Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 761: Sự hoà giải của Thanh Môn

Anh gọi ông lão, hỏi về địa vị của họ ở Thanh Môn. Vừa hỏi xong, đôi mắt anh đã sáng rực lên.

Hoá ra Thanh Môn có rất nhiều sản nghiệp ở Hải Thành. Phần lớn sản nghiệp được Thanh Môn kiểm soát gián tiếp. Những người ngồi đây chính là người quản lý sản nghiệp thay Thanh Môn.

Ngô Bình cho gọi Hoàng Thiên Bá, bảo ông ta bắt tay vào phân loại những sản nghiệp ngầm của Thanh Môn.

Gần trưa, Diệp Thiên Tông gọi điện đến: “Sư đệ, ‘Thánh Tổ’ của trụ sở chính Thanh Môn nhờ người nhắn cho anh, bảo là muốn hoà giải”.

Ngô Bình biết nhân vật hàng đầu Thanh Môn được gọi là “Thánh Tổ”. Người này có địa vị cực cao, thân phận khá bí ẩn, rất có danh tiếng ở Thanh Môn.

Ngô Bình hỏi: “Đối phương muốn hoà giải thế nào?”

Diệp Thiên Tông đáp: “Thánh Tổ của Thanh Môn muốn gặp cậu, địa điểm do cậu quyết định”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi lại: “Sư huynh thấy sao ạ?”

Diệp Thiên Tông trả lời: “Anh cảm thấy có thể bàn bạc. Nếu đối phương có thành ý, thì không nhất thiết phải diệt sạch”.

Ngô Bình khá ác cảm với Thanh Môn. Thật ra anh không muốn bàn bạc với họ, nhưng nếu Diệp Thiên Tông đã nói thế thì anh sẽ thử xem sao.

“Thôi được, thế thì bàn bạc trước vậy”.

Diệp Thiên Tông bảo: “Quyết định địa điểm gặp mặt ở Đường Lâu đi”.

Ngô Bình đáp: “Vâng, chiều nay em sẽ ghé”.

Gác máy, Ngô Bình dặn dò Hoàng Thiên Bá và Hoàng Tử Cường vài câu, rồi đưa người nhà, Lina, Mộc Lan bay về Thiên Kinh.

Sau khi đáp máy bay xuống Thiên Kinh, Diệp Huyền đón họ và mời cả nhà Ngô Bình về nơi ở của anh ta. Lý Huyền Bá, Tạ Phi đều đang tu luyện ở chỗ Diệp Huyền. Thấy anh đến, họ rất vui.

Lý Huyền Bá đã là Sinh Niệm của Tiên Thiên. Tạ Phi và Diệp Huyền vừa bước vào Tiên Thiên, tu hành tiến bộ cực nhanh.

Sau khi bố trí ổn thoả cho người nhà, Lina bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Diệp Huyền mê mẩn nhìn mấy người đẹp như Mộc Lan, đoạn hỏi: “Tiền bối, mấy cô gái xinh đẹp ở đâu ra thế, chia cho đệ tử một người nhé?”

Ngô Bình đạp anh ta một cái: “Mơ đi”.

Diệp Huyền cười khan, vừa xoa xoa nơi bị đá vừa bảo: “Tiền bối à, bọn đệ tử ngày nào cũng ra sức tu luyện đến mức sắp ốm rồi. Đúng lúc tiền bối ở đây, hay là chúng ta ra ngoài thư giãn nhé?”

Trước đó Ngô Bình từng ra lệnh cho họ phải tu luyện hằng ngày, còn bắt cả ba giám sát lẫn nhau. Ba người họ sợ bị Ngô Bình phạt nên từ lúc đón Tết đến nay không hề dám lười biếng, ngày nào cũng cần cù khổ luyện.

Ngô Bình đáp: “Được rồi, cho mọi người nghỉ ba ngày”.

Diệp Huyền hoan hô, vẻ mặt đầy phấn khởi.

Ngô Bình bảo: “Mấy ngày này cứ chơi thoải mái đi nhé. Sắp tới tôi sẽ truyền dạy những kỹ năng thật sự cho các anh”.

Diệp Huyền vội hỏi: “Kỹ năng thật sự gì thế, tiền bối?”

Ngô Bình đáp: “Tạ Phi là thiên tài võ học, tôi sẽ giúp anh ấy ngưng tụ quyền ý. Diệp Huyền, anh có thiên phú hơn người, tôi sẽ dạy cho anh một bộ công pháp có tính hệ thống. Huyền Bá, anh là Hoang Cổ Bá Thể, thể chất khác hẳn người thường, cứ tiếp tục luyện Bá Tiên Quyết của anh đi. Có điều, tôi sẽ dạy thêm cho anh một bộ đoàn thể thuật”.

Anh nói thêm: “Ngoài ra, tôi sẽ luyện chế một vài đan dược để hỗ trợ các anh thăng cấp nhanh nhất có thể. Tôi đang cần sử dụng người tài. Các anh trở thành Nhân Tiên mới dễ làm việc giúp tôi”.

Vừa rót đầy rượu, Dương Mộ Bạch và Diệp Thiên Tông đã lần lượt xuất hiện.

Diệp Thiên Tông cất lời: “Sư đệ, anh đã hẹn với Thánh Tổ Thanh Môn rồi, mười giờ sáng mai, đôi bên sẽ gặp nhau ở Đường Lâu”.

Ngô Bình hỏi: “Sư huynh có biết gì về vị Thánh Tổ này không?”

Diệp Thiên Tông lắc đầu: “Ngay cả người của nội bộ Thanh Môn cũng biết rất ít về Thánh Tổ. Người này không hề đơn giản. Trước kia, Thánh Tổ chỉ mất ba năm đã có thể kiểm soát Thanh Môn hoàn toàn”.

Dương Mộ Bạch tiếp lời: “Sư huynh, em lại cảm thấy không cần phải hoà giải với Thanh Môn. Danh tiếng của Thanh Môn rất tệ. Các chi nhánh của Thanh Môn ở khắp nơi chuyên hãm hại và chèn ép đồng bào. Bọn họ toàn làm trò phạm pháp, mại dâm, ma tuý, cờ bạc đều dính líu cả”.

Diệp Thiên Tông mới nói: “Anh chỉ sợ Thanh Môn chó cùng rứt giậu, gây bất lợi với sư đệ. Suy cho cùng, tạm thời chúng ta vẫn chưa đủ sức để một lưới bắt gọn Thanh Môn. Thay vì không đội trời chung với họ, chi bằng nói rõ mọi chuyện và dừng lại tại đây, làm như vậy có lợi cho cả hai bên”.

Ngô Bình bảo: “Có dừng tay hay không còn tuỳ thuộc đối phương thương lượng thế nào”.

Diệp Thiên Tông hỏi: “Sư đệ à, trong cuộc chiến Hải Thành, hình như còn có sự tham gia của Hắc Thiên Giáo phải không?”

Đám người Diệp Thiên Tông vẫn chưa biết rõ về chuyện liên quan đến Hắc Thiên Giáo.

Ngô Bình đáp: “Sư huynh, em hiện là giáo chủ của Hắc Thiên Giáo”.

Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch đưa mắt nhìn nhau, giáo chủ ư?

Ngô Bình cười nói: “Hắc Thiên Giáo thì không có gì đáng nói cả. Cơ mà em nhận được một vài tin tức về sư phụ đấy ạ”.

Rồi anh kể lại cuộc gặp gỡ giữa Đường Thiên Tuyệt và Kiều Bộ Tiên. Diệp Thiên Tông và Dương Mộ Bạch đều rất vui mừng.

“Sư phụ đã đạt đến cảnh giới ba của Địa Tiên ư? Ha ha, sư phụ quả là đáng nể!”, Diệp Thiên Tông cười to.

Dương Mộ Bạch cũng cảm thán: “Lâu rồi không gặp sư phụ. Nhớ sư phụ thật đấy”.

Ngô Bình bảo: “Lát nữa em sẽ làm chỉ dẫn, cùng hai sư huynh đến Địa Tiên Giới gặp sư phụ nhé”.

Hai người họ mừng rỡ, liên tục nói “được”.

Các món ăn đã sẵn sàng, bọn họ vui vẻ chè chén.

Rượu quá ba tuần, Ngô Bình cất lời: “Sư huynh, tối nay em sẽ đi gặp Đoàn Long”.

Lần trước, Đoàn Thuần - cháu của Đoàn Long, đã bày mưu hãm hại anh. Nếu không nhờ anh có năng lực cao cường thì đã bị người nhà họ Đoàn khống chế và nói ra toàn bộ bí mật rồi.

Đoàn Long biết chuyện ấy nhưng lại không hề ngăn cản.

Diệp Thiên Tông cười khẩy: “Tên Đoàn Long này nham hiểm xảo quyệt, anh đã nói với cậu là không nên quá thân thiết rồi”.

Ngô Bình đáp: “Nếu anh ta không thể cho em một lời giải thích thì chuyện này chưa kết thúc đâu!”

Ba vò rượu đã cạn, đêm về khuya. Ngô Bình nói: “Em đi gặp Đoàn Long đây!”. Dứt lời, anh đột nhiên bay lên rồi biến mất ngay lập tức. Dương Mộ Bạch định đuổi theo nhưng bị Diệp Thiên Tông giữ lại.

“Để sư đệ đi đi. Với thực lực của sư đệ, có mười Đoàn Long cũng không phải đối thủ của cậu ấy”, Diệp Thiên Tông nhẹ nhàng bảo.

Dương Mộ Bạch giải thích: “Sư huynh, em sợ sư đệ đánh chết Đoàn Long, thế thì không dễ giải thích với phía trên đâu”.

Diệp Thiên Tông cười khẩy: “Giải thích con khỉ! Nếu sư đệ thật sự đánh chết Đoàn Long, anh sẽ tiến cử cậu ấy tiếp quản Thiên Long, trở thành thủ lĩnh mới”.

Dương Mộ Bạch ngẩn ra: “Làm thế có ổn không?”

Diệp Thiên Tông đáp: “Chống lưng cho sư đệ có Đường Môn và Hắc Thiên Giáo. Với chỗ dựa như vậy, đám người phía trên còn mong cậu ấy thay thế Đoàn Long ấy chứ”.

Trong đêm, Ngô Bình đi nhanh như chớp. Chỉ trong vài phút, anh đã xuất hiện ở nơi ở của Đoàn Long, một vương phủ triều Thanh.

Ở bên trong, Đoàn Long đang thong thả luyện công, tập luyện một loại đoàn thể thuật nào đó. Đột nhiên, anh ta ngước lên trời, thấy một bóng người bay xuống.

Anh ta kinh ngạc, lùi ngay về sau.

Mặt đất rung chuyển “rầm rầm”, Ngô Bình bước ra trong làn khói bụi mịt mù.

Đoàn Long híp mắt: “Ngô Bình!”

Vẻ mặt Ngô Bình đã ngà say. Anh nói: “Đoàn Long, rất xin lỗi về chuyện lần trước, tôi đã bất cẩn đánh chết Đoàn Thuần, cháu của anh”.

Đoàn Long nhẹ nhàng đáp: “Đoàn Thuần chết cũng chưa đền hết tội. Sau khi biết chuyện, anh vẫn luôn tự trách mình. Thật ra anh đã biết nó có ý định này từ lâu nhưng lại không khuyên được nó”.

Ngô Bình hỏi: “Ồ, anh có khuyên sao?”

Đoàn Long thở dài: “Anh vốn muốn nhắc nhở cậu rồi, nhưng không ngờ Đoàn Thuần lại hành động nhanh đến vậy. Vậy nên, anh nợ cậu một lời xin lỗi”.

Dứt lời, anh ta khom người trước Ngô Bình: “Mong cậu thứ lỗi!”

Ngô Bình cười khẩy: “Đoàn Long, anh diễn hay thật đấy! Anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao?”

Đoàn Long đáp nhẹ: “Cậu nhất định sẽ tin anh, vì anh có chứng cứ”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Chứng cứ gì cơ?”

Đoàn Long trả lời: “Cậu theo anh”.
Chương 762: Ta là thần

Ngô Bình là người có bản lĩnh, lá gan cũng rất lớn. Anh theo Đoàn Long vào phòng làm việc. Anh ta ấn vào tủ sách, tủ sách bèn tách ra hai bên, để lộ một lối đi.

Đoàn Long nói: “Bên dưới là nơi anh luyện công”. Dứt lời, anh ta bước vào trong trước.

Ngô Bình theo sát phía sau, đi xuống một cầu thang, bước vào một mật thất có diện tích khoảng hai trăm mét vuông. Xung quanh là những bức tường làm bằng thép tấm dày, khiến nơi này rộng mênh mông.

Tiến vào mật thất, Ngô Bình vừa ngó quanh quất vừa hỏi: “Anh muốn cho tôi xem chứng cứ như thế này đấy à?”

Đoàn Long đi đến trước một vách tường, dùng tay ấn một cái. Tiếng cót két vang lên, cánh cửa phía sau Ngô Bình tự động đóng lại.

Anh ta lãnh đạm nói: “Một khi cánh cửa này đóng lại, ít nhất ba giờ sau mới tự động mở ra”.

Ngô Bình híp mắt: “Đoàn Long, anh muốn thế nào đây?”

Đoàn Long xoay người lại, nhẹ nhàng bảo: “Xem ra Đoàn Thuần nói đúng, trên người cậu thật sự có bí mật. Anh rất tò mò, rốt cuộc cậu đã có những cuộc kỳ ngộ gì mà tu vi thăng tiến vượt bậc trong thời gian ngắn như vậy?”

“Anh muốn biết?”, Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm, vẻ cảnh giác.

Đoàn Long cũng nhìn anh chăm chú, khẽ hỏi: “Cậu bằng lòng nói ra chứ?”

Ngô Bình cười khẩy: “Thế thì phải xem anh có bản lĩnh bắt tôi nói hay không!”

Đoàn Long đáp: “Vốn dĩ anh không muốn giết cậu, dù gì thì sau lưng cậu vẫn còn Đường Môn. Nhưng chuyện đã đến nước này, anh đành phải ra tay thôi”.

Ngô Bình hỏi: “Anh cảm thấy anh giết được tôi ư?”

Đoàn Long đáp nhẹ tênh: “Đúng thế. Giết cậu có lẽ còn dễ hơn giết một con thỏ”.

Ngô Bình cau mày. Anh phát hiện có một luồng sức mạnh kỳ lạ và lớn mạnh đang chầm chậm thức tỉnh trong cơ thể Đoàn Long, bèn trầm giọng nói: “Anh không phải Đoàn Long!”

Đoàn Long bảo: “Tất nhiên ta là Đoàn Long. Có điều, ta không chỉ đơn giản là Đoàn Long”.

Gương mặt Ngô Bình ngập tràn vẻ khinh thường: “Còn tưởng lợi hại thế nào, hoá ra chỉ là bị tà ma nhập vào người thôi!”

Đoàn Long cười ha ha: “Tà ma? Ngươi chắc chứ?”

Lòng Ngô Bình trĩu xuống, vì anh phát hiện cơ thể Đoàn Long đang phát sáng. Loại ánh sáng màu xám xanh ấy, khí tức còn kinh khủng hơn tà ma rất nhiều!

“Ta là thần!”, đôi mắt Đoàn Long phun ra ngọn lửa màu xám xanh, khí tức toàn thân vừa khủng khiếp vừa quái dị.

Đứng trước khí tức này, Ngô Bình cảm thấy mình thật bé nhỏ. Anh cau mày hỏi: “Ngươi là thần, nhập vào người Đoàn Long?”

Cảm xúc không hề dao động trên gương mặt Đoàn Long. Đối phương lãnh đạm nói: “Ta là thần Bất Tử. Loài người nhỏ bé kia, dâng hiến mọi thứ của ngươi đi!”

Ngô Bình cười khẩy: “Thần Bất Tử? Tu vi của ngươi cùng lắm chỉ ở mức Chân Quân mà cũng dám tự xưng mình là thần?”

Đoàn Long sải bước ra nhanh như chớp, đấm thẳng về phía Ngô Bình. Tuy đối phương rất nhanh, nhưng quyền ý của Ngô Bình cũng không kém. Anh lập tức giơ hai nắm đấm ra phía trước, tiếp đòn của đối phương.

“Rầm!”

Anh bị đấm bay như một quả bóng bàn, đập mạnh xuống bức tường thép, vang rầm một tiếng.

Dù đã luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công và sở hữu quyền ý như thần, cú va đập này vẫn quá sức chịu đựng, anh cảm thấy cơ thể vô cùng rã rời.

Anh toét miệng nhe nanh, cố gắng đứng dậy, vừa nhìn chòng chọc vào Đoàn Long vừa hỏi: “Bây giờ ngươi không phải Đoàn Long đâu nhỉ?”

Đoàn Long đáp: “Ta chính là Đoàn Long, Đoàn Long chính là ta!”

Ngô Bình khẽ thở dài, đoạn đeo mặt nạ Hắc Thiên vào: “Thần Hắc Thiên à, giúp một tay nhé, gặp phải người cùng ngành của ngươi rồi”.

Thần Hắc Thiên hiện ra trong không gian Hắc Thiên, khinh bỉ nói: “Yếu ớt như thế, bảo nó là bán thần còn miễn cưỡng”.

Ngô Bình bảo: “Ta không đánh lại, ngươi thu phục nó giúp ta”.

Thần Hắc Thiên bảo: “Nếu muốn ta ra tay thì ngươi phải hiến tế, giao dịch công bằng”.

Ngô Bình hừ giọng: “Thế thì thôi. Nhờ thần chi bằng nhờ vào mình”.

Anh tháo mặt nạ, vẫy tay một cái, đánh ra ba lá bùa thần Kim Giáp. Ba lá bùa thần này do Ngô Ngạo Sương tặng anh. Dùng nó có thể triệu hồi ba thần Kim Giáp, thực lực có lẽ ngang ngửa với người ở cảnh giới bốn Địa Tiên.

Lúc này, ánh sáng vàng loé lên, ba người đàn ông cao to màu vàng xuất hiện. Họ cao hai mét, trên người mặc giáp vàng, sức mạnh vô biên.

Cùng lúc ấy, Ngô Bình gọi Nhân Bì Viêm Dương ra, hét lên: “Giữ lấy hắn!”

Ba chiến thần Kim Giáp lập tức đứng ra, hai người ôm chân, một người ôm eo. Nhân Bì Viêm Dương cũng xoắn thành một sợi dây da, trói quanh người Đoàn Long.

Đoàn Long bị bán thần nhập vào cơ thể, sức mạnh ngang ngửa với Địa Tiên cảnh giới tám, chín. Nay bị ba chiến thần Kim Giáp và Viêm Dương tạm thời khống chế, Đoàn Long lập tức cáu tiết.

Ngô Bình nhanh chóng lấy pháp ấn Tiểu Tây Thiên ra, đóng mạnh lên trán Đoàn Long. Cùng lúc ấy, anh bắt đầu niệm Chân ngôn Độ Hoá.

Tiếng Phạn truyền vào tai, gương mặt Đoàn Long rúm ró, gào thét chói tai. Sợi dây của Nhân Bì chầm chậm nới lỏng, ba thần Kim Giáp cũng dần dần không giữ được nữa.

Thế là Ngô Bình đẩy nhanh tốc độ niệm Chân ngôn. Nhưng chưa niệm được mấy câu, Nhân Bì đã bị Đoàn Long làm bung ra, ba chiến thần Kim Giáp cũng bị hất văng. Mọi thứ tiêu tan, Ngô Bình đã bị Đoàn Long siết cổ,

Đoàn Long rống lên: “Loài người bé nhỏ! Ngươi còn dám phản kháng, đúng là to gan!”

Ánh sáng kiếm loé lên, cánh tay Đoàn Long bị chém đứt. Ngô Bình tiếp đất, chẳng biết đã cầm thanh kiếm Hắc Long trong tay từ khi nào.

Ho vài tiếng, anh lạnh lùng cười bảo: “Đồ vô dụng! Ngay cả bán thần cũng chẳng bằng, người bớt tỏ vẻ đi!”

Dứt lời, anh vung tay, ngọn đèn thần Tịnh Thế đã đóng vào nóc mật thất, Thần Quang rọi xuống.

Đoàn Long ôm mặt, rống lên: “Chết tiệt, đây là thứ gì!”

Ngô Bình lớn tiếng gọi: “Viêm Dương!”

Viêm Long nhào đến, Nhân Bì quấn lấy chân Đoàn Long, khiến anh ta không cử động được. Ngô Bình cũng không định độ hoá đối phương nữa mà dùng kiếm chém thẳng tới!

“Phựt!”

Đầu của Đoàn Long bị chém làm đôi, máu tươi chảy ròng ròng xuống đất. Tuy vậy, một luồng ánh sáng xanh xám đã bay ra rồi xộc thẳng vào cơ thể anh.

Đầu Ngô Bình đau nhức vô cùng, rồi anh nghe thấy một giọng nói cực kỳ lạnh lùng và kiêu ngạo vang lên: “Loài người ngu xuẩn! Kẻ ngươi giết chỉ là thân thể của Đoàn Long. Ta là thần Bất Tử, ngươi không giết chết được ta! Bây giờ, ta sẽ khống chế cơ thể của ngươi, biến ngươi thành một phần của ta!”

Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng: “Kẻ ngu xuẩn là tên thần vặt vãnh nhà ngươi. Ngươi cho rằng chỉ cần nhập vào cơ thể ta là sẽ khống chế được ta ư?”

Dứt lời, Võ Hồn Đại La của anh đã lao về phía đối phương. Thiên lực Đại La là một sức mạnh vô cùng kỳ diệu. Tên thần kia gào lên thảm thiết, một đòn ấy của anh đã khiến sức mạnh của nó hao tổn năm phần trăm!

Nó vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Đây là… sức mạnh của Thiên Đường, sao ngươi lại có…”

Võ Hồn Đại La có sức tấn công rất ghê gớm, chưa chờ nó nói hết câu, đã bắt đầu đòn tấn công thứ hai.

Chịu thêm một đòn nữa, tên thần ấy đã mất thêm hơn năm phần trăm sức mạnh. Nó cảm thấy không ổn, lập tức phản kích. Ngô Bình liền cảm thấy cả người đau đớn, gào lên thảm thương. Ngay sau đó, cơ thể anh không động đậy được nữa, nằm gục xuống đất.

“Ta phải khiến ngươi gánh chịu nỗi đau khủng khiếp nhất trên đời này!”, tên thần ấy gầm lên.

Ngô Bình quát mắng: “Đến đây xem nào. Ngươi nghĩ ngươi doạ được ta ư?”

“Ầm!”

Võ Hồn Đại La tấn công lần thứ ba. Tên thần này có kinh nghiệm nên đã học được cách tránh đòn, nó nấp về phía bụng của Ngô Bình.
Chương 763: Giết thần Bất Tử

Ngô Bình kêu lên thảm thiết, anh cảm giác như trong bụng mình đang có hàng chục bàn tay cào cấu vào từng khúc ruột, đau đến không chịu nổi.

Anh bắt đầu nôn oẹ, miệng chửi mắng: “Khốn kiếp! Có gan thì ngươi đi xuống dưới thử xem!”

Thần Bất Tử cười lạnh đáp: “Này loài người, giờ đã biết sự lợi hại của ta chưa? Lập tức ngừng phản kháng, ngoan ngoãn trở thành một bộ phận của ta, ta sẽ cho ngươi cùng hưởng vinh quang của thần!”

Thần Bất Tử vô cùng đắc ý, Ngô Bình tiếp tục dùng võ hồn đánh vào bên trong. Đối phương lập tức nấp vào đan điền.

Ở đan điền có một cái cây nhỏ, lúc này đã ra cành, ra lá. Lá của nó trong suốt và lấp lánh. Thần Bất Tử đi vào địa bàn của nó, cái cây vẫn im lìm không phản ứng gì.

Cho đến khi võ hồn của Ngô Bình lại ra tay, trong lúc thần Bất Tử đang bận ứng phó với võ hồn Đại La thì cái cây nhỏ chớp thời cơ để ra tay. Toàn bộ lá của nó lắc lư tạo ra lực hút dữ dội.

Thần Bất Tử tránh được quyền ý nhưng lại đụng phải cái cây nhỏ. Trong nháy mắt, nó bị hút vào trong một vòng xoáy năng lượng.

Sau đó Ngô Bình nghe thấy một tiếng thét chói tai. Vài giây sau thì mọi thứ yên ắng trở lại.

Anh thở phào nhẹ nhõm, Đạo Chủng lại không làm anh thất vọng.

Lúc này người anh vẫn còn đau. Ngô Bình nằm vật ra giường không động đậy nổi, thi thoảng rên hừ hừ.

Lúc này, anh cảm thấy cái cây nhỏ đang rung rinh. Rễ của nó nhanh chóng lan rộng cắm vào sâu trong đan điền rồi tiếp tục vươn ra. Bộ rễ của nó chạm vào Linh Khiếu và Thần Khiếu của anh.

Trong Linh Khiếu và Thần Khiếu của anh có Ất Mộc Linh Lực, Kim Cương Nhẫn Lực, Thuần Dương Tiên Lực, U Minh Quỷ Lực, Hậu Thổ Nguyên Lực, Đại La Thiên Lực. Sáu loại năng lượng này không ngừng bị Đạo Chủng hút lấy bằng bộ rễ của mình.

Hút được sáu loại năng lượng, Đạo Chủng như thể có sự thay đổi. Có vẻ như sau khi hút được thần Bất Tử kia, Đạo Chủng bắt đầu có khả năng hút năng lượng cao cấp.

Nửa tiếng trôi qua, cơ thể Ngô Bình mới dần bình thường trở lại. Anh ngồi dậy nhìn xác Đoàn Long mà không khỏi thở dài.

Ba tiếng sau đó nhanh chóng trôi qua. Cánh cửa sắt tự động mở ra, Ngô Bình đi ra khỏi mật thất rồi gọi cho Diệp Thiên Tông.

Chỉ vài phút sau, Diệp Thiên Tông đưa người tới. Sau khi hỏi rõ đầu đuôi xong, Diệp Thiên Tông không khỏi sợ hãi.

“Sư đệ, may mà mạng cậu lớn, có cách đối phó với tà ma! Nếu cậu có mệnh hệ gì thì anh không biết ăn nói sao với sư phụ”.

Hoá ra Ngô Bình đã cải biên một chút, gọi thần Bất Tử kia là tà ma để Diệp Thiên Tông dễ hiểu hơn.

“Giờ người đã chết rồi, em có bị tính vào tội mưu sát không?”, anh bất lực hỏi.

Diệp Thiên Tông cười hi hi đáp: “Đoàn Long bị tà ma khống chế muốn sát hại cậu, cậu chỉ tự vệ chính đáng thôi. Như vậy là hợp tình hợp lý không ai có thể bắt bẻ được”.

Chỉ một lát sau, lại một tốp người đi tới điều tra hiện trường. Dấu vết vật lộn rất rõ ràng trên mặt đất và cả trên tường. Mọi thứ bao gồm cả bùa thần Kim Giáp đã sử dụng cũng được thu lại làm vật chứng.

Thậm chí họ còn giải phẫu xác Đoàn Long. Sau cùng, những người này đi tới kết luận Đoàn Long quả thật bị tà ma khống chế, hơn nữa còn định sát hại Ngô Bình.

Nhưng Đoàn Long là thủ lĩnh của Thiên Long. Việc anh ta bị giết là việc rất lớn nên Ngô Bình vẫn phải phối hợp điều tra, có mặt mỗi khi có lệnh triệu tập.

Về đến nhà Diệp Thiên Tông, anh còn chưa ngồi nóng chỗ thì đã bị triệu tập. Anh bị gọi tới một cơ quan nào đó ở Thiên Kinh. Ngô Bình đi vào cơ quan đó rồi vào một căn phòng trên tầng ba.

Đó là một căn phòng không có cửa sổ, Ngô Bình ngồi trên ghế, trước mặt anh là một cái bàn. Đằng sau bàn là một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên.

Người đàn ông hỏi: “Ngô Bình, cậu có thể thuật lại những việc đã diễn ra không?”

Ngô Bình liền kể lại đầu đuôi sự việc. Người đàn ông kia chăm chú lắng nghe rồi hỏi: “Sao cậu có thể phán đoán được rằng Đoàn Long đã bị tà ma nhập?”

Ngô Bình: “Tôi có nhiều kinh nghiệm đối phó với tà ma trước đó”.

"Cậu nói tà ma đó vô cùng mạnh, cậu phải dùng tới ba lá bùa thần Kim Giáp mới khống chế được. Chúng tôi đã tham khảo ý kiến của các chuyên gia về bùa thuật, họ nói nếu cùng lúc dùng ba lá bùa Kim Giáp này thì uy lực đủ để trấn áp một Chân quân. Đối phương mạnh đến vậy, sao cậu lại giữ được mạng?"

Ngô Bình: "Tôi không yếu, nếu chỉ luận quyền thuật thì mặc dù tôi không phải đối thủ của nó, nhưng nó cũng không đủ sức đánh chết tôi".

Người phụ nữ trung niên bên cạnh cười lạnh: "Nói láo! Tu vi của cậu cùng lắm chỉ là Võ thần, làm sao có thể chịu nổi một đòn của Chân quân chứ?"

Ngô Bình liếc nhìn người phụ nữ này rồi hỏi: "Chị có từng nghe nói đến Kim Cương Bất Hoại Thần Công của chùa Đại Thiền chưa?"

Người phụ nữ: "Có từng nghe nói, lẽ nào cậu luyện loại thần công này?"

Ngô Bình: "Thật ngại quá, tôi đã luyện tới tam trọng của Kim Cương Bất Hoại Thần Công, chính là cảnh giới Thần Quỷ Trường Vực".

Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông trung niên hỏi tiếp: "Vậy cậu giết tà ma bằng cách nào?"

Ngô Bình lật bàn tay lại, một quả cầu Lôi Hoả xuất hiện trong lòng bàn tay anh. Anh nói: "Là nhờ có nó".

Hai người kia nhìn quả cầu, cảm nhận được sức mạnh kinh hoàng của nó.

Cứ thẩm vấn như vậy hai tiếng đồng hồ, sau đó người đàn ông nói: "Ngô Bình, chúng tôi hỏi xong rồi. Cậu chờ ở đây một chút, có người muốn gặp cậu".

Sau khi hai người kia đi khỏi, lại có một người thanh niên đi vào. Người này tay cầm chiếc cốc giữ nhiệt, mỉm cười nói với Ngô Bình: "Xin chào, tôi tên là Thành Ngư. Cậu có thể gọi tôi là Tiểu Thành".

Ngô Bình: "Không phải cuộc thẩm vấn đã kết thúc rồi hay sao?"

Thành Ngư mỉm cười đáp: "Tôi không tới để thẩm vấn cậu. Thiên Long hiện giờ như con rồng mất đầu, cậu là tổ trưởng của Hắc Thạch, hơn nữa sức mạnh hơn người. Cho nên cấp trên hy vọng cậu có thể tạm thời tiếp nhận vị trí thủ lĩnh của Thiên Long".

Ngô Bình giờ bận muốn xỉu, anh không hề hứng thú với vị trí này. Anh lập tức đáp: "Xin lỗi, tôi từ chối".

Người thanh niên kia sững lại: "Cậu từ chối?"

Ngô Bình: "Đúng vậy".

Người thanh niên kia thổi thổi vào trong cái cốc rồi hỏi: "Tổ trưởng Ngô, cậu có biết thủ lĩnh của Thiên Long có quyền lực lớn thế nào không?"

Ngô Bình: "Quyền lợi nào cũng đi liền với nghĩa vụ thôi, không phải sao?"

Người thanh niên gật đầu: "Cậu nói phải. Lần này người đưa ra đề nghị này với cậu là Trương thần tướng, ông ấy không ngờ cậu sẽ từ chối thẳng thừng như vậy. Thế này đi, hay là cậu suy nghĩ thêm một chút rồi ba ngày sau trả lời chúng tôi có được không?"

Ngô Bình: "Không cần tới ba ngày, tôi không hứng thú với vị trí này".

Thành Ngư thở dài đáp: "Cứ suy nghĩ một chút đi. Cậu cần biết có rất nhiều người muốn ngồi lên vị trí này".

Dừng lại một chút, Thành Ngư nói tiếp: "Đúng rồi, là thủ lĩnh Thiên Long thì mỗi năm cậu sẽ được vào kho của nhà nước một lần để chọn ba món đồ mà cậu thấy cần thiết".

Ngô Bình sững lại: "Kho của nhà nước?"

Thành Ngư: "Đúng vậy, chính là kho của nhà nước. Từ khi nhà Tần thành lập cái kho này đã tồn tại rồi. Vô số những món bảo vật qua từng triều đại đều lưu trữ ở đây. Chỉ có những tu sĩ làm việc công mới được phép vào đây".

Anh ta giải thích tiếp: "Thủ lĩnh của Thiên Long có cấp bậc tương đương Quốc sĩ cấp ba”.

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: "Để tôi suy nghĩ một chút".

Người thanh niên kia cười đáp: "Được, tôi đợi tin của cậu".

Sau khi ra khỏi toà nhà, Ngô Bình vừa ra ngoài đã thấy Diệp Thiên Tông chờ sẵn. Ông ấy đã chờ ở đó hơn một tiếng.

"Sư đệ, họ làm gì cậu vậy?", Diệp Thiên Tông vội vã hỏi.

Ngô Bình lắc đầu: "Không sao cả. Sư huynh, họ muốn em làm thủ lĩnh Thiên Long nhưng em từ chối rồi".

Diệp Thiên Tông thiếu điều nhảy dựng lên: "Cái gì? Cậu từ chối sao?"

Ngô Bình: "Em không muốn hao tâm tổn sức".

Diệp Thiên Tông cười khổ: "Sư đệ à, xem ra cậu chưa hiểu rõ quyền lực của vị trí đó lớn thế nào. Thủ lĩnh của Thiên Long còn có cấp bậc cao hơn anh nữa. Anh mặc dù cai quản Thần Võ Ti nhưng không được coi là Quốc sĩ, Thủ lĩnh Thiên Long thì khác. Ngồi vào vị trí đó nghĩa là em sẽ có được đãi ngộ và đặc quyền của một Quốc sĩ”.

Ngô Bình hỏi: "Nói vậy thì chắc cũng không có nhiều Quốc sĩ nhỉ?"

Diệp Thiên Tông: "Theo anh được biết thì số lượng Quốc sĩ tính cả còn sống và đã chết đều chưa tới một trăm người. Mặc dù em chỉ là Quốc sĩ cấp ba nhưng đã là hiếm có lắm rồi. Lương bổng của Quốc sĩ sẽ thanh toán bằng tiền bùa, còn được vào kho của nhà nước chọn bảo vật. Đỉnh nhất là Quốc sĩ có quyền hưởng tài nguyên trong nước. Tức là ví dụ nếu em phát hiện ra mỏ khoáng sản thì lập tức có quyền sở hữu mỏ khoáng sản đó!"
Chương 764: Linh hồn sơ sinh

Diệp Thiên Tông: "Đương nhiên, cậu chỉ là thủ lĩnh tạm thời cũng có nghĩa là thân phận Quốc sĩ này cũng chỉ là tạm thời, trừ khi cậu trở thành thủ lĩnh đích thực".

Ngô Bình chớp mắt đáp: "Vậy em cứ làm tạm vài hôm xem thế nào đã nhỉ?"

Diệp Thiên Tông: "Cứ nghe lời anh làm cho tốt, chắc chắn không lỗ đâu!"

Lúc này đã gần chín giờ sáng, thánh tổ Thanh Môn hẹn anh mười giờ gặp mặt ở Đường Lâu nên Ngô Bình và Diệp Thiên Tông đi thẳng tới Đường Lâu.

Ngô Bình có ba mươi phần trăm cổ phần ở Đường Lâu, anh chính là ông chủ ở đây. Cho nên anh vừa tới, mấy vị quản lý đều thi nhau ra đón.

"Cậu chủ Ngô!"

Ngô Bình: "Tôi tới gặp một người, mọi người không cần theo tôi".

"Vâng"

Vẫn chưa tới mười giờ, Ngô Bình liền sai người chọn cho anh một phòng rồi gọi Diệp Thần tới.

Diệp Thần là thiên tài võ học, căn cốt còn hơn Tạ Phi cho nên Ngô Bình muốn thu nhận học trò này để truyền lại một số kungfu.

Hôm nay gặp lại Diệp Thần, Ngô Bình không khỏi kinh ngạc phát hiện cậu nhóc này đã luyện được Khí thành sức mạnh, hơn nữa cái gốc căn bản rất chắc! Phải biết rằng, trước đó anh mới truyền cho Diệp Thần một bộ phương pháp đứng tấn mà thôi!

"Chủ nhân", Diệp Thần cung kính chào hỏi. Khí tức của cậu ấy đã mạnh hơn trước rất nhiều.

Ngô Bình cười đáp: "Được lắm, quả nhiên tôi đã không nhìn lầm cậu. Để tôi truyền thêm cho cậu một bộ phương pháp hít thở, một bộ Đoàn Thể Thuật. Cậu phải chăm chỉ tập luyện nhé!"

"Vâng!", Diệp Thần cúi người cảm ơn anh.

Diệp Thần học rất nhanh, Ngô Bình dạy vài lần là cậu ấy đã thuộc, chạy ra một góc tiếp tục tập luyện.

Thấy sắp đến giờ hẹn, Ngô Bình đi tới đại sảnh nơi anh hẹn gặp thánh tổ Thanh Môn.

Ngoài dự đoán của anh, trong đại sảnh chỉ có ba người. Trong đó có một người ngồi trên ghế còn hai người đứng đằng sau. Người đang ngồi đeo một chiếc mặt nạ bạc, dáng người dong dỏng cao, mặc Đường phục màu trắng.

Thấy Ngô Bình tới, người đang ngồi đứng dậy chắp tay: "Cậu chủ Ngô!"

Ngô Bình đáp lễ: "Anh chính là thánh tổ Thanh Môn?"

Đối phương đáp: "Thanh Môn Trình Thương Ngô".

Ngô Bình đáp: "Mời Trình môn chủ ngồi".

Hai bên ngồi xuống, Ngô Bình nói: "Trình môn chủ hẹn tôi ra đây không biết có gì chỉ dạy?"

Trình Thương Ngô cười đáp: "Cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn kết bạn mà thôi".

Ngô Bình cười ha ha đáp: "Tôi thậm chí còn không biết Trình môn chủ mặt mũi ra sao nên kết bạn thì thôi bỏ qua đi".

Trình Thương Ngô do dự một lát, sau đó đưa tay tháo mặt nạ xuống. Sau đó, Ngô Bình nhìn thấy một gương mặt vô cùng anh tuấn, có lẽ cũng chỉ chừng ngoài hai mươi tuổi. Trình Thương Ngô rõ ràng là nam giới nhưng đường nét còn đẹp hơn cả nữ giới.

Thấy vẻ mặt sững sờ của Ngô Bình, Trình Thương Ngô đáp: "Bởi lẽ đó nên tôi mới muốn che giấu tướng mạo của mình, chỉ là không muốn khiến cậu chủ Ngô phân tâm".

Ngô Bình ho khan một tiếng rồi đáp: "Trình môn chủ nghĩ nhiều rồi, nam giới có dung mạo đẹp cũng không có gì sai cả".

Trình Thương Ngô cười đáp: "Cậu chủ Ngô, tôi sẽ không vòng vo nữa, xin cho phép tôi nói thẳng. Cậu chủ Ngô trong lúc giận dữ đã huỷ đi cơ nghiệp gây dựng nhiều năm của Thanh Môn ở Viêm Long. Tôi tới gặp cậu chủ Ngô là muốn xin cậu nương tay".

Ngô Bình: "Nương tay? Ban đầu khi Lâm Lãnh Thiền muốn giết tôi, sao không nương tay với tôi?"

Trình Thương Ngô: "Ân oán giang hồ chỉ cần ngồi xuống bàn bạc là có thể hoá giải. Ban đầu là do Thanh Môn chúng tôi không đúng, chúng tôi có thể bù đắp cho cậu chủ Ngô".

Ngô Bình đáp: "Vậy tôi muốn được bồi thường toàn bộ địa bàn, sản nghiệp của Thanh Môn ở Viêm Long".

Trình Thương Ngô cười đáp: "Đương nhiên là được".

Câu nói này khiến Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên. Anh còn nghĩ Trình Thương Ngô này sẽ tiếp tục kì kèo mặc cả với anh nhưng không ngờ anh ta lại đồng ý luôn!

Anh nói: "Như vậy là Thanh Môn đồng ý từ bỏ lợi ích của mình ở Viêm Long?"

Trình Thương Ngô: "Không phải là từ bỏ, mà là trao đổi".

Ngô Bình: "Ồ? Vậy anh muốn trao đổi cái gì?"

Trình Thương Ngô: "Thanh Môn không muốn từ bỏ thị trường Viêm Long vì đây hiện là thị trường lớn nhất thế giới. Hy vọng cậu chủ Ngô có thể giơ cao đánh khẽ cho chúng tôi sau này được ở lại Viêm Long phát triển".

Ngô Bình: "Xin lỗi, chuyện này không phải chuyện tôi có thể tự quyết định".

Trình Thương Ngô: "Tôi biết con gái của Kim thần tướng cũng tham gia việc này, nhưng nếu cậu chủ Ngô đồng ý tha cho chúng tôi thì cô Lam có lẽ cũng sẽ không truy cứu thêm chuyện này nữa".

Ngô Bình nghi hoặc: "Tại sao Thanh Môn cứ phải ở lại Viêm Long này?"

Trình Thương Ngô: "Vì Thanh Môn bắt nguồn từ Viêm Long nên đương nhiên không thể từ bỏ mảnh đất vàng này".

Ngô Bình biết anh ta không nói thật, nhưng anh cũng không để ý. Đối phương đã đồng ý từ bỏ sản nghiệp hiện có ở Viêm Long, vậy thì anh cũng không thiệt hại gì.

"Vậy được", anh đáp.

Trình Thương Ngô cười đáp: "Cậu chủ Ngô quả là người rộng lượng, Thương Ngô xin đa tạ".

Nói thêm đôi câu chuyện phiếm rồi Trình Thương Ngô cũng cáo từ.

Lúc tiễn đối phương ra về, Ngô Bình mở mắt thấu thị quan sát người thanh niên này. Anh phát hiện ở vị trí huyệt Linh Đài của Trình Thương Ngô có một hình người nhỏ trông y hệt anh ta đang ngồi ở đó!

Ngô Bình kinh ngạc, trong đầu thầm kêu lên: Linh hồn sơ sinh!

Linh hồn sơ sinh là thứ chỉ có Chân quân mới có được, lại thêm việc tu vi của Trình Thương Ngô này không hề cao nên anh đoán chắc là do linh hồn sơ sinh chiếm đoạt thân xác của người khác để trùng sinh. Tu vi của nó sẽ mau chóng hồi phục trở lại.

Ngô Bình không nói ra chuyện này, chỉ âm thầm đưa mắt nhìn theo Trình Thương Ngô.

Trình Thương Ngô vừa đi khỏi thì Diệp Thiên Tông bước ra hỏi: "Sư đệ, hai bên bàn bạc ổn thoả rồi sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Thanh Môn đồng ý cho em toàn bộ cơ nghiệp hiện có, nhưng họ cũng sẽ tiếp tục phát triển những sản nghiệp khác ở Viêm Long chứ không rời khỏi đây".

Diệp Thiên Tông cũng cảm thấy kỳ lạ: "Điều kiện của họ chỉ có vậy sao?"

Ngô Bình: "Đúng vậy".

Diệp Thiên Tông như thể suy nghĩ gì đó rồi đáp: "Chắc chắn còn có uẩn khúc gì đó".

Ngô Bình: "Sư huynh, thánh tổ Thanh Môn này không đơn giản, em nghi ngờ đây có thể là một người đoạt xác!"

Diệp Thiên Tông hoảng hốt: "Người đoạt xác?"

Ngô Bình gật đầu: "Hơn nữa trước khi đoạt xác, người này ít nhất phải có tu vi là Chân quân, lợi hại hơn Lạc Trường Sinh nhiều".

Diệp Thiên Tông nghiêm mặt lại đáp: "Sư đệ, vậy thì chuyện hôm nay quả thực nguy hiểm. Nhỡ đâu hắn ta lên cơn giận dữ rồi giết người thì hai chúng ta đều chỉ có nước chết".

Ngô Bình đáp: "Hắn cũng không dám làm vậy đâu. Với loại quái vật già đời này trừ phi là gặp nguy hiểm về tính mạng, nếu không chắc chắn sẽ không dám để lộ thân phận. Dù gì thì linh hồn sơ sinh là món đồ tốt, ai cũng muốn có!"

Diệp Thiên Tông gật đầu: "Cũng phải!"

Tu vi của người đoạt xác là món hời béo bở. Một khi bị kẻ thù hoặc các tà phái phát hiện ra thì rất dễ bị ám hại để cướp mất linh hồn sơ sinh.

Linh hồn sơ sinh của Chân quân có rất nhiều công dụng, không chỉ dùng để luyện ra pháp khí cho tà đạo được, mà nếu trực tiếp hút nó thì sẽ có tác dụng khiến cơ thể mạnh hơn.

Trong thế giới thiếu thốn tài nguyên tu luyện như hiện tại, những kẻ như Trình Thương Ngô đúng là một miếng thịt béo bở mà rất nhiều kẻ tu luyện muốn vồ lấy!

Diệp Thiên Tông không hiểu biết nhiều về linh hồn sơ sinh nên hỏi: "Sư đệ, cậu nói xem những linh hồn sơ sinh đi cướp xác này, tu vi của chúng trong tương lai có bị ảnh hưởng không?"

Ngô Bình: "Ảnh hưởng thì chắc chắn là có nhưng nếu biết cách ứng phó thì vấn đề sẽ không nghiêm trọng. Có điều những linh hồn sơ sinh này có tu vi càng cao càng dễ bị phát hiện. Một khi bị phát hiện, kết cục thường rất thê thảm".

Diệp Thiên Tông: "Bảo sao Trình Thương Ngô này khép nép như vậy, hoá ra là không dám gây chuyện lớn!"

Ngô Bình: "Em nghi ngờ người này ngồi lên vị trí thánh tổ của Thanh Môn chỉ là cái cớ để mượn thế lực của Thanh Môn làm việc cho mình".

"Làm việc gì vậy?", Diệp Thiên Tông tò mò hỏi.

Ngô Bình: "Linh hồn sơ sinh này không biết đã sống bao nhiêu năm rồi. Những chuyện nó biết, những tài nguyên nó tích luỹ được nhiều đến mức không thể tưởng tượng nổi! Nhưng muốn tìm lại những nguồn tài nguyên trước kia thì chắc chắn sẽ cần rất nhiều nhân lực và vật lực. Cho nên việc lên làm thánh tổ rồi mượn thế lực của Thanh Môn chính là một sự lựa chọn hoàn hảo!"
Chương 765: Linh Minh Thánh Thể

Diệp Thiên Tông gật đầu: "Sư đệ nói phải. Nếu anh là kẻ đó thì chắc chắn cũng sẽ chọn sống ẩn dật không gây chú ý".

Ngừng lại một lát, Diệp Thiên Tông lại lo lắng hỏi: "Nhưng sư đệ à, liệu hắn ta có ghi thù với cậu không? Đã là cao thủ thuộc hàng Chân quân, nhỡ đâu hắn hồi phục được tu vi thì búng tay một cái cũng có thể giết cậu".

Ngô Bình cười đáp: "Sư huynh, đến lúc đó thì em đã mạnh hơn hắn rồi!"

Diệp Thiên Tông sáng mắt lên, cười đáp: "Là do anh cao tuổi nên hồ đồ đó, sư đệ nói phải! Với tư chất của cậu thì chẳng mấy chốc sẽ thành Địa Tiên, vượt qua hắn không phải chuyện khó!"

Nói chuyện một lúc, Diệp Thiên Tông liền cáo từ trước. Ngô Bình chẳng mấy khi đến Đường Lâu nên quyết định ở lại đó một thời gian.

Đến buổi trưa, Ngô Bình gọi người thân tới Đường Lâu ăn cơm, nhân tiện đưa họ đi chơi ở sòng bạc. Ở Đường Lâu còn có rất nhiều dịch vụ như xông hơi trị liệu, mát xa,... rất phù hợp để nghỉ ngơi thư giãn.

Ông bà ngoại không thích mấy chỗ như sòng bạc nên tới rạp phim xem phim, tận hưởng không gian hai người. Ngô Bình liền đưa Ngô Mi và Trương Lệ đi lượn quanh sòng bạc.

Ngô Mi đầu óc nhanh nhạy nên nảy số rất nhanh. Cô bé chơi mấy ván bài poker, nhờ tài tính toán thần sầu mà thua ít thắng nhiều. Trong một tiếng mà cô bé kiếm được mấy chục nghìn tệ.

Trương Lệ cũng ở đó chơi vài ván xong thì chán nên chạy tới chỗ spa.

Sau khi Trương Lệ đi khỏi, Ngô Mi đột nhiên hạ giọng nói nhỏ: "Anh, anh có phát hiện ra không?"

Ngô Bình: "Phát hiện ra chuyện gì cơ?"

Ngô Mi: "Dạo này mẹ đặc biệt rất thích ăn diện, trang điểm. Tuần trước mẹ còn bảo em giúp mẹ chọn quần áo và son môi nữa".

Trương Lệ từ sau khi uống đan dược Ngô Bình cho kết hợp với điều chỉnh nếp sống điều độ thì trông trẻ ra rất nhiều. Giờ nhìn bà ấy chỉ cỡ ngoài ba mươi, trông rất trẻ trung.

Ngô Bình nhìn Ngô Mi hỏi: "Ý em là mẹ có bạn trai rồi sao?"

Ngô Mi: "Em không biết chắc nhưng theo linh cảm của em thì rất có thể".

Ngô Bình khẽ thở dài. Bao nhiêu năm nay mẹ tần tảo lo việc trong nhà, cuộc sống quả thực không dễ dàng gì. Một mình mẹ như vậy quá cô đơn, nếu mẹ muốn tìm một người bầu bạn thì người làm con như anh sẽ không phản đối.

Ngô Mi đột nhiên thu lại xấp thẻ poker trên bàn rồi cúi đầu nói: "Em không muốn chơi nữa".

Ngô Bình vội vã hỏi: "Ngô Mi em sao vậy?"

Ngô Mi ngẩng mặt lên, mắt đã đỏ hoe đáp: "Anh, em nhớ bố".

Câu nói của cô bé khiến lòng anh chua xót. Đúng vậy, chẳng lẽ anh không nhớ bố? Khi còn nhỏ, bố là chỗ dựa an toàn nhất, vững chãi nhất của Ngô Bình. Khi anh lớn hơn một chút thì bố cố gắng hết sức để đáp ứng mọi nguyện vọng của anh.

Giờ anh càng lớn, càng giỏi giang thì lại càng thường xuyên nhớ bố hơn. Người đàn ông ấy bình phàm giản dị, không giỏi thể hiện tình cảm nhưng lúc nào cũng âm thầm hy sinh tất cả cho gia đình.

"Anh, anh lợi hại như vậy, liệu có cách nào đưa bố trở về bên cạnh chúng ta được không?", Ngô Mi nhỏ tiếng nói, nhưng rõ ràng cô bé cũng biết đây là chuyện không thể nào.

Ngô Bình nghe xong thì lắc đầu ngay: "Tiểu Mi, người thường sau khi chết đi, hồn phách sẽ đi vào luân hồi. Hiện giờ bố trông như thế nào, chỉ sợ không ai..."

Chưa nói xong câu thì Ngô Bình đột nhiên nheo mắt lại, nhanh chân bước về phía thư phòng.

Ngô Mi đuổi theo hỏi: "Sao vậy anh?"

Ngô Bình đáp: "Tiểu Mi, em đi tìm mẹ đi, anh có việc phải làm".

Ngô Mi rất nghe lời, gật đầu rồi đi tìm Trương Lệ.

Ngô Bình lấy ra đồng tiền phép gieo một quẻ. Lần gieo quẻ này, anh lờ mờ nhìn thấy sơ đồ quẻ tượng thứ tư. Đột nhiên anh sáng mắt lên, lẩm bẩm: "Hồn phách của bố vẫn còn, hơn nữa còn rất toàn vẹn!"

Ngô Bình không khỏi nghĩ tới tổ chức bí mật của Địa Phủ kia. Nếu nhờ Đế Tân giúp đỡ, không biết có thể tìm thấy hồn phách của bố anh hay không?

Anh lấy trong người ra một cây hương, đốt lên rồi niệm một đoạn chú. Hương này là Đế Tân đưa cho anh, nói khi nào có việc gấp thì có thể dùng nó để triệu hồi ông ấy.

Sau khi đốt hương được năm phút, một luồng gió âm thổi vào phòng rồi một bóng người mờ mờ xuất hiện. Đó chính là Đế Tân.

"Cậu tìm tôi có việc gì sao?", giọng Đế Tân có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Ngô Bình: "Đế Tân, tôi muốn nhờ ông giúp một việc. Bố tôi đã mất nhiều năm, tôi không biết hồn phách của ông ấy có còn hay không. Liệu ông có thể giúp tôi điều tra chuyện này không?"

Đế Tân: "Bố cậu là người thường hay người tu luyện?"

Ngô Bình: "Bố tôi chỉ là người thường".

Đế Tân cười lạnh: "Người thường sau khi chết hồn phách không thể tồn tại đến bây giờ".

Ngô Bình: "Tôi đã gieo quẻ rồi, quẻ nói hồn phách của bố tôi vẫn còn, hơn nữa còn rất toàn vẹn. Tôi nghi ngờ bố tôi đã bị thu nạp vào Địa Phủ của các ông".

Đế Tân không khỏi kinh ngạc: "Còn có chuyện như vậy sao? Nhưng ở Địa Phủ có tới hàng chục tỷ âm hồn, muốn tìm một hồn phách như vậy không khác gì mò kim đáy bể".

Ngô Bình: "Tôi có một cách! Tôi có thể tạo ra một loại hương dẫn hồn, chỉ cần đốt nó lên là sẽ tìm thấy vị trí của bố tôi!"

Đế Tân: "Nếu có hương dẫn hồn thì tôi có thể giúp cậu chuyện này".

Ngô Bình: "Được! Mấy ngày nữa phiền ông tới đây thêm một chuyến, đến lúc đó tôi sẽ đưa hương cho ông!"

Đế Tân: "Nhưng chẳng lẽ cậu bảo tôi giúp không công? Nếu tôi tìm thấy bố cậu thì cậu cũng phải giúp tôi tìm Cửu đỉnh không công!"

Ngô Bình: "Được!"

Sau khi Đế Tân đi khỏi, Ngô Bình lập tức bắt tay vào làm hương dẫn hồn.

Loại hương dẫn hồn này cần khá nhiều nguyên liệu quý hiếm nên anh đã huy động lực lượng của Hắc Thiên Giáo để tìm kiếm trên phạm vi toàn cầu.

Sau khi gửi tin đi, anh đeo lên chiếc mặt nạ Hắc Thiên rồi hỏi: "Thần Hắc Thiên, nếu như có hồn phách hoàn chỉnh thì với sức mạnh của ngươi, có thể giúp một người sống lại không?"

Thần Hắc Thiên: "Nếu hồn phách hoàn chỉnh thì có thể chế tạo một cơ thể mới cho nó. Việc này một Thiên Tiên bình thường cũng làm được".

Nói đến đây, hắn nhìn Ngô Bình rồi nói: "Trong tay ta vừa hay có một Linh Minh Thánh Thể, là báu vật vô giá. Nếu như ngươi có thể hiến tế thêm ba linh hồn thì ta có thể cho ngươi báu vật này".

Ngô Bình ngạc nhiên: "Linh Minh Thánh Thể? Ngươi có nó thật sao?"

Thần Hắc Thiên phất tay một cái, trong không gian Hắc Thiên đột nhiên xuất hiện một cơ thể người. Cơ thể đó cao chừng mét chín, gương mặt anh tuấn, tóc đen, mắt xanh, da dẻ mịn màng, cơ thể hoàn mỹ theo tỷ lệ vàng.

Thấy cơ thể này khác xa so với bố mình, anh hỏi: "Có sửa được không?"

Thần Hắc Thiên: "Đương nhiên là được. Linh Minh Thánh Thể này có thể biến hoá tuỳ ý".

Ngô Bình thở dài đáp: "Ba hồn phách thì đắt quá. Hai thôi có được không?"

Thần Hắc Thiên: "Ta trước nay rất công bằng, nói ba thì chỉ có thể là ba".

Ngô Bình đành nhún vai: "Được rồi, ba thì ba".

Thế rồi anh gọi Viêm Dương tới. Viêm Dương đã quen với không gian Hắc Thiên, ngoan ngoãn nhả ra một tà ma.

Tà ma kia vừa xuất hiện liền bị thần Hắc Thiên treo trên không trung rồi hiến tế.

Sau đó, Viêm Dương tiếp tục nhả ra tà ma thứ hai, thứ ba.

Tính đến nay, Viêm Dương đã hiến tế tổng cộng năm tà ma mà không gặp khó khăn gì.

Viêm Dương nói với Ngô Bình: "Thượng tiên, sức mạnh hiện giờ của tôi đã hồi phục lại là cảnh giới bảy của Địa Tiên, hơn nữa cảnh giới còn đã viên mãn!"

Ngô Bình gật đầu, nói với thần Hắc Thiên: "Giờ Linh Minh Thánh Thể này thuộc về ta".

Thần Hắc Thiên: "Đương nhiên. Trong thánh thể có một Tiên Thiên Thánh Hồn, cho hồn phách người phàm vào đó, hồn và xác sẽ hoà hợp với nhau, nâng cao chất lượng hồn thể".

Ngô Bình đương nhiên hiểu chuyện này. Nếu bố anh có thể hồi sinh nhờ cơ thể này thì sẽ có hồn thể vô cùng mạnh mẽ!

Anh hỏi: "Thần Hắc Thiên, làm thế nào để thay đổi ngoại hình của thánh thể?"

Thần Hắc Thiên: "Cái này dễ thôi, ngươi dùng Thần niệm tác động vào Tiên Thiên hồn lực, nó sẽ nghe theo ngươi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK