Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 336: Gặp người đẹp trên phố ẩm thực

Cô gái đờ người ra rồi lắp bắp: “Không thể nào…”

Ngô Bình ném túi chất cấm cho cảnh sát rồi nói: “Các anh đi lục soát chỗ ở của hắn đi, kiểu gì cũng có thu hoạch ra trò đấy”.

“Vâng!”, nhóm cảnh sát mừng rõ, đúng là công lao từ trên trời rơi xuống.

Khi họ chuẩn bị dẫn người ngoại quốc kia đi thì Ngô Bình chợt nói: “Khoan đã!”

Anh nhìn sang cô gái rồi hỏi: “Có phải gã Peter này nói sẽ đưa cô ra nước ngoài chơi đúng không?”

Cô gái ngẩn ra rồi nói: “Đúng rồi, sao anh biết?”

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Nhìn mặt hắn là tôi biết ngay là tên buôn lậu, hắn tiếp cận cô là định lợi dụng cô buôn lậu cho hắn, hiểu chưa?”

Ngô Bình đã gặp khá nhiều những vụ án như thế này, lần trước Chu Nhược Tuyết còn kể về một vụ, có một cô gái bị lừa đến Đông Nam Á chơi, khi về thì bị nhét ma tuý trong hành lý, cuối cùng cô gái ấy đã bị xử tội tử hình và có kết cục rất thê thảm.

Cô gái kia tái mặt nói: “Không thể nào, Peter bảo…”

Ngô Bình chỉ vào đầu mình rồi nói: “Ra ngoài xã hội phải biết động não, cô đã trưởng thành rồi thì phải chịu trách nhiệm với những việc mình làm”.

Dứt lời, Ngô Bình tiếp tục đi thưởng thức các món ngon khác trên phố.

Anh vừa đi được vài bước thì thấy có người đi theo mình, anh ngoái lại thì nhìn thấy một cô gái khoảng 17 tuổi. Cô gái mắt ngọc mày ngài, buộc tóc đuôi ngựa, đi giày Đốc, mặc đồ trẻ trung, cô ấy đang cười với anh.

Ngô Bình đứng lại hỏi: “Người đẹp, em đang cười với anh đấy à?”

Cô gái chắp tay sau lưng rồi nói: “Anh siêu thật đấy, dám đánh người nước ngoài kia, anh ta là người của bang Rắn Độc đấy”.

Ngô Bình nhìn cô ấy: “Nghe vẻ em biết về hắn quá nhỉ?”

“Đương nhiên, một người bạn của em đã bị anh ta hại chết. Em đang chuẩn bị trả thù anh ta, không ngờ anh lại ra tay giúp em, cảm ơn anh”, cô gái nói có vẻ rất thật lòng.

Ngô Bình nói: “Không có gì”.

Cô gái cười nói: “Em thấy anh ăn khoẻ thật đấy, hay em mời anh đi ăn nhé?”

Được ăn miễn phí thì có ai chê bao giờ, Ngô Bình nói: “Ok”.

Cô gái là người ở đây nên rất am hiểu về các món ăn ngon tại nơi này, làm sao Ngô Bình có thể bì kịp. Nhờ cô ấy mà anh gần như đã ăn hết những món ngon nổi tiếng ở đây.

Rời khỏi khu phố ẩm thực, Ngô Bình cũng đã no căng, anh xoa bụng rồi cười nói: “Cảm ơn em nhé, lâu lắm rồi anh không được ăn no thế này”.

Cô gái nhìn anh rồi nói với giọng như chủ nhà: “Nếu có gì cần em giúp thì anh cứ nói nhé”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Em dạy anh nói tiếng Vân Đông đi”.

Tính ra thì anh chính là máu mủ của nhà họ Lý, nếu đến giọng của quê hương cũng không biết nói thì quả là đáng buồn.

Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên: “Được ạ, em nói tiếng Vân Đông hơi bị chuẩn đấy, anh định học bao lâu?”

Ngô Bình: “Một buổi tối thôi, à anh không bắt em dạy không công đâu, anh trả em một nghìn một tiếng nhé?”

Cô gái há hốc miệng: “Một nghìn một tiếng ư?”

Ngô Bình: “Chê ít thì mình bàn lại giá”.

Cô gái híp mắt lại quan sát Ngô Bình, sau đó cảnh giác hỏi: “Có phải anh thấy em xinh nên định giở trò với em không?”

Ngô Bình xì một tiếng: “Không phải chém gió chứ cô bạn gái nào của anh cũng xinh hơn em đấy”.

Cô gái tức anh ách: “Cô bạn gái nào của anh cũng xinh hơn em á? Em không tin!”

Ngô Bình lấy điện thoại ra: “Không tin thì xem này”.

Ngô Bình mở một bức ảnh của Đường Tử Di lên, cô gái liếc nhìn một cái rồi sững người. Đường Tử Di quá đẹp, đã thế chỉ mới ngoài 20, đúng đổ tuổi đẹp nhất của con gái, so với một cô gái 17 tuổi như cô ấy thì có sức hút hơn nhiều.

“Xinh không?”, Ngô Bình đắc ý hỏi.

“Cũng được”, cô gái vẫn cứng miệng.

Ngô Bình cất điện thoại đi: “Nếu em đồng ý dạy anh thì vào khách sạn nhé”.

Cô gái suy nghĩ rồi nói: “Được, em sẽ đi theo anh”.

Ăn no uống say xong thì hai người vào khách sạn, Ngô Bình nghiêm túc lấy vở và bút ra bắt đầu học.

Cô gái hắng giọng nói: “À giới thiệu đã, em là Trần Hiểu Đồng”.

Ngô Bình: “Chào Hiểu Đồng”.

Trần Hiểu Đồng: “Anh học tập trung vào, tiếng Vân Đông khó phết đấy”.

Vì thế, Trần Hiểu Đồng dạy câu nào là Ngô Bình nói câu đó. Sau nửa tiếng dạy học, Trần Hiểu Đồng thấy rất chấn động, vì bây giờ Ngô Bình đã có thể giao tiếp cơ bản với cô ấy bằng tiếng địa phương rồi.

Hết một tiếng học, Trần Hiểu Đồng đã khô hết cả miệng, cô ấy nhấp một ngụm nước rồi nói: “Em đang định kiếm vài chục nghìn, nhưng xem ra không được rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Cô Hiểu Đồng này, cô thấy tôi học thế nào?”

Trần Hiểu Đồng giơ ngón tay cái: “Quá đỉnh!”

Tới một giờ sáng, Ngô Bình đã có thể nói tiếng Vân Đông khá tốt. Tất cả là nhờ bộ não siêu phàm của anh, sau khi đả thông kinh mạch ở đầu, trí nhớ của anh đã vượt xa người bình thường, đã thế anh còn tu luyện thần thức nên Thiệt thức và Nhĩ thức cũng giúp anh có khả năng tốt về ngôn ngữ.

Trần Hiểu Đồng đã mệt đến mức không nói được gì nữa, bụng cũng sôi ùng ục.

Ngô Bình gọi đồ ăn bên ngoài rồi nói: “Hiểu Đồng, em vất vả rồi”.

Trần Hiểu Đồng vừa lại uống nước tiếp rồi nói: “Anh đừng khách sáo, em có thu phí mà”.

Ngô Bình mỉm cười rồi hỏi cô ấy: “Trước đó em bảo bạn em bị tên Tây kia hại chết ư?”

Trần Hiểu Đồng cúi đầu xuống: “Em lớn lên ở cô nhi viện, năm bảy tuổi thì em và A Hương được một gia đình người Mỹ nhận nuôi. Người đàn ông ngoại quốc của nhà đó rất hay giở trò với bọn em nên hai đứa đã trốn khỏi đó và bắt đầu lang thang trên đường”.

“Về sau, bác Lâm ở bãi rác đã cưu mang bọn em rồi cho hai đứa đi học. Nhưng không lâu sau thì bác ấy bị bệnh, muốn chữa thì cần rất nhiều tiền, em với A Hương đều nghỉ học rồi nghĩ cách kiếm tiền”.

Ngô Bình không khỏi thấy thương cảm cho cô gái: “Hiểu Đồng, em còn nhỏ như vậy, chắc bị nhiều người bắt nạt lắm đúng không?”

Trần Hiểu Đồng tỏ vẻ quật cường: “Em sợ gì! Khi lăn lộn ngoài xã hội, em mới 12 tuổi thôi, nhiều tên khốn định giở trò với em đều bị em cầm dao đâm cho hết, sau đấy thì không ai dám chọc tới em nữa”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên, một cô bé 12 tuổi mà biết dùng dao đâm người ư?

Anh dựng ngón tay cái rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”

Trần Hiểu Đồng tỏ vẻ bi thương: “Bọn em đã gom đủ tiền, nhưng bác Lâm vẫn không qua khỏi. Sau đó, A Hương gặp một tên nước ngoài, hắn lừa cô ấy là sẽ đưa cô ấy sang Mỹ sống. A Hương ngây thơ lắm, em đã bảo tên đó không ra gì rồi mà nhất quyết không tin”.

“Kết quả đúng như em nói, A Hương bị lừa vận chuyển ma tuý giúp tên đó nên bị bắt ở Mỹ. Trong tù có nhiều người xấu bắt nạt cô ấy, chưa đến ba tháng sau thì cô ấy tự sát”.

Kể đến đây, Trần Hiểu Đồng rớm nước mắt: “Đúng là yếu đuối, chết còn không sợ, mà lại sợ bị bắt nạt!”

Ngô Bình đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy rồi nói: “Tên người ngoài kia tàng trữ nhiều ma tuý nên sẽ bị xử án tử hình thôi, coi như em đã trút giận cho A Hương rồi”.

Trần Hiểu Đồng lau nước mắt nói: “Cho nên em mới cảm ơn anh”.

“Không cần đâu”, Ngô Bình cười rồi lấy điện thoại ra: “Em đã dạy anh năm tiếng, anh chuyển cho em năm nghìn nhé”.

Trần Hiểu Đồng lắc đầu: “Thôi, lần này miễn phí, coi như em cảm ơn anh thay A Hương”.

Ngô Bình cười nói: “Được rồi, đây là số điện thoại của anh, nếu sau này gặp chuyện gì phiền phức thì cứ gọi cho anh”.

Trần Hiểu Đồng lưu số điện thoại rồi gật đầu: “Vâng anh già Ngô”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Em gọi anh là gì”.

“Anh già ạ”, Trần Hiểu Đồng nhìn anh ấy: “Anh già thế rồi, em gọi đúng mà”.

Ngô Bình cười trừ, anh hơn cô ấy có năm tuổi thôi mà.
Chương 337: Mỹ nhân cứu anh hùng

“Thế nha, có duyên sẽ gặp lại”, Trần Hiểu Đồng vẫy tay chào Ngô Bình.

Ngô Bình tiễn Trần Hiểu Đồng xuống dưới, nhìn cô ấy rời đi thì mới quay vào trong. Ngay sau đó, có hai người thanh niên hằm hằm bước tới, một tên trong số đó bị lé hỏi: “Là mày báo cảnh sát bắt Peter đúng không?”

Ngô Bình hỏi: “Các người là ai?”

Người thanh niên bị lé cười lạnh: “Ranh con, dám động đến người của bang Rắn Độc, mày cũng to gan đấy!”

Ngô Bình nhướn mày: “À, các người thuộc bang Rắn Độc hả?”

Tên mắt lé hừ một tiếng: “Có gì thì cứ đi với bọn tao đã, may ra thì vẫn còn cơ hội sống”.

Ngô Bình nhún vai: “Được, đi thì đi”.

Ngô Bình nghe Trần Hiểu Đồng kể là bang Rắn Độc này đã làm rất nhiều chuyện xấu, anh cần xử lý hội này.

Hai tên đó tưởng Ngô Bình sợ rồi nền ngoắc tay, một chiếc xe ở gần đó chạy tới, họ đẩy Ngô Bình lên xe rồi lao vụt đi.

Ngô Bình ngồi trên xe rồi hỏi: “Này hai anh, tôi có chức vụ ở bộ Công an đấy, các anh định cứ thế đưa tôi đi à?”

Hai tên kia cười lạnh, một tên nói: “Thằng nhãi, chắc mày không biết thế lực của băng nhóm bọn tao mạnh thế nào đúng không! Thứ tép riu như mày dù có bị bọn tao đánh chết, cũng không ai làm gì được đâu”.

“Thế à?”, Ngô Bình thờ ơ đáp một câu rồi im lặng.

Đột nhiên có một chiếc xe bán tải cũ kỹ phanh gấp ngay trước xe của Ngô Bình, xe sau không phanh kịp nên đâm sầm vào đuôi chiếc xe đó.

Tài xế nổi giận rồi thò đầu ra ngoài chửi bới: “Chán sống rồi à?”

Sau đó, mọi người đã được chứng kiến một cảnh tượng hãi hùng, một cô gái xinh đẹp mặc đồ trẻ trung xách dao lao xuống xe rồi giơ dao lên trực bổ xuống.

Keng keng!

Ngay sau đó, kính chiếu hậu bên ngoài xe Ngô Bình đã bị đập vỡ, cô ấy lạnh giọng nói: “Thả anh ấy ra, không bà chém chết chúng mày bây giờ”.

Ba tên xã hội đen trên xe ngớ người, họ lăn lộn trong giang hồ đã lâu, nhưng đây là lần đâu tiên gặp một cô gái đẹp hung dữ như vậy.

Cô gái đó chẳng phải ai khác, mà chính là Trần Hiểu Đồng vừa chào tạm biệt với Ngô Bình xong. Cô ấy xách dao với vẻ hung dữ, làm mấy tên côn đồ kia đứng hình.

Một tên ngồi cạnh Ngô Bình hừ nói: “Dám làm hỏng xe bọn tao à, mày có biết bọn tao là ai không?”

Trần Hiểu Đồng kề luôn con dao lên cổ hắn rồi lạnh giọng hỏi: “Có tin tao chém chết mày luôn không?”

Tên đó thần người ra rồi đen mặt nói: “Dù mày có dẫn nó đi thì chúng mày tưởng đi được bao xa hả?”

Trần Hiểu Đồng hừ lạnh, sau đó mở xửa xe ra rồi nói với Ngô Bình: “Anh Ngô, đi thôi!”

Cô ấy kéo người Ngô Bình lách qua người hai tên kia xuống xe, sau đó vừa chạy, Ngô Bình vừa hỏi: “Em chưa đi à?”

Trần Hiểu Đồng: “Em vừa đi thì thấy người của bang Rắn Độc thập thò gần khách sạn, trong khi đó anh vừa bắt Peter nên em sợ họ nhằm vào anh nên đứng gần đó chờ xem sao. Quả nhiên em đoán không sai, chúng nó đến bắt anh, bọn này ác lắm, nếu anh bị bắt thì không chết cũng hết hơi”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Em không sợ bị họ trả thù à?”

Trần Hiểu Đồng cười lạnh nói: “Em chưa biết sợ ai là gì nhé!”

Ngô Bình phát hiện tuy mạnh miệng là vậy, nhưng thật lòng Trần Hiểu Đồng cũng đang sợ hãi, chốc chốc cô ấy lại ngoái đầu nhìn về phía sau, sợ người của bang Rắn Độc đuổi theo.

Ngô Bình cảm động, cô gái này thật nghĩa khí.

Sau khi kéo Ngô Bình ngoặt vào môt con đường khác, cô ấy đã bắt một chiếc xe đi ra ngoại ô.

Nam Đô rất sầm uất nên dù đã muộn nhưng vẫn nườm nượt người xe.

Tài xế đỗ xe bên đường, phía bên kia là một quán đồ nướng rất đông khách, gần như không còn trống bàn nào.

Trần Hiểu Đồng vừa đến, đã có cả đám người ùa ra chào cô ấy: “Chị Đồng”.

Trần Hiểu Đồng gật đầu rồi nói với Ngô Bình: “Đây là quán em mở, anh thấy em làm ăn tốt không?”

Ngô Bình biết các quán nướng kiểu này kiếm ăn khá tốt, với lượng khách này thì mỗi tối quán đều có thể kiếm được mấy chục nghìn, anh nói: “Được đấy, bà chủ Trần kinh doanh lớn thế”.

Trần Hiểu Đồng: “Quán này là mấy đứa bọn em hùn vốn mở chung”, nói rồi, cô ấy kéo một chiếc ghế ra rồi mời Ngô Bình ngồi xuống.

“Anh có muốn ăn thử đồ của quán em không?”, cô ấy hỏi.

“Có”, Ngô Bình cũng không khách sáo, ban nãy anh chưa ăn no nên vẫn ăn tiếp được.

Trần Hiểu Đồng gọi một tiếng, đủ các món nào mực, thịt dê, cá, rau củ đều được mang ra ngay, ngoài ra còn có cả bia nữa.

Tầm này khách cũng vãn dần, chờ Ngô Bình uống hết một thùng bia thì cũng không còn mấy người, mấy người thanh niên trạc tuổi Ngô Bình đi tới rồi cùng uống với anh.

Ngô Bình thấy họ rất kính trọng Trần Hiểu Đồng, vì anh là bạn của cô ấy nên cũng được thơm lây.

Ai mời Ngô Bình cũng đồng ý uống hết, khi thùng bia thứ hai xuống bụng, đám người kia cũng đã phục anh sát đất. Một người nhuộm tóc vàng khoảng 19 tuổi nói: “Anh Ngô, anh uống siêu thật đấy, không kém gã Thùng phi là bao đâu”

Ngô Bình nổi hứng: “Thùng phi á? Đó là ai?”

Trần Hiểu Đồng: “Đó là một tên lưu manh ở gần đây đấy anh, hôm em khai trương, gã đã tới gọi xuất hoành tráng nhất song kêu bia quán em là hàng giả, uống không say được. Em không tin nên bảo gã chỉ cần uống hết năm thùng bia trước khi khách về hết thì sau này sẽ được ăn miễn phí trọn đời ở quán luôn”.

Kể đến đây, cô ấy thở dài: “Ai ngờ đâu gã uống được hết thật, thế là về sau ngày nào gã cũng đến quán em ăn miễn phí, đã thế lần nào đến cũng dẫn theo cả đám, mỗi bữa ít cũng ba, bốn nghìn, làm em lỗ quá trời”.

Bụp, Ngô Bình đập bàn nói: “Sao lại thế! Vậy mà cũng đáng mặt làm Thùng phi à? Mai gã mà tới nữa, anh sẽ xử lý cho em”.

Trần Hiểu Đồng thờ ơ nói: “Không cần đâu anh, mai là em đóng cửa quán rồi”.

Ngô Bình tinh ý biết vì sao ngay: “Em sợ người của bang Rắn Độc tới quấy rối à?”

Trần Hiểu Đồng xua tay: “Chỉ là một quán ăn thôi mà, mai này em lại mở quán khác”.

Nghe cô ấy nói vậy, những người khác đều ngơ ngác nhìn nhau, cậu tóc vàng nói: “Chị Đồng, chúng ta không còn nhiều tiền đâu, người cần giúp lại đông, tất cả đều trông vào quán nướng này, giờ không làm nữa thì cầm cự được mấy ngày đây?”

Một người đàn ông cao lớn gào lên: “Bang Rắn Độc thì ghê gớm lắm à, mình liều với chúng nó!”

“Đúng! Sợ quái gì chứ!”, một người khác cũng hùa theo.

Ngô Bình cũng đập bàn nói: “Nói hay lắm! Bang Rắn Độc là cái thá gì chứ, Ngô Bình tôi tung hoành trong giang hồ bao năm, bạn bè vô số. Sau này, người của bang Răn Độc mà tới, tôi sẽ cho họ mất đường về”.

Trần Hiểu Đồng bực mình, cô ấy vừa cứu Ngô Bình khỏi bọn ấy xong mà giờ anh còn dám huênh hoang như thế à?

Cô ấy đen mặt nói: “Anh trật tự ngay cho em! Em đã nói, quán nghỉ là nghỉ!”
Chương 338: Kinh doanh quán đồ nướng

Ngô Bình trợn mắt nói: “Em không tin anh à?”

Trần Hiểu Đồng vẫn coi như Ngô Bình đã say: “Em tin rồi, nhưng uống xong thùng bia này thì anh mau rời khỏi Vân Đông đi, em sẽ cho người đưa anh đi”.

Đúng lúc này, có một người đàn ông cao một mét chín, lực lưỡng dẫn theo một đám đàn em đi vào quán, gã ngồi xuống rồi vỗ mạnh xuống bàn nói: “Trần Hiểu Đồng, mang bia ra đây, tôi đến rồi”.

Cậu thanh niên tóc vàng vội nói: “Anh Ngô, gã là Thùng phi đấy, tên thật là Viên Thiết, một tên trùm bảo kê ở gần đây, xã hội đen của khu này đấy”.

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, sau đó đi lảo đảo tới ngồi đối diện với Viên Thiết rồi chắp tay nói: “Mời anh Thiết nhé”.

Thấy động tác chắp tay của Ngô Bình như người trong giang hồ chào hỏi nhau, Viên Thiết hơi chột dạ, vội vàng ngồi thẳng người dậy rồi đáp: “Được, cậu bạn đây là?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi là bạn của Trần Hiểu Đồng, nghe nói tửu lượng của anh Thiết sâu không đáy, tôi rất khâm phục nên muốn tới gặp anh để kết bạn qua rượu, không biết anh Thiết có dám nhận không?”

Viên Thiết cười lạnh, gã không chỉ là người luyện võ, mà còn có tửu lượng rất cao. Nếu là uống bia rượu thì gã chưa biết sợ ai là gì nên nói ngay: “Được, nhưng nếu cậu thua thì sao?”

Ngô Bình lấy một tờ chi phiếu ra đập thẳng xuống bàn: “Đây là chi phiếu một triệu, nếu tôi thua thì nó sẽ thuộc về anh”.

Một tên đầu trọc đứng sau lưng Viên Thiết nói: “Chi phiếu này có phải là thật không đấy?”

Ngô Bình cười nói: “Anh bạn chê chi phiếu không đủ cháy chứ gì? Ok”.

Anh lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra đưa cho cậu thanh niên tóc vàng: “Cậu em đi rút cho anh một triệu tiền mặt về đây”.

Cậu tóc vàng ngẩn ra rồi nói khẽ: “Anh Ngô, chỉ được rút tối đa hai mươi nghìn ở cây ATM thôi”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Thẻ của anh không có hạn mức, cũng không có mật khẩu, cậu dẫn người đi rút tiền đi, một cây ATM không đủ thì tới cây khác”.

Mọi người đều ngây ra, có loại thẻ như vậy ư? Cậu thanh niên tóc vàng gọi thêm mấy người nữa rồi chạy nhanh đi rút tiền.

Sau đó, Ngô Bình cười nói với Viên Thiết: “Anh Thiết, thế nếu anh thua thì sao?”

Viên Thiết cười phá lên: “Tôi không thua được đâu”.

Ngô Bình dựng ngón tay cái: “Khâm phục, nhưng tôi cũng không thua ai trong việc uống rượu bao giờ cho nên chúng ta cứ phải ra điều kiện trước”.

Viên Thiết cau mày: “Hả? Thế cậu muốn sao?”

Ngô Bình: “Đơn giản thôi, nếu anh thua thì phải trả hết mọi chi phí mà anh từng ăn uống miễn phí ở quán, sau đó phải để lại 500 nghìn để sau này tới ăn rồi trừ dần”.

Viên Thiết híp mắt lại: “Cậu chơi hẳn một triệu nên yêu cầu này cũng không quá đáng, được! Tôi theo!”

Ngô Bình cười lớn nói: “Thế mới khí phách chứ”.

Cậu thanh niên tóc vàng chạy tới cây ATM ở phía đối diện rồi thử quẹt thẻ, sau khi nhìn thấy số dư, mắt cậu ta trố ra, vì cậu ta đã nhìn thấy một dãy số rất dài, sau đó còn lẩm bẩm đọc: triệu, chục triệu, trăm triệu, tỷ…

Oa!

Cậu ta hít vào một hơi lạnh, vì trong thẻ của Ngô Bình có hơn năm tỷ.

Cậu ta cố kiềm chế cơn chấn động rồi rút hai trăm nghìn ở cây này, lần sau lại rút hai trăm nghìn tiếp, sau đó mọi người cứ thế nghe thấy tiếng máy móc kêu, tiền chảy ra liên tục.

Trần Hiểu Đồng đã sai người chuẩn bị ở quán, rượu bia đều có đủ, ai ngồi bàn nấy, bắt đầu uống.

Ngô Bình: “Nếu đã là đọ tửu lượng thì phải chơi hết mình, bắt đầu từ rượu trắng đi”.

Anh cầm một chai rượu địa phương 53 độ lên rồi nói: “Mỗi người uống mười chai, anh thấy sao?”

Viên Thiết cười lạnh, gã không tin Ngô Bình có thể uống hết mười chai rượu mạnh nên đồng ý ngay: “Được!”

Mười chai rượu được mở nắp rồi xếp thành một hàng trước mặt hai người, Ngô Bình cầm một chai lên rồi ngửa cổ uống cạn.

Ực ực…

Loáng cái, anh đã uống hết sạch, song mặt không đổi sắc, anh tiếp tục cầm chai thứ hai lên.

Viên Thiết ngẩn ra, lần đầu tiên gã thấy có người uống rượu khiếp thế này, vì thế không dám chậm trễ, cũng bắt đầu ngửa cổ uống.

Ực…

Ực ực…

Ba chai, năm chai, bảy chai. Khi Ngô Bình uống đến chai thứ tám thì Viên Thiết mới uống tới chai thứ tư. Dù Viên Thiết có tửu lượng cao đến mức có biệt danh là Thùng phi, nhưng tửu lượng vẫn có hạn. Với loại rượu có nồng độ cồn cao như rượu trắng thì gã cũng chỉ uống trong một mức độ nhất định thôi, không sẽ bị ngộ độc rượu.

Ngô Bình uống xong chai thứ chín thì cười nói: “Anh Thiết, tôi chờ anh một lát nhé?”

Viên Thiết nghiến răng nói: “Không cần!”, sau đó lại cúi xuống rót rượu.

Uống xong chai thứ năm, mắt Viên Thiết đã đỏ hoe, gã nhìn chằm chằm vào mặt bàn bất động, còn Ngô Bình thì đã uống cạn chai thứ mười.

Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy có làn hơi màu trắng bốc trên đỉnh đầu Ngô Bình, nó như cái cột cao tầm một thước. Trần Hiểu Đồng tò mò giơ tay ra định chộp lấy, sau đó cô ấy rụt tay về ngửi thì thấy toàn là mùi rượu.

Cô ấy bất ngờ hỏi: “Ặc, toàn mùi rượu thôi”.

Ngô Bình cười híp mắt nhìn Viên Thiết: “Anh Thiết, anh còn uông tiếp được không? Không thì nhận thua đi”.

Viên Thiết bất ngờ khom lưng rồi móc họng nôn ra hết, có người nhanh nhẹn ném một cái thùng ra cho gã nôn vào đó.

Một khi nôn thì coi như thua, Viên Thiết nhăn mặt nhìn Ngô Bình rồi nói: “Một triệu mà cậu chuẩn bị đâu?”

Lúc này, cậu thanh niên tóc vàng đã cầm một cái túi quay lại, sau đó đổ từng chồng tiền lên bàn: “Anh Ngô, một triệu đây”.

Viên Thiết nhìn đống tiền đó mà hoa mắt, biết gặp phải cao thủ rồi nên đứng phắt dậy rồi chắp tay nói:

“Viên Thiết có mắt như mù, không biết là cao nhân nên thất lễ rồi”.

Ngô Bình bình thản nói: “Nói hay đấy, Hiểu Đồng là em tôi, cô nhóc chỉ mở một quán kinh doanh nhỏ, không thể gánh nổi cả đám ăn không uống không suốt ngày đâu”.

Viên Thiết nói: “Đúng, đã ăn thì phải trả tiền”.

Gã ngoảnh lại: “Mọi người tính sổ sách đi, cộng thêm năm trăm nghìn vào nữa”.

Gã dẫn cả kế toán theo nên người đó lấy máy tính ra tính ngay, Viên Thiết cười nói: “Tôi thấy cậu Ngô cũng là người trong giang hồ, chắc hẳn có bản lĩnh hớn, tôi có thể thỉnh giáo cậu vài chiêu không?”

Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Tốt nhất là không nên, tôi mạnh tay lắm, dễ làm người khác bị thương”, nói rồi, anh bắn ra một chỉ phong.

Choang!

Chỉ phong đó khiến một chai rượu cách đó mấy mét vỡ toang, rượu chảy ra ngoài, còn chai thì vỡ nát.

Viên Thiết tái mặt rồi hoảng sợ nói: “Cậu… là tông sư cảnh giới Thần?”

Ngô Bình cười nói: “Anh chưa vào cảnh giới Khí nên không có tư cách tỉ thí với tôi đâu”.

Viên Thiết quỳ xuống đất rồi nói: “Tham kiến tông sư!”

Ngô Bình giơ tay, lập tức có một luồng sức mạnh vô hình nâng Viên Thiết dậy, gã mất khống chế, tự động đứng lên, sau đó vừa ngạc nhiên vừa thán phục nói: “Tôi khâm phục tài năng của tông sư, thật ra cậu không cần đọ rượu với tôi làm gì, chỉ cần xuất chiêu thôi là tôi sẽ nhận thua ngay rồi”.

Viên Thiết nói những lời thât lòng, nếu ngay từ đầu Ngô Bình đã thể hiện thân phận thì gã không bao giờ dám đọ tửu lượng với anh, thậm chí anh nói sao thì gã sẽ làm vậy.

Ngô Bình: “Võ giả cũng là người, cũng sống trong một xã hội pháp trị. Ai tốt với tôi thì tôi tốt lại, nếu ai muốn tỉ thỉ thì tôi cũng chiều”.

Viên Thiết vội vàng gật đầu: “Vâng, xin hỏi quý danh của tông sư”.

Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình, người Vân Đỉnh của tỉnh K”.
Chương 339: Những thanh niên nhiệt huyết

Vân Đông cách tỉnh K khá xa, Viên Thiết không phải nhân vật lớn ở đây nên không biết tới danh tiếng của Ngô Bình, gã vội nói: “Tông sư Ngô, nghe danh đã lâu!”

Lúc này, nhóm Trần Hiểu Đồng cũng đã nghệt mặt ra, sao tự nhiên Viên Thiết lại thuần tính thế? Còn nữa, tông sư là thế nào?

Ngô Bình cười hỏi: “Viên Thiết, nghe giọng của anh không giống người địa phương nhỉ?”

Viên Thiết vội đáp: “Vâng, quê tôi ở phương Bắc, hai mươi năm trước bôn ba đến Vân Đông. Tôi không có tài cán gì nên chỉ làm các việc lặt vặt ở quanh khu này, bên dưới cũng có vài tên đàn em thôi ạ”.

Ngô Bình: “Thế là anh biết rõ về bang Rắn Độc lắm đúng không?”

Viên Thiết biến sắc mặt rồi khẽ gật đầu: “Thế lực của họ rất lớn, là bang phái hàng đầu ở Nam Đô nên tôi cũng biết. Người lập ra bang phái đó không hề đơn giản, người chống lưng cho họ là con trai của thị trưởng Nam Đô, tên là Đỗ Hạo Dương, võ giả cảnh giới Võ Vương Đơn Dị Nhân và thánh y Hoàng Khai”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Có mỗi bang này thôi mà có nhiều nhân vật lớn đứng sau vậy à?”

Viên Thiết đáp: “Tôi có một người đồng hương ở trong bang này, cậu ta từng kể các thành viên của bang này chỉ làm các việc vặt thôi, chứ bên trên còn có một thế lực lớn hơn, nhưng cậu ta không dám kể chi tiết”.

Ngô Bình đầy tò mò, hoá ra bang này không hề đơn giản!

Lúc này, kế toán của Viên Thiết đã tính toán xong. Những ngày qua, họ đã ăn uống ở quán của Trần Hiểu Đồng hết mấy trăm nghìn, thêm năm trăm nghìn trả trước để ăn rồi trừ dần nữa thì cũng kha khá tiền, nhưng Viên Thiết vẫn bảo kế toán chuyển tiền ngay.

Thấy Viên Thiết có vẻ biết điều, Ngô Bình nói: “Anh Viên, sau này thường xuyên dẫn anh em tới quán ủng hộ nhé, tôi sẽ giản giá cho”.

“Chắc chắn rồi”, Viên Thiết vội nói, sau đó không dám nán lại lâu mà ra về luôn.

Viên Thiết đi rồi, Trần Hiểu Đồng mới ngạc nhiên hỏi Ngô Bình: “Anh làm thế nào vậy?”

“Làm gì cơ?”, Ngô Bình biết rồi nhưng vẫn cố hỏi.

Trần Hiểu Đồng: “Viên Thiết này không đơn giản đâu, gã có nhiều bạn bè, còn từng tập võ, ngoài ra còn kết nghĩa với cục phó Lưu. Nhưng ban nãy, gã đứng trước mặt anh lại ngoan như cún, đúng là kỳ lạ!”

Cậu thanh niên tóc vàng gật đầu lia lịa: “Chưa hết, trong thẻ của anh Ngô có nhiều tiền lắm, làm em sợ hết hồn”.

Ngô Bình cười nói: “Thẻ ấy là anh mượn người ta đó”.

Trần Hiểu Đồng híp mắt rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, hỏi: “Anh Ngô, Viên Thiết gọi anh là tông sư, lẽ nào anh là cao thủ võ lâm à?”

Ngô Bình gật đầu: “Cũng gần như vậy, nhưng chưa giỏi lắm, song để đối phó với Viên Thiết thì một mình anh cân được mười người như gã”.

Mọi người đều há hốc miệng, một đánh mười ư? Ngô Bình giỏi thế!

Trần Hiểu Đồng chợt hỏi: “Nói vậy là hôm nay em cứu anh là thừa thãi, chứ anh thừa sức xử lý hai tên kia à?”

Ngô Bình cười đáp: “Cũng không hẳn là thế, bang Rắn Độc mạnh hơn anh tưởng nhiều, đứng sau họ còn có một cao thủ cảnh giới Võ Vương. May mà anh không đi theo hai tên kia, không chẳng may đánh nhau thì anh bị bang ấy tẩn chết rồi”.

Trần Hiểu Đồng tò mò hỏi: “Cảnh giới Võ Vương mạnh lắm ạ?”

Ngô Bình: “Một người có thể đánh bại mười người như anh, hơn nữa còn dễ như ăn kẹo”.

Mọi người đều hít vào một hơi lạnh, sau đó thầm lo lắng thay Ngô Bình.

Anh cười nói: “Mọi người yen tâm, trước khi bang này bị tiêu diệt, anh sẽ bảo kê cho quán nướng này”.

Trần Hiểu Đồng biết sự việc nghiêm trọng nên nói ngay: “Anh Ngô, quán nghỉ thì nghỉ thôi, không sao đâu, anh đừng dây vào bang ấy nữa”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Anh không động vào họ thì họ cũng tìm tới anh thôi”.

Mọi người đều ngồi xuống, sau khi được Trần Hiểu Đồng giới thiệu thì Ngô Bình đã biết tenen của họ. Người đàn ông cao lớn là Đồng Lực, cậu béo da đen là Lộ Cường, còn cậu thanh niên tóc vàng là Miêu Gia.

Họ đều là bạn thân của Trần Hiểu Đồng, ai cũng có cổ phần của quán nướng này.

Ngô Bình: “Hiểu Đồng, anh nghe Miêu Gia kể các em đang giúp ai phải không?”

Trần Hiểu Đồng đáp: “Vâng, là một nhóm trẻ em ạ, bọn em định xây một khu vui chơi trẻ em chuyên nhận các trẻ lang thang”.

Miêu Gia nói: “Bọn em đã đầu tư vào trung tâm này hơn hai triệu rồi, toàn là tiền mồ hôi nước mắt của mọi người. Hiện giờ, bọn em đã thu nhận hơn ba mươi trẻ em, chị Đồng định mở rộng quy mô của trung tâm để giúp được nhiều trẻ em cơ nhỡ hơn”.

Ngô Bình thầm thấy bội phục rồi nói: “Các em làm tốt lắm, anh có quen một tổ chức từ thiện, anh nghĩ chắc hắn họ sẽ đồng ý giúp mọi người”.

Trần Hiểu Đồng sáng mắt lên: “Giúp thế nào ạ? Cho bọn em tiền á?”, hiện giờ cô ấy đang rất thiếu tiền, lo ăn uống học hành cho hơn ba mươi trẻ em, rồi còn tiền khám chữa bệnh cùng nhiêu chi phí khác thì ngày nào cũng hết hơn hai nghìn.

Ngô Bình: “Tiền chỉ là một chuyện thôi, họ sẽ giúp đỡ bọn em về mọi mặt, bao giờ về, anh sẽ gọi cho họ”.

Trần Hiểu Đồng mừng rỡ: “Anh Ngô, cảm ơn anh”.

Ngô Bình cười nói: “Chuyện nhỏ thôi, đừng khách sáo”.

Cạnh quán nướng là một dãy nhà ngói, buổi tối Trần Hiểu Đồng thường ở lại đó để trông coi quán. Ngô Bình được xếp vào một căn phòng riêng, có giường và điều hoà.

“Ở đây không thể bì với khách sạn năm sao được, anh chịu khó một hôm vậy”, nói rồi, Trần Hiểu Đồng lấy một cái gối mới ra đưa cho Ngô Bình, ngoài ra còn có chăn và các đồ dùng cá nhân.

“Thế này là tốt lắm rồi”, Ngô Bình nói: “Người luyện võ không cầu kỳ lắm đâu”.

Anh đóng cửa lại rồi bắt đầu ngồi điều chỉnh hơi thở, thời gian cứ thế trôi đi.

Sáng sớm, anh đã nghe thấy có người quét sân, Ngô Bình mở cửa ra nhìn thì thấy Trần Hiểu Đồng đang cầm chỗi quét dọn, Miêu Gia và Lộ Cường cũng đang ở đây, còn có mấy người lạ mặt, ai làm việc của người nấy.

Ngô Bình phát hiện có khá nhiều xe đỗ trong sân, còn một mặt tiền chuyên để sửa chữa xe hơi, sau đó anh thấy nhóm Đồng Lực đổi sang bộ đồng phục sửa xe rồi hỏi: “Bọn em làm sửa xe à?”

Trần Hiểu Đồng đứng thẳng người dậy rồi đáp: “Vâng, ban ngày bọn em sửa xe, tối mới mở quán nướng, như vậy mới kiếm đủ tiền”.

Ngô Bình nói: “Mấy đứa vất vả quá!”

Vì thế, anh cũng nhặt cái chổi lên rồi quét dọn giúp họ.

Ngô Bình vốn định hôm nay sẽ đi, nhưng vì quý Trần Hiểu Đồng nên anh định giúp cô ấy.

Lúc này, Lý Vân Đẩu đang ngồi trên chiếc ghế thái sư ở trong phòng sách của căn nhà sang trọng tại Nam Đô, ông ấy cầm một bức ảnh trong tay, đó là ảnh của một bé trai khoảng ba tuổi đang cười rạng rỡ.

Lý Vân Đẩu bỏ bức ảnh xuống rồi hỏi: “Ảnh, lúc tôi nằm viện, có chuyện gì không?”

Một bóng người đứng trong góc mặc đồ nguỵ trang cùng màu với căn phòng, nếu không nhìn kỹ sẽ khó mà phát hiện ra.

Người đó đáp: “Thưa chủ nhân, hôm đó tôi trốn sau rèm cửa, sau đó thấy có người đi vào đánh ngất cô điều dưỡng, tôi đang định tập kích cậu ta, nhưng sau khi nghe thấy cậu ta lên tiếng thì lập tức dừng tay”.

Lý Vân Đẩu hiếu kỳ: “Hả? Cậu ấy đã nói gì?”

Ảnh đáp: “Cậu ta nhìn chủ nhân rồi chân thành nói, ông ơi, ông yên tâm, cháu sẽ chữa bệnh cho ông. Vì thế, tôi không dám ra tay nữa”.

Lý Vân Đẩu run lên rồi đứng bật dậy: “Cậu nói gì? Cậu ấy gọi tôi là ông nội ư?”

Ảnh gật đầu: “Vâng thưa chủ nhân, cậu ta gọi người là ông nội”.
Chương 340: Vu vạ

Lý Vân Đẩu vừa mừng vừa ngạc nhiên, sau đó lẩm bẩm: “Nói vậy là chính cậu ấy đã chữa khỏi bệnh cho tôi ư?”

Ảnh: “Vâng thưa chủ nhân, y thuật của cậu ta rất giỏi, chỉ mất một lúc là người tỉnh lại rồi. Thật sự rất kỳ diệu, dù tôi đứng gần đó nhưng cũng không nhìn thấy cậu ấy đã làm thế nào”.

Lý Vân Đẩu vuốt râu hỏi: “Ảnh, cậu có thể vẽ lại tướng mạo của cậu ấy không?”

“Được ạ”.

Ảnh đi tới cạnh bàn, sau đó cầm bút lên, bắt đầu hoạ lại chân dung của Ngô Bình. Anh ta là một cao thủ Điền Thanh, chỉ với vài nét vẽ đã hoạ ra những nét nổi bật của Ngô Bình.

Sau khi Lý Vân Đẩu nhìn thấy bức chân dung hoàn thiện, ông ấy thấy Ngô Bình rất quen và có một cảm giác thân thiết kỳ lạ, ông ấy cười nói: “Một chàng trai rất có khí chất, nó là cháu trai của tôi, là con trai của Niệm Tổ ư?”

Ảnh: “Chủ nhân, tôi cũng không chắc ạ”.

Lý Vân Đẩu thở dài một hơi: “Niệm Tổ đã mất tích mấy chục năm, nếu có con thì con nó cũng phải lớn bằng này rồi”.

Sau đó, ông ấy hỏi: “Ảnh, cậu bạn này có thể nhảy vào từ cửa sổ nên chắc cũng là võ giả đúng không?”

Ảnh đáp: “Vâng, cậu ta là cao thủ cảnh giới Thần”.

Lý Vân Đẩu nghiêm mặt nói: “Ảnh, cậu đi điều tra rõ lai lịch của cậu ấy cho tôi”.

Ảnh: “Chủ nhân, tôi đã để lại ý niệm trên người cậu ta, giờ cậu ta vẫn đang ở Nam Đô”.

Lý Vân Đẩu sáng mắt lên: “Sao? Nó đang ở Nam Đô ư? Tốt tốt, cậu nghĩ cách đi, nếu được thì tôi muốn gặp thằng bé một lát”.

Ảnh vội nói: “Chủ nhân, người đang bệnh nặng, tốt nhất không nên ra ngoài”.

Lý Vân Đẩu xua tay: “Dù thằng bé có phải cháu trai của tôi hay không thì cũng có ơn cứu mạng với tôi, tôi đi gặp cũng là chuyện bình thường”.

Ảnh đành đáp: “Vâng!”

Lý Vân Đẩu chợt lạnh lùng hỏi: “Nam viện có động tĩnh gì không?”

Ảnh: “Họ từng cho người tới dò la, nhưng không dám làm gì. Có ông cả tự nhiên trỗi dậy, sau đó cãi nhau với ông hai lúc chủ nhân hôn mê”.

Lý Vân Đẩu lạnh giọng nói: “Biết ngay mà. Haizz, người tính không bằng trời tính, ai ngờ đâu tôi lại đổ bệnh chứ?”

Ảnh: “Là thiếu sót của tôi, tôi nên biết trước mới phải”.

Lý Vân Đẩu xua tay: “Không, cậu không hiểu ý thuật, là do tôi sơ suất”.

Dứt lời, ông ấy nói tiếp: “Cậu đi đi, điều tra rõ xong phải về báo cho tôi ngay đấy”.

“Vâng!”, Ảnh lập tức biến mất như một bóng ma.

Sau khi quét dọn xong, Ngô Bình gọi Trần Hiểu Đồng vào phỏng rồi nghiêm túc hỏi cô ấy: “Hiểu Đồng, em muốn học võ không?”

Trần Hiểu Đồng ngẩn ra, sau đó chỉ vào mình: “Em ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừm, anh thấy em có tố chất đấy, là một hạt giống võ thuật tiềm năng”.

Trần Hiểu Đồng thoáng ngạc nhiên, sau đó sáng mắt lên nói: “Anh Ngô, anh dạy em thật à?”

Ngô Bình cười nói: “Anh sẽ truyền cho em vài trang pháp cơ bản đã, em chịu khó luyện tập hàng ngày. Nếu có thể trụ được thì anh sẽ dạy em tiếp, còn không thì đành dừng ở đó vậy”.

“Em sẽ trụ được!”, Trần Hiểu Đồng nói ngay, từ nhỏ cô ấy đã hay đánh nhau với người ta nên luôn muốn học võ.

Ngô Bình lập tức truyền trang pháp mới sáng tạo cho Trần Hiểu Đồng, sau đó bảo cô ấy chuyên tâm tập luyện.

Trong lúc hai người đang truyền thụ trang pháp trong phòng thì bên ngoài vang tiếng tiếng xe, ngay sau đó là một giọng nói oang oanh: “Xe tôi có tiếng kêu hơi lạ, kiểm tra hộ cái”.

Hai người trong phòng không để tâm mà tiếp tục truyền thụ và tu luyện.

Hơn một tiếng sau, Trần Hiểu Đồng đã học được cơ bản, bắt đầu đứng tấn được.

Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng động lớn, nhưng lần này là tiếng chửi bới: “Mẹ kiếp, xe của tao đắt lắm đấy, mày sửa kiểu gì thế hả? Chủ đâu, thò cái mặt ra đây xem nào”.

Ngô Bình và Trần Hiểu Đồng vội chạy ra ngoài xem thì thấy Đồng Lực và Miêu Gia đang đỏ mặt tía tai giải thích gì đó với một người đàn ông trung niên đầu trọc đeo dây chuyền vàng. Song, ông ta rất hung hăng, nhấc chân đạp Miêu Gia một cái rồi mắng nhiếc: “Khốn kiếp, dám bỏ đường vào trong dầu của tao à? Mày chán sống rồi hả?”

“Dừng tay!”, Trần Hiểu Đồng chạy ra rồi tức giận nhìn người đàn ông đầu trọc: “Sao ông lại đánh người hả?”

Người đàn ông cười lạnh nói: “Cô là chủ hả? Đến đúng lúc lắm, thằng chó này đổ đường vào dầu máy của tôi, giờ động cơ của tôi hỏng rồi, cô định tính sao đây?”

Trần Hiểu Đồng nói ngay: “Không thể nào, người của tôi không bao giờ làm vậy”.

“Người của cô không làm, chẳng lẽ tôi tự làm à?”, người đàn ông chỉ vào mặt mình, sau đó hỏi Trần Hiểu Đồng.

Trần Hiểu Đồng ra ngoài xã hội từ nhỏ nên vừa nhìn cái là biết chuyện gì ngay, cô bình thản nói: “Này, không ai ngu đâu, ông muốn gì thì nói thẳng đi”.

Người đàn ông đầu trọc cười phá lên: “Động cơ xe tôi hỏng rồi, giờ phải thay mới, ít nhất cũng vài triệu. Giờ cô có hai sự lựa chọn, một là đền tiền động cơ mới, hai là đi theo tôi, để xem đại ca tôi định xử lý thế nào”.

Trần Hiểu Đồng vừa nghe thấy phải đền mấy triệu thì lập tức cười lạnh: “Ông tự bỏ đường vào mà định bắt bọn tôi đền tiền à, ông điên rồi chắc?”

Người đàn ông đầu trọc mỉm cười: “Không đền chứ gì? Thế thì đi với tôi”.

“Nếu tôi không đi thì sao?”, Trần Hiểu Đồng tức giận hỏi.

Người đàn ông đầu lấy điện thoại ra: “Không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát, cho họ tống các người vào tù, sau đó vẫn phải đền tiền cho tôi”.

Ngô Bình vẫn đứng một bên quan sát, cuối cùng không nhịn được nữa: “Người của bang Rắn Độc hả?”

Người đàn ông đầu nhìn chằm chằm vào anh: “Thằng kia, mày là ai?”

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi chính là người đã tống Peter vào tù đấy”.

Người đàn ông đầu híp mắt lại: “Hoá ra mày vẫn ở đây, tốt rồi, mày đi với tao mau!”

“Đi với ông ư?”, Ngô Bình cười lạnh: “Ông chưa đủ trình, bảo đại ca của ông đến đây gặp tôi”.

Người đàn ông đầu cau mày: “Tao có đủ trình hay không thì mày sẽ biết ngay thôi”,

Dứt lời, ông ta túm vào vai Ngô Bình, cánh tay phủ chân khí, thì ra là cao thủ cảnh giới Khí.

Ngô Bình lạnh mặt, ông ta còn chưa chạm vào anh thì đã bị đá bay. Người đàn ông đầu hét lên thảm thiết rồi ngã mạnh xuống đất, không thể cử động. Ông ta hoảng sợ nói: “Mày là tông sư cảnh giới Thần!”

Ngô Bình nói: “Tôi đã bảo ông chưa đủ trình rồi mà”.

Người đàn ông đầu vội lấy điện thoại ra rồi gọi cứu viện: “Đại trưởng lão, nó mạnh lắm, là cao thủ cảnh giới Thần, tôi bị hạ rồi… Vâng, tôi sẽ chờ ở đây”.

Ngắt máy xong, ông ta sầm mặt nhìn Ngô Bình: “Thực lực của cậu mạnh đấy, nhưng so với đại trưởng lão của chúng tôi thì chưa là gì đâu”.

Ngô Bình mặc kệ ông ta, sau đó đi tới cạnh chiếc xe, đó là một chiếc Mec màu xanh ngọc, tăng tốc lên 100 km/h chỉ mất 3.2 giây.

Anh liếc nhìn rồi hỏi Đồng Lực: “Xe này hỏng rồi à?”

Đồng Lực vội đáp: “Em kiểm tra rồi, trong dầu có đường trắng, nhưng mới đi một đoạn ngắn nên động cơ không làm sao đâu, rửa sạch là xong thôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì cậu làm đi”.

Nhóm Đồng Lực vào việc ngay, còn Ngô Bình đứng sang một bên hút thuốc, chờ cao thủ đứng sau người đàn ông đầu trọc tới.

Gần 20 phút sau, một chiếc xe đã đỗ trong sân, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mặc áo cộc tay màu trắng phối với quần bò bước xuống. Người này có mũi diều hâu, để đầu đinh, tuy gầy nhưng đôi mắt sắc bén.

Người đó vừa xuất hiện, Ngô Bình đã đoán đó cũng là một cao thủ cảnh giới Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK