Sức lực con cá này rất mạnh, đáng tiếc nó nằm trong tay Ngô Bình, cũng giống như con kiến nhỉ vậy, không có sức phản kháng.
Con cá gấp gáp, truyền âm nói: “Thả tôi đi, tôi còn phải đi báo tin cho Ngũ công chúa!”
Ngô Bình rất hiếu kỳ, hỏi: “Ngũ công chúa nào?”
Cá lớn nói: “Con gái thứ năm của yêu tổ Bắc Hải, anh không biết sao?”
Ngô Bình: “Ồ, Bắc Hải này còn có một yêu tổ sao?”
Thực lực của yêu tổ ít nhất cũng thuộc cấp bậc Thánh Ngũ, cực kỳ đáng sợ.
Anh hỏi: “Mày không đi báo tin, nhảy lên thuyền tôi làm gì?”
Cá lớn: “Vừa nãy có mấy tên hải yêu truy sát tôi, tôi bất đắc dĩ phải nhảy lên đây tránh bị đuổi giết”.
Ngô Bình: “Mày cũng được xem là hải yêu, tại sao bọn họ lại muốn đuổi giết mày?”
Cá lớn: “Tôi nghe trộm được kế hoạch làm phản của chúng, đương nhiên bọn chúng sẽ không muốn thả tôi đi rồi. Trước đó, tôi đã bị giết một lần rồi, buộc lòng phải đưa thần hồn vào con cá này, không ngờ lại bị bọn họ đuổi giết đến”.
Ngô Bình lại càng hiếu kỳ, anh hỏi tiếp: “Kẻ làm phản là thuộc hạ của ai, yêu tổ sao?”
Cá lớn: “Đương nhiên là thuộc hạ của hang yêu Bắc Hải rồi. Bọn họ liên lạc với một yêu tinh bạch tuộc của Bắc Hải, muốn nhân lúc yêu tổ bị thương rồi bế quan để giết hại Ngũ công chúa, cướp đoạt hang yêu”.
Ngô Bình thoáng chốc đã tìm thấy trọng điểm, anh hỏi: “Hang yêu này rất quan trọng với bọn chúng sao?”
Cá lớn: “Đương nhiên rồi, tổ tiên của yêu tinh Bắc Hải, hơn phân nửa đều sinh ra ở hang yêu, chỉ cần kiểm soát được hang yêu, đồng nghĩa kiểm soát được chúng yêu của Bắc Hải”.
Ngay lúc này, vô số hơi thở hùng mạnh kéo đến, thoáng chốc đã khóa chặt Ngô Bình và cá lớn, một âm thanh vang lên xung quanh, cực kỳ hung tàn lạnh lẽo: “Tên loài người kia, ta khuyên ngươi đừng lo chuyện bao đồng! Rời khỏi nơi này, sẽ tha chết cho ngươi!”
Ngô Bình cười lạnh: “Loại tôm tép như mày nhiều lời vậy sao?”
Nói rồi, anh đánh ra một chưởng từ xa, mặt nước gần đó nổ tung, một con tôm lớn chừng năm thước bay ra, trực tiếp rơi lên thuyền.
Ngô Bình cầm đao, rạch thịt tôm từng đường, bỏ lên lò than nướng ăn, mùi vị cũng không tệ.
“Ngươi… lại dám ăn thịt tướng quân Tôm Càng của chúng ta, to gan lắm!”. Một hải yêu khác lớn tiếng quát.
“Ừ, bây giờ đang là mùa ăn cua”. Nói xong, anh bèn vươn tay, vói vào mặt nước, một con cua lớn chừng cái thớt bị kéo lên bờ, anh lập tức gõ mai cua, lấy gạch cua như thủy tinh ra.
Hai mắt anh phát sáng, nói: “Ăn với thịt ba chỉ, làm bánh bao cua không tệ chút nào”.
Nghĩ đến bánh bao cua, anh bỗng phóng hóa thân, đưa nguyên liệu vào trong cung, để người trong nhà nấu ngay.
“Tướng quân cua và tôm đều bị đánh chết rồi, mau chạy đi!”
Không biết là ai hét lên, mặt biển bỗng nổi sóng, rất nhiều hải yêu đều rút khỏi hiện trường.
Nhìn thấy Ngô Bình tiện tay đã giết chết hai tướng quân hải yêu, cá lớn vô cùng khâm phục, bèn nói: “Tại hạ là thiên tướng Bôn Lưu dưới trướng yêu tổ, đa tạ ơn cứu mạng của thượng tiên!”
Ngô Bình: “Anh muốn đi đâu, tôi đưa anh đi một đoạn”.
Vị thiên tướng tên Bôn Lưu vội nói: “Đến nơi này, đi thêm ba mươi vạn dặm nữa là thủy cung Bắc Hải”.
Ngô Bình: “Đi!”
Anh nói xong, một luồng sáng nâng cá lớn bay lên không trung, bay một hơi ba mươi vạn dặm rồi mới xuống nước. Cá lớn này rất vui mừng, lại bơi thêm vài tiếng đồng hồ thì đã đến thủy cung Bắc Hải.
Thuận tay giúp một hải yêu, lúc này núi thần lại nói: “Nó sắp ra rồi!”
Sau đó, Ngô Bình nhìn thấy mặt nước nổi lên bọt nước, sau đó một cột trụ kim loại vàng, thô to như gò núi dần dần nổi lên, bên ngoài có các bùa chú tự nhiên huyền diệu, vô cùng khó tin.
Cây cột dâng lên cả vạn mét, phóng ra vô vàng luồng sáng, sức mạnh hùng mạnh đó khiến Ngô Bình cũng cảm thấy bản thân cực kỳ nhỏ bé, gần như nó chỉ cần nhẹ nhàng ra đòn thì có thể phá vỡ bầu trời, đánh vỡ mặt đất!
Ngô Bình: “Núi thần, thứ này quá mạnh, tôi sợ không thể thu phục được nó”.
Núi thần: “Tôi có thể giúp cậu một tay”.
Nói xong, sức mạnh của núi thần bỗng chốc xuyên vào hai tay Ngô Bình, ánh mắt anh sáng lên, thân hình khẽ di chuyển, hóa thành người khổng lồ cả vạn mét, hai cánh tay khổng lồ nắm giữ cây cột kim loại to lớn trước mặt.
Sức mặt núi thần thi triển, không ngừng đối đầu với sức mạnh căn nguyên của cây cột, qua chừng năm phút, một luồng sức mạnh độc nhất vô nhất khắp đất trời, bùng nổ từ trong cây cột, tiến vào trong thân thể Ngô Bình.
Anh lập tức hấp thụ toàn bộ để luyện hóa!
Lúc này, anh ngồi xếp bằng trong không trung, tay trái nắm cây cột khổng lồ, thân thể được một luồng sáng bao bọc.
Nửa ngày sau, Ngô Bình mở bừng mắt, cây cột khổng lồ trong tay bỗng thu nhỏ, biến thành một cây cột dài chừng ba mét, rộng chừng hai ngón tay,
Anh cũng khôi phục lại vóc dáng như người thường, xoay cây cột trong tay một vòng, rất thuận tay. Nhưng trong cây cột ẩn chứa sức mạnh kinh khủng kinh thiên động địa, bây giờ luồng sức mạnh đã bị Ngô Bình kiểm soát.
Lúc này, núi thần thu hồi sức mạnh của nó, thân thể Ngô Bình bỗng chùng xuống, suýt nữa đã rơi vào trong biển.
Anh nói: “Cây cột này quá mạnh, lai lịch nó thế nào vậy?”
Núi thần: “Đây là bảo vật Kỷ Nguyên, mỗi một kỷ nguyên đều sẽ sản sinh ra một vài chí bảo thiên địa, vật này là một trong số đó. Nó là chí báo ngũ hành do vũ trụ này nuôi dưỡng ra, tôi đã trải qua mười kỷ nguyên, chém giết bao nhiêu lần cũng không thể đoạt được một cái”.
Ngô Bình: “Sao cậu cảm nhận được nó?”
Núi thần: “Nó xuất hiện trong phạm vi của tôi, hơn nữa bản thân tôi cũng rất nhạy cảm với loại chí bảo này”.
Ngô Bình:” Xem ra nơi này không nên ở lại lâu”.
Nói xong, anh bay về phương hướng hang yêu.
Sau khi anh đi không lâu, bầu trời bỗng nhiên biến sắc, từng gương mặt khổng lồ đang lơ lửng trên không, đôi mắt khổng lồ đáng sợ nhìn chằm chằm mặt biển, như thể đang tìm kiếm gì đó.
Lúc này, Ngô Bình đã đến thủy cung Bắc Hải gần đó mà cá lớn đã nói đến. Cách đó không xa chính là một hòn đảo lớn, trên đảo có một vương quốc, dân chúng an cư lạc nghiệp, ca múa thái bình.
Anh rơi xuống trên bãi cát, tìm thấy một khoảng đất trống dưới gốc cây, lấy bàn ghế gia vị ra. Lúc này, hóa thân quay về, đem theo bánh bao cua mà trong nhà vừa chuẩn bị, anh bèn hấp ăn ngay tại chỗ.
Một cái bánh bao cua vừa vào bụng, anh đã nghe thấy sau lưng có người nuốt nước miếng hỏi: “Người anh em, bánh bao của anh có thể cho tôi ăn thử không?”
Ngô Bình quay đầu nhìn, một ông lão đánh cá trông có vẻ thành thật đang giương mắt thèm thuồng nhìn bánh bao của anh.
Anh lập tức nói: “Không được”.
Nói đùa à, bánh bao này là là từ nguyên liệu do đích thân anh bắt lên, vận chuyển xa nghìn dặm, tự mình hấp, giá trị thực sự không thể đo đếm, sao có thể cho người khác ăn chứ? Cho nên, anh lập tức từ chối.
Ông lão đánh cá khẽ thở dài, nói: “Ăn không được, đáng tiếc thật. Người anh em, vậy tôi dùng cả của tôi đổi lấy bánh bao của anh được không?”
Nói rồi, ông ta lấy ra hai con cá trong giỏ cả sau lưng, hai con cá vừa dài vừa nhỏ, tựa như cá lại tựa như tôm, một đỏ một trắng.
Nhìn thấy bọn chúng, Ngô Bình ngây người, bởi vì anh phát hiện, hơi thở hai con cá này cực kỳ mạnh mẽ, ít nhất cũng là thực lực cấp bậc Đạo Quân! Cá yêu lợi hại như vậy, mà ông lão này lại lấy ra đổi bánh bao ăn?
Anh liếc nhìn đánh giá ông lão từ trên xuống dưới, lại không thể nhìn ra được thực lực ông ấy. Nhưng trao đổi như vậy không thiệt, bèn gật đầu: “Một con cá, đổi năm cái, tổng cộng mười cái”.
Ông lão đánh cá vội gật đầu: “Được được, mười cái cũng được”.
Ngô Bình bèn lấy một cái lồng, bên trong có đúng mười cái bánh bao, bỏ lên bàn nói: “Bên trong có nước sốt, ông cứ thoải mái dùng”.
Sau đó anh lấy hai con cá, hai con cá đáng thương nhìn anh, đầy vẻ cầu xin.
Anh đang nghĩ, có nên thả cá ra không, ông lão đánh cá thản nhiên nói: “Không thể thả. Hai con cá chính này đã ăn cư dân của hai hòn đảo, tôi không dễ gì mới bắt được đấy”.
Ngô Bình nhíu mày, ăn thịt người dân của hai hòn đảo, cá yêu này hung tàn thật!
Chương 1862: Ông già vô danh.
Anh hừ một tiếng, lấy đao ra rồi phanh thây luôn hai con cá. Dùng phương pháp lươn kho tàu chế biến ngay tại chỗ, đồng thời bỏ thêm ít gia vị dược liệu,
Ông lão đánh cá đó vừa thưởng thức vị ngon của bánh bao gạch cua, vừa cười nói: “Hương vị này cũng được đó, cậu có thể chia cho tôi một bát không?”
Ngô Bình: “Được, cho ông một bát”.
Anh múc mấy bát trước, dùng hóa thân gửi về nhà cho cha mẹ và người thân thưởng thức, mấy bát còn lại, anh chia cho ông lão đánh cá một bát.
Hai người cầm lấy đũa, ăn đến mức miệng đầy dầu, ông lão đánh cá khen ngợi không ngớt hương vị tươi ngon của cá.
Ăn cá xong, Ngô Bình lau miệng: “Tôi phải xưng hô như nào với ông?”
Ông lão đánh cá cười ha ha: “Một người vô danh như tôi đây, sớm đã quên mất họ tên rồi, người ta đều gọi tôi là ông lão vô danh”.
Ngô Bình nheo mắt lại: “Ông chạy đến đây, chắc không chỉ là để ăn một bát cá, thưởng thức một vỉ bánh bao chứ?”
Ông lão đánh cá gật đầu: “Thứ mà được cậu lấy từ biển gọi là 'Trấn Hải Thần Cương', là một trong bảy bảo vật xuất hiện ở kỷ nguyên này. Thứ này không hề tầm thường, ai có được nó thì người đó sẽ là cường giả kỷ nguyên của tương lai”.
Ngô Bình: “Ông tới đây là vì nó sao?”
Ông lão đánh cá cười nói: “Cậu không cần lo lắng. Cậu đã luyện hóa nó rồi, phía sau chắc chắn có cường giả mạnh hơn tôi giúp đỡ cậu. Tôi tự nhận thấy mình không có sức luyện hóa thần vật này, vì vậy không dám tranh giành với cậu đâu”.
Ngô Bình: “Ồ, vậy mục đích tiền bối tìm tôi là?”
Ông lão đánh cá: “Lão phu mong cậu có thể ra tay giúp tôi một lần”.
Ngô Bình: “Giúp ông thế nào?”
Ông lão đánh cá: “Đặt Trấn Hải Thần Cương ở một nơi, tạm thời trấn áp tà vật ở đó. Tất nhiên tôi sẽ không để cho cậu làm không công, tôi muốn tặng thứ này coi như là món quà”.
Nói xong, ông lấy từ trong sọt cá ra một khúc gỗ, bên trên dán một lá bùa dùng để trấn áp sức sống trong khúc gỗ.
Nhìn thấy khúc gỗ này, Ngô Bình cảm thấy cành liễu trên người run nhè nhẹ, anh lập tức hiểu được, khúc gỗ này chính là cái mà Liễu thần đang tìm!
Anh ung dung thản nhiên nói: “Tiền bối, một khúc gỗ thì có thể có giá trị gì?”
Ông lão đánh cá cười nói: “Nó là bản nguyên của một vị cường giả kỷ nguyên, giá trị của nó không hề nhỏ”.
Ngô Bình suy ngẫm một lúc rồi hỏi: “Cái mà ông muốn trấn áp là tà vật gì?”
Ông lão đánh cá: “Đôi mắt của ác ma năm kỷ nguyên trước, nó có thể kiểm soát tâm chí của vạn vật, vô cùng khó đối phó. Thứ này không thể nào giết chết nó, chỉ có thể trấn áp. Trước mắt, nơi phong ấn nó đã bị nới lỏng, cần loại thần vật như Trấn Hải Thần Cương này giúp trấp áp”.
Ngô Bình: “Tiền bối tìm được tôi thế nào vậy?”
Ông lão đánh cá cười nói: “Lúc cậu lấy Trấn Hải Thần Cương đi, tôi đã ở gần đó”.
Ngô Bình lén hỏi núi thần: “Lời nói của ông già này có đáng tin không?”
Núi thần: “Trấn Hải Thần Cương đã bị cậu luyện hóa, cho dù ông ấy lấy thì cũng không luyện hóa được, tạm thời cho ông ấy mượn dùng cũng không phải là không được”.
Ngô Bình nói: “Nếu tiền bối đã nói như vậy, vậy thì vãn bối cũng chỉ có thể đồng ý thôi”.
Ông lão vô danh cười nói: “Cậu là người có vận khí lớn, lựa chọn của cậu ngày hôm nay sẽ cứu vãn rất nhiều sinh linh”.
Ngô Bình: “Tiền bối, khúc gỗ này cứ đưa cho tôi trước đi”.
Ông lão vô danh giao khúc gỗ cho Ngô Bình, Ngô Bình thì lấy Trấn Hải Thần Cương đã thu nhỏ ra rồi nói: “Khi tiền bối sử dụng, chỉ cần nói một câu 'To', nó sẽ to lên rồi trấn áp tà vật đó”.
Hai tay ông lão vô danh nhận lấy Trấn Hải Thần Cương, ông cười nói: “Cậu bé, chúng ta sau này còn gặp lại”.
Sau khi ông lão vô danh đi, Ngô Bình cười nói: “Cái này có thể khôi phục được Liễu thần rồi”.
Nói xong, anh xé lá bùa trên khúc gỗ xuống, cành liễu trên người lập tức bay ra, chỗ tận cùng cắm rễ lên khúc gỗ.
Lúc này trong đầu anh vang lên giọng nói của Liễu thần: “Huyền Bình, cảm ơn cậu giúp tôi tìm được bản nguyên”.
Ngô Bình cười nói: “Dì Liễu, dì mau chóng khôi phục đi. Đúng rồi, trở về thì tặng cháu một cành liễu mạnh hơn nhé”.
Liễu thần: “Được”.
Dứt lời, khúc gỗ và cành liễu đồng thời biến mất.
Núi thần: “Thực lực của Liễu thần này thật sự cũng không yếu chút nào, tối thiểu có thực lực của năm, sáu kỷ nguyên”.
Ngô Bình: “Ừm, cô ấy thực sự rất mạnh”.
Nói xong, anh thu dọn bát đũa lại rồi nói: “Hiếm khi đến Bắc Hải một chuyến, tôi đi dạo xung quanh một chút”.
Trên đảo có một quốc gia, Ngô Bình đi dạo loanh quanh ở vương đô, mua không ít đồ, chuẩn bị mang về nhà tặng người thân.
Đi loanh quanh gần nửa ngày, khi anh ra khỏi cửa hàng thì nhìn thấy một đội quân đi qua, cầm đầu là một người con trai dũng mãnh uy nghiêm, người khoác áo giáp, phía sau là một đoàn tùy tùng đi theo.
Người con trai đó dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế, khi ánh mắt hắn ta lướt qua Ngô Bình, đột nhiên cảm thấy kinh hãi, vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến lên phía trước hành lễ: “Ân nhân, tiểu nhân cuối cùng cũng gặp được ngài!”
Ngô Bình quan sát một lúc mới nhận ra đây chính là con cá lớn kia, nhưng đã đổi sang thân hình khác”.
Anh cười nói: “Sao cậu lại ở đây?”
Người con trai đó nói: “Công chúa đang dừng chân ở hành cung trên đảo, vì vậy tiểu nhân cũng ở đây. Ân nhân, công chúa biết là ngài đã cứu tôi, trong lòng vô cùng cảm kích, ra lệnh cho tiểu nhân tìm được ân nhân. Nếu như ân nhân có thời gian, có thể theo tiểu nhân đến hành cung một chuyến không?”
Ngô Bình suy nghĩ một lát: “Được thôi”.
Người con trai vô cùng mừng rỡ, nhường ngựa cho Ngô Bình, đích thân cưỡi ngựa dẫn đường cho anh.
Chưa đi được bao xa, họ đã đến một căn nhà lớn, bên ngoài là một rừng cây. Đi qua rừng cây mới nhìn thấy chỗ ở, cổng chính đóng chặt, trước cổng có lính canh gác.
Khi đi đến cổng, lính canh mở cổng ra, một đoàn người đi vào.
Vừa bước vào sân, Ngô Bình đã cảm thấy trong sân này có một sự áp chế vô cùng kinh khủng, anh cho rằng bản thân đã hoàn toàn bị khóa chặt, chỉ cần có bất kỳ những cử động bất thường nào, lập tức sẽ bị vài đại trận giết chết.
Người con trai dẫn Ngô Bình đến một đại điện, anh ta vào điện thông báo trước. Không bao lâu sau, bên trong truyền ra một giọng nói: “Mời cậu vào điện nói chuyện”.
Ngô Bình đi vào, anh phát hiện có rất nhiều cô gái đang ngồi trong điện, người nào cũng trẻ tuổi xinh đẹp, sắc nước hương trời, trông vô cùng diễm lệ. Những cô gái này ngồi ở bàn thấp hai bên, toàn bộ đều ngồi quỳ trên đất.
Anh vừa bước vào, những cô gái này đều nhìn anh với vẻ tò mò, có mấy cô gái còn mạnh dạn nháy mắt với Ngô Bình.
Trong đó, có một người con gái ngồi ở trung tâm, cô ấy ăn vận lộng lẫy quý phái, dung mạo cũng xuất chúng nhất trong tất cả những cô gái ở đây, cô nói: “Cảm ơn anh đã cứu tướng quân Bôn Lưu. Tôi là ngũ công chúa của Bắc Hải, vẫn chưa biết đại danh của công tử”.
Ngô Bình: “Lý Huyền Bình. Cứu người chỉ là tiện tay mà thôi, không đáng nhắc tới”.
Người con gái nói: “Nghe tướng quân Bôn Lưu nói, thực lực của công tử xuất chúng, không biết có bằng lòng dốc sức vì bổn cung hay không?”
Ngô Bình: “Tôi tự do tự tại, không thích bị gò ép, xin công chúa hãy mời người tài giỏi hơn”.
Ngũ công chúa cười nói: “Nếu công tử không muốn, bổn cũng cũng không miễn cưỡng. Đang ngồi ở đây là những cô gái xinh đẹp nhất đảo này, công tử thích cô gái nào, có thể trực tiếp đưa đi”.
Ngô Bình nói: “Không cần đâu”.
Sắc mặt ngũ công chúa trầm xuống: “Công tử không ưng họ sao?”
Ngô Bình nói: “Không phải là không ưng, chỉ là tôi không cần”.
Ngũ công chúa nhẹ nhàng nói: “Nếu công tử đã không cần, Bân Lưu, ngươi giết mấy người này cho cá ăn đi”.
Mặt Ngô Bình biến sắc: “Giết rồi cho cá ăn?”
Ngũ công chúa: “Đảo này lãnh địa của ta, tất cả con dân đều là nô lệ của ta, ta có quyền sinh sát bọn họ”.
Ngô Bình: “Vì tôi không cần quà tặng của công chúa, nên công chúa giết bọn họ?”
Ngũ công chúa: “Đúng vậy, nếu như công tử thương xót bọn họ, thì có thể chọn vài cô rồi mang đi”.
Ngô Bình cười khẩy: “Công chúa đang uy hiếp tôi?”
Chương 1863: Tiến hóa trong hang Yêu
Ngũ công chúa bật cười, khi cười vẻ mặt cô ta không hề có dáng vẻ con người nên có, trở nên rất huênh hoang. Dù sao yêu cũng chỉ là yêu, tính tình tàn ác, nói trở mặt là trở mặt.
“Ở đây không ai có thể làm trái ý của ta, mặc dù anh có ơn với Bôn Lưu nhưng cũng không thể”.
Ngô Bình hừ một tiếng: “Con người tôi không thích người khác uy hiếp mình”.
Nói rồi anh vung tay lên, phụ nữ xinh đẹp ở khắp điện đều bị anh thu vào hết trong Động Thiên, sau đó anh sải bước đi về phía Ngũ công chúa.
Ngũ công chúa sửng sốt, sau đó cười nói: “Chẳng phải anh đã thu hết vào rồi sao?”
“Bốp!”
Ngô Bình đánh một cái lên mặt cô ta, Ngũ công chúa sửng sốt, sau đó trên mặt xuất hiện rất nhiều vảy, hai bên má đều có những vết nứt hệt mang cá.
“Anh dám đánh tôi?”
“Bốp!”
Ngô Bình lại đánh thêm một cái nữa, sau đó giơ tay ra xách cô ta lên, lạnh nhạt nói: “Một con cá yêu mà thôi, cô tưởng mình là công chúa thật đấy à?”
Ngũ công chúa muốn phản kháng nhưng bị Ngô Bình túm lại, cô ta không thể nào động đậy.
“Dẫn tôi đến hang Yêu!”, anh nói.
Ngũ công chúa ngạc nhiên, sau đó tức giận nói: “Anh đến hang Yêu làm gì?”
Ngô Bình: “Nghe Bôn Lưu nói, tất cả yêu ở Bắc Hải đều có liên quan đến hang Yêu, tôi muốn đi xem thử ra sao”.
Vẻ tức giận của Ngũ công chúa dần biến mất, cô ta nói: “Nếu anh đã muốn đi thì tôi dẫn anh đi là được chứ gì”.
Tướng quân Bôn Lưu đó khiếp sợ, ngây ngốc đứng đó không dám động đậy, vì hắn biết rõ thực lực của Ngô Bình.
Ở một bên khác, Ngũ công chúa biến thành một con cá lớn màu vàng trốn vào đại dương, Ngô Bình đi theo sau nó.
Bơi được vài tiếng, không biết đi được bao xa rồi, phía trước xuất hiện một cái hang dưới đáy biển rất lớn. Động này không ngừng hút hết lượng nước biển lớn vào trong, cái hang tối đen như mực.
Ngũ công chúa quay đầu lại nhìn Ngô Bình: “Đây là hang Yêu, anh dám vào không?”
Ngô Bình hiểu ra tại sao nữ yêu này lại muốn dẫn anh đến đây. Anh không thể nhìn thấu được hang Yêu này.
Anh hỏi: “Chẳng phải đã nói sinh linh vào trong hang Yêu sẽ biến thành yêu sao?”
Ngũ công chúa: “Đó chính là yêu thú đời đầu, như đám yêu thú bọn ta đều là đời sau của yêu thú đời thứ nhất. Theo những gì cha ta nói, yêu thú đời đầu tiên ở cả Bắc Hải không quá một trăm con yêu thú. Một trăm yêu thú đời đầu này dần được sinh ra trong rất nhiều năm”.
Đúng lúc này, Ngô Bình nhìn thấy một mạch nước ngầm xuất hiện, nước trong đó vòng xoáy với tốc độ cao, kéo theo rất nhiều tôm cá vào hang Yêu.
Anh nhíu mày: “Đám tôm cá này bị hút vào trong đó thì sẽ thế nào?”
Ngũ công chúa: "Bị bóng tối vô tận nuốt chửng, mỗi ngày đều có rất nhiều sinh linh trong biển bị cuốn vào nhưng những sinh linh có thể sống sót đi ra ngoài, đồng thời tiến hóa thành yêu, bắt đầu từ sự tồn tại từ hang Yêu cho đến bây giờ chưa đến một trăm yêu thú”.
Lúc này giọng của Núi thần vang lên: “Nếu cậu muốn xuống dưới, tôi có thể đảm bảo cho cậu không gặp chuyện gì cả”.
Ngô Bình: “Tiền bối biết lai lịch của hang Yêu này sao?”
Núi thần: “Nếu ta không lầm, cái gọi là hang Yêu này hẳn là một trong các bảo vật quan trọng kỷ nguyên của kỷ nguyên này, tác dụng của nó là mở ra sự tiến hóa cho các sinh vật. Đương nhiên, tôm cá bình thường này tiến đây đều sẽ chết, nhưng cậu thì khác, cậu đã đi trên con đường tiến hóa của bản thân, sau khi vào đó cậu chỉ có thể như hổ mọc thêm cánh, như cá gặp nước. Tất nhiên, chủ yếu là có tôi ở bên cạnh bảo vệ cậu”.
Ngô Bình: “Vậy tôi xuống dưới thử xem?”
Núi thần: “Năng lượng của bảo vật này có hạn, đi vào càng sớm thì càng nhận được nhiều ích lợi”.
Ngô Bình nhìn Ngũ công chúa hỏi: “Cô nói xem tôi có dám xuống không?”
Ngũ công chúa cười mỉa: “Dù là cha ta cũng chỉ biết nhìn không dám…”
Cô ta còn chưa nói hết câu, Ngô Bình đã biến mất, ảnh nhảy vào trong vực sâu vô tận, bị bóng tối bao vây.
Ngũ công chúa ngớ người, lẩm bẩm: “Sao anh ta dám!”
Lúc này tướng quân Bôn Lưu vội vàng chạy đến, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Ân nhân đâu rồi?”
Ngũ công chúa bình tĩnh nói: “Anh ta vào hang Yêu rồi”.
Tướng quân Bôn Lưu hoảng sợ: “Vào hang Yêu? Công chúa, cô không khuyên anh ta sao?”
Ngũ công chúa nhìn Bôn Lưu, hắn vội cúi đầu: “Ý của tôi là ân nhân từng cứu mạng tôi, tôi không muốn anh ta xảy ra chuyện gì cả”.
Ngũ công chúa lạnh lùng nói: “Cái người ngang ngược này có chết thì cũng đã chết rồi”, nói rồi cô ta rời đi không hề ngoái đầu lại nhìn, trong lòng đã chắc chắn Ngô Bình sẽ chết bên trong.
Ngô Bình và vô số tôm cá bị vòng xoáy hút vào vực sâu, vòng xoáy xoay vòng xuống dưới. Trong lúc này, liên tục xuất hiện đủ loại áp lực khủng khiếp, tôm cá lần lượt bị xé nát, chỉ có những con cực kỳ may mắn mới tiếp tục đi xuống dưới.
Nhưng cứ xuống được một đoạn thì sức mạnh kéo xé lại xuất hiện, mỗi lần như thế lại mạnh hơn. Không lâu sau tất cả tôm cả đều chết, chỉ có Ngô Bình tiếp tục bị cuốn xuống dưới.
Đến cuối cùng, sức mạnh đã trở nên vô cùng đáng sợ, Ngô Bình phải gắng hết sức chống trả lại nó.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng dừng lại giữa không trung tối đen như mực. Trong bóng tối có rất nhiều xúc tu sợi tơ, mảnh như sợi tóc vươn về phía anh.
Cả đoạn đường bị hút xuống lúc nãy đã khiến anh rất mệt, anh nhắm mắt lại để mình lơ lửng giữa không trung, không muốn động đậy.
Nhưng anh cảm nhận được những sợi tơ này không có ác ý mà thân thiết tiếp xúc với làn da anh, sau đó phân tán tia sáng đâm vào từng tế bào của anh.
Ngô Bình trợn to mắt, anh cảm nhận được những tia sáng này đang mô phỏng và tính toán với cơ thể anh, từ đó tìm ra được con đường tiến hóa tối ưu nhất.
Anh ngạc nhiên nói: “Núi thần, chuyện này cũng thần kỳ quá”.
Núi thần: “Cũng không có gì lạ, vật này xuất hiện ở rất nhiều kỷ nguyên trước đó, vốn dĩ không thuộc về vũ trụ này. Trải qua nhiều kỷ nguyên và vũ trụ, nó cất giữ rất nhiều thông tin của các cường giả trong nhiều kỷ nguyên, biết làm thế nào để trở nên mạnh hơn”.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, tia sáng đã lấy được thông tin sau khi tính toán, đồng thời truyền lại tất cả thông tin cho Ngô Bình. Cùng lúc đó, một luồng năng lượng diệu kỳ xuyên qua tế bào của anh bằng tia sáng giúp quá trình tiến hóa của anh dễ dàng hơn.
“Ầm!”
Một tiếng động vang lên trong bóng tối, ánh sáng rực rỡ xuất hiện, sau đó lần lượt đi vào mắt trái và mắt phải Ngô Bình làm anh tạm thời không nhìn thấy gì.
Đến khi mắt anh dẫn thích nghi thì đã nhìn rõ được mọi thứ ở đây. Xung quanh là vô số bộ phận nhúc nhích, bên trên có rất nhiều sợi tơ vươn dài ra nhẹ nhàng đung đưa.
Nhìn thấy rõ tình hình ở đây, Ngô Bình nói: “Núi thần, chúng ta nên đi rồi”.
Nói rồi một lực đẩy được sinh ra, anh được nâng lên trên, mấy giây sau đã ra khỏi hang Yêu.
Sau đó anh lên khỏi mặt biển, duỗi tay chân ra, cười nói: “Cảm giác rất kỳ lạ, chắc là mình có thể đột phá cảnh giới Tiên Hoàng rồi”.
Nói rồi anh bèn biến mất, đi đến đế quốc Thiên Võ.
Trong hoàng cung của đế quốc Thiên Võ, Ngô Bình vung tay một cái, các mỹ nữ trong điện Ngũ công chúa đáp xuống, Ngô Bình bảo Đường Tử Di hỏi lần nữa, nếu muốn ở lại thì làm cung nữ, nếu không muốn thì đưa bọn ra khỏi cung, cho họ một ít tiền để họ tự kiếm sống.
Các cung nữ này không có nhiều quyền tự chủ trên đảo, đây là lần đầu tiên đến hoàng cung, nơi này chẳng khác nào nơi ở trong mơ của họ, đa số đều đồng ý ở lại làm cung nữ.
Sắp xếp cho mấy người này xong, Ngô Bình lập tức bế quan chuẩn bị đột phá.
Năng lượng trong tế bào và thông tin mà hang Yêu truyền đạt giúp Ngô Bình biết mình nên làm thế nào. Vì thế anh tu luyện vô cùng thuận lợi, chỉ hơn nửa ngày anh đã đột phá đến cảnh giới Thần Tiên tầng thứ sáu.
Tầng thứ tư Thần Tiên gọi là Tiên Biến; tầng thứ năm Thần Tiên tên là Động Huyền; tầng thứ sáu Thần Tiên thì gọi là Thần Cơ.
Chương 1864: Đại chiến thần yêu
Cảnh giới Thần Cơ, vô cùng huyền diệu, đến được cảnh giới này, Ngô Bình chớp mắt đã biết nhân quả, nghe tiếng đã biết tương lai, thần cơ diệu toán, có thể nhìn thấu bí mật đất trời!
Bước vào Thần Cơ Cảnh thì anh đã tư cách đột phá đến cảnh giới tiếp theo, Thần Tiên Thất Cảnh.
Thần Tiên Thất Cảnh, thuộc giai đoạn thứ ba của Thần Tiên, gọi là Tiên Hoàng! Tiên Hoàng, có nghĩa là hoàng thất trong cõi tiên, cho nên cảnh giới này không phải chuyện đùa.
Ngô Bình thử đột phá, nhưng cảnh giới Thần Cơ của anh khiến anh ý thức được rằng bây giờ chưa phải lúc, còn thiếu vài cơ duyên và điều kiện. Đương nhiên, nếu anh miễn cưỡng đột phá, thì cũng có thể trở thành Tiên Hoàng, nhưng như vậy sẽ không viên mãn, sẽ để lại một vài tai họa ngầm.
Bỗng nhiên, trong lòng anh khẽ động, thầm nói: “Xem ra, mình phải đến tiên vực Cửu Lôi một chuyến, giải quyết gọn ghẽ thần yêu kia”.
Vốn dĩ, anh cảm nhận được, thần yêu kia là một cơ duyên lớn đối với hắn, lần này đi nhất định sẽ có thu hoạch lớn!
Đã lâu rồi anh không đến tiên vực Cửu Lôi, lần trước rời đi, đã là mấy năm trước rồi. Nhưng anh đã để Thượng Quan Linh Nhi ở lại nơi đó thay anh xử lý mọi việc.
Anh và chủ nhân của sấm sét đã trao đổi, hiện tại Lôi Địa cũng do anh kiểm soát, cửu đại Thần Lôi cũng nghe theo mệnh lệnh của Thượng Quan Linh Nhi, vì vậy hiện tại Thượng Quan Linh Nhi chính là chúa tể của tiên vực Cửu Lôi, cho dù là tu luyện hoàng khí hay là tu luyện lôi khí thì đều nghe theo lệnh một mình cô ấy.
Khi Ngô Bình nhìn thấy Thượng Quan Linh Nhi, cô ấy đang xử lý rất nhiều chuyện. Bỗng nhiên thấy Ngô Bình xuất hiện, cô ấy vô cùng vui mừng: “Phu quân, cuối cùng anh cũng về rồi!”, Nói rồi cô ấy liền lao vào lòng anh.
Ngô Bình cười nói: “Linh Nhi, lần này anh sẽ đưa em rời đi, sau này không cần phải ở lại nơi này nữa”.
Thượng Quan Linh Nhi biết chuyện của thần yêu: “Phu quân, lần này anh đến là muốn luyện hóa thần yêu sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh nghĩ đã đến lúc rồi”.
Thượng Quan Linh Nhi biết chuyện đó nguy hiểm thế nào, cô ấy khẽ thở dài: “Nhưng mà…”
Ngô Bình: “Không cần lo lắng, anh nhất định sẽ thành công”.
Ở bên cạnh Thượng Quan Linh Nhi một lúc, anh lại nói chuyện với chủ nhân của sấm sét.
Chủ nhân của sấm sét cười nói: “Cuối cùng anh cũng nghĩ thông rồi”.
Ngô Bình: “Chủ nhân của sấm sét, sau khi luyện hóa thần yêu, tôi hy vọng cũng có thể hấp thụ được một phần sức mạnh Lôi Nhãn, cũng tiện để tu luyện Lôi Thần Quyết Vạn Giới”.
Vạn Giới Lôi Thần Quyết này có uy lực rất lớn, tuy anh không cần thiết phải tu luyện, nhưng Thượng Quan Linh Nhi thì có thể, anh quyết định, nhân cơ hội này nâng cấp tu vi của Thượng Quan Linh Nhi.
Chủ nhân của sấm sét: “Có thể, Lôi Nhãn kia ẩn chứa bên trong sức mạnh vô biên, có được nó rồi, tốc độ tu luyện Vạn Giới Lôi Thần Quyết sẽ rất nhanh, nhiều nhất là ba tháng là có thể tu luyện đến trên ba mươi trọng”.
Ngô Bình: “Tôi muốn để Thượng Quan Linh Nhi tu luyện, đến lúc đó mong chủ nhân của sấm sét chỉ giáo cô ấy thêm!”
Chủ nhân của sấm sét: “Nếu anh không yên tâm thì tôi có thể nhận cô ấy làm đồ đệ. Có quan hệ đồ đệ rồi, tôi còn có thể không tận tâm hay sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Chủ nhân của sấm sét, thực lực hiện tại của ông, có thể đạt đến trình độ cao thủ mấy Kỷ Nguyên?”
Chủ nhân của sấm sét: “Miễn cưỡng cũng được xem như trình độ cao thủ hai trăm triệu nguyên, nhưng nếu tôi luyện hóa Lôi Nhãn, lập tức có thể trở thành cao thủ Tứ Kỷ Nguyên”.
Ngô Bình: “Cao thủ Tứ Kỷ Nguyên? Vậy cũng rất lợi hại rồi”.
Sau khi hai bên thỏa thuận xong, Ngô Bình lại xuống mặt đất, vết nứt trên mặt đất không ngừng tuôn ra hoàng khí. Sau đó, anh hóa thành một bóng mờ, chui sâu vào trong đất men theo khe nứt.
Rất nhanh sau đó, anh đã đến được thế giới dưới lòng đất mênh mông. Một Lôi Nhãn khổng lồ hình lốc xoáy trôi lơ lửng trên không, vòng xoáy này có đường kính hơn trăm mét, bắn ra từng tia chớp.
Những tia chớp này, đan xen thành mười vạn lá bùa sấm chớp, trấn áp quái vật bên dưới.
Cùng lúc đó, một luồng khí màu vàng ngưng tụ thành mười sợi xích, khóa chặt quái vật này, khiến nó không thể động đậy.
Hình dạng của quái vật tựa người nhưng cũng không giống người, vóc dáng cao hơn mười mét, lớp ngoài cơ thể là một lớp vảy màu vàng, có sáu mắt, mỗi một con mắt đều có hai đồng tử, vì vậy trông vô cùng kỳ dị.
Chủ nhân của sấm sét: “Lý Huyền Bình, anh chuẩn bị xong chưa?”
Ngô Bình: “Được rồi!”
“Rầm rầm!”
Lôi Nhãn được chủ nhân của sấm sét kích hoạt, toàn bộ bùa sấm bắt đầu phát sáng, ngưng tụ thành vô số xiềng xích sấm chớp, siết chặt quái thú.
Ngô Bình đáp xuống gần quái vật, tay nắm một dây xích do luồng khingưng tụ, dây xích rung lên, bỗng nhiên phân tán, hóa thành một bóng người, lao về phía Ngô Bình.
Giây tiếp theo, Ngô Bình cảm nhận được một luồng sức mạnh hung hãn đè nặng lên người anh, đây là sức mạnh đời trước Chân Hoàng để lại. Anh đã tu luyện đến toàn bộ Chân Vương, Thái Nhất Hoàng Cực hai mươi tám trọng.
Lúc này, hoàng khí xuyên vào người, tu vi của anh bỗng chốc đạt đến cảnh giới Chân Hoàng! Ngay lúc ấy, anh mặc quần áo Thiên Đế đã mua từ Thiên Y Quán, sức mạnh Chân Hoàng xuyên vào trong, thoáng chốc đã khởi động công năng của bộ quần áo này!
Đồng thời, núi thần cũng tỏa ra sức mạnh khủng khiếp, hỗ trợ cho anh!
Quái vật kia bỗng ngẩng đầu, sáu con mắt đầy hung hãn, miệng rống lớn, đồng thời bộc phát toàn bộ sức lực. Sức mạnh của nó vô biên, vừa giãy dụa đã lập tức tránh được xiềng xích sấm sét, đấm một quyền về phía Ngô Bình.
Vẻ mặt Ngô Bình lạnh lẽo, anh vung tay, vững vàng đỡ lấy một đòn tấn công của quái vật tạo thành do thần và yêu kết hợp.
“Ầm!”
Đỡ được một quyền, anh lại trở tay đánh một quyền Tận Thế, đánh vào ngực thần yêu.
Thần yêu thét lớn một tiếng, cong mình như tôm. Ngô Bình một chân đá nó rơi xuống đất, sau đó tấn công từ xa, thoáng chốc đã đánh ra hơn trăm quyền!
Đồng thời, chủ nhân của sấm sét cũng đang sử dụng sức mạnh Lôi Nhãn, giúp Ngô Bình trấn giết thần yêu.
“Ầm!”
Thần yêu quá mạnh, nó kịp thời phản công, một quyền đã đánh gãy xương sườn Ngô Bình.
Lúc này, Ngô Bình sử dụng hết toàn bộ kỹ năng, hơn nữa còn mượn sức mạnh của núi thần và Chân Hoàng, lại có cả chủ nhân của sấm sét giúp đỡ bên cạnh.
Những cho dù như vậy, anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ thế cân bằng.
“Ầm!”
Trên người thần yêu mọc ra một cái đuôi, đuôi sắc nhọn như lưỡi đao, đột nhiên, thoáng chốc đâm qua cơ thể Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức lại tung ra vài cú đấm, khéo léo thoát ra khỏi sự kiểm soát của đối phương.
Cuộc chiến ác liệt vẫn tiếp tục diễn ra, tình hình Ngô Bình càng lúc càng tệ, đến cuối cùng gần như bị đánh đến không còn sức đánh trả, thần yêu cười hung tợn, đánh từng quyền liên tiếp vào người anh. Quần áo Thiên Đế đã bị đánh đến rách nát, không thể bảo vệ được anh.
Núi thần: “Sức của tôi rất mạnh, không thể thi triển được toàn bộ”.
“Rầm!”
Vừa nói xong, anh lại bị đánh một quyền bay đi.
Lau vết máu nơi khóe miệng, Ngô Bình bỗng điểm tay. Vốn dĩ, anh cố gắng sử dụng tuyệt học của điện đường Cực Võ, Thiên Cương Chỉ.
Lúc trước anh tu luyện Thiên Cương Chỉ, không thể thành công, bây giờ trong lúc cấp bách lại tu luyện thuận lợi, vừa điểm, thì một con mắt của thần yêu kia đã bị xuyên qua, rống gào một tiếng.
Trận chiến tiếp tục, Ngô Bình không biết đã đánh bao nhiêu hồi, toàn bộ tuyệt kỹ võ thuật đã sử dụng một lượt, tất cả đều luyện thành thục.
Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, đến ngày thứ ba, Thiên Cương Chỉ của Ngô Bình cuối cùng cũng giúp anh miễn cưỡng kéo lại chút ưu thế.
Một quái vật, một loài người, đánh như không biết mệt. Bọn họ đều bị thương nặng nề, nhưng những vết thương này trên người bọn họ không đáng nhắc đến, chớp mắt đã có thể khôi phục.
Đến ngày thứ tư, âm thanh chủ nhân của sấm sét bỗng vang lên: “Lý Huyền Bình, anh còn không hạ được nó nữa thì tôi sợ rằng không thể kiên trì được nữa đâu!”
Ngô Bình: “Chủ nhân sấm sét, anh kém cỏi quá vậy, đột phá cho tôi!”
Chương 1865: Trở thành Chân Hoàng
“Rầm rầm!”
Bỗng nhiên, không gian xung quanh chợt thay đổi. Thì ra, anh đã đột phá đến tầng thứ nhất Vũ Vương Công, tạo ra một cánh cổng không gian, nhốt thần yêu vào trong. Còn xiềng xích sấm sét thì phong ấn cánh cổng này lại từng tầng từng tầng.
Sau đó, Ngô Bình lại lĩnh hội được tầng thứ hai, tầng thứ ba Vũ Vương Công. Một khi tu luyện đến tầng thứ ba thì anh cũng chính là chủ nhân không gian!
Thế nhưng, thần yêu không cho anh thời gian, vừa đột phá đến tầng thứ hai, cánh cổng không gian kia đã bị phá vỡ, thần yêu xông ra ngoài, hai bên lại tiến vào cuộc ác chiến.
Thế nhưng, lúc này Ngô Bình đã chiếm ưu thế, một quyền một cước, đều đánh thần yêu thảm hại.
Đến ngày thứ năm, Ngô Bình lại phong ấn lần nữa, còn nhân cơ hội đột phá đến tầng thứ ba Vũ Vương Công.
Lần này, cuối cùng Ngô Bình cũng chiếm được thế chủ động, anh lập tức thả thần yêu ra ngoài, dùng Vũ Vương Công đối phó với nó.
Đánh đến ngày thứ bảy, thần yêu đã sắp không chống đỡ nổi, nhưng lại đán không chết, còn chủ nhân sấm sét thì cũng dần dần đến cực hạn.
“Liệt Thiên Chưởng! Chết đi cho ta!”
Đánh một hồi, Ngô Bình bỗng thi triển võ học phần sau của Vũ Vương Công, Liệt Thiên Chưởng. Anh đánh ra một chưởng thẳng vào giữa ngực thần yêu.
“Răng rắc!”
Cuối cùng, đòn tấn công này của anh đánh vào đầu thần yêu, sau đó móc ra từ trong thân thể nó một luồng sáng chín màu, đây chính là mật mã sinh mệnh của thần yêu!
Trước đó, anh đã từng luyện hóa một thần yêu thứ phẩm, thu lợi rất lớn. Bây giờ, mật mã sinh mệnh của thần yêu chân chính rõ ràng càng hoàn hảo hơn!
Chủ nhân sấm sét nói: “Lý Huyền Bình! Anh nhất định phải trong ba ngày luyện hóa mật mã sinh mệnh này, nếu không thần yêu sẽ dựa vào đó mà sống lại!”
Ngô Bình: “Ba ngày đủ rồi. Chủ nhân sấm sét, anh giúp Linh Nhi tu hành đi”.
Thượng Quan Linh Nhi được anh đưa đến nơi này, cùng với Lôi Nhãn bắt đầu tu luyện Vạn Giới Lôi Thần Quyết, bởi vì có Lôi Nhãn và sức mạnh sấm sét, lại có thêm chủ nhân sấm sét chỉ điểm, tốc độ tu luyện của Thượng Quan Linh Nhi tăng vọt!
Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, anh dựa vào Thần Tiên Kinh, nội dung Thái Thanh đạo kinh, cùng với sự hiểu biết của bản thân, cũng bắt đầu hấp thụ mật mã sinh mệnh này.
Cũng may trước đó anh cũng từng hấp thụ một phần mật mã sinh mệnh của thần yêu, lần này đã có kinh nghiệm, tiến hành rất thuận lợi.
Chưa đến một ngày, anh đã hấp thụ hoàn toàn mật mã sinh mệnh, chuyển hóa thành sức mạnh của bản thân!
Sau khi mật mã sinh mệnh được hấp thụ, cảnh giới Thần Tiên trì trệ cuối cùng cùng cũng đột phá, anh thuận lợi đột phá đên Thần Tiên tầng bảy, Trụ Quang Cảnh!
Trụ Quang Cảnh, trụ có nghĩa là thời gian, Trụ Quang Cảnh có nghĩa anh đã sở hữu năng lực thăm dò thời gian và ảnh hưởng thời gian! Mà khi có được loại năng lực này thì được gọi là Tiên Hoàng!
Sau đó, Ngô Bình lại lần lượt đột phá đến Thái Nhất Hoàng Cực Kinh hai mươi chín, rồi ba mươi, rồi đạt đến Chân Vương viên mãn!
Khi anh đạt đến cảnh giới Chân Vương viên mãn, hoàng khí trong thân thể anh bỗng sôi sục, anh cảm thấy thân thể mình đã có được thu hoạch trong yêu quật này, lúc này cuối cùng cũng thi triển toàn bộ, với sự trợ giúp từ hoàng khí anh thuận lợi đột phá lên trên, đạt đến Thái Nhất Hoàng Cực Kinh thứ ba mươi mốt!
Lúc này, hoàng khí dung hợp hoàn toàn với thân thể anh, trở thành một phần sức mạnh của anh. Anh cũng dựa vào đó, mà chính thức trở thanh Chân Hoàng!
Một khi tu vi được đột phá thì mật mã sinh mệnh của thần yêu cuối cùng cũng bị anh kiểm soát hoàn toàn.
Đến khi anh mở mắt ra thì đã là một tháng sau, Thượng Quan Linh Nhi vẫn đang tu hành dưới Lôi Nhãn, tốc độ rất nhanh.
Chủ nhân sấm sét nói: “Qua hai tháng nữa, cô ấy có thể xuất sư rồi!”
Ngô Bình: “Chủ nhân sấm sét, cám ơn anh. Tôi ra trước, Linh Nhi giao cho anh vậy. Đợi sau khi cô ấy thành công thì bảo cô ấy đến đế quốc Thiên Võ tìm tôi”.
Chủ nhân sấm sét cười nói: “Được!”
Đi ra khỏi lòng đất, Ngô Bình tìm đến Hạ Sở Sở và Liễu Nhan, hai cô gái là bạn bè mà anh quen biết của tiên vực Cửu Lôi, xem như là hồng nhan tri kỷ của anh vậy.
Nhìn thấy Ngô Bình, hai cô gái đều sụt sùi.
Liễu Nhan nói: “Anh Huyền Bình, bây giờ anh đã là chủ nhân của tiên vực này rồi, không biết anh định thế nào?”
Ngô Bình: “Tiên vực này, để nó tự sinh tự diệt vậy, nếu có tôi ảnh hưởng vào, trái lại cũng không tốt. Còn mọi người, có nguyện ý đi theo tôi rời khỏi nơi này không?”
Liễu Nhan và Hạ Sở Sở nhìn nhau, đều gật đầu: “Nguyện ý!”
Ngô Bình nói: “Mọi người, cứ đến cung ta dẫn dắt một đội vệ binh đi”.
Cứ như vậy, Ngô Bình dẫn theo hai cô gái quay ngược lại đế quốc Thiên Võ. Sau khi về cũng, anh thi triển Chân Hoàng, khiến hai cô gái lập tức đã có được thể chất Thái Cổ Chân Nhân thời đầu, sau đó tiếp tục tu luyện trên nền tảng này, tiến cảnh nhanh chống!
Để sắp xếp cho hai cô gái, Ngô Bình lại sắp xếp hai đội vệ binh, một là Tử Nhan Vệ, do Liễu Nhan làm đội trưởng, nhóm còn lại là Sở Nhân Vệ, do Hạ Sở Sở làm đội trưởng. Hai đội vệ binh đều do các cô gái xinh đẹp đảm nhiệm, mà những thị vệ nữ này, không có ngoại lệ đều được Ngô Bình ban cho thân phận Thái Cổ Chân Nhân thời đầu.
Trên thực tế, thân là Chan Hoàng, anh có thể ban thưởng cao nhất cho người khác là thực lực Chân Hoàng, chỉ là thân phận như vậy quá mạnh, số lượng có hạn, anh sẽ không tùy tiện dùng đến.
Ngô Bình về đến nhà chưa được mấy ngày, đã có một cành liễu bay đến, trực tiếp rơi vào tay anh. Anh biết, đây chính là càn liễu do Liễu thần đưa cho anh sau khi đã khôi phục sức lực.
Khi cầm lấy cành liễu, anh khẽ suy nghĩ trong lòng, giấy tiếp theo đã bay lên không trung, quan sát xung quanh. Lúc này, anh nhìn thấy không ít nơi trong đế quốc Thiên Võ có lốc xoáy đen ẩn hiện. Lốc xoáy này nối liền trời đất, to lớn, hùng vĩ tựa như xuyên qua cả hai giới, chứng tỏ có chuyện khôn hay xảy ra!
Đây chính là năng lực của Thần Cơ Cảnh, chuyện xấy chưa kịp xảy ra, thì anh đã có thể dự đoán được.
“Chẳng lẽ là tà ma sao?”
Nghĩ đến đây, anh lập tức đến chỗ mà lốc xoáy xuất hiện. Đây là một vùng núi hoang, xung quanh không có bóng dáng người nào xuất hiện. Anh vừa xuất hiện, mặt đất bỗng trồi lên một bàn tay ma quỷ tối đen, vồ về phía anh.
Thế nhưng hơi thở anh cực kỳ kinh khủng, bàn tay ma quỷ vừa chạm vào anh, lập tức biến mất, không còn lại gì, dưới mặt đất lại truyền đến tiếng than đau đớn.
Anh cười lạnh: “Thứ ma quỷ gì thì ra hết đây cho ta!”
Anh khẽ quát một tiếng, đất trên mặt đất sôi sục, rung chuyển, một con quái vật xấu xí từ trong khe nứt trên mặt đất xuất hiện. Nó có màu xám nhạt, bên trong cuộn chặt vô vàn tròng mắt, tròng mắt ở bên trong, con ngươi chuyển động trong cơ thể xuyên thấu của quá vật. Trong mỗi tròng mắt, có vô số linh hồn tà ác mạnh mẽ đang bị phong ấn!