Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1706: Nơi săn mồi của thần yêu

Thần đầu chó có mình người đầu chó, người cao gần ba mét, lông đen dài mọc kín thân, đôi mắt của nó như cái chuông đồng trông rất đáng sợ.

Văn tiến lên chặn trước mặt nó rồi nhe răng ra, cổ gọng phát ra tiếng gầm khẽ: “Thần đầu chó, ra ngoài ngay! Không thì ta sẽ liều mạng với ngươi đấy”.

“Liều mạng? Cô nhắm có làm được không?”, thần đầu chó cười lạnh rồi tiếp tục cất bước.

Như thể nhớ đến cô con gái đã mất, làn da của Văn chợt nổi lên phù văn màu đen, khí tức của cô ấy cũng trở nên khủng bố hơn.

Thần đầu chó tức giận nói: “Định dùng sức mạnh cấm kỵ à? Vô dụng thôi, tôi cũng có”.

Dứt lời, đôi mắt của nó loé lên tia sáng màu đỏ rồi nhìn chằm chằm vào Văn.

Uỳnh!

Hai sinh linh va chạm với nhau rồi nhanh chóng giao đấu vài chục chiêu, nhưng không lâu sau, Văn đã kêu hự một tiếng rồi bị thần đầu chó đánh bay, phần ngực đã rỉ máu.

Thần đầu chó giẫm một chân lên đầu cô ấy rồi lạnh giọng nói: “Kẻ yếu mà dám khiêu chiến kẻ mạnh à? Chết đi!”

Nó nhấc chân lên định giẫm nát đầu Văn, nhưng ngay giây phút ấy chợt có một đường kiếm loé sáng, thần đầu chó chưa hiểu chuyện gì thì cái đầu đã lìa khỏi cổ, máu tươi phun ra.

Ngô Bình vẩy máu dính trên thanh kiếm đi rồi nói: “Thần đầu chó cái quái gì, cũng chỉ là rác rưởi thôi”.

Văn sững sờ nhìn anh rồi nói: “Cậu giấu tài đấy à?”

Ngô Bình cười he he rồi vội đỡ Văn dậy, nói: “Chị Văn, chị không sao chứ? Tôi có thuốc đây, để tôi điều trị cho chị”.

Anh thoa thuốc lên vết thương, không lâu sau, vết thương của Văn đã lành lại như chưa từng bị làm sao.

Văn kinh ngạc nói: “Thuốc này hay thế, cậu lấy đâu ra đấy?”

Ngô Bình: “Tôi tự chế đấy, bao giờ về, tôi sẽ để lại cho chị một ít”.

Văn trầm mặc một lát rồi thở dài nói: “Thực lực của cậu mạnh thật, hạ được thần đầu chó trong một chiêu luôn, thế sao vẫn đi theo tôi?”

Ngô Bình: “Tôi đã nói rồi mà, ngay khi nhìn thấy chị, tôi đã thấy chúng ta có duyên rồi”.

Văn cúi đầu xuống: “Cậu có gì thì cứ nói luôn đi”.

Ngô Bình cười nói: “Chị Văn, chẳng giấu gì chị, là tôi cố ý đến đây đấy”.

Văn trợn tròn mắt: “Cậu cố ý đến đây ư? Cậu điên rồi à?”

Ngô Bình: “Tôi sẽ quyết đấu với một người, hắn cũng đến tinh cầu này rồi. Tôi sẽ đánh bại hắn thôi, nhưng trước đó tôi cần sống sót ở đây đã. Nhưng tôi không hiểu gì về nơi này cả, vì thế hi vọng chị Văn có thể giúp tôi nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở đây”.

Văn gật đầu: “Dám tới đây quyết đấu với người khác thì cậu là quái vật rồi!”

Ngô Bình cười nói: “Chị Văn, nói không phải phét chứ, trong các thiên kiêu của Nhân tộc thì tôi đứng thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất”.

Văn: “Bảo sao mà cậu mạnh thế, tôi nghe nói Thánh Nhân của Nhân tộc từng đánh cho Thần tộc phải buông giáp đầu hàng đấy, siêu lắm!”

Ngô Bình: “Tôi là Thánh Nhân đây”.

Văn không hề ngạc nhiên nói: “Tôi có thể cảm nhận nếu cậu không là Thánh Nhân thì không thể có thực lực mạnh đến vậy được”.

Cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Trước đó, cậu đã hỏi tôi về thần yêu, chắc cậu biết thần yêu là gì rồi đúng không?’

Ngô Bình: “Ừ, tôi có biết một chút. Thần yêu có ưu điểm của thần, yêu và cả người nên rất mạnh”.

Văn: “Tôi chính là một vật thí nghiệm thất bại”.

Cô ấy kể tiếp: “Tuy thế, nhưng tôi vẫn kế thừa được vài thứ của Yêu tộc và Thần tộc, cho nên Thần tộc không muốn bỏ tôi đi mà đày tôi đến đây, để tôi tiếp tục tiến hoá và cắn nuốt các sinh linh khác”.

Ngô Bình: “Thần tộc cho các sinh linh khác đến đây để nuôi thần yêu ư?”

Văn: “Nói chính xác hơn thì tinh cầu này chỉ có một thần yêu thật sự thôi, chúng tôi đều là vật đi săn của nó. Bây giờ, tôi vẫn sống là vì tôi quá yếu, thần yêu không thèm ăn thịt”.

Ngô Bình cau mày: “Có thần yêu thật ở đây à?”

Văn: “Nuôi một thần yêu tốn rất nhiều tài nguyên, thần yêu ở đây vẫn còn nhỏ, nếu muốn trưởng thành thì cần chờ thêm vài trăm năm nữa. Trong thời gian này, Thần tộc sẽ liên tục tống các tu sĩ Thần tộc, Yêu tộc và Nhân tộc đến đây cho nó ăn. Thần yêu có một năng lực là hễ ăn được sinh linh nào thì nó sẽ hấp thu sức mạnh của sinh linh ấy. Chính nhờ khả năng này mà thần yêu mới lớn lên không ngừng”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.

Văn: “Thế nên tôi khuyên cậu đừng đi lung tung, hãy đi tìm người kia để quyết đấu rồi mau chóng rời khỏi đây”.

Ngô Bình cười nói: “Chị Văn, nếu tôi đã đến đây rồi thì sẽ đi gặp con thần yêu đó”.

Văn trầm mặc rồi nói: “Thần yêu là cường giả siêu cấp mà Thần tộc đã tốn rất nhiều thời gian và tài nguyên để chế tạo ra, vì thế luôn có cường giả âm thầm bảo vệ nó. Nếu cậu muốn đối phó nó thì gần như là không thể đâu. Đương nhiên nếu cậu thật sự có thể giết được nó thì khéo sẽ có được năng lực của nó đấy”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Hả, tôi có thể lấy được sức mạnh của thần yêu ư?”

Văn gật đầu: “Trong người thần yêu có một hạt châu, hạt châu này được hình thành từ tất cả sứ mạnh và năng lực của thần yêu nên có tên là Thần Yêu Đan. Nếu cậu giết được thần yêu và uống viên đan dược ấy thì sẽ có được toàn bộ sức mạnh của nó”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ, Đại Thiên Tôn chọn nơi này làm địa điểm tỉ thí lẽ nào cũng có liên quan đến Thần Yêu Đan?

Cùng lúc đó, lão tổ Huyền Đô nghe thấy điều này đã biến sắc mặt rồi nói: “Hoá ra Đại Thiên Tôn có ý đồ với thần yêu, ông ấy muốn Trương Ngọc Hoàng uống được viên đan dược ấy”.

Thánh Dương Đạo Quân nói: “Sư tôn, Trương Ngọc Hoàng mà uống Thần Yêu Đan vào thì sẽ còn mạnh hơn cường giả siêu cấp của Thần tộc”.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Thần yêu nào có dễ bị giết như thế?”

Lão tổ Huyền Đô: “Đại Thiên Tôn làm gì cũng có tính toán kỹ càng, nếu ông ấy không chắc thì tuyệt đối không bảo Trương Ngọc Hoàng đến đó”.

Ông ấy đi qua đi lại rồi nói: “Còn chúng ta thì không hề biết gì nên giờ bị đẩy vào thế bị động rồi”.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Sư tôn, con có lòng tin với Huyền Bình. Nếu có người giết được thần yêu thì chỉ có thể là nó thôi”.

Lão tổ Huyền Đô gật đầu: “Chuyện đến nước này thì chúng ta cứ theo dõi thôi, quyền lựa chọn nằm trong tay Huyền Bình, nếu nó thấy bất ổn thì rút là cách tốt nhất”.

Nguyên Hạc: “Lão tổ, sư huynh là Tiên Tôn vô thượng, không ai ở kỷ nguyên này có thể đánh bại, con tin anh ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng”.

Ngô Bình và Văn xử lý thi thể của thần đầu chó, anh hỏi: “Chị Văn, con thần đầu chó này cũng là thần yêu à?”

Văn: “Ừ, nó là Thần tộc mới sinh, nhưng không được Thần tộc công nhận nên mới bị đày đến đây. Năm xưa, đồng loại của nó có cả chục nghìn con cơ, mà giờ còn mỗi nó thôi”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Tại sao Thần tộc không công nhận?”

Văn: “Thần tộc cũng có nhiều loại, thần đầu chó là loại có thực lực quá yếu, hơn nữa vẻ bè ngoài lại xấu xí, vì thế Thần tộc đã mở cuộc họp cấp cao và đưa ra quyết định loại bỏ”.

Ngô Bình: “Chị Văn vừa bảo nó là Thần tộc mới sinh à? Thần tộc được sinh ra thế nào vậy?”

Văn: “Thần tộc sẽ để lại cách tu hành của mình ở các tộc, nếu có sinh linh nào tu luyện đến một cảnh giới nhất định thì sẽ được xin gia nhập thần tịch”.

Ngô Bình: “Nếu Nhân tộc tu luyện công pháp của Thần tộc thì cũng được như thế à?”

Văn nhìn anh: “Đương nhiên, theo tôi biết thì Thần tộc có rất nhiều thần nhân, họ là Nhân tộc chứ ai. Nhưng thần nhân không có địa vị cao trong Thần tộc đâu, chỉ ở mức trung đẳng thôi”.

Ngô Bình: “Tôi có nghe về chuyện này rồi, vì thế Thần tộc mới kéo dài mãi không đứt, qua mấy kỷ nguyên rồi vẫn ngày càng mạnh hơn”.
Chương 1707: Mật mã sinh mệnh

Văn: “Thần tộc được sinh ra vào kỷ nguyên này thì được gọi là tân thần, thường thì họ không có địa vị quá cao đâu, hơn nữa còn không thể trở thành tu sĩ nòng cốt của Thần tộc. Các Thần tộc tồn tại qua một, hai kỷ nguyên sẽ được gọi là cổ thần, họ có nền móng vững chắc nên mạnh hơn tân thần nhiều. Tiếp đến những Thần tộc trải qua ba kỷ nguyên thì được gọi là thượng thần, hiện nay họ đều là tầng lớp thống trị, hầu hết đều có xuất thân ở gia tộc thượng thần”.

Nghe xong, Ngô Bình nói: “Thần tộc đã mạnh vậy rồi, tại sao còn tạo ra thần yêu làm gì?”

Văn thở dài nói: “Mỗi kỷ nguyên đều sinh ra một bá chủ mới, Thần tộc cũng phải thay thế Tiên tộc chứ? Tầng lớp quản lý của họ biết không có sinh linh nào làm bá chủ được mãi nên buộc phải có sự chuẩn bị từ trước. Dù họ chèn ép Nhân tộc hay tạo ra thần yêu thì mục đích cũng vì thế thôi”.

Văn nói tiếp: “Trong cơ thể tôi vẫn còn hai mật mã sinh mệnh cực hạn, vì tư chất của tôi không đủ nên không thể phá giải và hấp thu chúng được. Kiểu gì cũng có ngày tôi bị sinh linh khác ăn thịt, khi ấy sức mạnh trong người cũng bị nó hấp thu hết. Thay vì làm lợi cho đứa khác, thà tôi tặng cho cậu còn hơn”.

Ngô Bình sững người: “Tặng tôi ư?”

Văn gật đầu: “Ừ, tặng cậu đấy. nếu cậu có thể phá giải được hai mật mã ấy thì sẽ có thêm hai thiên bẩm sinh mệnh mới. Nhưng chuyện này khó lắm, vì cậu là Nhân tộc mà”.

Ngô Bình nhìn Văn rồi nói: “Chị cho tôi chúng rồi thì có bị ảnh hưởng gì không?”

Văn cười nói: “Không, vì trước giờ tôi có phá giải được chúng đâu. Trái lại, mất chúng rồi thì thần yêu sẽ không nhắm tới tôi nữa, tôi càng an toàn hơn”.

Ngô Bình: “Thế thì tốt”.

Sau đó, anh hỏi: “Trong người của các sinh linh khác cũng có mật mã tương tự à?”

Văn lắc đầu: “Ít sinh linh có lắm, hầu hết các vật thử nghiệm thất bại như tôi đều bị ăn thịt hết rồi. Tôi còn sống là may lắm đấy, tôi đoán chắc có chưa đến mười sinh linh có mật mã trong người như tôi ở đây”.

Ngô Bình: “Thế thì trong người thần yêu cũng có mật mã sinh mệnh”.

Văn gật đầu: “Ừ, điểm khác là nó đã hấp thu mật mã rồi nên thực lực mới mạnh thế”.

Ngô Bình nói: “Cảm ơn chị Văn”.

Văn hỏi: “Nếu không chê thì tôi nhận cậu làm em nhé. Em trai, em có rượu không?”

Ngô Bình cười đáp: “Có chứ ạ”.

Anh chẳng những có rượu mà còn có cả mồi nhắm cực ngon. Loáng cái, Ngô Bình đã bày ra một bàn tiệc nhỏ rồi nói: “Chị Văn, em mời chị một chén”.

Sau vài chén rượu, Văn cười nói: “Vì là vật thí nghiệm nên chị không biết thú vui trong đời là gì. Mãi mới có một đứa con thì lại không bảo vệ được nó”.

Cô ấy bật cười rồi thò tay vào ngực móc tim ra, máu tươi bắn tung toé, cô ấy lấy một luồng sáng ra, ẩn trong đó có hai màu sắc toả ra khí tức bức người.

Ngô Bình kinh hãi nói: “Chị Văn, chị làm gì thế?”

Văn nói: “Chị đã sống đủ rồi, trước khi chết được quen một cậu em như em là chị cũng thấy được an ủi phần nào. Mật mã sinh mệnh không thể rời khỏi cơ thể, hơn nữa trừ khi chị chủ động giao nộp, không thì các sinh linh khác cũng không thể lấy được chúng”.

Ngô Bình lặng người nói: “Chị Văn, sao chị phải làm thế? Em có thể đưa chị ra ngoài và sống một cuộc sống mà chị hằng mơ ước”.

Văn lắc đầu: “Chị không muốn đi đâu cả, chị vốn không nên xuất hiện trên cõi đời này. Cậu em, em là người đầu tiên có thiện chí với chị, cảm ơn nhé”.

Dứt lời, hơi thở của Văn yếu dần, dù Ngô Bình dùng y thuật thế nào thì cũng không thể cứu sống được cô ấy.

Vài phút sau, cuối cùng cô ấy đã trút hơi thở cuối cùng. Ngô Bình cảm thấy rất bi thương, anh đã xây mộ cho cô ấy luôn ở đây.

Anh vái lạy trước mộ rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu quan sát luồng thần quang kia thì thấy bên trong có những thông tin phức tạp, chỉ có thể chất cực mạnh và trí thông minh cực cao thì mới có thể hiểu được.

Đây chính là hai loại trạng thái sinh mệnh cực kỳ cao cấp, một trạng thái yêu đạo, một trạng thái Thần tộc, hai trạng thái này đã hợp nhất thành một luồng thần quang.

Ngô Bình chợt nhớ tới Thái Thanh Đạo Kinh có nhắc đến bước nhảy vọt của sinh mệnh là quá trình con người biến thành tiên. Luồng thần quang này có gợi ý rất lớn cho anh.

Tiên trong Thái Thánh Đạo Kinh không phải một trạng thái cố định, nó là một bước tiến bộ trong nền móng của con người.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi hấp thu luồng thần quang ấy vào trong cơ thể, sau đó bắt đầu lý giải điều kỳ diệu của nó.

Thần quang vừa tiến vào ý thức của anh thì đã biến thành một quả cầu thuỷ tinh lập thể, quả cầu này có bảy tầng sáng đại diện cho bảy mật mã, nó chứa một vật quan trọng nhất ở bên trong, và anh buộc phải lý giải từng mật mã một thì mới lấy được thứ bên trong.

Thứ này rất thần bí và mạnh mẽ, đến con mắt nhìn thấu vạn vật của anh cũng không nhìn rõ được. May mà anh vẫn nhìn rõ bảy tầng mật mã ở bên ngoài.

Khi anh đang nghiền ngẫm tầng mật mã thứ nhất thì cảm thấy chỉ cần phá giải được nó thì có thể nhận được những lợi ích.

Anh cứ thế ngồi nghiên cứu hai ngày liền, cuối cùng nhờ khả năng nhìn thấu vạn vật mà anh đã tìm thấy điểm đột phá rồi phá giải được mật mã này ngay. Một tầng thần quang ở ngoài cùng đã thâm nhập vào tế bào và thần hồn của anh.

Toàn thân Ngô Bình chấn động, anh cảm thấy trong người mình sinh ra một loại sức mạnh hoàn toàn mới, nó khá giống yêu lực, cũng giống cả thần lực.

Anh đang cảm nhận thì bị một luồng thần niệm khoá chặt, anh lập tức bay lên cao rồi nhìn về phía Bắc.

Có một tia thần quang bay nhanh về phía Ngô Bình, trong thần quang ấy có một sinh linh hình người nhưng có cái đầu nhọn hoắt, mắt và tay rất dài, chân lại ngắn toẳn.

Uỳnh!

Sinh linh ấy bay lại gần Ngô Bình rồi tấn công anh.

Ngô Bình tung quyền phản công, hai quyền pháp va chạm, anh bị đánh bay, còn sinh linh kia đứng im bất động trên không trung.

Ầm!

Nó tỏ vẻ hung ác, bàn tay phải chợt nổ tung, sau đó đến xương của cả cánh tay cũng gãy vụn.

Ngô Bình đã dùng kình lực khủng bố vào quyền ban nãy để phá huỷ cơ thể của sinh linh kia.

“Nhân tộc mà mạnh vậy ư?”, nó hét lên rồi quay đầu bỏ chạy.

“Chạy nổi không?”

Ngô Bình hừ lạnh rồi biến thành một tia chớp bay đến trước mặt sinh linh đầu nhọn rồi bóp cổ nó.

Sinh linh kia lập tức bất động rồi gào lên: “Đừng giết ta!”

Ngô Bình: “Không giết ngươi cũng được, nhưng sao ngươi biết ta ở đây?”

Sinh linh đầu nhọn: “Là Thần tộc trú đóng ở đây bảo ta tới, nói là chỉ cần giết ngươi thì sẽ được rời khỏi đây”.

Ngô Bình: “Thần tộc ở đây ư? Họ biết ta à?”

Sinh linh đầu nhọn: “Ngươi vừa tới thì họ đã biết rồi”.

Ngô Bình: “Ngươi là thứ gì? Tân thần à?”

Sinh linh đầu nhọn: “Ta từng là tân thần, vì chọc giận một thế gia cổ thần nên cả tộc đã bị đày đến đây”.

Ngô Bình: “Ngươi vốn là gì?”

Sinh linh đầu nhọn: “Chúng ta vốn là tộc Đạp Thiên để ghi danh vào thần tịch, ai ngờ lại thành ra thế này”.

Ngô Bình: “Tộc Đạp Thiên? Tên tộc hoành tráng quá nhỉ!”

Sinh linh đầu nhọn: “Chúng ta từng mạnh đến độ có thể khiêu chiến cả Thần tộc. Nhưng tiếc là về sau đã bị giết hại gần hết, chỉ còn lại vài người. Để bảo vệ mình, chúng ta đành chọn gia nhập thần tịch. Cứ tưởng như vậy sẽ bình an, nào ngờ vẫn khó thoát khỏi cái chết”.
Chương 1708: Thôn Thần Nhân

Ngô Bình: “Ngươi là thành viên duy nhất của tộc Đạp Thiên ư?”

Sinh linh đầu nhọn thở dài nói: “Đúng thế, ta là người cuối cùng rồi, mọi người đều đã bị cường giả giết hết”.

Ngô Bình: “Đáng thương thật, ngươi đi đi!”

Sinh linh đầu nhọn thoáng vẻ ngạc nhiên, nó cứ ngỡ Ngô Bình sẽ giết mình, nhưng trầm mặc một lát rồi hỏi: “Với thực lực này, chắc chắc các hạ là cường giả đỉnh cấp của Nhân tộc đúng không?”

Ngô Bình: “Đỉnh cấp gì đâu, nhưng cũng khá mạnh”.

Sinh linh đầu nhọn: “Ta cảm thấy mình không sống được bao lâu nữa, hiện ta đang giữ một món bảo bối của tộc Đạp Thiên tên là Đạp Thiên Chi Ngấn, xin các hạ hãy mang nó rời khỏi đây, hi vọng người trong tộc ta còn sót lại có thể lĩnh ngộ được điều quý giá của nó”.

Ngô Bình: “Đạp Thiên Chi Ngấn ư? Là gì thế?”

Sinh linh đầu nhọn: “Tộc Đạp Thiên chúng ta vốn là một tộc nhỏ bé, về sau tổ tiên của chúng ta đã lĩnh ngộ được Đạp Thiên Chi Ngấn, bấy giờ mới trở thành một tộc mạnh mẽ. Nếu các hạ có thể lĩnh ngộ được nó thì cứ làm”.

Dứt lời, sinh linh đầu nhọn đưa một thứ trông như viên gạch trong suốt cho Ngô Bình, trên mặt nó có một bức vẽ kỳ diệu, Ngô Bình chỉ nhìn một cái đã thấy hoa mắt ngay.

Đưa nó cho anh xong thì sinh linh đầu nhọn hành lễ rồi quay đầu bỏ đi với vẻ rất thê lương.

Ngô Bình khẽ thở dài một hơi rồi cất thứ đó đi, sau đó lẩm bẩm: “Nếu đã bị phát hiện rồi thì mình chẳng cần trốn nữa, không biết Trương Ngọc Hoàng đang ở đâu đây?”

Ở một nơi cách Ngô Bình vài triệu dặm có một người đàn ông mặc áo bào tím đang vung tay lên, mấy chục sinh linh mạnh mẽ đều bị đánh bay, sau đó đã bị hắn hấp thu hết.

Lúc này, một bóng người trong suốt xuất hiện bên cạnh hắn và nói: “Chủ nhân, các sinh linh này quá yếu, giết chúng cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta tiếp tục vào sâu bên trong để tìm các sinh linh mạnh hơn thôi”.

Trương Ngọc Hoàng: “Đúng thế, các sinh linh này không giúp ích gì cho ta hết, ta muốn củng cố thần huyết thì tốt nhất là giết được con thần yêu đó”.

Người trong suốt: “Chủ nhân, thần yêu để cuối đi ạ, người cần hấp thu vài sức mạnh rồi xử lý Lý Huyền Bình trước. Tên này có thể trở thành Tiên Tôn vô thượng thì kiểu gì cũng có điểm hơn người. Chủ nhân trừ khử hắn xong thì có thể hấp thu vận mệnh của hắn và phát hiện ra điều bí mật của hắn”.

Trương Ngọc Hoàng tỏ vẻ khinh thường nói: “Cũng được, ta sẽ cử lý hắn trước cho đỡ vướng tay vướng chân”.

Ngô Bình đang bay trên không để thăm dò tinh cầu này, đột nhiên anh phát hiện bên dưới có một thôn làng, hơn nữa toàn là con người sinh sống ở đây.

Điểm khác lạ là thể chất của những người này đều khá mạnh, nhưng lại không phải Chân Nhân thái cổ.

Ngô Bình đáp xuống cổng làng thì chợt có hai bóng người bay tới trước mặt anh, họ là hai người đàn ông một trung niên, một thanh niên.

Người đàn ông trung niên nhìn Ngô Bình rồi sững người, sau đó hỏi: “Cậu là Nhân tộc à?”

Ngô Bình: “Đúng, mọi người cũng là Nhân tộc à?”

Người thanh niên nói: “Chúng tôi từng là thần nhân, nhưng sau đã bị lưu đày đến đây”.

Ngô Bình híp mắt lại: “Thần tộc à? Cách người từ bỏ nhân tịch và trở thành tu sĩ tân thần chứ gì, tôi biết rồi”.

Người thanh niên hỏi người đàn ông trung niên: “Bố, có cần giết cậu ta không?”

Người đàn ông trung niên thở dài đáp: “Dẫu sao cũng là Nhân tộc cả, hình như cậu ta cũng không có ác ý, thả cậu ta đi đi”.

Ngô Bình nhìn vào bên trong thì thấy có mấy đứa trẻ đã đói đến mức suy dinh dưỡng, xem ra người trong thôn này sống rất khổ cực.

Anh lấy ít đồ ăn ra rồi ném cho người đàn ông trung niên: “Cho bọn trẻ ăn đi, tạm biệt!”

Người đàn ông trung niên cầm lấy đồ ăn mà mắt sáng rực, thấy Ngô Bình định đi, ông ấy vội lên tiếng: “Cậu bạn, xin dừng bước”.

Ngô Bình đứng lại hỏi: “Có gì chỉ giáo?”

Người đàn ông trung niên thở dài nói: “Ban nãy bố con tôi đã thất lễ, nhưng ở các nơi quái quỷ này thì chúng tôi làm gì cũng phải cẩn trọng. Nhận được đồ ăn của cậu, chúng tôi rất cảm kích, nếu cậu không chê thì mời vào trong làng ngồi chơi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, vậy xin làm phiền!”

Người thanh niên tò mò quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Nhân tộc các anh và thần nhân chúng tôi hình như cũng không có gì khác biệt”.

Ngô Bình: “Thì vốn bản chất là giống nhau mà”.

Người đàn ông trung niên: “Mời cậu!”

Đi qua cổng làng, Ngô Bình lấy kẹo ra chia cho đám trẻ con, đứa bé thì ba, bốn tuổi, lớn thì chưa tới mười tuổi. Lần đầu tiên được ăn kẹo nên đứa nào cũng tròn mắt, không biết đây là thứ gì mà ăn ngon thế!

Người thanh niên tiếp tục tò mò hỏi: “Đây là gì thế?”

Ngô Bình lấy một cái đưa cho anh ta rồi nói: “Kẹo, anh ăn thử đi”.

Người thanh niên lớn bằng ấy rồi nhưng chưa ăn kẹo bao giờ, nhưng vừa nếm thử một cái thì lập tức ngạc nhiên nói: “Ngon quá!”

Người đàn ông trung niên cảm thán: “Sau này không được ăn lại nữa thì xem con làm thế nào”.

Người thanh niên: “Cứ biết bây giờ đã, sau này quan trọng gì ạ”.

Người đàn ông trung niên mời Ngô Bình tới một căn nhà, có một người phụ nữ đang phơi quần áo trong sân, thấy người lạ tới, bà ấy vội vàng bảo vệ lũ trẻ ở bên cạnh.

Người đàn ông trung niên: “Không sao, đây là khách”.

Họ đi vào một căn phòng khách rất rộng, nhưng trang trí rất đơn sơ, nền nhà bằng đá thạch, chỉ có bộ bàn ghế đơn giản.

Người đàn ông trung niên: “Cậu bạn, tôi là Tào Phi, cậu tên gì?”

Ngô Bình: “Tôi là Lý Huyền Bình, đến từ Khuyên giới”.

Người đàn ông trung niên có vẻ ngạc nhiên nói: “Cậu đến từ Khuyên giới ư? Nhưng tôi thấy thực lực của cậu hơn tu sĩ của Khuyên giới nhiều”.

Ngô Bình cười nói: “Đúng là tôi mạnh hơn tu sĩ bình thường ở Khuyên giới thật”.

Tào Phi nói: “Sao cậu lại đến đây, đây là nơi Thần tộc nhốt các tội phạm lưu vong nên nguy hiểm lắm”.

Ngô Bình không giấu giếm mà kể lại chuyện mình sẽ quyết đấu với Trương Hoàng Ngọc, Tào Phi nghe xong thì kinh ngạc nói: “Xem ra các cậu đều là thiên kiêu của Nhân tộc, nhưng sao lại đến đây cơ chứ?”

Ngô Bình: “Bên kia chọn địa điểm nên tôi phải theo thôi”.

Anh rất hiếu kỳ về thần nhân nên hỏi: “Ông Tào, ngày xưa sao các ông lại thành thần nhân?”

Tào Phi cười trừ đáp: “Tổ gia nhà tôi cũng từng là một thiên kiêu, người đã rời khỏi Khuyên giới và có thành tựu cực cao ở bên ngoài. Về sau, tổ gia bị Thần tộc vây nhốt, một thần vương bắt người gia nhập Thần tộc, không thì sẽ giết cả gia tộc. Cực chẳng đã, tổ gia đành phải đồng ý, sau đó chúng tôi đã trở thành thành viên của Thần tộc”.

Ngô Bình: “Thế thì thần nhân và thần bộc cũng có sự khác biệt”.

Tào Phi: “Đúng thế, chúng tôi không phải dựa vào Thần tộc nào cả, vì chúng tôi là một kiểu tân thần rồi”.

Ngô Bình: “Thế sao sau này mọi người lại bị đày đến đây?”

Tào Phi: “Tân thần chẳng có địa vị gì, bố tôi có tư chất rất tốt, tu luyện công pháp Thần tộc cũng đạt được thành tựu cao. Có lẽ vì quá tự tin nên ông đã đánh bị thương một đệ tử chính thần, kết quả cả tộc tôi bị đày đến đây”.

Ngô Bình: “Chính thần?”

Tào Phi: “Chính thần là chỉ một nhánh thần tộc có huyết mạch khá chính thống, còn như chúng tôi thì bị gọi là tạp thần. Tân thần đều là tạp thần, thậm chí có nhiều cổ thần cũng là tạp thần. Tạp thần đương nhiên có địa vị thấp hơn chính thần, tạp thần mà gặp chính thần thì không cần biết có địa vị cao đến đâu cũng phải hành lễ, không thì sẽ phạm luật”.

Ngô Bình: “Nội bộ của Thần tộc phức tạp thật, đủ các thế lực”.

Tào Phi: “Đúng thế, tuy Thần tộc đã bành trướng được thế lực của mình nhờ cách này, thậm chí còn xoá sổ Tiên tộc ở kỷ nguyên trước. Nhưng nó cũng có mặt xấu, đó là các tạp thần sẽ mượn thân phận Thần tộc của mình để tự phát triển, có nhiều người đã tạo dựng được thế lực mạnh lắm rồi”.
Chương 1709: Đánh ngã bằng một quyền

Ngô Bình cười nói: “Xem ra Thần tộc cũng không vững chãi lắm, sớm muộn cũng có ngày họ bị một thế lực nào đó phá hoại từ bên trong”.

Tào Phi: “Haizz, nói đúng ra thì ông tôi trở thành thần nhân cũng bởi muốn gia tộc được sống thôi”.

Ngô Bình: “Có nhiều thần nhân ở đây không?”

Tào Phi: “Cũng kha khá, người tôi biết thì có hơn chục hộ, còn không quen thì nhiều hơn”.

Ngô Bình: “Tại sao các người không bắt tay với nhau để tăng sức mạnh”.

Tào Phi lắc đầu: “Trên tinh cầu này không có tài nguyên, nếu có quá nhiều người tập trung một chỗ thì sẽ không có đủ đồ ăn. Quy luật ở đây là ăn lẫn nhau nên không hình thành bộ lạc lớn được”.

Ngô Bình gật đầu: “Ra là thế, ông Tào, các ông bị lưu đày bao lâu?”

Tào Phi cười khổ: “500 năm, nhưng chúng tôi biết rõ sẽ lâu hơn, cuối cùng sẽ chết ở đây và bị sinh linh khác ăn thịt thôi”.

Hai người trò chuyện một lát thì có người gõ cửa, người phụ nữ mở cửa ra cho một cô gái có vóc dáng nóng bỏng đi vào. Cô ấy trông chỉ khoảng 17 tuổi, tuy chỉ mặc một chiếc váy đơn giản, nhưng cũng không làm mất đi vẻ quyến rũ. Cô ấy vừa đến thì ngay Tào Phi cũng phải liếc mắt nhìn.

“Cô Lục, sao cô lại đến đây?”, Tào Phi vội đứng dậy hỏi.

Cô Lục ấy cười nói: “Chú Tào, cháu nghe Bảo Nhi nói có người cho kẹo. Cháu lớn thế rồi mà chưa được ăn kẹo bao giờ nên muốn đến xin một cây ăn thử”.

Nói rồi, cô ấy hướng ánh mắt về phía Ngô Bình rồi cười hỏi: “Là kẹo của anh phải không ạ?”

Giọng nói của cô ấy rất êm tai, đúng chất giọng đặc trưng của con gái.

Ngô Bình hỏi: “Cô muốn ăn à?”

Cô gái gật đầu: “Anh cho em một ít được không?”

Ngô Bình mỉm cười rồi lấy một túi kẹo với đủ vị ra rồi đưa cho cô ấy: “Cô mang ra ngoài ăn đi”.

Cô gái tròn mắt hỏi: “Anh cho em nhiều thế ạ?”

Ngô Bình: “Tôi vẫn còn”.

Cô gái cười nói: “Cảm ơn anh”, sau đó đi nhanh ra ngoài.

Ngô Bình hỏi: “Ông Tào, cô ấy cũng là người của thôn mình à?”

Tào Phi: “Đó là con gái nhà họ Lục. Nhà họ từng là truyền kỳ trong thần nhân đấy, gia chỉ trước là Lục Hồng Thánh đã giết hai Thần đế, hơn nữa họ còn là Thần đế có xuất thân từ thượng thần”.

Ngô Bình: “Chém chết thượng thần cơ à? Đúng là siêu thật, họ đã sống ba kỷ nguyên rồi nên không dễ đối phó đâu”.

Tào Phi: “Nhưng ông ấy đã phạm tội và bị Thần tộc trấn áp rồi cả tộc đã bị đày đến đây”.

Ngô Bình: “Tại sao Lục Hồng Thánh lại giết Thần đế?”

Tào Phi: “Cụ thể thì tôi không rõ, vì người nhà họ Lục không kể, tôi chỉ đoán là Thần tộc đã động đến giới hạn của họ, không thì ông ấy đã chẳng làm vậy”.

Ông ấy kể tiếp: “Gia chủ hiện giờ là Lục Đằng Tiêu, thực lực cũng rất mạnh. Thôn chúng tôi có thể trụ đến hôm nay cũng là nhờ người này”.

Ngô Bình: “Không có cách nào rời đi ư?”

Tào Phi lắc đầu: “Trên người chúng tôi đều có dấu ấn, người có dấu ấn phải có thực lực phá vỡ đại trận, không thì không thể rời khỏi đây được”.

Ngô Bình: “Tất cả người lưu vong đều có dấu ấn trên người à?”

Tào Phi: “Đúng vậy, dù người được sinh ra ở đây thì cũng thế”.

Uỳnh!

Đúng lúc này, mặt đất chợt rung lên dữ dội, Tào Phi biến sắc mặt nói: “Long Viên lại đến rồi!”

Nói rồi, ông ấy nhảy lên nóc nhà rồi nhìn về phía Đông Nam.

Ngô Bình cũng nhảy lên theo thì thấy có một con vượn khổng lồ cao mấy trăm mét đang chạy như bay từ phía Đông Nam đến, khiến mặt đất rung lên kịch liệt.

Lúc này, có một người đàn ông mặc áo màu lam bay vút lên cao, người này nhìn về phía con vượn rồi tung một chưởng ra. Một chưởng bay đi, bay càng xa thì nó càng lớn hơn, cuối cùng đã biến thành một bàn tay to cả nghìn mét rồi đánh mạnh lên người con vượn.

Nhưng con vượn chỉ lách người vài cái rồi chạy tiếp.

Người đàn ông biến sắc mặt rồi hét lớn: “Chú ý! Long Viên đã mạnh hơn, tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu!”

Ngô Bình phát hiện sắc mặt của Tào Phi tái mét, anh hỏi: “Con Long Viên này từng đến đây rồi à?”

Tào Phi: “Đây là lần thứ tư rồi, thực lực ngày càng mạnh hơn. Lần này, chúng tôi e sẽ có nhiều người chết, như vậy mới có thể đánh bại nó”.

Trong lúc họ nói chm có mười mấy bóng người bay từ trong làng ra, sau đó cùng tấn công con vượn với người đàn ông kia, Tào Phi cũng bay tới đó.

Cô Lục kia cũng đang đứng trên nóc nhà với vẻ đầy lo lắng. Tuy cô ấy còn trẻ, nhưng cũng đã quen với cảnh sống chết, vì gần như năm nào trong làng cũng có người tử trận.

Ngô Bình nói: “Đừng lo, nếu họ không đánh lại được nó thì tôi sẽ lên giúp”.

Cô Lục nhìn Ngô Bình rồi tò mò hỏi: “Thực lực của anh còn mạnh hơn bố em à?”

Ngô Bình hỏi: “Người mặc áo lam là bố cô à?”

Cô Lục gật đầu: “Ừm”.

Ngô Bình: “Thực lực của ông ấy cũng không đùa được đâu!”

Sau đó, anh hỏi tiếp: “Cô tên là gì?”

Cô Lục: “Em là Lục Tử Chân”.

Trong lúc hai người nói chuyện, tất cả cao thủ trong làng đều đã xông ra chiến đấu với con vượn. Thân pháp của họ linh hoạt kết thành một đại trận, có thể thấy họ thường xuyên làm việc này nên có rất nhiều kinh nghiệm.

Vì có đại trận bao quanh nên nơi này khác với bên ngoài, mọi người chỉ phát huy được một phần thực lực, chủ yếu tấn công kẻ địch bằng quyền cước và binh đao.

Uỳnh uỳnh!

Dáng người của Long Viên quá lớn nên di chuyển hơi bất tiện, loáng cái nó đã ăn vài chưởng vào người. Nhưng da của nó rất dày, có bị đánh thêm cũng không sao, ngược lại nó càng hung ác hơn, cánh tay vung mạnh lên đánh bay hai người.

Hai người bị nó đánh trúng đều bị gãy xương, chưa kịp kêu tiếng nào đã ngất xỉu.

“Đấm vào mắt nó!”, người đàn ông mặc áo lam hét lớn lên rồi dồn hết sức phối hợp với người khác.

Ngô Bình vừa nhìn đã biết moi người sắp không trụ được nữa, kiểu gì cũng có người bỏ mạng nên nói ngay: “Mọi người đứng yên, để tôi giúp”.

Dứt lời, anh bay lên cao rồi biến thành một người khổng lồ cao hơn 300 mét, chỉ cần bước vài bước là tới gần con Long Viên.

Mọi người đều kinh ngạc rồi tránh sang một bên nhìn Ngô Bình.

Long Viên cũng ngẩn ra rồi quan sát Ngô Bình, sau đó cũng phải kinh hãi bởi vóc dáng của anh, dẫu sao Ngô Bình cũng cao hơn nó một cái đầu.

Gầm!

Long Viên gầm lên rồi xông tới phía Ngô Bình thị uy.

“Mày gào cái gì hả!”, Ngô Bình tung một chưởng ra đánh rụng hết răng của nó, máu tươi bắn ra tung toé.

“Gào!”, Long Viên gào lên đau đớn.

“Vẫn còn gào được à!”, Ngô Bình tóm lấy gáy nó rồi đè xuống đất tẩn cho một trận.

Sau hơn chục quyền của anh, toàn thân Long Viên đẫm máu, nó đã ngất xỉu.

Mọi người đều sững sờ trước sức mạnh của Ngô Bình.

Người áo lam bay đến rồi rút kiếm chém đầu Long Viên, còn những người khác thì hoan hô.

Người áo lam thu kiếm lại rồi chắp tay với Ngô Bình: “Lục Đằng Tiêu tham kiến Thánh Nhân!”

Dù ông ấy có kém tinh mắt đến mấy thì cũng phát hiện Ngô Bình là Thánh Nhân, không thì anh không thể đánh lại con Long Viên này được.

Ngô Bình: “Khéo nói đấy!”

Lục Đằng Tiêu bảo mọi người khiêng xác con vượn vào trong thôn, họ phải nhanh chóng xử lý nó, làm thịt khô và áo da.

Cả thôn đều góp sức xẻ thịt nó rồi mang về thôn, mỗi hộ đều được chia khá nhiều.

Lục Đằng Tiêu mời Ngô Bình đến nhà mình, so với nhà của nhà họ Tào thì nhà của nhà họ Lục có phong cách hơn, vừa to vừa trang hoàng khá đẹp, đồ dùng cũng được làm tinh xảo.

Đôi bên tự giới thiệu xong thì Lục Đằng Tiêu nói: “Lý Thánh, tôi không ngờ thời này vẫn có Thánh Nhân xuất hiện, chắc chắn cậu là thiên kiêu số một của Nhân tộc”.

Ngô Bình: “Đúng là lâu lắm rồi mới có Thánh Nhân xuất thế, tôi nghe nói nhà họ Lục từng chém chết Thần đế, bái phục!”

Lục Đằng Tiêu thở dài nói: “Vui nhất thời thôi, đổi lại là những ngày tháng lưu vong thế này đây!”

Ngô Bình không nhắc đến chuyện đó nữa mà chuyển sang chuyện khác: “Ông Lục có biết thần yêu không?”

Lục Đằng Tiêu trầm mặc rồi nói: “Thần yêu sống khá xa đây, từ đây đi thẳng về phía Bắc sẽ tới địa bàn của nó”.

Ngô Bình: “Ông Lục đã gặp nó rồi ư?”

Lục Đằng Tiêu lắc đầu: “Chưa, tôi nào dám mon men đến địa bàn của nó, không thì sẽ bị nó ăn thịt như chơi”.

Dứt lời, ông ấy nhìn thẳng vào Ngô Bình rồi hỏi: “Lý Thánh định đi đối phó nó à?”
Chương 1710: Phá giải mật mã, giết quái vật đầm lầy

Ngô Bình: "Tôi rất tò mò về thần yêu, tôi thực sự muốn đi mở mang tầm mắt".

Lục Đằng Tiêu nghiêm mặt nói: "Tôi đề nghị Lý Thánh không nên đi!"

Ngô Bình không tỏ rõ thái độ: "Ồ?"

Lục Đằng Tiêu: "Thần yêu có ưu thế của cả Thần tộc, Yêu tộc, Nhân tộc. Một khi Lý Thánh xuất hiện trong tầm mắt của nó, thần yêu nhất định sẽ nuốt chửng Lý Thánh".

Ngô Bình: "Theo ông, thực lực của thần yêu như thế nào?"

Lục Đằng Tiêu: "Một thời gian trước, một vị Thần Vương bị đày đến hành tinh này, kết quả bị thần yêu giết và cắn nuốt".

Ngô Bình nhíu mày, Thần Vương có thực lực Đạo Tổ, thế mà lại hoàn toàn không có sức phản kháng, vậy thần yêu rốt cuộc mạnh cỡ nào?

Lục Đằng Tiêu nhìn anh: "Thực lực của Lý Thánh có thể so với Đạo Tổ không?"

Ngô Bình suy nghĩ một lúc và nói: "Vậy thì phải xem đó là vị Đạo Tổ nào".

Lục Đằng Tiêu: "Mặc dù Lý Thánh rất mạnh, nhưng tôi vẫn khuyến khích cậu không nên tiếp xúc với thần yêu".

Ngô Bình: "Cũng có lý, tôi muốn ở đây tu luyện một chút, không biết có quấy rầy ông hay không".

Lục Đằng Tiêu nói: "Lý Thánh cứ ở lại đây, chúng tôi vô cùng hoan nghênh".

Thực lực của Ngô Bình vượt xa ông ấy, có anh ở bên, người trong thôn sẽ an toàn hơn.

Cuối cùng, Lục Đằng Tiêu để khu nhà của mình cho Ngô Bình ở. Ngô Bình cũng không ngần ngại mà tu luyện trong khu nhà, tiếp tục giải mã tầng mật mã thứ hai bên ngoài thần quang. Tầng mật mã thứ hai khó hơn và anh phải mất hơn ba ngày để giải mã.

Giống như trước đây, một sức mạnh thần bí xâm nhập vào cơ thể anh, sức mạnh này đã củng cố đáng kể cơ thể và linh hồn của anh.

Chẳng mấy chốc, Ngô Bình cảm thấy rằng sức mạnh trong cơ thể mình đủ để hỗ trợ anh luyện các bài công pháp sau Thiên Tai Kinh của thần đường Võ Đạo. Công pháp này gọi là Hủy Diệt Quyền Kinh, kích phát sức mạnh của thể xác và tinh thần để tung ra một đòn hủy diệt, uy lực vô cùng lớn.

Trước đây, Ngô Bình hoàn toàn không thể sử dụng bộ quyền pháp này, nhưng bây giờ, anh cuối cùng cũng có thể thử tu luyện.

"Ầm!"

Ngô Bình huy động sức mạnh đó và đấm vào khoảng không. Sau khi quyền này được đánh ra, không gian bị ép lại khiến nó sụp đổ, trong nháy mắt đã hình thành một lỗ đen cỡ nhỏ, lỗ đen này có năng lực cắn nuốt vạn vật, hủy diệt vạn vật. Đây mới chính là ý nghĩa chân chính của Hủy Diệt Quyền Kinh, tạo thành lỗ đen trong thời gian ngắn, sau đó hủy diệt hết thảy.

Hố đen tồn tại trong một thời gian ngắn, sức mạnh của nó không như mong đợi, Ngô Bình rất không hài lòng nên tiếp tục phá giải tầng mật mã thứ ba.

Khi mật mã bị phá giải, sức mạnh mà anh có được càng to lớn hơn. Nửa tháng sau, anh đã phá giải mật mã tầng thứ năm, cũng tu luyện Hủy Diệt Quyền Kinh đến tầng năm. Lúc này, khi anh đấm ra, xung quanh sẽ xuất hiện những lỗ đen cỡ nhỏ, sắp xếp theo phương hướng của các quẻ, từ đó sinh ra sức công phá kinh người.

Anh đang định phá giải tầng mật mã thứ sáu thì Lục Tử Chân đột nhiên xông vào, cô ấy lo lắng nói: "Thánh Nhân, xin hãy cứu bố em!"

Ngô Bình vội hỏi: "Sao vậy?"

Lục Tử Chân: "Bố em đã dẫn một vài người ra ngoài sáng nay, một người chú vừa mới trở về, nói rằng họ đã gặp phải một con hung thú mạnh mẽ, bố em không phải là đối thủ của nó, thế nên em muốn nhờ anh giúp đỡ".

Ngô Bình không có thời gian để suy nghĩ kỹ, anh nói: "Chúng ta hãy đi ngay!"

Anh mang theo Lục Tử Chân và người đàn ông đã báo tin, ba người họ nhanh chóng di chuyển. Không lâu sau, bọn họ đi tới một cái đầm lầy, khi đi vào bầu trời bên trên đầm lầy, Ngô Bình cảm giác được dưới đầm lầy có rất nhiều sinh linh mạnh mẽ.

Người đàn ông chỉ về phía trước và nói: "Ở đó!"

Ngô Bình nhìn kỹ hơn và phát hiện một xác chết nằm trên mặt đất, Lục Đằng Tiêu lúc này đang bị vướng vào một xúc tu phủ đầy gai, ông ấy không ngừng nôn ra máu và chất độc khủng khiếp từ những chiếc gai đã ngấm vào cơ thể ông ấy. Toàn thân ông ấy xanh xao, vẻ mặt đau đớn.

"Chết!"

Ngô Bình không nói lời nào, anh giơ tay đấm vào vị trí xúc tu nhô ra.

"Bùm!"

Một tiếng động lớn vang lên, một cái hố có đường kính 100 mét bị nổ tung giữa đầm lầy, những sinh vật ẩn náu trong đó bị nổ tung thành từng mảnh!

Sau đó, các xúc tu rơi xuống đất, Ngô Bình nhanh chóng bắt được Lục Đằng Tiêu.

Lục Đằng Tiêu chỉ còn thoi thóp, những xúc tu rất hung ác, những chiếc gai có thể nuốt chửng tinh khí và năng lượng linh hồn của ông ấy, vì vậy Lục Đằng Tiêu không thể sống sót.

Trên mặt ông ấy không hề có vẻ sợ hãi, ông ấy dùng hết sức lực nắm lấy tay Ngô Bình: "Lý Thánh, tôi biết sẽ có một ngày như vậy. Con gái tôi Tử Chân vẫn còn nhỏ, tôi hy vọng cậu có thể chăm sóc nó giúp tôi".

Ngô Bình khẽ thở dài và nói: "Ông Lục, ông đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc Tử Chân thật tốt".

Lục Tử Chân bật khóc như mưa, khóc thảm thiết bên thi thể Lục Đằng Tiêu.

Lục Đằng Tiêu không còn sức để nói nữa, ông ấy nhìn Lục Tử Chân đăm đăm, một vài giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt ông ấy, sau đó ông ấy buông tay ra, vĩnh viễn ra đi.

Ngô Bình đợi Lục Tử Chân khóc mệt, anh nói: "Tử Chân, chúng ta hãy mang thi thể của bố cô về và chôn cất cho ông ấy".

Lục Tử Chân gật đầu, hai người đang chuẩn bị rời đi thì mặt đất đột nhiên khẽ rung chuyển, một xúc tu thậm chí còn lớn hơn vươn ra từ trong đầm lầy, nó to gấp mười lần xúc tu đã giết Lục Đằng Tiêu trước đó!

Xúc tu này dày và to hơn cả voi, dài hàng trăm mét và được bao phủ đầy gai. Những chiếc gai này dài hơn mười mét, giống như những ngọn giáo.

"Grào!"

Dưới mặt đất đột nhiên vang lên tiếng gầm.

Đồng thời có người hét lớn, nói: "Thánh Nhân, đấy là ma thú nuốt hồn, nó từng cắn nuốt Đại Thánh, người cẩn thận!"

Ngô Bình tức giận nói: "Cắn nuốt Đại Thánh? Thứ chết tiệt, nộp mạng đi!"

Anh đẩy Lục Tử Chân ra, hóa thành người khổng lồ cao nghìn mét, tung nắm đấm về phía xúc tu, anh sử dụng Hủy Diệt Quyền Kinh!

Dưới mặt đất phát ra tiếng gầm giận dữ, cánh tay lớn của Ngô Bình cắm xuống mặt đất, tóm con quái vật lông đen toàn thân đầy gai ra.

Con quái vật bị trúng đòn của Hủy Diệt Quyền Kinh, toàn thân tê liệt không thể động đậy. Ngô Bình đưa tay xé cơ thể to lớn của nó làm hai nửa. Con quái vật kêu lên thảm thiết, một hạt ngọc to bằng cái đầu người rơi xuống. Hạt ngọc này chính là sức mạnh của tất cả sinh linh mà con quái vật đã hấp thu trong suốt những năm tháng qua.

Ngô Bình thấy hạt ngọc này thì cảm thấy nó chứa một lượng lớn sức mạnh, xem ra con quái vật này quả nhiên đã cắn nuốt Đại Thánh. Anh khẽ thở dài, hai tay nghiền nát hạt ngọc, vô số luồng sức mạnh ùa vào lòng bàn tay anh, bị anh dùng Hủy Diệt Quyền Kinh hấp thu hết.

Tầng thứ ba của Hủy Diệt Quyền Kinh chính là cắn nuốt sức mạnh, sau đó khi sử dụng sẽ bùng phát sức mạnh, từ đó tạo thành tổn hại cực lớn cho kẻ thủ. Sau khi hấp thu sức mạnh của hạt ngọc này, Ngô Bình lập tức có thể sử dụng tầng thứ năm của Hủy Diệt Quyền Kinh, Hủy Thiên Diệt Địa!

Sau khi hấp thu, anh đưa hai người Lục Tử Chân rời khỏi đầm lầy.

Về đến nhà, người nhà họ Lục rất đau lòng, vợ Lục Đằng Tiêu khóc tới nỗi ngất đi.

Ngô Bình giúp họ lo liệu hậu sự, sau đó bắt đầu nghiên cứu dấu ấn trên người mọi người. Anh phát hiện dấu ấn này cũng là một loại sức mạnh, bình thường nó nhỏ xíu như con kiến, ẩn nấp trên cơ thể. Nhưng một khi cơ thể sắp rời khỏi hành tinh này, dấu ấn này sẽ lan tỏa ra toàn thân, từ đó bị đại trận trấn áp.

Anh nghiên cứu hồi lâu, liền có một kế hoạch trong đầu. Anh hỏi đám người Tào Phi: "Các người có bằng lòng theo tôi rời khỏi đây không?"

Đám người Tào Phi vội gật đầu: "Tất nhiên là bằng lòng!"

Ngô Bình nói: "Tôi có biện pháp giải trừ dấu ấn trên người mọi người!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK