"Thế mà lại là một vị Tiên y!", cậu chủ Hải lau mồ hôi hột, nhanh chóng chuồn.
Đúng lúc này, một vị Thiên Tiên vừa được Ngô Bình chữa trị xong bước ra, lúc nhìn thấy cậu chủ Hải thì ông ta lạnh lùng nói: "Thứ khốn kiếp, cậu Ngô là người mày có thể ức hiếp à? Biến thành chó cho tao! Cả đời ăn phân!"
Thiên Tiên là sự tồn tại có thể thay trắng đổi đen, lời vừa dứt, cậu chủ Hải kia kêu lên một tiếng đau đớn rồi lăn một vòng, sau đó thật sự biến thành một con chó ghẻ!
Con chó này hoảng loạn, sủa một tiếng rồi quay đầu chạy ra ngoài, vị Thiên Tiên kia cười khoái chí rồi nghênh ngang rời đi.
Trong phòng khám, Ngô Bình thấy Liễu Y Y tới, nói: "Y Y, sau này e ở lại chỗ anh giúp đỡ đi".
Liễu Y Y cười hỏi: "Vậy được không ạ?"
Ngô Bình: "Được chứ, để lát anh nói với viện trưởng".
Lúc này, có người đi vào phòng khám, Ngô Bình ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cô gái quen thuộc, chính là Tô Phi.
Mắt anh sáng lên, cười hỏi: "Tô Phi, sao cậu lại đến đây?"
Tô Phi mỉm cười: "Mình nghe nói bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh có một bác sĩ rất giỏi, tên là Ngô Bình. Mình biết là cậu nên tới thăm".
Vân Đỉnh và Vân Kinh rất gần nhau, lái xe tới chỉ mất một hai tiếng đồng hồ. Trước đây lúc trời đất thay đổi, Ngô Bình cũng từng báo cho Tô Phi biết để chú ý an toàn, còn phái vài người tới bảo vệ cô ấy.
Lúc nói chuyện, Ngô Bình phát hiện trên đầu Tô Phi xuất hiện một đoá sen vàng, có ánh sáng đỏ vòng quanh, trong ánh sáng đỏ này có hàng tỷ phù văn, số phù văn này ngưng tụ thành hình tượng chân long và phượng hoàng.
Anh ngẩn người, từ bao giờ vận khí của Tô Phi trở nên mạnh mẽ thế này?
Tô Phi: "Tan làm mình có chuyện muốn nói với cậu".
Ngô Bình nhìn thời gian, cũng đã sắp đến năm giờ rồi, anh đứng lên nói: "Hôm nay tan làm rồi, mọi người mai lại đến nhé".
Bệnh nhân nghe vậy cũng không dám nói gì, chỉ chia nhau ra về.
Anh mời Tô Phi tới phòng nghỉ, cười hỏi: "Chuyện gì mà thần bí vậy?"
Tô Phi nhìn anh nói: "Cảm ơn trước đây cậu đã chăm sóc mình, mình phải rời khỏi đây một khoảng thời gian".
Ngô Bình động tâm niệm, anh quan sát Tô Phi, thấy bây giờ cô ấy rất lạ, thần niệm của mình lại không cảm nhận được cô ấy. Hơn nữa, trong cơ thể của cô ấy có một luồng năng lượng rất kỳ lạ, đến khả năng nhìn thấu vạn vật của anh cũng không nhìn thấu được nguồn năng lượng này!
"Tô Phi, cậu... cậu làm sao vậy?"
Tô Phi cười nói: "Mình vốn là tu sĩ của Hoang Cổ Giới, chạy trốn kẻ địch nên mới lánh nạn ở đây. Tô Phi lúc trước mà cậu gặp là một hoá thân của mình, bây giờ mới là bản thể của mình".
Ngô Bình khá bất ngờ: "Đến cả mình cũng không nhìn thấu được tu vi của cậu, rốt cuộc cậu ở cảnh giới nào?"
Tô Phi đáp: "Hoang Đế, cũng gần gần như Đại La sơ kỳ của các cậu".
Ngô Bình trợn tròn mắt: "Đại La sơ kỳ?"
Tô Phi: "Mình nhận được tin, kẻ thù vì không tìm được mình nên đang bế quan đột phá, thế nên mình muốn trở về giết hắn".
Ngô Bình hỏi: "Hoang Cổ Giới là nơi như thế nào?"
Tô Phi: "Chẳng phải cậu đã từng hấp thu Hoang Cổ Thánh Lực sao? Hoang Cổ Thánh Lực đó là đến từ Hoang Cổ Giới đấy".
Ngô Bình gật đầu: "Mình biết rồi, nó ở một duy độ cao cấp khác".
Tô Phi: "Cậu hiểu như vậy cũng được. Hoang Cổ Giới là thế giới Thánh Hoàng thượng cổ khai mở, nó là một thế giới cao cấp hơn cả Tiên Giới. Thật ra cậu có thể đi cùng mình tới Hoang Cổ Giới, với tố chất của cậu, chỉ cần tu luyện một thời gian ở đó thì sẽ trở thành bá chủ của Hoang Cổ Giới".
Ngô Bình lắc đầu: "Tạm thời mình không đi được, có thời gian thì mình sẽ đi tìm cậu".
Tô Phi cười: "Cũng được. Trước khi đi, mình tặng cho cậu một tạo hoá".
Cô ấy bỗng ôm Ngô Bình, miệng đối miệng truyền một đốm sáng vào miệng anh, Ngô Bình trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy môi mình mát lạnh, sau đó là một luồng năng lượng huyền diệu chảy vào đan điền. Chưa kịp phản ứng lại thì Tô Phi đã đẩy anh ra, cười nói: "Cậu cố gắng tu luyện nhé, hy vọng chúng ta còn có ngày gặp lại".
Nói xong, Tô Phi hoá thành một đạo cầu vồng, bay vút đi. Lúc Ngô Bình đuổi theo đã không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa, không khỏi nghĩ ngợi.
Anh cảm nhận trong đan điền, nguồn năng lượng huyền diệu đó đã ngấm vào Đạo Thổ của anh, trở thành một phần của Đạo Thổ. Ngay sau đó, Đạo Thụ xảy ra biến hoá kịch liệt, nó bắt đầu lớn nhanh như thổi, cuối cùng kết ra một quả màu vàng kim ở cành cây thứ năm, to như trái đào.
Nguyên thần của anh lập tức chạy lại, hái quả xuống rồi ăn mất. Bất chợt, nguyên thần như bị say rượu, loạng choạng, vội trở về Âm Dương Thiên Cung.
Nguyên thần say thì đương nhiên Ngô Bình cũng say, anh đi không vững, chợt được một người đỡ lấy, quay đầu nhìn thấy là Liễu Y Y. Liễu Y Y quan tâm hỏi: "Bác sĩ Ngô, anh sao vậy?"
Ngô Bình xua tay nói: "Không sao, anh về phòng nằm một chút".
Không thể nào khống chế được thân thể nên anh chỉ có thể về phòng nghỉ. Phòng nghỉ này rất xa hoa, là do đích thân viện trưởng tìm người tới thiết kế trang trí, mục đích chính là để Ngô Bình nghỉ ngơi cho tốt.
Anh vừa nằm xuống đã cảm thấy đan điền nóng hầm hập, bất giác giơ tay kéo Liễu Y Y đang rót nước cho mình.
Liễu Y Y đỏ mặt: "Bác sĩ Ngô, anh sao vậy?"
Ngô Bình xấu hổ, trong lòng thầm nói Tô Phi cho mình ăn thứ gì vậy? Sao lại sinh ra cảm giác mãnh liệt thế này? Hơn nữa, cảm giác này thật ra là do nguyên thần sản sinh ra, cơ thể anh chỉ chịu ảnh hưởng thôi.
Lúc này, có người gõ cửa, Liễu Y Y mở cửa, người đi vào là Tử Phi. Cô ấy nhìn thấy Ngô Bình thì cười nói: "Quả nhiên là anh".
Ngô Bình gượng ngồi dậy, nói: "Cô Tử Phi, sao cô lại đến đây?"
Tử Phi: "Nghe nói anh là thần y ở đây nên qua xem thử".
Thật ra lần trước gây chuyện ở phủ Tổng đốc anh đã nhìn thấy Tử Phi rồi, nhưng Tử Phi chỉ gặp anh với thân phận là Ngô Bình thôi, không biết anh chính là Lý Huyền Bình, thế nên lúc đó hai người không nói chuyện với nhau.
Ngô Bình: "Mời ngồi. Y Y, pha trà cho cô Tử Phi".
Bên cạnh chính là trà, Liễu Y Y vội đi pha trà.
Tử Phi: "Không cần đâu, tôi nói vài câu rồi đi ngay, cảm ơn Thiên Nhất Thần Đan mà anh đã cho tôi, nó đã giúp tôi rất nhiều".
Ngô Bình: "Cô Tử Phi tu hành ở môn phái nào?"
Tử Phi cười nói: "Tôi là đệ tử của Thiên Đạo Môn, khi xưa bị sư phụ đưa tới nước Viêm Long để trông coi hoa Thiên Hồn, không ngờ lại bị anh cướp mất. May là anh biết luyện đan, nếu không tôi không tha cho anh đâu".
Ngô Bình hơi bất ngờ: "Thì ra cô là đệ tử của Thiên Đạo Môn, thất lễ".
Tử Phi: "Anh bớt đi, đại sư luyện đan là anh cao quý hơn một đệ tử nhỏ của Thiên Đạo Môn như tôi nhiều!"
Lúc nói chuyện, nguyên thần của Ngô Bình bỗng xông ra ngoài, nhảy thẳng vào Thần Cung của Tử Phi. Linh hồn sơ sinh của Tử Phi đang ngồi yên trong đó, sau đó thấy nguyên thần của Ngô Bình xông vào.
Cô ấy chưa kịp phản ứng lại thì nguyên thần của Ngô Bình đã kéo linh hồn sơ sinh của cô ấy về Âm Dương Thiên Cung. Nguyên thần không nói gì đã ôm chặt linh hồn sơ sinh của Tử Phi. Kiểu tiếp xúc linh hồn này còn nhanh hơn tiếp xúc cơ thể gấp nghìn lần, cả hai người đều bất giác "ưm" lên một tiếng.
Liễu Y Y không phát hiện ra, cô ấy hỏi: "Sao vậy?"
Ngô Bình không trả lời, anh chỉ nhắm mắt lại nói: "Y Y, em về vịnh Bạch Long bảo bọn họ dọn dẹp nhà cửa đi".
"Vâng", Liễu Y Y đẩy cửa đi ra ngoài.
Đôi mắt xinh đẹp của Tử Phi mở to, run run hỏi: "Anh... muốn làm gì?", lúc nói chuyện, cô ấy không ngừng lùi về sau, cơ thể có phản ứng vô cùng mãnh liệt.
Chương 1312: Nguyên thần ức hiếp linh hồn sơ sinh
Ngô Bình rất gượng: "Xin lỗi nhé, bây giờ tôi không thể khống chế được nguyên thần, vừa hay linh hồn sơ sinh của cô rất quyến rũ, thế nên..."
"Ưm!"
Tử Phi chợt cắn môi, nhào lên người Ngô Bình. Tiếp xúc linh hồn mà không có tiếp xúc thân thể thì cứ thấy thiếu thiếu gì đó nhỉ. Tử Phi bây giờ cũng không nghĩ được nhiều, bất chấp tất cả nhào vào lòng Ngô Bình.
Trong Âm Dương Thiên Cung, nguyên thần và linh hồn sơ sinh dường như hoà quyện làm một, thần hồn cộng hưởng, sau đó đã xảy ra một biến hoá kỳ diệu, nguyên thần của Ngô Bình bỗng có được những thứ có ích nhất trong linh hồn sơ sinh của Tử Phi. Đương nhiên, linh hồn sơ sinh của Tử Phi cũng có được những gì ưu tú của nguyên thần Ngô Bình.
Hơn hai tiếng sau, trời đã tối hẳn, nguyên thần và linh hồn sơ sinh mới tách ra. Sau đó, thân thể hai người cũng tách ra.
Hai người nhìn nhau một cái, Tử Phi lặng lẽ đi tắm, tắm rửa sạch sẽ mới ra ngoài. Lúc cô ấy bước ra, Ngô Bình đang ngồi trên sofa hút thuốc, vẻ mặt kỳ quái.
Tử Phi nhìn anh chằm chằm: "Gan của anh không nhỏ đâu, dám ức hiếp nữ đệ tử của Thiên Đạo Môn".
Ngô Bình liếc mắt: "Em thôi đi, vừa nãy em rên muốn bể cái nhà đấy".
Tử Phi tức lồng lộn: "Anh còn nói nữa!"
Ngô Bình cười nói: "Việc này cho thấy anh với em có duyên, hơn nữa cả anh và em đều thu được lợi ích rất lớn".
Tử Phi khẽ than: "Lúc mười lăm tuổi, sư phụ đã định hôn cho em, giờ thì hay rồi, em không thể gả cho người kia được nữa. Gia tộc của người kia cũng sẽ nổi trận lôi đình, Ngô Bình, anh có thể chịu được lửa giận của bọn họ không?"
Ngô Bình cười khổ, anh không ngờ Tử Phi đã được định hôn, anh hỏi: "Bên kia là ai?"
Tử Phi: "Đối phương là thiên kiêu của Thiên Đạo Môn, bố của anh ta là một trong tám trưởng lão chủ chốt, địa vị rất cao. Đúng rồi, anh ta tên là Âu Chiến, là quái vật đứng thứ ba mươi bảy trên bảng Tiên Tôn".
Ngô Bình: "Nói vậy là anh đã phá hỏng chuyện tốt của em rồi. Vốn dĩ em có thể gả cho thiên kiêu, bây giờ lại phải đi theo một bác sĩ quèn như anh".
Tử Phi khẽ cười: "Bác sĩ quèn cũng tốt lắm mà. Gia tộc của anh ta thế lực quá lớn, em qua đó cũng chỉ là công cụ sinh con mà thôi. Thiên kiêu như Âu Chiến thiếu gì phụ nữ, hơn nữa người này cực kỳ lãnh khốc vô tình, em không hề muốn làm người phụ nữ của anh ta".
Ngô Bình nghe ra được ý trong lời của cô ấy: "Sao lại nói là công cụ sinh con?"
Tử Phi trừng Ngô Bình một cái: "Lẽ nào anh không cảm nhận được à? Em là "thể chất Vô Cấu", bất kỳ người đàn ông nào có được cơ thể em đều sẽ như được thay da đổi thịt. Hơn nữa, con cái em sinh ra sẽ có tố chất hơn hẳn bố của nó. Thế nên nhà họ Âu muốn em sinh con cho nhà họ, sinh càng nhiều càng tốt. Nhưng thể chất Vô Cấu mỗi lần sinh một đứa con là như mất đi nửa cái mạng".
Ngô Bình: "Thì ra là vậy, xem ra em sợ sinh con".
"Nếu anh thích, em có thể sinh cho anh một đứa", Tử Phi nói.
Ngô Bình vội đổi chủ để: "Chẳng phải sắp tới có đại hội Tiên Truyền sao? Anh sẽ vào Thiên Đạo Môn, tới lúc đó sẽ quang minh chính đại cưới em".
Đôi mắt xinh đẹp của Tử Phi sáng lên: "Với tố chất của anh thì đó không phải là vấn đề. Đúng rồi, còn năm ngày nữa là tới đại hội Tiên Truyền, đến lúc đó em dẫn anh đi nhé?"
Ngô Bình: "Ừm, anh sẽ dùng thân phận Trương Tiểu Bình, đệ tử của Thiên Địa kiếm tông tới đó".
Tử Phi: "Thì ra anh còn thân phận khác nữa".
Ngô Bình: "Nhiều thân phận chút sẽ an toàn hơn mà. Mấy ngày nay em không có việc gì thì ở lại Vân Kinh, anh giúp em nâng cao tu vi".
Tử Phi nói: "Em là thể chất Vô Cấu, tu hành chỉ có hai mốc quan trọng khó thông qua, một trong số đó là cảnh giới Long Môn. Bây giờ em vẫn mãi chưa tìm được cơ hội đột phá Long Môn".
Ngô Bình: "Long Môn à? Anh có thể giúp em".
Mắt Tử Phi sáng lên: "Anh giúp được em à?"
Ngô Bình gật đầu: "Anh có thể giúp em thực hiện Long Biến của cảnh giới Long Môn, lại còn không có nguy hiểm gì".
Tử Phi vui mừng: "Quá tốt rồi, cảm ơn chồng".
Ngô Bình gật cả mình: "Sao em gọi anh là chồng?"
Tử Phi nghiêm túc nói: "Anh đã có cơ thể của em, đương nhiên em là người phụ nữ của anh rồi, anh đừng hòng chạy nợ".
Ngô Bình liếc mắt: "Thôi được, em muốn gọi gì cũng được. Bây giờ trời không còn sớm nữa rồi, chúng ta về trước đã".
Vừa ra tới cổng bệnh viện, Ngô Bình đã nhận được điện thoại của Từ Quý Phi. Đã lâu rồi anh không có tin tức gì về Từ Quý Phi, nhưng nghe nói từ sau khi linh khí phục hồi, tu vi của ông ấy tăng vùn vụt, bây giờ nhà họ Từ đã có chỗ đứng ở Giang Nam rồi.
"Anh ba", Ngô Bình cười nói.
Giọng của Từ Quý Phi nghe rất trầm ổn, mang theo uy nghiêm mà trước đây không có: "Ha ha, chú em, chú ở Vân Kinh mà sao không báo với anh tiếng nào thế".
Ngô Bình: "Vừa đến mấy ngày ạ, em chưa kịp gọi cho anh ba".
Từ Quý Phi: "Tối nay anh định chiêu đãi vài bạn bè, chú có thời gian thì tới nhé".
Ngô Bình không muốn gặp người lạ cho lắm, nhưng quan hệ của anh và Từ Quý Phi khá thân thiết, nên không do dự trả lời: "Được, em sang ngay".
"Ừ, anh đã chuyển nhà rồi, để anh gửi địa chỉ mới cho chú".
Có được địa chỉ, Ngô Bình hỏi Tử Phi: "Đi gặp bạn với anh không?"
Tử Phi lại không mấy hứng thú: "Em không đi, anh đưa em về nhà anh trước đi".
Ngô Bình gật đầu, hai người cưỡi độn quang về biệt thự vịnh Bạch Long trước. Đưa Tử Phi về nhà xong anh mới tới địa chỉ của Từ Quý Phi, là một trang viên rất rộng.
Lúc anh tới trước cửa Từ phủ đã thấy cửa phủ cao lớn, trước cửa có đến tám người gác.
Nhìn thấy Ngô Bình, một người trầm giọng hỏi: "Làm gì đấy?"
Ngô Bình: "Tôi tới tìm anh ba Từ Quý Phi".
Người canh cửa cười khẩy: "Tên của Từ Tam gia là để cậu gọi đấy à? Thằng nhóc cậu chán sống rồi hả?"
Ngô Bình nhíu mày, chuyện gì thế? Anh ba gọi mình tới mà không nói trước với mấy người gác cổng này à?
Anh nén giận nói: "Tôi vừa nói chuyện điện thoại với anh ba, anh ấy hẹn tôi tới phủ chơi, các anh có thể vào hỏi".
Người kia lấy bộ đàm ra nói: "Quản gia, có một người muốn gặp Từ Tam gia, nói là Từ Tam gia mời tới chơi, ông hỏi giúp với".
Nửa phút sau, bên trong vang lên tiếng: "Là Từ Tam gia mới tới đấy, để cậu ấy vào đi".
Lúc này, Ngô Bình thấy trong lòng hơi khó chịu, mình tới rồi mà Từ Quý Phi cũng không ra đón sao? Không phải là anh kiêu ngạo, mà là với quan hệ giữa hai người, dù ai tới thăm ai thì người còn lại cũng sẽ ra tới cửa đón tiếp.
Anh vào trong cũng chẳng có ai dẫn đường, anh chỉ có thể tự tìm. Đi một đoạn đường dài mới tới một ngôi nhà có kiến trúc cổ xưa.
Lúc này, có một quản gia ra đón, cười nói: "Ngô gia, cậu đến rồi ạ? Tôi là quản gia của Tam gia, mời cậu vào".
Ngô Bình gật đầu, bước vào sảnh lớn. Bây giờ trong sảnh có bốn người ngồi, một người trong đó là Từ Quý Phi. Lúc nhìn thấy Từ Quý Phi, Ngô Bình lập tức ngây ra, Từ Quý Phi bây giờ đã đạt đến tu vi Thiên Tiên rồi! Cảnh giới của ông ấy luông thấp hơn mình, sao có thể trở thành Thiên Tiên nhanh như vậy?
Ba người còn lại cũng đều là Thiên Tiên. Nhưng Ngô Bình phát hiện ra căn cơ của bốn người nông cạn, dường như đã dùng cách gì đó để ép tu vi tăng lên.
Anh thản nhiên cười chào: "Anh ba".
Từ Quý Phi cười vẫy tay với anh: "Chú em, mau lại đây ngồi".
Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh Từ Quý Phi, ông ấy cười nói: "Anh giới thiệu với chú, ba vị này đều là tri kỷ của anh".
Ngô Bình ôm quyền: "Chào ba vị", lúc này anh phát hiện, một người trong đó hơi quen mặt. Nhoáng một cái, anh đã nhớ ra người này chính là Lưu Hải Vương, là người khi xưa đã nhảy ra ngăn cản anh khi anh báo thù cho anh em tốt của mình là Chu Phù Sinh!
Chương 1313: Nghĩa cạn
Lưu Hải Vương lạnh lùng hỏi: "Thằng nhóc, còn nhớ tôi không?"
Ngô Bình nheo mắt: "Lưu Hải Vương, không ngờ ông đã là Thiên Tiên rồi".
Lưu Hải Vương cười khà khà: "Khi xưa, cậu dẫn theo Lý Long Thần tới ức hiếp nhà tôi, tôi vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng".
Từ Quý Phi cười nói: "Còn có chuyện này nữa à?"
Lưu Hải Vương: "Anh có thể hỏi cậu ta".
Ngô Bình thản nhiên nói: "Chuyện xưa rồi, không cần nhắc lại nữa", tuy đối phương là Thiên Tiên nhưng anh không hề sợ, nên không muốn nói nhiều.
Ánh mắt Lưu Hải Vương tràn ngập sự khinh bỉ, nói: "Anh ba, nói thế nào thì anh cũng là Thiên Tiên rồi, còn kết giao với hạng tôm tép này à?"
Từ Quý Phi cười ha hả: "Khi xưa chú em này đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không thể quên ơn nghĩa của cậu ấy được".
Ngô Bình thản nhiên nói: "Anh ba nói vậy là khách sáo rồi".
Lưu Hải Vương: "Chuyện năm xưa luôn lấn cấn trong lòng tôi, khiến tôi suy nghĩ không thông. Anh ba Từ, tuy người này là bạn của anh, nhưng món nợ cũ này, tôi nhất định phải tính với cậu ta!"
Từ Quý Phi khẽ cau mày, ông ấy nói với Ngô Bình: "Người anh em, chú nể mặt anh, xin lỗi anh Lưu một tiếng, nhún nhường một chút, được không?"
Ngô Bình im lặng, nếu anh là Từ Quý Phi thì chắc chắn sẽ dốc hết sức bảo vệ mình, nhưng Từ Quý Phi lại không làm vậy.
Anh thờ ơ cười nói: "Đây là chuyện của em, không phiền người khác nhúng tay".
Nói rồi anh đứng dậy, nhìn chằm chằm Lưu Hải Vương: "Ông cứ tự nhiên, tôi tiếp tới cùng".
Lưu Hải Vương nhìn anh như nhìn một thằng ngốc: "Cậu chỉ là một Địa Tiên mà cũng dám nói với tôi lời này, tự tìm đường chết! Quỳ xuống cho tôi! Tự cắt lưỡi mình đi!"
Đây chính là sự ngang tàng của Thiên Tiên, kích hoạt sức mạnh Linh Đài để thay đổi hiện thực. Lời này vừa dứt, bốn phương tám hướng đều có một nguồn năng lượng, áp lên người Ngô Bình, muốn anh quỳ xuống.
Nhưng thực lực của anh trên cả Hư Tiên, Lưu Hải Vương này mới bước vào Thiên Tiên, căn cơ lại nông cạn, sao có thể ảnh hưởng tới anh được?
Sắc mặt Ngô Bình không thay đổi, vẫn đứng thẳng tắp, lạnh giọng nói: "Chỉ dựa vào chút sức mọn này của ông cũng dám bảo tôi quỳ? Lưu Hải Vương, quỳ xuống!"
Dứt lời, anh triển khai kiếm vực, trong kiếm vực, Lưu Hải Vương run rẩy, sắc mặt thay đổi, không kiểm soát được quỳ xuống đất. Những người còn lại không cảm nhận được kiếm vực nhưng cũng cả kinh, sao như vậy được!
Ngô Bình tới trước mặt Lưu Hải Vương, vung tay tát một cái. Cái tát này khiến mặt Lưu Hải Vương lệch hẳn, răng rụng, Thiên anh chấn động, đau đớn thét lên một tiếng thảm thiết.
Từ Quý Phi thất kinh, vội nói: "Chú em dừng tay!"
Ngô Bình lại như không nghe thấy gì, trở tay tát thêm hai cái nữa, đánh tới nỗi Lưu Hải Vương té ngã xuống đất, anh bước lên trước đạp lên người ông ta, lạnh lùng nói: "Trở thành Thiên Tiên thì ghê gớm lắm à? Huống chi ông mới chỉ là một Hư Tiên rác rưởi căn cơ nông cạn!"
Câu này nói cho Lưu Hải Vương nghe nhưng sao Từ Quý Phi nghe xong lại thấy mặt nóng ran, dường như vừa bị người ta tát một tai.
Ông ấy cắn răng muốn lên trước ngăn lại, nhưng vừa bước vào kiếm vực, sắc mặt bỗng tái mét, đứng nguyên tại chỗ không dám cử động.
Ngô Bình giẫm lên đầu Lưu Hải Vương, lạnh lùng hỏi: "Ông là một kẻ rác rưởi có tố chất thấp kém, sao trở thành Thiên Tiên được, nói tôi nghe".
Ba người còn lại đều kinh hãi, đây là bí mật chung của bọn họ, nếu để anh biết thì không ổn. Nhưng Ngô Bình quá mạnh, bây giờ bọn họ không có cách nào khác.
Lưu Hải Vương cảm giác như mình sắp chết, run rẩy nói: "Đừng đánh nữa, tôi nói. Mấy tháng trước mấy người chúng tôi gặp nhau, tình cờ nhắc đến một nơi thần kỳ. Chúng tôi bàn nhau rồi tới đó thăm dò. Mất nửa tháng mới biết đó là một động tiên. Vốn dĩ chúng tôi không thể mở được động tiên đó. Nhưng bỗng nhiên mặt đất thay đổi bất thường, linh khí phục hồi, động tiên đó tự mở ra".
"Vào động tiên, chúng tôi phát hiện trong này có rất nhiều đan dược. Thì ra, động tiên này thuộc về một thầy luyện đan thời Tiên quốc. Ông ấy luyện chế rất nhiều đan dược, chỉ cần uống theo thứ tự thì không cần tu luyện cũng có thể vào được cảnh giới Thiên Tiên. Chúng tôi quá đỗi vui mừng, lập tức dùng thử, mất mười tám ngày, từ đầu tới cuối dùng chín loại đan dược".
"Dùng chín loại đan dược theo trình tự, tu vi của chúng tôi không ngừng tăng lên, Thuần Dương, Thần Biến, Linh Biến, Kết Thai, Anh Biến, mãi đến cuối cùng là Vũ Hoá Thành Tiên".
"Thế mà lại có loại động tiên này", Ngô Bình cũng rất kinh ngạc, anh bây giờ cũng không thể đạt tới trình độ luyện đan này.
Anh hỏi: "Động tiên đó ở đâu, các ông dùng hết đan dược trong đó rồi à?"
Lưu Hải Vương vội trả lời: "Không có. Trong động tiên đó có nhiều khu vực khác nhau, chúng tôi chỉ vào một khu vực trong đó mà thôi. Những khu vực khác có cấm chế ngăn cách, chúng tôi vào không được".
Ngô Bình nói: "Dẫn tôi tới đó".
Ba người còn lại nhìn nhau, bí mật lớn nhất của bọn họ cứ thế để cho người khác biết mất rồi, kẻ đó lại còn muốn chiếm lấy những lợi ích còn lại nữa. Nhưng dù biết vậy, họ cũng không dám cản Ngô Bình, vì anh thật sự quá khủng bố. Dù sao thực lực của bọn họ cũng không hề mạnh hơn Lưu Hải Vương, Lưu Hải Vương không phải là đối thủ của anh thì bọn họ cũng vậy thôi.
Lưu Hải Vương nói: "Được, tôi đưa cậu đi".
Ngô Bình nói với Từ Quý Phi: "Xin lỗi, em đi trước".
Câu này anh thậm chí không còn gọi "anh ba" như trước đây nữa.
Từ Quý Phi biết, vì sự lạnh nhạt và bạc tình của mình mà tình nghĩa hai bên đã không còn nữa. Ông ấy rất hối hận, vì sao mình vừa trở thành Thiên Tiên đã khinh thường người anh em tốt trước đây? Lại còn yêu cầu Ngô Bình xin lỗi kẻ từng là đối thủ của anh?
Ông ấy còn muốn nói gì đó nhưng Ngô Bình đã dẫn Lưu Hải Vương bay lên không rồi.
Sau khi họ đi, bầu không khí im phăng phắc, một người nói: "Rốt cuộc... cậu ta là ai? Rõ ràng chỉ là một Địa Tiên, cùng lắm là cảnh giới Thần Hoá, nhưng lại có thể dễ dàng trấn áp Thiên Tiên, quá đáng sợ".
Từ Quý Phi thở dài, nói: "Tôi đã đánh giá thấp cậu ấy rồi!"
Một người nói: "Động tiên mà chúng ta phát hiện ra không thể để cậu ta được lời như thế. Bây giờ tôi sẽ tung tin ra ngoài, để những cao thủ khác mau tới giành!"
Từ Quý Phi xua tay: "Bỏ đi, giữ lại chút tình, sau này còn gặp mặt nhau được. Cậu ấy bây giờ, không phải là người chúng ta có thể chọc giận được đâu".
Mấy phút sau, Ngô Bình đã tới gần động tiên. Động tiên nằm trên một khu núi, xung quanh chẳng có người sinh sống, lối vào bị che lấp rất kín, vì thế cho nên từ trước đến nay cũng chỉ có mấy người bọn họ phát hiện ra thôi.
Lối vào lơ lửng giữa vách núi, một cái cửa động nghiêng lên trên. Người đứng phía trên sẽ không thấy được cửa động, chỉ khi xuống đến một độ cao nhất định thì mới thấy được.
Cửa động không lớn, chỉ đủ một người đi vào. Ngô Bình và Lưu Hải Vương kẻ trước người sau đi vào.
Vừa đi vào trong, trong này là một mặt đất bằng phẳng, dướt đất lót gạch ngọc thạch có phù văn, môi trường xung quanh trông có vẻ rất cổ xưa.
Lưu Hải Vương nói: "Chính là ở đây, phía trước có một cánh cửa, sau cánh cửa là phòng đá, bên trong có kha khá đan dược, nhưng bốn người chúng tôi đã chia đều hết rồi".
Ngô Bình ừm rồi nói: "Lúc ông tới đây có tu vi gì?"
Lưu Hải Vương: "Vừa thăng lên Địa Tiên".
Ngô Bình: "Ông đứng yên ở đây đợi tôi, đừng đi lung tung".
Lưu Hải Vương đâu dám nói không, đáp: "Rõ!"
Anh xuyên qua khu vực này, quả nhiên thấy một cánh cửa, sau cánh cửa là một phòng đá. Trong phòng đá không có lối ra vào nào khác.
Ra khỏi phòng đá, anh đi quanh một vòng, phát hiện còn có ba cánh cửa khác, nhưng trên cửa có cấm chế, cấm chế này rất kỳ diệu, đến mấy Thiên Tiên như Lưu Hải Vương còn không mở được.
Anh tới trước một cánh cửa kim loại có màu vàng xanh, ấn tay lên trên đó. Bất chợt, một luồng năng lượng kinh người truyền từ trong cửa ra, chấn động khiến cánh tay anh tê rần.
Một giây sau, cấm chế trên cửa bỗng biến mất, anh khẽ đẩy ra, cánh cửa lớn màu vàng xanh chậm rãi mở ra!
Chương 1314: Truyền thừa của Dược Tổ
Anh đi vào trong cửa lớn thì phát hiện đây là một động tiên, trong động rất nhiều linh khí. Vừa đi vào anh đã ngửi thấy mùi của khoảng mười loại bảo dược và thần dược quý, ngoài ra còn có cả mùi đan dược!
"Rầm!"
Cánh cửa đằng sau lại đóng lại, Ngô Bình phát hiện cái động này rất lớn, ít nhất phải hơn mười nghìn kilomet vuông.
Anh đang định đi khám phá xung quanh thì đột nhiên có một luồng sáng vụt qua. Một đứa trẻ tóc buộc chỏm đang nhảy chân sáo về phía anh. Đứa trẻ này nhìn chỉ khoảng năm sáu tuổi, mặc quần màu đỏ, váy bên ngoài màu xanh, đi chân trần, da trắng nõn, đôi mắt to tròn và chiếc mũi cao y như từ trong tranh nhảy ra vậy.
Ngô Bình vừa nhìn đã biết đứa trẻ này chính là đứa trẻ nhân sâm!
Đứa trẻ nhân sâm này còn quý hơn ngựa linh chi và người linh chi nhiều. Ngô Bình từng có được rất nhiều loại nhân sâm, nhưng đứa trẻ nhân sâm như vậy thì chưa từng được thấy.
Đứa trẻ chớp mắt nhìn anh, hỏi: Tôi là Dược Đồng Mục Vũ, anh muốn có được truyền thừa của gia chủ nhà tôi sao?"
Ngô Bình chắp tay đáp: "Tại hạ Ngô Bình hân hạnh được gặp Dược Đồng Mục Vũ".
Đứa trẻ gật đầu đáp: "Được, vậy đi theo tôi".
Nói rồi, đứa trẻ nhảy chân sáo đi đằng trước, nhưng tốc độ cực nhanh còn Ngô Bình vội vã theo sát đằng sau.
Đi được một đoạn thì đằng trước mặt họ là một đại điện được tạc bằng đá. Cửa điện đang mở. Khi vào trong điện, Ngô Bình phát hiện ra ba lò luyện đan, tất cả đều là lò luyện thần chất lượng rất tốt. Cửa lò đều đóng kín, có nghĩa bên trong đang luyện thứ gì đó.
Mục Vũ nói: "Ba lò luyện này bên trong đang luyện đan nhưng chưa luyện xong. Truyền thừa của gia chủ tôi đều nằm trong ba lô đan đang luyện này. Còn học được bao nhiêu thì phải xem tư chất của cậu".
Ngô Bình hỏi: "Xin hỏi quý gia chủ là vị nào vậy?"
Mục Vũ đáp: "Gia chủ nhà tôi là Dược Tổ, việc ông ấy giỏi nhất thực ra là trồng và nuôi dưỡng dược liệu. Trong động tiên này có không ít bảo dược và thần dược quý giá, còn có một ít đan dược mà Dược Tổ luyện thành. Nếu cậu có thể nhận được truyền thừa của chủ nhân thì có thể sở hữu cái động tiên này".
Ngô Bình kinh ngạc: "Thì ra là Dược Tổ, tại hạ đã ngưỡng mộ từ lâu. Nhưng không biết Dược Tổ giờ đang ở đâu?"
Mục Vũ thở dài đáp: "Chủ nhân bị Đại Thiên Tôn của Tiên Giới trấn áp, muốn ông ấy ở đó phục vụ cho Tiên Đình nhưng chủ nhân tôi cao ngạo như vậy, làm gì có chuyện ông ấy đồng ý?"
Ngô Bình: "Nói vậy, Dược Tổ vẫn đang bị nhốt ở Tiên Đình?"
Mục Vũ gật đầu đáp: "Đúng vậy, đã rất nhiều năm rồi. Có điều hình như gia chủ của tôi sớm đã có linh cảm nên mấy trăm năm trước đã tạo nên cái động tiên này, còn nói phải đào tạo truyền nhân".
Ngô Bình tò mò hỏi: "Động tiên này bí mật như vậy, có lẽ cũng không nhiều người tới nhỉ?"
Mục Vũ đáp: "Gia chủ nhà tôi đã dùng pháp chỉ để những người có tư chất tốt ở gần đây đều tới được đây. Cậu có thể tới đây cũng là do pháp chỉ của chủ nhân".
Ngô Bình như thể ngẫm nghĩ gì đó, anh hỏi: "Tôi thấy hình như còn hai cánh cửa nữa, cửa đó là gì vậy?"
Mục Vũ: "Gia chủ của tôi có hai người bạn già, họ là Vu Tổ và Huyết Tổ".
Ngô Bình trợn mắt kinh ngạc: "Vu Tổ và Huyết Tổ?"
Mục Vũ: "Đúng đó, Vu Tổ hiểu rõ muốn thành công trên con đường Vu Đạo thì không thể không dùng tới đan dược bổ trợ. Huyết Tổ cũng tương tự, cho nên họ đã hợp nhất truyền thừa của mình với truyền thừa của Dược Tổ. Nếu cậu có được truyền thừa của Dược Tổ thì cũng sẽ có được truyền thừa của Vu Tổ và Huyết Tổ".
Ngô Bình gật đầu, sau đó bước tới bên cạnh một lò luyện. Đầu tiên anh mở mắt thấu thị quan sát một lát thì phát hiện ra loại đan dược trong lò đang ở giai đoạn đầu của Đan Biến.
Đan Biến là giai đoạn quan trọng nhất trong luyện đan, cần phải kết hợp các thành phần có công hiệu của dược liệu theo một trình tự phù hợp thì mới đạt được kết quả mong muốn.
Đan Biến cũng vô cùng phức tạp, ví dụ mười loại dược liệu nhưng có tới hàng trăm nghìn kiểu biến hoá. Có kiểu biến hoá cực nhanh, chưa tới một phần nghìn giây, nhưng có những loại lâu hơn thì cần một vài giây. Nhiều kiểu biến hoá như vậy nên cần phải kiểm soát trình tự và liều lượng dược liệu cực chuẩn xác. Cho nên việc luyện đan mới khó như vậy, đan sư mới ít như thế.
Lò đan này Ngô Bình không biết tên và cũng không biết trình tự đúng để phối dược liệu. Cho nên để phán đoán những việc này là cực khó, đến anh cũng phải cau mày lại.
Hai tay anh đặt lên lò luyện đan, mắt nhìn chăm chú, cứ đứng như vậy hơn một tiếng đồng hồ.
Mục Vũ cười hỏi: “Thế nào? Có phải là cực kỳ khó không? Muốn bỏ cuộc hả? Nếu giờ cậu muốn bỏ cuộc thì tôi có thể tặng cậu một ít dược liệu quý rồi tiễn cậu đi khỏi đây”.
Ngô Bình không đáp lời, bởi anh đang bận tính toán các khả năng Đan Biến. Việc này đòi hỏi sự hiểu biết sâu sắc về dược tính cũng như về Đan Đạo.
Thế nhưng, dược tính thiên biến vạn hoá nếu chỉ dựa vào việc tính toán trên lý thuyết thì rất khó tìm ra tổ hợp hiệu quả nhất.
Thêm một lúc lâu, anh mỉm cười nói: “Tôi biết Dược Tổ muốn dạy tôi điều gì rồi”.
Mục Vũ ngạc nhiên hỏi: “Ồ? Chủ nhân muốn dạy cậu điều gì vậy?”
Ngô Bình: “Quá trình Đan Biến thực ra là một trạng thái hỗn hợp, muốn cưỡng ép kiểm soát nó gần như là việc không thể thực hiện được. Cho dù là khi tôi luyện đan cũng chỉ có thể về cơ bản kiểm soát được Đan Biến. Nhưng cách làm của tôi thực ra lại không tối ưu”.
Mục Vũ: “Sau đó thì sao? Cậu học được điều gì?”
Ngô Bình: “Đan Biến không cần phải kiểm soát, chỉ cần dựa vào đặc điểm của loại đan dược cần luyện để tạo ra môi trường luyện đan tương ứng là được rồi. Lò đan này có lẽ dùng để luyện hình”.
Nói rồi, anh bắt đầu giải phóng thần niệm, tạo nên một loại trường lực phức tạp. Trường lực này được anh tạo ra từ kinh nghiệm luyện đan của mình.
Từ trường này như thể một quy luật, trật tự, khi lò đan nằm trong trường lực này thì quá trình Đan Biến từ trạng thái hỗn độn chuyển sang có trật tự. Anh không cần phải kiểm soát từng chi tiết một nhưng những phản ứng Đan Biến mà anh mong muốn vẫn xảy ra, sau cùng đạt được hiệu quả mà anh mong muốn.
Trước đó, anh tìm mọi cách để can thiệp vào quá trình Đan Biến để có được kết quả mà anh mong muốn. Còn hiện giờ, anh chỉ cần tạo ra môi trường thuận lợi để tạo ra kết quả mà anh mong muốn, sau đó để dược lực của quá trình Đan Biến tự chuyển hoá. Còn quá trình chuyển hoá đó có phức tạp ra sao cũng không liên quan đến anh.
Sau khi tạo từ trường, anh vỗ một cái lên lò luyện, lửa trong lò cháy lên, lò luyện bị phong ấn giờ tiếp tục đỏ lửa. Mười loại dược lực biến đổi vô cùng kỳ diệu dưới tác dụng của trường lực!
Quá trình luyện đan phía sau diễn ra thuận lợi. Hơn mười phút sau cửa lò mở ra, sáu viên đan bay ra. Toàn bộ đều là đan Đế phẩm!
Loại đan này khá khó luyện mà Ngô Bình luyện ra được Đế phẩm ngay từ lần đầu tiên. Điều đó khiến anh vừa vui mừng vừa phấn khích.
Mục Vũ: “Là Âm Dương Luyện Hình Đan Đế phẩm, rất tốt!”
Ngô Bình: “Vậy tôi đã qua được ải này chưa?”
Mục Vũ đáp: “Chủ nhân nói chỉ cần là Vương phẩm thì đã coi như lĩnh hội được truyền thừa rồi. Đan của cậu là đan Đế phẩm nên đương nhiên được thông qua”.
Ngô Bình nghỉ ngơi một lát rồi quan sát tiếp lò luyện đan thứ hai.
Đan dược trong lò này đã trải qua quá trình Đan Biến. Hiệu quả của quá trình Đan Biến này còn tốt hơn anh làm rất nhiều, không hổ là tác phẩm của Dược Vương!
Đan dược lúc này đang ở trước giai đoạn Linh Động, Linh Động chính là giai đoạn tiếp theo!
Linh Động là giai đoạn mà chỉ có một số đan dược cao cấp mới có. Một khi bước vào giai đoạn này thì đan dược đã thành tinh, có tính cách riêng của mình!
Nhưng bước này rất khó, còn khó hơn Đan Biến hàng chục lần.
Chương 1315: Đan dược truyền kỳ
Ngô Bình thở dài: “Tôi chưa từng thử bước Linh Động này vì nó quá khó”.
Mục Vũ đáp: “Chưa tiếp xúc cũng đúng thôi, đan dược sau Linh Động ít nhất cũng ở cấp truyền kỳ”.
Ngô Bình nói: “Để đan dược Linh Động cũng tương đương với việc tạo ra sinh mệnh, đây là năng lực của Đấng sáng tạo”.
Mục Vũ bảo: “Trí tuệ và kinh nghiệm của chủ nhân tôi đều ở trong lò đan dược này, có thể lĩnh ngộ hay không thì phải xem vận may của cậu”.
Ngô Bình ngồi xuống, dựa vào lò đan suy nghĩ gì đó.
Một lát sau, anh hỏi Mục Vũ: “Mục Vũ, trước đây làm sao cậu có ý thức được vậy?”
Mục Vũ bĩu môi: “Từ bé tôi đã có ý thức, lạ lắm à?”
Ngô Bình vừa cười vừa gật đầu: “Ừ đúng, thật ra thực vật cũng có ý thức…”
Dứt lời, anh ngẩn ra, phải rồi, thực vật có ý thức, thế chẳng phải dược liệu cũng có ý thức đấy ư?
Thế là anh hỏi tiếp: “Mục Vũ, cậu thấy tư tưởng và ý thức của mình có gì thay đổi trước và sau khi trở thành cậu bé nhân sâm không?”
Mục Vũ đáp: “Có chứ. Trước đây tôi nhìn thế giới bằng góc độ của thực vật, bây giờ thì dùng góc độ của con người để nhìn thế giới. Hai cảm giác này khác hẳn nhau”.
Ngô Bình hỏi: “Là điều gì đã thúc đẩy sự thay đổi này vậy?”
Mục Vũ ngẫm nghĩ: “Hình như là… sấm sét!”
“Tôi nhớ lúc đó tôi sống rất khổ, môi trường sống của tôi thay đổi, nếu không có gì bất ngờ thì tôi sẽ chết vài năm sau. Nhưng đêm ấy, bầu trời nổ sấm, mưa to gió lớn. Không biết tại sao ý thức của tôi lại thay đổi trong tiếng sấm ấy. Kể từ đó, suy nghĩ của tôi gia tăng qua từng ngày. Khoảng ba năm sau, tôi đã sở hữu ý thức trưởng thành và hoàn chỉnh. Sau đó tôi biến thành hình dáng bây giờ”.
Ngô Bình đứng lên, cười nói: “Sấm sét là năng lượng sản sinh sự sống đầu tiên. Quả nhiên nó có tác dụng thần kỳ!”
Ngay lập tức, sấm sét đã trải đầy hai tay anh. Ngô Bình chưởng vào, một tiếng “rầm” cực lớn vang lên trong lò đan.
Lôi Kinh mà anh tu luyện trước đó, giờ đã có chỗ dùng. Thế là anh không ngừng giải phóng sức mạnh sấm sét, chấn động dược tính ấy.
Ngay tức thì, lò đan giải trừ phong ấn, tiếp tục luyện đan, luồng khí được hình thành từ sự bao bọc của các loại dược tính bị sấm nổ tan ra rồi tụ lại, sau đó lại bị nổ.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dược lực này dần dần có được một chút ký ức nguyên sơ, tốc độ tụ lại của chúng ngày càng nhanh.
Đánh phá cả chục lần, dược lực trở nên vô cùng linh động, như thể đã có được ý thức đơn giản và cơ bản nhất của mình.
Cuối cùng, Ngô Bình vỗ vào lò đan: “Mở!”
Một luồng sáng vút ra rồi bay qua bay lại giữa hai tay Ngô Bình, cuối cùng bị anh đè xuống, trong bàn tay anh liền xuất hiện một viên đan dược!
Trông viên đan dược này như rồng và hổ đang vờn nhau, lơ lửng trên không trung, phát ra tiếng rồng kêu hổ gầm
Đôi mắt sáng rực, Mục Vũ kêu lên: “Đan dược truyền kỳ, Long Hổ Thần Đan!”
Ngô Bình từng lấy được một viên Long Hổ Thần Đan ở Long Hổ Tiên Cảnh. Nhưng viên đó là đế phẩm, không đạt đến cảnh giới truyền kỳ. Song hôm nay anh đã luyện được Long Hổ Thần Đan cấp truyền kỳ!
Ngô Bình thở ra một hơi, cất thần đan vào: “Chắc là tôi qua ải rồi nhỉ?”
Mục Vũ gật đầu: “Qua! Cậu có thể tiếp tục nghiên cứu lò đan dược thứ ba”.
Ngô Bình không vội, đoạn hỏi: “Tôi có thể lấy một ít dược liệu ở đây, luyện vài lò đan dược để thử tay nghề không?”
Mục Vũ đáp: “Dĩ nhiên là được. Cậu cần gì cứ hái đi”.
Ngô Bình nói câu cảm ơn rồi đi tìm dược liệu ở động thiên. Anh mất hơn một ngày để hái hơn nghìn cây thuốc.
Về đến thạch điện, anh bằng đầu dùng lò đan thứ nhất để luyện chế Âm Dương Luyện Hình Đan trước đó.
Nắm được ý nghĩa của Linh Động, lần này, cuối cùng anh cũng luyện được Âm Dương Luyện Hình Đan cấp truyền kỳ!
Lò này có hai viên đan thành phẩm. Anh uống một viên đã cảm nhận được sức mạnh âm dương vô cùng kỳ diệu đang tôi luyện cơ thể. Ngô Bình cảm nhận dược lực thật tỉ mỉ, sau đó ngồi yên suy nghĩ.
Rồi anh luyện chế lò đan dược thứ hai, thứ ba. Đan dược luyện thành càng ngày càng hoàn hảo. Mà về cơ bản, anh đã nắm vững kỹ thuật để đan dược Linh Động.
Sau đó anh bắt đầu luyện chế Tam Tai Đan, gồm Tức Phong Đan, Hoá Lôi Đan, Tịnh Hoả Đan.
Không ngoài dự liệu, Tam Tai Đan mà anh luyện chế ra đều là cấp truyền kỳ, tuy còn hơi non nớt nhưng đúng là đã đạt cấp bậc ấy.
Đến lúc này, anh mới đi tiếp xúc lò đan thứ ba!
Đan dược trong lò đan này đã gần luyện thành và sắp ra lò. Thấy vậy, Ngô Bình đã biết điểm mấu chốt của lò đan này nằm ở việc thu đan!
Thu đan cũng là một quá trình tỉ mỉ và phức tạp, chia thành năm giai đoạn nhỏ, giai đoạn nào làm không tốt cũng ảnh hưởng hiệu quả của đan dược.
Cách thu đan trước đó của Ngô Bình chỉ có thể nói là “không tệ”, thật ra anh hiểu biết về năm giai đoạn này khá sơ sài.
Lúc này, Mục Vũ lấy một thẻ ngọc ra, cười nói: “Chủ nhân tôi bảo, nếu có người vượt qua hai ải đầu thì tôi hãy đưa vật này cho người đó”.
Ngô Bình trợn mắt: “Sao cậu không đưa cho tôi sớm?”
Mục Vũ đáp: “Tôi quên mất, giờ mới nhớ”.
Ngô Bình không biết nói gì.
Anh cầm thẻ ngọc, tiếp nhận thông tin bên trong. Đây là thứ mà Dược tổ để lại, nội dung là giới thiệu chi tiết về năm giai đoạn thu đan, là kinh nghiệm phong phú và kỹ thuật huyền diệu của Dược tổ.
Ngô Bình ghi nhớ những điều này, đoạn cảm thán: “Trình độ luyện đan của Dược tổ mà xét ở Tiên Giới thì chắc chắn là thầy luyện đan mạnh nhất!”
Có được truyền thừa của Dược tổ, Ngô Bình tự tin hơn. Anh quan sát một lúc rồi mở phong ấn, lò đan tiếp tục vận hành. Hai tay anh lập tức thực hiện bốn mươi chín loại đan quyết, lúc thì vỗ, lúc thì gõ nhẹ, thần niệm cùng lúc chấn động.
Quá trình này là cơ hội cuối cùng để anh sửa chữa điểm thiếu sót của đan dược, đồng thời có thể tăng cường linh tính của đan dược, giúp đan dược có cơ hội biến đổi lần nữa.
Đây là lần đầu thao tác, nên thuốc cho ra từ lò đan đầu tiên vẫn chỉ là cấp truyền kỳ. Nhưng nếu Ngô Bình đủ thành thạo, đan dược này vẫn có thể hoàn hảo hơn.
Mục Vũ rất hài lòng: “Cậu lại vượt qua rồi. Yêu cầu của chủ nhân đối với lò đan này là, chỉ cần luyện thành xem như qua ải. Cậu không chỉ luyện thành mà còn cho ra đan dược truyền kỳ, rất xuất sắc”.
Ngô Bình nhìn viên đan dược to bằng quả nhãn trong tay rồi bảo: “Đây là Thất Tinh Thần Đan. Uống nó vào sẽ có được Thất Tinh Bảo Thể”.
Mục Vũ bảo: “Bây giờ cậu đã là truyền nhân của Dược tổ. Động Dược tổ này thuộc về cậu”.
Dứt lời, Ngô Bình bị đẩy ra khỏi động thiên, trở ra bên ngoài cổng lớn. Không lâu sau, Mục Vũ lấy ra một ngọc bài, đứng trước mặt Ngô Bình.
Mục Vũ nói với Ngô Bình: “Kính chào chủ nhân!”
Ngô Bình gật đầu: “Mục Vũ, về động thiên trước đi”.
Mục Vũ gật đầu rồi vào động thiên trong ngọc bài.
Ngô Bình cất ngọc bài, đi đến cánh cổng thứ hai.
Đến trước cổng thứ hai, Ngô Bình phát hiện bên trên có một chỗ lõm, kích cỡ tương đương với ngọc bài. Thế là anh lắp miếng ngọc bài vào chỗ đó, cổng lập tức mở ra.
Anh bước vào trong, phát hiện đây cũng là một động thiên, bên trong nồng nặc huyết khí!
Anh vừa tiến vào, trong đầu đã vang lên một giọng nói tựa tiếng chuông: “Cậu nhóc, cậu đã tu luyện Thiên Huyết Kinh của ta?”