Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1646: Luyện đan số lượng lớn

Ngô Bình: "Tôi không tin tất cả mọi người đều có thể trở thành bán thần, trong tay ông có loại Thần Mạch Đan kia không?"

Tư Không Vũ nhanh chóng lấy ra một cái chai và đưa nó bằng cả hai tay cho Ngô Bình.

Sau khi lấy cái chai, anh đổ ra một viên đan dược có màu hoa oải hương to bằng hạt đậu phộng.

Ngô Bình ngửi thử, nuốt chửng nó rồi nhắm mắt lại để cảm nhận tác dụng của đan dược. Nửa phút sau, anh cười lạnh nói: "Đan dược này không đủ để biến người thành bán thần, nó chỉ lợi dụng sức mạnh huyết mạch của Thần tộc để kích hoạt tiềm lực cơ thể con người, từ đó bồi dưỡng ra một vài chiến sĩ có năng lực tốt".

Tư Không Vũ: "Tôi đã phái người đi điều tra, những người uống đan dược cơ bản đều có được thực lực cấp Địa Tiên, người có căn cơ tốt có thể trực tiếp có được thực lực Hư Tiên".

Ngô Bình: "Phương pháp này chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt mà thôi. Trong vòng ba năm, những tu sĩ uống Thần Mạch Đan sẽ chết vì khí huyết cạn kiệt".

Tư Không Vũ: "Đừng nói là ba năm, cho dù hiệu quả chỉ có một năm, đế quốc Thần Võ cũng sẽ triệu tập ra hàng vạn quân. Đến lúc đó, không ai có thể ngăn cản họ".

Ngô Bình: "Tôi đã sớm nghe nói Thần tộc sắp ra tay, không ngờ bọn họ lại bắt tay từ chỗ này. Ông nói không sai, đế quốc Thần Võ tuyệt đối không thể để nó lớn mạnh".

Anh đi tới đi lui, một lúc lâu sau mới hỏi: "Mỗi ngày đối phương có thể luyện chế bao nhiêu viên Thần Mạch Đan?"

Tư Không Vũ: "Không dưới 30.000 viên".

Ngô Bình: "30.000 viên, đó chính là 30.000 binh lính tinh nhuệ! Cứ như vậy, trong khoảng một tháng, đối phương có thể có một triệu quân!"

Tư Không Vũ: "Chủ nhân, đây mới là điều tôi lo lắng nhất".

Ngô Bình: "Đừng lo lắng. Nếu họ có thể tạo quân thì chúng ta cũng có thể".

Tư Không Vũ sửng sốt: "Chủ nhân, người có biện pháp sao?"

Ngô Bình: "Loại đan dược này có thể dựa vào thần huyết để kích thích cơ thể con người, phát huy tiềm năng. Hơn nữa, loại đan dược này có phẩm chất rất bình thường, tác dụng phụ rõ ràng. Tôi có thể cải tiến nó, chỉ cần có đầy đủ thần huyết thì tôi có thể tạo ra một phiên bản nâng cấp của Thần Mạch Đan".

Tư Không Vũ: "Nhưng chủ nhân, một mình người có thể luyện chế bao nhiêu đan dược?"

Ngô Bình cười nói: "Loại đan dược này rất dễ luyện chế, chỉ cần dùng lò đan dược bình thường là được, hơn nữa tôi có thể đồng thời luyện chế mấy nghìn lò đan dược, chế tạo ra một lượng lớn. Nhưng vấn đề là, có thể tìm được thần huyết ở đâu đây?"

Tư Không Vũ: "Chủ nhân, nếu người muốn thần huyết, lão nô có rất nhiều".

Ngô Bình giật mình: "Ồ, ông có thần huyết?"

Tư Không Vũ gật đầu: “Năm xưa Tiên quốc giao chiến với Thần tộc, rất nhiều Thần tộc đều bị chém đầu, cho nên đã để lại một lượng lớn thần huyết, phần lớn thần huyết đều ở trong tay lão nô".

Ngô Bình: "Tốt lắm, ông đi lấy thần huyết, tôi lập tức luyện chế đan dược".

Tư Không Vũ nhận mệnh lệnh rời đi, anh bắt đầu thông qua mạng tiên để mua một lượng lớn lò luyện đan và vật liệu luyện đan, tổng cộng anh đã mua ba nghìn lò luyện đan.

Chuẩn bị xong xuôi, Tư Không Vũ cũng mang theo hàng nghìn lọ thần huyết đã niêm phong nhiều năm và được bảo quản rất tốt.

Ngô Bình lấy ra một lọ thần huyết, bắt đầu luyện chế Thần Mạch Đan. Dựa trên kinh nghiệm luyện đan của bản thân, anh đã sửa đổi công thức, giúp cải thiện đáng kể tác dụng của Thần Mạch Đan.

Lô đan dược đầu tiên luyện chế ra trực tiếp đạt tới đế phẩm. Anh luyện chế thêm hai lô nữa, rồi bắt đầu luyện chế Thần Mạch Đan trong động thiên của mình. Lúc đầu, anh chỉ sử dụng một trăm lò luyện đan cùng một lúc để thử hiệu quả.

Lửa đan được đốt lên trong từng lò luyện đan, sau đó các lò được rửa sạch, làm nóng, như thể có một bàn tay vô hình đang điều khiển chúng. Sau đó, dược liệu đồng thời được đưa vào lò luyện, bắt đầu luyện đan.

Nửa giờ sau, một trăm lò luyện đan đồng thời luyện chế ra toàn bộ đan dược đế phẩm. Trong nháy mắt lò luyện đan vừa mở ra, năm trăm viên đan dược bay ra, rơi vào trong tay Ngô Bình.

Sau đó anh tăng số lò luyện đan lên năm trăm lò, phát hiện vẫn luyện đan rất dễ dàng, phẩm chất đan dược không bị ảnh hưởng. Tiếp theo, số lượng lò luyện đan không ngừng tăng lên, một nghìn, một nghìn năm trăm, hai nghìn.

Khi số lượng lò luyện đan lên tới ba nghìn, Ngô Bình cảm thấy có chút khó khăn, lúc này anh chỉ có thể luyện ra Thần Mạch Đan vương phẩm.

Bằng cách này, Ngô Bình đã kích hoạt ba nghìn lò luyện đan cùng một lúc và đồng thời luyện đan. Một lần, anh có thể luyện chế 15.000 viên đan dược, mỗi ngày ba lần chính là 45.000 viên đan dược!

Sau khi Thần Mạch Đan nâng cấp được luyện thành, Ngô Bình đã yêu cầu Tư Không Vũ phân phát nó cho quân Vân Châu trước và để các quan binh dùng nó trước để thử tác dụng.

Nhóm đầu tiên gồm một trăm bộ binh thông thường đã dùng Thần Mạch Đan do anh luyện chế. Sau khi uống đan dược không bao lâu, một trăm người đau đớn lăn lộn trên mặt đất, mấy phút đồng hồ sau, họ lại tràn đầy sức sống, toàn thân như có năng lượng vô tận muốn giải tỏa.

Ngô Bình đã gọi một số binh lính đến để quan sát những thay đổi về thể chất của họ. Có thể thấy rằng tiềm năng của họ đang được khai thác với tác dụng phụ tối thiểu.

Ngô Bình rất hài lòng, cười nói: "Hiệu quả rất tốt, nó có thể được sử dụng cho các quan binh trên diện rộng".

Kết quả là 45.000 viên Thần Mạch Đan đã nhanh chóng được phân phát, hàng chục nghìn quan binh lần lượt uống những viên đan dược đó, thể chất của họ lần lượt thay đổi.

Sau đó, anh nghiên cứu thể chất của hàng vạn binh lính, rồi sáng tạo ra một bộ phương pháp tu luyện và chiêu võ hỗ trợ cho thể chất của họ nhằm phát huy tối đa tiềm năng của binh lính.

Thoáng cái, anh ở lại Vân Châu bốn ngày, luyện chế ra 100.000 viên Thần Mạch Đan, huấn luyện ra 100.000 tinh binh có thực lực đáng sợ. Hầu hết 100.000 người này là lính mới được tuyển dụng.

Tinh binh kết hợp với kỹ thuật chiến đấu và công pháp được anh truyền thụ, một tiểu đội mười người có thể dễ dàng chém chết Hư Tiên. Nếu là đội ba trăm người cho dù là Thần Tiên cũng đấu lại được.

Thực lực của những chiến sĩ này còn mạnh hơn cả những chiến sĩ chuyển hóa từ yêu nhân. Những chiến sĩ mạnh mẽ này còn phải đón nhận sự huấn luyện nghiên khắc nhất, từ đó chọn ra những người có thiên phú tốt, có pháp lực để bồi dưỡng trọng điểm.

Khoảng thời gian Ngô Bình không ở đây, Thất Châu còn chiêu mộ lượng lớn binh sĩ thông thường, hiện nay số lượng đã hơn ba triệu. Đãi ngộ của binh sĩ thông thường khá tốt, thế nên rất nhiều đàn ông đến ứng tuyển làm binh lính.

Tư Không Vũ đã phân chia rạch ròi những binh sĩ này, cấp thấp nhất là lính thường, tiếp theo là lính tinh nhuệ, lính mạnh, dũng sĩ. Lính tinh nhuệ chia từ cấp một đến cấp ba, lính tinh nhuệ cấp một đều có thể một đấu một trăm. Lính mạnh cũng chia ba cấp, lính mạnh cấp một có thể một đấu một nghìn. Dũng sĩ là mạnh nhất, chia thành hạ dũng sĩ, trung dũng sĩ, thượng dũng sĩ. Trong đó thượng dũng sĩ cho dù có bị vạn quân bao vây cũng có thể lấy đầu thượng tướng.

Đám dũng sĩ này được tuyển chọn từ trong hàng vạn người, sau khi được chọn ra thì Ngô Bình sẽ đích thân huấn luyện họ.

Chẳng mấy chốc Ngô Bình đã ở Vân Châu được một khoảng thời gian, anh tận dụng đan dược để bồi dưỡng 300.000 lính tinh nhuệ. Nhưng chỉ có 300.000 lính thì vẫn chưa đủ, ít nhất anh phải bồi dưỡng ra một triệu lính tinh nhuệ mới có thể đối đầu với đế quốc Thần Võ.

Tối hôm nay Ngô Bình cho người chuẩn bị một bàn tiệc rượu, anh muốn mời long vệ ngày xưa uống rượu. Bây giờ long vệ đều là người quản lý của Thất Châu, nắm giữ binh quyền, mỗi người đều quản lý hàng trăm nghìn binh tướng.

Sau ba tuần rượu, Ngô Bình cười nói: "Các anh em, mọi người đã cùng tôi vào sinh ra tử lâu như vậy, giờ lại giúp tôi quản lý hàng triệu quân lính, mọi người vất vả quá".

Long vệ đều nói: "Chủ nhân, chúng tôi không vất vả".

Thiên Long đã không còn từ lâu, thế nên giờ long vệ đều gọi Ngô Bình là chủ nhân, tôn anh làm chủ.

Ngô Bình: "Mọi người là đại tướng ba quân, thế nên tôi muốn tăng thực lực của mọi người lên, để tất cả mọi người trở thành thái cổ chân nhân".

Hai mươi long vệ nhìn nhau, trở thành thái cổ chân nhân sao?!
Chương 1647: Hai mươi chân nhân

"Chủ nhân, thái cổ chân nhân rất mạnh, chúng tôi có thể đạt đến sao?"

Ngô Bình: "Mọi người nên biết rằng, Thần tộc đôi lúc sẽ ban huyết mạch cho người khác để người đó trở thành bán thần".

Một long vệ nói: "Vâng, chúng tôi hiểu rõ ý chủ nhân, người cũng có thể ban cho chúng tôi huyết mạch giống như Thần tộc".

Ngô Bình: "Đúng vậy. Với sức mạnh huyết mạch của tôi, mọi người có thể dễ dàng trở thành thái cổ chân nhân. Tuy nhiên, sau khi trở thành thái cổ chân nhân, mọi người sẽ luôn bị tôi kiểm soát và không thể chống lại ý chí của tôi. Sau này, cho dù mọi người có mạnh đến đâu, tôi chỉ cần một ý nghĩ cũng có thể khiến mọi người diệt vong, hậu quả như vậy mọi người có bằng lòng gánh chịu không?"

Các long vệ cười ha hả, bọn họ vốn đã trung thành với Ngô Bình, sẵn sàng hiến dâng tính mạng. Do đó, những cái gọi là hậu quả này không ảnh hưởng gì đến họ.

"Chủ nhân, chúng tôi đều chấp nhận!", họ đồng thanh nói.

Ngô Bình gật đầu: "Hiện tại, tình hình ở lục đại lục Côn Luân ngày càng phức tạp. Có yêu quái, cũng có thần, còn có lực lượng Nhân tộc đầy tham vọng từ mọi phía. Nếu chúng ta muốn bảo vệ Thất Châu và Linh Xuyên, chúng ta phải có lực lượng mạnh. Tôi sẽ không ở đây mọi lúc, vì vậy khi tôi không ở đây, mọi người cần phải bảo vệ nơi này".

Anh đứng lên nói: "Thực ra từ đầu tôi đã nâng cao năng lực của mọi người, phát huy tiềm lực của mọi người, hiện tại mọi người đã đạt được điều kiện để có được được huyết mạch của thái cổ chân nhân".

Vừa nói, anh vừa đi phía sau một long vệ, nói: "Thả lỏng thể xác và tinh thần".

Long vệ này nói: "Vâng, thưa chủ nhân".

Ngô Bình đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu người đó, một sức mạnh thần bí tràn vào tác động lên xương, cơ bắp và cả các dây thần kinh toàn thân, thậm chí cả linh hồn người đó.

Nó kéo dài như vậy khoảng năm phút, Ngô Bình nghiến răng dùng ngón tay của mình và nhỏ hai giọt máu vào mắt long vệ, mỗi bên một giọt.

Máu thẩm thấu vào cơ thể người đó thông qua đôi mắt, sau đó toàn bộ cơ thể người đó bắt đầu trải qua những thay đổi mạnh mẽ.

Ngô Bình túm cổ người đó và ném thẳng vào khoảng đất trống trong sân. Long vệ này vừa tiếp đất thì thân thể liền càng ngày càng lớn, chỉ trong mấy phút ngắn ngủn liền biến thành người khổng lồ cao ba trăm mét!

Người này dường như không quen với một cơ thể như vậy nên hơi loạng choạng khi đứng dậy. Nhưng rất nhanh, thân thể người đó tràn đầy sức mạnh, liền ngửa đầu lên trời gầm lên một tiếng thật dài rung chuyển trời xanh.

Ngay sau đó, long vệ thứ hai lại bị ném ra ngoài. Năng khiếu của hai mươi long vệ khác nhau, vì vậy mỗi người đều có những kỹ năng khác nhau, có người mạnh hơn, có người nhanh hơn, có người cao hơn và có người thấp hơn. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, với sự giúp đỡ của Ngô Bình, họ đều trở thành những cường giả thái cổ chân nhân.

Vài tiếng sau, hai mươi thái cổ chân nhân cao lớn đứng ngay ngắn trong sân.

Ngô Bình phất tay, anh đưa họ đến Long Hổ Tiên Cảnh.

Ở một nơi trống trải, Ngô Bình cũng giải phóng hình dạng thật của mình, anh biến thành một người khổng lồ cao vài nghìn mét, anh nói: "Bây giờ, tôi sẽ dạy cho mọi người những kỹ năng chiến đấu mà chỉ thái cổ chân nhân mới có thể học được!"

Tiếp theo, Ngô Bình dạy họ Thái Nhất Chân Hoàng Kinh, Quyền Kinh trên cuộn giấy và sự hiểu biết của anh về võ học.

Hai mươi long vệ khổ luyện nửa đêm, ai nấy đều mệt sắp ngất. Vào rạng sáng, họ lại bị Ngô Bình ném ra khỏi Long Hổ Tiên Cảnh để tiếp tục công việc của mình.

Đương nhiên anh cũng không ngồi yên, mỗi ngày anh đều phải luyện đan, tu luyện. Đồng thời anh cũng dạy các dũng sĩ và long vệ luyện tập, nâng cao thực lực.

Thoáng cái hai mươi ngày trôi qua, thành Vân Châu đã có hàng triệu tinh binh, tất cả đều được Ngô Bình huấn luyện bằng tiên đan.

Hàng triệu lính tinh nhuệ này sau khi huấn luyện đều có tư chất tốt, có thể gọi là lính mạnh. Ngô Bình ước tính rằng một triệu lính tinh nhuệ có thể tạo ra khoảng 50.000 lính mạnh. 50.000 lính mạnh này có thể sinh ra hàng trăm dũng sĩ. Những dũng sĩ này sẽ được Ngô Bình đích thân huấn luyện và họ sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên.

Mặt khác, Côn Luân Kiếm Cung đã bắt đầu thu nhận đệ tử ở Thất Châu, áp dụng chiến lược tương tự như ở Linh Xuyên. Tất cả mọi người đều có cơ hội, không phân biệt xuất thân, không phân biệt tuổi tác, chỉ cần đáp ứng điều kiện đều có thể tiến vào Kiếm Cung tu luyện.

Sau khi trải qua cuộc xâm lược của yêu tộc, những người dân thường biết rằng việc tu luyện không chỉ có thể bảo vệ gia đình mà còn cả quê hương của họ, vì vậy bất kể nam hay nữ, già hay trẻ, họ đều hăng hái gia nhập quân đội hoặc gia nhập Côn Luân Kiếm Cung.

Tính đến hiện nay, số lượng binh lính bình thường trong Thất Châu đã vượt quá năm triệu, có hơn hai triệu lính tinh nhuệ.

Hôm nay, Ngô Bình nhớ con nên về thăm nhà. Anh tình cờ gặp ông nội đang chơi với Đỉnh Nhi.

Thấy anh trở về, Lý Vân Đẩu cười nói: "Tiểu Bình, cháu đã lâu không về nhà, không nhớ con sao?"

Ngô Bình: "Ông nội ơi, cháu bận mà".

Lý Vân Đẩu hừ lạnh: "Có bận rộn cháu cũng nên quan tâm đến con cái nhiều hơn, việc có lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng việc chăm sóc con cái".

Ngô Bình không dám nói gì: "Đúng vậy, ông nói rất đúng".

Lúc này Lý Vân Đẩu cầm một tờ báo lên, tờ báo này được phát hành ở Linh Xuyên, do "Cục tin tức" mà Lý Mai thành lập phát hành, chủ yếu đưa tin những sự kiện trọng đại xảy ra ở đại lục Côn Luân.

"Tiểu Bình, ông đọc báo thấy bảo hiện tại cháu đã khống chế vùng Thất Châu?"

Ngô Bình gật đầu: "Thưa ông, nơi này vốn là do gia tộc phía sau Vân Tịch phụ trách, nếu không phải do Vân Hi thì chắc cháu cũng sẽ không xen vào".

Lý Vân Đẩu khẽ thở dài: "Hưng thì trăm họ hưng, mà vong thì thì trăm họ khổ! Tiểu Bình, nhân dân trăm họ, đặc biệt là những người không quyền không thế, không có tu vi sống rất khổ cực. Nếu cháu có khả năng thì hãy giúp họ".

Ngô Bình nói: "Thưa ông, cháu hiểu, hơn nữa cháu vẫn đang làm điều đó. Ông xem đi, dân chúng ở Linh Xuyên sống rất vui vẻ mà".

Lý Vân Đẩu: "Năng lực càng lớn thì trách nhiệm cũng càng lớn. Lần trước cháu cũng nói cháu là Nhân Hoàng mà? Nhân Hoàng là gì? Là vua của Nhân tộc, những người này đều là con dân của cháu, cháu không chăm lo cho họ thì chăm lo cho ai?"

Ngô Bình nhìn Lý Vân Đẩu, anh cảm thấy ông có điều muốn nói, liền bảo: "Ông ơi, ông đừng quanh co nữa, có gì ông cứ nói thẳng".

Lý Vân Đẩu hắng giọng, nói: "Lý Thị chúng ta vừa mở cuộc họp, mọi người đều cảm thấy Lý Thị chúng ta đã qua mấy đời hoàng đế. Giờ là thời loạn, không chừng sẽ xuất hiện một hoàng đế mới".

Ngô Bình trợn to mắt: "Ông nội, ông muốn làm hoàng đế sao?"

Lý Vân Đẩu tức tới nỗi thổi tung bộ râu: "Tên nhóc thối, ý ông là cháu đấy! Thất Châu khá được, có thể dựng nước ở đây, cháu chính là hoàng đế!"

Ngô Bình lắc đầu: "Ông à, làm hoàng đế mệt lắm. Cháu là người tu hành, chẳng có thời gian để suy nghĩ cách trị quốc đâu".

Lý Vân Đẩu cười nói: "Không phải còn có ông nội giúp cháu sao? Ngày xưa ông còn quản lý doanh nghiệp lớn như vậy, xét về trí tuệ và kiến thức thì cũng chẳng kém làm hoàng đế đâu".

Ngô Bình: "Vậy ông làm hoàng đế luôn đi, cháu sẽ làm hoàng thái tôn".

Lý Vân Đẩu phất tay: "Thế sao được. Ông nội là người phàm, làm hoàng đế thì sao người ta tin phục được? Vị trí hoàng đế chỉ có thể do cháu trai ông làm thôi. Cháu làm hoàng đế thì người khác sẽ không dám nói gì. Còn việc trị quốc thì ông có thể giúp cháu bày mưu tính kế. Ngày xưa đám người mà ông từng dùng giờ vẫn có thể sử dụng được".

Ngô Bình vẫn đang do dự thì em họ Lý Hoằng Đào đã đi tới, nói: "Anh, làm hoàng đế cũng tốt mà. Sẽ có tam cung lục viên, bảy mươi hai phi tần".

Ngô Bình đạp cậu ta một phát: "Phắn đi!"

Lý Hoằng Đào cười hì hì: "Anh à, anh làm hoàng đế đi. Đến lúc đó anh phong vương cho em, tên là Phong Lưu Vương đi".
Chương 1648: Chi bằng làm Hoàng đế

Lý Mai đi tới trước mặt Ngô Bình với cái bụng hơi lộ rõ, cười nói: "Huyền Bình, em thấy cũng rất tốt. Nếu anh không có thời gian, có thể để ông nội đứng ra trị quốc".

Nhờ có Ngô Bình điều dưỡng, Lý Vân Đẩu bây giờ trông như mới khoảng bốn mươi tuổi, tràn đầy năng lượng, mỗi ngày đều rất rảnh, chỉ muốn tìm việc để làm.

Ngô Bình: "Nhưng một khi anh trở thành Hoàng đế, chúng ta sẽ bị nhiều thế lực nhắm đến và chúng ta sẽ gặp nguy hiểm".

Lý Vân Đẩu: "Làm gì mà không có nguy hiểm? Hơn nữa, chúng ta không phải vì ích kỷ, mà là vì thiên hạ".

Nói rồi ông ấy cho người đi lấy một tấm bản đồ cỡ lớn đến rồi trải xuống mặt đất. Tấm bản đồ này là bản đồ Côn Luân, trên đó Linh Xuyên chỉ to bằng bàn tay.

Lý Vân Đẩu chỉ Thất Châu và nói: "Thất Châu thực sự rất quan trọng. Từ đây đến phía bắc có một thảo nguyên với diện tích hàng chục tỷ héc ta, ở đó chúng ta có thể phát triển chăn nuôi. Về phía tây thì có nhiều mỏ khoáng sản có thể khai thác. Về phía đông, có những dải đất màu mỡ rộng lớn, có thể canh tác. Về phía nam, có các hồ nước đan xen và hệ thống nước phát triển tốt, có thể được sử dụng để chăn nuôi và trồng lúa. Cháu thấy đấy, Thất Châu này là một mảnh đất vàng. Chiếm được nó, môi trường xung quanh cũng vì nó mà trở nên phát triển".

Ngô Bình cười hỏi: "Ông nội, ông lấy tấm bản đồ này ở đâu ra?"

Lý Vân Đẩu: "Ông đã nhờ Tử Di mua nó trên mạng tiên".

Ngô Bình nhìn vào bản đồ và nói: "Được, nếu làm hoàng đế thì làm hoàng đế. Nhưng ông nội ơi, ông đã nói rằng ông sẽ giúp cháu, đến lúc đó ông không được lười biếng".

Lý Vân Đẩu cười nói: "Ông nói được làm được".

Lúc này, Ngô Bình chỉ vào phía nam của Thất Châu và nói: "Đế quốc Thần Võ này đang rục rịch và sẽ sớm tấn công chúng ta. Khi cháu tiêu diệt đế quốc này, quy mô của đất nước sẽ tăng gấp đôi. Đến lúc đó, khoảng cách trực tiếp giữa nó và Linh Xuyên sẽ được rút ngắn xuống dưới 10.000 dặm".

Lý Mai ngay lập tức hiểu ý của Ngô Bình: "Huyền Bình, ý anh là đánh hạ vùng đất giữa Thất Châu và Linh Xuyên".

Ngô Bình: "Thực ra muốn khống chế một nơi thì trước hết phải khống chế lực lượng mạnh nhất ở nơi đó, ví dụ nơi này".

Anh chỉ vào ngọn núi lớn ở phía tây Linh Xuyên, anh nói: "Nơi này được coi là thâm sơn cùng cốc, nhưng trên thực tế có rất nhiều người miền núi, họ dựa vào núi để mưu sinh. Những người miền núi này đều tin vào 'Thần Hỏa Giáo' bản địa. Chỉ cần chúng ta kiểm soát Thần Hỏa Giáo, khu vực lớn gấp trăm lần Linh Xuyên này đều là của chúng ta. Mặc dù là một ngọn núi, nhưng nó chứa đựng nhiều khoáng thạch, rất giàu dược liệu và gỗ".

Anh chỉ vào phía đông của đế quốc Thần Võ và nói: "Đây là một cao nguyên rộng lớn với diện tích gấp năm lần đế quốc Thần Võ. Có một thế lực rất hùng mạnh được gọi là Tam Thánh Môn. Tam Thánh Môn mạnh đến mức thậm chí cả nước Long cũng không thể làm gì, nếu chúng ta có thể làm chủ Tam Thánh Môn, mảnh đất này cũng là của chúng ta".

Lý Vân Đẩu nói: "Thì ra là như vậy. Huyền Bình, như vậy nếu chúng ta muốn chiếm một địa điểm, trước tiên chúng ta phải hàng phục lực lượng thống trị ở đó, phải không?"

Ngô Bình: "Vâng. Dù sao đây cũng là thời đại tu chân, mọi chuyện đều phải dùng tới vũ lực, nếu chúng ta không có thực lực mà còn muốn chiếm một mảnh đất, vậy sẽ không ai phục".

Lý Mai mỉm cười và nói: "Đừng lo lắng, hạ gục đế quốc Thần Võ trước".

Ngô Bình: "Cần thiết lập một trận truyền tống giữa Thất Châu và Linh Xuyên để tiện lợi cho việc trao đổi nhân sự giữa hai nơi".

Họ đang nói thì Đỉnh Nhi leo lên vai Ngô Bình và nói: "Bố ơi, con muốn học võ".

Đỉnh Nhi tuy vẫn còn bé nhưng lớn rất nhanh, bây giờ trông như một đứa trẻ hai tuổi, tay chân linh hoạt, chuyên gây rối, ngày nào cũng khiến cả nhà rối tung.

Ngô Bình cười nói: "Đỉnh Nhi, sao đột nhiên con muốn học võ?"

Đỉnh Nhi: "Con đã xem TV, những người biết võ đều rất oai".

Ngô Bình: "Ừ, khi nào con lớn hơn một chút, bố sẽ dạy con võ thuật chân chính".

Đỉnh Nhi hoan hô và nói: "Bố, con còn muốn ra biển chơi".

Ngô Bình sửng sốt: "Con đã từng chơi ở biển sao?"

Đỉnh Nhi lúc này mới ý thức được mình lỡ miệng, liền chớp chớp mắt: "Con mới tới một lần".

Ngô Bình sầm mặt: "Ai dẫn con tới?"

Lý Tố vội vàng nói: "Chủ nhân, là lỗi của tôi, tôi đã không trông kỹ tiểu chủ nhân. Tiểu Ngũ nghịch ngợm đem tiểu chủ nhân đi ra ngoài mà không xin phép, còn đi xuống biển, may mắn tôi phát hiện kịp thời và nhanh chóng đuổi theo đưa người về".

Tiểu Ngũ chính là con giao long nhỏ nhất trong năm con, và cũng tinh nghịch nhất. Đỉnh Nhi thích chơi với đám giao long, rất thân thiết với chúng

Ngô Bình không trách Lý Tố, anh hỏi: "Hoàng Long đâu?"

Tiểu Hoàng Long đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, cười nói: "Chủ nhân".

Ngô Bình: “Đỉnh Nhi đi xuống biển chơi, cậu không đi theo sao?”

Tiểu Hoàng Long: "Tôi vẫn luôn âm thầm bảo vệ, xin chủ nhân yên tâm".

Ngô Bình nhìn nó: "Ừm, xem ra Thuần Huyết Đan có tác dụng không tồi, huyết mạch của cậu mạnh gấp đôi so với lần trước".

Tiểu Hoàng Long cười hì hì: "Chủ nhân, chẳng mấy chốc tôi có thể thống trị Long tộc!"

Ngô Bình nhìn Đỉnh Nhi: "Con trai, lần sau ra ngoài chơi nhất định phải nói trước với người nhà, biết chưa?"

Đỉnh nhi gật đầu: "Con đã rõ, thưa bố".

Ngô Bình cười: "Đi thôi, bố dẫn con đi biển chơi".

Anh gọi Tiểu Hoàng Long theo, Tiểu Hoàng Long biến thành một con rồng khổng lồ dài hàng nghìn mét, mang theo Ngô Bình và Đỉnh Nhi lên bầu trời.

Hai bố con ngồi trên rồng cưỡi mây vượt gió, chẳng mấy chốc đã đến Đông Hải. Ở trên cao có thể thấy đại lục Côn Luân chỉ là một vùng đất đất liền, phần rộng lớn nhất chính là đại dương.

Ngô Bình nói: "Đại dương vô biên có chứa rất nhiều sinh linh mạnh mẽ".

Tiểu Hoàng Long: "Chủ nhân, lúc rảnh rỗi tôi cũng dạo chơi trong đại dương, quả thật có thứ không dễ dối phó".

Sau khi bay một đoạn, Ngô Bình nhìn thấy một hòn đảo xinh đẹp. Hòn đảo này có rừng, còn có một khe núi trăm hoa đua nở, phong cảnh đẹp đẽ vô cùng.

Ngô Bình cười nói: "Nơi này được đấy, sau này có thể thường xuyên dẫn con đến đây chơi".

Sau đó anh nói với Tiểu Hoàng Long: "Đưa mẹ Đỉnh Nhi đến đây".

Nhậm San San đang ở nhà mẹ đẻ, không ở nhà. Tiểu Hoàng Long nghe lệnh liền lập tức đến Hải Thành.

Ngô Bình và Đỉnh Nhi hạ xuống khe núi, hoa tươi phủ khắp chốn, hương hoa bay ngào ngạt. Nơi đây còn có một số hoa quả màu đỏ và màu ngọc bích, Ngô Bình xem thử thì đó là một loại quả, hương vị khá ngon, liền để kệ Đỉnh Nhi hái ăn.

Đỉnh Nhi vui vẻ lăn lộn trên cỏ, nói: "Bố ơi, sau này chúng ta thường xuyên đến đây chơi được không?"

Ngô Bình: "Được chứ, sau này có thể thường xuyên tới đây chơi".

Không lâu sau Nhậm San San cũng tới, hai người cùng chơi đùa thỏa thích với Đỉnh Nhi, chẳng mấy chốc đã qua nửa ngày.

Ngô Bình trải một cái thảm lên mặt cỏ, anh lấy ra đồ ăn để cả nhà dùng bữa. Anh còn lấy ra hạnh nhân của Hạnh Tổ, bàn đào và một ít thịt sấy.

Đỉnh Nhi vừa ăn xong một quả hạnh nhân thì có một ánh sáng đáp xuống phía không xa, ba tu sĩ đáp xuống đảo. Ba người này có hai nam một nữ.

Khi ba người thấy gia đình họ phía không xa thì hơi ngạc nhiên, một nam tu có khuôn mặt đen nói: "Chỗ này cũng có người sao".

Nam tu cao ráo trắng trẻo nói: "Đảo Bách Hương này là địa bàn của Cổ Kiếm Môn chúng ta, sao có thể để người ngoài tùy ý xông vào?"

Nói rồi hắn bay vụt lên, đứng trên không trung nói với Ngô Bình: "Các người đang làm gì?"

Ngô Bình không ngẩng đầu, nói: "Chúng tôi đang dạo chơi, các người là ai?"

Người đàn ông lạnh lùng nói: "Đảo này thuộc về Cổ Kiếm Môn chúng tôi, các người hãy nhanh chóng rời đi".

Hắn là một Hư Tiên, cố ý nói thật to để dọa Ngô Bình.

Ngô Bình khẽ nhíu mày: "Đảo hoang giữa biển khơi sao lại có chủ được? Nếu là của các người thì tại sao trên này lại không có ký hiệu?"

Cô gái còn lại trông cũng xinh đẹp, cô ta nói: "Các người đừng có mà không biết điều, lát nữa thiếu môn chủ của chúng tôi sẽ tới đây du ngoạn. Ngộ nhỡ làm phật ý thiếu môn chủ thì các người chết không có chỗ chôn đâu!"
Chương 1649: Thánh kiếm Đoạn Không

Nhậm San San nói: "Huyền Bình, chúng ta đi chỗ khác đi, dù sao trên biển có rất nhiều đảo mà".

Ngô Bình lại lạnh nhạt nói: "Nói năng vô lễ, tát vào miệng!"

Nói xong, người đàn ông mặt trắng giơ tay tát mạnh vào mặt mình liên tục, dùng sức rất mạnh. Một lúc sau, hắn phun ra một búng máu, trên mặt tràn đầy sợ hãi, còn đám đồng bạn của hắn cũng bị dọa đến nỗi mặt tái nhợt. Họ biết rằng lần này họ đã gặp phải một cao nhân!

Nữ tu vội vàng nói: "Công tử, vừa rồi chúng tôi đã lỗ mãng, xin hãy thứ lỗi!"

Ngô Bình hỏi: "Các người là ai?"

Nữ tu vội vàng nói: "Chúng tôi là đệ tử Cổ Kiếm Môn".

Ngô Bình: "Cổ Kiếm Môn? Môn phái trên biển sao?"

Nữ tu gật đầu: "Đúng vậy. Cổ Kiếm Tông chúng tôi là một trong vài thế lực ở vùng biển này, bởi vì thiếu môn chủ muốn tới hòn đảo này để vui chơi, nên mấy người chúng tôi tới kiểm tra trước, lại đụng phải công tử, xin hãy tha thứ cho chúng tôi!"

Ngô Bình thản nhiên nói: "Chưởng môn Cổ Kiếm Môn các người là ai, tu vi gì?"

Nữ tu: "Chưởng môn của chúng tôi là Dương Tam Thiên, là một Chân Tiên".

Ngô Bình: "Mới là Chân Tiên sao".

Nữ tu nghe được Ngô Bội tỏ vẻ khinh thường, vội vàng nói: “Thực ra người sáng lập ra Cổ Kiếm Môn chúng tôi là một Đại Thánh của nhân loại, vị Đại Thánh này lưu lại cho hậu nhân một thanh Thánh kiếm. Đây cũng là nguồn gốc tên Cổ Kiếm Môn của chúng tôi".

Ngô Bình: "Thánh kiếm? Bảo vật như vậy, một Cổ Kiếm Môn các người chưa chắc đã bảo vệ được".

Nữ tu: "Các tông chủ kế tục đều lấy cổ kiếm làm nòng cốt, xây dựng đại trận bảo vệ ngọn núi, cho nên người ngoài không thể xông vào".

Hỏi xong, Ngô Bình đang định đuổi những người này đi thì lại thấy một tia sáng chiếu xuống, một thiếu niên mười bảy tuổi được một đám mỹ nữ vây quanh đáp xuống đất.

Nhìn thấy đám người Ngô Bình, thiếu niên nhướng mày, có vẻ không vui. Lúc này, một giọng nói vịt đực của một người đàn ông trung niên vang lên, có vẻ tức giận: "Làm sao lại có người ngoài? Các người tuần đảo thế nào vậy?"

Nữ tu sửng sốt, vội vàng nói: "Hầu trưởng lão, vị công tử này là..."

“Công tử cái gì!”, người đàn ông mắng: “Lập tức đuổi hắn đi!

Ngô Bình cười lạnh một tiếng: "Ăn nói lớn lối thật!"

Nói xong, anh tung Kiếm Giới ra, những người xung quanh lập tức cứng đờ, sát khí đáng sợ làm cho tất cả mọi người run sợ, sắc mặt đều biến đổi.

Thiếu niên thốt lên: "Thật là một kết giới mạnh mẽ! Anh là ai?"

Ngô Bình một bước đi tới trước mặt người thiếu niên, đầu tiên anh tát tu sĩ trung niên ngã xuống đất, sau đó nói: "Người đi đường mà thôi, người của cậu rất lỗ mãng, tôi đã dạy cho bọn họ một bài học rồi. Cậu là thiếu môn chủ của Cổ Kiếm Môn sao?"

Chàng trai cảm thấy khí thế của Ngô Bình mạnh hơn người cha môn chủ của mình, vì vậy cậu ta lập tức sợ hãi và nói: "Tôi đúng là thiếu môn chủ của Cổ Kiếm Môn. Mấy người này có mắt không tròng, mong công tử rộng lượng hãy tha thứ cho họ".

Ngô Bình: "Nghe nói Cổ Kiếm Môn các người có một thanh Thánh kiếm, dẫn tôi đi xem thử đi".

Thiếu niên nghe anh muốn xem Thánh kiếm cũng không kinh ngạc mà lại cười nói: "Công tử muốn xem Thánh kiếm, chúng tôi vô cùng hoan nghênh, mời!"

Ngô Bình nhờ Tiểu Hoàng Long chăm sóc vợ con, anh theo chàng trai trẻ đến Cổ Kiếm Môn.

Sau khoảng mười phút, một hòn đảo lớn hơn xuất hiện trước mặt anh, có một cấm chế bảo vệ bên ngoài hòn đảo. Thiếu niên phất tay, cấm chế mở ra một lỗ và cả nhóm đi qua một cách thuận lợi.

Sau khi bước vào kết giới, Ngô Bình cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ đang trấn áp anh. Cùng lúc đó, thiếu niên quay đầu lại để quan sát phản ứng của anh.

Ngô Bình: "Sức mạnh này là sức mạnh của thanh Thánh kiếm?"

Trong lịch sử, rất nhiều cường giả tu sĩ xông vào Cổ Kiếm Môn, nhưng vừa tiến vào cấm chế liền lập tức mất đi sức lực, hoặc là tu vi giảm mạnh. Nhưng Ngô Bình dường như chỉ hơi khó chịu, điều này khiến thiếu niên rất ngạc nhiên.

Cậu ta vội vàng nói: "Là lấy sức mạnh của đại trận bảo vệ đảo lấy Thánh kiếm làm nòng cốt".

Ngô Bình: "Được, chúng ta đi xem Thánh kiếm".

Thiếu niên bắt đầu hoảng sợ, kế hoạch ban đầu của cậu ta là ngay khi Ngô Bình lên đảo, sức mạnh của anh sẽ bị áp chế, từ đó có thể dễ dàng trừ khử anh. Nhưng bây giờ xem ra, ngay cả trận pháp bảo vệ đảo cũng không thể áp chế được người này!

Nhưng cậu ta cũng không dám không đồng ý, chỉ có thể cắn răng mời Ngô Bình đến trung tâm trận pháp, đại điện Thánh kiếm. Đồng thời, cậu ta bí mật nhờ người đi tìm cha mình, môn chủ của Cổ Kiếm Môn.

Khi đến trước đại điện, Ngô Bình phát hiện ra rằng có một luồng kiếm khí bên ngoài, thiếu niên và những người khác dừng lại cách đó vài chục bước.

Người thiếu niên nói: "Công tử, kiếm khí bên ngoài đại điện này rất mạnh, không thể đi qua".

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi không nghĩ vậy", sau đó anh liền đi vào trong.

Ngay khi kiếm khí mạnh mẽ tiếp cận anh, nó liền bị anh hấp thụ và anh dễ dàng tiến vào đại điện.

Thiếu niên lo lắng dậm chân: "Thôi chết rồi, thôi chết rồi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!"

Sau khi bước vào đại điện, Ngô Bình liền nhìn thấy một tảng đá lớn với một thanh kiếm cắm xiên trên tảng đá, chuôi kiếm trông rất đơn giản. Lấy tảng đá làm trung tâm, ai đó đã sắp xếp một kiếm trận rất mạnh mẽ.

Anh đi tới tảng đá, nhìn vài lần rồi vươn tay cầm lấy chuôi kiếm. Một luồng kiếm khí mạnh mẽ ập vào cơ thể anh thông qua cánh tay.

Kiếm khí mạnh mẽ như vậy ngay cả một Đạo Quân cũng khó có thể chịu đựng được, nhưng Ngô Bình không cảm thấy khó chịu, anh rút kiếm ra bằng một cái nhấc nhẹ nhàng.

Đây là một thanh kiếm cổ có khắc hoa văn, thân kiếm dài hai mét, lưỡi kiếm rộng bằng lòng bàn tay. Khi anh cầm thanh kiếm, một luồng kiếm ý rõ ràng xuất hiện trong tâm trí anh.

Thanh kiếm có linh tính, nó có nhận thức của bản thân, nó đang cố gắng giao tiếp với Ngô Bình.

Ý thức của cổ kiếm rất rõ ràng, nó hỏi: Ngươi có tư cách sở hữu ta không?

Ngô Bình trả lời nó: Được ta sở hữu chính là vinh dự của ngươi.

Cổ kiếm: Ta thấy ngươi đang khoác lác.

Ngô Bình: Cứ thử là biết.

Thế là kiếm ý và kiếm khí điên cuồng ập vào người Ngô Bình, nhưng anh vẫn chẳng có cảm giác gì mà nắm chặt thanh kiếm.

Khoảng ba phút sau, cổ kiếm đã phục: Ngươi rất mạnh. Sau này ngươi sẽ là chủ nhân mới của ta.

Ngô Bình: Ngươi có tên không?

Cổ kiếm: Tên ta là Đoạn Không.

Ngay sau đó một số tin tức xuất hiện trong đầu Ngô Bình. Anh liền biết thân phận chủ nhân của Đoạn Không và cả công pháp người đó để lại.

Chủ nhân đời trước của Đoạn Không là một Đại Thánh, người đời gọi là Xích Tiêu Đại Thánh. Sau này người đó nhờ người đúc một thanh Thánh kiếm, lấy tên Đoạn Không. Người đó từng dùng kiếm này chém giết hàng trăm nghìn Thần tộc, uy danh khắp chốn.

Đồng thời kinh nghiệm tu hành của Xích Tiêu Đại Thánh cũng được truyền thừa cho Ngô Bình. Anh cầm kiếm trên tay, cả trận pháp bảo vệ đảo liền biến mất.

"Kẻ nào dám đụng đến Cổ Kiếm Môn?"

Đột nhiên một giọng nói vang lên, một người đàn ông trung niên xông vào đại điện, vẻ mặt tức giận.

Nhưng khi ông ta thấy Ngô Bình cầm kiếm, vẻ mặt liền thay đổi. Ông ta há hốc mồm, cuối cùng cúi người thật sâu với anh: "Chúc mừng công tử có được sự công nhận của Thánh kiếm".

Không phải ông ta không dám, mà ông ta hiểu rõ rằng người này có thể cầm được kiếm chứng tỏ thực lực vượt xa ông ta. Nếu đã đánh không lại thì phải khách sáo một chút, tuyệt đối không thể chọc giận.
Chương 1650: Hóa thân thăng cấp

Ngô Bình: "Thanh kiếm này giờ thuộc về tôi. Vốn dĩ tôi không liên quan gì đến Cổ Kiếm Môn các người, nhưng môn phái các người lại nhất quyết khiêu khích tôi. Bây giờ tôi sẽ tước đi thanh Thánh kiếm của các người như một hình phạt. Ông có phục không?"

Người đàn ông trung niên lúng túng nói: "Phục".

Ngô Bình ừ một tiếng: "Những thứ các người tu luyện rất lộn xộn. Tôi sẽ không lấy không Thánh kiếm, vì vậy tôi sẽ dạy cho ông một bộ kiếm pháp".

Dứt lời, trong đầu người đàn ông hiện lên một bộ công pháp kiếm đạo. Công pháp này vượt xa những gì họ đã luyện tập trước đây, người đàn ông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vừa định cảm ơn thì Ngô Bình cầm Thánh kiếm rời đi, trong nháy mắt đã đi mất.

Vài năm sau, dựa vào kiếm pháp do Ngô Bình dạy, Cổ Kiếm Môn đã vươn lên ở vùng biển này và trở thành một trong những thế lực tu luyện hùng mạnh ở đại lục Côn Luân.

Ngô Bình trở lại đảo và tiếp tục chơi với vợ con cho đến tối.

Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn suy nghĩ về kinh nghiệm tu luyện của Xích Tiêu Đại Thánh, theo truyền thừa của Xích Tiêu Đại Thánh, hiện tại anh thật sự có tư cách để đột phá Thánh cảnh. Đương nhiên, như Thanh Tuyết thiên chủ đã nói, nếu như anh đột phá sau khi đạt đến cảnh giới Đoạt Thiên, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.

Kinh nghiệm của Xích Tiêu Đại Thánh đã khiến anh hiểu rõ hơn về Thánh cảnh. Thánh nhân thực ra cũng như Đại La, cũng phải hiểu đạo trời.

Lúc này trong lòng anh cảm thấy có gì đó, liền nhân cơ hội tấn công tầng thứ hai Bất Tử Kinh, Bất Diệt Chân Hồn.

Dương thần của anh đủ mạnh, dựa vào Dương thần, anh có được Bất Diệt Chân Hồn cũng không phải là chuyện gì đặc biệt khó khăn. Tuy nhiên, anh phải mất bảy ngày để đúc nên Chân hồn.

Chân hồn mạnh mẽ và cao cấp hơn Dương thần. Chân hồn dựa vào cơ thể của Chân Nhân, vì vậy sức mạnh của nó mạnh hơn.

Khi Ngô Bình trở thành Chân Hồn, rất nhiều suy nghĩ độc ác và bạo ngược đột nhiên xuất hiện trong lòng anh, điều này là do sức mạnh của anh được tăng lên và tâm ma bên trong anh lại xuất hiện.

Vì lý do này, anh chỉ có thể bế quan, trấn áp và luyện hóa tâm ma của mình.

Lúc này ở tiên vực Vĩnh Hằng, Trương Quân đã bế quan tu luyện hơn một tháng, cung chủ đích thân bảo vệ cậu, chưa từng rời đi nửa bước.

Trong một đại điện ở thành Vĩnh Hằng, Hoa Thiên Thần đã nhiều ngày không tu luyện cũng không nghỉ ngơi, trong lòng rất lo lắng. Bởi vì Trương Quân không chết lại còn trở lại tiên cung Vĩnh Hằng, được cung chủ và các trưởng lão cấp cao khác công nhận. Bây giờ, cung chủ thậm chí còn đích thân bảo vệ Trương Quân, chờ đợi Trương Quân đột phá cảnh giới Thiên Tiên.

La Minh Tố càng lo lắng hơn, những ngày nay cô ta hầu hết thời gian đều tự nhốt mình và không dám nhìn Hoa Thiên Thần, bởi vì cô ta sợ cách Hoa Thiên Thần nhìn cô ta. Cái nhìn ấy tựa như trách móc cô ta.

Hôm nay, cô ta cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đi tới đại điện, thấp giọng nói: "Thiên Thần, anh đừng quá lo lắng, sau khi hắn xuất quan, cùng lắm cũng chỉ là Thiên Tiên. Anh cũng nói rồi, kiếp trước khác kiếp này, cho dù hắn mạnh cỡ nào cũng không thể là đối thủ của anh".

Hoa Thiên Thần lạnh lùng nói: "Trước kia có thể giống như bây giờ sao? Cung chủ che chở hắn, sao anh ra tay được? Nếu hắn không chết, hôm nay là Thiên Tiên, ngày mai là Chân Tiên, ngày kia sẽ là Đạo Quân! Nhìn vào tình hình bây giờ, đời này tư chất của hắn nhất định hơn xa anh! Nếu như chúng ta không diệt trừ hắn, hắn nhất định sẽ tìm chúng ta báo thù!"

La Minh Tố kinh hãi: "Chắc chắn là có liên quan đến cuộc thử nghiệm của tháp Vĩnh Hằng".

Sắc mặt Hoa Thiên Thần không chút thay đổi: "Anh đã phái người đi điều tra, Trương Quân rất có khả năng đã ra tay với cường giả Kỷ Nguyên".

Lạc Minh Tố kinh ngạc nói: "Nói như vậy, tư chất của hắn không phải còn mạnh hơn so với Vĩnh Hằng tổ sư sao?"

Hoa Thiên Thần thở dài: "Hiện tại chúng ta chỉ có hai con đường để đi. Thứ nhất, giết Trương Quân, nhưng làm như vậy rất khó và cực kỳ mạo hiểm. Thứ hai, chúng ta rời khỏi tiên vực Vĩnh Hằng, rời khỏi cõi tiên vực, tìm một nơi ẩn náu và không bao giờ ló mặt ra".

La Minh Tố vội nói: "Thiên Thần, em không muốn đi! Chúng ta trải qua biết bao khổ cực mới có địa vị như ngày hôm nay, anh cũng mới trở thành Đại La Đạo Quân. Cứ đi như thế, em không cam lòng!"

Hoa Thiên Thần nhìn cô ta chằm chặp: "Em không cam lòng, anh cũng thế! Minh Tố à, muốn giết Trương Quân thì phải dựa vào em".

La Minh Tố sững sờ: "Em có thể làm gì?"

Hoa Thiên Thần: "Anh tự khắc có cách. Anh chỉ hỏi em, em có bằng lòng mạo hiểm để giết Trương Quân không?"

Anh ta nói kế hoạch của mình ra, La Minh Tố nghe xong im lặng một lúc rồi gật đầu thật mạnh, cô ta cắn răng nói: "Em đồng ý!"

Mắt Hoa Thiên Thần sáng lên: "Tốt lắm! Nếu chuyện này thành công thì không chỉ trừ khử được Trương Quân mà anh cũng có thể đổi đời! Minh Tố, đến lúc đó anh tuyệt đối sẽ không quên em!"

Một ngày sau, trên bầu trời tiên cung Vĩnh Hằng đột nhiên đầy mây đen sấm sét, có người lịch kiếp Thiên Tiên. Lôi kiếp rất mạnh, kéo dài ba ngày ba đêm khiến người vây xem khiếp đảm không thôi. Họ tự hỏi, nếu người chịu kiếp là họ thì e là còn không kiên trì nổi nửa phút.

Ba ngày sau, lôi kiếp kinh thiên động địa biến mất, Trương Quân bước ra từ nơi bế quan. Lúc này cơ thể và thần hồn cậu đều thay đổi, hình dáng sinh mệnh đã hoàn toàn khác trước, giờ cậu là Thiên Tiên!

Cung chủ Trương Đạo Khôi của tiên cung Vĩnh Hằng cười lớn đi tới, nói: "Trương Quân, chúc mừng cậu đột phá Thiên Tiên!"

Trương Quân hành lễ với cung chủ: "Cảm ơn cung chủ đã hộ pháp cho tôi mấy ngày nay".

Trương Đạo Khôi: "Tiên cung Vĩnh Hằng hiếm lắm mới xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, sao tôi có thể không quan tâm? Phải rồi, giờ cậu có dự định gì?"

Trương Quân: "Cung chủ, tôi sẽ ổn định tu vi trước, ba ngày sau tôi sẽ đi khiêu chiến Hoa Thiên Thần".

Trương Đạo Khôi khẽ thở dài: "Được, tôi không ngăn cản".

Sau đó Trương Quân đến một tòa nhà. Có một dàn người hầu trong sân, có đến hơn trăm người.

Cậu vừa đến thì có người nói: "Công tử, La Minh Tố xin gặp".

La Minh Tố!

Trương Quân híp mắt, người phụ nữ ác độc đó cò mặt mũi mà đến gặp cậu sao?

Chẳng mấy chốc La Minh Tố đã đứng trước mặt Trương Quân. Cô ta vẫn xinh đẹp như vậy, mười mấy năm trôi qua mà năm tháng chẳng để lại dấu vết trên mặt cô ta mà cô ta lại càng xinh đẹp hơn.

La Minh Tố ngân ngấn nước mắt: "Anh Quân, em có lỗi với anh! Anh giết em đi, em tình nguyện chết dưới tay anh!"

Trương Quân cười lạnh: "Giết cô cũng khó thỏa được mối hận trong lòng tôi!"

La Minh Tố khóc như mưa: "Anh Quân, em có lỗi với anh, tất cả đều là lỗi của em. Nếu không phải do em sơ suất thì sẽ không bị Hoa Thiên Thần khống chế, khiến anh ta hại anh".

Trương Quân sững sờ: "Hoa Thiên Thần khống chế cô?"

La Minh Tố gật đầu: "Anh cũng biết ngày xưa tu vi em có hạn. Hoa Thiên Thần dùng tà thuật biến em thành con rối của anh ta, sau đó lợi dụng em để hại anh. Mười năm sau khi anh chết, anh ta mới cho em hồi phục ý thức".

Trương Quân không hề tin lời cô ta: "Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?"

La Minh Tố: "Em có nhân chứng".

Trương Quân suy nghĩ vài giây: "Được, cô đưa người tới đây".

Chẳng mấy chốc một người đàn ông đi vào. Người đó quỳ xuống nói: "Trương công tử, tiểu nhân là quản gia Hoa phủ, chuyện này tiểu nhân biết rõ đầu đuôi".

Trương Quân chỉ vào ấn đường người này, lạnh lùng nói: "Hãy nói thật, không được nói dối!"

Đây là phép "Ngôn xuất pháp tùy" mà anh sử dụng được sau khi trở thành Thiên Tiên. Người này tu vi không cao, liền toàn thân run lẩy bẩy, gật đầu nói: "Vâng, tôi nhất định sẽ nói thật".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK