Ngô Bình vội nói: “Thì ra là tiền bối Lão Tường, thất kính rồi”.
Lão Tường cười, hỏi: “Công tử cần dược liệu gì thì cứ nói, lão đây sẽ giảm giá cho công tử”.
Ngô Bình không hiểu sao Lão Tường này lại khách sáo với mình như thế, cậu nói: “Vậy cảm ơn tiền bối. Để tôi xem qua dược liệu ở quý tiệm đã”.
Lão Tường nói: “Công tử, thuốc tốt đều nằm phía trong, chỗ đó thường không mở cửa với khách ngoài, tôi có thể dắt cậu vào xem thử”.
Ngô Bình: “Vậy thì tốt quá”.
Thế là mấy người họ băng qua hai tòa lầu, đến một khu nhà nhỏ.
Lão Tường mời mấy người họ vào phòng khách rồi lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ, lần lượt lấy ra mấy trăm loại dược liệu từ bên trong và bày hết trên chiếc bàn dài trong phòng khách.
Những dược liệu đó đều là linh dược, khó tìm thấy ở phàm giới. Hai mắt Ngô Bình sáng lên, cậu lướt mắt nhìn quanh rồi đưa ngón tay ra chỉ: “Cái này, cái này, còn cái này nữa, tôi lấy hết”.
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, Ngô Bình đã chọn được bốn mươi chín loại dược liệu, Lâm Kiếm Phong và Diệp Ngưng Băng giúp cậu lựa mấy loại dược liệu mà cậu chọn ra, đặt lên trên một chiếc bàn khác.
Cậu chọn dược liệu xong thì Lão Tường lấy bàn tính ra, gõ lách cách một hồi rồi cười, nói: “Công tử, dược liệu hết tổng cộng sáu trăm tám mươi bốn ngàn, năm trăm đồng tiền tiên. Tôi giảm cho công tử hai mươi phần trăm, là năm trăm bốn mươi bảy nghìn sáu trăm đồng tiền tiên. Công tử mới đến lần đầu, nên không thu cậu số lẻ, cậu chỉ cần đưa năm trăm bốn mươi ngàn là được rồi”.
Ngô Bình biết lợi nhuận họ thu về rất nhiều nên cũng không khách sáo với ông ta, cậu nói: “Được, nếu sau này tiền bối cần đan dược thì có thể tìm tôi”.
Mắt Lão Tường sáng lên, ông ta hỏi: “Công tử biết luyện đan sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Biết sơ sơ”.
Lão Tường liền lấy một đơn thuốc, đưa cho Ngô Bình và nói: “Mời công tử xem thử”.
Ngô Bình nhìn lướt qua, đấy là đan dược thuộc loại Kim Phong Ngọc Lộ Đan, không dễ luyện, thuộc đan dược bậc chín.
Cậu hỏi: “Có đủ dược liệu chưa?”
Lão Tường gật đầu: “Tôi đã chuẩn bị dược liệu cho hai lò, ầy, tôi đã vất vả tìm kiếm thầy luyện đan ba mươi mấy năm rồi nhưng vẫn mãi không tìm ra. Nếu công tử có thể luyện được loại đan dược này thì đúng là đã giúp được tôi một việc rất lớn.
Ngô Bình: “Tôi có thể thử, tôi luyện được đan dược sẽ chia cho tiền bối hai viên”.
Lão Tường liền đồng ý ngay, thật ra một viên đã đủ với ông ta rồi. Dù gì thì giá trị của đan dược cũng gấp cả trăm lần so với dược liệu, có được một viên đan dược là đã lời lắm rồi, nói gì đến hai viên.
Ngô Bình nói: “Hôm nay tôi rảnh, xin tiền bối sắp xếp cho một căn phòng yên tĩnh”.
Lão Tường nghe Ngô Bình nói muốn luyện đan ngay thì liền nói: “Được, tôi sẽ sắp xếp ngay”.
Mấy phút sau, Ngô Bình đến một căn nhà đá ở giữa núi, xung quanh vô cùng yên tĩnh, Lâm Kiếm Phong và Diệp Ngưng Băng đứng canh gác trong một đình nhỏ bên ngoài cách đó mấy chục mét.
Lâm Kiếm Phong nói: “Trời ơi, không ngờ cậu Ngô lại còn là thầy luyện đan. Lâm Kiếm Phong tôi có thể quen biết với cậu Ngô thì thật sự có chết cũng đáng”.
Diệp Ngưng Băng cười, nói: “Đúng thế, lúc đầu tôi chỉ cảm thấy Ngô Bình có thực lực, ai ngờ lại giỏi đến thế, không chỉ có thiên phú hơn người mà còn là thầy luyện đan. Chưa nói thứ khác, chỉ với thân phận thầy luyện đan thôi cũng có thể làm giàu khắp bốn phương ở phàm giới rồi”.
“Cậu Ngô đang luyện đan dược gì? Khó luyện lắm sao?”, Lâm Kiếm Phong không hiểu lắm nên hỏi Diệp Ngưng Băng.
“Độ khó của việc luyện chế đan dược bậc chín đương nhiên là rất cao rồi”. Đôi mắt xinh đẹp của cô ta sáng lên: “Nếu như Ngô Bình có thể luyện thành thì chứng tỏ ít nhất cũng là thầy luyện đan bậc chín”.
Lâm Kiếm Phong cười, nói: “Vận may của tôi quả thật không tồi”.
Trong căn nhà đá, Ngô Bình vừa luyện xong lò Kim Phong Ngọc Lộ Đan đầu tiên, có được bốn viên đan dược trung thượng phẩm.
Cậu thu gom số dược liệu còn lại, cầm theo hai viên Kim Phong Ngọc Lộ Đan và ra khỏi căn nhà đá. Lão Tường đứng gác ở gần đó, thấy Ngô Bình xuất quan thì liền chạy đến, hỏi: “Cậu Ngô, đã thành công chưa?”
Ngô Bình gật đầu: “Khá may mắn, đây là hai viên Kim Phong Ngọc Lộ Đan, là đan dược trung thượng phẩm”.
Lão Tường vui mừng, cảm ơn Ngô Bình rối rít: “Thật cảm ơn cậu quá”.
Ngô Bình: “Chúng tôi còn phải lên núi dạo một vòng, hôm khác lại ghé thăm”.
Lão Tường không giữ được họ, chỉ đành đích thân tiễn họ ra cổng.
Lâm Kiếm Phong ra khỏi tiệm thuốc thì không kiềm được, hỏi: “Cậu Ngô, Kim Phong Ngọc Lộ Đan đó có tác dụng gì?”
Ngô Bình cười, nói: “Có câu nói thế này, Kim Phong Ngọc Lộ gặp nhau một lần lại hơn cả nhân gian gặp nhau vạn lần, cậu có biết câu nói đó có ý gì không?”
Lâm Kiếm Phong: “Lẽ nào còn có cách hiểu khác?”
Ngô Bình nói: “Kim Phong là dương, Ngọc Lộ là âm, vì vậy Kim Phong Ngọc Lộ đan là đan dược kết hợp cả âm và dương, vừa luyện thần vừa luyện hình. Uống đan dược này có thể nâng cao tư chất, tăng cường thể chất”.
Lâm Kiếm Phong nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được loại đan dược này?”
Ngô Bình nhìn sang Lâm Kiếm Phong, cười, hỏi: “Cậu Lâm có hứng thú sao?”
Lâm Kiếm Phong liền gật đầu: “Tư chất tôi bình thường, nếu như uống một viên Kim Phong Ngọc Lộ đan thì không chừng có thể tu luyện được”.
Ngô Bình nói: “Trong tay tôi vẫn còn hai viên, có thể để lại cho cậu Lâm một viên”.
Lâm Kiếm Phong vui mừng: “Tốt quá, cậu Ngô cứ ra giá”.
Diệp Ngưng Băng khá có kinh nghiệm, cô ta nhìn Ngô Bình rồi nói với Lâm Kiếm Phong: “Cậu Lâm có biết giá của đan dược bậc chín trung thượng phẩm không?”
Lâm Kiếm Phong gãi đầu: “Có phải đắt lắm không?”
Diệp Ngưng Băng: “Cùng là đan dược bậc chín, cùng là trung thượng phẩm nhưng giá cả của chúng lại rất khác biệt, loại đan dược bậc chín trung thượng phẩm rẻ nhất cũng không thấp hơn một triệu tiền tiên”.
Lâm Kiếm Phong ngơ ngác: “Một triệu tiền tiên đổi ra tiền Đại Hạ thì ít nhất cũng phải một ngàn tỷ”.
Lâm Kiếm Phong bất giác cười mếu, nói: “Một triệu tiền tiên là con số trên trời, e rằng tôi không mua nỗi”.
Ngô Bình cười, nói: “Tôi và cậu Lâm mới gặp như đã quen, anh cứ đưa bao nhiêu cũng được”.
Lâm Kiếm Phong là người thông minh, cậu ta biết mình không trả nổi ân tình lớn thế này nên cười, nói: “Sao tôi có thể trục lợi từ cậu Ngô được, mặc dù tôi không mua nỗi nhưng tôi có thể đổi đồ”.
Diệp Ngưng Băng tò mò: “Thứ gì mà có thể đổi được một ngàn tỷ?”
Lâm Kiếm Phong nghiêm túc nói: “Đồ đáng giá bao nhiêu tiền tùy vào đánh giá của cậu Ngô. Cậu Ngô, bây giờ chúng ta về xem món đồ đó đi”.
Chợ Đế lúc nào cũng đến được, Ngô Bình cũng không vội, cậu liền gật đầu, nói: “Cũng được”.
Mấy người họ liền lên xe xuống núi, lúc mặt trời lặn, họ đã đến Tướng Phủ, trước cổng lớn của Tướng Phủ có hai thần thú, vô cũng uy phong.
Vì là xe của Lâm Kiếm Phong nên có thể lái thẳng vào trong. Tướng Phủ rất lớn, xe chạy hết bốn mươi lăm phút mới dừng lại trước một tòa lầu nhỏ màu xanh.
Cậu ta mời Ngô Bình và Diệp Ngưng Băng lên lầu, bảo họ chờ một lát rồi vội vã rời đi.
Khoảng gần mười mấy phút sau, Lâm Kiếm Phong cầm theo một chiếc hộp màu xám xanh xuất hiện. Chiếc hộp không lớn, rất vuông vắn. Lâm Kiếm Phong cẩn thận đặt chiếc hộp lên bàn, cười, nói: “Bố tôi biết có thể đổi được một viên đan dược thì đã sảng khoái đưa nó cho tôi, mời cậu Ngô xem qua”.
Cậu mở chiếc hộp ra, bên trong có một con dấu nhỏ màu vàng, vuông vắn, trên con dấu có khắc hình một con thần thú. Lật con dấu lại thì thấy có một phù văn kỳ lạ được khác bên trên. Ngô Bình chỉ nhìn lướt qua thì đã biết phù văn đó không thể xem thường, có khả năng liên kết với trời đất, cộng hưởng với đại đạo.
Chương 2632: Đệ nhất mỹ nhân Thiên Trần Giáo
Ngô Bình không biến sắc, hỏi: “Cậu Lâm biết lai lịch ấn này không?”
Lâm Kiếm Phong cười nói: “Ba năm trước, một nông dân đào được từ trên núi. Lúc đó, ngoài ấn nhỏ còn có những thứ khác. Nhưng cha tôi chỉ được chiếc ấn vuông này”.
Ngô Bình nói:” Tuy tôi không biết lai lịch ấn này thế nào, nhưng quả thực nó rất bất phàm”.
Lâm Kiếm Phong vui mừng, nói: “Chỉ cần có thể đổi được một viên đan dược thì đều đáng cả!”
Dù ấn này có đáng tiền hơn nữa thì nhà họ Lâm cũng sẽ không bán nó đi, chỉ có thể giữ mãi như vậy. So ra mà nói, Kim Phong Ngọc Lộ Đan đối với Lâm Kiếm Phong còn đáng giá hơn nhiều.
Ngô Bình: “Chỉ đổi một viên đan dược thì cậu Lâm chịu thiệt rồi. Như vậy đi, đợi sau này tôi luyện chế được Thiên Kiêu Đan thì sẽ đưa cậu Lâm một viên”.
Lâm Kiếm Phong vui mừng: “Cậu Ngô, cậu thật sự cho tôi một viên Thiên Kiêu Đan sao?”
Ngô Bình cười nói: “Cậu đã nói rồi, đồ vật đáng giá bao nhiêu tiền, tôi cứ nói là được”.
Lâm Kiếm Phong vô cùng cảm động, thật ra cậu ta có thể có được một viên Kim Phong Ngọc Lộ Đan là đã thỏa mãn rồi, nhưng Ngô Bình còn muốn tặng cậu ta một viên Thiên Kiêu Đan quý giá hơn nữa!
Diệp Ngưng Băng cười nói: “Chẳng trách mọi người đều thích làm bạn với thầy luyện đan, quả nhiên có lý”.
Lâm Kiếm Phong: “Cậu Ngô, sắp đến giờ cơm tối rồi, cậu nhất định phải ở lại, chúng ta uống vài ly!”
Ngô Bình nói: “Cậu Lâm, đổi hôm khác vậy. Tối nay tôi có hẹn rồi”.
Lâm Kiếm Phong cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Vậy được. Chúng ta cũng cùng trường, sau này sẽ thường xuyên gặp mặt”.
Để lại một viên đan dược, không lâu sau Ngô Bình cũng tạm biệt.
Rời khỏi Tướng Phủ, Diệp Ngưng Băng nói: “Cậu có hẹn vậy thì tôi không làm phiền nữa”.
Ngô Bình: “Vậy được”.
Sau khi tạm biệt Diệp Ngưng Băng, cậu đến chỗ đã hẹn trước với Lam Chỉ Ngư, một nhà hàng có vị trí khá hẻo lánh. Lam Chỉ Ngư đã đặt trước phòng bao, nằm trên một căn nhà trúc, căn nhà nằm bên một con suối, xung quanh rất yên tĩnh.
Lam Chỉ Như vẫn chưa đến, Ngô Bình lấy ấn nhỏ kia ra nghiên cứu. Theo kinh nghiệm của cậu, ấn nhỏ này có lẽ là một loại pháp khí trấn áp, nhưng tác dụng cụ thể thế nào thì cậu vẫn không hiểu rõ lắm.
Bỗng nhiên, ánh mắt cậu chợt lạnh, mau chóng cất ấn nhỏ.
Mấy phút sau, có người đi lên nhà trúc, ngồi đối diện cậu.
Ngô Bình biết người mới đến này, đây là một ông lão, chính là trưởng lão của Thiên Trần Giáo kia, Minh Duệ.
Mới đầu, Minh Duệ mời cậu gia nhập Thiên Trần Giáo, còn nói bảy ngày sau lại đến gặp cậu. Nhưng không biết tại sao, đến tận bây giờ cậu mới gặp lại ông ta.
Ngô Bình cười nói: “Minh trưởng lão tìm tôi có chuyện?”
Minh Duệ không khách khí nâng ly trên bàn, rót cho mình một ly nước rồi nói: “Lúc trước trông giáo có xảy ra vài chuyện, tôi quay về xử lý, mãi đến hôm qua mới quay về thế tục, để cậu đợi lâu rồi!”
Ngô Bình: “Minh trưởng lão, tôi đã gia nhập Liên Sơn Tông, sợ rằng không thể gia nhập vào quý giáo rồi”.
Minh Duệ cười ha ha: “Chỉ là Liên Sơn Tông mà thôi, không đáng nhắc đến! Tôi nghe nói cậu còn lĩnh ngộ được cả chuông Thái Thượng, tư chất như vậy thì nên đến Thiên Trần Giáo tôi phát triển. Liên Sơn Tông đối với cậu mà nói, chỉ là một cái hồ cạn nước, không nuôi nổi một con rồng như cậu!”
Ngô Bình bèn lấy ngọc phù hình kiếm ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, nói: “Tôi từ chối Minh trưởng lão, còn có nguyên nhân khác”.
Nhìn thấy ngọc phù hình kiếm, Minh Duệ ngây người, lầm bầm nói: “Chí Tôn Kiếm Đường?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã lĩnh ngộ được thứ trên vách tường có khắc tranh, nên bây giờ đã là đệ tử của Chí Tôn Kiếm Đường rồi”.
So với Chí Tôn Kiếm Đường, quả thực Thiên Trần Giáo không là gì cả, Minh Duệ bỗng chốc không biết phải nói gì, ông ta thở dài, giọng điệu vô cùng tiếc nuối: “Thiên Trần Giáo không thể có được cậu, đúng là tổn thất lớn!”
Ngô Bình: “Thiên hạ có vô số nhân tài, Thiên Trần Giáo nhất định có thể tìm được đệ tử xuất sắc hơn”.
Minh Duệ rất thất vọng, ông ta suy nghĩ rất lâu, nói với Ngô Bình: “Thiên Trần Giáo không dám giành đệ tử với Chí Tôn Kiếm Đường, nhưng Thiên Trần Giáo mỹ nữ như mây, cậu có thể chọn vài người làm đạo lữ. Như vậy thì ai cũng vui mừng!”
Ngô Bình cũng không biết nói gì hơn, nghiêm mặt nói: “Minh trưởng lão, làm như vậy không tốt lắm đâu?”
Minh Duệ lấy ra một quyển sách ảnh từ trong ngực, cười nói: “Đây là bốn nữ đệ tử xinh đẹp nhất Thiên Trần Giáo tôi hiện tại, cậu cứ xem trước”.
Ngô Bình bất đắc dĩ, chỉ đành nhận lấy sách ảnh, vốn chỉ định lướt xem qua rồi trả lại cho đối phương, nhưng vừa nhìn thì bất giác cậu đã sững người. Chỉ thấy một cô gái yêu kiều như hoa bên trên, thanh thuần động lòng người, chính là một trong thập đại mỹ nhân trong Mỹ Nhân Đồ!
Thấy Ngô Bình nhìn hình ảnh mỹ nữ đến ngây ngốc, Minh Duệ rất vui mừng, nói: “Cậu đúng là có mắt nhìn! Cô gái này tên Tsukishi Sakura, chính là đệ nhất mỹ nhân trong ba nghìn năm nay của Thiên Trần Giáo tôi!”
Ngô Bình: “Cô ấy là người Đông Doanh?”
Minh Duệ cười nói: “Cũng không phải. Nguồn gốc Đông Doanh có liên quan đến một thần quốc ở Tiên Giới, Tsukishi Sakura là hoàng tộc trong thần quốc”.
Vốn Ngô Bình không có ý định đồng ý, nhưng cô gái này lại là người trong Mỹ Nhân Đồ, đương nhiên cậu cũng một tiếp xúc thử, xem xem Mỹ Nhân Đồ là thật hay giả.
Suy nghĩ một lát, cậu nói: “Có cơ hội, tôi muốn gặp mặt với cô gái Tsukishi này một lần”.
Minh Duệ cười nói: “Đương nhiên! Tôi sẽ bảo Tsukishi Sakura đến giới thế tục một chuyến để gặp cậu”.
Ngô Bình: “Vất vả rồi”.
Minh Duệ đạt được mục đích, vui mừng rời khỏi.
Minh Duệ đi không bao lâu thì Lam Chỉ Ngư đã đến.
“Chị Chỉ Ngư”. Ngô Bình đứng đậy kéo ghế cho cô ta.
Lam Chỉ Ngư cười nói: “Đợi lâu chưa?”
“Không có, tôi cũng vừa đến”. Ngô Bình đưa thực đơn qua: “Gọi món trước đi”.
Lam Chỉ Ngư gọi hai món, sau đó Ngô Bình lại gọi thêm mấy món, rồi bảo nhân viên bắt đầu lên món.
Lúc đợi thức ăn, Lam Chỉ Ngư nhìn cậu hỏi: “Tôi nghe nói, có người lĩnh ngộ được vách kiếm, lấy đi Thất Tinh Long Uyên Kiếm, người đó không phải là cậu đấy chứ?”
Ngô Bình cười ha ha: “Chị Chỉ Ngư đúng là tin tức nhanh nhạy, chuyện mới xảy ra mà chị đã biết ngay rồi”.
Lam Chỉ Ngư cảm khái nói: “Vách kiếm đã nhiều năm chưa có ai lĩnh ngộ được, mà cậu lại lợi dụng nó rút ra được kiếm Thất Tinh Long Uyên, lợi hại!”
Ngô Bình: “Chị Chỉ Ngư hẹn tôi ăn cơm, có phải có chuyện muốn nói không?”
Lam Chỉ Ngư gật đầu: “Vốn dĩ, tối nay tôi muốn nói với cậu về chuyện của học viện quân sự. Nhưng bây giờ xem ra cũng không cần thiết rồi”.
Ngô Bình ngây người: “Tại sao lại không cần thiết?”
Lam Chỉ Ngư: “Cậu lĩnh ngộ được chuông Thái Thượng, là đã rất xuất sắc rôi. Bây giờ lại lĩnh ngộ được truyền thừa trên vách kiếm, bên trên chắc chắn sẽ quan tâm đến cậu. Tôi đã nhận được tin, hoàng đế bệ hạ cử sứ giả xuống, có lẽ tối nay sẽ liên lạc với cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Hoàng đế tìm tôi?”
Lam Chỉ Ngư: “Chắc hẳn bệ hạ sẽ mời cậu gia nhập học viện hoàng gia”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi vốn cũng định đến học viện hoàng gia”.
Lam Chỉ Ngư: “Sau khi gia nhập học viện hoàng gia, chương trình học ở học viện quân sự của cậu sẽ mau chóng kết thúc. Bởi vì bên trên càng coi trọng tư chất tu hành của cậu hơn, chứ không phải tài năng quân sự”.
Ngô Bình: “Nếu có thể mau chóng tốt nghiệp, vậy cũng là chuyện tốt”. Cậu cũng không muốn tốn nhiều thời gian học tập tại học viện quân sự.
Lam Chỉ Ngư: “Bây giờ bên ngoài đã đồn cậu như thần rồi, không chỉ hoàng đế lôi kéo cậu, mà một vài thế lực cũng sẽ tìm đến cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Chị Chỉ Ngư, vậy chị nói xem, tôi nên chấp nhận lời mời của bọn họ không?”
Lam Chỉ Ngư: “Đừng từ chối, cũng đừng đồng ý”.
Ngô Bình giơ ngón cái: “Cao minh!”
Lam Chỉ Ngư liếc nhìn cậu: “Trước khi đến, học viện có tìm tôi nói chuyện. Cậu không cần phải tham gia kiểm tra, ngày mai sẽ chính thức trở thành một thành viên của học viện quân sự. Sau này, cậu sẽ tiến hành học tập một tháng, tiếp đó có thể thành công tốt nghiệp”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói, sinh viên tốt nghiệp học viện quân sự cũng có khác biệt, tôi thuộc loại nào vậy?”
Lam Chỉ Ngư: “Học sĩ học viện quân sự Đại Hạ chia thành học viên sĩ bình thường, học sĩ cấp sao. Trong đó, cấp bậc cao nhất là học sĩ năm sao. Một khi học sĩ năm sao gia nhập vào quân đội thì thấp nhất cũng phải là Đô Thống!”
Chương 2633: Kỳ Trân Môn
Chức vị Đô Thống tương đương cấp thị trưởng, Ngô Bình rất hài lòng với điều này, cậu cười, nói: “Được”.
Lúc này thức ăn đã được dọn lên, Ngô Bình vừa mới cầm đũa gắp một miếng thịt thì lỗ tai liền giật nhẹ, chân mày chau lại.
Lam Chỉ Ngư quan sát thấy biểu cảm của cậu nên hỏi: “Sao thế?”
Ngô Bình đặt đũa xuống, nói: “Chị Chỉ Ngư, chị đợi tôi vài phút, tôi sẽ quay lại ngay”.
Cậu nói xong thì đột ngột nhảy từ trên lầu xuống rồi biến mất hút trong bóng đêm. Cùng lúc đó, trong rừng trúc ở cách đó không xa, có mấy bóng người bám sát theo phía sau, chìm vào trong bóng đêm như những con nhạn.
Mặt Lam Chỉ Ngư hơi biến sắc, họ là ai?
Ngô Bình nhanh chóng bay ra xa hơn trăm dặm rồi đáp xuống một ngọn núi hoang. Cậu đáp đất không lâu thì có hai bóng đen từ trên trời bay xuống, lặng lẽ đứng cách cậu không xa.
Ngô Bình nhìn họ chằm chằm, hỏi: “Các anh đuổi theo tôi lâu như vậy có mệt không?”
Bóng đen bên trái cười nham hiểm: “Giao kiếm Thất Tinh Long Uyên ra đây thì tôi có thể tha cho anh”.
Ngô Bình: “Kiếm Thất Tinh Long Uyên vẫn luôn được đặt ở cửa hàng kim khí, tại sao các người lại không đến lấy?”
Bóng đen đó nói: “Anh không biết hay giả vờ không biết? Chợ Đế có người chấp pháp trấn giữ, ai dám đến trộm kiếm?”
Giờ Ngô Bình mới biết, thì ra Chợ Đế có người chấp pháp, cậu cười, nói: “Vì vậy các anh muốn cướp kiếm Thất Tinh Long Uyên từ chỗ tôi sao?”
Bóng đen đó nói: “Đi theo anh cả đoạn đường, vốn dĩ đã muốn ra tay từ sớm nhưng không ngờ anh lại vào Tướng Phủ, chúng tôi chỉ đành đợi thôi”.
Ngô Bình lắc đầu: “Chỉ dựa vào sức của hai anh mà cũng muốn lấy kiếm Thất Tinh Long Uyên sao?”
Bóng đen bên trái cười lạnh lùng: “Chúng tôi dư sức đối phó với anh”.
Anh ta vừa dứt lời thì liền vung tay phải, một sợi dây màu đen bay qua, trói chặt lấy Ngô Bình nhanh như một tia chớp. Ngô Bình bị sợi dây màu đen quấn chặt thì mất hết sức, hoa mắt, chóng mặt, không đánh trả lại nỗi.
Bóng đen đó cười hehe: “Dây Trói Tiên này của tôi thế nào hả?”
Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm: “Có bảo bối thế này rồi mà lại còn muốn cướp kiếm Thất Tinh Long Uyên, các anh không thấy mình tham lam quá sao?”
Bóng đen đó lạnh lùng nói: “Vốn dĩ còn định tha cho anh một mạng nhưng anh lại không biết trân trọng, vậy thì hãy chết đi”.
Anh ta rút một con dao ra, định xông qua cắt đầu Ngô Bình.
Lúc Ngô Bình bị trói chặt thì huyền ảnh đã chìm vào đất, người đó vừa tiến gần đến Ngô Bình thì mặt đất liền xuất hiện một cánh tay màu đen, cầm Đao xương Thiên Tai và nhẹ nhàng chém.
Máu tươi văng ra, bóng đen đó bị Đao xương Thiên Tai chém xéo thành hai khúc, mất cả hồn lẫn xác. Khổn Tiên Sách đó mất đi sự điều khiển của thần niệm thì lập tức nới lỏng, và bị Ngô Bình nắm trong tay.
Bóng đen còn lại hoảng sợ, thét lên: “Chết”. Sau đó anh ta vỗ hai tay vào nhau, một sát quang hình đĩa xoay tròn với tốc độ cao bay vút qua, mục tiêu là đầu của Ngô Bình
Lúc này Ngô Bình đã lấy lại tự do, cậu đột nhiên biến mất, ngay lập tức, bóng đen thứ hai sững người vì đã bị khôi ảnh khống chế.
Ngô Bình đến trước mặt anh ta, hỏi: “Ai đã phái các anh đến?”
Người đó nói: “Không ai sai khiến cả, là chúng tôi muốn cướp kiếm Thất Tinh Long Uyên thôi.
“Các anh cũng đã đến Chợ Đế rồi sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã nhìn thấy anh lấy kiếm Thất Tinh Long Uyên đi”.
“Các anh thuộc tổ chức nào?”
“Tiên giới, Kỳ Trân Môn”.
“Ọc”.
Ngô Bình không nói thêm nữa mà chém chết anh ta ngay, sau đó thu dọn sơ rồi quay về lại khách sạn.
Lam Chỉ Ngư đợi chưa đến mười mấy phút thì Ngô Bình đã quay lại và tiếp tục ăn cơm.
Cô ta hỏi: “Lúc nãy có người đuổi theo cậu, là ai thế?”
Ngô Bình: “Là người muốn cướp đồ của tôi, đã giải quyết xong rồi”.
Lam Chỉ Ngư gật đầu: “Vậy thì tốt, gần đây cậu lộ diện hơi nhiều, thiết nghĩ có rất nhiều thế lực đang theo dõi cậu”.
Ngô Bình: “Cũng chẳng còn cách nào, có một số chuyện không phải tôi có thể kiểm soát được”.
Lam Chỉ Ngư: “Vì vậy nhanh chóng gia nhập một thế lực lớn sẽ có thể tránh được rất nhiều rắc rối”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Đợi việc ở học viện quân sự kết thúc tôi sẽ đến tiên giới Vạn Kiếm một chuyến, chính thức nhận thân phận đệ tử Chí Tôn Kiếm Đường”.
Lam Chỉ Ngư nói: “Tên tuổi của Chí Tôn Kiếm Đường rất lớn, nếu cậu giữ được thân phận đệ tử của Chí Tôn Kiếm Đường thì sẽ không có ai dám để ý đến cậu nữa”.
Ngô Bình: “Ừm, chị Chỉ Ngư nói có lý, sống ở xã hội này, một là phải có người chống lưng, còn không thì phải có thực lực, nếu không thì làm gì cũng khó”.
Lam Chỉ Ngư nâng ly rượu lên, cười, nói: “Ngô Bình tôi kính cậu một ly, chúc cậu sớm tốt nghiệp”.
“Cảm ơn chị Chỉ Lam”. Hai người cùng nâng ly.
Họ vẫn chưa đặt ly xuống thì đã có người nhanh chân lên lầu trúc, sau đó đẩy cửa ra. Đó là một người đàn ông cao hơn một mét chín, tóc ngắn, mặt chữ điền, tầm ba mươi tuổi trở lại, một cánh tay xăm hình kiếm, tay kia hình thanh đao. Anh ta giận dữ, nhìn Lam Chỉ Ngư chằm chằm, nói: “Chỉ Ngư, em đang hẹn hò với tên nhóc này sao?”
Lam Chỉ Ngư nhìn thấy người đó thì vừa bất ngờ vừa tức giận, nói: “Hoàng Thập Lực, anh theo dõi tôi sao?”
Người đàn ông tên Hoàng Thập Lực đó hừ lạnh: “Nếu anh không đi theo em thì sao có thể biết em lén lút với đàn ông bên ngoài?”
Ngô Bình chớp mắt, không nói gì, dù gì thì cậu cũng chưa biết rõ tình hình, cũng không biết người này có quan hệ thế nào với Lam Chỉ Ngư.
Lam Chỉ Ngư giận đến thở dốc, lạnh lùng đáp: “Hoàng Thập Lực, tôi đi với ai không liên quan gì tới anh”.
Hoàng Thập Lực hừm một tiếng nặng nề: “Ăn cơm? Đã ba tháng rồi em không ra ngoài ăn cơm, sao hôm nay lại ra nào ăn cơm với thằng công tử bột này”.
Ngô Bình hỏi: “Chị Chỉ Ngư, anh ta là ai?”
Lam Chỉ Ngư: “Huấn luyện viên của học viện quân sự, nửa năm trước đột nhiên tự tuyên bố tôi là bạn gái của anh ta, sau đó cứ bám riết lấy tôi”.
Hoàng Thập Lực chau mày: “Đơn phương tuyên bố? Anh đã được bố em đồng ý mới tuyên bố quan hệ của chúng ta”.
Lam Chỉ Ngư giận dữ, nói: “Chuyện của tôi do tôi tự làm chủ”.
Hoàng Thập Lực lắc đầu: “Gia tộc của em đang đứng trước nguy cơ lớn, chỉ có nhà họ Hoàng của anh mới có thể giúp gia tộc của em thoát khỏi nguy cơ, chỉ dựa vào điểm này thôi thì Lam Chỉ Ngư em nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh”.
Cuối cùng thì Ngô Bình cũng hiểu ra quan hệ của hai bên, cậu hỏi: “Chị Chỉ Ngư, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi?”
Lam Chỉ Ngư thở dài: “Hôm nay tới đây thôi, xin lỗi nhé”.
Ngô Bình cười, nói: “Không sao”.
Hoàng Thập Lực nghe Ngô Bình gọi Lam Chỉ Ngư là chị Chỉ Ngư thì lạnh lùng nói: “Nhóc con, dám có ý đồ với người phụ nữ của Hoàng Thập Lực này, có phải chán sống rồi không?”
Ngô Bình hỏi Lam Chỉ Ngư: “Chị Chỉ Ngư, có phải chị thật sự không thích anh ta không?”
Lam Chỉ Ngư trừng anh ta, nói: “Là chán ghét”.
Ngô Bình gật đầu: “Hiểu rồi”.
Sau đó, cậu đột nhiên khoác vai Lam Chỉ Ngư, cười, nói: “Tôi để ý chị ấy đó, anh đánh tôi đi”.
Hoàng Thập Lực tức nổi gân xanh, cao giọng hét: “Thả cô ấy ra”.
Ngô Bình: “Đối diện có một ngọn núi hoang, tôi ở đó đợi anh”. Cậu nói xong thì ra ngoài qua cửa sổ, Hoàng Thập Lực không chút do dự, hét lớn rồi đuổi theo sau.
Lam Chỉ Ngư giật mình và cũng đuổi theo sau.
Gần khách sạn có một ngọn núi hoang, trên đỉnh núi có một khu vực khá bằng phẳng, Ngô Bình dừng lại ở đó, vòng tay trước ngực, đợi Hoàng Thập Lực xuất hiện.
Mười mấy phút sau, Hoàng Thập Lực chạy lên đỉnh núi, anh ta nhìn quanh bốn phía, sau đó đốt một điếu thuốc, vẻ tức giận trên mặt bỗng nhiên biến mất.
Ngô Bình hơi bất ngờ, hỏi: “Sao anh còn chưa ra tay?”
Hoàng Thập Lực cười, nói: “Đánh nhau với người lĩnh hội được chuông Thái Thượng, thứ mà mấy ngàn năm nay không phải ai cũng làm được, cậu nghĩ tôi ngốc sao?”
Ngô Bình chau mày: “Vậy nên anh muốn làm gì?”
Chương 2634: Song Tử Linh Giới, Hoàng Thập Lực
Hoàng Thập Lực móc điếu thuốc đặt lên tai, sau đó ôm quyền nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Hoàng Thập Lực. Tôi đến đây là đại diện cho nhà họ Hoàng đến kết thân với cậu Ngô”.
Ngô Bình nhíu mắt: “Lúc trước anh làm như vậy, là vì muốn khích tôi xuất hiện sao?”
Hoàng Thập Lực nói: “Chuyện này cơ mật, không tiện để Lam Chỉ Ngư biết”.
“Anh thật sự thích cô ấy sao?”, Ngô Bình hỏi.
Hoàng Thập Lực: “Cũng tạm. Nếu cô ấy đồng ý thì tôi thực sự sẽ nguyện ý cưới cô ấy”.
Ngô Bình: “Cho nên anh chuẩn bị kết bạn với tôi trên núi hoang?”
Hoàng Thập Lực chớp mắt: “Đương nhiên không phải”. Nói xong rồi vỗ tay.
Lúc này, một chiếc kiệu xa hoa do tám người khiêng bỗng xuất hiện, tám kiệu phu đều cao bình thường, kiệu đi từ giữa núi xuống khu đất bằng.
“Cậu Ngô, mời lên kiệu!”
Kiệu này trông còn xa hoa hơn cả những chiếc xe sang khác, bởi vì bốn kiệu phu đều là Luyện Khí đỉnh cao, hơn nữa rõ ràng đã trải qua huấn luyện thời gian dài.
Ngô Bình lên kiệu, trong kiệu rất sang trọng. Chỗ ngồi bên trong vừa rộng vừa thoải mái, phía trước còn đặt một cái bàn, trên đó là một ấm trà.
Hoàng Thập Lực cũng lên theo, anh ta rót chén trà cho Ngô Bình trước, nói: “Mời cậu dùng trà”.
Ngô Bình: “Tôi không rõ chuyện trong thủ đô, làm phiền anh giới thiệu một chút”.
Hoàng Thập Lực nói: “Nhà họ Hoàng có hai người đang làm quan trong triều, nhưng làm quan không phải công việc chính của nhà họ Hoàng, dù sao trong triều có người thì cũng dễ nói chuyện, nhà họ Hoàng chủ yếu là kinh doanh”.
Ngô Bình: “Kinh doanh gì vậy?”
Hoàng Thập Lực: “Thật ra là một trạm trung chuyển tài nguyên giữa các thế giới lớn nhỏ khác nhau như Tiên Giới, Linh Giới. Nhà họ Hoàng chúng tôi là một gia tộc lớn ở Song Tử Linh Giới, làm kinh doanh là bán đồ từ Song Tử Linh Giới ra ngoài, sau đó lại mua những thứ khác về bán lại”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Song Tử Linh Giới?”
Hoàng Thập Lực: “Có Tiên Giới, cũng có Linh Giới. Song Tử Linh Giới chính là một trong rất nhiều Linh Giới đó”.
Ngô Bình: “Vì vậy tôi có thể giúp được gì cho nhà họ Hoàng các anh?”
Hoàng Thập Lực cười nói: “Nghe nói cậu Ngô lĩnh ngộ được Vách kiếm, tương lai chắc chắn sẽ đến Vạn Kiếm Tiên Giới. Nhà họ Hoàng trước giờ vẫn luôn muốn làm ăn với Vạn Kiếm Tiên Giới, nhưng đáng tiếc là không có đối tác tin cậy”.
Ngô Bình: “Tôi cũng chưa từng đến Vạn Kiếm Tiên Giới, e rằng không giúp được các anh”.
Hoàng Thập Lực lắc đầu: “Không. Công tử lĩnh ngộ được truyền thừa Vách kiếm, sau này nhất định sẽ là anh tài Chí Tôn Kiếm Đường. Qua một thời gian, chắc chắn cũng sẽ có một chỗ đứng ở Vạn Kiếm Tiên Giới”.
Ngô Bình hiểu ý của Hoàng Thập Lực, bọn họ đây là đang chuẩn bị cho việc hợp tác sau này trước. Cậu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Các anh chủ yếu kinh doanh gì vậy?”
Hoàng Thập Lực: “Song Tử Linh Giới là một Linh Giới rất đặc biệt, bên trong có một vài dược liệu và khoáng sản, ngay cả Tiên Giới cũng không có, mà phải mua từ Song Tử Linh Giới. Nhà họ Hoàng tôi là kinh doanh những thứ đặc thù này”.
Nói xong, anh ta lấy ra một miếng kim loại màu xanh xám từ trong túi trữ đồ bên hông, nói: “Thứ này gọi là Vô Cực Linh Kim. Vô Cực Linh Kim có một đặc điểm đặc thù, nó có thể mang theo năng lượng bùa chú. Người sử dụng nó có thể dùng nó tạo thành phù kim theo nhu cầu. Hơn nữa, Vô Cực Linh Kim còn có thể nén vô hạn, bởi vậy nó thường được dùng để chế tạo pháp khí, binh khí”.
Sau đó, anh ta lại lấy ra một thanh đoản kiếm. Đoản kiếm có màu xanh lam, rộng chừng ba ngón tay, bề mặt dày đặc vảy bên trên. Nếu nhìn kỹ, lớp vảy này là do vô số bùa chú nhỏ tạo thành.
Ngô Bình kinh ngạc, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mũi kiếm, chỉ cảm thấy nó vô cùng sắc bén, có chút đáng tiếc nói: “Đáng tiếc thật. Thanh kiếm này chỉ đơn giản là bùa chú nén lại, nếu tổ hợp thành pháp trận bùa chú lớn mạnh hơn, thì sẽ kỳ diệu hơn nhiều”.
Hoàng Thập Lực gật đầu: “Cậu đúng là có mắt nhìn. Khắc một pháp trận vào trong pháp khí cũng không khó, khó là nén ép Vô Cực Linh Kim, đây là một kỹ thuật rất phức tạp, chỉ có nhà họ Tô nắm giữ công nghệ chế tạo Vô Cực Linh Kim. Thanh kiếm này là do nhà họ Hoàng chúng tôi tạo ra, không thể so được với pháp khí do nhà họ Dương tạo ra”.
Ngô Bình hỏi: “Nhà họ Tô cũng ở Song Tử Linh Giới?”
Hoàng Thập Lực: “Đúng. Nhà họ Tô không có nhiều người, nhưng địa vị ở Song Tử Linh Giới không kém gì nhà họ Hoàng, chính là vì bọn họ nắm giữ kỹ thuật chế tạo Vô Cực Linh Kim”.
Ngô Bình: “Vô Cực Linh Kim cũng không phải là thứ mà ai cũng có thể làm được sao?”
Hoàng Thập Lực cười nói: “Chín mươi phần trăm nơi sản xuất Vô Cực Linh Kim là do nhà họ Hoàng chúng tôi nắm giữ”.
“Giá Vô Cực Linh Kiếm thế nào?”
“Một lượng Linh Kim có giá năm nghìn tiên tệ”.
Ngô Bình nhớ đến thanh kiếm lúc nãy, nặng năm mươi cân, chỉ riêng chi phí đã mất đến hơn chục triệu tiên tệ rồi!
Hoàng Thập Lực: “Ví dụ như trước kia có người dùng một triệu cân Vô Cực Linh Kiếm tạo thành một chiếc búa, chỉ riêng chi phí Vô Cực Linh Kim đã lên đến năm mươi nghìn tỷ tiên tệ rồi”.
Ngô Bình nghĩ, bước tiếp theo bản thân phải tu luyện Chân Phù Cảnh, đến lúc đó có thể tạo được pháp khí phù hợp với mình, mà Vô Cực Linh Kim chính là thứ mà cậu cần.
Chiếc kiệu ổn định di chuyển mười mất phút, dừng lại trong một căn nhà cổ kính. Xuống kiệu, phía trước đã được trải thảm, kéo dài đến sảnh lớn.
Trong sảnh lớn, có một mỹ nhân cổ điển đang ngồi ở đó, cô ấy mặc một bộ quần áo màu trắng, tóc buộc đơn giản phía sau. Cô ấy có gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt hạnh mày liễu, làn da có chút tái nhợt, nhìn thấy Ngô Bình nhưng cũng không đứng dậy.
Ngô Bình tiến vào thì mới phát hiện cô ấy đang ngồi trên xe lăn, có lẽ chân không được tiện.
Hoàng Thập Lực vội giới thiệu, nói: “Cậu Ngô, giới thiệu với cậu, đây là chị tôi, Hoàng Tử Khâm”.
Hoàng Tử Khâm khẽ gật đầu, nói: “Cậu Ngô, thân thể tôi không khỏe, không thể đứng dậy nói chuyện, xin thứ lỗi”.
Ngô Bình: “Cô khách sáo rồi, không cần đa lễ”.
Mọi người ngồi xuống, Hoàng Tử Khâm nói: “Nghe danh cậu Ngô đã lâu, hôm nay được gặp là phúc đức cả ba đời chị em tôi”.
Ngô Bình: “Anh Hoàng nói muốn bàn chuyện hợp tác với tôi, nên tôi đành đến làm phiền”.
Hoàng Tử Khâm cười nói: “Cậu có thể đến, là đã để mắt đến chị em tôi rồi. Thập Lực, em lấy quà chúng ta đã chuẩn bị ra đi”.
Hoàng Thập Lực gật đầu, anh ta lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ đặt lên bàn. Hoàng Tử Khâm cười nói: “Cậu Ngô, trong này có ba mươi nghìn cân Vô Cực Linh Kim, xem như là quà gặp mặt của nhà họ Hoàng tôi dành cho cậu”.
Ngô Bình không lấy nhận, nói: “Không công không hưởng lộc, đồ này tôi không thể nhận”. Cậu biết rất rõ, bắt người tay ngắn, nói không chừng nhà họ Hoàng này còn có yêu cầu khác đối với cậu.
Hoàng Tử Khâm cười nói: “Cậu nói như vậy thì xa cách quá rồi. Sau này nhà họ Hoàng còn phải nhờ cậy vào cậu nhiều, mong cậu không cần khách sáo”.
Ngô Bình nhìn Hoàng Tử Khâm, bỗng lên tiếng hỏi: “Chân của cô Hoàng là bị thương từ nhỏ sao?”
Hoàng Tử Khâm không ngờ Ngô Bình lại hỏi như vậy, cô ấy gật đầu, nói: “Lúc ba tuổi tôi bị bệnh nặng một trận, sau này thì bị liệt. Hai cánh tay còn có chút sức lực, nhưng hai chân thì không thể chống đỡ được cơ thể, chỉ có thể ngồi xe lăn thôi”.
Ngô Bình khẽ gật đầu, nói: “Như vậy đi. Vô Cực Linh Kim này tôi nhận, để báo đáp, tôi có thể chữa trị chân cho cô”.
Hoàng Tử Khâm ngây người, nhà họ Hoàng có tiền có quyền, đã mời không ít danh y cho cô ấy, kể cả Linh Giới lẫn Tiên Giới, nhưng không cách nào chữa trị tận gốc bệnh của cô ấy, nhiều nhất chỉ có thể làm giảm nhẹ mà thôi. Cô ấy không ngờ, Ngô Bình lại nói có thể chữa được bệnh của cô ấy!
“Cậu tinh thông y thuật sao?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình: “Tinh thông thì không dám nói chắc, nhưng cũng biết đôi chút. Vừa hay tôi biết cách chữa bệnh của cô”.
Hoàng Thập Lực vội hỏi: “Cậu Ngô, rốt cuộc bệnh của chị tôi do đâu mà ra?”
“Thôi miên”. Ngô Bình nói.
Hoàng Thập Lực kinh ngạc: “Chị tôi bị thôi miên?”
Ngô Bình gật đầu: “Sâu trong nội tâm cô Hoàng đã nhận định bản thân mình không thể di chuyển, vì vậy càng ngày càng cảm thấy mất sức, cuối cùng không cách nào đứng dậy được nữa. Thủ đoạn của đối phương rất cao minh, vì vậy trước đó không ai có thể phá giải”.
Hoàng Thập Lực cúi đầu với Ngô Bình: “Vậy xin nhờ vào cậu Ngô!”
Chương 2635: Đến học viện báo danh
Ngô Bình: “Khách sáo”.
Cậu bước đến bên cạnh Hoàng Tử Khâm, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô ấy, một luồng sức mạnh dịu nhẹ truyền vào cơ thể cô ấy. Cậu đả thông kinh mạch tứ chi của cô ấy trước, sau đó dùng con rối bóng dáng, nhập vào Hoàng Tử Khâm, sức mạnh của con rối bóng dáng mạnh hơn thôi miên rất nhiều, lập tức giải bỏ thuật thôi miên trên người Hoàng Tử Khâm.
Hoàng Tử Khâm cảm thấy hai chân như có thêm sức mạnh, Ngô Bình chỉ kéo nhẹ một cái thì cô ấy đã đứng dậy được rồi.
Ngô Bình cười, nói: “Cô Hoàng, cô thử đi về trước mấy bước xem”.
Hoàng Tử Khâm nhẹ nhàng bước tới một bước, cảm giác thoải mái truyền khắp cơ thể cô ấy, cô ấy vui mừng, bước thêm mấy bước nữa.
Cô ấy đi được mấy bước thì Ngô Bình bảo cô ấy ngồi xuống, nói: “Xem ra cô Hoàng đã không sao rồi, làm quen mấy ngày là có thể đi lại như người bình thường thôi”.
Hoàng Tử Khâm cảm thấy quá bất ngờ, hỏi: “Cậu Ngô, cậu đã chữa khỏi cho tôi bằng cách nào thế? Còn nữa, sao tôi lại bị thôi miên?”
Ngô Bình trả lời câu hỏi thứ hai của cô ấy trước: “Cô Hoàng, trước khi cô không thể đi lại được, có phải cô đã từng tiếp xúc với thứ gì kỳ lạ không?”
Hoàng Tử Khâm suy nghĩ rồi nói: “Lúc nhỏ tôi từng mất tích ba ngày, mà ký ức trong mấy ngày đó cũng không còn nữa, có lẽ là lúc đó”.
Ngô Bình nói: “Có người đã thôi miên cô Hoàng, không biết người đó có mục đích gì, bây giờ cô Hoàng đã bình phục rồi, sau này nên cẩn thận hơn”.
Hoàng Tử Khâm gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhở”.
Vì cậu đã chữa lành cho Hoàng Tử Khâm nên quan hệ của họ cũng bỗng chốc trở nên thân thiết hơn, Ngô Bình ở lại nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ mới chào tạm biệt và ra về.
Ngô Bình vốn định về nhà, vì dù gì nếu cậu dùng độn thuật thì sẽ có thể nhanh chóng về đến Trung Châu. Có điều Lam Chỉ Ngư lại gọi điện đến, hỏi thăm tình hình của cậu, biết cậu không xung đột với Hoàng Thất Lực thì thở phào, nói: “Tối nay cậu có thể về nghỉ ngơi ở ký túc xá, nếu không muốn về ký túc xá thì cũng có thể đến chỗ tôi”.
Ngô Bình cười nói: “Chị Chỉ Ngư sống một mình sao?”
Lam Chỉ Ngư: “Là một căn nhà bỏ không, bình thường tôi không sống ở đó. Không gian ở đó rất yên tĩnh, cậu có thể ở tạm mấy ngày”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “OK, vậy thì tôi không khách sáo nữa”.
Mấy phút sau cậu đã đến nhà của Lam Chỉ Ngư, đấy là một biệt thự đầy hoa, cao ba tầng và có hai tầng hầm, diện tích mỗi tầng không lớn lắm.
Một tầng hầm là nơi xem phim và tập thể thao, tầng một là nhà ăn, tầng hai là phòng ngủ, tầng ba là phòng đọc sách. Trên tầng thượng còn có một vườn hoa nhỏ, trồng rất nhiều hoa cỏ.
Lâm Chỉ Ngư dọn dẹp phòng ngủ cho Ngô Bình rồi hai người cùng lên tầng thượng trò chuyện.
“Cậu không đánh nhau với Hoàng Thập Lực sao?”, cô ấy hỏi. Rõ ràng cô ấy vẫn chưa rõ lý do thật sự Hoàng Thập Lực tìm Ngô Bình là gì.
Ngô Bình: “Không, chị Chỉ Ngư, Hoàng Thập Lực nói nhà chị gặp nguy cơ, có thể nói cho tôi nghe thử không?”
Lam Chỉ Ngư im lặng một lúc rồi nói: “Nhà họ Lam tôi cũng làm nghề mậu dịch, thời gian trước đã làm mất món hàng rất đắt giá, để có được lô hàng này, nhà họ Lam đã cầm cố toàn bộ gia sản, còn vay mượn không ít tiền. Vì vậy khi lô hàng này bị mất thì nhà họ họ Lam rất có khả năng sẽ phá sản”.
“Hàng gì?”
“Một lô dược liệu rất quý, toàn bộ được cất kỹ trong pháp bình đặc biệt, mỗi loại thuốc đều có giá trị rất lớn”.
“Lô dược liệu đó từ đâu đến?”, Ngô Bình tò mò, hỏi.
“Mua được từ một nhà buôn dược liệu. Lúc đó nhà họ Hoàng tìm rất nhiều nhà buôn dược liệu đến, xác định những dược liệu đó vô cùng quý giá, nên mới bất chấp mọi giá mua cho bằng được toàn bộ dược liệu của đối phương”.
“Vậy sao dược liệu lại bị mất?”, Ngô Bình hỏi.
Lam Chỉ Ngư: “Dược liệu được giữ ở nơi rất cơ mật, đến cả tôi cũng không biết, hơn nữa chỗ đó chỉ có bố tôi và anh cả tôi mới biết thôi. Ai ngờ dược liệu lại không cánh mà bay, đến giờ vẫn không biết đã mất thế nào”.
Ngô Bình: “Lúc nãy chị nói tất cả dược liệu để cất trong pháp bình đúng không?”
Lam Chỉ Ngư nói: “Đúng vậy, một loại pháp bình chuyên dùng để bảo quản dược liệu, cất dược liệu trong đó có thể giữ được mấy ngàn năm, hơn nữa còn giữ được sự tươi ngon và không mất dược tính”.
Ngô Bình như nghĩ ra gì đó, nói: “Nếu nhà buôn dược liệu làm gì đó với pháp bình, biết đâu chiếc bình có thể tự bay đi”.
Lam Chỉ Ngư giật mình: “Chiếc bình có thể tự bay đi sao?”
Ngô Bình: “Theo như tôi được biết, ít nhất có mười mấy loại trận pháp có thể làm được việc này, nếu tôi đoán không nhầm thì nhà họ Hoàng của chị đã bị nhà buôn dược liệu đó lừa rồi”.
Lam Chỉ Ngư lẩm bẩm: “Thì ra là vậy, chỉ đáng tiếc nhà buôn dược liệu đó đã đi mất lâu rồi, dù bố và anh tôi có biết được nguyên nhân thì cũng không cách nào tìm lại được nhà buôn dược liệu đó”.
Ngô Bình: “Vậy thì hết cách rồi. Không biết số dược liệu đó đáng giá bao nhiêu tiền tiên?”
Lam Chỉ Ngư: “Nhà họ Lam của tôi đã đầu tư vào đó tổng cộng hết ba mươi bảy triệu, năm trăm ngàn tiền tiên, trong đó có hơn mười lăm triệu là đi vay mượn”.
Lam Chỉ Ngư nói đến đây thì đột nhiên nói: “Tôi phải về nhà một chuyến để nói lại cho bố và anh cả biết phân tích của cậu”.
Ngô Bình: “Được, nếu cần giúp đỡ thì cứ liên lạc với tôi”.
“OK”
Lam Chỉ Ngư vừa đi khỏi thì Ngô Bình liền bắt đầu tu luyện, hiện tại cậu đang không ngừng hoàn thiện các loại pháp lực, cậu lĩnh hội được rất nhiều bí lực, cũng có rất nhiều bí pháp cần tu luyện.
Cậu mãi luyện, chớp mắt đã đến trưa hôm sau. Lam Chỉ Ngư gọi đến làm cậu thức giấc, trong điện thoại, Lam Chỉ Ngư nói hôm nay cậu có thể đến học viện quân sự Đại Hạ báo danh, chính thức trở thành sinh viên của học viện quân sự.
Ngô Bình sửa soạn một chút, đến một rưỡi chiều thì đến học viện quân sự Đại Hạ. Đây là lần đầu tiên cậu đến đây, cổng lớn của học viện quân sự không hoành tráng lắm mà chỉ là một cánh cổng bình thường.
Ngoài cổng, Lam Chỉ Ngư đang đứng vẫy tay với cậu.
Ngô Bình tiến về trước thì cô ấy nói: “Thủ tục đã hoàn tất rồi, để tôi dắt cậu đến thẳng lớp”.
Ngô Bình: “Đến lớp gì?”
Lam Chỉ Ngư: “Đưa cậu đến lớp cao cấp, vậy thì cậu có thể tốt nghiệp sớm”.
Ngô Bình: “Sinh viên của lớp cao cấp đã học bao lâu rồi?”
“Không đồng nhất, ngắn thì ba năm, dài thì năm năm. Có điều, tháng sau họ đã thi tốt nghiệp rồi, vừa hay cậu có thể thi chung với họ”.
Ngô Bình cười mếu: “Tôi có thể học hết được trong một tháng sao?”
Lam Chỉ Ngư liếc nhìn cậu: “Không cần phải nghi ngờ, thiên tài như cậu thì nhiều nhất chỉ cần một tuần là đã có thể hoàn thành tất cả học phần của họ rồi. Nếu không thì cậu cũng không lĩnh hội được chuông Thái Thượng”.
Ngô Bình vuốt cằm: “Thôi được, để tôi thử xem”.
Lam Chỉ Ngư: “Trong lớp lớn có rất nhiều hoàng thân quốc thích, con cái nhà vương công đại thần, có một số người tính khí rất xấu, cậu đừng để tâm đến họ. Đương nhiên, nếu có người thật sự quá đáng thì cậu cũng không cần khách sáo”.
Ngô Bình: “Hiểu rồi”.
Cậu được Lam Chỉ Ngư dẫn đến trước một tòa nhà ba tầng màu xanh, ngoài cửa có một thanh niên đang đứng, anh ta mặc đồng phục màu đen chỉnh tề, đứng yên như một tấm bia.
Lam Chỉ Ngư hành lễ với anh ta: “Thầy Tra, vị này là trò Ngô Bình, cậu ấy sẽ vào lớp cao cấp 1 để học”.
Thầy Tra đó nở nụ cười hiền hòa, nói: “Ngô Bình, chào mừng cậu, tôi là Trà Thanh Tuyền, là thầy chủ nhiệm của lớp cao cấp 1”.
Ngô Bình vội chào: “Chào thầy Tra”.
Tra Thanh Tuyền: “Trợ giảng Lam, những việc còn lại cứ giao cho tôi, cô đi làm việc của cô đi”.