Nghe xong đề nghị của Ngô Bình, mãi sau Đường Thiên Tuyệt cũng không nói gì.
Đường Băng Vân nói: “Ông ơi, cháu thấy có lý đấy ạ”.
Đường Thiên Tuyệt: “Nhưng nếu làm vậy thì các ông ấy chỉ còn nước thoái vị thôi”.
Đường Băng Vân: “Thế càng hay chứ sao ạ! Một khi linh khí hồi phục thì người bình thường cũng có thể trở thành thiên tài, các cường giả trước đang mạnh có thể lại là bình thường, chỉ còn cách làm như lời Ngô Bình nói thì chúng ta mới có thể hồi sinh”.
Đường Thiên Tuyệt: “Được rồi, để ông suy nghĩ thêm đã”.
Ngô Bình ngồi lại thêm một lúc rồi ra về, tuy đã lâu không về đây, nhưng nhà cửa vẫn rất sạch sẽ, vì thường xuyên có người đến quét dọn.
Các người quen cũ đều lần lượt đến chào hỏi, ví dụ như Lam Thuỷ Nguyệt, Đường Hi, Đường Huyền, Đường Hồng Y và Long Cương.
Đường Băng Vân cho người mở tiệc để vừa ăn vừa trò chuyện với mọi người.
Khi họ đang dự tiệc thì chợt có động đất, rượu trong chén cũng đổ cả ra ngoài. Nhưng ngoài Ngô Bình ra thì tất cả mọi người hình như đều quen với chuyện này rồi.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Đường Hi: “Thiếu tôn, một tháng trở lại đây tình trạng này thường xuyên xảy ra. Ban đầu, chúng tôi còn hoang mang, tưởng có chuyện gì. Nhưng tình trạng ấy cứ liên tục diễn ra nên bọn tôi cũng quen rồi. Hôm nào mà không động đất vài lần, khéo chúng tôi mới thấy lạ đấy”.
Ngô Bình: “Tại sao lại có động đất, mọi người có biết lý do không?”
Lam Thuỷ Nguyệt: “Không, cảm giác như nó xuất phát từ dưới lòng đất, nhưng lại không hẳn là động đất. Cách đây không lâu, môn chủ từng đi kiểm tra rồi nhưng không thấy gì”.
Đường Băng Vân: “Chồng, anh từng bảo không gian gập sẽ mở, có khi nào quá trính ấy dẫn đến động đất không?”
Ngô Bình: “Theo lý thuyết thì là vậy”.
Đường Hi: “Nếu thế thì sắp có một không gian gập mở ở gần đây ư?”
Ngô Bình: “Có hay không thì phải chờ nó mở mới biết được, chúng ta uống tiếp đi, uống xong rồi tôi đi xem”.
Đúng lúc này, chợt có một người xuất hiện, đó là Đường Thiên Hạc.
Vừa gặp Ngô Bình, ông ấy đã cúi người hành lễ: “Thiếu tôn!”
Ngô Bình cười nói: “Mời ngồi”.
Bữa tiệc kéo dài đến hai giờ sáng thì mọi người mới giải tán, cuối cùng chỉ còn Đường Thiên Hạc ở lại.
Ngô Bình nói: “Băng Vân, em đi nghỉ đi”.
Đường Băng Vân gật đầu rồi về phòng trước.
Ngô Bình và Đường Thiên Hạc ở lại đại sảnh, Ngô Bình nói: “Diễn sâu phết nhỉ!”
Đường Thiên Hạc chớp mắt hỏi: “Thiếu tôn nói vậy là sao?”
Ngô Bình: “Thật ra tôi đã biết ông không phải Đường Thiên Hạc từ lâu rồi”.
Đường Thiên Hạc bật cười nói: “Nếu tôi không phải Đường Thiên Hạc thì là ai chứ?”
Ngô Bình: “Ông là ai thì tự ông rõ”.
Đường Thiên Hạc nâng chén rượu lên uống rồi nói: “Rượu nhân gian đúng là ngon thật!”
Ngô Bình híp mắt nói: “Rượu nhân gian? Ông đến từ Tiên Giới ư?”
Đường Thiên Hạc: “Tiên Giới? Làm gì có, nếu tôi ở Tiên Giới thì sao phải che giấu thân phận của mình?”
Ngô Bình: “Rốt cuộc ông là ai?”
Đường Thiên Hạc thở dài nói: “Xem ra không giấu được nữa rồi. Được, tôi sẽ nói cho cậu biết”.
Ông ấy đặt chén rượu xuống, ngay sau đó khí tức đã thay đổi, một luồng áp lực khủng khiếp khiến Ngô Bình gần như không thể thở được. Không khí ở xung quanh dường như cũng đông cứng lại, bầu trời tối đi, đến côn trùng cũng ngừng kêu.
Ngô Bình híp mắt lại, anh thấy luồng khí tức này rất quen thuộc, nó giống của Đế Tân, vậy thì Đường Thiên Hạc chính là một tà ma!
“Cậu có biết địa phủ không?”, ông ta hỏi.
Ngô Bình: “Có, ông là người của địa phủ à?”
Người kia: “Truyền thuyết của nhân gian kể địa phủ có mấy loại người, cậu có biết không?”
Ngô Bình: “Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa?”
Ông ta cười lớn nói: “Đó chỉ là thuộc hạ của tôi thôi”.
Ngô Bình: “Ông là phán quan?”
Ông ta hừ nói: “Cậu không thể đoán cao hơn được à?”
Ngô Bình trợn tròn mắt: “Ông là diêm vương ư?”
Người kia thở dài rồi nói: “Đúng, tôi chính là diêm vương trong truyền thuyết đây, tuy nhiên chỉ là một hoá thân thôi”.
Ngô Bình chợt hiểu ra, âm phủ mà người này nói chính là một nơi trong truyền thuyết, chứ không phải tổ chức tà ma có tên là Địa Phủ.
Anh vô cùng chấn động nói: “Âm phủ chỉ có trong truyền thuyết thôi mà? Lẽ nào có thật ư?”
Anh đã đọc rất nhiều sách cổ, bên trong không có ghi chép về địa phủ, vì thế anh tưởng đó chỉ là truyền thuyết nhân gian mà thôi.
“Đường Thiên Hạc” nhìn anh rồi hỏi: “Cậu nghĩ ông trời có tồn tại không?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tồn tại trong tim mỗi người”.
Đường Thiên Hạc gật đầu: “Đúng, ai cũng có một tín ngưỡng và tin ông trời là có thật. Cùng lẽ đó, Tây Lan Giáo và Tây Phương Giáo cũng có thần linh của mình, họ cũng tin thần của mình là có thật”.
Ngô Bình đã hiểu ý của ông ta: “Cho nên âm phủ cũng tồn tại ư?”
Đường Thiên Hạc gật đầu: “Người tin âm phủ có tồn tại thì ở thế giới nào cũng có, mà một khi đã có nhiều người tin một thứ gì đó tồn tại thì nó sữ xuất hiện thật. Vì thế, bỗng dưng có một ngày âm phủ xuất hiện, mà diêm vương là tôi đây cũng thế”.
Ngô Bình cau mày: “Tín ngưỡng của người bình thường thì sao đủ để tạo thành âm phủ được?”
Đường Thiên Hạc: “Chỉ có tín ngưỡng thì đương nhiên không thể, nhưng nếu có thêm cơ duyên thì lại rất dễ”.
Sau đó, ông ta đã giải thích cho Ngô Bình biết về sự ra đời của âm phủ.
Thì ra, trong vũ trụ bao la đã sinh ra rất nhiều sinh linh mạnh mẽ, trong đó có một sinh linh vô cùng mạnh, nó không có hình dạng, chỉ có trạng thái năng lượng và trôi nổi trong vũ trụ rất nhiều năm.
Bỗng một lần, khi nó đi ngang qua bầu trời của trái đất, vô tình đã tiếp xúc với một ý chí có liên quan đến âm phủ. Sau đó, một sợi dây liên kết thần kỳ đã được sinh ra, sinh linh kia đã hấp thu ý niệm của rất nhiều người, tuân theo suy nghĩ công bằng nhất của nhiều người, nó đã mở ra một thế giới trong hư không bằng một cách siêu phàm. Đó chính là cõi âm, hay còn được gọi là âm phủ.
Thực lực của sinh linh này mạnh hơn Đại La Kim Tiên nhiều, vì thế cõi âm mà nó mở ra còn bất tận hơn cả Tiên Giới.
Nghe xong, Ngô Bình hỏi: “Ông chính là sinh linh ấy à?”
Đường Thiên Hạc xua tay: “Tôi được tạo thành từ chí ý của tất cả mọi người, cậu có thể hiểu là tôi là sự hiển linh cho ý chí của chúng sinh”.
Ngô Bình: “Ông là diêm vương thì đến nhân gian làm gì? Hơn nữa còn trốn trong thân xác của Đường Thiên Hạc?”
Diêm vương nói: “Vì tôi phải trấn thủ ở đây”.
Ngô Bình: “Trấn thủ ở đây?”
Diêm vương: “Đúng thế, chắc cậu cũng cảm nhận được cơn động đất ban nãy rồi. Đó là vì đường của cõi âm sắp mở, đến lúc đó tất cả yêu ma quỷ quái sẽ xuống cõi âm tu hành”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Thì ra là coi âm sắp mở cửa”.
Diêm vương: “Tôi thủ ở đây là để chọn người đại diện”.
Ngô Bình hỏi: “Người đại diện gì?”
“Năm thứ nhất, chỉ có mười nghìn người được vào cõi âm. Ai được vào và vào khi nào sẽ do người đại diện mà tôi chọn quyết định”, ông ta đáp.
Ngô Bình: “Xuống sớm thì có lợi ích gì?”
Diêm vương: “Tôi đã nói rồi, cõi âm là do sinh linh siêu mạnh tạo ra, ở đó có rất nhiều thiên tài địa bảo. Ai xuống đầu tiên, sẽ lấy được bảo bối”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Ở đó cũng có bảo bối ư?”
“Đương nhiên”, Diêm vương nói: “Không những có, mà còn nhiều là đằng khác”.
Ngô Bình: “Tôi xuống được không?”
Diêm vương cười nói: “Được chứ”.
Ngô Bình: “Giờ ở dưới đấy chưa có ai à?”
“Có rồi, cõi âm mà con người tưởng tượng thế nào thì cõi âm thật là như thế”, ông ta nói.
Ngô Bình: “Nói thế là dưới đấy có đầu trâu mặt ngựa à?”
“Ừ”.
“Có 18 tầng địa ngục không?”
“Có”.
“Có Địa Tạng bồ tát không?”
“Có”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế ông chọn được đại diện chưa?”
Đường Thiên Hạc cười nói: “Là cậu đấy”.
Chương 1112: Âm đức
Ngô Bình thở dài hỏi: “Sao ông lại chọn tôi?”
Diêm vương: “Cậu là người thích hợp nhất trong số tất cả những người tôi gặp. Thực lực mạnh, có tiền đồ, hơn nữa vận khí lại tốt”.
Ngô Bình: “Mười nghìn người được xuống cõi âm là người sống hay người chết?”
Diêm vương: “Đương nhiên là hồn phách của người chết rồi. Tác dụng của âm phủ là luân hồi, người chết xuống đó xong sẽ lựa chọn chuyển kiếp đầu thai dựa trên công đức tích được trên nhân gian”.
Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi đồng ý, nhưng nếu tôi làm người đại diện cho ông thì sẽ được lợi lộc gì?”
Diêm vương: “Cậu sẽ lấy được âm đức”.
Ngô Bình: “Âm đức? Thứ đó có tác dụng gì?”
Diêm vương: “Từ khi thành lập, âm phủ đã có quyền lực tối cao. Sau này, ngoài Đại La Kim Tiên ra thì tất cả người chết xuống đó rồi đều phải đi đầu thai hết. Còn âm đức có thể hoán đổi tuổi thọ với âm phủ”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ý của ông là những người dưới cấp Kim Tiên thì chết xong đều phải xuống âm phủ ư?”
Diêm vương: “Đương nhiên, âm phủ đã mở rồi thì người tín ngưỡng sẽ ngày một nhiều hơn, tầm ảnh hưởng cũng sẽ ngày càng lớn mạnh. Chẳng bao lâu nữa, chúng sinh ở tam giới chết xong đều phải xuống âm phủ”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Anh cười lạnh nói: “Việc này quan trọng như vậy, chắc ông không chỉ tìm đến một mình tôi đúng không?”
Diêm vương: “Dĩ nhiên, sau này tôi sẽ tìm thêm nhiều người đại diện nữa”.
Ngô Bình: “Làm công việc này có gặp nguy hiểm không?”
Diêm vương: “Có chứ, người ở Tiên Giới hay kể cả Côn Luân đều không muốn âm phủ xuất hiện, vì đâu ai ghi tên lên cuốn sổ sinh tử”.
Ngô Bình: “Có sổ ấy thật à?”
Diêm vương: “Đó là một món bảo vật cấp Thiên Tiên, hiện tại đang trong quá trình thai dưỡng, còn 93 ngày nữa mới ra đời”.
Ngô Bình: “Cuốn sổ này có thể nắm giữ tính mạng của chúng sinh trên đời hay sao?”
Diêm vương: “Đúng, khi nào âm phủ đủ mạnh thì sẽ là như thế”.
Ngô Bình: “Vậy chứng tỏ là giờ chưa làm được, đúng không?”
Diêm vương: “Chỉ là vấn đề thời gian thôi”.
Ngô Bình: “Được rồi, giờ ông nói cho tôi biết nhiệm vụ của người đại diện đi”.
Diêm vương: “Đó là bảo vệ đường đi, ngoài những người được cậu chọn ra, không ai được xuống âm phủ nữa”.
Ngô Bình: “Chuyện này không khó, dẫu sao người khác cũng không biết lối này dẫn xuống âm phủ, ai cũng tưởng là một không gian gập nào đó”.
Diêm vương: “Ngoài ra, trong vòng một năm, cậu phải tìm được mười nghìn âm hồn để dẫn họ xuống âm phủ”.
Ngô Bình: “Cái này cũng đơn giản”.
Diêm vương: “Tạm thời chỉ có hai việc đó thôi”.
Ngô Bình: “Được, tôi đồng ý”.
Diêm vương cười nói: “Đây là phù chiếu của âm phủ, cậu đưa nó cho ai thì người đó được xuống âm phủ năm đầu tiên”.
Ngô Bình nhận lấy thì thấy đó là một tệp giấy, bên trên còn có một cái bút.
Anh cất đi rồi hỏi: “Khi nào âm phủ mở?”
Diêm vương: “Chưa đến hai năm nữa, còn cụ thể là ngày nào thì tôi không rõ. Vì thế trong khoảng thời gian này, cậu có thể chọn mục tiêu trước”.
Hai năm thì thoải mái, Ngô Bình gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Dứt lời, Đường Thiên Hạc chợt rùng mình một cái, sau đó đôi mắt mờ mịt hỏi Ngô Bình: “Cậu là ai?”
Ngô Bình chẳng buồn giải thích, sau đó gọi luôn Đường Thiên Tuyệt đến để dẫn em trai mình rời đi.
Đường Thiên Hạc đi rồi, Đường Băng Vân mới đi ra hỏi: “Có chuyện gì thế anh?”
Ngô Bình kẻ tóm tắt lại, Đường Băng Vân kinh ngạc nói: “Âm phủ?”
Ngô Bình: “Em đừng kể cho ai biết chuyện này”.
Đường Băng Vân: “Em biết rồi, em sẽ không kể cho ai đâu”.
Thật ra, Ngô Bình vẫn còn hơi sốc với chuyện này. Tuy còn gần hai năm nữa thì âm phủ mới mở nhưng kiểu gì cũng có nhiều chuyện xảy ra, anh phải suy tính trước mới được.
“Người của gia tộc Thần Công có đồng ý không?”, anh hỏi.
Đường Băng Vân: “Em đã hẹn Lỗ Mộc Trực của gia tộc ấy rồi, anh ta bảo mai sẽ tới gặp chúng ta”.
Tối đó, Ngô Bình luyện công ở Đường Gia Bảo, tiện thể chỉ dẫn cho Đường Băng Vân tu hành.
Sáng sớm hôm sau, khi anh đã thưởng thức bữa sáng do Đường Băng Vân làm thì có hai người đàn ông lạ mặt đi vào. Họ mặc đồ không giống thời hiện đại, mà mang hơi hướng cổ xưa. Tuổi tác của họ cũng không lớn, trông không quá 30 tuổi.
Nơi này là trung tâm của Đường Môn nên người ngoài không thể vào được, vì thế họ vừa đến đã bị các đệ tử của Đường Môn chặn lại hỏi.
“Hai người đến đây làm gì?”, một người hỏi.
Người đàn ông mỉm cười đáp: “Chúng tôi đến tìm Đường Băng Vân”.
Các đệ tử ngơ ngác nhìn nhau: “Anh quen cô chủ à?”
Người đàn ông gật đầu: “Đúng, phiền dẫn đường”.
Đệ tử kia: “Anh chờ ở đây một chút, để tôi đi thông báo…”
Nhưng một người khác đã nổi nóng: “Ai rảnh đâu mà chờ, dẫn đường đi”.
Đệ tử của Đường Môn nhíu mày nói: “Này anh bạn, đây là địa bàn của Đường Môn, anh ăn nói cho cẩn thận”.
“Chết đi!”
Một đường kiếm bay lên từ sau lưng người đó, ánh kiếm loé lên, đầu của đệ tử kia đã rơi xuống đất, má phun xa mấy mét.
Những người còn lại đều hoảng hốt rồi lùi lại.
Người kia lạnh lùng nói: “Dẫn đường”.
Lúc hắn lên tiếng, đường kiếm đã ngự sẵn trên không chờ giết người.
Các đệ tử của Đường Môn không hề sợ hãi mà nói: “Dám giết đệ tử của Đường Môn, hai người đừng hòng rời khỏi đây”.
Ngô Bình đang ăn sáng thì cảm nhận được một đường kiếm, anh giậm chân rồi xuất hiện ngay ở hiện trường cùng Đường Băng Vân.
Anh vừa xuất hiện, các đệ tử khác đều nói ngay: “Thiếu tôn, hai người này vừa tới đã giết người, sau đó bắt chúng thuộc hạ dẫn đi gặp cô chủ”.
Ngô Bình liếc nhìn hai người đó thì thấy một người ở cảnh giới Chân Quân Thần Hoá, một người thì là Tiên Quân Long Môn. Tu vi của cả hai không thấp, rõ ràng có nền móng vững hơn các Tiên Quân, Chân Quân bình thường ở Địa Tiên Giới.
Anh hỏi: “Hai anh là người của Tiên Giới à?”
Người xuất kiếm lạnh giọng đáp: “Cũng tinh mắt đấy, chúng tôi là đệ tử của Thần Thổ Thông Thiên, phụng mệnh đến dẫn Đường Băng Vân tới Thần Thổ Thông Thiên tu luyện”.
Ngô Bình lạnh mặt nói: “Nếu thế thì tại sao lại giết người?”
Người kia: “Chỉ là một lũ kiến hôi thôi mà, giết rồi thì đã sao? Nếu cậu còn nhiều lời nữa thì tôi tiễn cả cậu luôn đấy”.
Ngô Bình đã là một Nhân Vương nên nào nhịn được cơn tức này, anh hừ nói: “Anh tiễn thử tôi xem”.
Người kia hừ lạnh một tiếng rồi vung kiếm về phía đầu Ngô Bình.
Nhưng ngay sau đó, đã có một quyền ấn đập trúng bụng hắn.
“Uỳnh!”
Quyền đó đấm xuyên qua ngực người đàn ông, tạo thành một vết thương đáng sợ, tim cùng các nội tạng khác đều dập nát rồi rơi xuống đất.
Nguyên Anh của hắn vừa bay ra đã bị một bàn tay khổng lồ được ngưng tụ từ pháp lực bắt lấy, sau đó ném vào lò luyện Minh Thần để luyện hoá Nguyên Anh Đan.
Người còn lại sợ tái mặt đứng im tại chỗ, gã đã gặp nhiều thiên tài rồi, nhưng kiểu khủng bố như Ngô Bình thì mới gặp lần đầu.
Gã biết mình chỉ cần nhúc nhích một cái là Ngô Bình sẽ giết gã ngay.
Chương 1113: Từ biệt
Bấy giờ, Ngô Bình mới nhìn người ngã dưới đất rồi nói: “Anh là đệ tử của Thần Thổ Thông Thiên à?”
Người này vội vã đáp: “Vâng, tôi là Vệ Bân, là đệ tử của Chu Tước Viện thuộc Thần Thổ Thông Thiên. Tôi phụng mệnh viện chủ tới đón sư muội Băng Vân đến Tiên Giới”
Ngô Bình: “Chu Tước Viện? Đó là nơi nào vậy?”
Vệ Bân đáp: “Thần Thổ Thông Thiên lập nên các viện phủ ở khắp nơi. Chu Tước viện là một chi nhánh nhỏ ở Tiên Giới”.
Ngô Bình cau mày: “Không phải cô ấy nên tới nhánh chính của Thần Thổ Thông Thiên sao?”
Vệ Bân: “Đây là sắp xếp của viện chủ”.
Ngô Bình: “Sao viện Chu Tước tại sao lại muốn cô ấy tới sớm thế?”
Vệ Bân: “Bởi vì sau ba tháng nữa, bốn viện ba tông của Thần Thổ Thông Thiên sẽ thi đấu với nhau. Viện Chu Tước muốn sư muội đại diện cho viện tham gia”.
Ngô Bình cười lạnh: “Đối thủ của viện Chu Tước đó lai lịch thế nào?”
Vệ Bân vội vã đáp: “Hắn ta tên là Du Bác, là con trai trưởng lão Du thuộc viện Chu Tước. Hắn ta quen thói giết chóc, đến tôi cũng không dám chọc vào”.
Ngô Bình: “Vậy trưởng lão Du tu vi ra sao?”
Vệ Bân: “Trưởng lão Du Sơn Tùng là Tiên quân cảnh giới Bất Tử”.
Ngô Bình đáp: “Anh về nói với họ, Băng Vân vẫn chưa trở thành Địa Tiên, tạm thời không thể đến Thần Thổ Thông Thiên được”.
Đường Băng Vân biết Thần Thổ Thông Thiên rất mạnh, cô không muốn Ngô Bình vì chuyện này mà đắc tội với họ nên nói: “Chồng à, đằng nào cũng phải đi thì giờ em tới đó luôn cũng được”.
Ngô Bình đáp: “Viện Chu Tước không thể bằng trụ sở chính. Để anh nghĩ cách”.
Đường Băng Vân cười đáp: “Không phải ở đâu cũng giống nhau sao?”
Sau đó cô hỏi: “Vệ sư huynh, cả bốn viện và ba tông đều không ở nhánh chính à?”
Vệ Bân đáp: “Đúng vậy sư muội, trụ sở chính nằm ở chốn hồng hoang, bốn viện và ba tông thì rải rác ở nơi khác”
Đường Băng Vân: “Vậy tôi đi cùng anh”.
Ngô Bình hơi cau mày, nói: “Băng Vân, em không cần tới đó ngay lúc này”.
Đường Băng Vân cười đáp: “Đi sớm hay đi muộn thì có gì khác nhau đâu chứ? Hơn nữa, không phải kiểu gì anh cũng tới Tiên Giới và hồng hoang sao?”
Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi đáp: “Vậy được. Trong vòng một năm anh sẽ tới đó tìm em”.
Vệ Bân thở phào nhẹ nhõm, nếu Ngô Bình không để Đường Băng Vân đi thì hắn cũng hết cách.
Ngô Bình nhìn Vệ Bân, nói: “Tôi tên Lý Huyền Bình – đồ tôn của Chân Tiên Lã Thuần Dương. Nếu họ Du đó muốn báo thù thì bảo cứ đến tìm tôi. Có điều nếu ông ta dám động tới sợi tóc của Băng Vân thì tôi sẽ đuổi giết đến viện Chu Tước, diệt luôn nhà họ Du!”
Nghe sư tổ của Ngô Bình là Chân Tiên thì Vệ Bân giật nảy mình, vội vã đáp: “Hoá ra là cậu Lý, thất lễ rồi. Danh tiếng của Chân Tiên Thuần Dương làm gì có ai không biết tới. Trưởng lão Du mặc dù là trưởng lão của Thần Thổ Thông Thiên nhưng tuyệt đối không dám đắc tội với Chân Tiên, cho nên cậu cứ yên tâm”.
Ngô Bình lấy ra một lá bùa đưa tin đưa cho Đường Băng Vân, nói: “Băng Vân, nếu em gặp nguy hiểm, có thể dùng lá bùa này liên lạc với Thân Công Nam Tinh của thần Thổ Thông Thiên. Đó là bạn của anh”.
Nghe thấy thế, Vệ Bân cũng giật mình: “Cậu chủ Lý biết thế tử Nam Công sao?”
Ngô Bình: “Anh cũng biết người đó à?”
Vệ Bân cười khổ: “Gia tộc Nam Công là gia tộc thiên phẩm của thần Thổ Thông Thiên. Cháu chắt gia tộc Thân Công lại càng là thiên tài trẻ tuổi số một. Như vậy sao tôi có thể không biết tới được chứ?”
Ngô Bình: “Thế gia thiên phẩm hình như khá có thế lực nhỉ?”
Vệ Bân: “Đương nhiên rồi, thực ra đằng sau bốn viện ba tông đều có bóng dáng các gia tộc lớn”.
Trước đó lúc Ngô Bình buôn chuyện với Thân Công Nam Tinh cũng biết được một chút. Ở chỗ Thần Thổ Thông Thiên không chỉ có một thế lực mà có rất nhiều thế lực tạo thành. Thế gia Thân Công là một thế lực khá mạnh.
Anh hỏi: “Anh Vệ, mời vào nhà ngồi chơi”.
Sau khi đã gọi Vệ Bân vào nhà, Ngô Bình gọi Đường Băng Vân vào phòng đọc sách. Anh nói: “Băng Vân, chuyến này đi em nhất định phải bảo vệ tốt bản thân”.
Đường Băng Vân cười đáp: “Em biết rồi mà, dù gì em cũng là Võ quân, sang đó cũng là thiên tài trong đám đệ tử. Người bình thường đều sẽ không dám đắc tội với em”.
Ngô Bình lấy ra một cái hộp tròn màu đen, đây là pháp khí không gian, có thể tạo nên một vòng tròn màu đen, nối liền với không gian ở xa.
Đường Băng Vân nhận lấy cái hộp, cười nói: “Em biết anh lo cho em, nhưng yên tâm đi chồng ơi, không có ai bắt nạt được em đâu”.
Ngô Bình lại đưa cho cô ấy ba quả hồ lô thuốc, nói: “Ba quả hồ lô thuốc này có thể lần lượt uống lúc em đột phá lên cảnh giới Địa Tiên, Chân Quân Nguyên Bối và cảnh giới Long Môn”.
Sau đó anh lại lấy ra một quả thần Thái Nhất, nói: “Đây là quả thần Thái Nhất, đợi em thành Địa Tiên rồi, lúc ngưng tụ nguyên thần nhớ uống quả này vào. Nó sẽ rất tốt cho nguyên thần của em”.
Sau cùng, anh đưa cả cánh tay của Nhân Vương Bảo Tàng mà anh có được, roi da thú, đoản kiếm và mười cái ấn khắc cho cô. Ngoài ra, tất cả tiền báu anh có cũng đưa hết cho cô.
Đường Băng Vân cười khổ: “Chồng à, anh đưa hết gia tài cho em rồi thì anh phải làm sao?”
Ngô Bình: “Anh còn nhiều lắm, em chỉ cần mang theo những thứ này là được. Nhớ là khi đến đó phải cố gắng thể hiện tài năng của mình. Trong thời gian ngắn anh sẽ không thể đến tìm em nhưng thông qua Thân Công Nam Tinh có thể gửi cho em ít đồ. Em có việc gì hãy nói với Thân Công Nam Tinh để liên lạc với anh”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Em biết rồi anh yêu”.
Ngô Bình còn dặn dò thêm một lúc nữa rồi mới ra ngoài gặp Vệ Bân.
Anh nói: “Anh Vệ, Băng Vân đến đó chân ướt chân ráo, vẫn phải nhờ anh chăm sóc cô ấy rồi”.
Anh ta vội vã đáp: “Cậu Lý yên tâm, sư muội là thiên tài, sang bên đó sẽ thành báu vật của viện Chu Tước. Sẽ không ai dám bắt nạt cô ấy đâu”.
Dù Ngô Bình có không nỡ đến đâu thì vẫn phải để Đường Băng Vân đi.
Hai tiếng sau, cuối cùng Đường Băng Vân cũng rời đi cùng Vệ Bân.
Lúc cô ấy đi, Đường Thiên Tuyệt và những người khác ra tận cổng thị trấn tiễn. Hai người họ đi xa dần rồi hoàn toàn khuất bóng.
Đường Thiên Tuyệt khẽ thở dài nói: “Từ biệt chuyến này không biết khi nào mới được gặp lại”.
Ngô Bình: “Ông à, những việc cần dặn dò cháu đều dặn dò cả rồi. Sau này cháu sẽ soạn cả giáo trình gửi qua cho cô ấy”.
Không lâu sau, Ngô Bình cũng rời Đường Môn để về nhà.
Đường Băng Vân đi tới Tiên Giới, tâm trạng anh không được tốt nên Ngô Bình vừa về đã đi tìm Thiên chủ Thanh Tuyết.
“Tâm trạng không tốt sao?”, Thiên chủ Thanh Tuyết nhìn anh cười hỏi.
Anh đáp: “Thiên chủ có hiểu nhiều về thần Thổ Thông Thiên không?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Nó là do một Kim tiên Đại La - lão tổ Thông Thiên tạo ra. Ở chỗ đó đã sinh ra rất nhiều thiên tài, có thể coi là đỉnh cao chốn hồng hoang”.
Thiên chủ Thanh Tuyết nhìn anh hỏi: “Cậu có hứng thú với nơi đó sao?”
Ngô Bình: “Sớm muộn gì tôi cũng tới đó một chuyến”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Nếu cậu chọn đến đó tu luyện cũng không tệ. Có điều nơi đó coi trọng xuất thân. Một người ngoài như cậu chỉ sợ vào đó sẽ khó xoay xở. Trừ khi cậu có đủ tư chất, khiến đám người đó phải coi trọng cậu”.
Ngô Bình: “Khi thành Địa Tiên cảnh giới Linh Biến rồi sẽ lập tức tới đó”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Khi linh khí được phục hồi, thế giới này sẽ còn quan trọng với cậu hơn hồng hoang và Tiên Giới”.
Ngô Bình: “Thế nên cô mới hạ phàm, mục đích là để tản đi một ít khí vận sao?”
Thiên chủ Thanh Tuyết cười đáp: “Đương nhiên, chỉ là tôi không thể ngờ lại gặp phải tên quái nhân như cậu”
Ngô Bình: “Tôi cũng không ngờ sẽ gặp một vị Thiên chủ Tiên Giới ở đây”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Nói chuyện chính đi, ngày mai tôi sẽ đột phá cảnh giới Long Môn, cần cậu giúp đỡ”.
Chương 1114: Long Môn
Đột phá Long Môn có nghĩa là một bước tiến quan trọng từ cảnh giới Chân Quân lên Tiên Quân, hay chính là cảnh giới thứ nhất của giai đoạn Động Tàng của Địa Tiên.
Một khi đột phá được cảnh giới này thì sẽ như cá chép hoá rồng, cơ thể và nguyên anh đều sẽ lột xác.
Ngô Bình đã đọc Thiên Kiêu Bảo Sách nên biết cảnh giới Địa Tiên có vài tầng cảnh giới nhỏ vô cùng quan trọng, ví dụ như Long Biến, Kết Thai, Long Môn và Động Thiên. Trong đó thì Long Môn là cảnh giới quan trọng nhất.
Bảo Sách đó dùng đơn vị thước để đánh giá về mức độ lột xác của cảnh giới Long Môn, thước càng cao thì lột xác càng triệt để.
Nếu dưới một thước thì quá tầm thường, không có gì đáng nói hết. Từ một thước đến hai thước thì là Tiên Quân bình thường. Nếu có thể trên hai thước thì là người có tư chất, nếu trên được ba thước dưới bốn thước thì là thiên tài.
Từ xưa đến nay, cứ trên ba thước thì được gọi là nhân tài rồi. Tuy nhân tài không nhiều, nhưng năm nào cũng có. Chỉ có những ai vượt trên năm thước mới được gọi là thiên kiêu.
Một khi các thiên kiêu vượt trên năm thước thì có thể lột xác vô cùng mãnh liệt, quá trình này còn có tên là Long biến. Long biến có ba bước, bao nhiêu lâu nay người có thể tiến vào bước đầu tiên cực kỳ hiếm. Còn đến được bước thứ hai thì tìm mỏi mắt mới thấy, hầu hết đều là các nhân vật lừng lẫy thời cổ. Đến bước thứ ba thì chưa từng có ai làm được.
Ngô Bình biết tầm quan trọng của cảnh giới này nên hỏi: “Lẽ nào cô cũng cố ý hạ phàm như nhiều người khác, mục đích là để tu luyện lại từ đầu?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Có đúng vậy hay không quan trọng lắm à?”
Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên, Long biến có ba bước, cô đã tới được bước nào chưa?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Chưa, tôi mới được bốn thước chín, còn thiếu một chút nữa”.
Ngô Bình: “Tiếc thật!”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Có gì đâu mà tiếc, nếu thành công thì vẫn sẽ thành công thôi”.
Ngô Bình: “Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”
Thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Tôi cần một loại đan dược kích thích tiềm năng, cậu giúp được không?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đan dược ấy thì tôi có, nhưng nếu uống vào thì sẽ có tác dụng phụ đấy”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Thế cũng được”.
Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, lát nữa, tôi sẽ luyện chế cho cô”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Khi nào tôi bắt đầu bước vào giai đoạn Long biến, kiểu gì cũng có người đến hãm hại, đến lúc ấy cậu phải bảo vệ tôi đấy”.
Ngô Bình: “Biết rồi, tôi sẽ mời bạn tôi đến bảo vệ cô”
Thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Có thêm một người bạn như cậu làm tôi yên tâm bao nhiêu”.
Ngô Bình: “Long biến xong chắc thực lực của cô không kém gì Thiên Tiên đâu nhỉ?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Long biến chỉ là tạo dựng nền móng thôi, muốn bùng nổ thực lực thì phải chờ đến cảnh giới Động Thiên”.
Ngô Bình gật đầu: “Cô yên tâm, chuyện ngày mai cứ giao cho tôi”.
Ngô Bình rời khỏi nhà của Thiên chủ Thanh Tuyết xong thì đi gom dược liệu ngay, anh dùng máu rồng làm thuốc dẫn, sau đó đã luyện chế ra một lò đan dược kích thích tiềm năng có tên là Âm Dương Đại Tiềm Năng Đan. Loại đan dược này có thể kích thích tiềm lực của người khác lên cao gấp mười lần.
Ngô Bình luyện chế được ba viên đan dược, sau đó anh lấy hai viên cùng một viên Thần Linh Đan, hai viên Nguyên Anh Đan rồi đưa cho Thiên chủ Thanh Tuyết.
“Nếu uống một ciên Đại Tiềm Năng Đan xong mà không có tác dụng thì cô có thể uống thêm Nguyên Anh Đan và Thần Linh Đan, chờ thực lực hồi phục rồi hãy uống tiếp viên Đại Tiềm Năng Đan thứ hai, như vậy sẽ có cơ hội hơn”.
Thiên chủ Thanh Tuyết vô cùng cảm kích, nhưng không lên tiếng cảm ơn mà nói: “Tôi biết rồi”.
Ngô Bình nghỉ ngơi một lát, sau khi trời sáng thì anh đến chùa Đại Thiền để mời đại sư Liễu Duyên tới, sau đó lại đến tiên cảnh Thái Thanh để mời Long Thanh Khâm. Có hai vị cao thủ này thêm đại cần Côn Ngô nữa thì đó ai làm gì được Thiên chủ Thanh Tuyết.
Long Thanh Khâm cười nói: “Ai đột phá cảnh giới mà cần cả hai chúng tôi bảo vệ một lúc thế này?”
Ngô Bình: “Một người bạn có tư chất phi phàm của tôi”.
Liễu Duyên: “Nhị đệ, chỉ là cảnh giới Long Môn thôi mà, làm gì mà quan trọng hoá vấn đề lên thế?”
Ngô Bình: “Đúng là cảnh giới này không có gì, nhưng cô ấy muốn Long biến”.
Long Thanh Khâm tò mò hỏi: “Long biến ư? Là muốn biến thành rồng á?”
Liễu Duyên đã biết nên nói: “Long biến chắc giống Thánh biến của phật môn đúng không?”
Ngô Bình: “Các cách tu luyện trên đời đều có liên quan đến nhau nên đương nhiên hai cách trên cũng có điểm trùng hợp. Nhưng Long biến không phải biến thành rồng, mà là khiến tiềm năng trong cơ thể trở nên mạnh mẽ như rồng, từ đó sẽ có tiềm lực vô hạn và tiềm năng bất tận”.
Long Thanh Khâm: “Mạnh như rồng ư? Thế thì lợi hại thật! Bạn của anh đúng là không đơn giản!”
Liễu Duyên: “Cho nên khi cô ấy đột phá sẽ có nhiều quỷ thần ganh ghét và muốn hãm hại”.
Ngô Bình: “Đúng thế, cho nên tôi mới mời hai người đến hỗ trợ”.
Long Thanh Khâm cười nói: “Đương nhiên là được, nhưng anh đã tìm thấy dược liệu để luyện chế Thuần Huyết Đan mà tôi nhờ chưa?”
Ngô Bình: “Tôi ăn may nên mới tìm thấy một thần quả Thái Ất, dược lực của loại quả này có thể dùng để luyện chế Thuần Huyết Đan. Chờ cô ấy đột phá Long Môn xong thì tôi sẽ luyện chế đan dược cho cô”.
Long Thanh Khâm: “Có một người bạn là thầy luyện đan tuyệt đỉnh như anh sướng thật đấy!”
Liễu Duyên cười nói: “Nhị đệ, nếu rảnh thì cậu cũng luyện chế cho anh ít đan dược đi”.
Ngô Bình đương nhiên không từ chối.
Đến giữa trưa, Thiên chủ Thanh Tuyết đã ngồi xếp bằng trong đình viện, sau đó bắt đầu đột phá cảnh giới.
Ngô Bình, Long Thanh Khâm và Liễu Duyên chia nhau đứng ở ba vị trí để bảo vệ cô ta.
Không lâu sau, có một đám mây đen cực lớn đã che lấp cả bầu trời. Sau đó như có tiếng ma quỷ gào khóc truyền từ phía xa đến.
Âm thanh này xuất hiện ở khắp mọi nơi, sau đó tiến vào thần hồn của Thiên chủ Thanh Tuyết, khiến cô ta rất nhức đầu.
Đột nhiên có tiếng thiền kinh vang lên, đó là Ngô Bình đang thi triển Bàn Nhược Thiền Công, để áp chế những âm thanh của tà môn mạt đạo.
Bấy giờ, Thiên chủ Thanh Tuyết mới uống một viên Âm Dương Đại Tiềm Năng Đan để bắt đầu vượt cảnh giới.
Ngô Bình nhìn thấy cô ta không ngừng tích tụ sức mạnh trong cơ thể.
Một phút, mười phút, ba mươi phút, Thiên chủ Thanh Tuyết vẫn ngồi im bất động. Nhưng thật ra cơ thể cô ta hiện giờ đang có sự thay đổi rất lớn.
Đột nhiên có một cái móng vuốt khổng lồ màu đen có đầy vẩy bay tới, phía sau nó là một bóng đen to lớn lúc ẩn lúc hiện.
“Biến!”
Liễu Duyên hừ một tiếng rồi hô lên, một bàn tay phật màu vàng đã chặn cái móng vuốt ấy lại, hai bên va chạm với nhau trên không trung.
Tiếp đó, lại có một đường kiếm bay từ đâu tới với sát khí ngất trời.
Long Thanh Khâm hét lên rồi biến ra một cái móng rồng với long uy đáng sợ để cản đường kiếm ấy lại.
Phía Nam lại vang lên tiếng trống, mỗi tiếng trống như đang đập vào tim người ta, khiến ai cũng muốn phát điên.
Ngô Bình híp mắt lại, sau đó dốc toàn lực thi triển thần bùa Thái Ất rồi hét lên: “Phá!”
Chương 1115: Phá xiềng xích, ngộ ra thiên phú
Ngay sau đó đã có một đường kiếm còn sáng hơn ánh mặt trời dài cả chục nghìn mét đã bay về phía Nam. Đường chém này vượt qua cả nghìn cây số để chém tới một hòn đảo ở Nam Hải.
Lúc này, có một ông lão không rõ theo đạo nào đang ở đây. Ông ta mặc quần áo rách rưới, cổ treo đầy đầu lâu khô, trước mặt ông ta có một cái trống đang bay lơ lửng, ông ta đang tung từng cú đấm vào mặt trống.
Đột nhiên có một đường kiếm bay tới, ông lão vội né đi, nhưng cái trống đã bị đường chém bổ làm đôi.
Ông ta thở dài nói: “Thôi xong”, dứt lời, ông ta lâp tức biến mất.
Tiếp đó, lại có một đám mây đỏ bay từ phía Bắc tới, trên đó là vô vàn các con mắt màu đỏ đẫm máu, đảm bảo ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.
Các con mắt này toả ra ánh sáng đỏ rồi chiếu xuống người Thiên chủ Thanh Tuyết.
Đúng lúc này, đại thần Côn Ngô đã bùng nổ, một bàn tay to lớn chộp lên không trung, đập tan đám mây đó, thậm chí còn cào một mảng lớn xuống dưới.
Đám mây vang lên tiếng hét chói tai, sau đó tan biến.
Đại thần Côn Ngô cào một mảng mấy xuống rồi bỏ vào miệng ăn ngon lành, ăn xong ông ấy cười phá lên khoái chí.
Kể ra thì chậm, nhưng thực chất mọi chuyện diễn ra rất nhanh.
Uỳnh!
Đột nhiên có một luồng khí tức đặc biệt vây quanh người Thiên chủ Thanh Tuyết, khiến Ngô Bình được phen kinh ngạc.
Cảm nhận được luồng khí tức ấy, bàn tay khồng lồ và ánh sáng vàng đều lập tức rút lui. Long Thanh Khâm và Liễu Duyên cũng lui xuống, sau đó lặng lẽ quan sát Thiên chủ Thanh Tuyết.
Thiên chủ Thanh Tuyết mở mắt ra, sau đó vươn tay giang chân, sức mạnh ở xung quanh đã có sự thay đổi.
“Việc lớn đã thành, cảm ơn các vị”.
Mọi người đều thở phào một hơi.
Ngô Bình hỏi ngay: “Bước thứ mấy đấy?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Bước thứ nhất, tôi đã nhìn thấy bước thứ hai của Long biến rồi nhưng không chạm đến được. Tôi cảm thấy nó rất xa vời với mình. Chắc tôi phải tu luyện thêm chục kiếp nữa mới có thể chạm tới nó được”.
Ngô Bình trầm tư nói: “Khó thế cơ à?”
Thiên chủ Thanh Tuyết thờ dài nói: “Ừm, khó lắm. Nhưng cũng may là tôi chạm được đến bước thứ nhất rồi”.
Ngô Bình chưa có kinh nghiệm về vụ này nên phải hỏi thật cặn kẽ, vì mấy khi mới có cơ hội quý giá như thế.
Đương nhiên là Thiên chủ Thanh Tuyết biết sao nói vậy, kể lại toàn bộ quá trình cho Ngô Bình nghe.
Nghe xong, Ngô Bình cảm thán: “Long biến quả là thần kỳ, uy lực mạnh thật!”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Giờ tôi phải bế quan để củng cố tu vi rồi, chào mọi người!”
Ba người khác không làm phiền cô ta nữa, mà về con thuyền trên hồ rồi vừa uống trà vừa trò chuyện.
Ban nãy, Ngô Bình đã thi triển thần phù Thái Ất nên đang rất mệt, anh uống vài viên đan dược vào rồi vừa khôi phục thể lực vừa trò chuyện với hai người kia.
Song, họ mưới tán ngẫu được mấy câu thì Ngô Bình chợt ngẩn ra, anh nhắm mắt lại rồi ngồi im bất động.
Long Thanh Khâm và Liễu Duyên lập tức im lặng rồi lặng lẽ ngồi chờ. Họ biết Ngô Bình đang tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, đây là một trạng thái rất hiếm gặp.
Cứ thế, bọn họ đã ngồi đến tận tối.
Đột nhiên Ngô Bình cử động, sau đó anh nâng cốc trà đã nguội ngắt lên miệng rồi nói: “Ơ, sao đã tối rồi? Mà sao trà nguội thế?’
Long Thanh Khâm lườm anh: “Anh vừa tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, hại bọn tôi phải ngồi im chờ ba tiếng rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Xin lỗi, ban nãy tự nhiên tôi lại nghĩ hình như Long biến giống cảnh giới Đế của Nhân Tiên. Cảnh giới Đế là phá bỏ xiềng xích để phong thích sức mạnh. Còn Long biến cũng tương tự như thế nên hai cái này có hiệu quả ngang nhau”.
Anh vừa nói xong thì quanh người chợt có tia sáng màu tím bao trùm, thấy thế Liễu Duyên đầy ngưỡng mộ nói: “Nhị đệ, mới thế mà cậu đã phá được xiềng xích rồi”.
Thì ra Ngô Bình đã phá được rào cản huyết mạch và có thêm một năng lực mới, vì thế có thể lĩnh ngộ được thiên phú bất cứ lúc nào và ở đâu.
Có nghĩa là dù lúc nào hay ở đâu thì anh cũng có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái lĩnh ngộ này. Với người bình thường mà nói thì đây là trạng thái mà ai cũng muốn có, nhưng trong cuộc đời của một tu sĩ thiên tài chắc cũng chỉ có đôi lần trải nghiệm cảm giác ấy thôi.
Còn Ngô Bình thì có năng lực tiến vào trạng thái ấy mọi lúc mọi nơi, đây rõ ràng là một năng lực quá siêu phàm.
Anh vươn vai rồi nói: “Thanh Khâm, tôi đi luyện đan đây”.
Long Thanh Khâm cười nói: “Ừm, tôi và đại sư Liễu Duyên ngồi chờ ở đây nhé”.
Sau khi về nhà, Ngô Bình mới nhớ ra hôm nay là tết trung thu, cả ông nội anh và Lý Mai đều đang ở đây. Vì thế, anh tạm gác chuyện luyện đan sang một bên rồi cùng ông và chú mình uống rượu.
Đến khi mọi người về phòng nghỉ ngơi rồi thì anh mới đi luyện đan. Trong lúc luyện đan, anh lại tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, loáng cái một lò đan dược đã xong, bốn viên đan dược đế phẩm ra lò.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Tiến vào trạng thái lĩnh ngộ còn khiến đan dược mình luyện chế tăng thêm cấp bậc”.
Đan dược đế phẩm có thể coi là hàng hiếm với các thầy luyện đan.
Ngô Bình đưa đan dược cho Long Thanh Khâm, cô ấy uống ngay một viên để củng cố huyết mạch.
Sau khi trời sáng, Liễu Duyên cũng ra về.
Sau một đêm uống đan dược, Long Thanh Khâm đã có sự thay đổi rõ ràng nên cũng chào Ngô Bình rồi về bế quan.
Liên tục tiến vào trạng thái lĩnh ngộ nên cả ngày nên Ngô Bình đã mệt lử, anh ngáp dài rồi về phòng đi ngủ. Một lát sau, Trương Lệ gọi anh ra anh cơm, anh cũng không ra mà chỉ nằm ngủ say sưa.
Khi anh mở mắt ra thì trời đã tối, anh rửa mặt rồi lẩm bẩm: “Xem ra không thể tiến vào trạng thái này thường xuyên được, vì rất tốn sức”.
Đột nhiên Hỉ Bảo chạy vào, thằng bé quấn dây thừng quanh cổ một con chó đen rồi cưỡi lên lưng nó như cưỡi ngựa.
Mấy hôm trước, Ngô Bình đã dẫn hai con chó đen về nhà. Hiện giờ, chúng đã trở thành vật cưỡi của Hỉ Bảo.
Ngô Bình nói: “Hỉ Bảo, con lại nghịch ngợm gì thế hả?”
Sau đó, Lý Thiên Thạch cũng chạy vào rồi gật đầu chào Ngô Bình: “Cậu chủ”.
Ngô Bình hỏi: “Thiên Thạch, hôm nay Hỉ Bảo có học bài không?”
Hỉ Bảo nháy mắt với Lý Thiên Thạch, nhưng cậu ấy vẫn thật thà nói: “Cậu chủ, hôm nay cậu Hỉ Bảo không học hành gì, buổi sáng thì vờn cá, chiều thì cưỡi chó”.
Ngô Bình nổi giận rồi bế Hỉ Bảo lên tét cho hai cái vào mông: “Con không chịu khó học hành thì sau lớn lên làm được cái gì hả?”
Anh ra tay rất mạnh làm Hỉ Bảo khóc toáng lên: “Con sai rồi, bố đứng đánh nữa, hu hu…”
Sau đó, Ngô Bình bỏ Hỉ Bảo xuống rồi chạy đi ăn chút gì đó.
Ăn uống no nê xong, anh mới thấy tinh thần phấn chấn hơn.
Hỉ Bảo ủ rĩ cầm sách lên đọc, còn Ngô Bình ngồi cạnh đó soạn giáo án. Dù ở học viện Võ Đạo hay Đường Môn thì giáo án của anh cũng rất quý, vì thế anh rất tâm huyết với nó, thậm chí còn tiến vào trạng thái lĩnh ngộ để viết.