Ngô Bình và Giang Sơ Nhan đi tới, người trẻ tuổi bên cạnh sư huynh Dương hỏi: “Anh Dương, người đứng thứ ba trên bảng Đại Tiên rất lợi hại à?”
Sư huynh Dương nhìn hắn ta hỏi: “Thế Đạo Cảnh tầng tám có lợi hại không?”
Người này nói: “Đương nhiên là có, dù Thượng phủ có nhiều cao thủ nhưng Đạo Cảnh tầng tám cũng có được bao nhiêu người”.
Sư huynh Dương: “Người ta có thể dễ dàng giết Đạo Cảnh tầng tám đó, cậu nói coi có lợi hại không?”
Người này nghe xong, trên trán toát mồ hôi lạnh, chém giết được cả cường giả Đạo Cảnh tầng tám, đúng là đáng sợ.
Kiểm tra xong, hai người Ngô Bình bay lên không.
Bay được một khoảng, phía trước mặt họ xuất hiện một thành thị khá lớn.
Ngô Bình hỏi: “Sơ Nhan, đây là nơi nào?”
Giang Sơ Nhan: “Thành thị nhỏ thế này thì có rất nhiều ở Thượng cảnh”.
Ngô Bình: “Trong không khí tràn ngập mùi dược liệu, nơi này có không ít dược liệu nhỉ, chúng ta xuống xem một chút đi!”
Giang Sơ Nhan gật đầu: “Cũng được. Tuy nơi này không phải là nơi tập kết dược liệu chính nhưng vẫn có chút danh tiếng”.
Cô nói cho Ngô Bình biết thành này tên là thành Kim Ngưu, trước khi thành này được xây dựng thì từng có một con trâu vàng khổng lồ hiện ra gần đó.
Đi vào đường phố thành Kim Ngưu, Ngô Bình thấy ngựa xe như nước, người đi trên đường hầu hết có thể chất và thiên phú mạnh hơn người của Nguyên Thủy Hạ Cảnh khá nhiều, điều này xảy ra là do chịu ảnh hưởng của khí tức Hỗn Độn.
Hai người nhanh chóng vào một cửa hàng dược liệu, chọn lựa dược liệu có sẵn, đặc biệt ưu tiên những loại cần thiết cho việc luyện đan.
Đây là cửa hàng dược liệu lớn nhất của thành này, trừ vài loại có sẵn thì còn có danh sách ghi chép trên một tấm bảng bằng ngọc.
Khách mua chỉ cần ghi dược liệu mình cần lên tấm bảng, sau đó trên bảng sẽ xuất hiện số lượng và giá cả tương ứng với dược liệu đó.
Ngô Bình nhìn một chút rồi hỏi nhân viên: “Tiểu nhị, gọi ông chủ các người ra đây!”
Tiểu nhị nhìn Ngô Bình thấy anh rất có khí thế thì biết không phải nhân vật tầm thường, lập tức đáp: “Vâng, xin quý khách chờ chút!”
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên bước nhanh tới, chắp tay từ xa: “Quý khách có gì cần dặn dò?”
Ngô Bình đưa danh sách dược liệu đã chuẩn bị trước cho đối phương: “Mong ông chủ xem thử, đây là những dược liệu tôi cần”.
Ông chủ coi qua, bên trên viết tên của hơn bảy trăm loại, ông ta cười nói: “Cửa hàng nhỏ này có thể cung cấp toàn bộ, quý khách không cần đi đến cửa hàng khác tìm đâu ạ”.
Ngô Bình: “Không thành vấn đề, cho tôi giá cả của chúng luôn”.
Ông chủ: “Quý khách cần bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Số lượng khá nhiều, nhiều nhất là mười nghìn cây mỗi loại. Dù không đủ mười nghìn thì chúng tôi cũng mua hết”.
Ông chủ mừng rỡ, biết đã gặp khách hàng lớn nên vội nói: “Được, xin quý khách chờ một lát, tôi lập tức đi chuẩn bị!”
Ông chủ mời hai người đến phòng cho khách nghỉ ngơi uống trà, mình thì đi làm việc, chuẩn bị dược liệu cho hai người.
Giang Sơ Nhan có chút khó hiểu: “Công tử, mua hết ở đây à? Sao không tới chợ đầu mối dược liệu lớn hơn?”
Ngô Bình: “Chúng ta mua đa phần là loại quý giá, số lượng có hạn. Chúng ta mua nhiều, Thượng phủ sẽ bị thiếu, nên là chỉ có thể mua cho đủ thôi, tránh cho việc giá cả sẽ bị đội lên”.
Giang Sơ Nhan: “Vẫn là công tử nghĩ chu đáo nhưng quy mô cửa hàng này có hạn, có lẽ sẽ phải đợi lâu”.
Ngô Bình: “Lâu một chút cũng không sao, vì quy mô có hạn nên tạm thời sẽ không khiến đám dân buôn chú ý”.
Một lát sau, ông chủ quay lại cười nói: “Tôi đã liên lạc cho mấy tiệm lớn, họ đang gấp rút giao dược liệu tới”.
Ngô Bình hỏi: “Cần tốn bao lâu?”
Ông chủ: “Cũng sắp tới giờ cơm tối, chúng ta vừa ăn vừa chờ được không? ăn xong thì dược liệu cũng đã đưa tới”.
Ngô Bình: “Phiền ông chủ tốn kém rồi!”
“Quý khách khách sáo quá, cậu đến chỗ chúng tôi mua dược liệu là đã cho chúng tôi cơ hội làm ăn rồi”, ông chủ vội đáp.
Ông chủ mời Ngô Bình và Giang Sơ Nhan tới tửu lầu đối diện, vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Thức ăn nơi này khác với Hạ Cảnh, hương vị độc đáo, Ngô Bình ăn không dừng miệng.
Ăn cơm xong thì họ uống trà, dược liệu liên tục được đưa tới.
Ông chủ nói: “Quý khách, vị nhiều loại dược liệu phải gom gấp nên cần trả tiền mặt, cửa hàng đang không có nhiều tiền mặt như thế nên không biết quý khách có thể trả trước một chút không?”
Ngô Bình cũng thoải mái: “Không thành vấn đề”.
Cứ thế, tiền trao cháo múc, tổng ngạch là năm mươi tám nghìn tỷ tiền đại đạo.
Tới khi trời tối, toàn bộ dược liệu đã đủ, Ngô Bình cất toàn bộ rồi đi về với Giang Sơ Nhan.
Ra khỏi cửa hàng, Giang Sơ Nhan cười nói: “Hiện tại chúng ta về à?”
Ngô Bình: “Không cần gấp gáp! Nếu đã tới đây thì tôi muốn đi tham quan xung quanh. Nếu hoàn cảnh tốt, tôi muốn đón người nhà tới nơi này ở”.
Giang Sơ Nhan nói: “Nguyên Thủy Hạ Cảnh có phúc địa, động thiên, Thượng Cảnh này cũng thế. Nhưng động tiên ở đây được gọi là thánh địa, thần thổ, Thượng phủ nằm ở một thánh địa gọi là Thực Thủy Thánh Địa. Anh có thể đón người nhà tới thánh địa hay thần thổ để ở”.
Ngô Bình: “Vậy thánh địa nơi này chắc cũng giống động tiên ở Nguyên Thủy Hạ Cảnh nhỉ, toàn bộ đều bị các thế lực chiếm giữ à?”
Giang Sơ Nhan gật đầu: “Đúng vậy, dù là ở đâu thì những người mạnh nhất luôn là những kẻ chiếm cứ tài nguyên tốt nhất. Nhưng sức ảnh hưởng của Thượng phủ vượt xa Hạ phủ. Hạ phủ cần dựa vào sự thống trị của Hoàng triệu, Thượng phủ lại có thể trực tiếp thống trị tất cả các thế lực, dù lớn hay nhỏ thì đều phải nộp thuế cho Thượng cung”.
Ngô Bình: “Vậy cô cảm thấy nơi nào hợp để định cư?”
Giang Sơ Nhan nghĩ ngợi rồi đáp: “Tôi cảm thấy nơi thích hợp để định cư là Vạn Phúc Thần Thổ - một trong bốn Đại Thần Vực. Vạn Phúc Thần Thổ sinh ra rất nhiều thiên tài và nhân vật lớn, hơn nữa, thế lực cai trị nơi này rất lương thiện, dân địa phương có cuộc sống sung túc, không lo cơm áo gạo tiền, là vùng đất lành hiếm thấy”.
Ngô Bình nghe xong thì mắt sáng lên: “Không tệ, vậy tới Vạn Phúc Thần Thổ xem một chút đi”.
Giang Sơ Nhan: “Vạn Phúc Thần Thổ có một điểm tốt: Chỉ cần là người có tài có đức thì sẽ được cấp một nơi an cư”.
Ngô Bình hứng thú hỏi: “Thế nào là có đức, thế nào là có tài?”
Giang Sơ Nhan: “Có đức là chỉ đạo đức cao quý, họ hàng hay hàng xóm đều lương thiện, người người ở quanh đó năm trăm dặm đều khen ngợi, người như vậy mới được gọi là có đức hạnh. Có tài đơn giản hơn, chỉ cần sở hữu năng lực nào đó vô cùng xuất sắc thì là có tài, ví dụ như có luyện đan hay thiên phú tu hành cao, hoặc y thuật phi phàm này nọ”.
Ngô Bình cười nói: “Xem ra thân phận thầy luyện đan của tôi có tác dụng rồi”.
Giang Sơ Nhan đề nghị: “Vạn Phúc Thần Thổ có tổ chức chuyên để khảo hạch trình độ thầy luyện đan, anh có thể đi tới đó để khảo hạch, lấy được danh hiệu thầy luyện đan Kim Đỉnh. Nhờ đó anh sẽ được vô số người kính ngưỡng”.
Ngô Bình muốn nhanh chóng sắp xếp cho người nhà nên tuy trời đã tối, anh vẫn đi suốt đêm tới Vạn Phúc Thần Thổ.
Vạn Phúc Thần Thổ có diện tích tương đương Thần Châu, nhưng hoàn cảnh sống tốt hơn nhiều. Nơi này non xanh nước biếc, linh dược khắp nơi. Trong đồng ruộng đều là linh mễ, dân chúng sung túc nên có nhiều thời gian tu hành và học tập các kỹ năng.
Mọi ngành nghề của Vạn Phúc Thần Thổ đều phát đạt như luyện kim, luyện đan, đúc khí, chế bùa... ra đời rất nhiều nhân tài.
Chương 2422: Chuyển nhà sang đất lành
Hai người đi đến một thành trấn không lớn lắm với dân số mấy trăm nghìn người, được vài thôn làng bao bọc xung quanh.
Màn đêm buông xuống nhưng cuộc sống về đêm trong thành phố cực kỳ phong phú, có không ít người tụ tập lại cùng nhau ăn cơm, đánh bài, nhảy múa.
Ngô Bình cười nói: “Cuộc sống của con người nơi này quả thật rất an nhàn”.
Anh biến thành một ông lão, lảo đảo bước đi trên con phố. Đột nhiên anh nghiêng người ngã xuống đất rồi bất động.
Có mấy người đang đánh bài ở cách đó không xa vội vàng chạy đến, đỡ anh dậy, sau đó nhỏ giọng gọi anh.
“Ông cụ, ông không sao chứ?”, một người trong đó hỏi.
Ngô Bình mở mắt ra nói: “Ai trong các cậu đụng vào tôi làm cho ngã, các cậu phải chịu trách nhiệm”.
Mấy người này nhìn nhau, họ sống hơn nửa đời người rồi mà lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, người nói đó kiên nhẫn khuyên: “Ông cụ, tự ông ngã xuống chứ có ai đụng vào ông đâu, có phải ông ngã bị đập đầu xuống đất nên không nhớ được phải không?”
Ngô Bình: “Đúng thế, bây giờ tôi ngã khiến đầu óc không còn minh mẫn, các cậu phải bồi thường cho tôi”.
Mọi người đều biết mình gặp phải chuyện không hay nên không những không lo lắng mà còn kiên nhẫn giải thích cho Ngô Bình hiểu, có người còn đem đồ uống đến cho Ngô Bình, có thể thấy những người này rất chân thành và chất phác.
Lúc này Ngô Bình mới đứng dậy, vỗ đầu nói: “Cảm ơn mọi người, tôi không sao rồi”, sau đó lấy vài viên đan dược ra chia cho những người này. Không đợi họ còn chưa kịp phản ứng, anh đã biến mất không thấy đâu.
Về đến chỗ Giang Sơ Nhan đứng, anh cười nói: “Người dân ở đây đúng là rất tốt”.
Giang Sơ Nhan: “Công tử, nơi này vẫn chỉ là một nơi nhỏ trong Vạn Phúc Thần Thổ, những nơi lớn hơn thì sẽ sầm uất hơn, cũng an toàn hơn”.
Ngô Bình: “Nơi này rất tốt, ngược lại những nơi quá lớn dễ thấy, tôi thấy có không ít đồ ăn ngon. Đi thôi, chúng ta đi ăn thử”.
Hai người tìm một nơi ăn cơm, Ngô Bình còn uống một bình rượu. Ở bên cạnh cũng có vài thực khách, thế là Ngô Bình chào một người lớn tuổi trong đó.
“Chú ơi, cháu là thầy luyện đan, muốn thử trình độ của mình, không biết phải đến nơi nào?”
Ông lão cười nói: “Ồ, cháu đi dọc theo con đường này, cuối đường có một ngôi bằng gạch màu xanh lam, nơi đó là nơi kiểm tra các sư sơ cấp, chủ yếu là phân biệt dược liệu, luyện chế các loại đan dược sơ cấp”.
Ngô Bình: “Nơi này của chúng ta có thầy luyện đan không?”
Ông lão cười nói: “Đương nhiên là có, chỉ là không nhiều, tổng chỉ có ba người thôi, chỉ có thể luyện chế vài đan dược sơ cấp nhưng đó đã quá đủ với nơi nhỏ bé này của bọn tôi rồi”.
Nói rồi một tu sĩ mặc đồ vàng bước vào, ông lão lập tức nói: “Cậu nhìn xem, nói đến là đến, người đó là một trong ba thầy luyện đan, thầy luyện đan Phùng”.
Ngô Bình bước đến chào hỏi, thầy luyện đan Phùng rất khách sáo, nghe nói Ngô Bình muốn kiểm tra bèn nói: “Anh bạn học thuật luyện đan ở đâu thế?”
Ngô Bình: “Tự học”.
Người này nghe xong thì lắc đầu: “Không có người dạy, e là cậu khó mà trở thành thầy luyện đan”.
Ngô Bình cười nói: “Không biết, danh hiệu thầy luyện đan ở bên ngoài có được công nhận ở Vạn Phúc Thần Thổ không?”
Thầy luyện đan Phùng: “Đương nhiên có thể, ước mơ của tôi là trở thành một thầy luyện đan Nhất Đỉnh”.
Trò chuyện với anh ta một lúc, Ngô Bình biết các thầy luyện đan ở đây cũng giống thầy luyện đan bên ngoài, thế là anh lập tức lấy huy hiệu thầy luyện đan Tam Đỉnh của mình ra nói: “Thầy luyện đan Phùng, tôi là thầy luyện đan Tam Đỉnh”.
Thầy luyện đan Phùng khá ngạc nhiên, sau đó cúi người thật thấp: “Chào thầy luyện đan Tam Đỉnh”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, tôi đến đây là vì mong người nhà có thể an cư ở đây”.
Thầy luyện đan Phùng cười nói: “Đó là vinh hạnh của nơi đây, anh tên là gì?”
Ngô Bình: “Tôi là Lý Huyền Bình”.
Trò chuyện với nhau về vài kinh nghiệm trong phương diện luyện đan, thầy luyện đan Phùng vô cùng ngạc nhiên, cực kỳ bái phục Ngô Bình.
Ngô Bình hỏi thăm về giá nhà ở đây thì biết những ngôi nhà nằm trên núi là đắt nhất, một căn nhà tiện nghi nhất được bán với giá hàng trăm triệu tiền Tiên. Tiền Tiên là tiền tệ được người dân ở đây sử dụng nhiều nhất, còn tiền Đại Đạo, chỉ có những người có tu vi cao mới biết sử dụng.
Tối đó, thầy luyện đan Phùng sắp xếp một nơi ở cho Ngô Bình và Giang Sơ Nhan. Thế là Ngô Bình nhân cơ hội luyện chế một ít đan dược, vì anh biết ngày mai chắc chắn sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong vùng đến tìm mình, xin anh luyện chế một ít đan dược.
Thoáng chốc đã sang ngày hôm sau, sáng sớm Ngô Bình đi xem nhà với Giang Sơ Nhan, cuối cùng anh chọn một căn biệt thự trong núi có phong cảnh tuyệt đẹp, tiêu tốn hơn năm trăm bảy mươi triệu tiền Tiên.
Biệt thự kiểu này đã thuộc hàng đầu trong toàn thị trấn nhỏ. Đương nhiên cũng có những căn nhà đắt tiền hơn căn nhà này, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Ngô Bình vẫn chọn căn nhà này, anh nghĩ người nhà sống ở đây không nên quá phách lối mà cũng không thể quá khiêm tốn, căn nhà này là thích hợp.
Mua nhà xong, Ngô Bình lập tức quay về Nguyên Thủy Hạ Cảnh, đưa hết người nhà đến nơi ở mới.
Vừa sắp xếp xong mọi chuyện đã có người báo, nói là vài danh nhân và quý tộc địa phương đến thăm, quả nhiên sau khi biết tin Ngô Bình là một thầy luyện đan, những người này đều đến nhờ anh luyện chế đan dược. Anh đã chuẩn bị trước nên tặng đan dược đã luyện chế trước đó cho họ, mọi người đều cảm động rơi nước mắt.
Hai ngày liên tục Ngô Bình đều luyện chế đan dược cho các thương nhân và quý tộc giàu có ở địa phương, làm quen với không ít người có máu mặt ở bản địa.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, Ngô bình đã làm quen với người ở đây.
Bảy ngày sau, Ngô Bình và Giang Sơ Nhan lại quay về Nguyên Thủy Sơn, bắt tay vào lập ra Viện Đan Đạo.
Viện Đan Đạo do Ngô Bình thành lập, Ngô Bình đã mua đủ số dược liệu cho đan dược mà Giang Sơ Nhan đặt mua trước đó, thế là anh dốc sức luyện chế nó, tạo ra công việc kinh doanh đầu tiên của Viện Đan Đạo.
Với đơn đặt hàng này, Viện Đan Đạo không chỉ có giá cả thấp hơn Nguyên Thủy Thượng Phủ rất nhiều, mà chất lượng cũng cao hơn, cơ bản đều là đan dược bậc một, thậm chí là đan dược thượng phẩm.
Muốn lập ra Viện Đan Đạo thì Ngô Bình cũng cần một nhóm thầy luyện đan. Nguyên Thủy Sơn cấp một nhóm thầy luyện đan cho anh, Ngô Bình bắt đầu bắt tay vào việc đào tạo.
Để các thầy luyện đan khác nhau chuyên môn luyện chế một loại đan dược nào đó.
Thoáng chốc lại thêm năm ngày nữa trôi qua, cuối cùng Viện Đan Đạo cũng chính thức thành lập, cùng lúc đó các thế lực lớn nhỏ của Nguyên Thủy Sơn, thậm chí cả hoàng triều Nguyên Thủy đều lần lượt đặt mua đan dược.
Ngô Bình đáp ứng không xuể, các đơn đặt hàng mà anh nhận được đa phần không thể làm hết, anh chỉ có thể liên tục luyện chế đan dược mỗi ngày, sử dụng chiếc hồ lô Vạn Hóa Thần để sao chép đan dược.
Chỉ trong vòng nửa tháng, tổng số lượng đơn đặt hàng đan dược mà Viện Đan Đạo nhận đã hơn mười tỷ tiền Đại Đạo, đây là chưa tính những đan dược mà Giang Sơ Nhan đã mua.
Không chỉ thế, các thế lực ngoài Nguyên Thủy Sơn cũng lần lượt bảo người đến mua.
Một tháng sau, Ngô Bình đã đào tạo ra mấy trăm thầy luyện đan, mỗi một thầy luyện đan chỉ luyện chế hai ba loại đan dược, quen tay hay việc, hơn nữa còn được Ngô Bình chỉ dạy, họ cơ bản đều có thể luyện chế ra đan dược bậc một, bậc hai, có vài người có thiên phú tốt, thậm chí có thể luyện chế ra đan dược cực phẩm.
Chương 2423: Lùi để tiến
Hôm nay, Ngô Bình vừa chỉ bảo cho mấy thầy luyện đan xong thì Giang Sơ Nhan đã vội vàng đến tìm anh với vẻ mặt rất khó coi: “Công tử, có thể Nguyên Thủy Sơn đã hối hận”.
Ngô Bình hơi thắc mắc: “Hối hận chuyện gì?”
Giang Sơ Nhan: “Hai viện bốn tông cùng đưa ra yêu cầu, cướp đi tư cách quản lý viện Đan Đạo của anh, họ còn yêu cầu được nhận đan dược miễn phí từ viện Đan Đạo nữa”.
Ngô Bình nghe xong thì bất giác cười khẩy: “Tôi vừa mới bồi dưỡng cho các thầy luyện đan xong thì đám người này đã chạy đến hái quả rồi, thật không có chút kiên nhẫn nào”.
Giang Sơ Nhan thở dài, nói: “Bọn họ là một đám ngu, nếu không nhờ công tử ra mặt thì chẳng ai có khả năng sáng lập ra viện Đan Đạo. Hơn nữa, nếu viện Đan Đạo mà không có công tử thì chẳng đáng giá một xu”.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Bọn họ không ngốc, chỉ là họ không muốn tôi hưởng lợi một mình thôi”.
Giang Sơ Nhan: “Công tử, nhất định không được đồng ý chuyện này với bọn họ, nếu không thì chắc chắn đám người này sẽ được nước lấn tới”.
Ngô Bình hỏi: “Tám vị trưởng lão nói thế nào?”
Giang Sơ Nhan: “Trong số tám vị trưởng lão có sáu vị đến từ hai viện bốn tông, e rằng họ đã thay đổi thái độ từ sớm rồi.
Ngô Bình nói: “Xem ra tôi phải đến gặp mặt họ trước đã”.
Giang Sơ Nhan đến chưa được một lúc thì bên các trưởng lão đã phái người đến, muốn Ngô Bình qua đó một chuyến.
Nguyên Thủy Sơn, viện trưởng lão.
Mấy vị trưởng lão đều có mặt, Ngô Bình vừa đến thì vị trưởng lão nữ đó đã đi thẳng vào vấn đề, nói: “Cậu Ngô, mấy ngày nay viện Đan Đạo làm việc rất tốt, chúng tôi đều rất vui. Có điều hai viện bốn tông đều cảm thấy viện Đan Đạo báo giá quá cao, vì vậy…”
Ngô Bình lập tức nói: “Nếu giá cao thì không thành vấn đề, sau này hai viện bốn tông mua đan dược có thể trả giá gốc”.
Các trưởng lão đều bất ngờ, họ đều không ngờ Ngô Bình lại dễ nói chuyện đến thế. Một vị trưởng lão khác nói: “Cậu Ngô có thể làm như vậy khiến chúng tôi rất khâm phục, có điều, chúng tôi đã tìm được người khác cho vị trí quản lý viện Đan Đạo, chúng tôi sẽ giữ lại vị trí phó viện trưởng cho cậu”.
Ngô Bình nói: “Các vị trưởng lão không cần phải giữ lại bất cứ vị trí nào cho tôi, dù gì thì tôi cũng đã bồi dưỡng được các thầy luyện đan mới, sau này mọi người chỉ cần đưa dược liệu thì sẽ có thể luyện đan liên tục”.
Các trưởng lão hơi bất ngờ, một trưởng lão tóc bạc hỏi: “Cậu Ngô, phải chăng cậu không đồng tình với cách làm của chúng tôi, vậy nên mới muốn rút khỏi viện Đan Đạo?”
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Sao có thể chứ, nguồn lực để xây dựng nên viện Đan Đạo đều do Nguyên Thủy Sơn cung cấp, tôi chỉ bồi dưỡng sơ cho các thầy luyện đan thôi, đâu có công lao gì, đương nhiên cũng không dám giành công. Hơn nữa, tôi còn phải quản lý Thái Ất Đan Uyển và còn phải chăm lo cho việc kinh doanh đan đạo của mình, vì vậy sức lực chỉ có hạn, vừa hay có thể giao lại viện Đan Đạo cho người có năng lực hơn quản lý”.
Các trưởng lão nhìn nhau, sao họ có thể không nhìn ra Ngô Bình đang muốn dứt ra hẳn, họ bỗng thấy căng thẳng, trưởng lão nữ nói: “Cậu Ngô, chuyện đâu còn có đó mà”.
Ngô Bình nói: “Không cần thương lượng nữa, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của các vị, hơn nữa, không dám giấu, tôi cảm thấy phía Thượng Phủ thích hợp hơn tôi”.
Đám người đó nghe Ngô Bình nhắc đến Thượng Phủ thì mặt liền biến sắc, trưởng lão nữ hỏi: “Công tử đã đến Thượng Phủ rồi sao?”
Ngô Bình: “Đi rồi, Nguyên Thủy Thượng Cảnh thật sự tốt hơn hạ cảnh rất nhiều, hơn nữa dược liệu cũng nhiều hơn”.
Trưởng lão tóc bạc cười, nói: “Cậu Ngô, có phải phía Thượng Phủ từng mời cậu qua đó không?”
Ngô Bình vội nói: “Không có, tôi chỉ đến dạo chơi thôi, không thân với Thượng Phủ”.
Anh càng nói như vậy thì mấy vị trưởng lão lại càng cảm thấy Thượng Phủ muốn lôi kéo Ngô Bình. Trưởng lão râu lấm tấm bạc nói: “Cậu Ngô, về chuyện này đương nhiên chúng tôi sẽ đứng về phía cậu, hôm nay tìm cậu đến chỉ là muốn thương lượng với cậu thôi. Thế này nhé, ngày mai chúng tôi sẽ báo kết quả thảo luận cuối cùng với cầu, cậu thấy thế nào?”
Ngô Bình cười, nói: “Các trưởng lão không cần phải vậy đâu, tôi ủng hộ hoàn toàn mọi quyết định của mọi người”.
Anh càng khách sáo thì các trưởng lão càng cảm thấy Ngô Bình đã quyết tâm rời bỏ. Sau khi Ngô Bình bỏ đi thì tám vị trưởng lão lại bắt đầu bàn bạc lại.
“Tôi đã nói rồi mà, Hạ Phủ chúng ta vốn không đủ năng lực xây dựng viện Đan Đạo, nếu không nhờ cậu Ngô thì viện Đan Đạo chỉ là ý tưởng. Bây giờ viện Đan Đạo vừa mới có chút danh tiếng thì các người lại nhòm ngó, cứ muốn chia lợi ích. Giờ thì hay rồi, ép cậu ấy đi, viện Đan Đạo cũng sắp tiêu đời”.
“Dù cho cậu ta có ra đi thì cũng chưa chắc viện Đan Đạo đã sụp đổ, cậu ta là người được Nguyên Thủy Sơn chúng ta bồi dưỡng ra, cậu ta có nghĩa vụ giúp chúng ta kinh doanh tốt viện Đan Đạo”.
Trưởng lão lên tiếng trước đó cười nhạt: “Bồi dưỡng sao? Ông bồi dưỡng cậu ấy thứ gì? Đại hội quần hùng hay là xếp hạng trên Thiên Khuyết, hay là cậu ấy giúp chúng ta giành lấy Ất Mộc linh giới?”
Mọi người đều im lặng, đúng vậy, những gì Ngô Bình mang lại cho Nguyên Thủy Sơn nhiều hơn nhiều so với những gì Nguyên Thủy Sơn cho anh, hành động trước đó của họ thật sự đúng là vô ơn bạc nghĩa lắm.
Vị trưởng lão nữ đó nói: “Thật ra trong lòng mọi người đều biết rõ, nếu như người này trưởng thành thì nhất định tương lai sẽ có thành tựu hơn chúng ta, vì vậy mọi người đều muốn khống chế Ngô Bình. Nhưng bây giờ xem ra suy nghĩ của mọi người đều đã sai, người này quá giỏi, không phải người mà chúng ta có thể khống chế được. Nếu chúng ta dồn ép quá thì sẽ ép cậu ta đi mất, cuối cùng đầu quân cho Thượng Phủ. Mọi người đều biết rất rõ, ưu điểm lớn nhất của Thượng Phủ so với chúng ta là có nhiều thiên tài và nhiều thầy luyện đan hơn chúng ta. Biết đâu sự xuất hiện của Ngô Bình có thể thay đổi được cục diện này”.
“Ừ, đúng vậy”. Trưởng lão tóc bạc nói: “Hiếm khi chúng ta mới gặp được một nhân vật thế này, tuyệt đối không được vì sự tham lam và ích kỉ của mình mà ép cậu ấy đi. Nếu cậu ấy đi mất thì chẳng phải chúng ta sẽ thiệt hại càng nhiều hơn sao?”
Một trưởng lão khác: “Ý của ông là chúng ta giao hết quyền hành cho cậu ta phát huy sao?”
“Tôi thấy được. Sự có mặt của cậu ấy sẽ chỉ mang lại lợi ích cho chúng ta. Mọi người đều là người thông minh, không nên tự đấu đá nhau trong lúc này, để Thượng Phủ được hưởng lợi”.
Trưởng lão nữ nói: “Tôi đề nghị chúng ta có thể cho Ngô Bình quyền và lợi ích nhiều hơn, vậy thì mới có thể giữ chân cậu ấy được. Dù gì thì mọi người đều biết rõ, Hạ Phủ chúng ta không thể cho cậu ấy nhiều bằng Thượng Phủ”.
Các trưởng lão đó có thể đứng ở vị trí cao như thế chứng tỏ họ đều là người thông minh, họ nhanh chóng hạ quyết tâm, giao quyền cho Ngô Bình nhiều hơn, để anh phát triển viện Đan Đạo.
Ngô Bình không ngờ những người này lại thương lượng nhanh đến thế, anh quay về chưa được bao lâu thì các trưởng lão đã cho người đến mời anh qua lại. Lần này, tám trưởng lão đều thống nhất để Ngô Bình giữ chức viện chủ viện Đan Đạo và giao cho anh nhiều quyền lực hơn.
Khi tin tức được truyền ra, hai tông bốn viện đều bất ngờ, rất nhiều người trong những thế lực đó đã khổ cực nỗ lực cả nửa tháng nhưng kết quả lại bị Ngô Bình nhẹ nhàng hóa giải, tất cả các trưởng lão đều đứng về phía anh.
Một người đàn ông áo tím của Hàn Tông, một trong bốn tông của Nguyên Thủy Sơn biết được tin thì lạnh lùng nói với vẻ mặt rất khó coi: “Tên Ngô Bình này thú vị đó, không ngờ lại có thể thuyết phục được viện Trưởng Lão, ai mà ngờ chẳng những lật đổ được anh ta mà ngược lại còn giao cho quyền hành lớn hơn”.
Một người có vẻ như quản gia đứng sau lưng anh ta nói: “Cậu chủ, kẻ đó có giỏi thế nào thì cũng chỉ là một con người, không có căn cơ gì ở Nguyên Thủy Sơn hết. Chúng ta muốn khử anh ta chẳng phải là chuyện rất dễ dàng sao?”
Người đàn ông áo gấm liếc quản gia, nói: “Nếu như anh ta dễ đối phó đến vậy thì tôi đã không thuyết phục viện Trưởng Lão rồi”.
Quản gia đảo mắt, nói: “Nghe nói người này đã tham gia Thiên Khuyết và còn xếp thứ hạng rất cao, tôi nghĩ có thể tìm nhà họ Thiên giúp đỡ, giải quyết anh ta ngay trên lôi đài”.
Người đàn ông áo gấm tát ông ta một bạt tai rồi mắng: “Tôi nói muốn giết anh ta khi nào?”
Quản gia ôm mặt, cười nịnh nói: “Vậy ý của cậu chủ là?”
Người đàn ông áo gấm nói: “Tôi muốn thu phục anh ta, để anh ta làm con chó cho tôi”.
Chương 2424: Vũ trang đầy đủ
Quản gia chớp mắt nói: “Cậu chủ, người này cực kỳ mạnh, chỉ sợ không dễ gì chịu đầu hàng”.
Người đàn ông áo gấm cười nham hiểm: “Nếu dễ đầu hàng như vậy, tôi còn đợi đến ngày hôm nay à? Nhưng ông nói một câu khá đúng, người này không có lai lịch gì, tôi có trăm phương nghìn kế để hắn khuất phục, dù sao ai cũng đều có điểm yếu cả thôi”.
Quản gia: “Ý cậu chủ là?”
Người đàn ông mặc áo gấm: “Tôi đã biết viện Trưởng Lão không đáng tin cậy nên luôn bí mật sai người theo dõi Giang Sơ Nhan. Giang Sơ Nhan rất thân thiết với Ngô Bình, đi theo cô ta là biết được tung tích của Ngô Bình. Ông đoán xem, người của tôi đã phát hiện ra điều gì?”
Quản gia vội hỏi: “Cậu chủ, đã phát hiện ra cái gì?”
Người đàn ông mặc áo gấm: “Ngô Bình này định cư ở Vạn Phúc Thần Thổ của Nguyên Thủy Thượng Cảnh, hắn đưa cả nhà đến đó sống. Theo những gì người của tôi quan sát mấy ngày nay, người này rất coi trọng tình thần và người nhà, nếu chúng ta có thể khống chế người nhà hắn thì cũng có thể khống chế được hắn”.
Mắt quản gia phát sáng: “Ý hay”.
Người đàn ông áo gấm: “Chuyện này giao cho ông giải quyết, nhất định phải làm cho ổn thỏa”.
Quản gia cười nói: “Cậu chủ yên tâm”.
Sau khi về đến nhà, Ngô Bình lại cảm thấy không yên tâm, anh cứ có cảm giác chuyện này vẫn chưa kết thúc. Thế là anh thi triển một thần thông thượng cổ, tên là Đại Chiêm Bặc Thuật.
Chiêm Bặc này vừa được thi triển, anh cũng biến sắc. Kết quả mà quẻ bói hiển thị là người nhà anh sẽ gặp nguy hiểm cực lớn, chuyện này sẽ xảy ra trong thời gian tới.
Anh nheo mắt lại, vừa xảy ra chuyện ở viện Đan Đạo, người nhà lại gặp nguy hiểm, anh không cần nghĩ nguyên nhân trong đó cũng biết.
Vẻ mặt anh dẫn trở nên lạnh lùng, lẩm bẩm: “Nếu các người đã muốn chết thì tôi sẽ thành toàn cho các người”.
Một thời gian nữa trôi qua, anh sẽ lại tái sinh, trước lúc đó anh chắc chắn phải chuẩn bị thật kỹ, cuộc phản công lần này cũng là lời cảnh cáo nghiêm khắc với những người có ý định với người nhà của anh.
Sau khi xem quẻ, Ngô Bình giả vờ bế quan luyện đan nhưng thật ra anh đã lặng lẽ quay lại Nguyên Thủy Thượng Cảnh. Chỉ có một mình Giang Sơ Nhan biết chuyện này, thậm chí anh còn không nói cho Giang Sơ Nhan biết tại sao anh phải giấu hành động của mình.
Sau khi về đến nhà, Ngô Bình vừa tu luyện vừa chỉ dạy cho các thành viên trong gia đình của mình cách tu hành. Sau khi uống viên đan Nghịch Thiên Cải Mệnh do anh luyện chế, mọi người đều chăm chỉ luyện tập trong chiều không gian, có thể là tiến triển cực kỳ nhanh. Anh đoán nhiều nhất là ba tháng họ sẽ lần lượt đạt được thành công, đến lúc đó đều có thể một mình đối mặt rồi.
Nhưng chỉ những thứ này vẫn chưa đủ, Ngô Bình phải làm đến mức cẩn thận không có sơ suất mới được. Thế nên ngày nào anh cũng ra ngoài một chuyến để mua lá bùa, pháp khí.
Thứ Ngô Bình mua nhiều nhất đều là bùa, pháp bảo dùng một lần, hơn nữa thấp nhất cũng là do tu sĩ tầng tám Đạo Cảnh luyện chế, còn thấp hơn nữa thì anh không đụng đến.
Có thể nói bây giờ anh là người cực kỳ giàu có, tiền trong tay rất nhiều, có thể mua được khá nhiều thứ.
Hôm nay Ngô Bình đến một cửa hàng chuyên bán bùa chú ở thành trì lớn nhất Nguyên Thủy Thượng Cảnh, bùa ở đây rất đầy đủ, cũng khá chất lượng.
Lúc này Ngô Bình đang cải trang thành người khác, là một tu sĩ cao gầy, trung niên, cửa hàng mà anh đến tên là Vạn Phù Lâu, là cửa hàng phù chú lớn nhất Nguyên Thủy Thượng Cảnh, thậm chí có thể nói là một trong những cửa hàng bùa chú lớn nhất trong Tiên Giới.
Sau khi Ngô Bình đưa ra yêu cầu của mình, chủ tiệm biết mình gặp được khách hàng lớn nên lập tức mời anh lên tầng cao nhất, đồng thời lấy bùa chú quý giá của tiệm ra.
Mười hai lá bùa lần lượt được đặt trước mặt Ngô Bình, trong số những bùa chú này có sáu lá bùa là do cường giả Đạo Cảnh tầng tám luyện chế, bốn lá bùa là do cường giả Đạo Cảnh tầng chín luyện chế và hai lá là do Đạo Cảnh tầng mười luyện chế.
Tuy nhiên, mặc dù uy lực của bùa chú có chút liên quan đến cảnh giới của người luyện chế nhưng giá trị của nó lại liên quan đến tác dụng của nó nhiều hơn. Mọi người đã thống nhất chia bùa chú thành ba loại: bùa chú thấp cấp, bùa chú trung cấp và bùa chú cao cấp.
Uy lực của bùa chú trong đó đã khá tốt rồi, tu sĩ dưới Đạo Cảnh tầng bốn rất khó để luyện chế ra bùa chú cao cấp.
Mà trên bùa chú cao cấp lại có hai loại nữa là địa cấp, thiên cấp, mỗi loại đều phân thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm, còn bùa chú cực phẩm và tuyệt phẩm thì hiếm có.
Trong mười hai là bùa này có ba lá là bùa chú thượng phẩm và địa cấp, còn một lá là bùa chú địa cấp cực phẩm, uy lực của những là bùa này thậm chí có thể uy hiếp đến cao thủ như Ngô Bình, anh vô cùng hài lòng, lập tức mua hết toàn bộ. Bốn lá bùa này tiêu tốn hết hàng chục tỷ tiền Đại Đạo của anh.
Cứ thế, anh thỉnh thoảng sẽ đến các cửa hàng lớn để mua, cuối cùng mua được hơn năm trăm lá bùa chú địa cấp và mười bảy bùa chú thiên cấp.
Anh không chỉ mua bùa chú mà còn mua pháp khí, sát trận, con rối.
Trong đó thứ làm anh cảm thấy hài lòng nhất là con rối, về lý thuyết con rối có thể mạnh đến vô cực, thậm chí có thể đạt đến mức độ của cường giả Đạo Cảnh tầng mười.
Trong các cấp bậc của con rối, thực lực của con rối cấp mười đã có thể so với tu sĩ Đạo Cảnh tầng một, cấp mười hai tương đương với tu sĩ Đạo Cảnh tầng hai, con rối cấp hai mươi tương ứng với tu sĩ Đạo Cảnh tầng năm.
Thế là Ngô Bình đã một mạch mua hết một nghìn con rối cấp hai mươi, một trăm năm mươi con rối cấp hai mươi bốn, ba mươi con rối cấp hai mươi tám và bốn con rối cấp ba mươi. Những con rối này đều có khả năng phòng thủ và sức chiến đấu mạnh mẽ, hơn nữa chúng còn có thể tự mình tạo ra đại trận để cùng nhau chống lại kẻ địch mạnh.
Có thể nói nhiều con rối mạnh như thế đã có thể dùng để tạo ra một đội quân cực mạnh rồi.
Nhưng Ngô Bình vẫn chưa hài lòng, anh lại đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua ba đại trận tuyệt thế, một sát trận, một đại trận vây hãm, một đại trận phòng thủ. Ba đại trận đều là có cấp bậc cường giả Hỗn Độn, tất nhiên giá cũng rất cao. Ba đại trận đã tiêu tốn hàng chục tỷ tiền Đại Đạo của anh.
Ngoài những thứ này, Ngô Bình còn tìm được không ít pháp khí, bùa chú lợi hại trong bảo vật của điện Thái Ất Tiên.
Chỉ năm ngày ngắn ngủi, Ngô Bình đã xây dựng nơi gia đình mình sinh vững chắc như vàng, không ai có thể phá được.
Chỉ là người ngoài không hề biết mọi sự thay đổi ở đây. Mấy ngày nay, xung quanh đều liên tục có người ra vào, âm thầm theo dõi tình hình trong nhà Ngô Bình.
Bảy ngày sau, bốn nữ tì của Lý phủ ra ngoài mua đồ, mấy người canh ở bên ngoài chờ mấy ngày không thấy có người ra, lần này gặp được nữ tì, họ lập tức định ra tay, cũng may biết được một tí tin tức về liên quan đến nhà họ Lý từ nữ tì.
Bốn nữ tì lên xe ngựa đi ra ngoài, họ không có tu vi, đi lái xe cũng chỉ là một tu sĩ bí cảnh.
Xe ngựa vừa chạy được một đoạn, một người xuất hiện ở phía trước, người này mặc đồ đen, che mặt nhưng khí tức trên người rất mạnh, là cao thủ Thần Thông cấp bảy.
Người che mặt lạnh lùng nói: “Người trên xe, không muốn chết thì ngoan ngoãn xuống xe”.
Người lái xe là một ông lão nhà họ Lý, từng là binh lính dưới trướng Ngô Bình, ông ta gặp cao thủ nhưng vẻ mặt không đổi, lạnh nhạt nói: “Cậu muốn thế nào?”
Người che mặt nói: “Các người chỉ là tiểu tốt, tôi không muốn lãng phí nước bọt, làm theo những gì tôi nói, nếu không sẽ chết”.
Người lái xe “ồ” một tiếng, giơ tay lên đánh ra một luồng sát quang, sát quang đó lập tức đánh trúng người che mặt.
Tu vi của người che mặt không yếu nhưng lại không tránh được sát quang, lập tức bị chém thành từng mảnh, chết rất thảm.
Chương 2425: Bắt Hàn Tông ra mặt
Bùa mà người đánh xe ngựa dùng là sát phù cao cấp, được đích thân Ngô Bình luyện chế, sau đó dùng Vạn Hóa Thần Hồ sao chép ra, tặng cho mỗi người trong gia đình, đến cả người giúp việc cũng có vài tấm.
Thực lực của Ngô Bình vượt mặt cao thủ Đạo Cảnh, mặc dù bùa được anh luyện chế là bùa chú cao cấp nhưng uy lực không hề yếu, các tu sĩ Đạo Cảnh tầng bốn trở xuống mà gặp phải thì đều phải chết, dù cho là Đạo Cảnh tầng bốn và tầng năm thì cũng rất dễ phải chịu thiệt khi gặp phải mấy sát phù này.
Thật ra xung quanh còn có các cao thủ khác, họ nhìn thấy cảnh này thì đều giật mình. Một cao thủ Đạo Cảnh tầng năm liền ra tay, ngưng tụ đạo lực bá đạo lại thành một bàn tay lớn, tóm chặt lấy người đánh xe ngựa.
Lúc bàn tay đó chỉ còn cách xe ngựa mười mấy mét thì bỗng có khí tức khủng khiếp bộc phát ra từ bên trong xe ngựa, một luồng sát quang màu tím đen vút ra, chém đứt bàn tay lớn rồi sau đó theo dấu khí tức, giết chết cao thủ Đạo Cảnh tầng năm đang ẩn nấp cách đó mấy chục mét.
Thì ra trên chiếc xe ngựa đó còn có một bùa chú địa cấp có tác dụng phòng ngự và giết người.
Những người xung quanh sợ đến thót tim, cái quái gì thế, mấy người hầu tép riêu cùng một người đánh xe ngựa yếu đuối, sao có thể có sát phù mạnh đến thế bên mình? Lẽ nào trong xe ngựa còn có một nhân vật vô cùng quan trọng, chỉ là họ không biết mà thôi?
Khi tin tức được truyền đi, quản gia chịu trách nhiệm về chuyện này cũng đã xuất hiện, ông ta nhìn chiếc xe ngựa từ phía xa, vẻ mặt thất thần, hỏi: “Các người làm việc kiểu gì thế hả? Bảo đi bắt vài kẻ ăn người ở về hỏi chuyện mà cũng không làm được, đúng là đồ ngu”.
Vị quản gia đó là một nhân vật quyền lực ở Hàn Tông, rất được cậu chủ nhà họ Hàn coi trọng, vì vậy đã được phái đến để thực hiện nhiệm vụ này.
Những người đó bị mắng cho một trận thì đều cảm thấy uất ức, một người trong số đó nói: “Quản gia, không phải chúng tôi không chịu ra sức mà là trong xe ngựa có sát phù rất lợi hại, không chừng còn có cao thủ ở bên trong. Thậm chí tôi còn nghi ngờ, có thể Ngô Bình đã biết chuyện này nên mới cố tình phái sát thủ đến giết chúng ta”.
Quản gia mắng: “Vớ vẩn, chuyện này chỉ có tôi biết, đến cả mấy người các người cũng không được biết chi tiết, sao anh ta có thể biết được?”
Sau đó ông ta nói: “Thả những người đó đi đi, chờ tiếp”.
Thế là đích thân quản gia ở lại chủ chốt, nhưng đợi gần nửa ngày mới có một nhóm người khác ra ngoài.
Lần này là thợ chăm hoa của nhà họ Lý, nhà họ Lý trồng rất nhiều hoa, mấy thợ trồng hoa này phải ra ngoài mua phân bón và một ít công cụ.
Hai thợ trồng hoa không được ngồi xe ngựa mà chỉ cưỡi hai con lừa ra khỏi cửa, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
Quản gia nhìn thấy hai thợ trồng hoa đó thì liền hạ lệnh: “Đi, bắt người về cho tôi, mặc dù họ là người làm nhưng chắc chắn sẽ biết rất rõ tình hình trong nhà Ngô Bình”.
Lần này là cao thủ Đạo Cảnh tầng sáu ra tay, anh ta là người được quản gia bồi dưỡng ra, là cao thủ có thực lực mạnh nhất.
Cao thủ đó thi triển đạo thuật, mặt đất bỗng biến dạng, mặt đất xung quanh hai thợ trồng hoa trong phạm vi mấy trăm mét trở lại bỗng sụt lún, nuốt chửng lấy hai người họ.
Quản gia nhìn thấy cảnh đó thì lạnh lùng nói: “Chẳng phải rất nhẹ nhàng sao?”
Ông ta vẫn chưa nói dứt câu thì bỗng có một con hổ dữ từ trong cát lún xông ra, hai thợ trồng hoa ngồi trong bụng hổ, bọn họ chỉ huy con hổ nhẹ nhàng nhảy ra khỏi vùng cát lún và nhanh chóng bổ về phía cao thủ vừa ra tay với họ.
“Gào”.
Tiếng hổ gầm rền trời, sắc mặt của cao thủ Đạo Cảnh tầng sáu đó rất nặng nề, anh ta từ từ chưởng một chưởng về phía con hổ dữ, một bàn tay thủy tinh khổng lồ màu lam ập đến con hổ.
“Ầm”.
Một tiếng nổ lớn vang lên, bàn tay thủy tinh khổng lồ nát vụn, một cây kim nhỏ màu đỏ đâm vào giữa trán cao thủ đó, anh ta trợn mắt, vẻ mặt vô cùng bất ngờ, sau đó thì cứng đờ, ngã xuống đất và chết.
Quản gia dựng tóc gáy, nếu chuyện những người làm nữ trước đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thì chuyện lần này đã chứng minh, không thể đụng đến người nhà của Ngô Bình.
Ông ta liền hét lớn: “Mau đi thôi”.
Quản gia và những người khác nhanh chóng rời khỏi đó, họ chạy được một lúc thì quản gia bỗng thấy không ổn, sao những người này đều không nói gì?
Lúc ông ta định thần lại thì mặt liền biến sắc vì ông ta phát hiện những người khác đều đã biến thành những cái xác, ai cũng mặt mày bầm tím, hai mắt đen ngòm, vô cùng kỳ dị.
Dù gì thì quản gia cũng là người tu hành nhưng ông ta lại sợ đến mất vía, hét lớn lên, quay đầu bỏ chạy và tông phải một người.
Lúc ông ta bình tĩnh lại thì mới nhận ra Ngô Bình đang đứng cách đó không xa, nhìn ông ta chằm chằm bằng ánh mắt nguy hiểm.
“Ngô… Cậu Ngô”.
Quản gia run rẩy nói, và chợt nhận ra tất cả đều là kế hoạch của Ngô Bình, anh đã sớm dự tính được mọi thứ.
Ngô Bình hỏi: “Ông là người của ai?”
Quản gia nuốt nước bọt, nói: “Cậu Ngô, sao cậu lại ở đây?”
Ngô Bình cười nhạt: “Ông không nói thì tôi vẫn có thể tra ra được. Nhưng quyết định nói hay không nói lại có ý nghĩa rất lớn với ông, vì nói thì sẽ được sống mà không nói thì sẽ chết”.
Quản gia hít một hơi thật sâu, ông ta không phải quá trung thành với Hàn Tông, hơn nữa, người trước mặt ông ta quá khủng khiếp, ông ta tự thấy mình không phải đối thủ nên liền nói: “Tôi là quản gia của nhà họ Hàn, tên là Hàn Tam Lập”.
Ngô Bình: “Là Hàn Tông muốn đối phó với tôi sao?”
Quản gia: “Nói đúng hơn là cậu chủ nhỏ của Hàn Tông chúng tôi, Hàn Thiên Kiều. Hàn Thiên Kiều rất được gia chủ Hàn Tông cưng chiều, hơn nữa, cậu ấy cũng có thiên phú, vì vậy ngoài tông chủ ra thì trong tông cậu ấy là lớn nhất”.
Ngô Bình nói: “Được, ông cùng tôi đến viện Trưởng Lão, nói lại chuyện đó một lần nữa, tốt nhất là ông hãy ngoan ngoãn nghe lời, vì dù cho ở viện Trưởng Lão thì tôi vẫn có thể giết ông”.
Anh nói xong thì tóm lấy tóc của quản gia, quản gia liền biến thành một cái tấm da người, bị anh cầm theo, bay về viện Trưởng Lão. Thủ đoạn biến người thành da là một chú pháp tà môn, tên là chú lột da, có thể lột da của con người và phong ấn linh hồn của đối phương, là chú pháp lấy gậy ông đập lưng ông.
Sau khi Hàn Tam Lập biến thành da người thì cảm giác mình đã hoàn toàn trở thành con rối của Ngô Bình, bảo ông ta làm gì thì ông ta buộc phải làm cái đó.
Ở viện Trưởng Lão, Ngô Bình đi thẳng vào trong, sau đó gõ mạnh vào cái chuông lớn bên trong, chiếc chuông đó dùng để tập hợp các vị trưởng lão lại. Ngoài các trưởng lão ra, trừ khi có chuyện lớn gì xảy ra, nếu không thì không ai dám gõ chuông, nhưng giờ Ngô Bình lại là người gõ.
Chưa đầy một phút, tám vị trưởng lão và rất nhiều nhân vật nòng cốt của Nguyên Thủy Sơn đã đến. Họ nhìn Ngô Bình và da người Hàn Tam Lập.
“Có chuyện gì thế?”. Một trưởng lão khó chịu hỏi, là tông chủ của Hàn Tông, cũng là một trong tám vị trưởng lão, tên là Hàn Băng Tàm.
Ngô Bình nói: “Hàn Tam Lập, ông hãy kể lại tình hình đi”.
Hàn Tam Lập kể lại sự thật, mọi người nghe xong thì bất giác nhìn nhau, sao lại xảy ra chuyện như thế, lá gan của Hàn Thiên Kiều cũng lớn thật.
Vẻ mặt của Hàn Băng Tàm rất khó coi, lúc đầu ông ta cùng các trưởng lão khác thương lượng muốn tước đoạt quyền lực của Ngô Bình là vì nghe lời của Hàn Thiên Kiều. Chỉ là ông ta thật sự không ngờ con trai út của mình lại có gan to bằng trời như thế.
Ngô Bình nhìn Hàn Băng Tàm rồi lạnh lùng nói: “Hàn trưởng lão, việc liên quan đến Hàn Tông của ông, ông muốn xử trí thế nào tôi cũng không có ý kiến”.
Mặc dù anh nói với vẻ rất khách sáo nhưng ai cũng có thể nhận ra, nếu như Hàn Băng Tàm không cho anh được câu trả lời thì nhất định anh sẽ không bỏ qua.
Hàn Băng Tàm nói với vẻ mặt lạnh như băng: “Người đâu, tìm Hàn Thiên Kiều đến đây cho tôi”.
Một lúc sau, một người đàn ông áo gấm xuất hiện, đấy là Hàn Thiên Kiều.
Hàn Thiên Kiều vẫn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc anh ta nhìn thấy Hàn Tam Lập và cả Hàn Băng Tàm đang hằm hằm thì anh ta đã hiểu ra. Anh ta đảo mắt, cười lạnh lùng rồi nhìn Ngô Bình chằm chằm và nói: “Ngô Bình, tôi đã đánh giá thấp anh. Nhưng anh biết thì đã sao? Một người không có gốc gác như anh, nhờ vào đại hội quần anh để có được địa vị, so với người của bốn tông hai viện chúng tôi thì anh chẳng là gì cả”.