Chừng nửa giờ sau, phi thuyền dừng lại trước một khu rừng bao phủ trong sương mù. Quả thật phía trước rừng cây có một trấn nhỏ, trong trấn nhỏ khắp nơi đều có cửa hàng, người qua lại rất náo nhiệt.
Vân Thường giải thích: "Rất nhiều môn phái sẽ phái đệ tử của họ đi làm nhiệm vụ trong rừng sương độc để tìm linh dược. Dần dần, nơi đây có nhiều người hơn và một số doanh nhân bắt đầu kinh doanh ở đây. Những thứ như quần áo có thể mua được ở đây”.
Hai người vừa xuống khỏi phi thuyền thì mấy người bán hàng đã chạy tới, hỏi: "Hai người cần đan dược phòng độc sao?"
"Chất lượng quần áo chống độc của tôi được đảm bảo, còn có thể tái sử dụng và sẽ không bao giờ bị rò rỉ chất độc ..."
"Đan dược chống độc của nhà tôi có thể trả góp..."
Nhìn những thương nhân này, Ngô Bình xua tay và đưa Vân Thường đi vào trong khu rừng sương độc.
Còn cách khu rừng mấy chục mét nhưng không khí đã tràn ngập một mùi lạ nhàn nhạt, đó là do khí độc tràn ra.
Lúc này, Ngô Bình lấy ra hai chiếc lá, bảo Vân Thường nhét vào mũi rồi tiếp tục bước đi.
Hai cái lá này tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Vân Thường nhìn kỹ thì hình như là một loại cỏ dại mọc ở Huyền Minh Giáo, không biết Ngô Bình hái lúc nào.
Cuối cùng, cả hai tiến vào rừng sương mù độc, Ngô Bình vừa đi vừa quan sát. Đi tiêp hơn trăm mét, họ đã chính thức vào sâu trong rừng.
Chỉ một lát sau, Ngô Bình lại tìm được mấy loại thảo dược. Trước tiên anh nếm thử, sau đó hái vài lá đưa cho Vân Thường, bảo cô nhai rồi nuốt xuống.
Vân Thường nhai vài lần rồi nuốt vào trong bụng. Chẳng mấy chốc, từng luồng sức mạnh kỳ lạ bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể cô, khiến chất độc trong sương độc không thể xâm nhập vào bên trong.
Vân Thường rất kinh ngạc, hỏi: "Cái này có thể chống lại sương độc!"
Ngô Bình cười nói: "Khí độc trong rừng sương độc này đang biến hóa, tiến vào các khu vực khác nhau đều phải mang theo các loại dược thảo khác nhau”.
Vân Thường nói: "Sư huynh hiểu biết nhiều như vậy về dược liệu, thật là khâm phục”.
Ngô Bình khẽ mỉm cười: "Bất luận là vũ trụ nào, dược tính đều giống nhau”.
Vân Thường: "Lúc trước anh tìm được thảo dược em cũng không để ý lắm, không nghĩ tới nó sẽ có tác dụng thần kỳ như vậy”.
Ngô Bình: "Mọi cây cối ở đây đều sinh trưởng trong môi trường có khí độc nên rất dễ phát huy dược tính chống lại độc tố”.
Đi được một lúc, Ngô Bình đột nhiên dừng lại, khịt mũi. Trong không khí thoang thoảng có mùi linh dược, chỉ có đan sư dày dặn kinh nghiệm như anh mới có thể nhận ra được.
Anh nhắm mắt lại, đi mấy bước về bên trái rồi lại đi mấy bước về bên phải, cuối cùng đi thẳng về phía trước. Sau đó, anh nói với Vân Thường: "Đi về bên trái đi, ở đó có linh dược”.
Vân Thường trợn tròn mắt: "Mũi của anh mẫn cảm như vậy sao?"
Ngô Bình: "Trong quá trình luyện đan, mũi của anh không ngừng tiến hoá. Trên đời này chỉ sợ không có người nào có cái mũi nhạy hơn anh”.
Sau khi đi vài dặm về bên trái, Ngô Bình ngửi thấy mùi linh dược nồng hơn. Chẳng mấy chốc, anh tìm thấy một bông hoa nhỏ màu xanh nhạt trong một bụi cỏ dại, dưới bông hoa mọc bảy chiếc lá, trên lá có những phù văn nhấp nháy mờ mờ.
Sau khi nhìn thấy loài hoa này, Vân Thường đột nhiên thốt lên: "Em hình như đã từng thấy qua loại dược liệu này ở đâu rồi, đây chính là. . ."
Qua mấy giây suy nghĩ, cô ấy đột nhiên reo lên: "Đây là Thất Diệp Lam Linh Thảo! Là linh dược cấp bảy!"
Quả Ngọc Chân bọn họ tìm kiếm chỉ là linh dược cấp năm, mà loài hoa này lại là linh dược cấp bảy. Mỗi khi linh dược nâng lên một cấp, giá cả sẽ tăng lên vài lần, thậm chí là chục lần. Giá trị của linh dược cấp bảy này ít nhất có thể so sánh với năm mươi quả Ngọc Chân!
Ngô Bình cười nói: "Anh ngửi dược tính của nó đã biết loại dược liệu này không tầm thường. Nó rất hữu ích cho những tu sĩ luyện Khí, sau này còn có thể được sử dụng để luyện đan".
Vân Thường gật đầu: “Không sai, Thất Diệp Lam Linh Thảo đối với tu sĩ luyện Khí có tác dụng cực tốt”.
Ngô Bình: “Không cần giao đan dược tự mình hái cho Huyền Minh Giáo chứ?”
Vân Thường cười nói: "Đương nhiên không, cho dù tìm được quả Ngọc Chân thì chúng ta cũng có thể tự mình bán ra ngoài chứ không cần bán cho Huyền Minh Giáo. Có điều, Huyền Minh giáo thường trả giá cao hơn bên ngoài."
Ngô Bình: "Thất Diệp Lam Linh Thảo này có thể bán với giá bao nhiêu?"
Vân Thường: "Nếu ở bên ngoài thì ít nhất có thể bán ba mươi nghìn tiền Huyền Minh. Còn nếu bán cho Huyền Minh Giáo thì sẽ được bốn năm mươi nghìn tiền Huyền Minh".
Ngô Bình: "Vậy còn đan dược luyện từ Thất Diệp Lam Linh Thảo thì sao?"
Vân Thường: "Thất Diệp Lam Linh Thảo thường được dùng để luyện "Thất Tinh Linh Đan". Loại đan dược này quý hơn nhiều so với Nguyên Linh Đan. Một viên phải hàng trăm nghìn tiền Huyền Minh mới mua được".
Ngô Bình đáp: "Đợi anh luyện Khí xong rồi sẽ điều chế một số đan dược để đem bán".
Vân Thường cười nói: "Nếu anh biết luyện đan thì cho dù là Huyền Minh Giáo cũng sẽ trọng dụng anh".
Ngô Bình: "Vũ trụ này rất hiếm đan sư sao?"
Vân Thường: "Cũng không phải là quá hiếm nhưng thân phận của đan sư rất cao quý, những thế lực bình thường sẽ không mời nổi. Ví dụ như trong Huyền Minh Giáo, cao cấp nhất là một vị đan sư cấp bảy. Nhưng cho dù là đan sư cấp một ở đây cũng được đãi ngộ rất tốt, địa vị cao hơn trưởng lão bình thường rất nhiều".
Ngô Bình cẩn trọng lấy ra một cái bao rồi cho Thất Diệp Lam Linh Thảo vào trong.
Anh vừa thắt nút cái bao lại thì đột nhiên bên cạnh truyền tới tiếng bước chân. Một người ăn mặc như người hầu tay dắt một con chó có cái mũi rất to đi đầu. Đằng sau có một tu sĩ trẻ. Đằng sau tu sĩ trẻ này lại có ba tuỳ tùng nữa.
Ánh mắt của năm người đó đều dừng lại ở cái bao trên tay Ngô Bình, tu sĩ trẻ kia ánh mắt lạnh lẽo, hỏi: "Dược liệu ở đây bị anh hái rồi sao?"
Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Dược liệu trong rừng đều vô chủ, tôi có hái hay không thì liên quan gì đến anh?"
Thanh niên kia cười lạnh: "Ranh con, linh khuyển của tôi đã qua huấn luyện, chuyên đi tìm linh dược. Tôi đã ở đây ba ngày rồi, giờ mới tìm được linh dược. Mau ngoan ngoãn đem linh dược giao ra đây, nếu không tôi sẽ lấy mạng anh!"
Ngô Bình lạnh lùng: "Muốn uy hiếp tôi? Nghĩ rằng đưa theo vài tên cẩu nô tài là muốn bắt nạt ai cũng được hay sao?"
Thanh niên kia thở dài, đáp: "Cái miệng cũng lợi hại đấy, chỉ tiếc là biết nói không thôi cũng chẳng tác dụng gì. Lên!"
Lập tức ba tuỳ tùng sau lưng hắn ta lao lên. Hai tên tay lăm lăm con dao găm, một tên cầm đoản đao. Bọn chúng nhắm vào những chỗ hiểm trên người Ngô Bình.
Ngô Bình đã luyện da, luyện gân, thể chất lại mạnh mẽ hơn người. Cộng thêm kinh nghiệm Võ Đạo thâm sâu, cho nên mấy món võ mèo của ba kẻ này chẳng là gì với anh!
Anh nhanh chóng né sang một bên, giáng một quyền vào mạng sườn tên cầm đao.
"Rắc!"
Sau một âm thanh đanh gọn, tên tuỳ tùng chảy máu mũi và ngã xuống đất. Một chiếc xương sườn gãy xuyên qua phổi của hắn ta, vì bị chảy máu trong nên hắn nhanh chóng mất mạng.
Sau khi đánh ngã một tên, anh né ra sau một kẻ khác và giáng một quyền vào sau đầu hắn. Kẻ này lập tức sùi bọt mép và chết ngay tại chỗ.
Tên thứ ba kinh ngạc định rút lui, nhưng Ngô Bình đã bồi một cú đá vào thái dương khiến hắn chết ngay tại chỗ!
Gã tu sĩ trẻ sửng sốt và hét lên: "Anh có biết tôi là ai không?"
"Bịch!"
Một làn gió mạnh thổi tới, Ngô Bình còn không cho hắn cơ hội nhiều lời, anh giáng hai chưởng vào bụng và ngực gã tu sĩ.
"Rắc!"
Giống như một bao cát, hắn ta bị đánh bay hơn mười mét và dừng lại sau khi va vào một cái cây.
Chương 2117: Linh Huyết luyện Linh Cốt
Người tuỳ tùng dắt linh khuyển đi theo sợ hãi, lập tức quỳ trên mặt đất cầu xin: "Đừng giết tôi!"
Ngô Bình nhìn linh khuyển hỏi: "Con chó này do anh nuôi?"
Người tùy tùng này dáng người không cao, nhìn có vẻ rất nhanh nhẹn, tu vi cũng không cao. Anh ta vội vàng nói: "Đúng vậy, tiểu nhân từ nhỏ đã nuôi chó, đây là chó của tôi".
Ngô Bình "ừm" một tiếng rồi nói: "Con chó ở lại, còn anh có thể đi”.
Người đàn ông buông dây xích, quay người bỏ chạy.
Vân Thường nói: "Sư huynh, nếu như để người đó đi, chỉ sợ sẽ có phiền phức”.
Ngô Bình: "Có thể có phiền phức gì được chứ? Thế giới lớn như vậy, anh ta rất khó biết danh tính của chúng ta”.
Vừa nói, anh vừa đến bên cạnh tu sĩ đã chết, cú đánh của anh đã khiến hắn ta dập nát nội tạng.
Anh tìm thấy một chiếc nhẫn trên người hắn, đó là một chiếc nhẫn chứa đồ.
Vân Thường hai mắt sáng lên: "Là pháp bảo trữ đồ!"
Ngô Bình đưa nó cho Vân Thường và nói: "Em giữ nó và giúp anh mang dược liệu nhé”.
Vân Thường sửng sốt: "Sư huynh, pháp khí này rất trân quý, bình thường chỉ có tu sĩ luyện Khí cấp bảy trở lên mới có”.
Ngô Bình: "Anh không cho không, em phải cất đồ giúp anh mà”.
Vân Thường cười nói: "Không sao, từ nay về sau em sẽ làm quản gia của anh”.
Ngô Bình bảo Vân Thường lấy tất cả những vật có giá trị trên người mấy kẻ kia. Trong đó có một chiếc nhẫn trữ đồ và bốn loại linh dược, một linh dược cấp bốn, hai linh dược cấp năm, một linh dược cấp sáu. Có thể thấy linh khuyển này rất có hiệu quả, nếu không bọn họ sẽ không có thu hoạch lớn như vậy.
Ngoài linh dược, bên trong còn có một số đồ dùng hàng ngày.
Ngô Bình cầm lấy dây xích của linh khuyển, linh khuyển rất thông minh, nãy giờ nó chỉ im lặng ngồi sang một bên. Nó từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc, nhiệm vụ của nó là tìm kiếm linh dược, ngoài ra nó không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Toàn thân con linh khuyển này màu đen tuyền, trừ một chút trắng ở mũi và một chút trắng ở chỏm tai.
Ngô Bình xoa đầu nó nói: "Từ nay về sau đi theo tao, giúp tao tìm linh dược nhé”.
Cả hai tiếp tục tìm kiếm linh dược. Có sự giúp đỡ của linh khuyển, việc tìm kiếm linh dược của Ngô Bình trở nên dễ dàng hơn. Linh khuyển từ nhỏ đã được cho ngửi các loại linh dược khiến năng lực nhận biết linh dược càng mạnh. Nó có thể đứng cách xa trăm dặm mà vẫn ngửi được mùi linh dược.
Tuy nhiên, linh khuyển cũng có một khuyết điểm rất rõ ràng, đó chính là nó không thể nào phán đoán linh dược nào quý giá hơn. Có khi nó lại tìm đến dược liệu thông thường mà bỏ qua linh dược quý.
Bây giờ dưới sự hướng dẫn của Ngô Bình, linh khuyển chỉ ra vị trí của linh dược từ xa. Sau đó Ngô Bình sẽ tự đánh giá xem dược liệu nào quý hơn.
Bằng cách này, chưa tới một giờ, linh khuyển đã hỗ trợ Ngô Bình tìm được bảy loại linh dược cấp hai, bốn loại linh dược cấp năm và một loại linh dược cấp sáu.
Họ càng đi, sương độc trước mặt càng biến hóa. Ngô Bình lại tìm dược liệu, hái lá đưa cho Vân Thường nhai.
Anh cho cả linh khuyển nhai lá cây vì thuốc phòng độc nó uống đã trở nên kém hiệu quả.
Tiến vào khu vực sương độc mới, linh khuyển đột nhiên hưng phấn, dùng hai chân cào đất, giằng dây xích chật vật chạy về phía trước.
Ngô Bình đi theo một hồi, đột nhiên ghìm linh khuyển lại. Anh khịt mũi, nheo mắt nói: "Tam Bạch, mày chỉ ngửi được mùi linh dược, nhưng lại không để ý tới mùi nguy hiểm!"
Tam Bạch là tên anh đặt cho linh khuyển, linh khuyển dường như cũng chấp nhận cách gọi của Ngô Bình.
Vân Thường: "Ngô Bình, ở đây có mùi nguy hiểm sao?"
Ngô Bình: "Loại dược liệu này mùi rất nồng, hẳn là linh dược cao cấp. Nhưng pha trong mùi thuốc lại có một chút mùi tanh, nếu như anh đoán không lầm, hẳn là có sinh vật hung dữ nào đó đang canh giữ linh dược. Chúng ta chỉ cần tới đó, nó lập tức sẽ ăn thịt chúng ta”.
Vân Thường sửng sốt: "Vậy làm sao bây giờ? Không đi nữa sao?"
Ngô Bình cười nói: "Tại sao lại không đi? Quái vật canh giữ linh dược nói không chừng cũng có thể dùng làm thuốc. Vậy là một mũi tên trúng hai đích”.
Vân Thường: "Nhưng nếu như con quái vật đó quá lợi hại thì sao, anh không sợ gặp nguy hiểm sao?"
Ngô Bình thản nhiên nói: "Không sao, anh sẽ tiếp tục tu luyện, hoàn thành việc luyện máu và luyện xương”.
Vân Thường trong lòng thầm nghĩ ở lại chỗ này tu luyện thì có thể tu luyện được bao nhiêu cơ chứ?
Ngô Bình tìm một nơi tương đối sạch sẽ, sai Tam Bạch đi bắt vài con thú rừng rồi đem nướng.
Sau khi ăn xong, anh bắt đầu tu luyện đến tầng thứ ba của tu luyện thân thể là luyện máu.
Nói đến luyện máu, Ngô Bình là cao thủ. Anh đã từng tu luyện Thiên Huyết Kinh. Máu huyết là thứ nuôi dưỡng toàn thân, trong sách hướng dẫn tu luyện chỉ ghi luyện máu có hai tầng. Tầng thứ nhất là huyết khí, tức là tinh lọc ra một lượng nhỏ huyết khí trong máu rồi để nó lưu thông trong kinh mạch.
Phải biết rằng, lúc này anh còn chưa luyện Khí nhưng huyết khí đã có thể lưu thông trong kinh mạch, nuôi dưỡng kinh mạch và cơ thể. Bản chất của huyết khí trên thực tế gần giống với chân khí, nhưng sức mạnh và tác dụng kém hơn một chút.
Tuy nhiên, tích lũy huyết khí là một quá trình rất dài và nhiều người chỉ có thể nuôi dưỡng một chút huyết khí sau vài năm khổ luyện. Tất nhiên, cũng có những người tăng hàm lượng huyết khí trong máu bằng cách uống các loại đan dược như Huyết Khí Đan.
Nhưng hậu quả của việc làm như vậy là huyết khí kém, dễ bị cơ thể đào thải nên không phát huy được tác dụng.
Mặc dù máu của Ngô Bình được tu luyện ở đây, nhưng nó lại tích trữ một lượng lớn năng lượng từ vũ trụ chính, điều này cũng khiến máu của anh dễ dàng có được huyết khí.
Máu huyết mỗi một lần được tim bơm ra đều có thể trích ra một lượng lớn huyết khí, dần dần được anh vận chuyển đến kinh mạch rồi chậm rãi lưu chuyển.
Anh chỉ tu luyện trong hai giờ nhưng huyết khí đã đầy trong kinh mạch. Vậy thì chi bằng coi huyết khí này là chân khí, sử dụng nó để lấp đầy toàn bộ cơ thể và nuôi dưỡng từng bộ phận của cơ thể.
Luyện máu tầng thứ hai, chính là phóng thích huyết khí ra ngoài.
Huyết lực chính là đem huyết khí thông qua tứ chi, chuyển hóa thành lực tấn công. Lực tấn công này gọi là huyết lực.
Ngô Bình cũng nhanh chóng tu luyện được huyết lực. Anh thử đánh ra một quyền, trên bề mặt nắm đấm của anh xuất hiện một ánh sáng đỏ mờ, đó là huyết khí được phóng thích ra ngoài.
Tuy nhiên, anh nhận thấy rằng khả năng sát thương của huyết khí rất tầm thường, thậm chí là hơi dư thừa.
Vì vậy, trên cơ sở này, anh tiếp tục sáng tạo ra tầng thứ ba của luyện máu, gọi là Huyết Khí Nội Kình!
Thông qua sự dao động của huyết khí và sự dẫn dắt của cơ thể, có thể phát triển một loại công lực Võ Đạo có sức sát thương mạnh mẽ. Công lực này được gọi là Huyết Khí Nội Kình!
Huyết Khí Nội Kình đã luyện xong, anh bắt đầu tu luyện đến tầng thứ tư của luyện máu là Huyết Linh!
Huyết Linh là Huyết Khí Nội Kình đã được tu luyện đến một trình độ nhất định, có thể hấp thụ và dung hợp linh khí từ thế giới bên ngoài để hình thành linh lực!
Sức mạnh của Huyết Linh có thể nói đã vượt qua uy lực của chân khí trong người các tu sĩ cảnh giới luyện Khí.
Sau khi Ngô Bình luyện máu xong tầng thứ tư, linh khí thẩm thấu vào trong xương cốt, tôi luyện xương cốt toàn thân, giúp anh có thể dễ dàng hoàn thành việc luyện xương.
Theo sách hướng dẫn tu luyện của Huyền Minh Giáo, phương pháp luyện xương đơn giản hơn nhiều. Đó là dùng cách nhảy nhót, vận động cơ thể và uống nhiều loại dược liệu để vận động toàn bộ khung xương của cơ thể.
Ngô Binh rất không tán thành phương pháp tu luyện này. Anh lập tức phát ra một âm tiết thần bí, khí tức chấn động toàn thân, sau đó thông qua Huyết Linh truyền linh lực đến tận xương cốt. Phương pháp luyện xương này hiệu quả gấp ngàn lần phương pháp ngốc nghếch kia!
Theo sách hướng dẫn, một năm luyện máu, mười năm luyện xương. Có thể thấy việc luyện xương này khó khăn như thế nào nên nhiều người không đủ kiên nhẫn và điều kiện để đạt được hiệu quả luyện xương hoàn chỉnh mà thường chỉ tập thử rồi bỏ.
Ngô Bình đương nhiên sẽ không như vậy, anh muốn luyện xương đến cực hạn, dùng âm thanh và linh lực để luyện xương.
Chẳng mấy chốc đã sang ngày hôm sau, sau một ngày đêm tu luyện, Ngô Bình cảm thấy trên xương của mình sinh ra một số đường vân tự nhiên. Những đường vân này kết hợp với Đại Đạo tự nhiên, hơn nữa chúng càng lúc càng tinh xảo, phức tạp và xuất hiện dày đặc.
Ngô Bình tiếp tục luyện tập, sau một ngày nữa, các đường vân trên mỗi đoạn xương tự động kết hợp với nhau, dần dần tạo thành những đại trận huyền diệu!
Cho đến nay, Ngô Bình đã tạo ra cấp độ luyện xương thứ hai: Linh Cốt!
Chương 2118: Hai ta cùng tình nguyện
Sau khi luyện được Linh Cốt, Ngô Bình đã có thể sử dụng hiệu quả sức mạnh của toàn thân. Xương cốt, gân, da thịt hòa làm một, mỗi đòn đều có thể tạo ra lực sát thương kinh người.
Linh Huyết di chuyển khắp toàn thân, Ngô Bình tiếp tục bước vào giai đoạn tiếp theo của tu luyện cơ thể: luyện tủy!
Trong đầu anh hiện lên một loạt động tác và anh lập tức thực hiện lần lượt các động tác đó. Mỗi một tư thế đều có thể tác động tới tủy.
Sau khi tu luyện mấy canh giờ, trong xương tủy của anh diễn ra rất nhiều sự biến hóa, chức năng của máu cũng được cường hoá, huyết khí càng dồi dào, linh lực càng lúc càng mạnh.
Chẳng mấy chốc đã sang tới ngày hôm sau, Ngô Bình chậm rãi mở mắt ra, anh nói với Vân Thường: "Đi thôi”.
Vân Thường đã tận mắt nhìn thấy Ngô Bình liên tục đột phá. Từ luyện máu, luyện xương tới luyện tủy. Hơn nữa, nội dung tu luyện của anh dường như hoàn toàn khác so với những gì cô ấy biết!
"Giờ anh đang ở cảnh giới luyện tuỷ sao?", cô hỏi.
Ngô Bình: "Ừm, đúng là cảnh giới luyện tuỷ”.
Vân Thường cảm thấy khó tin: "Nhưng em cảm thấy khí tức của anh so với đại cao thủ luyện Khí cấp chín còn đáng sợ hơn!"
Ngô Bình mỉm cười, xuất thử một quyền. Quyền ảnh của anh đánh vào một gốc cây đại thụ cách đó không xa. Một tiếng động lớn vang lên, trên thân cây xuất hiện một lỗ thủng!
Vân Thường hít một hơi khí lạnh: "Thật lợi hại!"
Ngô Bình nhẹ nhàng thở ra, trong người đột nhiên xuất hiện một ý chí Võ Đạo đáng sợ. Ý chí này lúc ẩn lúc hiện, khiến cho quyền của anh còn mạnh hơn gấp nhiều lần!
Vân Thường: "Chỉ mới tới cảnh giới luyện tủy mà sức mạnh đã đáng sợ như vậy, đợi khi thông được các khiếu thì không phải càng mạnh sao?"
Sau khi luyện tủy, chính là luyện khiếu. Theo lời đồn đại, cơ thể con người có ba mươi sáu thiên khiếu và bảy mươi hai địa khiếu, nhưng chưa ai có thể hiểu hết về một trăm lẻ tám khiếu trên cơ thể con người này. Ví dụ, trong cẩm nang tu luyện của Huyền Minh Giáo chỉ có phương pháp tu luyện sáu địa khiếu và hai thiên khiếu được ghi lại.
Có điều, luyện khiếu rất khó. Chỉ cần đả thông được một thiên khiếu và một địa khiếu là xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi luyện khiếu xong là tới tầng thứ bảy của việc tu luyện thân thể, tầng này gọi là Tiểu Luyện Hình. Đây là một quá trình tu luyện có hệ thống dựa trên cơ sở các tầng trước đó.
Sau tiểu luyện hình là tầng tám Đại Luyện Hình, tầng chín Nhật Nguyệt Song Luyện và tầng mười Thiên Địa Tinh Luyện.
Có điều, chỉ có trong truyền thuyết mới có người hoàn thành được tầng thứ mười. Trong cẩm nang tu luyện cũng chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, thậm chí là viết cả mấy truyền thuyết vào trong đó.
Trên thực tế, không ai có thể tu luyện một cách đầy đủ, bài bản từng bước của tu luyện cơ thể. Đa số chỉ tu luyện kiểu cưỡi ngựa xem hoa.
Ví dụ như luyện khiếu thì chỉ cần luyện một địa khiếu và một thiên khiếu. Tiểu luyện hình thì cũng không cần có công pháp theo hệ thống làm căn cứ, chỉ cần uống một loại đan dược tên là Tiểu Luyện Hình Đan là làm được.
Cũng vì cách làm đó mà không ai có được căn cốt vững chắc để đạt tới tầng mười.
Ngô Bình thì khác, lúc anh còn ở vũ trụ Võ Đạo đã từng tu luyện cơ thể bằng phương pháp tương tự tầng mười. Cho nên anh có nền tảng tu luyện và lý luận vững chắc, lại thêm thể chất phi phàm nên anh có thể tu luyện được tuần tự các bước.
Ngô Bình cười nói: "Muốn đối phó thứ hung tà đó, có lẽ chưa cần tu vi ở cảnh giới luyện khiếu. Đi thôi, chúng ta đi xem xem".
Sau khi dắt linh khuyển đi thêm một đoạn nữa, linh khuyển Tam Bạch đột nhiên vểnh tai lên và lo lắng nhìn vào một bụi cây. Trong bụi rậm có một cái cây nhỏ, xung quanh năm mét không có bất kỳ loại thực vật nào khác, thậm chí trong vòng trăm mét cũng không có một cái cây.
Cái cây nhỏ cao hơn một mét, trĩu quả màu đỏ. Cả thảy có khoảng hơn ba chục quả, hương thơm của quả toả ra xung quanh.
Ngô Bình lấy ra một con dao ngắn và từ từ đến gần cái cây nhỏ. Anh vung dao và lần lượt chặt hết những dây gai trên mặt đất. Cứ như vậy anh đi thêm được bảy tám mét nữa thì một bóng đen đột nhiên từ bên cạnh lao ra.
Ngô Bình sớm đã có chuẩn bị. Anh lập tức cúi người xuống, một đạo ánh sáng màu xám xẹt qua đầu anh mang theo một mùi hôi thối.
Cùng lúc đó, con dao găm trong tay anh bay ra với tốc độ tia chớp và đâm vào một đám bầy nhầy như đất bùn ở khoảng đất trống trước mặt, một dòng máu đen phun ra từ mặt đất.
Ngô Bình vẫn chưa yên tâm. Anh đột nhiên nhảy lên không trung rồi khi hạ cánh thì dùng chân phải đạp mạnh xuống đất. Một âm thanh kì lạ vang lên, linh lực xuyên qua mặt đất, đánh cho sinh vật đáng sợ bên dưới thành đống thịt nhão.
Anh rút đoản đao đâm thêm mấy nhát mới yên tâm, sau đó móc ra một cái túi, hái hết linh quả trên cây.
Vân Thường tò mò hỏi: "Sư huynh, đây là linh dược gì?"
Ngô Bình: "Anh không biết, nhưng anh biết nó quý hơn nhiều so với linh dược cấp bảy ta đã tìm thấy”.
Vân Thường cả kinh: "Lẽ nào là linh dược cấp tám?"
Ngô Bình: "Có thể là cấp chín”.
Sau khi hái xong quả, anh đột nhiên lấy ra một quả đưa cho Vân Thường, nói: “Ăn đi”.
Đôi mắt đẹp của Vân Thường mở to: "Có thể ăn được không?"
Ngô Bình cười nói: "Thứ này có tác dụng luyện hình, lại còn có thể dưỡng thần. Tuy rằng hiệu quả của nó không bằng đan dược, nhưng cũng khá tốt”.
Vừa nói anh vừa lấy ra một quả màu đỏ rồi ăn ngon lành. Khi vừa nhai thì quả có vị hơi đắng, nhưng sau đó hậu vị lại ngọt.
Ngô Bình ăn mấy quả xong thì toàn thân nóng lên. Mặt anh biến sắc, nói: "Không hay rồi!"
Vân Thường lúc này cơ thể cũng nóng lên, mặt đỏ au, nói: "Sư huynh, làm sao vậy, em nóng quá”.
Ngô Bình ngại ngùng nói: "Là anh tính toán sai. Dược lực của quả và khí độc khi kết hợp sẽ tạo ra tác dụng kích thích ham muốn”.
Vân Thường càng đỏ mặt: "Vậy... làm sao bây giờ?"
Ngô Bình: "Không sao đâu, cố gắng nhịn một chút là được. Em ở lại đây nghỉ ngơi đi, anh sẽ đi ra chỗ xa hơn”.
Anh đang lo lắng rằng sau khi dược lực phát huy hết tác dụng thì nhất thời sẽ không thể kiểm soát bản thân mà làm tổn thương Vân Thường. Nói xong, anh đi xa mấy trăm mét, ngồi xuống dưới một gốc cây lớn, điều chỉnh hơi thở.
Tuy nhiên, anh càng cố vận huyết khí thì suy nghĩ đó trong lòng anh càng sục sôi. Anh đưa tay véo vào chân mình, cơn đau hơi làm anh tỉnh táo lại. Nhưng chẳng được bao lâu, cảm giác ban nãy lại xuất hiện.
Anh thở dài, rút dao găm đâm vào chân mình, máu chảy đầm đìa.
Nhưng vẫn vô dụng, anh vừa định đâm vào chân lần thứ hai thì đột nhiên có một đôi tay trắng như tuyết ôm chặt lấy cổ anh. Đôi mắt xinh đẹp của Vân Thường dường như có một tia sáng kỳ lạ, cô ấy thở khẽ, nhẹ nhàng nói: “Đừng tự làm khổ mình như vậy, tại sao chúng ta không làm việc đó? Cách dễ nhất để giảm bớt sự khó chịu..."
Nói rồi, cô ấy chủ động nhào vào lòng anh.
Ngô Bình đã cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc đó, nhưng bây giờ Vân Thường lại kích thích khiến nó bùng cháy lên dữ dội, tuyến phòng thủ của anh lúc này đã hoàn toàn sụp đổ và chuyện gì đến cũng đã đến.
Hơn một giờ sau, Vân Thường sau khi trải qua màn mây mưa lại càng thêm xinh đẹp. Ngô Bình không khỏi thở dài khi nhìn vết máu nhỏ vương trên bộ quần áo Vân Thường trút bỏ trên mặt đất.
Vân Thường nhào vào trong lồng ngực anh, dịu dàng nói: "Sư huynh, vừa rồi anh thà tự làm đau mình chứ không muốn làm tổn thương em, em rất cảm kích".
Ngô Bình nhìn cô đáp: "Không phải cuối cùng anh vẫn khiến em chịu thiệt thòi đó sao?"
Vân Thường cười đáp: "Cái đó không phải khiến em chịu thiệt, đó là việc hai chúng ta cam tâm tình nguyện".
Ngô Bình gãi gãi mặt và nói: "Khu rừng này rất nguy hiểm, chúng ta phải cẩn thận”.
Vừa dứt lời, hai người liền nghe thấy từ xa có tiếng huýt sáo đang nhanh chóng tới gần. Chưa đầy một phút sau, bốn bóng người lao tới.
Lúc này, Vân Thường còn đang ngồi trong lòng Ngô Bình, Ngô Bình cũng không đứng dậy mà ngồi yên đó, lãnh đạm nhìn đám người mới đến.
Bốn người này tựa hồ đang đuổi theo cái gì. Họ nhìn trái nhìn phải, sau đó phát hiện Ngô Bình đang ở chỗ này, liền hỏi: "Cậu có nhìn thấy một con chim trĩ năm màu sặc sỡ bay ngang qua đây không?"
Ngô Bình: "Không thấy".
Thấy Ngô Bình lãnh đạm trả lời, người đàn ông lạnh lùng nói: "Nhãi ranh, cậu tốt nhất nên nói ra sự thật, nếu như dám lừa gạt bọn tôi, tôi sẽ lấy mạng cậu!"
Ngô Bình ngậm cọng cỏ trong miệng uể oải nói: "Đúng vậy, tôi lừa gạt ông đó, mau tới giết tôi đi”.
Chương 2119: Chim trĩ ngũ sắc
Người vừa nói vô cùng tức giận, tay phải vung lên, một đạo hàn quang bay thẳng về phía cổ Ngô Bình. Nhãn lực của Ngô Bình rất mạnh, lập tức có thể nhìn ra tia hàn quang này thực chất là một sợi tơ rất mỏng, trên đầu có buộc một quả cầu màu bạc. Nhờ vào lực của quả cầu, nó có thể bay với vận tốc cực nhanh, có thể cứa cổ hoặc làm bị thương kẻ địch.
Ngô Bình vươn ngón trỏ phải ra, "tang" một tiếng hất quả cầu bạc về phía sau, đồng thời sợi tơ cũng bật trở lại theo.
Người đàn ông giật mình và vội vàng thu lại sợi tơ bạc. Ngay khi hắn ta làm động tác rút dây lại, Ngô Bình đã phi ra một con dao găm.
"Phập!"
Con dao găm quá nhanh, cộng với sự mất tập trung của người kia nên con dao găm đâm thẳng vào tim hắn ta, máu tươi xối xả chảy ra.
Người đàn ông trợn to hai mắt như thể vô cùng không cam tâm rồi ngã xuống đất, nhanh chóng tắt thở. Mặc dù người này đang ở cảnh giới luyện Khí nhưng thể chất của hắn ta chỉ ở mức trung bình, dao găm của Ngô Bình được truyền Huyết Linh khiến hắn không thể nào tự cứu sống bản thân.
Ba người còn lại cả kinh, lập tức tỏ ra cảnh giác và lần lượt giơ vũ khí ra.
Ngô Bình: "Các người đuổi theo một con chim trĩ ngũ sắc sao?"
Cả ba người họ đều thấy rằng Ngô Bình không dễ dây vào. Một người lớn tuổi hơn trong số ba người lên tiếng: "Anh bạn, chúng tôi không có ý định gây thù với cậu".
Ngô Bình hờ hững đáp: "Các người còn chưa trả lời câu hỏi của tôi".
Người đàn ông kia nói: "Nói cho cậu biết cũng chẳng sao. Con chim trĩ ngũ sắc đó là linh thú, nó đẻ ra trứng gọi là Ngũ Sắc Linh Tử, là linh dược cấp mười".
Ngô Bình: “Một con linh thú có thể đẻ ra linh dược cấp mười nhất định rất có giá đúng không?”, anh nhìn về phía Vân Thường.
Vân Thường gật đầu như bổ củi: "Đương nhiên. Danh tiếng của chim trĩ ngũ sắc đến em cũng biết. Bất cứ ai sở hữu một con chim trĩ ngũ sắc như vậy thì chẳng khác nào sở hữu một cây tiền".
Ba người kia nói: “Anh bạn, bạn đồng hành của chúng tôi là người ra tay trước, bị giết cũng đáng đời. Nhưng xin cho phép chúng tôi mang xác anh ta đi chôn cất đàng hoàng”.
Ngô Bình không có hứng thú với những người này, sau khi thu lấy sợi tơ mỏng, anh lạnh lùng nói: "Làm mau lên".
Ba người kia nhanh chóng nâng đồng đội của mình lên và rời đi theo hướng ngược lại.
Ngay sau khi những người này rời đi, Ngô Bình lập tức quay trở lại chỗ cái cây nhỏ ban nãy. Anh dùng dao găm đào đất, chẳng mấy chốc đã đào ra một tấm da bóng loáng màu xám.
Thứ này chính là thứ kỳ quái nấp dưới lòng đất lúc trước, nó có thể phun cát độc hại người.
Vân Thường nhìn tấm da, tò mò hỏi: "Tại sao chỉ có da?"
Ngô Bình: "Mảnh da này là bộ phận mạnh nhất của con quái thú. Nó chứa độc khí mạnh, vì vậy nó cũng là linh dược để khắc chế độc tố. Nếu sử dụng nó để luyện chế thuốc chống độc, thậm chí có thể đi rất sâu vào trong rừng sương độc".
Hiện tại hai người vẫn chỉ ở bìa rừng sương độc, không dám tiến quá sâu vào trong đó bởi vì bên trong có những con hung thú rất đáng sợ, độc khí thì nồng nặc vượt quá khả năng đối phó của bọn họ.
Sau khi cất tấm da thú đi, Ngô Bình liền đi xung quanh một lát, kết quả phát hiện ra một cọng lông ngũ sắc. Sau khi quan sát một lúc, anh lập tức gọi linh khuyển đến, cho nó ngửi một cái rồi nói: "Tam Bạch, mau đi tìm cho tao một con chim trĩ ngũ sắc, sau khi mày tìm được sẽ có phần thưởng lớn".
Tam Bạch tai đã dựng đứng lên, mũi khịt khịt mấy cái rồi lao về một hướng, theo sau là Ngô Bình và Vân Thường.
Chạy hơn mười dặm, linh khuyển đột nhiên giảm tốc độ, cả người áp sát mặt đất, hai chân rón rén đi về phía trước như thể sợ kinh động đến thứ gì.
Ngô Bình đứng cao hơn nên nhìn thấy cách đó khoảng hơn một trăm mét có một con chim trĩ ngũ sắc đang đứng trên một cái cây lớn. Nó đang nhìn trái nhìn phải, như thể đang tìm kiếm kẻ thù.
Linh khuyển mặc dù di chuyển rất nhanh nhưng chim trĩ vẫn phát hiện ra nó. Chim trĩ phát ra âm thanh giống như giễu cợt, rồi đột nhiên dang rộng đôi cánh bay lên cao.
Đúng vậy, con chim trĩ này có thể bay, hơn nữa tốc độ còn khá nhanh.
Tưởng chừng đã muộn, nhưng ngay lập tức, Ngô Bình đã ném ra quả cầu bạc được buộc vào sợi tơ mỏng ban nãy. Quả cầu bạc nhanh như chớp, quấn ngay vào chân chim trĩ. Ngay khi chim trĩ bay được vài mét, nó bất ngờ bị lôi xuống, về phía Ngô Bình.
Nó vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng Ngô Bình rất mạnh nên chẳng mấy chốc nó đã bị lôi xuống. Sau cùng, một bàn tay to lớn đã túm lấy cổ nó.
Ngô Bình bỏ nó vào túi, cười nói: "Đừng giãy giụa, sau này ta làm cho ngươi một cái chuồng thật đẹp".
Linh khuyển không lập được công trạng gì, không khỏi cúi đầu ủ rũ .
Ngô Bình nói: "Tam Bạch, mày đã làm rất tốt. Nếu không có mày, tao sẽ không thể tìm thấy con chim trĩ ngũ sắc này".
Tam Bạch lại híp mắt vào, vui vẻ vẫy đuôi.
Vân Thường nói: "Sư huynh, em thấy được rồi đó. Chúng ta đã lấy được nhiều linh dược như vậy, giờ có thể trở về làm ăn rồi".
Ngô Bình cũng biết thế nào là đủ nên gật đầu đồng ý: "Được, chúng ta trở về đi, trên đường về tiện tìm thêm chút linh dược".
Cứ như vậy, hai người vừa đi vừa tìm kiếm thêm linh dược, ước chừng nửa ngày sau mới trở lại bìa rừng.
Sau khi đi ra khỏi rừng sương độc, rất nhiều người từ thị trấn nhỏ chạy ra, lần lượt hỏi: "Anh bạn, có linh dược bán không? Giá chúng tôi đưa ra rất hợp lý, đảm bảo cậu hài lòng".
Ngô Bình bỏ gần hết linh dược vào trong nhẫn trữ đồ, trong túi chỉ còn hai ba loại linh dược cấp thấp. Anh lập tức nói: "Tôi có thể bán cho ông, nhưng giá cả phải hợp lý".
Đối phương vui mừng khôn xiết, nói muốn xem linh dược. Hai bên mặc cả một hồi, Ngô Bình bán được mấy cây linh dược với giá hời.
Về phần linh dược còn lại, anh đương nhiên sẽ không bán, dù sao về sau còn phải luyện chế đan dược.
Sau khi bán xong linh dược, Ngô Bình phát hiện trong thị trấn có một nhà hàng rất đông khách, bên ngoài còn có hàng dài khách đang xếp hàng chờ.
Anh không khỏi thốt lên: "Nhà hàng này làm ăn tốt thật đấy".
Vân Thường cười nói: "Người vừa mới ra khỏi rừng sương độc đều muốn có một bữa ăn ngon lành nên việc làm ăn của nhà hàng này đương nhiên rất tốt".
Ngô Bình liếc nhìn, nói: "Đúng vậy, mấy ngày nay chúng ta đi loanh quanh, ngày nào cũng ăn thịt nướng ngấy quá rồi. Đi thôi, vào gọi mấy món ăn".
Hai người đến xếp hàng ở cửa nhà hàng. Họ xếp hàng được hơn mười phút thì một đám người ăn mặc lộng lẫy đi tới, không xếp hàng mà đứng luôn ở phía trước.
Những người phía sau lập tức bất mãn, nhưng nhìn thấy khí thế của những người này, bọn họ cũng không dám lên tiếng.
Ngô Bình nhíu mày, anh đợi đã lâu, sao có thể cho phép người khác chen vào hàng. Vì vậy, anh lập tức ra đứng trước mặt những người kia.
Mấy người kia lập tức nổi giận, một người vươn tay nắm lấy bả vai anh, lạnh lùng nói: "Ranh con, muốn chết sao?"
Nhưng khi bàn tay vừa chạm tới, Ngô Bình đột nhiên nắm lấy tay anh ta rồi nghiêng người quật anh ta xuống đất. Người kia đau đến há hốc miệng, hồi lâu không thể kêu thành tiếng.
Những người còn lại vô cùng tức giận và động thủ với anh nhưng đều bị anh hạ gục rồi ném vào thùng rác cách đó hàng chục mét.
Một số người rên rỉ trong đau đớn, không thể đứng dậy.
Ngô Bình phủi phủi tay, đang định trở về vị trí xếp hàng ban đầu thì người phía sau vội vàng cười nói: "Đại ca, mời đi trước!"
Ngô Bình cười đáp: "Chen hàng như vậy không hay lắm thì phải?"
Mọi người cũng rất ghét những người chen vào xếp hàng trước đó và họ rất vui khi thấy Ngô Bình dạy cho đám người kia một bài học nên những người đằng sau đều vui vẻ nói: "Không có gì, xin mời anh vào trước!"
Ngô Bình chắp tay cảm ơn họ, sau đó đưa Vân Thường đi lên lầu.
Trên lầu năm vẫn còn chỗ, Ngô Bình và Vân Thường chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Phục vụ đưa thực đơn đến, Ngô Bình chăm chú nhìn vào thực đơn và nói: "Vân Thường, đồ ăn ở đây đắt thật đấy!"
Món ăn rẻ nhất ở đây có giá ba trăm Tinh tệ, món đắt nhất lên tới vài nghìn. Vậy là chỉ gọi vài món là mất mấy chục nghìn Tinh tệ.
Vân Thường: "Không còn cách nào, nơi này chỉ có một nhà hàng như vậy, không có đối thủ cạnh tranh nên mới vậy".
Ngô Bình nghiến răng nói: "Em muốn ăn gì thì cứ gọi nhé!"
Chương 2120: Địa khiếu đầu tiên
Sau khi đánh chết mấy kẻ trong rừng, anh thu được rất nhiều Tinh tệ, cộng thêm tiền bán linh dược được tổng cộng gần một trăm nghìn Tinh tệ.
Vân Thường gọi ba món ăn, Ngô Bình gọi thêm ba món nữa rồi thêm một món canh, tổng cộng tiêu tốn hơn mười hai nghìn Tinh tệ.
Một lúc sau, các món ăn được bưng ra, Ngô Bình nếm thử mùi vị thấy cũng không tệ. Nguyên liệu đều là đồ tươi sống trong rừng, đầu bếp tay nghề cũng tốt.
Hai người nhanh chóng ăn hết mấy món, đang định uống nốt canh thì phía dưới nhà hàng truyền đến tiếng bước chân vội vã, một đám người ở dưới lầu, lớn tiếng quát: "Kẻ nào dám đả thương đệ tử của Vô Ảnh Môn chúng ta? Mau cút ra đây chịu chết đi!"
Ngô Bình nhìn thấy một vài kẻ đã chen hàng trước đó đều ở bên trong, hóa ra họ đều đến từ Vô Ảnh Môn.
Vân Thường có chút lo lắng, nói: "Sư huynh, Vô Ảnh Môn thực lực mặc dù không bằng Huyền Minh Giáo, nhưng cũng là thế lực rất mạnh. Đám người này đông quá, cho nên chúng ta cứ nên chuồn là thượng sách".
Nhìn thoáng qua, Ngô Bình phát hiện ra rằng người mạnh nhất trong số những kẻ đó đang ở cảnh giới luyện Khí, có lẽ là ở tầng thứ tám hoặc thứ chín. Nhưng anh không sợ, một là anh là đệ tử Huyền Minh Giáo, hai là anh chắc chắn đủ mạnh để đánh bại đám người này.
Anh nói: "Đừng sợ, đám rác rưởi này còn chưa uy hiếp được anh”.
Nói xong, anh đứng dậy, nhảy xuống từ cửa sổ. Anh trực tiếp đáp xuống trước mặt đám người này, thản nhiên nói: "Người là do tôi đánh, các ngươi không phục sao?"
Người vừa quát lên là một người đàn ông trung niên có tu vi ở cảnh giới luyện Khí cấp tám, ông ta nhìn Ngô Bình từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Ranh con, cậu là ai?"
Ngô Bình: "Huyền Minh Giáo đệ tử, Ngô Bình”.
"Hừ! Đệ tử Huyền Minh Giáo thì sao? Một trong những người bị cậu đả thương là con trai của trưởng lão Vô Ảnh Môn chúng tôi!"
Ngô Bình cười nói: "Con trai của trưởng lão thật vô dụng, Vô Ảnh Môn của ông quá yếu!"
Người đàn ông trung niên giận dữ: "Cậu quá kiêu ngạo!"
Ngô Bình cau mày: "Đừng nói nhảm nữa, ông không phải muốn đứng ra bênh vực hắn sao? Tôi cho các người một cơ hội, các ngươi cùng xông lên, nếu như tôi thua, tôi sẽ làm theo ý các người. Đương nhiên, nếu các người đánh không lại tôi thì phải dùng tiền chuộc thân, tu vi càng cao, tiền chuộc càng cao”.
Khi mọi người nghe nói sắp có chuyện hay ho để xem thì lập tức túm tụm lại hóng hớt. Có người theo dõi còn hét lên: "Được, chúng tôi sẽ làm công chứng viên cho cậu!"
Người đàn ông trung niên vốn định xông lên đánh ngã Ngô Bình, nhưng bây giờ nghe anh nói như vậy thì cười lạnh nói: "Được! Nếu cậu đã tự tin như vậy thì chúng tôi sẽ cùng xông lên!"
Lập tức, nhóm người này xông tới, có người đấm, có người đá, có người vung dao, có người đẩy ngã, có người ôm eo, giữ vai Ngô Bình.
Ngô Bình mặc cho bọn họ vây lấy mình. Sau đó anh lắc vai, Linh Huyết bộc phát khiến cả đám người bị đánh bay xa hơn mười mét.
Người đàn ông trung niên bị ném ra xa vài mét. Ông ta vừa vừa đứng vững trở lại thì Ngô Bình đã tới, đạp lên ngực ông ta, hỏi: "Ông có bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông trung niên cảm thấy lồng ngực đau nhói, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, nói: "Cậu dám động vào tôi. . . "
Rắc!"
Ngô Bình đạp gãy chân ông ta và nói: "Tôi dám đấy”.
Người đàn ông trung niên đau đớn kêu lên: "Tôi có tiền!"
Ngô Bình mỉm cười và nói: "Thế mới phải chứ. Ông đang luyện khí ở cấp độ thứ tám? Vậy hãy đưa cho tôi ba trăm nghìn Tinh tệ để chuộc lỗi”.
Người đàn ông trung niên ngoan ngoãn móc trong túi ra khoảng bốn trăm nghìn Tinh tệ.
Ngô Bình liếc nhìn, cất hết tiền rồi đuổi ông ta đi, sau đó anh đi đòi tiền chuộc của người thứ hai.
Cuối cùng, anh thu được hơn một triệu rưỡi Tinh tệ!
Sau khi lấy tiền, anh gọi Vân Thường rồi thuê một chiếc phi thuyền để quay lại Huyền Minh Giáo.
Sau khi tàu phi thuyền cất cánh, anh hỏi: "Vân Thường, em có biết lò luyện đan ở đâu bán không?"
Tuy rằng anh có trong tay không ít lò luyện đan, nhưng nơi này là vũ trụ Đạo cảnh, lò luyện đan trước đó đã mất tác dụng nên anh phải mua cái mới.
Vân Thường: "Em biết, nhưng lò đan quá khan hiếm, chỉ có một số ít thế lực mới có năng lực chế tạo ra nó. Cho dù là một cái bình thường đã qua sử dụng cũng tốn mấy trăm triệu Tinh tệ”.
Hàng trăm triệu Tinh tệ? Ngô Bình trố mắt: "Đắt quá!"
Vân Thường: "Không còn cách nào, dù sao đan sư quá ít, tiêu chuẩn quá cao”.
Ngô Bình thở dài: "Vậy thì không còn cách nào khác."
ân Thường đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: "Sư huynh, Huyền Minh Giáo có một cửa hàng đồ cũ. Ờ đó có một lò luyện đan, có điều bị hư hại nhiều. Nghe nói từng có một vị đan sư tới xem nhưng không thể nào sửa được”.
Ngô Bình: "Ồ, lò đan hỏng ư? Bao nhiêu tiền?"
"Cũng không đắt, cơ bản là bán phế liệu thôi, một triệu Tinh tệ”.
Ngô Bình đáp: "Anh hiện tại mua không nổi một cái lò luyện đan tốt, chúng ta đi xem một chút cái lò đan hỏng đi".
Rất nhanh, phi thuyền đã đưa họ trở lại gần Huyền Minh Giáo. Hai người họ đi trả nhiệm vụ trước, giao hai quả Ngọc Chân cho Huyền Minh Giáo để đổi lấy mười nghìn tiền Huyền Minh.
Sức mua của tiền Huyền Minh không tốt bằng Tinh tệ, nhưng chúng rất hữu ích trong Huyền Minh Giáo, vì vậy Ngô Bình quyết định tiết kiệm một ít.
Sau khi trả xong nhiệm vụ thì trời đã tối. Khi hai người về đến nhà, Diệp Phúc đi tới và nói: "Chủ nhân, có người tự xưng là nhị sư huynh của chủ nhân đã đến tìm”.
Ngô Bình: "Khi nào?"
Diệp Phúc: "Sáng hôm qua, người đó nhờ tôi nói với chủ nhân tối nay có yến tiệc, nếu chủ nhân trở về, hi vọng có thể tham dự”.
Vân Thường: "Nhị sư huynh tên Văn Lương, người này giao tiếp tốt, chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa, nhất định là đang muốn tạo quan hệ với sư huynh”.
Ngô Bình: "Muộn như vậy rồi, tôi không đi”.
Anh đưa linh khuyển cho Trương Toàn và nhờ anh ta chăm sóc nó.
Đêm đó, anh bắt đầu luyện khiếu. Việc luyện khiếu được chia thành luyện thiên khiếu và luyện địa khiếu. Anh bắt đầu từ địa khiếu trước.
Số lượng địa khiếu được ghi trong cẩm nang tu luyện là có hạn, chỉ là một số ít, nhưng điều này không làm khó được Ngô Bình. Cho dù đó là vũ trụ Đạo cảnh hay vũ trụ Chấn Đán thì những thay đổi trong cơ thể con người không lớn, vì vậy anh quyết định tự mình khám phá các khiếu trên cơ thể.
Anh khoanh chân ngồi xuống, đại trận vũ trụ phóng thích ra năng lượng hóa thành vô số sợi tơ, luân chuyển trong cơ thể anh. Theo sự hiểu biết của anh về các khiếu, địa khiếu thường là trung tâm truyền năng lượng cơ thể, tương tự như linh khiếu mà anh đã mở năm xưa.
Chẳng mấy chốc, tại một vị trí trên cơ thể anh, dòng năng lượng bắt đầu vặn vẹo biến hóa. Ngô Bình lập tức khóa chặt khu vực này, linh lực thẩm thấu vào đó, tìm kiếm lối vào của địa khiếu.
Anh lấy ra một miếng bạc tốt và đâm nhẹ vài lần vào khu vực này, sau đó một ánh sáng vàng nhẹ toả ra. Thế là anh dồn hết linh huyết đi vào điểm phát ra ánh sáng vàng.
Linh huyết ngưng tụ thành dạng thanh mảnh giống như đầu kim, đâm vào điểm ánh sáng vàng toả ra. Đột nhiên, toàn thân anh run lên, ánh sáng vàng lại xuất hiện, linh lực cuồn cuộn tràn vào trong đó.
"Bùm!"
Với một tiếng nổ lớn, anh đã mở ra địa khiếu đầu tiên và một lực mạnh mẽ ẩn sâu trong cơ thể anh lao ra khỏi địa khiếu. Lực này hình thành một vòng xoáy, hút năng lượng từ khoảng không.
Vì vậy, trong hư không, một luồng lực từ vũ trụ chính trực tiếp xuất hiện ở địa khiếu, sau đó thông qua địa khiếu phóng thích ra ngoài, đi khắp cơ thể Ngô Bình, rèn luyện thể chất của anh!
"Rất dễ chịu!", Ngô Bình thở dài một hơi, chậm rãi nằm xuống hưởng thụ cảm giác linh khí nuôi dưỡng cơ thể.
Một giờ sau, anh lại ngồi dậy và tiếp tục khám phá địa khiếu thứ hai.Với kinh nghiệm lần trước, anh nhanh chóng mở ra địa khiếu thứ hai và một năng lượng khác từ vũ trụ chính bắt đầu rót vào cơ thể anh.
Điều đáng kinh ngạc là sau khi hai nguồn năng lượng của vũ trụ chính gặp nhau, chúng bắt đầu dung hoà một cách hoàn hảo, dường như chúng vốn thuộc về cùng một nguồn năng lượng nhưng lại bị một thế lực thần bí nào đó ngăn cách!