Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2754: Thánh Cổ Đại Cảnh

Ngô Bình xoa cằm, cười nói: “Nhánh dưới mạnh là chuyện tốt mà”.

Mấy người Thẩm Huyền Tông nhìn nhau, đều bật cười. Ngô Bình có suy nghĩ như vậy, chứng tỏ nền tảng cậu đủ vững, hơn nữa còn đủ mạnh để nắm giữ tông môn bên dưới.

“Đúng thực không phải chuyện xấu, nhưng nếu không khống chế được thì sẽ khiến nội bộ lục đục”. u Dương Thiên Tề nói: “Lần này nếu Chân Hoàng Tông thách đấu thành công, Thái Hoàng Giáo sẽ phải đồng ý một loạt yêu cầu mà bọn họ đưa ra”.

“Yêu cầu gì?” Ngô Bình có chút tò mò bèn hỏi.

“Chân Hoàng Tông được hai chỉ tiêu cho vị trí then chốt trong Thái Hoàng Giáo, tất cả các đệ tử trọng tâm đều có thể có đãi ngộ như đệ tử trọng tâm của Thái Hoàng Giáo. Đồng thời, Chân Hoàng Tông sẽ không giao tài nguyên cho Thái Hoàng Giáo nữa, Thái Hoàng Giáo còn phải tặng thêm địa bàn gấp đôi Chân Hoàng Tông”.

Nghe thấy nhiều điều kiện như vậy, Ngô Bình cười nói: “Nếu mà đồng ý thì Chân Hoàng Tông chẳng phải có thể có địa vị ngang hàng với Thái Hoàng Giáo rồi sao?”

“Ai nói không phải chứ, vì vậy thách đấu lần này tuyệt đối không được thua”. La Vô Phi nói: “Thái Hoàng Giáo đã chuẩn bị xong rồi, bọn họ dự định cử ra mấy đệ tự trọng tâm ra ứng chiến. Nhưng bọn họ vẫn không yên tâm, nên mới thương lượng với chúng ta, hy vọng con có thể ra mặt trấn áp”.

Ngô Bình: “Nội tình Thái Hoàng Giáo thâm hậu, để đệ tử trọng tâm ứng chiến thì vấn đề không lớn, con có thể cũng chỉ là đi xem náo nhiệt mà thôi”.

Thẩm Huyền Tông lắc đầu: “Thách đấu lần này là một trận đánh cược. Chân Hoàng Tông thắng dĩ nhiên sẽ lấy được rất nhiều thứ, nhưng nhỡ đâu thua thì cũng phải bỏ ra cái giá cũng rất lớn”.

“Phải bỏ ra gì?”, Ngô Bình hỏi.

“Sau này cứ cách mười năm, Thái Hoàng Giáo đến Chân Hoàng Tông chọn ra một lượt các đệ tử, đồng thời để bọn họ giữ tông tịch, vào Thái Hoàng Giáo tu luyện”.

Ngô Bình cười nói: “Như vậy chẳng phải như cắt hẹ sao? Mười năm cắt một lần, cứ mãi như vậy, nhân tài của Chân Hoàng Tông cũng bị lấy hết”.

“Vì vậy lần này Chân Hoàng Tông nhất định phải rất tự tin mới dám đánh cược như vậy”. Thẩm Huyền Tông nhìn Ngô Bình: “Đồ nhi, thách đấu ba lần, ba trận thắng hai. Nếu trận đầu tiên thắng thì con không cần phải ra trận, nếu trận đầu tiên thua thì con nhất định phải đánh thắng trận thứ hai và thứ ba”.

Ngô Bình gật đầu, hỏi: “Cao thủ trọng tâm bên Chân Hoàng Tông là ai vậy?”

“Trương Thánh Quân, anh ta là nhân vật quan trọng trong thách đấu lần này”. Thẩm Huyền Tông nói: “Nghe nói lúc người này được sinh ra, khắp nơi đều nở hoa sen đỏ, sấm rền chín ngày, trời đất chấn động, quỷ thần khóc than, được tông chủ Chân Hoàng Tông là Thời An Thái đi qua phát hiện được, nhận làm đệ tử thân truyền, hết lòng dạy dỗ, quả nhiên một bước thăng thiên. Ba năm trước, Trương Thánh Quân với cảnh giới Thần Thông tam trọng đã giết chết ba vị cao thủ, một người trong đó vừa mới tiến vào Đạo Cảnh”.

Ngô Bình nhướng mày: “Giết chết cao thủ Đạo Cảnh, thú vị đấy!”

Thẩm Huyền Tông: “Chiến tích như vậy, trong Thái Hoàng Giáo cũng không có tiền lệ. Anh ta có thể có thực lực này, có thể đã lĩnh ngộ được chương thứ năm của Thái Hoàng Cửu Chương, thậm chí là chương thứ sáu”.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Vậy sao? Có thể lĩnh ngộ được chương thứ năm, vậy đúng là rất lợi hại”.

Thẩm Huyền Tông: “Thời gian này, con cũng phải mau chóng tu luyện nội dung Thái Hoàng Cửu Chương đi, như vậy mới có thể biết địch biết ta”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.

Thật ra mấy người Thẩm Huyền Tông cũng không biết rằng Ngô Bình đã lĩnh ngộ được Thái Hoàng Đồ, ba chương sau của Thái Hoàng Cửu Chương đối với cậu mà nói cũng không khó lắm. Chỉ là trong thời gian này, cậu vẫn không có thời gian tập trung tu luyện, bây giờ đúng lúc nghiêm túc một chút, tu luyện Thái Thượng Hoàng Thiên Kinh trong Thái Hoàng Đồ đã lĩnh ngộ được.

So với Thái Thượng Hoàng Thiên Kinh, Thái Hoàng Cửu Chương chẳng qua chỉ là một thứ nhỏ nhoi, nhưng cũng vì đã có Thái Thượng Hoàng Thiên Kinh, nên chuyện tu luyện Thái Hoàng Cửu Chương đối với cậu cũng dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng, chương thứ sáu của Thái Hoàng Cửu Chương đã bắt đầu xuất hiện vấn đề rồi, vì vậy cậu phải tiến hành những thay đổi cần thiết từ chương sáu đến chương chín.

Sau khi trao đổi với ba vị sư tôn xong, Ngô Bình quay về Ngũ Liên Phong.

Lúc này, Thanh Ngưu đang bị mấy người vây quanh nói chuyện, mọi người đều rất tôn trọng anh ta. Mấy người này Ngô Bình đều biết, là Tinh Viêm, Tử Hi, Lãnh Thanh Huy, Thu Nam, ngay cả chủ nhân Ngũ Liên Phong là Liễu Thi Thi cũng ở đó.

Bởi vì Thanh Ngưu đến đây nên bọn họ đều biết Ngô Bình cũng ở Thái Hoàng Giáo, nên đều đến đây đợi cậu. Bọn họ rảnh rỗi không có gì làm nên lại nói chuyện với Thanh Ngưu.

Không ngờ Thanh Ngưu chỉ tùy ý nói vài câu, mà đã khiến bọn họ lĩnh ngộ được nhấn vấn đề về đạo hành. Hơn nữa càng nghe kỹ, thì càng cảm thấy lời của Thanh Ngưu rất kỳ diệu, đả thông con đường tu hành của bọn họ.

Ngô Bình đi đến, mọi người vội lên đón.

“Trưởng lão Ngô!”, Tử Hi cười nói: “Lâu như vậy rồi, cuối cùng anh cũng quay lại rồi”.

Ngô Bình nói: “Bây giờ trôi không phải trưởng lão, mà cũng là đệ tử Thái Hoàng Giáo như mọi người thôi”.

Bởi vì phải chấp nhận thách đấu với đệ tử trọng tâm Chân Hoàng Tông, nên thân phận của Ngô Bình cũng thay đổi đôi chút, sau này cậu sẽ là đệ tử trọng tâm chính thức, như vậy mới có thể thay mặt Thái Hoàng Giáo thách đấu đối thủ.

Tinh Viêm cười nói: “Vậy gọi anh là Ngô sư huynh!”

Liễu Thi Thi nói: “Có phải có liên quan đến Chân Hoàng Tông không?”

Ngô Bình gật đầu: “Trưởng lão Liễu biết rồi sao? Đối phương hùng hổ đến, Thái Hoàng Giáo chắc chắn phải chuẩn bị toàn lực”.

Liễu Thi Thi cười nói: “Có anh ở đây, chắc chắn không vấn đề gì”.

Sau đó, Liễu Thi Thi cho người chuẩn bị tiệc rượu, mọi người ăn uống no say, mãi đến đêm khuya.

Đợi đến khi mọi người tản ra, Thanh Ngưu bỗng nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, hoàn cảnh nơi này rất thích hợp để tu hành giai đoạn sau”.

Ngô Bình chợt động lòng: “Tu hành giai đoạn sau? Ý anh nói là, giai đoạn trước tu hành ở Thánh Cổ Đại Lục, giai đoạn sau tu hành ở đây?”

Thanh Ngưu gật đầu: “Nơi này có thứ mà Thánh Cổ Đại Lục không có, nhưng nếu bàn về nền tảng thì hoàn cảnh ở Thánh Cổ Đại Lục vẫn thích hợp hơn”.

Ngô Bình: “Qua một thời gian nữa, tôi muốn đến Thánh Cổ Đại Lục tu luyện một thời gian”.

Thanh Ngưu: “Nền tảng của cậu rất vững, thậm chỉ so với một vài thiên kiêu mà tôi biết còn cứng cáp hơn nhiều”.

Ngô Bình: “Thanh Ngưu, anh ở Thánh Cổ Đại Lục là Yêu Tộc sao?”

Thanh Ngưu: “Ở Thánh Cổ Đại Lục, yêu chỉ là một cách nói mơ hồ, cụ thể thì tôi là Hoàng Tộc trong Yêu Tộc. Tổ tiên của tôi chính là Yêu Hoàng, từng đi theo tả hữu Thánh Hoàng”.

“Yêu Hoàng là thế nào?”, Ngô Bình hỏi.

Thanh Ngưu: “Thánh Cổ Đại Lục vô biên vô hạn, trong đó Tứ Hoang Chi Địa là rộng nhất, tổ tiên tôi là chủ nhân ở Tứ Hoang, được gọi là Tứ Hoang Yêu Hoàng. Dưới Yêu Hoàng, có tám trăm Yêu Vương, thực lực của mỗi Yêu Vương đều trên cơ tôi”.

Nói đến thực lực của Thanh Ngưu, Ngô Bình cười hỏi: “Thanh Ngưu, thực lực của anh ở thế giới này thuộc cấp bậc nào?”

“Chúng tôi được sư tôn cậu đưa đến đây, tôi đã âm thầm quan sát. Nếu tôi và ông ấy ra tay, tôi nắm chắc bảy phần đánh bại được ông ấy”. Thanh Ngưu bình tĩnh nói: “Đấy là đã giảm bớt thực lực hiện tại của tôi rồi. Nếu tôi khôi phục tu vi hoàn thiện, thì nắm chắc sẽ đánh bại được lệnh sư”.

Ngô Bình sáng mắt, sư tôn của cậu là kiếm đạo chí tôn, Thanh Ngưu lại nói có thể đánh bại ông ấy, có thể thấy thực lực vô cùng đáng sợ!

“Cao thủ ở Thánh Cổ Đại lục nhiều như mây, mạnh nhất không phải Nhân Tộc. Thật ra năm đó, Thánh Hoàng của Nhân Tộc các cậu cũng không phải mạnh nhất. Theo quan điểm tổ tiên tôi, Thánh Hoàng năm đó ở Đại Cảnh thứ mười lăm. Mà lúc đó ở Thánh Cổ Đại Lục còn có cả cao thủ siêu cấp Đại Cảnh thứ mười sáu!”

Ngô Bình giật mình: “Đại cảnh mười sáu? Đó là cảnh giới gì?”
Chương 2755: Sửa đổi Thái Hoàng

“Cậu đang ở Trúc Cơ, thật ra Trúc Cơ chính là Đại Cảnh Giới thứ ba. Trên Trúc Cơ còn có Luyện Thể Đại Cảnh, Luyện Khí Đại Cảnh”.

Ngô Bình sáng mắt: “Nếu như vậy Thần Thông Cảnh bên này đại khái sẽ tương đương với Đại Cảnh Giới thứ mấy ở Thánh Cổ Đại Lục?”

Thanh Ngưu: “Tương đương với Đại Cảnh thứ tư và một phần Đại Cảnh thứ năm. Nhưng quá trình tu hành hai bên rất khác nhau. Theo tôi biết, Đạo Cảnh bên này của các cậu có lẽ tương đương với Đại Cảnh thứ sáu ở Thánh Cổ Đại Lục đến Đại Cảnh thứ mười. Còn cao thủ Hỗn Độn Cảnh tiền kỳ bên này có thể đấu với cao thủ Đại Cảnh thứ mười một”.

“Đương nhiên, Hỗn Độn Cảnh gần như cũng có rất nhiều cảnh giới, hai bên trăm sông đổ về một biết, con đường tu hành cuối cùng cũng không khác nhau lắm”.

Ngô Bình: “Anh thì sao, Đại Cảnh thứ mấy?”

Thanh Ngưu: “Xem như là Đại Cảnh thứ bảy đi. Nếu không phải bị đám kẻ xấu kia đánh lén thì có lẽ tôi đã đột phá đến Đại Cảnh thứ tám rồi”.

Ngô Bình cũng tiếc hận thay anh ta, nói: “Không sao, anh có thể làm lại”.

Nói chuyện với Thanh Ngưu một lúc, cậu lại quay về phòng luyện công nghiên cứu Thái Hoàng Cửu Cương. Chẳng mấy chốc cậu đã học được năm chương đầu, thậm chí nền tảng còn được thăng hoa.

Thái Hoàng Cửu Chương, đan xen lẫn nhau, phía trước học hết thảy đều là đặt nền tảng cho những thứ phía sau, giống hệt từng cái, cuối cùng xây dựng thành một tòa lầu. Thiếu bất kỳ một chương nào thì Cửu Chương cũng không thể tu hành được.

Vì vậy, Ngô Bình buộc phải chỉnh sửa chương thứ sáu, nhưng chắc chắn đây là một việc rất rắc rối.

Vì thế, thời gian sau đó cậu vừa tu luyện vừa chỉnh sửa chương thứ sáu. Thái Thượng Hoàng Thiên Kinh đối với nền tảng của cậu cũng giúp ích rất nhiều trong việc chỉ dẫn.

Chớp mắt đã mười ngày trôi qua, Ngô Bình tích lũy đủ nhiều, cuối cùng hôm nay cũng đột phát đến Bí Thiên Cảnh.

Bí Thiên Cảnh dùng Chân Phù làm nền tảng, mượn các loại sức mạnh, thế trận, minh văn, hội phù trong đất trời. So ra mà nói thì Bí Pháp Cảnh cũng được, Chân Phù Cảnh cũng được, tuy uy lực không yếu, nhưng chỉ có thể sử dụng sức mạnh từ bản thân. Bí Thiên Cảnh thì mượn từ đất trời để bản thân dùng, uy lực lập tức sẽ tăng lên gấp trăm nghìn lần! Chắc chắn đây sẽ khiến thực lực tăng vọt, thay đổi về chất!

Trong người Ngô Bình có ba chân phù, Thất Tinh Trảm Đạo Phù, Cửu Cung Thiên Cơ Phù, Mục Hủ Cấm Kỵ Phù. Ba phù này, có Thất Tinh và Cửu Cung làm chủ, hai chân phù có thể truyền lệnh đến rất nhiều sức mạnh khắp đất trời.

Ví dụ như với Thất Tinh Trảm Đạo Phù, Ngô Bình có thể mượn dùng sức mạnh Thất Tinh, Cửu Cung Thiên Cơ Phù thì khá thần bí, có thể mượn được nhiều sức mạnh nhất, sức mạnh sấm sét, sức mạnh từ gió, sức mạnh từ đất, đều có thể mượn cả!

Ngay cả Mục Hủ Cấm Kỵ Chân Phù cũng có thể mượn sức mạnh sinh mạng! Bản thân mục rữa sẽ ăn mòn sinh mạng, vì vậy nó có thể mượn sức sống của vạn vật để bản thân dùng!

Khi Ngô Bình đột phát đến Bí Thiên Cảnh, Thiên Chi Bí Lực phát huy tác dụng rất lớn. Ban đầu khi cậu lĩnh ngộ được Thiên Chi Bí Lực đã trải sẵn đường cho việc tu hành hôm nay, nên bây giờ cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Đột phá tu hành cũng là để mở mang tư duy của Ngô Bình, chẳng mấy chốc cậu đã tìm được hướng để chỉnh sửa chương thứ bảy Thái Hoàng rồi.

Phải biết rằng, ngay cả tổ sư Thái Hoàng cũng chưa từng tu luyện chương thứ bảy Thái Hoàng, tất cả chỉ là vô tình suy nghĩ mà ra thôi. Nhưng Ngô Bình lại cải tiến nó rồi mới tu luyện!

Chớp mắt lại trôi qua nửa tháng, Ngô Bình không ra khỏi cửa, ngày đêm không nghỉ, lúc này mới chỉnh sửa xong chương thứ bảy. Đương nhiên, sửa xong một chương này thì cậu cũng đã luyện được bảy chương đầu của Thái Hoàng Cửu Chương!

Ngay hôm Ngô chỉnh sửa xong toàn bộ Thái Hoàng Cửu Chương, Liễu Thi Thi đến thăm hỏi, cười nói: “Cậu Ngô chuẩn bị thế nào rồi?”

Ngô Bình say mê tu luyện, không biết đã qua bao lâu bèn hỏi: “Người của Chân Hoàng Tông đã đến rồi sao?”

“Đã đến được hai ngày rồi”. Liễu Thi Thi nói, vẻ mặt có chút khó chịu: “Đệ tử hạ tông và trưởng lão rất kiêu ngạo, khiến toàn bộ Thái Hoàng Giáo đều tức giận”.

Ngô Bình cười nói: “Nói như vậy là vẫn chưa so tài, xem ra tôi vẫn chưa bỏ lỡ”.

Liễu Thi Thi thở dài một hơi: “Tuy vẫn chưa chính thức thách đấu, nhưng các đệ tử đều âm thầm ra tay vài lần rồi, bên Thái Hoàng Giáo có mấy người bị thương nặng, trong đó có cả Tinh Viêm”.

Ngô Bình sững người: “Tinh Viêm bị thương sao?”

Liễu Thi Thi: “Hôm đó mấy người Tử Hi chạm mặt với ba đệ tử Chân Hoàng Tông, có một nam đệ tử trong đó khinh bạc vô lễ với Tử Hi, Tinh Viêm quát mắng, kết quả hai bên xảy ra xung đột, Tinh Viêm bị đánh trọng thương. Mấy người bọn họ còn định âm mưu quấy rối Tử Hi nữa, nếu không phải có trưởng lão đi qua thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa”.

Nói đến đây, Liễu Thi Thi cắn răng cắn lợi: “Đám người không được dạy dỗ này, cậu Ngô nhất định phải dạy dỗ bọn họ một trận!”

Ngô Bình im lặng mấy giây: “Đi xem Tinh Viêm và Tử Hi trước đã”.

Tại sân viện Tinh Viêm ở, Ngô Bình vừa vào cửa đã thấy mấy người Tử Hi và Thu Nam. Từ hôm qua đến bây giờ, bọn họ đều ở đây chăm sóc Tinh Viêm.

Lúc này Tinh Viêm đang nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở nặng nề. Ngô Bình vừa nhìn đã biết anh ta trúng thủ đoạn thần thông rất lợi hại.

“Sư huynh”. Tinh Viêm gượng cười: “Cuối cùng cũng ra rồi”.

“Thấy thế nào rồi?”, Ngô Bình hỏi.

Tử Hi đỏ mắt nói: “Tinh Viêm vì tôi nên mới bị mấy tên khốn kia đánh. Bọn họ thực vô sỉ, rõ ràng Tinh Viêm bị đánh ngã dưới đất rồi mà bọn họ còn muốn ra tay!”

Ngô Bình: “Mấy chuyện này sau lại nói tiếp”.

Cậu ngồi bên cạnh, vươn tay ấn vào mạch Tinh Viêm. Sau đó, cậu vung tay bắt lấy trên không, sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm trong người sục sôi, trên người Tinh Viêm xuất hiện bóng người màu xám, chầm chậm bay lên, cuối cùng bay đến trên không.

Nhìn thấy bóng người màu xám này, mọi người đều rất kinh ngạc, vội hỏi đây là gì.

Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Đây là một thủ đoạn rất ác độc, có thể giữ lại năng lượng tiêu cực trong người đối phương, không ngừng rút sạch sức sống. Nếu không phải tôi tới thì Tinh Viêm cũng không sống nổi qua bảy ngày”.

Nói xong, cậu vung tay, bóng người màu xám kia lập tức ngưng tụ thành một giọt mực, bị Ngô Bình thu về.

Sắc mặt Tinh Viêm lập tức khôi phục, chỉ là trông vẫn còn khá yếu.

Ngô Bình vung tay trên không, cây cối trên núi đối diện đều rung chuyển, vô số luồng sáng xanh từ trên cây bay ra, sau đó ngưng tụ thành một khối sáng xanh lục trên không, đây chính là sức mạnh sinh mạng.

Sau đó, Ngô Bình đưa khối sáng này vào trong ngực Tinh Viêm, Tinh Viêm run người, sắc mặt lập tức hồng hào trở lại.

“Đói quá!”. Tinh Viêm bỗng nói, ánh mắt sáng rực màu xanh lục.

Ngô Bình: “Không sao rồi, đói cũng bình thường thôi, đi ăn gì đi”.

“Cám ơn sư huynh!”, Tinh Viêm lập tức nhảy xuống giường, chạy ra sau bếp tìm đồ ăn.

Mọi người đều tấm tắc, Tử Hi cười nói: “Sư huynh vừa đến thì mọi chuyện đều được giải quyết”.

Ánh mắt Liễu Thi Thi sáng rực, hỏi: “Thủ đoạn cậu Ngô thi triển là của Bí Thiên Cảnh sao? Thủ đoạn kiểu lấy trực tiếp sức sống của sinh vật thế này, tuy tôi từng nhìn thấy nhưng không thể tinh xảo và khí thế được như cậu Ngô được”.

Ngô Bình: “Chỉ là chút thủ đoạn nhỏ thôi, không đáng nhắc đến. Thế còn mấy người đánh Tinh Viêm bị thương ở đâu vậy?”

Tử Hi lập tức nói: “Bọn họ đều ở Tiểu Ất Phong, có mấy chục đệ tử Chân Hoàng Tông và trưởng lão đều ở đó”.

Ngô Bình nói: “Đợi Tinh Viêm ăn no rồi chúng ta đến Tiểu Ất Phong một chuyến! Chúng ta bị đánh thì phải trả lại gấp mười lần!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK