Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1371: Đứng thứ bảy

Bà cả cũng nối gót đến. Ông ta nói: "Vợ, thằng ôn con này đã vào trong thi rồi, đợi nó ra ngoài rồi giết cũng không muộn!"

Ngô Bình vào hội quán, một người đàn ông hỏi thân phận, đồng thời kiểm tra kiếm bài của anh, sau đó cho người dẫn anh vào trong sân.

Trong sân có một tấm bia đá, trên bia đá có khắc một bức tranh, vẽ một người tay cầm trường kiếm chỉ về phía trời Đông, lờ mờ hiện ra một tia kiếm ý.

Thì ra điều quan trọng nhất của kiếm tông là phải có kiếm ý mà mình thành thục. Ngô Bình đã luyện thành kiếm ý từ lâu, nên ải này không khó.

Người đứng bên cạnh nhắc nhở: "Cậu chăm chú nhìn bức tranh trên tấm bia, nếu có thể khiến bức tranh cử động, đồng thời giữ được trong thời gian một nén nhang thì có thể nhận được danh hiệu kiếm tông".

Diệp Quân gật đầu, ánh mắt anh chăm chú nhìn bức tranh trên bia đá. Chẳng bao lâu sau, bức tranh đã cử động, người đó xuất ra đủ loại kiếm chiêu, kiếm ý sắc bén phóng về phía anh.

Anh cũng kích hoạt kiếm ý để đánh với người kia, bất chợt, hai người đã vào trong một thế giới tinh thần huyền bí. Anh cảm giác được môi trường xung quanh đã thay đổi, hai người đang đứng trên một sàn đất bằng cực lớn, xung quanh toàn mây mù, không nhìn thấy bờ bến.

Hai người mỗi người một thanh trường kiếm, nét mặt của đối phương mơ hồ, đâm một kiếm tới trước. Ngô Bình lập tức đánh trả, kiếm pháp của anh tinh diệu, hai chiêu đã đánh chết hình ảnh trên tấm bia đá.

"Rắc!"

Bia đã vỡ nát, người phụ trách đứng ngơ ra một lát rồi gọi: "Bia vỡ! Có thể vào Kiếm Cung học kiếm!"

Sau đó có người chạy ra ngoài, sau đó nữa nhiều người bắt đầu bận rộn hẳn lên.

Ngô Bình thấy rất ngờ vực, bọn họ đang làm gì vậy?

Chẳng bao lâu sau, trước cửa hội quán đốt pháo hoa, có người khua chiêng gõ trống thông báo: Thành Thiên Vũ, công tử Tống Ngọc đánh nát bia, chuẩn bị tới Kiếm Cung!

Người phụ trách kia bây giờ mới tới trước mặt Ngô Bình, cúi đầu hành lễ long trọng: "Chúc mừng cậu Tống đã đánh nát bia, người của Kiếm Cung sắp tới rồi!"

Ngô Bình không hiểu, nhưng anh không thể thể hiện ra ngoài được, anh chỉ gật nhẹ đầu, sau đó đi theo ra ngoài hội quán.

Bên ngoài hội quán, bố Tống Ngọc và bà cả đều tỏ ra kinh hãi, thế mà Tống Ngọc lại đánh vỡ bia! Sao có thể? Tố chất của Tống Ngọc thế nào, bọn họ là người rõ nhất, Tống Ngọc tuyệt đối không thể làm được!

Lúc thấy "Tống Ngọc" bước ra ngoài, bà cả quát lên: "Giết nó!"

Người của Kiếm Cung sắp tới rồi, bây giờ không giết thì không còn cơ hội giết nữa. Bốn cao thủ sau lưng bà ta đồng loạt ra tay, bốn đạo kiếm quang từ bốn hướng ập về phía "Tống Ngọc".

Ngô Bình đã đề phòng bọn họ từ trước, thấy họ vừa ra tay là anh đã giậm chân một cái, vô số kiếm khí đâm lên từ mặt đất, chớp mắt đã chém nát tươm đám bà cả và bố của Tống Ngọc!

Bố của Tống Ngọc còn chưa tới cảnh giới Thiên Tiên, nào đỡ nổi kiếm khí khủng khiếp cỡ này.

Giết người xong, anh đứng tại chỗ đợi người của Kiếm Cung tới.

Khoảng mười mấy phút sau, một đạo độn quang đáp xuống, một người đàn ông mặc trường bào tím xuất hiện, không nhìn ra tuổi tác, đội một chiếc mũ nhọn, hỏi: "Ai là người đánh vỡ bia?"

Ngô Bình bước lên trước: "Là tôi".

Người kia quan sát anh một hồi rồi nói: "Đi theo tôi".

Nói rồi người kia phất tay, một đạo kiếm quang bay vút lên trời, hai người biến mất.

Mười mấy phút sau, người mặc trường bào tím và Ngô Bình đã xuất hiện trước một cung điện hoành tráng. Trong cung điện có một thứ mà anh quen, bia thử kiếm! Món đồ này ở Thiên Địa kiếm tông cũng có một cái.

Người mặc trường bào tím nói: "Đây là bia thử kiếm, từ xưa đến nay, thành tích của tất cả các kiếm tu cùng cảnh giới đều được ghi chép trên đây. Nếu cậu được xếp hạng trên mười nghìn thì có thể gia nhập vào Thiên Tượng Kiếm Môn tôi. Nếu được xếp trên ba nghìn thì có thể vào Thiên Tượng Kiếm Cung lĩnh ngộ kiếm đạo!"

Ngô Bình thầm nói, xem ra người này là người của Thiên Tượng Kiếm Môn, vậy mình có nên phát huy thực lực thật sự của mình không?

Anh hỏi: "Tiền bối, xếp hạng cao có lợi ích gì không ạ?"

Người mặc trường bào tím: "Nếu cậu được xếp vào tốp một trăm thì có thể vào bốn Kiếm Cung lớn để lĩnh ngộ kiếm đạo, trở thành đệ tử nòng cốt của môn phái. Nếu cậu có thể vào tốp mười thì có thể vào nơi kiếm tổ toạ hoá là điện Kiếm Đạo để lĩnh ngộ kiếm đạo tối cao".

Ngô Bình: "Bốn Kiếm Cung lớn không được xem là kiếm đạo tối cao sao?"

Người mặc đồ tím: "Bốn Kiếm Cung lớn chỉ là bốn ý nghĩa kiếm đạo lớn thôi, chúng là chìa khoá để mở ra truyền thừa kiếm đạo. Muốn có được truyền thừa của kiếm tổ phải lĩnh ngộ được bốn ý nghĩa kiếm đạo lớn mới được".

Ngô Bình: "Kiếm Đạo Quân đã lĩnh ngộ được bốn ý nghĩa kiếm đạo lớn chưa?"

Người mặc trường bào tím im lặng một lát rồi nói: "Kiếm Đạo Quân có được ba trong bốn ý nghĩa lớn, nhưng đáng tiếc đều là phần nông bên ngoài. Năm xưa Kiếm Đạo Quân cũng là một thiên tài, trên bảng thử kiếm xếp hạng thứ một nghìn ba trăm trong số những người cảnh giới Bất Tử. Tiếc là Kiếm Đạo Quân không thu hoạch được gì từ điện Kiếm Đạo".

Ngô Bình hỏi: "Vậy bốn môn chủ thì sao? Chắc đều đã lĩnh ngộ được ý nghĩa kiếm đạo rồi nhỉ?"

Người mặc trường bào tím: "Cậu hỏi nhiều quá, kiểm tra trước đi đã, vào được Thiên Tượng Kiếm Môn của tôi rồi hỏi cũng chưa muộn".

Ngô Bình gật đầu, anh phất tay, một đạo kiếm quang chém lên trên. Nhát kiếm này anh chỉ dùng một phần mười uy lực của mình, xem thử kết quả ra sao. Nếu không vào được tốp một trăm thì thử lại lần nữa.

Bia thử kiếm chấn động kịch liệt một phen, danh sách bảng cảnh giới Chân Quân nhanh chóng xáo trộn, sau đó chừa ra vị trí số bảy. Điều này có nghĩa, uy lực nhát kiếm vừa rồi của anh đã đạt được vị trí thứ bảy trong bảng Chân Quân!

Người mặc trường bào tím cũng ngây cả người ra, nhìn chằm chằm vào danh sách, sau đó ông ấy bóp nát một tấm bùa ngọc, nhìn Ngô Bình chăm chú.

Ngô Bình: "Tiền bối, sao lại nhìn tôi như vậy?"

Người mặc trường bào tím hoàn hồn, tự biết mình thất thố nên nói: "Xin lỗi, chỉ là tôi quá kinh ngạc. Đứng thứ bảy bảng Chân Quân, cậu là thiên kiêu tuyệt thế, tương lai chắc chắn sẽ vượt xa Kiếm Đạo Quân!"

Ngô Bình nói: "Nói vậy là vãn bối có thể vào điện Kiếm Đạo rồi sao?"

Người mặc trường bào tím cười nói: "Tôi là trưởng lão của Thiên Tượng Kiếm Môn, Công Tôn Vũ Thanh. Tống Ngọc, chưởng môn sắp tới rồi, cậu có vấn đề gì thì chưởng môn sẽ trả lời cậu".

Chẳng mấy chốc sau, có một bóng người xuất hiện. Người này nhìn không lớn tuổi lắm, mặc một bộ trường bào màu trắng, tóc bạc nhưng nét mặt thì rất trẻ, không biết là đã sống mấy nghìn mấy vạn năm rồi.

Khí tức của người này cực kỳ khiếp người, khiến Ngô Bình cảm thấy kinh hãi sợ sệt, không dám thở mạnh.

Người đàn ông áo bào trắng nhìn bia thử kiếm, sau đó nhìn Ngô Bình, cười hỏi: "Con trai, con tên gì?"

Ngô Bình: "Vãn bối là Tống Ngọc".

Người mặc áo bào trắng: "Người ở đâu?"

Ngô Bình: "Thành Thiên Vũ".

Người mặc áo bào trắng: "Là cố hương của Thiên Vũ Kiếm Hoàng sao? Khá lắm, con mạnh hơn nhóc con Thiên Vũ nhiều lắm".

Ngô Bình ngạc nhiên quá đỗi, nghe nói Thiên Vũ Kiếm Hoàng đã hơn ba nghìn tuổi rồi, nhưng trong miệng người này lại trở thành nhóc con?

Người đàn ông áo bào trắng cười nói: "Ta tên Nguyên Phong, chưởng môn của Thiên Tượng Kiếm Môn. Con là thiên kiêu, bây giờ ta nhận con làm đồ đệ, con có đồng ý không?"

Ngô Bình đáp: "Đệ tử đồng ý ạ".

Nguyên Phong cười nói: "Đồ đệ, sau này con nên gọi ta là sư tôn".

Ngô Bình: "Tống Ngọc bái kiến sư tôn!"

Nguyên Phong: "Để Công Tôn trưởng lão đưa con đi làm quen môi trường trước nhé".

Sau đó ông ấy lại nói với Công Tôn Vũ Thanh: "Công Tôn, chuyện của Tống Ngọc bây giờ chưa cần rêu rao. Tên trên bảng thử kiếm này cũng tạm thời đừng điền lên".

Công Tôn Vũ Thanh: "Rõ!"

Ngô Bình: "Sư tôn, đệ tử muốn tới Thiên Tượng Kiếm Cung".

Nguyên Phong: "Ừ, cũng tốt. Công Tôn, ông dẫn nó đi. Sau đó có thể tới thăm ba Kiếm Cung còn lại", nói xong ông ấy tháo một tấm lệnh bài giao cho Công Tôn Vũ Thanh.

Sau khi Nguyên Phong đi, Công Tôn Vũ Thanh nói: "Công tử, mời theo tôi".

Bay được một đoạn, họ vào một vùng đất hoang vu. Không gian phía trước xuất hiện một toà cung điện.

Công Tôn Vũ Thanh: "Công tử, đây là Thiên Tượng Kiếm Cung".
Chương 1372: Hỉ Bảo xuất quan

Đáp xuống trước cung điện, trước mặt là một cây cầu rất to và dài, ẩn hiện trong một màn mây khói màu vàng, dường như nối liền với cung điện.

Có một đình nghỉ mát trước cây cầu, một ông lão tóc bạc đang ngồi trong đó.

Công Tôn Vũ Thanh đưa lệnh bài ra nói: "Tôi đến đưa đệ tử Tống Ngọc vào Kiếm Cung ngộ đạo".

Ông lão tóc bạc nhìn lệnh bài rồi gật đầu.

Công Tôn Vũ Thanh: "Công tử, qua cây cầu này chính là Kiếm Cung. Nhưng Kiếm Cung sẽ sàng lọc những người vào cung, nếu thực lực không đủ sẽ rơi khỏi cây cầu. Tố chất của công tử tốt như vậy, chắc chắn sẽ không sao đâu".

Ngô Bình gật đầu, anh men theo cây cầu đi về phía trước, sắp mất hút trong mây khói.

Trong làn mây khói có một luồng sức mạnh đẩy Ngô Bình về sau, khiến bước chân của anh trở nên nặng nề hơn. Nhưng thể chất của anh mạnh mẽ, luồng sức mạnh này không ảnh hưởng quá nhiều tới anh.

Đi thêm vài bước nữa, lòng anh bỗng lo lắng không yên. May là anh đã khống chế cảm xúc rất nhanh, tiếp tục bước về phía trước.

Sau khi đi được một trăm bước, anh đã nhìn thấy cửa lớn của cung điện. Cửa đang đóng, trước cửa có một con rối kiếm đạo. Con rối kiếm đạo hai tay cầm kiếm, mũi kiếm cắm xuống đất.

Khi anh đi tới trước mặt con rối, con rối bỗng đánh ra một kiếm nhanh như chớp, Ngô Bình phất tay, nắm lấy mũi kiếm, phát ra kiếm lực, con rối bị đánh bay mấy mét, loạng choạng lùi về sau.

Sau một nhát kiếm, con rối thu kiếm lại, không tấn công nữa.

Ngô Bình đi qua con rối, giơ tay đẩy cánh cửa lớn bằng kim loại dày và nặng kia, kích hoạt kiếm lực, cánh cửa chậm rãi mở ra.

Nghe tiếng cửa lớn được mở, ông lão tóc bạc cười nói: "Đã một trăm lẻ bảy năm không có ai mở được cánh cửa lớn này rồi".

Công Tôn Vũ Thanh: "Ngài đã nghe thấy rồi sao? Cậu ấy đánh bại con rối kiếm đạo rồi! Những người mở được cửa trước đây hiếm có ai đánh bại được con rối, đa phần đều đi vòng qua nó mà thôi".

Ông lão gật đầu: "Cậu ấy đánh bại con rối chỉ bằng một đòn. Thực lực của người này quả thật khủng bố. Thiên Tượng Kiếm Môn lại xuất hiện một thiên kiêu nữa rồi!"

Cửa đã mở, Ngô Bình bước vào trong.

Cung điện rất rộng rãi, anh vừa bước vào đã có một luồng ý chí ập vào thức hải của anh, truyền ý nghĩa Thiên Tượng tầng một lại cho anh.

Nhận được ý nghĩa, anh nhớ lại Kiếm lão của Thiên Địa kiếm tông. Có lẽ năm xưa Kiếm lão cũng đã vào được Âm Dương Kiếm Cung, sau đó nhận được ý nghĩa Âm Dương tầng một.

Để mang ý nghĩa này đi, ông ấy đã ép mình phong ấn, mãi cho đến khi truyền lại ý nghĩa Âm Dương này cho anh mới rời khỏi nhân thế.

Sau khi Ngô Bình nhận được ý nghĩa, ánh sáng vàng phía trước cuộn trào, một con rối kiếm đạo bước ra. Con rối này cầm một thanh trường kiếm, đánh về phía Ngô Bình.

Ngô Bình đã từng trải qua tình huống như thế này rồi, năm xưa để học được ý nghĩa Chân Võ, anh cũng đã từng đánh với con rối. Ở tháp Tiên Võ cũng đã đánh với con rối.

Mục đích của những con rối này là giúp anh tiếp nhận ý nghĩa, nên anh buộc phải đánh với chúng nó.

Ý nghĩa Thiên Tượng tổng cộng có mười hai tầng, tầng sau khó hơn tầng trước. Bây giờ Ngô Bình chỉ mới đạt được ý nghĩa tầng một, anh buộc phải hoàn toàn hấp thu hết ý nghĩa tầng một thì mới có thể nhận được ý nghĩa tầng hai.

Bên cạnh có một cái giá kiếm, trên đó bày mười thanh kiếm, anh giơ tay nắm, một thanh trường kiếm bay vào tay anh, rồi đánh với con rối kia.

Kiếm pháp của con rối này rất mạnh, muôn hình vạn trạng, một nhát kiếm bổ tới hệt như sức ép của cả trời đất đều đổ ập lên người anh.

Ầm!

Ngô Bình bị nhát kiếm này đánh lui mấy chục mét, cánh tay tê rần, kinh ngạc vì sức mạnh của con rối này!

Anh vừa nghiên cứu ý nghĩa kiếm thuật của đối phương, vừa nghĩ cách đối phó.

Lúc này, trong nhà họ Lý, một luồng khí tức kinh thiên phóng ra, Hỉ Bảo bước ra từ phòng luyện công.

Lần bế quan này, Hỉ Bảo có thu hoạch rất lớn, nhờ đan dược của Ngô Bình cậu đã thành công đột phá Thiên Vu Kinh tầng mười!

Lúc cậu ở Thiên Vu Kinh tầng bảy đã sở hữu hơn ba phần thực lực của Ngô Bình lúc đó rồi, lúc ở tầng tám thì đã có thể đánh hoà với anh. Bây giờ ở tầng mười thì thực lực càng khủng khiếp.

"Mẹ Đường, bố con đâu?", cậu tìm thấy Đường Tử Di, hỏi thăm tung tích của Ngô Bình.

Đường Tử Di: "Bố con tới đại thế giới Huyền Hoàng rồi. Hỉ Bảo, con lại đột phá rồi à?"

Hỉ Bảo bây giờ đã trông giống một chàng trai mười bảy tuổi, hoàn toàn không giống một đứa con nít tí nào. Cậu cười nói: "Vâng thưa mẹ Đường, con lại đột phá rồi, bây giờ chắc con đã có thể đánh thắng bố rồi".

Đường Tử Di nhoẻn miệng cười: "Con muốn đánh bố con à? Cẩn thận đánh không lại, ngược lại còn bị ăn đòn".

Hỉ Bảo nhếch miệng cười: "Đánh không lại cũng không sao ạ, con lại tiếp tục tu luyện".

Sau đó cậu nhìn bụng dưới của Đường Tử Di, vui mừng reo lên: "Mẹ Đường, mẹ có em bé rồi hả?"

Đường Tử Di mỉm cười: "Đúng vậy, mấy tháng nữa là mẹ sinh rồi".

Hỉ Bảo vui đến nỗi nhảy cẫng lên: "Tốt quá đi thôi! Sau này có người chơi với con rồi".

Cậu bé vẫn là trẻ con, áp lỗ tai vào bụng để nghe, kết quả bị nhóc con trong bụng đạp cho một phát, Hỉ Bảo "úi" một tiếng sau đó cười ha hả: "Mẹ Đường, em gái mạnh mẽ quá à".

Đường Tử Di nói: "Hỉ Bảo, sau này em gái ra đời, con làm anh trai phải bảo vệ em gái thật tốt nhé".

Hỉ Bảo gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên rồi ạ, ai dám ăn hiếp em gái của con, con đánh chết nó!"

Hai mẹ con nói chuyện một hồi rồi Đường Tử Di dẫn Hỉ Bảo đi thăm hỏi nữ đế Linh Hy.

Mấy ngày nay nữ đế Linh Hy luôn bế quan tĩnh tu, gần đây mới xuất quan. Thấy Đường Tử Di tới, cô ấy vội ra đón: "Em Tử Di, chị đang định tới thăm em đây chứ".

Đường Tử Di cười đáp: "Chị Linh Hy, chị vẫn luôn bế quan, lúc Huyền Bình đi có để lại ít trà Thanh Lộ, em mang đến một ít cho chị thưởng thức".

Nữ đế Linh Hy: "Cảm ơn em".

Hai cô gái ngồi thưởng trà, Hỉ Bảo ngồi không yên nên chạy ra vườn hoa tìm năm con thuồng luồng nhỏ chơi.

Năm con thuồng luồng đều đã lớn đến mười mấy mét, cũng rất nghịch ngợm. Nhìn thấy Hỉ Bảo xuất hiện, bọn nó đều hoảng loạn bỏ chạy, nhưng chẳng mấy chốc Hỉ Bảo đã tóm được một con lại.

Hỉ Bảo đánh con thuồng luồng đó mấy cái, quát nó: "Mày chạy cái gì, tao có đánh mày đâu".

Đúng lúc này, cậu nhìn thấy một đạo độn quang bay lướt qua trên không, tốc độ cực kỳ nhanh. Nhưng bay ngang qua thì bay thôi, thế mà đối phương lại hỗn xược dùng thần niệm quét phía bên dưới, khiến người ta khó chịu.

Hỉ Bảo thả con thuồng luồng ra, tức giận quát: "Đồ không biết phép lịch sự kia, xuống đây cho tôi!"

Cậu giơ tay chộp lên trời, độn quang kia bỗng nổ tung, sau đó một bóng người rơi từ trên trời xuống, rơi tõm xuống hồ nước gần đó.

Một con rùa nổi lên mặt nước, gặm vào cổ áo kẻ kia kéo lên bờ.

Đây là một nữ tu sĩ, áo quần bị ướt nên đường dáng lộ hết ra ngoài. Hỉ Bảo là một đứa con nít, đâu hiểu sự đời, lại cảm thấy cô gái này quá ốm, trên người không có chút thịt nào, chẳng đẹp.

Bốp bốp!

Cậu vỗ mấy cái lên mặt cô gái: "Này, tỉnh lại đi".

Cô gái ho vài tiếng rồi ngồi bật dậy. Nhìn thấy Hỉ Bảo bên cạnh, cô gái quát lên: "Cẩu tặc chết đi!"

Cô gái đánh một chưởng về phía Hỉ Bảo, hoả quang từ lòng bàn tay toả ra tứ phía, đánh trúng ngực của Hỉ Bảo.

Hỉ Bảo không tránh, chưởng lực của đối phương đều bị cậu hấp thu hết, hoá thành năng lượng của cậu luôn.

Cậu thấy kỳ lạ nên hỏi: "Sao cô lại đánh tôi?"

Cô gái bất ngờ: "Cậu... cậu không sao cả à?"

Hỉ Bảo: "Tôi thì làm sao được chứ, tu vi của cô kém như vậy, còn đánh không lại con chó nhà tôi nữa mà".

Nghe câu này giống như đang chửi người ta, nhưng điều Hỉ Bảo nói là sự thật.

Cô gái tức tím mặt: "Cậu dám sỉ nhục tôi, biết tôi là ai không?"

Hỉ Bảo hỏi: "Cô là ai?"

Cô gái lạnh giọng đáp: "Tôi là đệ tử của Ngọc Hư Cung, bố tôi là trưởng lão của Ngọc Hư Cung!"

Hỉ Bảo đâu biết những thứ này, cậu nói: "Ồ, thì ra cô là người của Ngọc Hư Cung. Ngọc Hư Cung là nơi nào vậy?"

Cô gái cạn lời, nói: "Ngọc Hư Cung là đạo trường của Ngọc Hư cảnh thiên, Ngọc Hư Đạo Quân là Đại La Kim Tiên đấy!"

Hỉ Bảo: "Ồ, rồi sao?"

Cô gái: ...

"Bây giờ cậu xin lỗi tôi ngay, nếu không tôi sẽ phái người tới giết chết tất cả người ở đây", cô gái lạnh giọng nói, uy hiếp Hỉ Bảo.

Tuy Hỉ Bảo suy nghĩ đơn giản nhưng câu nói nặng lời như giết chết tất cả người ở đây thì cậu vẫn có thể nghe hiểu. Gương mặt cậu nghiêm nghị, hỏi: "Sao cô lại muốn giết tất cả người ở đây? Người ở đây đều rất tốt, bọn họ là người thân nhất của tôi".

Trong lòng Hỉ Bảo, tất cả người ở đây đều là người mà cậu bé phải bảo vệ, vì cậu xem nơi này là nhà, xem Đường Tử Di, Ngô Mi, Trương Lệ là người thân.

Cô gái cười khẩy: "Vì tôi là người của Ngọc Hư Cung, tôi có chỗ dựa, có gia thế! Có thể mặc sức chém giết thế lực nhỏ như chỗ mấy cậu!"

"Bốp!"

Hỉ Bảo tát một phát vào mặt cô gái, cái tát này rất nặng, nửa gương mặt cô gái lõm cả xuống, cô ta đau đớn hét lên một tiếng, đau đến nỗi toàn thân co rúm.

Hỉ Bảo hỏi: "Ý cô nói là Ngọc Hư Cung sẽ giết người ở đây à?"

Cô gái hổn hển nói: "Tên khốn đáng chết nhà cậu! Nhất định tôi phải nói bố tôi tới giết hết các người, không tha một ai!"

Sâu trong đáy mắt Hỉ Bảo loé lên một tia sáng lạnh: "Ngọc Hư Cung ở đâu?"

Cô gái hung hăng trừng mắt với cậu: "Có giỏi thì cậu đi theo tôi! Tôi phải nói bố tôi lột da cậu, rút gân cậu!"

Hỉ Bảo trầm ngâm vài giây rồi thản nhiên nói: "Ừ, tôi đi với cô".
Chương 1373: Hỉ Bảo đơn thuần

Ngọc Hư Cung là thế lực mạnh nhất trong Ngọc Hư cảnh thiên, cũng là nơi thiên chủ Ngọc Hư toạ trấn. Nhưng Ngọc Hư Cung mà cô gái kia nói thật ra là đạo trường mà Ngọc Hư Cung xây dựng bên ngoài, tên đầy đủ là đạo trường thứ sáu mươi của Ngọc Hư Cung.

Đạo trường Ngọc Hư nằm trong Vạn Sơn, sơn môn nguy nga, có một dãy bậc thềm cực lớn dẫn đến một toà cung điện.

Một đạo độn quang đáp xuống, chính là Hỉ Bảo và cô gái kia. Cô gái đến Ngọc Hư Cung thì cười khẩy: "Thằng ôn con! Tới Ngọc Hư Cung rồi, mày cứ đợi bị lột da, rút gân mà chết đi!"

Hỉ Bảo: "Con người cô kỳ cục thật đấy, sao cứ đòi lột da tôi thế nhỉ, cô thích da của tôi à? Nó đâu có biến thành áo quần để mặc được đâu".

Lúc này cô gái bỗng la lên: "Sư huynh, bố! Anh cả! Mau tới cứu con!"

Giọng cô ta rất vang, vừa hét lên đã có một bóng người xông từ cung điện trên núi xuống, chớp mắt đã tới trước mặt, là một chàng trai trẻ tuổi. Nhưng thấy mặt cô gái bị đánh lõm vào, hắn hoảng hốt: "Nguyên Vi sư muội, em sao thế?"

Cô gái tên Nguyên Vi kia khóc: "Sư huynh, mau giết nó đi! Thằng ôn con này đánh em bị thương đó, hu hu..."

Chàng trai trẻ này tên là Trương Duy Tiên, là thiên tài Nguyên Vi ngưỡng mộ nhất ở đạo trường, trẻ thế này mà đã là Địa Tiên cảnh giới Bất Tử rồi.

Trương Duy Tiên nghe xong thì nổi trận lôi đình, nhìn chằm chằm Hỉ Bảo: "Thằng ôn con, dám đánh bị thương sư muội của tao, chết đi!"

Hắn không hỏi kỹ nguyên nhân, cũng không muốn biết đúng sai thế nào đã ra tay vỗ vào đầu Hỉ Bảo.

Vì Hỉ Bảo tu luyện Thiên Vu Kinh, nhìn có vẻ vô hại, tu vi thấp nên kẻ này hoàn toàn chẳng xem cậu ra gì. Bàn tay của hắn vừa chạm lên đầu Hỉ Bảo, ánh mắt Hỉ Bảo ánh lên tia sắc bén, trên đầu xuất hiện một đạo phù văn, phù văn xoay tròn, pháp lực của Trương Duy Tiên không ngừng bị phù văn hút vào, phù văn cũng theo đó mà càng lúc càng sáng.

Nguyên Vi hoảng hốt, kêu lên: "Mày đang làm gì?"

Cảm nhận tiên lực đang không ngừng bị hút cạn, vẻ mặt Trương Duy Tiên méo mó, ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ, hét lên: "Mày là loại quái vật gì thế?"

Quá trình hút tiên lực càng lúc càng nhanh, chưa đến mười giây, cơ thể của Trương Duy Tiên đã biến thành tro bụi, tu vi đã bị Hỉ Bảo hút sạch.

Hút tu vi vủa đối phương xong, phù văn trên đỉnh đầu của Hỉ Bảo toả sáng lấp lánh rồi quay trở vào trong cơ thể cậu.

Cậu nhìn Nguyên Vi nói: "Bố và mẹ tôi, mẹ Đường và em gái, không ai được làm hại họ! Ai dám hại họ, tôi giết kẻ đó!"

Cuối cùng Nguyên Vi cũng đã biết vì sao cậu thiếu niên này lại theo mình tới Ngọc Hư Cung rồi, cậu ta muốn giết tất cả mọi người!

Cô ta vừa kinh sợ vừa tức giận: "Mày... mày là thằng điên!"

"Kẻ nào dám ngang ngược ở đạo trường Ngọc Hư?", lại một tiếng quát vang lên, một gã trai bay tới, một bàn tay lớn vỗ xuống từ trên không, muốn vỗ chết Hỉ Bảo.

Đám người này vừa lên đã đòi giết mình, tư duy của Hỉ Bảo cực kỳ đơn giản, ai muốn giết mình đều là kẻ thù, không cần khách sáo với chúng.

Thế nên cậu cũng giơ tay ra, một bàn tay ánh màu u tối đánh ra, một phù văn đang xoay vòng với tốc độ cực nhanh giữa lòng bàn tay.

Nguyên Vi thấy người tới thì chợt thấy yên lòng, vì đó là anh cả của cô ta, Nguyên Hạo - Hư Tiên sơ kỳ!

Thế nhưng, lúc bàn tay đen tiếp xúc với bàn tay của đối phương thì đã nuốt chửng chưởng của đối phương, sau đó tiếp tục đánh tới, chộp lấy tay của Nguyên Hạo.

Nguyên Hạo cảm thấy tiên lực của mình không ngừng bị Hỉ Bảo hút hết, hắn vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, hét lớn lên: "Dừng tay!"

Ầm!

Một giây sau, cơ thể hắn nổ tung, hoá thành cát bụi. Sau đó, thần hồn của hắn lại tiếp tục bị luyện hoá, chỉ mười mấy giây đã hoàn toàn biến mất.

Hỉ Bảo thu hồi chưởng ấn, cảm nhận được một nguồn năng lượng khá mạnh đang vận hành trong cơ thể. Một mạch hút cạn tiên lực của hai người, cậu đã sở hữu một phần thần thông, pháp thuật của Ngọc Hư Cung.

Nguyên Vi suýt thì ngất đi, anh cả của mình cứ bị đánh chết như vậy sao? Anh ấy là Hư Tiên mà, sao có thể!

"Tao liều với mày!", cô ta gào lên, nhào về phía Hỉ Bảo.

Hỉ Bảo đánh một chưởng lên đầu cô ta, cô tiểu thư Nguyên Vi này lập tức hoá thành tro bụi, tu vi bị hút sạch.

Hỉ Bảo cười khúc khích: "Chẳng trách bố lại bảo công pháp mình tu luyện có thể vô địch thiên hạ, sau này cứ mỗi lần giết một kẻ địch thì sẽ đoạt được tu vi và thần thông của kẻ đó, lâu dần, mình chẳng còn sợ ai nữa!"

Vừa giết chết Nguyên Vi, một tiếng gào thét truyền tới, một tu sĩ trung niên đứng trên một đốm sáng bay tới từ phía xa. Ông ta tận mắt chứng kiến Hỉ Bảo đánh chết con gái mình, rống giận: "Thằng oắt, chết đi!"

Rõ ràng người này có tu vi cao hơn một chút, ông ta đã ở Hư Tiên trung kỳ, đã vượt qua ba tai ương hai kiếp nạn. Ông ta phất tay áo, ba nghìn phi kiếm bay tới.

Đối diện với ba nghìn phi kiếm này, Hỉ Bảo kết tay thành ấn. Bầu trời và mặt đất xung quanh lấy cậu làm trung tâm, bỗng xuất hiện vô số phù văn phức tạp và cổ quái, cả không gian đều chịu sự khống chế của cậu.

Ba nghìn phi kiếm bỗng mất khống chế, đồng loạt rơi xuống. Tu sĩ trung niên kia cũng bị không gian vây lấy, rơi từ trên cao xuống.

Hỉ Bảo tới trước mặt ông ta, vỗ một chưởng lên đầu ông ta, pháp lực hùng hậu bất chợt chảy vào trong cơ thể cậu.

Người đàn ông trung niên kinh hoàng kêu lên: "Mày là Vu tu..."

Còn chưa nói hết lời, ông ta đã biến thành tro bụi, tu vi bị Hỉ Bảo hút hết.

Hỉ Bảo nhìn toà cung điện cao lớn nguy nga phía sau, lẩm bẩm: "Mình không cho phép bất kỳ ai hại người nhà của mình, chúng đều phải chết!"

Một bóng đen đáp xuống đạo trường Ngọc Hư Cung, bắt đầu một mình tàn sát. Trong đạo trường, cả trưởng lão lẫn đệ tử có hơn ba nghìn năm trăm người, ngoài những người đang ra ngoài thì tổng cộng có hơn ba nghìn một trăm người đã chết.

Giết người xong hung thủ nghênh ngang rời đi mà không để lại bất kỳ manh mối nào, thậm chí tất cả thi thể đều biến mất, hiện trường chỉ còn lại một đống tro xám.

Hỉ Bảo về lại Hưng Long, không nói chuyện mình giết người với bất kỳ một ai, bây giờ trong cơ thể cậu tràn ngập năng lượng, cảm thấy rất khó chịu, muốn nôn, dường như trong đầu cũng có vô vàn ý niệm, buồn bực bồn chồn.

Cậu nhốt mình trong phòng, ôm gối, toàn thân run rẩy.

Bỗng cửa mở ra, thiên chủ Thanh Tuyết bước vào hỏi: "Hỉ Bảo, có phải bây giờ con cảm thấy khó chịu lắm không?"

Hỉ Bảo vẫn còn là một đứa con nít, mắt ngấn nước, khóc lên: "Dì Thanh, con giết người rồi, bố có giận con không?"

Thiên chủ Thanh Tuyết khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh cậu. Sau khi hỏi rõ những chuyện đã xảy ra, cô ta nhẹ nhàng nói: "Đó là một đám người tự đại, con giết bọn chúng là để bảo vệ gia đình mình, không sai. Nếu cô gái tên Nguyên Vi kia mạnh hơn con thì chắc chắn nó đã lập tức giết con rồi. Hơn nữa nó nói muốn giết tất cả người ở đây không phải là nói chơi. Có một số người thực lực mạnh thì muốn làm mưa làm gió gì cũng được, giết người đối với bọn chúng chỉ là một chuyện đơn giản như uống nước vậy".

Hỉ Bảo gật đầu: "Bây giờ con rất khó chịu".

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Con trai ngốc, con là Vu tu, hút nhiều tu vi như vậy sao không khó chịu cho được? Con đã luyện Thiên Vu Kinh tới tầng mấy rồi?"

Hỉ Bảo: "Tầng mười ạ".

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Thế thì tiếp tục đột phá đi, tu luyện đến tầng mười một là sẽ không khó chịu nữa".

Thế nên Hỉ Bảo tiếp tục đóng cửa tu luyện, thiên chủ Thanh Tuyết thì ra khỏi phòng.

Nữ đế Linh Hy đi tới nói: "Vu tu quả thật đáng sợ, một ngày đã lớn mạnh thêm rất nhiều. E là thực lực của Hỉ Bảo bây giờ đã không kém Thần Tiên rồi".

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Chính vì đáng sợ cho nên mới bị Tiên Giới kiêng dè, một khi lớn lên, thằng bé khó sống lắm".

Nữ đế Linh Hy: "Trừ khi có người bằng lòng bảo vệ nó".

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Trước khi Huyền Bình trở về đừng để Hỉ Bảo ra ngoài nữa, nếu không dễ bị người khác phát hiện ra thân phận".

Nói chuyện vài câu, nữ đế Linh Hy bỗng hỏi: "Thiên chủ, hình như chị đã khai mở được Động Thiên rồi?"

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Cảnh giới Động Thiên chị đã có chuẩn bị từ lâu thế nên cũng khá là thuận lợi. Cái khó là cảnh giới Thần Tàng, mười hai điểm Thần Tàng, kiếp trước chị mới mở được ba điểm. Kiếp này, không biết mở được mấy điểm đây!"
Chương 1374: Cảnh giới Tượng Hình

Nữ đế Linh Hy rất bất ngờ: "Không ngờ Thần Tàng lại có mười hai điểm!"

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Đúng vậy. Thiên kiêu bình thường có thể khơi thông được ba điểm Thần Tàng, thiên tài bình thường thì khơi thông được hai điểm, tu sĩ bình thường chỉ khơi thông được một điểm là nhiều nhất. Cơ thể con người có mười hai điểm Thần Tàng, bốn điểm đầu gọi là Nhân Tàng, bốn điểm giữa gọi là Bí Tàng, bốn điểm cuối cùng gọi là Thiên Tàng. Ba điểm Thần Tàng mà các Thiên Kiêu mở được đa số đều là hai điểm Nhân Tàng và một điểm Bí Tàng".

Nữ đế Linh Hy: "Vâng, em cũng vậy. Một điểm Bí Tàng trong đó có liên quan đến truyền thừa huyết mạch của em, một điểm Thần Tàng còn lại rất kỳ lạ, nó cho em một sức mạnh rất đặc biệt".

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Thật ra trong bốn điểm Nhân Tàng, hai cái sau là siêu phàm nhất, chỉ có huyết mạch của thái cổ chân nhân mới mở được. Yêu cầu của chị không cao, chỉ cần mở được ba điểm Nhân Tàng với ba điểm Bí Tàng là được. Còn về Thiên Tàng, đó là thứ liên quan tới vận khí, chỉ có thể mong cầu, không thể cưỡng cầu".

Nữ đế Linh Hy: "Chẳng trách các chị đều phải chuyển thế tu lại".

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Linh Hy, em có dự định gì? Ở bên cạnh Huyền Bình mãi à?"

Nữ đế Linh Hy: "Em vốn định sau khi đạt tới Chân Tiên thì sẽ rời đi, nhưng bây giờ em thay đổi ý định rồi, em phải theo người đàn ông này cả đời".

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Ồ, vì sao vậy?"

Nữ đế Linh Hy: "Đi theo anh ấy, lòng em yên tâm. Dù tu sĩ toàn thiên hạ đối đầu với em, em cũng không hoảng loạn".

Thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: "Cậu ấy là người có vận khí lớn. Thời gian trước trong Luân Hồi Đại Kiếp, cậu ấy đã nhân cơ hội bù đắp hết hối tiếc, tiếp sau đây chắc chắn tu vi của cậu ấy sẽ tăng vùn vụt".

Nữ đế Linh Hy: "Thiên chủ, chị thì sao? Sao chị lại ở đây thời gian dài như vậy?"

Thiên chủ Thanh Tuyết đáp: "Chị có vài chỗ cần cậu ấy giúp, nên tạm thời sẽ không đi. Hơn nữa, chị đã quyết định sẽ làm người hộ đạo cho cậu ấy".

Nữ đế Linh Hy bất ngờ: "Đường đường là thiên chủ mà lại bằng lòng làm người hộ đạo cho người khác sao?"

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Có gì lạ đâu? Người hộ đạo bên cạnh Đại Thiên Tôn năm xưa, có ai là người tầm thường đâu?"

Nữ đế Linh Hy: "Cũng đúng. Lần này tới đại thế giới Kiếm Đạo, chắc là Huyền Bình sẽ lại có thêm thu hoạch".

Thiên chủ Thanh Tuyết: "Với tính cách của cậu ấy, không lấy được lợi ích sao chịu quay về? Đợi tin đi, chắc sắp có tin vui đấy".

Trong Thiên Tượng Kiếm Cung, Ngô Bình không ngừng tấn công con rối kiếm đạo, đồng thời anh cũng dần dần hiểu được tầng thứ nhất của ý nghĩa Thiên Tượng là gì.

Thiên Tượng, ý nghĩa mặt chữ chính là hình tượng, hình ảnh của Thiên. Ý nghĩa Thiên Tượng chính là học về thương thiên, mượn uy lực của Thiên!

Thiên ở đây không phải là trời cao, mà nó chỉ vạn vật trong vũ trụ!

Ý nghĩa Thiên Tượng có bốn cảnh giới, mỗi cảnh giới có ba tầng thiên, tổng cộng có mười hai tầng thiên. Lúc này Ngô Bình đang muốn đột phá Tượng Hình tầng một, Hình Nhi Hạ!

Hình Nhi Hạ là chỉ những thứ hữu hình, những thứ đã thành hình, cổ nhân nói "Vật chất khí cụ là thứ hữu hình, gọi là Hình Nhi Hạ". Thế nên Hình Nhi Hạ này là một sự bắt chước đơn thuần và trực quan, mục tiêu có hình dạng thế nào thì tôi biến thành hình dạng thế ấy. Vạn vật trong trời đất đều có thể bắt chước.

Nhưng bắt chước trông có vẻ đơn giản, thực ra lại cực kỳ khó. Ví như mặt trời, bắt chước thế nào được? Nó chỉ là một chùm ánh sáng mà thôi, làm thế nào để biến thành nó được?

Ầm!

Ngô Bình bỗng hoá thân thành một chùm ánh sáng chói lọi, khiến con rối phải liên tục lùi sau. Một đạo hoả quang đập lên người con rối, khiến nó tan chảy trong nháy mắt.

Ngô Bình nói: "Ai mà không biết bắt chước chứ!"

Đánh lui con rối thứ nhất xong, lại có một con rối nữa xuất hiện. Nó đại diện cho tầng thứ hai của cảnh giới Tượng Hình, Hình Nhi Thượng! Đồng thời trong đầu anh cũng xuất hiện nội dung của ý nghĩa Thiên Tượng tầng hai.

Hình Nhi Thượng chính là tiến hành tập hợp, tổng kết, sàng lọc sự vật để tìm ra quy luật. Đạo lý là vô hình nên gọi là Hình Nhi Thượng.

Cũng có nghĩa là tầng thứ hai của Tượng Hình này chính là lột bỏ đi vẻ ngoài của sự vật, nắm được đạo lý trong đó. Một số kiếm tu hay nói "trong tay không cầm kiếm mà trong tim có kiếm", chính là đạo lý này.

Nhưng đúc kết đạo lý nào phải việc dễ dàng, thế nên vừa vào trận, con rối đó đã đánh Ngô Bình liên tục lùi sau, anh chỉ có sức đỡ đòn chứ không thể nào trở mình tấn công được.

Chiến đấu hơn ba trăm chiêu, anh mới lờ mờ hiểu được đạo lý Hình Nhi Thượng. Sau năm trăm chiêu, anh dần chìm vào cảnh giới. Lúc đánh được một nghìn chiêu, cuối cùng anh đã đánh bất phân thắng bại với con rối.

Một nghìn ba trăm chiêu, kiếm của anh chém xuống, hư không sinh sấm chớp, con rối bị bổ làm đôi.

Chưa kịp nghỉ ngơi, con rối thứ ba đã xuất hiện. Đây là Tượng Hình tầng ba của ý nghĩa Thiên Tượng, Không Tượng!

Không Tượng chỉ việc hoá nhập Thiên Tượng vào nguyên thần và cơ thể, trở thành một phần sức mạnh của cơ thể, không để lại chút dấu vết hay đạo lý nào. Cho dù có thi triển ra ngoài thì người ta cũng không nhận ra được anh đang dùng sức mạnh của ngoại lực.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cảnh giới này cực kỳ khó, hoá nhập ngoại lực vào cơ thể, đầu tiên phải tìm được nguồn năng lượng cụ thể để luyện hoá.

Ngô Bình không cần tìm, thứ anh nghĩ đến đầu tiên chính là "Đế". Đế chính là bá chủ của hỗn mang, có thể nuốt chửng sinh linh hỗn mang mạnh mẽ để sống, thời đại mà nó tồn tại, không có gì là đối thủ của nó cả.

Rất lâu trước đây anh đã sở hữu nguyên thần Đế, bây giờ anh muốn mượn sức mạnh của Đế, tái cấu trúc lại hệ thống sức mạnh trong cơ thể.

Con rối thứ ba đã ra tay, chỉ một nhát kiếm nhẹ nhàng mà suýt chút đã chém gãy tay Ngô Bình! Quá mạnh!

Anh vừa nhanh chóng né tránh, vừa quan sát con rối để tái cấu trúc lại sức mạnh trong cơ thể.

Năm trăm chiêu, anh đã mình mẩy đầy thương tích, nếu không nhờ thể chất mạnh mẽ, tốc độ hồi phục nhanh thì đã bị đánh chết từ lâu rồi.

Đến chiêu thứ một nghìn, anh miễn cưỡng đỡ được. Lúc hai nghìn chiêu, anh mới không còn chịu sự áp chế của con rối nữa, thỉnh thoảng còn phản kích lại. Ba nghìn chiêu, sức mạnh của anh đã được tái cấu trúc thành công, tuỳ ý phất một kiếm, trong vô số thời không của vũ trụ, sức mạnh của Đế cộng hưởng với chiêu kiếm, sau đó ảnh hưởng lên cơ thể và nguyên thần của anh.

Ầm!

Con rối kiếm đạo mạnh mẽ đã bị đánh bay chỉ trong tích tắc, cánh tay nát nghiến, ngực bị lún vào, không còn sức chiến đấu nữa.

"Không Tượng quá mạnh!", Ngô Bình cũng kinh ngạc.

Lúc này, lại một đạo ý thức nữa rót vào thức hải của anh, lần này là toàn bộ cảnh giới thứ hai của ý nghĩa Thiên Tượng, cảnh giới Vạn Tượng!

Cảnh giới Vạn Tượng cũng có ba tầng, tầng thứ nhất là Tiểu Thiên Tượng, tầng thứ hai là Đại Thiên Tượng, tầng thứ ba la Vạn Tượng!

Cảnh giới Vạn Tượng này cần phải lịch luyện bên ngoài rất nhiều năm mới có thể thành công lĩnh ngộ ý nghĩa của nó, đồng thời lần lượt đạt tới Tiểu Thiên Tượng, Đại Thiên Tượng và Vạn Tượng.

Sau khi có được ý nghĩa cảnh giới Vạn Tượng thì anh đã bị một luồng sức mạnh đẩy ra bên ngoài điện, sau đó cửa lớn đóng sầm lại.

Anh đi qua cầu trở về, tính thời gian thì anh đã ở trong điện ba ngày ba đêm!

Công Tôn Vũ Thanh vẫn đang đợi anh, thấy anh đi ra bèn nói: "Chúc mừng công tử! Không biết công tử đã lĩnh ngộ được ý nghĩa nào chưa?"

Ngô Bình: "Tôi đã lĩnh ngộ được Không Tượng, sau đó có được ý nghĩa của ba tầng cảnh giới Vạn Tượng. Chỉ là ý nghĩa Vạn Tượng này phải ra ngoài lịch luyện, đợi lĩnh ngộ được mới có thể trở về Thiên Tượng Kiếm Cung".

Công Tôn Vũ Thanh chấn động, ông lão kia cũng vậy, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không nói gì.

Qua một lúc rất lâu, Công Tôn Vũ Thanh mới cười nói: "Chúc mừng công tử! Công tử, đây là thứ chưởng môn bảo tôi giao lại cho công tử".

Ngô Bình nhận một cái túi, mở ra bên trong có một không gian rất lớn, chất đầy đồng Thần Long, ước chừng cũng phải hai trăm triệu đồng. Ngoài ra, còn có một loại tinh thạch màu vàng xanh, bên trong chứa đầy kiếm lực mạnh mẽ.

Công Tôn Vũ Thanh: "Công tử, có hai trăm triệu đồng Thần Long và một trăm nghìn tinh thạch kiếm khí. Tinh thạch kiếm khí này là kiếm tổ để lại, bên trong phong ấn kiếm khí khủng bố. Dùng tinh thạch kiếm khí này có thể đúc ra kiếm phù, hoặc bày bố kiếm trận. Ngoài ra còn có mười Thiên Tượng kiếm phù, mười kiếm quang độn phù, lúc công tử gặp nguy hiểm có thể dùng chúng nó để đối phó với kẻ địch!"
Chương 1375: Ngũ Long toạ thế, học Hoàng Đình

Ngô Bình: "Thay tôi cảm ơn sư tôn!"

Công Tôn Vũ Thanh: "Bên trong còn có một quyển sách ngọc, đây là một món pháp bảo để liên lạc. Nếu công tử có chuyện gì thì có thể viết lên đó, chưởng môn và tôi sẽ lập tức biết ngay".

Ngô Bình: "Tôi biết rồi. Cảnh giới Tiểu Thiên Tượng này phải ra ngoài lịch luyện, thế nên tôi muốn ra bên ngoài đại thế giới Kiếm Đạo để xông pha một phen".

Công Tôn Vũ Thanh suy nghĩ rồi nói: "Cũng được. Nhưng công tử nhất định phải chú ý an toàn, tự bảo vệ mình cho tốt. Nếu gặp nguy hiểm thì có thể dùng sách ngọc để cầu cứu".

Ngô Bình: "Được, Công Tôn trưởng lão, vậy tôi đi đã nhé".

Ngô Bình đi rồi, ông lão mới cười nói: "Ôi trời ạ! Mới lần đầu vào đã nhận được đến cảnh giới thứ hai - ý nghĩa Vạn Tượng rồi, khủng khiếp thật!"

Công Tôn Vũ Thanh cười đáp: "Đúng vậy. Năm xưa, Kiếm Đạo Quân cũng chỉ mới có được ý nghĩa tầng đầu tiên, Kiếm Đạo Quân muốn lĩnh ngộ tầng thứ hai nhưng hơn một trăm năm vẫn không có chút tiến triển nào".

Ông lão: "Để cậu ấy ra ngoài, không sợ gặp nguy hiểm sao?"

Công Tôn Vũ Thanh: "Chưởng môn đã có chuẩn bị rồi. Trên chiếc túi kia có một tia ý niệm của ngài, một khi gặp nguy hiểm thì kiếm Thiên Tượng sẽ lập tức phá hư không, bay đến trong nháy mắt để cứu người".

Ông lão bất ngờ: "Kiếm Thiên Tượng sao? Đó là thanh kiếm mà kiếm tổ đã đích thân rèn ra, từng chém sinh linh hỗn mang, từng giết Đại La Đạo Quân!"

Công Tôn Vũ Thanh: "Hết cách rồi, chưởng môn rất xem trọng cậu ấy, tuyệt đối không để cậu ấy xảy ra chuyện".

Lại nói về Ngô Bình tới trước cổng ra vào đại thế giới Kiếm Đạo, đưa kiếm bài của mình ra. Trên kiếm bài hiển thị anh là đệ tử chân truyền của Thiên Tượng Kiếm Môn, đồng thời cũng là một vị đại kiếm tông, thân phận thế này đương nhiên có thể đi lại tự do.

Ra khỏi đại thế giới Kiếm Đạo, Ngô Bình vào một vũ trụ vô bờ bến, anh triển khai thuật độn lôi, trở về đại thế giới Huyền Hoàng.

Đây là lần đầu tiên anh một mình đi lại giữa hai đại thế giới, khó tránh khỏi hồi hộp. May là năng lực nhìn thấu vạn vật đã giúp anh rất nhiều, giúp anh có thể phát hiện những nguy hiểm và cạm bẫy từ trước, cuối cùng có thể bình an đến đại thế giới Huyền Hoàng.

Tại đại thế giới Huyền Hoàng.

Ngô Bình về đến thì lập tức khôi phục lại dáng vẻ, tới Thiên Địa kiếm tông. Vừa đến nơi, anh đã thấy Thiên Địa kiếm tông dựng cờ trắng, điều này cho thấy có người đã qua đời!

Lòng anh thấp thỏm, lập tức tới linh đường.

Trong linh đường, anh nhìn thấy đại sư huynh Đới Hạo Tông, nhị sư huynh Hoàng Kim Tàm, nhưng không thấy Tả Kỳ Phong và Hoa Nguyên Cát.

Thấy Ngô Bình, Đới Hạo Tông khẽ than: "Sư đệ, cuối cùng em đã về rồi. Thái sư tôn, người đã về cõi tiên rồi".

Ngô Bình hơi bất ngờ, Ngũ Long Thiên Quân sao? Anh hỏi: "Em có thể nhìn thái sư tôn lần cuối không?"

Đới Hạo Tông khẽ gật đầu: "Đương niên rồi, quan tài vẫn chưa đóng chặt".

Ngô Bình tới phía trước quan tài, khẽ đẩy một cái, anh nhìn thấy Ngũ Long Thiên Quân nằm trong đó.

Dáng mạo của ông ấy vẫn hoàn chỉnh, chỉ là trên da phát ra một lớp ánh sáng mờ, cho thấy thần hồn đã lụi tắt, cơ thể cũng hoàn toàn bị phá hoại!

"Sư tôn đâu ạ?"

Hoàng Kim Tàm: "Sư tôn truyền tin tới nói là đã nhận được sự cho phép của Kiếm Đạo Quân, phải vào Kiếm Cung tu hành. Còn về khi nào trở lại, người không nói".

Ngô Bình hỏi: "Sao thái sư tôn lại qua đời?"

Hoàng Kim Tàm khẽ thở dài: "Đại hội đấu kiếm còn chưa bắt đầu, nhóm em và Tả sư đệ đã đi rồi. Sau khi các em đi, Thương Huyền Kiếm Đế bỗng gây khó dễ, khiêu chiến thái sư tôn. Thái sư tôn không địch lại nên đã bị giết".

Vẻ mặt Ngô Bình không có chút cảm xúc nào, anh biết Thương Huyền Kiếm Đế kia ra tay, hết tám chín phần là do Kiếm Đạo Quân sai khiến! Hay cho một Kiếm Đạo Quân, ác độc cùng cực!

Đới Hạo Tông: "Sư tôn không có mặt, thái sư tôn lại về cõi tiên. Đệ tử Thiên Địa kiếm tông bây giờ lòng dạ thấp thỏm, sư đệ, em có tính toán gì không?"

Sau một thoáng im lặng, Ngô Bình đáp: "Hai vị sư huynh, nếu có người hỏi chuyện em trở về, các anh cứ nói tu vi của em bị tổn hại, muốn tìm một nơi bế quan tu dưỡng. Trong thời gian ngắn, em cũng sẽ không tới Thiên Địa kiếm tông".

Đới Hạo Tông và Hoàng Kim Tàm cũng không ngốc, bọn họ cũng hiểu có ẩn tình bên trong, nhưng bọn họ không hỏi, đồng loạt gật đầu: "Được, bọn anh nhớ rồi! Sư đệ bảo trọng nhé!"

Ngô Bình: "Nếu Tả sư huynh và Hoa sư huynh trở về thì nói là em rất ổn, nói mấy anh yên tâm".

Ngô Bình thắp cho Ngũ Long Thiên Quân mấy nén nhang, dập đầu lạy vài cái rồi rời đi.

Kiếm Đạo Quân chém anh một nhát, anh không thể ở lại Thiên Địa kiếm tông được.

Sau khi ra ngoài, anh suy nghĩ rồi bay thẳng tới Huyền Hoàng Môn.

Trên đường đi, anh đã liên lạc với Thượng Quan Linh Nhi, thế nên khi anh vừa tới, Thượng Quan Linh Nhi đã đứng trước cửa đợi anh.

"Anh Trương!", Thượng Quan Linh Nhi lên trước nói: "Tôi nghe nói Ngũ Long Thiên Quân đã thua trong tay Thương Huyền Kiếm Đế sao?"

Vẻ mặt Ngô Bình nghiêm trọng, anh khẽ gật đầu: "Ừm, thái sư tôn của tôi đã qua đời rồi".

Thượng Quan Linh Nhi khẽ than: "Đâu ai ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này".

Ngô Bình: "Không nhắc chuyện này nữa. Cô Thượng Quan, dẫn tôi đi gặp bố cô đi".

Thượng Quan Linh Nhi dẫn Ngô Bình vào Huyền Hoàng Môn, họ bay một đoạn rồi đáp xuống một đỉnh núi phong cảnh tuyệt đẹp. Trên đỉnh núi có nhiều ngôi nhà, Thượng Quan Tề Sinh đang đợi Ngô Bình ở một trong những căn nhà đó.

Nhìn thấy Ngô Bình, Thượng Quan Tề Sinh cười nói: "Cậu Trương, cuối cùng cậu cũng tới rồi".

Ngô Bình: "Gần tới cuộc thi Y Đạo rồi nhỉ?"

Thượng Quan Tề Sinh: "Ngày mốt tổ chức. Thế nên cậu chỉ có hai ngày để học Hoàng Đình y đạo chính thống thôi".

Ngô Bình: "Làm phiền rồi".

Thượng Quan Tề Sinh mời Ngô Bình vào trong nhà, trên bàn có bày một cái ngọc bàn to bằng cái nắp vung.

Ông ấy chỉ vào ngọc bàn nói: "Đây chính là khởi nguồn truyền thừa của Hoàng Đình y đạo, tuy không hoàn chỉnh nhưng là chân truyền của Huyền Hoàng lão tổ".

Ngô Bình ấn tay lên ngọc bàn, mười vạn ý niệm truyền vào trong đó, mỗi ý niệm học một phần khác nhau. Anh phát hiện, nội dung bên trong rất phức tạp, cái nói này, cái nói nọ, giống như kiểu thầy bói xem voi vậy. May là vốn dĩ y thuật của anh đã tinh diệu, vẫn có thể hiểu được.

Ngô Bình vừa học được cảnh giới Tượng Hình của ý nghĩa Thiên Tượng, Hình Nhi Thượng trong đó chính là quy kết và tổng hợp, đồng thời chắt lọc ra những gì tinh tuý nhất. Thế nên, anh nhanh chóng suy xét và tổng hợp mười vạn ý nghĩ, bắt đầu tìm ra thứ căn bản nhất, tinh tuý nhất từ trong những thông tin hỗn loạn này!

Anh ấn tay trên ngọc bàn, đứng bất động.

Thượng Quan Tề Sinh vội kéo Thượng Quan Linh Nhi ra khỏi phòng, Thượng Quan Linh Nhi khẽ hỏi: "Bố, con tưởng bố sẽ dạy anh ấy những kinh điển y học hệ thống và căn bản nhất chứ. Bây giờ trực tiếp đưa anh ấy lĩnh ngộ khởi nguồn Hoàng Đình, anh ấy học được không? Năm xưa bố xem nội dung trong ngọc bàn xong, y thuật thụt lùi ba mươi năm, sau đó khó khăn lắm mới khôi phục lại được!"

Thượng Quan Tề Sinh nói: "Đương nhiên bố với cậu ấy khác nhau rồi. Cậu ấy là thiên kiêu, khả năng lĩnh ngộ hơn xa bố. Hơn nữa nếu cậu ấy không thể rút ra được gì có ích từ trong đó thì cũng sẽ không thể vang danh trong cuộc thi Y Đạo ngay trong lần đầu tiên xuất hiện được!"

Thượng Quan Linh Nhi nói: "Nếu anh Trương có thể tìm được bản chất thông qua ngọc bàn thì anh ấy quá giỏi rồi!"

Thượng Quan Tề Sinh: "Bây giờ cậu ấy tới Hoàng Đình vừa đúng lúc. La Thiên Tướng bị Kiếm Đạo Quân cầm tù rồi, bây giờ Thiên Địa kiếm tông không thể chứa được cậu ấy".

Thượng Quan Linh Nhi cả kinh: "La thiên chủ bị cầm tù rồi ạ?"

Thượng Quan Tề Sinh khẽ thở dài: "Bố mới biết chuyện này hôm qua. Nhưng dù có biết thì cũng không thể nói ra ngoài, vì chẳng có ai chịu đi cứu La Thiên Tướng cả".

Thượng Quan Linh Nhi: "Đại Thiên Tôn cũng không hỏi han gì ạ?"

Thượng Quan Tề Sinh: "Bây giờ Đại Thiên Tôn đang chinh chiến bên ngoài, đâu còn sức lực quản mấy chuyện này? Hơn nữa bây giờ ông ấy cũng đang cần sự trợ giúp của đại thế giới Kiếm Đạo, thế nên trong thời gian ngắn La Thiên Tướng sẽ không thể trở về được".

Thượng Quan Linh Nhi bỗng thấy buồn: "Anh Trương đáng thương quá, rõ ràng có tố chất kinh động đất trời nhưng không thể trở về được".

Thượng Quan Tề Sinh: "Cậu ấy không đáng thương đâu. Đệ tử của Thiên Đạo Môn tiền đồ rộng mở. Lại cộng thêm là con rể của bố, bố có thể bạc đãi cậu ấy được sao?"

Đúng lúc này, Ngô Bình trong phòng đã rút tay ra. Lúc này anh đã đúc kết ra được y lý nòng cốt từ trong đó, cùng với Thanh Đế Kinh mà trước đây anh đã học và nhận thức Y Đạo mà sau này anh hấp thu chứng minh lẫn nhau, chẳng mấy chốc anh đã có được tinh tuý trong ngọc bàn!

Lúc này Thượng Quan Tề Sinh vội đi vào, vô cùng mong chờ hỏi: "Cậu Trương, thế nào rồi?"

Ngô Bình: "Không hổ là truyền thừa của lão tổ, quả nhiên tinh diệu. Lĩnh ngộ hôm nay khiến y thuật của tôi được nâng lên tầm cao mới!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK