Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1776: Lực hỗn loạn

“Đây là thứ gì?”, Ngô Bình ném hòn thiên thạch ra xa, thầm suy đoán rất có thể đây chính là thứ khiến các tu sĩ phát điên.

Một lúc sau, anh mới có thể kiềm chế được sự hỗn loạn ấy. Anh đặt tay lên đỉnh đầu tu sĩ kia, giúp đối phương lấy lại tỉnh táo.

Người tu sĩ ngơ ngác nhìn anh hỏi: “Cậu là ai?”

Ngô Bình chỉ vào hòn thiên thạch dưới đất: “Ông lấy thứ này ở đâu?”

Người kia vừa thấy thế cuống cuồng nhặt hòn thiên thạch lên: “Của tôi!”

Anh nói: “Tôi biết là của ông. Ông vừa mới phát điên, giết hại rất nhiều người vô tội. Bây giờ ông sẽ bị đế quốc xử tử”.

Tu sĩ kia khiếp sợ hỏi: “Cái gì? Tôi phát điên sao?”

Anh đáp: “Không sai. Hơn nữa tôi nghi ngờ chuyện ông phát điên có liên quan đến hòn thiên thạch này”.

Người kia run rẩy ném viên thiên thạch đi: “Nó rơi từ trên trời xuống đấy. Tôi thấy có sao băng nên đi xem thử, kết quả phát hiện ra nó”.

“Thứ này từ trên trời rơi xuống sao? Vậy ngoài ông ra còn nhiều người khác nhặt được thiên thạch nữa sao?”

Người kia đáp: “Đúng vậy. Tôi nghe nói có nhiều lắm. Thiên thạch khiến khí tức của tu sĩ trở nên hỗn loạn, nhưng lại ẩn chứa cơ hội hấp dẫn. Tôi đã đột phá hai lần liên tiếp chỉ nhờ vào nó đấy”.

Ngô Bình bảo: “Tuy ông đột phá hai lần nhưng cuối cùng ông vẫn phát điên”.

Tu sĩ thở dài nói: “Đối với tu sĩ thì chỉ cần đột phát là đủ, rủi ro đến mấy cũng đáng!”

Ngô Bình khuyên nhủ: “Đưa thiên thạch cho tôi đi. Tôi sẽ chữa khỏi bệnh điên cho ông. Hoặc là ông tiếp tục giữ nó lại, tiếp tục phát điên cho đến khi bị chặt đầu”.

Tu sĩ do dự vài giây rồi thở dài thườn thượt: “Tôi từ bỏ nó”.

Ngô Bình thu hòn thiên thạch lại: “Ông đã giết người, phải ở lại đây chờ phán quyết”.

Sau khi ra khỏi nhà tù, anh đi vào mật thất luyện công. Anh lấy thiên thạch ra, dùng hai tay ép nát nó thành cát bụi. Nguồn năng lượng chứa trong đó đều tràn vào cơ thể anh.

Nguồn năng lượng quái dị này bắt đầu tác động đến anh.

Thanh Minh nói: “Có lẽ đây cũng là thứ sinh ra từ thời đại tai họa nên nó có thể quấy nhiễu người tu hành”.

Ngô Bình ồ lên: “Là năng lượng của đại tai họa lần trước hả? Sao ngươi biết?”

Thanh Minh đáp: “Vũ trụ của tôi cũng có đại tai họa như vậy nên tôi có thể nhìn ra nó là thứ gì”.

Ngô Bình vội gặng hỏi: “Ngươi có cách gì khống chế đại tai họa không?”

Thanh Minh nói: “Không có. Nhưng anh có thể giảm tác hại xuống mức thấp nhất”.

Ngô Bình hiếu kỳ hỏi: “Làm thế nào để giảm?”

“Có thể thu thập những hòn thiên thạch này, rút hết lực hỗn loạn trong chúng ra để giúp anh và những người xung quanh anh thích ứng với hoàn cảnh của đại tai họa sớm hơn”.

Ngô Bình không khỏi dao động: “Ý của ngươi là gốc rễ của đại tai họa đến từ lực hỗn loạn này sao?”

Thanh Minh đáp: “Không sai. Trong trật tự của vũ trụ cũng chứa sự hỗn loạn, trong hỗn loạn lại ẩn chứa trật tự. Hiện giờ các anh chỉ đang sống ở thời đại trật tự chiếm thế chủ đạo. Nhưng sẽ có một ngày hỗn loạn vươn lên thay thế trật tự. Lực hỗn loạn và lực trật tự tương phản với nhau. Nó có thể phá hủy Thiên Đạo, xây dựng lại trật tự nên vô cùng nguy hiểm. Cho dù là ở thời kỳ đỉnh cao tôi cũng phải kiêng dè lực hỗn loạn”.

Ngô Bình lại hỏi tiếp: “Một người có thể nắm giữ được lực hỗn loạn không?”

Thanh Minh kể: “Ở vũ trụ của tôi đúng là có một người điều khiển được lực hỗn loạn. Về sau tôi đã giết người đó, lấy được truyền thừa đại đạo của người đó. Nếu anh có hứng thú thì để tôi truyền lại cho anh”.

Ngô Bình hào hứng đáp: “Được, mau nói cho ta biết đi”.

Ngay sau đó, trong đầu anh xuất hiện một tràng thông tin liên quan tới hỗn loạn. Vị cao thủ kia cho rằng hỗn loạn có thể sinh ra trật tự, cũng có thể lập lại trật tự. Thực ra hỗn loạn chính là mẹ của trật tự. Hỗn loạn và trật tự cùng tồn tại, cùng phát triển. Cao thủ thực sự nên biết cách thích ứng với hỗn loạn, sử dụng trật tự.

Truyền thừa của vị cao thủ này cực kỳ thâm sâu, trong thời gian ngắn anh chỉ có thể hiểu được cơ bản. Anh vừa suy ngẫm về nó, vừa vào mạng Tiên tìm kiếm loại thiên thạch này. Vốn chỉ định thử một lần, nào ngờ lại tìm được mặt hàng cùng loại, giá cả cũng không quá cao. Một hòn thiên thạch lớn bằng bàn tay cũng chỉ có hai trăm triệu đồng Thần Long. Người bán đều nói đây là thiên thạch từ trên trời rơi xuống, tình cờ nhặt được.

Chỉ trong chốc lát anh đã thu mua được hơn một nghìn hòn thiên thạch trên mạng Tiên, đồng thời bày tất cả ra trước mặt.

Thiên thạch bị anh đánh vỡ, toàn bộ lực hỗn loạn đều bị anh hấp thụ hết, khiến anh rơi vào trạng thái hỗn loạn. Thậm chí trật tự pháp tắc xung quanh anh cũng bị xáo trộn theo. Cơ thể của anh dần trở nên vặn vẹo và mờ dần. Cái mũi bỗng biến mất rồi lại xuất hiện đột ngột. Thậm chí trên mặt anh có thêm mấy con mắt đồng loạt chớp chớp, trông cực kỳ khủng bố.

Anh dựa vào truyền thừa và kinh nghiệm của vị cao thủ từng kiểm soát lực hỗn loạn kia, cùng với thực lực mạnh sẽ và sự trợ giúp của Thanh Minh mới dần dần nắm giữ được nguồn năng lượng này. Sau ba ngày tranh đấu, cuối cùng anh cũng trấn áp được lực hỗn loạn, ép nó vận chuyển theo một tuyến đường cố định trong cơ thể của anh.

Anh chia quá trình tu luyện thành bốn phần. Đầu tiên là luyện hóa lực hỗn loạn, anh đã làm được. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Tiếp theo anh phải lợi dụng nguồn sức mạnh này để nâng cao thực lực và tu vi của bản thân. Anh bất ngờ phát hiện dường như có thể mượn nó để thực hiện “Đoạt Thiên” hoàn chỉnh.

Thiên Đạo vốn là lực trật tự, còn lực hỗn loạn lại là khắc tinh của trật tự. Nếu anh khống chế được lực hỗn loạn thì cũng sẽ có thể áp chế được lực trật tự!

Lúc này anh đã nghĩ thông, anh phải tăng cường lực hỗn loạn trong người mình để kiểm soát Thiên Đạo!

Anh nói cho Thanh Minh biết ý tưởng này. Thanh Minh nói: “Về mặt lý thuyết thì không có vấn đề gì. Nhưng tôi sợ làm thật sẽ rất nguy hiểm”.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Chắc chắn là nguy hiểm rồi. Nhưng muốn mạnh lên thì không được sợ nguy hiểm”.

Thanh Minh đáp: “Được, anh tiếp tục luyện hóa lực hỗn loạn đi. Hiện giờ lực hỗn loạn của anh còn ít lắm”.

Thế là anh lại mua thêm thiên thạch. Lần này anh thẳng tay chi tiền mua về mười nghìn hòn, vẫn theo con đường cũ đập vỡ ra để hấp thụ lực hỗn loạn.

Không ai thèm mua thứ này bởi nó là thứ nguy hiểm với phần lớn các tu sĩ. Ngô Bình thu mua số lượng lớn khiến các thương nhân khác cũng làm theo, giá cả tăng lên ầm ầm.

Ngô Bình vừa mới hấp thụ và luyện hóa xong lực hỗn loạn trong mười nghìn hòn thiên thạch thì nghe thấy một tiếng vang thật lớn. Một tảng thiên thạch khổng lồ có đường kính hơn 10km từ trên trời rơi đang xuống địa phận của đế quốc Thiên Võ với tốc độ kinh người.

Khâm Thiên Giám là người đầu tiên phát hiện ra, vội vàng chạy đi bẩm báo: “Thưa Hoàng hậu điện hạ, có một tảng thiên thạch khổng lồ rơi xuống. Xin hãy phái cao thủ tới phá hủy nó!”

Đường Tử Di biết chuyện này nghiêm trọng thế nào. Một khi tảng thiên thạch rơi xuống thành phố thì vô số người vô tội sẽ phải bỏ mạng.

“Tử Di, em đừng lo, để anh đi giải quyết”, bỗng cô ấy nghe thấy giọng nói của Ngô Bình vang lên bên tai, cô ấy lập tức yên tâm hơn hẳn. Cô ấy bèn tuyên bố: “Không cần lo sợ, đã có người đi xử lý rồi”.

Một tia sáng màu tím vọt ra khỏi đế quốc Thiên Võ, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ có đường kính chừng mười nghìn mét. Bàn tay ấy giơ lên để bắt lấy tảng thiên thạch. Khối lượng của nó cực kỳ nặng, lại còn tràn ngập lực hỗn loạn. Nhưng khi nó tiếp xúc với bàn tay khổng lồ màu tím kia, tốc độ rơi khủng khiếp lập tức giảm xuống, ngọn lửa bùng cháy xung quanh nó cũng biến mất theo.
Chương 1777: Đại Thánh Nhân tộc

Khi tất cả mọi người đều đang há hốc mồm vì kinh ngạc, bàn tay màu tím và tảng thiên thạch kia đều đã biến mất. Bọn họ không hề hay biết tảng thiên thạch khổng lồ đã bị Ngô Bình thu vào trong Động Thiên.

Thanh Minh lên tiếng: “Lực hỗn loạn trong tảng thiên thạch này đủ để anh tu luyện rồi đấy”.

Ngô Bình hào hứng nói: “Xem ra tôi có thể đạt tới cảnh giới Đoạt Thiên trước khi đại tai họa giáng xuống”.

Thanh Minh đáp: “Tốt nhất là như vậy”.

Ngô Bình đang định hấp thụ lực hỗn loạn trong tảng thiên thạch khổng lồ kia thì cùng lúc đó, trên bầu trời đế quốc Thiên Võ xuất hiện một vệt đen giữa thời không vặn vẹo! Một đôi tay đen sì vươn ra xé toạch vệt đen kia thành một cái lỗ đen to lớn.

Tiếp đó là một cái đầu lâu đen ngòm thò ra rống vang trời khiến không gian chấn động. Một vài nhà cửa không kiên cố thi nhau đổ sụp.

Một đám cao thủ kéo nhau xuất hiện ở cách đó xa xa, có cả Thần tộc, Bán Thần, có Yêu tộc, có thú hoang biến hóa thành người. Lúc này trông bọn họ đều rất bình thản.

“Thiên Ma xuất hiện, xem ra đại tai họa sắp tới rồi”, một vị Thần tộc nói: “Chỉ là không ngờ những sinh vật đáng sợ ấy lại xuất hiện ở một nơi nhỏ bé như đại lục Côn Luân đầu tiên”.

Một tu sĩ Nhân tộc chất vấn: “Cần gì phải diễn? Không phải đám Thiên Ma này là do Thần tộc các người cố tình dẫn dụ đến sao?”

Thần tộc kia đáp: “Có phải hay không thì khác gì? Đại tai họa giáng xuống thì sớm muộn gì cũng có sinh linh diệt vong’.

“Không phải mỗi lần Nhân tộc gặp nạn đều có người đứng ra chống đỡ sao?”, một Yêu tộc cất giọng mỉa mai nhìn về phía cao thủ Nhân tộc kia.

Cao thủ Nhân tộc thản nhiên đáp: “Ta đã là Thần Tiên, không còn là Nhân tộc nữa”.

Rõ ràng những cao thủ này định khoanh tay đứng nhìn, cho dù người ở đại lục Côn Luân chết sạch cũng không liên quan tới bọn họ.

Dân chúng vô cùng hoảng loạn. Không chỉ người dân trong đế quốc Thiên Võ mà toàn bộ tu sĩ trên đại lục Côn Luân đều đang run rẩy. Thiên Ma tỏa ra sức mạnh khủng khiếp khiến bọn họ sợ hãi. Đáng sợ hơn chính là cùng với sự xuất hiện của Thiên Ma, giữa đất trời còn xuất hiện thêm một luồng lực hỗn loạn ảnh hưởng đến tinh thần của mọi người.

“Trời ơi, sắp tận thế rồi sao? Ai đến cứu chúng tôi với!”

Trên đại lục có một nhóm người theo Thánh Thiên Giáo. Bấy giờ, tất cả các tín đồ đều đang thành kính cầu nguyện, hy vọng Thánh Thiên có thể bảo vệ bọn họ, bảo vệ đại lục Côn Luân.

Ngô Bình nhanh chóng phát hiện ra lỗ đen kia. Đằng sau đó có không biết bao nhiêu sinh linh khủng bố được Thần tộc gọi là Thiên Ma!

Một con Thiên Ma có một gương mặt khổng lồ tái nhợt như một bộ xương trắng, trên đó là hoa văn màu đen quỷ dị. Hai mắt của nó màu đỏ rực, mình đầy lông lá đen tuyền. Lúc này nó đang cố gắng chui qua lỗ đen để xâm nhập vào thế giới này.

“Ha ha, đại lục Côn Luân, tổ địa của Nhân tộc. E là lần này sẽ chỉ còn là lịch sử”, một Thần tộc có vẻ ngoài giống con khỉ đắc ý nói.

Đúng lúc này, một tia sáng màu tím phóng lên tận trời, hóa thành một người khổng lồ giống y hệt hình tượng của Thánh Thiên trong Thánh Thiên Giáo. Các tín đồ thấy thế không khỏi mừng rơi nước mắt.

“Thánh Thiên! Thánh Thiên đến cứu chúng ta rồi!”, bọn họ đồng loạt niệm kinh văn, giọng nói đồng thanh đến kỳ lạ.

“Ầm!”

Người ra tay chính là Ngô Bình. Anh tung đấm đánh con Thiên Ma vừa thò đầu ra kia phải quay về. Cái mặt to phình của nó bị đánh vỡ nát, lộ ra những cái lỗ đen sì.

“Cái gì? Người này là ai? Sao lại dám đánh Thiên Ma?”, các Thần tộc, Yêu tộc, Thần Tiên, Bán Thần… đều kinh hãi nhìn chằm chằm về phía anh.

Con Thiên Ma đứng sau lỗ đen há miệng phun một tia sáng đen sì tấn công Ngô Bình. Bên trong tia sáng tràn đầy lực hỗn loạn. Chúng điên cuồng tràn vào cơ thể của anh.

Thế nhưng anh đã luyện hóa được kha khá lực hỗn loạn. Chút ít ỏi này không gây cho anh ảnh hưởng quá nhiều.

“Chết đi!”

Anh đánh ra một tia kiếm quang chói lọi chém con Thiên Ma sau lỗ đen thành hai nửa. Lúc này, anh hóa thành người khổng lồ canh giữ ở lỗ đen. Chỉ cần có Thiên Ma xuất hiện, anh sẽ chém chết ngay tại chỗ.

Lúc này trong lòng anh chỉ có đại nghĩa cứu giúp Nhân tộc, không màng sống chết. Toàn bộ người dân trên đại lục Côn Luân đều đang hướng về anh quỳ lạy. Cho dù bọn họ đã từng theo tín ngưỡng nào, hoặc chưa bao giờ tin vào điều gì thì giờ phút này, tất cả đều quỳ lạy dưới chân Thánh Thiên.

Dân số trên đại lục Côn Luân ước tính hàng chục nghìn triệu. Vô số sức mạnh tín ngưỡng cuồn cuộn kéo tới, va chạm với ý chí kiên cường của Ngô Bình, khiến anh cảm thấy tâm linh và tinh thần của mình đều đạt đến trạng thái thăng hoa. Trong lúc vô tình, anh đã bước vào cảnh giới Đại Thánh!

Sau Thánh Nhân chính là Đại Thánh! Anh không ngờ mình sẽ đột phá ở đây, vào lúc này và bằng cách này.

“Đại Thánh! Cậu ta là Đại Thánh của Nhân tộc!”, đám người khiếp sợ thốt lên. Vị Thần Tiên tự nhận không còn là Nhân tộc kia cũng tỏ vẻ khó tin.

Phải biết rằng, Đại Thánh tương đương với Thần Vương của Thần tộc. Làm sao ở Khuyên giới lại sinh ra Đại Thánh Nhân tộc được?

“Vù!”

Sau khi trở thành Đại Thánh, Ngô Bình cảm nhận được trí tuệ, kinh nghiệm và thủ đoạn của các cao thủ Nhân tộc ở vô số thời không khác nhau lũ lượt tràn vào trí óc anh từ bốn phương tám hướng, bằng đủ mọi con đường. Thậm chí còn có một số sức mạnh nhân đạo không ngừng ập tới giúp thực lực của anh ngày càng nâng cao!

Anh giơ tay một cái, khe hở kia lập tức tự động liền lại. Lỗ đen bị xóa sổ, ngăn cách đám Thiên Ma ở bên ngoài.

Thoáng chốc, toàn bộ lực hỗn loạn đều biến mất, tất cả khôi phục lại bình thường. Trên khắp đại lục Côn Luân, dù là dân thường hay tu sĩ đều tay bắt mặt mừng. Đến cả thú hoang trong núi hay chim bay trên trời cũng hưng phấn hơn hẳn.

Hàng nghìn hàng vạn con chim bay tới bay lui xung quanh Ngô Bình tạo thành một vòng tròn, trong đó có cả Phượng Hoàng, cũng có cả loài chim tầm thường nhất như chim sẻ.

Trên mặt đất, muôn thú đồng loạt rống to, nằm rạp xuống đất tỏ lòng biết ơn và tôn kính với anh. Vô số yêu vật, tinh linh cũng kéo nhau bay tới lễ bái. Bởi vì vừa rồi, anh đã dùng chính sức mình cứu vớt cả đại lục Côn Luân!

Sau đó, vô số tu sĩ từ khắp nơi, cả đất liền và miền biển đều hướng về phía anh.

“Tham kiến Đại Thánh!”, bọn họ đồng thanh nói.

“Chưởng môn Thiên Đạo tham kiến Đại Thánh!”

“Đông Hải Tổ Long, tham kiến Đại Thánh!”

Không cần biết bọn họ có thân phận gì, tu vi ra sao, giờ đây tất cả đều bày tỏ lòng thành kính với Ngô Bình.

Anh khẽ gật đầu rồi biến mất tăm. Bây giờ vẫn chưa thích hợp để anh công khai thân phận. Dù sao anh vẫn chưa Đoạt Thiên thành công, Thiên Đạo vẫn còn đang đuổi giết anh.

Đại Thánh biến mất đột ngột khiến đám đông hơi thất vọng, thế nhưng niềm vui vẫn rất đong đầy. Đại lục Côn Luân có Đại Thánh Nhân tộc trông coi, bọn họ đều yên tâm hơn hẳn. Bởi vì tất cả đều biết dù gặp chuyện nguy hiểm thế nào, Đại Thánh đều sẽ là người đầu tiên đứng ra giải quyết!

“Đại Thánh Nhân tộc xuất hiện, chúng ta phải mau về báo tin!”, Thần tộc ném lại một câu rồi rời đi đầu tiên.

“Đại Thánh Nhân tộc xuất hiện. Đây không phải tin tốt. Yêu tộc cũng phải chuẩn bị trước!”

“Hừ, Đại Thánh Nhân tộc là cái thá gì? Thần Tiên chúng ta mới là chính tông!”

Đám cao thủ này cũng nhanh chóng tản đi. Còn Ngô Bình thì quay về hoàng cung.

Vừa về đến nơi, anh đã nằm thẳng xuống đất, không muốn nhúc nhích. Khi đánh nhau với Thiên Ma, anh đã dùng hết toàn bộ khả năng. Dù là anh hay Thanh Minh đều đã cạn kiệt sức lực. Nếu cuối cùng anh không dùng thủ đoạn của Đại Thánh lấp lại lỗ hổng thì hậu quả khó mà lường được!
Chương 1778: Chỉ huy Đông tiến

Đường Tử Di ân cần hỏi: “Huyền Bình, anh không sao chứ?”

Ngô Bình đáp: “Không sao, nghỉ ngơi một lát là ổn thôi. Tử Di à, bây giờ chín mươi phần trăm người dân của đại lục Côn Luân sẽ trở thành tín đồ của Thánh Thiên Giáo. Hôm nay anh sẽ tuyên bố, sau này em là Thánh Hậu của Thánh Thiên Giáo. Thánh Hậu có quyền lực rất lớn, mệnh lệnh của em tương đương với mệnh lệnh của Thánh Thiên”.

Đường Tử Di cười nói: “Anh nên giao vị trí này cho người khác. Em không đủ sức”.

Ngô Bình hỏi: “Thế em cảm thấy ai phù hợp?”

Đường Tử Di trả lời: “Như Tuyết. Tu vi hiện giờ của cô ấy cũng là Đại Đạo Quân, hơn nữa cũng chưa có việc gì để làm”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, vậy để Như Tuyết làm Thánh Hậu”.

Thông qua Thánh đường, anh truyền đạt ý chí của Thánh Hoàng, các bộ phận của Thánh Thiên Giáo lập tức truyền tin xuống, in chân dung của Đào Như Tuyết và gửi đi khắp nơi, ai cũng có một bản.

Sau khi hay tin mình trở thành Thánh Hậu, Đào Như Tuyết rất đỗi bất ngờ: “Huyền Bình, em sợ mình làm không tốt”.

Ngô Bình cười nói: “Như Tuyết, em không cần làm gì cả, chỉ cần cho họ biết em là Thánh Hậu là được. Sau này nếu có kẻ dám tạo phản, em chỉ cần nói một câu là có thể đánh tan âm mưu quỷ kế của chúng”.

Đào Như Tuyết gật đầu: “Vậy được”.

Ngô Bình ở trong cung nghỉ ngơi, dần dần hồi phục thể lực.

Thanh Minh nói: “Thực lực của anh vẫn chưa đủ mạnh, nếu không thì đã có thể trực tiếp luyện hoá thiên ma, hấp thụ lực hỗn loạn của chúng rồi”.

Ngô Bình đáp: “Đám thiên ma này có lai lịch thế nào, sao lại mạnh như vậy!”

Thanh Minh bảo: “Cứ đến đại tai hoạ thì bọn chúng sẽ xuất hiện. Chúng được sinh ra từ lệ khí của tất cả sinh linh, tất nhiên là mạnh rồi”.

Ngô Bình cảm thán: “Xem ra phải nhanh chóng tu luyện, như thế mới có thể ứng phó với loạn thế sau này”.

Anh tiếp tục luyện hoá khối vẫn thạch khổng lồ kia, hấp thụ lực hỗn loạn bên trong nó. Phần đầu tiên là luyện hoá lực hỗn loạn, khi lực hỗn loạn của anh đủ mạnh thì có thể bắt tay vào phần thứ hai - trật tự hỗn loạn.

Trật tự hỗn loạn có nghĩa là tìm được trật tự trong hỗn loạn. Cái gọi là “hỗn loạn” không phải tuyệt đối, trong hỗn loạn ẩn chứa trật tự, chỉ cần tìm được trật tự này thì có thể kiểm soát hỗn loạn.

Bước này cực kỳ khó, Ngô Bình cũng không dám chắc mình sẽ thành công.

Sau khi anh hấp thụ toàn bộ lực hỗn loạn trong vẫn thạch khổng lồ, lực hỗn loạn trong cơ thể anh trở nên mạnh khủng khiếp. Bây giờ anh chỉ cần chưởng một cái đã có thể khiến trật tự của không gian này trở nên rối loạn, đất trời sụp đổ.

Song có được lực hỗn loạn đủ mạnh rồi thì tiếp theo phải đi tìm trật tự trong hỗn loạn.

Ngày nào anh cũng ở nhà bế quan tu luyện với ý định đột phá, chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.

Hôm nay, anh đột nhiên mở bừng mắt, cảm thấy có chiến sự ở phía Đông Nam của Thiên Võ, bèn đi đến biên giới ngay.

Lúc này, anh nhìn thấy Tư Không Vũ đang dẫn quân đối đầu với đại quân triệu người của thần triều Đại Uy. Có thể nhận thấy đại quân triệu người của thần triều Đại Uy đều là bán thần!

Thần triều Đại Uy ra đời trên cơ sở nước Long, bây giờ gần như đã nuốt chửng nước Long, Hoàng đế của họ là một Thần Vương!

Trước đây thần triều Đại Uy đã nhiều lần tấn công đế quốc Thiên Võ nhưng đều bị đánh bại. Lần này, việc đại quân của họ áp sát biên giới nằm ngoài dự tính của Ngô Bình.

Anh đi đến trước mặt Tư Không Vũ. Tư Không Vũ biết thân phận của Ngô Bình, nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, quân địch khí thế ngùn ngụt, e rằng chúng ta sẽ tổn thất nặng nề trong trận chiến lần này”.

Ngô Bình đáp: “Ông chỉ cần cầm quân, tôi sẽ hỗ trợ ông”.

Nghe được câu này của Ngô Bình, Tư Không Vũ liền vững dạ hơn.

Phía thần triều Đại Uy, một thần tướng đang ngồi trên lưng một con thần thú, thần thú là một con hổ thần cao mười mấy mét, toàn thân có màu máu, mắt phát ra ánh sáng tím u ám.

Thần tướng này là một đại thần, đến từ một gia tộc lớn của Thần tộc. Hắn quan sát quân đội của đế quốc Thiên Võ, ánh mắt sắc lạnh.

Lúc này, tu sĩ Nhân tộc ở bên cạnh cất lời: “Thần soái, tinh binh của đế quốc Thiên Võ không thể xem thường. Chắc chắn chúng ta sẽ tổn thất rất nhiều tướng sĩ sau trận chiến này”.

Đại thần này lãnh đạm nói: “Hàng triệu bán thần, chết đi vẫn có thể tái tạo. Nhưng binh lính của đế quốc Thiên Võ mà chết thì rất khó đào tạo lại. Tiếp theo, chúng ta liều chết với đối phương, xem ai có thể gánh chịu được!”

Hắn cao giọng: “Đội quân tiên phong, xông lên!”

Quân tiên phong có mười vạn người, đều là tinh binh trong tinh binh, lập tức phát động tấn công về phía đại quân Thiên Võ.

Ngô Bình liếc nhìn, đoạn chỉ tay vào không trung. Vô số tờ giấy lập tức hiện ra, tự động xếp thành hình chiến binh. Thần quang loé lên, những người giấy này biến thành chiến binh con rối cao mười mét, tay cầm vũ khí, lao về phía quân địch với sát khí ngút trời.

“Ầm ầm ầm!”

Bọn họ di chuyển đồng bộ, khí tức khủng khiếp. Đây là Thánh thuật mà chỉ Thánh nhân mới có thể thực hiện, vạn vật trong trời đất đều có thể biến thành binh lính.

Nhìn thấy cảnh này, đội quân tiên phong giảm hẳn sĩ khí, đồng loạt lui lại.

Đại thần kia nổi giận: “Kẻ nào lùi bước, chém đầu!”

Hết cách, quân tiên phong đành cắn răng xông lên. Khi hai bên va chạm, trận chiến nổ ra. Những người giấy này đã biến thành Thánh binh, tất cả đều có năng lực của Thiên Tiên. Đao kiếm loé sáng, một lượng lớn bán thần bị chém chết, còn chẳng đủ sức chống trả.

“Chết tiệt!”, thần tướng nọ giận dữ rống to. Hắn bay lên cao, khoá chặt mục tiêu Ngô Bình, sau đó lao về phía anh với ý định giết chết đối phương!

Ngô Bình chỉ tay vào không trung, một luồng hắc quang liền xâm nhập cơ thể của đại thần kia, lực hỗn loạn bùng phát. Ngay lập tức, hắn từ trên trời rơi xuống, vẻ mặt đau đớn, khí tức va đập lung tung, ý thức rối loạn.

Lúc này, một mãnh tướng của đế quốc Thiên Võ xông đến chém đứt đầu đại thần!

Chủ soái bị chém, binh mã của thần triều Đại Uy lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn. Tư Không Vũ liền chỉ huy đại quân tiến hành truy đuổi và giết địch.

Binh bại như núi lở, chưa đầy một canh giờ, binh lính của thần triều Đại Uy đã chết, đã bị thương, đã trốn chạy, đã đầu hàng. Nhân cơ hội này, Tư Không Vũ tiến quân về phía Đông, đánh xuống ba mươi sáu quận của thần triều Đại Uy!

Diện tích của ba mươi sáu quận này tương đương với diện tích của hai, ba tỉnh của đế quốc Thiên Võ.

Thần triều Đại Uy cả kinh, lập tức tập hợp hai triệu đại quân, hoả lực tập trung ở biên giới phía Tây mới ngăn chặn được.

Đế quốc Thiên Võ nuốt chửng ba mươi sáu quận này, người dân địa phương xếp hàng chào đón họ. Thần triều Đại Uy không hề xem họ là con người, sống rất khổ cực. Thậm chí, thần triều còn không cho phép họ tin thờ Thánh Thiên. Giờ thì tốt rồi, đế quốc Thiên Võ đã đến, cuối cùng họ cũng có thể sống những ngày yên vui.

Quá trình giành lấy ba mươi sáu quận gần như không gặp phải sự kháng cự nào. Sau đó, Tư Không Vũ ra lệnh miễn thuế mười năm cho ba mươi sáu quận, đế quốc còn phân phát gạo mì và nhu yếu phẩm hàng ngày cho mỗi gia đình.

Sau khi xoa dịu lòng dân, Ngô Bình đích thân trấn thủ thành phố ở cực Đông, thành Đông Lâm.

Thành Đông Lâm vốn là một trong bốn thành phố lớn nhất nước Long, sau này về tay thần triều Đại Uy vẫn là thành phố lớn của thần triều Đại Uy, thương mại phát triển và dân số đông đúc. Thành Đông Lâm và các thành phố nhỏ xung quanh có tổng dân số hơn một trăm triệu người, trong đó có rất nhiều bang phái, môn phái.

Nếu thần triều Đại Uy muốn giành lại lãnh thổ đã mất, nơi đầu tiên họ đánh chiếm chắc chắn là thành Đông Lâm. Ngô Bình trấn thủ ở đây để đề phòng thần triều Đại Uy phản công.

Trong một ngôi viện ở thành Đông Lâm, Ngô Bình đang tu luyện, bỗng lòng giật thót, lập tức bay lên trời cao. Anh nhìn thấy ở hướng thần triều Đại Uy có một luồng thần quang từ trên trời giáng xuống. Trong thần quang có hàng triệu đại quân Thần tộc từ trên trời bay xuống, trong đó có một lượng lớn cao thủ Thần tộc!

Gần như cùng lúc đó, ở hướng của nước Long cũng có một luồng thần quang từ trên trời giáng xuống. Từ tiên quang bay xuống hàng triệu tiên binh tiên tướng và rất nhiều cao thủ tiên đạo.

“Hửm? Hai bên muốn quyết chiến sao?”, anh tự nhủ.
Chương 1779: Trận chiến của thần tiên

Thế là anh liên lạc với Chu Nguyên Thông. Chu Nguyên Thông vẫn luôn làm việc ở nước Long, chắc chắn sẽ biết một vài chuyện.

Lúc này Chu Nguyên Thông đang luyện binh ở phủ, vừa nghe tin từ Ngô Bình liền cười hỏi: “Chú đang ở đâu thế?”

Ngô Bình nói: “Anh, em sẽ đến chỗ anh ngay”.

Chu Nguyên Thông đáp: “Ừ, anh đợi chú!”

Chỉ chốc lát sau, anh đã xuất hiện ở trước Chu phủ. Chu Nguyên Thông ra đón anh. Nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Ngô Bình, hắn cũng không bất ngờ, cười bảo: “Mấy năm rồi không gặp, tu vi của chú trở nên đáng sợ hơn rồi”.

Ngô Bình đáp: “Anh cũng rất tuyệt, đã hồi phục tu vi rồi”.

Bây giờ Chu Nguyên Thông đã trở về cấp bậc Đạo Quân, thực lực không thể xem thường.

Chu Nguyên Thông xua tay: “So với chú thì kém xa lắm”.

Hắn mời Ngô Bình vào nhà. Ngô Bình hỏi: “Anh có biết vì sao ban nãy Tiên Giới cử một lượng lớn tiên binh tiên tướng xuống đây không?”

Chu Nguyên Thông đáp: “Còn vì lý do gì nữa? Thần tộc thành lập thần triều Đại Uy thông qua việc thôn tính nước Long, làm như vậy chính là tát vào mặt Đại Thiên Tôn. Đại Thiên Tôn vẫn luôn chuẩn bị phản kích, lần này cử tiên binh tiên tướng xuống đây chính vì đã quyết định công khai đối đầu với Thần tộc”.

Ngô Bình hỏi: “Đối đầu với Thần tộc? Hình như Tiên Giới không có năng lực này mà nhỉ?”

Tuy rằng Tiên Giới mạnh nhưng cũng chỉ nằm trong Khuyên giới thôi, năng lực tổng thể kém xa Thần tộc.

Chu Nguyên Thông nói: “Thế là chú không biết rồi, Đại Thiên Tôn đã bồi dưỡng một nhóm cao thủ ở thiên ngoại từ lâu, còn nhận được sự giúp đỡ của thế lực thiên ngoại. Bây giờ Thần tộc đang phải đối mặt với nhiều thách thức, tinh lực phân tán, thế nên Đại Thiên Tôn mới dám đối chọi với Thần tộc”.

Ngô Bình hỏi: “Anh à, mục tiêu của Đại Thiên Tôn là gì vậy?”

Chu Nguyên Thông đáp: “Anh không phải nhân vật nòng cốt của nhánh Đại Thiên Tôn nên thông tin có hạn. Nhưng anh cảm thấy mục tiêu đầu tiên của Đại Thiên Tôn có lẽ là kiểm soát Khuyên giới của chúng ta”.

Khuyên giới mà đám người Ngô Bình đang sinh sống bao gồm Tiên Giới, đại lục Côn Luân, đại lục Hồng Hoang, vân vân. Diện tích rộng lớn với vô số thế lực, muốn kiểm soát cả Khuyên giới là chuyện cực kỳ khó khăn.

Chu Nguyên Thông thì thào: “Anh nghe nói Đại Thiên Tôn đã đưa vài kẻ mạnh sống qua hai kỷ nguyên về dưới trướng của mình. Không chỉ có những người sống lâu đời này mà có cả một lượng lớn kẻ mạnh đi theo họ”.

Ngô Bình nói: “Nếu Đại Thiên Tôn có thể tiêu diệt thần triều Đại Uy, đối tượng tiếp theo bị nhắm vào e rằng chính là đế quốc Thiên Võ của em”.

Chu Nguyên Thông hỏi: “Chú có dự tính gì?”

Ngô Bình đáp: “Em không có tham vọng, chỉ mong người dân sống yên ổn là được”.

Chu Nguyên Thông bảo: “Khoan hãy vội, cứ chờ xem kết quả trận chiến giữa hai bên. Trận chiến này sẽ không phân thắng bại trong thời gian ngắn đâu”.

Ngô Bình hỏi: “Anh có tham gia vào cuộc chiến với Thần tộc không?”

Chu Nguyên Thông trả lời: “Dĩ nhiên là anh không thoát được rồi. Hay là chú ở lại giúp anh đi?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Được. Vậy em sẽ dùng thân phận giả, giúp anh một tay”.

Chu Nguyên Thông mừng rõ: “Tốt quá rồi! Chú chịu giúp anh, anh muốn không lập công cũng khó!”

Hai anh em đang trò chuyện thì bỗng có thuộc hạ đến báo tin: “Chu tướng quân, Binh bộ Tiên Đình có lệnh!”

Chu Nguyên Thông không nghe lệnh nước Long, chỉ có trách nhiệm với Tiên Đình. Nghe Binh bộ Tiên Đình truyền tin đến, hắn lập tức nhận ý chỉ. Binh bộ yêu cầu hắn lập tức dẫn binh đến đóng quân ở biên giới phía Nam và chờ điều động.

Ngay tức thì, Chu Nguyên Thông chỉnh đốn binh mã rồi thi triển thần thông, dùng kim quang đưa hai trăm nghìn tướng sĩ dưới trướng hắn bay đến biên giới phía Nam.

Trên đường đi, Ngô Bình nói: “Anh à, số binh lính này của anh có quá ít tiên binh, e rằng không đủ sức đấu với đại quân Thần tộc”.

Chu Nguyên Thông đáp: “Hết cách, bây giờ anh cũng chỉ có thể ở bên cạnh hỗ trợ, chủ lực vẫn là đại quân Tiên Đình”.

Đến biên giới phía Nam, Chu Nguyên Thông được bổ nhiệm làm binh đoàn 7, lộ quân 15, phụ trách ngăn ngừa đại quân Thần tộc tấn công phe mình từ phía sau. Cũng có nghĩa là, nếu Thần tộc không chơi trò đánh lén, binh lính của Chu Nguyên Thông sẽ không cần phải chiến đấu.

Ngô Bình bay lên cao, nhìn thấy đại quân Tiên Giới xuất hiện ngày càng nhiều. Họ cưỡi phi thuyền khổng lồ, trên phi thuyền toàn là pháo tiên.

Trang bị của tiên binh cũng vô cùng tinh xảo, súng tiên trong tay họ đều là pháp khí thượng hạng, hàng nghìn hàng tỷ tiên binh có thể đồng thời tấn công vào một điểm. Trước mặt đại quân này, dù là Đạo Tổ cũng chẳng đáng là gì, bắn vài phát súng cùng lúc là tiêu diệt được ngay.

Trên bầu trời cao, một thời không được mở ra tạm thời, bên trong lờ mờ lộ ra một luồng khí tức khủng khiếp, chắc chắn là cao thủ thật sự của Tiên Giới đang trấn thủ ở đó.

Lúc này, hàng trăm con chân long bay đến từ đằng Đông. Chúng lượn vòng trên không trung, sau mỗi một con chân long đều có hàng vạn chiến binh Thuỷ tộc. Năng lực của những chiến binh Thuỷ tộc này không hề kém cạnh tiên binh.

Ngô Bình lẩm bẩm: “Đông Hải Long Cung cũng đến giúp ư?”

Anh đang kinh ngạc thì không gian chợt xuất hiện một bốn bóng người từ trong đó đi ra. Bốn người này đều là Đạo Quân, nhưng khí tức cực kỳ đáng sợ, còn mạnh hơn cả Đạo Tổ mà Ngô Bình từng gặp!

Chu Nguyên Thông cũng bay đến, bảo với anh: “Chú có biết bốn người này là ai không?”

Ngô Bình hỏi: “Là ai vậy anh?”

Chu Nguyên Thông đáp: “Bốn Tán Tiên lớn đương thời. Khi còn là Địa Tiên, họ đã giết Thiên Tiên như chơi vậy. Nay tất cả đều là Đạo Quân, năng lực khủng khiếp hơn xưa. Có điều bốn người này đều đã bị Đại Thiên Tôn thu phục”.

Ngô Bình nói: “Xem ra Đại Thiên Tôn nhất định muốn kiểm soát đại lục Côn Luân”.

Chu Nguyên Thông bảo: “Đại Thiên Tôn buộc phải kiểm soát. Trên đại lục Côn Luân có hai khu vực cấm sinh mệnh. Chú từng đến đó chưa?”

Đương nhiên Ngô Bình biết đại lục Côn Luân có hai khu vực cấm sinh mệnh rộng lớn. Nhưng ngay cả nước Long và Tiên quốc năm xưa còn chưa bao giờ dây vào nơi quỷ quái ấy, nên anh không hề có dự định khám phá khu vực đó.

Chu Nguyên Thông nói: “Hai nơi này, một nơi có các Thánh đang ngủ say, nơi còn lại là Binh tộc hùng mạnh đang ngủ say”.

Ngô Bình giật mình: “Có các Thánh đang ngủ say ư? Có cả Binh tộc?”

Chu Nguyên Thông gật đầu: “Nghe họ nói rằng có lẽ một tai kiếp lớn sẽ xảy đến trong tương lai gần. Điều này có thể sẽ khiến các Thánh và Binh tộc tỉnh giấc, ra khỏi khu vực cấm”.

Ngô Bình nói: “Xem ra Thần tộc đột nhiên muốn giành lấy đại lục Côn Luân, e rằng cũng có suy nghĩ này. Em còn nghe nói có một vị thần muốn luyện hoá đại lục Côn Luân”.

Chu Nguyên Thông cười khẩy: “Nằm mơ! Kẻ đó muốn luyện hoá đại lục Côn Luân thì có lẽ phải nhận được sức mạnh từ các Thánh và Binh tộc. Nhưng kẻ đó chắc chắn sẽ không thành công”.

Ngô Bình hỏi: “Nếu các Thánh tỉnh giấc, kết quả sẽ ra sao?”

Chu Nguyên Thông đáp: “Đại Thiên Tôn nắm giữ Thánh Hoàng Lệnh trong tay, một khi Thánh Hoàng Lệnh xuất hiện cũng như Thánh Hoàng đích thân đến vậy. Các Thánh sẽ làm việc ở bên cạnh Đại Thiên Tôn”.

Ngô Bình nói: “Chẳng trách Đại Thiên Tôn dám đối đầu với Thần tộc. Đại Thiên Tôn thật sự có cơ sở đó”.

Chu Nguyên Thông bảo: “Đúng vậy. Đại Thiên Tôn lên kế hoạch đã nhiều năm rồi, chỉ cần ra tay thì chắc chắn là chuyện trọng đại”.

Hai người đang trò chuyện thì không gian phía sau đột nhiên bị xé rách, xông ra từ bên trong là hàng vạn binh mã Thần tộc, đánh thẳng về phía đại quân của Chu Nguyên Thông.

Chu Nguyên Thông cả kinh, lập tức điều động binh mã chuẩn bị nghênh chiến quân địch. Nhưng thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, mà đối phương có hai cao thủ cấp đại thần thống lĩnh, vừa lao đến đã đối phó với Chu Nguyên Thông, người còn lại thì chém giết tướng quân còn lại.

Ngô Bình cất tiếng: “Xem thường tôi à?”, nói đoạn, anh vung nắm đấm vào đại thần kia.

Anh vừa vung nắm đấm, đại thần kia liền kinh ngạc, vội vàng dùng cả hai tay để tiếp chiêu. Nắm đấm va chạm nhau, một tiếng động lớn rền vang, đại thần kia bị đấm văng mấy trăm mét, ngã mạnh xuống một quả núi lớn, một lúc sau vẫn không có động tĩnh.

Ngô Bình ném ra hàng vạn lá bùa. Những lá bùa này lập tức xếp thành người giấy, biến thành người khổng lồ mười mét, cầm đại đao dài bốn mươi mét, chém về phía mấy vạn binh Thần tộc.

Chu Nguyên Thông và đối phương chiến đấu dữ dội đến mức không thể tách rời. Ngô Bình ngâm một hồi dài, đây là thuật chúc phúc mà chỉ Đại Thánh mới thực hiện được, ánh sáng màu vàng từ trên trời rơi xuống. Sau khi các chiến binh của Chu Nguyên Thông được ánh sáng vàng chạm vào người, sức lực lập tức tăng vọt, không còn sợ đao thương, vừa gầm thét vừa lao thẳng về phía đại quân Thần tộc.
Chương 1780: Dũng tướng Ngô Tiểu Bình

Chu Nguyên Thông cũng vực dậy thần uy, chém chết gã Đại Thần kia. Đội quân của Thần tộc mất đi thủ lĩnh, lập tức tan đàn xẻ nghé. Chu Nguyên Thông dẫn người đuổi theo chém giết.

Trong một thời không thần bí trên bầu trời nước Long có một đám người đang dõi theo tình hình trận chiến ở phía xa. Ngay khi hai vị Đại Thần dẫn theo mấy chục nghìn quân lính Thần tộc xông tới, bọn họ đều tưởng Chu Nguyên Thông sẽ bại trận, còn định phái người đến cứu viện.

Nhưng tình hình sau đó đều vượt quá khả năng tưởng tượng của bọn họ. Đầu tiên là một tướng quân vô danh xuất hiện tung đấm đánh bay Đại Thần, rồi thi triển một thủ đoạn thần thông nào đó biến giấy vụn thành quân lính chống lại đại quân của Thần tộc. Người đó còn sử dụng một loại bí thuật cực kỳ lợi hại có thể tăng thực lực của bộ binh lính Nhân tộc, đao kiếm không thể xuyên qua, dễ dàng chiến thắng đối thủ.

“Tiểu tướng này là ai?”, một ông già râu tóc bạc phơ cất giọng hỏi, ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.

Mọi người thi nhau lắc đầu, không ai nhận ra Ngô Bình trong dáng vẻ hiện tại.

Bấy giờ, một vị Đạo Quân lên tiếng: “Thưa Thiên soái, hay là để tôi gọi cậu ấy đến?”

Ông già râu tóc bạc phơ kia chính là chủ soái của trận chiến lần này, có khí tức rất khủng bố. Nếu Ngô Bình có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra ông ấy là Đạo Tôn tu luyện ở thiên ngoại!

Ông ấy đáp: “Không cần đâu. Truyền lệnh của ta, bổ nhiệm cậu ấy làm tướng quân lãnh đạo binh đoàn 10, lộ quân 15. Phân cho cậu ấy thêm một trăm nghìn tinh binh để ra tiền tuyến đánh trận”.

Tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ. Các tướng quân có thể dẫn đầu một trăm nghìn quân lính đều là những người có máu mặt ở Tiên Giới. Vậy mà chủ soái lại phong một tướng quân nhỏ bé đến cả tên cũng không cần hỏi làm tướng quân thống lĩnh cả một binh đoàn.

Thế nhưng không một ai dám hoài nghi mệnh lệnh của chủ soái, lập tức có người chạy đi truyền lệnh.

Ngô Bình đang thu gom vũ khí, trang bị của đại quân Thần tộc. Những thứ này đều là đồ tốt, có thể để binh sĩ của đế quốc Thiên Võ sử dụng.

Đúng lúc này, một vị Đạo Quân tay cầm một dải lụa màu vàng bay tới trước mặt anh. Người đó nói: “Thiên soái có lệnh, bổ nhiệm cậu làm tướng quân của binh đoàn 10!”

Anh giật mình kinh ngạc. Thấy thế, Chu Nguyên Thông vội vàng nói: “Cảm tạ Thiên soái! Người anh em mau nhận lệnh đi!”

Anh giơ hai tay nhận lấy dải lụa vàng, trong lòng thấy hơi bực bội. Anh thầm nhủ tại sao mình phải đánh trận giúp bọn họ?

Vị Đạo Quân kia gật đầu nói tiếp: “Một trăm nghìn tinh binh sẽ tới đây ngay”.

Sau đó ông ta mới hỏi: “Cậu tên gì?”

Anh đáp: “Ngô Tiểu Bình”.

“Hy vọng Ngô tướng quân tiếp tục chiến đấu anh dũng, lập công cho Tiên Đình. Chỉ cần cậu thắng trận, chắc chắn sẽ được ban thưởng hậu hĩnh”.

Ông ta nói thêm vài câu khích lệ rồi rời đi.

Ngô Bình thở dài nói với Chu Nguyên Thông: “Anh, Thiên soái nhà các anh thực sự coi tất cả là người một nhà nhỉ? Lại còn phong cho em làm tướng quân nữa”.

Chu Nguyên Thông lại vui mừng bảo: “Chú có biết Thiên soái là người như thế nào không?”

Ngô Bình hỏi: “Người như thế nào?”

Hắn đáp: “Ông ấy là cao thủ ở thiên ngoại, được người đời gọi là Thiên Nộ Đạo Tôn, anh em kết nghĩa của Đại Thiên Tôn đấy. Lần này Đại Thiên Tôn mời ông ấy xuống núi là vì quyết tâm thắng trận này”.

Ngô Bình nói: “Thì ra là Đạo Tôn. Anh biết chức tướng quân binh đoàn này của em là cấp mấy không?”

Chu Nguyên Thông cười bảo: “Chức của chú không thấp đâu, tương đương với thống lĩnh, võ tướng tam phẩm”.

Ngô Bình tỏ vẻ ghét bỏ: “Em là Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ mà lại phải chạy tới đây làm quan tam phẩm cho bọn họ à?”

Chu Nguyên Thông khuyên nhủ: “Chú em đã đến đây rồi thì cứ sống yên ổn ở đây thôi”.

Anh đáp: “Được thôi. Triều đình này có uy danh lớn đấy. Em cũng muốn mượn danh này chém giết Thần tộc thỏa thích một phen”.

Một lát sau có người dẫn theo một trăm nghìn tinh binh tới, tất cả đều là binh lính chính quy của Tiên Đình. Người có tu vi yếu nhất cũng là Địa Tiên Long Môn. Ai lợi hại hơn tí cũng đã là cảnh giới Hư Tiên. Còn quan tướng thì đạt tới Thần Tiên, Chân Tiên.

Ngô Bình nhanh chóng phát hiện ra sự khác biệt giữa họ với tu sĩ bình thường ở Khuyên giới. Trong người họ đều có Thiên Đạo rất rõ ràng, chứng tỏ hoàn cảnh tu luyện của bọn họ có Thiên Đạo hoàn chỉnh!

Anh vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ rốt cuộc vị Đại Thiên Tôn này có thủ đoạn gì mà người khác không biết?

Đội quân kia nhìn thấy anh đều tỏ vẻ tôn kính, bởi vì khi đến nơi bọn họ đều được nghe về sự tích một đấm đánh bại Đại Thần của anh cùng với chiến tích một mình chém giết mấy chục nghìn quân Thần tộc! Chính nhờ vào thực lực mạnh mẽ ấy mà quân lính dưới trướng của anh thiệt mạng rất ít.

Mọi binh sĩ đều thích một tướng quân như vậy.

Ngô Bình nói với bọn họ: “Chào các anh em, sau này chúng ta sẽ phải cùng kề vai sát cánh xông pha chiến trường. Tôi tên là Ngô Tiểu Bình”.

Nói xong, anh lệnh cho một trăm nghìn binh lính dựng trại tạm thời tại chỗ, chờ đợi mệnh lệnh từ cấp trên.

Bên phía thần triều Đại Uy, một lượng lớn lính Thần tộc hạ xuống từ trong thần quang để bổ sung lực lượng. Tuy hai bên vẫn chưa thực sự bắt đầu khai chiến nhưng vẫn đang không ngừng xảy ra xung đột nhỏ lẻ, thiệt hại nặng nề.

Ngô Tiểu Bình quan sát trang bị của các hậu duệ Tiên đó, bảo bọn họ thể hiện các thủ đoạn chiến đấu đã được huấn luyện. Tất cả đều đã được rèn luyện nhuần nhuyễn, được đúc kết từ trong chính chiến trường khốc liệt nên đều là tinh túy cả.

Thế nhưng anh là cao thủ võ học, thoắt cái đã nhìn ra vấn đề của các thủ đoạn này. Chúng thiếu sự phối hợp, cũng thiếu kỹ năng nòng cốt làm cơ sở.

Anh lại quan sát trận chiến của các tiên binh, cũng phát hiện ra được rất nhiều sơ hở. Hiện giờ chưa có việc gì cần làm nên anh tự sáng tạo ra một bộ kỹ năng chiến đấu và mười hai chiêu thức dùng trong chiến đấu, sau đó truyền lại cho một trăm nghìn binh lính bằng thần niệm.

Truyền tin bằng thần niệm tựa như khắc sâu trong đầu. Đám binh lính nhanh chóng học theo, thi nhau tập luyện.

Quả thực bộ kỹ năng chiến đấu mới có uy lực mạnh hơn nhiều. Hơn nữa cứ mười binh lính Ngô Tiểu Bình lại chọn ra một người để truyền thụ kỹ năng nòng cốt, biến người đó thành trung tâm.

Mười người kết hợp tạo thành một trận pháp chiến đấu loại nhỏ. Mười nhóm như vậy lại tạo thành một trận pháp trăm người. Mười nhóm trăm người lại tập hợp thành trận pháp nghìn người.

Tối đó, anh dùng máu Thần Vương luyện chế Thần Vương Đan. Đan dược này giúp các binh lính nâng cao thực lực mà không gây xung đột với quá trình tu hành sau này.

Thần Vương Đan tiêu tốn máu Thần Vương. Lần này anh bỏ ra không ít máu, huy động đồng thời một trăm lò luyện đan nên đã luyện chế ra được mười nghìn viên trong vòng một đêm.

Đợi khi trời sáng, anh đưa số đan dược này cho mười nghìn binh lính mạnh nhất sử dụng. Bọn họ đều là các cao thủ được học kỹ năng nòng cốt.

Anh ăn xong bữa sáng rồi trò chuyện với Chu Nguyên Thông. Bỗng có quan viên đến báo tin: “Binh đoàn số 10 nghe lệnh, lập tức đến thành Đại Ô cứu viện lộ quân 5!”

Nghe thấy thế, anh liền giậm chân một cái. Một luồng sáng màu vàng rực rỡ dâng lên khỏi mặt đất, đưa cả đoàn quân một trăm nghìn người bay về phía thành Đại Ô.

Thành Đại Ô là một bức chắn nằm ở phía Tây Nam nước Long, từng bị thần triều Đại Uy chiếm đoạt nhưng về sau giành lại được độc lập. Lúc này lộ quân 5 đang quyết chiến với đại quân của Thần tộc ở đây. Mỗi bên phái ra chừng sáu, bảy trăm nghìn binh lính, giành từng tấc đất ngọn cỏ, chém giết ác liệt máu chảy thành sông.

Một trăm nghìn quân của Ngô Tiểu Bình dừng chân ở đằng sau đại quân Thần tộc. Đây là nơi nguy hiểm nhất nhưng cũng là nơi có thể chặt đứt quân tiếp viện cho Thần tộc.

“Bọn họ là ai?”, chủ tướng của lộ quân 5 thấy có người tiếp đất ở đằng sau đại quân Thần tộc, lập tức bực bội mắng chửi: “Đồ ngu xuẩn, đến đó không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?”

Mấy tên phó tướng bên cạnh cũng nhao nhao lắc đầu: “Trông mặt mũi lạ hoắc, chắc là một thằng ranh con không hiểu chuyện. Haiz, chỉ tiếc cho các binh sĩ Tiên Giới kia phải bỏ mạng oan uổng!”

Ngô Bình vừa chạm chân xuống đất lập tức tung ra một trăm nghìn viên Kim Châu. Chúng rơi xuống, biến thành các chiến sĩ mặc áo giáp vàng cao chừng mười lăm mét, hò hét ầm ĩ lao tới tấn công đại quân Thần tộc.

Một trăm nghìn binh lính cầm nỏ tiên trong tay, đứng sau đoàn quân giáp vàng kia bắn giết Thần tộc. Điều bất ngờ nhất chính là chủ tướng của binh đoàn lại một mình lao vào giữa quân địch, tay cầm thanh đao dài mười mét. Anh vừa vung đao lên, đao quang hiện ra, đao khí bắn tung tóe khắp nơi. Toàn bộ Thần tộc trong vòng năm mét đều bị chém giết thịt nát xương tan!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK