Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2346: Lĩnh ngộ pháp lực ở đỉnh Tinh

Trương Ngạo Nhiên hỏi: “Trước khi thần lò biến mất, có ai vào trong không?”

Người kia đáp: “Thưa thượng tông chủ, có một người vào ạ. Nhưng người đó vào xong là ra ngay rồi bảo là bỏ cuộc, sau đó đệ tử gác điện vào xem thì thần lò vẫn ở đó”.

Trương Ngạo Nhiên lẩm bẩm: “Thế thì lạ thật! Lẽ nào thần lò tự bay đi?”

Phía khác, cũng có rất nhiều cao thủ của nhà họ Hồng đến Trân Viên. Hồng Cự và một ông lão xuất hiện, Hồng Cự vừa về đã thấy đá ẩn của mình đã biến mất cả, còn nhóm Ngô Bình thì cũng chẳng thấy đâu.

Gã giậm chân nói: “Ông ơi, tên đó đi rồi”.

Ông lão có cái đầu nhọn, đôi lông mày dài màu vàng, lão ta hừ lạnh nói: “Nó không chạy thoát được đâu, cho người đi kiểm tra đi! Dù nó có chạy lên trời thì ông cũng phải đuổi theo để tính sổ vụ này”.

Hiện giờ, Ngô Bình và ba cô gái đẹp đã đến Thần Châu.

Thần Châu là vùng phúc địa của Tiên Giới Nguyên Sử, một nơi tương tự như Động Thiên Thanh Linh, nhưng quy mô lại lớn hơn rất nhiều.

Sau khi đến đây, Ngô Bình cảm thấy linh khí và trật tự đại đạo ở nơi này rõ ràng có sự khác biệt, nó thuộc thời không duy độ cao.

Vừa đến đây, Ngô Bình đã nhìn thấy có một đoàn binh sĩ tuần tra bay qua, ai nấy đều mặc giáp và cầm vũ khí, người đi đầu hỏi: “Các người là ai? Đến Thần Châu làm gì?”

Nguyệt Thanh Ảnh bước ra hỏi: “Anh ở đội tuần tra nào mà không biết tôi?”

Trông thấy Nguyệt Thanh Ảnh, mấy người kia lập tức để ý ấy huy hiệu gia tộc trên áo cô ấy, đó là hình mặt trăng khuyết màu vàng.

Thấy thế, người kia vội cúi đầu nói: “Tham kiến Nguyệt cô nương”.

Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Tôi dẫn bạn đến chơi, các người lui đi”.

“Vâng!”, bọn họ lập tức lui xuống.

Họ đi xa rồi, Ngô Bình mới hỏi: “Nguyệt cô nương, tất cả mọi người đến Thần Châu đều bị điều tra à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Thường là vậy, nhưng nếu không gặp đội tuần tra thì cứ vào thôi”.

Hà Tử Trần: “Chị, mình đến địa bàn của Nguyệt Thị luôn à?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Không, đến đỉnh Tinh đã”.

Nghe thấy thế, Hà Tử Trần sáng mắt lên: “Đỉnh Tinh vẫn là một trong các nơi trọng yếu của Thần Châu, tu luyện ở đó rất tốt, chỉ là mất phí hơi cao thôi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng thế, nhưng Nguyệt Thị có một căn nhà ở vị trí đẹp nhất trên đỉnh Tinh, thành viên nòng cốt của gia tộc sẽ được đến đó tu luyện”.

Ngô Bình không biết đỉnh Tinh là gì nên hỏi: “Đó là nơi tu luyện à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng thế, đỉnh Tinh là nơi gần trật tự đại đạo nhất nên lĩnh ngộ đại đạo ở đó là nhất. Song, đỉnh Tinh do chủ của nơi đó quản lý, đó là một trong các nhân vật mạnh nhất ở Thần Châu, vì thế người bình thường muốn đến thì phải trả phí”.

Ngô Bình: “Tôi vừa tiến vào cảnh giới Động Pháp, đúng là bây giờ cần một chỗ để lĩnh ngộ trật tự đại đạo”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Nhà họ Hồng và chuyện của thần lò chắc chắn sẽ gây chấn động, thời gian tới, công tử hãy bế quan tu luyện ở đỉnh Tinh một thời gian. Chờ sóng yên biển lặng thì xuống núi cũng chưa muộn”.

Hà Tử Trần cũng đồng ý: “Đúng đấy, công tử hãy ở lại đây tu luyện đi”.

Ngô Bình: “Đây là nhà của Nguyệt Thị, một mình tôi ở e không hay cho lắm”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Sắp tới, tôi sẽ mang ít dược liệu tới, đến lúc đó phiền công tử luyện chế vài lò đan dược giúp Nguyệt Thị chúng tôi”.

Ngô Bình: “Được thôi”.

Trong lúc họ nói chuyện thì phía trước đã xuất hiện một đỉnh núi khổng lồ, trên đỉnh có các ngôi sao sáng. Trên đỉnh cao nhất có một đám mây thi thoảng lại loé lên tia sét, chiếu sáng các trật tự đại đạo.

Thấy thế, Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Đây là đỉnh Tinh ư?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Đỉnh Tinh là khu vực trọng tâm của Thần Châu nên có rất nhiều điều kỳ thú. Để tôi dẫn công tử đến nhà ở trên đó”.

Những người khác ở lại, chỉ có Nguyệt Thanh Ảnh dẫn Ngô Bình bay lên đỉnh cao nhất. Diện tích ở đây không lớn, chỉ có bảy ngôi nhà, trong đó có một căn của Nguyệt Thị.

Khi họ đến gần thì có một đồng tử đi ra rồi lễ phép chào hỏi: “Nguyệt cô nương, có người vào trong tu luyện ạ?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Ừ”.

Đồng tử: “Vâng, nếu công tử cần gì thì cứ nói với tiểu nhân, tiểu nhân là Hỉ Hoan”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.

Nguyệt Thanh Ảnh mở cửa ra, đây là một căn nhà có cả sân trước và sân sau.

“Công tử, đây là sản nghiệp của Nguyệt Thị tôi, anh cứ yên tâm tu luyện ở đây. Nếu anh cần gì thì cứ nói với Hỉ Hoan ở bên ngoài, cậu ấy đã nhận tiền của chúng tôi nên sẽ hỗ trợ anh hết mực. Nếu có việc gì cậu ấy không làm được thì anh cứ gọi tôi, tôi sẽ đến ngay”.

Ngô Bình: “Cảm ơn Nguyệt cô nương”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Lúc trước, chúng ta cũng đã hỏi qua tuổi tác của nhau rồi. Tôi kém công tử một tuổi, nếu công tử không chê thì cứ gọi tôi là Thanh Ảnh, còn tôi sẽ gọi công tử là Ngô đại ca”.

Ngô Bình cười nói: “Được”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Ngô đại ca, thế em không làm phiền anh nữa, bọn em sẽ về Nguyệt Thị luôn, chúc anh sớm đột phá”.

Nguyệt Thanh Ảnh đi rồi, Ngô Bình tìm một căn phòng nhưng không vội vàng tu luyện ngay, mà lấy thần lò ra để xem có luyện hoá đan dược ở bên trong hay không.

Thần lò này rất lợi hại, khí tức nó toả ra rất mạnh, chắc hẳn đan dược bên trong cũng phi thường, so ra còn mạnh hơn lò luyện Đạo cảnh trước đó mà anh thấy.

Song, không thể cậy mạnh mà hấp thu đan dược bên trong được, mà cần tới một kỹ xảo luyện đan cao minh.

Anh quan sát một lát rồi lẩm bẩm: “Muốn lấy được đan dược thì tốt nhất mình nên chờ đến khi tu vi đạt tới cảnh giới cao hơn”.

Vì thế, anh đành cất lò luyện đi rồi bắt đầu tu luyện.

Anh đã có bí thần rất mạnh, sau đó cần hiểu rõ trật tự đại đạo để chọn ra những đại đạo phù hợp với bí lực mà anh tu luyện.

Trật tự đại đạo trong tự nhiên cũng có thứ bậc, có cái mạnh cái yếu, giống như vua chúa cùng các văn võ bá quan cùng trị vì một đất nước.

Theo đó, trật tự được chia thành năm cấp là hạ, trung, thượng, thánh và thiên, tương ứng với pháp thuật hạ cấp và trung cấp. Bí lực dung hợp với trật tự hạ phẩm thì sẽ hình thành pháp thuật hạ cấp, bí lực kết hợp với trật tự thượng phẩm thì cho ra pháp thuật thượng cấp.

Ngô Bình ngồi xếp bằng xuống để cảm nhận trật tự. Loáng cái, anh đã thấy có một trật tự đứng đầu. Nó ở tít trên cao như một vị hoàng đế đang ra chỉ thị, không một trật tự nào ở bên dưới dám chống lại.

Ngô Bình sáng mắt lên rồi lẩm bẩm: “Trật tự thiên phẩm! Không biết bí lực của mình có dung hợp được không nhỉ?”
Chương 2347: Pháp thuật cấp thiên

Ngô Bình thử kết nối bí thần với trật tự đại đạo như một vị hoàng đế ấy, song trật tự này quá mạnh, thần niệm của anh vừa tiến lại gần thì bí thần đã tê rần, sâu thẳm trong anh cũng sinh ra một cảm giác muốn hàng phục.

Anh cố chóng lại cảm giác ấy rồi thúc giục thần niệm của mình tiếp tục kết nối, lần một, lần hai rồi lần ba.

Mỗi lần Ngô Bình kết nối, trật tự thiên phẩm kia đều rất lạnh lùng như không muốn phối hợp. Nhưng dung hợp thì cũng như kết bạn, trước lạ sau quen. Ngô Bình không hề nóng vội mà nhẫn nại thử liên tục, một lần không được thì mười lần, không được nữa thì 20 lần.

Quả nhiên, sau nhiều lần tiếp xúc, trật tự kia đã quen thuộc với bí thần của Ngô Bình hơn và dần dần chịu kết nối với anh.

Loáng cái ba ngày đã trôi qua, Ngô Bình vẫn không từ bỏ, mà trật tự thiên phẩm cuối cùng đã dần chấp nhận anh.

Ngô Bình biết thời cơ đã đến, anh lập tức thi triển cách thu phục trật tự thiên phẩm được ghi lại trogn Thái Nhất Đạo Điển rồi nói: “Thâu Thiên Thuật!”

Khi thi triển thuật này, Ngô Bình đã huy động 12 loại đạo lực gây nhiễu loạn càn khôn, sau đó trật tự thiên phẩm cũng bắt đầu dung hợp dần với một bí lực cấp đại thần trong bí thần của Ngô Bình và hình thành một môn pháp thuật.

Quá trình dung hợp rất khó khăn, Ngô Bình mất năm ngày mới hoàn thành và hấp thu triệt để trật tự thiên phẩm, đồng thời anh cũng có chân pháp đầu tiên cho mình, đó là chân pháp Càn Khôn.

Sau đó, Ngô Bình cũng đã tiến vào tầng thứ hai của Thần Thông là cảnh giới Chân Pháp.

Sau khi có chân pháp rồi, quanh người Ngô Bình đã có thêm một loại khí tức đế vương. Nhờ đó mà anh tiếp tục dung nhập các trật tự khác cũng dễ dàng hơn hẳn.

Thậm chí, anh chỉ cần vung tay lên một cái thì đại đại ở xung quanh đã ngoan ngoãn xếp thành hàng để chờ được dung nhập.

Ngô Bình tu luyện rất nhiều bí lực, sau đó anh đã dung hợp hết bí lực cấp thần và cấp huyền thành chân pháp, ngoài ra còn dung hợp các bí lực cấp cao hơn nữa.

Ngày thứ bảy ở đỉnh Tinh, Ngô Bình đã dung hợp được 120 đại đạo và có 120 loại chân pháp, trong đó có một loại chân pháp cấp thiên, 10 loại cấp thánh, còn lại thì đều là chân pháp cấp cao.

Phải biết rằng, mỗi khi tu luyện một loại chân pháp thì đều có thể dung nạp một phần sức mạnh của trật tự đại đạo vào trong bí thần. Ngô Bình có 120 loại chân pháp thì có nghĩa là anh đã hấp thu 120 loại sức mạnh.

Tu sĩ cảnh giới Chân Pháp bình thường khi tu luyện hầu hết đều tu luyện chân pháp cấp thấp, cấp trung đã được coi là hiếm rồi. Trong vài trăm tu sĩ Chân Pháp thì mới có một người có chân pháp cấp trung. Nếu là chân pháp cấp cao thì đúng là mười nghìn người mới có một!

Còn cấp thánh thì cả nghìn năm, Tiên Giới Nguyên Sử mới có một người xuất hiện, hơn nữa cũng chỉ tu luyện được một loại chân pháp cấp thánh mà thôi. Còn chân pháp cấp thiên thì chưa từng có ai tu luyện được.

Sau khi có 120 loại chân pháp, Ngô Bình cảm thấy bí thần chí tôn của mình hình như sắp no rồi, không thể hấp thu thêm gì được nữa.

Đến ngày thứ mười, Ngô Bình thấy chân pháp của mình đã viên mãn, 120 loại pháp lực mạnh mẽ đã rèn luyện bí thần và cơ thể của anh. Dần dà, khí tức kia trên người anh đã biến mất, anh trở nên giống hệt người bình thường và không có chút thực lực nào.

Lúc này, anh đã tiến vào tầng thứ ba Phản Phác của Thần Thông lúc nào không hay. Bây giờ, pháp lực di chuyển trong người anh và mở kinh mạch riêng, hay còn được gọi là pháp mạch.

Pháp mạch do chân pháp cấp thiên mở thì được gọi là thiên mạch, tương tự đó cũng có thánh mạch.

Mở pháp mạch cần có một quá trình khá dài, chờ tất cả các pháp mạch mở thì chúng sẽ tập trung ở một chỗ và ngưng tụ thành pháp thai! Đến lúc đó, pháp mạch sẽ liên tục truyền năng lượng cho pháp thai để nuôi dưỡng nó.

Tiếp theo, Ngô Bình thấy mình nên xuống núi rồi nên đã liên lạc với Nguyệt Thanh Ảnh.

Thời gian mười ngày đủ để xảy ra rất nhiều chuyện. Hiện giờ, Nguyệt Thanh Ảnh đang bị tra tấn, cô ấy bị trói trên một cây cột đồng đang cháy, khiến da thịt bị cháy xém.

Nhưng nhờ có thể chất đặc biệt nên da cô ấy hồi phục lại rất nhanh rồi tiếp tục lại bị đốt cháy. Không biết cô ấy đã ngất đi và tỉnh lại bao nhiêu lần trong chuỗi dày vò này.

Có một người phụ nữ rất xinh đẹp và cao quý mặc đồ trong cung đứng trên một bục màu trắng ở cạnh đó thờ ơ nói: “Thanh Ảnh, cô nên đồng ý đi, chứ dày vò kiểu này thì chịu sao được”.

Nguyệt Thanh Ảnh cắn răng nói: “Bà là loại rắn độc, nếu không tại bà khích bác thì sao bố tôi lại làm thế này với tôi và người cũng sẽ không ép tôi gả vào nhà họ Thi”.

Người phụ nữ cau mày nói: “Thanh Ảnh, cô đúng là rượu mừng không thích thích uống rượu phạt. Nhà họ Thi thì làm sao, họ không xứng với cô chắc? Nhà họ là thế lực mạnh nhất ở Thần Châu còn gì, nếu hai nhà bắt tay với nhau thì cả Thần Châu này sẽ thuộc về chúng ta”.

Nguyệt Thanh Ảnh tức tối nói: “Tại sao không để con gái bà gả vào nhà đó mà lại chọn tôi?”

Người phụ nữ thở dài nói: “Tôi cũng muốn thế, nhưng tiếc là công tử nhà họ Thi lại không thích con gái tôi, mà chỉ ưng cô. Thanh Ảnh, Thi công tử là thiên kiêu số một ở Thần Châu đấy, cậu ấy đã tu luyện Thi Thiên Công đến một cảnh giới rất cao rồi, giờ đã là cường giả tầng thứ tám Thần Thông! Được lấy một người ưu tú như thế thì có gì không vui chứ?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười mỉa: “Thích thì bà đi mà lấy hắn!”

Người phụ nữ lạnh giọng nói: “Nguyệt Thanh Ảnh, mấy người bạn của cô cũng bị nhốt rồi, nếu cô còn không đồng ý thì tôi sẽ bắt họ chịu chung hình phạt giống cô”.

“Bà dám!”, Nguyệt Thanh Ảnh gào lên.

Người phụ nữ cười khẩy: “Sao không dám? Giờ bố cô chỉ nghe lời tôi thôi, vì cô đã khiến ông ấy quá thất vọng rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh cảm thấy tuyệt vọng, lẽ nào mình phải nghe theo số mệnh rồi lấy một tên quái vật không ra người, ngợm không ra ngợm ư?

Đúng lúc này, một ngọc phù trên người Nguyệt Thanh Ảnh sáng lên, đó là cách Ngô Bình dùng để liên lạc với cô ấy.

Thấy thế, người phụ nữ cười nói: “Thanh Ảnh, cô chưa từng đưa bùa này cho ai, mà giờ lại tặng cho một người khác, lẽ nào là người trong lòng cô à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng thế, anh ấy là người tôi thích! Bà mau thả tôi ra, không chờ anh ấy đến thì bà hối không kịp đâu”.

Người phụ nữ cười phá lên: “Thế à? Nghe cô nói thế, tôi càng muốn gặp người đó đấy”.

Dứt lời, bà ta truyền pháp lực vào lá ngọc phù, giọng nói của Ngô Bình đã vang lên.

“Thanh Ảnh, anh xuất quan rồi”.

Người phụ nữ thờ ơ nói: “Nguyệt Thanh Ảnh đang bị tôi giam giữ, nếu không muốn cô ta chết thì mau đến đây”.

Ngô Bình ở phía kia trầm mặc một lát rồi hỏi: “Cô ấy đang ở đâu?”

“Thứ cậu đang cầm sẽ dẫn đường cho cậu đến đây”.

Nói rồi, người phụ nữ ngắt liên lạc rồi nói với Nguyệt Thanh Ảnh: “Nếu tên đó quan trọng với cô như vậy thì tôi sẽ giết nó trước mặt cô, nó chết rồi thì chắc cô sẽ không còn vướng bận gì nữa”.

Nguyệt Thanh Ảnh cuống lên nói: “Đồ độc ác, bà mà động đến một sợi tóc của anh ấy thì nhất định tôi sẽ không tha cho bà”.

Người phụ nữ bật cười đắc ý: “Thế à? Có cô giỏi thế thì sao lại bị tôi nhốt rồi trừng phạt ở đây?”

Song, bà ta còn chưa nói hết câu thì đã có một tiếng động lớn vang lên ở bên ngoài, đại trận bảo vệ nhà tù đã bị phá.

“Có người phá trận!”, người phụ nữ kinh ngạc, đang định ra ngoài kiểm tra thì thấy có một bóng người bay vào rồi đáp xuống cạnh mình.

Bà ta kinh hãi rồi lùi lại hỏi: “Cậu là ai mà dám xông vào nhà lao của nhà họ Nguyệt tôi?”
Chương 2348: Trận đấu Đạo cảnh

Người đến chính là Ngô Bình, anh không để ý đến người phụ nữ kia mà chỉ nhìn vào Nguyệt Thanh Ảnh đang chịu phạt. Quần áo trên người cô ấy đã bị đốt cháy, sau lưng liên tục có khói bốc lên và toả ra mùi khét.

Ngay sau đó, Ngô Bình đã biến mất rồi có một đường kiếm sáng lên trong tay anh đã chặt đứt mọi xiềng xích, sau đó anh bế Nguyệt Thanh Ảnh bay về bục trắng.

Anh cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi đắp lên người cô ấy, sau đó hỏi: “Thanh Ảnh, em không sao chứ?”

Nguyệt Thanh Ảnh mơ màng, cô ấy cũng tưởng tượng đến cảnh Ngô Bình sẽ xuất hiện và cứu mình. Nhưng biết đó chỉ là vọng tưởng, một vì anh đang tu luyện, hai vì dù anh có đến thì sao có thể là đối thủ của mụ đàn bà độc ác kia? Dẫu sao mụ ta cũng là cường giả tầng thứ chín Thần Thông rồi.

Người phụ nữ thấy Ngô Bình coi mình như không khí thì hừ lạnh nói: “Đúng là không biết sống chết là gì!”

Dứt lời, bà ta vung tay lên, ba đường sát quan bay ra tấn công Ngô Bình, đây là một phép thần thông sát sinh rất mạnh.

Nhưng pháp thuật của bà ta là cấp thấp nên Ngô Bình chẳng buồn để mắt tới. Anh chỉ búng nhẹ ra một tia sáng, nó bay ra xa rồi tách ra thành ba để tấn công lại đường sát quang kia.

Cheng!

Vài tiếng động khẽ vang lên, ba tia sát quang của người phụ nữ đã biến mất.

Bà ta kinh ngạc, định thi triển tiếp tài năng nhưng Ngô Bình đã chỉ vào bà ta rồi nói: “Nhốt!”

Anh vừa nói xong, đã có 18 cột sáng màu đen xuất hiện quanh người phụ nữ tạo thành một vòng tròn rồi nhốt bà ta vào giữa.

Người phụ nữ giơ tay chạm vào đó thì lập tức hét lên thảm thiết, năm đầu ngón tay đã bị ăn mòn đến đen sì lộ ra cả xương.

Vết thương của Nguyệt Thanh Ảnh hồi phục rất nhanh, cô ấy nói: “Ngô đại ca, đây là pháp thuật gì vậy?”

Ngô Bình đáp: “Chân pháp cấp cao, tên là Vĩnh Tù!”

Nguyệt Thanh Ảnh đi đến gần người phụ nữ rồi cười mỉa: “Đáng đời! Cho bà ở lại trong đó mãi mãi luôn”.

Người phụ nữ tức tối nói: “Nguyệt Thanh Ảnh, cô định tạo phản hả!”

Nguyệt Thanh Ảnh rút một thanh kiếm ra định đâm chết người phụ nữ, nhưng chợt nghe thấy có người hô lên: “Dừng tay!”

Nguyệt Thanh Ảnh khựng lại rồi ngoảnh lại nhìn.

Một người đàn ông bước nhanh tới, người này có gương mặt dài, mặc áo giáp màu vàng, đầu đội mũ ngọc, trông rất oai phong. Đó chính là Nguyệt Đông Thăng - gia chủ của nhà họ Nguyệt.

Nhìn thấy Nguyệt Đông Thăng, Nguyệt Thanh Ảnh vứt thanh kiếm đi rồi tức tối nhìn ông ta.

Nguyệt Đông Thăng thở dài nhìn con gái mình rồi nói: “Thanh Ảnh, sao tính cách con chẳng khác gì hồi nhỏ thế hả?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Bố, bố định bắt con lấy tên vừa xấu vừa bẩn ấy ư?”

Nguyệt Đông Thăng: “Tuy Thi công tử không ưa nhìn nhưng người tu hành như chúng ta đâu trọng hình thức bên ngoài?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Bố biết thừa nhà họ Thi có lai lịch thế nào rồi mà, họ khởi nghiệp từ việc trộm mộ, kết quả đã bị nhiễm thi khí nên giờ mới có dáng vẻ kinh tởm như thế!”

Nguyệt Đông Thăng: “Thanh Ảnh, con cũng biết nhà mình đang gặp chuyện mà. Nếu không liên thủ với nhà họ Thi thì một khi đám người kia kéo đến, chúng ra sẽ chất hoặc phải từ bỏ Thần Châu mà rời đi, chẳng lẽ con muốn như thế à?”

Nguyệt Thanh Ảnh ôm lấy cánh tay của Ngô Bình rồi nói: “Con không cần biết! Con đã có người đàn ông của mình rồi, không thể lấy ai khác nữa”.

Nguyệt Đông Thăng híp mắt lại quan sát Ngô Bình rồi nói: “Đây là chuyện riêng của gia đình tôi, hi vọng cậu không xen vào”.

Nguyệt Thanh Ảnh nhìn Ngô Bình không chớp mắt để xem anh sẽ quyết định thế nào. Dẫu sao, bố cô cũng là một cường giả Đạo cảnh.

Ngô Bình nói: “Tôi không có hứng với chuyện của nhà họ Nguyệt, nhưng tôi cũng không muốn Thanh Ảnh phải chịu tủi hờn”, Nguyệt Thanh Ảnh là bạn của anh, nếu cô ấy không muốn gả vào nhà họ Thi thì anh sẽ đứng về phía cô ấy.

Nguyệt Đông Thăng cười khẩy: “Cậu cũng to gan đấy, lấy đâu ra dũng khí vậy hả?”

“Tôi cũng to gan vừa phải thôi”.

Dứt lời, anh mặc áo giáp Đạo cảnh và đeo găng Đạo cảnh cùng nhẫn Cửu Long lên. Ngay sau đó, khí tức của Ngô Bình đã tăng vọt, loáng cái đã hơn cả Nguyệt Đông Thăng.

Dù là cao thủ tầng thứ ba Đạo cảnh nhưng Nguyệt Đông Thăng vẫn cảm thấy áp lực, ông ta cau mày nói: “Tuy cậu có pháp khí Đạo cảnh, nhưng cần phải có sức mạnh lớn mới dùng chúng được, cậu nghĩ mình dùng chúng được mấy lần? Một hay hai?”

Ngô Bình: “Muốn biết thì ông cứ thử xem”.

“Được! Để tôi xem người đàn ông mà con gái tôi thích có bản lĩnh thật hay không nào!”, dứt lời, ông ta bước tới, trên người ông ta cũng có một bộ giáp và một cái kích, cả hai đều là pháp khí Đạo cảnh.

Ngô Bình: “Ra ngoài làm trận!”

Ngay sau đó, có hai tia độn quang rời khỏi nhà lao, Nguyệt Thanh Ảnh lo cho sự an nguy của Ngô Bình nên cũng đuổi theo ra ngoài.

Hai bóng người xông lên cao rồi va chạm mạnh với nhau.

Uỳnh!

Cả Nguyệt Đông Thăng và Ngô Bình đều lùi lại, nhờ có pháp lực mạnh mẽ mà Ngô Bình có thể phát huy lực chiến đấu của bộ giáp lên tầng thứ năm Đạo cảnh, chiếc nhẫn Cửu Long cũng giúp thực lực của anh tăng lên một bậc, phát huy uy lực của tầng thứ sáu Đạo cảnh.

Nguyệt Đông Thăng cũng không kém cạnh, bộ giáp và cái kích của ông ta cũng ở tầng thứ năm và sáu Đạo cảnh, vì thế hai bên đang ngang tài ngang sức.

Ầm!

Sau bảy lần va chạm, Nguyệt Đông Thăng cười khẩy: “Cậu còn trụ được bao lâu nữa? Mới ở cảnh giới Thần Thông mà lại dùng pháp khí Đạo cảnh chắc là mệt lắm nhỉ?”

Ngô Bình cười đáp: “Giờ thì tôi chưa mệt nên chắc đọ thêm với ông nghìn chiêu nữa cũng được”.

“Khoác lác vừa thôi, lên đi!”, Nguyệt Đông Thăng hừ lạnh một tiếng rồi hai bên lại lao vào nhau.

10 chiêu, 100 chiêu, 300 chiêu.

Sau 300 chiêu, Nguyệt Đông Thăng bắt đầu thấm mệt, ông ta ở tầng thứ ba Đạo cảnh mà dùng pháp khí Đạo cảnh tầng năm và sáu nên đã tốn rất nhiều sức lực.

Mặt khác, Ngô Bình vẫn nhởn nhơ như không, anh có phải người không vậy?

Nguyệt Đông Thăng không còn vẻ cau kỉnh như ban đầu nữa, thay vào đó là mỉm cười. Sau vài chiêu nữa, ông ta chợt lùi lại rồi cười nói: “Cậu bạn, dựa vào đâu mà cậu có thể trụ được đến giờ thế?”

Đương nhiên là 120 loại chân pháp rồi, nhờ đó mà có chiên thêm cả nghìn chiêu nữa cũng không thành vấn đề với Ngô Bình.

Anh nói: “Vãn bối đã tu luyện khá nhiều pháp thuật nên pháp lực tương đối mạnh”.

“Hả? Pháp lực mạnh vậy thì chắc là cấp cao hả?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ thì thấy chân pháp cấp thiên hơi đáng sợ nên anh nói: “Vãn bối có vài chân pháp cấp thánh”.

“Cái gì?”, Nguyệt Đông Thăng suýt nữa nhảy dựng lên: “Cậu có chân pháp cấp thánh ư?”

Ngô Bình gật đầu.

Nguyệt Đông Thăng nhanh chóng che đi vẻ kinh ngạc của mình rồi cười nói: “Xem ra con gái tôi tinh mắt thật”.

Ngô Bình hỏi: “Không đánh nữa ạ?”

Nguyệt Đông Thăng lắc đầu: “Thôi, đánh nữa cũng chẳng phân thắng bại được, chỉ phí sức”.

Ông ta đổi giọng nói: “Thanh Ảnh, bố đồng ý cho con lấy cậu này”.

Ngô Bình ngẩn ra, nhưng anh có đồng ý đâu?

Nguyệt Thanh Ảnh vừa mừng vừa vui: “Thật không ạ?”

Nguyệt Đông Thăng: “Thật chứ, nhưng đã làm rể ở đây rồi thì cũng phải gánh vác công việc của gia đình”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Đường nhiên anh ấy sẽ giúp nhà mình”.

Ngô Bình ho khan nói: “Thanh Ảnh, thật ra…”

Nguyệt Thanh Ảnh ôm chầm lấy anh: “Ngô đại ca, cảm ơn anh”.

Ngô Bình không nói tiếp được nữa, còn Nguyệt Đông Thăng thì nói: “Nhà họ Thi đã mang sính lễ đến, muốn từ chối họ thì chúng ta cần một lý do chính đáng”.

Sau đó, ông ta nói với Ngô Bình: “Ngày mai, cậu hãy thể diện chút tài năng để Thi công tử kia biết khó mà lui. Như thế thì sẽ không đòi lấy con gái tôi nữa”.

Nguyệt Thanh Ảnh sáng mắt lên nói: “Bố định nói đến hội đỉnh Tinh vào ngày mai ư?”

Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Hội đỉnh Tinh sẽ chọn ra 10 công tử cho Thần Châu”.

Sau đó, ông ta hỏi Ngô Bình: “Cậu tên gì?”

Ngô Bình: “Vãn bối là Ngô Bình…”

“Ừm, Tiểu Ngô này, ngày mai cậu nhất định phải thắng Thi công tử ở hội đỉnh Tinh! Không thì bên tôi huỷ hôn, nhà họ Thi sẽ gây chuyện”.
Chương 2349: Nguy cơ của Nguyệt Thị

Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Nguyệt gia chủ, vãn bối và Thanh Ảnh…”

Nguyệt Đông Thăng xua tay: “Cậu không cần giải thích, tôi đã đồng ý rồi, giờ cậu mau thả phu nhân của tôi ra đi”.

Ngô Bình vung tay lên, hắc khí xung quanh người phụ nữ ban nãy đã biến mất, bà ta lườm Ngô Bình rồi đi tới cạnh Nguyệt Đông Thăng, sau đó õng ẹo nói: “Đông Thăng, ông xem đi, cậu ta dám ra tay với tôi, đúng là quá đáng mà!”

Nguyệt Đông Thăng lườm bà ta: “Tôi bảo bà khuyên Thanh Ảnh, sao mà lại dùng hình với con bé?”

Người phụ nữ đỏ mắt nói: “Ông lại mắng tôi đấy à? Tôi làm vậy cũng là vì tốt cho Nguyệt Thị chứ sao? Nếu Thanh Ảnh không gả vào nhà họ Thi thì họ sẽ để yên cho mình chắc?”

Nguyệt Đông Thăng hừ mạnh nói: “Thanh Ảnh là con gái tôi, dù vì bất cứ lý do gì bà cũng không được làm hại con bé! Bà về ăn năn hối lỗi ba tháng cho tôi, nếu dám ra ngoài nửa bước thì tôi sẽ chặt chân bà”.

Người phụ nữ còn định nũng nịu tiếp nhưng bị Nguyệt Đông Thăng lườm nên đàng cúi đầu nói: “Tôi biết lỗi rồi”.

“Tiểu Ngô, cậu và Thanh Ảnh cứ nói chuyện đi, để con bé dẫn cậu đi tham quan nơi này”, dứt lời, ông ta dẫn người phụ nữ rời đi.

Bọn họ đi rồi, Nguyệt Thanh Ảnh mới hừ nói: “Bố em đang làm trò đấy, tưởng em không biết chắc?”

Ngô Bình lúng túng nói: “Thanh Ảnh, có phải bố em hiểu lầm rồi không?”

Nguyệt Thanh Ảnh ôm tay anh nói: “Không hiểu lầm gì hết, anh Bình, em thích anh”.

Ngô Bình câm nín, họ mới quen nhau bao lâu đâu mà thích?

Anh nói: “Thanh Ảnh, anh có gia đình rồi…”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Thì sao? Ở đây, tu sĩ nào giỏi cũng có cả tá vợ. Em bảo, vợ anh có ghê không? Không bắt nạt em chứ?”

Ngô Bình thở dài nói: “Thanh Ảnh, đây là chuyện chung thân đại sự, em hãy nghĩ cho kỹ”.

Nguyệt Thanh Ảnh nhìn thẳng vào anh rồi nói: “Anh Bình, anh biết không? Khi anh xông vào đây cứu em, trái tim của em đã thuộc về anh rồi”.

Ngô Bình thở dài: “Thôi đừng nhắc chuyện này nữa, Hà và Lý cô nương đâu?”

Nguyệt Thanh Ảnh vỗ vào đầu mình: “Suýt nữa em quên mất, họ cũng bị nhốt rồi, chúng ta mau đi cứu họ thôi”.

Nguyệt Thanh Ảnh dẫn Ngô Bình vào trong một hang động khác, bọn họ nhanh chóng tìm thấy Hà Tử Trần và Lý Thuần Như. Hai cô gái bị nhốt trong một nhà lao có cấm chế nên không thể ra ngoài được.

Nguyệt Thanh Ảnh lập tức lệnh cho người ở đó thả họ ra, người gác ở đây đã nhận được lệnh của Nguyệt Đông Thăng nên cũng thả người ngay.

Hai cô gái vừa được thả ra thì Hà Tử Trần đã hỏi: “Chị không sao chứ? Có bị ức hiếp không?”

Nguyệt Thanh Ảnh ôm Hà Tử Trần rồi nói: “Chị không sao, mau mà anh Bình đến kịp thời cứu chị”.

Hai cô gái thở phào một hơi, Lý Thuần Như nói: “Chị không sao là tốt rồi, bọn em muốn ra ngoài cứu chị nhưng cấm chế ở đây mạnh quá!”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đương nhiên, nơi này từng nhốt tù nhân Đạo cảnh mà”.

Lý Thuần Như mỉm cười nói với Ngô Bình: “Nếu chị Thanh Ảnh đã thay đổi xưng hô với công tử thì chúng em cũng thế”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Ừ, nhưng giờ về chỗ chị đã rồi nói”.

Ngô Bình cùng ba cô gái rời khỏi nhà lao rồi bay tới một ngọn núi, trên núi có một biệt viện, đây chính là chỗ ở thường ngày của Nguyệt Thanh Ảnh.

Có khá nhiều người làm ở đây, họ đều còn trẻ và thông minh, nhà cửa đều được xây với lối kiến trúc mới là mà Ngô Bình chưa từng thấy bao giờ.

Bọn họ đến phòng khách ngồi, Lý Thuần Như hỏi: “Anh Bình, có phải anh đột phá rồi không?”

Ngô Bình gật đầu: “Đỉnh Tinh đúng là nơi thích hợp để tu luyện, mới vài hôm mà anh đã đột phá rồi, giờ đang ở cảnh giới Phản Phác”.

Ba cô gái đều tỏ vẻ kinh ngạc, bởi chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Ngô Bình đột phá những hai cảnh giới, đúng là siêu phàm!

Lý Thuần Như: “Anh Bình, mới có mấy hôm thì anh ngưng luyện được bao nhiêu chân pháp rồi?”

Ngô Bình: “120”.

Cả ba cô gái lại được phen đứng hình, Nguyệt Thanh Ảnh hỏi: “Bao nhiêu cơ? 120 ư?”

Sau đó như y thức ra được điều gì đó, cô ấy đứng bật dậy rồi nói: “Anh Bình, anh lĩnh ngộ được chân pháp cấp thiên rồi à?”

Chỉ cần dung hợp được trật tự cấp thiên thì dung hợp tiếp các trật tự khác sẽ vô cùng đơn giản.

Ngô Bình cười nói: “Ăn may thôi ấy mà”.

Ba cô gái cùng hít vào một hơi lạnh, Lý Thuần Như khen ngợi: “Quá phi phàm rồi! Tu sĩ tu luyện được chân pháp cấp thánh còn nghìn năm có một, cấp thiên như anh thì mới là người đầu tiên đấy”.

Ngô Bình: “Gì mà đến mức ấy?”

Hà Tử Trần: “Không hề nha! Anh Bình, tiền đồ sau này của anh chắc chắn sẽ vượt xa tất cả thiên tài ở đây”.

Ngô Bình: “Ngoài Tiên Giới Nguyên Sử, chắc cũng có người tu luyện được cấp này rồi chứ?”

Hà Tử Trần: “Có nhưng cực hiếm, dẫu sao nơi này cũng là một trong mười đại Tiên Giới rồi mà”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Nói chung là quá đỉnh! Anh Bình, chắc chắn ngày mai anh sẽ dễ dàng đối phó được với nhà họ Thi”.

Ngô Bình: “Thanh Ảnh, nhà họ Nguyệt của em là thế lực lớn ở Thần Châu thì tại sao phải lấy lòng nhà họ Thi?”

Nguyệt Thanh Ảnh nghe xong thì thở dài thườn thượt: “Kể ra thì dài lắm. Thần Châu là vùng phúc địa nên rất nhiều thế lực muốn đến đây. Khoảng 300 năm trở lại đây, bên ngoài xuất hiện một thế lực rất mạnh tự nhận là Ma Môn. Họ từng ba lần cho người đến đánh chiếm địa bàn của Nguyệt Thị, tuy thất bại nhưng mỗi ngày họ đều mạnh hơn. Nhà em nhận được tin là môn chủ của Ma Môn vừa đột phá lên tầng thứ bảy Đạo cảnh rồi, các trưởng lão trong môn phái cũng có ba cao thủ Đạo cảnh. Hơn nữa, họ đã khai quật được lăng mộ của cổ ma và lấy được các pháp khí Ma đạo rất lợi hại”.

Ngô Bình: “Vì thế em lo nếu họ đến tấn công tiếp thì Nguyệt Thị sẽ không trụ được hả?”

Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Vâng, lẽ ra các thế lực của Thần Châu đều hỗ trợ lẫn nhau để chống lại Ma Môn. Nhưng không biết Ma Môn đã cho họ lợi ích gì mà các nhà khác đều không giúp nhà em nữa. Người trong tộc đang lo nếu Ma Môn đến tấn công tiếp thì các nhà khác sẽ giậu đổ bìm leo, phối hợp với Ma Môn để tấn công nhà em”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Ma Môn đã tấn công các thế lực khác chưa?”

Nguyệt Thanh Ảnh lắc đầu: “Chưa, có mỗi nhà em thôi”.

Ngô Bình: “Lẽ nào Ma Môn có thù với Nguyệt Thị?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Không, họ tấn công Nguyệt Thị là bởi trong địa bàn của nhà em có một nơi bí mật tên là Thiên Ma Cốc. Trong đó có thứ do Thiên Ma cổ đại để lại, nhưng nơi đó rất nguy hiểm, tu sĩ Đạo cảnh cũng chẳng dám vào”.

Ngô Bình: “Thế sao không nhường Thiên Ma Cốc cho Ma Môn?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười trừ: “Nếu họ tiến vào Thiên Ma Cốc thì thực lực sẽ tăng vọt, khi ấy Nguyệt thị càng không phải đối thủ”.

Lý Thuần Như: “Các thế lực khác ngu thật đấy, nếu Ma Môn diệt được Nguyệt thị thì lại bỏ qua cho họ chắc?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Cái lợi trước mắt đã che mờ mọi thứ, họ chẳng quan tâm đến hậu quả sau này nữa”.

Ngô Bình: “Vì thế bố em mới muốn em gả vào nhà họ Thi để lôi kéo họ về phe mình hả?”

Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Nhưng họ cũng biết là dù em gả qua đó thì cũng chưa chắc nhà họ Thi sẽ giúp”.

Ngô Bình: “Ừm, chuyện này phải tự dựa vào mình thôi”.

Lý Thuần Như cười nói với Ngô Bình: “Anh Bình, anh đã học Thiên Hạ Cửu Kiếm thì có thể bày Thiên Hạ Kiếm Trận để giúp Nguyệt Thị chống lại Ma Môn”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Thật ra dù không có kiếm trận thì thực lực của anh Bình cũng đủ để chống lại họ. Ban nãy, anh ấy còn đánh không phân thắng bại với bố chị”.

Lý Thuần Như ngạc nhiên nói: “Thế ư? Siêu quá!”

Nguyệt Đông Thăng là cao thủ Đạo cảnh tầng thứ ba mà Ngô Bình có thể đánh ngang cơ được, điều này chứng tỏ thực lực của anh rất mạnh.
Chương 2350: Mở lò lấy đan dược

Ngô Bình: “Sao anh đánh ngang cơ với cao thủ Đạo cảnh được, chẳng qua nhờ uy lực của pháp khí Đạo cảnh thôi”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Pháp khí Đạo cảnh có phải ai cũng dùng được đâu”.

Ngô Bình: “Nếu bày Thiên Hạ Kiếm Trận thì anh có thể giúp, nhưng anh cần ít nhất ba cao thủ Đạo cảnh hỗ trợ mình”.

Nguyệt Thanh Ảnh nói ngay: “Không thành vấn đề, Nguyệt Thị đầy cao thủ”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì được rồi”.

Anh ngập ngừng một lát rồi hỏi tiếp: “Mấy ngày qua, có tin gì của Ngạo Thế Đan Tông không?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Có, ngày thứ ba anh lên núi thì Ngạo Thế Đan Tông đã cử người đến Thần Châu để nghe ngóng về hành tung của anh. Nhưng họ không đạt được mục đích, bên đó cũng báo đến là họ đã gạch tên anh ra khỏi môn phái rồi, đồng thời nhà họ Hồng kia cũng đang treo thưởng cho ai lấy được đầu của anh. Dẫu sao anh cũng hốt được cả mớ tiền của nhà họ nên đời nào họ chịu bỏ qua cho”.

Ngô Bình cười mỉa: “Kệ họ đi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Mà Ngạo Thế Đan Tông cũng chẳng ra làm sao cả, với một người có tư chất cùng tài luyện đan như anh, họ chẳng những không chịu lấy lòng mà còn loại anh ra khỏi môn phái, đúng là ngu xuẩn!”

Lý Thuần Như: “Các kiểu môn phái như này thì nội bộ lục đục lắm, họ không suy nghĩ theo lối bình thường đâu. Mà thật ra như thế cũng tốt, một Ngạo Thế Đan Tông nhỏ bé mờ nhạt này sao chứa được con chân long như Ngô Bình”.

Hà Tử Trần: “Đúng thế, rời đi cũng là cái hay”.

Nghe thấy vậy, Ngô Bình nói: “Anh đang muốn mở một đan lâu ở Tiên Giới Nguyên Sử, các em có kiến nghị gì hay không?”

Hà Tử Trần nói ngay: “Mở đan lâu thì đương nhiên phải đến Thiên Nguyên! Thiên Nguyên có nhà họ Cát là thế gia luyện đan hàng đầu của Tiên Giới Nguyên Sử”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Tử Trần, anh Bình đến địa bàn của nhà họ Cát để bán đan dược, em thấy có hợp lý không? Chị nghĩ mở ở Thần Châu là hợp lý nhất”.

Lý Thuần Như cười nói: “Hai người đừng giành nhau nữa, theo em thì mở ở cả hai nơi”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Cũng đúng, anh Bình, anh đã lấy được đan dược trong lò kia chưa?”

Nghe thấy thế, Ngô Bình mới vỗ vào đầu mình rồi nói: “Suýt nữa quên mất đấy, giờ anh ở cảnh giới Phản Phác rồi thì có thể lấy đan dược ra được”.

Anh lấy lò luyện ra rồi tiếp tục quan sát bằng cảnh giới hiện tại của mình thì đã có phát hiện vượt bậc: “Đan dược ở trong này có thể khiến một người có sức mạnh phi phàm, nó là đan dược cực cao minh và mạnh mẽ”.

Nguyệt Thanh Ảnh tò mò hỏi: “Anh Bình, uống nó vào thì sẽ có lợi ích gì?”

Ngô Bình: “Nó có thể khiến tu vi của một người đột phá đến trên tầng thứ năm Đạo cảnh trong một thời gian ngắn”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Tầng thứ năm Đạo cảnh ư? Quá đỉnh! Người luyện chế ra nó chắc phải có tu vi trên cảnh giới này rồi”.

Sau đó, Ngô Bình bắt đầu lấy đan dược ra, anh vỗ hai tay vào thân lò, nắp lò mở ra, một cột sáng to lớn dựng thẳng lên trời rồi bị Ngô Bình bắt lấy.

Sau khi cột sáng biến mất, có 12 tia sáng bay ra và ngưng tụ thành 12 ảo ảnh thần ma toả ra áp lực khủng bố.

Ngô Bình hét lên rồi kết đan quyết, cuối cùng ngưng tụ chúng thành một viên đan dược.

Trông thấy ánh sáng toả ra, Ngô Bình cười nói: “Quả nhiên là vậy, uống đan dược này vào thì sẽ có sức mạnh của 12 thần ma”.

Nguyệt Thanh Ảnh hỏi: “Ai cũng có thể uống ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Nhưng nếu là cao thủ Đạo cảnh uống thì hiệu quả sẽ cao hơn”.

Nguyệt Thanh Ảnh nói ngay: “Anh Bình, anh bán viên đan dược này cho Nguyệt Thị được không?”

Ngô Bình cười đáp: “Em uống được thì anh tặng luôn cho”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Như thế không được, Nguyệt Thị là một gia tộc lớn, em nhất định sẽ trả anh tiền. Anh chờ ở đây nhé, em đi gặp tộc lão”.

Nguyệt Thanh Ảnh đi rồi, Hà Tử Trần mới mỉm cười nói: “Chị sợ anh bị thiệt nên mới cuống lên đi đòi lợi ích đó”.

Lý Thuần Như: “Một viên đan dược thế này có thể cứu mạng trong lúc nguy cấp, dù có giá 1000 tỷ cũng đáng”.

Hà Tử Trần: “Nếu là chị thì 5000 tỷ cũng mua, nhất là khi bây giờ Nguyệt Thị đang gặp nguy hiểm, rất cần đan dược thế này để tăng lực chiến đấu”.

Không lâu sau, Nguyệt Thanh Ảnh đã quay lại rồi nói: “Anh Bình, các tộc lão nghe về hiệu quả của đan dược này xong thì đồng ý mua nó với giá 3000 tỷ, nhưng em đã lấy được thêm cho anh vài lợi ích”.

Ngô Bình: “Gì thế?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh được phép mở đan đường ở địa bàn của Nguyệt Thị”.

Ngô Bình: “Cảm ơn”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, anh đừng khách sáo, hội đỉnh Tinh vào ngày mai, anh nhất định phải giành vị trí công tử số một nhé”.

Ngô Bình hỏi: “Hội này do ai tổ chức?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đương nhiên là chủ của đỉnh Tinh, nhưng người này rất thần bí, đến bố em cũng chưa từng thấy mặt thật bao giờ”.

“Lọt vào tốp mười công tử của Thần Châu thì có lợi ích gì?”, Ngô Bình cười hỏi.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Nhiều lắm anh, nếu lọt tốt thì anh sẽ có một căn nhà dùng để tu hành trên đỉnh Tinh mãi mãi. Tuy không bằng căn của Nguyệt Thị, nhưng cũng không kém hơn là bao đâu. Còn nếu anh thành công tử số một thì anh sẽ có căn nhà ở vị trí tương đương với căn anh từng ở trước đó”.

“Còn nữa, sau khi lọt tốp rồi, anh có thể vào điện Tinh lĩnh ngộ truyền thừa cổ ở đó. Song, các truyền thừa này đều rất khó hiểu, chưa từng có công tử nào lĩnh ngộ được. Tuy nhiên, anh mạnh thế thì khéo lại lĩnh ngộ được gì đó”.

Ngô Bình gật đầu: “Ngày mai, anh sẽ cố hết sức”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Thi công tử kia tuy xấu nhưng có thực lực rất mạnh, anh phải cẩn thận nhé”.

Ngô Bình: “Ừm”.

Đúng lúc này, bên ngoài vọng vào một giọng nữ: “Nghe nói chị mình tìm được một đức lang quân như ý, em đến xem thế nào đây, có ai ở nhà không?”

Nghe thấy giọng nói này, Nguyệt Thanh Ảnh biến sắc mặt.

Lý Thuần Như hỏi: “Ai thế chị?”

Nguyệt Thanh Ảnh hừ một tiếng rồi đáp: “Nguyệt Linh Vân, con gái của mụ đàn bà độc ác kia”.

Hà Tử Trần: “Cô ta đến đây chắc không có ý gì tốt đâu, nhưng kệ đi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Để chị ra xem nó muốn gì”.

Cô ấy sai người ra mở cửa, sau đó đã có một nam một nữ đi vào.

Người đang ông mỉm cười tự tin, ăn mặc cao quý, xem ra chắc là công tử của một gia tộc lớn nào đó. Còn cô gái thì có dung nhan xinh đẹp, nhưng chưa bằng Nguyệt Thanh Ảnh. Nếu cô ta là mỹ nhân thì Nguyệt Thanh Ảnh phải cỡ mỹ nhân tuyệt sắc.

Người đàn ông nhìn thấy nhóm Nguyệt Thanh Ảnh thì sáng mắt lên rồi cười nói: “Linh Vân, ai là Thanh Ảnh cô nương?”

Nguyệt Linh Vân thoáng vẻ không vui nói: “Kia kìa”, sau đó, cô ta liếc nhìn Ngô Bình rồi đánh giá anh.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Nguyệt Linh Vân, cô đến đây làm gì?”

Nguyệt Linh Vân cười đáp: “Chị, em đến xem chồng sắp cưới của chị trông thế nào thôi mà”.

Sau đó, cô ta lại nhìn sang Ngô Bình rồi thở dài nói: “Nhưng thấy rồi thì lại thất vọng, trông chồng tương lai của chị xoàng quá, hay cũng là công tử của gia tộc lớn nào?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Không”.

Nguyệt Linh Vân ồ một tiếng: “Tu vi thì bình thường, lại không phải công tử của gia tộc lớn, lẽ nào chỉ là người bình thường?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Có bình thường hay không thì liên quan gì đến cô? Nguyệt Linh Vân, chuyện của tôi không cần cô phải bận tâm”.

Người đàn ông kia cười phá lên: “Thanh Ảnh cô nương, Linh Vân cũng có ý tốt thôi mà. Đúng là người này không xứng với cô đâu, nếu cô đồng ý thì tôi sẽ giới thiệu lệnh huynh cho cô, chắc chắn anh ấy ăn đứt tên này”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK