Tu sĩ bị dẫm lên đầu lập tức lớn tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận, là huyết mạch Kinh Hầu, một trong Bát Đại Hỗn Độn Huyết Mạch!”
Cây gậy trong tay của kim hầu đột nhiên đánh xuống, tốc độ của cây gậy quá nhanh, xé rách không gian, không nghe thấy được chút âm thanh nào, gần như đập vào đầu Ngô Bình ngay lập tức.
Nhưng cây gậy lại đột nhiên ngừng ở trong không trung, bởi vì Ngô Bình đã bắt được cây gậy.
Kim hầu giật mình kinh hãi, sau đó cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ truyền đến, sau đó, cả người của nó và cây gậy cùng bị Ngô Bình ném thẳng vào trên vách đá.
Vách đá ở bên dưới vực sâu, không biết đã được sức mạnh gì tôi luyện, mà vô cùng cứng rắn, khiến cho kim hầu bị đập đến hộc máu, không thể không buông cây gậy ra.
Nhưng Ngô Bình lại không tha cho kim hầu, cây gậy trong tay Ngô Bình hóa thành hàng trăm bổng anh, từng cái một đều đập lên trên người kim hầu.
Mấy đòn đầu tiên, kim hầu còn có thể chống cự, nhưng sau đó dần dần mất đi sức chống trả, toàn bộ xương trong cơ thể bị đánh gãy, lục phủ ngũ tạng đều dập nát, cuối cùng da của nó cũng đánh bị đánh nát, hóa thành một đống máu thịt, dính ở trên vách đá.
Thực lực của Ngô Bình đã gần đạt đến Thánh Hoàng, Đạo Tôn, có được sức mạnh cấm kỵ tối cao, những hậu duệ của Hỗn Độn Hoàng Giả, cho dù có mạnh mẽ hơn nữa, cũng không có khả năng đánh thắng được anh.
“Đùng!”
Binh khí trong tay của sinh vật Hỗn Độn đang giẫm lên tu sĩ Nhân Tộc rơi xuống mặt đất, âm thanh phát ra khiến cho những sinh vật còn lại hoảng sợ.
Ngô Bình liếc mắt sang bên đó, sinh vật Hỗn Độn kia lập tức nhấc chân lên. Sinh vật này có chân có tay, nhưng đầu lại không phải là đầu của nhân loại, mà được tạo nên từ mấy ngàn xúc tu tinh mịn, trên mỗi một xúc tu đều có một cái nhãn cầu, hơn nữa, đều hoàn toàn khác nhau.
Chỉ thấy, xúc tua của sinh vật Hỗn Độn này liên tục quay cuồng một cách kịch liệt, nhãn cầu trên xúc tu của nó nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, sau đó, giọng nói phát ra từ trong bụng của nó: “Ngươi đánh chết kim hầu, nó chính là ấu tử của Kim Hoàng!”
Ngô Bình: “Chết thì chết”. Sau đó tiến đến chỗ của nó.
Sinh vật xúc tua kinh hãi, sợ đến mức vội vàng lui về sau, mà tu sĩ Nhân tộc ở trên đất nhân cơ hội đó mà bò dậy, chắp tay với Ngô Bình: “Huynh đài, đa tạ cứu giúp!”
Ngô Bình nhìn hắn một cái, lập tức thấy cái đầu đã bị dẫm bẹp của hắn đột nhiên nhanh chóng khôi phục trở lại, không hề có chút xây xát nào. Phải biết là, sinh vật xúc tu kia muốn giẫm chết hắn, nhưng giẫm rất nhiều lần cũng chưa thể dẫm nát được đầu của hắn, quả thật là rất cứng.
“Ngươi là tu sĩ ở nơi nào?”. Anh hỏi.
Người này có một gương mặt to, đôi mắt lớn cỡ hạt đậu xanh, trên miệng có mấy sợi râu thưa, tóc tai lộn xộn như tổ chim, còn có một cái mũi dài đỏ thẫm, trên người mặc một bộ lam bào rộng thùng thình, chân mang một đôi giày rơm.
Hắn nhếch miệng cười, nói: “Tiểu đệ Gia Cát Trường Lượng, nên xưng hô với huynh đài thế nào?”
Ngô Bình không trả lời, mà nhìn phía những sinh vật Hỗn Độn kia, những người ở phía sau cũng không hé răng nói gì. Bọn họ không ngốc, thực lực của kim hầu tính ra cũng tương đối lợi hại, nhưng lại bị nhân loại ở trước mặt đánh chết, người này thật đáng sợ, tuyệt đối không thể chọc vào!
Vài tên dị tộc cũng rút lui ra xa, sợ bị Ngô Bình nhắm đến.
Ngô Bình thu ánh mắt lại, bây giờ mới nói: “Tôi họ Lý. Gia Cát huynh đã tới đây bao lâu, đã phát hiện được Hoàng Đồ chưa?”
Gia Cát Trường Lượng cười nói: “Tiểu đệ cũng mới đến đây không lâu, nhưng mà lại bị đám hậu duệ của Hoàng Giả Hỗn Độn ức hiếp, căn bản không có thời gian để tìm kiếm”.
Ngô Bình nhìn hắn với vẻ mặt cổ quái: “Ngươi không bị đánh chết, cũng coi như lợi hại”.
Dù da mặt của Gia Cát Trường Lượng có dày đến mấy, cũng có hơi ngượng ngùng, hắn xấu hổ cười: “Nào có nào có, chỉ là tôi có chút thủ đoạn để tự bảo vệ mình thôi”.
Sau đó, hắn lấy ra một cái túi, duỗi tay vào bên trong chộp lấy, chộp được một quái vật hình người chỉ có một mắt, cao một mét bốn mươi ba.
Hắn cười nói: “Lý huynh, đây là tộc Thiên Nhãn, nhãn lực của bọn họ cực tốt, để cho nó giúp chúng ta tìm đi”. Nói xong, lập tức đánh vào đầu tộc Thiên Nhãn một cái.
Tộc Thiên Nhãn giận dữ trừng mắt với hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Nhìn một vòng, ánh mắt của tộc Thiên Nhãn hướng về nơi xa, Ngô Bình và Gia Cát Trường Lượng lập tức đuổi theo, sinh vật Hỗn Độn và tu sĩ dị tộc cũng đi theo sau đuôi, nhưng cũng không dám đến quá gần.
Đi được một đoạn, tộc Thiên Nhãn nhìn chằm chằm vào lớp sương mù ở phía xa, nói: “Nơi đó có khí tức của Hoàng Đồ”.
Ngô Bình tiến vào trong sương mù, vẫn không phát hiện có gì đặc biệt. Gia Cát Trường Lượng theo sau cũng đi đến, ngó trái ngó phải nhìn thủ, sau đó nhắm mắt, nhéo ngón tay.
Một lát sau, hắn bất đắc dĩ mà nói: “Lý huynh, Hoàng Đồ đã bị giấu đi, chúng ta cần phải từ từ chờ, qua một khoảng thời gian nữa nó sẽ lại hiện ra”.
Ngô Bình không nói chuyện, anh tìm một tảng đá ngồi xuống, sau đó lấy ra một ít thức ăn thưởng thức.
Những sinh vật Hỗn Độn và dị tộc không dám đến gần, Gia Cát Trường Lượng cũng lấy ra một ít thức ăn, cười nói: “Xem ra Lý huynh cũng là người đồng đạo, trong cuộc sống này, thưởng thức mỹ thực mới là điều đúng đắn”.
Sau khi Ngô Bình ăn xong, thì ngồi xếp bằng, đả tọa tu hành.
Lúc này, ở bên trong núi Nguyên Thủy, hóa thân của Ngô Bình, Lý Mệnh Thiên đang canh giữ nhóm nữ của Giang Sơ Nhan. Mọi người đều biết Lý Mệnh Thiên là hóa thân của Giang Sơ Nhan, nhưng diện mạo của hắn rất giống với Ngô Bình, cho nên cũng cảm thấy thân thiết.
“Mệnh Thiên, ngươi là hóa thân, có thể cảm nhận được tình huống của Huyền Bình không?” Hà Tử Trần hỏi.
Tuy Lý Mệnh Thiên là hóa thân, nhưng tính cách hoàn toàn khác với Ngô Bình, có được nhân cách độc lập, hắn nói: “Ngô chủ đang ở đáy vực sâu, ngài ấy vừa mới đánh chết một con kim hầu”.
Nhóm nữ nhìn nhau, Lý Thuần Như hỏi: “Là con khỉ thế nào?”
Lý Mệnh Thiên bẩm báo lại đúng sự thật, Lý Thuần Như nghe xong thì cười khổ, nói: “Đó chắc chắn là hậu huệ của Hoàng Tộc Hỗn Độn! Cũng chỉ có bọn họ mới có thể đi vào vực sâu. Hoàng tộc là sinh vật Hỗn Độn thuần huyết, truyền thừa cường đại, căn cơ thâm hậu, là bá chủ một phương của Thiên Giới!”
Nguyệt Thanh Ảnh cười khổ: “Đánh chết sinh vật thuần huyết, Huyền Bình sẽ không bị báo thù đâu đúng không?”
Lý Mệnh Thiên nhướng mày: “Dám đả thương Ngô chủ, cho dù là sinh vật thuần huyết gì, cũng đều phải diệt vong!”
Lý Thuần Như: “Dẫu sao đi nữa cũng phải cẩn thận. Đúng rồi, Mệnh Thiên, thực lực của người thế nào?”
Lý Mệnh Thiên: “Thực lực của ta không dưới Ngô chủ. Trước mắt thì không bằng Thánh Hoàng, nhưng cũng không cách quá xa”.
Nhóm nữ đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ không ngờ đến, trong khoảng thời gian ngắn như thế, thực lực của Ngô Bình lại trở nên khủng bố như vậy!
Hà Tử Trần hỏi: “Không biết Huyền Bình có lấy được Hoàng Đồ hay không, nếu thành công, thì là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu”.
Lý Thuần Như: “Tử Trần, sao lại nói là chuyện xấu?”
Hà Tử Trần: “Có vô số thế lực thèm muốn Hoàng Đồ Lệnh, bản thân bọn họ không lấy được, nhất định sẽ nghĩ cách để cướp lấy từ chỗ của Huyền Bình. Đến lúc đó, không chỉ riêng gì sinh vật Hỗn Độn, mà còn có vô số dị tộc, cường giả Nhân tộc, đều sẽ gây bất lợi cho Huyền Bình”.
Lý Mệnh Thiên lạnh lùng nói: “Chỉ cần đối phương không phải là cường giả Tề Thiên Cảnh thì có gì phải sợ!”
Ở dưới vực sâu, Ngô Bình chờ cả một ngày, trong lúc đó, lại có hai gã tu sĩ dị tộc và một tu sĩ Nhân tộc đi xuống, cô ấy là một cô gái có vẻ đẹp vô song. Vừa nhìn thấy cô, Ngô Bình đã biết cô chính là một trong những bức họa trong sách mỹ nhân.
Gia Cát Trường Lượng vừa nhìn thấy cô, thì hai mắt sáng lên, lập tức bước sang cười nói: “Ngạo Nguyệt Tiên Tử, cuối cùng ngài cũng đến!”
Vị Ngạo Nguyệt Tiên Tử này hơi gật đầu, ánh mắt dừng ở trên người Ngô Bình, nói: “Vị này là?”
Gia Cát Trường Lượng vội vàng nói: “Vị này là Lý huynh. Ban nãy ta bị mấy tên sinh vật Hỗn Độn bắt nạt, là Lý huynh trượng nghĩa ra tay tương trợ”.
Ngạo Nguyệt tiên tử lập tức nhìn Ngô Bình với con mắt khác, ở chỗ này muốn bảo vệ mình còn khó, vậy mà anh lại còn thừa sức đi giúp người cùng tộc, thật sự khiến người khác kính nể.
Vì thế, cô cúi đầu với Ngô Bình: “Ngạo Nguyệt tham khiến Lý công tử”.