Hàn Băng Nghiên cùng Mộc Băng Thiền về ký túc xá nữ trước, sau đó mới cùng Ngô Bình đến nhà hàng đối diện trường. Cũng sắp sửa đến giờ cơm tối nên Ngô Bình đã mời Mộc Băng Thiền cùng ăn bữa cơm, vì để trị được bệnh cho cô ta, cô ta cần phải nói rõ bệnh tình của mình.
Nhà hàng mà họ ăn khá cao cấp, chi phí trung bình của mỗi người đều trên một ngàn tệ. Mặc dù Mộc Băng Thiền rất hay đi ngang qua chỗ này nhưng khi vào trong nhà hàng sang chảnh này, cô ta cũng không khỏi ngỡ ngàng, nhìn đông nhìn tây.
Ở tầng một của nhà hàng, ba người họ tìm một bàn cho bốn người ngồi, Ngô Bình để Hàn Băng Nghiên gọi vài món rồi cho Mộc Băng Thiền gọi vài món.
Mộc Băng Thiền cầm thực đơn lên xem, món gỏi rẻ nhất cũng hết hai ba trăm tệ, cô ta liền lắc đầu, nói: “Tôi không gọi nữa đâu”.
Hàn Băng Nghiên hết cách, chỉ đành tự gọi thêm mấy món.
Trong lúc đợi lên món, Ngô Bình giữ chặt tay cô ta, bảo cô ta đừng cử động, sau đó dùng pháp lực đả thông kinh mạch. Một lúc sau, Mộc Băng Thiền cảm thấy toàn thân thoải mái, chứng đau nửa đầu cũng hết hẳn, cô ta không khỏi kinh ngạc, mở to đôi mắt xinh đẹp.
“Anh Ngô Bình, anh lợi hại thật, bây giờ tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi”. Cô ta ngạc nhiên nói.
Ngô Bình lại cắm hai mươi bốn cây kim lên đầu cô ta, sau đó lấy ra một ít dược liệu cấp thấp, kê một đơn thuốc cho cô ta và chỉ cô ta cách sắc thuốc.
Mộc Băng Thiền cẩn thận ghi chép lại, sau đó hỏi với vẻ đầy hi vọng: “Anh Ngô Bình, có phải uống nó xong thì tôi sẽ không chết nữa không?”
Ngô Bình: “Có tôi ở đây, cô muốn chết cũng khó”.
Hàn Băng Nghiên cười, nói: “Yên tâm đi, y thuật của anh Bình nhà tôi rất lợi hại, cậu cũng thấy anh ấy thi triển tiên thuật rồi đấy, trị bệnh thì càng đơn giản hơn”.
Mộc Băng Thiền vừa vui vừa cảm động, cô ta lấy từ trên người ra một con ve ngọc, đưa cho Ngô Bình bằng hai tay: “Anh Ngô Bình, Băng Thiền không có gì để trả ơn cứu mạng, con ve ngọc này là bà ngoại để lại cho tôi, mẹ bảo tôi phải cất giữ cẩn thận. Tôi không có thứ gì đáng giá, nên tặng nó cho anh Bình”.
Đồ của bà ngoại người ta để lại, đương nhiên Ngô Bình không thể lấy, cậu đang định từ chối, nhưng khi cậu liếc mắt nhìn lên con ve ngọc thì bỗng giật mình, cậu phát hiện trên con ve ngọc có một khí tức cổ đại, khí tức này có vẻ không thuộc về thế giới này.
Cậu nhận lấy con ve ngọc quan sát rồi nói: “Được, tôi sẽ nhận”.
Mộc Băng Thiền vô cùng vui mừng, đấy là thứ quý giá nhất mà cô ta có, Ngô Bình chịu nhận chứng tỏ cậu xem cô ta là bạn.
Bỗng dưng Ngô Bình hỏi Hàn Băng Nghiên: “Băng Nghiên, chẳng phải quỹ của chúng ta có một chương trình chắp cánh đến trường sao?”
Lúc đó Hàn Băng Nghiên từng nghiên cứu chương trình này, vì dù gì thì cô ta cũng là học sinh nên cô ta biết quỹ từ thiện có chương trình này, hơn nữa mức hỗ trợ học tập rất cao.
“Ừm, mỗi năm cấp cho học sinh ưu tú một trăm năm mươi ngàn tệ học bổng. Nếu có thể lọt vào top năm mươi người có thành tích cao nhất toàn khoa thì sẽ cấp thêm hai trăm năm mươi ngàn tệ học bổng”.
Mộc Băng Thiền ngây người, thật ra cô ta cũng giành được không ít học bổng và trợ cấp nhưng vì trong nhà có một cái hố sâu không đáy, nên cô ta chỉ có thể cắt giảm chi tiêu hằng ngày của bản thân đến mức tối đa. Giờ nghe nói có mấy trăm ngàn tiền trợ cấp, cô ta không khỏi kích động.
“Chị Băng Nghiên, tiền trợ cấp gì thế? Cấp cho đối tượng nào?”
Ngô Bình: “Điều kiện của cô khá phù hợp, để lát về tôi giúp cô xin. Phải rồi, file mềm cho cô điền thông tin sẽ gửi đến hộp thư này”.
Ngô Bình gửi cho cô ta một file mềm để cô ta điền. Sau khi cô ta điền xong thì cậu thông báo cho tổ chức quỹ, để họ lập tức phê duyệt.
Mới lên được hai món thì thẻ ngân hàng mà Mộc Băng Thiền điền trên file đã nhận được một trăm năm mươi tệ tiền trợ cấp.
Mộc Băng Thiền trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “Nhanh vậy sao?”
Ngô Bình: “Đúng vậy, quỹ này làm việc rất hiệu quả. Mau ăn đi, ăn xong thì về nghỉ ngơi, buổi tối nhớ uống thuốc”.
“Vâng”. Mộc Băng Thiền gật đầu mạnh.
Ba người họ đang ăn cơm thì có mấy học sinh đi ngang qua, ba nam hai nữ, ăn mặc rất sáng sủa, kiểu con cái gia đình khá giả.
Một nữ sinh tóc ngắn ngoảnh đầu sang và rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Mộc Băng Thiền. Cô ta ngây ra, sau đó gọi những người khác: “Các cậu xem này, đấy chẳng phải là Mộc Băng Thiền sao?”
“Ấy, là thật đấy”. Một nữ sinh tóc gợn sóng bất ngờ: “Thường ngày đến cả thức ăn cô ta cũng không dám ăn, không ngờ lại chạy đến chỗ này ăn nhà hàng á?”
“Hehe, lừa lấy sự đồng cảm của giáo viên, vậy mới lấy được tiền trợ cấp chứ”. Một nam sinh nhẹ nhàng nói.
Mấy người đó nói năng rất lớn tiếng, Mộc Băng Thiền đang ăn cơm, nghe thấy rất rõ, cô ta nhìn thấy bạn học của mình thì rất không tự nhiên, muốn đứng dậy giải thích nhưng lại bị Ngô Bình giữ lại.
Ngô Bình liếc nhìn cô ta rồi bình thản nói: “Nếu cô chưa từng làm việc có lỗi với người khác thì không cần phải giải thích với bất cứ ai, càng không cần phải để tâm đến suy nghĩ của họ”.
Nữ sinh tóc ngắn thấy Mộc Băng Thiền không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục ăn thì nổi giận. Không biết vì lý do gì, cô ta cứ thấy Mộc Băng Thiền không thuận mắt, cô ta suy nghĩ rồi đi về phía Mộc Băng Thiền.
“Mộc Băng Thiền đang ăn cơm đấy à?”, cô ta đứng từ xa hỏi Mộc Băng Thiền.
Mộc Băng Thiền chỉ đành nhìn sang cô ta, nói: “Lưu Tiểu Du, cậu cũng đến đây ăn cơm à?”
Nữ sinh tên Lưu Tiểu Du đó nói: “Ừ. Lưu Tử Khải mời, còn cô? Một học sinh nghèo, mỗi năm đều lấy mấy chục ngàn tệ, không ngờ lại đến chỗ đắt đỏ này, hehe, cũng vô sỉ thật đấy”.
Ngô Bình vốn không muốn để tâm đến mấy người họ, dù gì thì cậu cũng không có gì để nói với mấy người phàm đó, nhưng cậu nhìn lướt qua, không ngờ lại phát hiện trên đỉnh đầu họ đều có một đám khí đen, trong khí đen còn thấp thoáng huyết quang.
Cậu giật mình, bắt đầu từ lúc nào mình lại có năng lực này?
Cậu đang thắc mắc thì bỗng có tiếng đầu người Phương Lập truyền lại: “Sao hả? Đấy là vọng khí thuật của tôi”.
Đầu người Phương Lập bị cậu cất trong pháp khí chứa đồ, Ngô Bình nói chuyện với nó: “Đám học sinh này có gì đáng xem?”
Phương Lập: “Không, với kinh nghiệm của tôi tiếp theo đây mấy học sinh này sẽ chết một cách kỳ lạ, có điều nếu cậu có thể cứu sống họ thì sẽ có thu hoạch bất ngờ”.
Ngô Bình hứng thú: “Thu hoạch gì?”
Phương Lập: “Nhìn không rõ, nhưng chỉ có lợi mà không có hại”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi đặt đũa xuống, nói: “Người khác ăn gì có liên quan gì đến cô?”
Liễu Tiểu Du tối sầm mặt, nói: “Anh là cái thá gì? Anh quản được tôi sao?”
Ngô Bình: “Đại học Thần Kinh tập trung thiên tài của cả nước, sao lại có loại học sinh có tư tưởng không ngay thẳng thế này?”
Liễu Tiểu Du hứ một tiếng: “Có liên quan đến anh sao? Người như anh muốn đến đại học Thần Kinh học cũng không có cơ hội nữa là”.
Mấy bạn học khác thấy Liễu Tiểu Du cãi nhau với người khác thì chạy qua. Nữ sinh có mái tóc gợn sóng nói: “Tiểu Du, đừng lãng phí nước bọt với loại người này nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi”.
Ngô Bình: “Cô ta có thể nói vài câu với tôi là vinh hạnh lớn nhất đời này của cô ta, sao lại là lãng phí nước bọt?”
Nam sinh luôn im lặng cho rằng Ngô Bình đang làm ra vẻ, cậu ta cười, nói: “Anh cũng giỏi làm ra vẻ đấy, nếu ai không biết còn tưởng đâu anh hay ho lắm”.
Ngô Bình: “Cậu nói vậy chỉ có thể chứng tỏ bản thân không có hiểu biết gì”.
Lưu Tử Khải cười khẩy: “Anh nói tôi không hiểu biết sao?”
Liễu Tiểu Du bỗng khó chịu: “Giỏi làm ra vẻ thật, có biết Tử Khải là ai không? Bố của anh ấy là thiên tổng của Tuần Thủ Doanh ở Kinh Tây, thu nhập một tháng đủ để người như anh ăn cả đời đấy”.
Chương 2683: Một đám người sắp chết
Ngô Bình cố ý nói mấy lời khách sáo: “Ồ, một ngày đủ cho tôi ăn cả đời, vậy chắc chắn là rất nhiều nhỉ?”
Liễu Tiểu Du đắc ý nói: “Nói ra hù chết anh thôi…”
Lưu Tử Khải lại ngắt lời cô ta, nói: “Nói với người này làm gì, chỉ là nhân vật nhỏ tầng lớp thấp mà thôi”.
Hàn Băng Nghiên không vui, cô ấy không chịu được người khác coi thường Ngô Bình, vì vậy dùng giọng điệu đùa cợt nói: “Nếu đến học viên năm sao tốt nghiệp học viện quân sự Đại Hạ cũng là nhân vật nhỏ, thì ai cho anh cái gan đó vậy?”
Lưu Tử Khải ngây người, học viện quân sự là ước mơ từ nhỏ đến lớn của cậu ta, đáng tiếc là bối cảnh cậu ta không đủ, thiên phú cũng bình thường, vì vậy căn bản không có tư cách đến được đó. Nghe thấy Hàn Băng Nghiên nói như vậy, phản ứng đầu tiên của cậu ta là không tin, học viên năm sao của học viện quân sự vô cùng hiếm có, trong vạn người mới có một, Người này thật sự là học viên năm sao thì sao có thể ăn cơm cùng nữ sinh như Mộc Băng Thiền được chứ?
“Chậc! Nếu cậu ta là học viên năm sao, thì tôi chính là hoàng thân quốc thích đây!”, Liễu Tiểu Du càng không tin, cười khinh thường.
Hàn Băng Nghiên lập tức lấy bằng tốt nghiệp được ép từ kim loại quý hiếm trong túi ra, to chừng một bàn tay, sáng lấp lánh. Chưa kể những cái khác, chỉ riêng giá trị tấm bằng tốt nghiệp này cũng đến mấy trăm vạn, hơn nữa không thể làm giả. Nó chính là bằng tốt nghiệp của học viên năm sao học viện quân sự Đại Hạ.
Ở học viện quân sự Đại Hạ, học viên tốt nghiệp các cấp bậc khác nhau thì bằng tốt nghiệp cũng khác nhau. Ví dụ như trên bằng tốt nghiệp bằng kim loại này có năm ngôi sao màu tím, xưa nay chỉ có học viên năm sao mới có được.
Hàn Băng Nghiên đem bằng tốt nghiệp cho bọn họ xem, nói: “Xem cho kỹ, đây là bằng tốt nghiệp mới vừa nhận”.
Mắt Lưu Tử Khải lập tức sáng rực, cậu ta không nhịn được tiến lại gần hơn, vừa nhìn đã nhận ra bằng tốt nghiệp sẽ không làm giả được, bởi vì ở Đại Hạ này không ai dám làm giả bằng tốt nghiệp học viện quân sự cả, huống chi đây còn là học viên năm sao! Sau khi gia nhập quân đội ít nhất cũng phải là cấp bậc Đô Thống! Một Thiên Tổng nhỏ nhoi như cha cậu ta không thể sánh nổi!
Tuy nói mấy người như Lưu Tử Khải dựa vào nghệ thuật hoặc thể thao mới vào được đại học Thần Kinh, sau đó lại được chuyển khoa, nhưng đầu óc bọn họ cũng chẳng phải để không.
Lưu Tử Khải lập tức phản ứng ngay, cậu ta lập tức cúi người hàn lễ với Ngô Bình: “Xin lỗi, vừa nãy là chúng tôi thất lễ!”
Ngô Bình cân nhắc đến lời lúc nãy Phương Lập đã nói, cậu nói: “Không sao, các anh cũng là bạn học của Mộ Băng Thiền, vậy thì cùng dùng bữa đi”.
Hàn Băng Nghiên rất bất ngờ, cảm thấy không cần thiết. Nhưng quyết định của Ngô Bình thì cô ấy cũng phối hợp vô điều kiện.
“Đúng vậy, cùng dùng bữa đi”. Cô ấy cười nói, rồi bảo nhân viên phục vụ đổi một phòng bao.
Mấy món trước đó đều được đổi sạch, Ngô Bình lại gọi thêm một bàn mới.
Mấy người Liễu Tiểu Du rất xấu hổ, đều cúi thấp đầu, chỉ dám thi thoảng liếc trộm Ngô Bình. Hoàn cảnh gia đình bọn họ cũng khá tốt nên đều biết học viên năm sao của học viên quân sự Đại Hạ đại diện cho những gì. Những người này không những có tiền đồ rộng mở, mà còn có bối cảnh cực kỳ thâm hậu, chắc chắn không phải người bọn họ có thể trêu chọc! Trái lại, nếu bọn họ có thể làm bạn với kiểu người như vậy, chắc chắn sẽ có ích cho tương lai bọn họ rất nhiều!
Lưu Tử Khải khiêm tốn nói: “Tôi đây vẫn chưa biết tên của anh?”
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, khai giảng tôi cũng sẽ học ở đại học Thần Kinh”.
Mấy người họ vừa bất ngờ vừa vui mừng, Lưu Tử Khải nói: “Thì ra là đàn anh!”
Ngô Bình cảm thấy buồn cười: “Các anh mới là đàn anh đàn chị”.
Lưu Tử Khải vội xua tay: “Không không, người thành công thì đứng đầu, anh mới là đàn anh của chúng tôi! Tôi là Lưu Tử Khải, bữa cơm hôm nay để tôi mời!”
Ngô Bình cũng không tranh với cậu ta, bèn hỏi: “Các cậu đều là bạn bè sao?”
Lưu Tử Khải gật đầu: “Chúng tôi chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, sau này cũng thi vào đại học Thần Kinh. Ôi, cũng không tính là thi vào, mà còn dùng chút ít thủ đoạn. Đầu óc chúng tôi không thể nào so với Băng Thiền được, cô ấy là dựa vào bản lĩnh mà thi đậu”. Vốn dĩ cậu ta muốn khen Mộc Băng Thiền để hòa hoãn quan hệ hai bên, nhưng sau đó lại nghĩ Ngô Bình có thể cũng không phải thi đậu bằng khả năng thực sự, cậu ta đang định nói thêm, tránh khiến Ngô Bình không vui thì Hàn Băng Nghiên đã mở lời.
“Anh Bình tôi cũng là thi đậu kỳ thi đại học bình thường, thành tích còn đứng đầu tỉnh Giang Nam nữa”.
Mấy người họ lập tức nịnh nọt Ngô Bình, khen cậu thông minh tuyệt đỉnh.
Ngô Bình không nói chuyện dông dài, chỉ hỏi: “Lưu Tử Khải, bây giờ vẫn chưa khai giảng, sao các cậu đều ở trường vậy?”
Lưu Tử Khải vội nói: “Là như vậy, đàn anh, đại học Thần Kinh có mấy nơi trong truyền thuyết, chúng tôi quyết định tối nay đến tìm hiểu thử”.
Ngô Bình có chút hiếu kỳ, bèn hỏi là nơi trong truyền thuyết gì.
Lưu Tử Khải phấn chấn, đơn giản kể lại tình hình.
Thì ra, đại học Thần Kinh được xây dựng đến nay đã hơn bốn trăm năm, mấy trăm năm nay, nơi này xuất hiện rất nhiều truyền thuyết kỳ lạ, là nơi tà môn.
Trong đó, nổi danh nhất là bốn sự kiện siêu nhiên và hai nơi tà dị.
Bốn sự kiện siêu nhiên, lần xảy ra sớm nhất là hơn ba trăm năm trước, có liên quan đến một trong hai nơi tà dị “Văn Sơn”.
Một sự kiện siêu nhiên gần nhất xảy ra vào ba mươi bảy năm trước, cũng có liên quan đến Văn Sơn, mà nơi bọn họ muốn đến lần này chính là Văn Sơn.
Văn Sơn không phải một ngọn núi, thật ra là một gò đất khổng lồ cao hơn hai trăm mét, nghe nói đã tồn tại từ mấy nghìn đến mấy chục nghìn năm, từ lúc chưa có Đại Hạ Quốc thì nó đã tồn tại rồi. Sau này có chuyên gia phong thủy cho rằng nơi này chính là nơi văn mạch quật khởi, vì vậy xây dựng đại học Thần Kinh ở đây, gò đất này cũng trở thành một thắng cảnh trong trường, lấy tên là Văn Sơn.
Bên trong Văn Sơn có rất nhiều thông đạo và các kiến trúc như cung điện dưới lòng đất, các nhà khảo cổ học đã khai quật ở đó mấy trăm năm trước, cũng kiểm tra được một lượng lớn các văn vật. Văn vật cổ nhất được khai quật thậm chí có thể truy nguyên về thời kỳ loài người xuất hiện sớm nhất. Những phát hiện này đã thu hút sự chú ý rất lớn trong lĩnh vực khảo cổ học nên phải mất hơn trăm năm và nhiều thế hệ mới nghiên cứu được.
Thế nhưng, công tác khảo cổ bỗng nhiên dừng lại hơn ba trăm năm trước, bởi vì lúc đó xảy ra một chuyện rất kinh khủng. Hơn năm trăm nhà khảo cổ tiến hành nghiên cứu bên trong đều biến mất cùng lúc.
Sau này, Đại Hạ Quốc cử ra rất nhiều chuyên gia chuyên nghiệp tiến hành nghiên cứu, nhưng cũng không thể tìm được những người mất tích. Cuối cùng, Văn Sơn đã bị phong ấn hơn trăm năm, sau này phải có chuyên gia chứng kiến thì mới lại được khai quật.
Văn Sơn được thấy lại mặt trời, có không ít học sinh đến tham quan, nhưng cũng cũng không xảy ra chuyện gì đáng sợ, trái lại bên trong lại trở thành nơi học sinh thích đến nhất.
Mãi đến ba mươi bảy năm trước, hơn một trăm sinh viên đại học Thần Kinh tổ chức một buổi dạ hay say cuồng ở Văn Sơn, âm nhạc vang vọng khắp bên trong Văn Sơn.
Nhưng đêm hôm đó, Văn Sơn lại xảy ra chuyện kỳ lạ, hơn một trăm sinh viên đại học Thần Kinh đều tử vong, tư thế chết rất thê thảm. Chuyện này kinh động đến hoàng đế, cũng cử người điều tra, kết quả hôm sau lại phong ấn Văn Sơn, cử người trông coi, không cho phép ai vào trong.
Nghe đến đây, Ngô Bình cũng thấy hứng thú, rốt cuộc Văn Sơn này là nơi thế nào? Sao lại liên tiếp có nhiều người chết như vậy?
“Nếu Văn Sơn đã nguy hiểm như vậy, thì sao còn muốn đi, không sợ sao?”. Cậu hỏi Lưu Tử Khải.
Lưu Tử Khải cười nói: “Đây đều là truyền thuyết cả, truyền thuyết thì đều là giả. Tôi cho rằng, chắc chắn Văn Sơn có bí mật, nên chúng tôi mới bàn bạc, muốn tìm ra bí mật của Văn Sơn”.
Ngô Bình thầm nói các cậu nào phải đi vạch trần bí mật, mà các cậu là đi vào chỗ chết. Nhưng cậu cũng không ngăn lại, chỉ cười nhạt, hỏi: “Có thể tính thêm tôi vào không?”
Lưu Tử Khải sáng mắt: “Tốt quá rồi! Đàn anh xem như là đại ca dẫn đầu cả chúng tôi!”