Chu Thiên Mi vui mừng: “Cám ơn công tử!”. Sau đó lại bước nhanh hơn, đi đến phía sau góc trái Ngô Bình, cách chừng hai ba bước.
Cô ấy kinh ngạc phát hiện, càng lại gần Ngô Bình, khí độc càng loãng hơn, vì thế dần dần cô ấy gần như đi lại gần Ngô Bình, cứ như vậy, gần như không còn cảm nhận được khí độc.
Chưa đi được mấy bước, Ngô Bình đã tìm được mấy gốc dược liệu. Nửa tiếng sau, anh đã thu được mười mấy loại dược liệu, sau đó tìm một khu đất trống, bắt đầu luyện đan.
Nhìn thấy anh luyện đan, Chu Thiên Mi rất ngạc nhiên: “Công tử là thầy luyện đan sao?”
Ngô Bình: “Biết một chút. Hiện tại tôi luyện chế vài viên đan dược giải độc cho cô, quay về cô đưa cho chị cô dùng, một viên uống, một viên bỏ vào bồn tắm nước nóng. Cứ làm như vậy hai ngày sẽ hồi phục”.
Chu Thiên Mi vui mừng: “Tốt quá, cảm ơn công tử!”
Ngô Bình bình thản nói: “Không cần cám ơn, em gái tôi và cô cũng ngang tuổi nhau, con bé tên Tiểu Mi. Chị cô chắc cũng gọi cô là Mỵ đúng không? Tên hai người rất giống”.
Chu Thiên Mi khẽ gật đầu: “Vâng, công tử, tôi nhất định sẽ báo đáp anh”.
Ngô Bình khẽ cười, không nghĩ nhiều, tiếp tục luyện đan. Chẳng mấy chốc, anh đã luyện chế được sáu viên đan dược giải độc, đan dược màu xanh lá nhạt, có mùi hương thoang thoảng.
Anh đưa thuốc giải độc cho Chu Thiên Mi, nói: “Bây giờ tôi đưa cô ra ngoài, mau chóng đưa thuốc giải cho chị cô”.
Nói xong, Chu Thiên Mi bỗng cảm thấy eo mình được Ngô Bình ôm lấy, sau đó cô ấy đã bay lên không, nhanh chóng bay ra khỏi tầng sương mù khói độc.
Không lâu sau, cô ấy đã ở ven bìa rừng.
Sau khi đáp đất, Ngô Bình thả lỏng tay, cười nói: “Tiểu Mỵ, quay về đi”. Nói xong, lại bay về rừng khói độc, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
Chu Thiên Mi ngây ngốc nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng Ngô Bình đã chẳng thấy đâu. Cô ấy cắn môi, khẽ nói: “Công tử, tôi nhất định sẽ quay lại báo đáp anh!”
Ngô Bình quay về chỗ cũ, đem theo linh khuyển tiếp tục thăm dò phía trước. Lần này, anh chỉ đơn giả tìm tòi dưới đất, bởi vì mục đích lần này là sâu trong rừng khói độc, trong đó có nhiều dược liệu quý hơn.
Lúc này, anh đã đến sâu bên trong rừng khói độc, đi tiếp vào một đoạn, thì có thể tiến vào khu vực trung tâm rừng khói độc.
Rừng khói độc được chia thành ba khu vực, lần lượt là khu vực bìa rừng. Đa số mọi người chỉ dám hoạt động trong khu vực bìa rừng, vì vậy dược liệu trong khu vực bìa rừng phần lớn đã được thu thập, không còn như nhiều năm trước nữa, có vào linh dược thậm chí đã bị hái đến tuyệt chủng.
Đi tiếp vào trong, là khu vực giữa. Nơi này rất nguy hiểm, có rất nhiều côn trùng độc, còn có dã thú dữ đáng sợ. Có thể nói, mức độ nguy hiểm gấp khu vực bìa rừng mười lần.
Từ khu vực giữa đi sâu vào trong chính là khu vực trung tâm. Diện tích khu trung tâm chỉ chừng một phần năm cả khu rừng, nhưng nó lại được xem là khu cấm. Rất nhiều cao thủ cảnh giới Thần Thông, nếu không cần thiết thì chắc chắn sẽ không bước chân vào khu trung tâm.
Khu trung tâm cực kỳ nguy hiểm, nghe nói bên trong có một vài thứ cổ xưa và thần bí, căn bản không phải nơi mà người bình thường có thể tìm kiếm được. Thậm chí thế lực lớn như Huyền Minh Giáo cũng rất ít khi cử người vào khu trung tâm hái thuốc.
Lần này, Ngô Bình cũng không định phải tiến vào khu trung tâm, có thể đi dạo ở khu giữa cũng không tệ, dù so dược liệu nơi này cũng nhiều hơn, người hái thuốc cũng ít.
Anh tìm một gốc cây đại thụ, trong cây có một hang động. Lúc này, vốn có một con gấu lớn đang nghỉ ngơi bên trong, nhưng bị anh đánh chạy, chiếm lấy hang ổ của gấu lớn.
Anh ngồi xếp bằng trong hốc cây, bắt đầu tu luyện Linh Phù. Mười hai loại linh khí chủ khiếu, có một loại linh khí có tính chất rất đặc biệt, nó có thể tăng cường thể chất, chống lại độc tố, chính là thứ mà anh cần nhất lúc này.
Sở dĩ khu vực trung tâm nguy hiểm, là vì khí độc của nó càng độc hơn, trùng độc cũng đáng sợ hơn, nếu không có năng lực kháng độc mạnh thì người có mạnh hơn tiến vào cũng chắc chắn chết.
Vì thế, Ngô Bình dùng linh khí làm cốt lõi, tạo ra một loại linh phù, linh phù tiêu độc.
Linh phù này có màu xanh, to bằng ngón tay cái. Gần hai tiếng đồng hồ sau, thì ngưng tụ thành mười hai linh phù tiêu độc, sau đó tu luyện loại linh phù thứ hai.
Loại linh phù thứ hai, là dùng để bảo vệ tính mạng, gọi là độn phù vô ảnh. Linh phù này vừa được thi triển, Ngô Bình chớp mắt đã xuất hiện cách đó mấy dặm, thoát khỏi nguy hiểm.
Cuối cùng, anh lại tu luyện loại linh phù thứ ba, linh phù kiếm thần. Đương nhiên, loại linh phù kiếm thần này có thể dùng để giết chết kẻ địch, lúc thi triển thì sẽ phát ra một luồng kiếm quang, tấn công kẻ địch, nhanh như chớp.
Tu luyện ba ra loại linh phù thì đã là buổi trưa ngày thứ hai. Ngô Bình ăn chút đồ, rồi chính thức tiến vào khu trung tâm rừng khói độc.
Khi anh dần dần đi vào khu trung tâm thì có thể cảm nhận được rõ, khói độc nơi này trở nên rất nặng nề, chân lực bảo vệ thân thể anh cũng chỉ có thể đẩy lùi.
Chưa đi được mấy bước, một đám muỗi độc đã bay đến. Những con muỗi độc này có đầu nhỏ chừng hạt đậu, dài bằng bàn tay, bay rất nhanh.
Nhìn thấy muỗi độc, Ngô Bình lập tức dùng chân lực, những con muỗi này vừa lại gần anh thì đã bị tấn công, nổ tung trên không.
Anh tiếp tục đi vào, không bao lâu đã cảm nhận được linh khuyển đang run rẩy. Anh cảnh giác trong lòng, quỳ xuống hỏi: “Xung quanh có thứ gì đáng sợ sao?”
Linh khuyển tuy sợ hãi, nhưng vẫn đi lên mấy bước, đứng trước người Ngô Bình, sủa về một hướng.
Ngô Bình xoa đầu nó nói: “Đừng sợ, có ta ở đây”.
“Rầm!”
Một cây cổ thụ ngã xuống, để lộ một hang động u tối. Hang động dài hơn hai mắt, từ bên trong có một con rết khổng lồ bò ra, mắt to như đèn lồng, râu dài đến hơn mười mét, cả người đỏ đậm, sáng bóng. Miệng nó phun ra một làn khói đen, chớp mắt đã lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình không tránh né, đánh ra một chưởng đã đánh tan khói độc, thổi ngược về phía con rết.
Con rết thấy tấn công bất thành, nó kêu rít lên, rồi lao mạnh về phía Ngô Bình.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, ngay cả linh phù kiếm thần anh cũng không dùng đến, cầm một thanh trường đao nghênh chiến.
Anh và con rết vừa va chạm thì cúi người xuống, xuất đao.
“Phù!”
Chỉ thấy một luồng sáng lóe lên, đầu con rết khổng lồ đã bị anh chém bay, trong ngực phun ra khói độc, rất nhanh đã tràn ngập xung quanh cả mấy dặm.
Ngô Bình vội túm lấy linh dược cho linh khuyển nuốt xuống, bản thân cũng ăn một ít, để tránh bị khói độc tổn thương.
Giết chết con rết, linh khuyển bỗng lao về phía thi thể con rết mà sủa.
Ngô Bình cảnh giác, anh kéo con rết ra, hỏi: “Bên trong có đan dược?”
Linh khuyển gật đầu, chạy vào bên trong.
Ngô Bình vội đuổi theo, một người một chó nhanh chóng đi sâu vào trong hang động. Nơi này là một không gian rộng lớn, ít nhất cũng trên nghìn mét vuông.
Ngay chính giữa, có một khu đất màu tím, lúc này trong khu đất có ba gốc linh chi màu đỏ, tỏa ra mùi hương kỳ lạ.
Ngô Bình sáng mắt, anh ngắt một ít linh chi bỏ vào miệng. Bỗng chốc, một luồng dược lực đã tỏa ra, sắc mặt anh bỗng đỏ lên, máu huyết sôi sục, giống như đã uống thuốc cả ba ngày vậy.
“Không tệ! Linh chi này, ít nhất cũng là linh dược cấp mười!”
Anh vội đào ba gốc linh chi lên, cẩn thận bỏ vào, sau đó đưa linh khuyển quay về mặt đất, tiếp tục tìm linh dược.
Linh dược khu trung tâm quả nhiên rất nhiều, một buổi chiều anh đã hái được bảy gốc linh dược cấp sáu trở lên, còn chưa tính linh chi là linh dược cấp mười kia.
Đến khi trời tối, anh đang chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi, cho linh khuyển ăn, phía trước bỗng vang lên tiếng bước chân, ba người đàn ông đi ra.
Ngô Bình cũng không tránh né, chỉ đứng tại chỗ. Anh phát hiện, trong ba người này, có hai người là cảnh giới Luyện Khí, một là cảnh giới Thần Thông!
Tu sĩ cảnh giới Thần Thông kia, trông khoản bốn mươi tuổi, sau khi đến gần, anh ta quét mắt nhìn Ngô Bình, hai người còn lại bên cạnh dối phương cười nói: “Vận khí không tệ, chúng ta gặp lại có người dâng thuốc tận cửa rồi!”
Chương 2137: Quái vật Linh Nhưỡng
Ngô Bình hơi chau mày, rõ ràng mấy người này không có ý tốt.
Một người đàn ông cảnh giới Luyện Khí cười rồi nói với Ngô Bình: “Người anh em, cậu có thể đến được khu vực trung tâm chắc đã hái được không ít thuốc nhỉ? Đem ra cho bọn tôi xem thử”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi có hái được thuốc hay không cũng không liên quan gì đến các anh”.
Người đó cười haha, nói: “Đương nhiên là có liên quan rồi, nếu cậu hái được nhiều thuốc tốt thì chúng tôi có thể giữ lại mạng cho cậu. Nếu thuốc của cậu không đáng giá thì sẽ được chết sớm để đầu thai”.
Ngô Bình chớp mắt: “Các anh muốn cướp thuốc của tôi sao?”
Mặt người đó sầm xuống: “Không sai”.
“Ầm”.
Âm thanh vang lên như tiếng pháo nổ, Ngô Bình bất ngờ hành động, đấm người đàn ông đó văng ra rồi đến trước mặt cao thủ cảnh giới Thần Thông chỉ trong tích tắc.
Trước mặt cao thủ cảnh giới Thần Thông bỗng xuất hiện tấm lá chắn, bảo vệ anh ta ở giữa.
“Ầm, ầm, ầm!”
Ngô Bình đấm liên tục ba đấm, đấm thứ nhất không khiến lá chắn có biến đổi gì, đấm thứ hai khiến các lá chắn rạn nứt, đấm thứ ba thì tất cả các lá chắn đều vỡ vụn. Nắm đấm của anh đập lên ngực tu sĩ cảnh giới Thần Thông.
“Rắc rắc”.
Ngực anh ta móp vào, tim và phổi đều dập nát, mắt trợn dọc, ánh mắt đầy kinh ngạc và sợ hãi đến tột độ.
“Anh…”
Anh ta chỉ kịp thốt ra một chữ thì đầu đã quẹo qua và chết ngay tại chỗ.
Ngô Bình giết chết tu sĩ cảnh giới Thần Thông thì mới nhìn sang tu sĩ Luyện Khí cuối cùng. Người đó đã sợ đến ngây người, miệng lẩm bẩm, người run bần bật, mặt tái mét.
Ngô Bình: “Các anh chuyên cướp dược liệu của người khác sao?”
“Đúng vậy…”. Anh ta run run đáp: “Đừng giết tôi”.
“Rắc rắc”.
Ngô Bình chưởng nát đầu anh ta, sau đó bắt đầu lục soát ba người họ.
Trên người hai tu sĩ Luyện Khí chỉ có một ít đồ vặt vãnh, không đáng tiền. Có điều trên người của tu sĩ cảnh giới Thần Thông đó thì lại có một túi chứa đồ. Sau khi mở ra Ngô Bình phát hiện có cả trăm cây linh dược, loại tệ nhất cũng là linh dược cấp năm, loại tốt nhất là linh dược cấp mười.
“Ba người này không biết đã hại chết bao nhiêu người mới cướp được nhiều linh dược thế này”.Anh cất túi chứa đồ rồi tiếp tục đi về phía trong.
Anh đi được một đoạn thì phát hiện đất ở xung quanh biến thành màu tím, còn tỏa ra mùi hương nhẹ. Anh đưa tay ra bốc một nắm đất lên thì phát hiện đấy là Linh Nhưỡng.
Linh Nhưỡng là môi trường sinh trưởng tốt nhất của linh dược nên linh dược xung quanh mọc rất nhiều, đâu đâu cũng có.
Có điều Ngô Bình lại thấy căng thẳng, linh dược ở đây nhiều như vậy nhưng sao lại không có ai hái? Chỉ có một khả năng là chỗ này cực kỳ nguy hiểm.
Thế là anh từ từ cúi thấp người, sau đó chầm chậm lùi về sau, định rút khỏi vùng đất đó.
Lúc chân anh còn cách mép Linh Nhưỡng chỉ còn mấy mét nữa thì bên dưới mặt đất bỗng có vô số sợi râu màu tím vươn lên, quấn chặt lấy hai chân anh, rồi nhanh chóng vươn lên phía trên cơ thể, bọc chặt lấy anh.
Ngô Bình kinh ngạc, cố hết sức giãy giụa nhưng những sợi râu đó lại chắc lạ thường, có làm thế nào cũng không thoát ra được.
Lúc này bên trên rễ bỗng xuất hiện vô số gai nhọn, đâm thủng da anh, truyền dịch độc làm người anh.
Ngô Bình liền dùng linh phù trị độc, một luồng sáng xanh liền bộc phát trong cơ thể anh. Luồng sáng xanh khắc chế độc tố, những sợi râu đó cứ như chạm phải điện, lập tức rút khỏi cơ thể Ngô Bình.
Ngô Bình bực bội, hai chân toát ra rất nhiều ánh sáng xanh, truyền vào trong lòng đất, mặt đất như bốc hơi, vô số sợi râu bay ra, tập hợp lại trên không trung tạo thành một quái vật cao mười mấy mét vừa giống người vừa giống khỉ, được tạo ra hoàn toàn từ sợi râu.
Ngô Bình ngưng tụ chân lực, đấm về phía con quái vật, nắm đấm toát ra ánh sáng màu xanh, đập lên đối phương như một quả đạn pháo.
Một tiếng kỳ quái vang lên, các sợi râu bỗng bốc cháy, tạo nên ngọn lửa màu xanh. Sau khi ngọn lửa tắt, những sợi râu đó liền biến thành màu vàng kim, rồi rã ra thành sợi như tơ, từ từ rơi xuống.
Ngô Bình bắt lấy một sợi tơ, cảm giác như nó có sinh mệnh, chỉ là không có ý thứ thôi. Anh giật mình, truyền chân lực vào trong thì bỗng dưng những sợi tơ đó liền sống dậy.
Mắt anh sáng lên, anh vung tay, tất cả các sợi tơ đều quấn lên người anh, tự dệt thành một chiếc áo giáp màu xanh ánh kim rất đẹp.
Anh lẩm bẩm: “Thứ này thật thần kỳ, vô cùng chắc, còn có ý thức nữa”.
Tiếp ngay đó, tất cả các sợi tơ lại biến hóa trở lại, dệt thành một chiếc áo khoác rất đẹp, khoác bên ngoài áo anh, cảm giác và chất lượng đều tốt hơn nhiều loại trước đây của anh.
“Khá lắm, sau này không cần thay quần áo nữa”.
Hai mắt anh sáng lên, anh cất các sợi tơ vào rồi đi vào trong Linh Nhưỡng.
Trong phạm vi Linh Nhưỡng màu tím, có rất nhiều linh dược, bình dân hay cao cấp gì cũng có. Hơn nữa, không chỉ có một con quái vật bằng sợi râu, nhưng vì Ngô Bình mặc áo khoác được đan từ râu quái vật nên các quái vật nhầm anh là đồng loại, không tấn công anh nữa.
Anh đi được vài bước thì gặp một loại linh dược cấp sáu, anh lập tức hái nó. Chỉ một lúc anh đã hái được mấy chục cây.
Lúc này, bên ngoài Linh Nhưỡng xuất hiện mấy tu sĩ, họ nhìn thấy cảnh đó thì đều bất ngờ.
“Mau nhìn kìa, trong cấm địa chết chóc có người”. Đám người đó đua nhau nhìn qua, thấy Ngô Bình đang hái thuốc thì ai cũng nóng mắt.
“Kỳ lạ, sao quái vật bên trong lại không tấn công anh ta? Lẽ nào các quái vật đều không có ở đó sao?”. Một tu sĩ thấp bé hạ giọng nói.
Một người cao hơn nói: “Không thể nào, cấm địa chết chóc đó đã tồn tại rất nhiều năm rồi, chưa từng nghe nói đến việc quái vật nghỉ ngơi”.
Người thấp bé nói: “Nhưng rõ ràng anh ta không sao cả. Hơn nữa, trên người anh ta còn toát ra chân khí, chắc chỉ là một tu sĩ Luyện Khí. Đến cả tu sĩ Luyện Khí cũng không sao, vậy chúng ta sợ gì chứ?”
Anh ta vừa nói vừa mạnh dạn bước một chân vào Linh Nhưỡng, sau đó đợi vài phút nhưng chẳng có phản ứng gì, mắt anh ta sáng lên, anh ta mạnh dạn tiếp tục tiến vào trong.
Anh ta tiến từng bước một, đi được mười mấy bước nhưng vẫn không có vấn đề gì, anh ta lập tức vẫy tay với những người phía sau và lớn tiếng gọi: “Không sao cả, mau đến hái thuốc đi”.
Hai trong số những người còn lại gan dạ hơn, bị thu hút bởi linh dược nên tiến vào Linh Nhưỡng, những người khác khá thận trọng, quyết định đợi thêm một lúc nữa.
Lúc này Ngô Bình phát hiện đám người đó thì vội phất tay, nói: “Đừng vào đây, nguy hiểm”.
Người thấp lùn cười khẩy, nói: “Nhóc con, cậu muốn độc chiếm một mình số linh dược này à, mơ đi”. Anh ta vừa nói vừa khom người hái thuốc.
Lúc này ba người họ đã vào trong Linh Nhưỡng, bắt đầu phấn khởi hái thuốc.
Ngô Bình thở dài, lắc đầu.
Chính vào lúc đó, mặt đất bỗng có vô số sợi râu vươn ra, lập tức quấn chặt lấy ba người đó. Gai nhọn đâm vào cơ thể họ, truyền độc tố vào trong.
Ba người giật mình, cố sức giãy giụa và kêu cứu nhưng không có tác dụng gì, chưa đến mười giây, cơ thể của ba người đó đã biến thành màu đỏ tím, thất khứu chảy ra chất dịch màu tím, thấm vào trong đất.
Bây giờ Ngô Bình mới hiểu, Linh Nhưỡng hình thành bằng cách nào.
Những người bên ngoài kinh sợ tái mặt, may mà mình không bồng bột vào trong.
Ngô Bình cũng không quan tâm đến họ, tiếp tục hái thuốc, từ từ khuất khỏi tầm mắt của những người đó.
Lúc này, anh nhìn thấy một cây ăn trái màu vàng, xung quanh không có linh dược mọc. Cây cao tầm một mét, bên trên có năm quả, cũng có màu vàng.
Anh đã đọc rất nhiều sách dược nên vừa nhìn là nhận ra ngay đó là linh dược cấp mười hai, quả Kim Thân, nó là loại linh dược cao cấp nhất anh gặp trong rừng tính đến hiện tại.
Anh cẩn thận hái một quả Kim Thân, ngửi thử trước rồi cắn một miếng, cảm nhận dược lực của nó. Dược lực thay đổi cơ thể anh, nâng cao tinh thần của anh, kì diệu không thể tả. Trong sách dược có ghi ăn quả này vào thì có thể có được kim thân bất hoại.
Vài phút sau, anh mỉm cười, lẩm bẩm: “Thuốc quý hiếm có”.
Chương 2138: Chu Khuynh Thành và Chu Thiên Mi
Ăn trái cây xong, Ngô Bình ngồi xếp bằng, ngưng tụ linh phù.
Anh đã chuẩn bị tốt cho việc thu thập dược liệu trong khu vực Linh Nhưỡng nên cũng không sốt ruột, quyết định tăng tu vi trước đã.
Sau đó, anh còn dùng toàn bộ linh khí trong chủ khiếu ngưng tụ thành linh phù, thuận thế tiến vào cảnh giới tiếp theo – Linh Niệm.
Linh niệm là thứ tạo nên từ nền móng linh lực, tiến thêm một bước này là tăng thêm sự chủ động cho linh lực, sinh ra ý thức thứ hai gọi là linh niệm.
Theo sự lý giải của Ngô Bình, linh niệm này càng giống ý chí võ đạo mà anh từng tu luyện trước đây, nếu dựa theo ý tưởng này thì việc tu luyện không khó.
Quả nhiên, mạch suy nghĩ một khi được mở ra thì mười bốn loại chân lực trong cơ thể lập tức ngưng tụ ra từng tia linh niệm. Sau đó những linh niệm này lại kết hợp hình thành một linh niệm chính.
Có linh niệm chính này, tất cả chân lực đều tụ về một mối, không còn mặc ai nấy bay nữa. Nhiêu đó vẫn chưa xong, Ngô Bình phải tu luyện ý chí võ đạo mình để nó bổ trợ vào linh niệm, biến thành linh niệm võ đạo, tương đương với ý chí võ đạo tu luyện trước kia của anh.
Linh niệm vừa hình thành, Ngô Bình cảm thấy tinh thần của mình như mới được lột xác, anh kiểm soát cơ thể càng thêm linh hoạt và tinh tế.
Ngưng tụ linh niệm xong thì đã qua ba ngày, kế tiếp là thu thập linh dược.
Khu vực linh nhưỡng này chiếm diện tích khá rộng, bốn ngày kế tiếp, Ngô Bình thu thập được rất nhiều linh dược, số lượng lên tới hơn năm mươi nghìn cây.
Rời khỏi nơi đó, Ngô Bình thầm nghĩ: “Mình thu thập linh dược đủ cho việc tu luyện lên cảnh giới Thần Thông rồi, nên về Huyền Minh giáo thôi!”
Quyết định xong, Ngô Bình bay lên không, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện ở rìa rừng sương độc.
Anh vừa đi ra thì thấy một cô gái xinh đẹp đang ở cách đó không xa, vừa thấy anh, cô ấy vội chạy tới: “Công tử!”
Ngô Bình nhìn kỹ lại, thì ra là Chu Thiên Mi, khi đối phương tới gần, trong lòng Ngô Bình cảm thấy có chút khác thường nhưng giọng vẫn bình thản: “Sao cô còn ở đây?”
Chu Thiên Mi cười quyến rũ: “Công tử, vết thương của chị tôi đã đỡ hơn, tôi tới báo đáp anh!”
Ngô Bình có chút hứng thú: “Vậy cô định báo đáp tôi thế nào?”
Chu Thiên Mi: “Chị tôi sẽ gả cho công tử, chị ấy rất xinh đẹp”.
Ngô Bình ngẩn ngơ: “Chị cô gả cho tôi à?”
Chu Thiên Mi cười: “Công tử, nếu anh thấy chị tôi thì chắc chắn sẽ xiêu lòng”.
Ngô Bình vội xua tay: “Tôi không cần các người báo đáp!”
Chu Thiên Mi vội nói: “Công tử, anh cưới chị tôi đi, nếu anh không cưới chị ấy thì chị ấy sẽ bị tên xấu xa kia làm nhục”.
Ngô Bình hỏi: “Là ác bá à?”
Chu Thiên Mi gật đầu: “Độc của chị tôi do tên ác bá kia phái người hạ độc, mục đích là ép chị tôi khuất phục. Nhưng chị tôi thà chết chứ không chịu trở thành món đồ chơi của hắn”.
Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Vậy đi, tôi về với cô, giúp cô giải quyết chuyện này, còn chuyện cưới xin thì tôi từ chối”.
Chu Thiên Mi mừng rỡ: “Tốt quá công tử, chúng ta xuất phát thôi”.
“Không cần gấp, bạn tôi còn ở đây”, nói xong anh quay lại chỗ trọ kêu Phương Phương, sau đó ba người cưỡi trâu trắng và ngựa đi tới nhà Chu Thiên Mi - thành Thanh Mông.
Thành Thanh Mông cách nơi này hơn chín trăm dặm, trâu trắng tốc độ như thần, cùng ngày đã tới nơi.
Vừa vào thành, Ngô Bình phát hiện nơi này rất lớn, còn khá phồn hoa. Vào thành hơn mười phút, họ tới một ngõ nhỏ, nằm cuối ngõ là nhà họ Chu.
Chu Thiên Mi đẩy cửa, trong sân phơi không ít quần áo, một cô gái đang trong phòng bếp, nơi ấy không ngừng truyền ra âm thanh.
Nghe được tiếng đẩy cửa, cô gái vội đứng lên đón khách. Cô ấy mặc áo vải gai, dung mạo tuyệt sắc, Ngô Bình thấy mà ngẩn ngơ.
Cô gái đứng cách Ngô Bình khoảng ba bước, chắp tay bái: “Tiểu nữ Khuynh Thành báo tạ ơn cứu mạng của công tử”.
Ngô Bình vội nâng cô ấy lên: “Cô không cần khách sáo”.
Chu Thiên Mi cười: “Công tử, chị tôi đẹp không?”
Chu Thiên Mi đanh mặt nói: “Thiên Mi, không được vô lễ”.
Ngô Bình cười: “Sao có thể nói là vô lễ! Cô ấy đang nói sự thật mà, cô thật sự quá xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành”.
Chu Khuynh Thành thở dài: “Đã khiến công tử chê cười, do con bé không quá hiểu phép tắc!”
Ngô Bình nhìn một vòng: “Trong nhà không còn ai à?”
Chu Khuynh Thành: “Cha mẹ đã qua đời, chỉ có hai chị em chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi nghe Thiên Mi nói có một tên ác bá bắt nạt các cô, tôi đã giúp các cô thì sẽ giúp tới nơi tới chốn, giải quyết rắc rối cho các cô”.
Chu Khuynh Thành thở dài: “Tên ác bá đó là con của một thương nhân giàu có, mấy năm trước tới cửa ép tôi làm thiếp, nhưng tôi không đồng ý. Mấy năm nay hắn luôn tới quấy rầy, khi tôi quyết ý muốn chết, hắn sợ tôi tự sát nên hạ độc hóa cốt, buộc tôi phải vào khuôn khổ”.
Ngô Bình: “Cô gan dạ dũng cảm làm tôi phải khâm phục. Vầy đi, tôi là đệ tử Huyền Minh giáo, nếu các cô bằng lòng thì tới Huyền Minh giáo, tôi sắp xếp chỗ ở cho”.
Ngô Bình nói: “Công tử,đã được anh giúp đỡ, sao tôi có thể làm phiền anh nữa chứ”.
Ngô Bình: “Tiện tay mà thôi, cũng không phiền gì!”
Chu Khuynh Thành nghĩ rồi nói: “Chị em tôi đành làm phiền công tử thêm vậy!”
Ngô Bình: “Vậy thu xếp đồ đạc đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát”.
Chu Khuynh Thành: “Công tử vào phòng dùng trà chờ chúng tôi một chút nhé”.
Chu Khuynh Thành rót vài ly trà rồi cùng Chu Thiên Mi đi dọn đồ.
Thấy hai chị em vào phòng, Phương Phương thấp giọng nói: “Công tử không cảm thấy kỳ quái à?”
Ngô Bình: “Cái gì kỳ quái?”
Phương Phương: “Hai người kia đẹp như vậy mà lại ở nơi rách nát thế này, với vẻ ngoài của họ, các công tử nhà giàu nên đạp nát bệ cửa cầu hôn từ lâu rồi, sao có thể suy sụp tới mức này”.
Ngô Bình cười hỏi: “Nên cô cảm thấy họ đang diễn?”
Phương Phương: “Công tử, vừa rồi Chu Khuynh Thành nấu ăn nhưng tôi quan sát tay cô ta thì thấy nõn nà mịn màng lắm, không hề có vết chai. Thêm nữa là tuy quần áo giản dị nhưng lót bên trong là vải loại tốt”.
Ngô Bình nâng ly trà, thản nhiên nói: “Tôi đã phát hiện ra mấy thứ này từ đầu rồi”.
Phương Phương: “Công tử, tôi cảm thấy chuyện là ác bá ức hiếp đều là giả, tí nữa chúng ta hỏi hàng xóm chung quanh, đảm bảo họ sẽ lòi”.
Ngô Bình: “Không cần lo lắng, tôi muốn xem mục đích của họ là gì!”
Một lát sau, hai chị em đã thu dọn xong, chuẩn bị theo Ngô Bình rời đi.
Ngô Bình cũng không vội vàng, anh nói: “Ảo thuật của hai người cũng tạm, tiếc là không lừa được tôi!”
Hai cô gái hoảng hốt, Chu Thiên Mi nói: “Công tử đang nói gì thế?”
Ngô Bình vung tay, chân lực chấn động, anh dùng một loại chân lực trong mười hai chủ khiếu, có thể phá tan ảo cảnh. Ngay tức khắc, cảnh vật chung quanh xảy ra thay đổi, hai cô gái xinh đẹp biến thành hai người phụ nữ khoảng bốn, năm mươi, vẻ ngoài xấu xí, chẳng phải mỹ nhân gì cả.
Hai người hoảng sợ, quay thân định chạy thì cảm thấy cơ thể nặng nề, bị Ngô Bình gạt ngã trên đất.
Ngô Bình đạp lên lưng một trong hai, lạnh lùng nói: “Các người dùng trăm phương nghìn kế, vận dụng ảo ảnh lừa tôi tới đây, để làm gì hả? Với lại Chu Thiên Mi trước đó ở đâu?”
Hóa ra Chu Thiên Mi ban đầu anh gặp là thật nhưng kẻ anh gặp lúc quay về là giả. Dù anh nhìn ra nhưng không vạch trần, vì để xem họ có mục đích gì.
Người phụ nữ nói: “Tôi khai, chị em họ bị chúng tôi nhốt trong sân khác, đừng giết chúng tôi!”
Ngô Bình: “Các người tiếp cận tôi làm gì? Ai là chủ mưu đứng sau?”
Chương 2139: Linh khí hóa thành vật
Người phụ nữ: “Chúng tôi nhận được lệnh đi theo cậu vào Huyền Minh giáo, sau đó nghĩ cách khiến cậu bị đuổi ra khỏi giáo”.
Ngô Bình thắc mắc: “Bị đuổi khỏi Huyền Minh giáo sao?”
Người phụ nữ gật đầu: “Đúng vậy. Chỉ cần đạt được mục tiêu này thì chúng tôi sẽ thành công, họ sẽ cho chúng tôi phần thưởng lớn”.
Ngô Bình: “Rốt cuộc người chủ mưu là ai?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Chúng tôi cũng chỉ nhận nhiệm vụ từ cấp trên, không hề biết thân phận của họ”.
Ngô Bình chau mày, suy nghĩ rồi nói: “Dẫn tôi đến gặp chị em nhà họ Chu”.
Người phụ nữ vội gật đầu, dẫn Ngô Bình đến một căn nhà cách đó hơn một trăm mét.
Họ đẩy cổng ra thì thấy cửa phòng đang mở, hai cô gái xinh đẹp đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, chắc hẳn đó là chị em nhà họ Chu.
Ngô Bình quan sát một lúc rồi đưa tay ấn nhẹ lên người hai người họ, Chu Thiên Mi và Chu Khuynh Thành lần lượt tỉnh lại.
Chu Thiên Mi nhìn thấy Ngô Bình thì nhẹ nhàng thốt lên: “Công tử, sao anh lại ở đây?”
Ngô Bình kể tóm lược lại đầu đuôi sự việc rồi nói: “Mục tiêu của hai người này là tôi, lần này là tôi đã làm liên lụy đến mọi người”.
Chu Khuynh Thành ăn mặc như một phụ nữ già, cô ấy vội nói: “Công tử đừng nói như thế, đều là do chúng tôi, nếu không thì họ cũng không đến tìm công tử”.
Ngô Bình nói với Phương Phương: “Xử lý bọn họ đi”.
Phương Phương gật đầu, rút kiếm đâm chết hai vị người phụ nữ, đối với kẻ địch không cần thiết phải nhân từ, mặc dù cô ta là phụ nữ nhưng cũng hiểu được đạo lý này.
Ngô Bình: “Hai vị, chúng ta từ biệt ở đây, các cô giữ lại số tiền này dùng đi”.
Anh nói xong thì vứt lại một túi tiền tinh rồi quay đầu bỏ đi.
Lúc này, Chu Khuynh Thành đột nhiên gọi Ngô Bình lại, nói: “Công tử xin dừng bước”.
Ngô Bình đứng lại, hỏi: “Có việc gì?”
Chu Khuynh Thành do dự một lúc rồi nói: “Mời công tử vào nhà”.
Ngô Bình chỉ đành đi theo cô ấy vào trong nhà. Cô ấy đóng cửa lại rồi đột nhiên cởi quần áo ra, để lộ chiếc lưng trắng nõn.
Ngô Bình sững sờ, không phải anh bị hấp dẫn bởi cơ thể của cô ấy mà là trên lưng cô ấy có một tấm bản đồ với rất nhiều chữ viết rất nhỏ.
Sau khi cho Ngô Bình xem, Chu Khuynh Thành mặc quần áo vào lại, nói: “Công tử, trên lưng tôi là bản đồ kho báu, là do bố tôi để lại”.
Ngô Bình nhìn Chu Khuynh Thành, nhận ra khí chất của cô ấy không tầm thường thì không kiềm được, hỏi: “Cô là ai? Sao tấm bản đồ kho báu này lại được xăm trên lưng cô?”
Chu Khuynh Thành thở dài: “Công tử có ơn cứu mạng Khuynh Thành nên tôi sẽ nói cho anh biết sự thật. Tôi và Thiên Mi vốn là công chúa của nước Chu Li, bố của chúng tôi là quân vương có tiếng. Bố tôi nam chinh bắc chiến, vô tình có được bản đồ kho báu này. Vì nó có ý nghĩa lớn, bố tôi sợ người khác chú ý nên đã xăm bản đồ kho báu lên lưng chị em tôi rồi giả vờ vô tình làm hỏng mất bản đồ gốc để tránh người khác có mưu đồ”.
“Nhưng dù như vậy thì kinh thành vẫn bị các tông môn hợp lực tấn công, bố của chúng tôi bị giết, các thành viên hoàng thất gần như chết sạch. Nhờ có đường hầm bí mật nên tôi và em gái mới chạy trốn được”.
Ngô Bình nhìn họ, nói: “Những tông môn đó không tìm các cô nữa sao?”
Chu Khuynh Thành thở dài: “Lúc đó chúng tôi thay quần áo cung nữ, sau đó mượn bùa độn, trốn ra ngoài hơn vạn dặm, đương nhiên họ không thể tìm được chúng tôi. Sau đó, chúng tôi đã ẩn cư ở đây. Nhưng nào ngờ cách đây không lâu đã trúng phải hóa cốt kỳ độc, may nhờ có đan dược của công tử cứu mạng tôi”.
Ngô Bình không ngờ hai cô gái này còn có thân thế như vậy, anh bình thản đáp: “Các cô cứ thế nói cho tôi biết chuyện về tấm bản đồ kho báu sao?”
Chu Khuynh Thành nói: “Thực lực của hai chị em tôi kém, tự thấy không đủ sức tìm kho báu, chi bằng tặng cho công tử, xem như trả ơn cứu mạng của công tử”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Còn ai biết về kho báu này nữa không?”
Chu Khuynh Thành: “Ngoài chị em tôi ra thì chỉ có hai vị đây biết”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng bản đồ này trên người hai cô, tôi e không tiện xem”.
Chu Khuynh Thành đỏ mặt: “Công tử cứ xem bình thường”.
Phương Phương: “Nếu đã như vậy thì hai cô hãy cùng công tử về Huyền Minh giáo đi, tạm thời đi theo tháp tùng ở đó”.
Hai cô gái vui mừng, Huyền Minh giáo là thế lực rất lớn, lại có Ngô Bình bảo vệ, cuộc sống của họ ở đó sẽ tốt hơn ở đây, thế là họ gật đầu đồng ý ngay.
Ngô Bình: “Người giả mạo hai cô nói có ác bá ức hiếp hai cô, có chuyện này không?”
Chu Khuynh Thành: “Có. Có điều mấy ngày trước ác bá đắc tội với một người có gốc gác nên đã bị đánh chết rồi”.
Ngô Bình: “Vậy không còn chuyện gì nữa rồi, chúng ta đi thôi”.
Anh nói xong thì dưới chân liền xuất hiện một luồng linh khí, ngưng tụ thành một đám mây trắng. Đám mây đưa mấy người họ bay ra khỏi nhà rồi bay lên cao, bên dưới, trâu trắng và tuấn mã chạy theo sau.
Tối hôm đó, Ngô Bình đã về Huyền Minh giáo. Cuối cùng thì Vân Thường cũng chờ được anh, cô ấy nói: “Sư huynh, trưởng lão Cừu Quang Thái đã chính thức tuyên bố anh là đệ tử của ông ấy rồi”.
Ngô Bình: “Đối thủ giành không lại ông ấy, vị sư tôn này của tôi cũng có chút thực lực”.
Vân Thường: “Trưởng lão Cừu Quang Thái cho người đến, nghe nói anh đã ra ngoài nên nhắn lại, bảo sư huynh về đến thì đến gặp ông ấy”.
Ngô Bình: “Ông ấy đang muốn chính thức nhận tôi làm đệ tử đây”.
Vân Thường: “Chắc là vậy. Sư huynh, sáng mai anh qua đó đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Sau khi sắp xếp cho hai chị em nhà họ Chu và Phương Phương, anh chuẩn bị luyện chế một số đan dược trước.
Lần này anh đã hái số lượng lớn linh dược, có thể luyện chế được rất nhiều đan dược. Anh tổng hợp và suy nghĩ xong thì lại luyện chế một số Nguyên Linh đan để cho Vân Thường uống, giúp cô ấy đột phá.
Anh luyện xong hai mẻ Nguyên Linh đan thì tiếp tục đột phá. Luyện Khí tầng tiếp theo gọi là Linh Khí Hóa Vật. Bước này cần tu luyện thời gian dài, tích lũy linh khí, cần phải khổ luyện mấy tháng, thậm chí là mấy năm mới luyện được.
May này Ngô Bình có tiên thể cửu truyền, thể chất mạnh, linh khí của anh cũng đến từ vũ trụ chính nên anh đã nhanh chóng luyện được tầng này.
Lúc này, anh vừa vận dụng linh khí thì linh khí liền ngưng tụ thành các loại đồ vật hoặc lá chắn, đao kiếm, thậm chí là cung tên.
Có điều đồ vật càng phức tạp thì càng khó ngưng tụ, trong đó liên quan đến rất nhiều kỹ thuật, cần phải cố sức luyện tập thì mới có thể tạo ra được một đồ vật hoàn chỉnh.
Thông thường, tu sĩ bình thường có thể nắm được hai đến ba phép biến hóa đã khá lắm rồi. Nhưng mục tiêu của Ngô Bình lại cao hơn nhiều, lúc thì anh biến linh khí thành áo giáp, lúc lại biến thành đao kiếm, lúc lại biến ra núi đồi, thiên biến vạn hóa.
Anh cứ thế luyện đến sáng. Linh khí hóa vật của anh cũng đã tương đối thuần thục, biến hóa khôn lường, nâng thực lực của anh lên rất cao.
Sau đó, anh rửa mặt rồi đến gặp Cừu Quang Thái.
Lúc đến chỗ ở của Cừu Quang Thái, anh nhìn thấy trước cửa có hai đệ tử chân truyền đang đứng, họ nhìn thấy anh thì đồng loạt cung kính chào với vẻ rất khách sáo: “Công tử, Cừu trưởng lão đang đợi anh đấy”.
Ngô Bình gật đầu, bước vào trong. Trước sân đặt rất nhiều hoa cỏ, anh đến trước một gian phòng, cửa đang được đóng chặt. Lúc này, bên trong có tiếng của Cừu Quang Thái truyền ra: “Ngô Bình, cậu vào đây đi”.
Ngô Bình đẩy cửa bước vào.
Bên trong phòng, sắc mặt Cừu Quang Thái vàng vọt, dáng vẻ rất yếu ớt.
Ngô Bình giật mình, vội hỏi: “Sư tôn, người làm sao thế?”
Chương 2140: Quay lại Huyền Minh
Cừu Quang Thái xua tay: “Không sao, có người muốn giành đệ tử khỏi tay ta, ta đã đánh với người đó một trận. Chúng ta đều bị thương, nhưng vết thương của người đó nặng hơn ta một chút. Này, vì con mà ta đã tốn bao công sức đấy, con đừng có làm ta thất vọng”.
Ngô Bình vội nói: “Đệ tử sẽ khiến sư phụ được hãnh diện với đời”.
Cừu Quang Thái cười lớn nói: “Tốt, ta cũng sẽ ủng hộ con hết sức, để con trở thành đệ nhất thiên kiêu của Huyền Minh Giáo”.
Ngô Bình: “Sư tôn, đệ tử nghe nói giáo chủ sắp truyền chức vị của mình cho một trong năm người con rể phải không ạ?”
Ngô Bình hỏi rất thẳng thắn, Cừu Quang Thái nghe xong thì không hề tỏ ra bất ngờ mà nói: “Đây là chuyện hiển nhiên, giáo chủ không truyền cho năm người con rể bọn ta thì truyền cho ai? Ngày xưa, người chọn chúng ta cũng có tính toán hết rồi”.
Ngô Bình: “Chắc cạnh tranh sẽ khốc liệt lắm sư tôn nhỉ?”
Cừu Quang Thái: “Ừ, trong năm người chỉ có ta thieeus đệ tử thiên tài nên toàn bị mấy người kia đè đầu cưỡi cổ. Nhưng giờ thì khác rồi, ta đã có một thiên kiêu là con”.
Ông ấy nói tiếp: “Bây giờ, con quan trọng với ta lắm đấy. Con càng giỏi thì giáo chủ càng trọng dụng ta. Đến lúc đó, ta cũng có thể giành về cho con nhiều tài nguyên nhất”.
Nói rồi, ông ấy chợt sững người rồi giơ tay ấn vào n gi Ngô Bình, sau đó hô lên: “Thể chất của con.. đang toả ra khí tức khiến ta không yên tâm. Không đúng, con mới ở cảnh giới Tôi Thể cơ mà? Sao giờ đã ở cảnh giới Luyện Khí rồi?”
Ngô Bình cười nói: “Vâng, thời gian qua đệ tử đã vất vả tu luyện nên cuối cùng đã đột phá ạ”.
Cừu Quang Thái gật đầu: “Xem ra Liễu trưởng lão đã chỉ dẫn cho con không ít. Tốt lắm, chỉ cần con đạt đến tầng thứ năm Luyện Khí là có thể đến Tiên Khí Điện thử vận may rồi”.
Ngô Bình chưa nghe nói đến nơi này bao giờ nên hỏi: “Sư tôn, Tiên Khí Điện là nơi nào ạ?”
Cừu Quang Thái cười nói: “Trong lòng đất có tích trữ ba tiên khí của vũ trụ chính. Nếu tư chất của con đủ tốt thì có thể dính được một chút tiên khí, từ đó sẽ thay da đổi thịt, sức mạnh cũng tăng vọt. Đương nhiên, cơ hội này rất mong manh, từ sau khi tiên nhân lấy được ba luồng tiên khí ấy đến nay, chỉ có đúng một người dính được chút tiên khí, sau này người đó đã trở thành sư tổ sáng lập nên Huyền Minh Giáo”.
Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Sư tôn, tiến khí này ở đâu ra ạ? Chỉ Huyền Minh Giáo mình mới có thôi ư?”
Cừu Quang Thái: “Nghe nói ngày xưa, cường giả Đạo Cảnh sáng lập ra vũ trụ Minh Cổ đã mang 300 luồng tiên khí đến đây. Còn lai lịch của chúng thì không ai biết, chỉ biết là chúng rất mạnh thôi, chỉ cần dính được một chút tiên khí là sẽ có sự tiến bộ vượt bậc”.
Ngô Bình: “Vậy là 297 luồng tiên khí khác đã thuộc về các thế lực khác?”
Cừu Quang Thái: “Đúng thế, Huyền Minh Giáo chỉ có ba trong số 300 thôi nhưng cũng đã may lắm rồi. Ba luồng tiên khí này là tiên khí Huyền Minh, tiên khí Thái Giáp và tiên khí Long Hổ. Ngày xưa, tổ sư gia nhà mình đã thấm được một chút tiên khí Huyền Minh nên mới có tiên thể Huyền Minh, sau đó thành lập Huyền Minh Giáo như bây giờ”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Mới thấm có một chút mà đã thành lập được cả giáo phái rồi, tiên khí này lợi hại quá!”
Cừu Quang Thái: “Ta cũng mong con thấm được một chút, nếu con cũng có tiên thể Huyền Minh thì Huyền Minh Giáo sẽ phong con là đệ tử số một và con sẽ được chia nhiều tài nguyên nhất”.
Ngô Bình: “Sư tôn, có luyện hoá được tiên khí ấy không ạ?”
Nghe thấy thế, Cừu Quang Thái cười phá lên: “Đó là tiên khí đấy, ở vũ trụ chính nó cũng là một thứ gì đó rất mạnh thì sao tu sĩ ở vũ trụ hạng hai như chúng ta luyện hoá được? Con đừng nghĩ nhiều quá, chỉ cần thấm được một chút thôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.
Hai thầy trò ngồi nói chuyện mãi, sau đó Ngô Bình cũng biết thêm nhiều chuyện bí mật của Huyền Minh Giáo.
Cừu Quang Thái: “Ngày mai, ta sẽ cử hành lễ nhận đệ tử để chính thức nhận con. Đến lúc đó, giáo chủ cũng sẽ đến dự, đương nhiên cũng có nhiều người không ưa ta đến, kiểu gì họ cũng nghĩ cách khiến con bẽ mặt, con hãy chuẩn bị tâm lý trước, đừng làm xấu mặt ta”.
Ngô Bình: “Vâng”.
Cừu Quang Thái giơ tay ra: “Đưa nhẫn trữ đồ của con cho ta, ta cho con ít tài nguyên”.
Lần trước, ông ấy cũng cho Ngô Bình tài nguyên rồi, nhưng không nhiều, vì khi đó anh chưa phải đệ tử chính thức.
Ngô Bình đưa nhẫn cho Cừu Quang Thái, ông ấy đã chuyển một lượng lớn tài nguyên cho anh.
Ngô Bình nhận lại chiếc nhẫn thì thấy có đầy tiền Huyền Minh.
Ngô Bình ngẩn ra hỏi: “Sư tôn, sao người cho con nhiều tiền thế?”
Cừu Quang Thái cười nói: “Ở đây thì muốn mua gì đều dùng tiền Huyền Minh. Ta cho con 10 tỷ, con giữ mà dùng, cần gì cứ mua, tiêu hết ta lại cho tiếp”.
Ngô Bình vội vàng cảm ơn.
Cừu Quang Thái: “Trong bốn người cạnh tranh với ta, có một người tên là La Càn Anh, ông ta cũng đã nhận một đệ tử thiên kiêu tên là Quách Diệu Huyền. Quách Diệu Huyền này cũng từng gây chấn động Huyền Minh Giáo, nhưng thành tích vẫn kém con một chút. Song, hắn đã tu luyện ở Huyền Minh Giáo bốn năm rồi. Nghe đâu, hắn sắp đột phá lên cảnh giới Thần Thông. Ngô Bình, La Càn Anh luôn bất hoà với ta, kiểu gì ông ta cũng bảo Quách Diệu Huyền sỉ nhục con, con cố nhịn đừng xung đột với hắn, không lại thiệt thân nghe chưa?”
Ngô Bình không phải người sợ phiền phức nên nói: “Sư tôn, tại sao phải nhịn ạ? Nếu hắn dám lộng ngôn, con sẽ cho hắn một bài học”.
Cừu Quang Thái ngẩn ra: “Nhưng hắn ở tầng thứ mười Luyện Khí rồi, con có chắc thắng được không?”
Ngô Bình: “Tuy con mới ở tầng thứ sau, nhưng vẫn xử hắn được”.
Thấy Ngô Bình tự tin như vậy, Cừu Quang Thái lại đâm lo: “Ngô Bình, con chờ cho tu vi tăng thêm một chút được không? Nếu con ở tầng thứ tám rồi thì ta thấy sẽ khả quan hơn”.
Luyện Khí tầng thứ bảy là Nhập Sát, tầng tám là Huyền Môn. Nhập Sát là luyện sát khí trong tự nhiên vào chân khí, nhằm tăng lực sát thương.
Huyền Môn thì lợi hại hơn một chút, sẽ mượn linh lực để mở một cánh cửa trong cơ thể, bên trong cánh cửa ấy sẽ tự hình thành trời đất.
Đương nhiên mỗi Huyền Môn đều không giống nhau.
Thực lực của tu sĩ Huyền Môn cơ bản có thể hạ được tu sĩ Nhập Sát, khi tiến vào cảnh giới này thì thể chất của tu sĩ sẽ được nâng cao.
Ngô Bình nghe xong thì nói: “Để đệ tử thử xem có thể đột phá lên tầng thứ tám trước buổi lễ ngày mai hay không”.
Muốn đột phá lên cảnh giới này trong một thời gian ngắn là cực kỳ khó.
Cừu Quang Thái: “Ừ, con cứ thử đi, đột phá được thì tốt, không thì cũng không sao. Ta thấy sau này chắc chắn con sẽ giỏi hơn Quách Diệu Huyền kia”.
Nói rồi, ông ấy lấy một thứ màu đen toả sát khí bức người ra.
Cừu Quang Thái: “Đây là bùn Thiên Sát, cả Huyền Minh Giáo chỉ có ba khối thôi, đây vốn là vật tốt nhất cho cảnh giới Nhập Sát, tiếc là số lượng không nhiều, dùng hết bùn ở đây cũng không đủ cho mười tiến vào cảnh giới này. Huống hồ, nó còn rải rác ở khắp nơi, muốn gom lại thì khó lắm”.
Ngô Bình nghĩ tới hồ lô Vạn Hoá rồi hỏi: “Sư tôn, chắc chỗ bùn này cũng không luyện ra được nhiều thiên sát ạ?”
Cừu Quang Thái: “Ừ, nhưng con có thể dung hợp nó với sát khí khác, như vậy có thể tăng thực lực của con ở cảnh giới Nhập Sát”.