Đám người kia đồng loạt chắp tay rồi nối đuôi nhau rời đi.
Có một ông lão từ ngoài bước vào, trông dáng dấp là một cao thủ Tiên Thiên. Ông lão kính cẩn nói: “Đại nhân, có một số lạ gọi đến”.
Rồi ông lão cầm chiếc điện thoại phục cổ bằng cả hai tay và đưa đến trước mặt người đàn ông mặc áo dài xanh nhạt. Đôi mắt ông sáng lên: “Chẳng lẽ sư phụ tìm mình?”
Ông vội vàng nghe máy, đầu dây lại vang lên một giọng nói trẻ tuổi: “Là nhị sư huynh phải không?”
Người đàn ông cau mày: “Cậu là ai? Sao lại gọi vào số này?”
Người ở bên kia đầu dây tất nhiên là Ngô Bình. Anh nói: “Chào sư huynh, em là đệ tử mới được sư phụ nhận. Trước khi đi, sư phụ đã đưa danh thiếp của anh và đại sư huynh cho em, bảo rằng có việc thì có thể tìm hai vị sư huynh”.
Vẻ nho nhã thoắt cái biến mất, người đàn ông kia hỏi lại: “Cậu nói gì cơ? Cậu là sư đệ của tôi?”
Ngô Bình đáp: “Phải, sư huynh. Ngoại trừ em, sư phụ còn nhận một sư muội có thể chất cốt tiên”.
Người đàn ông bất lực trợn mắt, mình đã từng này tuổi mà sư phụ còn tìm một cậu sư đệ đến cho mình nữa!
Nhưng ông biết vị sư đệ này không phải là giả. Vì số điện thoại này, ông chỉ đưa cho sư phụ, người khác không hề biết.
Ông hắng giọng nói: “Sư đệ tìm anh có chuyện gì sao?”
Ngô Bình hỏi: “Sư huynh đã từng nghe đến Thần Thiên giáo chưa?”
Người đàn ông hơi biến sắc: “Sư đệ à, cậu có chuyện gì với Thần Thiên giáo vậy?”
Anh đáp: “Người của họ đã trói em gái em, còn em giết một tín đồ của họ. Đối phương hẹn em tám giờ tối nay đến chùa Khô Mộc chờ chết”.
Ông cười khẩy: “Thần Thiên giáo lại thiếu đòn rồi đây! Sư đệ đừng sợ, anh sẽ đến giải quyết chuyện này giúp cậu. Nhân tiện, anh cũng muốn gặp sư đệ và sư muội”.
Người đàn ông kia vừa cúp máy, gương mặt lập tức lộ vẻ lo lắng. Ông lão ở bên cạnh giật nảy mình, đại nhân chưa từng có vẻ mặt như vậy, chuyện gì đã xảy ra thế này?
Thế là ông lão vội hỏi: “Có chuyện gì vậy, thưa đại nhân?”
Người đàn ông nọ thở dài: “Tôi đã lớn tuổi rồi, thật sự không giỏi giao lưu với lứa trẻ”.
Dừng một chút, ông nói tiếp: “Chuẩn bị máy bay đi, tôi muốn đến huyện Minh Dương ở tỉnh K”.
Ở số Ba Đông Hồ, Ngô Bình vẫn đang chờ tin của nhị sư huynh. Anh nhìn đồng hồ, đã sắp sáu giờ rồi, liệu sư huynh có đến không?
Đúng lúc này, một chiếc MPV phổ thông đỗ ở trước cổng biệt thự số Ba Đông Hồ. Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo dài xanh nhạt bước xuống.
Người đàn ông này thoạt nhìn không rõ tuổi tác, tay cầm quạt gấp, ánh mắt sáng như ngọc, toàn thân toát ra khí chất phóng khoáng.
Vừa nghe tiếng ô tô, Ngô Bình đã bước ra. Nhìn thấy người đàn ông mặc áo dài kia, lòng anh giật thót. Trong cơ thể đối phương sở hữu nguồn năng lượng có mật độ như thuỷ ngân vậy!
Nguồn năng lượng ấy cực kỳ khủng khiếp. Bọn họ có một tên gọi, là nhân tiên!
Không cần phải đoán, người này chắc chắn là nhị sư huynh rồi. Ngô Bình vội vàng cúi chào thật sâu: “Chào nhị sư huynh!”
Người kia khẽ cười, sải một bước chân thôi đã là mười mấy mét. Đối phương đỡ Ngô Bình đứng lên rồi đưa mắt nhìn anh, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Không cần đa lễ đâu, sư đệ”.
Cả hai đều đang quan sát người còn lại. Ngô Bình kinh ngạc bởi không biết nguồn năng lượng trong cơ thể người kia đã được luyện thành như thế nào. Người đàn ông nọ thì tò mò Ngô Bình có điểm nào hơn người mà lại được sư phụ nhận làm đệ tử.
Ông lên tiếng: “Sư đệ, lần đầu tiên gặp nhau, xin tự giới thiệu, anh là Dương Mộ Bạch”.
Ngô Bình cười nói: “Chào sư huynh, em là Ngô Bình”.
Hàn huyên vài câu, Ngô Bình đưa Dương Mộ Bạch đến phòng khách.
Dương Mộ Bạch chỉ đưa một tài xế theo, tài xế là người bình thường, đang hút thuốc trong sân. Ông tìm một chỗ để ngồi xuống, đoạn hỏi: “Sư đệ à, sư phụ đến lúc nào vậy?”
Ngô Bình thuật lại chuyện ở Vân Kinh. Dương Mộ Bạch gật đầu: “Không ngờ sư muội lại là cốt tiên. Thiên tài thế này ba trăm năm mới có một người, chẳng trách sư phụ lại nhận làm đệ tử”.
Rồi ông cười nói: “Sư đệ à, chắc hẳn cậu cũng có điểm hơn người”.
Ngô Bình đáp: “Em biết một chút y thuật, luyện bừa chút ít công phu”.
Dương Mộ Bạch cười bảo: “Sư đệ khiêm tốn quá rồi. Có tông sư cảnh giới Thần nào lại luyện bừa mà thành kia chứ”.
Ngô Bình nói: “Trước đây đúng là em tự tu luyện, không ai chỉ dạy”.
Dương Mộ Bạch kinh ngạc. Ông biết nếu không có danh sư chỉ điểm thì việc tu luyện sẽ rất khó khăn và nguy hiểm, bèn hỏi ngay: “Thật ư? Sư đệ đã tu luyện bao lâu rồi?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Hai năm rồi”.
Dương Mộ Bạch trợn tròn mắt: “Gì cơ? Sư đệ à, cậu chỉ mất hai năm mà đã từ một người bình thường trở thành tông sư cảnh giới Thần?”
Anh ngây ra: “Vậy là nhanh lắm sao, sư huynh?”
Khoé môi Dương Mộ Bạch giật giật. Năm xưa ông từ thuở vỡ lòng đi đến cảnh giới Thần, mất đến chín năm. Hơn nữa, nhờ sự chỉ điểm của một cao nhân như sư phụ nên ông mới tiến bộ nhanh đến thế.
Ông hiểu ra vì sao sư phụ lại nhận Ngô Bình làm đệ tử rồi. Anh chẳng khác gì quái vật cả!
Rồi đột nhiên ông thấy rất vui, sau này có một sư đệ quái vật như vậy, ngày tháng chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều.
“Sư đệ à, sư phụ đã dạy công phu cho cậu chưa?”
Ngô Bình lắc đầu: “Sư phụ có việc gấp nên vẫn chưa truyền dạy, chỉ cho em một quyết sách”.
Nói đoạn, anh lấy quyển bí tịch của Kim Cương thiền sư ra. Dương Mộ Bạch lật vài trang, cười bảo: “Đây là công phu đỉnh nhất của chùa Đại Thiền đấy. Cậu luyện chưa?”
Ngô Bình đáp: “Em luyện Ngưng Huyết Chỉ rồi, mấy cái khác thì chưa luyện”.
Mắt Dương Mộ Bạch sáng lên: “Ồ? Cậu luyện thành Ngưng Huyết Chỉ rồi à, vậy đánh anh thử xem uy lực thế nào”.
Ngô Bình sờ mũi: “Sư huynh à, như vậy không hay cho lắm?”
“Yên tâm đi, tôi không gặp bất trắc gì đâu”, Dương Mộ Bạch cười đáp.
Ngô Bình nhấc tay, vỗ lên vai đối phương, một luồng lực chấn động rất kỳ diệu xuyên qua xương. Khoảnh khắc ấy, gương mặt Dương Mộ Bạch loé lên tia sáng đỏ. Ông nhướng mày: “Khá đấy! Uy lực Ngưng Huyết Chỉ của sư đệ rất mạnh, đủ để giết cao thủ Tiên Thiên”.
Rồi ông cười hỏi: “Sư đệ à, cậu luyện Ngưng Huyết Chỉ mất bao lâu vậy?”
Ngô Bình nghĩ ngợi: “Chắc là vài giờ, hơi khó luyện”.
Nụ cười của Dương Mộ Bạch càng sâu hơn. Ông nói: “Sư đệ à, cậu đúng là quái vật! Cậu có biết Ngưng Huyết Chỉ khó luyện ra sao không? Trong hàng nghìn hoà thượng của chùa Đại Thiền, chỉ có không quá mười người luyện thành Ngưng Huyết Chỉ. Hơn nữa, đa số họ đều phải luyện mấy tháng mới thành công. Còn cậu chỉ mất có vài giờ!”
Ngô Bình ngây ra, nhủ thầm, khó đến vậy ư?
Dương Mộ Bạch vỗ vai anh: “Anh sẽ ở lại đây vài ngày. Sư phụ không có mặt, anh sẽ truyền dạy vài món công phu cho cậu”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Cảm ơn sư huynh!”
Sau đó Dương Mộ Bạch hỏi đến mâu thuẫn giữa anh và Thần Thiên giáo. Biết chuyện Thần Thiên giáo bắt trói em gái của Ngô Bình, ông cười lạnh lùng: “Thần Thiên giáo đúng là chán sống! Dám bắt nạt chúng ta!”
Ngô Bình nói: “Người của Thần Thiên giáo hẹn gặp em ở chùa Khô Mộc vào tám giờ tối nay. Em sợ không đánh thắng được họ nên mới nhờ sư huynh giúp đỡ”.
Dương Mộ Bạch cười bảo: “Cậu tìm sư huynh là phải. Chuyện của cậu chính là chuyện của sư huynh. Chúng ta không thể để chúng ức hiếp”.
Ông nhìn đồng hồ: “Vẫn còn sớm. Anh sẽ dạy đoàn thể thuật cho cậu!”