Ưu thế của Ngô Bình là tự tạo đan dược, anh chỉ liếc một cái đã ra phương thức luyện đan tốt nhất và bắt tay vào làm ngay.
Hoa Nghiêm ở phía bên kia vẫn đang nếm thử dược liệu và nghiên cứu cách điều phối.
Ngô Bình đã bắt đầu luyện đan, chưa tới 15 phút sau, anh đã luyện xong một lò đan dược với thành phẩm là năm viên.
Ngô Bình lấy đan dược ra rồi thì Hoa Nghiêm mới bắt đầu bỏ dược liệu đầu tiên vào trong lò.
“Các vị, đan dược của tôi có tên là Ngũ Hành Thánh Tiên Đan. Uống nó vào thì sẽ có thể chất thánh nhân, đồng thời thần hồn cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ, từ đó tu hành sẽ lên như diều gặp gió”.
Có người nói to lên trong đám đông: “Uống vào là thành Thánh Nhân ư? Chém gió vừa thôi, Thánh Nhân nào dễ thế?”
Ngô Bình nhìn thì thấy người đó mới khoảng 20 tuổi, tu vi thì thấp tè nên cười nói: “Nếu cậu không tin thì tôi tăng cho một viên này, uống thử đi thì biết”.
Người đó nghe thấy được tặng đan dược miễn phí thì vội chạy ra lấy ngay: “Cho tôi thật à?”
Ngô Bình ném đan dược cho người đó rồi nói: “Uống đi rồi ngồi xuống vận công mà hấp thu”.
Người kia mừng rỡ rồi uống luôn, sau đó ngồi xếp bằng xuống luyện hoá.
Chưa tới mười phút sau, tất cả lỗ chân lông trên người kia đều phát ra thánh quang, một luồng sức mạnh dũng mãnh đã rèn luyện hình thể và thần hồn của anh ta, tuy vẻ mặt anh ta có vẻ đau đớn, nhưng xen lẫn trong đó là cảm giác dễ chịu.
Hơn chục phút sau, người này đã hoàn toàn lột xác và biến thành hình thể của Thánh Nhân. Anh ta mở mắt ra rồi mừng điên lên nói: “Tôi là Thánh Nhân rồi, tôi là Thánh Nhân rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Anh thấy hiệu quả đan dược của tôi thế nào?”
“Quá tốt, nó là đan dược tốt nhất trên đời”, người đó hô lên rồi dập đầu cảm ơn Ngô Bình.
Hoa Nghiêm ở bên kia đang vã mồ hôi, ông ấy có thể thấy đan dược của Ngô Bình bét cũng là cấp truyền kỳ. Còn mình thì giỏi lắm chỉ luyện chế ra được đan dược cấp vương phẩm thôi. Huống hồ, đan dược của ông ấy còn kém xa Ngũ Hành Thánh Tiên Đan của Ngô Bình.
Cuối cùng, đan dược của Hoa Nghiêm cũng ra lò, thành phẩm là bốn viên đan dược, nhưng có một viên là phế đan, ba viên còn lại chỉ miễn cưỡng đạt cấp nhị phẩm.
Hoa Nghiêm là người ưa sĩ diện nên thở dài nói: “Tôi thua rồi, trình luyện đan của các hạ quá lợi hại, tại hạ khâm phục!”
Ngô Bình chắp tay nói: “Quá khen!”
Ngô Bình đã thắng hai trên ba vòng nên vòng ba không cần tiến hành nữa.
Lãnh Hoang sa sầm mặt rồi quan sát Ngô Bình với vẻ trầm ngâm.
Lệ Hồng nói: “Phủ chủ Lãnh, theo giao ước thì nếu học viện Vạn Đạo chúng tôi thắng sẽ được chọn một trăm giáo viên ở bên mình”.
Lãnh Hoang thờ ơ nói: “Đúng, học phủ Truyền Kỳ sẽ không nuốt lời, nhưng đi kèm với giao ước có một điều kiện là những người được chọn phải đồng ý. Nếu các giáo viên không chịu đi thì học viện Vạn Đạo cũng không được ép”.
Ngô Bình: “Đương nhiên, giờ mời tất cả giáo viên của học phủ Truyền Kỳ bước ra đây”.
Lãnh Hoang vung tay lên, các giáo viên ở sau lưng anh ta đều lần lượt bước ra.
Ngô Bình và Lệ Hồng đi tới trước mặt một cô giáo, Ngô Bình nhìn cô ấy rồi hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô giáo này rất xinh đẹp, cô ấy đỏ mặt đáp: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Tu vi của cô có vấn đề, lẽ ra có thể đột phá Đạo Tổ rồi, nhưng tiếc là cô đang có nhiều vấn đề lắm”.
Cô giáo đó thở dài nói: “Đúng vậy, nhưng tôi không biết làm sao cả, ai tu hành cũng sẽ gặp vấn đề nọ kia thôi”.
Ngô Bình đưa cho cô ấy một viên đan dược: “Đây là Bổ Thiên Đan 12 giờ mà tôi luyện chế, nó có thể loại bỏ các vấn đề của cô, sau đó giúp cô đột phá lên Đạo Tổ”.
Cô gái kinh ngạc nói: “Thật ư?”
Ngô Bình cười nói: “Cô cũng thấy trình độ luyện đan của tôi rồi còn gì, tôi không lừa cô đâu”.
Cô gái thoáng đấu tranh tư tưởng rồi nói: “Tự nhiên được tặng không đan dược thế này, tôi…”
Ngô Bình: “Chỉ cần cô gia nhập học viện Vạn Đạo, cô sẽ được dùng đầy đan dược thế này. Hơn nữa, tài nguyên mà chúng tôi cung cấp cho các giáo viên cũng nhiều gấp hai học phủ Truyền Kỳ. Nếu lương của cô ở đây là mười nghìn tiền Đạo thì sang bên tôi sẽ là ba mươi nghìn tiền Đạo”.
Ngô Bình: “Hơn nữa, học viện Vạn Đạo còn có truyền thừa võ đạo chính thống nhất”.
Nghe thấy thế, một thầy giáo râu xồm hỏi: “Sao lại là truyền thừa võ đạo chính thống?”
Ngô Bình mỉm cười rồi điểm tay một cái, trật tự võ đại chí tôn trên hư không khẽ rung lên, sau đó cả vũ trụ đều có một luồng khí tức võ đạo đang chấn động.
Thầy giáo kia sáng mắt lên nói: “Trời! Trật tự võ đạo đó là thầy viết ư?”
Ngô Bình: “Đúng thế”.
Thầy giáo kia hít sâu một hơi rồi nói: “Xin hãy chọn tôi, tôi là người đứng đầu võ ddaoh ở học phủ Truyền Kỳ”.
Lãnh Hoang nhíu mày, sau đó bất ngờ tung một chưởng về phía thầy giáo kia.
Ngô Bình đã nhìn thấy trước nên cũng vung tay phản đòn.
Lãnh Hoang nhìn anh rồi nói: “Thì ra người đó chính là anh, anh là Lý Huyền Bình - Đại đế của Thiên Võ!”
Ngô Bình cười nói: “Đúng, Ngô Bình là bí danh của tôi, chứ tên thật là Lý Huyền Bình”.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều sững sờ, bảo sao người này lại mạnh thế, ra là Đại đế của Thiên Võ - người dám đối đầu với Đại đế Thiên Đỉnh.
Lãnh Hoang: “Đây là cá cược giữ học viện Vạn Đạo và học phủ Truyền Kỳ, không liên quan đến anh, kết quả này bị huỷ”.
Ngô Bình: “Anh nói huỷ là huỷ ư? Tôi là giáo viên bảy sao thật”.
Lệ Hồng: “Đúng thế, thầy Ngô là giáo viên mạnh nhất của học viện Vạn Đạo, đương nhiên anh ấy có thể thay mặt học viện tham gia cuộc thi này”.
Lãnh Hoang híp mắt lại nói: “Tôi bảo huỷ là huỷ”.
Ngô Bình cười khẩy: “Lãnh Hoang, đừng có không biết điều. Lúc trước, tôi ngưng tụ đại đạo chí tôn thứ 45, anh chèn ép tôi cho bằng được. Bây giờ thì sao, bị tôi vượt trước hai bậc nên cay cú chứ gì?”
Lãnh Hoang hừ nói: “Tôi sẽ ngưng tụ đại đạo tiếp để chèn ép anh”.
Ngô Bình: “Khoác lác vừa thôi, nếu anh có bản lĩnh ấy thì đã làm luôn lúc đó rồi”.
Lãnh Hoang: “Kết quả hôm nay bị huỷ”, dứt lời, anh ta định bỏ đi.
Ngô Bình nói lớn lên: “Giáo viên của học phủ Truyền Kỳ nghe đây, ai gia nhập học viện Vạn Đạo thì sẽ được tăng bổng lộc lên gấp mười lần. Ngoài ra, tôi đảm bảo tất cả mọi người đều sẽ có thể chất Đại Thánh! Tiếp nữa, mọi người còn được mua đan dược tốt với giá rẻ”.
Những điều kiện này quá hấp dẫn, các giáo viên của học phủ Truyền Kỳ đều giao động.
Lãnh Hoang nổi giận nói: “Dám dụ dỗ nhân tài trước mặt tôi, anh to gan đấy!”
Ngô Bình nhướn mày: “Sao, không phục à? Có muốn đánh một trận không?”
Lãnh Hoang nắm chặt tay thành quyền, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, vì anh ta biết rõ mình không phải đối thủ của Ngô Bình.
“Lý Huyền Bình, anh biết tôi có thân phận là gì không?”, anh ta lạnh giọng nói.
Ngô Bình: “Nói nghe coi, xem tôi có sợ không nào!”
Lãnh Hoang: “Đại Thiên Tôn chính là cậu ruột của tôi”.
Ngô Bình nghe xong thì cười phá lên: “Con trai của Đại Thiên Tôn còn bị tôi đánh nữa là cháu bên ngoại là anh”.
“Anh!”, Lãnh Hoang tức phát điên.
Ngô Bình: “Này, đừng làm trò nữa, thi nốt cho xong đi để tôi còn chọn giáo viên. Nếu anh định chơi xấu thì tôi còn chơi xấu hơn anh đấy”.
“Kẻ nào dám lộng hành ở học phủ Truyền Kỳ thế hả!”, đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Lãnh Hoang sáng mắt rồi cười lớn nói: “Lý Huyền Bình, hôm nay anh chết chắc rồi”.
Chương 2082: Tại sao không hiểu phép tắc?
Ngô Bình nhìn người vừa đến, đó là một người đàn ông mặc áo giáp vàng, có vẻ như ông ta vừa mới từ chiến trường trở về, trên áo giáp dính đầy máu. Ông ta cầm một cây kích trong tay, khí tức đáng sợ toả ra xung quanh.
“Chú Hai!” Lãnh Hoang mỉm cười tiến lên nghênh đón.
Người này chính là tướng quân đã lập nhiều đại công của Tiên Đình, ông ta tên là Lãnh Minh. Ông ta vừa dẫn quân tiêu diệt một đội quân Ma tộc lớn và chiếm được một phần lãnh thổ Ma vực.
Vừa rồi ông ta còn ở trên chiến trường, nhưng nhận được tin cháu trai kêu cứu nên lập tức chạy tới.
Lãnh Minh nhìn Ngô Bình nói: "Có chút tu vi đấy, nhưng không đủ chống đỡ sự kiêu ngạo của cậu đâu!"
Ngô Bình thờ ơ nói: "Tôi chỉ làm theo thỏa thuận. Là do Lãnh phủ chủ của học phủ truyền kỳ không giữ lời hòng trục lợi cho bản thân”.
Lãnh Minh: "Cái gì mà giữ lời với không giữ lời, Lãnh Hoang nói sao thì chính là như vậy!"
Ngô Bình cười lạnh: "Dám nói năng như vậy, ông cho rằng là tướng quân Tiên Đình thì có thể vô lễ với tôi sao?"
Lãnh Minh cả giận: "Hỗn xược! Tiểu đạo sĩ, dám hỗn xược với bổn tướng quân, đúng là tự tìm đường chết!"
"Bùm!"
Bốn phía hư không chấn động, ba trăm hộ vệ xuất hiện. Thực lực của những hộ vệ này rất đáng sợ, bọn họ không phải người, mà là yêu ma.
Thực lực của mỗi Ma vệ đều có thể so sánh với Đạo Tôn, trong tay bọn chúng đều cầm một thanh ma đao. Lúc này ba trăm thanh ma đao cùng nhau vung lên, ngưng tụ thành một đạo đao quang màu đen, chém về phía Ngô Bình.
Đao quang còn chưa tới nhưng dưới áp lực đáng sợ kia, Ngô Bình đã cảm thấy không thoải mái. Anh khẽ cau mày, bất ngờ giơ tay lên không trung rồi chụp một cái, một bàn tay to lớn dường như có thể che cả bầu trời xuất hiện, nắm chặt lấy đao quang màu đen.
Đao quang giãy giụa vặn vẹo, nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay to lớn của Ngô Bình. Anh liếc nhìn rồi dùng năm ngón tay bóp chặt, đao quang biến mất.
Lãnh Minh sửng sốt, nói: "Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu!"
Ngô Bình thờ ơ nói: "Loại rác rưởi này mà ông cũng thả ra để làm xấu mặt mình sao?"
Anh vừa nói vừa phất tay áo, ba trăm đạo thánh quang rơi xuống mặt đất, hư không chấn động, vô số luồng năng lượng mạnh mẽ tụ lại xung quanh anh. Mỗi một đạo thánh quang ngưng tụ thành một Thiên Thánh vệ!
Thiên Thánh vệ này chỉ có Thiên Thánh mới có thể sử dụng được. Đội quân này mạnh hơn nhiều so với những Thánh vệ bình thường. Thiên Thánh vệ vô hình vô dạng, chịu ảnh hưởng của Thánh Đạo chí tôn trong vũ trụ và được sinh ra từ hư không.
Ba trăm Thiên Thánh vệ này mặc áo giáp bạc, tay cầm trọng kiếm, đoản đao và khiên tròn, thân cao hơn trăm thước.
Bấy lâu nay, các Thiên Thánh vệ này đều được Ngô Bình truyền cho tuyệt kỹ Võ Đạo mạnh nhất của anh. Cho nên, mỗi người trong số họ đều nắm vững những tuyệt kỹ thiên hạ vô song!
Nhìn thấy Thiên thánh vệ, sắc mặt Lãnh Minh trở nên khó coi, hỏi: "Đây là cái gì?"
Sau Thiên Đế, trên đời không còn Thiên Thánh nữa nên ông ta đương nhiên không nhận ra đội vệ binh này, nhưng khí tức đáng sợ của nó lại khiến ông ta cảm thấy bất an.
"Giết!"
Theo lệnh của Ngô Bình, một trăm trong số ba trăm Thiên Thánh Vệ xông ra, hóa thành một trăm luồng ánh sáng bạc lao thẳng về phía ba trăm Ma vệ.
Những Ma vệ này có thể chất độc đáo, bất khả xâm phạm và bất tử. Nhưng Thiên Thánh vệ đã dùng dao chém xuống khiến các Ma vệ nhanh chóng rơi đầu, sau đó bị thiêu rụi và tiêu diệt hoàn toàn!
Ma vệ rống lên một tiếng, bốn năm Ma vệ chống lại một Thiên Thánh vệ. Nhưng vô dụng, những tia sáng bạc tuôn ra như tia chớp, mỗi ánh kiếm loé lên là một Ma vệ mất đầu. Ba trăm Ma vệ chẳng mấy chốc đã bị tiêu diệt.
Lãnh Minh trong lòng không khỏi xót xa, những Ma vệ này ông ta mất hơn trăm năm mới tập hợp lại được, hao phí không ít công phu cùng tài lực để đào tạo. Vậy mà hiện tại các Ma vệ đều bị chém mất đầu.
Có điều, việc này cũng khiến ông ta bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, nói: "Các hạ đã giết binh lính của Tiên Đình!"
Ngô Bình hờ hững đáp: "Chỉ là giết một ít Ma vệ mà thôi, khi xưa tôi giết thống lĩnh tuần thiên, cũng không thấy Tiên Đình dám ho he gì”.
Sắc mặt Lãnh Minh càng thêm khó coi, địa vị của thống lĩnh tuần thiên so với ông ta không thua gì, vậy mà Ngô Bình dám giết?
Hít sâu một hơi, Lãnh Minh nói: "Vừa rồi là tôi xen vào chuyện của các hạ, xin cáo từ”.
“Cáo từ? Tôi cho phép ông đi sao?", Ngô Bình đáp.
Lãnh Minh ngẩn ra, hỏi: "Vậy cậu muốn cái gì?"
Ngô Bình: "Lãnh Hoang là tiểu bối của ông, tiểu bối không hiểu phép tắc, trưởng bối không nên dạy dỗ một chút sao?"
Lãnh Hoang nghe những lời này thì vô cùng tức giận: "Lý Huyền Bình, đừng khinh thường người quá đáng!"
Ngô Bình nhìn Lãnh Minh: “Ông không giáo huấn hắn, vậy thì tôi giáo huấn ông!” Nói xong, ba trăm Thiên Thánh vệ đều rút kiếm, sát khí kinh khủng khiến Lãnh Minh khiếp sợ.
Lãnh Minh sắc mặt âm trầm đi tới trước mặt Lãnh Hoang, giơ tay tát anh ta một cái, cả giận nói: "Lãnh Hoang, sao cháu lại không hiểu phép tắc như vậy!"
Lãnh Hoang ngẩn ra, nhưng người ra tay lại là chú của mình nên anh ta chỉ có thể cắn răng nói: "Chú Hai. . ."
Lãnh Minh nghiêm mặt nói: "Làm theo thoả thuận đi, chú sẽ đích thân giám sát!"
Ngô Bình khẽ cười nói: "Vậy mới phải chứ”.
Tiếp theo, anh chọn một trăm giáo viên hướng dẫn từ học phủ truyền kỳ. Những người giáo viên này đã nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của Ngô Bình, ngay cả các tướng lĩnh của Lãnh Hoang và Tiên Đình đều rất sợ anh, cho nên họ đâu dám từ chối.
Vì vậy, họ lần lượt chọn gia nhập Học viện Vạn Đạo và trở thành giáo viên ở đó!
Sau đó, có một cuộc thi giữa các học sinh, mỗi bên cử ra năm học sinh để thi đấu. Kết quả không có gì ngạc nhiên, sau khi năm học sinh của Ngô Bình luyện tập võ thuật, họ đã có lợi thế vượt trội so với các thiên tài từ học phủ truyền kỳ.
Trong số năm vòng đấu, học viện Vạn Đạo đã thắng ba trận, hòa một trận và thua một trận. Một trận thua là do học sinh tham gia quá bất cẩn và rơi vào bẫy của đối thủ, đánh mất cơ hội để đánh bại đối phương.
Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Vì vậy, Ngô Bình lại chọn một trăm học sinh xuất sắc nhất từ học phủ truyền kỳ.
Giống như những giáo viên, những học sinh của trường này cũng ngưỡng mộ sức mạnh của học viện Vạn Đạo và lần lượt gia nhập. Đối với những người không muốn, Ngô Bình nhanh chóng thay thế họ bằng những học sinh khác sẵn sàng gia nhập học viện Vạn Đạo.
Bằng cách này, Ngô Bình đã lấy đi một trăm giáo viên và một trăm học sinh giỏi nhất từ học phủ truyền kỳ và chuyển sang học viện Vạn Đạo.
So với việc mất hai trăm giáo viên và học sinh, ảnh hưởng của chuyện này thậm chí còn lớn hơn. Hầu như tất cả mọi người trên thế giới đều cho rằng học phủ truyền kỳ kém xa học viện Vạn Đạo. Điều này đã khiến những thiên tài ban đầu đăng ký vào học phủ truyền kỳ bây giờ thi nhau thay đổi nguyện vọng để gia nhập học viện Vạn Đạo.
Trong học viện Vạn Đạo, Lệ Hồng đã bắt đầu sắp xếp cho những giáo viên và học sinh mới. Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, anh mở lò luyện đan, bắt đầu luyện chế một số đan dược.
Những đan dược anh luyện chế đều bổ trợ cho việc tu luyện Võ Đạo. Với năng lực hiện tại của mình, anh có thể điều khiển hàng chục ngàn con rối luyện đan cùng một lúc để luyện chế đan dược cao cấp. Chỉ có một số loại đan dược cực quý hiếm thì mới cần anh đích thân luyện.
Sau khi ở lại học viện Vạn Đạo vài ngày, Ngô Bình trở lại cung điện. Công việc triều đình hiện nay chủ yếu do Đường Tử Di và một số cố vấn của cô cùng phụ trách.
Dù vậy vẫn có một số vấn đề chưa được xử lý thoả đáng. Đế quốc Thiên Võ bành trướng quá nhanh, công việc hàng ngày quá nhiều, Đường Tử Di không thể làm tốt mọi việc.
Vì vậy, ngay khi trở về Ngô Bình đã đảm nhận nhiệm vụ quan trọng là điều hành đất nước. Anh dùng pháp thuật của Thiên Thánh để tạo một hóa thân ngồi trên triều đình xử lý công việc chính sự. Đồng thời, chân thân và hàng vạn hóa thân khác của anh đi khắp các châu lục để điều tra, khám phá thực địa.
Chương 2083: Quan ải Thần Võ
Ở vùng biên giới phía Tây Bắc của đại lục Hồng Hoang có những khu rừng rậm rạp, đồng cỏ bất tận và những ngọn núi cao ngất. Khu vực này rất lớn, chiếm khoảng một phần bảy diện tích đại lục Hồng Hoang, trên đó có vô số bộ lạc sinh sống.
Những bộ lạc này tương đối man rợ, trong nhiều thời đại, không có thế lực nào chinh phục được họ. Bây giờ cho dù có đại nạn thì những bộ lạc này cũng nhất định không chịu ra ngoài mà kiên quyết bám trụ ở cao nguyên này.
Những bộ lạc này đều thờ vật tổ, những vật tổ này đều là những sinh vật mạnh mẽ ở một số thời không xa lạ. Chúng trao quyền lực cho mỗi bộ lạc và các bộ lạc tôn thờ những sinh vật mạnh mẽ này thông qua tế lễ và tín ngưỡng.
Sau khi đế quốc Thiên Võ mở rộng đến gần khu vực này, các bộ lạc lớn nhỏ bên trong cảm thấy bị đe dọa và liên tục gửi quân đến quấy rối. Ngô Bình liên tục nhận được tin tình báo từ quan ải. Anh nhận thấy rằng đế quốc Thiên Võ đã hao tổn rất nhiều tài nguyên quân sự và của cải, rất nhiều binh lính cũng đã bỏ mạng nhưng vẫn chưa có cách nào chinh phục những khu vực này.
Ngô Bình đã có kinh nghiệm giao thiệp với các bộ lạc lớn nhỏ nên anh lập tức đến quan ải đầu tiên ở Tây Nam - ải Thần Võ.
Ải Thần Võ được xây dựng trên một dãy núi chạy dài, trên đó được lắp đặt vũ khí hạng nặng và một trăm vạn quân đang đóng tại đây.
Nếu có kẻ thù xâm lược ở phía Tây Nam, trận chiến đầu tiên sẽ diễn ra ở đây. Một khi ải Thần Võ bị tấn công, quân đội gần đây sẽ ngay lập tức tập trung tại đây để chiến đấu chống lại kẻ thù.
Hiện nay, vị tướng canh giữ biên ải này không ai khác chính là nữ thần tướng Kỷ Nhược Phi.
Lúc này, Kỷ Nhược Phi đang chăm chú quan sát mấy chục dặm rừng nguyên sinh trước mặt. Từ đó thỉnh thoảng vọng đến từng đợt tiếng dã thú gầm rú. Đại lục này được đặt tên là “Hồng Hoang” là bởi vì nó còn lưu lại rất nhiều dạng địa hình nguyên thủy và có rất nhiều loài dã thú sinh sống, trong đó nhiều loài có sức mạnh kinh hồn.
Kỷ Nhược Phi mặc thường phục, tay cầm bình rượu, nhấp một ngụm rượu, ăn một hạt đậu phộng.
"Báo!"
Một binh sĩ tiến lên: "Tướng quân, người của trại Hổ và trại Báo lại đánh nhau!"
Kỷ Nhược Phi cảm thấy rất bất lực. Cô ngồi ở vị trí này chủ yếu là bởi Ngô Bình tín nhiệm và đề bạt cô. Kết quả là, quan binh đóng ở nơi đó không thực sự phục tùng.Huống hồ, cô còn là một nữ tướng quân.
Vì không hài lòng nên những tướng sĩ dưới trướng thường xuyên gây chuyện, một ngày cô phải xử lý không biết bao nhiêu vụ gây rối. Lại nghe những chuyện tương tự, Kỷ Nhược Phi có chút khó chịu, nói: "Hãy bắt cho tôi kẻ cầm đầu gây rối!"
Binh sĩ kia sửng sốt, nói: "Tướng quân, người gây rối đều là mấy vị tướng quân, địa vị cao hơn thuộc hạ, thuộc hạ..."
"Vô dụng!”
Kỷ Nhược Phi giận dữ đập bàn đứng dậy, đi đến hiện trường. Lúc này, hàng ngàn binh sĩ của hai doanh trại đứng ở hai bên, mỗi bên có khoảng hơn chục người xông ra đánh lộn. Một người đã bị thương, bê bết máu, hai người khác đang nằm bất động trên mặt đất.
"Dừng lại!", Kỷ Nhược Phi hét lên.
Tuy nhiên, không ai nghe lời cô cả, những người này tiếp tục đánh nhau.
Kỷ Nhược Phi vô cùng tức giận, rút trường đao bên hông ra nhưng bỗng nhiên tay cô bị ghì chặt xuống.
Cô không khỏi tức giận, kẻ nào to gan như vậy, dám đụng vào tay cô. Nhưng vừa quay lại, cô đã nhìn thấy Ngô Bình.
Trong mắt Kỷ Nhược Phi, lửa giận nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc: "Huyền Bình!"
Ngô Bình cười nói: “Đang làm võ tướng của Tiên Đình không muốn, lại nhất định muốn đến chỗ tôi trấn giữ biên ải, đúng là không hiểu nổi”.
Kỷ Nhược Phi mỉm cười nói: "Tôi nghe nói đế quốc Thiên Võ của anh đang mở rộng, vì vậy tôi đã đến ngay. Chúng ta từng vào sinh ra tử cùng nhau, vì vậy tôi đương nhiên phải giúp anh”.
Ngô Bình: "Nơi biên ải này rất khó quản lý sao?"
Kỷ Nhược Phi thở dài: "Quả thực là không dễ dàng để kiểm soát bọn họ. Những tướng quân nam này không chấp nhận tôi”.
Ngô Bình vỗ vai cô, nói: "Giờ tôi sẽ là thị vệ ở bên cạnh cô. Chỉ cần cô ra lệnh, tôi sẽ giúp cô ứng phó”.
Kỷ Nhược Phi nhìn anh, cười hỏi: "Vậy tôi nên gọi anh là gì?"
Ngô Bình: "Cứ gọi tôi là Tiểu Lý”.
Kỷ Nhược Phi lập tức gọi: "Tiểu Lý”.
“Có thuộc hạ!” Ngô Bình lập tức đổi trang phục trên người thành quân phục tướng quân, cấp bậc không cao, chỉ là một viên tướng nhỏ.
Kỷ Nhược Phi: "Tóm những kẻ gây rối đánh nhau lại cho tôi!"
"Vâng!"
Ngô Bình lập tức đi tới, tóm lấy từng người một rồi ném tất cả bọn họ xuống đất và trói bằng dây thừng. Một số người trong số này rất mạnh, nhưng họ bị khuất phục ngay lập tức và không thể chống trả.
Một lúc sau, tất cả những kẻ gây rối đều bị trói chặt vào nhau, không thể cử động tay chân, chỉ có thể nói bằng miệng.
Hai chỉ huy của trại Báo và rại Hổ lúc này quát lớn.
"Tên thối tha, ngươi thuộc doanh trại nào? Ai cho ngươi gan làm vậy hả?"
Ngô Bình không nói gì, chỉ im lặng đứng sang một bên.
Kỷ Nhược Phi đi tới, lạnh lùng nói: "Anh ta làm theo lệnh của bổn tướng quân, lũ khốn các ngươi làm loạn không ngừng. Hừ, nếu các ngươi thừa sức như vậy, ta sẽ giao cho các ngươi một việc”.
Kỷ Nhược Phi quay sang nói với Ngô Bình: "Tiểu Lý, làm một cái lồng lớn, nhốt lũ khốn này lại, cho chúng đánh nhau chán thì thôi”.
Ngô Bình gật đầu: "Vâng!”
Anh phất tay một cái, một cái lồng giam cực lớn hiện ra. Đất bùn bên trong từ dưới đất trồi lên, ngưng tụ thành một vài tượng đất sét cao hai mét, sức mạnh vô hạn.
Đám người kia bị ném vào trong lồng, những bức tượng bằng đất sét bên trong ngay lập tức tấn công họ.
Dưới sự điều khiển của Ngô Bình, những bức tượng đất sét này có sức chiến đấu đáng kinh ngạc và kỹ năng võ thuật tuyệt đỉnh. Chỉ với một cú đấm, một viên tướng đã bị đánh gục xuống đất, gãy hết răng.
Hai chỉ huy trại cũng bị bao vây bởi một số tượng đất sét và bị đánh đau đến nỗi kêu lên thảm thiết và không kịp trở tay chống trả. Hơn nữa thủ pháp ra tay của những bức tượng đất sét này rất kỳ lạ, một khi bị đánh trúng sẽ vô cùng đau đớn, ngay cả những nam tử hán cứng rắn cũng không thể chống đỡ được.
Vì vậy, những người trong lồng bắt đầu liều mạng phản kháng, đánh nhau hết sức bình sinh, vừa đấm vừa đá.
Tuy nhiên, kiểu đối đầu giáp lá cà này rất hao tổn sức lực. Sau một hồi chiến đấu, đám người trong lồng đều mệt muốn chết.
Lại qua mười lăm phút, có người không nhịn được nữa bắt đầu cầu xin: "Tướng quân, chúng tôi sai rồi, thả chúng tôi ra. Nếu còn đánh tiếp sẽ chết người đấy”.
Kỷ Nhược Phi chế nhạo: "Các người không phải có năng lượng vô tận để đánh nhau mỗi ngày sao? Vậy thì hãy đánh nhau trong lồng ba ngày ba đêm cho đến khi chết thì thôi”.
Nhóm người này chỉ biết nghiến răng chịu đựng. Mấy phút sau, cuối cùng cũng có người bị đánh ngã xuống đất, một đám tượng đất xông lên tiếp tục đánh, người này liên tục kêu gào thảm thiết và nhanh chóng bất tỉnh.
Tuy nhiên, một cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện, bức tượng đất sét lấy ra một cây kim để chữa lành vết thương cho anh ta, sau đó đổ thuốc cho anh ta uống. Sau khi uống thuốc, vết thương nhanh chóng hồi phục, và những bức tượng đất sét tiếp tục đánh anh ta rất mạnh, trong khi người đàn ông tiếp tục la hét.
Những người xung quanh đều kinh hoàng khi nhìn thấy cảnh này, thật quá tàn nhẫn!
Hai giờ sau, hai vị chỉ huy không thể nhịn được nữa, bắt đầu cầu xin Kỷ Nhược Phi.
"Tướng quân, chúng tôi sẽ không đánh nhau nữa, thả chúng tôi đi!"
Kỷ Nhược Phi nét mặt không thay đổi, bình tĩnh nói: "Thả ngươi đi? Không thể nào! Ta nói ba ngày ba đêm, vậy nhất định là ba ngày ba đêm!"
Dứt lời, cô quay sang nói với Ngô Bình: "Tiểu Lý, đi thôi, chúng ta quay về”.
Khi đã về đến nơi ở của Kỷ Nhược Phi, cô không khỏi mím môi cười: “Đám người này chưa bao giờ thèm nghe lời tôi, bây giờ để bọn họ chịu khổ đi”.
Chương 2084: Một tay phá địch
Ngô Bình: "Nhược Phi, tôi nhận được rất nhiều tin tình báo nói tình hình nơi này rất phức tạp, quân thù thường xuyên xâm lăng. Cô trấn thủ nơi này nên đương nhiên có quyền lực lớn nhất, tôi muốn nghe quan điểm của cô”.
Sắc mặt Kỷ Nhược Phi trở nên nặng nề, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, nơi này rất nguy hiểm, binh lính canh gác ở đây có tỷ lệ tử vong rất cao. Tôi đã ở đây nửa năm rồi, hầu như tất cả binh lính dưới quyền của tôi đều đã bị thay thế. Ở đây, hầu như ngày nào cũng có quân xâm lược. Kẻ thù của chúng ta không sợ chết và có sức chiến đấu rất mạnh”.
Ngô Bình: "Tôi nhớ rằng ải Thần Võ ban đầu được xây dựng bởi một quốc gia được gọi là 'đế quốc Bốn Mùa'. Vào thời điểm đó ải Thần Võ cũng gặp phải tình huống tương tự phải không?"
Kỷ Nhược Phi lắc đầu: "Rất nhiều thuộc hạ của tôi đều là cư dân của đế quốc Bốn Mùa nên tôi đã hỏi họ. Dưới thời đại của đế quốc Bốn Mùa, ải Thần Võ vài tháng mới xuất hiện quân địch xâm lăng một lần chứ những cuộc tập kích không dày đặc như bây giờ”.
Ngô Bình nheo mắt: "Vậy cục diện này có vẻ càng thú vị rồi đây!"
Anh vừa nói xong thì chuông báo động vang lên. Tiếng chuông gấp gáp báo hiệu lại có quân địch xâm lăng.
Kỷ Nhược Phi ngay lập tức chạy ra cổng và ra lệnh cho binh lính dàn trận đón địch.
Ngô Bình nhìn ra và thấy hàng trăm ngàn quân man di từ trong rừng đang cưỡi những con sói khổng lồ lao tới. Những kẻ man di này được trang bị đại đao, hành quân thần tốc như tia chớp nên chẳng mấy chốc chúng đã đến rất gần ải Thần Võ.
"Khai hoả!", Kỷ Nhược Phi dường như đã quá quen với cảnh tượng này nên ra lệnh tác chiến rất bình tĩnh.
Tại ải Thần Võ, hàng ngàn khẩu pháo được xếp thành hàng, nhằm vào những kẻ man di tới xâm lược. Sau một loạt đạn pháo, mặt đất liên tục nổ tung, giết chết rất nhiều kỵ binh sói.
Trong thời đại chiến tranh khói lửa ngày nay, một số loại pháo tiên thường bị hỏng hóc hoặc uy lực giảm đi rất nhiều. Ngược lại, loại pháo cổ này lại có thể gây sát thương cực lớn cho kẻ địch.
"Xạ thủ!"
Sau một loạt pháo, kỵ binh sói tiếp tục xông lên, tiến đến gần hơn và đi vào phạm vi sát thương của cung tên.
Dây cung rung lên, mưa tên rơi xuống, một đám kỵ binh sói bị giết nhưng vẫn còn nhiều kẻ đang xông lên ải. Sức mạnh của những con sói khổng lồ thật đáng kinh ngạc, chúng có thể bay thẳng về phía những người lính chỉ với một cú nhảy vọt.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, vung tay phải lên, một bàn tay với đường kính khổng lồ từ trên cao giáng xuống. Không khí bị nén lại, hình thành sóng xung kích đáng sợ hướng về phía đám kỵ binh sói đang lao tới.
Một tiếng nổ lớn vang lên, dấu tay khổng lồ in trên mặt đất, toàn bộ kỵ binh sói trong phạm vi này đều hóa thành một đám máu thịt bầy nhầy!
"Bùm bùm bùm bùm!"
Ngô Bình ngay lập tức xuất hàng trăm chưởng, bao phủ toàn bộ đám kỵ binh sói.
Sau những tiếng động lớn, sương máu tràn ngập không khí, không một sợi lông sói nào còn sót lại tại hiện trường. Khi sương mù tan đi, mặt đất bị bao phủ bởi một tầng bùn đỏ tươi như máu, dày đến hơn hai ngón tay!
Tất cả mọi người sửng sốt, sức mạnh thật khủng khiếp! Là ai mà mạnh đến vậy?
Kỷ Nhược Phi cũng rất ngạc nhiên, cô ấy nói: "Huyền Bình, sức mạnh của tôi mười phần còn sót lại không nổi một phần. Nhưng anh thì khác, có vẻ như anh đã mạnh hơn trước rất nhiều”.
Ngô Bình: "Những kẻ man di này không có lý do gì để xông qua quan ải mỗi ngày. Tôi muốn xem ai đứng sau chúng”.
Kỷ Nhược Phi ngạc nhiên: "Ý anh là có kẻ nào đó đứng sau giật dây?"
Ngô Bình: "Nhất định phải có. Tôi sẽ ở lại đây một thời gian, cho đến khi kẻ giật dây phía sau không thể không ra tay”.
Kỷ Nhược Phi mỉm cười và nói: "Bình thường chúng tôi đẩy lùi kẻ thù xâm lược, thương vong của đối thủ là có hạn. Vì vậy chúng mới có thể tấn công thường xuyên. Lần này thì khác, anh đã giết tất cả bọn chúng chỉ trong vài chưởng, làm sao anh có thể làm được như vậy?"
Ngô Bình: "Có như vậy thì kẻ đứng sau mới mất bình tĩnh”.
Trong rừng, có một người cây khổng lồ. Phần lớn cơ thể nó chôn dưới đất, chỉ lộ ra một phần ba cơ thể trên mặt đất. Trên đỉnh đầu nó là một người đàn ông mặc đồ đen, tay cầm một cây sáo, giương đôi mắt xanh nhìn chằm chằm về hướng ải Thần Võ.
Quỳ trước mặt hắn là mấy con quái vật giống vượn, có răng nanh, móng vuốt và đôi mắt đỏ như máu.
Người áo đen khẽ nhíu mày: "Người này một chưởng giết một trăm năm mươi nghìn kỵ binh sói, rốt cuộc hắn là ai? Sức mạnh này, ít nhất là cao thủ cấp Đạo Tôn”.
Cái đầu khổng lồ của người cây khẽ lắc, nói: "Có cao thủ như vậy trấn giữ, chỉ e kế hoạch thu hút quân đội đế quốc Thiên Võ của chúng ta có thể không thể thực hiện được”.
Người áo đen nói: "Kế hoạch của chúng ta đã thành hiện thực, Thiên Võ phái cao thủ như vậy tới canh giữ ải Thần Võ, chứng tỏ bọn chúng rất lo lắng về tình hình hiện tại”.
Hắn ta suy nghĩ vài giây rồi nói: "Mị Cơ, hãy nghĩ cách để giết kẻ này. Nếu chúng ta xử lý được hắn, đế quốc Thiên Võ chắc chắn sẽ không thể ngồi yên và gửi một đội quân lớn để tấn công. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có biện pháp để tiêu diệt đế quốc Thiên Võ!”
Một luồng khói màu tím bay ra từ lá cây, ngưng tụ thành một mỹ nữ giữa không trung. Cô gái này đầu quấn khăn voan màu tím, mặc váy hoa oải hương.
Cô gái cung kính cúi đầu: "Mị Cơ nhận lệnh!"
Phía trên ải Thần Võ, Kỷ Nhược Phi hỏi: "Huyền Bình, cứ như vậy mãi cũng không phải cách. Có lẽ chúng ta nên phái quân đi đánh chiếm toàn bộ khu vực bên ngoài quan ải”.
Ngô Bình lắc đầu: “Kỳ thực trước khi tới đây, tôi đã cho người điều tra qua. Nơi này từ xưa đến nay chưa từng có vương triều nào cai trị, chứng tỏ tình hình bên ngoài quan ải rất phức tạp. Nếu muốn chiếm cứ nơi này, nhất định phải trả một cái giá rất đắt. Hơn nữa cái giá phải trả này đã khiến cho các triều đại trước đây thậm chí không còn hứng thú với mảnh đất này, lại càng không muốn cai trị nó”.
Kỷ Nhược Phi: "Đúng vậy, nơi quỷ quái này chắc chắn có thứ gì đó không dễ đối phó”.
Ngô Bình cười nói: "Nhược Phi, muốn đối phó với bọn chúng nhất định phải dùng thủ đoạn cao minh. Man tộc ở đây đều thờ phụng vật tổ, đúng không?"
Kỷ Nhược Phi gật đầu: "Đúng vậy. Vật tổ là cách để đám man di này giao tiếp với những sinh vật mạnh mẽ, đó cũng là cách để chúng thu thập sức mạnh và tu luyện”.
Nói đến đây, Kỷ Nhược Phi như chợt nghĩ đến điều gì đó và nói: "Nhân tiện, có một ông cụ ở đây. Khi còn trẻ, ông ấy đã bị bắt và sống ở những bộ lạc đó hơn mười năm nên hiểu biết về những bộ lạc đó hơn những người khác rất nhiều".
Ngô Bình: "Ồ, gọi ông ấy tới đây đi”.
Chẳng mấy chốc, một ông già ngoài tám mươi được đưa đến trước mặt Ngô Bình. Ông già này không có tu vi nhưng biết rất nhiều về các bộ lạc ở biên giới nên được ở lại đây và chu cấp rất nhiều tiền mỗi tháng.
Ông lão thấy Ngô Bình là nhân vật tầm cỡ nên bước lên phía trước hành lễ vô cùng cung kính.
Ngô Bình bảo ông lão ngồi xuống, cười hỏi: "Tên cụ là gì?"
Ông lão: "Tôi không có họ, khi còn trẻ người ta gọi tôi là Thạch Đầu. Bây giờ già rồi, mọi người lại gọi tôi là lão Thạch Đầu”.
Ngô Bình: “Lão Thạch Đầu, nghe nói ông từng sống ở ngoài đó. Có thể nói cho tôi biết tình hình ở đó không?”
Lão Thạch Đầu gật đầu: "Tôi sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào của cậu”.
Ngô Bình bèn sai người bưng đồ ăn và rượu lên, vừa uống rượu vừa trò chuyện với lão Thạch Đầu.
Lão Thạch Đầu đã sống ở đó hơn mười năm và đã đến nhiều bộ lạc. Tại mảnh đất cằn cỗi này, các bộ tộc bình thường duy trì hòa bình. Qua nhiều năm, các bộ tộc lớn nhỏ đều đã thông qua con đường hôn nhân và buôn bán để đạt đến sự cân bằng nhất định, xung đột rất ít khi xảy ra.
Ông ta nói vật tổ của bộ tộc rất thần bí. Họ dùng nó để giao tiếp với lực lượng mạnh mẽ của một thời không khác. Đây là một phương thức mượn ngoại lực do tổ tiên họ vô tình phát hiện ra.
Lão Thạch Đầu nói rằng hầu như tất cả các bộ lạc ở đây đều có vật tổ của riêng họ. Vật tổ có thể ban cho họ sức mạnh vô hạn nhưng sức mạnh thể chất con người có thể chịu đựng được là có hạn. Cho nên, các bộ tộc người chỉ có thể thu được một phần nhỏ sức mạnh. Tất nhiên, một số người có tài năng phi thường sẽ có được nhiều sức mạnh hơn và từ đó trở thành những người mạnh nhất trong bộ tộc. Những người này thường trở thành thủ lĩnh của họ.
Ngoài ra, những người trong bộ lạc cũng đã phát triển một hệ thống các phương pháp tu luyện để cải thiện thể chất và tiềm năng của họ nhằm hấp thụ được nhiều sức mạnh hơn.
Chương 2085: Bí mật của vật tổ
Ngô Bình hỏi lão Thạch Đầu: "Trong bộ lạc, mọi người đều có thể sử dụng sức mạnh của vật tổ sao?"
Lão Thạch Đầu: "Về cơ bản thì có thể. Tuy nhiên, do sự khác biệt về thể chất, hầu hết mọi người chỉ có thể thu được sức mạnh rất nhỏ bằng cách vẽ vật tổ lên người, chỉ một số ít người có thể tích trữ sức mạnh này trong cơ thể. Trong số đó, những người mạnh mẽ nhất có thể lợi dụng sức mạnh của vật tổ để thay đổi bản thân, trở nên càng ngày càng mạnh mẽ”.
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Lão Thạch Đầu, ông từng thử qua sức mạnh của vật tổ chưa?"
Lão Thạch Đầu gật đầu: “Kỳ thực hiện tại tôi vẫn có thể sử dụng sức mạnh của vật tổ, nhưng tôi thuộc số đông nên sức mạnh có thể sử dụng rất yếu. Tuy nhiên, dù là như vậy nhưng một khi mượn được sức mạnh của vật tổ thì chục thanh niên cũng không thể đến gần tôi”.
Ngô Bình cười nói: "Có thể cho tôi xem vật tổ trên người ông không?"
Lão Thạch Đầu cười đáp: "Được, vậy xin đừng chê cười”.
Lão Thạch Đầu đứng dậy và cởi áo ra. Trên ngực ông ta có vẽ một khuôn mặt trông rất kỳ quái, xung quanh là hoa văn hình ngọn lửa.
Lão Thạch Đầu bắt đầu hát bài chiến ca, sau đó rơi vào trạng thái tập trung cao độ, vật tổ trên ngực sáng lên và từ lão Thạch Đầu toả ra một luồng khí uy nghiêm.
Ngô Bình quan sát lão Thạch Đầu thật kỹ rồi mở mắt thấu thị. Anh nhìn thấy một tia sáng nhỏ xuất hiện phía trên đầu của lão Thạch Đầu và một luồng sức mạnh từ tia sáng này đang chảy vào cơ thể ông ta. Chính vì sự xuất hiện của sức mạnh này mà lão Thạch Đầu đã trở nên khác biệt so với trước đây.
Ngô Bình đột nhiên vươn tay chộp lấy khiến tia sáng này đứt đoạn, một tia năng lượng rơi vào trong tay anh. Khi tia năng lượng này đi vào trong cơ thể, anh lập tức có cảm giác quen thuộc, trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc.
Kỷ Nhược Phi: "Huyền Bình, anh thấy thế nào?"
Ngô Bình: "Nếu tôi không nhầm, sức mạnh của vật tổ này phải đến từ vũ trụ chính! Tuy nhiên, do khả năng liên lạc yếu, nó đã bị pha loãng và số lượng rất ít. May mắn thay, sức mạnh này đã giảm đi rất nhiều lần, nếu không lão Thạch Đầu sẽ không chịu nổi, dễ dàng nổ tung mà chết”.
Kỷ Nhược Phi: "Xem ra đó thực sự là năng lượng từ vũ trụ chính! Những vật tổ này thật không đơn giản!"
Ngô Bình hỏi lão Thạch Đầu: "Ai cũng có thể hấp thụ năng lượng của vật tổ phải không?"
Lão Thạch Đầu toàn thân run lên, hơi thở dần dần yếu đi, sau đó nói: "Cần phải tu luyện, có truyền thừa và khẩu quyết".
Ngô Bình: "Ông có thể cho tôi biết truyền thừa và khẩu quyết mà ông biết không?"
Lão Thạch Đầu gật đầu: "Đương nhiên”.
Sau đó, ông ta hướng dẫn Ngô Bình một lần, sau khi nghe xong anh cảm thấy nó không khó. Vì vậy, anh vẽ một vật tổ tương tự lên ngực mình, sau đó điều chỉnh hơi thở và tập trung tinh thần. Đồng thời, anh sử dụng Đạo thần để biến ra một hoá thân, ngồi thiền trong vũ trụ của mình và sùng bái vật tổ một cách thành kính.
Dần dần, một tia năng lượng to bằng ngón tay xuất hiện trên đỉnh đầu Ngô Bình. Đầu kia của luồng năng lượng như thể đến từ hư không. Một luồng năng lượng từ vũ trụ chính chậm rãi rót vào trong cơ thể anh.
Ngô Bình có thể cảm thấy rằng năng lượng này đã bị pha loãng hàng trăm lần so với ban đầu. Tuy nhiên, cơ thể của anh không thay đổi nhiều mà năng lượng hấp thụ được tích hợp trực tiếp vào vũ trụ của anh.
Lúc này, Ngô Bình phát hiện ra rằng vật tổ thực ra là một phương thức liên lạc và cần một số kỹ thuật đặc biệt để kích hoạt nó.
Vật tổ vẫn đang hoạt động, anh mở mắt ra và hỏi lão Thạch Đầu: "Ông có còn liên lạc với bộ lạc mà ông đã ở trước đây không?"
Lão Thạch Đầu có chút lo lắng, Ngô Bình nói: "Đừng sợ, tôi chỉ muốn thông qua ông để đi tìm bộ lạc đó thôi”.
Lão Thạch Đầu: "Cậu muốn làm gì, giết bọn họ sao?"
Ngô Bình lắc đầu: "Tôi không muốn giết người, tôi chỉ có hứng thú với vật tổ”.
Lão Thạch Đầu chần chừ một chút rồi nói: "Tôi có thể dẫn cậu đi, kỳ thực mấy năm trước tôi cùng một số thương đội hợp tác, cùng các bộ tộc ở biên cương làm vài phi vụ buôn bán nhỏ”.
Ngô Bình: "Ồ, người bên kia cũng cần hàng hóa của ta sao?"
Lão Thạch Đầu: "Đương nhiên, dù sao bọn họ tương đối lạc hậu, cần sắt, đồ sứ, vải vóc và những thứ tương tự. Đương nhiên, chúng ta cũng có thể mua một ít đặc sản như da thú cùng dược liệu từ chỗ bọn họ”.
Ngô Bình nói với Kỷ Nhược Phi: "Nhược Phi, đi tìm giúp tôi một thương đội đi, tôi muốn sang bên đó một chuyến".
Kỷ Nhược Phi gật đầu: "Được, tôi sẽ cử người đi làm ngay”.
Anh lại nói với lão Thạch Đầu: "Lão Thạch Đầu, phiền ông dẫn đường, đến lúc đó tôi sẽ trà trộn vào trong thương đội”.
Lão Thạch Đầu nói: "Nhưng đại nhân, các bộ lạc này rất nguy hiểm. Cho dù là có tôi ở đó cũng không thể bảo đảm trăm phần trăm an toàn”.
Ngô Bình: "Chuyện này thì ông cứ yên tâm, tôi chắc chắn có thể bảo đảm mọi người được an toàn. Đương nhiên, sau khi việc thành, tôi sẽ cho ông một khoản tiền lớn để ông an nhàn hưởng thụ tuổi già”.
Nghe xong lời này, lão Thạch Đầu cắn răng nói: "Được, tôi sẽ đi cùng đại nhân!"
Rất nhanh sau đó, sau khi biết tin có cao thủ bảo vệ và người dẫn đường giàu kinh nghiệm như lão Thạch Đầu thì lập tức có một thương đội địa phương nhận đi chuyến này.
Vì vậy, đêm hôm đó, một thương đội gồm mười cỗ xe và hơn năm mươi người đã lên đường. Xe ngựa chủ yếu dùng để kéo người, hàng hóa thì xếp vào trong pháp khí chứa đồ, tất cả đều ở trên người Ngô Bình.
Chủ nhân của thương đội là một người đàn ông trung niên tên là Lý Quý Thành, ông ta có nhiều năm kinh nghiệm đi buôn và đã vài lần ra vào biên ải để kinh doanh. Tuy nhiên, mấy năm nay loạn lạc, ông ta không dám đi lại như xưa nữa.
Lý Quý Thành không biết thân phận của Ngô Bình mà chỉ biết anh là cao thủ có thể bảo vệ bọn họ nơi biên cương hỗn loạn nên gọi Ngô Bình là Ngô tiêu sư.
Đoàn xe chậm rãi đi về hướng khu rừng, lão Thạch Đầu nói: "Bên ngoài biên cương nguy hiểm nhất chính là khu rừng này, chỉ cần xuyên qua rừng rậm, phía sau sẽ an toàn hơn”.
Lý Quý Thành hỏi: "Ngô tiêu sư, tôi nghe người của tôi nói cậu là đệ nhất tiêu sư của đế quốc Thiên Võ?"
Ngô Bình gật đầu: "Đương nhiên, trên đời này không có món hàng nào mà tôi không bảo vệ được”.
Lý Quý Thành gật đầu: "Vậy cũng tốt, trong rừng rậm phía trước có một tộc ăn thịt người. Đến khi gặp phải bọn chúng, nhất định phải nhờ Ngô tiêu sư bảo vệ".
Ngô Bình hỏi: "Lão Thạch Đầu, ông có biết bộ tộc ăn thịt người này không? Bọn họ có vật tổ không?"
Lão Thạch Đầu: "Có. Vật tổ của bộ tộc ăn thịt người là một con quái vật hai đầu rất hung ác”.
Ngô Bình: "Lão Thạch Đầu, trong lịch sử hình như không có triều đại nào chiếm đóng biên giới, ông có biết lý do không?"
Lão Thạch Đầu: "Đó là bởi vì nơi đây có một số vùng cấm địa, và đôi khi có những sinh vật rất đáng sợ đi ra khỏi cấm địa. Tôi nghe các trưởng lão nói rằng đã từng có một triều đại rất hùng mạnh, được Thần tộc hậu thuẫn và lãnh thổ của nó chiếm gần một nửa lục địa Hồng Hoang. Nhưng một quốc gia như vậy cuối cùng đã bị hủy diệt bởi sinh vật ở trong cấm địa, toàn bộ hoàng tộc đã chết trong một đêm”.
Ngô Bình: "Những sinh vật trong cấm địa đó là gì?"
Lão Thạch Đầu lắc đầu: "Không ai biết, người biết đều đã chết cả rồi”.
Nói đến đây, ông ta nói: "Nhân tiện, có một khu cấm địa trong khu rừng này”.
Ngô Bình nói: "Chúng ta đi ngang qua cấm địa đi, tôi đi xem một chút”.
Lão Thạch Đầu cả kinh: "Không dám! Khu vực cấm địa quá nguy hiểm, sẽ mất mạng!"
Ngô Bình cười nói: "Đừng sợ, mọi người có thể đi ở phía xa".
Đang nói thì đoàn xe đã đi vào rừng. Trong rừng, khắp nơi có thể nghe thấy tiếng dã thú. Trong bóng tối, vô số ánh mắt đều dán chặt vào đoàn người Ngô Bình.