Hơn
nữa, mỗi một lần trùng sinh, anh đều sẽ trở
nên mạnh hơn. Chính Cấm Kỵ là thứ nghịch chuyển Thiên Đạo, trùng sinh chính là nghịch thiên! Cả một kiếp này, Đạo Anh của Ngô
Bình giống như vừa trải qua một lần luân hồi, hiệu quả của Cửu Thế Thiên
Kiêu Đan xuất hiện, tư chất của Đạo Anh tăng lên rất nhiều! Ngay sau đó, đạo
phù văn thứ tư đánh xuống, uy lực lại tăng thêm một chút.
“Ầm!”
Bây
giờ đây, Đạo Anh của Ngô Bình lại phân tách, nhưng Ngô Bình vẫn
không đi chữa trị, từ từ chờ đạo phù văn thứ tư đánh xuống.
“Răng
rắc!”
Cứ
như thế, Kim Quang Phật Đà liên tục rơi xuống phù văn, Đạo Anh của Ngô
Bình bị phá hủy, rồi lại xây lại. Ban đầu, hai ba đạo phù văn là có thể
đánh tan Đạo Anh, nhưng sau đó Đạo Anh đã dần trở nên mạnh hơn, cần bốn năm đạo
phù văn mới có thể phá hủy được.
Sau
khi trải qua chín lần diệt sinh, hiệu quả của Cửu Chuyển Thiên Tâm Đan cuối
cùng cũng được giải phóng hoàn toàn, lại thêm sức mạnh của Cấm Kỵ Trùng Sinh,
khiến cho Đạo Anh của Ngô Bình mạnh mẽ hơn bao giờ hết! Bây giờ
đây, Ngô Bình đã cảm giác được Đạo Anh đã trở nên thông thấu, trí tuệ
và khả năng giác ngộ đều tăng lên rất nhiều.
Lúc
này, một đạo phù văn cuối cùng trong Kim Quang bay đến, trong đầu của Ngô
Bình vang lên một tiếng lớn, đột nhiên khai ngộ! Lúc này đây, anh đã thức
tỉnh được phật tính mà ai cũng có, nhưng không phải ai cũng thu hoạch được! Sau
khi giác ngộ, anh cười nhẹ, bái lạy Phật Đà thật sâu.
Diệu
Âm vô cùng vui mừng, cười nói: “Chúc mừng thí chủ đã thức tỉnh phật tính!”
Sau
đó, ở giữa mày tượng phật đà lại tỏa ra một luồng kim quang, bên trong kim
quang là thông tin thiên lượng, tất cả thông tin mạnh mẽ tràn vào bên
trong thức hải của Ngô Bình, đó chính là Phật Đà Thập Vạn Thần
Thông! Phật tính của Ngô Bình đã thức tỉnh, anh mỉm cười, quan sát
những thần thông đó, trông như những đường chỉ tay. Thế nhưng, qua một lát sau,
anh có một ý tưởng, Thập Vạn Phật Đà Thần Thông, mười cửa thần thông hiện ra,
hóa thành mười luồng phật quang, nổ mạnh bên trong thức hải của Ngô
Bình mà mở ra.
Sức
mạnh khổng lồ, đủ để tiêu diệt cường giả Hỗn Độn Cảnh, nhưng Ngô Bình lại
bất động, giống như những thần thông này là bọt khí tan biến bên trong nước,
không hề quan trọng.
Mười
cửa thần thông được Ngô Bình lựa chọn hoàn toàn thuộc về hai mươi bốn
Phật Môn Đại Thần Thông của phật đà, số lượng tuy không nhiều lắm, nhưng thật
ra lại vô cùng diệu dụng, uy lực khó lường.
Sau
khi có được thần thông, tượng phật đà hơi gật đầu với Ngô Bình, trên mặt
nở nụ cười.
Trên
gương mặt của Diệu Âm lộ ra vẻ vui mừng: “Chúc mừng thí chủ đã đạt được Phật Đà
Thần Thông. Từ bây giờ trở đi, thí chủ có thể tiếp nhận ủy thác của Phật môn”.
Ngô
Bình: “Bây giờ tôi có thể xem đồ à?”
Diệu
Âm cười nói: “Đương nhiên là có thể”.
Vừa
dứt lời, Diệu Âm vung tay lên, trước mặt Ngô Bình lập tức xuất hiện một
bức họa thật dài không thấy được cuối. Bức họa nhanh chóng trải ra từ trái sang
phải, bên trên đó vẽ các loại pháp bảo, nhiều không kể được.
Ngô
Bình mỉm cười, bình tĩnh mà nhìn số bảo bối không thể đếm được này, anh
cũng không chọn đến hoa mắt, mà là dựa vào tri thức và sức phán đoán của mình,
chọn ra được món thích hợp.
Khoảng
qua vài phút, anh bỗng nhiên chỉ vào một thứ ở trên bức họa, đó là một chuỗi
Phật châu, tổng cộng có một trăm linh tám viên bảo châu, mỗi một viên bảo châu
đều có khắc Phật văn cực nhỏ.
Ngay
lập tức, Phật châu đang ở trong cuộn giấy lập tức chuyển sang thật, bay vào
trong tay của Ngô Bình.
Ngô
Bình cười nói: “Bảo bối tốt. Mỗi viên châu đều ẩn chứa uy lực cực kỳ to
lớn”.
Diệu
Âm nói: “Ánh mắt của thí chủ thật tốt, đây là Tam Kỷ Châu. Từ được làm từ xá
lợi của các Cổ Phật trong ba kỷ nguyên mà thành, là một trong mười đại Phật
bảo. Ở kỷ nguyên trước, phật đà từng ban cho Phật tử có ngộ tính nhất trong
Phật môn. Sau này, vị Phật tử kia không phụ sự mong đợi của mọi người, bốn mươi
tuổi đã có thể chứng được phật quả”.
Ngô
Bình còn muốn lấy thêm vài món đồ, nhưng Diệu Âm lại cuộn bức họa lại,
cười nói: “Thí chủ. Sau này mỗi lần người hoàn thành một nhiệm vụ, là có thể
lấy được một bảo bối từ bên trong Phật tàng. Đương nhiên, ba phần đại lễ của
người cũng sẽ không thay đổi”.
Ngô
Bình lập tức trở nên tốt lên, anh gật đầu: “Vậy được. Nói tôi biết ba
nhiệm vụ là cái gì đi”.
Diệu
Âm: “Nhiệm vụ thứ nhất, là tu sửa một ngôi chùa, quy mô của ngôi chùa giống hệt
với Thiên Tự”.
Ngô
Bình: “Chỉ đơn giản như vậy?”
Diệu
Âm lắc đầu: “Không đơn giản. Việc tu sửa chùa, không phải là việc mà trời đất
chấp nhận được, toàn bộ thiên địa đều sẽ làm khó làm dễ anh. Khi đó, không chỉ
vận khí anh kém đi, mọi việc không được thuận lợi, còn sẽ nảy sinh tâm ma”.
Ngô
Bình: “Cái đó thì không thành vấn đề”.
Sau
đó, anh xoay người đi ra ngoài, mà Diệu Âm hóa thân thành một hạt châu, bay vào
trong tay Ngô Bình. Từ đây, Ngô Bình có thể giao lưu với Diệu Âm bằng cách
này.
Ngô
Bình đi xuyên qua kim quang, cửa lớn tự động mở ra, anh đi ra ngoài.
Anh
ra ra vào vào, mất hết cả nửa ngày trời.
Trương
Huyền Thanh ở bên ngoài đã nôn nóng chờ từ lúc sáng sớm, nhìn thấy anh còn sống
bước ra, hai mắt lập tức sáng ngời: ‘Lý công tử, tình hình bên trong thế nào?” Ngô
Bình nhìn hắn một cái, sau khi trải qua một chuyến này, anh đã hiểu rõ
được tình huống bên trong, nếu như không phải anh có thủ đoạn phi thường, chỉ
sợ đã vĩnh viễn không thể nào bước ra.
“Bên
trong không có thứ gì, chỉ có một pho tượng Phật, nói tôi làm kiểm tra, tôi
không đồng ý”. Lời anh nói, trong giả có thật.
Trương
Huyền Thanh trợn mắt, lại hỏi: “Có nguy hiểm gì không?”
Ngô
Bình: “Kim quang bên ngoài có hơi rắc rối, người bình thường không có cách nào
thích ứng được”.
Trương
Huyền Thanh lập tức muốn đi vào bên trong, hắn muốn đẩy cửa ra, nhưng đáng
tiếc, cửa lớn đã đóng lại, hắn không thể đẩy ra được.
Hắn
nhìn về phía Ngô Bình, nói: “Lý công tử, có thể giúp tôi mở cánh cửa này
ra được không?”
Ngô
Bình bình tĩnh nói: “Tôi khuyên anh không nên đi vào đó, anh vào trong đấy
rồi chính là cửu tử nhất sinh. Một lượng lớn kim quang kia không phải là thứ
anh có thể chịu được”.
Trương
Huyền Thanh hít sâu một hơi, nói: “Phú quý hiểm trung cầu, công tử không có thu
hoạch gì, chưa chắc tôi cũng không có.
Mong
công tử hỗ trợ!”
Lời
hay không khuyên được kẻ đáng chết, thấy hắn kiên trì như thế, Ngô Bình cũng
không nói gì, vung tay lên, cánh cửa lớn kia lập tức tự động mở ra.
Trương
Huyền Thanh nói với Chu Như Thanh: “Cậu ở bên ngoài chờ, nếu như tôi không thể
ra được, cậu cứ tiếp tục đưa Lý công tử đi thăm dò nơi khác!”
Chu
Như Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Trương
Huyền Thanh đi vào, hắn vừa mới tiến vào kim quang, thì cơ thể đã lập tức bốc
cháy, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Thể chất của hắn không thể so
được với Ngô Bình, tràn đầy tạp chất, sau khi bị kim quang tẩy một lúc,
lập tức trở nên vô cùng đau đớn.
Bên
trong kim quang, Trương Huyền Thanh bị thiêu đến mức chỉ còn lại bộ xương và
nội tạng cháy đen, nhưng hắn vẫn đi vào bên trong. Chỉ là, kim quang này có thể
kích phát nghiệp hỏa, nghiệp lực của Ngô Bình đã được tẩy sạch từ lâu,
nhưng Trương Huyền Thanh lại là nghiệp lực quấn thân, chưa được vài bước đã hóa
thành tro bụi.
Nhìn
Trương Huyền Thanh bị đốt thành tro, Chu Nhược Thanh òa khóc, che mặt khóc nức
nở.
Ngô
Bình nhẹ nhàng thở dài, nói với Chu Như Thanh: “Hắn ta tội gì phải làm
thế, biết rõ vô cùng nguy hiểm mà còn muốn vào thử”.
Chu
Như Thanh buồn bã nói: “Lý đại ca, đây là mệnh số của chúng tôi. Từ nhỏ bọn em
đã được dạy làm cách nào để thăm dò kỷ nguyên văn minh, được dạy phải có dũng
khí”.
Ngô
Bình: “Như Thanh, gia tộc các người luôn thăm dò kỷ nguyên văn minh, vậy có nghĩa
là các người có rất nhiều kinh nghiệm”.
Chu
Như Thanh gật đầu: “Trong tộc của em có ghi chép về chỗ này, nơi này là Thiên
Tự, bên trong có truyền thừa Phật môn”.
Ngô
Bình: “Quả nhiên là truyền thừa phật đà.
Như
Thanh, tiếp theo chúng ta nên đi đâu?”
Chu
Như Thanh điều chỉnh tâm trạng lại một chút, sau đó lại lấy la bàn ra, nói: “Lý
đại ca, cách đây ba trăm chín mươi dặm về hướng đông có một đạo quan. Đạo quan
kia nhìn có vẻ còn huyền diệu hơn cả Thiên Tự, chỉ là vô cùng nguy hiểm, đi vào
rồi sẽ không còn một ai sống sót. Lý đại ca, chúng ta nên đi không?”
Ngô
Bình nghĩ đến truyền thừa tiên đạo của vị cường giả Kỷ Nguyên kia, nói:
“Đương nhiên là muốn đi, cậu dẫn đường!”
Chương 2991: Đạo Thanh nghe kinh
Chu Như Thanh xốc lại tâm trạng, đưa Ngô Bình
đến đạo quan. Trong lúc bay, Ngô Bình thấy khóe mắt của Chu Như Thanh vẫn còn
nước mắt, anh có thể nhìn ra được cô vô cùng đau lòng trước cái chết của Trương
Huyền Thanh.
Vì thế Ngô Bình hỏi cô: “Giữa cô và Trương Huyền
Thanh hình như rất thân thiết”.
Chu Như Thanh nhẹ nhàng thở dài: “Nếu như anh ấy
không chết, thì sau khi về em sẽ gả cho anh ấy”.
“Vậy sao cô lại không cản hắn đi vào trong Thiên
Tự?” Ngô Bình khó hiểu.
Chu Như Thanh lặng lẽ nói: “Đây là sứ mệnh của
bọn em, cho dù biết có nguy hiểm nhưng vẫn phải đi”.
Ngô Bình không hiểu: “Chuyện thăm dò kỷ nguyên
văn minh quan trọng với gia tộc các người như thế sao?”
Chu Như Thanh gật đầu: “Tổ tiên của hai gia tộc
bọn tôi, đều là cường giả Kỷ Nguyên đời trước. Nhưng bọn họ không phải thật sự
là cường giả Kỷ Nguyên, cho nên hậu thế đều có khuyết điểm nghiêm trọng. Muốn
đền bù phần khuyết điểm này, cần phải tìm kiếm đáp án từ bên trong kỷ nguyên
văn minh”.
Ngô Bình không ngờ đến, tổ tiên của hai nhà này
thế mà lại có cường giả Kỷ Nguyên đời trước. Anh không khỏi hỏi: “Làm thế nào
bọn họ vượt ra được kỷ nguyên?”
Chu Như Thanh: “Đưa thần hồn của bản thân nhập
vào trong pháp bảo Kỷ Nguyên, như thế có thể tồn tại được. Thế nhưng, di chứng
lại vô cùng rõ ràng”.
Ngô Bình: “Thế cái Kỷ Nguyên pháp bảo kia còn ở
gia tộc các người không?”
Chu Như Thanh gật đầu: “Ân”.
Ngô Bình cười khổ: “Gia tộc có được pháp bảo Kỷ
Nguyên, Chu gia các người nhất định vô cùng hùng mạnh”.
Chu Như Thanh: “Đúng thật là lúc trước rất mạnh,
nhưng thế lực hùng mạnh thế nào đi nữa đều có một ngày sẽ xuống dốc. Bây giờ,
Chu gia của em tuy rằng vẫn là thế lực đứng đầu, nhưng đã kém đi rất nhiều so
với năm đó”.
Nói đến đây, cô nói: “Lý đại ca, những lời mà em
nói, đều là cơ mật của gia tộc, mong anh có thể bảo mật”.
Ngô Bình nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không nói cho
người thứ hai. Đúng rồi, khuyết điểm của gia tộc các người là gì, nói ra biết
đâu tôi có thể giúp được”.
Chu Như Thanh nói: “Thiếu thần hồn, nên khi tu
hành đến Đạo Anh cảnh thì rất dễ dàng băng giải. Cho nên người mạnh nhất của
Chu gia bọn em cũng chỉ ở mức Đạo Anh cảnh. Vì thế, từ khi bắt đầu, tổ tiên của
Chu gia đã chọn một đám người ngoài, chọn ba người ưu tú nhất trong số họ làm
nghĩa tử. Ba chi này, sau này phát triển thành những gia tộc hàng đầu. Bây giờ,
ba nhà bọn họ đã không còn trung thành với Chu gia bọn em, nếu như không có
pháp bảo Kỷ Nguyên trấn áp, chỉ sợ bọn họ đã phản từ lâu. Cho nên chúng ta cũng
phải nhanh chóng đi tìm cách phá giải được khuyết điểm”.
Ngô Bình: “Trương gia sau lưng Trương Huyền
Thanh cũng giống như vậy?”
Chu Như Thanh: “Đúng vậy. Hơn nữa tình huống bên
Trương gia còn không ổn hơn, Trương lão tổ nhận hai tên nghĩa tử, bây giờ đều
tự lập môn hộ, gần như phân tán tài sản của Trương gia. Tình hình hiện tại của
Trương gia tràn ngập nguy cơ, cho nên Huyền Thanh mới sốt ruột đến như thế”.
Lúc nói chuyện, hai người đã nhìn đến một khoảng
núi non mây mù mờ ảo trên không trung, Chu Như Thanh nhìn về phía ngọn núi xa
xôi không chớp mắt: “Đạo quan ở chỗ đó”.
Ngô Bình gật đầu, đi đến phía trước đỉnh núi rồi
đáp xuống. Tuy nhiên, lúc anh tiến vào trong làn mây mù, lập tức cảm giác được
không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, cho dù anh có đi từ hướng nào thì đều sẽ
trở lại điểm ban đầu”.
Chu Như Thanh bất đắc dĩ mà nói: “Bên ngoài đạo
quan có pháp trận, người bình thường khó mà vào được”.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, thúc giục sức mạnh
Cấm Kỵ, không gian xung quanh lập tức khôi phục trở lại trạng thái ban đầu, mây
mù cũng ngay lập tức tản ra, cả hai người đều thấy được đạo quan trên núi.
Đạo quan kia cũng không lớn, được xây ở trên
đỉnh núi, phía trước đạo quan có trồng một số loại hoa cỏ, vài cây cổ tùng.
Hai người đi vào trước đạo quan, Đạo Anh của Ngô
Bình đột nhiên trở nên chấn động, dường như bên trong đạo quan có thứ mà nó
thèm muốn!
Trong lòng Ngô Bình vừa động, hắn lập tức đi đến
trước cửa, giơ tay nhấn vào một cái.
Sức mạnh của Vô Thượng Đạo bên trong cơ thể hắn
từ làm nổ tung cánh cửa, trong nháy mắt cửa lớn mở ra. Ở phía sau cửa, là một
luồng ánh sáng màu tím dâng lên, khó mà nhìn được ở bên trong đó có cái gì.
Hai mắt Chu Như Thanh sáng lên, nói: “Lý đại ca,
sao anh mở ra được vậy?”
Ngô Bình không giải thích, nói: “Cô chờ bên
ngoài đi”. Sau đó mới bước vào trong.
Anh đi vào bên trong vùng ánh sáng tím, Đạo Anh
tự mình bay ra, điên cuồng hấp thụ ánh sáng tím. Trong nháy mắt, luồng ánh sáng
tím đó đã bị nó cắn nuốt không còn gì, Đạo Anh cũng thoải mái mà ợ một hơi.
Những ánh sáng tím đó, đối với Đạo Anh thì chính là vật đại bổ.
Lúc này, cánh cổng lập tức đóng mạnh lại, không
gian xung quanh lại trở nên vặn vẹo, trong nháy mắt, Ngô Bình đã đi vào một đạo
tràng cực lớn. Đạo tràng vô cùng lớn, xung quanh có mấy trăm vạn bóng người,
bọn họ đều đang ngồi xếp bằng, nghe một đạo nhân ở giữa giảng kinh.
Đạo nhân kia có gương mặt như cổ nguyệt, tiên
phong đạo cốt, có ba sợi râu đen, mặc một bộ đạo bào nguyệt bạch, trên mặt nở
nụ cười.
Ngô Bình sửng sốt một chút, sau đó cũng ngồi
xuống, cùng nghe kinh với những bóng người mơ hồ kia. Sau khi nghe được vài
câu, anh lập tức mở to hai mắt, những thứ mà đạo nhân giảng và tiên đạo bây giờ
giống nhau đến bảy phần, nhưng có ba lần là anh chưa bao giờ hiểu được!
Anh vểnh tai lên nghe đạo nhân giảng kinh, mà
lần này nghe một lúc đã qua ba ngày. Sau ba ngày, anh nhìn thoáng qua xung
quanh, những bóng người nghe kinh đó vậy mà lại thiếu đi chín phần, chắc hẳn là
không hiểu được những câu sau trong kinh văn, cho nên đã đi trước.
Ngô Bình cũng kệ bọn họ, tiếp tục nghe kinh, một
bên nghe, một bên luyện. Trước đây anh có một số nghi ngờ trong việc tu hành
tiên đạo, từng cái được giải thích, khí tức của Đạo Anh cũng càng ngày càng
mạnh hơn. Đạo môn trong cơ thể của anh, cũng đã dần nhiều thêm ba phần đạo lục,
lại càng trở nên hoàn chỉnh, huyền diệu thêm.
Qua thêm ba ngày nữa, anh cảm giác bản thân có
thể đi sâu vào cảnh giới thứ tám của Đạo Cảnh, Đại Thánh Cảnh. Truyền thừa Đại
Thánh Cảnh của đại nhân toàn diện hơn nhiều so với những cái anh biết. Nếu như
dựa theo tiêu chuẩn trong lời của đạo nhân, thì Đại Thánh Cảnh chân chính, có
thực lực không thua kém gì so với Đại Thánh ở bên Thánh Cổ Đại Lục, thậm chí là
còn mạnh hơn.
Bản thân tu vi của Ngô Bình đã là Đại Thánh, bây
giờ lại được nghe đạo nhân giảng kinh truyền thụ, khí tức quanh thân nhanh
chóng trở nên hoàn thiện, nhẹ nhàng bước vào Đại Thánh Cảnh.
Đại Thánh Cảnh, Đạo Anh của Ngô Bình hóa thành
màu vàng kim, ở Thánh Cổ Đại Lục, anh đã đạt đến tu vi Đại Thánh, lại thêm một
phần vào, hai loại tu hành bắt đầu dung hợp một cách hoàn mỹ!
Lúc này, trên không trung giáng xuống một luồng
sét màu tím, đánh vào trên người của Ngô Bình, rèn luyện thần hồn của cơ thể
anh. Cơ thể của anh tê rần, nhưng không hề bị thương.
Lại thêm ba ngày nữa, Ngô Bình đã hoàn thiện Đại
Thánh Cảnh, mà đạo nhân kia cũng giảng xong kinh. Ngô Bình nhìn ra xung quanh,
trong đạo tràng to như thế, lại chỉ có một mình anh là người sống. Những bóng
người đang ngồi xếp bằng, bây giờ ở chỗ đó lại là một bộ xương khô đang ngồi
xếp bằng!
Da đầu của anh tê dại, anh biết nếu bản thân
không thể lý giải được kinh văn của đạo nhân, thì chỉ sợ bản thân cũng sẽ giống
như những bộ xương khô đó, chết già ở chỗ này!
Lúc này, đạo nhân nhìn về phía anh, khẽ gật đầu
với anh, sau đó vươn tay ra điểm tới, một luồng ánh sáng tím đánh vào giữa mày Ngô
Bình. Ngay lập tức, trong đầu của Ngô Bình có thêm vô số điển tích, kinh văn,
mênh mông bể sở. Nếu như không phải anh có tu vi Đại Thánh Cảnh, thì số lượng
thông tin này cũng đủ để cho tinh thần của anh suy nhược.
Anh không kịp tiêu hóa, chỉ có thể nhớ kỹ những
nội dung này, lưu trữ lại, sau này có thời gian thì đi nghiên cứu và tu luyện.
Sau đó, một luồng sức mạnh mạnh mẽ đẩy anh ra,
anh lui về sau một bước, lập tức trở về lại bên trong đạo quan. Ở trước mặt của
anh, có một chiếc bàn ngọc, bên trong bàn ngọc có ba lá bùa, một thanh bảo
kiếm.