Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2366: Tranh giành vị trí số một

Cheng!

Sau tiếng chuông thứ hai, lại có thêm hơn một trăm người rụng.

Tiếng chuông vang lên liên tục sáu lần, số người còn đứng vững lại là hơn 200 người, loáng cái đã vơi bớt quá nửa.

Đạo nhân áo xanh gật đầu nói: “Khá lắm, vòng một vẫn còn hơn 200 người ở lại, so với lần trước là tốt hơn rồi”.

Sau đó, ông ấy thu cái chuông lại rồi nói: “Mời các vị còn đứng đi sang khu vực màu xanh lam”.

Khu vực màu xanh lam có hình tròn, diện tích nhỏ hơn một nửa so với khu vực trước. Sau khi mọi người đứng ở đây, đạo nhân áo xanh đã ném một quả cầu màu đồng ra. Quả cầu bay lên cao rồi biến thành một con rối cao hai mét và cầm trường kiếm trong tay.

Đạo nhân áo xanh: “Đây là con rối chiến đấu bằng đồng thau, ai có thể trụ vững trước năm chiêu của nó thì qua vòng”.

Ông ấy vừa nói dứt câu thì có một người bước lên, nhưng chưa được bao xa thì đã bị trúng một kiếm của con rối rồi ngã vật ra đất.

Những người khác đều ra tay rồi tấn công con rối, nhưng chỉ một, hai chiêu là bị đánh bay.

Loáng cái, chỉ còn lại hơn một trăm trong số hơn 200 người, trong đó mới chỉ có tám, chín mươi người là đỡ được năm chiêu trở lên của con rối.

Ngô Bình cũng đã xuất chiêu, anh đi tới cạnh con rối rồi tung một đấm ra.

Anh chưa dùng hết sức, sau khi giao đấu năm chiêu với con rối thì cũng nhanh chóng rút lui. Hiện giờ chưa phải lúc thể hiện, vì thế anh chỉ đỡ đủ số chiêu để qua vòng.

Song, khi anh lùi lại thì con rối lại áp sát rồi tung một tuyệt chiêu ra. Ngô Bình hết cách đành thi triển một tinh thuật, một ngọn lửa bắn ra từ tay anh, sau đó đốt con rối cháy thành dung dịch, cuối cùng thì thành một khối phế liệu.

Đạo nhân áo xanh sáng mắt lên rồi cười nói: “Khá lắm, cậu đã đánh tan con rối, vì thế sẽ được nhận thêm 10 đồng tiền ngọc”.

Dứt lời, ông ấy vung tay lên, mười đồng tiền đã bay vào tay Ngô Bình.

Vòng tuyển chọn vẫn tiếp tục, một người đàn ông áo vàng có dáng người cao lớn bước ra, sau đó tung những đòn rất hiểm đánh cho con rối phải lùi lại liên tục. Sau hơn 30 chiêu, người này cũng đã hạ được con rối bằng một quyền.

Nhưng người này không thể phá huỷ con rối giống Ngô Bình, nhưng có thể giao đấu với nó trên 30 chiêu thì cũng ngang trình với Ngô Bình rồi. Có thể thấy, người này cũng muốn phá hỏng con rối để nhận tiền thưởng giống Ngô Bình, song lực bất tòng tâm.

Sau vòng này chỉ còn 163 người thông qua.

Đạo nhân áo xanh nói: “Vòng thứ ba mời mọi người đi vào khu vực màu trắng. Sau đó, mọi người sẽ nghe thấy một đoạn kinh văn, ai có thể nhớ được hết thì qua vòng”.

Khi 163 người bước vào khu vực màu trắng, lập tức có một giọng nói vang lên rồi truyền vào tai của họ.

Ngô Bình nghe xong thì thấy đoạn kinh văn này khá tối nghĩa, nếu không thể lý giải được ý nghĩa của nó thì khó mà nhớ nổi.

Đoạn kinh vang lên khoảng 10 phút thì ngừng, đạo nhân áo xanh nói: “Ai có thể nhớ được hết cả đoạn thì qua vòng, còn lại thì bị loại”.

Ngay sau đó chỉ còn lại 95 người! Cuối cùng, từng người đi đến trước mặt đạo nhân áo xanh để đọc thuộc lại kinh văn, kết quả có 13 người không đọc được hoàn chỉnh nên đều bị loại.

Sau ba vòng tuyển chọn, hiện chỉ còn 82 người ở lại.

Đạo nhân áo xanh nói: “Còn có 82 người, trong khi lần trước được 109 người. Đúng là thiên tài ngày càng ít đi, lớp sau thua lớp trước”.

Cảm thán một câu xong thì ông ấy nói tiếp: “82 người đi theo tôi”.

Mọi người cùng nhau lên núi, trong đó chỉ còn ba người từng đưa tiền ngọc cho Ngô Bình. Trên đường đi, Ngô Bình đã trả lại tiền cho họ. Đương nhiên, anh không đưa không, mà họ phải đổi lại bằng 50 nghìn tiền Tiên. Vì thế, anh chỉ còn lại 47 đồng tiền.

Con đường dài lên núi được lát bằng ngọc, nhìn mãi không thấy đỉnh, không rõ có bao nhiêu bậc thang nữa.

Trong bố ba người nhận lại tiền ngọc thì có cả Lưu Tuyên Diệp, anh ta đi cạnh Ngô Bình rồi nói: “Anh Ngô, có đến ba nghìn bậc thang cơ, trong chúng ta chắc chỉ có nửa non đi được đến cuối thôi”.

Ngô Bình: “Đây cũng là thử thách à?”

Lưu Tuyên Diệp gật đầu: “Trước kia, tổ tiên nhà tôi cũng phải cố hết sức mới đi đến cuối được”.

Đạo nhân áo xanh nghe thấy cuộc trò chuyện của họ thì nói: “Đúng thế, càng về sau thì các bậc thang càng khó đi, ai có thể đi đến cùng thì mới được vào hang báu”.

Quả nhiên họ càng đi thì Ngô Bình càng thấy có một nguồn sức mạnh kỳ lạ ảnh hưởng đến tinh thần của mình, mọi người xung quanh cũng bắt đầu lộ vẻ bực dọc.

Khi họ đi được một nghìn bậc thì chợt có người ôm đầu hét lên: “Tôi không đi nữa, tôi có một đồng tiền ngọc đây, có ai mua không?”

Người đàn ông áo vàng nói ngay: “Tôi”.

Ngô Bình hỏi: “Anh bán bao nhiêu?”

“Một nghìn tỷ một đồng”.

Người đàn ông áo vàng lườm Ngô Bình rồi nói: “Dám giành với bổn hoàng tử à?”

Ngô Bình lập tức vứt cho người kia một nghìn tỷ, anh đã dùng hành động thực chất này để trả lời câu hỏi của tên áo vàng.

Đạo nhân áo xanh cười nói với Ngô Bình: “Cậu ấy là cửu hoàng tử của hoàng triều Thái Sử, cậu cũng gan đấy!”

Sau đó, liên tục có người bỏ cuộc, Ngô Bình và tên áo vàng thi nhau mua lại tiền ngọc của họ.

Khi đi đến cuối, Ngô Bình lại mua được 13 đồng tiền ngọc, còn tên áo vàng thì mua được mười đồng. Nhưng bây giờ chỉ còn lại 46 người mà thôi.

Cuối cùng họ cũng đi tới đỉnh, ở đây có một quảng trường rất rộng. Hiện tại đang có 15 cột kim loại to đùng ở đây, có cái cao cái thấp, cái to cái nhỏ.

Đạo nhân áo xanh nói: “Mọi người có nhìn thấy 15 cột kia không? Mỗi người hãy chọn một cái, cột to và cao nhất có thứ hạng cao nhất và ngược lại. Tiếp theo, mọi người sẽ vào hang báu theo thứ tự”.

Ông ấy vừa nói dứt câu, Ngô Bình và tên áo vàng đã cùng bay tới cột cao nhất. Ngô Bình nhanh chân hơn nên đã chọn được trước.

Tên áo vàng nổi giận nên đã tung hai đường sát quang ra, hòng đánh bay Ngô Bình.

Song, anh chỉ giơ một tay lên thì đã có một màn sáng hình tròn xuất hiện, bên trên có vô vàn vì sao sáng lấp lánh đã dễ dàng chặn được đòn tấn công của tên kia.

Tấn công thất bại, tên áo vàng định ra tay tiếp, nhưng đạo nhân áo xanh chợt nói: “Cậu chọn cái khác đi”.

Tu sĩ áo vàng hậm hực thu tay, đành chọn cột cao thứ hai.

Những người khác cũng đang tranh nhau, loáng cái cả 15 cột đều đã có người. 31 người còn lại chỉ biết trơ mắt đứng bên ngoài nhìn.

Đạo nhân áo xanh nói: “Ai không lên được cột thì có thể vào hang động bên ngoài chọn bảo vật, chọn xong thì xuống núi”.

Những người này không hề buồn bã, trái lại họ rất vui, vì mục đích họ lên đây là để lấy bảo bối, giờ mục tiêu đã đạt được thì đương nhiên họ phải vui rồi.

Đạo nhân áo xanh lại nói với nhóm Ngô Bình: “Các vị sẽ được vào hang báu thật sự. Vào đó rồi thì có thể dùng tiền ngọc để mua đồ”.

Ngô Bình hỏi: “Xin hỏi sau khi rời khỏi hang báu thì chúng tôi sẽ đi đâu?”

Đạo nhân áo xanh: “Các vị sẽ vào Nguyên Sử Giới, trong đó có chín loại truyền thừa của Nguyên Sử Thiên Tôn. Ai lĩnh ngộ được nhiều truyền thừa hơn thì sẽ giành được vị trí đầu tiên của đại hội quần hùng! Người đứng đầu sẽ nhận được tiền thuế một năm của Tiên Giới Nguyên Sử và Nguyên Sử Thiên Phù có uy lực mạnh mẽ”.

Dứt lời, ông ấy đã dẫn nhóm 15 của Ngô Bình vào trong hang báu chọn bảo vật.
Chương 2367: Kiếm Hồ

Hiện giờ, Ngô Bình đang có 65 đồng tiền ngọc, vì thế anh rất bình tĩnh đi cùng đạo nhân áo xanh vào trong hang báu. Bảo bối ở bên trong đều được xếp đặt lại vào mỗi lần đại hôi, chỉ có tu sĩ đầu tiên đi vào mới có thể chọn được món đồ quý nhất.

Ngô Bình đã tranh được cái cột cao nhất nên anh đủ tư cách để là người đầu tiên vào hang.

Khi đến cửa hang, anh nhìn thấy trên đỉnh có ghi hai chữ hang báu, khí tức đang toả ra mãnh liệt từ đó.

Đạo nhân áo xanh cười nói: “Lần này đại hội chỉ phát ra 100 đồng tiền ngọc, thêm cả phần thưởng ngoại lệ nữa thì tổng là 110 đồng. Một mình cậu độc chiếm hẳn 65 đồng thì có thể nói là xưa nay chưa từng có. Người có nhiều tiền ngọc nhất trong lịch sử cũng chỉ có 52 đồng mà thôi, cậu đã hơn người đó 13 đồng”.

“Được rồi, cậu có thể vào trong chọn thoả thích”, đạo nhân áo xanh vỗ vai Ngô Bình, ra hiệu cho anh có thể vào hang báu rồi.

Sau khi vào hang, Ngô Bình đã nhìn thấy đủ loại bảo bối khác nhau nằm trên các đài ngọc. Các đài ngọc này có chiều cao khác nhau, bên cạnh còn có bảng giá, món giá một đồng, món thì ba đồng.

Ngô Bình nhanh chóng chú ý tới cái đài cao và to nhất. Rõ ràng đồ càng quý thì đài ngọc sẽ càng to, như vậy sẽ khiến người ta dễ chọn hơn.

Trên đài ngọc này có một quả hồ lô da vàng khắc đầy phù văn kiếm đạo.

Ngô Bình cầm nó lên thì cảm thấy bên trong ẩn chứa kiếm khí cực mạnh, chắc chắn nó là một món bảo bối vô cùng lợi hại. Nhưng giá của nó cũng rất chát, những 25 đồng tiền ngọc.

Ngô Bình không chút do dự mua ngay, sau đó tiếp tục đi chọn đồ.

Trên đài ngọc cao thứ hai có một bộ giáp trong suốt. Theo giới thiệu thì nó dành cho tu sĩ thần anh, sau khi mặc lên người thì có tác dụng bảo vệ. Hơn nữa, bản thân bộ giáp này cũng có sức mạnh lớn, nó có thể chống lại đòn tấn công của cường giả tầng thứ sáu Đạo cảnh trở xuống. Nếu gặp phải nguy hiểm lớn thì nó còn có thể quyên sinh để cứu chủ nhân.

Vì thế, nó cũng là một món bảo bối quý hiếm, giá là 20 đồng tiền ngọc.

Loáng cái, Ngô Bình đã tiêu hết 45 đồng tiền ngọc, anh bắt đầu thấy tiếc của. Tiếp theo, anh quay sang mua bùa hộ thân.

Bùa hộ thân giá không cao, chỉ một đồng tiền ngọc một cái, vì thế Ngô Bình đã mua hẳn mười cái.

15 đồng tiền ngọc còn lại thì anh đã mua 12 món bao bối, sau đó sẽ giao lại cho những người đã gửi anh tiền. Đương nhiên, họ muốn lấy được những bảo bối này thì phải trả anh một khoản tiền lớn.

Chọn đồ xong, Ngô Bình rời khỏi hang báu.

Người thứ hai đi vào là cửu hoàng tử.

Hắn lườm Ngô Bình cháy mặt rồi mới đi vào, nhìn thấy bảo bối trên hai cột cao nhất đã bị lấy mất, hắn tức đến hét lên.

“Chết tiệt! Dám lấy Kiếm Hồ và Thất Thần Giáp của ta!”

Mục tiêu lớn nhất hắn đến đây lần này là để lấy Kiếm Hồ cùng Thất Thần Giáp. Với lượng tiền ngọc mà hắn có, hắn hoàn toàn có thể làm được điều này. Nhưng giờ chẳng còn món nào cả, không cần nghĩ cũng biết hắn đang đau lòng cùng tiếc nuối đến cỡ nào.

Chẳng còn cách nào khác, cửu hoàng tử đành chọn thứ khác. Sau khi đi ra ngoài, hắn nhìn Ngô Bình với ánh mắt hình viên đạn, như thể muốn giết anh bằng ánh mắt.

Ngô Bình chẳng quan tâm, sắp tới đây anh còn phải vào Nguyên Sử Giới. Đến lúc đó, kiểu gì hai bọn họ cũng có một trận đấu nảy lửa, anh chắn chắn sẽ không nương tay.

Sau đó, 13 người còn lại cũng lần lượt vào hang báu và mua những món đồ mà mình muốn. Hiển nhuên là càng vào sớm thì càng có nhiều đồ tốt, nhưng dẫu sao mọi người cũng đều đổi được đồ nên tâm trạng vẫn khá vui vẻ.

Đạo nhân áo xanh nói: “Tiếp theo đây, tôi sẽ mở Nguyên Sử Giới. Sau khi vào đó, các vị hãy nghĩ cách để có được truyền thừa của Nguyên Sử Đạo Tôn. Bất kỳ một truyền thừa nào của Đạo Tôn cũng có tác dụng với các vị, cho nên các vị hãy cố hết sức vào”.

“Đương nhiên nhận được truyền thừa không phải chuyện dễ, rất có thể các vị cũng sẽ chết trong đó hoặc biến thành vô tri hay bị những người khác giết hại. Người từng nhận được nhiều truyền thừa nhất trong lịch sử là một thiên kiêu của 1300 năm trước. Người này đã nhận được năm loại truyền thừa, tôi hi vọng trong các vị sẽ có người phá được kỷ lục này”, dứt lời, ông ấy nhìn Ngô Bình với ánh mắt sâu xa.

Sau khi nhắc nhở thêm đôi điều, đạo nhân áo xanh đã phát cho mỗi người một tờ bản đồ, bên trên có ghi rõ địa điểm của truyền thừa. Cuối cùng, ông ấy lấy một cánh cửa nhỏ ra rồi ném lên cao, nó đã biến thành một cánh cổng cao hơn năm mét. Sau khi cửa mở, tất cả mọi người đều ùa vào.

Ngô Bình là người vào đầu tiên. Vừa vào trong, anh đã bắt đầu rơi tự do, anh lập tức khống chế cơ thể và trấn tĩnh lại, sau đó phát hiện mình đang ở trên cao.

Không lâu sau, anh đã đáo xuống một thảo nguyên, xung quanh có khá nhiều dê vàng và ngựa hoang đang ăn cỏ. Sự xuất hiện của anh đã khiến bầy ngựa hoang chạy tán loạn.

Anh mở bản đồ ra thì thấy cách thảo nguyên này không xa về phía Tây có một địa điểm truyền thừa.

Anh đứng dậy bước đi thì phát hiện độn hành và đi lại ở đây rất tốn sức. Vì thế, anh đã quan sát bầy ngựa hoang, sau đó tiến lại gần rồi cưỡi lên một con.

Con ngựa rất hung hăng, nhưng sau khi ăn một đấm của Ngô Bình thì đã ngoan hẳn, sau đó phối hợp nhịp nhàng với anh chạy về phía Tây.

Nó chạy rất nhanh, chỉ hơn một tiếng sau thì anh đã nhìn thấy một cung điện to lớn. Gần cung điện có khá nhiều người sống, tính ra cũng gần 100 người.

Khi đến gần cổng cung điện thì anh mới thấy bên trong đó còn có nhiều người hơn, ít cũng phải ba, bốn trăm người.

Anh thấy rất lạ, sao Nguyên Sử Giới lại có nhiều người thế này?

Cạnh đó có một tu sĩ trung niên đang ngẩn ngơ ngồi dưới đất vừa ăn thịt dê nướng vừa lẩm bẩm một mình, như đang suy tư gì đó.

Ngô Bình tiến lại gần rồi chắp tay hỏi: “Xin hỏi ông cũng tham gia đại hội quần hùng ư?”

Người kia nghe thấy vậy thì ánh mắt chợt mơ màng, mãi sau mới nói: “Đúng, những đó là chuyện của rất lâu về trước rồi”.

Ngô Bình: “Rất lâu rồi ư?”

“Ừm, chắc cũng hơn 300 năm rồi chứ ít gì”, ông ta như đang hỏi chính mình.

Ngô Bình sững người, hơn 300 năm ư? Nói vậy thì tất cả mọi người ở đây đều từng tham gia đại hội quần hùng rồi.

Anh hỏi tiếp: “Tại sao ông không rời đi?”

“Tôi chưa thể lĩnh ngộ truyền thừa của Đạo Tôn nên không đi được”, ông ta như đã phát điên, sau đó tiếp tục kể lể mà chẳng hề để ý đến Ngô Bình.

Ngô Bình lại hỏi thêm mấy người nữa thì họ đều trả lời như nhau, năm xưa họ đều từng là tu sĩ tham gia đại hội quần hùng, nhưng mãi đến giờ vẫn chưa có thu hoạch gì. Song, họ không cam tâm nên đã ở lại đây ngày đêm lĩnh ngộ, thời gian cứ thế trôi đi, loáng cái đã vài trăm năm rồi.

Ngô Bình lắc đầu rồi thầm cảm thán.

Anh tiếp tục đi vào cung điện thì thấy mọi người ở quanh đây đều nhìn mình, mắt ai cũng sáng bừng khiến anh cảm thấy nguy hiểm đang rình rập.

Anh đứng lại rồi cảnh giác quan sát xung quanh.

Có một người bước tới gần rồi cười nói: “Anh là tu sĩ vừa tham gia đại hội quần hùng đúng không?”

Ngô Bình: “Đúng”.

Người này mắc áo xanh có làn da trắng, mái tóc đen, tuy miệng luôn mỉm cười nhưng nhìn lại rất nham hiểm.

Người áo xanh: “Theo quy định ở đây thì cậu cần nộp bảo bối mà mình lấy được trong hang báu, cùng toàn bộ tài nguyên mà cậu có”.

Ngô Bình: “Các người định cướp của à?”

Người áo xanh: “Đúng thế, cướp của anh đấy. Anh có thể từ chối, nhưng kết quả của hành động đó là chết”.

Nói rồi, hắn để lộ sát khí trong ánh mắt rồi chờ đáp án của Ngô Bình.
Chương 2368: Tịch thu đồ bất chính

Ngô Bình thờ ơ nói: "Con người tôi chưa biết sợ đe doạ là gì".

Người áo xanh vung tay lên: “Lên!”

Bốn tu sĩ tầng thứ chín Thần Thông ở cạnh đó lập tức ra tay, song họ còn chưa kịp thi triển phép thần thông thì Ngô Bình đã đập vào Kiếm Hồ ở bên hông, một đường kiếm khí bay vút lên cao rồi hoá thành hàng nghìn đường kiếm nhỏ múa lượn trên không. Chúng không di chuyển theo một quy luật nào cả, nhưng lại bay rất nhanh như một màn sương.

Vù!

Các đường kiếm xẹt qua, bốn tu sĩ kia đã bị chém thành nhiều mảnh, máu thịt lẫn lộn rơi xuống đất.

Sau đó tất cả kiếm khí đã tập trung trên đỉnh đầu của tên áo xanh.

Hắn ta tái mặt, không thể ngờ pháp bảo của người mới này lại đáng sợ như thế! Lần này, hắn ta chọc nhầm người rồi.

Hắn ta run rẩy quỳ xuống đất rồi nói: “Đừng giết tôi!”

Ngô Bình: “Anh cầm đầu ở đây hả?”

Tu sĩ áo xanh: “Không, tôi chỉ thu nhận một tốp tuỳ tùng ở đây để đi cướp đồ của người mới thôi”.

Ngô Bình: “Thế mau giao đồ anh đã cướp ra đây”.

Tu sĩ áo xanh nhăn mặt, nhưng không dám cãi lời nên đành lấy một cái nhẫn ra đưa cho Ngô Bình.

Ngô Bình vừa nhìn đã thấy trong nhẫn chất khá nhiều đồ, đếm sơ cũng phải tới cả chục nghìn món, trong đó có vài chục món là từ hang báu. Ngoài ra, số tiền Tiên ở đây cũng lên tới mấy trăm nghìn tỷ, đồ linh tinh khác thì còn nhiều hơn.

Anh nhìn xong thì cất nó đi rồi hỏi: “Có mỗi anh cướp đồ ở đây thôi à?”

Tu sĩ áo xanh lắc đầu: “Còn một nhóm nữa, thực lực của họ mạnh hơn tôi”.

Ngô Bình: “Dẫn tôi đi gặp họ”.

Tu sĩ áo xanh vã mồ hôi hột, nhưng không dám từ chối, nên đành ngoan ngoãn dẫn Ngô Bình đến chỗ của một người khác.

Người này đang ngồi trên một núi đất, xung quanh có vài chục người, xem ra là thuộc hạ của gã.

Ngô Bình gây ra động tĩnh lớn nên người này cũng đã chú ý tới anh. Thấy anh đi tới, gã cười nói: “Cậu bạn có chuyện gì à?”

Ngô Bình: “Anh cướp của nhiều người mới ở đây rồi đúng không? Mau giao hết đồ ra đây, không tôi sẽ giết anh”.

Đương nhiên anh sẽ không nhân từ với hạng người này.

Tên đó thờ ơ nói: “Cậu tưởng có một món pháp bảo lợi hại thì có thể ăn được tôi à?”

“Chẳng lẽ không?”, Ngô Bình lạnh giọng châm chọc.

Người kia bật cười, đám thuộc hạ lập tức tản ra, sau đó kết thành một đại trận. Sức mạnh của tất cả mọi người nối liền nên lập tức tăng vọt.

Tên kia cười phá lên nói: “Đây là sát trận do chúng tôi vất vả tạo ra, dù cậu là cường giả Đạo cảnh thì cũng không thoát được đâu”.

“Đạo cảnh?”, dứt lời, Ngô Bình mặc bộ giáp lên người, sau đó đeo thêm nhẫn Cửu Long, khí tức của một cường giả Đạo cảnh lập tức tuôn ra.

Thấy thế, nhóm người kia nghệt mặt ra.

Ngô Bình: “Muốn thử xem tôi phá sát trận của các người không?”

Tên kia bắt đầu do dự, nhưng gã không cam tâm khi phải giao nộp hết đồ tích luỹ trong nhiều năm qua. Dẫu sao, gã cũng chuẩn bị rời khỏi đây rồi, nhưng nếu không giao nộp cho Ngô Bình thì khả năng cao gã sẽ bị giết.

Trong lúc gã đang đắn đo, Ngô Bình lạnh giọng nói: “Cho anh ba giây, ba, hai, một!”

Dứt lời, anh tung một quyền ra, các tu sĩ kết thành đại trận đã bị đánh bay. Sau đó, Ngô Bình phóng kiếm khí trong Kiếm Hồ ra để giết tên kia.

“Xin tha mạng…”

Nhưng đã muộn, gã vừa lấy nhẫn của mình ra thì các đường kiếm đã kéo tới rồi chém gã ra thành nhiều mảnh.

Ngô Bình đi tới gần nhặt chiếc nhẫn lên xem, quả nhiên bên trong có nhiều đồ hơn tên áo xanh.

Anh hài lòng hỏi tên áo xanh: “Các người đã lĩnh ngộ được truyền thừa của cung điện chưa?”

Tên kia cười trừ: “Truyền thừa đó khó lắm, tôi đã khổ tu cả trăm năm mà chỉ được vài phần”.

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: “Cả trăm năm rồi mà mới lĩnh ngộ được vài phần ư? Người lĩnh ngộ được nhiều nhất ở đây là ai?”

Tu sĩ áo xanh: “Người nhiều nhất cũng lĩnh ngộ được năm, sáu phần thôi”.

Ngô Bình: “Chưa từng có ai lĩnh ngộ được hết à?”

Tu sĩ áo xanh lắc đầu: “Với thực lực của chúng ta thì lĩnh ngộ hết truyền thừa của Đạo Tôn là chuyện không thể. Lĩnh ngộ được bảy phần thôi đã là thiên kiêu tuyệt thế rồi. Lịch sử từng ghi nhận, người lĩnh ngộ được nhiều nhất cũng chỉ bảy, tám phần thôi”.

Ngô Bình không khỏi thấy tò mò, rốt cuộc là truyền thừa kiểu gì mà bao năm qua chưa từng có ai lĩnh ngộ trọn vẹn được.

Anh đi về phía cung điện, anh vừa xuất hiện thì mọi người đều tránh xa. Anh đã giết tên cướp mạnh nhất ở đây, chứng tỏ thực lực rất mạnh, vì thế không ai dám dây vào anh.

Ngô Bình vào trong thì thấy có một bức vẽ dài hoạ một tu sĩ thanh niên đang thực lực các động tác gì đó, có tổng cộng 360 bức như vây.

Nhìn thấy chúng, Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu. Các bức tranh như chồng chéo lên nhau, sau đó tổ hợp thành một chuỗi các động tác được thực hiện liên tục rất chậm nhưng vẫn rất khó hiểu.

Nếu Ngô Bình chỉ là một thiêu kiêu bình thường, chưa từng có kinh nghiệm gì ở vũ trụ phụ thì bây giờ anh cũng khó mà nhìn thấu được ý nghĩa của các động tác này.

Chính vì anh đã có nhiều trải nghiệm phong phú nên có thể nhìn ra các động tác này để cho thần anh tu luyện.

Điều kỳ lạ là cách tu luyện này có điểm tương đồng với các cảnh giới của Vĩnh Thần mà anh từng tu luyện ở vùng đất Vĩnh Hằng.

Vũ trụ phụ là hình chiếu vạn vật của vũ trụ chính, cảnh giới Vĩnh Thần mà Ngô Bình tu luyện có lẽ là hình chiếu của một vị đại năng nào đó thuộc vũ trụ chính, may thế nào anh lại tu luyện được.

Khi ấy, Ngô Bình đang gặp Đại Thánh Kiếp, anh đã tu luyện cảnh giới Vĩnh Thần ở vùng đất Vĩnh Hằng. Cảnh giới này gồm Chân Hồn, Tử Phủ, Thiên Môn, Hồn Biến, Chí Thần và Bất Diệt.

Đương nhiên không phải tất cả các cảnh giới nhỏ ấy đều thích hợp với Ngô Bình của bây giờ, dẫu sao ở thời không khác nhau thì trật tự cũng khác.

Sau một hồi nghiên cứu, Ngô Bình thấy có Chân Hồn, Thiên Môn và Hồn Biến là có thể dùng được. Nhưng phải đảo lộn trật tự thì anh mới có thể tiếp nhận được truyền thừa ở đây.

“Muốn lĩnh ngộ được thì phải đột phá cảnh giới Thần Anh đã”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Hiện giờ, anh thử cách tu luyện của Hồn Biến trước, thần hồn trong pháp thai bắt đầu lột xác lần đầu. Sức mạnh khiến nó lột xác chính là sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể của Ngô Bình, bao gồm cả hình xăm Đại Ma Thần mà anh vừa xăm.

Luồn sức mạnh của Đại Ma Thần tiến vào pháp thai để giúp nó lột xác.

Quá trình này không dài, nhưng rất đau đớn, Ngô Bình phải nghiến răng chịu đau. Khoảng hơn ba tiếng sau, lần lột xác thứ nhất đã xong, đây là thần hồn nhất biến.

Sau đó, anh mượn sức mạnh của sao trời để bắt đầu lần lột xác thứ hai.

Cuối cùng, anh dựa vào sức mạnh của trật tự mà mĩnh lĩnh ngộ được để tiến hành lột xác lần ba.

Khi xưa, thần hồn của anh đã lột xác mười lần, nhưng giờ chỉ còn lại ba thôi. Lần lột xác thứ ba kết thúc, thần hồn trong pháp thai của Ngô Bình đã mạnh mẽ hơn, một sức mạnh bức người tuôn ra. Pháp thai vỡ, một thần anh được bao bọc bởi ánh sáng đã lao ra khỏi người Ngô Bình rồi lơ lửng trên đại điện. Hình dáng của nó giống hệt như Ngô Bình.

Thần anh của người bình thường chỉ cao hơn bí thần cũ một đến hai lần, vì căn bản của thần anh là bí thần.

Nhưng thần anh của Ngô Bình thì khác, đầu nó gần chạm đến nóc đại điện, thần anh của tu sĩ bình thường so với nó thì chỉ như con kiến. Nếu chia cấp bậc theo sức mạnh thì thần anh của anh phải gấp thần anh của người bình thường vài chục nghìn lần.

Thần anh vừa ra đời đã nhanh chóng mô phỏng lại hình vẽ trong tranh, sau đó thực hiện các động tác. Động tác của nó rất chậm, nhưng mỗi khi thực hiện xong thì đều có thêm một luồng sức mạnh tiến vào trong cơ thể nó.

Các luồng sức mạnh này đang tích tụ trong người Ngô Bình, sau đó mở một cảnh cửa cho anh. Phía sau cánh cửa này là chân tướng của vũ trụ, nguyên điểm của đại đạo.
Chương 2369: Thân Áo và Thần Áo

Theo cảm nhận của Ngô Bình thì anh đã trải qua một quãng thời gian rất dài thì mới làm xong hết các động tác này, đồng thời hấp thu được rất nhiều sức mạnh kỳ diệu. Các sức mạnh ấy tập trung trong người anh và hình thành một vòng xoáy sức mạnh, trung tâm của vòng xoáy ấy như mở ra một cửa cửa, anh có thể nhìn thấy căn nguyên của vũ trụ, từ đó hiểu được chân tướng của vũ trụ.

Cùng lúc đó, liên tục có sức mạnh kỳ diệu tuôn ra từ cảnh cửa sổ này nhằm rèn luyện cơ thể anh.

Thể chất của anh ngày càng mạnh và thuần thục hơn, đồng thời đạt đến trạng thái hoàn hảo hất! Điều này khiến anh nhớ tới cảnh giới Cực Áo mà mình từng tu luyện ở vùng đất Vĩnh Hằng.

Cảnh giới Cực Áo gồm Thân Áo, Thần Áo, Huyền Áo và Thiên Áo. Còn luồng sức mạnh này hình như có thể giúp anh đạt đến cảnh giới đó khi tu luyện ở vùng đất Vĩnh Hằng.

Sau đó, anh đã bắt đầu mượn sức mạnh này để tu luyện Thân Áo dựa trên qua trình lĩnh ngộ của ngày trước.

Nếu tu luyện thành Thân Áo thì anh có thể dung hợp tinh thuật và pháp thuật với cơ thể, từ đó hình thành áo thuật dùng trong chiến đấu. Nhờ đó, anh có thể hạ được kẻ địch mạnh và tạo ra lực sát thương gấp vài chục lần.

Ngô Bình đang lĩnh ngô Thân Áo thì lại có một người mới đi vào đại điện. Nhìn thấy Ngô Bình ở đây, người đó lập tức lĩnh ngộ các bức tranh.

Khoảng ba tiếng sau, người kia đã rơi vào trầm mê, không thể lĩnh ngộ hoàn toàn giống Ngô Bình được.

Còn lúc này, Ngô Bình đã lĩnh ngộ xong Thân Áo, cơ thể anh chợt toả ra một luồng khí thế bức người, doạ cho các tu sĩ ở quanh phải tránh xa.

Ngô Bình mở mắt rồi lẩm bẩm: “Đúng là Nguyên Sử Đạo Tôn có khác, truyền thừa quá đỉnh luôn”.

“Anh Ngô, anh lĩnh ngộ được chưa?”, tu sĩ cùng vào đây với anh vội hỏi.

Ngô Bình: “Hơi hơi rồi”.

Tu sĩ kia sáng mắt lên: “Chúc mừng anh Ngô, giờ tôi cũng có thu hoạch rồi, tôi cảm thấy hình như mình có thể lĩnh ngộ được vài thứ gì đó”.

Ngô Bình: “Thế thì anh tiếp tục đi”.

Ngô Bình rời khỏi đại điện, chuẩn bị đi tới khu vực truyền thừa khác. Nguyên Sử Đạo Tôn để lại chín loại truyền thừa, chắc chắn nếu anh lĩnh ngộ được nốt tám loại còn lại thì sẽ là đỉnh của chóp.

Anh nhìn bản đồ rồi cưỡi con ngựa hoang đi tới khu vực thứ hai.

Anh vừa đi được một đoạn thì thả con ngựa ra cho nó ăn cỏ, còn mình thì xuống ngựa rồi luyện quyền trên bãi cỏ. Sau khi lĩnh ngộ Thân Áo, anh thấy mỗi loại pháp thuật đều có thể hoà vào quyền pháp của mình, sau đó thi triển ra áo thuật.

Anh không thể thi triển trong cung điện, nên giờ sẽ tu luyện vài tinh thuật và pháp thuật mạnh mẽ thành áo thuật.

Thật ra trên đời không tồn tại áo thuật, áo thuật là do anh tạo ra. Đây là lý luận mà anh học được ở vùng đất Vĩnh Hằng rồi vận dụng đến vũ trụ chính.

Ngô Bình vừa đi vừa tu luyện áo thuật. Chờ khi anh đến khu vực truyền thừa thứ hai thì đã ti luyện được năm áo thuật, mỗi loại đều có lực sát thương cực mạnh. Đến anh cũng phải ngạc nhiên và thấy loại áo thuật này có thể huỷ diệt được cả cơ thể của cường giả Đạo cảnh.

Cuối cùng anh đã đến khu vực truyền thừa thứ hai, đó là một cung điện hình tròn. Điều đặc biệt là chỉ có vài chục người ở trước cung điện, khác xa với số lượng đông đảo ở cung điện trước.

Anh thấy lạ nên đi tới gần một tu sĩ mặt mày tái mét rồi hỏi: “Xin hỏi, tôi vừa từ một khu vực truyền thừa khác đến đây, ở đó có rất nhiều người, nhưng tại sao ở đây lại vắng thế?”

Người kia nhìn Ngô Bình rồi đáp: “Cậu không biết à? Truyền thừa ở đây rất đáng sợ, không học được thì rất dễ phải bỏ mạng. Cậu không nhìn thấy đống xương khô chất đống ở bên ngoài à?”

Ngô Bình nhìn theo hướng người đó chỉ thì quả nhiên nhìn thấy xương khô chất thành núi, ít cũng cao đến mấy chục mét.

Anh nói: “Không luyện được thì sẽ chết ư?”

Người kia thở dài nói: “Đúng thế, vì vậy có rất ít người dám đến đây, tôi chính là một trong số đó. Nhưng tôi chỉ học được 15 phút thì đã bị thương nặng, phải dưỡng thương ở đây lâu lắm rồi”.

Ngô Bình gật gù rồi quan sát tiếp thì thấy hồn phách của người này đã bị thương. Vì thế anh đưa cho người đó một viên đan dược rồi nói: “Anh uống rồi nhanh chóng rời khỏi đây đi”.

Người đó nhận lấy đan dược rồi cảm kích nói: “Cảm ơn cậu”.

Ngô Bình đáp lời rồi đi vào cung điện hình tròn. Khác với cung điện ban nãy, ở đây không một bóng người.

Anh nhìn quanh thì chir thấy có một pho tượng, mắt nó nhìn thẳng về phía trước. Cạnh đó có một tấm bia đá, bên trên ghi cách tiếp nhận truyền thừa. Đó chính là nhìn thẳng vào mắt của pho tượng.

Ngô Bình hít sâu một hơi, sau đó xuống tấn rồi nhìn thẳng vào mắt của pho tượng. Anh vừa nhìn thì đã thấy mình tiến vào một ảo ảnh, cảnh vật xung quanh thay đổi, còn anh đang ở trong một không gian đầy sương mù màu tím.

Có một tu sĩ trung niên mặc áo bào màu đen đang mỉm cười nhìn anh trong không gian này, sau đó bắt đầu giảng về đại đạo.

Nếu là tu sĩ Thần Thông bình thường thì sau khi đến đây sẽ khó chịu nổi âm thanh giảng về đại đạo này. Đạo lý mà tu sĩ kia nói như bình rượu ủ lâu năm. Nhưng các tu sĩ bình thường gặp phải nó thì lại như những đứa trẻ nhỏ uống rượu, dù rượu có ngon đến mấy thì cũng khiến họ bị trúng độc cồn, ai nặng thì còn mất mạng.

Nhưng trường hợp này chẳng khác gì khi Ngô Bình ở vũ trụ phụ, lúc này anh như được quay về vũ trụ đó và tu luyện thế thôi. Đại đạo mà anh từng tiếp xúc khéo còn thâm sâu hơn cả đại đạo của Nguyên Sử Đạo Tôn.

Ngô Bình nghe đến đâu là hiểu đến đấy, loáng cái đã hiểu được hết nội dung mà tu sĩ kia truyền đạt. Càng hiểu được nhiều nội dung thì thần anh càng thoải mái, thậm chí còn có một luồng sức mạnh thần bí tiến vào thần anh của anh và bị nó hấp thu.

Ngô Bình không khỏi cảm thấy thứ mình học được vô cùng phù hợp với Thần Áo mà anh tu luyện ở vùng đất Vĩnh Hằng. Vì thế, anh đã dùng Thần Áo để tiếp thu kiến thức này.

Tu sĩ trung niên kia chỉ nói một lần là Ngô Bình đã hiểu ngay, ông ấy mỉm cười rồi gật đầu khen ngợi.

Sau đó, anh đã rời khỏi ảo ảnh và ngồi xuống tại chỗ tu luyện.

Thần Áo tên sao thì ý vậy. Nó đối xứng với Thân Áo, cũng là một áo thuật mà thần anh tu luyện. Thần anh, pháp thuật và tinh thuật sau chỉnh hợp có thể bay ra rồi chém giết thần hồn của kẻ địch, đây là cách chuyên dùng để xử lý thần hồn của kẻ thù.

Ngô Bình ngồi tại chỗ lĩnh ngộ ba loại áo thuật, sau đó nhanh chóng di chuyển đến khu vực truyền thừa thứ ba.

Lần này, anh không cưỡi ngựa nữa mà tự đi. Anh mới bước một bước mà đã xa cả trăm dặm, đây là một loại thuật Thân Áo có tên là Thúc Địa Thành Thốn.

Loáng cái, anh đã đến khu vực thứ ba, ở đây cũng không có nhiều người, nhưng có đến ba, bốn chục người trong đại điện, trong đó có cả cửu hoàng tử.

Hắn đang lĩnh ngộ ở đây, bên trong đại điện có một quả cầu thuỷ tinh khổng lồ với đường kính một trăm mét. Trong quả cầu này có một ti sét lúc ẩn lúc hiện.

Thấy Ngô Bình xuất hiện, cửu hoàng tử nhìn sang rồi cười mỉa: “Ngô Bình, đây là truyền thừa lôi pháp của Nguyên Sử Đạo Tôn, không có thiên bẩm cực cao thì đừng hỏng tu luyện, tốt nhất anh đừng có thử”.

Ngô Bình: “Tôi có thử hay không thì liên quan gì đến anh?”

Cửu hoàng tử hừ mạnh nói: “Biến đi!”

Ngô Bình: “Người biến là anh đấy”.

Cửu hoàng tử đang định gây chuyện với Ngô Bình nên hừ lạnh nói: “Tóm lấy hắn”.

Ngay sau đó tất cả mọi người ở đây đều đứng dậy, ai nấy đều đằng đằng sát khí nhìn Ngô Bình.
Chương 2370: Cánh cửa Nguyên Sử

Ngô Bình không chút sợ sệt nói: “Xem ra anh đã thu nạp được những người lĩnh ngộ lôi pháp ở đây”.

“Đúng thế! Bọn họ ít nhiều đều đã có những lĩnh ngộ nhất định, nếu họ bắt tay với nhau thì có thể bày một lôi trận diệt tiên. Ngô Bình, anh chết chắc rồi!”

“Thế ư?”

Vù!

Ngô Bình nói dứt câu thì lập tức biến mất. Ngay sau đó, cửu hoàng tử đã bay xa vì trúng một đấm. Hắn bay lên cao rồi hộc ra một ngụm máu tươi, sau đó rơi xuống rồi bị thương nặng.

Những người khác được phen hết hồn, cửu hoàng tử mạnh thế mà còn không chịu nổi một đòn của Ngô Bình, chứng tỏ là anh có thực lực rất mạnh.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Khôn hồn thì cút ngay, không là tôi giết anh đấy”.

Cửu hoàng tử sợ hãi, sau đó cắn răng dẫn đám người kia rời khỏi đại điện.

Hiện giờ chỉ còn lại một mình Ngô Bình ở đây, anh ngẩng lên nhìn tia sét ở trên cao như có điều suy ngẫm.

Năm xưa, khi còn ở tiên vực Cửu Lôi, anh đã từng giao lưu với chủ nhân của sấm sét. Trước đó, anh cũng từng dùng sấm sét để tôi thể đến cực hạn, luyện hoá lôi hồn điện phách và nắm vững ý nghĩa của sấm sét. Tuy những chuyện này diễn ra ở vũ trụ phụ, nhưng bản thân sấm sét là một loại sức mạnh nên nó và sấm sét của vũ trụ chính có quy luật giống nhau.

Vì thế, Ngô Bình chỉ quan sát một lát đã có thể lĩnh ngộ đại khái ý nghĩa của sấm sét này.

Tia sét trong thuỷ tinh là từ thở trời đất sơ khai và có uy lực rất mạnh. Sau khi Ngô Bình lĩnh ngộ nó thì đã tạo được một lôi phù trong cơ thể mình.

Lôi phù vừa xuất hiện, tia sét kia đã bị hút ra khỏi quả cầu thuỷ tinh, sau đó bị lôi phù hấp thu. Tiếp đó, lôi phù đã chứa đầy sức mạnh sấm sét.

Ngô Bình đưa lôi phù vào thần anh, cho nó hấp thu sức mạnh sấm sét để rèn luyện và tẩm bổ. Đương nhiên, sức mạnh sấm sét cũng thông qua thần anh để rèn luyện cơ thể của Ngô Bình.

Ngô Bình ở trong cung điện một lúc lâu mới đi ra ngoài, sau đó đi tới khu vực truyền thừa thứ tư.

Trên đường đi, anh chợt cảm thấy trên đỉnh đầu có hiện tượng lạ gì đó nên ngẩng lên xem thì thấy trên trời xuất hiện đám mây cửu sắc, trong đó có chín tia sét lập loè.

Anh biết là tiểu thần kiếp đã đến.

Tiểu thần kiếp là kiếp nạn mà tu sĩ cần trải qua trước khi thần anh tiến vào cảnh giới Thần Môn. Trong quá trình này, thần anh cần trải qua sấm sét phong hoả, sau đó lần lượt bị sét đánh và gió thổi cùng lửa đốt. Ngoài ra, loại sấm sét này còn dành riêng để nhằm vào thần hồn, vì thế uy lực của nó mạnh hơn lôi kiếp trước kia không biết bao nhiêu lần.

Ngô Bình vừa tu luyện thuật Thần Áp. Giờ lại được lôi phù rèn luyện nên không hề thấy sợ hãi mà trực tiếp đối diện với tiểu lôi kiếp.

Thần anh của anh đã lớn thêm một chút, giờ đã cao 15, 16 trượng rồi. Nó bay vút lên cao, một tia sét cửu sắc giáng xuống như một cái roi da, sau đó đánh thật mạnh lên thần anh của Ngô Bình.

Thần anh bị đánh cho bốc khói, nhưng không hề bị thương. Nhưng sâu thẳm trong thần hồn của Ngô Bình thì sinh ra cảm giác đau đớn mãnh liệt.

Nhưng sau mỗi lần sét đánh, cảm giác đau lại giảm đi, đến cuối cùng thì Ngô Bình không còn thấy đau nữa, ngược lại thấy rất thoải mái.

Sau đó, mây đã biến mất, một màn sương màu đen nổi lên, sương mù cuồn cuộn rồi hoá thành một cơn gió mạnh thổi về phía thần anh của Ngô Bình. Cơn gió này chuyên giết thần anh, nó chỉ cần thổi một cái đã đủ khiến thần hồn biến mất.

Nhưng Ngô Bình là người đã trải qua nhiều kiếp nạn nên có cực nhiều kinh nghiệm phong phú, sau đó anh đã giăng kết giới thuật Thần Áo để phòng ngự. Thậm chí, anh còn chuẩn bị sẵn bùa hộ thân để phòng bất trắc.

Cơn gió thổi tới, đầu tiên nó phá hỏng kết giới, sau đó bổ nhào về phía thần anh của Ngô Bình. Anh cảm thấy một cơn đau kịch liệt gần như có thể ngất xỉu.

Tiểu thần kiếp này khá đặc biệt, thần anh càng mạnh thì lôi kiếp càng đáng sợ, vì thế Ngô Bình không thể lơ là. May mà anh đã trụ vững, mà không cần dùng tới bùa hộ thân.

Cơn gió thổi quanh anh 13 vòng rồi tự biến mất. Sau đó, thần anh của anh đã mạnh mẽ hơn, lờ mờ sắp ngưng tụ thành thực thể.

Tiếp đó, có một ngọn lửa bùng cháy trong thần anh, đây chính là âm hoả.

Âm hoả này bốc cháy từ huyệt Dũng Tuyền dưới bàn chân lên, sau đó thong qua kinh lạc đốt cháy toàn thân. Hiện giờ, toàn thân Ngô Bình đang rực lửa.

May sau thần anh của anh đủ tinh thuần và ít tạp chất, hơn nữa còn hấp thu sấm sét. Sau cảm giác đau đớn ban đầu, anh đã thấy nhẹ nhàng hơn.

Một lát sau, âm hoả biến mất, thần của Ngô Bình đã có một màu vàng kim, nó tiếp tục phồng to hơn rồi hoá thành một người khổng lồ 25 trượng.

“Thu!”

Ngô Bình hô lên một tiếng, thần anh đã thu nhỏ thành nắm đấm rồi chui vào phần ức của anh.

Thần anh quay về, Ngô Bình thở ra một hơi rồi tiếp tục đi đến khu vực truyền thừa thứ tư.

Nhưng khi anh đến đây thì phát hiện nơi này rất lạnh lẽo, chỉ có một cung điện hoang tàn. Song, cũng có hai tu sĩ đang ngây ngẩn ngồi ở đây.

Anh vội tiến lên hỏi: “Tại sao đại điện truyền thừa ở đây lại sụp đổ?”

Người kia ngẩn ra nhìn anh, mãi sau mới đáp: “Truyền thừa ở đây đã bay đi từ lâu rồi”.

Ngô Bình: “Bay đi ư?”

“Đúng thế, truyền thừa này có linh tính, nó có thể tụ tu luyện thành tinh linh. Nhưng nó không thể thoát khỏi Nguyên Sử Giới được, chỉ là không biết đang trốn ở đâu”.

“Năm khu vực truyền thừa khác cũng như vậy ư?”

Người kia: “Có bốn trong chín khu truyền thừa bay đi rồi, chúng đại diện cho Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ”.

Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, Ngô Bình đã đến khu truyền thừa tiếp theo.

Đúng như anh đoán, khu truyền thừa thứ tư mà anh cần lĩnh ngộ sẽ truyền thụ cho anh Huyền Áo.

Trong một đại điện hình vuông có một tấm bia ngọc, trên đó có 3000 phù văn, Ngô Bình nhìn chăm chú vào đó để lĩnh ngộ Huyền Áo.

Huyền Áo rất huyền diệu, nó gần như là một đạo.

Ngô Bình tập trung toàn bộ tinh thần và dần có thu hoạch. Một tiếng sau, anh đã hiểu hết toàn bộ.

Huyền Áo này thật ra là thước đo của đại đạo, thi triển cùng với Thân Áo và Thần Áo sẽ tạo thành kiểu như thần hình hợp nhất, âm dương hợp nhất, nội ngoại hợp nhất.

Uỳnh!

Một tiếng động lớn vang lên, thần anh và cơ thể của Ngô Bình hợp nhất, tinh thuật và pháp thuật hợp nhất, tinh thần và vật chất hợp nhất, thời gian và không gian hợp nhất, âm dương hợp nhất, nội ngoại hợp nhất.

Anh dùng đó làm gốc để cho ra sáu tổ hợp nghĩa.

Sau khi lĩnh ngộ sáu tổ hợp này, Ngô Bình củng cố thêm một lúc rồi mới đi tới khu truyền thừa thứ năm.

Khu truyền thừa cuối cùng này không có ai, vì truyền thừa ở đây vô cùng thâm sâu nên khó mà lĩnh ngộ được. Vì thế, các tu sĩ đến xong đều bỏ cuộc. Từ đó thành ra không có ai ở đây, thậm chí trong lịch sử cũng chưa ghi nhận có người tới. Truyền thừa ở đây là một sự tuyệt vọng với họ.

Lý do truyền thừa ở chỗ này khó vì nó là đạo.

Trong đại điện chỉ có một cánh cửa cổ xưa, nó chính là cội nguồn của vạn đạo, cánh cửa Nguyên Sử. Gọi nó là truyền thừa của Nguyên Sử Đạo Tôn không hẳn đúng, chính xác thì nó là kiến thức đầu tiên khi Nguyên Sử Đạo Tôn lĩnh ngộ đại đạo. Đại đạo của Đạo Tôn từ cánh cửa này mà ra.

Ngô Bình nhìn cánh cửa rồi rơi vào trầm tư, lần đầu tiên anh thấy khó, đầu óc gần như không nghĩ được gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK