Khi La Phi Phi tỉnh dậy, cô thấy Ngô Bình đã ngồi trong phòng ăn, trên bàn có một số món ăn nhẹ, bánh ngọt và một nồi súp.
Nhìn thấy La Phi Phi đang đứng ngẩn người ra, anh cười nói: "Phi Phi, thử tay nghề của anh đi. Mau ăn đi, ăn xong chúng ta đi mua nhà".
La Phi Phi đầu chưa kịp nảy số, hỏi: "Mua nhà gì cơ?"
Ngô Bình: "Ở khách sạn không tiện, không phải em còn học đại học hơn một năm sao? Anh định mua một căn nhà đối diện trường em".
La Phi Phi kinh ngạc thốt lên: "Anh muốn mua một căn nhà trong khu biệt thự Ngư Châu sao?"
Phải biết rằng, căn nhà rẻ nhất được bán ở khu biệt thự này là năm triệu tệ, diện tích không dưới một trăm năm mươi mét vuông, làm sao họ có thể mua được?
Ngô Bình kéo cô vào phòng tắm, nói: "Mau đi rửa mặt rồi ăn cơm".
Sau khi rửa mặt và trang điểm, La Phi Phi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô ấy hỏi: "Tiểu Bình, không phải anh đang nghĩ hắn ta sẽ thực sự cho chúng ta một triệu tệ đấy chứ?"
Ngô Bình: "Ừm, một triệu, không thiếu một xu".
La Phi Phi cắn một miếng bánh ngọt, đôi mắt xinh đẹp lập tức sáng lên: "Ngon quá!"
Sau khi ăn sáng, Phùng Lập Hiền gọi điện hỏi liệu anh có thể đến bệnh viện để điều trị không.
Ngô Bình cười nói: "Phùng Lập Hiền, anh là người đi nhờ vả, không thể khách sáo hơn được sao? Tôi đang ở khách sạn, anh tới mời tôi đi".
Phùng Lập Hiền sau khi nghe xong thì sững lại, sau đó cười khẩy đáp: "Được, tôi lập tức tới mời anh!"
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Bình nhìn chiếc điện thoại di động một nghìn nhân dân tệ đã dùng ba năm rưỡi trên tay rồi nói với La Phi Phi: "Phải đi mua điện thoại mới trước, anh chán chiếc điện thoại nát này lắm rồi".
Quả nhiên, một lát sau Phùng Lập Hiền đã đến, nhưng anh ta không đến một mình mà còn có bốn cảnh sát đi cùng. Bọn họ rất hung hăng và không hề có ý đồ tốt.
Chuông cửa không ngừng vang lên, đối phương rất lỗ mãng, La Phi Phi có chút sợ hãi trốn sau lưng Ngô Bình.
Ngô Bình ra mở cửa, Phùng Lập Hiền sải bước đi vào. Anh ta nhìn khung cảnh khách sạn vài lần rồi cười nhạo nói: "Thật sự là đầu óc của đám nông dân nhà nghèo. Có chút tiền đã vội chạy ra ngoài hưởng thụ".
Ngô Bình vỗ vai Phùng Lập Hiền, cười nói: "Anh Phùng, làm gì mà nóng nảy thế?"
Phùng Lập Hiền nghiêng người nhìn anh chằm chằm: "Chẳng phải anh nói muốn tôi tới mời anh sao? Tôi không chỉ đến mà còn mang theo một vài người bạn cảnh sát của tôi đến nữa đây".
Ngô Bình mỉm cười, bắt tay từng người một: "Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm. Tôi kêu anh Phùng tới đây là để nói về tình hình của con gái anh ấy".
Phùng Lập Hiền mất kiên nhẫn nói: "Được rồi, anh có thể đi theo tôi ngay bây giờ không?"
Ngô Bình liếc nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: "Không vội, đợi tôi ba phút".
Phùng Lập Hiền cau mày: "Anh nói cái gì cơ?"
Ngô Bình: "Tôi nói anh chờ ba phút".
Phùng Lập Hiền trầm giọng nói: "Ranh con, nếu như dám giở trò, tôi sẽ cho anh mất cả chì lẫn chài!"
Ngô Bình phớt lờ anh ta, tiếp tục nói cười với La Phi Phi.
Phùng Lập Hiền đợi một lúc, sau đó tức giận nói: "Ranh con, đừng có mà quá đáng".
Anh ta vừa dứt lời, một bên thân thể đột nhiên tê dại, sau đó nửa người mất đi mọi cảm giác. Anh ta kinh hãi vội vàng hỏi: "Tôi bị làm sao vậy?"
Mấy viên cảnh sát muốn giúp anh ta, nhưng cơ thể họ cũng trở nên tê dại và không thể di chuyển. Một người ngã xuống đất "phịch" một cái, người thứ hai cũng ngã xuống đất làm gãy cả chiếc răng cửa và chảy rất nhiều máu.
Ngô Bình mặt vô cảm hỏi: "Các vị, các vị bị sao vậy? Có cần tôi chữa bệnh cho không?"
Phùng Lập Hiền vừa ngạc nhiên vừa tức giận: "Ranh con, cậu đã làm gì chúng tôi phải không?"
Ngô Bình hờ hững đáp: "Đương nhiên không phải, anh vừa mới tới đây, cũng không ăn hay uống cùng tôi, cho nên chuyện của anh chẳng liên quan gì đến tôi".
Phùng Lập Hiền lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ chuyện gì xảy ra, anh lập tức chữa trị cho tôi, nếu không..."
Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm: "Nếu không, sau một giờ, máu của anh sẽ đông lại, toàn thân sẽ co rút, anh sẽ vô cùng đau đớn mà chết. Việc này không thể chậm trễ, anh phải được chữa trị trong vòng nửa giờ".
Phùng Lập Hiền cả kinh, lập tức trở nên khách sáo, cười nói: "Anh Ngô, mọi người không có thù oán gì, anh còn có ơn với tôi. Chẳng lẽ cứ phải làm thế này sao?"
Ngô Bình: "Bệnh của anh rất khó điều trị. Hiện tại tôi có thể giúp bệnh thuyên giảm, nhưng anh sẽ phải điều trị cách tuần. Nếu không, anh vẫn sẽ bị liệt hoàn toàn, sống không bằng chết".
Phùng Lập Hiền ngay lập tức hiểu rằng Ngô Bình đang chơi khăm mình. Anh ta nghiến răng và hỏi: "Người ngay không nói lời mờ ám, anh thực sự muốn gì?"
Ngô Bình: "Tôi đương nhiên muốn giúp anh trị bệnh, nhưng trị bệnh này cần thuốc tốt. Thuốc của tôi tương đối đắt, đặc biệt là lần thứ nhất trị liệu, riêng chi phí gốc tôi phải bỏ ra đã là hai triệu, cộng thêm tiền chữa bệnh cho con gái anh nữa. Vậy tổng tôi tính anh tám triệu tệ".
Phùng Lập Hiền sắc mặt cực kỳ khó coi, biết hôm nay mình bị gài bẫy, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, tôi chuyển tiền cho anh!"
Vài phút sau, số tiền kia đến tài khoản của Ngô Bình. Cảm giác tê dại trên cơ thể Phùng Lập Hiền dần dần biến mất, cuối cùng anh ta cũng đứng dậy được. Tuy nhiên, anh ta cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó chưa được tiêu trừ, nó có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Anh ta trầm giọng nói: "Anh Ngô, anh không chữa dứt điểm bệnh cho tôi sao?"
Ngô Bình: "Y thuật của tôi có hạn, tạm thời không thể làm được. Từ giờ trở đi, tôi sẽ chữa bệnh cho anh mỗi tuần một lần, mỗi lần sẽ thu một triệu. Nhân tiện, những người bạn cảnh sát của anh cũng đang trong tình trạng nghiêm trọng, tôi không có đủ dược liệu nên sẽ cho họ một đơn thuốc sau. Tạm thời, chúng ta hãy dán cho họ vài miếng cao dán, giá một trăm nghìn tệ một miếng, phải dán đủ mười miếng. Nếu không dán vào, nửa ngày nữa họ sẽ chết, hơn nữa còn chết rất thảm”.
Bốn viên cảnh sát thầm kêu trời xui xẻo, sao có thể đắc tội với một cao nhân như vậy. Tất cả bọn họ đều tức giận nhìn Phùng Lập Hiền.
Phùng Lập Hiền bất lực đáp: "Tôi sẽ trả tiền cho họ. Một triệu mỗi người, tức là tổng bốn triệu. Tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của anh".
Sau khi lấy thêm bốn triệu tệ, Ngô Bình ném thẻ phòng ra, nói: "Tạm thời để bọn họ nằm ở đây trước, tôi ra ngoài bốc thuốc, chậm nhất là ngày mai sẽ trở lại".
Cứ như vậy, bỏ lại năm người mặt mũi xám xịt sau lưng, Ngô Bội và La Phi Phi ung dung rời khỏi đó.
Sau khi rời khách sạn, La Phi Phi vẫn còn bàng hoàng, cô liên tục kiểm tra tin nhắn đến điện thoại di động của Ngô Bình và lẩm bẩm: "Thật sự là mười hai triệu!"
Ngô Bình: "Phi Phi, em cảm thấy chúng ta nên mua xe trước hay mua nhà trước?"
La Phi Phi trợn mắt nhìn anh: “Đương nhiên là mua nhà rồi, sau này kết hôn chúng ta sẽ dùng”.
Ngô Bình cười "he he" và hỏi: "Muốn gả cho anh lắm rồi phải không?"
La Phi Phi đánh yêu anh một cái: "Đáng ghét, ai thèm gả cho anh cơ chứ".
Hai người cười đùa không ngớt, sau đó lên một chiếc taxi đến khu biệt thự Ngư Châu đối diện trường học của La Phi Phi.
Biệt thự Ngư Châu là một khu nhà ở cao cấp của địa phương, giá mỗi mét vuông hơn năm mươi nghìn nhân dân tệ, những người mua nhà ở đây đều rất giàu có. Trong khu nhà này không có chiếc ô tô nào có giá dưới năm trăm nghìn nhân dân tệ, xe sang tiền triệu thì ở khắp nơi. Thậm chí còn có những chiếc siêu xe có giá lên tới hàng chục triệu tệ.
Khi đến cổng trường, La Phi Phi nhìn thấy sinh viên ra vào cổng trường, cô ấy chợt vỗ đầu kêu lên: "Ồ, hôm nay hình như có bài kiểm tra".
Ngô Bình: "Thi môn gì vậy, nếu không quan trọng thì không đi cũng được".
La Phi Phi: "Không được đâu, bài kiểm tra này sẽ được tính vào điểm tốt nghiệp, nếu em không tốt nghiệp được thì sẽ xong đời".
Ngô Bình không còn cách nào khác đành nói: "Vậy chúng ta đi thi trước nhé".
Trường của La Phi Phi tên gọi là Đại học Kim Thành. Tuy không được coi là trường đại học hạng nhất ở trong nước, nhưng vẫn được coi là trường đại học hạng hai, ít nhất những sinh viên tốt nghiệp ở đây có thể tìm được một công việc ổn định.
La Phi Phi đang học chuyên ngành quản trị kinh doanh. Ngành học này thực ra rất chung chung, những người học ngành này nếu không có gia thế để nhờ cậy thì thường không xin được công việc đúng ngành. Kết cục là cuối cùng hoặc bán hàng hoặc đi làm thêm. Những người tốt nghiệp từ đây mà được làm quản lý thực sự rất ít.
Ngô Bình cùng cô đi tới lớp học, La Phi Phi vẻ mặt khổ sở nói: "Xong đời rồi, mấy ngày nay em đều không ôn bài!"
Chương 1737: Người hoà hợp
Ngô Bình đã nằm viện suốt những ngày qua. Cô ấy xin nghỉ dài ngày để chăm sóc anh, làm gì có thời gian ôn bài, giờ lại sắp thi, bận rộn vô cùng.
Anh bảo: “Không sao, cùng lắm thì thi lại”.
La Phi Phi bĩu môi: “Em không muốn thi lại đâu”.
Còn một lúc mới thi, La Phi Phi vội vàng ôn tập. Thấy không ai chú ý, Ngô Bình bèn nói: “Phi Phi, anh sẽ châm cứu cho em, giúp em nâng cao khả năng ghi nhớ, đảm bảo sẽ thi đỗ”.
La Phi Phi hoài nghi nhìn anh: “Thật sao?”
Ngô Bình đáp: “Thử một tí là biết ngay thôi mà”.
Anh luôn đem bộ kim châm bên mình, lập tức châm mười mấy cây kim cho La Phi Phi. Ngay tức thì, La Phi Phi cảm thấy mạch suy nghĩ của mình trở nên rõ ràng, có năng lực nhìn qua một lần sẽ không quên.
Ngô Bình bảo: “Em mau học đi, thời gian vẫn kịp”.
Nội dung thi lần này chủ yếu nằm ở hai quyển sách. La Phi Phi lật sách loạt soạt, mỗi trang chỉ cần lướt mắt vài lần đã thuộc, hiệu suất cực cao.
Lúc này có một người đàn ông cao to lực lưỡng từ cửa bước vào. Người đó nhìn quanh quất, sau khi thấy La Phi Phi và Ngô Bình thì cười khẩy, chỉ tay vào Ngô Bình rồi ngoắc ngoắc ngón tay.
Ngô Bình nhận ra đối phương. Đó là Lưu Thành Võ, một trong những người theo đuổi La Phi Phi, nghe nói từng luyện võ, gia đình cũng giàu có. Có điều La Phi Phi quyết không thay lòng, vẫn đi theo Ngô Bình, ai theo đuổi cũng vô ích.
Ngô Bình bảo La Phi Phi “chăm chỉ ôn bài nhé”, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài cửa.
Lưu Thành Võ cao một mét tám mươi bảy, lạnh lùng lên tiếng: “Ngô Bình, sau này tránh xa La Phi Phi một chút đi!”
Ngô Bình đáp: “Anh là ai mà bảo tôi tránh thì tôi phải tránh chứ?”
Lưu Thành Võ cười khẩy: “La Phi Phi đã lấy hai triệu của anh Chu để chữa bệnh cho anh rồi. Bây giờ anh đã không sao, tiền của anh Chu cũng không thể bỏ ra vô ích”.
Ngô Bình hỏi: “Người họ Chu đó đang ở đâu?”
Lưu Thành Võ trả lời: “Anh Chu không ở đây, tuần sau mới về được, anh ấy bảo tôi trông chừng giúp”.
Ngô Bình bảo: “Tự lo cho thân mình trước đi, đừng lo chuyện bao đồng”, nói xong, anh đẩy Lưu Thành Võ ra.
Cú đẩy này cực kỳ mạnh. Lưu Thành Võ đứng không vững, loạng choạng lùi về sau mười mấy bước, cuối cùng ngã phịch xuống đất.
Lưu Thành Võ cả kinh. Là người từng luyện võ, Lưu Thành Võ hỏi ngay: “Anh biết võ?”
Ngô Bình đi đến bên cạnh lan can, bóp nhẹ thanh lan can làm bằng hợp kim nhôm, ngay lập tức để lại nắm dấu tay rõ rệt. Anh bảo: “Về nói với tên họ Chu, hai triệu ấy, tôi sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi. Còn về Phi Phi, anh ta nên từ bỏ đi”.
Để lại Lưu Thành Võ đang sững sờ, Ngô Bình quay về chỗ của mình.
La Phi Phi chăm chú học, chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi. Ngô Bình lấy sách quạt cho cô ấy, cười nói: “Đừng gấp gáp, cứ từ từ đọc”.
Cuối cùng, La Phi Phi cũng ghi nhớ hết nội dung của hai quyển sách. Cộng thêm việc cô ấy học qua một lần, chẳng mấy chốc đã tiếp thu xong những kiến thức này. Khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ sửng sốt: “Tiểu Bình, anh cừ thật đấy, em đã nhớ cả rồi!”
Ngô Bình hỏi: “Bây giờ còn lo mình không thi đỗ được hay không?”
La Phi Phi cười hì hì: “Em không dám nói mình sẽ đạt hạng nhất, nhưng top năm chắc chắn không thành vấn đề”.
Một lúc sau, La Phi Phi đến điểm thi.
Ngô Bình rảnh rỗi, bèn tìm một khu rừng nhỏ trong trường để luyện công. Trong đầu anh có vô số công pháp, nhưng cái cần thiết nhất hiện nay là thuật luyện hình. Dù sao thì trước mặt người bình thường, tố chất cơ thể vẫn là thứ quan trọng nhất.
Anh vừa vào rừng thì thấy một nam sinh đang luyện quyền pháp ở đó. Ngô Bình bước đến, đối phương đột nhiên thu quyền, quay người lạnh lùng nhìn anh, lãnh đạm nói: “Không ngờ tôi lại gặp phải đối thủ nhanh như vậy”.
Ngô Bình nheo mắt: “Đối thủ? Ý anh là gì?”
Nam sinh bảo: “Không nhiều người có thể mở cánh cổng thế giới song song, hợp hai thể làm một. Chắc chắn anh cũng là thiên kiêu”.
Ngô Bình nhìn đối phương: “Ý anh là, nơi này là thế giới song song?”
Nam sinh có vẻ nhỏ hơn anh một, hai tuổi, sở hữu ngoại hình thanh tú. Đối phương đáp nhẹ: “Thế giới song song có một ‘anh’ khác, gắn bó mật thiết với anh. Khi anh ở thế giới bên kia quá mạnh, thì một ‘anh’ khác sẽ gặp nguy hiểm”.
Ngô Bình nhớ ra mình đã tỉnh dậy ở bệnh viện, trước đó còn mắc ung thư. Chuyện này xảy ra e là vì Đại kiếp Thánh nhân. Anh ở thế giới bên kia quá mạnh, dẫn đến việc anh ở thế giới này suýt mất mạng.
Ngô Bình hỏi: “Anh cũng vậy sao?”
Nam sinh đáp: “Đúng thế. Lúc tôi đến đây, cơ thể này cũng yếu ớt cực kỳ, gần như sắp chết”.
Ngô Bình nói: “Nếu mọi người đều có chung mục đích, vì sao anh lại bảo tôi là đối thủ của anh?”
Nam sinh nhẹ nhàng rằng: “Anh chẳng biết gì cả, chắc là mới đến thôi nhỉ? Thế giới song song chỉ chấp nhận đối đa bốn mươi chín người hoà hợp. Vậy nên chúng ta buộc phải cố gắng giết chết những người hoà hợp còn lại, như thế mới an toàn hơn”.
Ngô Bình hỏi: “Nếu số lớn người hoà hợp vượt quá bốn mươi chín thì sẽ ra sao?”
Nam sinh trả lời: “Một trong số đó sẽ bị tiêu diệt ngẫu nhiên. Bây giờ anh đã hiểu vì sao tôi xem anh là đối thủ chưa?”
Ngô Bình thở dài: “Vậy là giờ anh muốn giết tôi?”
Một lớp cương khí xuất hiện quanh người nam sinh ấy. Anh ta bảo: “Tôi đã trở thành người hoà hợp một tháng lẻ bảy ngày, năng lực vượt xa anh, giết anh là chuyện rất dễ dàng”.
Ngô Bình chầm chậm lùi lại: “Anh bạn, tôi thấy anh vẫn chưa là Nhân Tiên nhỉ? Tài nguyên ở thế giới này chắc chắn rất ít, không dễ tu hành. Mà tôi là thầy luyện đan. Nếu chúng ta hợp tác, tôi có thể giúp anh thăng cấp nhanh chóng”.
Nam sinh sững ra, đoạn cười khẩy: “Chuyện hợp tác giữa hai người hoà hợp là không thể nào. Anh sẵn sàng đón nhận cái chết chưa?”
Ngô Bình bắt đầu cử động hai cánh tay, vặn mình, làm một động tác rất quái dị. Anh lãnh đạm nói: “Tuy mọi người đều là người hoà hợp, nhưng năng lực có chênh lệch rất lớn. Dù tôi chỉ mới thức tỉnh thì vẫn có thể giết chết anh thôi. Nếu không tin, anh có thể ra tay thử xem!”
Anh làm ra một động tác, ngay lập tức, một luồng sức mạnh khủng khiếp trong bóng tối ngưng tụ về phía cơ thể anh. Quanh người anh toả ra khí tức rất đáng sợ.
Nam sinh cả kinh, vô thức lùi lại, thốt lên: “Anh mới đến đây mà lại mượn được sức mạnh trời đất ư?”
Ngô Bình cười khẩy: “Nếu tôi không đoán sai, ở thế giới này, anh chỉ mới đột phá Đạo Quân, đúng chứ?”
Nam sinh im lặng mất một lúc: “Làm sao anh biết?”
Ngô Bình nói: “Tuy tôi chỉ vừa mới hiểu thêm về những điều này, nhưng trí tuệ và tri thức của tôi mách bảo rằng, hiện giờ tôi là sự chất chồng trạng thái của hai thế giới. Vậy nên trong cơ thể tôi ấn chứa tiềm năng vô hạn. Chỉ cần thực hiện đúng phương pháp, sẽ có thể giải phóng sức mạnh thật sự của tôi”.
Nam sinh nhìn chòng chọc vào anh, một phút rồi hai phút, song khí tức của Ngô Bình lại ngày một mạnh lên.
Cuối cùng anh ta cũng từ bỏ, đoạn khẽ thở dài: “Tôi nên ra tay ngay, là tôi quá khinh suất!”
Ngô Bình bảo: “Điều này chứng tỏ anh là người thông minh, bằng không anh đã chết rồi!”
Nam sinh tìm một tảng đá để ngồi xuống: “Nếu anh không muốn ra tay với tôi, chúng ta ngồi xuống trò chuyện chút đi”.
Ngồi ở chỗ đối diện anh ta, Ngô Bình hỏi: “Xưng hô thế nào nhỉ?”
Chương 1738: Người hoà hợp cuối cùng
Đối phương khẽ thở dài, đáp lời: “Trương Định Nhất, tên của tôi ở hai bên đều giống nhau”.
Ngô Bình đáp: “Tôi là Ngô Bình”.
Nghe thấy tên Ngô Bình, Trương Định Nhất hơi ngẩn ra: “Hình như tôi từng nghe tên anh rồi. Anh là sự tồn tại nghịch thiên ở bên đó, chẳng trách lại mạnh đến vậy”.
Ngô Bình hỏi: “Trương Định Nhất, những người hoà hợp như chúng ta phải làm cách nào mới rời đi được?”
Trương Định Nhất: “Không thể gọi là rời đi. Thế giới này rộng lớn như thế giới của chúng ta, tài nguyên cũng tương tự, cao thủ hàng đầu cũng như nhau. Điểm khác biệt là số lượng kẻ mạnh của hai thế giới không giống nhau. Chẳng hạn như anh khá mạnh ở thế giới ban đầu, vậy thì anh ở thế giới này sẽ khá yếu. Nếu yếu ở thế giới của chúng ta thì có thể sẽ mạnh ở thế giới này”.
Ngô Bình trầm tư: “‘Nói vậy, trong hai thế giới song song, chỉ một thân phận có thể trở thành kẻ mạnh?”
Trương Định Nhất gật đầu: “Đúng vậy. Mà hai thân phận ảnh hưởng nhau, vậy nên kẻ mạnh thật sự sẽ tiến vào thế giới còn lại vào một thời điểm nào đó, trở thành người hoà hợp. Trở thành người hoà hợp thì sẽ được thoải mái đi lại giữa hai thế giới, lấy hai phần tài nguyên”.
“Hai thế giới song song này thật ra là một âm một dương, âm dương hoà hợp mới là Đại Đạo thật sự, cuối cùng đi đến kết cục huy hoàng!”
Ngô Bình hỏi: “Nói vậy là tôi có thể đi lại giữa hai thế giới song song à?”
Trương Định Nhất đáp: “Đúng thế. Thật ra người của thế giới này cũng có thể vào thế giới của chúng ta và trở thành người hoà hợp ở bên đó. Có điều đây là chuyện vô cùng bí mật. Người hoà hợp phải giữ kín chuyện này, không được để người khác biết”.
Ngô Bình thắc mắc: “Tôi phải đạt đến trình độ nào mới có thể trở về thế giới ban đầu?”
Trương Định Nhất nói: “Anh hợp hai thể thành một, sức mạnh bị hạn chế, chờ đến khi anh ở bên này cũng tu luyện đến mức lớn mạnh, cơ thể anh sẽ thay đổi về chất, cả hai bên đều sẽ trở thành kẻ mạnh khủng khiếp. Đến lúc ấy, anh mới xem như được tự do”.
Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy. Cảm ơn anh đã nói với tôi nhiều điều như vậy nhé, anh Trương. Sau này anh gặp nguy hiểm gì thì có thể nhờ tôi giúp đỡ”.
Trương Định Nhất khẽ thở dài: “Tôi cũng xui xẻo, người hoà hợp đầu tiên mà tôi gặp phải lại là anh”.
Ngô Bình cười bảo: “Thêm một người bạn, thêm một con đường mà, đúng không? Mà tôi cũng cảm giác được, tuy ngoài miệng hung dữ, nhưng anh không có ý xấu”.
Lặng im vài giây, Trương Định Nhất nói: “Tôi hiểu tình trạng của mình. Tôi ở thế giới này, e là rất khó sống đến cuối. Dù sao thì trước khi hoà hợp hoàn toàn, thế giới này chỉ có bốn mươi chín suất thôi. Tính kiểu gì thì tôi cũng không tranh được với người ta”.
Ngô Bình hỏi: “Ý anh là, sau khi hoà hợp hoàn toàn thì sẽ không chiếm dụng bốn mươi chín suất nữa?”
Trương Định Nhất đáp: “Đúng vậy. Tôi nghe nói, một số người hoà hợp đến cuối cùng còn có năng lực mạnh hơn lúc trước khi trở thành người hoà hợp gấp trăm lần cơ, khủng khiếp vô cùng. Dĩ nhiên, số người hoà hợp thành công rất ít ỏi, trong dòng lịch sử dài đăng đẵng này, có lẽ còn chưa đến mười người. Những người hoà hợp như vậy được gọi là người hoà hợp cuối cùng. Chiếm phần đông là những người hoà hợp không hoàn toàn. Bọn họ hoặc là bị giết chết, hoặc là thời gian ở lại đã đủ rồi, hai thân phận tự động tách ra, trở về thế giới của riêng mình”.
Ngô Bình hỏi: “Thời gian mà anh bảo là bao lâu vậy?”
Trương Định Nhất trả lời: “Ba năm. Sau ba năm, hai thân phận của người hoà hợp sẽ khá mạnh, có thể cẩn thận sinh sống tiếp, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến thân phận mạnh của thế giới còn lại”.
Ngô Bình cười nói: “Kẻ mạnh của bên kia sẽ không bao giờ đến đây nữa à?”
Trương Định Nhất đáp: “Một tu sĩ chỉ có một cơ hội hoà hợp trong đời. Bỏ lỡ rồi, sẽ không bao giờ có nữa. Người hoà hợp cuối cùng thì có thể đi đi lại lại vô số lần, từ đó giết chết người mà mình muốn giết”.
Ngô Bình hỏi: “Thân phận bên này bị giết chết thì bên kia cũng biến mất sao?”
Trương Định Nhất nói: “Không biến mất, nhưng nền tảng suy yếu, đạo hành giảm đi, một số thì thân chết đạo mất. Suy cho cùng, một nhân tố không thể thúc đẩy sự phát triển của sự vật mà”.
Ngô Bình đã hiểu đại khái tình cảnh hiện tại của mình. Bây giờ anh phải kín tiếng, không được để những kẻ mạnh kia phát hiện anh là người hoà hợp, đồng thời phải đề phòng việc bị người hoà hợp khác truy sát. Nếu trụ được ba năm thì anh có thể quay về thế giới ban đầu của mình. Nếu trở thành người hoà hợp cuối cùng trong vòng ba năm thì anh có thể đi lại giữa hai thế giới vô số lần. Mà trong lịch sử, kẻ mạnh làm được như vậy chỉ có chưa đến mười người!
Anh nói: “Anh Trương, bây giờ tôi chỉ muốn dùng một chưởng đánh chết anh, kẻo anh làm bại lộ thân phận của tôi”.
Trương Định Nhất cười khổ: “Lúc mới nhìn thấy anh, tôi cũng nghĩ vậy. Giữa những người hoà hợp có cảm ứng rất kỳ diệu, nên tôi vừa nhìn đã biết anh là người hoà hợp”.
Ngô Bình hỏi: “Những tu sĩ bình thường khác không thể phát hiện thân phận của tôi, đúng chứ?”
Trương Định Nhất đáp: “Dĩ nhiên. Nếu không thì sẽ chẳng có người hoà hợp nào sống sót được”.
Ngô Bình bảo: “Anh Trương, chúng ta luyện công đi”.
Luyện quyền trong khu rừng nhỏ được một lúc, thể chất của Ngô Bình đã mạnh lên đôi chút. Sau đó hai người cho nhau số liên lạc, rồi Ngô Bình đến điểm thi tìm La Phi Phi.
Buổi thi kết thúc, học sinh thi nhau đi ra, có người vui vẻ nói cười, người thì than vắn thở dài. La Phi Phi hiển nhiên là thi rất tốt, vừa ngâm nga vừa bước ra, sau đó ôm chầm lấy Ngô Bình.
“Tiểu Bình, em cảm thấy mình có thể đạt điểm tuyệt đối!”
Ngô Bình cười nói: “Thật à? Xem ra heo ngốc cũng có lúc thông minh”. Heo ngốc là biệt danh mà Ngô Bình đã đặt cho La Phi Phi trước đây.
“Đáng ghét!”, La Phi Phi đuổi theo đánh anh, khiến vô số nam sinh nhìn theo với ánh mắt hâm mộ. Dù gì thì La Phi Phi cũng là một trong những nữ sinh xinh đẹp nhất trường này mà.
“Ha ha, thằng làm công mà cũng vào trường chúng tôi à, ai cho anh vào đây?”
Ngô Bình vừa nghe giọng đã biết không ổn. Anh ngoái đầu lại nhìn, quả nhiên là Mã Diễm Diễm.
Anh đáp ngay: “Mã Diễm Diễm, chẳng phải cô bảo sẽ ăn phân à? Đã ăn chưa đấy?”
Mã Diễm Diễm lập tức hét to: “Bảo vệ, ở đây có người ngoài trường, mau đuổi anh ta đi!”
Ngô Bình vừa tức vừa giận, vội kéo La Phi Phi chạy ra ngoài.
Đến khi bảo vệ đến nơi thì Ngô Bình và La Phi Phi đã chạy đi rồi.
“Anh cũng sẽ thi vào trường này để làm Mã Diễm Diễm tức chết”, Ngô Bình căm phẫn nói.
La Phi Phi cười bảo: “Được. Như vậy chúng ta có thể đi học cùng nhau, tốt nghiệp cùng nhau rồi”.
Câu nói này đã nhắc nhở Ngô Bình, bây giờ anh phải kín tiếng. Nếu bây giờ anh thi đỗ và trở thành một học sinh ở đây, chẳng phải sẽ là một thân phận rất tốt để che giấu hay sao?
Anh cười hỏi La Phi Phi: “Phi Phi, anh phải làm sao mới có thể thi vào trường này?”
La Phi Phi đáp: “Dễ mà. Sắp đến kỳ thi đại học rồi, anh có thể đi đăng ký. Nhưng mà Tiểu Bình à, bài vở cấp ba nhiều lắm, anh muốn thi vào trường bọn em trong thời gian ngắn như vậy, e là rất khó”.
Ngô Bình cười bảo: “Phi Phi, anh có thể giúp em nhìn một lần là nhớ bài, bản thân anh tất nhiên cũng có cách tăng cường hiệu suất học tập. Em chờ đi, Ngô Bình này sắp trở thành nam sinh nổi tiếng nhất trường!”
Chương 1739: Phái Hoàng Long
La Phi Phi cười hi hi: “Nam sinh nổi tiếng này đã được em đây đặt trước, không được trêu chọc nữ sinh khác đấy nhé”.
Nói cười một hồi, cả hai ra khỏi cổng trường. Lúc này, Ngô Bình đã liên lạc với người môi giới qua điện thoại. Anh sẽ cùng La Phi Phi đến khu biệt thự Ngư Châu xem nhà.
Anh chọn một căn hộ rộng, tổng diện tích hai trăm lẻ chín mét vuông, giá một phẩy bốn triệu, trang trí tinh xảo. Ban đầu chủ nhà định dùng nó làm phòng tân hôn, nhưng đám cưới không thành.
Ngô Bình đi vòng vòng trong nhà, cảm thấy môi trường rất tốt, xô pha, đồ gia dụng đều có sẵn. Anh và La Phi Phi thương lượng xong, quyết định mua nhà và thanh toán trong một lần.
Sau đó hai bên ký hợp đồng, đến văn phòng nhà đất để làm thủ tục sang tên. Sau khi hoàn thành thủ tục đã là năm giờ chiều, bụng của La Phi Phi đã đói meo. Đúng lúc này, Trương Định Nhất gọi điện hẹn Ngô Bình ăn cơm.
Trương Định Nhất cũng là người hoà hợp, cả hai đều biết bí mật của nhau. Thế là Ngô Bình đưa La Phi Phi đến quán ăn.
Đây là một quán ăn kém tiếng gần trường học, món ăn rất ngon, nhưng không nhiều người biết.
Thấy Ngô Bình dẫn bạn gái đến, Trương Định Nhất cười bảo: “Biết thế tôi cũng đưa bạn gái theo”.
Ngô Bình nói: “Không sao, giờ anh gọi điện đi”.
Trương Định Nhất đáp: “Thôi kệ, cô ấy đang bận, hôm khác gọi vậy”.
Nhìn thấy Trương Định Nhất, La Phi Phi cảm thấy hơi quen, bèn hỏi: “Chúng ta học cùng trường nhỉ?”
Trương Định Nhất cười nói: “Phải, tôi học sau đàn chị một khoá”.
Ngô Bình giới thiệu: “Phi Phi, đây là Trương Định Nhất, bạn mới quen của anh”.
La Phi Phi thấy rất lạ. Ngô Bình quen người bạn này từ khi nào vậy?
Thức ăn được dọn lên, ba người vừa ăn vừa chuyện trò, Trương Định Nhất còn khui hai chai bia.
Ngô Bình hỏi: “Anh Trương, gia cảnh của anh thế nào? Ý tôi là, ba mẹ anh có giàu không?”
Trương Định Nhất cười nói: “Tôi khá tốt số, bố có tài sản mấy chục triệu, mẹ làm việc ở tổ chức công”.
Ngô Bình đáp: “Cũng ổn”.
La Phi Phi ăn xong rất nhanh, đang lướt điện thoại.
Ngô Bình bảo: “Phi Phi, em về nhà mới dọn dẹp nhé, anh nói chuyện với anh Trương thêm một lát”.
La Phi Phi nói “Ừ”, rồi về biệt thự Ngư Châu trước. Cô ấy vừa đi khỏi, Trương Định Nhất liền cười bảo: “Bạn gái anh Ngô có mặt ở đây nên có vài chuyện tôi không tiện nói”.
Ngô Bình đáp: “Bây giờ nói được rồi”.
Trương Định Nhất nói: “Anh Ngô, trên thế giới này, người hoà hợp thông minh luôn rất kín tiếng, vì làm vậy mới không dễ bị người khác phát hiện. Nhưng người hoà hợp kín tiếng như thế sẽ không lấy được tài nguyên”.
Ngô Bình cũng hiểu, muốn lấy được tài nguyên ở thế giới này thì buộc phải có năng lực và nương nhờ thế lực lớn. Nhưng một người có năng lực rất khó không thu hút sự chú ý của người khác.
“Anh Trương muốn nói gì?”
Trương Định Nhất đáp: “Dạo gần đây, tôi vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề, ấy là lấy tài nguyên bằng cách nào. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cách tốt nhất là gia nhập môn phái”.
Ngô Bình hỏi: “Anh Trương, tôi mới đến đây nên chưa biết chuyện gì cả. Ở đây có Khuyên giới không?”
Trương Định Nhất nói: “Về điểm này tôi có thể khẳng định, thế giới này không có Khuyên giới”.
“Vậy có Thần tộc không?”, Ngô Bình hỏi.
Trương Định Nhất đáp: “Không rõ. Có một số chuyện cần chúng ta có thực lực mới biết được”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Trước khi đến đây, anh Trương đã biết về sự tồn tại của thế giới song song à?”
Trương Định Nhất trả lời: “Ừ. Hai thế giới này ảnh hưởng lẫn nhau, rất khó vẹn toàn đôi bên. Tất cả người hoà hợp đều ở trình độ kẻ mạnh siêu cấp và có tư chất nghịch thiên”.
Ngô Bình hỏi anh ta: “Anh Trương bảo là gia nhập môn phái, vậy có cách nào không?”
Trương Định Nhất gật đầu: “Thế giới chúng ta đang ở chỉ là một phần nhỏ của thế tục. Ở đây, chúng ta không tiếp xúc được nhiều môn phái. Sau một thời gian tìm kiếm, cuối cùng tôi đã phát hiện một môn phái có thực lực khá tốt - phái Hoàng Long”.
Ngô Bình hỏi: “Chưởng môn của phái Hoàng Long có năng lực ra sao?”
Trương Định Nhất nói: “Tuy chỉ là Địa Tiên, nhưng phái Hoàng Long và một môn phái lớn hơn có quan hệ phụ thuộc. Chỉ cần gia nhập phái Hoàng Long, về sau sẽ có cơ hội vào môn phải lớn hơn đó”.
“Tại sao anh vẫn chưa gia nhập?”
Trương Định Nhất cười đáp: “Năng lực của tôi chưa hồi phục, nên vẫn còn do dự. Anh Ngô, hay là chúng ta cùng gia nhập phái Hoàng Long?”
Ngô Bình hỏi lại: “Anh chắc chắn nội bộ phái Hoàng Long không có người hoà hợp?”
Trương Định Nhất nói: “Chắc là không có đâu nhỉ? Dù gì thì số lượng người hoà hợp cũng không nhiều, chúng ta gặp mặt nhau đã là xác suất cực nhỏ rồi”.
Ngô Bình bảo: “Vậy anh Trương có thể tiếp xúc trước, nhưng tạm thời đừng nhắc tên tôi. Nếu chắc chắn ổn thì chúng ta có thể gia nhập phái Hoàng Long”.
Trương Định Nhất cười nói: “Được! Mấy ngày tới, tôi sẽ liên hệ với phái Hoàng Long”.
Nói thêm một lúc nữa, cả hai tạm biệt.
Về đến biệt thự Ngư Châu, La Phi Phi đang xem phim. Thấy anh về, cô ấy cười nói: “Tiểu Bình, em cảm thấy nhà này rộng quá”.
Ngô Bình đáp: “Không rộng. Phi Phi, khi rảnh em nhớ dẫn chú và dì đến tham quan. Thấy chúng ta có nhà rồi, có lẽ họ sẽ không phản đối chúng ta yêu nhau nữa”.
La Phi Phi gật đầu: “Vâng!”
Sau khi ru La Phi Phi ngủ, Ngô Bình bắt đầu tu luyện. Anh phải nhanh chóng khôi phục tu vi, nếu không sẽ không thể có chỗ đứng ở thế giới này.
Song tốc độ tu luyện rất chậm, trời sắp sáng rồi mà chân khí của anh chỉ mới tăng một chút.
“Cứ thế này mãi thì nửa năm nữa, mình cũng không thể luyện thần”, anh thở dài, cảm thấy như vậy không phải là cách.
Khi mặt trời sắp mọc, anh giật mình, sực nhớ ra gì đó: “Xích Minh Bản Nguyên Kinh của mình không thuộc về thế giới này. Xét về lý, có lẽ nó sẽ không bị ảnh hưởng”.
Nghĩ đến đây, tim anh giật thót, thử thức tỉnh sức mạnh Xích Minh trong cơ thể mình. Bước đầu tiên, anh bắt đầu tu luyện Xích Minh Bản Nguyên Kinh. mới tu luyện được vào phút, anh đã cảm nhận được thời không bí ẩn nào đó trong cơ thể bắt đầu có một luồng sức mạnh tỉnh giấc. Tu luyện thêm một lúc nữa, luồng sức mạnh này dần dần thấm ra và đi vào cơ thể Ngô Bình.
Sau khi tu luyện hơn một giờ, sức mạnh Xích Minh trong người anh đã mạnh hơn hẳn chân lực trong cơ thể anh.
“Quả nhiên là được!”, vui mừng khôn xiết, ngay cả La Phi Phi gọi ăn sáng mà anh cũng không nhúc nhích, chuyên tâm tu hành.
Đến trưa, sức mạnh Xích Minh trong cơ thể anh đã khá mạnh.
Lúc này La Phi Phi đã từ trường về, cười ha ha nói với anh: “Tiểu Bình, điểm thi hôm qua đã có rồi, em đạt điểm tuyệt đối!”
Ngô Bình cười nói: “Giỏi quá. Phi Phi, trưa nay đi đâu ăn đây?”
La Phi Phi đáp: “Em hẹn bạn học rồi. Tiểu Bình, anh tự ăn nhé”.
Ngô Bình bảo: “Hay lắm, hẹn bạn mà không gọi anh”.
La Phi Phi ôm anh làm nũng: “Buổi hẹn của nữ sinh mà, không được đưa bạn trai theo”.
Ngô Bình nói: “Được rồi, anh tự lo”.
La Phi Phi thay quần áo rồi chạy đến chỗ hẹn. Ngô Bình ăn một bát mì trên phố rồi đến bệnh viện. Anh đã nhận tiền của Phùng Lập Hiền, dĩ nhiên phải chữa khỏi bệnh cho con gái của đối phương.
Phùng Lập Hiền đã rời khách sạn từ sớm, đang nóng lòng chờ Ngô Bình ở bệnh viện. Thấy anh xuất hiện, Phùng Lập Hiền vội nói: “Xin hãy trị khỏi cho con gái tôi!”
Ngô Bình đáp: “Yên tâm, tôi bảo đảm sẽ trị khỏi tận gốc!”
Chương 1740: Cái chết của anh cả
Tiếp theo, anh châm cứu trước, sau đó dùng lực Xích Minh để mát xa. Chẳng bao lâu sau, cô bé đã ngủ thiếp đi.
Ngô Bình nói: "Mấy ngày nữa tôi sẽ trở lại. Trong thời gian này để cô bé nghỉ ngơi cho tốt".
Phùng Lập Hiền vội hỏi: "Vậy tôi thì sao?"
Ngô Bình vỗ vai anh ta: "Anh đã không sao rồi. Sau này làm gì cũng phải giữ chữ tín".
Phùng Lập Hiền vội nói: "Ừm, tôi hiểu rồi!"
Sau đó, vài cảnh sát kia cũng xuất hiện, Ngô Bình hoá giải cấm chế trên người họ, rồi nghênh ngang rời khỏi bệnh viện.
Vừa ra khỏi bệnh viện không lâu, đang chuẩn bị về nhà luyện công thì chiếc điện thoại cũ mấy năm chưa đổi bỗng đổ chuông. Nhìn số điện thoại, Ngô Bình vội bắt máy ngay: "Chị dâu".
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng phụ nữ khóc lóc: "Tiểu Bình, em mau về đi, anh của em bị người ta đánh chết rồi!"
Ngô Bình nghe mà rùng cả mình: "Anh em chết rồi sao?"
Chị dâu khóc lóc: "Bị Lưu Tam ở trấn trên đánh chết, hu hu..."
Tuy ký ức tới từ thân thể của thế giới này, nhưng nước mắt của Ngô Bình vẫn không ngừng tuôn rơi. Lúc anh ba tuổi, cha mẹ đã mất, từ nhỏ được anh cả và chị dâu nuôi lớn, câu anh cả như cha, không sai chút nào. Tuy anh cả rất nghiêm khắc nhưng hễ có đồ ăn ngon là lại để dành cho anh. Sau này có cháu, thức ăn của Ngô Bình cũng vẫn ngon hơn đồ ăn của cháu.
Không muốn mình trở thành gánh nặng của anh cả nên mười lăm tuổi Ngô Bình đã ra ngoài làm công, sau đó gửi một nửa tiền về cho nhà, một nửa thì giữ lại cho mình. Thời gian trước anh bị bệnh nặng cũng không nói cho người nhà nghe, anh không muốn anh cả và chị dâu lo lắng.
Bây giờ nghe tin anh cả bị người ta đánh chết, lửa giận trong lòng anh phun trào, anh gằn từng chữ: "Chị dâu, hôm nay em sẽ về, chị trông chừng Vân Sinh cẩn thận!"
Vân Sinh là cháu của Ngô Bình, nhỏ hơn Ngô Bình bốn tuổi, vẫn đang học trung học.
Cúp máy, anh nói với La Phi Phi một tiếng rồi lên tàu về quê.
Nơi Ngô Bình được sinh ra là một huyện nhỏ tên huyện Phương, nhân khẩu chưa đến một triệu, nền kinh tế lạc hậu. Ngoại ô phía Tây huyện Phương có một trấn tên là trấn Bạch Dương, vì có tuyến đường quốc lộ đi ngang qua và gần khu vực thành thị nên được xây dựng rất nhiều công xưởng và nhà kho. Huyện Phương cách thành phố Ngô Bình sinh sống hơn hai trăm cây số, ngồi tàu hoả mất tầm một tiếng đồng hồ.
Mười giờ sáng, Ngô Bình lên tàu hoả về huyện Phương. Anh hơi thẫn thờ, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh của anh cả. Anh vẫn còn nhớ, trước khi anh nhập viện, anh cả đã gọi điện đến, nói anh ấy đã tích góp được hơn ba trăm nghìn, rồi tìm bạn bè mượn thêm một ít, chuẩn bị mua một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách cho Ngô Bình, thế thì mới dễ lấy được vợ.
Ngô Bình của hai thế giới, cảm xúc dung hoà làm một, bi thương ngập lòng.
Đến nơi, anh xuống tàu hoả, bắt taxi về trấn Bạch Dương.
Nhà họ Ngô ở trấn Bạch Dương.
Thi thể lạnh ngắt của Ngô Thành nằm trên con đường xi măng trước nhà, trên người Ngô Thành chi chít những vết thương lớn nhỏ, anh ấy bị người ta đánh đến chết. Một người phụ nữ quỳ bên thi thể khóc thảm thiết, chị ấy đã khóc đến cạn nước mắt rồi. Tựa vào người đàn ông đã chết, ánh mắt chị ấy ảm đạm không còn chút sức sống nào.
Lúc này, mười mấy tên côn đồ đứng trước cửa, một gã râu vàng hung hăn quát với người phụ nữ: "Anh Tam của bọn tôi nói rồi, người chết không thể sống lại được, tất cả đều do Ngô Thành tự mình rước lấy. Anh Tam nhân từ, quyết định bồi thường cho cô hai trăm nghìn. Nếu cô nhận tiền thì sau này còn sống yên ổn được ở trấn, nuôi nấng con trai của cô trưởng thành. Nếu cô không cầm tiền, anh Tam bảo sau này cô với thằng con của cô đừng hòng sống yên ở cái trấn Bạch Dương này!"
Người phụ nữ run rẩy: "Tôi không nhận một đồng nào hết! Tôi phải báo cảnh sát, tôi muốn các người đền mạng!"
Gã râu vàng cười khẩy: "Báo cảnh sát? Tôi nói cho cô biết nhé, cảnh sát Mã ở trấn là đại ca kết nghĩa của anh Tam bọn tôi, cô thấy cảnh sát Mã có quản chuyện của cô không? Bọn tôi đã báo án bên cảnh sát Mã là Ngô Thành này chết vì tai nạn lao động. Hai trăm nghìn cũng là dựa theo tiêu chuẩn số tiền bồi thường tai nạn lao động để bồi thường cho cô, hiểu chưa?"
Người phụ nữ này chính là vợ của Ngô Thành, chị dâu của Ngô Bình, chị ấy nhìn chằm chằm đám người này: "Các người sẽ không được chết yên đâu. Ông trời có mắt, tôi không tin thế giới này không có công đạo! Tôi phải kiện các người, kiện ở huyện không được thì tôi kiện lên thành phố, thành phố không được thì tôi kiện lên tỉnh. Tô Tuệ tôi còn sống ngày nào, tôi sẽ không buông tha cho các người ngày đó!"
Sắc mặt đám côn đồ khó coi, điều bọn chúng lo nhất là người phụ nữ này sẽ kiện lên trên, nhỡ đâu kinh động nhân vật lớn nào đó thì chuyện sẽ rất rắc rối.
Gã râu vàng cười lạnh: "Một người phụ nữ như cô có thể đấu lại bọn tôi sao? Anh em của tôi đã tới trường đón con trai cô rồi, đón nó về rồi chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn ở nhà cô!"
Nói rồi, mấy tên côn đồ bắt Tô Tuệ kéo vào trong nhà. Hai tên còn lại thì kéo xác Ngô Thành vào trong sân. Hàng xóm láng giềng ở gần đó nhưng không dám lên trước ngăn cản, vì Lưu Tam này nổi tiếng hung ác, không ai dám chọc vào!
"Các người thả tôi ra! Khốn nạn! Chúng mày không phải con người! Hu hu...", Tô Tuệ bị túm tóc lôi vào trong.
"Mẹ kiếp, ai cho mày hét!", gã râu vàng đạp lên miệng Tô Tuệ, máu tươi tràn ra, Tô Tuệ suýt ngất đi.
Rầm!
Cửa lớn đóng lại, một gã thanh niên tóc đỏ tầm hai mươi tuổi nói: "Anh Râu, chúng ta giết quách con đàn bà này đi, sau đó nguỵ tạo thành treo cổ tự sát nhé?"
Gã râu vàng trợn hắn: "Mày ngu à? Bên ngoài bao nhiêu người đang nhìn, mày nghĩ người ta tin hả?"
Tóc đỏ gãi đầu: "Vậy làm thế nào ạ? Con đàn bà này trông có vẻ cứng đầu lắm".
Ánh mắt gã râu vàng hung tàn, gã tới trước mặt Tô Tuệ, lạnh lùng nói: "Tôi hỏi lại cô lần nữa, hai trăm nghìn, cô có nhận không? Nếu cô không nhận thì tôi sẽ cho người đánh gãy chân con trai của cô, để nó biến thành kẻ tàn phế!"
"Mày dám!", Tô Tuệ cực kỳ sợ hãi, vùng vẫy đứng dậy nhưng lại bị đạp ngã lăn ra đất.
Gã râu vàng: "Nếu tôi là cô thì đã ngoan ngoãn cầm tiền, sống yên ổn rồi. Người chống đối với anh Tam đều không có kết cục tốt".
Tô Tuệ hét lên: "Tao liều với chúng mày!", chị ấy bỗng cắn tay của một kẻ, tên đó kêu lên thảm thiết, sau đó giơ chân đá vào bụng chị ấy.
Tô Tuệ đau đớn kêu la, hàng xóm bên ngoài đều tỏ vẻ lo lắng, có vài người định xông vào nhưng bị vợ và người thân ngăn cản nên đành thôi.
Đúng lúc này, một chiếc xe đỗ lại trước cửa, Ngô Bình lao xuống xe.
Vừa xuống xe, anh đã nghe thấy tiếng kêu thảm của chị dâu trong sân, anh gào lên, đánh một chưởng mở toang cửa lớn.
Đám côn đồ đứng trong sân đều kinh hãi, quay phắt người lại. Lúc gã nhìn thấy Ngô Bình thì cười nhạt: "Thằng oắt, mày về đúng lúc lắm, khuyên chị dâu của mày đi, nếu không cả nhà mày đều toi đời đấy!"
Ngô Bình xông tới trước ba bước, một cước đá lên bụng kẻ vừa đánh Tô Tuệ, tên này há hốc mồm, sau đó ngã rầm xuống đất.
Gã râu vàng cả kinh, vừa định ra tay thì đã bị Ngô Bình chụp lấy vai, anh khẽ dùng lực, xương vai của gã râu vàng đã nát nhừ, gã đau đớn hét lên như heo bị chọc tiết.