Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những Linh Giáp binh này phân tán ra khắp nơi, có chỗ ba năm trăm người, có chỗ hai ngàn người. Nhưng vẫn bị Thiên Nguyên quân bắt sống, sau đó luyện thành Cấm Kỵ Quỷ binh!

Mọi chuyện cứ như thế cho đến sáu ba ngày sau, hơn một vạn Linh Giáp binh đã bị bắt sống. Mà chỉ có hơn hai ngàn bốn trăm tên luyện được Cấm Kỵ Quỷ binh.

Lúc Ngô Bình dẫn Thiên Nguyên quân quay về Thiên Nguyên, tất cả thế lực trên Thiên Nguyên đều thấy hơn hai ngàn tên Linh Giáp quân đã bị luyện thành Cấm Kỵ Quỷ Binh.

Vì vậy Thường gia với Lệ gia đều tìm Hà Chính Hạo cùng một ngày, tỏ ý muốn nghe theo sự sắp xếp của Hà gia để cùng nhau chống lại dị tộc. Đồng thời, các tông mông vào Thiên Nguyên để tránh dị tộc đều gia nhập vào Thiên Nguyên quân.

Sau hai ngày, số lượng Thiên Nguyên quân đã vượt qua một vạn người.

Nhưng không qua bao nhiêu lâu, Hà Tử Trần lập tức đưa tin đến nói rằng mười vạn đại quân của Linh Giáp tộc đã chính thức mở cuộc tấn công vào Thiên Nguyên!

Lúc đầu, chuyện Thiên Nguyên quân giết hơn ba vạn Linh Giáp tộc đã chọc giận đối phương. Thủ lĩnh Linh Giáp tộc đã tự dẫn mười vạn Linh Giáp đại quân đánh vào Thiên Nguyên, để báo thù cho đồng bào bị chết.

Nếu người khác nghe được tin tức này, chắc chắn sẽ sợ hãi. Nhưng khi Ngô Bình nghe được tin này lại rất vui mừng, anh lập tức tụ tập một vạn Thiên Nguyên quân lại, cao giọng nói: “Sức chiến đấu của từng Linh Giáp tộc rất khủng khiếp, vả lại số lượng của bọn chúng nhiều hơn quân của chúng ta gấp mấy lần. Chúng ta chỉ có hơn một vạn quân, mà Linh Giáp quân lại có mười vạn người, các ngươi có sợ không?”

Đa số những tu sĩ này đều là kẻ bị dị tộc đánh chiếm quê quán, đồng môn và người thân của họ đều bị dị tộc giết sạch nên từ lâu trong lòng đã căm hận dị tộc đến tận xương tủy rồi. Khi họ nghe Ngô Bình hỏi thế, lập tức đồng thanh nói: “Không sợ!”

“Tốt! Các ngươi đồng lòng như thế là tốt rồi! Hôm nay, chúng ta phải giết mười vạn dị tộc để rửa mối hận và báo thù cho Nhân tộc! Theo ta ra khỏi thành đón địch!”

Trong Thiên Nguyên có hàng tỉ dân đang sinh sống, bọn họ hành động tự phát và bưng nước rượu đứng ở hai bên đường cái để ủng hộ những anh hùng bảo vệ quê nhà của họ!

Đội ngũ một vạn người sắp xếp rất lâu, họ im lặng đi nhanh ra ngoài. Không có mệnh lệnh của Ngô Bình, nên họ không có nhận rượu.

“Ngừng!”

Đột nhiên, Ngô Bình mở miệng nói: “Các hương thân đã ủng hộ cho Thiên Nguyên quân mới đến đây, mỗi người có thể nhận ba chén ấm người!”

Mấy vạn dân chúng đứng hai bên đường lập tức vội vàng đưa rượu đến trước mặt những tướng sĩ, các tướng sĩ đỏ hồng mắt, im lặng nhận chén rượu, uống cạn chỉ một hơi!

Một cô bé đang được một vị người phụ nữ bế trông rất đáng yêu, bưng một chén rượu đến trước mặt Ngô Bình: “Đại soái, cháu mời ngài một chén”.

Ngô Bình nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sau đó nhận rượu uống cạn.

Mỗi người uống hết ba chén, Ngô Bình lập tức lệnh đội quân tiếp tục đi về phía trước. Sau khi mọi người ra khỏi thành, điều khiển lên Độn quan, bay về hướng quân địch.

Phía tây Thiên Nguyên, trên một cánh đồng hoang rộng hai trăm dặm. Thiên Nguyên quân giáng từ trời xuống, đối diện với mười vạn Linh Giáp quân lập tức bày ra trận chiến phòng ngự.

Ngô Bình nhìn sơ qua nói: “Các ngươi có lợi thế rồi, ta đi chém thủ lĩnh đối phương!”

Dứt lời, anh hợp lại với kiếm hóa thành một đường kiếm quang phóng đến thủ lĩnh Linh Giáp quân. Tên này cao hai thước, mặc giáp vàng, khóe môi để mọc hai cọng râu dài, cầm một thanh trường đao đang chỉ huy cho đại quân. Hắn ta thấy kiếm quan Ngô Bình đánh úp đến, chỉ cười lạnh rồi vung trường đao lên bổ vào anh, một ánh đao rợn người lập tức xông thẳng về phía trước.

“Keng!”

Một tiếng nhỏ vang lên, ánh đao của hắn ta bị nát bấy. Nhưng sức mạnh của Ngô Bình vẫn không giảm, chỉ thoắt cái đã đến trước mặt thủ lĩnh Linh Giáp quân.

“Phụt!”

Kiếm quang đâm thủng ngực của hắn ta, tên này là cường giả đã bước nửa chân vào Hỗn Độn rồi nhưng vẫn bị Ngô Bình giết chết chỉ một kiếm! Tuy sức phòng ngự Linh giáp của hắn ta mạnh thật, cũng không đối đầu nổi với một nhát tuyệt sát của Ngô Bình!

Sau đó, Ngô Bình sử dụng Thiên Ảnh kiếm pháp, mười vạn kiếm quang giáng từ trời xuống, xoay tròn vào nhau lập tức giết chết hơn vạn Linh Giáp tộc! Vô số linh quang bay ra khỏi xác và bị Quỷ Thánh kiếm hút hết.

Đám Linh Giáp tộc còn lại đều sợ đến ngây người như đã quên mất chống đối, cứ thế ngạc nhiên đứng yên tại chỗ.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Người nào đầu hàng sẽ được tha chết!”

Thủ lĩnh đã chết, Ngô Bình chỉ dùng một kiếm đã giết sạch một vạn tộc nhân mà đại quân của đối phương vẫn chưa rat tay, đánh thế nào nữa? Ý chí của Linh Giáp quân lập tức lung lay.

Nhưng vài lúc này, Ngô Bình nhân cơ hội sử dụng ảo thuật hút hết ý thức của chín vạn Linh Giáp quân vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh. Xung quanh xuất hiện màn sương mù, đám Linh Giáp quân ở trong màn sương đều rơi vào ảo cảnh không tự thoát ra được. Ngô Bình lại lệnh cho Thiên Nguyên quân ra tay, trói đám Linh Giáp quân lại mang về Thiên Nguyên!

Sau khi bắt chín vạn Linh Giáp quân làm tù binh, lúc này Ngô Bình mới nấu thuốc và tiếp tục luyện chế Cấm Kỵ Quỷ binh. Một trăm Linh Giáp binh chỉ có thể luyện chế ra hai mươi mấy Quỷ binh theo lẽ thường, còn lại đều chết sạch. Chúng bị Quỷ Thánh kiếm hút hết linh lực.

Cuối cùng, chín vạn Linh Giáp quân đã luyện ra hơn hai vạn một ngàn Cấm Kỵ Quỷ binh. Tính cả quân trước đó, thì tổng cộng đã có hai vạn bốn ngàn tên rồi. Ngô Bình đưa Cấm Kỵ Quỷ binh kiểm soát đội quân này giao cho Hà Tử Trần. Có quân Quỷ binh này ở đây đã đủ ngăn đám dị tộc bình thường xâm lược vào Thiên Nguyên rồi.

Tình hình Thiên Nguyên đã ổn định lại, Ngô Bình nghỉ ngơi một chút rồi đi đến Đông Hải trước.

Sáng sớm, Lý Thuần Như đã đứng đợi trước Tiên Kiếm môn. Khi nàng ta vừa thấy người đợi cuối cùng cũng đến, thở một hơi nhẹ nhõm nói: “Anh Bình, đám sinh linh trong biển xâm lấn vào Tiên Kiếm môn ngày một nhiều lên rồi, vừa rồi chúng còn giết vài tên đệ tử của chúng ta”.

Ngô Bình bay lên giữa không trung, đập vào mắt anh là đảo nhỏ của Tiên Kiếm môn, có mấy vạn đảo lớn nhỏ, trên mỗi hòn đảo đều có dân chúng sinh hoạt. Hiện tại biên giới đã biến mất, vậy nên phạm vi của Đông Hải trở nên rộng lớn và bao la vô cùng, có thể nói lớn gấp mấy trăm lần với trước đó. Nhưng sinh linh vừa xuất hiện trong Hải Vực cũng nhiều đến khủng khiếp.

Thật ra Đông Hải chỉ là một trong những hồ nước mặn ở Thiên Giới, cũng không phải là Hải Dương. Trước kia Nguyên Thủy Tiên Giới chỉ chiếm một phần nhỏ của hồ lớn, đa phần đều vào Thiên Giới.

Nhưng lúc này, Ngô Bình thấy được một con giao long hai đầu đang bay từ xa đến. Nơi con giao long này đi qua đều kéo đến mây đen, gió lốc nổi lên cuồn cuộn.

Lý Thuần Như tức giận nói: “Nó lại đến nữa rồi!”

Ngô Bình vươn tay ra chém một nhát, một đường kiếm quang sắc bén lao ra trăm dặm chém rụng một đầu đen của con giao long kia. Con giao long đen bị ăn đau vội vàng quay đầu bỏ chạy, thoắt cái đã biến mất khỏi tầm nhìn của hai người.

Lý Thuần Như vừa mừng vừa sợ: “Anh Bình, sức mạnh của anh bây giờ còn mạnh hơn trước nữa rồi!”

Ngô Bình gật gật đầu: “Thuần Như, anh đã tìm hiểu được rất nhiều tuyệt học trong Kiếm Đạo Vương Tọa, mấy ngày tới đây anh sẽ dạy cho em. Em có thể lựa chọn một ít người đáng tin trong tông môn để truyền lại cho họ”.

Lý Thuần Như gật gật đầu: “Anh Bình, đi đến Cửu Kiếm đảo với em. Em có một tòa biệt viện nơi đó”.

Vì vậy hai người đi vào một đảo nhỏ rộng vài kilomet vuông, trên đảo chỉ có vài tỳ nữ, rất nhiều kỳ hoa dị thảo và cây cối quý hiếm phong phú, đa dạng giống loài. Trong đảo có một cái sân nhỏ, nơi đó là nơi yên lặng tu luyện của Lý Thuần Như vào ngày thường.

Ngô Bình vừa đi vào đảo đã nghĩ, bản thân tìm hiểu thức thứ mười ba trong Tam Giới Kiếm trước, bởi bản thân anh cảm thấy thức thứ mười ba này có thể kết hợp với Trảm Đạo Thập Tam kiếm của mình. Vả lại, anh còn hiểu được gì đó trong Kiếm Đạo Vương Tọa, chắc chắn uy lực của nó sẽ rất mạnh.

Anh nói suy nghĩ của mình cho Lý Thuần Như nghe: “Thuần Như, anh đã mở đạo mạch giúp em. Sau đó, anh giúp em tu luyện Thất Tinh Trảm Đạo Đồ”.

Lý Thuần Như vô cùng vui mừng hỏi: “Em cũng có thể tu hành như vậy được à anh Bình?”

Ngô Bình cười nói: “Có anh ở đây đương nhiên, em có thể tu hành được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK