Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi giúp anh thì được lợi lộc gì?”
Người kia nói: “Tôi là tam hoàng tử, so về thực lực thì tôi chỉ sau mỗi thái tử và ngũ hoàng tử thôi. Nếu anh giúp tôi thì tôi có thể cho anh một phần tài nguyên của hoàng triều để giúp anh nhanh chóng tiến bộ. Ví dụ như Tương chí tôn, hoặc tôi sẽ tìm thần hoả vô thượng để giúp anh có dương thần chí tôn”.
Ngô Bình hào hứng nói: “Anh có thông tin về thần hoả à?”
Tam hoàng tử cười nói: “Đương nhiên, tư chất của ngũ hoàng tử rất tốt nên thái tử luôn phải đề phòng, vì thế đã tìm hiểu về tài nguyên tu luyện Thần Môn chí tôn. Tuy thái tử chưa tìm được thần hoả, nhưng đã có manh mối rồi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Anh cần tôi làm gì?”
Tam hoàng tử: “Tạm thời thì chưa cần làm gì, anh chỉ cần tăng tu vi thôi. Chờ khi ngũ hoàng tử và thái tử đều bị thương thì anh sẽ ra tay giúp tôi”.
Ngô Bình: “Nếu một trong hai người đó thắng thì anh định thế nào?”
Tam hoàng tử: “Ngũ hoàng tử không đơn giản, thái tử thì càng khó đối phó. Họ cạnh tranh với nhau thì kết quả sẽ là một mất, một bị thương. Nếu thái tử thua thì tôi có thể tiếp quản luôn vị trí của anh ta. Nếu ngũ hoàng tử thua thì tôi cũng có thể tiếp quản thế lực của nó. Vì dù ai trong số họ thua thì thế lực phía sau cũng mất đi chỗ dựa, vì thế sẽ cần người kế nhiệm. Chỉ có như vậy thì họ mới không bị loại trừ. Đến lúc đó, có thêm anh hỗ trợ thì chắc chắn tôi có thể đánh bại phe thắng và giành ngôi hoàng đế”.
Ngô Bình: “Tu vi của hoàng đế chắc cũng không thấp, tại sao không tiếp tục đương vị?”
Tam hoàng tử thờ ơ nói: “Hoàng đế bị trúng lời nguyền, tuổi thọ có hạn, cùng lắm chỉ sống được hai năm nữa”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Được, chờ khi anh cần tôi thì cứ gọi, tôi sẽ giúp anh giành ngôi vị hoàng đế”.
Tam hoàng tử mừng rỡ nói: “Tốt, nói lời giữ lời!”
Tam hoàng tử và Ngô Bình trò chuyện thêm một lúc thì anh đã nắm rõ phần nào tình hình của người này. Sau đó, anh tạm biệt tam hoàng tử rồi về Động Thiên Diệu Hoa tiếp tục luyện đan.
Ngày hôm sau, anh đã mang nốt số đan dược còn lại tới cho Hứa Giang Hà, sau đó thì trở về nhà ở Tiên Giới Nguyên Sử.
Vừa về Thần Châu, anh đã cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ. Anh đến tìm Nguyệt Thanh Ảnh để hỏi thì mới biết Ma Môn lại tấn công rồi. May mà lần này, Nguyệt Thị đã đoàn kết nên không bị ảnh hưởng nhiều.
Ngô Bình chạy ngay đến chiến trường thì thấy Ma Môn đang bao vây một pháo đài phòng ngự của Nguyệt Thị. Lúc này đang có rất nhiều cao thủ của Nguyệt Thị ở đây, đến Nguyệt Tổ và Nguyệt Đông Thăng cũng đang chỉ huy tại chỗ.
Nhìn thấy Ngô Bình, Nguyệt Đông Thăng mừng rỡ nói: “Tiểu Ngô, cháu về đúng lúc quá”.
Ngô Bình: “Bác Nguyệt, tình hình sao rồi?”
Nguyệt Đông Thăng thở dài nói: “Ma Môn đang liên tục đưa con rối đến đây. Bác nhận được tin không biết họ đã dùng cách gì mà có thể tạo ra được 30 nghìn con rối! Thực lực của chúng ngang với cường giả tầng thứ tám và chín Thần Thông, trong đó con mạnh nhất còn ngang với cao thủ tầng thứ nhất, thứ hai Đạo cảnh! Giờ bác đang lo chúng mà phát động tổng tấn công thù Nguyệt Thị không cầm cự được mất”.
Ngô Bình: “Các thế lực lớn khác của Thần Châu đâu? Họ có động tĩnh gì không ạ?”
Nguyệt Đông Thăng cười khẩy: “Đương nhiên họ chỉ ngồi xem và chỉ mong Nguyệt Thị bị tiêu diệt, sau đó làm ngư ông đắc lợi”.
Ngô Bình hỏi: “Phía Ma Môn có bao nhiêu cao thủ Đạo cảnh ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Chắc không ít hơn 20 người đâu, lần trước đã bị cháu giết mất mấy người rồi, giờ còn 15, 16 người thôi. Trong đó người có thực lực mạnh nhất là ma chủ của Ma Môn, tên là Lệ Vô Khuyết. Tu vi của người này đã đến tầng thứ tám Đạo cảnh rồi, nhưng thường sẽ không ra tay mà hành xử rất thần bí”.
Ngô Bình: “Nguyệt Tổ và chủ của Ma Môn ai có thực lực mạnh hơn ạ?”
Nguyệt Đông Thăng: “Ngang nhau thôi, nhưng nếu không đường cùng thì lão tổ không ra tay đâu. Thứ mà Nguyệt Thị phải đối mặt không chỉ là Ma Môn, sự uy hiếp mạnh nhất với chúng ta chính là các thế lực lớn khác của Thần Châu”.
Ngô Bình: “Nếu Ma Môn ra tay thì cháu có thể giúp nhà mình một chút”.
Nguyệt Đông Thăng cười nói: “Có cháu ở đây, bác cũng thấy đỡ áp lực”.
Ngô Bình lại đến nói chuyện với Nguyệt Tổ rồi mới về nhà.
Lâu rồi không về nên anh quyết định sẽ ở nhà với mọi người vài hôm, đồng thời tiếp tục hấp thu đá Thần Minh cực phẩm để hoàn thiện Thần Môn.
Thời gian cứ thế trôi qua, loáng cái đã nửa tháng. Trong thời gian này, Ngô Bình lại hấp thu thêm rất nhiều đá Thần Minh và kích hoạt được nhiều thần thông hơn. Cùng lúc đó, anh cũng sửa đổi các thần thông của mình rồi đưa chúng vào trong Thần Môn để rèn luyện.
Lúc này, Thần Môn đã được anh hoàn thiện gần xong. Anh định tu luyện tiếp cho xong thì Nguyệt Thị truyền tin đến báo Ma Môn lại tấn công.
Ngô Bình nhận được tin thì vội đến hiện trường ngay, chỉ thấy các cao thủ của Ma Môn đang vây đánh pháo đài, Nguyệt Đông Thăng dẫn đầu đánh bất phân thắng bại với bên kia.
So ra thì cao thủ Đạo cảnh của Ma Môn nhiều hơn. Nguyệt Tổ chưa ra tay, chỉ đứng quan sát trên pháo đài, vì chủ của Ma Môn cũng chưa ra tay.
Hiện giờ, một mình Nguyệt Đông Thăng đánh ba người, tuy có pháp khí Đạo cảnh hộ thân nhưng ông ấy cũng phải lùi lại liên tục và đã bị thương.
Đúng lúc này, một bóng người đáp xuống, sát quang bùng nổ, ba cao thủ Ma Môn tấn công ông ấy đã bị giết mất một. Hai người còn lại thì biến sắc mặt rồi lùi lại.
Tiếc là đã muộn, Ngô Bình sấn tới, thuật Huyền Áo đã giết hai tên kia ngay tắp lự.
Sự xuất hiện của anh đã khiến các thủ khác của Ma Môn sợ hãi, một trưởng lão của Ma Môn hét lên, tất cả quân của họ đã lùi lại.
Nguyệt Đông Thăng cũng lệnh cho quân mình không đuổi theo, mà nhanh chóng thu binh.
Trở lại pháo đài, Nguyệt Đông Thăng vừa trị thương vừa nói: “Tiểu Ngô, thực lực của cháu đã tăng lên không ít, xem ra sau khi ngưng tụ được Thần Môn, cháu đã có thực lực ngang Đạo cảnh rồi”.
Ngô Bình: “Mấy người kia đều ở tầng một, tầng hai Đạo cảnh nên giết họ không khó. Nếu ở tầng thứ tư trở lên thì không dễ vậy đâu ạ”.
Nguyệt Đông Thăng cười nói: “Điểm phi thường nhất của cháu là tiềm lực vô hạn, bác không thể tưởng tượng nổi mười năm nữa thì cháu sẽ mạnh đến mức nào”.
Ngô Bình: “Bác quá khen ạ”.
Nguyệt Tổ chợt hỏi: “Tiểu Ngô, Phá Cảnh Đan có tiến triển gì không?”
Ngô Bình: “Muốn luyện chế được đan dược ấy thì tu vi của cháu cần đạt đến tầng thứ mười Thần Thông”.
Nguyệt Tổ gật đầu: “Chắc không lâu nữa đâu”.
Sau đó, lão lấy một bộ giáp màu đen ra rồi nói: “Đây là chiến giáp ma thần Đạo cảnh, mặc xong thì có thể phát huy thực lực của tầng thứ chín Đạo cảnh. Với tu vi của ta thì không dùng được, ta tặng nó cho cậu đấy”.
Ngô Bình biết còn phải đối đầu với Ma Môn tiếp nên không khách sáo mà nhận luôn.
Vì Ma Môn có thể tấn công bất cứ lúc nào nên Ngô Bình đành tu luyện luôn tại đây.
Vài ngày sau, Thần Môn của anh đã viên mãn, nó đã có thực thể. Sau một tiếng nổ vang, trong Thần Môn đã xuất hiện một không gian, anh đặt tên cho nó là không gian vô thượng.
Trong không gian này có đầy năng lượng cao cấp có duy độ cao, anh lập tức đưa các cô gái là Đường Băng Vân, Đường Tử Di, Vân Tịch, Đào Như Tuyết, Lạc Ngưng Đan, Lý Mai, Kỷ Nhược Phi, Lệ Hồng, Nguyệt Vũ và Mộc Thiên Tuyết vào đó tu luyện.
Các cô gái đều có trải nghiệm tu luyện, vào không gian này rồi còn được Ngô Bình chỉ dẫn cùng được uống đan dược nên tu vi tăng rất nhanh.
Bảy ngày sau, Ma Môn chưa thấy động tĩnh gì, còn Ngô Bình đã hoàn thiện Thần Môn rồi nói với Nguyệt Đông Thăng: “Bác Nguyệt, cháu muốn đến Thiên Ma Cốc xem rốt cuộc có gì ở đó mà Ma Môn lại thèm muốn như vậy”.
Chương 2397: Một mình xông vào Thiên Ma Cốc
Nguyệt Đông Thăng thoáng vẻ do dự, sau khi suy nghĩ một lát thì nói: “Thiên Ma Cốc là thánh địa của Ma Môn, một trong những nơi khởi nguồn của ma tu. Thật ra không chỉ có tu sĩ Ma Môn, mà còn có nhiều tu sĩ Tiên đạo khác muốn vào đó tìm tòi, hi vọng có thể tìm thấy công pháp hay bảo bối gì đó. Nhưng không may là hầu hết các tu sĩ Tiên đạo vào đó xong đều không thể trở ra được nữa. Tiểu Ngô, bác khuyên cháu không nên đi, nơi đó thật sự rất nguy hiểm”.
Ngô Bình cười nói: “Bác Nguyệt yên tâm, cháu chỉ vào trong đó xem thế nào thôi, chứ không tham đồ ở bên trong đâu”.
Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, Nguyệt Đông Thăng đành nói: “Thế thì cháu phải thật cẩn thận, nghe nói có một cao thủ Ma đạo đang bế quan tu luyện bên trong đấy”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Bên trong có cao thủ Ma đạo ư? Sao họ vào trong được?”
Nguyệt Đông Thăng cười trừ: “Họ đều có thực lực phi phàm nên vào trong rồi mà Nguyệt Thị cũng không hay biết gì, hoặc là những người đã ở bên trong từ trước khi Nguyệt Thị nắm quyền quản lý nơi này. Mà dù là ai thì chúng ta cũng không nên dây vào”.
Ngô Bình gật đầu: “Cháu biết rồi”.
Sau đó, anh đã hỏi đường đi rồi đi tới Ma Thiên Cốc. Nơi đây là một thung lũng rộng lớn dài hơn ba nghìn dặm, chỗ rộng nhất lên tới hơn một trăm dặm. Thời tiết bên trong chỉ có một mùa là mùa xuân, trăm hoa đua nở, linh duộc sinh sôi, không hề giống địa bàn của Ma Môn chút nào.
Ngô Bình đáp xuống đầu thung lũng, sau đó quan sát xung quanh nhưng không phát hiện ra những thứ kiểu như truyền thừa của Ma đạo. Song lại có mấy cây dược liệu thu hút sự chú ý của anh, vì thế anh đã đi hái chúng.
Lúc anh vừa khom lưng xuống thì nhìn thấy dưới bãi cỏ chôn một gương mặt người. Gương mặt này đã mọc đầy rêu, gần như đã bị bùn đất che phủ, vì Ngô Bình định hái dược liệu đúng chỗ này nên mới tình cờ nhìn thấy.
Đôi mắt của người này như hai viên ngọc, đồng tử có một màu đen như mực, miệng thì há, gương mặt thì có vẻ như rất đau đớn.
Ngô Bình híp mắt lại, lẽ nào đây là người sống? Anh đào bên dưới lên để lộ ra cả cái đầu, nhưng chỉ có đúng cái đầu mà thôi, bên dưới không có thân thể.
Khi tay anh chạm vào cái đầu, một chuỗi phù văn màu đen như được kích hoạt, chúng lúc nhúc những con kiến bò lên tay anh.
Ngô Bình vừa nhìn đã biết đây chính là một chú thuật tà môn, nhưng anh không hề sợ hãi mà mặc cho chúng chui vào người mình, thậm chí còn chui cả vào Thần Môn.
Thần Môn chí tôn rất mạnh, các chú thuật kia vừa tiến vào đã bất động một chỗ ngay, không lâu sau thì đã chuyển từ màu đen sang vàng, rõ ràng đã bị Thần Môn đồng hoá.
Khi tất cả chú thuật tiến vào Thần Môn, nó cũng đã bị luyện hoá hết và trở thành một trong các tài năng của Ngô Bình. Bấy giờ anh mới kinh ngạc phát hiện ra rằng Thần Môn còn có thể luyện hoá được sức mạnh dị chủng! Đương nhiên đây là tác dụng đặc biệt của Thần Môn chí tôn, mà chắc các Thần Môn khác không có được.
Sau khi bị luyện hoá, chú thuật kia dã biến thành một phù văn kỳ lạ vặn vẹo, nó được khắc lên Thần Môn và trở thành một phần sức mạnh của Thần Môn.
Sức mạnh chú thuật trên cái đầu người kia đã được Ngô Bình hấp thu toàn bộ, nó lập rức có máu thịt trở lại, nhưng nhanh chóng bị thối rữa và biến thành một cái đầu lâu.
Ngô Bình cảm nhận một chút thì thấy tác dụng của chú thuật này là giam cầm. Nó có thể giamlinh hồn và tư duy của một người, khiến người đó không thể suy nghĩ, sau đó như biến thành một cục đất.
“Chú thuật này thú vị đấy!”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Anh tiếp tục lên đường, loáng cái đã phát hiện ra ba cái đầu ở chung một chỗ, chúng đều bị chôn một nửa dưới đất, vẻ mặt đều có vẻ đau đớn, đồng tử thì vẫn đen ngòm.
Ngô Bình chạm vào chúng, lần này đã có nhiều sức mạnh chú thuật tiến vào cơ thể anh hơn, sau đó bị Thần Môn chí tôn hấp thu hết.
Rõ ràng chú thuật lần này cao thâ hơn chú thuật bannayx, vì nó thuộc sức mạnh chú thuật cấp cao. Sau khi bị luyện hoá, nó cũng đã biến thành phù văn.
Đây là một loại chú thuật suy yếu, nó có thể biến vạn vật trở nên yếu ớt, từ mười xuống còn một phần thức lực.
“Ít thì đây cũng phải là chú thuật cấp thiên hạ phẩm”, Ngô Bình nghĩ thầm, vì chú thuật cũng là một phần của chú pháp.
Anh đi tiếp chục dặm nữa thì nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng. Có đến hàng trăm gương mặt chất đống thành hình chữ Kim. Có gương mặt khóc, có gương mặt cười, có cái thì gào thét, đủ các hình thái.
Giờ thì Ngô Bình đã hiểu, mặt người càng nhiều thì chú thuật càng khủng khiếp. Anh không khỏi thấy tò mò, Thần Môn chí tôn của mình không rõ có thể luyện hoá được nhiều chú thuật mạnh hơn không.
Những gương mặt này hầu hết đều đã tiếp xúc với người biết chú thuật, sau đó cứ thế truyền cho nhau, cuối cùng đều bỏ mạng và chất đống như bây giờ.
Sáu một hồi đắn đo, Ngô Bình vẫn giơ tay chạm vào một mặt người. Đây là một gương mặt nữ, tuy khi còn sống cô ấy rất xinh đẹp, nhưng giờ gương mặt mếu máo nhìn thế nào cũng thấy kinh.
Lần này, phù văn màu đen lại bò lên người như bầy kiến, sau đó chui vào trong mắt anh rồi nhanh chóng bò vào Thần Môn.
Sức mạnh chú thuật này quá mạnh, ánh sáng Thần Môn của Ngô Bình đã bị áp chế, nó có sức mạnh ăn mòn rất lớn nên muốn tự khắc bản thân trong Thần Môn.
Đúng lúc này, thần anh của Ngô Bình bắt đầu phát uy. Thần Môn chí tôn phát sáng, phù văn chú thuật kia lập tức bị áp chế và co thành một khối chống lại uy áp của Thần Môn.
Sau nửa tiếng luyện hoá, Thần Môn liên tục thị uy, chú thuật cuối cùng đã hàng phục và ngoan ngoãn bị khắc lên Thần Môn.
Chú thuật này có sức mạnh ăn mòn, có thể ăn mòn vạn vật. Khi nó ăn mòn đối thủ, người thi triển có thể đoạt mệnh đối thủ.
Ngô Bình luyện hoá chú thuật ấy xong thì có một con rắn trắng to như cánh tay toàn thân phủ đầy phù văn bò nhanh tới rồi cắn vào chân anh.
Ngô Bình đã phát hiện ra nó từ trước nên đạp thẳng vào đầu nó, khi hai bên va chạm, nhờ chú thuật ăn mòn giúp sức nên lực sinh mệnh của con rắn kia đã bị Ngô Bình hấp thu và trở thành một phần lực sinh mệnh của anh, giúp lực sinh mệnh của anh tăng lên rất nhiều.
Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, không biết con rắn này ở đâu ra.
Anh đang thấy lạ thì chợt nghe thấy có tiếng kêu đau đớn ở cách đó không xa, âm thanh này rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy được.
Anh tăng tốc đi thêm vài dặm nữa thì nhìn thấy có một người đang bị hút vào một vách đá, vách đá này như có lực hút, nó đã phong ấn người này ở đây, giờ chỉ có mặt người đó là thò ra ngoài, cụ thể là đôi mắt và cái mũi, còn các bộ phận khác đã bị vách đá nuốt chửng rồi.
Con mắt kia nhìn thấy Ngô Bình xong thì như liều mạng vùng vẫy, sau đó đã thò được cái miệng ra nói: “Cứu tôi với!”
Ngô Bình phát hiện người này có tu vi không thấp, ít cũng là cường giả tầng thứ năm Đạo cảnh, nhưng không biết tại sao lại bị vách đá hút vào trong.
Anh khởi động đôi mắt nhìn xuyên thấu thì thấy trong vách đá này có một chú lực rất mạnh, khiến nó như một cái lồng và có thể áp chế được cảnh giới Đạo cảnh. Điều đáng sợ hơn là trong vách đá có rất nhiều những thứ giống mạch máu rất nhỏ, chúng đang không ngừng hút chất dinh dưỡng từ người này.
“Cứu tôi với!”, người đó gào lên.
Ngô Bình bình thản hỏi: “Ông bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”
Chương 2398: Luyện hoá Thiên Ma
Người kia gần như dùng hết sức bình sinh rồi gầm lên: “800 năm rồi, cứu tôi với!”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Đây là một chút thuật cực kỳ lợi hại, tôi mà động vào thì cũng sẽ bị trúng chú ngay”.
“Tôi sẽ cho cậu cái này”, người kia há miệng rồi nhổ ra một cái nhẫn dính nước bọt.
Ngô Bình lách người tránh đi, sau đó nhìn một lát rồi mới ngồi xuống kiểm tra. Anh thấy bên trên nhẫn có dính chất độc cực mạnh, một khi con người chạm vào thì chất độc sẽ phát tác ngay.
Anh cười mỉa: “Lão già khốn kiếp, định hạ độc tôi rồi dùng thuốc giải để ép tôi cứu lão hả?”
Người trong vách tường nghiêm giọng nói: “Cứu tôi đi, đồ trong nhẫn sẽ là của cậu hết”.
Ngô Bình lấy một loại thuốc nước ra rồi đổ lên chiếc nhẫn, đây là thuốc giải độc của anh. Chiếc nhẫn bốc khói xanh, chất độc bên trên đã bị loại trừ.
Sau đó, anh cầm chiếc nhẫn lên thì thấy quả nhiên bên trong có rất nhiều tiền Tiên, tiền Đại Đạo cùng khá nhiều đan dược, pháp khí Đạo cảnh và phù chú.
“Xem ra tu vi của lão cũng khủng đấy”, Ngô Bình nói.
Người kia: “Tôi ở tầng thứ sáu Đạo cảnh rồi, cứu tôi đi!”
Ngô Bình cất chiếc nhẫn đi, sau đó giơ tay ra, người kia cũng cố thò một cánh tay ra, sau đó bám chặt vào tay Ngô Bình rồi kéo mạnh.
Lão vừa kéo vừa gào lên: “Vào đi”.
Song, dù lão có kéo thế nào thì Ngô Bình vẫn đứng yên như chân đã bị đóng đinh tại chỗ, anh bình thản nói: “Chú pháp này không làm gì được tôi đâu”.
Dứt lời, anh lập tức thi triển chú thuật ăn mòn, tay của cường giả kia đã bị ăn mòn, sau đó đến toàn bộ cơ thể, còn lực sinh mệnh của lão đã bị Ngô Bình hấp thu.
Lúc này, vách đá cũng lan về phía tay Ngô Bình, nhưng khi nó cảm nhận được sức mạnh chú thuật trên người anh thì tự động rút ngay.
Nhưng Ngô Bình lại thò tay vào trong vách, phù văn như bầy kiến lại chậm rãi chui vào da thịt của anh rồi tiến tới Thần Môn.
Đây là một chú trận không thua gì chú thuật ăn mòn, tên nó là Tù Thiên Chú Trận. Nó sẽ mượn vạn vật để nhốt kẻ thù lại, đồng thời liên tục hấp thu sức mạnh của kẻ thù, mượn lực trả lực nên đây là một chú trận rất cao thâm. Chú trận này chính là đại trận do chú pháp tạo thành, nên nó có đặc điểm của cả trận pháp và chú pháp.
Sau khi học xong Tù Thiên Chú Trận, Ngô Bình đã chui luôn vào trong vách đá. Sau khi xuyên qua một đoạn, anh đã tiến vào trong một động thủ rất lớn, trước mắt anh là một ao nước khổng lồ, dưới ao có chất dịch màu đen lượn qua lượn lại như vật thế sống.
Có một cái động cao cỡ hai người được đào ở một chỗ cách ao nước vài trăm mét, một ông lão gầy gò đang ngồi bên trong, tóc ông ấy khô rối, gương mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, nhưng mi tâm có một chất dịch màu đen đang vặn vẹo.
Ngô Bình đoán tu sĩ này đang dồn toàn lực để luyện hoá dịch thể kia, nhưng không biết nó là gì.
Cứ thế, càng đi thêm thì anh càng nhìn thấy các tu sĩ ngồi bế quan như vậy. Và trên người họ đều có chất dịch màu đen kia.
Ngô Bình đếm thì thấy có 13 tu sĩ như thế. Anh không quấy rầy họ mà đi tới cạnh ao nước, sau đó nhìn chăm chú vào chất dịch bên dưới rồi lẩm bẩm: “Đây là gì nhỉ?”
Mặt chất dịch trông nhẵn bóng có thể soi gương được. Đột nhiên hình ảnh phản chiếu dưới ao của anh động đậy, dịch thể ngoi lên rồi tạo thành dáng vẻ của Ngô Bình, sau đó cười với anh.
Ngô Bình giật bắn mình rồi vội vàng lùi lại. Song, dịch thể hình người kia cũng đã rời khỏi ao nước rồi từng bước tiến gần về phía anh.
Ngô Bình híp mắt lại rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy kết cấu trong thứ này đang liên tục biến hoá, nó nhanh chóng biến thành dáng vẻ của anh.
Thoạt nhìn thì làn da của nó đã giống anh lắm rồi, Ngô Bình lập tức thi triển Áo thuật, tung một quyền vào thứ đó.
Phập!
Sau quyền đó, thứ kia đã lùi lại, ngực xuất hiện một vết thương. Nhưng ngực của Ngô Bình cũng đau nhói, anh cúi đầu nhìn xuống thì thấy mình cũng đã bị thương.
“Thuật thế thân đáng sợ thật!”, Ngô Bình cười khẩy, sau đó nhanh chóng thi triển thuật ăn mòn mới học được, sau đó chạm tay lên vai thứ kia.
Ngay sau đó, chất dịch bắt đầu bị ăn mòn, lực sinh mệnh của nó cũng liên tục truyền vào người Ngô Bình. Nhưng thật ra, lực sinh mệnh của anh cũng bị rút mất một phần. May mà anh lấy lại được nhiều hơn từ thứ kia nên tính ra không bị mất gì.
Ngược lại, vật chất của thứ kia liên tục bị bào mòn. Nó cầm cự được 15 phút thì đã thu nhỏ lại một nửa, sau đó như cảm thấy có gì đó là lạ nên đã rút lui.
Ngô Bình không cho nó cơ hội, mà thi triển Tù Thiên Chú Trận ngay. Chân phải anh giậm xuống đất, mặt đất như sống lại rồi bao vây lấy dịch thể kia.
Chú trận này cũng rất quỷ dị, nó không chỉ có thể nhốt được thứ kia, mà còn có thể hấp thu sức mạnh của nó để cường hoá cho đại trận. Cứ thế, thứ kia nhanh chóng không trụ được và bị rút cạn sức lực, sau đó biến thành một đống tro.
Lực sinh mệnh của thứ ấy rất kỳ lạ, nó rất bền và khó bị tiêu diệt.
Nhưng dù nó có mạnh đến nây thì cũng đã bị Ngô Bình hấp thu và trở thành một phần của anh. Hơn nữa, lực sinh mệnh này còn ẩn chứa mật mã gen tiến hoá, nó đang hướng dẫn cơ thể của anh tiến hoá mạnh mẽ hơn.
Sau đó, anh nhìn về phía những người đang tu luyện kia rồi không khỏi thấy gai sống lưng, chắc không phải họ đang tu luyện, mà là đã có trải nghiệm giống anh ban nãy. Song, họ không đánh bại được dịch thể kia, cuối cùng đã bị nó nuốt trọn.
Đúng lúc n ày, có một tu sĩ trong số đó chợt mở mắt, sau đó đi về phía ao nước. Mỗi bước đi của người này, máu thịt trên người đều biến thành tro bụi rồi rơi xuống, chờ hắn đi tới cạnh ao nước thì cơ thể đã chuyển hoá thành trạng thái dịch thể do nhiều mạch lạc và huyệt khiếu tạo thành rồi. Cơ thể đó nhảy vào ao nước, sau đó hoà vào cùng dịch thể màu đen.
Ngô Bình đã hiểu ra, các vật chất dịch thể này chính là sinh mệnh của vô vàn tu sĩ tạo thành. Nhưng các sinh mệnh ngoại lai sẽ đều bị nó đồng hoá.
“Rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy?”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Anh lại đi tới cạnh ao nước, quả nhiên bên trong đã xuất hiện thêm một vật hình người và lại đi ra định ăn anh.
Ngô Bình cân nhắc một chút rồi lại luyện hoá nó.
Một lần, hai lần, cho đến mười lần sau, dịch thể màu đen trong ao đã giảm mất một phần ba. Lúc này, Ngô Bình cũng đã hấp thu rất nhiều lực sinh mệnh nên không thể hấp thu tiếp được nữa.
Sau đó, anh lấy một cái chậu to ra rồi cho tất cả các thứ này vào đó, giờ anh chưa dùng tới, nhưng mai sau thì chưa biết được.
Cất chất dịch đó đi xong, anh mới phát hiện đáy hồ có một bộ công pháp. Anh đọc kỹ thì thấy tên nó là Thôn Thiên Ma Kinh.
Muốn tu luyện được thì cần luyện hoá hết chất dịch màu đen mà anh đã hấp thu trước đó, đây là một thuật sinh mệnh đặc biệt có tên là Thiên Ma.
Ngô Bình hiểu ra rồi lẩm bẩm: “Ra Thiên Ma là thứ này”.
Sau đó, anh lại nhìn 12 tu sĩ kia. Họ đã bị đồng hoá rồi, thời gian trôi qua đã lâu, tinh hoa sinh mệnh của họ đã bị rút hết.
Anh thở dài một hơi, không để ý đến họ nữa mà bắt đầu tìm tòi trong động phủ. Ở đây không có gì, anh chỉ tìm thấy một cái nhẫn Ma đạo màu đen trên một cái bàn đá thôi.
Chương 2399: Thiên Thi hỗn độn
Ngô Bình vừa chạm tay vào chiếc nhẫn ấy thì đã có một luồng khí tức kết nối với anh, sau đó chiếc nhẫn đã tự động rơi vào ngón tay cái của anh rồi hoá thành một cái nhẫn màu đen khắc hình rồng.
Anh quan sát một lát thì thấy trong cái nhẫn là một không gian rất lớn, nhưng ngoài một thanh đại kiếm màu đen ra thì không còn thứ gì khác.
Ngô Bình lắc đầu rồi quyết định rời khỏi đây.
Sau khi ra ngoài, anh lại đi bên trong Thiên Ma Cốc để tiếp tục luyện hoá các loại chú pháp, tiếp đó mới rời khỏi đây rồi quay về pháo đài.
Lần này, anh đã đi hơn một ngày. Thấy anh về thì Nguyệt Đông Thăng và Nguyệt Thanh Ảnh mới thở phào một hơi.
“Tiểu Ngô, trong đó thế nào? Cháu có gặp gì nguy hiểm không?”, Nguyệt Đông Thăng hỏi.
Ngô Bình: “Chú pháp ở đó rất đáng sợ, nếu cháu không có chút tài năng thì chắc không ra ngoài được mất”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, anh to gan quá đấy, Thiên Ma Cốc là nơi nguy hiểm nhất Tiên Giới Nguyên Sử đó”.
Ngô Bình hỏi: “Không sao, khi anh đi, Ma Môn có động tĩnh gì không?”
Nguyệt Thanh Ảnh lắc đầu: “Lần trước, anh đã giết được ba cao thủ Đạo cảnh của họ nên chắc họ sợ rồi, vì thế chưa thấy có hành động gì tiếp. Nhưng dạo gần đây, nhà họ Thi thường xuyên gây sự với chúng ta, hôm qua còn cướp mất một mảnh đất của mình. Nhà họ đúng là vô liêm sỉ, biết rõ nhà ta đang dồn hết lực để chống lại Ma Môn nên đã nhân đó chiếm địa bàn của mình”.
Ngô Bình cau mày: “Nhà họ Thi làm vậy có mục đích khác gì không nhỉ?”, trước đó, Nguyệt Thị đã hứa hôn gả Nguyệt Thanh Ảnh cho Thi công tử nhà đó, giờ nhà họ làm vậy cũng là một cách trả đũa.
Nguyệt Thanh Ảnh hừ lạnh nói: “Thi Bất Ngữ cho người chuyển lời đến là nếu em lấy anh ta thì anh ta sẽ hỗ trợ nhà họ Nguyệt chống lại Ma Môn. Phì, anh ta tưởng mình là ai chứ, em nghe mà mắc ói!”
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thanh Ảnh, thực lực của nhà họ Thi thế nào?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Không yếu đâu anh, lão tổ nhà đó là Thanh Thi lão tổ, thực lực không thua gì Nguyệt Tổ đâu. Không thì ngày xưa bố em đã không nghĩ đến chuyện liên hôn với họ”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thanh Ảnh, anh nhớ em từng bảo nhà họ Thi đã nhiễm thi khí hỗn độn nên mới hình thành cục diện như bây giờ, thi khí hỗn độn ấy ở đâu?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “À, là thế này. Ngày xưa, nhà họ Thi nổi dậy nhờ việc đào mộ. Thời của Thanh Thi lão tổ đã tìm được một ngôi mộ của một nhân vật lớn, bên trong có một Thiên Thi hỗn độn, Thanh Thi lão tổ đã nhiếm thi khí đó nên cơ thể mới thay đổi. Nhưng đổi lại thì lão đã có thực lực phi phàm, tu vi tăng cao, cuối cùng đã xây dựng được nhà họ Thi mạnh mẽ như bây giờ”.
“Nhưng ngôi mộ đó đến giờ do nhà họ Thi quản lý, người ngoài không được vào. Đến người nhà họ cũng chỉ có mình Thanh Thi lão tổ được vào thôi, ai muốn vào phải xin phép lão”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì Thiên Thiên hỗn độn kia cũng không phải thứ xấu xa gì, anh phải tìm hiểu về nó mới được”.
Nguyệt Thanh Ảnh ngạc nhiên nói: “Anh Bình, anh đừng đi. Chưa kể đến Thanh Thi lão tổ, Thiên Thi hỗn độn kia cũng rất nguy hiểm, nhỡ anh cũng bị nhiễm…”
Nguyệt Thanh Ảnh không bao giờ muốn chồng tương lai của mình vừa xấu vừa hôi như Thi Bất Ngữ.
Ngô Bình cười nói: “Đến Thiên Ma Cốc anh còn không sợ thì cái Thiên Thi hỗn độn vớ vẩn gì đó có là gì? Yên tâm, anh sẽ không làm sao đâu”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Nhưng Thanh Thi lão tổ còn lâu mới cho phép anh vào cấm địa của nhà họ Thi”.
Ngô Bình: “Đành nhờ Nguyệt Tổ giúp vậy”.
Sau đó, anh đến tìm Nguyệt Tổ và nói: “Lão tổ có thể dụ Thanh Thi lão tổ đi đâu một lát để cháu nhân đó lẻn vào sào huyệt của nhà họ được không ạ?”
Nguyệt Tổ nghe xong thì cười hỏi: “Cậu muốn tìm gì?”
Ngô Bình kể kế hoạch của mình ra, Nguyệt Tổ nghe xong thì nói: “Tuy có nguy hiểm, nhưng cậu có tư chất nghịch thiên, vận khí lại tốt nên ta sẽ không ngăn cản”.
Sau đó, hai người bàn bạc kế sách rồi một trước một sau đến nhà họ Thi.
Nguyệt Tổ bất ngờ xuất hiện trên không trung của nhà họ Thi, khí tức khủng bố của lão đã làm kinh động tới các cao thủ của nhà họ Thi. Vừa hay lúc này, hai nhà đang xung đột nên Thanh Thi lão tổ lập tức xông ra. Lão ta có dáng vẻ của một người đàn ông trung niên: “Nguyệt huynh, tự nhiên đến nhà họ Thi tôi có việc gì thế?”
Nguyệt Tổ hừ lạnh nói: “Thi lão quỷ, nhà ông thừa nước đục thả câu như thế là không được!”
Thanh Thi lão tổ cười nói: “Nếu ông không phục thì chúng ta so chiêu, hơn một trăm năm không tỉ thỉ với ai rồi, toàn thân tôi ngứa ngáy quá!”
Nguyệt Tổ bỏ đi rồi nói: “Có giỏi thì đi!”
Thanh Thi lão tổ cũng không muốn đánh đấm với người khác ở địa bàn của mình nên đuổi theo ngay.
Cùng lúc đó, Ngô Bình đã xuất hiện cạnh một ngôi mộ. Anh thi triển thuật ẩn thân rồi lặng lẽ đi vào bên trong.
Bên ngoài ngôi mộ này có cấm chế của Thanh Thi lão tổ, mau mà chú pháp của Ngô Bình rất cao minh nên anh có thể dễ dàng xuyên qua cấm chế rồi đi vào trong mộ.
Trong này được quét dọn sạch sẽ, có một cái quan tài được đặt trên một cái bục chín bậc. Quan tài đã được đóng chặt, xung quanh có thi khí hỗn độn vờn quanh nhìn như những con du long.
Ngô Bình: “Xem ra Thanh Thi lão tổ chưa mở quan tài ra, mà chỉ hấp thu thi khí hỗn độn bên ngoài thôi”.
Anh đi gần về phía quan tài thì thấy rất bất an, thứ này quả nhiên đáng sợ, anh không dám mạo hiểm nên lập tức lùi bước.
Anh vừa quay đi thì nghĩ tới Thiên Ma, không biết Thiên Ma và Thiên Thi cái nào mạnh hơn?
Anh lấy cái chậu lúc trước ra rồi ném vào cạnh quan tài. Thiên Ma đã cảm nhận được thi khí nên lập tức trỗi dậy, chất dịch kia lăn lộn rồi ngưng tư thành một hình người, sau đó nhảy ra khỏi chậu rồi đi thẳng về phía quan tài.
Chiếc quan tài rung lên mãnh liệt, nắp bị một luồng sức mạnh đánh bay, một người đàn ông cao lớn có ánh sáng vàng bao phủ toàn thân xuất hiện. Khí tức của người này rất mạnh, chắc phải là cảnh giới tầng thứ mười Đạo cảnh rồi.
Đôi mắt của Thiên Thi hỗn độn này phun ra ngọn lửa màu xanh, sau đó nó túm lấy cổ của Thiên Ma hình người nhưng không thể giết được Thiên Ma.
Thiên Thi hỗn độn đi tới gần cái chậu rồi quấn lấy nó, hình ảnh của Thiên Thi chiếu xuống chậu, một Thiên Ma khác lại bắt đầu biến đổi và có thêm một con hình người nữa xuất hiện, sau đó liên tục mô phỏng lại hình dạng của Thiên Thi kia.
Thiên Thi hỗn độn không biết sự lợi hại của Thiên Ma nên không lâu sau, Thiên Ma hình người thứ hai đã biến thành hình dạng giống hệt Thiên Thi rồi xông vào cuộc chiến.
Lần này, Thiên Thi nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong, chưa đến chục phút sau đã bị Thiên Ma nuốt trọn rồi bị lôi vào trong chậu. Thiên Ma muốn luyện chế Thiên Thi thì cần một khoảng thời gian.
Ngô Bình cất ngay cái chậu đi, sau đó đi tới cạnh quan tài kiểm tra. Bên trong có vật mai táng cùng, gồm một áo giáp như ngọc có khăc hai phù văn, ngoài ra còn có một cặp búa với sát khí bức người. Ngô Bình thậm chí không dám chạm vào nó, nhưng áo giáp và cặp búa thì đã được anh cất vào trong nhẫn.
Thấy không còn gì khác nữa, Ngô Bình nhanh chóng lủi đi.
Phía khác, Nguyệt Tổ cũng không thật sự giao chiến với Thanh Thi lão tổ, thấy thời gian đã hòm hòm, lao tung một đòn sát chiêu rồi nhân đó chạy luôn.
Chờ khi Thanh Thi lão tổ về nhà rồi mới thấy hơi bất an, lão ta đã vào trong mộ để kiểm tra. Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, lão ta đã sửng sốt, quan tài đã bị mở, Thiên Thi hỗn độn ở trong đã biến mất.
Thấy thế, Thanh Thi lão tổ đầy vẻ hoảng sợ rồi lẩm bẩm: “Thực lực của Thiên Thi hỗn độn còn hơn ta, đến ta còn không dám mở quan tài, vậy rốt cuộc là ai đã làm điều đó? Lẽ nào là người của Nguyệt Thị? Không thể nào! Nếu họ có bản lĩnh này thì đã tiêu diệt nhà họ Thi lâu rồi, vậy rốt cuộc là ai đây?”
Chương 2400: Nắm đấm là lẽ phải
Quay về pháo đài, Nguyệt Tổ cười hỏi: “Tiểu Ngô, cậu có phát hiện gì không?’
Ngô Bình: “Bên trong có một cái quan tài toả ra thi khí hỗn độn. Thứ bên trong cũng rất đáng sợ, đến cháu cũng không thể đến gần. Nhưng cháu đoán Thanh Thi lão tổ cũng chưa từng mở nó ra”.
Nguyệt Tổ gật đầu: “Chuyện này cũng bình thường thôi, Thanh Thi lão tổ chưa thế chống lại thực lực của Thiên Thi hỗn độn được”.
Ngô Bình: “Lão tổ có biết lai lịch của Thiên Thi hỗn độn ấy không ạ?”
Nguyệt Tổ ngẫm nghĩ rồi nói: “Theo ta đoán thì chắc trước khi chết, Thiên Thi hỗn độn đó là một cảnh giới Đại đạo hỗn nguyên”.
Tu sĩ lĩnh ngộ được Đạo đạo hỗn nguyên nghiêm khắc mà nói thì đã ở cảnh giới trên Đạo cảnh. Nhưng tình hình cụ thể của cảnh giới Hỗn Độn ra sao thì đến Nguyệt Tổ cũng không rõ vì tu sĩ đạt đến trình độ này rất ít.
Nhưng nhân gian vẫn liệt tu sĩ cảnh giới Hỗn Độn vào Đạo cảnh, dẫu sao với họ mà nói thì Đạo cảnh và cảnh giới Hỗn Độn cũng là những bậc cao lớn.
Ví dụ như những người tạo ra Tiên Giới như Nguyên Sử Đại Đạo Tôn, Thái Ất Đạo Tôn. Họ đều là cường giả cảnh giới Hỗn Độn, nhưng người ngoài không biết rốt cuộc họ đã đạt đến trình độ nào.
Ngô Bình nói: “Nếu là tu sĩ Hỗn Độn thì sao lại chết được nhỉ?”
Nguyệt Tổ: “Có rất nhiều khả năng, ví dụ như bị người khác hại chết hoặc việc tu hành có vấn đề. Nghe nói tu sĩ cảnh giới Hỗn Độn mới dễ chết, vớ vẩn cái là tẩu hoả nhập ma ngay”.
Ngô Bình gật đầu rồi nói với Nguyệt Đông Thăng, nói: “Bác Nguyệt, cháu nghĩ bác nên từ bỏ Thiên Ma Cốc”.
Anh đã lấy Thiên Ma đi rồi nên bây giờ Thiên Ma Cốc không còn giá trị gì với Ma Môn nữa, Nguyệt Thị từ bỏ nơi đó cũng không ảnh hưởng gì.
Nguyệt Đông Thăng không biết nội tình nên sững người nói: “Tiểu Ngô, nếu làm vậy thì Ma Môn sẽ nhanh chóng tăng cao thực lực, sau đó nhất định sẽ chiếm được Thần Châu”.
Ngô Bình: “Không đâu ạ, cháu đã đi quanh nơi đó rồi, ngoài vài chú pháp đáng sợ ra thì chẳng còn gì hết”.
Nguyệt Đông Thăng thoáng vẻ kinh ngạc: “Bên trong không có truyền thừa Ma Môn à?”
Ngô Bình lắc đầu: “Cháu xem hết mọi nơi rồi, không có đâu. Vì thế cháu nghĩ mình nên từ bỏ nơi đó. Không có Thiên Ma Cốc thì Ma Môn không có lý gì để tấn công mình nữa”.
Nguyệt Đông Thăng nhìn sang Nguyệt Tổ, lão nói: “Ta tin vào phán đoán của Tiểu Ngô, cử người đi đàm phán với Ma Môn đi”.
Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Vâng, con sẽ cho người đi ngay”.
Nếu từ bỏ Thiên Ma Cốc thì Nguyệt Thị không còn áp lực từ phía Ma Môn nữa, Ngô Bình đã về nhà tu luyện.
Anh đã hấp thu được rất nhiều lực sinh mệnh trong Thiên Ma Cốc nên giờ cần thời gian để tiêu hoá để thật sự nắm vững chúng.
Lực sinh mệnh của Thiên Ma rất đặc biệt, từ khi tiến vào cơ thể của Ngô Bình, chúng không ngừng giúp anh tiến hoá và nâng cao thể chất cùng thần anh.
Năm ngày sau, Ngô Bình lấy Thiên Ma ra thì phát hiện Thiên Thi hỗn độn đã bị Thiên Ma cắn nuốt. Sau đó, lực sinh mệnh của Thiên Ma đã tăng lên nhiều, không chỉ bổ sung các năng lượng còn thiếu của Ngô Bình, mà còn dư ra thêm một phần. Hơn nữa, rõ ràng Thiên Ma đã mạnh hơn.
Nhưng Ngô Bình không sợ nó, mà tiếp tục dùng cách cũ để luyện hoá Thiên Ma. Lực sinh mệnh mới của Thiên Ma đã cao cấp hơn trước.
Không lâu sau, Ngô Bình đã tiêu hoá được non nửa Thiên Ma.
Hôm nay, Nguyệt Thanh Ảnh đến tìm anh và nói Ma Môn đã đưa ra một điều kiện rất hậu hĩnh, họ cùng rất nhiều tiền để mua lại Thiên Ma Cốc của Nguyệt Thị.
Nhưng việc Nguyệt Thị bán Thiên Ma Cốc đi đã khiến các thế lực khác bất mãn, giờ nhiều thế lực lớn đã tụ tập ở Nguyệt Thị để hỏi tội.
Ngô Bình nghe xong thì không khỏi cười khẩy: “Đám này hay thật, có gì mà hỏi tội mình cơ chứ? Lúc Ma Môn tấn công thì họ lặn mất tăm còn gì”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Họ đều có mưu đồ riêng, tầm nhìn thì hạn hẹp, nói chung toàn lũ vô liêm sỉ”.
Ngô Bình: “Họ vẫn đang ở Nguyệt Thị à?”
Nguyệt Thanh Ảnh thở dài: “Bố em đang đối phó với họ”.
Đúng lúc này, bỗng có một tiếng động lớn ở Nguyệt Thị, Nguyệt Thanh Ảnh nghe xong thì kinh ngạc nói: “Có chuyện rồi”.
Ngô Bình vộ vàng đến Nguyệt Thị với cô ấy thì thấy có một đám người đang phùng mồm trợn mắt lên tranh cãi và chất vấn Nguyệt Đông Thăng. Ông ấy giận tím mặt và chuẩn bị bùng nổ. Một cái bàn đã bị ông ấy đập nát, nóc ra cũng bị thủng một lỗ. Xem ra, ông ấy đang rất giận dữ.
“Nguyệt Thị các người chỉ biết tư lợi cá nhân, các người đã bán đứng Thần Châu”.
“Đúng thế! Ma Môn có được Thiên Ma Cốc rồi thì nhất định thực lực sẽ tăng mạnh, khi ấy chúng tôi đều sẽ trở thành mục tiêu tấn công của họ. Nguyệt Đông Thăng, ông có chịu trách nhiệm được không?”
“Nguyệt Đông Thăng, ông mau đòi Thiên Ma Cốc về ngay, không thì sẽ là đối đầu với chúng tôi cùng Thần Châu”.
Bụp!
Nguyệt Đông Thăng lạnh giọng nói: “Ngậm hết miệng lại! Giờ các người còn dám lớn tiếng đe doạ Nguyệt Thị à? Lúc Ma Môn tấn công, các người đã làm gì? Tại sao không cử người đến ứng cứu để cùng Nguyệt Thị tiêu diệt Ma Môn? Đúng là lũ mặt dày!”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng thế, giờ các người vênh váo với ai? Tại sao không trực tiếp đòi lại Thiên Ma Cốc từ tay Ma Môn ấy”.
Một ông lão lập tức chĩa mũi dùi về phía Nguyệt Thanh Ảnh: “Tiện nhân, chưa đến lượt cô lên tiếng ở đây!”
Ông ta chính là Quan Thái Nhất - gia chủ của nhà họ Quan, một trong các thế lực lớn ở Thần Châu.
Chát!
Ngô Bình tát cho ông ta một cái, làm mặt ông ta sưng phù, ông ta gào lên: “Chán sống rồi hả!”
Ông ta giơ tay lên định đánh Ngô Bình bằng một sát phù.
Phụt!
Nhưng Ngô Bình đã bồi thêm vào mặt ông ta một cú đấm, làm mặt ông ta lõm xuống, Quan Thái Nhất kêu gào đau đớn suýt nữa ngất xỉu.
Phải biết rằng người này là cường giả tầng thứ tư Đạo cảnh, vậy mà không đỡ nổi một chiêu của Ngô Bình.
Ngô Bình xách cổ ông ta lên rồi lạnh giọng nói: “Ông gọi ai là tiện nhân, cả nhà ông mới là tiện nhân ấy!”
Nói rồi, anh làm thêm vài cú đấm nữa, đánh cho Quan Thái Nhất biến dạng.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, đến Nguyệt Đông Thăng cũng không mạnh đến mức này, rốt cuộc người này là ai?
“Xin lỗi!”, Ngô Bình nghiêm giọng nói: “Không xin lỗi là tôi đánh chết ông đấy”.
Ngô Bình nhanh chóng đè bẹp khí thế của đám kia, Quan Thái Nhất vội nói: “Đừng đánh nữa, tôi xin lỗi, tôi sai rồi”.
Ngô Bình hỏi Nguyệt Thanh Ảnh: “Thanh Ảnh, tha cho ông ta nhé?”
Nguyệt Thanh Ảnh bĩu môi: “Vâng, nhà họ Quan với nhà họ Nguyệt cũng khá thân”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới thả Quan Thái Nhất ra: “Nếu ông còn làm loạn nữa thì tôi cắt lưỡi đấy”.
Sau đó, anh nhìn mọi người một lượt. Ai nấy đều im lặng, không dám ho he nửa lời vì sợ bị Ngô Bình chĩa vào.
Ngô Bình: “Các người đến đây làm gì? Hỏi tội Nguyệt Thị ư? Đúng là một đám không biết xấu hổ! Nếu giỏi thì các người đến Thiên Ma Cốc mà đuổi Ma Môn đi, còn không thì biến, đừng làm trò con bò ở đây nữa”.
Một người trong số đó bị mắng phát bực nên nói: “Cậu là ai, có tư cách gì mà nói chúng tôi?”
Uỳnh!
Người đó vừa nói xong thì bị Ngô Bình đấm cho ngã nhào, khí tức anh toả ra khiến tất cả mọi người dựng tóc gáy.
Người bị đánh gãy mất bốn cái xương, đau đến mức xuýt xoa. Lúc ra tay, lực của Ngô Bình quá mạnh nên ông ta không đánh lại được. Ông ta đoán nếu anh dùng sát chiêu thì ông ta đã chết rồi.