Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1676: Nhân Hoàng vi hành về phía Nam.

Không chỉ có chàng trai ấy, đến bác nông dân không hiểu biết sâu rộng cũng rất muốn đến đế quốc Thiên Võ. Họ có sự tín nhiệm Nhân Hoàng theo bản năng, họ tin rằng dưới sự cai trị của Nhân Hoàng, nhất định mình sẽ có một cuộc sống ấm no hạnh phúc, công bằng và không có chiến loạn cùng áp bách.

Con tàu chiến không đi thẳng một mạch, mỗi khi tới một đại thành, nó lại dừng lại một chút để người dân được chiêm ngưỡng.

Con tàu bay rất lâu, đi qua 55 đại thành, sau đó bay thêm một đoạn nữa thì thấy một thành trì tan hoang ở bên dưới.

Khi dân chúng trong thành nhìn thấy Nhân Hoàng đi qua, chợt có một người ăn xin quỳ xuống rồi vừa vái lạy vừa hô to: “Xin Nhân Hoàng đòi lại công bằng cho tiểu nhân!”

Tuy ông ấy đã gào to hết cỡ, nhưng con tàu ở cách quá xa, lại có nhiều tạp âm ở xung quanh nên người bên trên không thể nghe thấy được. Song, điều khiến tất cả mọi người ngạc nhiên là tàu Nguyên Xương chợt dừng lại.

Nhân Hoàng nhìn xuống người ăn xin đang quỳ dưới đất như một con kiến bé nhỏ, sau đó cất giọng nói như tiếng sấm rền lên: “Ông có gì oan ức?”

Ông ăn xin bật khóc nói: “Thưa Nhân Hoàng! Trong núi ở phía Bắc thành có một con yêu quái, nó thường xuyên tập kich du khách và thương nhân ở ngoài. Tiểu nhân từng là một phú thương ở đây, nhưng sau lần bị nó tập kích thì nhà tan cửa nát, tiền bạc cũng mất hết, thậm chí còn mất hết cả tay lẫn chân. Sau đó, nhà tiểu nhân phá sản và phải lưu lạc đầu đường xó chợ, thành một kẻ ăn xin. Nghe nói Nhân Hoàng có thể đòi lại công bằng cho dân, tiểu dân mạo muội dùng tính mạng của mình để đánh đổi, xin Nhân Hoàng hãy tiêu diệt con yêu quái ấy để trả thù cho dân chúng”.

Ngô Bình: “Thật đáng thương!”

Anh vừa nói dứt câu thì ông ăn xin thấy tứ chi của mình nóng lên, sau đó ông ấy kinh hãi phát hiện tay chân của mình đang mọc ra, toàn thân ông ấy cũng tràn đầy sinh lực như trẻ ra 20 tuổi.

Ông ấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ rồi bái lạy Ngô Bình: “Cảm ơn Nhân Hoàng ban ơn!”

Ngô Bình nhìn về phía Bắc của thành thì thấy đó là một vùng núi cằn cỗi, anh lạnh giọng nói: “Yêu quái trong núi sẽ phải chịu chết”.

Anh vừa nói dứt câu đã có một màn sương đen bay từ trong núi ra rồi bay lên không trung, sau đó quỳ xuống rồi run lẩy bẩy.

Ngô Bình phát hiện đây là một con ma núi mũi đỏ mặt trắng, lông trên người chỉ có một màu tím, thoạt nhìn giống con khỉ. Nó đang quỳ và xin Ngô Bình tha mạng.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Mày đã hại con người nên đáng chết!”

Ngay sau đó có một đường kiếm loé lên, con ma núi đã bay mất đầu, còn thi thể thì rơi xuống dưới.

Dân chúng trong thành thấy thế thì mừng rỡ hoan hô và bái lạy Nhân Hoàng.

Không biết từ khi nào đã có một thần điện xuất hiện trên núi Côn Luân, có ba tu sĩ Thần tộc đứng trước một quả cầu thuỷ tinh khổng lồ trong thần điện, quả cầu thuỷ tinh đang chiếu hình ảnh Ngô Bình vi hành xuống phía Nam.

“Đại lục Côn Luân cũng có Nhân Hoàng rồi đấy”, một tu sĩ Thần tộc nói.

“Người này có dã tâm rất lớn, hắn muốn mượn uy của Nhân Hoàng để thu phục lòng dân và bành chướng thể lực. Nhất định không thể để hắn được như ý, chắc phải cử người đi giết hắn thôi”.

Tu sĩ Thần tộc thứ ba nói: “Cách này hay đấy, chúng ta sẽ giết Nhân Hoàng mà lũ người thấp kém này tôn thờ nhất trước mặt chúng, như thế chúng sẽ không còn một tia hi vọng nào nữa”.

Hai tu sĩ Thần tộc khác cũng bật cười, như thể đã nhìn thấy Nhân Hoàng kia bị Thần tộc giết chết trước mặt con dân của mình.

“Cho Ngũ Ương Đại Thần đi đi, Đại Tai Ương Thuật của gã đã viên mãn rồi, đến Đại Đạo Quân của Nhân tộc cũng không thể chống trả được đâu”.

“Ừm, Ngũ Ương là phù hợp nhất rồi”.

Ngay sau đó, có một tia hắc quang bay đến rồi hoá thành một người đàn ông, người này nói: “Ba vị thượng sứ có gì căn dặn?”

“Hãy đi giết Nhân Hoàng kia”.

Ngũ Ương Đại Thần nhìn vào hình chiếu trên quả cầu thuỷ tinh rồi nói: “Vâng!”

Giây sau, người này đã biến mất, một tia sáng màu đen bay ra khỏi thần điện.

Ngô Bình giết ma núi xong thì đáp xuống thành trì này, đây chính là Linh Châu.

Linh Châu là khu vực mà anh quản lý sớm nhất, khi dân chúng ở đây nhìn thấy chủ cũ của kiếm cung đã trở thành Nhân Hoàng thì đều nhảy múa ăn mừng, nhất là người của Lý Thị, họ chỉ muốn bay ngay lên con tàu chiến.

Ngô Bình cảm thấy bùi ngùi, anh cho con tàu chiến dừng lâu hơn, khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Con tàu đang định rời đi thì Ngô Bình chợt ngẩng lên nhìn về phía Tây, có một tia hắc quang bay đến rồi che phủ toàn bộ Linh Châu. Đây là tà khí, nếu người bình thường tiếp xúc với nó thì sẽ bị bệnh, không chết thì cũng bị thương.

Thấy tia sáng đó sắp chiếu xuống đất, Ngô Bình vung tay lên, một bàn tay khổng lồ đỡ lấy luồng sáng đó, nó lập tức tan biến.

Tu sĩ Thần tộc xuất hiện trên không, đó chính là Ngũ Ương Đại Thần, gã lạnh giọng nói: “Cũng có chút tài năng!”

Ngô Bình nhìn gã rồi nói: “Ngươi là Đại Thần à?”

Ngũ Ương Đại Thần thờ ơ nói: “Ta nhận lệnh đến giết ngươi, Đại Tai Ương Thuật”.

Gã tung một chưởng lên cao, quanh người Ngô Bình bị các sợi tơ màu đen quấn lấy, các đầu của sợi tơ cắm vào người anh, ương khí theo đó tiến vào bên trong, đây chính là Đại Tai Ương Thuật, nhờ nó là Ngũ Ương Đại Thần mới nổi tiếng.

Khi ương khí tiến vào trong cơ thể Ngô Bình, dân chúng thấy thế thì đều lo sốt vó: “Nhân Hoàng cẩn thận”.

Dù họ không biết đó là gì, nhưng cũng biết Nhân Hoàng đang gặp nguy hiểm, vì các sợi tơ màu đen kia trông có vẻ chứa đầy tà khí.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Dám phóng tai ương với ta, đúng là múa rìu qua mắt thợ! Phản phệ Đại Tai Ương Thuật!”

Ngô Bình khởi động tai tàng, sức mạnh tai nan khủng khiếp thuận theo sợi tơ phản kích lại Ngũ Ương Đại Thần.

Người Ngũ Ương Đại Thần lập tức bốc cháy, nhưng miệng lại phun ra băng, một chứng bệnh đáng sợ đã sinh sôi trong người gã.

“Không thể nào! Không, Nhân Hoàng tha mạng, xin tha mạng”, gã gào lên, nhưng giọng nói cứ xa dần, mọi người đều ngẩn ra, Nhân Hoàng không sao ư?

Lát sau, cơ thể của Ngũ Ương Đại Thần bắt đầu biến đổi, xương gãy, thịt nát, nội tạng hỏng hết, mắt mù, tai điếc…

Không lâu sau, Ngũ Ương Đại Thần đã biến thành đống bùn nhão và bốc mùi hôi thối.

Ngô Bình không thèm nhìn gã nữa mà vẫy tay với người dân ở Linh Châu rồi tiếp tục chuyến đi xuống phía Nam.

“Cái gì?”, ba Đại Thần trong thần điện thấy thế thì đều chấn động.

“Đáng chết! Mau cho chiến thần xuất mã, nhất định phải giết được người này”, một người gào lên.

Loáng cái, tin Nhân Hoàng giết chết yêu quái và Đại Thần đã lan khắp trên mạng Tiên và truyền tới mọi nơi, thậm chí có người còn quay lại cảnh đó rồi phát lên mạng.

Chẳng mấy chốc, đại thần phụ trách mảng tin tức đã tới báo: “Bệ hạ, nước long đã bày đại trận ở phía trước, hòng cản bước người xuống phía Nam”.

Các đại thần đều nổi giận nói: “Nước Long sợ rồi, họ sợ bệ hạ đến đó xong thì dân chúng ở đó sẽ quy hàng hết đây mà”.

Ngô Bình: “Ta có thể chém Đại Thần thì nước Long sao cản bước nổi?”

Đại thần kia nói: “Bệ hạ, nước Long đã cho cao thủ bày đại trận ở trạm tiếp theo của mình. Đại trận này có tên là Lưỡng Nghi Vi Trần, do một vị Đạo Tổ tạo ra nên có uy lực rất mạnh”.

Một đại thần khác nói: “Đại trận là vật chết, mình cứ đi vòng qua thôi”.

Lập tức có người nói: “Không, nếu bệ hạ đi vòng qua thì còn gì là thể diện nữa? Bệ hạ không thể đi vòng qua, mà phải đường đường chính chính phá vỡ đại trận”.

Ngô Bình: “Có cái đại trận cỏn con thôi mà, có gì khó đâu”.
Chương 1677: Đại điện dưới lòng đất, Hỉ Bảo hữu duyên

Vào lúc hoàng hôn, thành trì phía trước đã bị một luồng sáng màu đen trắng che phủ, luồng sáng này chính là đại trận Lưỡng Nghi Vi Trần.

Ngô Bình nắm rõ ý nghĩa Âm Dương, mà Lưỡng Nghi cũng từ ý nghĩa Âm Dương mà ra nên anh chỉ cần khởi động khả năng nhìn xuyên thấu là có thể tìm thấy điểm sơ hở của đại trận.

Sau đó, anh phóng một bàn tay thánh quang ra, đập nhẹ vào luồng sáng đen trắng ấy, đại trận lập tức rung chuyển, sau đó anh phát ra một chuỗi âm thanh, đại trận càng rung mạnh hơn.

Khoảng 15 phút sau, có một tiếng động lớn vang lên, đại trận Âm Dương Lưỡng Nghi Vi Trần đã hoàn toàn sụp đổ. Ngô Bình vung tay tiếp lên thì có 24 trận kỳ bay vào tay anh.

Có các trận kỳ này rồi, anh cũng có thể bày trận pháp này, đương nhiên với một bảo bối như vậy thì anh phải cất ngay đi.

Khi thấy Ngô Bình đã phá vỡ đại trận, một nhóm tu sĩ đang trốn một chỗ nhìn lén lập tức biến sắc mặt rồi vội vàng chạy mất.

Lúc này, có một quần thần đến báo: “Bệ hạ, đi tiếp là tới Nam Hoang rồi ạ”.

Cuối phía Nam là núi Bách Vạn, xen với bình nguyên và thung lũng. Ở đây có rất nhiều Man dân sinh sống, họ thường sinh hoạt theo hình thức bộ lạc với lối sống hoang dã và hiếu chiến.

Ngô Bình: “Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ở đây, các ái khanh có thể xuống dưới, không nhất thiết phải ở lại trên tàu”.

Đương nhiên các đại thần sẽ không rời đi, nhưng có vài người trẻ ham vui thì vẫn xuống thành trì bên dưới dạo chơi và trải nghiệm cuộc sống về đêm ở đây.

Tuy Ngô Bình vẫn đang ngồi ở đầu tàu, nhưng bản tôn của anh đã lặng lẽ rời đi. Anh dẫn Đỉnh Nhi, Khả Nhi và Đường Tử Di cùng Nhậm San San xuống một con phố dưới thành trì này.

Thành trì này nằm ở biên giới Man Hoang, có tên là thành Nam Hội. Man tộc ở phía Nam thường xuyên đến đây buôn bán, vì thế kinh tế của Nam Hội rất phát triển, dân số ở đây vào khoảng hơn 30 triệu người, thành dài vài trăm dặm và chia thành nhiều khu dân cư lớn nhỏ.

Đỉnh Nhi ngồi trên cổ Ngô Bình, còn Khả Nhi ngồi trên lưng Đông Hoàng, cùng kỳ và Tiểu Hoàng Long cũng đi bên cạnh, vì thế đoàn của họ đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Hoả Hoàng Nhi cũng đi theo, cô bé đang tu luyện ở Côn Luân Kiếm Cung. Cô bé đột phá cảnh giới thần tốc, đến nay đã tu luyện Thiên Địa Kiếm Kinh trên cấp Ngô Bình, cô bé vừa hoàn thành tầng thứ 15.

Trên phố có rất nhiều đồ ăn, Đỉnh Nhi cầm đầy tay và ăn rất vui vẻ.

Họ đi dạo một lát thì thấy phía trước có vẻ huyên náo, vì họ đã đến khu kinh doanh. Trên phố toàn là các sạp hàng, chủ hàng hầu hết đều là man dân ở phía Nam, họ bán đủ thứ, từ da thú, ngọc, đao, cung…

Ngô Bình đi qua các gian hàng, nhưng không thấy có đồ gì giá trị, mãi tới khi anh đi tới quầy hàng của một bà lão. Sạp của bà ấy chỉ bày các món đồ vụn vặt, vì thế chẳng có ai hỏi mua.

Ngô Bình chợt dừng bước, anh nhặt một thanh đoản kiếm bị gãy, thân kiếm có khí tức Vu đạo mờ nhạt. Tuy khí tức này rất mỏng manh, nhưng anh vẫn có thể cảm thấy nó là khí tức của Vu đạo.

Anh hỏi: “Bà ơi, bà lấy những thứ này ở đâu ạ?”

Bà lão mặc đồ da thú, ánh mắt hiền từ, bà ấy cười đáp: “Chàng trai, đây là đồ mà người trong tộc tôi đào được”.

Ngô Bình: “Nhà bà đào ở đâu?”

Bà lão: “Mỏ đồng, chúng tôi đào đồng rồi bán sang đây cho các cậu đấy”.

Ngô Bình: “Bà thuộc bộ lạc nào?”

Bà lão: “Chúng tôi là người của bộ lạc Đại Khang”.

Ngô Bình: “Cháu mua hết chỗ này”.

Anh trả tiền xong thì bảo người cất đồ đi rồi mang trở lại con tàu chiến.

Anh dặn người nhà để ý tới bọn trẻ, còn mình thì đến bộ lạc Đại Khang.

Bộ lạc ấy cách nơi này hơn 5000 dặm, nhưng với Ngô Bình mà nói thì chỉ như một cái chớp mắt thôi.

Đến nơi rồi, anh đã nhìn thấy ngay mỏ đồng đang được khai thác, mỏ này đã bị đào mấy nghìn năm nhưng vẫn chưa đào hết.

Ngô Bình không có hứng thú với mỏ này, anh chỉ muốn biết bên dưới mỏ có thứ gì liên quan đến truyền thừa Vu đạo hay không.

Anh đứng trên cao rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thâu quan sát xung quanh. Ngay sau đó, anh đã nhìn thấy dưới lớp tham thạch dưới lòng đất đã che lấp một cung điện hoang tàn. Do vỏ trái đất vận động nhiều năm nên nhiều đồ đạc trong cung điện đã bị dòng nước đẩy lên trên, vì thế người dân ở đây mới đào được.

Ngô Bình vung tay lên, mặt đất chấn động, cung điện chôn sâu dưới lòng đất ngoi lên đón ánh mặt trời.

Cung điện đã rất tàn tạ, nhưng quy mô của nó rất đáng kinh ngạc, thậm chí còn to hơn hoàng cung hiện tại của Ngô Bình.

Trong cung điện có rất nhiều hài cốt và các đồ dùng, hầu hết đều đã hư hỏng, nhưng cũng có nhiều thứ vẫn còn nguyên vẹn.

Điều kỳ lạ là cung điện hoang tàn này đã rất tàn tạ rồi, nhưng vẫn giữ được bộ khung hoàn chỉnh, hơn nữa cửa điện vẫn đóng, đến khả năng nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình cũng không nhìn xuyên qua được.

“Xem ra trong cung điện này có giấu càn khôn”, anh quan sát một lát rồi giơ tay ấn vào cửa điện, thử mở nó ra.

Song cánh cửa vẫn đóng chặt, không hề nhúc nhích.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi truyền âm từ xa nghìn dặm cho Lý Nguyên Tượng đến, cậu ấy có Chí Tôn Vu Thể nên chắc sẽ mở được.

Không lâu sau, Lý Nguyên Tượng đã đến, cậu ấy vẫn đang tu luyện trong điện đường Võ Đạo, lâu lắm rồi không ra ngoài.

Nhìn thấy đại điện này, Lý Nguyên Tượng hơi ngẩn người rồi nói: “Bố, con cảm thấy rất thân thiết với nơi này”.

Ngô Bình: “Ở đây có khí tức Thiên Vu, Hỉ Bảo, con thử đi!”

Hỉ Bảo gật đầu, sau đó giơ tay ấn lên cửa. Ngay sau đó, cánh cửa phát sáng rồi mở ra, bên trong là một không gian rộng rãi.

Ngô Bình: “Quả nhiên có Động Thiên, Hỉ Bảo, con vào đi, khéo lại có thu hoạch gì đó”.

Anh biết mình không có cơ duyên với nơi này nên muốn Hỉ Bảo vào thử vận may.

Hỉ Bảo gật đầu rồi bước nhanh vào, ngay sau đó, một tia sáng mạnh loé lên, cả đại điện đã biến mất.

Ngô Bình ngẩn ra tại chỗ rồi lẩm bẩm: “Xem ra Hỉ Bảo được dẫn tới một thời không khác rồi”.

Anh không hề lo về Hỉ Bảo, cậu ấy có vận khí lớn, thực lực mạnh, chuyến này đi sẽ không có nguy hiểm gì, mà chỉ có thêm thu hoạch.

Nhưng anh đã đến đây rồi thì không thể đi tay không được, anh phát hiện đi tiếp xuống phía dưới cung điện có rất nhiều đồng tinh chất. Chúng quý hơn mỏ đồng bên trên nhiều, ngoài ra còn dùng làm thần binh lợi đao được.

Anh đào một đống lớn rồi mới trở lại con tàu.

Anh bắt đầu tu luyện tầng thứ ba của Xích Minh Bản Nguyên Kinh. Lần trước, nhờ sức mạnh sinh linh của kỷ nguyên Xích Minh mà anh đã hoàn thành được tầng thứ hai.

Tầng thứ ba của Xích Minh Bản Nguyên Kinh là tu luyện một cách giết địch có tên là Xích Minh Thất Sát Ấn.

Anh sẽ phải tu luyện bảy loại sát ấn, mỗi sát ấn ứng với một cách giết người, nếu muốn tu luyện xong thì phải mất nhiều thời gian.

Ngô Bình bắt đầu tu luyện loại sát ấn thứ nhất, nhưng anh thử nhiều lần mà vẫn không thành công. Vì thế, anh dừng lại rồi quyết định dùng sức mạnh tinh thể để luyện.

Bản chất của Xích Minh Sát Ấn thật ra cũng tương tự như sức mạnh tinh thể, nhưng nó ảo diệu hơn. Một cái là đá, một cái là ngọc, vì thế Ngô Bình đã dùng sức mạnh tinh thể để mô phỏng lại sát ấn thứ nhất. Sau đó, anh tu luyện sát ấn thật cũng không còn gặp nhiều khó khăn nữa.
Chương 1678: Tán Tiên Trần Sư Ngã

Anh lấy sức mạnh tinh thể cấp hai mươi làm cơ sở, tạo ra một loại kết cấu tinh thể, kết cấu tinh thể này có thể bắt chước ra hiệu quả của Đệ Nhất Sát Ấn. Tiếp theo trông mèo vẽ hổ, mặc dù nhỏ bé thô sơ, nhưng ít nhất cũng bắt chước được ba phần tương tự.

Sau khi thử nghiệm liên tục, cuối cùng Ngô Bình cũng tìm ra then chốt, chính thức tạo ra Đệ Nhất Sát Ấn. Sau đó lại dùng Đệ Nhất Sát Ấn đẩy lùi sức mạnh tinh thể.

Đệ Nhất Sát Ấn có thể triệu hồi ra một luồng sức mạnh khủng bố từ trong bóng tối, giết chết kẻ địch trong nháy mắt. Vì vậy loại ấn này vô cùng mạnh, khi đã ra tay một là chết, hai là bỏ chạy. Bởi vì nếu là sự tồn tại mà Đệ Nhất Sát Ấn cũng không thể giết được, vậy anh bây giờ chắc chắn không phải là đối thủ.

Sau khi trời hửng sáng, tàu chiến rời khỏi thành phố này, tiếp tục đi về phía nam, đi vào vùng đất hoang dã.

Dưới tàu chiến là trăm vạn những ngọn núi cao lớn, xen lẫn đồng bằng và rừng rậm nguyên sơ, đa số là những vùng đất cằn cỗi, môi trường khắc nghiệt, dân cư cũng khá thưa thớt.

Ngô Bình thân là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, là Thánh nhân, đám hạ thần đương nhiên cũng hết sức cẩn thận, sớm đã tra xét tuyến đường ở phía trước tàu chiến. Không bao lâu sau, Ân Thiên Giáp tới báo: “Bệ hạ, đường đi phía trước có người đứng trong không trung đã khá lâu, hình như đang đợi bệ hạ. Người của chúng ta tiến đến hỏi thì bị hắn chém một phát kiếm vào ba lính gác”.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Giết lính của ta, người này không có ý tốt”.

Ân Thiên Giáp: “Bệ hạ, theo lời của lính báo về, người này có lẽ là một vị Tán Tiên”.

Tán Tiên là chỉ những tu sĩ một thân một mình lập ra Linh Đài, không lệ thuộc vào Tiên giới, cũng không lệ thuộc vào tông môn tu tiên nào đó.

Đa số Tán Tiên rất khốn khổ, dù sao thì một người liệu có thể nắm giữ được bao nhiêu tài nguyên chứ? Vì vậy đa số Tán Tiên không bao lâu sau đã ngã xuống rồi. Nhưng cũng có một số Tán Tiên trải qua rất nhiều tai kiếp, tu vi tinh thâm, họ thường ở cấp Chân Tiên, còn có năng lực ngang bằng với Đại La.

Ngô Bình: “Tăng tốc về phía trước!”

Tốc độ của tàu chiến được gia tăng, chẳng mấy chốc mọi người ở đây đã nhìn thấy người đó. Đây là một cậu bé mặc chiếc áo màu tím, trông chạc mười tuổi, mày xinh mắt đẹp, ngồi trên một đám khí màu xanh, mặt hướng về tàu chiến.

Tàu chiến dừng lại, Ân Thiên Giáp trầm giọng hỏi: “Phía trước là ai đó?”

Cậu bé thản nhiên nói: “Tán Tiên, Trần Sư Ngã!”

Nghe thấy cái tên Trần Sư Ngã này, mặt Ân Thiên Giáp hơi biến sắc, anh ta thấp giọng nói: “Bệ hạ, Trần Sư Ngã này rất nổi tiếng, một trăm năm trước từng giết chết Đại La Kim Tiên!”

Ngô Bình gọi Hỏa Hoàng Nhi tới: “Hoàng Nhi, kiếm thuật của người này rất tốt, con đánh thử hắn xem”.

Hỏa Hoàng Nhi cười hì hì một tiếng: “Vâng bố”.

Hoả Hoàng Nhi đã là cô gái trưởng thành, khuôn mặt xinh đẹp độc nhất vô nhị, cô bé hóa thành một ánh lửa, dừng ở trước mặt Trần Sư Ngã rồi nói: “Này, bố tôi bảo tôi đánh cậu, cậu chuẩn bị xong chưa?”

Sắc mặt của Trần Sư Ngã lập tức trở nên vô cùng khó coi, cậu ta lạnh giọng nói: “Tiểu nha đầu, chọc giận Tán Tiên đây thì hậu quả nghiêm trọng đấy!”

Thiên Cực Kiếm Kinh của Hỏa Hoàng Nhi đã đạt đến cấp mười lăm, bản thân cô bé lại là người có thiên phú, lai lịch cũng không tầm thường, đương nhiên không coi Tán Tiên nhỏ bé này ra gì.

Cô bé hừ một tiếng: “Cậu nói nhảm quá rồi đấy, ăn một kiếm của tôi đi”.

Chẳng hề nhìn thấy ánh kiếm cô bé vung ra, bàn tay trắng trẻo chỉ một cái, xung quanh Trần Sư Ngã đột nhiên xuất hiện vô số phi kiếm dài nửa tấc, chúng càng ngày càng nhiều, mỗi một phi kiếm đều ẩn chứa sát khí kinh sợ!

Trần Sư Ngã giật nảy người, vội vàng vung ra ánh kiếm, nhưng cậu ta vừa vung ra thì đã bị mấy trăm phi kiếm này chém nát. Sau đó ánh kiếm chuyển động, mái tóc đen của cậu ta đã bị cạo trọc rồi, theo đó toàn thân chợt cảm thấy lạnh lẽo, quần áo cũng bị cắt thành những mảnh nhỏ.

Trần Sư Ngã biến thành một người “trần như nhộng”, đứng ngây ngốc trong gió, gió thổi qua mà lạnh cóng cả người.

Hỏa Hoàng Nhi cảm thấy khá nhạt nhẽo, cô bé vốn muốn đánh một trận ra trò, không ngờ rằng cái người tên Trần Sư Ngã này năng lực lại tệ đến thế.

Cô bé lắc đầu, nói về phía tàu chiến: “Bố, người này quá yếu, chả có gì thú vị”.

Trần Sư Ngã đã thay bộ quần áo khác, cậu ta nhìn Hỏa Hoàng Nhi với vẻ khó hiểu, “Kiếm đạo của cô là học từ ai?”

“Đương nhiên là bố tôi”. Hỏa Hoàng Nhi đứng ở bên cạnh Ngô Bình, “Ngay cả tôi mà cậu cũng không đánh lại được thì đừng nghĩ đến việc khiêu chiến với bố tôi”.

Trái tim Trần Sư Ngã bỗng như tro tàn, cậu ta luôn nghĩ mình là cường giả xuất chúng trong Tán Tiên, không ngờ rằng ngay cả một cô gái cũng không đánh lại được.

Cậu ta thở dài một tiếng rồi nói: “Muốn chém muốn giết, tùy mấy người!”

Ngô Bình: “Kiếm thuật của cậu thật sự cũng rất tốt, được kế thừa sao?”

Trần Sư Ngã: “Tên tôi là Trần Sư Ngã, đương nhiên không có sư tôn, đều là do tôi tự luyện”.

Ngô Bình: “Tư chất thật sự cũng rất tốt. Làm Tán Tiên chung quy cũng không có tiền đồ gì, cậu có bằng lòng gia nhập vào làm thân vệ của trẫm không?”

Trần Sư Ngã ngẩn ra: “Làm thân vệ của anh?”

Ngô Bình: “Vào đội cảnh vệ của trẫm, muốn tài nguyên có tài nguyên, còn có thể tu luyện kiếm đạo chính thống, đối với cậu chỉ có lợi chứ chẳng có hại”.

Trần Sư Ngã do dự một lúc, cậu ta nói: “Tôi không thích bị người khác gò bó”.

Ngô Bình: “Vậy hôm nay cậu cản đường trẫm là bị ai sai khiến?”

Trần Sư Ngã biết không thể không nói: “Nước Long bảo tôi ra tay, khiêu chiến với anh ở đây”.

Ân Thiên Giáp nói với giọng khinh thường: “Khiêu chiến Nhân Hoàng, cậu xứng sao?”

Trần Sư Ngã: “Bây giờ xem ra, tôi thật sự không xứng”.

Ngô Bình vẫn luôn quan sát Trần Sư Ngã, lúc này đột nhiên mở miệng nói: “Trần Sư Ngã, lúc nhỏ cậu bị người ta hạ độc, khiến cho cậu cứ mãi trong hình hài một đứa trẻ đúng không?”

Trần Sư Ngã vô cùng ngạc nhiên: “Sao anh biết?”

Ngô Bình: “Tôi không chỉ là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, còn là một y tiên”.

Trần Sư Ngã khẽ thở dài: “Tôi sinh ra từ một gia tộc cổ xưa ở đại lục Hồng Hoang, từ nhỏ đã lộ ra thiên phú hơn người. Năm mười tuổi đó, bố tôi chết ở ngoài mà không biết tại sao, tôi mất đi sự bảo vệ. Chỉ nửa tháng sau, tôi bị trúng độc lạ. Lần bị trúng độc đó, suýt chút nữa cướp đi mạng sống của tôi, lão bộc trong nhà ôm tôi chạy đến nơi khác. Nhưng nửa đường, lão bộc cũng bị giết chết, tôi bị đám người kia đâm một nhát, sau đó vứt thi thể xuống dưới sông”.

Trần Sư Ngã dừng một chút: “Bọn chúng tưởng tôi đã chết rồi, nhưng lại không biết con sông đó chảy qua một tiên phủ. Trong tiên phủ, tôi được truyền thừa, thế là ra sức khổ luyện, chuẩn bị báo thù. Nhưng chất độc kia quá mạnh, mặc dù tôi có đan dược giải độc trong tiên phủ, cơ thể vẫn phải chịu những thương tổn không thể phục hồi, vĩnh viễn không lớn lên được”.

Ngô Bình: “Độc mà cậu trúng chuyên để áp chế thiên phú của cậu, phong bế Linh Khiếu và Thần Khiếu của cậu, làm bẩn nguyên thần của cậu, ăn mòn số mệnh của cậu. Nhưng cậu vẫn tu luyện đến cấp độ như bây giờ, có thể thấy tư chất của cậu thật sự rất mạnh. Tộc nhân của cậu thật sự ngu xuẩn, Thiên Kiêu như này không bồi dưỡng cho tốt, lại còn muốn hại cậu”.

Trần Sư Ngã: “Tộc kia của tôi, đấu đá nội bộ vô cùng khắc nghiệt. Tài nguyên lại nhiều như vậy, một khi tôi vùng dậy thì chẳng còn việc gì cho con cái nhà họ nữa”.

Ngô Bình: “Loại độc này của cậu đã thấm vào cốt tủy và thần hồn, nếu như không thanh trừ, cậu vĩnh viễn không thể thành Đại La”.

Trần Sư Ngã thở dài một tiếng: “Lâu như vậy rồi, nếu như có thể chữa khỏi thì tôi sớm đã chữa rồi”.

Ngô Bình: “Tôi có thể chữa được”.

Trần Sư Ngã vô cùng ngạc nhiên: “Anh có thể chữa khỏi cho tôi?”
Chap 1679: Thân thế đáng thương

Ngô Bình: “Tôi chữa cho cậu, đổi lại, cậu đến Thiên Vệ của tôi làm thống lĩnh, thế nào?”

Trần Sư Ngã nhìn anh: “Cứ vậy mà tin tôi sao?”

Ngô Bình: “Không phải tôi tin cậu, mà là biết cậu không phải kẻ ngốc. Nếu như không ngốc thì sẽ biết làm việc cho tôi chỉ có lợi chứ không có hại”.

Trần Sư Ngã suy nghĩ một lúc, sau đó kiên định gật đầu: “Được! Nếu bệ hạ thật sự có thể chữa khỏi cho thần, sau này thần nguyện dốc sức vì người”.

Ngô Bình để Trần Sư Ngã lên trước. Cậu ta vừa mới lên đến đầu tàu, Ngô Bình đã đưa tay đánh xuống, lôi bóng đen mờ ảo ra khỏi thân thể Trần Sư Ngã.

Bóng đen trong tay anh vặn vẹo, dốc toàn lực phản kháng nhưng bị Ngô Bình dùng chớp đánh mấy lần, sau đó tan thành tro bụi.

Anh cau mày nói: “Là vu độc!”

Trần Sư Ngã cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, ngạc nhiên nói: “Khôi phục rồi, cảm ơn bệ hạ!”

Ngô Bình: “Đây là vu độc, loại độc này sẽ đánh cắp tư chất của bị người bị nhiễm, sau đó hủy hoại họ rồi chuyển hết tư chất sang cho kẻ khác”.

Trần Sư Ngã khẽ giật mình: “Bệ hạ nói là có người muốn hại thần, lợi dụng vu độc chuyển thiên phú của thần sang người khác?”

Ngô Bình: “Có thể hiểu như vậy. Nếu không có gì bất ngờ, trong tộc nhân của cậu sẽ ra đời một vị thiên kiêu”.

Trần Sư Ngã nghiến răng, tức giận: “Tôi với bọn chúng không độ trời chung!”

Ngô Bình: “May là cậu không chết, cho nên mọi việc vẫn có thể xoay chuyển, hiện tại tôi đã loại bỏ vu độc, thiên phú của cậu sẽ từ từ trở lại”.

Trần Sư Ngã quỳ rạp xuống đất: “Đa tạ bệ hạ đã ra tay!”

Ngô Bình: “Cái tên Trần Sư Ngã quá tự đại, để tôi đổi cho cậu tên khác. Từ giờ trở đi cậu là Trần Pháp Thiên. Người tu hành chúng ta, pháp thiên thượng địa, đây mới là con đường đúng đắn”.

Trần Sư Ngã nói: “Rõ, từ giờ trở đi, thần tên là Trần Pháp Thiên”.

Ngô Bình: “Cậu quay vào trong tu luyện trước, trước tiên khôi phục dáng vẻ bình thường”.

Trần Pháp Thiên tiến vào không gian chiến hạm. Hai giờ sau, khi cậu ta trở ra lần nữa đã biến thành một nam tử cao lớn anh tuấn ở độ tuổi đôi mươi.

Ngô Bình mỉm cười và nói: “Chà, dáng vẻ người lớn này nhìn thuận mắt hơn nhiều. Đoạn đường tu hành này của cậu rất vững chắc, về sau có thể tu luyện công pháp của cung Côn Luân Kiếm”.

Ngô Bình để Ân Thiên Giáp trợ giúp Trần Pháp Thiên làm quen với Thiên Vệ. Hơn nữa còn nói cho cậu ta biết một số quy tắc của thống lĩnh Thiên Vệ.

Lúc này, chiến hạm xuyên qua dãy núi, dừng lại trước bình nguyên rộng lớn. Có rất nhiều bộ lạc lớn nhỏ sinh sống tại nơi đây. Những người này nhìn thấy chiến hạm khổng lồ, cảm nhận được được khí tức Nhân Hoàng thì vô cùng phấn khích, nhanh chóng lấy nhạc cụ nguyên thủy, thổi ra thanh âm lớn nhất để biểu đạt kính ý của họ với Nhân Hoàng.

Đúng lúc này, bầu trời tối sầm lại, một con chim ưng khổng lồ sải đôi cánh dài vạn mét. Một tiếng rít gào tản đi vô số đám mây. Mà trên mặt đất, bách tính đã hoảng sợ quỳ phục xuống.

Ưng khổng lồ quanh quẩn không trung, bay tới bầu trời phía trên một bộ tộc. Nó há miệng hút vào, sinh ra một cỗ hấp lực, khiến hàng ngàn người bay vào mỏ nó.

Ngô Bình tức giận, vung tay lên, kiếm quang dài mười dặm lao tới, chém rụng cánh trái ưng khổng lồ.

Ưng khổng lồ kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống đất.Sau đó Ngô Bình lại đánh xuống mấy đạo kiếm quang nữa, trực tiếp chém đứt đầu ưng khổng lồ.

Thấy cảnh này, người dân reo hò mừng rỡ. Con ưng khổng lồ này đã quấy nhiễu bách tính nơi đây nhiều năm, cứ cách vài ngày lại tới ăn thịt người trong tộc họ một lần. Mấy năm nay, số người bị nó nuốt chửng đã không dưới tám trăm nghìn.

Nhưng trong đó lại có người im bặt, không nói gì mà bay về phía chiến hạm. Ân Thiên Giáp ngăn hắn lại, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Người này quỳ gối giữa không trung, đáp: “Tiểu nhân là thủ lĩnh của bộ lạc Hỏa Nguyên, Hỏa Cách. Có việc cầu kiến Nhân Hoàng”.

Ngô Bình: “Để hắn lên đây đi”.

Lúc này, Ân Thiên Giáp mới để hắn qua, tên Hỏa Cách này là một người đàn ông cao lớn thô kệch, vô cùng mạnh mẽ. Hắn quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, vẻ mặt bối rối: “Bái kiến Nhân Hoàng! Có thể nhìn thấy Nhân Hoàng ở khoảng cách gần như vậy, đời này của tiểu nhân cũng đáng giá”.

Ngô Bình cười nói: “Tìm trẫm có chuyện gì sao?”

Hỏa Cách nói: “Nhân Hoàng, ưng khổng lồ mà người vừa giết có lai lịch rất lớn. Nó là con trai của Xích Mi Ưng Vương, chúa tể Ưng Nguyên cách đây vạn dặm, thực lực vô cùng mạnh”.

Ngô Bình: “Xích Mi Ưng Vương vẫn luôn sống ở Ưng Nguyên?”

Hỏa Cách: “Hai năm trước xuất hiện, nghe nói là đến từ đại lục Hồng Hoang”.

Nói đến đây, Hỏa Cách thở dài: “Nhân Hoàng, khu vực này đã trở thành bãi săn của dòng dõi Ưng Vương. Con người chúng ta chỉ là thức ăn cho chúng mà thôi”.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Giết hại Nhân tộc ta, đáng tội chết!”

Hai mắt Hỏa Cách sáng lên: “Nhân Hoàng, người muốn đối phó với Ưng Vương kia sao?”

Ngô Bình: “Hỏa Cách, dẫn đường”.

Hỏa Cách mừng rỡ, tay chỉ về hướng tây nam: “Nhân Hoàng, khoảng mười ba ngàn dặm nữa là Ưng Nguyên”.

Chiến hạm thay đổi phương phương hướng, đi tới Ưng Nguyên!

Ưng Nguyên là một thảo nguyên rộng lớn, trên thảo nguyên này có đủ loại sinh vật sinh sống. Tự nhiên cũng có rất nhiều bộ tộc, bộ lạc.

Chiến hạm vừa tiến vào khu vực Ưng Nguyên, Ngô Bình đã nhìn thấy một tổ chim cực lớn trên ngọn núi cao. Bên trên tổ chim ấy là con ưng khổng lồ còn lớn hơn con trước đó. Đôi mắt nó lãnh khốc, nhìn chằm chằm Ngô Bình đang cách xa vạn dặm.

“Nhân loại hèn mọn, sao dám ngang ngược trên địa bàn của bản yêu vương? Cút ra ngoài!”

Ngô Bình đạp không bay tới, mỗi bước đi thân thể sẽ lớn hơn một chút. Hiện giờ anh là Thánh Nhân, trên lý thuyết cơ thể có thể trở nên cực kì to lớn.

Mười bước sau, anh đã hóa thành cự nhân cao vạn trượng, phút chốc đã đi tới trước Ưng Vương.

Ưng Vương cảm nhận được khí tức Nhân Hoàng trên người Ngô Bình, lạnh giọng nói: “Nhân Hoàng!”

Ngô Bình: “Nghe nói mày ở đây săn bắt nhân loại, có phải không?”

Xích Mi Ưng Vương nói: “Người ăn thỏ, chim ăn người, có gì khác biệt?”

Ngô Bình: “Mày nói có lí, cho nên tao sẽ giết mày, sau đó phân phát thịt của mày làm thức ăn phân phát cho các bộ lạc”.

Xích Mi Ưng Vương cao giọng: “Nhân Hoàng! Chớ phách lối. Tuy ta là Yêu Vương nhưng thực lực chưa chắc đã dưới ngươi! Mặt khác, chủ nhân của ta là một đại nhân vật ở đại lục Hồng Hoang, không phải người mà Nhân Hoàng có thể đắc tội”.

Ngô Bình: “Ồ, mày còn có chủ nhân”.

Xích Mi Ưng Vương ngạo nghễ nói: “Đúng vậy, chủ nhân của ta là Thông Thiên lão tổ!”

Ngô Bình có chút ngoài ý muốn, hắn là môn hạ của Thông Thiên lão tổ?

Xích Mi Ưng Vương quan sát biểu cảm của Ngô Bình, đắc ý hỏi: “Xem ra ngươi cũng đã nghe tới tên tuổi của Thông Thiên lão tổ”.

Ngô Bình: “Có nghe qua, tao sẽ nể mặt Thông Thiên lão tổ một chút, tự sát đi”.

Xích Mi Ưng Vương tức giận: “Nhân Hoàng, đừng có hiếp người quá đáng!”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Mày không dám tự sát, vậy bản Nhân Hoàng tao tiễn mày lên đường!”

“Ầm ầm”

Ván cờ Thiên Địa xuất hiện, bao phủ cả khu vực. Rơi vào trong thế cuộc, Xích Mi Ưng Vương vừa sợ vừa giận, nói: “Ngươi dám!”

Ngưng lời còn chưa dứt, trong ván cờ Thiên Địa đã sáng lên sát ấn. Đó là sát ấn anh vừa mới luyện thành. Sát ấn từ trên trời giáng xuống, đập vào người Xích Mi Ưng Vương.

“Ầm!”

Trong phút chốc, Xích Mi Ưng Vương bị nện thành thịt nát, thần hồn cũng bị chôn hồi theo. Thậm chí cả dấu ấn sinh mệnh nó dấu trong Thứ Nguyên cũng bị hủy diệt nốt!
Chương 1680: Học cung cấp quốc gia Thiên Võ

Đây là uy lực của Đệ Nhất Sát Ấn!

Ngô Bình tiếc nuối nói: "Thịt ưng nát rồi, không ăn được nữa”.

Cảnh này bị các tu sĩ trong bộ lạc thấy được, mọi người nhanh chóng báo tin, khắp nơi ăn mừng. Lớn gan bay tới trước mặt Ngô Bình hành lễ.

Ngô Bình cao giọng nói: "Xích Mi Ưng Vương nơi này đã bị bản Nhân Hoàng giết chết”.

Lời của anh làm chấn động Nam Hoang, kinh động đến vô số sinh linh.

Có đại thần góp lời: "Hoàng uy của bệ hạ càn quét trên dưới bốn phương, bách tính trong thiên hạ ai cũng muốn chiêm ngưỡng thánh nhan của người. Bây giờ bệ hạ tiêu diệt yêu vật, cứu vớt bách tính khỏi lửa bỏng dầu sôi. Chắc hẳn, các bộ lạc lớn biết tin đều sẽ phái người đến gặp mặt bệ hạ”.

Ngô Bình nghĩ nghĩ nói: "Vậy thì nán lại mấy ngày, vừa vặn mượn cơ hội này dò hỏi bọn họ một chút, xem có nguyện ý gia nhập đế quốc Thiên Võ không”.

Sau đó, Ngô Bình để chiến hạm lơ lửng trên Ưng Nguyên, đồng thời chậm rãi đáp xuống.

Chẳng mấy chốc, thủ lĩnh các đại bộ lạc đã dẫn theo tộc nhân, không ngại vạn dặm lũ lượt kéo tới muốn bái phỏng Nhân Hoàng. Biểu đạt cảm tạ và kính ý cao nhất!

Sau khi chiến hạm hạ xuống, thị vệ và đám đại thần nhao nhao xuống đầu, bắt đầu dựng trại gần đó.

Ngô Bình thì đích thân tới tổ ưng, anh phát hiện tổ ưng này không tầm thường. Xem xét kĩ quả nhiên phát hiện manh mối. Vậy mà bên dưới tổ ưng lại cất giấu một linh mạch khổng lồ.

Toàn bộ đại lục Côn Luân cũng chỉ có năm cái linh mạch như vậy, ví dụ như Thiên Đạo Môn được xây dựng trên một linh mạch khổng lồ.

Ngô Bình quan sát tình hình xung quanh một chút, sau đó gọi mọi người tới, cười nói: "Phong thủy nơi đây rất tốt, ta nghĩ sẽ xây dựng học cung cấp quốc gia Thiên Võ ở đây”.

Đế quốc Thiên Võ có học viện cấp huyện, học viện cấp tỉnh,… toàn bộ đều có nhưng chỉ có học cung cấp quốc gia là chưa chính thức xây dựng, hôm nay phát hiện được nơi phi phàm này, anh muốn xây dựng học cung cấp quốc gia Thiên Võ tại đây.

Chúng đại thần gật đầu đồng ý, nhưng cũng có người cảm thấy ở đây tương đối hoang vắng, quá xa trung tâm đất nước Thiên Võ. Nhưng cuối cùng Ngô Bình vẫn quyết định xây dựng học cung cấp quốc gia Thiên Võ ở đây.

Kế tiếp, anh thi triển chiêu pháp Thánh Nhân dời núi lấp hồ, thay đổi chiều dòng chảy, bố trí đại trận, 'chải vuốt' địa mạch. Nhất thời, mây trời đổi sắc, núi sông chấn động, cả tòa sơn mạch bị hỗn độn tiên khí bao phủ. Chiêu pháp của Ngô Bình hiện tại rất giống cách chế tạo cung Côn Luân Kiếm của Phiêu Miểu Đạo Quân lúc trước.

Tầm nửa ngày sau, tiên khí tan hết, linh khí nơi đây trở nên dồi dào, khí vận thâm hậu. Sau đó hắn lại lệnh Lỗ Ngọc ở đây tu kiến học cung cấp quốc gia.

Lúc trở lại chiến hạm đã có không ít thủ lĩnh bộ lạc chờ gặp mặt anh. Ngô Bình sai người bày tiệc cơ động, mở tiệc chiêu đãi các thủ lĩnh bộ lạc tới triều bái anh.

Đến buổi tối, tính riêng các thủ lĩnh bộ lạc đến đây đã có trên vạn người, mỗi một bộ lạc một bàn, dựng đầy thảo nguyên

Ngô Bình ở cách đó không xa, anh cao mấy ngàn mét nên tuy nhiều người nhưng tất cả vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt anh, nghe rõ từng câu anh nói.

Uống với nhau vài chén nước chén rượu, Ngô Bình nói: "Các vị, hiện tại trẫm là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ. Phía Nam hoang dã này có rất nhiều bách tính. Lần tuần tra phía nam này, trẫm chính muốn hỏi các vị một chút, các vị có nguyện ý gia nhập vào đế quốc Thiên Võ, trở thành thần dân của đế quốc không?"

Những người này cơ hồ không chút do dự, đồng thanh nói: "Nhân Hoàng, chúng ta nguyện ý”.

Ngô Bình nhìn thấy biểu hiện của các thủ lĩnh cũng vô cùng hài lòng, anh mỉm cười: "Gia nhập vào đế quốc Thiên Võ, các vị vẫn là thủ lĩnh, thành viên trong bộ lạc vẫn do các vị quản lí. Hơn nữa, trẫm không yêu cầu nộp thuế, ngược lại còn cấp phát lương thực, phái binh bảo hộ để bách tính nơi đây không bị yêu ma tổn thương”.

Đêm đó, những thủ lĩnh này đều kí tên lên công văn đồng ý, chính thức trở thành một thành viên của đế quốc Thiên Võ. Đương nhiên, cũng tiến hành phong thưởng cho các thủ lĩnh bộ lạc lớn, nhỏ.

Yến hội kéo dài đến ngày thứ hai mà vẫn có thủ lĩnh bộ lạc nơi xa đuổi tới. Qua ba ngày mới hết.

Từ trong cuộc nói chuyện với các thủ lĩnh, Ngô Bình biết được, đi về hướng nam là Nam Hải. Ngô Bình chưa có tới đó, vậy nên ngay ngày thứ sáu, anh cho chiến hạm tiếp tục bay xuống phía Nam, tới Nam Hải.

Khi chiến hạm đến Nam Hải, nhìn thấy đại dương vô biên, Ngô Bình mới nói với chúng đại thần: "So với hải dương rộng lớn, lục địa bé nhỏ không đáng nhắc tới. Trong làn nước kia tồn tại rất nhiều sinh linh cường đại”.

Vừa dứt lời, chỉ thấy mặt biển nổi gió lớn, bầu trời lập tức đen kịt. Gió thổi càng lúc càng mạnh, tạo thành bão lao về phía chiến hạm.

Cư dân duyên hải nhanh chóng chạy vào nhà, bởi vì dạng thời tiết cùng cơn bão ác liệt này có thể giết chết toàn bộ bọn họ.

Ngô Bình híp mắt lại, anh phát hiện bên trong cơn lốc kia có rất nhiều Hải yêu ẩn mình, mượn lực gió lốc lên bờ.

Mặt biển nhấc lên sóng dữ, một số cua, tôm biển, cá ăn thịt thậm chí là trai biển có kích thước lớn đều kéo nhau lên bờ, gặp người là giết.

Ngô Bình tức giận, nghiêm nghị nói: "Lui!"

Lệnh vừa dứt, gió lốc lập tức biến mất, sóng biển hạ xuống, toàn Hải yêu mượn thế gió lốc lên bờ, cả đám choáng váng.

Một con tôm bự ngẩng đầu nhìn Ngô Bình, khí tức của Nhân Hoàng khiến nó giật bắn mình, liều mạng chạy về biển.

Ngô Bình lớn tiếng nói: "Nhiều hải sản như vậy, các ngươi còn đứng đó làm gì, bắt cho trẫm!"

Bát vệ lập tức ra tay, một số đại thần cũng không kìm nổi mà lao xuống, nhiệt tình bắt hải sản.

Khả Nhi và Đỉnh Nhi cũng tới, bọn họ tuy nhỏ nhưng sức lực lại rất lớn, huống chi còn có Cùng Kỳ và Tiểu Hoàng Long bảo hộ.

Rất nhanh, những Hải yêu vốn muốn lên bờ ăn thịt mọi người, giờ đây đã trở thành hải sản bị ném lên boong chiến hạm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK