Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1876: Thiên Vu huyết đao

Cậu chủ Yên nói: “Giáo chủ bảo tôi đến đây nghe ngóng thông tin về đại lục Hồng Hoang”.

Ngô Bình hỏi: “Anh cảm thấy đại lục Hồng Hoang như thế nào?”

Cậu chủ Yên đáp: “Thế lực của đại lục Hồng Hoang quá phân tán, không thể thống nhất. Nếu không thể thống nhất trong thời gian ngắn, sau này chắc chắn sẽ bị Thần tộc hoặc các thế lực khác thôn tính”.

Ngô Bình ướm hỏi: “Nói vậy là Thái Vu Giáo có ý đồ thôn tính đại lục Hồng Hoang?”

Cậu chủ Yên đáp: “Tôi chỉ làm việc theo lệnh, phía trên có ý định ra sao thì tôi không nắm rõ”.

Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng: “Tôi đã biết mục đích anh đến đây rồi. Vừa nãy anh định giết người giành bảo vật, tôi mà ra tay thì các anh chết chắc. Bây giờ, anh có thể trả một số tiền để mua mạng sống của anh”.

Hiện giờ Ngô Bình đang rất thiếu tiền, ngày nào hang ổ cũng hao tốn tài nguyên, đâu đâu cũng là tiền cả. Vậy nên chỉ cần có cơ hội kiếm được tiền, anh tuyệt đối không khách sáo.

Sắc mặt của cậu chủ Yên rất tệ: “Vậy Tiên Hoàng cảm thấy mạng của tôi đáng bao nhiêu tiền?”

Ngô Bình đáp: “Được cử đến đây dò la tin tức, địa vị của anh có lẽ không thấp. Thế này đi, anh bỏ ra một nghìn tỷ tiền Đạo, tôi sẽ tha chết cho các anh”.

Cậu chủ Yên tái mặt: “Một nghìn tỷ? Tiên Hoàng đang đùa đấy ư?”

Ngô Bình lãnh đạm nói: “Cho anh thời gian của mười nhịp thở để suy nghĩ. Nếu đồng ý thì bảo ở nhà gom tiền, không đồng ý thì tôi sẽ giết các người ngay bây giờ!”

Ba người đều sợ hãi. Họ biết Ngô Bình chắc chắn nói được làm được. Cậu chủ Yên vội vã liên lạc với người nhà. Ở đại lục Thiên Vu, nhà họ Yên rất có thế lực, nhưng bảo họ bỏ ra một nghìn tỷ tiền Đạo thì cũng xót ruột vô cùng. Không phải là nhà họ Yên không có tiền, mà là dùng một nghìn tỷ để cứu một đứa con cháu trong nhà có vẻ không thoả đáng.

May mà người thân của cậu chủ Yên dốc sức giao thiệp, cuối cùng nhà họ Yên đã đồng ý chi ra khoản tiền này. Có điều họ cần thời gian để gom đủ tiền.

Ngô Bình biết đám người này rất có thể sẽ không bỏ cuộc, bèn bảo: “Cho các anh một canh giờ. Sau một canh giờ mà vẫn không nhận được tiền thì bảo họ đến nhận xác đi”.

Cậu chủ Yên không dám chậm trễ, vội vàng liên hệ với người thân. Một lúc sau, cậu chủ Yên nói: “Người nhà tôi đang cố gắng đến đây, mong Tiên Hoàng nương tay!”

Chưa đầy nửa giờ, một bóng người đã xuất hiện trong phòng khách. Đó là một ông lão râu ria xồm xoàm, không có tóc, mặc bộ đồ vải lanh màu xanh.

Ông lão chắp tay với Ngô Bình: “Tiên Hoàng, cháu tôi không hiểu chuyện, đã đắc tội Tiên Hoàng, mong anh thứ lỗi!”

Ngô Bình vừa nhìn đối phương vừa hỏi: “Ông là người có quyền quyết định của nhà họ Yên?”

Ông lão đáp: “Tôi là Yên Tuyệt Ưng, một trong bốn trưởng lão lớn nhất của nhà họ Yên”.

Ngô Bình bảo: “Giao tiền rồi có thể đưa người đi”.

Ông lão lấy ra một thanh trường đao màu máu đỏ, có hàng trăm triệu luồng sức mạnh đang cuồn cuộn trên bề mặt thân đao, vô cùng kỳ lạ.

Ông ta nói: “Đây là Thiên Vu huyết đao, một trong mười hung khí lớn nhất của Vu tộc. Nếu Tiên Hoàng cần, có thể dùng nó để bù một số tiền”.

Ngô Bình cầm lấy Thiên Vu huyết đao, cảm thấy sức mạnh của nó cực kỳ mạnh mẽ. Khi tay anh cầm đao, Núi thần nói: “Đây là vũ khí cấp kỷ nguyên, uy lực rất mạnh. Có điều vật được phong ấn bên trong quá hung ác, e rằng cậu không thể trấn áp”.

Ngô Bình hỏi: “Ngay cả tôi cũng không thể trấn áp ư?”

Núi thần đáp: “Sức mạnh phong ấn bên trong rất mạnh”.

Suy nghĩ hồi lâu, Ngô Bình nói: “Món đồ này có thể bù vào năm mươi triệu tiền Đạo”.

Yên Tuyệt Ưng đáp: “Được. Đây là năm mươi triệu tiền Đạo, vui lòng nhận cho”.

Ông ta lấy ra một chiếc túi. Ngô Bình quét mắt nhìn rồi cầm lấy.

Sau đó Yên Tuyệt Ưng dẫn cậu chủ Yên và hai Thần Tiên rời đi. Tuy Yên Tuyệt Ưng có năng lực rất mạnh nhưng cũng không dám ra tay ở đây, dù sao nơi này cũng là Tiên Giới chứ không phải đại lục Thiên Vu của họ. Huống chi Ngô Bình còn sở hữu năng lực cao thâm, ông ta không nắm được phần thắng.

Rời khỏi phủ rồi bay thêm một quãng nữa, cậu chủ Yên đột nhiên quỳ xuống đất, khóc nấc lên: “Cháu xin lỗi ông nội!”

Yên Tuyệt Ưng lãnh đạm nói: “Hoan Nhi, cháu xem thường cao thủ của đại lục Hồng Hoang quá rồi”.

Cậu chủ Yên đáp: “Ông nội, Thiên Vu huyết đao là vô giá, sao ông lại tặng cho anh ta kia chứ?”

Yên Tuyệt Ưng cười khẩy: “Thanh đao ấy giỏi nhất là nuốt chửng chủ, xưa nay đã nuốt chửng vô số cao thủ. Người này tuy là Tiên Hoàng, nhưng chắc chắn không đủ sức chống chọi huyết đao. Ông đã hạ cấm chế vào đao, đến khi cậu ta chết, đao sẽ tự động trở về!”

Đôi mắt cậu chủ Yên sáng lên: “Vẫn là ông nội đa mưu túc trí!”

Yên Tuyệt Ưng nói: “Chuyện này chưa xong đâu, cháu theo ông trở về để chịu hình phạt của gia tộc trước đi”.

Phía bên kia, Ngô Bình đưa Ngô Bình trở về Đan Vương lâu. Anh bảo: “Tiểu Mi, anh muốn bàn bạc với em một chuyện”.

Ngô Mi cười hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”

Ngô Bình nói: “Anh có một bảo vật có thể giúp em trở thành cao thủ. Nhưng em phải ở trong đó một thời gian, quá trình cũng rất đau đớn”.

Ngô Mi chớp mắt: “Có mỗi em thôi ạ?”

Ngô Bình đáp: “Có thể gọi cả Hồng Lăng”.

Ngô Mi ngẫm nghĩ: “Đau thì đau thôi ạ. Bây giờ thực lực của em quá yếu. Thân là em gái của đại cao thủ như anh, em cũng phải biết phấn đấu tiến bộ”.

Ngô Bình bật cười: “Được, giờ anh sẽ đi tìm Hồng Lăng”.

Hồng Lăng cũng đang ở đây. Nghe Ngô Bình nói xong, cô ấy vui vẻ đồng ý ngay.

Sau đó Ngô Bình mở hang ổ, đưa Hồng Lăng và Ngô Mi vào hai mạng lưới ở giữa. Anh phải nhờ vào hang ổ này để nâng cao tư chất và năng lực của Ngô Mi và Hồng Lăng.

Cửa của mạng lưới vừa đóng lại, Ngô Mi đã được bao bọc trong nước thuốc, vô số sợi tơ xuyên qua cơ thể, bắt đầu tiến hành cải thiện cho cô ấy.

Hồng Lăng có thể kiên trì, nhưng Ngô Mi lại kêu gào rất thảm thiết. Ngô Bình không nghe thấy và tiếp tục luyện đan.

Luyện đan được hai ngày, anh lại đếnmạng lưới. Anh thấy Hồng Lăng nhắm mắt không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh. Ngô Mi thì mặt mũi trắng bệch, nhăn nhó nói: “Anh ơi, khó chịu quá, em có thể ra ngoài không?”

Ngô Bình đáp: “Nếu đã đến rồi thì không được bỏ dở giữa chừng. Kiên trì thêm một thời gian nữa, giai đoạn đầu khá khó chịu, giai đoạn sau sẽ đỡ hơn”.

Ngô Mi nghiến răng nói: “Vâng, em sẽ kiên trì thêm vài ngày ạ!”

Ngô Bình đút cho cô ấy ăn một xâu quả đỏ của Sâm tổ: “Tiểu Mi à, cố lên. Một thời gian nữa, em sẽ trở thành cao thủ đỉnh cấp như Hồng Lăng vậy”.

Ở bên kia, nhờ Ngô Bình không ngừng rót tài nguyên vào, những tà ma cấp cao trước đó, cũng chính là Thánh đồ cấp cao hiện nay, đã liên tục có dấu hiệu thăng cấp.

Hôm nay, đế quốc Thiên Võ truyền tin đến rằng, một đại quân tà ma xuất hiện, năm vị Đốc tướng quân đang dốc sức vây giết.

Ngô Bình vẫn không ra mặt. Anh biết rằng, với năng lực của năm người, việc vây giết đám người kia có lẽ không khó. Quả nhiên, thông tin đầu tiên truyền đến sau vài giờ chính là tin thắng lợi, bảo là lộ quân 5 đã diệt sạch đại quân tà ma.

Ngô Bình rất hài lòng. Lúc này, anh lấy thanh Thiên Vu huyết đao ra, chuẩn bị tế luyện nó.bây giờ anh đang giữ cành liễu của Liễu thần bên tay trái, còn tay phải cầm thanh đao, đồng thời sử dụng sức mạnh của Núi thần.

Ba luồng sức mạnh hợp về một chút, chỉ trong chớp mắt đã đánh vào cấm chế trong Thiên Vu huyết đao. Lúc này Ngô Bình mới phát hiện trong huyết đao phong ấn một tỷ huyết ma, và một vị huyết ma chí tôn cấp bậc kẻ mạnh kỷ nguyên!

Một tỷ huyết ma mở ra một không gian, bên trong chứa sát trận khủng khiếp nên đã khiến uy lực của thanh đao này trở nên vô cùng đáng sợ.

Ý thức của Ngô Bình vừa tiếp xúc với nó, đôi mắt màu máu của huyết ma chí tôn kia đã nhìn sang, muốn dùng ý chí ma đạo mạnh mẽ, cố gắng khống chế anh!
Chương 1877: Luyện ma thành binh

“Ầm!”

Một tiếng động cực lớn vang lên trong đầu Ngô Bình, ý thức suýt chút nữa đã sụp đổ. May mà hư ảnh của Liễu thần và Núi thần xuất hiện sau lưng anh, sức mạnh của hai kẻ mạnh kỷ nguyên dâng trào, khiến huyết ma chí tôn biến sắc, chuyển công thành thủ.

Bị ba luồng sức mạnh không ngừng tấn công, huyết ma chí tôn không kiên trì được nữa, sau khi ngoan cường chống đỡ được nửa ngày, dần dần bị Ngô Bình khống chế. Huyết ma chí tôn bị khống chế, những huyết ma còn lại không còn sức để chống cự nữa.

Đến ngày thứ hai, Ngô Bình đã hoàn toàn luyện hoá Thiên Vu huyết đao. Khi anh cầm đao trong tay, sức mạnh của đao và anh hợp nhất, giúp năng lực của anh tăng lên đáng kể.

Núi thần nói: “Luyện hoá được thanh đao này, dù là kẻ mạnh kỷ nguyên cũng phải kiêng dè nó”.

Ngô Bình nói: “Mỗi một kỷ nguyên đều sản sinh một nhóm kẻ mạnh kỷ nguyên. Thế giới này đã trải qua biết bao kỷ nguyên. Kẻ mạnh kỷ nguyên này hẳn không phải là thiểu số”.

Núi thần đáp: “Tất nhiên. Nhưng nơi cậu sống trước đó quá nhỏ, nên tiếp xúc với rất ít kẻ mạnh kỷ nguyên. Về sau sẽ tiếp xúc nhiều hơn với sự tồn tại ở cấp bậc này”.

Ngô Bình vừa luyện hoá Thiên Vu huyết đao thì nhận được tin từ đế quốc Thiên Võ. Trong lãnh thổ đế quốc, một lượng lớn tà ma từ mười hai nơi đồng loạt xuất hiện, năm Đốc tướng quân cũng rất khó duy trì cục diện, dẫn đến việc một lượng lớn tà ma nhập vào người dân thường rồi điên cuồng giết chóc.

Sau khi hay tin, Ngô Bình liền quay về đế quốc Thiên Võ. Vừa về đến, anh đã nhìn thấy mười hai khu vực trong đế quốc bị đại quân phong toả. Rất nhiều người của những khu vực này bị tà ma nhập, nhưng người bình thường không thể phán đoán, nên đã gây ra sự hỗn loạn rất lớn.

Anh đến doanh trại của Kỷ Nhược Phi: “Nhược Phi, tình hình sao rồi?”

Kỷ Nhược Phi đáp: “Bệ hạ, tà ma đột nhiên xuất hiện, chúng tôi không kịp chuẩn bị, đã bị chúng chiếm cứ một khu vực rộng lớn. Gây đau đầu là tà ma nhập vào cơ thể người thường, chúng tôi ném chuột sợ vỡ bình, không biết bắt đầu từ đâu”.

Ngô Bình bảo: “Cái khó là làm sao phân biệt tà ma”.

Kỷ Nhược Phi nói: “Đúng vậy. Ngay cả tôi cũng không thể phân biệt ngay đâu là người, đâu là người bị ma nhập, huống chi là binh tướng dưới trướng”.

Lúc này, Ngô Bình cảm giác được có người đang cầu khấn mình. Anh lập tức biết được giáo chúng của Thánh Thiên Giáo đang gặp phải sự đe doạ của tà ma.

Anh liền bay lên cao, đến một khu vực bị tà ma chiếm đóng. Có rất nhiều thi thể dưới đất, tình cảnh hỗn loạn, hầu hết đều đóng cửa không ra ngoài.

Ngô Bình nhìn thấy có người đang dọn dẹp đống đổ nát trên đường và mai táng thi thể, bèn giật mình, đáp xuống hỏi: “Mọi người không sợ tà ma sao?”

Nhìn thấy Ngô Bình, những người này lập tức quỳ xuống đất, kích động nói: “Tham kiến Hoàng đế Bệ hạ!”

Ngô Bình khẽ gật đầu: “Trả lời câu hỏi của trẫm”.

Một người nói: “Ông Tư Hoàng hạ lệnh rằng bất kỳ ai cũng phải đóng cửa, không được ra ngoài, bằng không sẽ bị xem là tà ma và bị giết. Bằng cách này, quả nhiên đã bắt được nhiều người bị ám. Những tà ma còn lại thấy không ổn nên không dám ló mặt ra nữa. Bây giờ ông Tư bảo chúng tôi quét dọn đường phố, duy trì trật tự, chờ phía trên cử binh chi viện”.

Ngô Bình rất bất ngờ, bèn hỏi: “Ông Tư Hoàng mà anh nói là ai vậy?”

Người này đáp: “Một trưởng lão của Thánh Thiên Giáo, là người rất có uy tín ở khu vực của chúng tôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Cách này rất hay”.

Nói xong, anh bay lên cao, mở động thiên, khí tức của sào huyệt tà ma liền toả ra. Những tà ma ở bên dưới cảm nhận được khí tức này, bèn mang theo ký chủ rồi bay về sào huyệt.

Những tà ma cấp thấp này bình thường không có cơ hội tu hành ở sào huyệt, nay cảm nhận được lời kêu gọi của sào huyệt nên tất cả đều vô cùng phấn khởi.

Vô số bóng người bay tới động thiên của Ngô Bình, tiến vào vách ngăn tinh thể trong sào huyệt. Họ vừa vào trong, Ngô Bình liền dùng năng lực của Đại Thánh để giáo hoá họ.

Sau khi bị tà ma nhập, những người này đã có được sức mạnh của tà ma. Bây giờ tiếp nhận giáo hoá, sức mạnh và ý chí của tà ma đã được những người này hấp thụ và luyện hoá, dần dần khôi phục ý chí.

Khi tỉnh táo lại, họ mới phát hiện mình đã mạnh mẽ cường tráng hơn, trong cơ thể ngập tràn sức mạnh.

Ngô Bình chọn ra những nam thanh niên trong số đó, lệnh cho họ gia nhập tổ chức đoàn luyện địa phương - đội dân phòng, và nhanh chóng trở thành lực lượng cốt cán của đội dân phòng,

Nhìn thấy những người bị tà ma khống chế đồng loạt hồi phục, người dân địa phương liền quỳ xuống vái lạy trời cao.

Ngô Bình không thể nán lại quá lâu, luyện hoá tà ma ở nơi này xong bèn đi đến nơi thứ hai.

Bằng cách này, anh đã dựa vào sào huyệt tà ma, nhanh chóng luyện hoá tà ma ở mười hai nơi, còn tăng thêm vài triệu binh lính được tà ma tăng cường.

Những người từng hấp thụ tà ma có sức chiến đấu rất mạnh, cũng không sợ bị tà ma nhập nữa.

Một đế quốc Thiên Võ vốn đang rối ren, Ngô Bình chỉ mất hai ngày để dẹp yên hỗn loạn ở các nơi.

Hôm nay, ở chính giữa sào huyệt, Hồng Lăng là người đầu tiên tỉnh giấc, khí tức hiện nay đã rất mạnh. Quanh người cô ấy toả ra khí tức của Thánh. Nhờ sự giúp sức của Ngô Bình, cô ấy đã thành công thăng thành Thánh nhân!

Theo sau là Ngô Mi cũng đã đột phá và trở thành Thánh nhân.

Ngô Bình rất vui mừng. Anh cười bảo: “Sau này hai người cũng có thể một mình đảm đương rồi”.

Ngô Mi nói: “Nhưng anh ơi, em vẫn chưa biết đánh nhau với người khác”.

Ngô Bình cười đáp: “Dễ thôi, em đến Côn Luân Kiếm Cung học vài ngày là biết ngay”. Dứt lời, anh phất tay một cái đã đưa Ngô Mi đến Kiếm Cung.

Hồng Lăng cười bảo: “Em không cần đi nhỉ?”

Ngô Bình nói: “Rất đúng lúc, mấy ngày sắp tới em hãy cùng anh đối phó tà ma”.

Trở về hoàng cung, Ngô Bình phát hiện rất nhiều nữ đệ tử của Ngọc Nữ Môn đã trở thành cung nữ ở đây, đặc biệt là bên cạnh Đinh Nhu, gần như đều là đồng môn.

Ngô Bình và Đinh Nhu nói chuyện một lúc thì có cung nữ chạy đến: “Bệ hạ, Nghiên hoàng phi hỏi Bệ hạ có thời gian hay không ạ”.

Nghiên hoàng phi chính là Chu Thanh Nghiên. Anh bảo: “Ừm, về bẩm báo là lát nữa trẫm sẽ sang đó”.

Sau khi cung nữ đi khỏi, Đinh Nhu cười hỏi: “Có phải chị Thanh Nghiên đang ghen không?”

Ngô Bình đáp: “Không đến mức ghen, bây giờ cô ấy chỉ biết tu luyện thôi, còn chẳng rảnh rỗi quan tâm đến tôi”.

Đinh Nhu rất hâm mộ: “Chị Thanh Nghiên là đệ tử của sư tổ Quảng Thành, thật đáng ngưỡng mộ”.

“Nhu phi, tối nay trẫm đến đây”.

Đinh Nhu mừng rỡ trong lòng: “Ừm, Bệ hạ mau đi đi”.

Mới có mấy ngày mà Chu Thanh Nghiên đã là Đạo Quân. Bây giờ cô ấy đang ngồi trên đài sen. Ngô Bình vừa đến, cô ấy khẽ mở mắt ra: “Huyền Bình, ngày mai là ngày mừng thọ của sư tôn em. Sẽ có rất nhiều nhân vật lớn trong giới tu sĩ trên thiên hạ đến chúc mừng. Các sư huynh, sư tỷ đều là những nhân vật phi phàm. Một đệ tử nhỏ như em nên tặng quà gì đây?”

Ngô Bình bảo: “Sư tổ Quảng Thành là kẻ mạnh cấp kỷ nguyên, muốn tặng thì phải tặng quà mừng thọ thật khác biệt”.

Chu Thanh Nghiên hỏi: “Anh có đề nghị gì không?”

Ngô Bình nói: “Vốn dĩ đào của Đào tổ là món quà thích hợp, nhưng anh đã ăn hết mất rồi. Nhưng vẫn còn một xâu quả của Sâm tổ, nhưng nhìn không oai lắm”.

Anh đi vài bước tại chỗ: “Đệ tử nhỏ như em không cần tặng quà quá quý giá. Trong mắt kẻ mạnh kỷ nguyên thì họ chẳng thèm muốn thứ gì đâu. Hay là để anh vẽ một bức tranh để em tặng cho sư tổ Quảng Thành làm quà mừng thọ nhé”.

Chu Thanh Nghiên hỏi: “Tranh gì thế?”

Ngô Bình cười nói: “Dĩ nhiên là một bức tranh thú vị”.

Dứt lời, anh lấy giấy bút ra vẽ ngay tại chỗ. Chẳng bao lâu sau, Chu Thanh Nghiên đã nhìn ra Ngô Bình muốn vẽ gì. Trên bức tranh cuộn có hàng trăm nhân vật, có cậu bé, có người đẹp, có nhạc công, có các loại dụng cụ.

Khi anh vẽ xong thì đã mấy canh giờ trôi qua. Ngô Bình mệt đến mức túa đầy mồ hôi: “Kiệt sức rồi, suýt nữa đã không thể vẽ tiếp”.
Chương 1878: Đại thọ Quảng Thành

Nói đoạn, anh vẫy tay với người trong tranh. Những người đó như đang sống vậy, thi nhau nhảy ra từ bức tranh. Nhạc công tấu nhạc, người đẹp uyển chuyển múa, các cậu bé bưng đến đủ loại cao lương mĩ vị cho Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên, cảnh tượng rất sống động.

Chu Thanh Nghiên cười nói: “Tranh này tuyệt thật!”

Ngô Bình hỏi: “Thanh Nghiên, em thấy tặng bức tranh này được chứ?”

Chu Thanh Nghiên đáp: “Tuyệt vời ạ”.

Ngô Bình vừa nhìn cô ấy vừa nói: “Thanh Nghiên, tuy thể chất của em rất tốt, nhưng e rằng chưa phải là tốt nhất trong số môn hạ của sư tổ Quảng Thành”.

Chu Thanh Nghiên trả lời: “Dĩ nhiên rồi. Sư tôn có tám trăm đệ tử, em xếp hàng giữa thôi”.

Ngô Bình bảo: “Không được, người phụ nữ của Lý Huyền Bình này phải vào mười hạng đầu tiên”.

Chu Thanh Nghiên liếc mắt nhìn anh: “Tư chất đã như vậy, em có thể làm gì được chứ?

Ngô Bình nói: “Anh có một món bảo vật. Bây giờ em vào đó, anh sẽ giúp em trở thành Thánh nhân, Chân Vương!”

Chu Thanh Nghiên kinh ngạc: “Giúp em thành Thánh nhân và Chân Vương ư? Huyền Bình, anh không phải đang nói đùa đấy chứ?”

Ngô Bình cười bảo: “Không đùa đâu. Em mau vào đi”.

Sau khi đưa Chu Thanh Nghiên vào sào huyệt, anh lập tức sử dụng năng lực của sào huyệt để cải thiện tinh thần và cơ thể của Chu Thanh Nghiên.

Chưa đầy nửa ngày, Chu Thanh Nghiên đã thành công thăng thành Chân Vương. Nửa ngày nữa trôi qua, cô ấy đã có tư chất của Thánh nhân!

Ngày thứ hai ra khỏi sào huyệt, Chu Thanh Nghiên vui mừng khôn xiết, cười nói: “Huyền Bình, em cảm thấy mình sẽ nhanh chóng đột phá, tiến đến cảnh giới của Đại Đạo Quân!”

Ngô Bình bảo: “Hôm nay là ngày đại thọ, anh sẽ đi cùng em”.

Chu Thanh Nghiên cũng đang có ý này, bèn mỉm cười gật đầu: “Được!”

Đạo trường của sư tổ Quảng Thành nằm ở một lục địa lơ lửng trong vũ trụ, tên là Thanh Châu. Diện tích của Thanh Châu tuy không bằng đại lục Hồng Hoang nhưng vẫn vô cùng rộng lớn, có cả triệu cả tỷ người dân sinh sống.

Thanh Châu vốn là một mảnh vỡ còn sót lại sau khi một vũ trụ nào đó sụp đổ, được sư tổ Quảng Thành luyện hoá thành Thanh Châu.

Với sự chỉ dẫn của Chu Thanh Nghiên, Ngô Bình nhanh chóng tìm ra lục địa này giữa muôn nghìn ngân hà. Lục địa này được bao quanh bởi một lớp sương mù, bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Đến gần lớp sương, Chu Thanh Nghiên kích hoạt thẻ thẻ thân phận trên người, phía trước liền mở ra một con đường. Cả hai bay vào đó.

Băng qua con đường sẽ đến một mảnh đất phúc động thiên ngập tràn linh khí. Nơi này ánh nắng rực rỡ, phong cảnh độc đáo.

Chu Thanh Nghiên nói: “Đạo trường của sư tồn là tầng thứ ba của Thanh Châu. Đây là tầng thấp nhất”.

Dứt lời, Chu Thanh Nghiên dẫn Ngô Bình bay lên cao. Bay được hơn nghìn dặm, quả nhiên đã đến tầng hai của Thanh Châu. Người dân sống ở đây hầu hết đều có tu vi, còn thành lập nhiều môn phái.

Bay lên thêm ba nghìn dặm nữa là đến tầng cao nhất của Thanh Châu. Khung cảnh ở đây hơn đứt những tầng dưới, một toà cung điện nguy nga toạ lạc trên đám mây tiên màu tím, chính là tiên điện Quảng Thành.

Lúc này, ở quảng trường trước tiên điện, tu chân đến từ các giới đã tề tựu. Họ đều đến đây để chúc mừng sư tổ Quảng Thành.

Thân là đệ tử, Chu Thanh Nghiên vào tiên điện gặp sư tổ Quảng Thành trước. Ngô Bình là người ngoài nên đứng chờ ở quảng trường ngoài điện.

Ở quảng trường, có người ngồi trên bục mây do họ tự mang theo, có người thì đứng, có người thì bày luôn sạp để bán những mình không sử dụng.

Quảng trường rất rộng lớn, trông thì náo nhiệt, thật ra khoảng cách giữa người và người là vài chục mét, thậm chí là cả trăm mét. Thế nên anh lấy bàn ghế ra, ngồi đó đọc sách uống trà.

Trà anh uống do anh tự sao, mùi vị độc đáo. Chẳng bao lâu sau, một ông lão mặc đồ xám đã đến gần, vừa ngửi vừa nói: “Trà này rất ngon, anh bạn mua từ đâu thế?”

Ngô Bình vừa nhìn đối phương một cái liền cảm thấy sáu cái đỉnh trong cơ thể khẽ rung lên. Anh cười bảo: “Của nhà trồng được, có muốn thử không?”

Ông lão áo xám cười đáp: “Tôi có thể thử sao? Cảm ơn anh bạn nhé”.

Ông ta lấy chén của mình ra rồi đặt xuống. Ngô Bình bèn rót cho ông ta một chén. Ông lão bưng chén lên ngửi, cười bảo: “Hương trà thật tuyệt diệu”.

Khẽ nhấp một ngụm, ông ta nhắm mắt nói: “Trà này có vị của đan đạo, người sao trà không hề đơn giản”.

Ngô Bình hỏi: “Ông bạn biết luyện đan sao?”

Ông lão cười nói: “Năm xưa tôi từng học, nhưng thiên phú có hạn nên đã bỏ dở”.

Nếu là người bình thường thì Ngô Bình đã chẳng rỗi hơi để ý. Ông lão này không hề đơn giản. Vừa nhìn, anh đã nhận ra người này có khí tức của Cửu đỉnh.

Cửu đỉnh, anh đã có sáu, nghe nói tập hợp đủ sẽ phát hiện bí mật của Cửu đỉnh.

Uống xong, Ngô Bình rót thêm cho ông ta một chén: “Tôi là thầy luyện đan, nên thỉnh thoảng sẽ sao trà để uống. Nếu ông thích, tôi sẽ tặng ông một ít”.

Ông lão rất vui mừng: “Thế thì ngại quá! Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, làm vậy hình như không ổn lắm?”

Ngô Bình cười nói: “Gặp nhau đã là có duyên. Một mình tôi ngồi đây cũng buồn chán, đúng lúc có ông trò chuyện cùng tôi”.

Tu vi của ông lão rất bình thường, chỉ là Chân Tiên cảnh giới hai. Ông ta cười nói: “Vậy tôi không khách sáo nhé”.

Ngô Bình lấy ra một hộp lá trà, tặng ông ta: “Ông đem về uống nhé”.

Ông lão đón lấy bằng hai tay, cười bảo: “Cảm giác được năng lực của anh thâm sâu khó lường, không biết là thuộc môn phái nào?”

Ngô Bình đáp: “Tôi đi với bạn thôi. Chắc ông cũng đến đây chúc thọ sư tổ Quảng Thành nhỉ?”

Ông lão cười nói: “Tôi là trưởng lão của một môn phái nhỏ ở thế giới tầng hai của Thanh Châu, phụng mệnh đến đây chúc thọ”.

Ngô Bình hỏi: “Hoá ra là đến từ thế giới của tầng dưới. Ông đã chuẩn bị quà gì?”

Ông lão cười đáp: “Chúng tôi cũng không có đồ gì quý giá, nhưng có ba cái đỉnh khá tốt, bèn quyết định dùng làm quà mừng thọ hôm nay”.

Ngô Bình gật gù: “Đỉnh là đồ tốt, ngụ ý tốt đẹp. Nhưng nếu là đỉnh bình thường, sư tổ Quảng Thành chưa chắc sẽ thích”.

Ông lão đáp: “Đúng vậy, nên tôi vẫn thấy hơi lo. Anh bạn có thể xem giúp tôi đỉnh này có giá trị gì hay không”.

Ngô Bình nói: “Đúng là tôi có thể xem giúp ông”.

Ông lão bảo: “Đỉnh ở cách đây không xa, mời anh theo tôi”.

Thế là Ngô Bình đi theo ông lão, rời khỏi quảng trường. Bay về phía Tây được một quãng, họ đáp xuống một quả núi. Trên núi có một khoảng đất trống nhỏ, lúc này có vài người đứng đó như thể đang chờ họ.

Vừa tiếp đất, ông lão bèn cười nói: “Anh bạn, chắc hẳn anh cũng cảm ứng được trên người tôi có Cửu đỉnh nhỉ?”

Ngô Bình rất điềm tĩnh, không hề bất ngờ chút nào: “Ừ. Ông cảm ứng được, dĩ nhiên đỉnh của tôi cũng cảm ứng được”.

Khí tức của ông lão đã lộ ra. Ông ta là Đại Đạo Quân!

Những người còn lại cũng lộ khí tức, cả ba đều là Đạo Quân!

Ngô Bình nói: “Ông bạn, ông đưa tôi đến đây, chẳng lẽ muốn cướp đỉnh của tôi?”

Ông lão cười hề hề: “Niệm tình anh tặng trà, hôm nay tôi có thể không giết anh. Có điều tôi phải xoá ký ức và phế tu vi của anh”.

Ngô Bình hỏi: “Các người muốn cướp đỉnh của tôi?”

Ông lão đáp: “Xin lỗi nhé, anh bạn”. Dứt lời, ông ta vươn tay về phía Ngô Bình.
Chương 1879: Gom đủ Cửu đỉnh

Cánh tay của ông lão thò ra, sau đó biến thành một bàn tay xương khô khổng lồ rồi chộp về phía Ngô Bình.

Anh thản nhiên nói: “Nếu ông đã không biết điều trước thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Uỳnh!

Anh phóng thánh vực ra, ngay sau đó, mấy người ở đây đều không thể cử động, bàn tay xương khô kia cũng đứng im trên không trung, không thể tiến tới nữa.

Ông lão kinh hãi nói: “Đây là thánh vực ư?”

Ngô Bình: “Có đi có lại, ông cướp lò luyện của tôi thì tôi cũng cướp lò luyện của ông, coi như trao đổi”.

Nói rồi, Ngô Bình móc tay, ngay sau đó ba lò luyện trong linh đài của ông lão đã bay ra và được anh cất vào trong Động Thiên.

Cửu đỉnh đã đủ, chúng lập tức toả ra khí tức phi thường, cửu đỉnh đã nối liền thành một thể.

Nhóm ông lão kia đều nhăn nhó mặt mày, họ đã không còn suy nghĩ chống lại Ngô Bình nữa, vì khí tức mà anh phóng ra quá khủng bố, họ không thể nào thắng được.

Ngô Bình cất ba cái đỉnh đi rồi cười nói: “Các vị, giờ các người muốn sống hay chết?”

Ông lão tái mặt hỏi: “Sống thì sao, mà chết thì thế nào?”

Ngô Bình: “Chết thì khá đơn giản, giờ tôi có thể tiễn các người đi ngay. Nhưng nếu muốn sống thì phải trả tiền để mua mạng”.

Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, ông lão nói: “Chúng tôi chỉ là một môn phái nhỏ, nếu cậu đòi quá nhiều tiền thì bọn tôi không có đâu”.

Ngô Bình cười nói: “Không nhiều đâu mà lo, mỗi người một trăm triệu tiền Đạo thôi”.

Nhóm người kia ngơ ngác nhìn nhau, ngần ấy tiền không phải một con số nhỏ với họ, hiện giờ chưa chắc họ đã có nhiều đến thế. Nhưng so với mạng sống thì có 100 triệu tiền Đạo đã là gì.

Ông lão nghiến răng nói: “Được, tôi trả”.

Những người khác cũng nhanh chóng liên lạc với người thân và bạn bè để gom cho đủ số tiền Ngô Bình yêu cầu.

Ngô Bình chờ hơn một tiếng sau thì đã nhận đủ số tiền mong muốn, vì thế anh cười nói: “Các người đã trả tiền để mua mạng sống nên giờ có thể đi rồi”.

Nhóm ông lão kia đang ân hận lắm rồi, không dưng họ lại chọc vào tên khủng bố này làm gì!

Ngô Bình cầm tiền rồi quay lại quảng trường, anh vừa về thì đã nhìn thấy có một nhóm người túm tụm lại như đang xem trò náo nhiệt.

Anh bước lên xem thì lập tức thấy tim mình như nổ tung. Lúc này, Chu Thanh Nghiên đang quỳ trước mặt mấy người đàn ông và phụ nữ, sau đó để mặc cho họ trách mắng mình.

“Chu sư muội, sư phụ có 800 đệ tử, không có ai yếu ơn cô cả, tại sao một đệ tử mới như cô dám vô lễ với sư huynh và sư tỷ thế hả?”

Chu Thanh Nghiên: “Lục sư huynh dạy đúng, tiểu muội nhớ rồi”.

Ngô Bình đi tới gần rồi kéo Chu Thanh Nghiên dậy, sau đó nói: “Thanh Nghiên, em là người phụ nữ của anh, không ai được bắt em quỳ hết”.

Mấy người kia thấy Ngô Bình xuất hiện rồi kéo Chu Thanh Nghiên dậy thì lập tức nổi giận, một người đàn ông cười lạnh nói: “Cậu là ai? Chuyện của môn phái chúng tôi tới lượt cậu xen vào à?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi là người đàn ông của Chu Thanh Nghiên, các người dám xỉ nhục người phụ nữ của tôi thì sẽ phải trả giá”.

Người kia hỏi: “Trả giá ư? Tiểu tử, cậu tưởng mình là ai hả?”

Ngô Bình: “Các người quỳ xuống xin lỗi Thanh Nghiên ngay, nếu vậy thì tôi sẽ miễn cho tội chết”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người ở đó đều ngẩn ra.

“Người này là ai mà khẩu khí lớn thế nhỉ, dám ăn nói với đệ tử của Quảng Thành sư tổ kiểu đó”.

“Chắc hắn điên rồi, chứ làm gì có ai ở Thanh Châu dám ngông nghênh như thế?”

Người kia bật cười nói: “Cậu cũng to gan đấy! Để tôi xem cậu làm gì được chúng tôi nào!”

Chát!

Ngô Bình tát cho tên đó một cái, khiến hắn không còn chút lực phản kháng nào mà ngã sấp mặt xuống đất.

Ầm!

Ngô Bình giẫm chân lên đầu hắn rồi đạp xuống đất, tên kia ra sức vùng vẫy nhưng dù đã cố hết sức thì đầu vẫn cắm sâu xuống đất.

Những người khác vừa kinh hãi vừa tức giận: “Cậu to gan quá đấy!”

Họ vừa nói dứt câu thì có một tiếng động lớn vang lên, thánh vực của Ngô Bình đã che phủ toàn bộ bọn họ. Thực lực của anh đã gần như cường giả kỷ nguyên, những người này không phải Chân Tiên, Đạo Quân thì sao chống lại được?

“Quỳ xuống!”

Ngô Bình lạnh giọng quát, lập tức những người kia không thể điều khiển bản thân mà cứ thế quỳ trước mặt Chu Thanh Nghiên.

Bấy giờ, Ngô Bình mới hỏi Chu Thanh Nghiên xem có chuyện gì.

Cô ấy thở dài nói: “Lúc trước, em đã tặng sư tôn một món quà, người rất thích bức tranh ấy và khen em là có lòng. Nhưng cũng vì câu khen ấy của người mà các sư huynh, sư tỷ ở đây đều không vui và tưởng em tranh sự yêu thương của sư tôn với họ. Họ còn bảo sau này em muốn tặng sư tôn cái gì thì phải thông qua họ trước”.

Ngô Bình: “Vì chuyện đó mà họ bắt em quỳ ở đây ư?”

Chu Thanh Nghiên lại thở dài nói: “Họ không dễ dây vào đâu anh, cho nên em mới đành chấp nhận các yêu cầu quá đáng của họ”.

Ngô Bình cười khẩy nói: “Dựa vào đám rác rưởi này mà cũng dám bắt nạt người phụ nữ của anh ư? Mỗi người dập đầu một trăm lần”.

Anh vừa nói dứt câu thì tất cả đám người kia đều dập đầu với Chu Thanh Nghiên, cơ thể họ đã mất khống chế, vì thế ai cũng dập đầu rất mạnh, thậm chí còn đập vỡ cả nền đất.

“Hỗn láo!”

Đột nhiên có một tiếng hét giận dữ vang lên, sau đó lại có một tốp người bay ra lườm Ngô Bình.
Chương 1880: Sư tổ Quảng Thành

Người đi đầu là một người đàn ông râu tóc vẫn đen, đôi mắt màu tím đỏ, chỉ cần nhìn khí tức cũng có thể đoán anh ta là một cường giả cấp Đạo Tổ, hơn nữa còn là Đạo Tổ tu hành ở Thiên Ngoại nên có thực lực mạnh hơn Đạo Tổ tu luyện ở Khuyên Giới nhiều. Đi theo sau anh ta là hơn chục người, xem chừng họ đều là đệ tử của sư tổ Quảng Thành.

Nhìn thấy người đó xuất hiện, Chu Thanh Nghiên biến sắc mặt rồi nhỏ giọng nói: “Huyền Bình, đó là Thập sư huynh! Tu vi của người này rất cao, chỉ còn cách Đạo Tôn một bước nữa thôi”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Không phải sợ hắn, có anh đây rồi thì không ai dám làm gì em đâu”.

Thập sư huynh đó đáp thẳng vào trong thánh vực của Ngô Bình, khi chân hắn đáp đất thì vang lên một tiếng động mạnh, có hai luồng sức mạnh khủng khiếp trên không trung không ngừng va chạm.

Sau vài tiếng động liên tiếp, thánh vực của Ngô Bình vẫn không hề thu nhỏ, còn đôi chân của Thập sư huynh thì bắt đầu không thể chạm xuống đất được nữa.

Cứ thế giằng co một lúc, Thập sư huynh đã nghiêm mặt lại rồi chắp tay với Ngô Bình: “Xin hỏi tên và lai lịch của cậu bạn!”

Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi là chồng của Chu Thanh Nghiên, lũ khốn này ỷ mình gia nhập môn phái trước nên đã bắt nạt cô ấy. Ha ha, nếu không vì nể mặt sư tổ Quảng Thành thì hôm nay tôi đã đánh chết hết bọn chúng rồi”.

Thập sư huynh trầm mặc một lát rồi nói: “Chuyện này là họ sai, Thanh Nghiên cũng là sư muội của chúng tôi, là người cùng một môn phái nên có chuyện gì thì nên ngồi xuống nói chuyện với nhau”.

Ngô Bình biết người này thấy mình không mạnh bằng anh nên đã dùng tới cách nói chuyện mềm mỏng, anh nói: “Tôi vẫn chưa hỏi xong đâu”.

Anh tiến lên trước rồi xách cổ tên bị anh vùi đầu xuống đất dậy, hỏi: “Là ai sai anh nhắm vào Thanh Nghiên?”

Tên đó bị Ngô Bình ấn đầu xong thì đầu óc cũng như ngừng trệ, gã nói: “Là Cửu sư tỷ”.

Ngô Bình hỏi Chu Thanh Nghiên: “Ai là Cửu sư tỷ?”

Chu Thanh Nghiên nhăn mặt nói: “Cửu sư tỷ là một trong những người có địa vị cao nhất trong các sư tỷ, tỷ ấy đến từ một thế lực lớn nên có chỗ dựa rất chắc”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Tại sao Cửu sư tỷ kia lại nhằm vào Chu Thanh Nghiên?”

Người kia đáp: “Tôi cũng không rõ, tôi chỉ nhận lệnh làm việc thôi”;.

Ngô Bình ném tên đó xuống đất rồi nói: “Biến hết đi!”

Mấy người kia đã có thể cử động bình thường trở lại, sau lập tức chạy hết ra sau lưng Thập sư huynh.

Thập sư huynh không được vui cho lắm, tuy Ngô Bình đã thả người nhưng không hề nể mặt hắn chút nào nên nói: “Thanh Nghiên sư muội, em không định giới thiệu chồng mình cho mọi người làm quen à?”

“Hừ! Tôi thấy tên này bị tà ma nhập rồi”.

Đột nhiên có một cô gái mặc váy tím xuất hiện, cô ta vô cùng xinh đẹp, nhưng ánh mắt thì lạnh lùng.

Chu Thanh Nghiên nổi giận nói: “Cửu sư tỷ, sao chồng tôi lại bị tà ma nhập được?”

Người đó chính là Cửu sư tỷ, cô ta cười lạnh nói: “Nếu không bị tà ma nhập thì một tu sĩ cỏn cao sao có thể có được thực lực mạnh đến vậy? Đã thế còn đánh ngang cơ với Thập sư đệ nữa”.

Ngô Bình nhìn cô gái đó rồi hỏi: “Chính cô đã kiếm chuyện với Thanh Nghiên đúng không?”

Cử sư tỷ hừ mạnh nói: “Người đâu, bày trận!”

Đột nhiên có rất nhiều trận văn hiện lên ở quảng trường, các cao thủ cũng nhanh chóng xuất hiện rồi đứng vào từng vị trí khác nhau. Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên lập tức trở thành trung tâm của đại trận, một luồng sức mạnh cuốn tới, những người ở xung quanh đều phải tránh xa.

Chu Thanh Nghiên giật mình nói: “Huyền Bình, anh mau chạy đi, đây là đại trận Tứ Tượng Chu Ma đấy”.

Ngô Bình vẫn thản nhiên như không: “Đại trận cái gì, với anh thì nó chỉ là thứ vứt đi thôi!”

Cử sư tỷ kia cười mỉa: “Tà ma kia! Còn không mau hiện thân?”

Ngô Bình cười lạnh rồi chợt phóng khí tức Tiên Hoàng ra rồi cao giọng nói: “Quảng Thành, ông tiếp đón khách thế này đấy hả?”

Giọng nói của anh vang đi xa, sau đó có một giọng nói uy nghiêm vọng từ trong tiên cung Quảng Thành lại: “Cậu Lý, nghe danh đã lâu, mời cậu lên!”

Đột nhiên có một cây cầu tiên bay từ trong tiên cung ra, lập tức phá vỡ đại trận. Một đầu cầu xuất hiện trước mặt Ngô Bình, mặt cầu còn được giải thảm lông màu vàng.

Thập sư huynh và Cửu sư tỷ đều ngẩn ra, không ngờ sư tôn mình lại quen người này.

Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên bước lên cầu, nó lập tức thu lại về phía tiên cung.

Lúc này, có một bóng người vĩ đại cao cả vạn trượng đang ngồi xếp bằng trên hư không trong đại điện, phía sau lưng ông ấy là vũ trụ rộng lớn.

Ngô Bình đi vào, sau vài bước chân, người anh cũng phình to lên cả vạn trượng, khí thế không thua gì người kia.

Chu Thanh Nghiên vội hành lễ: “Sư tôn!”

Ngô Bình chắp tay chào hỏi: “Chào Quảng Thành tiền bối”.

Quảng Thành thoạt nhìn còn rất trẻ, ông ấy mặc chiến bào màu vàng trông rất oai phong, nhưng khoé miệng lại mỉm cười. Dáng vẻ của ông ấy khiến Ngô Bình rất ngạc nhiên, vì anh cứ ngỡ ông ấy đã già lắm rồi.

Quảng Thành cười nói: “Cậu Lý đừng đa lễ, mời ngồi!”

Ngô Bình cũng ngồi xếp bằng xuống: “Trước kia, tôi từng tìm được tiên phủ Quảng Thành ở đại lục Côn Luân, nên đã để Thanh Nghiên làm đệ tử của ông. Hôm nay nghe nói là ngày đại thọ của tiền bối nên tôi đặc biệt đến chúc mừng”.

Quảng Thành cười lớn nói: “Cậu Lý khách sáo quá, Thanh Nghiên từng kể về cậu cho tôi nghe rồi, tôi rất khâm phục đấy”.

Ngô Bình: “Tiền bối quá khen, ban nãy có người bắt nạt Thanh Nghiên, tôi đã dạy cho họ một bài học”.

Quảng Thành: “Tôi có hơn 800 đệ tử, vàng thau lẫn lộn nên đã để cậu Lý chê cười rồi”.

Ngô Bình: “Dẫu sao thì tôi làm vậy cũng không được lịch sự cho lắm nên tôi xin tạ lỗi ở đây”.

Quảng Thành xua tay: “Chuyện nhỏ thôi mà. Cậu Lý, bây giờ đại lục Hồng Hoang sao rồi?”

Ngô Bình: “Đại Thiên Tôn đang thống nhất thiên hạ, nhưng chắc cần thêm một thời gian nữa”.

Quảng Thành: “Chậm quá, nếu trong ba năm mà không thống nhất được thì đại lục Hồng Hoang sẽ sụp đổ”.

Ngô Bình: “Tiền bối nói vậy là sao ạ?”

Quảng Thành: “Tôi đi thăm thú khắp nơi và phát hiện có nhiều Khuyên Giới đã thống nhất từ lâu, người thống trị bọn họ cũng đều là anh tài tuấn kiệt. Bây giờ, biến cố lớn sắp đến, quyền quản lý của Thần tộc ở mọi nơi cũng giảm dần. Đây tuy là tai hoạ với Nhân tộc nhưng cũng là cơ hội, kiểu gì cũng sẽ có thêm nhiều thế lực tiến vào Hồng Hoang và tranh quyền cai trị với Đại Thiên Tôn”.

Ngô Bình: “Tiền bối, tôi không biết về các thế lực này, họ cũng tu luyện Tiên đạo ư?”

Quảng Thành: “Mỗi một kỷ nguyên đều sinh ra một cách tu hành lớn, vì thế Tiên đạo chỉ là một phần trong đó thôi, chứ không phải con đường tu hành chính của mọi nơi”.

“Ví dụ có nhiều nơi tu Phật, có nơi tu Vu, nhưng ở đâu cũng có tu sĩ Tiên đạo, song không thể hình thành một Tiên Giới được”.

Ngô Bình: “Thế thì đại lục Hồng Hoang hơi đặc biệt thật”.

Quảng Thành: “Đúng thế, vì vậy có rất nhiều thế lực muốn chiếm được nơi này và khống chế Tiên Giới. Như vậy thì họ có thể nắm được tu sĩ Tiên đạo toàn thiên hạ”.

Ngô Bình: “Tiền bối nghĩ Đại Thiên Tôn có thống nhất thiên hạ được không?”

Quảng Thành: “Tôi đã gặp ông ấy mấy lần, người này rất thông minh, dã tâm cũng lớn. Nếu ông ấy có thể thống nhất được đại lục thì chiếm được các thế lực khác chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Nhưng ngoại giới không thiếu những cường giả giỏi giang như ông ấy, cuối cùng ai là chủ thiên hạ vẫn là ẩn số”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK