Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1976: Cận vệ Thánh Hoàng

Một người trong số đó run giọng nói: “Cuối con phố này có một phủ đệ rộng lớn, đó chính là phủ Tiên đốc”.

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.

Anh cưỡi cùng kỳ thong dong đi đến trước cổng của phủ Tiên đốc, có một mảnh đất trống được lát bằng tiên ngọc ở đây, thoạt nhìn trông rất hoành tráng.

Anh búng tay một cái, đống rác trước cổng của Lý phủ lập tức được chuyển đến đây.

Hộ vệ đứng canh cổng ở đây nhanh chóng chạy vào trong bẩm báo, một lát sau, có một người trông giống quản gia đã dẫn theo tùy tùng đi ra. Khi nhìn thấy đống rác này cùng Ngô Bình đang cưỡi con cùng kỳ thì ông ta lại quay vào trong phủ.

Mười lăm phút sau, phủ Tiên đốc cũng chẳng có động tĩnh gì. Vì thế, Ngô Bình lại búng tay thêm cái nữa, nhà xí của tất cả các hộ ở trong thành đều mở cửa, phân bên dưới bay lên rồi tiến tới trên khoảng không của phủ Tiên đốc. Sau một tiếng động lớn, bao nhiêu phân cùng nước giải đã tưới xuống phủ trông rất mắc ói.

Một tiếng gầm giận dữ vọng từ trong phủ ra, một cường giả cấp Đại Đạo Quân lao ra ngoài, người này mặc áo quan, tay cầm bảo kiếm, xem chừng định ra giết Ngô Bình.

Song, người đó vừa đến gần thì cùng kỳ đã há cái miệng rộng ra, một lực hút rất lớn xuất hiện, quan Tiên đốc kia đã bị hút vào trong.

“Nhồm nhoàm!”, cùng kỳ đã xử lý người này với vài miếng.

Người của phủ Tiên đốc ở phía xa thấy thế thì đều biến sắc mặt.

Giết Tiên đốc ở đây rồi nhưng Ngô Bình vẫn chưa nguôi giận, vì thế anh động tinh thần một cái, các Chân Nhân trong sào huyệt của tà ma được anh dạy dỗ đã bắt đầu biến thành cận vệ của anh.

Cận vệ Thánh Hoàng còn mạnh hơn cả thánh vệ, cận vệ nhất đẳng có thực lực ngang với Thánh Vương. Cận vệ nhị đẳng có thực lực ở giữa Đại Thánh và Thánh Vương, còn cận vệ tam đẳng thì mạnh hơn thánh vệ nhất đẳng, thậm chí có thể một chấp năm.

Cuối cùng đã có hơn một nghìn Chân Nhân thái cổ trong số 12 nghìn người đột phá thành cận vệ quân. Trong đó có tám cận vệ nhất đẳng, 300 cận vệ nhị đẳng và 800 cận bệ tam đẳng.

Số còn lại thì đột phá thành thánh vệ nhất đẳng và nhị đẳng, trong đó có 3600 thánh vệ nhất đẳng và 7500 thánh vệ nhị đẳng.

Ngô Bình tìm một vùng đất rộng để truyền thụ công pháp cho các thánh vệ và cận vệ, cùng lúc đó anh cũng tranh thủ nghiên cứu nốt công pháp mình chưa học xong của điện đường Cực Võ.

Ngô Bình là Thánh Hoàng, vì thế võ học của điện đường Cực Võ không còn khó với anh nữa. Anh chỉ mất một loáng là các công pháp, võ kỹ đều đã xuất hiện trong đầu, để anh thi triển tùy thích.

Thạm chí anh còn mở thêm điện đường thứ hai, tương tự như lần trước, anh cũng nhanh chóng nắm vững các công pháp võ học ở đây.

Sau đó, anh lại vào tiếp điện đường thứ ba, hay chính là điện đường truyền kỳ. Điện đường này có 42 loại công pháp, 64 loại võ kỹ và 24 viên đan dược.

Lần này anh phải mất một lúc lâu thì mới học xong, cuối cùng tập trung hết công pháp lại.

Khi anh tổ hợp các công pháp lại với nhau thì mạnh lạc của võ học đã xuất hiện trong đầu. Anh kết hợp với lý giải về võ học của mình rồi từ đó chọn ra ba bộ công pháp, hai bộ kiếm pháp, hai bộ công pháp và 12 loại bí kỹ võ học.

Khi Ngô Bình lĩnh hội truyền kỳ trong ba điện đường xong thì có một chùm sáng ba màu xuất hiện trong thức hải của anh, nó rung lên một chút rồi vang lên một giọng nói đã lâu không gặp.

“Rất tốt, anh đã lĩnh hội được võ học của ba điện đường. Tiếp theo đây, anh có thể nhận được một loại sức mạnh lớn củ vũ trụ võ đạo”.

Trước đó, Ngô Bình đã có được ba loại sức mạnh trong tảng đá nhưng vẫn chưa dùng đến, Ngô Bình anh đã có tư cách và năng lực để luyện hóa và hấp thu chúng rồi.

Ngô Bình: “A Kỳ, vũ trụ võ đạo của các cô mạnh hơn vũ trụ của bọn tôi à?”

A Kỳ: “So về quy mô thì vũ trụ võ đạo sẽ lớn hơn một chút, nhưng vũ trụ của các anh cũng đã lớn mạnh hơn rồi. Cuối cùng cái nào hơn vẫn chưa biết được”.

Ngô Bình: “Tôi có cảm giác võ đạo mà mình tu hành không thể phát huy uy lực tương ứng được”.

A Kỳ: “Đương nhiên rồi, vũ trụ của các anh không phải trung tâm võ đạo. Nếu anh đến vũ trụ võ đạo thì anh sẽ thấy lực chiếc đấu võ đạo của mình mạnh hơn bây giờ nhiều”.

Ngô Bình: “Không biết tôi có thể đến đó tu hành ko?”

A Kỳ: “Được, với tư chất và tu vi hiện giờ thì tôi có thể mở cửa của vũ trụ võ đạo cho anh”.

Ngô Bình: “Được, tôi đã sáng tạo ra con đường tu tiên Nhân đạo. Bước cuối của công pháp này cần tiếp xúc với văn minh của một kỷ nguyên khác, từ đó hình thành cường giả kỷ nguyên. Nhưng nếu tôi có thể vào vũ trụ khác và lưu lại dấu ấn thì hiệu quả còn cao hơn”.

A Kỳ: “Dấu ấn kỷ nguyên ư? Nếu anh cần thì tôi có thể tặng anh trái tim kỷ nguyên”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Cô có trái tim kỷ nguyên ư?”

A Kỳ: “Ngày xưa, để võ đạo thích ứng với vũ trụ này, người của chúng tôi đã giết rất nhiều cường giả kỷ nguyên, sau đó luyện hóa dấu ấn kỷ nguyên của họ thành trái tim kỷ nguyên”.

Ngô Bình cau mày: “Tại sao các cô lại giết cường giả kỷ nguyên?”

A Kỳ: “Có trái tim kỷ nguyên rồi thì cường giả của vũ trụ võ đạo có thể sinh tồn được ở vũ trụ này, mà ko bị bài xích”.

Ngô Bình: “Hiệu quả của trái tim kỷ nguyên tốt hơn dấu ấn kỷ nguyên à?”

A Kỳ: “Đương nhiên, mấy trăm dấu ấn kỷ nguyên mới có thể ngưng luyện thành một trái tim kỷ nguyên hoàn chỉnh mà”.

Ngô Bình: “Có cô bao nhiêu trái tim kỷ nguyên?”

“Hiện giờ, tôi có 12 cái. Nhưng với thực lực hiện giờ của anh thì chưa tiếp nhận được trái tim kỷ nguyên đâu. Theo tiêu chuẩn của vũ trụ này thì ít nhất phải là cường giả năm kỷ nguyên thì mới có thể luyện hóa trái tim kỷ nguyên được. Hơn nữa, muốn có được nó thì anh cần sáng tạo ra công đức có võ đạo”.

Ngô Bình: “Công đức võ đạo là gì?”

A Kỳ: “Hiểu một cách đơn giản là anh sẽ thành lập một thế lực và phổ biến võ đạo, để nhiều người tu luyện hơn”.

Ngô Bình: “Võ đạo do chính tôi sửa đổi có được không?”

“Được, chỉ cần là võ đạo thì đều được”, A Kỳ đáp.

Ngô Bình cười nói: “Giờ tôi đã truyền thụ võ đạo cho cả chục nghìn cấm quân rồi, thế có được tính không?”

A Kỳ: “Tôi đã ghi chép cho anh rồi, số người anh truyền thụ càng nhiều, cảnh giới càng cao thì công đức của anh càng lớn. Nhưng công đức hiện giờ của anh vẫn có hạn”.

Ngô Bình: “Được rồi, xem ra muốn có được trái tim kỷ nguyên của cô không phải chuyện dễ rồi”.

A Kỳ: “Cố lên”.

Ngô Bình không bận tâm đến chuyện này lắm, mà tiếp tục bồi dưỡng cấm quân.

Mặt khác, thông tin Tiên đốc bị quái thú ăn thịt đã lan khắp quốc đô. Đại đế Thiên Đỉnh biết chuyện xong thì bừng lửa giận, lập tức cử 100 nghìn đại quân bao vây Lý phủ, thủ lĩnh là một thượng tướng của đế quốc tên là Võ Nguyên Tiên.

Võ Nguyên Tiên là một cưởng giả cấp Đạo Tổ, từng đi theo Đại Đạo Quân nhiều năm và cùng vào sinh ra tử, vì thế ông ta rất có uy với tam quân.

Ông ta dẫn đại quân bay tới khoảng không của Lý phủ, đang chuẩn bị hạ lệnh tấn công thì nhìn thấy Ngô Bình đang luyện binh.

Luýc này, anh đang huấn luyện cho hơn mười nghìn cấm quân, mỗi người đều có khí tức mạnh mẽ, trong đó có một số người còn mạnh hơn Võ Nguyên Tiên.

Điều đáng sợ hơn là người huấn luyện họ trông cảnh giới không cao, nhưng tất cả mọi người đều phục tùng và cung kính anh tuyệt đối.

Võ Nguyên Tiên đã có nhiều kinh nghiệm đánh trận nên con mắt rất tinh, ông ta hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Lui binh!”
Chương 1977: Học viện Vạn Đạo Doanh Châu

Võ Nguyên Tiên rút rồi, Ngô Bình mới nhìn lên khoảng không ở phía Tây rồi tỏ vẻ khinh bỉ.

Tối đó, đế quốc Thiên Đỉnh đã cử sứ thần đến phong Ngô Bình làm Thiên Võ Vương, nhưng khu vực phân cho anh lại là ở Doanh Châu xa xôi.

Nhận thánh chỉ sắc phong xong, Đường Băng Vân cười mỉa: “Đế quốc Thiên Đỉnh thông minh thật, chưa kể Doanh Châu là vùng hẻo lánh khó phát triển, mà bản thân nó cũng chỉ là một nước thuộc địa. Chúng ta đến đó có khác nào chiếm đóng Doanh Châu cho Thiên Đỉnh đâu”.

Ngô Bình bật cười nói: “Thật ra Doanh Châu cũng không đến nỗi nào”.

Đường Băng Vân hỏi: “Anh nói vậy là sao?”

Ngô Bình lấy một tấm bản đồ ra rồi chỉ vào vị trí của Doanh Châu, sau đó di chuyển dần về phía Đông: “Vùng biển này là một trong các cấm địa, nghe nói có đây có Binh tộc đang say giấc”.

Đường Băng Vân: “Cấm địa ư? Em nghe nói cấm địa rất nguy hiểm, nước Long ngày xưa hay đế quốc Thiên Đỉnh của bây giờ đều từng cử người đến đó thám thính”.

Ngô Bình: “Cấm địa này vốn thuộc đại lục Côn Luân, có Binh tộc sinh sống ở đây. Trước kia, thực lực của anh có hạn nên không thể tìm thấy gì, nhưng giờ anh đã là Thánh Hoàng rồi nên kiểu gì cũng có thu hoạch”.

Đường Băng Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Như thế cũng tốt, chúng ta cứ chiếm Doanh Châu trước, sau đó nếu có thể lợi dụng Binh tộc thì có thể lấy Doanh Châu làm gốc rồi đánh chiếm địa bàn lớn hơn”.

Ngô Bình: “Địa bàn lớn hay nhỏ cũng được, nhưng chúng ta buộc phải có thực lực đủ mạnh để tự bảo vệ mình. Đại kiếp sắp đến rồi, khi ấy không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, chúng ta cần chuẩn bị trước thì mới yên tâm được”.

Đường Băng Vân: “Trước khi mình đến đó, em nghĩ cần kiểm tra đã”.

Ngô Bình: “Ừ, vài hôm nữa anh sẽ đến Doanh Châu, nếu có thể khống chế được Doanh hoàng là tốt nhất, không được thì đành dùng vũ lực vậy”.

Lúc này, Tư Không Vũ đã tới, ông ta đang nắm quyền quản lý quân đội của đế quốc Thiên Võ.

“Bệ hạ, mạt tướng nghĩ chúng ta nên xuất binh tấn công luôn Thiên Đỉnh, sau đó khống chế cả đại lục, rồi người sẽ là Hoàng đế”.

Ngô Bình xua tay: “Đại kiếp sắp đến rồi, không ai biết mình có bảo vệ được quốc gia hay không, cách tốt nhất bây giờ là thành lập một môn phái hoặc tồn tại dưới dạng thế gia”.

Tư Không Vũ: “Nhưng chúng ta có rất nhiều quân lính, không việc gì phải sợ Thiên Đỉnh”.

Ngô Bình: “Không phải sợ, mà là không cần thiết đối đầu với họ. Không Vũ, rồi sẽ đến lúc cho ông ra tay mà”.

Tư Không Vũ: “Vâng”.

Tư Không Vũ ra về, Đường Băng Vân nói: “Không chỉ Tư Không Vũ, mà em cũng thấy hơi bực mình. Mình vốn là một nước mạnh mà giờ lại thành ra thế này, may mà anh có chỗ cho dân chúng ở, không thì hậu quả không biết sẽ thế nào”.

Ngô Bình: “Thời cơ chưa đến, đành để họ ôm bực trong người vậy”.

Ngô Bình ở lại nhà vài hôm để luyện đan rồi sai người mang đến Đan Hoàng Các. Ba ngayd sau, anh đã hoá thành một tu sĩ bình thường và xuất hiện ở Doanh Châu.

Doanh Châu được rất nhiều đảo bao quanh, diện tích của nơi này rất lớn, nó nằm ở phía bắc của biển đông. Do đại lục Hồng Hoang đã thống nhất nên diện tích của Doanh Châu càng lớn hơn, dạo này còn có thêm nhiều đảo nữa.

Ngô Bình vừa đặt chân đến một thành trì ở phía Tây Doanh Châu thì Hoshi đến tìm. Thì ra mấy tháng trước, Hanami Tsukihime đã sai cô ấy đến đây thăm dò tình hình và mua ít tài sản.

Ngô Bình: “Hoshi, giờ Doanh Châu thế nào?”

Hoshi: “Chủ nhân, giờ Doanh Hoàng đang có quyền uy mạnh chưa từng có, không một ai dám chống lại anh ta. Nhưng nửa năm trở lại đây, Doanh Hoàng ngày càng bạo ngược, hở chút là giết người, đến phi tử trong cung cũng bị anh ta giết không ít, hoàng tử cũng chết mất một phần ba rồi, còn số lượng đại thần chết thì nhiều không đếm xuể. Bây giờ, ai cũng thấy bất an, chỉ sợ bị anh ta giết”.

Ngô Bình: “Bạo ngược ư? Sao bảo anh ta là minh quân cơ mà?”

Hoshi: “Nhưng giờ anh ta lại như một tên bạo chúa rồi ạ”.

Ngô Bình híp mắt lại: “Nếu tự nhiên thay tính đổi nết như vậy thì hay thật”.

Hoshi: “Chủ nhân đến để thăm dò Doanh Châu ạ?”

Ngô Bình: “Ừ. À, nghe nói bốn đại học viện đều rất nổi tiếng và có lịch sử lâu đời, chúng ta đến đó xem đi”.

Hoshi cười nói: “Vâng, hầu hết người bên ngoài đều đến đây vì hâm mô các học viện này. Hiện nay, bốn đại học viện có rất nhiều thiên tài. Miền Tây này có học viện Vạn Đạo, viện trưởng là một cường giả cấp Đạo Tổ”.

Ngô Bình: “Ừ, chúng ta đến đó thôi”.

Hoshi dẫn Ngô Bình đi tới cổng của học viện Vạn Đạo, ngay trước cổng học viện là một quảng trường được lát bằng ngọc thạch.

Nhìn các học viên ra vào, Ngô Bình thấy hơi ngưỡng mộ: “Doanh Châu đã tồn tại nhiều năm nên có nền móng vững chắc, các học trò này đều rất khá”.

Thật ra đế quốc Thiên Võ cũng dùng cách tương tự, đó là xây dựng học quán, học cung, nhưng do các biến động gần đây nên quy chế hơi ngắt quãng.

Hoshi: “Chủ nhân, thật ra bốn đại học viện mới chính thức quản lý Doanh Châu. Doanh hoàng hiện giờ chính là thế lực được bốn đại học viện cùng bầu ra. Học viện hoàng gia cũng là bốn đại học viện cùng bỏ vốn bỏ người ra xây dựng nên vẫn thuộc quyền quản lý của họ”.

Ngô Bình: “Vậy thì Doanh Hoàng chỉ là một con rối thôi à”.

Hoshi: “Không phải con rối, Doanh Hoàng là người đại diện cho lợi ích của bốn đại học viện, vì vốn Doanh Hoàng cũng là lợi ích chung của bốn học viện”.

Ngô Bình: “Thế thì chỉ cần khống chế được bốn học viện này thì cũng xử được luôn Doanh Hoàng rồi”.

Hoshi gật đầu: “Đúng vậy, nhưng cường giả ở các học viện này đông lắm nên muốn khống chế được họ là rất khó”.

Lúc này, Ngô Bình phát hiện trên cổng của học viện Vạn Đạo có dán một thông báo. Trên đó viết rằng học viện Vạn Đạo đang tuyển giáo viên với đãi ngộ cực tốt, ngoài ra chỉ cần thực lực của giáo viên đủ mạnh, có thể bồi dưỡng ra học viên xuất sắc thì sẽ trở thành một thành viên của hội Nguyên Lão, đồng thời có tư cách tranh cử viện trưởng”.

Ngô Bình cười nói: “Giáo viên mới có thể trở thành nguyên lão, học viện Vạn Đạo này định làm gì vậy?”

Hoshi: “Chủ nhân không biết đấy thôi, học phủ Truyền Kỳ muốn chiếm bốn đại học viện này lâu rồi, hai bên còn cá cược với nhau. Điều này khiến bốn đại học viện thấy rất áp lực, vì thế mới muốn nhanh chóng nâng cao thực lực”.

Ngô Bình chớp mắt: “Tuyển giáo viên hả? Tốt rồi, mình có thể truyền thụ võ đạo cho họ”.

Anh chợt nhớ đến lời của A Kỳ, đó là tích công đức qua việc truyền thụ võ đạo. Hiện giờ có một học viện đang bày trước mặt mình, đây chẳng phải cơ hội tốt cho anh hay sao?

“Chắc tôi sẽ thử”.

Hoshi ngẩn ra: “Chủ nhân, người muốn làm giáo viên ạ? Thế có khác gì dùng dao mổ trâu giết gà?”

Ngô Bình: “Thánh Hoàng dạy dỗ thiên hạ cũng là việc nên làm mà”.

Vì thế, Ngô Bình đã đi đến cửa Tây của học viện, cửa này không lớn, nhưng có người trông coi.

Nhìn thấy Ngô Bình và Hoshi, người đó hỏi: “Hai vị đến có việc gì?”

Ngô Bình: “Ứng tuyển giáo viên”.

Người kia gật đầu: “Muốn làm giáo viên của học viện thì phải xuất sắc mọi mặt, vì thế cần tham gia khảo hạch. Phí tham gia do thí sinh tự lo. Đương nhiên, nếu qua được vòng cuối thì sẽ được miễn phí”.

Ngô Bình: “Được”.

Người kia gật đầu, sau đó ngoảnh lại nói gì đó, một cô gái mắc sườn xám màu đen đã đi ra, cô ấy có làn da trắng cùng gương mặt xinh đẹp: “Chào anh, tôi là Hương Nguyên Thể, giáo viên thực tập”.

Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình”.

Hương Nguyên Thể: “Anh Ngô, mời anh đi theo tôi vào kiểm tra”.
Chương 1978: Giáo viên thực tập

Ba người vừa đi vừa nghe Hương Nguyên Thể giới thiệu về các vòng thi. Các vòng đều rất đơn giản, thứ nhất là kiểm tra kiến thức, tiếp đến là lực chiến đấu. Phần học thức có thể chọn tu hành, luyện đan, dùng đốc hoặc y thuật, nhưng hầu hết mọi người đều chọn tu hành. Cũng có nhiều giáo viên thiên tài chọn nhiều hạng mục kiểm tra hơn, như thế thì điểm cũng cao hơn.

Thực lực thì cũng không phức tạp, chỉ cần khiêu chiến con rối Tiên Võ, có thể khiêu chiến con rối ở cấp càng cao thì thực lực càng mạnh.

Trong đó, điểm học thức trên 60, lực chiến đấu trên 50 là có thể trở thành giáo viên thực tập. Sau một năm khảo sát toàn diện, giáo viên thực tập có thể trở thành giáo viên các cấp theo trình độ của mình.

Hương Nguyên Thể: “Anh Ngô, thật ra lần khảo hạch này rất quan trọng, nó sẽ quyết định sau này anh có thể trở thành giáo viên ở cấp nào”.

Ngô Bình: “Không biết giáo viên có mấy cấp?”

Hương Nguyên Thể: “Ba, là sơ cấp, trung cấp và cao cấp, sau đó đến giáo viên trình độ mấy sao. Hiên giờ, giáo viên bốn sao là cấp cao nhất, hơn nữa chỉ có đúng một người. Ngoại lệ duy nhất thì có viện trưởng, vì viện trưởng là giáo viên năm sao rồi. À, khảo hạch của bốn đại học viện đều giống nhau nên cấp bậc của giáo viên sẽ có hiệu nghiệm ở cả bốn học viện và học viện hoàng gia. Ngoài ra, học phủ Truyền Kỳ cũng dựa vào hệ thống cấp giáo viên của chúng ta để xét duyệt tuyển chọn giáo viên. Ví dụ như trước kia, đã từng có một giáo viên ba sao và hai giáo viên hai sao đến đó rồi”.

Ngô Bình: “Được học phủ Truyền Kỳ tuyển làm giáo viên chứng tỏ bốn đại học viện cũng có thực lực nhất định”.

Nói rồi, Ngô Bình đã được Hương Nguyên Thể dẫn đến một đại sảnh khảo hạch học thức. Có mười đài kiểm tra ở đây, tương đương với y đạp, võ đạo, chú thuật, luyện đan, tu tiên, thần đạo, dị thuật và luyện khí.

Ngô Bình chỉ vào y đạo, sau đó đứng lên bục đó. Một quyển sách lớn mở ra trước mặt anh, trên đó xuất hiện các câu hỏi. Các câu hỏi này rất dễ với Ngô Bình nên anh hạ bút trả lời ngay.

Tốc độ viết của Ngô Bình rất nhanh, bút vừa chạm giấy đã viết ra cả tỷ con chữ. Sau đó, cuốn sách phát ra ánh sáng vàng rồi ngưng tụ thành các điểm sáng trên cao, điều này chứng tỏ đáp án của anh là chính xác.

Hoshi hỏi Hương Nguyên Thể: “Đúng rồi nhỉ?”

Hương Nguyên Thể ngẩn ra nhìn Ngô Bình rồi gật đầu nói: “Đúng rồi, hơn nữa đáp án còn chuẩn hơn cả đáp án gốc, vì thế được điểm tuyệt đối là 10 + 2”.

Sau đó, Ngô Bình lại trả lời câu hỏi cho chín câu còn lại, chỉ có duy nhất một câu anh được 10 điểm, ngoài ra đều được 12 điểm hết. Nên anh đã có tổng cộng 118 điểm.

Hương Nguyên Thể vô cùng kinh ngạc, cô ấy cảm thán: “Giỏi quá! Trong lịch sử, số điểm cao nhất của y đạo là 87, vậy mà anh Ngô đã được 118 điểm”.

Ngô Bình: “Giờ đến luyện đan”, nói rồi, anh đi sang bục thứ hai.

Hoshi: “Nếu tham gia thêm phần khác của học thức thì có được cộng dồn điểm vào không?”

Hương Nguyên Thể: “Học viện sẽ chọn ra phần có điểm cao nhất làm chính, điểm của các phần khác là phụ. Điểm phụ chỉ được cộng một nửa thôi. Ví dụ, điểm phụ là 100 thì cuối cùng chỉ được cộng thêm 50 điểm. Ví dụ cụ thể hơn, một người có điểm chính là 80, điểm phụ là 60 thì điểm cuối cùng sẽ là 80 cộng 30 là 110”.

Loáng cái, Ngô Bình đã thi xong phần luyện đan và giành được 120 điểm. Sau đó, điểm tu tiên của anh là 112 điểm, võ đạo là 117 điểm, dị thuật là 95 điểm, chú thuật là 71 điểm.

Kiểm tra kết thúc, điểm số cuối cùng của Ngô Bình là 315 điểm. Số điểm cao nhất trong lịch sử là 127, cách Ngô Bình rất xa.

Hương Nguyên Thể cười nói: “Anh đã phá kỷ lục, chúc mừng! Tiếp theo, chúng ta sẽ kiểm tra thực chiến”.

Bọn họ cùng đi vào một đại điện, Hương Nguyên Thể nói: “Kiểm trả thực chiến rất đơn giản, anh sẽ chọn một con rối ở các cấp rồi tiến hành tỉ thí với nó”.

Có 100 thẻ bài dựng thẳng trong đại điện, đại diện cho các con rối từ cấp một đến cấp 100, con rối ở các cấp khác nhau thì điểm cũng khác nhau.

Ví dụ đánh thắng con rối cấp 10 thì được 40 điểm, con rối cấp 50 thì được 150 điểm.

Ngô Bình nhìn ngay về phía con rối cấp 100, theo hướng dẫn thì con rối cấp này có thực lực ngang với Đạo Tổ, nếu đánh bại nó thì sẽ nhận được điểm tuyệt đối là 500.

Ngô Bình thấy mình không cần nhiều điểm đến vậy nên đã chỉ vào con rối cấp 92: “Nó”.

Thực lực của con rối cấp 92 ngang với cấp Đạo Tổ bình thường.

Trận chiến bắt đầu, một con rối cao ba mét cầm một đao một kiếm đi ra, nó vừa ra tay một cái thì đã ăn ngay một quyền của Ngô Bình vào ngực.

Rắc!

Một tiếng động vang lên, toàn thân con rối bốc khói đen và ánh chớp, đầu nó ngoẹo sang một bên, không còn lực chiến đấu nữa.

Hương Nguyên Thể nhìn đến ngẩn người: “Ôi…”

Ngô Bình: “Giờ tôi qua rồi chứ?”

Hương Nguyên Thể nhìn anh chân chân rồi nói: “Anh Ngô, điểm của anh cao lắm, học thức là 315, lực chiến đấu là 325, tổng điểm là 640. Giờ tôi phải đi gặp vài nguyên lão”.

Ngô Bình: “Được”.

Hương Nguyên Thể thu xếp cho Ngô Bình và Hoshi vào một tiểu viện, rót nước pha trà cho họ xong thì mới đi gặp các nguyên lão của học viện.

Học viện Vạn Đạo có mười nguyên lão, các nguyên lão này đều do gia chủ của các thế gia có nền mòng vững chắc đảm nhiệm. Số điểm của Ngô Bình đã khiến họ phải khiếp sợ, giờ họ và viện trưởng đều đang chờ tin.

Hương Nguyên Thể vô cùng căng thẳng, cô ấy cũng ít khi gặp các nguyên lão, nói gì đến tất cả nguyên lão và viện chủ.

Cô ấy dè dặt đi vào điện Nguyên Lão rồi hành lễ, nói: “Viện trưởng, các nguyên lão, có một tu sĩ trẻ tuổi tên là Ngô Bình đã giành được 640 điểm trong phần thi tuyển chọn giáo viên ạ”.

Viện trưởng là một người phụ nữ mặc váy đỏ, tuổi không quá lớn, trông còn trẻ hơn cả Hương Nguyên Thể. Cô ấy cười nói: “Tôi đang lo về vụ cá cược với học phủ Truyền Kỳ vào năm sau, kết quả đã có một giáo viên thiên tài đến, rõ là ông trời muốn chúng ta thắng rồi”.

Một người đàn ông trung niên mặt vuông đầy uy nghiêm nghiền ngẫm nói: “Nếu cậu ta giỏi vậy thì sao không đến học phủ Truyền Kỳ luôn? Tôi nghĩ nên điều tra về cậu ta”.

Một ông lão để râu bật cười, gương mặt gầy gò già nua đầy nếp nhăn: “Tôi nghĩ không cần đâu, dù cậu ta đang tính toán điều gì thì giờ cũng có lợi với chúng ta thôi. Hãy giao các học trò xuất sắc cho cậu ta và cho mấy thầy trò một thời gian. Nếu đúng là cậu ta có tài thì chúng ta sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng. Người như vậy sau này sẽ có thành tựu lớn, giờ chúng ta kết giao cũng là việc tốt”.

Viện trưởng gật đầu: “Dịch trưởng lão nói đúng, tôi cũng đồng ý”, giọng nói của cô ấy rất êm tai.

Trưởng lão mặt vuông nói: “Chúng ta có mấy học viên xảy ra vấn đề trong tu luyện và đang bị nhốt dưới lòng đất còn gì, tôi nghĩ nên giao họ cho cậu ta”.

Dịch trưởng lão cau mày nói: “Thạch trưởng lão, thứ chúng ta cần là học viên có thực lực mạnh, ông giao mấy người kia cho cậu ấy để phí thời gian à?”

Thạch trưởng lão: “Tôi không nghĩ vậy, nếu cậu ta vừa có tài vừa có thực lực thì hãy để cậu ta thể hiện. Biết đâu, cậu ta sẽ khiến chúng ta ngạc nhiên thì sao!”
Chương 1979: Đạo Chí Thành

Viện trưởng váy đỏ cười nói: “Thạch trưởng lão nói cũng có lý. Theo quy trình bình thường thì giáo viên thực tập cần được quan sát một thời gian thì mới có thể trở thành giáo viên chính thức. Thế này đi, nếu anh ta có thể bồi dưỡng được những kẻ phát điên và vô tri ở dưới lòng đất thì chúng ta sẽ cho anh ta thân phận giáo viên chính thức luôn”.

Thạc trưởng lão ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Viện trưởng, nếu khảo hạch giáo viên của cậu ta đạt đến cấp mấy sao thì mình cũng cho luôn ư?”

Viện trưởng: “Đương nhiên, nếu đã là nhân tài thì chúng ta sẽ phá lệ rồi đề bạt anh ta, như thế anh ta mới đồng ý bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài hơn cho chúng ta”.

Thạch trưởng lão: “Được rồi, vậy thì làm theo ý của viện trưởng”.

Viện trưởng nói với Hương Nguyên Thể: “Lát nữa cô hãy dẫn Ngô Bình đến phòng làm việc gặp tôi”.

“Vâng ạ”, Hương Nguyên Thể lui ra ngoài.

Hương Nguyên Thể quay lại chỗ Ngô Bình rồi nói với giọng cung kính: “Chúc mừng anh Ngô, viện trưởng và các nguyên lão rất tán thưởng anh. Anh nghỉ ngơi một lát đi, sau đó tôi sẽ dẫn anh đi gặp viện trưởng”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Phiền cô rồi”.

Hương Nguyên Thể: “Việc nên làm thôi”.

Đôi bên trò chuyện thêm khoảng nửa tiếng, sau đó Hương Nguyên Thể mới dẫn Ngô Bình đến trước một ngôi nhà cổ kính rồi đưa anh lên tầng hai, tới một cánh cửa lớn bằng gỗ thật.

Cửa mở, Ngô Bình đã nhìn thấy một không gian rộng lớn như một cung điện, có một giá sách cao cả trăm mét ở bên trong, sách và tài liệu chất đầy trên đó.

Giữa các giá sách cao lớn ấy có một cái bàn sách dài ba mét, rộng một mét, một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa, mặc sườn xám màu hồng đang ngồi lật giở tài liệu ở bàn sách.

Hương Nguyên Thể bình thản cúi người chào rồi lui ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.

Ngô Bình nhìn cô gái trông mới khoảng 18 tuổi ấy rồi nói: “Tham kiến viện trưởng”.

Cô gái vừa trẻ vừa đẹp lên tiếng: “Anh là Ngô Bình hả? Khá lắm, tuổi trẻ tài cao, có bạn gái chưa?”

Ngô Bình: “Tôi có rồi”.

Cô gái này chính là viện trưởng, cô ấy gập sách lại, đôi chân thon dài gác lên bàn, lưng dựa ra phía sau ghế rồi cười nói: “Tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Lệ Hồng - viện trưởng của học viện Vạn Đạo”.

Ngô Bình nhếch khoé miệng, cái tên này chỉ người xưa lắm mới dùng thôi.

“Rất vinh hạnh khi được gặp viện trưởng Lệ Hồng”.

Lệ Hồng: “Thầy Ngô, học viện rất tán thưởng tài năng và kiến thức của thầy. Chúng tôi đã bàn bạc và quyết định giao cho anh một nhiệm vụ khá khó nhằn. Việc học của trường đôi lúc rất khó, nhiều học viên không chịu được nên đã biến thành vô tri, thậm chí là điên dại. Các học trò này thật ra đều rất giỏi, vì thế học viện không nỡ bỏ họ, mà nhốt ở dưới lòng đất, hi vọng có thể chữa trị được cho họ”.

Ngô Bình hỏi: “Có nhiều không?”

Lệ Hồng: “Mấy nghìn năm qua, đã có đến hơn 500 người rồi, họ đều đang trong trạng thái say ngủ nên cơ thể không bị già đi”.

Ngô Bình không chút do dự: “Để tôi thử”.

Lệ Hồng cười nói: “Nếu anh thành công thì tôi sẽ cho anh tham gia khảo hạch cấp bậc của giáo viên, kết quả ra cấp nào thì anh sẽ là giáo viên cấp ấy”.

Ngô Bình: “Cảm ơn viện trưởng”.

Lệ Hồng: “Việc nên làm thôi, lát Hương Nguyên Thể sẽ dẫn anh đi tập huấn. Vài hôm nữa, anh có thể xuống dưới lòng đất thực hiện nhiệm vụ”.

Sau đó, hai người nói chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình ra về.

Hương Nguyên Thể vẫn chờ ở bên ngoài, thấy anh đi ra thì nói: “Thầy Ngô, giờ anh cũng là giáo viên thực tập giống tôi, vì thế sẽ phải tham gi huấn luyện tập thể từ ba đến mười ngày”.

Ngô Bình hỏi: “Huấn luyện chung với các giáo viên thực tập khác à?”

“Đúng thế, hiện giờ đang có 15 giáo viên thực tập, tính thêm anh nữa là 16”.

Ngô Bình thật sự không muốn lãng phí thời gian nên hỏi: “Tôi không tham gia được không?”

Hương Nguyên Thể cười nói: “Đây là yêu cầu của học viện, không tham gia không được”.

Ngô Bình bó tay nói: “Được rồi, tôi đi gặp Hoshi đã, sau đó sẽ đi với cô”.

Anh về gặp Hoshi rồi bảo cô ấy về Bổn Đảo trước, còn mình thì đến nơi tập trung huấn luyện.

Khu huấn luyện nằm ở ngọn núi phía sau học viện với phạm vi rất lớn. Bây giờ đang có 15 giáo viên thực tập đang đứng trầm ngâm trước một pho tượng ở trong một đại viện dưới chân núi.

Cách đó không xa có một ông lão tóc hoa râm mặc áo bào màu xám đang vừa uống trà vừa chơi cờ. Đối thủ của ông ấy là một con khỉ lông đỏ với đôi mắt màu vàng.

Hương Nguyên Thể rất tôn trọng ông lão ấy nên đã chắp tay hành lễ từ xa: “Thầy Nguỵ, đây là Ngô Bình - giáo viên thực tập mới đến ạ”.

Ông láo đặt quân cờ xuống rồi gật đầu nói: “Ừ, cô phổ biến cho cậu ấy biết nội dung của khoá huấn luyện đi rồi bảo cậu ấy đi cảm ngộ tượng Thánh Sư”.

Thật ra Ngô Bình vừa đến đây thì đã để mắt đến pho tượng ấy rồi. Trên pho tượng này có các khí tức Thánh Sư, Thiên Thánh mới có thể được gọi là Thánh Sư. Nhưng pho tượng này chưa đạt đến trình độ Thánh Sư thật sự, cùng lắm chỉ là Bách Thánh thôi.

Hương Nguyên Thể vội nói: “Vâng”.

Sau đó, cô ấy nói với Ngô Bình: “Thầy ngô, pho tượng này là một vị Thánh giả thời cổ đại, có tên là Chí Thành. Ông ấy có hơn trăm đệ tử, ai cũng có thành tựu rất lớn và được coi là tấm gương của van thế. Khi ông ấy giảng bài thì đến một hòn đá vô tri cũng được khai sáng”.

Ngô Bình: “Tôi cần làm gì?”

Hương Nguyên Thể: “Giờ anh cần cảm ngộ đạo Chí Thành”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Anh đi đến gần pho tượng thì thấy vị trí tốt nhất đã thuộc về người khác, vì thế anh đành đứng sang bên cạnh rồi quan sát pho tượng này.

Pho tườn toả ra khí tức Chí Thành, anh có thể cảm nhận được nhưng thấy nó vẫn có chút khuyết điểm, vì thế đã kết hợp chúng với cảm nhận của mình rồi giao lưu với tượng thánh.

Gần chục phút sau, khí tức của pho tượng chợt trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó toả ra thánh quang huy hoàng.

Ông lão đang chơi cờ kinh ngạc đến mức run lên, quân cờ trong tay rơi xuống đất, ông ấy nói: “Thăng cấp ư?”

Con khỉ lông đỏ thốt ra tiếng người: “Cái gì thăng cấp?”

Ông lão nhìn chằm chằm vào tượng thánh rồi nói: “Tượng thánh thăng cấp rồi, cảnh giới trước đó của nó là Bách Thánh, nhưng bây giờ đã là Thiên Thánh rồi, chứng tỏ nó đã là một Thánh sư thật sự”.

Ngô Bình nhìn pho tượng rồi cười nói: “Tuy ông chết đã lâu, nhưng tinh thần vẫn ở nhân gian. Nay may có tôi chỉ dẫn đấy, đừng bỏ lỡ dịp tốt”.

Pho tượng cao cả trăm mét đột nhiên nứt ra, sau đó chầm chậm hành lễ với Ngô Bình.

Ngô Bình đi tới rồi giơ tay đỡ nó dậy: “Đạo Chí Thành của ông cũng có chỉ dẫn với tôi”.

Anh vừa nói xong thì pho tượng toả sáng rồi thu nhỏ lại, biến thành một người đá cao hai mét rồi tiếp tục quỳ lạy Ngô Bình.

Anh nói: “Ngươi cần thời gian để cảm nhận, kiếm chỗ nào mà bế quan đi”.

Người đá lạy anh thêm cái nữa rồi lui ra ngoài.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, một giáo viên thực tập đờ đẫn nhìn Ngô Bình rồi tức tối quát: “Anh đã thi triển yêu thuật gì mà dám vô lễ với tượng thánh thế hả?”

Ngô Bình lắc đầu: “Nếu không bị mù, chắc anh cũng biết tôi đã chỉ dẫn cho tượng đá, đây chính là đạo Chí Thành mà tôi cảm ngộ được”.

Ông lão tóc hoa râm vội đi tới rồi vái lạy Ngô Bình: “Ban nãy tôi đã thất lễ, tôi là Trương…”

Ngô Bình xua tay: “Khỏi cần giới thiệu, huấn luyện xong chưa?”

Ông lão nói: “Còn một cuốn kinh văn nữa, cậu phải cảm nhận được nội dung trong đó mới được”.

Ngô Bình: “Dẫn tôi đi”.
Chương 1980: Sách Nữ Oa

Hai người đi ra phía sau thì ông lão lấy một cuốn kinh văn tròn nhà đá ra, sau đó đưa cho Ngô Bình bằng hai tay rồi nói: “Đây là sách của Nữ Oa. Nữ Oa chính là người tạo ra Nhân tộc, kinh văn của người có chỉ dẫn với tất cả chúng ta”.

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên nói: “Sách Nữ Oa? Sao một vật quý thế này lại ở đây?”

Ông lão: “Đây là bảo vật mà Doanh Châu khai quật được, có giáo viên nào lĩnh hội được đạo Chí Thành hoàn chỉnh thì mới được biết đến sự tồn tại của nó”.

Ngô Bình: “Đã ai lĩnh hội cuốn sách này chưa?’

Ông lão lắc đầu: “Đó là một điều xa vời, chỉ cần hiểu được ý nghĩa của một, hai chữ trong đây thôi đã quá giỏi rồi! Người thành lập ra học viện Vạn Đạo cũng chỉ lĩnh hội được một chữ “vạn” thôi, cuối cùng đã trở thành Đại Đạo Quân”.

Ngô Bình: “Lĩnh hội có một chữ mà thành Đại Đạo Quân, sách Nữ Oa thần kỳ thế à?”

Anh đang định mở cuốn kinh thư ra thì ông lão nói: “Tốt nhất cậu nên đọc theo hàng, nếu đọc lướt hết một lượt thì không chịu được đâu”.

Ngô Bình cười nói: “Ông đứng ra sau đi”.

Ông lão vội vàng đứng về phía đối diện Ngô Bình, anh vung tay lên, sách Nữ Oa đã mở ra ở trên không, hơn 8000 con chữ đều chứa đầy sự ảo diệu như một cuốn thiên thư.

Các con chữ này thật ra rất khó nhận biết, may mà Ngô Bình đã tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh và nhận được truyền thừa của nhân tổ Khoa Phụ, thêm truyền thừa của Tam Hoàng và thể chất Chân hoàng cùng sức mạnh nhân tổ. Tất cả mọi thứ tổng hợp lại đã khiến Ngô Bình vừa nhìn thấy sách Nữ Oa thì đã cảm thấy rất thân quen, khí tức của cuốn sách cũng sinh ra cộng hưởng với khí tức của anh.

Uỳnh!

Trời đất khẽ rung chuyển, tất cả con chữ trong sách Nữ Oa đều bay lên rồi tiến về phía Ngô Bình, sau đó thấm vào da và đầu của anh.

Trong đầu anh đã xuất hiện các thông tin. Nữ Oa là một cường giả siêu cấp được sinh ra vào thời đầu Hồng Hoang, tuy rất mạnh nhưng lại cô đơn, ngoài giết chóc và chiến đấu ra thì bà không có người thân hay bạn bè gì cả.

Vì vậy, khi kỷ nguyên này mở ra, bà đã dùng máu, thần hồn vô thượng của chính mình, cùng sức mạnh lớn nhất của các sinh linh mạnh nhất mà mình lấy được trong bảy vũ trụ, ngoài ra còn có thánh ý của trời đất và thiên tài địa bảo thi triển bí thuật vô thượng để tạo ra những con người đầu tiên, những người này được gọi là sơ tổ, số lượng khoảng hơn nghìn.

Nội dung chính trong sách có nhắc đến Thái Nhất Chân Hoàng Kinh, nói rằng nếu tu luyện nó thì sẽ khiến Chân Nhân thái cổ sau này khôi phục lại trạng thái của sơ tổ thời xưa.

Song, điều phi thường nhất là cách mở sức mạnh của các sinh linh mạnh nhất trong bảy vũ trụ, đến sơ tổ cũng không thi triển được bảy loại sức mạnh này, cần phải có một cách đặc biệt mới làm được.

Ngô Bình cảm nhận hết con chữ trong sách Nữ Oa xong thì vung tay lên, cuốn sách rơi xuống.

Ông lão ngẩn ra, không ngờ Ngô Bình đã hấp thu hết chữ trong sách.

Ngô Bình: “Tôi qua vòng này chưa?”

Ông lão lẩm bẩm: “Qua rồi, đương nhiên qua rồi”.

Ngô Bình gật đầu rồi ra ngoài nói với Hương Nguyên Thể: “Dẫn tôi đi gặp họ”.

Hương Nguyên Thể vẫn chưa biết có chuyện gì xả ra nên nhìn về phía ông lão, ông ấy nói: “Cậu ấy qua hết các vòng rồi”.

Hai người đi tới một ngọn núi, bên dưới núi có một hang động, từ đó đi sâu xuống thêm nữa thì Ngô Bình nhìn thấy hết mật thất này đến mật thất khác.

Trong mỗi mật thất đều có một tu sĩ bị thuỷ tinh phong ấn, tuổi tác của họ đều không lớn, chỉ khoảng mười mấy, hai mươi tuổi. Tấm bảng bên ngoài mật thất đã ghi rõ tình trạng của từng người, ví dụ như thời gian, lý do bị phong ấn cùng tư chất và cảnh giới.

Ngô Bình nhìn thì thấy có ít nhất vài trăm học trò ở đây nên nói với Hương Nguyên Thể: “Chuyển hết họ lên trên và tìm một nơi rộng rãi”.

Hương Nguyên Thể gật đầu: “Vâng”.

Ngô Bình về tiểu viện trò chuyện với Hoshi một lát, không lâu sau, Hương Nguyên Thể đã đưa người lên mặt đất và chuyển đến một quảng trường.

Thấy có nhiều đệ tử bị phong ấn như vậy, không ít giáo viên và học trò đều chạy tới xem.

“Chuyện gì thế nhỉ?”, có học trò ngạc nhiên hỏi: “Sao những người này lại bị phong ấn trong thuỷ tinh?”

“Anh không biết à? Họ đều từng là các học viên thiên tài, nhưng vì tu luyện có vấn đề, song học viện không nỡ vứt bỏ họ nên mới thống nhất với nhau là phong ấn họ dưới lòng đất”.

“Thế sao giờ lại lôi họ lên đây?”

“Nghe nói có một giáo viên thực tập sẽ cứu hơn 500 học viên này”.

“Một giáo viên thực tập mà làm được ư?”, các giáo viên và học trò đều có thái độ nghi ngờ.

Một lát sau, Ngô Bình mới thong dong bước ra rồi búng tay một cái, tất cả thuỷ tinh đều nứt ra, người bên trong vẫn say ngủ.

“Dậy đi!”

Ngô Bình khẽ hô lên một tiếng, tất cả mọi người tỉnh dậy. Có nhiều người lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng, nhưng đã bị anh niệm chú ngay.

Nghe thấy thế, mọi người đều bình tĩnh lại, vẻ điên cuồng đã biến mất. Sau đó, Ngô Bình vung tay lên, hơn 500 người này đều đã biến mất, vì được anh đưa vào sào huyệt tà ma để chữa trị.

Nơi này không chỉ có thể nâng cao thực lực, mà còn biết chữa bệnh, tốc độ còn nhanh hơn cả y tiên là anh.

Những người đó vào trong sào huyệt tà ma xong thì Ngô Bình đã kéo nhanh dòng chảy thời gian, loáng cái, bọn họ đã trải qua quãng thời gian điều trị mấy tháng.

Anh lại vung tay lên, tất cả mọi người xuất hiện trở lại. Anh đã nói cho họ biết tình hình từ trong sào huyệt tà ma rồi nên khi ra ngoài, họ lập tức quỳ xuống bái lạy ngay: “Thầy Ngô!”

Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ, vấn đề của mọi người đã được giải quyết, sau này hãy đi theo tôi rồi chăm chỉ tu luyện. Nhưng mọi người đã bị phong ấn quá lâu nên hãy về nhà chào người thân cái đã, ngày mai quay lại đây rồi tôi sẽ chính thức truyền thụ công pháp cho”.

Mọi người đều nói cảm ơn rồi lần lượt rời đi.

Các học viên và giáo viên khác đều ngẩn ra, Ngô Bình chỉ vung tay lên một cái là hơn 500 học trò kia đã khỏi bệnh luôn rồi ư? Anh làm thế nào vậy?

Ngô Bình nói với Hương Nguyên Thể: “Mai gặp lại”.

Hương Nguyên Thể: “Vâng”.

Ngô Bình dẫn Hoshi rời đi, quay về Bổn Đảo.

Lần này, Ngô Bình đã tranh thủ nâng cao cảnh giới và thực lực cho cả Hanami Tsukihime, Shimizu, Hoshi, Miyo và Sanamoba, khiến họ không chỉ có thể chất Chân Nhân thái cổ, mà còn đạt đến ch Thánh Nhân, tất cả đều tu hành con đường tu tiên Nhân đạo, cuối cùng đều tiến vào cảnh giới Chân Tiên.

Sanamoba từng là đệ nhất mỹ nhân của Đông Doanh, tư chất cũng rất tốt nên thành tựu của cô ấy là cao nhất trong mấy cô gái.

Tối đến, Sanamoba là người đầu tiên đi ra, tu vi của cô ấy đã tăng lên rất nhiều nên vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn chủ nhân”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, cô ngồi uống với tôi vài chén”.

Lạc Trường Sinh vốn đang ngồi uống với Ngô Bình, nhưng chợt đứng dậy ra về, nói là về với vợ. Tuy ông ta đã nhiều tuổi, nhưng cách đây không lâu lại cưới thêm bảy bà vợ, vì thế ngày nào cũng chạy hết phòng nọ sang phòng kia.

Ông ta đi rồi, chỉ còn Ngô Bình và Sanamoba ở trong phòng. Sanamoba rất bạo, cô ấy đi ra phía sau Ngô Bình rồi ôm lấy anh, nói: “Chủ nhân, đêm nay để Sana hầu hạ người nhé ạ?”

Ngô Bình cười nói: “Cũng được”.

Hai người quấn quýt một lát, sau đó Sanamoba xin Ngô Bình: “Chủ nhân có thể đi cứu người nhà của em được không?”

Ngô Bình: “Sao? Cô không sống với người nhà à?”

Sanamoba thở dài nói: “Trước thì có, nhưng sau khi Hồng Hoang thống nhất, em với người nhà đã tách nhau ra. Mấy hôm trước, em nghe nói em họ của em đã bị tam hoàng gia của Đông Doanh bắt về làm thiếp. Tam hoàng gia này rất có thế lực, em sợ mình không cứu em gái được”.

Ngô Bình gật đầu: “Chuyện này đơn giản, tối nay tôi sẽ cứu họ về”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK