Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2913: Dã tâm của Thiên gia

Thiên Thượng Cửu nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Ngươi là người phương nào?”

Ngô Bình cười nói: “Ngươi trả lời vấn đề của ta đã, vì sao ngươi lại muốn để Lưu trưởng lão giúp ngươi lấy Thất Bảo Đăng?”

Thiên Thượng Cửu lạnh lùng nói: “Tiểu tử, giải trừ kiếm khí trong cơ thể của ta ngay, nếu không, Thiên gia sẽ đuổi giết người đến tận chân trời góc biển”.

Ngô Bình bĩu môi, vung kiếm chặt đứt một cánh tay của hắn ta, nói: “Ngươi không nói, không sao, ta sẽ chém người thành nhân côn, móc hai mắt, cắt lưỡi, sau đó lột bỏ da toàn thân của ngươi, rồi cuối cùng ném vào trong chảo dầu. Ngươi yên tâm, dầu đó chắc chắn sẽ không phải thứ dầu bình thường, chắc chắn đủ để chiên ngươi”.

Sau đó, anh hỏi Giang Hải Sơn: “Thưa bác, trong nhà có nuôi chó không?”

Giang Hải Sơn lập tức nói: “Ta thích nuôi chó, trong nhà có mười mấy con tiên khuyển, còn có mấy còn mãnh hổ”.

Ngô Bình: “Vậy là tốt rồi, như vậy, một bữa là có thể gặm sạch cái tên Thiên Thượng Cửu này. Để cho hắn ta bị ăn sạch, Thiên gia cũng sẽ không thể tìm ra được dấu vết”.

Thiên Thượng Cửu bị dọa sợ, lập tức nói: “Coi như ngươi lợi hại, ta nói! Kết giới của Tiên Giới sắp mở ra, Thiên gia của ta cần phải thu thập một số bảo vật, chuẩn bị thật đầy đủ!”

Ngô Bình đã nghe nói từ sớm, kết giới của Tiên Giới chuẩn bị biến mất, đến lúc đó, sẽ hình thành một đại Tiên Giới, vì thế, anh hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”

Thiên Thượng Cửu: “Chuẩn bị một số pháp bảo Hỗn Độn, chống lại sự xâm nhập của các sinh vật từ Hỗn Độn Giới”.

Ngô Bình: “Sinh vật ở Hỗn Độn Giới muốn xâm chiếm Tiên Giới?”

Thiên Thượng Cửu: “Đương nhiên. Nơi mở kết giới không chỉ có Tiên giới, mà còn có cả Hỗn Độn Giới! Đến lúc đó, Hỗn Độn Giới cũng là một phần của Tiên Giới, một số sinh vật ở nơi đó cũng sẽ bước ra bên ngoài!”

Giang Sơ Nhan không nhịn được, nói: “Ngươi nói bậy! Ở Hỗn Độn Giới có đại năng tọa trấn, làm sao bọn họ có thể sẽ để mặc cho sinh vật ở Hỗn Độn Giới đi ra bên ngoài!”

Nghe Giang Sơ Nhan nói xong, Thiên Thượng Cửu bỗng nhiên cười to ha ha: “Các ngươi thì biết cái gì? Những người gọi là cường giả cấp Hỗn Độn ở Hỗn Độn Giới cũng chỉ chiếm cứ một khu vực nhỏ ở đó! Hơn nữa, bọn họ cũng không dám trêu chọc đến sinh vật ở Hỗn Độn Giới. Bằng không thì, tu sĩ Tiên Giới đã tràn vào đó từ sớm rồi!”

Ngô Bình hừ một tiếng: “Ta hoàn toàn không tin lời ngươi nói. Nếu sinh vật ở Hỗn Độn Giới quả thật đáng sợ đến như thế, thì tu sĩ nhân loại không hề có khả năng dừng chân ở nơi đó”.

Thiên Thượng Cửu: “Cho dù lời của ta có là phóng đại đi chăng nữa, thì nguy cơ chắc chắn sẽ đến sớm. Đến lúc đó, đại đa số Nhân tộc, đại đa số tông môn đều sẽ bị tiêu diệt. Căn cứ theo suy tính của lão tổ Thiên gia bọn ta, đại bộ phận Tiên giới sẽ bị sinh vật từ Hỗn Độn Giới và chủng tộc khống chế chúng chiếm giữ, bọn họ sẽ khôi phục lại bộ mặt ban đầu của “Thiên Giới”. Mà Nhân Tộc, lại chỉ có thể co đầu rút cổ đến không được một phần mười khu vực”.

Giang Sơ Nhan: “Thiên Giới?”

Thiên Thượng Cửu: “Thiên Giới, chính là thời không cực lớn cùng chứa của Hỗn Độn Giới và Tiên Giới, mười đại Tiên Giới đều ở khu vực sáng lập Thiên Giới, mà cái gọi là Tiên Giới, chẳng qua cũng chỉ là biên giới của mười đại Tiên Giới. Nhưng thật ra ở giữa các đại tiên giới, còn có một khu vực lớn không thể biết rõ, Hỗn Độn Giới cũng ở trong nơi đó”.

Giang Khúc đã khôi phục lại một chút, hắn ta đứng lên, trầm giọng hỏi: “Thất Bảo Đăng đang ở đâu?”

Thiên Thượng Cửu vung tay lên, ném một cái nhẫn ra.

Ngô Bình cầm lên nhìn xem, thì thấy bên trong quả nhiên có một chiếc đèn, cùng với một số món khác. Anh ném nhẫn trữ vật cho Giang Khúc, sau đó hỏi Thiên Thượng Cửu: “Thiên gia chuẩn bị nhiều như vậy là vì mục đích gì?”

Thiên Thượng Cửu có hơi kinh ngạc mà liếc nhìn Ngô Bình một cái, lạnh nhạt nói: “Đối với các thế lực nhỏ bé yếu đuối thì chuyện này chính là một thảm họa, nhưng đối với Thiên gia bọn ta mà nói thì đây lại là cơ hội. Thiên gia tướng coi đây là cơ hội để chiêu mộ tu sĩ từ khắp mọi nơi, thành lập Thiên Đình!”

Ngô Bình cười lạnh: “Thành lập Thiên Đình, vậy thì ai làm Thiên Đế?”

“Đương nhiên là lão tổ Thiên gia của ta!” Thiên Thượng Cửu không hề kiêng dè: “Bên người của lão tổ Thiên gia bọn ta có mười hai vị cường giả Hỗn Độn đi theo, thực lực của ông ấy cũng là Cảnh Đỉnh Hỗn Độn. Có thể đạt đến thực lực như ông ấy, chẳng có được mấy người”.

Ngô Bình như đang suy tư gì đó, bỗng nhiên anh nâng Thiên Thượng Cửu lên, đưa hắn ta đến Nghị Sự Điện của núi Nguyên Thủy. Mấy vị trưởng lão nhanh chóng chạy đến, Ngô Bình ném người xuống, sau đó kể lại hết sự việc đã xảy ra.

Biểu cảm của các vị trưởng lão trở nên phức tạp, một vị trưởng lão nói: “Chuyện này, bọn ta sẽ xử lý một cách thích đáng, cậu về trước đi”.

Đây là một củ khoai lang nóng phỏng tay, bây giờ Ngô Bình ném nó cho núi Nguyên Thủy, sau đó lại trở về nhà của Giang Sơ Nhan.

Trên dưới nhà họ Giang đều đối đãi với Ngô Bình hết sức nhiệt tình, lấy ra món đồ tốt nhất khoản đãi, Ngô Bình ăn uống no đủ, rồi đêm đó ngủ lại tại nhà họ Giang.

Sáng sớm hôm sau, Giang Hải Sơn đi ra ngoài từ sớm, sau khi trở về, ông nói với Ngô Bình: “Lý công tử, bọn họ đã thả Thiên Thượng Cửu đi rồi, nhưng bọn họ cũng nhận được hứa hẹn từ Thiên Thượng Cửu, chính là không truy cứu chuyện này”.

Ngô Bình cười lạnh: “Hóa ra núi Nguyên Thủy lại tốt tính đến như thế, người khác giết chết người của Giang tông, lấy bảo bối của Giang tông đi, vậy mà bọn họ lại còn muốn xin đối phương đừng truy cứu, thật buồn cười!”

Giang Hải Sơn: “Chuyện này cũng không còn cách nào khác, thế lực của Thiên gia quá lớn, núi Nguyên Thủy cũng không dám đắc tội. Hơn nữa, hẳn là bọn họ cũng biết chuyện khôi phục lại Thiên giới, chỉ sợ bọn họ đang chuẩn bị cho chuyện này”.

Ngô Bình suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy bên phía núi Nguyên Thủy có biện pháp đối phó không?”

Giang Hải Sơn: “Vẫn chưa rõ ràng lắm, hiện tại việc bọn ta có thể làm là ngồi chờ ngày kia đến”.

Ngô Bình: “Không biết, đợt biến cố này có ảnh hưởng đến thế tục hay không”.

Đúng lúc này, vị đường chủ hình đường Giang Khúc kia lại bỗng nhiên tìm đến cửa, nói: “Viện chủ Ngô, lão tổ của bọn ta muốn gặp ngài một lát”.

Lão tổ nhà họ Giang là đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn, tu vi cao thâm khó đoán, Ngô Bình không khỏi cảm thấy có hơi kỳ quái, hỏi: “Lão tổ tìm tôi để làm gì?”

Giang Khúc cười nói: “Lão tổ nói, trước đây ông ấy đi bái kiến Nguyên Thủy Đạo Tôn, Đạo Tôn có nhắc đến viện chủ Ngô”.

Ngô Bình cảm thấy kinh ngạc, Nguyên Thủy Đạo Tôn biết mình à?

Giang Khúc giải thích, nói: “Nguyên Thủy Đạo Tôn nói, truyền thừa mà ông lưu lại, chỉ có một mình viện chủ học được. Cho nên chuyện này có thể được coi là, ngài cũng là đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn”.

Ngô Bình nhớ đến chín chỗ truyền thừa mà Nguyên Thủy Đạo Tôn đã để lại, anh thật sự đã học hết, thì gật gật đầu: “Đúng là có chuyện như thế”.

Sau đó, anh đi theo Giang Khúc đến chỗ ở của Giang tổ, là một ngọn núi nhỏ bằng bạch ngọc, trên núi có một cung điện bạch ngọc, hai người đi vào trước điện.

Vừa đáp xuống đất, đã nghe thấy trong điện truyền ra một giọng nói tràn đầy năng lượng: “Tiểu sư đệ, mời vào”.

Giang Khúc quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói: “Viện chủ, lão tổ cho mời”.

Ngô Bình gật đầu, đi vào trong cung điện bạch ngọc. Trong điện chất đầy sách các loại, một người đàn ông dáng dấp thư sinh, nhìn khoảng bốn mươi tuổi, đang cầm một quyển sách. Người này tam lũ thanh cần, ánh mắt trong trẻo như sao trời, khí chất nho nhã, mang đến cho người ta một loại cảm giác thân cận.

Nhìn thấy Ngô Bình, hắn buông sách xuống, cười nói: “Tiểu sư đệ, ta là Giang Đạo Sinh, là tam đệ tử của Đạo tôn”.

Ngô Bình vội vàng chắp tay thi lễ: “Vãn bối tham kiến Giang tổ”.

Giang Đạo Sinh vội vàng đi đến bắt lấy tay anh, cười nói: “Tiểu sư đệ, cậu kêu ta là tam sư huynh là được. Bên phía sư tôn đã chính thức xếp cậu vào môn tường, sau này cậu chính là thất sư đệ của bọn ta”.

Ngô Bình sửng sốt, anh không nghĩ đến chuyện Nguyên Thủy Đạo Tôn sẽ thu nhận mình làm đồ đệ, lập tức nói: “Chỉ là vẫn chưa gặp mặt Đạo Tôn”.

Giang Đạo Sinh cười nói: “Ta mời cậu đến đây, chính là để nói chuyện này với cậu. Nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ đưa cậu đi đến Hỗn Độn Giới trước, đi Ngọc Kinh Tiên Cung, bái kiến sư tôn”.
Chương 2914: Nguyên Thủy Đạo Tôn

Ngô Bình suy nghĩ, anh có quan hệ rất sâu đến núi Nguyên Thủy, bản thân cũng thật sự đã học được truyền thừa của Nguyên Thủy Đạo Tôn, lập tức gật đầu: “Tiểu đệ nguyện ý”.

Giang Đạo Sinh cười to ha ha: “Thế thì thật tốt. Tiểu sư đệ, cậu không biết đó thôi, sư tôn luôn khen cậu không dứt đó”.

Ngô Bình: “Sư huynh, sư tôn ông ấy sao lại tìm đệ lúc này?”

Giang Đạo Sinh: “Sư tôn đã chú ý đến cậu từ sớm, cũng đã nhắc tới cậu với vài vị sư huynh đệ. Chỉ là, lúc ấy thời cơ chưa chín muồi, hơn nữa, cậu vẫn luôn bế quan, cho nên đến bây giờ, mới lệnh cho ta đi hỏi ý kiến của cậu”.

Ngô Bình: “Sư huynh, huynh có nghe đến lời đồn Thiên Giới sẽ trở lại không?”

Giang Đạo Sinh gật đầu: “Đây không phải là tin đồn, mà là sự thật. Theo như sư tôn suy tính, thiên lý, Đại Tiên Giới, cũng chính là Thiên Giới ban đầu sẽ tái hiện lại. Đến lúc đó, biến giới hiện tại của Tiên Giới và Hỗn Độn Giới đều sẽ biến mất”.

“Núi Nguyên Thủy sẽ xử lý như thế nào?”, anh hỏi.

Giang Đạo Sinh: “Núi Nguyên Thủy thuộc về thế lực lớn, dẫu sao cũng có cường giả Hỗn Độn tọa trấn. Nhưng những thế lực nhỏ kia thì khó nói, bọn họ có thể sẽ gia nhập vào các thế lực lớn, cũng có thể là bị dị tộc tiêu diệt”.

Nói xong, hắn vung tay lên, trên không trung lập tức xuất hiện một bản đồ sông núi lập thể. Ngay sau đó, hắn chụm năm ngón tay lại, lúc này, bản đồ nhanh chóng thu nhỏ lại, núi sông trong đó cũng thu nhỏ theo, cuối cùng biến thành một cái thiên thể hình bầu dục cực lớn, bên trong có trời trăng sao, có vô số ngân hà tinh hệ và một hình cầu rất lớn ở chính giữa.

Giang Đạo Sinh chỉ vào hình cầu, nói: “Đây là bản đồ bên ngoài của toàn bộ Thiên Giới, Tiên Giới nguyên thủy ở chỗ này”.

Hắn duỗi năm ngón tay ra, bản đồ phóng to, hình cầu lấp đầy toàn bộ đại điện, khu vực có diện tích bằng bàn tay trẻ con đang phát sáng.

“Đây là Tiên Giới nguyên thủy?”. Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, ở trong ấn tượng của anh, Tiên Giới nguyên thủy rộng lớn bát ngát, không nghĩ đến, nó chỉ chiếm một phần chục triệu của toàn bộ diện tích Thiên Giới!

Giang Đạo Sinh gật đầu: “Đúng vậy, Thiên Giới cực lớn. Cho nên, lúc trước khi sư tôn và những người khác thành lập Tiên Giới, chỉ chiếm được một khu vực nhỏ. Kết giới của Tiên Giới, ngăn cách với thế giới bên ngoài, nên người tỏng kết giới mới có thể bình an mà sinh sống qua rất nhiều thế hệ”.

“Vậy lý do vì sao mà kết giới biến mất?”, Ngô Bình hỏi ra thắc mắc ở trong lòng của mình.

“Là bởi vì, Hỗn Độn Hoàng đã thức tỉnh, hoàng tộc Hỗn Độn không có phép kết giới tồn tại”.

Ngô Bình: “Đến lúc đó, Thập Đại Tiên Giới đều sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn”.

“Đây cũng là chuyện không thể tránh được. Nhưng chuyện này đối với tu sĩ Nhân Tộc mà nói chưa chắc đã hoàn toàn là chuyện xấu, Nhân Tộc lại tụ họp lại một lần nữa, hình thành thế lực mạnh mẽ đối kháng lại. Cũng chỉ có thể lực Nhân Tộc cường đại, mới có thể đối kháng lại sinh vật ở Hỗn Độn”.

“Đệ nghe Thiên Thượng Cửu của Thiên gia nói, Thiên gia chuẩn bị thành lập Thiên Đình, chuyện này sư huynh có biết không?”

Giang Đạo Sinh cười lạnh: “Đấy là si tâm vọng tưởng, Thiên Đình đại biểu có quyền lực tối cao của Thiên Giới, Thiên gia không thể nào làm được!”

Hai người nói chuyện một hồi, Giang Đạo Sinh đã đưa Ngô Bình đến Ngọc Kinh Tiên Cung ở Hỗn Độn Giới. Dọc theo đường đi, Ngô Bình chỉ cảm thấy khung cảnh xung quanh biến hóa, chỉ mất có vài phút, hai người đã đi đến trước Ngọc Kinh Tiên Cung, đây là một cung điện cao ngàn trượng, lớn đến mức kinh ngạc.

Ngọc Kinh Tiên Cung được xây dựng trên núi Bạch Ngọc Tiên, núi Bạch Ngọc Tiên này lơ lửng bên trên bầu trời, bên trên tiên khí lượn lờ, diện tích cực lớn. Trên núi có rất nhiều cung điện được xây dựng, liếc mắt một cái, là có thể thấy ít nhất cũng mấy vạn tòa.

Giang Đạo Sinh cười nói: “Tiểu sư đệ, mỗi một cung điện, bên trong đều sẽ có tiên sư truyền thụ đệ tử. Sư tôn ở trong cung điện này”.

Ngoài điện có hai tiên đồng, mỗi người cao đến hai trăm trượng, một trái một phải canh giữ cửa điện. Ngô Bình biết, tu vi càng cao thâm, thì chân thân sẽ càng cao lớn.

Vì thế, Giang Đạo Sinh nhìn thoáng qua, hóa thành người khổng lồ cao năm trăm trượng. Ngô Bình vừa thấy thế, cũng biến ra chân thân của mình,. Cấm Kỵ Thần Anh của anh, cao hai mươi tám vạn trượng, khổ người đương nhiên cũng không nhỏ, cho nên cũng hóa thành một người khổng lồ năm trăm trượng đi vào trong điện cùng Giang Đạo Sinh.

Giang Đạo Sinh âm thầm gật đầu, hắn biết nếu tu vi không đủ, thì không có cách nào chống đỡ được cơ thể cao năm trăm trượng, vị tiểu sư đệ này có tu vi rất thâm sâu!

Bên trong đại điện, có một thanh niên cao chừng ngàn trượng, mi mục thanh tú, đang ngồi xếp bằng câu cá ở bên hồ, trong hồ có một đám cá bơi lội tung tăng, nhưng lại không có một con nào cắn câu. Bên cạnh người thanh niên, có một cái bàn nhỏ, bên trên có ấm chén uống trà, một người tiên đồng đang pha trà cho người đó.

Thanh niên vừa thấy Ngô Bình đi vào, thì cười vẫy tay với anh, nói: “Nhóc con, lại đây ngồi”.

Giang Đạo Sinh thi lễ với người thanh niên: “Sư tôn, con đưa tiểu sư đến đây”.

Ngô Bình khom người lạy một lạy, rồi ngồi kế bên người thanh niên, sau đó tò mò đánh giá người kia. Người trẻ tuổi này chính là Nguyên Thủy Đạo Tôn sao?

Nguyên Thủy Đạo Tôn cũng đánh giá anh, sau đó đột nhiên ôm vai của anh, nói: “Chúng ta nhìn cũng trạc tuổi nhau, nên kết bái anh em mới đúng. Đồng nhi, ngươi đi chuẩn bị hương nến đi, ta muốn kết nghĩa kim lan với cậu ta”.

Ngô Bình ngơ ngác, không phải là nhận đồ đệ sao? Sao lại thành kết bái anh em với mình rồi?

Giang Đạo Sinh cười khổ, vội vàng nói: “Sư tôn à, con cũng đã gọi một tiếng tiểu sư đệ rồi, lão nhân gia người cũng đừng đổi đến đổi lui. Hơn nữa, đột nhiên người lại thêm một tiểu sư thúc cho các đệ tử, chuyện này cũng không thích hợp lắm đâu”.

Người thanh niên kia gãi mặt, nói: “Đúng là có hơi không thích hợp, mấy đứa cũng đã lớn tuổi rồi”.

Sau đó, người thanh niên kia nhìn về phía Ngô Bình, cười toe toét, nói: “Vậy cậu bái ta làm thầy?”

Ngô Bình đứng dậy, quỳ xuống bái: “Đệ tử Lý Huyền Bắc xin bái kiến sư tôn!”

Người thanh niên mỉm cười nhận ba bái của anh, nói: “Được, sau này cậu chính là đệ tử thứ bảy của ta. Đến đây, ngồi kế bên sư tôn, ta có chuyện muốn nói với cậu”.

Ngô Bình lại ngồi xuống, anh nhìn về phía hồ nước, phát hiện bên trong có mấy con cá vàng nhìn vô cùng đẹp, lập tức duỗi tay lấy một ít thức ăn ném xuống ao cá.

Ai biết được, tất cả đám cá trong ao đều trở nên điên cuồng, lao đến nuốt thức ăn, trong đó, có một con cá vàng và một con cá lam là ăn nhiều nhất, sau khi ăn gần xong, cả người bọn chúng sáng lên, gật đầu nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt cảm kích.

Thấy cảnh tượng như vậy, Giang Đạo Sinh trợn to hai mắt, không nhịn được mà nhắc nhở Ngô Bình: “Tiểu sư đệ, số cá đó được làm từ thịt của sinh vật ở Hỗn Độn Giới, không nhỏ đâu. Cậu cho bọn nó nắm thức ăn này, ít nhất có thể tạo ra được mười mấy Yêu Vương đó”.

Dứt lời, một con cá vàng bỗng nhiên nhảy lên trên bờ, trên bờ lập tức xuất hiện một tòa tháp có cửa vàng cực lớn, thoát ra khí chất phi phàm, cao đến ngàn trượng.

Đuôi cá của con cá vàng đong đưa, lập tức bay thẳng lên vài chục trượng, nhẹ nhàng phóng qua cửa của tòa tháp. Sau khi phóng qua cửa tháp, trong nháy mắt, nó phát ra tiếng rồng ngâm, hóa thành một con kim long, dài mấy trăm trượng, bay xuống ở trước mặt Ngô Bình.

Ngay sau đó, cá đỏ cũng phóng qua cửa lớn, hóa thành một con hồng long. Một kim một hồng bay đến trước mặt Ngô Bình, cả hai con đều cuộn tròn, gục đầu xuống đất.

Nguyên Thủy Đạo Tôn hơi mỉm cười, nói: “Hai con cá này thành rồng trước, vậy con cứ đem theo bên người, làm tùy tùng đi”. Nói xong, duỗi tay ra, kim long và hồng long lần lượt biến hóa thành một thiếu niên hồng y và thiếu niên kim y.

Hai người thiếu niên quỳ trên đất: “Tạ Đạo Tôn điểm hóa, tạ chủ nhân ban cho đồ ăn!”

Ngô Bình gật đầu, cười nói: “Sư tôn, không nghĩ đến cá trong hồ nước cũng có thể hóa rồng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK