Đồ Bảo Toàn ngẩn ra, Ngô Bình là ai? Nhưng ngay sau đó, ông ta run lên rồi nhớ ra chuyện tranh hổ phách với Ngô Bình lần trước rồi nói: “Ra là cậu Ngô, xin lỗi nhé, ban nãy tôi không nhận ra giọng cậu. Cậu đang ở huyện Cái à? Tốt quá, cậu ở đâu, tôi sẽ đến đón ngay”.
Ngô Bình: “Tôi nhớ ông từng bảo sư phụ ông đã sưu tầm khá nhiều dược phách, giờ tôi muốn tới xem. Ông yên tâm, tôi không cướp đồ đâu, chỉ là giao lưu thôi”.
Tuy Ngô Bình nói vậy, nhưng Đồ Bảo Toàn vẫn thấy lo lắng. Sư phụ của ông ta mà gặp Ngô Bình thì cũng tắt điện, nhỡ hai bên xảy ra tranh chấp thì ông ta to tội! Nhưng Ngô Bình đã nói vậy rồi thì ông ta cũng không thể từ chối, Đồ Bảo Toàn do dự rồi nói: “Cậu Ngô, tôi sẽ cho xe tới đón cậu rồi chúng ta gặp nhau nhé”.
Ngô Bình: “Không cần đâu, cứ nhắn địa chỉ của sư phụ ông cho tôi là được, tôi tự đi”.
Đồ Bảo Toàn bso tay nên đành nói luôn cho Ngô Bình biết địa chỉ của sư phụ mình, ông ta thầm cầu trời có hai bên đừng đánh nhau.
Biết địa chỉ xong, Ngô Bình nói với mẹ Bạch Băng có việc ra ngoài một lát rồi đi.
Vì còn sớm nên đường phố khá thưa người, Ngô Bình phóng xe như bay, loáng cái đã đến một tiểu khu rồi đi tới một căn nhà.
Anh vừa tới thì đã nhìn thấy Đồ Bảo Toàn chỡ sẵn ở đây, hình như ông ta còn chưa vệ sinh cá nhân nên đầu tóc rối bời, chắc vội vàng chạy tới đây.
“Cậu Ngô, cậu đến rồi à”, ông ta mỉm cười rồi chạy lên đón.
Ngô Bình gật đầu: “Đồ Bảo Toàn, lâu rồi không gặp, lần này tôi đến hơi gấp, không quấy rầy ông chứ?”
“Đương nhiên là không rồi, cậu tới chơi tôi vui còn không hết nữa là”, ông ta cười nói rồi chỉ vào căn nhà: “Sư phụ tôi sống ở đây, tôi đã gọi điện cho người trước rồi, chúng ta cứ lên luôn thôi”.
Hai người đi vào thang máy rồi lên tầng.
Ra khỏi thang máy, Ngô Bình đã nhìn thấy có một người đàn ông khoảng 50 tuổi đứng bên ngoài, ông ấy quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu là quyền sư Ngô à?”
Ngô Bình chắp tay: “Tôi là Ngô Bình, hân hạnh!”
Đó chính là Thi Công Danh - sư phụ của Đồ Bảo Toàn, hay còn được gọi là Thiết Chưởng Thi Công Danh. Ông ấy là một cao thủ cảnh giới Khí rất nổi tiếng ở huyện Cái và cũng khá có địa vị trong giới giang hồ.
Thi Công Danh nhìn Ngô Bình thì thấy anh thâm sâu khó lường, ông ấy cả kinh rồi chắp tay hỏi: “Không biết quyền sư Ngô ở cảnh giới nào rồi”.
Ngô Bình không giấu giếm: “À, gần đây tôi mới đột phá lên Tiên Thiên”.
Cái gì? Tiên Thiên!
Đồ Bảo Toàn chấn động rồi tái mặt sau đó thì run rẩy.
Thi Công Danh thì đỡ hơn một chút, nhưng cũng đầy kinh ngạc.
Tiên Thiên đấy! Mỗi tỉnh chỉ có một vài cao thủ ở cảnh giới này thôi.
Ông ấy lập tức trở nên cung kính rồi nói: “Đại tông sư đến chơi là vinh hạnh cho Thi Công Danh, mời!”
Thi Công Danh mời Ngô Bình vào một căn phòng, vừa vào anh đã thấy từng hàng giá để đổ cổ với các món đồ cổ xưa khác nhau, đây chính là căn phòng sưu tầm đồ cổ của Thi Công Danh.
Ban đầu, ông ấy không định cho Ngô Bình vào đây, vì ông ấy có hai phòng chứa đồ cổ, một phòng để đồ bình thường và phòng này thì toàn đồ quý.
Thi Công Danh cười nói: “Đại tông sư, tôi nghe Bảo Toàn nói cậu cũng thích sưu tầm dược phách. Nhiều năm qua, tôi đã cất giữ được kha khá và đều để ở đây, cậu xem thích cái nào thì tôi tặng”.
Ngô Bình nghiêm tíc nói: “Quyền sư Thi, ai lại làm thế, tôi chỉ xem thôi. Nếu ông đồng ý thì tôi sẽ bỏ tiền ra mua, chứ quyết không ép buộc”.
Thi Công Danh cười nói: “Đại tông sư thích món nào thì tôi tặng, có gì đâu”.
Thi Công Danh nói rất thật lòng, vì ông ấy đang muốn lấy lòng vị đại tông sư này. Dẫu sao ông ấy còn chưa tiến vào cảnh giới Thần, nếu sau này khoe với người khác mình có một người bạn ở cảnh giới Tiên Thiên thì hãnh diện biết bao.
Ngô Bình cười: “Được rồi, cảm ơn quyền sư Thi”.
Ngô Bình đi quanh vòng để ngắm nghía từng món đồ.
Ngôi nhà này rộng hơn một trăm mét vuông, mỗi phòng đều chất kín đồ cổ. Trên chiếc kệ ở vị trí bắt mắt nhất toàn để dược phách với đủ mọi kích cỡ, màu sắc đến hình dáng, đếm sơ cũng phải hơn trăm khối.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì phát hiện có hai khối trong số đó cất giấu linh dược. Anh không xem tiếp nữa mà chỉ vào hai khối đó, nói: “Quyền sư Thi, ông mua hai khối này bao nhiêu tiền?”
Thi Công Danh cười nói: “Ngày xưa, tôi mua mỗi khối hơn một triệu, nhưng cũng phải hơn hai mươi năm rồi. Khi ấy, tôi còn trẻ, mua của một nhà ở vùng thôn quê”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế thì giá bây giờ phải lên đến 20 triệu, tôi không để ông bị thiệt đâu. Thế này đi, nếu ông đồng ý thì tôi sẽ mua mỗi khối với giá 30 triệu, được không?”
Thi Công Danh kinh ngạc, 30 triệu một khối ư? Ông ấy chỉ mong bán được mỗi khối với giá bảy triệu thôi là quá tốt rồi. Nếu có ai trả hơn 10 triệu là ông ấy sẽ bán ngay, giờ Ngô Bình trả những 30 triệu, hoàn toàn ngoài dự liệu của ông ấy.
Ngô Bình thấy Thi Công Danh có vẻ mặt là lạ thì hỏi: “Ít quá à? Không sao, chúng ta có thể bàn thêm”.
Thi Công Danh vội xua tay: “Không không, mà là cậu trả cao quá”.
Ngô Bình mỉm cười: “Tôi đã bảo rồi mà, đây là đồ của ông, nếu muốn lấy thì tôi sẽ trả tiền, mà đương nhiên tôi sẽ không để ông lỗ”.
Ấn tượng của Thi Công Danh về Ngô Bình lập tức tăng vọt, ông ấy cười nói: “Đại tông sư thật phong độ, vậy tôi cảm ơn”.
Ngô Bình đã có công ty của mình, Đường Tử Ti đã chuẩn bị cho anh khá nhiều chi phiếu, có tấm chục triệu, có tấm cả trăm triệu, để anh mang theo người. Ngô Bình lấy ba tờ chi phiếu 20 triệu ra rồi đưa cho Thi Công Danh: “Quyền sư Thi, đây là 60 mươi triệu, ông cầm đi”.
Thi Công Danh mỉm cười rồi nhận bằng hai tay, sau đó bảo Đồ Bảo Toàn đóng gói hai khối dược phách ấy.
Hai khối này nặng gần 30 cân, từ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy dược liệu ở trong.
Lúc Đồ Bảo Toàn gói đồ, Thi Công Danh hỏi: “Tôi còn nhiều dược phách lắm, cậu xem tiếp đi”.
Ngô Bình: “Sưu tầm là do duyên, thích là mua ngay, tôi chỉ thích hai khối này thôi”.
Thi Công Danh cười lớn: “Đại tông sư nói phải, ngày xưa khi mua hai khối này, tôi cũng thấy ưng lắm. Vì thế đã không tiếc tiền mà mua về, thế mà loáng cái đã hơn 20 năm rồi”.
Ngô Bình nói: “Cũ không đi thì sao mới tới được, sau này ông sẽ mua được nhiều đồ tốt hơn. À, ông hay sưu tầm dược phách thì có biết nơi nào chuyên bán thứ này không?”
Thi Công Danh ngẫm nghĩ rồi nói: “Có đấy, nhưng phải có người giới thiệu thì mới được vào”.
Ngô Bình hỏi: “Ông làm người giới thiệu cho tôi được không?”
Chương 412: Linh dược luyện thể
Thi Công Danh cười trừ: “Tôi chưa có tư cách ấy nên không giúp đại tông sư được”.
Ngô Bình cười nói: “Thế thì thôi vậy”.
Nhưng anh vẫn ghi nhớ chuyện này, để có cơ hội sẽ nhờ người tìm hiểu giúp.
Sau đó, Ngô Bình được Thi Công Danh mời ra uống trà và trò chuyện một lát, cuối cùng anh lấy dược phách rồi ra về.
Thi Công Danh và Đồ Bảo Toàn tiễn anh xuống dưới tới khi nhìn anh lên xe rồi rời đi.
Chờ chiếc xe đi xa rồi, Đồ Bảo Toàn mới nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con đã gây phiền phức cho người, làm người mất hai khối dược phách”.
Bụp!
Thi Công Danh đánh vào đầu Đồ Bảo Toàn rồi cười mắng: “Vớ vẩn, phiền cái gì? Con đã giúp ta kết giao với đại tông sư, đó là vinh hạnh của chúng ta đấy! Hai khối dược phách kia có là gì chứ? Hơn nữa, giá trị của chúng cùng lắm chỉ có 20 triệu thôi, mà người ta trả giá cao ngất, ta còn lời đấy”.
Đồ Bảo Toàn sáng mắt lên: “Sư phụ, người không lỗ thật ạ?”
Thi Công Danh cười nói: “Không lỗ mà còn lời được 40 triệu”.
Đồ Bảo Toàn cảm thán: “Đúng là đại tông sư có khác, chi mạnh tay thật, tự nhiên tặng không cho người mấy chục triệu”.
Thi Công Danh nói: “Con thì biết cái gì, với địa vị của cậu ấy thì mấy chục triệu có là bao. Nhớ lấy, sau này mà có cơ hội thì nhất định phải qua lại với cậu ấy nhiều vào”.
Đồ Bảo Toàn gật đầu thật mạnh: “Vâng, con nhớ rồi”.
Ngô Bình lái xe thật nhanh về nhà bb, giờ mới hơn bảy giờ sáng, mẹ cô ấy đang chuẩn bị đồ ăn sáng.
Thấy Ngô Bình quay lại, bà ấy tươi cười nói: “Tiểu Bình, mau vào ăn sáng đi”.
Ngô Bình cũng không làm khách mà ngồi ăn với bb luôn. Vì sáng nay có tiết dạy nên ăn xong là Ngô Bình kéo Ngô Bình đi luôn, mẹ cô ấy có giữ thế nào cũng không được.
Khoảng một tiếng sau, Ngô Bình đã đưa bb đến trường, sau đó lái xe về nhà mình.
Về tới nhà, anh bê hai khối dược phách xuống xe rồi mang vào phòng nghiên cứu.
Trong khối dược phách nặng năm cân có mọt cái cây màu tím to như bàn tay, ngoài ra cây này đã kết được hai trái cùng màu.
Ngô Bình nhìn chăm chú vào cái cây đó rồi lẩm bẩm: “Không lẽ là Tử Tô Tiên Thủ?”
Trong cuốn sách về thuốc có nói Tử Tô Tiên Thủ là một loại dược liệu rất nổi tiếng, một trong các tác dụng của nó là giúp người tu hành tiến vào trạng thái tỉnh ngộ. Nếu dùng nó để chế thuốc thì có thể luyện chế ra một loại đan dược rất quý là Tỉnh Ngộ Đan!
Loại đan dược này có rất nhiều công dụng, giúp ích rất lớn cho các tu sĩ đang ở ngưỡng chuẩn bị đột phá.
“Được đấy, kiếm được món ngon rồi”, Ngô Bình mỉm cười rồi nhìn sang khối thứ hai.
Khối này nặng 15 cân, bên trong có một dây mây màu xanh, trên đó có mấy chiếc lá màu vàng, dưới nữa thì có hai quả dưa to như nắm đấm cùng màu.
“Dưa vàng có tác dụng bổ khí dưỡng thần, hiệu quả tương tự như Long Hổ Luyện Hình Đan”, Ngô Bình mỉm cười rồi lấy kiếm Sát ra định xẻ khối dược phách này.
Nhưng ngay sau đó, anh chợt nghĩ ra điều gì đó. Vì anh phát hiện khối dược phách này được linh khí của quả dưa nuôi dưỡng nhiều năm nên màu cũng đã ngả vàng. Nếu mài nó thành hạt châu rồi sâu thành chuỗi thì chắc chắn sẽ rất đẹp, đeo lâu trên người sẽ giúp kéo dài tuổi thọ và khoẻ mạnh hơn.
Nhưng anh không biết cách làm nên đành gọi cho Đồ Bảo Toàn.
“Tử Di, anh có một khối hổ phách màu vàng, hôm nào em kiếm ai gia công nhé, khối này rất đặc biệt, dùng nó làm trang sức thì có tác dụng rất lớn với sức khoẻ”.
Đồ Bảo Toàn nghe xong thì rất ngạc nhiên: “Còn thứ như vậy ư? Được, em nhớ rồi, em sẽ kiếm một người thợ thật giỏi”.
Ngô Bình bỏ điện thoại xuống rồi lại cẩn thận xẻ khối dược phách ấy ra, sau đó chầm chậm lấy hai quả dưa vàng ra ngoài. Đoạn dây mây cũng là đồ tốt, dùng ngâm rượu thì có thể phát huy tác dụng tốt hơn.
Chỗ hổ phách màu vàng còn lại thì Ngô Bình gói cần rồi chờ Đồ Bảo Toàn đến lấy, sau đó anh lấy mấy đoạn dây mây ra rồi mang tới hầm rượu.
Lúc xây nhà, Ngô Bình đã xây hai mật thất, một trong số đó là hầm rượu, anh đã lấy được nhiều rượu quý của nhị sư huynh và Diệp Huyền nên cất hết ở đây.
Bây giờ, anh tìm một bình rượu ủ lâu năm, sau đó cắt sợi dây mây thành mấy đoạn rồi bỏ vào trong. Ngâm một thời gian nữa là có thể uống được, hiệu quả tốt ngang với linh đan.
Anh lấy một quả dưa vàng ra rửa rồi ăn, dược tính của nó rất mạnh, tu sĩ chưa tiến vào cảnh giới Tiên Thiên không thể ăn được, nhưng anh thì không sao.
Mùi vị của nó không ngon lắm, hơi chát và đắng, nhưng sau đó lại có vị ngọt.
Ngô Bình cắn vài miếng là hết quả dưa, sau đó bụng anh nóng ran, một luồng nhiệt nóng lan tới kinh mạch của anh, Ngô Bình lập tức vận chuyện đại chu thiên.
Ngô Bình đang ở cấp thứ hai Luyện Hình của cảnh giới Tiên Thiên rồi, sau khi vận hành sức mạnh kỳ lạ đó, anh thấy mình như sắp đột phá.
“Quá ghê! Nó giúp mình đột phá qua cấp Luyện Hình luôn!”, Ngô Bình sáng mắt lên, đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội mà bắt đầu luyện tập động tác của tổ hợp thứ ba từ bài luyện thể luôn.
Trước kia, khi luyện tổ hợp thứ hai, Ngô Bình thất rất chật vật, tổ hợp thứ ba thì khỏi phải bàn. Nhưng giờ có luồng sức mạnh này hỗ trợ, anh đã luyện thành công tổ hợp thứ ba dễ dàng.
Loáng cái, anh đã luyện xong động tác thứ nhất, dù vẫn hơi khó, nhưng vẫn dễ hơn trước. Sau đó đến động tác thứ hai, thứ ba cho đến hết.
Luyện xong xuôi, Ngô Bình cảm thấy toàn thân thư thái, như thể vừa thoát khỏi gông cùm xiềng xích, anh như được thay da đổi thịt và hoàn toàn lột xác!
Ngô Bình đã độc nhiều ghi chép về tu hành trong phiến ngọc nên biết cảm giác này rất hiếm có, điều này chứng tỏ anh sắp đột phá rồi.
Ngô Bình mừng rỡ, liên tục tập bài luyện thể. Bắt đầu từ tổ hợp thứ nhất, thứ hai và thứ ba.
Anh luyện một lèo bảy lần, sau đó cảm thấy người mình kêu lên rắc một tiếng, tiếp theo có một luồng sức mạnh nào đó trong cơ thể đã được đánh thức, nó ngày một mạnh và rõ ràng hơn.
Luồng sức mạnh ấy vừa xuất hiện, Ngô Bình lập tức thấy Luyện Hình của mình viên mãn. Anh mừng rỡ rồi tiếp tục đột phá tầng thứ ba của Tiên Thiên là Sinh Niệm!
Tầng cảnh giới này sẽ sinh ra thần niệm, trước đó Ngô Bình đã có thần ý rồi, nhưng nó chỉ là sự tồn tại duy tâm, không thể phát huy tác dụng ra ngoài. Thần niệm thì khác, nó có thêt sinh ra niệm lực để tác động lên sự vật.
Sinh Niệm là một quá trình rất tốn công lực, mười cao thủ cảnh giới Tiên Thiên thì có một người làm được, vì thế tỷ lệ thành công cực ít.
Ngô Bình thử vài lần, nhưng cảm thấy như có một bức tường chắn trước mặt, không thể cản phá được.
Chương 413: Sinh Niệm
Sau vài lần thất bại, Ngô Bình chợt nhớ trong cuốn tu hành của người xưa có viết sẽ mất rất nhiều tinh thần để hình thành thần niệm, lực tinh thần càng mạnh thì càng dễ ngưng tụ, lẽ nào lực tinh thần của anh chưa đủ mạnh sao?
Nghĩ vậy xong, Ngô Bình lập tức lấy một biên Thái Ất Thần Đan ra uống, ngay sau đó, lực tinh thần của anh đã tăng rõ rệt, nhưng vẫn còn khá xa mới có thể ngưng kết thầ niệm được.
“Xem ra loại đan dược này không có tác dụng quá lớn với mình”, Ngô Bình cau mày nói.
Anh ngẫm nghĩ rồi lấy một cái bình khác ra, bên trong có một viên đan dược màu vàng nhạt to như quả nho đang toả hương ngào ngạt.
Khi mới lấy được viên đan dược này, Ngô Bình cữ nghĩ nó là Ngư Long Đan, nhưng sau khi luyện vài lò đan dược và có nhiều hiểu biết về đan dược hơn thì anh biết tên gọi thật sự của nó là Hạo Thần Đan!
Đây là một loại đan dược tăng sức mạnh tinh thần, vì thế rất thích hợp để giúp tu sĩ đột phá cảnh giới Sinh Niệm.
Ngô Bình cầm viên đan dược trong tay rồi ngắm nghĩa, sau khi xác định nó không có vấn đề gì thì mới uống.
Ngay sau đó, đã có một luồng sức mạnh dồi dào dung nhập vào thần ý của anh.
Năm phút sau, rào cản ngăn cản thần thức của Ngô Bình đã dần biến mất, sau đó yếu dần rồi mất tăm. Lúc này, anh cảm thấy đầu mình rất nặng, hình như có một ý thức vô cùng rõ ràng đang hiện lên trong đại não của anh. Ý thức ấy chính là luồng thần niệm đầu tiên mà anh vừa ngưng tụ ra.
Tu luyện thần niệm là một quá trính rất dài, sau khi tạo ra luồng thần niệm thứ nhất, Ngô Bình tiếp tục ngưng kết ra thêm nhiều luồng thần niệm khác mạnh mẽ hơn.
Vậy là Ngô Bình đã trở thành cao thủ tầng thứ ba Sinh Niệm của cảnh giới Tiên Thiên rồi.
Sau khi đột phá tầng cảnh giới này, Ngô Bình không dám lười biếng mà vội vàng củng cố tu vi ngay.
Anh cứ thế nhốt mình trong phòng một ngày trời, tới khi định thần lại thì đã là trưa ngày hôm sau rồi.
Anh mở cửa ra thì thấy Đông Hoàng đang nằm bên ngoài, anh cười nói: “Đông Hoàng, sao mày lại ở đây?”
Đông Hoàng đứng dậy lắc lắc cái đuôi rồi nhìn Ngô Bình với ánh mắt tán thưởng, hình như nó đã biết là anh đột phá rồi.
Ngô Bình cười nói: “Đi thôi, tao đói lắm rồi, chúng ta đi ăn”.
Khi Ngô Bình đi xuống nhà ăn ở dưới tầng một thì thấy mọi người đang chờ mình.
Ngô Mi nói: “Sao em thấy anh cứ là lạ thế nhỉ”.
Ngô Bình cười hỏi: “Hả? Lạ là lạ chỗ nào?”
Ngô Mi ngẫm nghĩ: “Khó nói lắm, nhưng chắc chắn là có gì đó thay đổi, như biến thành người khác ý”.
Cô bé chưa từng tu luyện nên cách diễn đạt không được rõ ràng. Lạc Mộng Trần đã ở cảnh giới Tiên Thiên, cô ấy vui vẻ nói: “Anh Ngô Bình, anh lại đột phá rồi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, vừa ngưng tụ được một luồng thần niệm xong. Mộng Trần, sao em biết?”
Lạc Mộng Trần: “Em cảm giác thế, khi nhìn thấy anh thì thấy toàn thân anh phát sáng rất chói loè, trông khác trước rất nhiều. Em nghĩ qua nghĩ lại thì chỉ có thể kết luận là anh đã đột phá thôi, không thì sao có thể thay đổi nhiều thế được”.
Ngô Bình nói: “Ra là thế, thần niệm là một loại sức mạnh cao cấp. Anh chỉ ngưng tụ ra một chút, mà em cũng biết được. Đó chính là lý do ban đầu anh muốn tu luyện ra thần niệm, chờ thêm một thời gian nữa, anh có thể giấu nó đi, không cho người khác phát hiện ra”.
Hoàng Tử Cường cười lớn nói: “Hoá ra là cậu chủ lại đột phá, đây là chuyện vui, nào chúng ta nâng chén chúc mừng”.
Cương Tử nhanh chân chạy đi lấy rượu, sau đó rót cho mỗi người một chút để chúc mừng Ngô Bình.
Phải biết rằng thần niệm là một bước đột phá quan trọng, làm được điều này thì sẽ được coi là cao thủ. Ngoài ra, một khi có thần niệm rồi thì có thể làm được rất nhiều việc mà trước kia không thể, ví dụ như luyện khí, bùa chú, niệm thần thú…
Sau vài chén rượu, Ngô Bình tranh thủ lấy ba quả đỗ ra mỗi quả có chín hạt, tổng là 21 hạt.
Anh lột vỏ một quả rồi lấy hai hạt đỗ ra đưa cho ông ngoại mình rồi nói: “Ông ơi, món này ngon lắm, ông ăn thử đi”.
Ông ngoài anh cười phá lên nói: “Tiểu Bình, đây là đỗ mà, có gì đặc biệt đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Ông cứ thử đi ạ”.
Ông ngoại nhận lấy rồi bỏ vào miệng nhai, ngay sau đó đã hạt đỗ đã hoá thành một chất dịch ngọt ngào rồi chui thẳng xuống bụng ông.
Ông ngoại ngạc nhiên nói: “Sao ngon thế nhỉ!”
Ngô Bình cười nói: “Ngon nhưng không ăn nhiều được ạ”.
Sau đó anh lại chia các hạt đỗ cho bà ngoại, mẹ và em gái rồi bảo họ ăn ngay.
Phản ứng của họ cũng giống hệt ông ngoại, ai nấy đều phải suýt xoa vì quá ngon.
Hoàng Tử Cường nhìn với vẻ thèm khát: “Cậu chủ, thứ gì thế ạ?”
Ngô Bình liếc anh ta: “Không có phần của anh đâu, cái này dành cho người bình thường, anh ăn cũng phí”.
Loại đậu này có tác dụng lớn với sức khoẻ của người bình thường, nhưng nếu là người tu hành thì chưa chắc, vì thể chất của người tu hành vốn đã rất khoẻ rồi.
Hoàng Tử Cường cười trừ, sau đó vội vàng bóc lạc ăn.
Ngô Bình cất cẩn thận các hạt đỗ còn lại đi rồi bắt đầu dùng bữa.
Ăn uống xong, anh về phòng tu luyện. Lần này, anh vừa tập trung được một lúc thì Chu Truyền Võ gọi tới.
“Ngô Bình, chú không thuyết phục được thị trưởng đâu, Thạch Thành đành bỏ quyền đầu tư vậy”, Chu Truyền Võ tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng lực bất tòng tâm.
Ngô Bình bình thản nói: “Không sao ạ, chúng ta đã bàn trước chuyện này rồi mà. Nếu Thạch Thành không tham gia cổ phần nữa thì để Thanh Nghiên nhận”.
Chu Truyền Võ: “Thật ra Thạch Thành không tham gia thì cũng không ảnh hưởng gì đến dự án này, ở đây vẫn sẽ thu thuế”.
Ngô Bình hỏi: “Chú ới, trên tỉnh không có vấn đề gì chứ ạ?”
Chu Truyền Võ: “Tỉnh thì không, cháu yên tâm”.
Ngô Bình không nhiều lời mà nói thêm vài câu rồi gọi cho Chu Thanh Nghiên để kể rõ tình hình.
Chu Thanh Nghiên nói: “Cần 10 tỷ đúng không anh? Em có rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Thanh Nghiên, anh sẽ bảo Đường Tử Di gọi cho em, hai người bàn hợp đồng nhé”.
Chu Thanh Nghiên: “Vâng, sắp tới em định đi Ghi Nê, anh đi với em không?”
Ngô Bình tò mò hỏi: “Em đến đó làm gì?”
Chu Thanh Nghiên: “Em vẫn đang làm dự án tách nhôm theo phương pháp điện phân mà, mấy năm nay giá quặng nhôm cao quá, em muốn mua một mỏ. Ghi Nê chiếm sản lượng quặng nhôm rất lớn nên em muốn đến đó thử vận may”.
Ngô Bình cau mày: “Tình hình an ninh ở đó phức tạp lắm, em đi sẽ rát nguy hiểm. Thế này đi, chuyện này cứ gác lại đã, khi nào rảnh thì mình cùng đi”.
Chu Thanh Nghiên: “Vâng, vậy để sau nhé”.
Sau đó, Ngô Bình gọi cho Đường Tử Di để bàn chuyện cổ phần rồi hẹn thời gian gặp mặt.
Ngô Bình bỏ điện thoại xuống rồi xem lịch, hôm nay là thứ hai, anh còn phải đến Hải Thành cũng Bạch Băng.
Anh quyết định không tu luyện nữa mà thay đồ rồi đi tìm cô ấy.
Chương 414: Xưa không bằng nay
Khoảng hơn chục phút sau, Ngô Bình đã dón Bạch Băng ở cổng khu nhà ở dành cho giáp viên, sau đó cả hai cùng đến Hải Thành.
Bạch Băng trang điểm và ăn vận rất xinh đẹp, trông như tiên nữ giáng trần, khiến Ngô Bình lái xe vẫn thi thoảng liếc nhìn.
Bạch Băng nói: “Muốn nhìn thì lát xuống xe, cho em nhìn thoải mái”.
Ngô Bình ho khan nói: “Chị xinh quá, làm em mất bình tĩnh luôn”.
Bạch Băng liếc anh một cái: “Chỉ được cái dẻo miệng”.
Sau đó, cô ấy nói: “Chị thấy mai mình đi cũng được mà”.
Ngô Bình nói: “Không được, đi luôn hôm nay mới vui chứ, em đã nhờ bạn điều tra về Mã Tuấn Kiệt rồi”.
Bạch Băng: “Ừm, chị nghe em tất. Thật ra cũng lâu rồi chị không đến Hải Thành, vừa hay có thể đi mua sắm luôn”.
Hải Thành có khá nhiều cửa hàng lớn, ở đó có nhiều thứ mà huyện không có.
Ngô Bình nói: “Nếu chị muốn mua đồ thì em có thẻ này, đến đó rồi chị hãy đi mua quần áo hay trang sức gì đó”.
Bạch Băng vội xua tay: “Không, chị không tiêu tiền của em đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Thẻ này là em được tặng, nếu không dùng thì cũng hết hạn”.
Bạch Băng bán tin bán ngờ: “Thật không? Bạn em tặng à?”
“Vâng”, Ngô Bình nói dối không chớp mắt: “Còn một tháng nữa là hết hạn, trong thẻ còn mấy triệu, không dùng thì phí lắm”.
Bạch Băng đắn đo rồi nói: “Thôi, chị có là gì của em đâu”.
Ngô Bình bình thản nói: “Em đã gọi chị là chị thì mua đồ cho chị thì có làm sao, trước kia chị còn là cô giáo của em, coi như quà cảm ơn thôi mà”.
Không chờ Bạch Băng từ chối, Ngô Bình nói tiếp: “Chị, em nhớ chị học đại học ở Hải Thành đúng không?”
Bạch Băng gật đầu: “Ừ, chị học trường sư phạm Hải Thành”.
Ngô Bình: “Chắc chị có nhiều bạn ở đấy lắm nhỉ, khéo còn gặp được họ ý chứ”.
Nhắc đến bạn học, Bạch Băng cúi đầu nói: “Chị không muốn gặp họ”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Tại sao? Chị có mâu thuẫn gì với họ à?”
Bạch Băng thở dài một hơi: “Vài chuyện cũ thôi, khi ấy chị và mấy người bạn đã ầm ĩ với nhau. Khi ấy, họ đi khắp nơi rêu rao xấu về chị, khiến chị bị cả trường chê cười. Nếu không vì chuyện đó thì chắc chị đã ở lại Hải Thành làm việc rồi”.
Ngô Bình cau mày: “Họ thật quá đáng!”
Bạch Băng: “Họ nhắm vào chị là vì bạn trai của họ đã viết thư tình cho chị. Có mỗi chuyện ấy thôi mà một người trong số đó làm rùm beng lên”.
Ngô Bình lắc đầu: “Đúng là như phim ấy”.
Hai người trò chuyện nên thời gian trôi rất nhanh, loáng cái đã tới Hải Thành.
Đây là một thành phố lơn, dân cư đông đúc, kinh tế phát triển, rất nhiều người bỏ mồ hôi công sức để gây dựng sự nghiệp ở đây.
Nhịp sống ở Hải Thành rất nhanh, chứ không như huyện nhỏ, ai cũng nhàn nhã.
Không lâu sau, chiếc xe đã đi tới một khách sạn năm sao, Ngô Bình ném chìa khoá xe cho nhân viên phục vụ rồi đi làm thủ tục nhận phòng với Bạch Băng.
Bạch Băng gánh một món nợ khổng lồ trên lưng nên luôn sống rất tiết kiệm, mua sắm gì cũng phải tính toán kỹ. Thấy Ngô Bình tới một khách sạn sang trọng như thế này, cô ấy vội nói: “Mình đổi khách sạn khác đi”.
“Sao thế ạ”, Ngô Bình nói: “Em có thẻ ưu đãi mà, không mất tiền đâu”.
Tuy Ngô Bình không nói thật hẳn, nhưng cũng không phải nói dối. Giờ ah ở khách sạn gần như không mất tiền, Thiên Long đã thành lập một công ty phục vụ, anh đi máy bay hay ở khách sạn đều sẽ do tổ chức thanh toán.
Đương nhiên cũng vì anh có chức vụ cao, chứ các thành viên bình thường thì không có đãi ngộ như vậy.
Ngô Bình đặt một phòng rồi hai người mang đồ vào, sau đó quyết định đi thưởng thức các món ngon của Hải Thành.
Bạch Băng từng học đại học ở đây nên biết khá nhiều chỗ ăn ngon, cô ấy dẫn Ngô Bình đến một khu phố cổ chuyên bán các món đặc sắc.
Từ khách sạn đến đó rất xa nên Bạch Băng bảo khách sạn sắp xếp xe để đưa họ đi.
Chiếc xe dừng trước một ngõ phố lâu đời, người ở đây đông như mắc cửi. Từ xa, Ngô Bình đã ngửi thấy hương thơm của đồ ăn.
Bạch Băng cười nói: “Chỉ có người bản địa mới đến đây thôi, khách du lịch không biết đâu”.
Nói rồi, hai người đi vào trong, hai bên đường đều là các hàng quán bán đồ ăn và đủ các thứ trên đời, ít cũng phải có đến hơn một trăm hàng quán, khách ở đây toàn nói giọng địa phương để mặc cả.
Hai người đi tới một quán bánh bao và hai bát canh thịt bò. Ngô Bình ăn rất khoẻ, một mình mà chén hết hơn năm mươi cái bánh bao nhỏ, làm chủ quán đơ luôn.
Khi anh ăn đến cái bánh thứ năm mươi mốt thì nhận được một tin nhắn, nội dung liên quan đến Mã Tuấn Kiệt, Hàn Bạch đã điều tra rõ ràng về người này rồi gửi thông tin chi tiết cho anh.
Ngô Bình đọc sơ qua thì biết Mã Tuấn Kiệt tên thật là Ma Nguyên Sơ, lên đại học mới đổi thành Mã Tuấn Kiệt, sau đó đã đổi tên thêm bốn lần và giờ thì tên là Mã Viễn Đạt.
Ông và bố của Mã Viễn Đạt là nhân vật chủ chốt trong một tổ chức lừa đảo ở xã hội cũ, chữ Mã trong họ của nhà này có nghĩa là đơn phương độc mã đi lừa đảo.
Mã Tuấn Kiệt nhận được chân truyền của cha ông nên từ ba tuổi đã bắt đầu đi lừa đảo, gã chuyên lừa phụ nữ, tính sơ đã có hơn 150 người phụ nữ bị lừa, số tiền gã thu được phải tới vài chục triệu.
Hai năm trước, Mã Tuấn Kiệt dùng số tiền mà mình lừa được để lừa đảo ở nước ngoài. Hai năm qua, gã đã kiếm được cả bạc tỷ.
Sau khi phất lên, gã lập tức trở thành một đại gia ở Hải Thành. Nửa năm trước, còn đầu tư vào hơn chục công ty, hiện giờ đã nắm trong tay khối tài sản kếch xù và nhận được sự tán thưởng của đại gia Lý Gia Nông ở Hải Thành, ông ấy còn muốn gán ghép con gái mình cho gã.
Lý Gia Nông là đại gia bất động sản, công ty của ông ấy đứng trong tốp mười ở cả nước, tài sản cá nhân lên tới một trăm tỷ nên có địa vị rất cao ở Hải Thành.
Đọc đến đây, Ngô Bình cau mày, anh không ngờ Mã Tuấn Kiệt lại leo lên được vị trí như hiện giờ, vừa giàu vừa lấy được con gái của đại gia bất động sản, đúng là một bước lên mây.
Anh cho Bạch Băng đọc, cô ấy đọc xong thì câm nín. Vài phút sau mới thở dài nói: “Kệ đi, giờ gã giàu rồi, chúng ta không đấu được đâu”.
“Ai bảo không đấu được?”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Dù gã có đạt được thành tựu gì thì cũng không thể che đậy được các tội ác khi xưa. Em nhất định sẽ trút giận cho chị”.
Bạch Băng lo lắng nói: “Nhưng chúng ta không có quyền hành gì, chị không muốn làm em bị liên luỵ”.
Ngô Bình cười nói: “Chị, em thấy gã rất ngứa mắt”.
Bạch Băng ngẩn ra, bấy giờ mới nhớ Ngô Bình cũng có bối cảnh không bình thường, buổi họp lớp ngày trước, anh đã khiến cô ấy bất ngờ. Nhưng anh thật sự có thể đối đầu với người này sao?
Cô ấy không biết thật ra Ngô Bình đang nói thật, anh đã chuyển tiếp thư cho Triệu Chính Lệnh rồi.
Chương 415: Đi săn
Thư ký của Triệu Chính Lệnh đã gửi tài liệu này cho ông ấy, ông Triệu đọc xong thì kinh ngạc, không ngờ số tiền mà Mã Tuấn Kiệt lừa đảo lại lớn đến vậy. Nếu họ phá được án này thì sẽ lập công lớn, nhưng gã có bối cảnh đặc biệt, thời gian gây án đã quá lâu nên khó mà thu thập chứng cứ được.
Ông ấy thoáng do dự rồi gọi cho Ngô Bình.
Điện thoại kết nối, Triệu Chính Lệnh nói: “Cậu Ngô, cậu cho tôi bài toán khó quá!”
Ngô Bình cười nói: “Ông Triệu, tôi cũng có chức vụ ở bộ Công an, từ trước tới nay đã giúp các ông phá được bao nhiêu án. Vụ án lần này, tôi có thể bắt tội phạm chủ động nhận tội và giao nộp bằng chứng, thế ông đã hết lo lắng chưa?”
Triệu Chính Lệnh kinh ngạc: “Cái gì? Gã sẽ ra đầu thú ư?”
Ngô Bình: “Đúng vậy”.
Triệu Chính Lệnh trầm mặc vài giây rồi cười nói: “Cậu Ngô, chúng tôi tuyệt đối không tha cho loại tội phạm này. Thế này, tôi sẽ cử một tổ chuyên án tới để hỗ trợ cậu! Cậu là đội trưởng, nếu thành công, tôi sẽ xin thưởng cho cậu”.
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Ngắt máy xong, anh nói với Bạch Băng: “Tối nay sẽ có một tổ điều tra đến Hải Thành, Mã Tuấn Kiệt sẽ ngoan ngoãn nhận tội. Gã đã hại nhiều người, kiểu gì cũng ngồi tù mọt gông”.
Bạch Băng ngạc nhiên hỏi: “Ngô Bình, em vừa gọi cho ai thế?”
Ngô Bình: “Sếp ở bộ Công an”.
Bạch Băng thầm kinh ngạc, sau đó càng tin tưởng Ngô Bình hơn.
Ăn xong, hai người tiếp tục đi dạo rồi mua ít đồ ăn vặt để vừa đi vừa ăn.
“Chị, lát chị hãy dụ Mã Tuấn Kiệt ra, như vậy thì em mới khống chế gã được”, Ngô Bình nói.
Bạch Băng ngẩn ra: “Sao chị làm được? Gã đã trốn chị bao năm, số điện thoại cũng đổi rồi, còn lâu mới muốn gặp chị”.
Ngô Bình cười nói: “Không, giờ gã lại đang rất muốn gặp chị đấy”.
Bạch Băng nghi hoặc hỏi: “Gã muốn gặp chị ư? Tại sao?”
Ngô Bình bình thản nói: “Đàn ông thằng nào chẳng thích phụ nữ đẹp. Chị xinh thế này, chắc ngày xưa gã không nỡ xa chị đâu, kiểu gì cũng muốn gặp để nối lại tình xưa”.
Bạch Băng: “Ý em là chị mà chủ động liên lạc thì nhất định gã sẽ ra gặp hả?”
“Có lẽ vậy”, Ngô Bình nói: “Giờ gã có thành tựu lớn rồi, tiền thì nhiều khỏi nghĩ. Khi đã ở vị trí này, nhất định gã sẽ nhớ lại khoảng thời gian trước kia. Chị bất ngờ xuất hiện sẽ khiến gã vui mừng và muốn quay lại với chị”.
Bạch Băng khó tin nói: “Gã đã làm bao chuyện có lỗi với chị mà còn muốn quay lại ư?”
Ngô Bình cười nói: “Có gì ngạc nhiên đâu chị, chị có tin gã chỉ múa mép vài câu là bịa được một câu chuyện khiến chị cảm động rơi nước mắt không?”
Bạch Băng nhăn mặt: “Người này thật đáng sợ!”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Gã không đáng sợ, mà là chuyên nghiệp. Những kẻ lừa đảo chuyên nghiệp thì không có nhân tính đâu, họ như ma quỷ rồi nên rất giỏi thu phục lòng người.
Bạch Băng: “Nhưng tại sao gã lại muốn quay lại với chị?”
Ngô Bình thở dài: “Vì như thế sẽ có cảm giác thành tựu. Lừa một người không khó, nhưng sau khi lừa họ một lần xong lại lừa thêm được lần nữa khiến gã có cảm giác như đi săn”.
Bạch Băng tức run người, hình như cô ấy rất dễ bị lừa thì phải.
Ngô Bình: “Đừng giận nữa, lát chị phải vận dụng các kỹ năng mềm để liên lạc với gã. Chị hãy nói một người bạn của mình nhìn thấy gã, sau đó hãy hỏi gã tại sao ngày xưa lại rời xa chị, tại sao hại chị khổ sở như vậy!”
Bạch Băng: “Nhưng chị có biết cách liên lạc với gã đâu”.
“Không sao, em đã lấy được tài khoản mạng của bạn gã. Chị thông qua tài khoản ấy là tìm được gã thôi”.
Bạch Băng lấy điện thoại ra rồi làm theo lời Ngô Bình, sau đó đăng nhập vào một tài khoản, trong danh sách bạn bè của tài khoản này có một người tên là anh Mã, đó chính là Mã Tuấn Kiệt.
Bạch Băng do dự một lát rồi gửi tin ngã cho gã: “Mã Tuấn Kiệt, tôi tìm anh khổ cực quá!”
Mã Tuấn Kiệt đã trả lời ngay: “Ai thế?”, hình như gã cũng không nhớ rõ về người bạn này lắm.
Ngô Bình lấy điện thoại rồi ngã: “Mã Tuấn Kiệt, anh không nhớ tôi à? Ngày xưa, anh lừa tôi hơn một triệu, hại bố tôi mất mạng, làm nhà tôi tan cửa nát nhà, tôi nguyền rủa anh! Anh sẽ chết không toàn thây!”
Mãi một lúc lâu sau, Mã Tuấn Kiệt mới ngã lại: “Băng, là em phải không?”
“Đừng gọi tôi như thế!”, Ngô Bình viêt: “Anh là đồ đê tiện, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh”.
Mã Tuấn Kiệt lập tức gọi tới, Bạch Băng hoảng loạn nhìn Ngô Bình, anh nói: “Chị đừng sợ, cứ mắng gã là được, nhưng đừng nghe vội, chờ cuộc gọi sau đã”.
Quả nhiên sau khi không ai nghe máy, Mã Tuấn Kiệt đã gọi lại ngay, lần này Bạch Băng đã ấn nút nghe.
Cả cô ấy và Mã Tuấn Kiệt đều trầm mặc, sau đó một giọng nói dịu dàng vang lên: “Băng, là em phải không?”
Bạch Băng cố kìm chế cơn giận: “Mã Tuấn Kiệt, anh là đồ súc sinh!”
Mã Tuấn Kiệt thở dài một hơi: “Băng, bao năm qua anh vẫn luôn tìm em”.
Bạch Băng cười lạnh: “Tìm tôi? Ngày xưa anh lừa nhà tôi hơn một triệu rồi lặn mất tăm, mà anh dám nói là tìm tôi à? Hay anh không có số của tôi?”
Mã Tuấn Kiệt lại trầm mặc thêm một lát rồi mới nói: “Băng, anh có nỗi khổ riêng. Ngày xưa cũng bị dồn vào đường cùng, anh không muốn liên luỵ đến em nên mới chuyển ra nước ngoài”.
Bạch Băng cau mày: “Anh ra nước ngoài ư?”
Mã Tuấn Kiệt lại thở dài: “Anh bị người ta lừa vào sòng bạc, một tối mà thua những năm triệu. Anh thế chấp cả cửa hàng rồi mà vẫn nợ hơn hai triệu. Anh biết đời mình xong rồi nên không kịp nói gì đã phải trốn ra nước ngoài ngay. Nhiều năm qua, anh vất vả làm ăn ở đó, cuối cùng cũng có chút thành tựu”.
“Băng, anh mới về nước. Mấy ngày qua, anh luôn nhờ bạn bè tìm em. Nhưng anh đã mất điện thoại của ngày xưa, còn em cũng đã đổi số nên anh không tìm thấy em được. Giờ thì tốt rồi, cuối cùng em cũng chủ động liên lạc với anh. Băng, anh nhất định sẽ bù đắp cho em. Em là người anh yêu nhất, em không biết những năm qua anh vất vả thế nào đâu”.
Nói đến đây, giọng Mã Tuấn Kiệt như nghẹn lại, nếu không biết gã là tên lừa đảo chuyên nghiệp, chắc Bạch Băng đã tin gã rồi.
Cô ấy chần chừ hỏi: “Anh nói thật không?”
Mã Tuấn Kiệt trầm giọng nói: “Băng, anh xin thề với trời! Nếu anh dối em nửa lời, ông trời sẽ trừng phạt anh”.
Lúc này, Ngô Bình gật đầu với Bạch Băng, ra hiệu cho cô ấy hãy tỏ thiện chí với gã.
Bạch Băng nói: “Nếu thời gian sống ở nước ngoài anh vẫn nhớ tôi thì tại sao lại kết hôn với cô gái khác?”
Mã Tuấn Kiệt cười trừ: “Băng, anh cũng bất đắc dĩ thôi. Đây chỉ là một cuộc giao dịch, anh lấy cô ấy chỉ để hai bên hợp tác với nhau. Bọn anh có thoả thuận ngầm rồi, hai bên sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau”.
Bạch Băng: “Thật không?”
Mã Tuấn Kiệt: “Băng, anh có thể làm việc xấu, nhưng không bao giờ làm hại em! Ngày trước, anh buộc phải ra đi, nhưng giờ anh về rồi! Băng, anh sẽ đối xử tốt với em, em là người phụ nữ mà anh yêu nhất”.
Bạch Băng thở dài rồi im lặng.
Mã Tuấn Kiệt thừa thắng xông lên: “Băng, em có thể tha thứ cho anh được không? Bao năm qua, anh luôn thấy áy náy, chỉ cần em tha thứ cho anh, em bắt anh làm gì cũng được”.
Ngô Bình giơ tay làm hành động đếm tiền với Bạch Băng.