Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1021: Âm Tứ Bình

Sau khi tên sát thủ đi khỏi, Ngô Bình lấy ra viên tiên ngọc kia. Ngô Bình mỉm cười vui vẻ, đây là một loại bùa bằng ngọc, cũng là một loài bùa hộ mệnh cực kỳ cao cấp. Có nó rồi, có thể bảo vệ thân thể và linh hồn khỏi bị huỷ diệt, cho nên là một món bảo bối cực quý giá!

Đương nhiên, với loại bùa hộ mệnh như viên ngọc này, chắc chắn phải là do Thiên Tiên luyện thành. Hơn nữa viên ngọc này có thể sử dụng liên tục, chỉ cần truyền cho nó đủ pháp lực là được.

Ngô Bình dùng thử nó, truyền pháp lực trong cơ thể mình vào bên trong nó, viên ngọc sáng lên rồi nhanh chóng hút lấy. Một lát sau, anh dừng truyền pháp lực vào viên ngọc. Dù gì lát nữa anh phải giao đấu với kẻ khác nên giờ không nên để bản thân tiêu hao quá nhiều pháp lực.

Nửa tiếng sau có tiếng người gõ cửa, một long vệ ra mở cửa. Cửa mở ra, bên ngoài là một ông già đầu hói đang đứng. Ông già này cười nói: “Tôi đến tham kiến Ngô thần y”.

Long vệ lùi về sau mấy bước nhưng tay vẫn không rời thanh kiếm, sau đó ra hiệu cho ông ta vào phòng.

Ông già đi tới trước mặt Ngô Bình, chắp tay chào hỏi: “Âm Tứ Bình tham kiến Ngô thần y”.

Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên, không phải nhà họ Âm này muốn giết anh sao? Sao lại khách sáo với anh như vậy?

Anh thờ ơ đáp: “Có gì ông cứ nói”.

Âm Tứ Bình đáp: “Ngô thần y cứu người giúp đời, công đức vô lượng”.

Ngô Bình nhìn ông ta rồi hỏi: “Ông là gia chủ nhà họ Âm?”

Âm Tứ Bình: “Chính là tôi”.

Ngô Bình: “Ông không cần quanh co nữa, ông tới là vì muốn giết tôi phải không?”

Âm Tứ Bình vội vã xua tay: “Tôi không dám. Tôi tới là muốn xin thần y cứu mạng”.

Ngô Bình ngạc nhiên. Theo anh quan sát, Âm Tứ Bình này đã là Địa Tiên cảnh giới Linh Biến rồi, hơn nữa trên người không có vết thương. Thấy lạ nên anh lập tức hỏi: “Cứu ai?”

Âm Tứ Bình thở dài đáp: “Là con trai tôi, Âm Tiểu Phong”.

Ngô Bình: “Sao ông biết tôi có thể chữa cho con trai ông?”

Âm Tứ Bình: “Ngô thần y chữa được Chấn Sơn quyền thì có lẽ cũng sẽ chữa được cho con trai tôi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Nhà họ Âm các người ngang ngược bá đạo lắm. Vì tôi chữa cho vợ Thôi Quảng Hải mà đã cử sát thủ tới định giết tôi”.

Âm Tứ Bình cúi gập người, chắp tay đáp: “Thực lòng xin lỗi, do nhà họ Âm và nhà họ Thôi có huyết hải thâm thù”.

Ngô Bình: “Tôi nghe Thôi Quảng Hải nói năm xưa ông nội anh ta cứu người mà họ Âm các ông truy sát, thế là nhà ông ám sát người nhà họ Thôi từ đó. Đến nay chẳng còn lại mấy người”.

Âm Tứ Bình đáp: “Đó là do Thôi Quảng Hải không rõ nội tình bên trong”.

Ngô Bình hỏi: “Nội tình gì?”

Âm Tứ Bình: “Nhà họ Thôi trước đó vì muốn cướp lấy lệnh bài Thiên Quân của nhà tôi mà đã giết tổng cộng ba trăm linh năm người nhà họ Âm. Tôi và bố tôi may mắn sống sót rồi ẩn cư chốn thôn dã. Trải qua năm mươi năm nếm mật nằm gai, cuối cùng mới khôi phục được chút nguyên khí của gia tộc. Cho nên, tôi giết người nhà họ Thôi là để báo thù”.

Việc này khiến Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: “Nhà họ Thôi giết nhiều người nhà ông như vậy sao?”

Âm Tứ Bình gật đầu: “Đúng vậy. Năm đó chỉ có bố tôi và tôi là chạy thoát. Nhưng bố tôi cũng bị thương nặng, mấy năm sau thì mất”.

Ngô Bình: “Cho nên ông nhất định phải giết sạch người nhà họ Thôi?”

Âm Tứ Bình: “Đúng vậy! Người nhà họ Thôi, toàn bộ phải chết!”

Ngô Bình hỏi tiếp: “Vậy người năm xưa diệt tộc nhà ông là ai?”

Âm Tứ Bình: “Là tổ tiên của nhà họ Thôi, Thôi Vọng Tiên. Thôi Vọng Tiên đã bế quan một thời gian rất dài. Tôi liên tục giết người nhà họ Thôi chính là để dụ lão ta ra mặt”.

“Con trai ông bị sao vậy?”

Âm Tứ Bình: “Con trai tôi tu luyện công pháp gia truyền nhà họ Âm là Tam Âm Kinh. Nhưng trong quá trình tu luyện xảy ra sự cố, nó bị đứt kinh mạch, tinh thần cũng bị đả kích. Tôi chỉ có duy nhất đứa con trai này, tôi rất thương nó. Mong Ngô thần y cứu lấy con trai tôi!”

Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi có thể cứu con trai ông. Nhưng với điều kiện ông không truy sát vợ chồng Thôi Quảng Hải nữa”.

Âm Tứ Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Được, tôi muốn giết Thôi Vọng Tiên, còn Thôi Quảng Hải này có giết hay không cũng không sao cả”.

Ngô Bình: “Ông nói Thôi Vọng Tiên đã cướp mất lệnh bài Thiên Quân. Đó là thứ gì vậy?”

Âm Tứ Bình: “Vào thời Tiên quốc có một vị Mã Thiên quân uy chấn thiên hạ. Nhưng rồi ông ấy mất tích trong một trận chiến lớn, có người nhặt được tấm lệnh bài của ông ấy. Nghe nói, có lệnh bài này là có thể tìm được tiên phủ của Mã Thiên quân”.

Ngô Bình bắt đầu hứng thú: “Tiên phủ của Thiên quân sao? Nhà họ Âm các ông chưa tìm thử sao?”

Âm Tứ Bình cười khổ: “Đâu có dễ như vậy, mặc dù chúng tôi có lệnh bài Thiên Quân nhưng vẫn không thể tìm ra tiên phủ của ông ấy. Cho nên thực ra tấm lệnh bài đó cũng không có giá trị”.

Ngô Bình: “Thôi Vọng Tiên cướp tấm lệnh bài đó, lẽ nào ông ta biết vị trí của tiên phủ?”

Âm Tứ Bình: “Đây cũng là việc tôi rất muốn điều tra nhưng đến giờ vẫn chưa có manh mối”.

Ngô Bình vốn tưởng hôm nay anh sẽ giao đấu một trận ra trò nhưng không ngờ lại không hề phải động tay chân. Thậm chí anh còn chuẩn bị đi chữa bệnh cho con cháu nhà họ Âm.

Anh nói: “Chiều mai đưa con trai ông đến đây để tôi chữa bệnh”.

Âm Tứ Bình mừng rơn: “Đa tạ Ngô thần y!”

Âm Tứ Bình vừa rời khỏi, long vệ bên cạnh anh đột nhiên nói: “Long chủ, chuyện này có chút kỳ lạ”.

Ngô Bình: “Sao lại kỳ lạ?”

Long vệ: “Sát thủ nhà họ Âm trước đó còn muốn giết Long chủ, sau đó lại đột nhiên chuyển sang nhờ vả anh. Sự thay đổi này quá lớn. Tôi nghi ngờ người này sớm đã biết thân phận của Long chủ nên mới không dám động vào”.

Ngô Bình: “Còn gì nữa không?”

Long vệ đáp: “Món bảo vật có thể khiến nhà họ Thôi diệt cả nhà họ Âm để cướp bằng được, tôi nghĩ không đơn giản là tấm lệnh bài vô giá trị như ông ta nói. Thậm chí, những người này còn không dùng được nó vì không biết vị trí của động phủ”.

Một long vệ khác nói tiếp: “Hơn nữa nhà họ Thôi đều sắp bị giết sạch rồi, thế mà không bỏ chạy. Mấy đời đều bị giết gần hết rồi mà vẫn ở lại đây. Như vậy không hợp lý chút nào. Nếu là người bình thường thì đã chạy trốn từ lâu rồi, còn ở lại đây làm mồi cho nhà họ Âm sao?”

“Còn có lão tổ của dòng họ Thôi kia, năm xưa mạnh đến mức diệt được cả họ Âm mà nay lại ngồi yên nhìn nhà họ Âm vùng lên sao? Nếu tôi là ông ta thì sẽ giết luôn bố con Âm Tứ Bình từ lâu rồi, thế là xong chuyện”.

“Càng đáng nghi hơn là ông ta lại bế quan vào đúng lúc này. Người trong họ tộc sắp tuyệt diệt rồi, người bình thường đâu có tâm trạng mà bế quan nữa chứ?”

Ngô Bình nghe xong thì cười đáp: “Các cậu phân tích đều có lý, cho nên nhà họ Thôi và nhà họ Âm đều đang che giấu bí mật gì đó. Nhưng việc đó thì liên quan gì tới tôi? Tôi chữa bệnh cho vợ Thôi Quảng Hải, nhận được viên tiên ngọc này. Đợi chữa bệnh cho con trai Âm Tứ Bình xong thì cũng sẽ được lợi ích gì đó. Còn về ân oán thực sự giữa bọn họ và những bí mật họ đang che giấu thì tôi không quan tâm”.

Lời Ngô Bình nói khiến các long vệ sững lại. Giờ họ đã hiểu, Long chủ vốn đã biết những điều này, chỉ là anh không nói ra mà thôi.

Ngô Bình bình thản nói tiếp: “Hơn nữa, có lẽ cả Thôi Quảng Hải và Âm Tứ Bình đều biết câu chuyện của họ không che mắt được tôi. Có điều, việc đó không quan trọng, tôi cũng không có hứng thú đi tìm hiểu”.

Mấy long vệ thi nhau gật đầu, cảm thấy cách nghĩ của Ngô Bình rất khôn khéo.

Ngô Bình vươn người giãn gân cốt rồi nói: “Chúng ta về thôi”.

Ngô Bình quay về nhà họ Lý, ăn vài món điểm tâm rồi đi ra vườn luyện công.

Luyện được một lát, khoảng chín giờ tối anh nhận được cuộc gọi. Từ trong điện thoại vọng ra giọng nói vô cùng lo lắng của Hàn Thu: “Hiện tôi đã đến Vân Đông, vừa xuống máy bay. Tôi đã lấy được huyết dịch của Thái Cổ Thần Vương!”

Ngô Bình tim đập nhanh hơn: “Huyết dịch của Thái Cổ Thần Vương?”

Hàn Thu: “Ngô thần y, tôi cảm giác có người đang theo dõi mình. Tôi sợ lắm, tôi muốn gặp anh ngay!”

Ngô Bình: “Cô ở yên đó, chia sẻ vị trí đi, tôi tới ngay!”

Ngô Bình không kịp chuẩn bị, bay vút lên không trung. Chỉ mấy phút sau anh đã tới sân bay. Sau đó anh đạp vỡ một ô cửa sổ rồi lách mình vào bên trong.

Lúc này, Hàn Thu đang đi trên một đoạn đường. Cô ấy cứ đi vài bước lại quay lại nhìn. Cách đó mười mấy mét, hai người đàn ông ngoại quốc không nhanh không chậm đi theo cô ấy, đôi mắt bọn chúng sắc lẹm như dao.

Tim Hàn Thu muốn nhảy vọt lên họng. Cô ấy đã hành động hết sức bí mật mà vẫn bị bọn chúng phát hiện ra sao?

Đột nhiên, đằng trước vụt tới một bóng người, đó chính là Ngô Bình.

Ngô Bình kéo cô lại, hỏi: “Không sao chứ?”

Hàn Thu lập tức núp sau lưng anh, nói nhỏ: “Đằng sau có hai kẻ đã theo dõi tôi từ trên máy bay. Sau khi xuống máy bay, bọn chúng vẫn bám theo tôi”.

Ngô Bình lập tức kéo Hàn Thu đi về phía hai gã đàn ông. Anh lớn tiếng hỏi: “Các người đi theo bạn gái tôi?”

Bên trái là một tên đầu trọc trông có vẻ là người Mễ, chừng bốn mươi tuổi. Hắn lạnh lùng nói: “Không sai, bọn tao muốn biết ai đã sai nó lấy huyết dịch của Thần Vương!”

Nói rồi, hai tên đàn ông giải phóng ra khí tức khủng bố. Hai kẻ này đều là Thần Vương.

Ngô Bình không nói hai lời, lập tức kéo Hàn Thu bay ra ngoài. Hai tên kia cũng lập tức theo sau, bay ra khỏi sân bay!
Chương 1022: Máu của Thái Cổ Thần Vương

Lần đầu tiên Hàn Thu được người ta kéo bay trên không trung, cảm giác vô cùng căng thẳng.

Ngô Bình bay được một đoạn thì đáp xuống một bãi biển rộng, xung quanh không một bóng người.

Hai cao thủ Âu Mỹ cũng đáp đất, người đàn ông trọc đầu cười lạnh lùng: “Bọn ta là thần, ngươi chạy không thoát đâu”.

Ngô Bình vươn hông, nói: “Vừa hay tôi muốn thỉnh giáo một chút xem rốt cuộc thần mạnh đến mức nào”.

Anh nói xong thì chỉ ngón tay, bùa truy hồn âm dương bay ra, biến thành một luồng sáng trắng đen, hướng về phía hai người kia.

Hai người đó đều là thần của nước Mễ, có căn cơ của thần nên đương nhiên thực lực rất mạnh. Họ cùng lúc hét lên một tiếng điên cuồng, một người phun ra một luồng sáng bạc giống như tia chớp, chặn đứng ánh sáng bùa.

Người kia cười lạnh lùng, bắt chéo hai tay trước ngực, sau đó hét lớn lên với âm thanh kinh thiên động địa. Ngô Bình dùng một lá chắn hình tròn chống lại âm thanh khủng khiếp đó, bảo vệ hai người họ ở phía sau.

“Đúng là có chút bản lĩnh”. Anh lấy ra một chiếc quạt xếp, sườn quạt được mài từ xương thú. Sau khi mở ra, bên trên chiếc quạt là hình một lá bùa vô dùng kì lạ, đấy là phần thưởng anh nhận được khi vượt qua cuộc thi khảo hạch thiên tài.

Sau đó anh nghiên cứu thì biết chiếc quạt này là một pháp khí, có thể quạt ra gió cấp độ bão.

Thế là, khi người kia hét lên lần nữa thì anh đã dùng pháp lực, quạt mạnh về phía đối phương. Bỗng nhiên, một luồng gió đen nổi lên, ập về phía hai người đó.

Hai người vừa phải phòng bị bùa truy hồn âm dương vừa phải chống đỡ cơn gió đen, vô cùng khó nhọc.

Lúc họ đang liều mạng chống trả, phía tây có một luồng sáng lao tới với tốc độ kinh hồn, vừa ở cách đó rất xa nhưng chớp mắt đã đến gần ngay trước mặt.

“Tên trộm to gan, hại con dân ta, xâm phạm quốc uy của ta, giết!”. Người đến sát phạt quyết đoán, đưa tay chém ra ngay một luồng kiếm quang.

Hai thần của nước Mễ kinh ngạc, không dám chống lại kiếm quang mà bay lên không trung, tức tốc bỏ chạy về xa.

Người trên không vẫn không chịu tha cho mà tiếp tục đuổi đánh, cả ba nhanh chóng biến mất trên không trung.

Ngô Bình ngây ra một lúc, ai mà hung hăng đến thế?

Anh thu bùa, đứng đợi tại chỗ. Sau gần ba phút, một luồng kiếm quang giáng xuống, là một người đàn ông trung niên, mặt mày sáng sủa, tuấn tú uy nghiêm, đôi mắt sáng như sao, trong tay cầm hai cái đầu đẫm máu.

Ngô Bình giật mình, vội vã hành lễ: “Tiền bối”. Người đàn ông trung niên “ừ” một tiếng, nói: “Cậu là ai? Không ngờ lúc nãy cậu lại có thể đánh đối phương thê thảm đến thế”.

Ngô Bình: “Vãn bối là thủ lĩnh của Thiên Long - Ngô Bình”.

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Hèn gì, tôi từng nghe nói đến cậu, một nhân vật không tồi của thế hệ sau”.

Ngô Bình: “Xin hỏi tiền bối đây là?”

Người đàn ông trung niên: “Tôi tên Thẩm Tượng, vô tình đi ngang qua đây, nhìn thấy cao thủ nước Mễ nên tiện tay giải quyết bọn họ lun”.

Ngô Bình giật mình: “Tiền bối Thẩm, ông là con cháu của Thẩm Thiên Quân sao?”

Thẩm Tượng mỉm cười: “Cậu biết à?”

Ngô Bình: “Nghe nói nhà họ Thẩm là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc bất hủ lớn nhất, vãn bối đã nghe danh từ lâu”.

Thẩm Tượng gật đầu, nói: “Không sai, tôi là người nhà họ Thẩm”.

Ngô Bình: “Tiền bối, nhà tôi cách đây không xa, nếu tiền bối có thời gian thì đến nhà tôi chơi, tôi mời tiền bối nếm thử rượu ngon”.

Thẩm Tượng nghe đến rượu ngon thì liền động lòng, nhưng ông ta lập tức phất tay: “Để hôm khác, tôi vẫn còn việc cần giải quyết”.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Tiền bối, tôi ở nhà họ Lý ở Vân Đông, mấy ngày này đều có ở nhà, chờ tiền bối xử lý xong việc thì mời tiền bối đến nhà chơi để vãn bối tiếp đãi cho trọn nghĩa.

Thẩm Tượng thấy anh thật lòng mời thì nói: “Được, nếu xong việc nhanh thì mai tôi sẽ đến tìm cậu”.

Ngô Bình vui mừng: “Cảm ơn tiền bối đã nể mặt, vãn bối sẽ chuẩn bị sẵn sàng chờ ông đến”.

Sau khi Thẩm Tượng đi, Hàn Thu mới định thần lại, cô ta hỏi: “Thần y Ngô, ông ta là ai mà anh lại kính trọng đến thế?”

Ngô Bình: “Một người thuộc gia tộc đứng đầu bốn gia tộc bất diệt lớn nhất. Phải rồi, vị tiền bối Thẩm Tượng này là bán bộ Thiên Tiên và còn là kiếm tiên. Thực lực của ông ấy dù cho đối đầu với Thiên Tiên cũng chưa chắc sẽ thua”.

Hàn Thu giật mình, bán bộ Thiên Tiên?

Ngô Bình nhìn cô ta: “Sao cô lại có máu của Thái Cổ Thần Vương?”

Hàn Thu cuối đầu: “Lần trước đắc tội với Thần y Ngô làm tôi rất áy náy, vừa hay dự án mà tôi nghiên cứu có thể tiếp cận với máu Thái Cổ Thần Vương nên tôi đã dùng nước và chất tạo màu làm giả, không ngờ vẫn bị phát hiện”.

Ngô Bình hỏi: “Ở đâu?”

Hàn Thu quay người, lấy từ trong người ra hai miếng đệm nhỏ màu trắng, sau khi xé ra thì ánh sáng màu đỏ vàng ở bên trong liền lộ ra.

Ngô Bình vội lấy bình ra đựng máu Thần Vương vào rồi vui mừng, nói: “Hàn Thu, thật cảm ơn cô, số máu này rất có ích với tôi”. Hàn Thu cười gượng: “Thần y Ngô, bây giờ bên nước Mễ đã biết tôi ăn cắp máu Thần Vương, nhất định sẽ không tha cho tôi”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Cô có nghiên cứu về sinh vật học đúng không?”

Hàn Thu gật đầu: “Đúng vậy, tôi làm việc ở sở nghiên cứu sinh vật và còn là người phụ trách của dự án nghiên cứu nữa”.

Ngô Bình: “Thế này đi, tôi cho cô một thân phận mới, sau này cô sẽ làm việc cho tôi”.

Anh sản xuất thuốc, nghiên cứu phương thuốc nên đang cần một trợ lý như thế.

Hàn Thu nghe vậy thì vui mừng: “Được, cảm ơn thần y Ngô”.

Ngô Bình: “Là tôi nên cảm ơn cô mới đúng, cùng tôi về nhà trước đã”.

Anh đưa Hàn Thu về đến nhà họ Lý thì thu xếp cho cô ta ăn uống trước, sau đó tặng cô ta mấy viên Sinh Mệnh Đan, cô ta uống xong thì về nghỉ ngơi.

Ngô Bình thì lập tức rút ra những thứ có ích từ trong máu Cổ Thần Vương. Anh bận rộn cả buổi tối, cuối cùng cũng chiết tách ra được thứ có ích nhất là gen Thần Vương, một loại tia chớp màu vàng và một loại khói khí màu đỏ.

Sau đó, anh mượn dùng dược lực trong tiên đỉnh Thuần Nhất, luyện chế ra loại thuốc thần vương thứ nhất. Loại thuốc này màu đỏ, bỏ vào trong bình cứ như khói đỏ bay bên trong.

Sau đó, anh lại luyện ra loại thuốc thứ hai, tia chớp màu vàng bị anh phong ấn bên trong một miếng thủy tinh.

Lúc này, trời vừa sáng, anh gọi Lý Niệm Tổ ra: “Bố, bây giờ bố là Địa Tiên, bố hãy uống nước thuốc có gen của thần vương đi”.

Anh lấy ra hai loại thuốc và giới thiệu: “Bố, vị thần vương này có hai loại thần lực, một loại tương tự như sức mạnh của sấm sét, loại kia là khả năng cất giữ năng lượng vào trong máu, bố có thể chọn một cái”.

Lý Niệm Tổ suy nghĩ rồi nói: “Bố chọn sấm sét”.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Được”.

Anh bảo Lý Niệm Tổ ngồi vững rồi đột ngột bóp nát miếng thủy tinh, đẩy tia chớp màu vàng vào đầu Lý Niệm Tổ. Bỗng nhiên, một luồng sức mạnh thần kỳ hòa vào trong nguyên thần và cơ thể khiến ông ấy cảm thấy vô cùng đau đớn.

Lý Niệm Tổ là Linh Minh Thánh Thể, lại là cấp bậc địa tiên nên có thể chịu đựng được luồng sức mạnh này. Nếu như đổi lại là người khác thì sẽ bị nổ tung và chết ngay tại chỗ, đến cảm giác đau đớn cũng không kịp cảm nhận.

Nhưng dù là như thế thì ông ấy vẫn rất khó chịu, trên da dẻ xuất hiện rất nhiều vết rạn, tinh thần thì càng tệ hơn cứ như sắp nổ tung đến nơi.

Lý Niệm Tổ không chịu nổi, há miệng hét lớn khiến người nhà họ Lý ai cũng hoảng hồn, thi nhau chạy ra xem thử.
Chương 1023: Thuật Bạo Huyết

Ngô Bình vội đính chính là không có gì, bảo mọi người quay về nghỉ ngơi. Còn anh thì dùng y thuật giảm nhẹ cơn đau cho Lý Niệm Tổ.

May mà cảm giác đau đớn đó không kéo dài quá lâu, sau hơn một tiếng đồng hồ, Lý Niệm Tổ đã yên lặng, ông ấy vừa ngồi xếp bằng tu luyện vừa cảm nhận sự thay đổi thần kỳ bên trong cơ thể mình.

Lại mấy tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Lý Niệm Tổ đã hấp thụ hoàn toàn sức mạnh của Thái Cổ Thần Vương, những tia chớp màu vàng xuất hiện trên khắp cơ thể. Ông ấy mở mắt, dường như có hai tia chớp đang lớn dần trong đôi mắt ấy, khí tức rất đáng sợ.

Ngô Bình hỏi: “Bố, cảm giác thế nào?”

Lý Niệm Tổ phất tay, một tia chớp màu vàng liền xuất hiện trên bầu trời cách đó mấy trăm mét, uy áp đáng sợ đến mức Ngô Bình cũng phải giật mình. Anh cảm thấy, nếu như mình bị tia chớp đấy đánh trúng thì chắc đến tám phần là sẽ bị thương nặng.

Ngô Bình cười nói: “Bố, con cũng thử xem năng lượng của Thái Cổ Thần Vương mạnh đến mức nào”. Anh nói xong thì uống cạn nước thuốc màu đỏ.

Bỗng nhiên, một luồng sức mạnh thần kỳ tràn vào cơ thể, anh cảm thấy máu mình đang xảy ra biến đổi thần kỳ.

Đến sáng sớm hôm sau, máu của Ngô Bình đã thay đổi hoàn toàn, bên trong chứa sức mạnh rất đáng sợ. Điều này đồng nghĩa với việc anh có thêm một hệ thống năng lượng, khiến thực lực của anh lại tăng thêm một bậc.

Không chỉ có máu, võ hồn của anh cũng được lợi rất lớn, trở nên mạnh hơn rất nhiều. Thần bàn có được sức mạnh Thái Cổ Thần Vương nuôi dưỡng liền sản sinh ra một phép thần thông võ đạo mới là thuật Bạo Huyết.

Thuật Bạo Huyết này vô cùng hung tàn bá đạo, một khi thi triển thì máu của đối phương sẽ lập tức bốc hơi, sau đó làm huyết quản nổ tung, cơ thể sẽ nổ tan tành.

Hơn nữa, thuật Bạo Huyết này cũng rất kỳ dị, không thể nào phòng bị được, với thực lực hiện tại của Ngô Bình, dù là Tiên Quân cũng không thể đánh lại, một khi trúng phải phép này thì không chết cũng sẽ bị thương nặng.

Ngô Bình và Lý Niệm Tổ hấp thụ năng lượng của Cổ Thần Vương không lâu thì quản gia đến báo có một người họ Thẩm đến thăm.

Ngô Bình vội ra mời, quả nhiên là Thẩm Tượng.

Thẩm Tượng cười nói: “Cậu bạn, tôi ghé chơi không làm phiền cậu chứ?”

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối đại giá quang lâm, vãn bối mừng còn không hết, mau vào nhà ngồi”.

Ngô Bình mời Thẩm Tượng vào nhà thì đem rượu mình ủ ra cùng uống với ông ta.

Sau khi uống vài ly thì Ngô Bình và Thẩm Tượng càng thân thiết hơn.

Anh nói: “Cách đây không lâu, tôi thấy có người cầm pháp chỉ Thiên Quân”.

Thẩm Tượng nói: “Là pháp chỉ tổ truyền nhà ta sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, Thẩm Thiên Quân đến tiên giới nhiều năm mà vẫn uy phong như vậy, thật sự khiến người ta phải ngưỡng mộ”.

Thẩm Tượng thở dài: “Nhà họ Thẩm ta cũng được thơm lây từ lão tổ, nếu không cũng không có được hôm nay”.

Ngô Bình: “Tiền bối, chắc nhà họ Thẩm và Thẩm Thiên Quân vẫn còn giữ liên lạc nhỉ?”

Thẩm Tượng: “Nếu nói đến liên lạc thì đương nhiên là có, nhưng không nhiều. Dù gì thì ở tiên giới Thiên Quân cũng có gia đình, dần dần cũng xa cách với bên dưới. Đương nhiên, nếu như con cháu nhà họ Thẩm có thể thành tài thì Thiên Quân cũng sẽ quan tâm giúp đỡ”.

Ngô Bình: “Tiền bối đã là bán bộ Thiên Tiên rồi, thiết nghĩ còn cách Tiên Thiên cũng không xa”.

Thẩm Tượng: “Tiên tổ từng nói chuyện với ta, nói rằng đợi ta trở thành thiên tiên thì sẽ tìm cho ta một chức vị ở tiên giới”.

Ngô Bình giật mình: “Chức vị ở tiên giới sao? Tương đương với viên chức ở dưới này à?”

Thẩm Tượng cười nói: “Anh bạn, cậu có biết bản chất của tiên giới là gì không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Không rõ lắm”.

Thẩm Tượng nói: “Sau khi trở thành Thiên Tiên thì sẽ có thể mở ra thế giới tâm linh, các cao thủ của Thiên Tiên có thể khai thông thế giới tâm linh rộng lớn, các thế giới này của các Thiên Tiên hợp lại với nhau mới tạo nên tiên giới hiện nay”.

Ngô Bình lần đầu tiên nghe cách giải thích này, không ngờ tiên giới lại do một nhóm cao thủ Thiên Tiên tạo ra.

Thẩm Tượng thấy anh ngạc nhiên thì cười nói: “Vậy nên tiên giới chia thành rất nhiều khu vực, ở khu vực của Thiên Tiên nào thì Thiên Tiên đó có quyền, giống như những địa chủ”.

Ngô Bình suy nghĩ, nói: “Tiền bối, nếu có một số Thiên Tiên mở ra thế giới riêng thì sao?”

Thẩm Tượng: “Chuyện đó không phải chưa từng xảy ra, bên ngoài tiên giới còn có rất nhiều nơi tương tự như tiên giới, thường được gọi là thiên cảnh, Thiên Tiên thống trị ở đó gọi là Thiên chủ”.

Thẩm Tượng nói chuyện phiếm một lúc thì ngà ngà say, mỉm cười, hỏi: “Anh bạn, cậu có biết tôi đã đi xử lý chuyện gì không?”

Ngô Bình vội hỏi: “Mời tiền bối nói”.

Thẩm Tượng: “Một cao thủ của tiên giới bị mấy thiên chủ lớn bắt tay đánh trọng thương. Người đó lẻn vào hạ giới ẩn nấp, lúc nãy ta đi tìm tung tích của người đó”.

Ngô Bình giật mình: “Vậy có phát hiện gì không?”

Thẩm Tượng lắc đầu: “Người này ẩn nấp rất giỏi, muốn tìm được người thì vô cùng khó khăn”.

Ngô Bình hứng thú: “Tiền bối, đó là người thế nào mà lại có thể khiến cho mấy thiên chủ lớn bắt tay đối phó thế?”

Thẩm Tượng: “Người này muốn tự mình lập nên một thế giới riêng, đương nhiên các thiên chủ không vui nên mới bắt tay đuổi giết”.

Ngô Bình như hiểu ra gì đó: “Nói vậy thì mấy thiên chủ đang lo lắng người đó sẽ cướp mất vị trí của họ đúng không?”

Thẩm Tượng cười nói: “Cậu hiểu như vậy cũng không sai, tiên giới nối liền với những tiên cảnh này, họ đều hi vọng trở thành thiên tiên mới, có thể liên kết thế giới tâm linh và thế giới của họ lại làm một, từ đó mở rộng địa bàn. Sức ảnh hưởng của người đó rất lớn, sau khi anh ta mở ra thế giới lớn thì đã cướp đi rất nhiều thiên tiên từ các thiên cảnh lớn, nên hai bên mới xảy ra xung đột”.

Ngô Bình hỏi: “Tiền bối, nếu sau này tôi trở thành thiên tiên, vậy thì nhất định phải gia nhập tiên giới hoặc thiên cảnh do các thiên tiên này lập ra sao?”

Thẩm Tượng: “Đương nhiên là không, cậu có thể lựa chọn lập nên thế giới tâm linh của riêng mình, không bị người khác làm phiền, cũng có thể gia nhập vào các thế lực của tiên giới. Có điều phần lớn các thiên tiên lựa chọn cách thứ hai vì gia nhập tiên giới đồng nghĩa với việc có được sự bảo hộ, rủi ro sẽ rất thấp. Nếu tự lập ra thế giới tâm linh của mình, tự cai quản thì có thể sẽ bị những thiên tiên khác nuốt chửng, luyện hóa”.

Ngô Bình giật mình: “Bị nuốt chửng sao?”

Thẩm Tượng gật đầu: “Đúng thế, có một số người không gia nhập vào tiên giới cũng không gia nhập các thế lực của Thiên Tiên các mà tự có thế giới tâm linh riêng của mình, vì muốn mở rộng thế giới của mình, họ sẽ nuốt chửng thế giới của những Thiên Tiên khác”.

Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cũng có vài Thiên Tiên gia nhập thẳng tiên giới cổ, ở đó cũng có số lượng Thiên Tiên tương đương nhưng tiên giới cổ rất nguy hiểm, và cũng phải đề phòng bị thiên tiên khác nuốt chửng. Hơn nữa, tiên giới cổ có rất nhiều khu cấm chết người, một khi ai vào trong thì chỉ có giá chết”.

Ngô Bình : “Thần thổ thông thiên, Âm Dương giáo, tiên vực vĩnh hằng, các thế lực này đều nằm ở tiên giới sao?”

Thẩm Tượng: “Những thế lực lớn này đều nằm trong tiên giới cổ. Vì tiên giới cổ có rất nhiều hậu nhân của Cổ Tiên, trong đó có rất nhiều thiên tài”.

Anh nói: “Tiên giới cổ là một phần của Hồng Hoang, Hồng Hoang là một thế giới vô cùng rộng lớn, có rất nhiều người và bộ lạc dã man sinh sống”.

Ngô Bình ngây ra: “Hồng Hoang?”

Thẩm Tượng gật đầu: “Tiên giới và tiên giới cổ đều nằm trên đất của Hồng Hoang. Nghe nói đại lục Hồng Hoang là mảnh đất được hình thành từ thời hỗn độn sơ khai, bên trong có rất nhiều báu vật cũng như dã thú, yêu ma. Đương nhiên, cùng có một số vương triều vĩ đại và bộ lạc hùng mạnh tồn tại”.

Một bức tranh hùng vĩ liền xuất hiện trong đầu Ngô Bình, anh than: “Xem ra thế giới này phức tạp hơn tưởng tượng của tôi nhiều”.

Thẩm Tượng nói: “Ta có thể nhìn ra cậu đã là Thần Quân rồi. Tư chất của cậu rất xuất sắc, sau này nếu vào Hồng Hoang thì sẽ thích nghi với môi trường ở đó nhanh hơn người khác rất nhiều”.

Ngô Bình: “Xin tiền bối chỉ bảo thêm?”
Chương 1024: Thiên chủ Thiên Tuyết

Thẩm Tượng: “Tu tiên bắt nguồn từ đại lục Hồng Hoang, tổ tiên của tất cả chúng ta thuở đầu đều sinh ở đó. Ở đại lục Hồng Hoang, có rất nhiều dị tộc mạnh, hung thú, yêu ma hùng mãnh, chỉ có khí lực mạnh mẽ của loài người mới có thể chống lại được. Tiên thuở đầu thể chất đều rất mạnh, từ nhỏ đã có thể chém giết với hung thú rồi”.

Ngô Bình khẽ suy nghĩ trong lòng, lại nghĩ đến Nhân Tiên Cực Cảnh, với cả Địa Tiên Đoạt Thiên Cảnh, bèn hỏi: “Tiền bối, các tiền bối ở thời kỳ Nhân Tiên, có phải đều đạt đến Cực Cảnh không?”

Thẩm Tượng gật đầu: “Tiên lúc đầu, thể chất e rằng còn mạnh hơn cả Cực Cảnh nữa. Còn về rốt cuộc cảnh giới kia là gì, thì ta cũng không rõ”.

Ngô Bình hoảng sợ, trên Cực Cảnh còn có cảnh giới khác nữa? Cảnh giới Nhân Tiên thứ bảy?

Thẩm Tượng cười ha ha: “Tiểu hữu, cậu cũng rất lợi hại rồi, ít nhất ta chưa từng thấy Nhân Tiên nào mạnh hơn cậu cả”.

Ngô Bình: “Tiền bối quá khen rồi”.

Thẩm Tượng nói: “Đúng rồi, vị cao thủ bị mấy vị đại Thiên chủ đánh trọng thương kia có lẽ đã có được truyền thừa của tổ tiên rồi”.

“Tổ tiên?”. Ngô Bình nói: “Là tổ tiên của loài người tu tiên thuở đầu sao?”

Thẩm Tượng gật đầu: “Đúng vậy. Người này rất mạnh, anh ta trở thành Thiên Tiên không quá một trăm năm, mà đã trấn áp mấy vị đại Thiên chủ. Các Thiên chủ liên hợp giết anh ta, chỉ sợ cũng là muốn lấy truyền thừa kia”.

Ngô Bình âm thầm ghi nhớ, hỏi: “Vị cao thủ này tại sao lại trốn đến nhân gian? Không phải nhân gian không thể chịu đựng được Thiên Tiên sao?”

Thẩm Tượng: “Anh ta bị đánh trọng thương, thân xác hủy diệt, linh đài sụp đổ, chỉ có một ít nguyên linh trốn thoát được. Ha ha, chỉ sợ rất khó mà trở lại được”.

Hai người đang uống rượu, Thẩm Tượng bỗng nhíu mày, nói: “Có tin tức rồi, bọn họ đã phát hiện hành tung của anh ta, tiểu hữu, chúng ta có duyên gặp lại”.

Nói xong, Thẩm Tượng lập tức biến mất, át hẳn là đi truy sát vị cao thủ Tiên Giới kia.

Anh tự mình uống rượu, trong lòng không được bình tĩnh, không ngờ Thượng Giới còn tồn tại đại lục Hồng Hoang, Tiên Giới được sinh ra ở đó.

Bỗng nhiên, Đông Hoàng đi qua với vẻ mặt nghiêm túc, ngồi trước mặt Ngô Bình như một người bình thường vậy.

Ngô Bình khẽ cười: “Đông Hoàng, mày cũng muốn uống mấy ly sao?”. Nói rồi, anh rót một ly rượu cho Đông Hoàng.

Đông Hoàng nhìn ly rượu, lắc đầu, vậy mà lại tiếng: “Nhiều năm trước, tôi đã bí mật bày bố, không ngờ lại có ngày có tác dụng”.

Ngô Bình lập tức đứng dậy, nhìn Đông Hoàng chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”

Đông Hoàng lạnh nhạt nói: “Vừa nãy chẳng phải các người vẫn nói về bổn Thiên chủ sao?”

Ngô Bình nheo mắt: “Ngươi chính là cao thủ bị mấy vị đại Thiên chủ kia đánh trọng thương?”

Đông Hoàng: “Chỗ cậu có vật gì cho tôi nương thân không? Lưỡi chó không tiện chút nào, nói chuyện cũng không rõ”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ, bèn đưa Đông Hoàng đến kho hàng, nơi này có một tảng đá hình người, bên trong mang hơi thở sinh mệnh. Lúc trước, khi thực lực anh còn yếu thì không dám mở nó ra, bây giờ thì hoàn toàn không phải lo lắng.

Anh vỗ tay, tảng đá hình người nứt ra, phát hiện bên trong có một cô gái nằm cuộn tròn, cô gái này chừng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo tuyệt sắc, da dẻ trắng như tuyết, mái tóc màu tím.

Nhìn ra được, thần hồn cô gái này đã bị tiêu diệt, nhưng thân thể vẫn còn duy trì sức sống. Thân thể Đông Hoàng bỗng run rẩy, một linh hồn bay vào thân thể cô gái.

Giây sau, cô ta đứng dậy, cúi đầu nhìn da dẻ, mở miệng nói: “Vậy mà lại là “Thái Âm linh thể” thời kỳ thượng cổ! Không tệ, nhặt được bảo vật rồi!”

Cô ta vung tay, một bộ quần áo đã mặc lên người, sau đó đôi mắt đẹp nhìn Ngô Bình chằm chằm.

Đông Hoàng nhìn thấy cô ta, hai mắt rưng răng, chạy đến cọ cọ dưới chân cô ta.

Cô gái khẽ cười, xa đầu chú chó: “Tiểu Hoàng, mấy năm nay để mày ở hạ giới một mình, phải chịu khổ rồi”.

Đông Hoàng lắc đầu, sau đó chạy về phía Ngô Bình khẽ gật đầu.

Ngô Bình không ngờ, bên trong tảng đá lại có thân thể một cô gái, chỉ là, bản tôn này là nam hay là nữ đây?

Anh nói: “Các hạ là chủ nhân của Đông Hoàng?”

Cô gái nói: “Đương nhiên. Khi trở thành Thiên Tiên, tôi đã biết sẽ có ngày hôm nay, vì vậy đã sắp xếp trước, để mấy thứ này ở bên cạnh Đông Hoàng, để sau khi tôi ngã xuống thì có thể trở lại”.

Ngô Bình: “Chẳng trách trên người Đông Hoàng có nhiều thứ có thể trao đổi như vậy”.

Cô gái: “Tôi nghe Đông Hoàng nói, cậu ở nhân gian rất có thực lực, phiền ngươi giúp ta sắp xếp một thân phận”.

Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Tôi với Đông Hoàng là bạn bè tốt, cô là chủ nhân của nó, tôi có thể giúp”.

Cô gái khẽ cười: “Cảm ơn”.

Ngô Bình: “Có thể hỏi một câu không, lúc trước cô là nam hay nữ?”

Cô gái: “Quan trọng sao?”

Ngô Bình: “Quan trọng”.

Cô gái im lặng mấy giây rồi nói: “Lúc trước, tên tôi là Thanh Tuyết. Nhà tôi không ở đây, mà ở đại lục Hồng Hoang”.

Ngô Bình chớp mắt: “Thanh Tuyết, là nam hay là nữ?”

Đông Hoàng chớp mắt nhìn Ngô Bình, cào cào vuốt trên mặt đất vài cái. Ngô Bình rất thân với chú chó này, biết một vài động tác của nó, lập tức hiểu được Thanh Tuyết là nữ.

Anh nói: “Thì ra là tiền bối Thanh Tuyết”.

Thanh Tuyết: “Cái tên Thanh Tuyết này là tôi dùng lúc nhỏ, người biết được không nhiều. Sau này tôi sẽ dùng nó làm tên vậy. Phiền cậu làm giúp cho tôi một thân phận mới, hiện tại tôi rất yếu, cần có thời gian khôi phục”.

Ngô Bình: “Được, tiền bối tạm thời có thể ở nhà tôi. Sau này gặp người ngoài thì cứ nói là em gái tôi. Tôi sẽ đưa tên cô vào hộ khẩu nhà cô tôi, nói cô là con gái lớn do cô tôi sinh, từ nhỏ đã được nuôi ở nhà ông nội, tên là Trịnh Thanh Tuyết”.

Thanh Tuyết: “Được”.

Ngô Bình lấy ra một bình Sinh Mệnh Đan, nói: “Hy vọng nó sẽ giúp ích cho cô”.

Thanh Tuyết nhìn đan dược, cười nói: “Tuy không giúp được nhiều cho tôi, nhưng vẫn cảm ơn cậu. Tôi muốn nghỉ ngơi chút, làm phiền sắp xếp giúp tôi một khu nghỉ ngơi riêng”.

Ngô Bình dẫn Thanh Tuyết đến một viện nhỏ yên tĩnh, để cô ấy và Đông Hoàng ở bên trong.

Sau đó anh đến thăm Lý Niệm Tổ, ông ấy đã hấp thụ hoàn toàn sức mạnh của Cổ Thần Vương, hơi thở trở nên rất khủng khiếp. Ngô Bình để ông ấy tiếp tục tiến lên Địa Tiên tam cảnh và tử cảnh.

Buổi trưa, Hàn Thu đi ra cùng người nhà họ Lý dùng bữa, Ngô Bình giới thiệu đơn giản, nói: “Hàn Thu, cô là chuyên gia về khoa học sinh mạng, tôi sẽ đầu tư một khoản tiền, thành lập một đơn vị nghiên cứu tư nhân, sau này đơn vị sẽ do cô chịu trách nhiệm”.

Ánh mắt Hàn Thu sáng rực: “Thần y Ngô, tôi có thể sao?”

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên là cô làm được. Trong tay tôi có một vài số liệu quý giá, nhất định có thể giúp cô có được đột phá trong nghiên cứu nhanh chóng”.

Trong phòng thí nghiệm thượng cổ có rất nhiều số liệu nghiên cứu, những số liệu này sẽ giúp ích rất nhiều cho việc nghiên cứu của Hàn Thu.

Hàn Thu gật đầu: “Được, nhất định tôi sẽ nỗ lực!”

Mấy ngày sau đó, trước cửa nhà họ Lý xe cộ đông nghịt, toàn bộ những người có máu mặt của Vân Đông đều đến. Mấy ngày sau, liên hợp giới kinh doanh của Vân Đông sẽ thành lập. Lý Vân Đẩu được chọn làm hội trưởng.

Vân Đông là tỉnh xuất khẩu lớn nhất nước, hạn ngạch xuất khẩu chiếm đến một phần tư cả nước, vì vậy số lượng vàng của thương hội Vân Đông chắc chắn không thấp hơn thương hội Giang Nam.

Xế chiều hôm đó, Ngô Bình lại đến khách sạn, anh gặp Âm Tứ Bình, Âm Tứ Bình dẫn con trai Âm Tiểu Phong của mình đến.

Quả nhiên Âm Tiểu Phong xảy ra vấn đề, anh ta tu luyện Tam Âm Kinh khiến kinh mạch đứt đoạn, hơn nữa tinh thần còn hỗn loạn, biểu cảm không ngừng thay đổi, khi thì đau buồn, khi thì hưng phấn, khi thì lại vô cảm.

Ngô Bình kiểm tra một lát, rồi nói: “Có thể chữa được, ông đi ra trước đi”.
Chương 1025: Lương y như từ mẫu

Âm Tứ Bình vội vàng chạy ra khỏi phòng, đợi ở bên cạnh. Lúc này, bên cạnh ông ta còn có một người trung niên, người này kín đáo nói: “Anh Tư, cậu ta thật sự có thể chữa được cho Tiểu Phong sao?”

Âm Tứ Bình: “Chấn Sơn Chưởng kinh khủng đến thế nào, cậu và tôi đều biết rõ. Cậu ta có thể chữa được Chấn Sơn Chưởng, đương nhiên cũng có thể chữa trị cho Tiểu Phong được. Hơn nữa, cậu ta cũng đã nói có thể chữa trị được rồi, tôi tin cậu ta”.

Người trung niên: “Anh Tư, vậy cậu ta tin nói trước đó sao?”

Âm Tứ Bình lạnh nhạt nói: “Tin hay không tin, có gì khác biệt sao? Người ta là thần y, chữa trị lấy tiền, chuyện của hai nhà chúng ta, cậu ta sẽ không quan tâm”.

Người trung niên gật đầu: “Vẫn là anh Tư suy nghĩ chu toàn. Nếu cậu ta chữa trị được cho Tiểu Phong, chúng ta nhất định sẽ cảm tạ bằng lễ trọng”.

Âm Tứ Bình: “Kết bạn với ai, cũng không bằng kết bạn với thần y. Y thuật Ngô thần y này rất giỏi, lúc trước tôi từng nghe nói đến danh tiếng của cậu ta. Đúng lúc, nhân cơ hội, nhà họ Âm ta cũng kéo qua hệ với cậu ta”.

Người trung nên: “Anh Tư, anh cho cậu ta Thiên Quân Lệnh chỉ là vì cảm ơn?”

Âm Tứ Bình: “Thiên Quân Lệnh trong tay chúng ta không có giá trị gì, chi bằng đưa cho cậu ta. Nói không chừng có thể mượn tay cậu ta, tìm được động phủ của Thiên Quân!”

Người trung niên gật đầu: “Cũng đúng. Thiên Quân Lệnh truyền thừa ở thế gian nhiều năm như vậy, qua tay vô số người, nhưng không ai tìm được động phủ Thiên Quân cả”.

Hai người kiên nhẫn đợi chờ, đợi đến khi trời tối, Ngô Bình đã đi ra, sau lưng anh còn có một người đàn ông sắc mặt bình thường, chính là Âm Tiểu Phong.

Nhìn thấy Tiểu Phong, Âm Tứ Bình hô lên: “Con trai?”

Âm Tiểu Phong gật đầu, nói: “Bố, con không sao. Thần y Ngô không chỉ chữa trị cho con, mà con giúp con khôi phục tu vi nữa”.

Âm Tứ Bình vui mừng, vội quỳ xuống đất vái, nói: “Âm Tứ Bình, cảm tạ thần y Ngô!”

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Không cần đa lễ, đây là chuyện tôi nên làm. Đúng rồi, tôi đã kê đơn thuốc, để cậu ta về nhà uống thuốc đúng giờ”.

“Vâng vâng”. Âm Tứ Bình vội nói.

Ngô bình: “Được rồi, mọi người quay về đi. Sau này có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại”. Nói rồi, anh đưa một tấm danh thiếp cho Âm Tứ Bình.

Âm Tứ Bình vui mừng, ông ta biết có được tấm danh thiếp này, đồng nghĩa có thêm vô vàn cái mạng rồi, vội dùng hai tay nhận lấy.

Sau khi cha con Âm Tứ Bình rời đi, Ngô Bình lại đến bệnh viện một chuyến. Ban ngày không đến bệnh viện, chỉ có thể đến vào buổi tối giảng bài cho bọn họ.

Tối nay, anh đi khoa nội tiêu hóa, nằm viện tại khoa nội tiêu hóa đa phần đều là bệnh nhân bị ung thư giai đoạn cuối. Như ung thư gan, ung thư dạ dày, ruột… Đều vào khoa nội tiêu hóa.

Ngô Bình biết rõ, dạy quá nhiều thì bọn họ cũng không học được hết, vì vậy bắt đầu từ một loại bệnh trước, rồi phân tích phù hợp.

Tối nay, anh chọn một người bệnh ung thư gan. Đây là một người đàn ông sáu mươi lăm tuổi, bởi vì bình thường uống quá nhiều rượu, dẫn đến gan xơ cứng, trướng nước, nửa tháng trước kiểm tra ra ung thư gan, hơn nữa đã xuất hiện tuyến bạch huyết di căn.

Bệnh nhân như vậy tạm thời chỉ có thể áp dụng hóa trị để làm chậm bệnh tình, quá trình hóa trị rất đau đớn, lại còn tốn kém rất nhiều tiền của. Có lúc trị liệu một ngày đã tốn hơn mười nghìn tệ rồi, cho dù bảo hiểm y tế đã thanh toán một phần, nhưng gánh nặng đối với người bệnh cũng rất lớn.

Ông ấy có một trai một gái, con trai vừa mới kết hôn nửa năm, sinh một cháu trai. Con gái vừa mới ly hôn, dẫn theo một đứa cháu gái sống một mình.

Ông ấy là người làm thuê bình thường, tiền lương hưu không nhiều, cũng không muốn tốn tiền để khám bệnh, vì vậy không muốn phối hợp điều trị. Cũng may con cái ông ấy lại hiếu thuận, mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc, còn nói đồng ý bán nhà để trị bệnh cho bố.

Biết đơn giản về bệnh tình của ông lão, Ngô Bình mở cửa phòng bệnh, ông lão đang nằm nghiêng, con trai thì ngồi bên cạnh.

Thấy bác sĩ đến, con trai ông lão đứng dậy, khẽ gật đầu: “Bác sĩ”.

Bác sĩ phụ trách bệnh nhân giới thiệu nói: “Đây là bác sĩ Ngô”.

Con trai ông lão thấy rõ vẻ ngoài Ngô Bình, lập tức vui mừng, đột nhiên cậu ta quỳ xuống đất, nước mắt rơi như mưa: “Tôi biết anh, anh là thần y Ngô! Thần y Ngô, tôi cầu xin anh cứu bố tôi với. Bố tôi đã khổ cả đời vì chúng tôi rồi, tôi rất muốn ông ấy sống thêm vài năm nữa”.

Đàn ông con trai không dễ khóc, nhưng đàn ông bật khóc thì rất dễ khiến người ta động lòng. Ngô Bình dìu cậu ta dậy, vỗ vai cậu ta, nói: “Anh yên tâm, lương y như từ mẫu, chúng tôi nhất định sẽ chữa trị”.

Con trai ông lão vui mừng, vội dìu ông lão, nói: “Bố, bố được cứu rồi, vị này là thần y Ngô, anh ấy đã chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân ung thư”.

Ông lão lại không hề vui mừng, ông ấy hỏi: “Bác sĩ, nhà tôi không còn bao nhiêu tiền, chái tôi vẫn còn nhỏ nữa, nếu phải tốn quá nhiều tiền thì tôi không trị nữa”.

Con trai ông lão vội nói: “Bố! Bố nói gì vậy! Không phải còn có bảo hiểm y tế hay sao, nhà chúng ta nhiều lắm chỉ chịu một phần thuốc thôi, tốn không bao nhiêu cả”.

Ông lão nóng nảy: “Sao lại tốn không bao nhiêu? Mới có nửa tháng, mà đã tốn hết năm trăm nghìn rồi, không chữa được thì bố không trị nữa, bố muốn về nhà!”

Ông ấy giãy dụa muốn đứng dậy, Ngô Bình vội nói: “Ông à, phương pháp trị liệu mới của chúng tôi không tốn nhiều tiền, một ngày nhiều lắm là một nghìn tệ. Hoàn lại chín mươi phần trăm, bản thân ông chỉ bỏ ra một trăm tệ, không nhiều chứ”.

Ông lão lập tức bình tĩnh lại: “Một ngày một nghìn tệ?”

Ngô Bình: “Một nghìn là mức tối đa rồi, chỉ ít hơn thôi”.

Ông lão có chút khát vọng muốn sống, ông ấy run giọng hỏi: “Vậy… Bệnh của tôi có trị được không?”

Ngô Bình gật đầu: “Trị được. Nhưng ông nhất định phải dốc sức phối hợp trị bệnh với chúng tôi. Có được không?”

Ông lão gật đầu: “Được được được, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa để ôm cháu nữa”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy mới đúng chứ. Ông nhìn xem con trai ông hiếu thuận bao nhiêu, trong nhà còn có cháu trai đáng yêu, ông phải sống thêm vài năm nữa, để hưởng thụ an nhàn chứ”.

Sau đó anh nói với mấy bác sĩ sau lưng: “Trước khi trị bệnh, tôi muốn nói một chút bệnh ung thư là gì. Sở dĩ xảy ra bệnh trạng ung thư này, là vì hệ miễn dịch của người bệnh có vấn đề. Cơ thể người bình thường cũng thường nảy sinh tế bào ung thư. Nhưng hệ miễn dịch có thể mau chóng bọc lấy tế bào ung thư, sau đó xóa bỏ chúng, vù vậy người bình thường sẽ không bị ung thư. Mà ông lão quanh năm uống nhiều rượu, tế bào gan hoại tử theo từng ngày, rồi nó tái sinh xong lại hoại tử, sau đó tái sinh tiếp. Về lâu về dài, cơ chế miễn dịch mất hiệu lực, vì vậy không tránh được ung thư”.

Một bác sĩ phó chủ nhiệm hỏi: “Bác sĩ Ngô, những thứ này chúng tôi đều biết rõ. Theo anh thấy, bệnh tình thế này thì trị thế nào?”

Ngô Bình: “Kích hoạt lại hệ thống miễn dịch của người bệnh, để thân thể tự động giết chết tế bào ung thư”.

Nói xong, anh viết đơn thuốc rồi đưa cho bác sĩ phụ trách, nói: “Phương thuốc này, uống ba ngày trước. Sau ba ngày mọi người lại kiểm tra lại số lượng tế bào ung thư, nếu giảm xuống thì lại uống tiếp bảy ngày. Sau bảy ngày tiếp tục kiểm tra, nếu tế bào ung thư đã biến mất, vậy tiếp tục uống nửa tháng. Trong thời gian này, mỗi ngày người bệnh cứ ăn uống bình thường, các món ăn phải cố gắng làm đa dạng, ăn nhiều thịt bò dê cá, ăn nhiều trứng, sữa. Còn nữa, rượu không được uống”.

Bác sĩ và ông lão liên tục gật đầu, nhận lấy phương thuốc.

Một buổi tối, Ngô Bình thăm khám cho ba mươi bệnh nhân, mỗi một bệnh nhân kê một đơn thuốc. Trước khi đi, anh nói với các bác sĩ: “Phương thuốc tôi kê, đều có tác dụng kích hoạt hệ miễn dịch trong cơ thể. Mọi người nhớ rõ đơn thuốc này, sau này gặp phải bệnh tương tự, thì cứ dùng đơn thuốc phù hợp xem thử. Nếu có hiệu quả thì tiếp tục chữa trị, không hiệu quả thì đổi”.

Một bác sĩ nói: “Bác sĩ Ngô, nếu những phương thuốc này có hiệu quả, vậy có thể chiết xuất thành phần hiệu quả bên trong, sau đó điều chế thành thuốc không?”

Ngô Bình: “Công nghệ khá phức tạp, hơn nữa có vài thành phần không thể chiết xuất ra được, tạm thời cứ sắc thuốc đi”.

Mấy ngày liên tục anh đều làm việc tại bệnh viện. Người bệnh uống thuốc ngày đầu, đến ngày thứ hai thì các chỉ số đã hạ xuống thấy rõ. Mấy bác sĩ đều vui mừng không thôi, tiếp tục dùng phương thuốc Ngô Bình kê cho bệnh nhân.

Vào ngày thứ tư Thanh Tuyết đến nhà họ Lý, Đông Hoàng cắn túm ống tay áo Ngô Bình, kéo anh đến trước mặt Thanh Tuyết.

Hơi thở của Thanh Tuyết so với lúc trước đã ổn định hơn nhiều rồi, trông dáng vẻ thì cô ta đã hoàn toàn thích nghi với thân thể mới rồi.

Ngô Bình: “Tìm tôi có việc sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK