận, hôm khác anh sẽ mời chú đến quán uống sau”.
Tiễn Mễ Kiến về xong, Ngô Bình lại nhận được một tin nhắn của lớp trưởng cũ, thông báo sau lễ tốt nghiệp ngày mai tất cả bạn học sẽ tới khách san Long hoa để tham gia tiệc, buổi tiệc bắt đầu lúc 7.30 tối, không ai được đến muộn.
Ngô Bình đọc xong thì bỏ qua luôn. Anh nghỉ học giữa chừng nên đương nhiên không cần thiết tham gia bữa tiệc này. Đây chẳng qua là tin nhắn gửi tập thể thôi, nếu không thì còn lâu anh mới nhận được.
Tối đó, anh tập trung đả thông kinh mạch cấp hai trên cơ thể, đồng thời luyện tập Ngũ Long Thánh Quyền mười lần.
Sáng hôm sau, Khuất Hành Nghĩa đã dẫn hai người từng bị Ngô Bình dạy dỗ đến quán của Mễ Kiến rồi mời anh sang thăm khám.
Sau khi đến quán, Ngô Bình thấy họ nằm trên cáng, ai cũng gầy yếu, mặt mày nhăn nhó, trông rất yếu ớt. Sau khi trúng ám thủ của Ngô Bình, mấy ngày qua họ sống không bằng chết, chỉ muốn chết đi cho rồi.
Thấy Ngô Bình, họ đều tỏ vẻ sợ hãi.
Ngô Bình bước tới rồi vỗ vào người họ, hai người đó lập tức thở phào một hơi thì cơ thể không còn căng cứng nữa. Họ cùng ngồi dậy rồi hoảng sợ nhìn Ngô Bình như thấy ma quỷ. Họ đã biết chính Ngô Bình đã khiến mình thành ra như vậy.
Khuất Hành Nghĩa thầm sợ hãi nói: “Lũ khốn này, quỳ xuống!”
Hai tên đó không dám nhiều lời mà quỳ xuống ngay.
Ngô Bình gọi Mễ Kiến ra: “Anh Mễ, để họ quỳ tới 12 giờ trưa nhé, nếu ai mà đứng dậy thì anh cứ gọi em”.
Mễ Kiến đành cười khổ gật đầu, dù anh ta không rõ Ngô Bình đã làm gì, nhưng là ý tốt nên anh ta nhận.
Khuất Hành Nghĩa vội chắp tay với Ngô Bình: “Chúng ta hoá giải ân oán nhé!”
Ngô Bình hỡ hững nói: “Anh trông chừng đám này cho cẩn thận, nếu có lần sau, họ không may mắn như vậy nữa đâu”.